Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 115


Bánh chẻo đã xuống nồi, mùi bánh chẻo nồng nàn từ bếp tỏa ra, Vân Lệ liên tục nhìn về phía sau, nhìn nhiều đến mức khiến Hạ Vãn Chi chú ý.

“Mắt sắp dính vào bạn trai cậu rồi.” Hạ Vãn Chi trêu chọc một tiếng, không khó để nhìn ra Vân Lệ lúc này rất muốn qua giúp.

Từ nhỏ Hạ Vãn Chi đã là tiểu thư được nuông chiều, là bảo bối trong lòng bố mẹ, quen được phục vụ, quan trọng nhất là, từ trước đến nay trong nhà đều là bố nấu ăn, cô không thấy đàn ông nấu ăn có gì không ổn.

Hơn nữa Tạ Kỳ Diên nấu ăn ngon, anh nấu một bữa là đến chỗ cô đòi thưởng một lần, rõ ràng là anh có lợi.

Ngược lại Vân Lệ dường như có chút bất an.

Hạ Vãn Chi nhìn ra được, Vân Lệ không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự tốt đẹp của bạn trai mình, cô ngồi không yên, cô được chiều mà lo.

Đây là ảnh hưởng của gia đình, là bệnh tâm lý, sau này còn phải nhờ Khương Bách Xuyên chữa cho.

Vân Lệ chỉ cảm thấy xúc động, lắc đầu cười một tiếng: “Cảm thấy như mơ vậy.”

Trước 10 tuổi, quan hệ bố mẹ cũng coi như hòa thuận, gia đình cô cũng coi như trọn vẹn. Nhưng từ khi có trí nhớ, mẹ luôn là người vừa đảm việc nhà vừa giỏi việc nước, còn bố thì đi sớm về khuya, về nhà là có cơm nóng canh ngọt, dù không đi làm, đói cũng là gọi mẹ nấu cơm.

Dường như mẹ nấu cơm luôn là điều hiển nhiên.

Lúc đó Vân Mỹ Lan không hề oán thán nhưng Vân Lệ chỉ cảm thấy xót xa cho bà.

Vân Mỹ Lan chắc chắn là người hiền thục, Vân Lệ nấu ăn ngon chắc cũng là di truyền từ Vân Mỹ Lan.

Bước ra khỏi ký ức, Vân Lệ lại quay đầu nhìn Khương Bách Xuyên, hốc mắt hơi ươn ướt.

Hạ Vãn Chi ôm tay cô ấy, khẽ véo vào mu bàn tay cô ấy: “Còn thấy như mơ nữa không?”

Vân Lệ hít hít mũi, không che giấu cảm xúc trước mặt Hạ Vãn Chi: “Muốn khóc.”

“Vậy thì cậu xong rồi, Khương Bách Xuyên yêu cậu như vậy, sau này cậu sẽ còn xúc động dài dài đấy.” Nói một hồi hai người lại bắt đầu đùa giỡn, Tạ Đàn bên cạnh xoa xoa tay, cảm thấy chuyện yêu đương không có gì để nói, liền chăm chăm ăn vặt của mình.

Đùa giỡn một lúc, Vân Lệ lại nhắc đến chuyện khác: “Phim mới của chị Khương Bách Xuyên ngày kia chiếu, có bốn vé, có muốn đưa người nhà cậu đi xem cùng không?”

Ý nghĩa của việc đưa bốn vé đã rất rõ ràng.

Nhà họ Khương bên đó đều biết Vân Lệ và Hạ Vãn Chi quan hệ rất tốt, lúc Khương Bách Xuyên theo đuổi Vân Lệ, Hạ Vãn Chi không ít lần giúp đỡ, người bên đó chắc là coi cô như bà mai, mang lòng cảm ơn cô.

Nhưng Hạ Vãn Chi chưa bao giờ muốn nhận công lao này.

Khương Bách Xuyên và Vân Lệ quen nhau không phải vì cô, duyên phận giữa họ là do trời định, dù không có cô, hai người này cũng nhất định sẽ đến được với nhau.

“Phim gì vậy?” Hạ Vãn Chi ít khi quan tâm đến những thứ này.

“Hình như tên là “Tuế Tuế Bình An”, rất cảm động, cậu tìm trailer xem thử đi.” Điện thoại của Vân Lệ ở trong túi Khương Bách Xuyên, liền tiện tay lấy một chiếc điện thoại trên bàn trà đưa cho Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi nhận lấy: “Đây là điện thoại của Tạ Kỳ Diên.”

Vân Lệ buột miệng: “Điện thoại của Tạ Kỳ Diên mà cậu không dùng được à?”

Shopee tech zone
Hạ Vãn Chi: “…”

Cũng không phải ý đó, chỉ là chưa từng dùng qua.

Lúc cô và Tạ Kỳ Diên ở riêng rất ít khi xem điện thoại, hai người chỉ lo âu yếm, lúc xem điện thoại lại đa phần là xử lý công việc.

Nói ra, Hạ Vãn Chi còn chưa từng xem điện thoại của Tạ Kỳ Diên.

Cô ngay cả mật khẩu mở máy của anh cũng không biết.

“Tạ tổng, Hoàn Tử dùng điện thoại của anh tìm trailer phim!” Mấy ngày nay bị Hạ Vãn Chi trêu chọc nhiều, hiếm khi Vân Lệ lại lấy lại được thế thượng phong.

Khương Bách Xuyên đang nấu bánh chẻo, nghe thấy tiếng liền mỉm cười liếc nhìn Vân Lệ một cái, Tạ Kỳ Diên lúc này bắt đầu làm đồ ngọt, nhắc nhở: “Không có mật khẩu.”

Anh trả lời chậm, Hạ Vãn Chi sớm đã vuốt mở khóa, trên điện thoại Tạ Kỳ Diên không có ứng dụng video ngắn, Hạ Vãn Chi liền tiện tay bấm vào Weibo.

Sau đó màn hình điện thoại lập tức hiển thị ——

“Ứng dụng đã được mã hóa, vui lòng xác minh khuôn mặt”.

Hạ Vãn Chi: “…”

Một ứng dụng Weibo lại đặt mật khẩu?

Vân Lệ cũng kinh ngạc một giây, cùng Hạ Vãn Chi nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Tạ…” Vân Lệ vừa định hỏi Tạ Kỳ Diên mật khẩu, bị Hạ Vãn Chi kịp thời bịt miệng.

Hạ Vãn Chi ho nhẹ: “Tối nay tớ tự hỏi anh ấy.”

Đặt mật khẩu, chắc chắn có bí mật.

Nếu là bí mật, nhiều người ở đây, bây giờ hỏi anh chuyện này không hay lắm.

Vân Lệ bị bịt miệng chỉ có thể gật đầu, thấy Hạ Vãn Chi bấm vào ứng dụng tìm kiếm trực tiếp tìm cũng được, liền cùng cô xem, vừa xem vừa quay đầu lén nhìn Tạ Kỳ Diên, không hiểu động cơ mã hóa Weibo của Tạ Kỳ Diên là gì.

Weibo có bí mật gì chứ?

Hạ Vãn Chi xem trailer, tâm tư lại bay đi đâu mất.

Đúng vậy, Weibo có thể giấu bí mật gì.

Hạ Vãn Chi phồng má, nghĩ Tạ Kỳ Diên còn có thể dùng Weibo theo dõi ai nữa không.

