Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 120


Tạ Kỳ Diên đã tìm Diêu Cầm nhiều năm, không phải anh chưa từng nghĩ đến khả năng xấu nhất.

Nhưng anh không tin.

Cũng không muốn tin.

Anh theo dõi Hầu Mộng Thu không rời chính là để moi ra những chuyện năm đó từ miệng bà ta. Dù bà ta không biết Diêu Cầm ở đâu cũng không sao, anh chỉ cần bà ta nói ra tất cả những chuyện liên quan đến Diêu Cầm, anh có thể dựa vào những manh mối đó từ từ tìm kiếm.

Anh tin chắc Diêu Cầm sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cho nên anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Diêu Cầm có thể không cần anh nữa.

Nhưng tuyệt đối không thể chết.

Tạ Kỳ Diên chạy rất nhanh, từ phòng nghỉ của viện trưởng đến tầng ba phòng bệnh không xa, trời tuyết lớn đường trơn, Tạ Kỳ Diên loạng choạng một bước, Hoắc Dương ở phía sau nhìn thấy lòng thắt lại.

Với tốc độ nhanh nhất lao lên tầng ba, toàn thân Tạ Kỳ Diên tỏa ra hơi lạnh, đôi môi mím chặt lộ vẻ tái nhợt, nắm đấm siết chặt nổi gân xanh, hung hăng đấm vào cánh cửa nhà vệ sinh đang khóa chặt.

Tay chân gần như run rẩy.

Hoắc Dương cuối cùng cũng đuổi kịp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cánh cửa này, toàn bộ sức lực tập trung vào chân phải đạp mạnh một phát.

Hầu Mộng Thu hoảng sợ la thất thanh, cùng An Tất Hoa chống cửa, đôi mắt ngập tràn nước mắt, kinh hoàng hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng.

“Hầu Mộng Thu, bà tự giác ra ngoài, hay là để tôi lật tung cánh cửa này, bà tự chọn.” Hoắc Dương và Dư Phi là trợ thủ Tạ Kỳ Diên mang từ Anh về, chỉ nghe lệnh Tạ Kỳ Diên, không cần phải khách sáo với những người khác trong nhà họ Tạ, cũng chưa bao giờ khách sáo.

“Là kế của Tạ Kỳ Diên, là Tạ Kỳ Diên giăng bẫy…” Hầu Mộng Thu nắm chặt cổ áo An Tất Hoa, “Đều là tại ông! Tại sao ông lại quay về tìm tôi! Ông có biết ông làm vậy sẽ hại tôi và Tiểu Án của tôi không…”

Ngoài cửa là Tạ Kỳ Diên, Hầu Mộng Thu biết mình đã không còn đường lui.

Tạ Kỳ Diên chưa bao giờ tin bà ta điên, nhưng dù tin hay không, chỉ cần bà ta tiếp tục giả vờ, Tạ Kỳ Diên không thể làm gì bà ta.

Nhưng bây giờ An Tất Hoa đã trở về.

Bà ta và An Tất Hoa đều trúng bẫy của Tạ Kỳ Diên.

An Tất Hoa dựa vào cửa, khoảnh khắc nghe thấy câu “Diêu Cầm bị bà ta hại chết”, đầu óc lập tức trống rỗng.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ trên tay bà ta lại dính máu người.

An Tất Hoa buông thõng vai, đôi mắt đỏ ngầu từ từ nhắm lại, đột nhiên bật ra một tiếng cười lạnh: “Bà vì Tạ Thiên Tề, lại không tiếc hại người? Tiểu Thu, bà nói cho tôi biết, nếu không phải Tạ Thiên Tề không thể sinh con, bà có nhìn tôi một cái không?”

Rõ ràng Tạ Án là con trai của ông ta nhưng bà ta lại để con trai mình gọi người khác làm bố.

Bà ta chưa bao giờ coi trọng ông ta.

Bà ta không muốn ly hôn.

Siêu sale bách hóa
Người bà ta yêu cũng chưa bao giờ là ông ta.

Vách cửa không cách âm, những lời nói bên trong, Tạ Kỳ Diên và Hoắc Dương nghe rõ mồn một.

Tạ Kỳ Diên đã hết kiên nhẫn, toàn thân bao trùm một lớp sương lạnh dày đặc, chưa đợi Hoắc Dương ra tay anh lùi lại hai bước, đạp mạnh cánh cửa gỗ vốn đã hơi lỏng lẻo.

Một tiếng “ầm” vang lên, Hầu Mộng Thu kinh hãi đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Tạ Kỳ Diên.

An Tất Hoa từ bỏ chống cự, sau khi nhận ra sự thật dường như bị rút cạn linh hồn, lạnh lùng nhìn Hầu Mộng Thu quỳ rạp xuống trước mặt Tạ Kỳ Diên.

“Tạ Kỳ Diên, Tạ Án vô tội, cậu có vấn đề gì cứ nhắm vào tôi…” Sự việc đến nước này, bà ta biết mình đã không còn đường lui.

Bà ta không đấu lại Tạ Kỳ Diên.

Từ khoảnh khắc Tạ Kỳ Diên về nước, bà ta đã sợ hãi.

Bà ta sợ Tạ Kỳ Diên điều tra ra chuyện năm đó, sợ bị trả thù, sợ phải xa Tạ Án, sợ Tạ Án hận bà ta, người mẹ này, cũng sợ Tạ Kỳ Diên không tha cho Tạ Án.

“Mẹ tôi, ở đâu?” Tạ Kỳ Diên không nghe lọt tai những lời khác, tóc và vai dính tuyết, ánh mắt sắc bén như muốn nghiền nát người phụ nữ trước mắt thành tro bụi.

Hầu Mộng Thu nước mắt lưng tròng, nói năng lộn xộn: “Không phải tôi làm… Tôi không cố ý, là bà ta tự mình giật tay tôi ra rơi xuống, tôi không muốn mạng của bà ta…”

Năm đó bà ta và Tạ Thiên Tề vốn đã có hôn ước, bà ta cũng thích Tạ Thiên Tề nhưng Tạ Thiên Tề vì Diêu Cầm mà không tiếc cắt đứt quan hệ với gia đình, hủy hôn ước. Nhà họ Hầu trọng nam khinh nữ, Tạ Thiên Tề làm vậy khiến cuộc sống của bà ta ở nhà càng thêm khó khăn.

Ban đầu bà ta đã từ bỏ Tạ Thiên Tề, nhưng số phận lại để bà ta gặp Tạ Thiên Tề tại một câu lạc bộ thương mại nào đó ở Nam Thành.

Đàn ông đều không thể tránh khỏi thói đời, bà ta tưởng Tạ Thiên Tề si tình với Diêu Cầm đến mức nào, không ngờ bà ta chỉ ngoắc tay một cái Tạ Thiên Tề đã lên giường với bà.

Bà ta biết, sự mới mẻ của Tạ Thiên Tề đối với Diêu Cầm đã qua.

Bà ta cũng biết, Tạ Thiên Tề từ nhỏ đã được nuông chiều, càng không muốn tiếp tục ở lại thị trấn nhỏ ở Nam Thành với Diêu Cầm.

Không có nhà họ Tạ ông ta chỉ là người bình thường, phải chạy vạy khắp nơi để kiếm sống.