Nhưng dù có theo dõi người ta cũng không đến mức phải mã hóa chứ.

Chẳng lẽ theo dõi thứ gì đó giới hạn?

Nhưng Weibo là ứng dụng văn minh mà.

Hạ Vãn Chi nghĩ mãi mà không nghe thấy tiếng động xung quanh.

Người có khả năng xem điện thoại của Tạ Kỳ Diên chỉ có một mình cô, vậy Tạ Kỳ Diên đang đề phòng cô sao?

Hạ Vãn Chi tức đến phát điên.

Vân Lệ gọi cô mấy tiếng không gọi được hồn, đành phải dùng sức lay cô một cái: “Hoàn hồn đi công chúa của tớ!”

Hạ Vãn Chi vội vàng hoàn hồn: “Sao vậy?”

“Bánh chẻo nấu xong rồi, vừa rồi Tạ tổng gọi chúng ta rửa tay đó.” Vân Lệ giải thích một hồi, nhìn bộ dạng này của cô liền đoán ra cô nhất định đã suy nghĩ nhiều, “Muốn biết thì hỏi Tạ Kỳ Diên, đừng có miệng mà không dùng.”

Hạ Vãn Chi cười cười: “Tớ biết rồi.”

Cô đã tính toán xong rồi.

Đợi đêm khuya gió lớn sẽ trói Tạ Kỳ Diên lại hỏi.

Tạ Đàn sớm đã rửa tay sạch sẽ ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, đợi bánh chẻo vừa lên bàn đã vội vàng gắp một chiếc bánh chẻo chiên cho vào miệng.

Từ khi Tạ Kỳ Diên về nước, cô bé có người chống lưng nên cũng tùy ý hơn nhiều, cộng thêm vẫn còn tính trẻ con, thỉnh thoảng quên mất quy củ, người lớn chưa ngồi vào bàn cô bé đã ăn. Lúc này sợ Tạ Kỳ Diên trừng mắt, liền gọi to: “Hai chị dâu mau tới, tay nghề của mấy anh tuyệt quá!”

Giọng nói đó vang dội, chẳng thể nào khen ngợi hơn được nữa.

Tạ Kỳ Diên từ xa nhìn Tạ Đàn một cái nhưng bị tiếng “hai chị dâu” đó làm cho vui vẻ liền lười vạch trần mánh khóe của cô bé.

Trên bàn ăn có đủ loại bánh chẻo luộc, hấp, chiên, bánh chẻo có nhân thịt lợn bắp cải và nhân bắp thịt lợn, loại trước là món Vân Lệ thích ăn, loại sau là món Hạ Vãn Chi thích ăn.

Còn Tạ Đàn, cô bé không kén chọn.

Đồ ăn ngon không thể bỏ lỡ, Hạ Vãn Chi ăn rồi liền quên chuyện Weibo đi, ăn được một nửa nhớ ra ông bà ngoại, bố mẹ ở Anh xa xôi nhất định cũng sẽ đón đông chí, thế là giơ cao điện thoại chụp mấy tấm ảnh chung gửi qua.

Khương Bách Xuyên ngầm ra hiệu cho Tạ Kỳ Diên, hỏi anh sao còn chưa bắt đầu hành động.

Tạ Kỳ Diên không biểu cảm gì liếc anh ta một cái.

Khương Bách Xuyên hiểu rồi, hoặc là nhẫn cầu hôn chưa chuẩn bị xong, hoặc là anh chưa chinh phục được bố mẹ vợ tương lai.

Không bao lâu sau, nhóm gia tộc Becker cũng gửi mấy tấm ảnh ăn bánh chẻo qua, theo sau là bốn phong bao lì xì chúc mừng đông chí.

Hạ Vãn Chi vui vẻ nhận hết.

Mở lì xì có tiếng thông báo, Tạ Kỳ Diên liếc nhìn Hạ Vãn Chi, sau khi Hạ Vãn Chi nhận xong bốn phong bao lì xì, anh cũng theo đó gửi…

… mười cái.

Thập toàn thập mỹ.

Hạ Vãn Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, có chút dở khóc dở cười.

Ngay cả cái này cũng phải so sánh sao?

Hạ Vãn Chi nhận lì xì đến mỏi cả tay.

Bánh chẻo ăn không hết, còn rất nhiều để trong tủ lạnh, Hạ Vãn Chi bảo Vân Lệ mang một ít về, Vân Lệ ngẩn người một lúc, lắc đầu nói trong nhà có rồi.

Vân Mỹ Lan dù không tốt nhưng cũng chưa bao giờ để cô thiếu một bữa bánh chẻo đông chí.

Tạ Đàn là người cuối cùng đi, Hạ Vãn Chi nhét cho cô bé mấy hộp để cô bé mang về cho ông cụ Tạ ăn.

Mọi người đi hết, trong nhà trở nên yên tĩnh, Hạ Vãn Chi tự nhiên nghĩ đến Weibo của Tạ Kỳ Diên.

“Tối nay ngủ ở chỗ em.” Hạ Vãn Chi phồng má nói một câu không nóng không lạnh, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tạ Kỳ Diên, cô gãi gãi má, “Anh qua ngủ với em.”

Ngủ với nhau lâu rồi, Tạ Kỳ Diên cũng quen rồi.

Có lẽ do trời lạnh, những suy nghĩ linh tinh trong lòng dễ dàng bị dẹp bỏ hơn so với lúc trời nóng.

Anh chỉ coi như Hạ Vãn Chi ngủ chán giường bên này của anh rồi muốn ngủ lại giường của mình, dù sao chỉ cần ngủ cùng Hạ Vãn Chi, anh ngủ ở đâu cũng được.

Nhưng Hạ Vãn Chi lại đang suy nghĩ nếu bí mật Tạ Kỳ Diên che giấu khiến cô không vui, cô sẽ một cước đá Tạ Kỳ Diên ra ngoài.

Một lần chấn chỉnh uy quyền bạn gái!
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 116


Đêm đông giá rét, màn đêm mộng mị.

Tạ Kỳ Diên như một cô vợ nhỏ sớm đã chui vào chăn, Hạ Vãn Chi thì phải mất hai tiếng để gội đầu, tắm rửa và chăm sóc da toàn diện.

Mỗi tối đến giờ này, Tạ Kỳ Diên chỉ có thể như một hòn vọng thê nhìn Hạ Vãn Chi, chờ đợi sự sủng ái của Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi ra ra vào vào, mỗi lần cô bước vào, Tạ Kỳ Diên lại chăm chú nhìn, đợi cô đi rồi thì lại thành thạo mở một phần mềm nào đó trên điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi ấn vào dấu cộng, bắt đầu gõ chữ:

[Mùa lạnh, đông chí.

Kỷ niệm ngày đông chí đầu tiên cùng cô giáo Hoàn Tử nhà tôi.

Cầu mong mỗi năm đều bình an, không lo phiền muộn]

Ảnh đính kèm là tấm hình anh lén chụp Hạ Vãn Chi từ góc độ của mình, chỉ lộ bàn tay đang đỡ bát của cô. Đó là bàn tay cầm cọ vẽ – thon dài, trắng muốt như phát sáng.

Dù không lộ mặt, cũng có thể thấy cô giáo Hoàn Tử của anh là một công chúa xinh đẹp.

Weibo đăng chưa đầy hai phút, hơn hai nghìn người theo dõi anh lập tức bùng nổ ——

[Ối ối ối, Mộ Hạ lại lên mạng rải cẩu lương rồi!]

[Wow! Cô giáo Hoàn Tử nhất định rất đẹp! Tôi một người mê tay hoàn toàn chìm đắm rồi…]

[Mộ Hạ này, kiếp trước nhất định đã cứu cả dải ngân hà nên kiếp này mới ôm được mỹ nhân về!]

[Công chúa Hoàn Tử thơm mềm! A a a muốn ôm đi quá!]

[Mộ Hạ cậu đừng yêu quá như vậy ha ha ha!]

[Ghen tị quá, cô giáo Hoàn Tử nhất định rất hạnh phúc.]



Hạ Vãn Chi vẫn chưa vào, Tạ Kỳ Diên xem bình luận một lúc, chỉ chọn một bình luận nói ghen tị với cô giáo Hoàn Tử để trả lời: [Là tôi rất hạnh phúc.]

Hạnh phúc của anh đều là do Hạ Vãn Chi mang lại.

Những gì anh cho cô, còn xa mới đủ.

Ngày xưa đăng ký tài khoản Weibo này là muốn ghi lại tất cả những chuyện liên quan đến Hạ Vãn Chi, không ngờ đăng một hồi người theo dõi ngày càng nhiều, anh bỗng chốc trở thành blogger tình yêu. Có fan hâm mộ trêu chọc trong phần bình luận đây là nhật ký tình yêu của anh, Tạ Kỳ Diên cũng không phủ nhận.

Cứ coi như là nhật ký tình yêu đi.

Trên mạng internet, không ai quen biết ai.

Ở đây anh là Mộ Hạ.

Mộ trong ái mộ, Hạ trong Hạ Vãn Chi.

Nước tẩy trang
Hạ Vãn Chi chăm sóc da xong quay lại đã thấy vẻ mặt Tạ Kỳ Diên nghiêm túc nhìn chằm chằm điện thoại, cô vừa đến gần, Tạ Kỳ Diên lập tức tắt điện thoại vén chăn lên chào đón cô vào ổ.

Hạ Vãn Chi nghi ngờ nhìn anh, lên giường rồi còn chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Kỳ Diên một tay kéo vào lòng ôm.

Tạ Kỳ Diên thích xem người trong phần bình luận Weibo khen cô, những từ như “thơm mềm” gì đó, khen quả thật rất chính xác.

Hạ Vãn Chi sau khi tắm xong, đâu chỉ thơm mềm.

“Để anh đợi lâu rồi, công chúa.” Giọng Tạ Kỳ Diên khàn khàn.

Thấy anh sắp hôn xuống, Hạ Vãn Chi đưa tay ấn miệng anh lại, hung hăng lườm anh một cái: “Không có hứng.”

Chỉ ba chữ, như thể đánh thẳng “Tạ Quý phi” đang được sủng ái vào lãnh cung.

Cô gái này không biết che giấu, trên mặt đầy vẻ bất mãn, Tạ Kỳ Diên lập tức đỡ cô ngồi dậy một chút, rất thành khẩn hỏi: “Anh sai ở đâu, xin công chúa chỉ dạy, để anh biết đường xin lỗi.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Nói chuyện văn vẻ quá, khiến cô không giận nổi.

“Hôm nay em dùng điện thoại của anh tìm trailer phim mới của chị Khương Bách Xuyên, ứng dụng đầu tiên em bấm vào là ứng dụng Weibo của anh.” Hạ Vãn Chi cũng không vòng vo với anh, anh đã muốn được “chỉ dạy” thì cô sẽ nói thẳng.

Rõ ràng Tạ Kỳ Diên sững sờ một chút, sự thay đổi biểu cảm này không thoát khỏi mắt Hạ Vãn Chi. Thấy anh như vậy, ánh mắt Hạ Vãn Chi hơi híp lại, giơ tay bóp cổ anh rồi nhào lên, nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Kỳ Diên, anh làm gì sau lưng em! Khai thật ra mau!”

Hương thơm ngọc ngà trong lòng, yết hầu Tạ Kỳ Diên khẽ động.

Hạ Vãn Chi đang bóp cổ anh cảm nhận được phản ứng của anh, lập tức tát nhẹ vào mặt anh: “Trả lời câu hỏi, đừng nghĩ lung tung!”

Khuôn mặt này cô rất thích, không nỡ đánh mạnh.

Tạ Kỳ Diên bật cười một tiếng, đôi tay đang ôm eo thon của cô bất giác siết chặt, ôm cô nhích lên một chút, giọng nói vẫn trầm như cũ: “Vậy thì em đừng động đậy lung tung.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Bỗng dưng hơi nóng.

“Anh đừng có đánh trống lảng.” Hạ Vãn Chi không vui lườm anh một cái.

Tạ Kỳ Diên nắm lấy bàn tay đang định nghịch ngợm của cô, thành thật khai báo: “Viết chút nhật ký.”

Cái gì?

Nhật gì?

Nhật ký??

Tổng tài bá đạo viết nhật ký?

Vẻ mặt Hạ Vãn Chi từ kinh ngạc đến không thể tin được rồi lại đến một lời khó nói hết, nụ cười trên mặt từ từ hiện ra.

Tạ Kỳ Diên bất đắc dĩ gõ nhẹ vào trán cô: “Muốn xem không?”

Đặt mật khẩu nhật ký là thói quen.

Nhưng anh không ngờ Hạ Vãn Chi lại phát hiện nhanh như vậy.

Hạ Vãn Chi cười cong cả lưng, trán tựa vào ngực anh đập đập, nghĩ đến trong nhật ký của Tạ Kỳ Diên nhất định viết rất nhiều chuyện về mình liền không nhịn được vui vẻ, vui vẻ rồi lại áp sát mặt anh hôn mấy cái.

“Tạ tổng, anh thật là…”

“Đáng yêu quá…”

Cô yêu chất mất thôi.

Sắc mặt Tạ Kỳ Diên hơi tối sầm: “…”

Quả thật không phù hợp với hình tượng và nhân cách của anh.

Tạ Kỳ Diên day trán, quay mặt đi che giấu sự nóng bừng trên mặt.

Hạ Vãn Chi cười xoay mặt anh lại, thân mật tựa trán vào trán anh, nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh: “Anh đã nói là nhật ký, cho em xem làm gì.”

Đó là thế giới nhỏ của anh, cô biết trong thế giới nhỏ đó cũng có cô là đủ rồi.

Anh khóa thế giới nhỏ đó lại, chứng tỏ chưa đến lúc cô biết.

Ngược lại tối nay cô phát hiện ra có vẻ hơi đường đột.

Tạ Kỳ Diên cọ cọ mũi cô, cũng theo đó cười một tiếng nồng nàn: “Nhật ký viết toàn chuyện của em và anh, cho em xem cũng không sao.”

Hạ Vãn Chi nhướng mày: “Thật sự cho em xem?”

Tạ Kỳ Diên im lặng một lúc, lát sau mới nói: “Cho.”

“Tạm thời không xem, để dành nhiều năm sau xem.” Hạ Vãn Chi cười, nói xong lại dò xét nhìn anh, khẽ chậc một tiếng, “Tạ Kỳ Diên anh giỏi thật đấy, ngày nào đó anh mà chọc giận em, những cuốn nhật ký này có lẽ sẽ là kim bài miễn tử của anh.”

Tạ Kỳ Diên thì lắc đầu: “Không đâu, sẽ không chọc giận em, cũng sẽ không lấy những thứ này làm kim bài miễn tử.”