Ông ta sớm đã muốn bỏ rơi Diêu Cầm để về nhà họ Tạ, sự xuất hiện của Hầu Mộng Thu chỉ là một cơ hội, đối với ông ta, bà ta chẳng qua chỉ là một công cụ để ông ta xả stress.

Tạ Thiên Tề đồng ý đăng ký kết hôn với bà ta, có lẽ lúc đó bà ta có thể chắc chắn Tạ Thiên Tề yêu bà.

Nhưng tình cảm của một người đàn ông bỏ vợ bỏ con có thể đáng tin đến mức nào, Hầu Mộng Thu không có tự tin đảm bảo Tạ Thiên Tề sẽ đối tốt với bà ta cả đời.

Sau này Diêu Cầm mang theo một đứa trẻ tìm đến, nước mắt lưng tròng đứng trước mặt ông.

Hầu Mộng Thu biết, Tạ Thiên Tề mềm lòng rồi.

Tạ Thiên Tề bạc tình, có thể kết hôn với bà ta thì cũng có thể ly hôn với bà ta, Diêu Cầm một ngày còn liên lạc với ông, thân phận phu nhân nhà họ Tạ của bà ta sẽ lung lay.

Đặc biệt là nhà họ Tạ biết Diêu Cầm sinh con cho Tạ Thiên Tề, đó là cháu trai trưởng nhà họ Tạ, Hầu Mộng Thu sợ ông nội sẽ vì đứa trẻ mà chấp nhận Diêu Cầm.

Dù sao nhà họ Hầu lúc đó kinh doanh gặp khó khăn, ông nội không mấy hài lòng với bà ta.

Thời gian đó, ông nội thường xuyên gặp Diêu Cầm.

Cho nên khi biết Diêu Cầm được Tạ Thiên Tề sắp xếp ở lại ngõ Dương Liễu, bà ta tìm mọi cách tìm được Dương Đại Đồng, muốn làm Diêu Cầm thân bại danh liệt, để Tạ Thiên Tề hoàn toàn hết hy vọng với bà.

Lúc đó trong lòng Hầu Mộng Thu rất căm hận Diêu Cầm, bà ta ghen tị Diêu Cầm 5 năm trước đã cướp mất Tạ Thiên Tề, cũng ghen tị Diêu Cầm mang con trở về không làm gì cũng khiến Tạ Thiên Tề mềm lòng, càng ghen tị khuôn mặt quốc sắc thiên hương của Diêu Cầm.

Nhưng bà ta không muốn Diêu Cầm chết.

Năm đó Dương Đại Đồng không thành công, Diêu Cầm lại biến mất, bà ta ngày đêm lo sợ, chỉ muốn mau chóng sinh cho Tạ Thiên Tề một đứa con.

Nhưng kết hôn 3 năm bà ta vẫn không mang thai.

Năm đó bà ta rất lo lắng, đúng lúc Diêu Cầm lại trở về.

Diêu Cầm trở về, muốn gặp Hầu Mộng Thu.

Hầu Mộng Thu khai ra hết mọi chuyện, hai tay nắm chặt ống quần Tạ Kỳ Diên: “Địa điểm gặp mặt là do bà ta tự chọn, là bà ta tự chọn ở bờ sông, tôi không muốn bà ta chết, là bà ta tự mình nhảy xuống…”

Hầu Mộng Thu nói thật.

Ngày hôm đó Diêu Cầm rất không bình thường, Diêu Cầm biết chuyện Dương Đại Đồng là do bà ta sắp đặt, cũng biết bà ta ở nhà họ Tạ đối xử với Tạ Kỳ Diên rất tệ, Diêu Cầm uy h**p bà ta nếu không đối xử tốt với Tạ Kỳ Diên sẽ không tha cho bà ta.

Diêu Cầm có thể thoát khỏi Dương Đại Đồng, chắc chắn có người cứu bà, Hầu Mộng Thu không biết người đứng sau lưng bà là ai, nhưng Diêu Cầm ngày hôm đó khác hẳn Diêu Cầm bà ta từng gặp.

Khuôn mặt tiều tụy, nhưng ánh mắt lại đầy quyết tuyệt.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 121


Đối mặt với Diêu Cầm như vậy, Hầu Mộng Thu trong lòng rất sợ hãi.

Lúc đó bà ta rõ ràng đã đồng ý sẽ đối xử tốt với Tạ Kỳ Diên, nhưng lúc sắp đi, Diêu Cầm lại hỏi bà ta Tạ Thiên Tề có yêu bà ta không.

Bà ta là Hầu Mộng Thu.

Hầu Mộng Thu là người kiêu ngạo, nhất là những năm đó Tạ Thiên Tề quả thực đối xử rất tốt với bà ta. Trước mặt Diêu Cầm, Hầu Mộng Thu chưa bao giờ chịu lép vế, nên bà ta đã trả lời dứt khoát là: có.

Hầu Mộng Thu nói rất nhiều, nói Tạ Thiên Tề đối xử tốt với mình thế nào, nói Tạ Thiên Tề sớm đã quên Diêu Cầm.

Có lẽ những lời này đã kích động Diêu Cầm. Hầu Mộng Thu còn chưa nói xong, Diêu Cầm bỗng dưng nổi điên, nắm chặt tay Hầu Mộng Thu không buông, khóc lóc chửi bới một cách cực đoan: “Bà nói bậy! Ông ấy đã hứa sẽ yêu tôi cả đời, người ông ấy yêu là tôi! Bà đang lừa người!”

Hầu Mộng Thu không phục, cũng cãi nhau với bà.

Trong lúc xô đẩy, Diêu Cầm nắm chặt Hầu Mộng Thu đang định đi, Hầu Mộng Thu vùng ra, Diêu Cầm lại không đứng vững, trượt chân rơi xuống sông.

Ba giờ sáng, mặt sông sóng vỗ dữ dội, xung quanh không một bóng người, bà ta tận mắt nhìn thấy Diêu Cầm chìm xuống đáy sông.

Hầu Mộng Thu không biết bơi, bà ta quá sợ hãi, sợ đến mức bỏ chạy.

Ngày đó bà ta đi gặp Diêu Cầm chỉ có một mình bà ta biết. Diêu Cầm rơi xuống sông, sống chết ra sao bà ta không biết, bà ta cũng đã tìm Diêu Cầm nhiều năm nhưng cũng không thu được kết quả gì.

Bà ta không tìm được, Tạ Kỳ Diên cũng không tìm được.

Khả năng lớn nhất là…Diêu Cầm đã chết.

Xung quanh im lặng như tờ, sát khí lan tỏa trong không trung. Ánh mắt Tạ Kỳ Diên nhìn Hầu Mộng Thu đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt dường như giây sau sẽ giáng xuống mặt bà ta.

Hầu Mộng Thu khóc đến kiệt sức, miệng vẫn lẩm bẩm câu đó: “Tạ Án vô tội, cậu tha cho Tạ Án…”

Hầu Mộng Thu không chịu buông tay, nghẹn ngào nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, chuyện ngày đó không phải do một mình tôi gây ra, cậu đi điều tra đi, cậu có thể đi điều tra!”

Ánh mắt Tạ Kỳ Diên lạnh thấu xương: “Buông tay.”

Đầu óc anh trống rỗng.

Diêu Cầm biết bơi, không thể nào chìm xuống đáy sông.

Nhưng nghe Hầu Mộng Thu miêu tả, Diêu Cầm ngày hôm đó dường như đã từ bỏ ý định sống sót, một lòng tìm đến cái chết.

Hoắc Dương thông báo cho Dư Phi đến, đưa Hầu Mộng Thu và An Tất Hoa đi, sau đó lập tức điều tra tất cả các vụ tai nạn đuối nước xảy ra ở khu vực Bắc Giang mười mấy năm trước.

Lần đầu điều tra không tìm thấy, liền mở rộng phạm vi điều tra tất cả các vụ tai nạn rơi sông đuối nước ở toàn bộ Bắc Thành.

Không có trường hợp nào khớp với Diêu Cầm.

Trái tim căng thẳng của Hoắc Dương lúc này được thả lỏng, anh ta nhìn Tạ Kỳ Diên có vẻ hơi thảm hại, may mắn nói: “Không điều tra được, chứng tỏ dì vẫn còn sống.”

Đôi mắt trống rỗng của Tạ Kỳ Diên khẽ lóe lên, nhắm mắt lại, anh chỉ nói một tiếng: “Ừm.”

Mua ngay
Đây là kết quả duy nhất họ nghĩ đến.

Cũng bắt buộc phải là kết quả này.

“Tạ tổng, phu nhân đến rồi.” Dư Phi có tư tâm, gọi Hạ Vãn Chi là phu nhân là để tạo cho Tạ Kỳ Diên cảm giác có một mái nhà để quay về.

Phía sau anh, còn có một Hạ Vãn Chi.

Ít nhất lúc này, Tạ Kỳ Diên nghe thấy lời anh ta nói cuối cùng cũng có chút dáng vẻ con người.

Dư Phi và Hoắc Dương liếc nhìn nhau, hai người cùng nhau tránh đi.

Hạ Vãn Chi vội vàng chạy đến, không biết Dư Phi đã dặn lễ tân cho cô lên thẳng, cô tiến lên tự giới thiệu mình là bạn gái của Tạ Kỳ Diên, không bao lâu sau cả công ty đều biết chuyện này.

Dư Phi đã kể cho cô nghe đầu đuôi sự việc, cô chỉ hối hận vì hôm nay không ở bên cạnh anh.

Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Tạ Kỳ Diên hơi đỏ, Hạ Vãn Chi nén lại sự chua xót nơi đầu mũi, chạy đến quỳ một gối trên sofa ôm Tạ Kỳ Diên vào lòng.

“Em đến muộn rồi.” Hạ Vãn Chi ôm chặt anh, giọng nói hơi nghẹn ngào.

Tạ Kỳ Diên nhắm mắt lại, hai tay ôm eo Hạ Vãn Chi, vòng tay đầy cảm giác an toàn và hơi thở của cô khiến cơ thể căng cứng của anh thả lỏng, những cảm xúc kìm nén cuối cùng cũng được giải tỏa.

Không biết tự lúc nào, Hạ Vãn Chi đã trở thành chỗ dựa của anh.

Tháo kính của anh ra, Hạ Vãn Chi xót xa lau đi vết ướt ở khóe mắt anh, thành kính hôn lên mắt anh, dịu dàng an ủi: “Dư Phi đều nói với em rồi, trong hồ sơ tai nạn rơi sông không có mẹ anh, bà ấy còn sống, nhất định còn sống.”

Chỉ cần người còn sống, đó là kết quả tốt nhất.

“Chúng ta từ từ tìm, sớm muộn gì cũng có ngày tìm được.” Hạ Vãn Chi ánh mắt đầy xót xa, chỉ cần nhìn Tạ Kỳ Diên như vậy, cô cũng không nhịn được muốn khóc.

Một lúc lâu sau, Tạ Kỳ Diên mới lên tiếng: “Được.”

Ôm Hạ Vãn Chi lên đùi, Tạ Kỳ Diên ôm chặt hơn, anh không nói gì, Hạ Vãn Chi cũng không lên tiếng, chỉ ôm chặt eo anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh.

Muộn hơn một chút, Tạ Kỳ Diên điều chỉnh lại trạng thái, đưa Hạ Vãn Chi, Dư Phi và Hoắc Dương cùng đi gặp Hầu Mộng Thu.

Người bị nhốt trong phòng ngủ ở biệt thự ngoại ô phía Tây, Hầu Mộng Thu và An Tất Hoa bị nhốt riêng, Tạ Kỳ Diên không hứng thú với An Tất Hoa, trực tiếp đến gặp Hầu Mộng Thu.

Hầu Mộng Thu nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Diên đang bước vào.

Sau khi bình tĩnh lại, bà ta nghĩ rất nhiều chuyện, câu đầu tiên nói với Tạ Kỳ Diên là: “Diêu Cầm không chết, bà ta nhất định không chết! Trước đây là tôi quá sợ hãi mới mất bình tĩnh nghĩ rằng mình đã hại chết bà ta, dù bà ta có chết cũng là bà ta tự mình tìm đến cái chết!”

Bà ta nhớ ánh mắt của Diêu Cầm lúc đó, quá đáng sợ.

Tạ Kỳ Diên chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.

Nhưng chỉ một ánh mắt đó cũng đủ để đánh gục Hầu Mộng Thu.

“Chuyện của Dương Đại Đồng là tôi không đúng, nhưng ông ta cũng không thành công phải không? Tôi thừa nhận trước đây tôi đối xử không tốt với cậu, nhưng cậu cũng chưa bao giờ hy vọng tôi, người mẹ kế này, đối xử tốt với cậu phải không?” Hầu Mộng Thu ôm ngực, đau khổ cầu xin, “Tạ Kỳ Diên, tôi có thể ly hôn với bố cậu, đồ đạc nhà họ Tạ tôi không cần một thứ gì, tôi chỉ cầu xin cậu đừng động đến Tiểu Án của tôi…”

Tạ Kỳ Diên luôn tìm Tạ Án, anh muốn dùng Tạ Án để uy h**p Hầu Mộng Thu nói ra những chuyện liên quan đến Diêu Cầm năm đó.

Nhưng bây giờ bà ta đã nói hết rồi.

Tạ Án đối với anh đã không còn tác dụng.

Nhưng bà liên tục nhấn mạnh Tạ Án, trực tiếp để lộ điểm yếu của mình, bà ta khóc càng đáng thương, càng chứng tỏ Tạ Án đối với bà ta quan trọng đến mức nào.

Tạ Kỳ Diên không biết mình đã làm gì khiến Hầu Mộng Thu hiểu lầm anh sẽ không tha cho Tạ Án.

Nhưng anh không muốn giải thích.

Muốn trả thù Hầu Mộng Thu sao?

Anh đương nhiên là muốn.

Anh hận Hầu Mộng Thu xen vào tình cảm của bố mẹ mình, hận những chuyện bà ta đã làm với mẹ mình năm đó, cũng hận bà ta lúc nhỏ cố ý trước mặt anh và Tạ Thiên Tề ân ái để chọc tức anh.

Bây giờ nhớ lại, Tạ Kỳ Diên vẫn cảm thấy ghê tởm.

Nhưng điều khiến anh ghê tởm nhất vẫn là Tạ Thiên Tề.

Người anh hận hơn là Tạ Thiên Tề.