Nhưng lời nói cũng không thể quá chắc chắn, anh dừng một chút, chậm rãi bổ sung: “Em giận anh sẽ dỗ, không cần dùng đến thứ khác.”

Ánh mắt anh nghiêm túc như vậy, Hạ Vãn Chi không gật đầu nói tin anh cũng không được.

Nhưng đây không phải là qua loa.

Hạ Vãn Chi thật sự tin anh.

Ngày hôm sau khi giải thích chuyện này với Vân Lệ, Vân Lệ ngẩn người nửa phút rồi mới “wow” một tiếng: “Người nhà cậu lại còn là một người lãng mạn đa cảm.”

Hạ Vãn Chi mỉm cười uống ngụm cà phê nóng, trong lòng lại nghĩ — đây là minh chứng rõ ràng nhất cho việc Tạ Kỳ Diên đã toàn tâm toàn ý cho mối tình này.

Chuyện của thế hệ bố mẹ đã làm tổn thương anh quá sâu, cho nên tâm tư anh nhạy cảm, dùng vẻ ngoài lạnh lùng để ngụy trang bản thân, nhưng thực tế, tâm tư anh tinh tế, dịu dàng chu đáo, thỉnh thoảng lại như một đứa trẻ con.

Anh rất trân trọng tình cảm này, anh rất yêu cô.

Hạ Vãn Chi nghĩ đến mũi hơi cay cay, ngầm chấp nhận lời trêu chọc của Vân Lệ đồng thời cười một tiếng: “Tớ chính là thích Tạ Kỳ Diên như vậy.”

Cô muốn cả đời đối tốt với Tạ Kỳ Diên.

Để Tạ Kỳ Diên trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.

Cô muốn ở bên Tạ Kỳ Diên mãi mãi.

Vĩnh viễn.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 117


Thứ hai tuần này, Bắc Thành đón trận tuyết đầu mùa đông năm nay, tòa nhà Tinh Diệu cũng chính thức hoàn thành vào ngày này. Hạ Vãn Chi không quan tâm gì khác, cô chỉ quan tâm đến phòng làm việc của mình và khu vườn trên không bên cạnh phòng làm việc.

Khu vườn trên không này là lãnh địa riêng của Tạ Kỳ Diên, không mở cửa cho bên ngoài.

Hạ Vãn Chi vẫn luôn thắc mắc động cơ Tạ Kỳ Diên mua lại tòa nhà này là gì, chuyện của giới tư bản cô không hiểu, nên ban đầu chỉ đơn thuần nghĩ anh nhắm vào tiền, dù sao thì biến tòa nhà Tinh Diệu thành trung tâm mua sắm chắc chắn có lời.

Nhưng xem ra bây giờ, việc xây dựng khu vườn trên không mới là điều anh quan tâm nhất.

Nơi này không mở cửa cho bên ngoài, anh coi đây là không gian riêng tư của mình.

Như một loại chấp niệm.

Anh bắt buộc phải xây một khu vườn trên không.

Giống như trước đây cô bắt buộc phải giữ lại phòng làm việc của mình.

Hạ Vãn Chi biết trong lòng anh ẩn giấu rất nhiều chuyện, cũng biết tính cách của anh, anh không nói, vậy thì cô tự mình hỏi.

Tập đoàn Tạ thị cách chỗ cô không xa, chỉ cần Hạ Vãn Chi ở đó là Tạ Kỳ Diên lại lo lắng trong lòng, nhất là khi nghĩ đến cơ thể cô yếu ớt hay ốm vặt.

Vì lo lắng nên người liền đến.

Còn chưa kịp hỏi han vài câu thì Hạ Vãn Chi đã lên tiếng hỏi chuyện khu vườn trên không.

Mấy tháng gần đây cô được Tạ Kỳ Diên chăm sóc chu đáo nên không mấy khi ốm, nhưng hôm nay lại không hiểu sao hơi cảm, chắc là do tuyết rơi, gió lạnh thổi qua.

Giọng mũi cô hơi nặng, Tạ Kỳ Diên nghe thấy hơi cau mày, nghĩ đến trước đây cô ốm là ốm cả nửa tháng, đưa tay sờ trán cô thử nhiệt độ lại bị Hạ Vãn Chi kéo xuống.

“Chỉ là cảm nhẹ thôi, không đến nỗi sốt đâu.” Hạ Vãn Chi biết anh lo lắng điều gì, cười với anh tỏ vẻ tinh thần mình không tệ, sau đó lại tiếp tục truy hỏi, “Chuyện khu vườn không nói cho em biết được sao?”

“Không phải.” Tạ Kỳ Diên lật tay nắm lấy tay cô đứng dậy, đẩy cửa phòng làm việc đi về phía khu vườn trên không vừa mới xây xong, “Sớm muộn gì cũng phải nói với em.”

Khu vườn trên không bốn bề trống trải, vẫn chưa hoàn toàn xong xuôi, anh chỉ đưa Hạ Vãn Chi đứng nhìn vào bên trong qua một lớp cửa kính.

Hai ngày nay, những người làm vườn được mời đến đã lần lượt chuyển rất nhiều loại hoa giống khác nhau vào trồng, bây giờ trông rất xanh tốt, nếu sau này trăm hoa đua nở, khu vườn trên không này có lẽ sẽ trở thành tiên cảnh nhân gian.

Hai người đứng bên nhau, Tạ Kỳ Diên bất chợt đứng ra sau lưng cô, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, vòng tay ôm trọn lấy cô vào lòng.

Hạ Vãn Chi định quay lại nhìn thì bị anh đưa tay giữ lấy hai má, không cho quay đầu: “Đừng nhìn anh.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Chắc là liên quan đến mẹ anh rồi.

Không xem thì không xem vậy.

Hạ Vãn Chi mím môi, vô cùng bao dung với Tạ Kỳ Diên yếu đuối.

Hai tay bị Tạ Kỳ Diên bao bọc, cơ thể cũng được che chở, hơi ấm liên tục truyền đến, Hạ Vãn Chi chỉ cảm thấy ấm áp.

Nước tẩy trang
Một lát sau, mới nghe Tạ Kỳ Diên từ từ kể.

“Khu vườn trên không này, là xây cho bà cố và mẹ anh.”

“Từ nhỏ Mẹ anh đã sống nương tựa vào bà nội, cũng chính là bà cố của anh. Bà cố là người trồng hoa, mẹ anh chịu ảnh hưởng sâu sắc nên cũng thích hoa cỏ, hồi nhỏ gia đình anh sống ở một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, nhà cửa tuy đơn sơ nhưng sân vườn rộng rãi, trồng đầy hoa cỏ.”

“Toàn bộ sân vườn đều do mẹ anh thiết kế. Bà là nhà thiết kế cảnh quan, cũng là niềm tự hào của bà cố anh. Hồi nhỏ nghe họ nói chuyện, mẹ anh hứa sẽ thiết kế một khu vườn trên không cho bà cố, đó là nguyện vọng lớn nhất của bà.”

“Nhưng năm anh 5 tuổi, vừa qua tết bà cố liền mất.”

Giọng Tạ Kỳ Diên hơi nghẹn lại: “Bà cố tuổi đã cao, mất trong lúc ngủ, lặng lẽ ra đi, không hề có dấu hiệu báo trước.”

“Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện không tốt, bà cố mất, mẹ anh đau buồn rất lâu, khó khăn lắm mới vượt qua được, vậy mà Tạ Thiên Tề lại nói dối là đi công tác mấy tháng không về. Sau đó, mẹ anh dẫn anh đến Bắc Thành, nhưng rồi anh ở lại đây, còn mẹ thì bặt vô âm tín.”

Tạ Kỳ Diên chỉ nói đến đây rồi lại chuyển chủ đề, giải thích: “Nguyện vọng mẹ anh chưa hoàn thành, anh muốn thay bà hoàn thành. Bao nhiêu năm nay anh chưa từng làm gì cho bà, ngày nào đó nếu bà trở về tìm anh, nhìn thấy khu vườn được thiết kế riêng cho bà và bà cố, chắc bà sẽ vui.”

Còn việc chọn tòa nhà Tinh Diệu, là vì vừa hay phù hợp.

Mua lại tòa nhà Tinh Diệu vốn dĩ là kế hoạch kinh doanh, lúc đó khảo sát nơi này, bất ngờ thấy phong cảnh vị trí đều không tệ, thế là liền nảy sinh ý định tạm thời cho người sửa thành khu vườn trên không.

Hạ Vãn Chi im lặng nghe xong, bàn tay bị Tạ Kỳ Diên bao bọc không biết từ lúc nào đã đổi thành cô bao bọc anh.

“Sẽ, sẽ có ngày đó.” Hạ Vãn Chi cầu nguyện, cầu nguyện ông trời có thể nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

Tạ Kỳ Diên chỉ cười một tiếng, cằm cọ vào mái tóc mềm mại của cô: “Anh sẽ tìm được bà ấy.”

Sắp rồi.

Anh nhất định sẽ tìm được Diêu Cầm.

Chắc chắn.

Bức chân dung của Diêu Cầm, Hạ Vãn Chi đã vẽ xong toàn bộ. Công việc nhẹ nhõm hơn nhưng trong lòng lại trở nên nặng trĩu.

Năm nay sắp kết thúc rồi, cô không muốn vẽ thêm bức nào nữa.

Cô hy vọng năm sau Tạ Kỳ Diên nhìn thấy không phải là bức chân dung của Diêu Cầm mà là Diêu Cầm thật sự, biết cười biết nói.

Tạ Kỳ Diên tranh thủ giờ nghỉ trưa qua một chuyến, lúc này nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ phải về công ty làm việc, lúc rời đi không yên tâm áp sát mặt Hạ Vãn Chi, lần nữa xác nhận nhiệt độ cơ thể cô bình thường rồi mới yên tâm rời đi.

Hạ Vãn Chi liên tục đảm bảo mình sẽ không sốt.

Cô hiểu rõ cơ thể mình nhất, mỗi năm mùa đông đều bị cảm cúm liên tục, cô đã quen rồi.

Năm nay coi như tốt rồi, đến cuối tháng 12 mới ốm một lần.

“Chị, uống thuốc đi.” Trúc Tử pha sẵn thuốc cảm đưa cho cô.

Hạ Vãn Chi nhận lấy uống một hơi cạn sạch, mấy ngày gần đây không bận lắm, lúc này cô rảnh rỗi liền nghĩ đến phòng trưng bày dọn dẹp lại những bức tranh cũ.

Những bức tranh này được bảo quản rất tốt, chỉ dính một chút bụi mỏng, nhưng dọn dẹp lại mất cả buổi chiều vẫn chưa xong.

Vèo một cái đã đến giờ, nghĩ đến Tạ Kỳ Diên tan làm sẽ tiện đường đến đón cô về nhà, cô liền dọn dẹp qua loa.

Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Tạ Kỳ Diên, cô tưởng anh bảo cô xuống, nào ngờ anh mở miệng đã xin lỗi, sau đó giọng nói trầm trầm nói phải đến bệnh viện tâm thần Bắc Thành một chuyến.

Hạ Vãn Chi vội vàng lên tiếng: “Anh đưa em theo đi.”

Bên kia im lặng vài giây.

Hạ Vãn Chi không muốn anh một mình gánh vác, miệng nhanh nhảu: ” Sau này mẹ anh cũng là mẹ em, em cùng anh đi tìm mẹ có gì không đúng sao?”

Tạ Kỳ Diên hiếm khi trong tình huống thế này vẫn bật cười: “Được, anh đến đón em.”

Cúp điện thoại, Hạ Vãn Chi liếc nhìn Trúc Tử đang cười trộm bên cạnh.

“Chị ơi, phòng làm việc của chúng ta sắp có ông chủ rồi phải không?” Trúc Tử cười trêu chọc.

Hạ Vãn Chi lườm cô một cái, không thèm để ý.

Cô là bà chủ phòng làm việc, Tạ Kỳ Diên chẳng phải là ông chủ sao.

Trúc Tử chỉ nghĩ thôi cũng vui, đã bắt đầu tính toán khi nào có thể ăn tiệc cưới.

Trên đường đến bệnh viện tâm thần, Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên ngồi ở ghế sau, Dư Phi chịu trách nhiệm lái xe, Hoắc Dương thì ngồi ở ghế phụ báo cáo công việc.

Rõ ràng là đi gặp Hầu Mộng Thu nhưng lại toàn nói chuyện về đứa con trai mất tích của Hầu Mộng Thu.

Tạ Kỳ Diên tháo kính day day sống mũi, chỉ từ từ nói một câu: “Tạ Án có về hay không không quan trọng, cứ theo dõi người này, bên Hầu Mộng Thu rút bớt người, cho ông ta cơ hội tiếp cận Hầu Mộng Thu.”

Chỉ cần họ gặp nhau, Tạ Kỳ Diên không sợ không nắm được bằng chứng của Hầu Mộng Thu.

Tạ Án là điểm yếu của Hầu Mộng Thu,

Cũng là con bài của Tạ Kỳ Diên.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 118


Người mà Tạ Kỳ Diên dặn Hoắc Dương tiếp tục theo dõi tên là An Tất Hoa, cũng là anh họ trên danh nghĩa của Hầu Mộng Thu.

Sau khi Hầu Mộng Thu và Tạ Thiên Tề kết hôn được 5 năm, bà ta đột nhiên đưa người anh họ này vào nhà họ Tạ làm tài xế, nói rằng người anh họ này không tìm được việc làm, họ hàng xa nhờ bà giúp đỡ.

Không biết lúc đó Hầu Mộng Thu đã lừa gạt thế nào, hay là bà đã làm giả giấy tờ của An Tất Hoa, khiến người nhà họ Tạ đều tin lời nói dối của bà.

Rốt cuộc là anh họ kiểu gì, bà tự mình rõ nhất.

Tạ Kỳ Diên điều tra Hầu Mộng Thu vì nghi ngờ sự mất tích của Diêu Cầm có liên quan đến bà, không ngờ điều tra một hồi lại ra chuyện xấu của Hầu Mộng Thu và An Tất Hoa.

Sau khi Tạ Thiên Tề bất tỉnh, Hầu Mộng Thu điên rồi, Tạ Án và An Tất Hoa cũng cùng nhau mất tích.

Nhà họ Tạ mất một đứa cháu trai, ông cụ tất nhiên lo lắng, lo đến mức suýt nữa báo cảnh sát, Tạ Kỳ Diên đưa cho ông cụ một xấp ảnh.

Trong ảnh chính là những cảnh tượng Hầu Mộng Thu và An Tất Hoa lén lút hẹn hò suốt bao nhiêu năm qua, vô cùng chướng mắt.