Tạ Kỳ Diên ghê tởm đến mức không muốn để ý đến Hầu Mộng Thu.

Thấy vậy, Hạ Vãn Chi cụp mắt nhìn Hầu Mộng Thu, từ từ lên tiếng: “A Diên không thèm động đến một người vô tội, có trả thù cũng chỉ trả thù bà, bà hoảng sợ như vậy là bà chột dạ. Hơn nữa sớm muộn gì Tạ Án cũng sẽ biết thân phận của mình.”

“Tạ Án có về hay không, có làm xét nghiệm ADN hay không, đều không còn quan trọng nữa, ông nội không ngốc, ông từ ngày từ bỏ tìm Tạ Án đã khẳng định Tạ Án không phải dòng máu nhà họ Tạ. Là bà tự mình ngốc, nghĩ rằng mình giả điên giả khùng, nghĩ rằng Tạ Án không về là nhà họ Tạ sẽ không làm gì được các người.”

“Bà không giấu được Tạ Án đâu, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết.” Ánh mắt Hạ Vãn Chi lạnh lùng, nghĩ đến thân phận hiện tại của Tạ Án, không khỏi cảm thấy mỉa mai, “Dì Hầu, trước đây dì nói A Diên nhà tôi là con riêng, vậy bây giờ Tạ Án là gì?”

Đồng tử Hầu Mộng Thu co rút mạnh, không nhịn được nữa bật khóc thành tiếng.

Hạ Vãn Chi nắm tay Tạ Kỳ Diên, ánh mắt bình thản nhưng lại xen lẫn một luồng sát khí vô hình: “A Diên của tôi chưa bao giờ là con riêng, anh ấy chỉ là xui xẻo gặp phải một người bố đáng nguyền rủa. Anh ấy trong sạch, quang minh lỗi lạc, là những kẻ tiểu nhân như các người đã bôi nhọ anh ấy.”

Bao nhiêu năm qua, A Diên của cô đã chịu khổ rồi.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 122


Hầu Mộng Thu giả điên giả khùng, không chỉ sợ một mình Tạ Kỳ Diên.

Tạ Án không phải con của Tạ Thiên Tề.

Bà ta sợ mình thân bại danh liệt, sợ ông cụ Tạ không tha cho bà ta, sợ chuyện này lan truyền ra ngoài, Tạ Án sẽ trở thành trò cười cho cả Bắc Thành.

Điều bà ta sợ nhất, là Tạ Án biết được sẽ hận bà ta.

Bà ta đưa Tạ Án đi, không để Tạ Án biết tất cả những điều này, bà ta thà giả điên giả khùng cũng không muốn tỉnh táo đối mặt với chuyện này.

Bà ta sợ sự lên án của mọi người.

Nhưng bây giờ bà ta không chỉ không còn đường lui.

Bà ta cũng không còn đường quay lại.

“Lén lút ngoại tình là bà tự muốn, con cái là bà tự muốn sinh, bà đã làm gì thì phải gánh chịu hậu quả.” Hạ Vãn Chi nói những lời này không phải để đồng cảm với bà ta mà là vì Tạ Án.

Tạ Án chỉ lớn hơn Tạ Đàn hai tuổi, trông ngoan ngoãn, lại nghe lời, Hạ Vãn Chi lúc chơi với Tạ Đàn cũng thường xuyên đưa cậu bé theo.

Tạ Án vô tội.

Hạ Vãn Chi có thể tưởng tượng được Tạ Án khi biết mình không phải con nhà họ Tạ sẽ suy sụp đến mức nào.

Nhưng đó là sự thật.

Hạ Vãn Chi chỉ cảm thấy bi thương.

Sai lầm Hầu Mộng Thu gây ra năm đó, giờ lại phải để Tạ Án cùng bà ta gánh chịu.

Ánh mắt Hầu Mộng Thu rối loạn, nghe thấy lời này bỗng dưng nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi không cho bà cơ hội nói, lạnh lùng quát một tiếng: “Sao? Bà còn cảm thấy đây là lỗi của A Diên nhà tôi à? Hận anh ấy điều tra mẹ anh ấy rồi điều tra ra chuyện xấu của bà và tài xế An sao?”

Tim Hầu Mộng Thu nhói đau, ánh mắt dời sang trái, nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi: Tôi thật không ngờ, một cô gái mềm yếu như cô mà miệng lại sắc như dao thế này.”

“Trước đây không như vậy, không phải là đột nhiên được mở mang tầm mắt sao, không ngờ dì Hầu lại là người như vậy, cho nên không nhịn được nói thêm vài câu.” Hạ Vãn Chi mỉa mai một tiếng.

Hạ Vãn Chi càng lạnh lùng như vậy trong lòng Hầu Mộng Thu càng đau.

Tạ Án và Tạ Đàn chơi rất thân, cũng chơi rất thân với Hạ Vãn Chi.

Con trai thích gì, Hầu Mộng Thu cũng theo đó mà thích.

Hạ Vãn Chi trách mắng bà ta, bà ta dường như qua cô nhìn thấy Tạ Án đang trách mắng mình.

“Nhưng đây có phải lỗi của tôi không! Là Tạ Thiên Tề! Là ông ta không thể sinh con…” Hầu Mộng Thu khóc nức nở thu lại ánh mắt không dám nhìn Hạ Vãn Chi nữa, bà ta ôm ngực, nghẹn ngào, “Tôi chỉ muốn có một đứa con…”

“Vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, làm sao được.” Hạ Vãn Chi khẽ thở dài một tiếng, “Muốn con, lại còn muốn cả những thứ của nhà họ Tạ, làm sao chuyện tốt nào cũng đến lượt loại người như bà.”

“Bà một mặt che giấu sự thật về những gì đã làm với dì Diêu năm đó, một mặt cẩn thận bảo vệ Tạ Án không để cậu ấy bị liên lụy, dì Hầu, ở bệnh viện tâm thần không dễ chịu phải không?” Hạ Vãn Chi cụp mắt xuống, giọng nói cũng nhạt đi, “Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm?”

Mua ngay
Dư Phi và Hoắc Dương nhìn nhau, nhìn Tạ Kỳ Diên rồi lại nhìn Hạ Vãn Chi.

Một người thầm khen Hạ Vãn Chi bá đạo bảo vệ chồng, một người thầm vui mừng cho Tạ Kỳ Diên.

Sự tức giận trên mặt Tạ Kỳ Diên đã tan biến từ khi Hạ Vãn Chi lên tiếng bênh vực mình.

Từ câu “A Diên nhà tôi” được thốt ra.

Hầu Mộng Thu muốn gì, sinh con với ai, không liên quan gì đến anh cả.

Anh chỉ quan tâm đến những chuyện liên quan đến Diêu Cầm.

Mua chuộc Dương Đại Đồng định làm bậy với Diêu Cầm là thật, cãi nhau với Diêu Cầm dẫn đến bà rơi xuống sông là thật.

Tạ Kỳ Diên chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì Tạ Án.

Nhưng anh không thể bỏ qua cho Hầu Mộng Thu.

Rời khỏi biệt thự ngoại ô phía Tây, Tạ Kỳ Diên bảo Dư Phi thả người đi. Hai ngày sau, chuyện Hầu Mộng Thu ngoại tình với An Tất Hoa, Tạ Án không phải cháu nhà họ Tạ lan truyền khắp giới hào môn.

Chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết.

Nhưng đây đâu phải nhà của anh.

Không có bằng chứng nên pháp luật không thể trừng phạt Hầu Mộng Thu, vậy thì anh tự tay trừng phạt.

Hầu Mộng Thu sợ gì nhất, anh sẽ cho bà ta cái đó.

Ông cụ Tạ vì chuyện này mà tức giận hai ngày, Tạ Kỳ Diên không về nhà họ Tạ ông liền đích thân đến tìm anh.

Ông cụ trở lại công ty với khí thế hùng hổ, Dư Phi và Hoắc Dương xuống đón, một trái một phải đứng sau lưng ông cụ nháy mắt ra hiệu.

“Chủ tịch…” Thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc, Dư Phi cứng đầu ngăn ông cụ lại.

Ông cụ Tạ lạnh lùng hừ: “Sao, bây giờ ngay cả gặp nó một lần cũng không được à?”

Dư Phi khô khan cười: “Không phải ý đó, là Hạ…”

Lời còn chưa nói xong, cửa lớn văn phòng tổng giám đốc mở ra, Tạ Kỳ Diên ngồi trên sofa bên trong đang há miệng nhận lấy đồ ăn Hạ Vãn Chi đút.

Bước chân vội vàng của ông cụ dừng lại tại chỗ: “…”

Dư Phi sờ mũi, vừa rồi không cười nổi, lúc này lại nín cười: “Chủ tịch, tôi định nói là không tiện lắm.”

Chẳng phải là không tiện lắm sao.

Hoắc Dương cũng suýt nữa không nhịn được cười, kéo tay áo Dư Phi, hai người vội vàng chuồn đi.

Vẫn là Tạ tổng nhà họ cao tay.

Tuy không mấy đàng hoàng khi lấy Hạ Vãn Chi làm lá chắn, nhưng mở toang cửa khoe ân ái với ông cụ quả thật là một cách hay để làm ông cụ nguôi giận.

Phải biết rằng ông cụ mong Hạ Vãn Chi gả vào nhà họ Tạ đã lâu rồi.

Trong văn phòng, Hạ Vãn Chi ôm eo Tạ Kỳ Diên, bàn tay kia ngầm véo mạnh anh một cái.

Nói là mở cửa thông gió, rõ ràng là cố ý mở toang cửa cho người ta xem.

“Em nói mà, tự dưng nũng nịu bắt em đút anh đào cho anh ăn, gan thật đấy.” Hạ Vãn Chi đoán được mánh khóe của Tạ Kỳ Diên, vừa véo anh vừa phối hợp hành động, giả vờ ngại ngùng đẩy Tạ Kỳ Diên ra, bối rối đứng dậy gọi một tiếng, “Ông nội…”

Ông cụ bị tiếng “ông nội” dịu dàng của cô gọi đến hết giận, suýt nữa quên mất mình đến đây làm gì, ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Hoàn Tử cũng ở đây à.”

Hạ Vãn Chi cười đi đến dìu ông: “Dì Diêu sống chết không rõ, A Diên buồn lắm, cháu muốn ở bên anh ấy nhiều hơn.”

Vừa mở bài là lật luôn lá bài mạnh nhất, ông cụ siết chặt nắm tay, ngồi xuống thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, thôi được rồi…”

“Tin đồn cũng đã lan ra rồi, ông còn tính toán gì được nữa.” Ông cụ cũng không phải không đoán được Tạ Kỳ Diên bất chấp danh tiếng nhà họ Tạ là để trả thù Hầu Mộng Thu mới làm ầm ĩ chuyện này.

Ông tức giận, tức vì đứa cháu trưởng này trong lòng không có nhà họ Tạ, không có ông.

Nghe Hạ Vãn Chi nói Diêu Cầm sống chết không rõ, ông cũng hiểu sự mất tích của Diêu Cầm có liên quan đến Hầu Mộng Thu.

“Ông nội không giận nữa à?” Hạ Vãn Chi rót hai tách trà, một tách cho Tạ Kỳ Diên, một tách cho ông cụ.

Bề ngoài tuy tỏ ra công bằng nhưng ông cụ nhìn ra được trong lòng cô đang bảo vệ Tạ Kỳ Diên.

So với tức giận, ông cụ bỗng cảm thấy vui mừng.

“Có cháu ngăn cản, ta sao mà giận được?” Ông cụ trầm ngâm một lúc lâu, lời mắng chửi không nói nữa, chỉ chọn những điều quan trọng mà nói, “Đầu tháng sau làm lễ cúng gia phả, xóa tên Tạ Án đi, cháu là gia chủ, nhớ về.”

“Còn về mẹ kế của cháu, nhà họ Tạ chúng ta không dung nổi nó. Bố cháu chưa tỉnh nên không thể làm thủ tục ly hôn nhưng nó cũng không còn mặt mũi nào mà quay về. Ta biết cháu oán ta, oán ta năm đó không đồng ý cho mẹ cháu vào cửa, nhưng năm đó nếu ta biết mẹ cháu sinh ra cháu, chỉ cần bố cháu đưa hai mẹ con về ta sẽ không từ chối…”

Nhưng đã quá muộn.

Tạ Thiên Tề thay lòng đổi dạ.

Ông cụ chỉ hận vợ mình mất sớm, hận mình chỉ lo công việc mà lơ là việc dạy dỗ con trai cho nên mới nuôi ra một Tạ Thiên Tề không bằng súc sinh.

Ông cũng hận chính mình, hận mình già mà còn cố chấp.

Nếu năm đó ông đồng ý cho Diêu Cầm vào cửa…

Dường như đoán được ông cụ đang nghĩ gì, ánh mắt Tạ Kỳ Diên hơi trầm xuống: “Ông ta không xứng với mẹ cháu.”

Ông cụ nhìn sâu vào mắt anh, không nói gì thêm.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 123


Không khí căng thẳng, Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, rất tự nhiên tiếp lời: “Không phải nói gia phả nhà họ Tạ mỗi năm mùng một tết mới cúng sao?”

“Mùng một tết cúng gia phả là để tưởng nhớ tổ tiên, để con cháu nhà họ Tạ biết rõ nhà họ Tạ có những người thân nào. Lúc đó các chi họ Tạ đều sẽ đến, rất long trọng, những ngày khác không có gì đặc biệt, chọn một ngày là được.” Ông cụ giải thích xong, im lặng một lúc, cũng không định ngồi lâu.

Tạ Kỳ Diên oán ông, ngồi lâu đến đâu cũng không thể xóa đi oán hận trong lòng anh.

Huống hồ Hạ Vãn Chi ở đây, ông cụ thấy họ ân ái nên trong lòng cũng vui.

“Qua tết Tạ Lâm cũng sắp kết hôn rồi, ngày định vào mười sáu tháng giêng.” Ông cụ trước khi đi tiện thể nói tin này, “Hoàn Tử thích ăn tiệc cưới, đến lúc đó có rảnh thì đưa nó đến một chuyến.”

Ngoài Tạ Đàn ra, Tạ Kỳ Diên chưa bao giờ để ý đến những người khác trong nhà họ Tạ. Từ khi dọn ra ngoài, những chuyện xảy ra ở nhà chú hai và chú ba anh đều không có hứng thú biết.