Xem xong, chưa đợi Tạ Kỳ Diên nói gì, ông cụ đang lo lắng tìm cháu trai đã cho gọi tất cả những người được cử đi tìm trở về.

Tạ Án, đứa cháu trai nhỏ này, nhà họ Tạ không định tìm nữa.

Tạ Kỳ Diên không biết tại sao ông cụ xem ảnh xong lại chắc chắn Tạ Án không phải con cháu nhà họ Tạ. Anh cũng không có hứng thú quan tâm Tạ Án rốt cuộc có phải dòng máu nhà họ Tạ không, anh chỉ muốn moi ra chuyện năm đó từ miệng Hầu Mộng Thu.

Nhưng Hầu Mộng Thu là kẻ cứng đầu, một khi bà ta điên rồi thì Tạ Kỳ Diên hoàn toàn bó tay.

Trừ khi tìm được Tạ Án, dùng Tạ Án làm con bài ép bà ta.

Hầu Mộng Thu vừa giả điên giả khùng vừa đưa Tạ Án đi là sợ sự tra hỏi của ông cụ, cũng sợ chuyện xấu mình làm bị hai nhà Tạ, Hầu biết.

Ngoài ra, có lẽ còn chút lý do khác, nhưng Tạ Kỳ Diên không đoán ra được.

Trời tuyết đường trơn, Dư Phi lái xe chậm, đường cũng xa, trong một tiếng đồng hồ này, Hạ Vãn Chi nghe thấy hơi thở nặng nề của Tạ Kỳ Diên, lén lút nắm tay anh, xoa dịu tâm trạng rối bời của anh.

Tạ Kỳ Diên lạnh lùng liếc nhìn Dư Phi đang thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu trong xe, Dư Phi chột dạ, dứt khoát bẻ lệch gương chiếu hậu trong xe, để tránn liếc mắt cũng nhìn thấy.

Hạ Vãn Chi: “…”

Tạ Kỳ Diên công khai nắm tay Hạ Vãn Chi.

Những lời Hoắc Dương nói cô không hoàn toàn hiểu, nhưng bây giờ không phải lúc hỏi, cô không giúp được gì liền cố gắng không gây cản trở.

Đến bệnh viện tâm thần, Tạ Kỳ Diên không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn quàng cổ quấn cho Hạ Vãn Chi, sợ cô cảm lạnh nặng hơn, bước chân cũng nhanh hơn bình thường.

Hạ Vãn Chi gần như phải chạy.

Đến nơi có máy sưởi, Hạ Vãn Chi thở phào một hơi, chưa kịp đứng vững đã bị Tạ Kỳ Diên sờ đầu sờ mặt thử nhiệt độ.

“Lạnh không?” Biết cô sợ lạnh hơn người bình thường, Tạ Kỳ Diên lo cô bị lạnh đến ngốc.

Hạ Vãn Chi: “…”

Nước tẩy trang
Mỗi lần bị cảm, Tạ Kỳ Diên dường như đều đặc biệt sợ cô sẽ bị sốt.

Giống như ông Hạ vậy.

Hạ Vãn Chi thầm nghĩ có lẽ chính đồng chí Hạ Vĩnh Thanh đã phóng đại chuyện mỗi lần cô bị sốt, cố ý gây lo lắng cho Tạ Kỳ Diên.

“Em không lạnh, ngược lại là anh, tay lạnh như đá.” Hạ Vãn Chi nắm lấy tay anh áp lên mặt mình cho ấm.

Tạ Kỳ Diên trong lòng dâng lên một luồng hơi ấm, rút tay lại xoa xoa ngón tay cũng đang lạnh ngắt của cô, tự mình đi rót một ly nước nóng cho Hạ Vãn Chi cầm giữ ấm.

Viện trưởng biết Tạ Kỳ Diên đến liền nhanh chóng chạy tới, nói chi tiết với Tạ Kỳ Diên về tình hình của Hầu Mộng Thu.

Dư Phi nghe thấy khịt mũi một tiếng: “Vừa rồi đi ngang qua hành lang thấy một ông già thần trí không minh mẫn đang bốc tuyết ăn, loại điên cấp độ như Hầu Mộng Thu không phải sẽ mang chậu ra xúc một chậu mang lên bàn ăn à?”

Hoắc Dương nghe có lý, gật đầu rồi hỏi: “Viện trưởng, người điên cũng sợ lạnh à?”

Viện trưởng: “…”

“Ý ông là, gần đây bà ta rất ngoan ngoãn?” Tạ Kỳ Diên không có tâm trạng đùa giỡn, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng.

Viện trưởng sợ Tạ Kỳ Diên, đắc tội ai cũng không được đắc tội nhà tư bản, cho nên từ khi Hầu Mộng Thu bị anh đưa vào, Tạ Kỳ Diên nói gì ông cũng phối hợp.

Hầu Mộng Thu thật sự điên hay là giả điên, ông ta không đưa ra câu trả lời chắc chắn nhưng trong lòng lại cảm thấy Hầu Mộng Thu thật sự điên.

Nhưng gần đây…

Ông lại bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.

“Phòng của bệnh nhân chúng tôi đều cung cấp máy sưởi, có lẽ bà Tạ thật sự sợ lạnh.” Viện trưởng cũng không thể trả lời dứt khoát người điên có sợ lạnh hay không.

Ngoài việc ở trong phòng sưởi ấm không giống người điên ra, những hành vi khác của Hầu Mộng Thu vẫn như trước.

Tạ Kỳ Diên trầm ngâm một lúc: “Đưa bà ta qua đây.”

Điên hay không điên, Tạ Kỳ Diên trong lòng sớm đã có đáp án.

Hầu Mộng Thu bị người ta kẹp nách lôi đi trong bộ dạng thảm hại.

Tiếng la hét của người phụ nữ nghe rất đáng sợ, Hạ Vãn Chi bất giác đứng sau lưng Tạ Kỳ Diên.

Hầu Mộng Thu vào phòng, liếc nhìn một vòng rồi dừng mắt lại ở Hạ Vãn Chi, mắt trợn to, miệng cười ha hả định xông đến trước mặt Hạ Vãn Chi: “Con gái… con gái ngoan của mẹ…”

Cô từng gặp Hầu Mộng Thu nhưng chưa từng gặp Hầu Mộng Thu đáng sợ như vậy.

Hai cô hộ lý to khỏe vạm vỡ giữ chặt bà ta, mặc cho bà ta la hét thế nào cũng không nới lỏng chút nào, một lúc sau bà ta mới từ từ ngừng lại, cười hì hì nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi.

Tạ Kỳ Diên bước lên, hoàn toàn che chắn Hạ Vãn Chi sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Hầu Mộng Thu: “Tạ Án mà không về, ông nội sẽ xóa tên nó khỏi gia phả.”

Lời này là để thử Hầu Mộng Thu, ông nội không nói.

Nhưng dù không nói, Tạ Kỳ Diên cũng có thể đoán được ông nội sẽ làm vậy.

Lão già đó còn chắc chắn hơn cả anh là Tạ Án không phải con cháu nhà họ Tạ.

Nhà họ Tạ thường làm lễ cúng gia phả vào mùng một tết, tính ra cũng chỉ còn hơn một tháng nữa.

Mọi người đều quan sát vẻ mặt của Hầu Mộng Thu nhưng người này giả vờ lâu đến mức thành thạo, không hề để lộ chút sơ hở nào, vẫn ngây ngô nhìn chằm chằm Hạ Vãn Chi.