Chỉ cần họ đủ an phận, Tạ Kỳ Diên có thể hòa bình với họ.

Nhưng chỉ với tư cách cấp trên cấp dưới.

Ông cụ lôi Hạ Vãn Chi ra chính là hy vọng Tạ Kỳ Diên có thể tham dự đám cưới của Tạ Lâm.

Ông già rồi, Tạ Kỳ Diên là cháu trai ông, Tạ Lâm Tạ Nam dù có không ra gì cũng là cháu trai ông.

Bây giờ ông đã giao vị trí gia chủ cho Tạ Kỳ Diên, vài năm nữa, Tạ thị ông cũng sẽ hoàn toàn buông tay, rút khỏi hội đồng quản trị.

Ông có lỗi với Tạ Kỳ Diên nhưng Tạ Kỳ Diên có năng lực này để tiếp nối sự huy hoàng của Tạ thị mới là lý do chính ông giao Tạ thị cho anh.

Nhưng ông không thể chỉ thiên vị Tạ Kỳ Diên.

Ông chỉ hy vọng Tạ Kỳ Diên có thể buông bỏ những ân oán trước đây, hòa nhập vào tập thể nhà họ Tạ.

Nhưng ông cũng biết Tạ Kỳ Diên không làm được.

Cho nên ông buồn.

Ông cụ vừa đi, Tạ Kỳ Diên đứng dậy ấn nút tự động đóng chặt cửa văn phòng.

Hạ Vãn Chi không biết anh đang nghĩ gì, nghiêng đầu nhìn anh mấy cái.

“Thích ăn tiệc cưới à?” Tạ Kỳ Diên một lúc lâu sau mới nói, mở miệng đã là một câu chẳng ăn nhập gì, Hạ Vãn Chi nghe thấy ngẩn người.

“Đó đều là cớ của ông nội.” Hạ Vãn Chi lườm một cái, cô không tin anh không nghe ra ông nội cố ý lấy cô làm cớ để khuyên anh tham dự đám cưới của Tạ Lâm. Nghĩ một lúc, cô dứt khoát không vòng vo, thẳng thắn hỏi, “Dù sao cũng là em họ, không đi sao?”

Tạ Kỳ Diên liếc cô một cái, nhìn khuôn mặt như tiên nữ của cô, nhớ lại cảnh vừa rồi cô đút anh đào cho mình, sương mù trên trán bỗng dưng tan biến: “Thích ăn tiệc cưới thì mình tự tổ chức.”

Ông cụ cố ý nói chuyện Tạ Lâm kết hôn, có lẽ cũng là vòng vo thúc giục anh và Hạ Vãn Chi kết hôn.

Anh đột ngột nói xa xôi, Hạ Vãn Chi nghe thấy sững sờ.

Sau khi phản ứng lại, giả vờ hung dữ lườm anh một cái: “Được rồi, còn có tâm trạng đùa giỡn, xem ra Tạ tổng cũng không buồn lắm.”

Hai ngày nay tinh thần anh sa sút, Hạ Vãn Chi lo lắng muốn chết, chăm sóc anh như chăm sóc trẻ con suốt hai ngày.

Mua ngay
Nhưng bây giờ nhìn trạng thái này của anh rõ ràng là đã hồi phục rồi, trước đó đều là giả vờ đáng thương cố ý để cô đau lòng.

Khóe miệng Tạ Kỳ Diên nở nụ cười, đi tới ôm cô lên đặt lên đùi mình, ôm trọn người vào lòng, cằm áp sát vào gáy cô, nhắm mắt lại rồi lại đột ngột nói một câu: “Năm đó mẹ anh để anh lại nhà họ Tạ là ông ta ép.”

Lưng Hạ Vãn Chi cứng đờ, biết “ông ta” này là chỉ ông nội.

“Ông ta không cho phép cháu trưởng nhà họ Tạ lang thang bên ngoài với tương lai bất định, ông ta nghĩ anh theo mẹ anh sẽ không có tương lai. Mẹ anh thế yếu, nói không lại ông ta, điều kiện ông ta đưa ra cũng đủ để thuyết phục mẹ anh để anh lại nhà họ Tạ.”

“Họ không hỏi ý kiến của anh, tự ý quyết định thay anh.”

“Trong lòng anh không chỉ oán ông ta, anh cũng oán mẹ anh, nhưng anh không nhớ rõ bà ấy trông như thế nào, tất cả oán hận đều hóa thành nhớ nhung.”

Từ nhỏ Hạ Vãn Chi đã được ông cụ Tạ yêu thương, anh biết Hạ Vãn Chi kính trọng ông cụ Tạ, cho nên anh sẽ không để Hạ Vãn Chi khó xử giữa mình và ông cụ Tạ.

Đám cưới của Tạ Lâm, Tạ Đàn sẽ đi, Tạ Đàn đi chắc chắn sẽ kéo theo Hạ Vãn Chi, cộng thêm ông nội cũng nhất định sẽ gọi Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi đi thì anh sẽ đi.

Nếu không có cô, anh tuyệt đối sẽ không bước chân đến.

Đợi anh nói xong, Hạ Vãn Chi bất giác ôm chặt hơn, chuyện Tạ Lâm, Tạ Nam hồi nhỏ bắt nạt anh thế nào cô cũng biết một chút, biết trong lòng anh ấm ức, cũng biết anh không thích người nhà họ Tạ đến mức nào, thế là dỗ dành anh: “Vậy chúng ta không đi nữa, ông nội chắc chắn đoán được anh không muốn đi.”

Tạ Kỳ Diên nghịch tóc cô, bỗng dưng cọ cọ vào gáy cô như cắn răng, anh khẽ cười: “Cô giáo Hoàn Tử muốn ăn tiệc cưới, chúng ta liền đi ăn tiệc cưới, nhà họ Khương lúc đó cũng sẽ đi, để Khương Bách Xuyên đưa Vân Lệ đi cùng, chỉ là…”

Hạ Vãn Chi bị anh dừng lại giữa chừng khó chịu, gáy cũng bị anh cắn hơi ngứa, tức giận ngồi thẳng dậy véo hai má anh: “Anh úp mở cái gì, mau nói đi.”

Hung dữ, Tạ Kỳ Diên nhìn mà muốn hôn.

Anh bật cười: “Chỉ là đi như vậy, mọi người sẽ biết em là bạn gái của anh rồi.”

Hạ Vãn Chi khịt mũi một tiếng: “Vốn dĩ là bạn gái anh, em đâu phải ngôi sao lớn gì mà phải che giấu tình cảm, cứ để họ biết đi.”

Nói đến đây cô lại mắt sáng rực: “Vậy Khương Bách Xuyên mà đưa Vân Lệ đi cùng thì không phải là ra mắt phụ huynh sao? Vân Lệ có đồng ý không? Không được, em phải đi nói với Vân Lệ để cô ấy chuẩn bị tâm lý…”

Hai chữ “chuẩn bị” còn chưa nói ra đã bị Tạ Kỳ Diên kích động bịt miệng lại.

Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, bị ép há miệng đồng thời đầu óc không ngừng suy nghĩ vừa rồi mình có điểm nào quyến rũ Tạ Kỳ Diên không.

Sao lại nổi cơn thú tính thế này…

Tim Tạ Kỳ Diên đập thình thịch dữ dội.

Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng nói ra câu công khai tình cảm đó, đối với anh chẳng khác gì được sủng ái.

Họ không phải người của công chúng, nhưng thân phận đặt ở đó, tình cảm lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành chủ đề bàn tán.

Tuy không có ý định che giấu, nhưng yêu đương là chuyện của hai người, ngoài người thân quen biết ra, những người khác không biết Hạ Vãn Chi là bạn gái của Tạ Kỳ Diên.

Nhưng họ biết Hạ Vãn Chi từng là vị hôn thê của Chu Dục.

Đàn ông có tính chiếm hữu của đàn ông.

Hạ Vãn Chi muốn người khác biết anh là bạn trai của cô.

Tạ Kỳ Diên cũng muốn tuyên bố chủ quyền, nói cho cả thế giới biết, Hạ Vãn Chi là người của anh.

Là bạn gái của Tạ Kỳ Diên.

Nụ hôn như vũ bão dần chuyển thành cơn mưa phùn đầu xuân, mang theo sự vấn vít và quyến rũ vô tận, kỹ năng hôn của Tạ Kỳ Diên rất điêu luyện, Hạ Vãn Chi chưa lần nào không gục ngã trước đôi môi này của anh.

Son môi lem ra dính vào miệng Tạ Kỳ Diên, hôn xong còn phải tự tay lau đi, Hạ Vãn Chi tức đến lườm anh, lại bị anh nắm lấy hôn thêm mấy hiệp.

Không có hồi kết.

Nhưng trong lòng Hạ Vãn Chi vui vẻ.

Hai ngày nay tâm trạng Tạ Kỳ Diên luôn ở mức thấp, cô cũng theo đó mà u uất mấy ngày, bây giờ biết anh đã vượt qua, ôm cổ anh thân mật tựa trán vào trán anh.

“Tạ Kỳ Diên, chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau tìm mẹ.”

Từ nay về sau, anh không còn một mình nữa.

Tạ Kỳ Diên ngẩng đầu, chứng kiến sự dịu dàng của Hạ Vãn Chi mấy ngày nay, trong lòng vô cùng đắc ý.

“Anh làm gì…” Hạ Vãn Chi kêu lên một tiếng, bị Tạ Kỳ Diên bất ngờ đè xu.ống sofa.

Tạ Kỳ Diên hôn xuống: “Gần ba ngày rồi chưa hôn, phải bù lại.”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 124


Hai ngày trước là đêm Giáng Sinh, bên Anh đón lễ rất náo nhiệt, bà Rose gọi video qua, biết chuyện của Tạ Kỳ Diên rồi thì cũng chẳng còn tâm trạng ăn mừng, thỉnh thoảng lại nhắn tin hỏi han tình hình Hạ Vãn Chi.

Chỉ hỏi một mình Hạ Vãn Chi chưa đủ, bà Rose còn ép Hạ Vĩnh Thanh, người bố vợ tương lai này, cũng phải quan tâm Tạ Kỳ Diên nhiều hơn.

Hạ Vĩnh Thanh không mấy vui vẻ quan tâm con heo đã ủi mất cây cải trắng nhà mình này: “Hôm qua vừa mới nhắn tin, hôm nay lại nhắn, làm gì có bố vợ nào lại chủ động như vậy? Em nhắn cho Hoàn Tử là được rồi, anh không nhắn.”

Rose “hừ” một tiếng, một phát tát vào tay ông: “Già đầu rồi còn giở trò gì, ghen với con cái làm gì, với lại, Tạ Kỳ Diên nhất định là con rể tương lai của anh, nó từ nhỏ không có bố mẹ yêu thương, chúng ta là bố mẹ tương lai của nó, bố mẹ quan tâm con cái không phải là chuyện nên làm sao?”

Hạ Vĩnh Thanh nhíu mày, lòng áy náy dâng lên, nhưng nghĩ lại vẫn không hạ được sĩ diện, xua tay nói: “Hỏi nó có sao không nó cũng chỉ nói không sao. Theo anh, chúng ta thà gọi video, vừa có thể nhìn con vừa có thể trò chuyện, không phải tốt hơn sao…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Rose một tay ngắt lời: “Đúng vậy! Sao em không nghĩ ra!”

Hai ngày trước Hạ Vãn Chi trong WeChat nói trạng thái Tạ Kỳ Diên không tốt lắm, tuy Rose lo lắng nhưng không dám gọi điện qua, dù sao chuyện của Diêu Cầm càng nhắc càng đau lòng, thà để Tạ Kỳ Diên tự mình yên tĩnh.

Huống hồ còn có Hạ Vãn Chi ở bên, họ quan tâm quá mức cũng chỉ thêm phiền.

Nhưng hôm nay khác, hôm nay Hạ Vãn Chi ở tiền tuyến báo cáo tình hình nói Tạ Kỳ Diên đã khá hơn nhiều.

Rose lần này không do dự, trực tiếp gọi video qua.

Hạ Vĩnh Thanh kêu lên mấy tiếng “ai ai ai”: “Bây giờ ở trong nước là buổi tối…”

“Mới mười giờ tối thôi, chắc chắn chưa ngủ.” Cuộc gọi video của Rose đã được thực hiện.

Tuyết đầu mùa ở Bắc Thành hôm qua đã ngừng rơi, sương mù trong lòng Tạ Kỳ Diên tan biến, tâm trạng cũng chuyển thành nắng đẹp.

Tối nhận được cuộc gọi video của bà Rose, Hạ Vãn Chi thấy bà quan tâm Tạ Kỳ Diên nhiều hơn mình, có chút dở khóc dở cười, dứt khoát chuyển camera hướng về phía Tạ Kỳ Diên: “Mọi người tự xem đi, con đã nói là hôm nay tâm trạng anh ấy rất tốt rồi mà còn không tin.”

Tạ Kỳ Diên nắm tay Hạ Vãn Chi, ngồi qua ôm vai cô, cầm lấy điện thoại lại điều chỉnh camera, giơ cao điện thoại hướng về phía mình và Hạ Vãn Chi: “Chú dì yên tâm, cháu không sao.”

Nghĩ đến họ vì mình mà ngay cả Giáng Sinh cũng không đón, Tạ Kỳ Diên trong lòng ấm áp.

Lúc biết chuyện này, anh bảo Hạ Vãn Chi chuyển lời cho bà Rose bảo họ ở Anh đón lễ vui vẻ, bà Rose trực tiếp gửi một tin nhắn thoại qua, lúc đó anh lén nghe thấy.

Rose nói: “Đón gì mà đón, đều là người một nhà, làm gì có chuyện các con buồn bã mà chúng ta lại vui vẻ đón lễ, con chăm sóc bạn trai con cho tốt, bảo nó có chuyện gì thì tìm bố mẹ, biết đâu chúng ta có thể giúp được gì phải không, đừng có chuyện gì cũng một mình gánh vác.”

Khoảnh khắc đó Tạ Kỳ Diên bỗng cảm nhận được thế nào là chỗ dựa.

Chỗ dựa từ gia đình.

Xảy ra chuyện, gia đình bằng lòng cùng nhau gánh vác.

Hai mươi sáu tuổi cũng có thể tiếp tục làm trẻ con.

Vì Hạ Vãn Chi, cuối cùng anh cũng có một gia đình trọn vẹn.

Đó là gia đình Hạ Vãn Chi cho anh.

Đầu dây bên kia, Rose và Hạ Vĩnh Thanh cẩn thận nhìn khuôn mặt Tạ Kỳ Diên, thấy trạng thái anh quả thật không tệ, lúc này mới cười ha hả: “Con rể của em đẹp trai thật!”

Acnes
Hạ Vĩnh Thanh hừ một tiếng: “Kém hơn anh hồi trẻ một chút.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Sao bỗng dưng lại thành con rể rồi…

An ủi người ta cũng không thể an ủi như vậy chứ.

Tạ Kỳ Diên sắp vui chết rồi.

Trong lòng Tạ Kỳ Diên quả thật sắp vui như hoa nở, giọng nói ấm áp như dòng nước chảy, nghe Hạ Vãn Chi nổi cả da gà…

“Đúng là con vẫn kém hơn bố vợ một chút.” Tạ Kỳ Diên vô cùng khiêm tốn.

Lần này đến lượt Hạ Vĩnh Thanh vui như hoa nở.

Một lúc sau lại phản ứng lại, mắng một câu: “Ai là bố vợ của cậu, gọi sớm quá rồi!”

Rose và Hạ Vãn Chi liếc nhìn nhau, lười để ý đến hai người họ, nói chuyện phiếm vài câu không quan trọng xong Rose mới nghiêm túc nói: “Chuyện tìm người từ từ thôi, chỉ cần người còn sống là còn hy vọng. Bắc Thành không tìm được thì tìm về Nam Thành, trong nước không tìm được thì tìm ra nước ngoài.”

Trước đây, đây là sự kiên trì của một mình Tạ Kỳ Diên.

Bây giờ, đây là chuyện cả nhà họ đều quan tâm.

Cúp video, nội tâm Tạ Kỳ Diên mãi không thể bình tĩnh.

Hạ Vãn Chi trong lòng ôm Hạ Trường Sinh ngày càng ngủ nhiều, bản thân thì nép vào lòng Tạ Kỳ Diên, gáy cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.



Gần đây trong giới lan truyền chuyện nhà họ Tạ ầm ĩ.

Ngoài việc châm chọc Hầu Mộng Thu, người bị nói đến nhiều hơn vẫn là Tạ Kỳ Diên.

Nói Tạ Kỳ Diên vừa về, nhà họ Tạ đã đảo lộn.

Nói Tạ thị hoàn toàn là thiên hạ của Tạ Kỳ Diên.

Sau khi chuyện của Hầu Mộng Thu bị phanh phui, những người từng nói Tạ Kỳ Diên là con riêng đều rụt cổ như rùa không dám lên tiếng, không ít người bênh vực Tạ Kỳ Diên, cũng có người chửi Tạ Thiên Tề là một tên cặn bã không ra gì.

Cũng có người nói, bốn gia tộc lớn của Bắc Thành, nhà họ Tạ là nước sâu nhất, đục nhất.

Tiếng tăm của nhà họ Tạ trước đây đã không bằng mấy nhà khác, bây giờ lại xảy ra chuyện xấu hổ này, càng không thể so sánh với ba nhà còn lại.

Nhưng Tạ Kỳ Diên không sợ lời đồn, dù người ta có nói xấu anh trước mặt anh cũng không hề nao núng.

Cuối năm các công ty đều chạy đua thành tích, Tạ Kỳ Diên vào ngày cuối cùng của tháng 12 tuyên bố hợp tác với một công ty nước ngoài và tổ chức lễ ký kết.

Bốn gia tộc lớn của Bắc Thành đều là đối thủ cạnh tranh dự án này nhưng Tạ thị đã vượt trội, thành công trúng thầu.

Ngày Tết Nguyên Đán, công ty điện ảnh thuộc Tạ thị chính thức thành lập, trung tâm thương mại Tinh Diệu được cải tạo từ tòa nhà Tinh Diệu cũng treo biển vào ngày này.

Đợt này của Tạ Kỳ Diên đã kéo lại danh tiếng của Tạ thị một cách ngoạn mục.

Người nói anh tàn nhẫn độc ác vẫn rất nhiều, nhưng những người này cũng không thể không thừa nhận đầu óc kinh doanh của anh.

Nhà họ Tạ có Tạ Kỳ Diên, sau này không chừng có thể từ vị trí cuối cùng trong bốn gia tộc lớn vươn lên dẫn đầu.

Tối Tết Nguyên Đán tụ tập ăn uống, Khương Bách Xuyên liên tục phàn nàn với Hạ Vãn Chi: “Tạ tổng nhà em có phải bị kích động gì không, cứ thế này cả thị trường sẽ bị Tạ thị độc chiếm mất, Hạ Vãn Chi em quản cậu ta đi, cậu ta như vậy dễ gây thù chuốc oán lắm.”

Hạ Vãn Chi và Vân Lệ chạm cốc, hai người nhìn nhau cười, lười để ý Khương Bách Xuyên đang say khướt.

“Khụ, thật sự bị kích động à?” Vân Lệ hạ thấp giọng hỏi Tạ Kỳ Diên.

Dù sao cũng là bạn gái của Khương Bách Xuyên, Vân Lệ biết Khương Bách Xuyên thời gian này bận rộn đến mức nào. Hai người họ là anh em nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, nhất là chuyện đấu thầu lần trước, Tạ thị trúng thầu, nỗ lực của mấy nhà khác đều đổ sông đổ biển.

Bạn trai mình thua thì đòi an ủi, Vân Lệ không hiểu chuyện kinh doanh, Khương Bách Xuyên lại ra vẻ chịu uất ức, Vân Lệ cũng hơi xót xa, an ủi anh rằng thua Tạ Kỳ Diên không mất mặt.

Hạ Vãn Chi ho sặc sụa, liếc nhìn Tạ Kỳ Diên rồi bật cười thành tiếng: “Không bị kích động, chỉ là thao tác bình thường thôi.”

Tạ Kỳ Diên có thể nghe thấy họ nói chuyện, đối diện với ánh mắt dò xét của Vân Lệ, gật đầu phụ họa: “Ừm, phải kiếm tiền cưới vợ.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Khương Bách Xuyên khịt mũi: “Sắp tết rồi, cũng không thấy cậu cầu…”

Chữ “hôn” còn chưa kịp phát ra hết đã bị Tạ Kỳ Diên một tay bịt miệng lại.

Khương Bách Xuyên đẩy tay anh ra, trừng mắt chửi người: “Mẹ kiếp! Tạ Kỳ Diên cậu dám chiếm tiện nghi của tôi…”

Tạ Kỳ Diên chậc một tiếng, lấy khăn giấy lau tay: “Tôi còn thấy cậu ghê tởm.”

Khương Bách Xuyên khịt mũi hai tiếng rồi lau miệng: “Tôi đã bị ô uế rồi…”

Hạ Vãn Chi và Vân Lệ cười ngả nghiêng.

Vân Lệ thính tai kinh người, cộng thêm có chút tâm linh tương thông với Khương Bách Xuyên, luôn cảm thấy mình nghe sót điều gì đó: “Vừa rồi có phải nói cầu hôn không?”

Hạ Vãn Chi sững sờ, tim thắt lại: “Hả? Không… không có đâu…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back