Không thử được, Tạ Kỳ Diên lại cho người đưa bà ta đi, ánh mắt hơi híp lại, suy nghĩ điều gì đó rồi hỏi viện trưởng: “Những bệnh nhân khác đều ở phòng đôi sao?”

Sân lắc đầu: “Những người bệnh tình tạm ổn chúng tôi sẽ sắp xếp ở chung, những người có xu hướng bạo lực mới ở phòng đơn.”

“Từ hôm nay, xếp bà ta vào phòng đôi.” Nói xong, ánh mắt Tạ Kỳ Diên sắc bén, bổ sung một câu, “Tìm một người điên hơn ở cùng bà ta.”

Trước đây xếp bà ta ở phòng đơn là vì nghĩ lúc bà ta một mình sẽ có lúc lơ là để lộ chút sơ hở, nhưng không ngờ bà ta lại có thể giả vờ giỏi đến vậy.

Phương pháp đầu tiên không được, vậy thì dùng phương pháp thứ hai.

Anh không tin bà ta còn có thể tiếp tục giả vờ.

Trước khi rời đi, Tạ Kỳ Diên lại đích thân dặn dò người giám sát Hầu Mộng Thu ở đây nên nới lỏng cảnh giác một chút, trước đây họ theo dõi rất sát sao, nhưng nửa năm qua không có kết quả, đành phải làm ngược lại.

Chỉ khi người của họ nới lỏng, Hầu Mộng Thu mới có sơ hở.

“Nếu có người tiếp cận bà ta, lén theo dõi là được, đừng để người ta phát hiện.” Tạ Kỳ Diên lại đặc biệt dặn dò thêm một câu.

An Tất Hoa trở về, chắc chắn sẽ đến tìm Hầu Mộng Thu.

Anh phải cho họ cơ hội gặp mặt mới có thể biết thêm nhiều tin tức.

Tuyết càng rơi càng lớn, mùa đông trời tối nhanh, sau khi màn đêm buông xuống, gió thổi càng thêm buốt xương, Hạ Vãn Chi lên xe rùng mình một cái, hai tay bị Tạ Kỳ Diên giữ chặt.

Tạ Kỳ Diên xoa tay cô, áp mặt vào sưởi ấm cho cô: “Vừa rồi sợ à?”

Hạ Vãn Chi chỉ lắc đầu không nói gì, lườm anh một cái rồi rụt đầu lại như con chim cút, ngượng ngùng không dám lên tiếng.

Dư Phi và Hoắc Dương phía trước hoàn toàn bị Tạ Kỳ Diên coi như không khí.

Đợi đến khi đưa người về Lan Đình Biệt Viện, Dư Phi nén một hơi cuối cùng cũng thở ra: “Lão Hoắc à, cậu nói xem tôi có nên đề nghị với Tạ tổng lắp một tấm chắn trong xe không?”

Xe là xe sang, phụ kiện trong xe cũng là phụ kiện cao cấp nhưng lại thiếu một tấm chắn.

Hoắc Dương hiếm khi tán thành ý tưởng quái đản của Dư Phi: “Được, cậu đề nghị đi.”

Dù sao người thường xuyên làm tài xế, làm kỳ đà cản mũi, ăn “cẩu lương” cũng không phải anh ta.

Gần đây thu hoạch rất lớn, ít nhất đã hoàn toàn nắm được hành tung của An Tất Hoa. Tiếp theo là chờ đợi, chờ ông ta đến gặp Hầu Mộng Thu, rồi họ sẽ lần theo manh mối tìm ra Tạ Án kia.

Có con bài này trong tay, đến lúc đó Tạ Kỳ Diên muốn biết gì, Hầu Mộng Thu đều phải khai ra hết.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 119


Tạ Kỳ Diên có thể chắc chắn rằng nửa năm nay An Tất Hoa không hề liên lạc với Hầu Mộng Thu.

Người của anh theo dõi Hầu Mộng Thu rất sát sao, thời gian này không có ai tiếp cận bà ta.

An Tất Hoa không biết những sắp đặt của Tạ Kỳ Diên bên phía Hầu Mộng Thu, ông ta mang mục đích rõ ràng mà lảng vảng quanh bệnh viện tâm thần nơi Hầu Mộng Thu đang ở suốt hai ngày.

Tạ Kỳ Diên thuận thế tung mồi, bảo viện trưởng đăng tin tuyển dụng trên mạng.

Người giám sát Hầu Mộng Thu ít đi, nhưng khi Hầu Mộng Thu từ ở cùng một người điên, ngày nào cũng hoang mang lo sợ.

Ở nơi không ai nhìn thấy, Hầu Mộng Thu căm hận đến cắn rách môi.

Nhưng bà ta chỉ có thể nhẫn nhịn, không có chỗ xả giận.

Bà ta không biết Tạ Kỳ Diên cử bao nhiêu người đến giám sát mình, để không bị phát hiện, ngay cả trong mơ bà ta cũng giả điên.

Bà ta cũng không biết tại sao lại chuyển bà ta từ phòng đơn sang phòng đôi, trong lòng bà ta đoán Tạ Kỳ Diên có lẽ đã tức giận đến mức thật sự coi bà ta là người điên nhưng bà ta vẫn không dám lơ là cảnh giác.

Tạ Kỳ Diên là một kẻ cứng đầu, bà ta nhìn ra anh là người có thủ đoạn, cũng sợ thủ đoạn của anh.

“Tạ tổng, An Tất Hoa đã nộp đơn xin việc trên mạng, viện trưởng bên đó đã trao đổi với ông ta rồi, hẹn chín rưỡi sáng mai phỏng vấn.” Hoắc Dương vừa trao đổi thông tin với bên viện trưởng xong liền lập tức vào báo cáo.

“Ừm.” Tạ Kỳ Diên xoay tròn cây bút máy, trầm ngâm một lát, “Đừng để Hầu Mộng Thu nhìn ra.”

Hoắc Dương gật đầu: “Rõ.”

Sáng sớm hôm sau, Tạ Kỳ Diên dẫn theo Hoắc Dương đến bệnh viện tâm thần sớm hơn nửa tiếng.

Tuyển dụng hộ lý, phỏng vấn không cần viện trưởng đích thân ra mặt, nhân viên trong viện nhận được lệnh từ trên chỉ đơn giản làm qua loa quy trình phỏng vấn với An Tất Hoa.

An Tất Hoa dường như rất nóng lòng muốn gặp Hầu Mộng Thu, khi người phỏng vấn ông ta hỏi khi nào có thể đến làm thử việc, ông ta không chút do dự hỏi lại: “Hôm nay được không?”

Được, tất nhiên là được.

Tạ Kỳ Diên đợi chính là câu này của ông ta.

Nhân viên đưa ông ta đi thay đồng phục hộ lý, để tránh ông ta nghi ngờ, nên theo quy trình đưa anh ta đi tuần phòng, từ tầng hai đến tầng ba, cuối cùng cũng tuần đến phòng của Hầu Mộng Thu.

Khi An Tất Hoa vào, Hầu Mộng Thu xõa tóc ngồi trên giường tự nói chuyện một mình.

Bà vốn đang trùm chăn nằm trên giường, người cùng phòng là một người điên, bà khó chịu vô cùng, mắt không thấy thì tâm không phiền, nhưng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang liền phản xạ có điều kiện ngồi dậy giả ngốc.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đến là An Tất Hoa, Hầu Mộng Thu ngẩn người, chút sợ hãi trong lòng từ xương cụt từ từ lan ra toàn thân, vừa sợ bị phát hiện vừa nóng lòng muốn biết có phải con trai mình xảy ra chuyện gì không.

Lúc để An Tất Hoa đưa Tạ Án đi, bà đã dặn dò kỹ lưỡng nếu bà không liên lạc với họ, họ tuyệt đối không được về nước.

Nhưng An Tất Hoa đã trở về…

Vậy có phải Tạ Án xảy ra chuyện rồi không…

Mua ngay
Hầu Mộng Thu suýt nữa thì mất bình tĩnh.

Nhưng lý trí mách bảo bà không thể để lộ sơ hở vào lúc này, bà giả ngốc đảo mắt một vòng, muốn xem người của Tạ Kỳ Diên có ở gần đó không.

Đợi một lúc, quan sát thấy An Tất Hoa chỉ nhìn bà không nói gì, ngược lại còn chăm chú nghe một hộ lý khác kể về tình hình cơ bản của bệnh nhân trong phòng này, Hầu Mộng Thu từ từ bình tĩnh lại.

Thời gian thử việc ba ngày, An Tất Hoa không được ở lại trong viện, sáng hôm sau khi đến, ông ta sợ gây nghi ngờ nên không chủ động tìm Hầu Mộng Thu.

Ngược lại Hầu Mộng Thu lại sợ dây dưa thêm rắc rối, cũng sợ ông ta ở đây quá lâu sẽ khiến Tạ Kỳ Diên nghi ngờ, thế là chủ động nổi điên đến trước mặt ông ta.

Trong một căn phòng nào đó, Tạ Kỳ Diên lặng lẽ quan sát.

Hoắc Dương thấy anh không nói gì, hiểu rằng anh tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng lại căng thẳng hơn ai hết, thế là để giảm bớt căng thẳng, chủ động nói: “Máy nghe lén siêu nhỏ được may trên đồng phục hộ lý, gần giống như cúc áo sơ mi, An Tất Hoa sẽ không phát hiện ra đâu.”

Tạ Kỳ Diên chỉ gật đầu.

Anh biết.

Nếu An Tất Hoa phát hiện, hôm nay sẽ không còn đến tìm Hầu Mộng Thu nữa.

Hoắc Dương bật loa ngoài, có thể nghe thấy tiếng sột soạt bên phía An Tất Hoa.

Hầu Mộng Thu chạy đến trước mặt An Tất Hoa nổi điên một trận, hai hộ lý khác giữ chặt bà ta định đưa về phòng bệnh, An Tất Hoa chủ động nhận nhiệm vụ này.

Thấy đối phương vẻ mặt do dự, An Tất Hoa liên tục đảm bảo: “Tôi là một người đàn ông mà không kiểm soát được một người phụ nữ sao! Anh yên tâm giao cho tôi đi.”

Để đảm bảo an toàn cho mỗi bệnh nhân, trong phòng bệnh đều lắp đặt camera giám sát, Hầu Mộng Thu muốn hỏi chuyện chắc chắn không thể hỏi trong phòng bệnh, thế là lại nổi điên một trận đi về phía nhà vệ sinh.

Đóng cửa khóa lại, Hầu Mộng Thu không để ý đến bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình hiện tại, nắm chặt tay An Tất Hoa vội vàng hỏi: “Có phải Tiểu Án xảy ra chuyện rồi không?”

Tạ Án là con trai duy nhất của bà, bà coi Tạ Án quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

An Tất Hoa thì hung hăng giật tay bà ra, thẳng thắn nói: “Nó thì có chuyện gì được, chẳng qua là ngày nào cũng hỏi mẹ ở đâu, hỏi lão già Tạ Thiên Tề kia tại sao lại đưa nó ra nước ngoài.”

Nghe thấy con trai không sao, Hầu Mộng Thu lập tức yên tâm, nhưng ngay sau đó lại hung hăng tát ông ta một cái: “Tiểu Án không sao thì ông quay về làm gì! Ông có biết ông tùy tiện về như vậy sẽ hại chúng takhông…”

“Bà định giả điên giả khùng đến bao giờ!” An Tất Hoa nén giận gầm lên một tiếng, ấn vai bà ta vào cửa, hốc mắt đỏ hoe, “Tiểu Thu, bà đi với tôi đi, chúng ta cùng nhau ra nước ngoài, cả nhà đoàn tụ…”

Hầu Mộng Thu đẩy tay ông ta ra: “Không thể nào, tôi không đi được đâu, Tạ Kỳ Diên theo dõi tôi quá chặt, nếu tôi đi tìm Tiểu Án, hắn sẽ lợi dụng Tiểu Án để uy h**p tôi! Hắn sẽ nói cho Tiểu Án biết bố nó không phải Tạ Thiên Tề, chuyện gì hắn cũng làm được!”

Nói đến đây, sự căm hận của Hầu Mộng Thu đối với Tạ Kỳ Diên lại càng sâu thêm.

Nếu không phải Tạ Kỳ Diên điều tra Diêu Cầm rồi điều tra đến bà, chuyện của bà và An Tất Hoa sao lại bị người ta biết.

Tạ Án kính yêu ông nội và bố mình đến vậy, tình yêu của nó dành cho Tạ Thiên Tề còn sâu đậm hơn cả bà, người mẹ này, Hầu Mộng Thu không dám tưởng tượng nếu Tạ Án biết được thân thế của mình sẽ ra sao.

Bà sợ con trai mình oán hận bà.

“Ông nói với Tiểu Án đây là sự rèn luyện của ông nội đối với nó, năm đó Tạ Kỳ Diên cũng ở tuổi này bị gửi ra nước ngoài, ông tìm cách giải thích với nó, nó ngoan như vậy, ông chuyển lời của tôi cho nó, nó sẽ nghe lời.” Hầu Mộng Thu cố gắng giữ hơi thở, lau nước mắt rồi tiếp tục, “Đợi tôi một thời gian nữa, tôi sẽ tìm cách thoát thân.”

An Tất Hoa nắm chặt cổ tay Hầu Mộng Thu, mắt ngập tràn căm phẫn: “Nhưng Tiểu Án là con trai của tôi! Của tôi và bà! Tại sao không thể cho nó biết…”

“Nó sẽ không chịu nổi đâu! Nó sẽ hận ông, cũng sẽ hận tôi…” Hầu Mộng Thu nước mắt lưng tròng, “Ông nghe tôi có được không, đợi tôi thoát khỏi Tạ Kỳ Diên rồi tôi sẽ đi tìm hai người.”

“Bà định thoát khỏi nó thế nào? Nó muốn biết gì bà nói cho nó biết là xong chứ gì…”

“Nói cho nó biết là thật sự xong rồi!” Hầu Mộng Thu lau nước mắt, “Nếu để nó biết Diêu Cầm bị tôi hại chết, tôi, cả ông, cả Tiểu Án của tôi, chúng ta đều xong đời…”

Nghe đến đây, tai Tạ Kỳ Diên ù đi, khoảnh khắc đứng dậy toàn thân cứng đờ.

Hoắc Dương cũng siết chặt nắm đấm.

Chỉ ngẩn người ba giây, anh ta cùng Tạ Kỳ Diên xông về phía tầng ba phòng bệnh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back