Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 110


Những người không quen biết Lương Kính hoàn toàn không để ý đến những người khác trong ảnh tin tức nóng, thời đại internet, cư dân mạng đã thấy đủ thứ, chuyện đồng tính cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.

Nhưng những người quen biết Lương Kính, sau khi nhìn thấy bức ảnh đó đều không khỏi xót xa.

Phải biết rằng, Lương Kính chính là thông qua mai mối mà quen biết Vân Lệ, người trong đơn vị đều biết anh ta tìm được một cô bạn gái dịu dàng hiền thục, nghe anh ta khoe khoang rằng cuối năm nay sẽ hoàn thành chuyện chung thân đại sự.

Nếu anh ta không thích phụ nữ mà lại muốn tìm một người phụ nữ để kết hôn…

Mọi người nghĩ kỹ mà rùng mình.

Vì Khương Hữu Dung lập mấy tài khoản phụ, lấy góc nhìn của bạn bè Lương Kính để bình luận, tung tin anh ta có bạn gái ra ngoài, chuyện vốn không được chú ý bỗng chốc vì mấy bình luận hot mà bùng lên.

Khi Khương Bách Xuyên hỏi về chuyện này, Khương Hữu Dung hùng hồn: “Em có tung tin đồn đâu, em đang trần thuật sự thật! Tên cặn bã đó dám làm mà không dám nhận à?”

Khương Bách Xuyên không có ý trách mắng em gái, chỉ là chuyện này ầm ĩ lên, sợ là Lương Kính sẽ tìm Vân Lệ.

Để đảm bảo an toàn cho Vân Lệ, Khương Bách Xuyên vừa tan làm đã đến tiệm của Vân Lệ canh chừng cô.

Mùa đông lạnh, Vân Lệ cũng không nỡ để anh đứng ngoài trời lạnh, đành phải mời anh vào, đưa cho anh một cây kéo để anh giúp việc.

Khương Bách Xuyên tất nhiên vui vẻ, cười đến cong cả mắt.

Vân Lệ nhìn anh thêm hai cái.

Người này trông cũng đẹp trai đấy.

Hôm nay khách không nhiều, Vân Lệ khá rảnh nhưng không muốn đóng cửa về nhà sớm.

Nếu Vân Mỹ Lan không ở nhà có lẽ cô đã về sớm hơn.

Ngoài trời gió bắc gào thét, trong nhà ngập tràn hương hoa, máy hát đĩa xoay tròn bản nhạc Âu Mỹ du dương, Vân Lệ vừa chăm sóc hoa cỏ vừa khẽ hát theo vài câu.

Khương Bách Xuyên quay đầu nhìn sang, không biết đã nhìn bao lâu, Vân Lệ quay lại thấy vẻ mặt bảy phần thưởng thức ba phần say đắm của anh, khóe miệng khẽ giật: “Hồn bay phách lạc rồi à?”

Khương Bách Xuyên cười cười: “Giọng rất hay.”

Vân Lệ lần đầu tiên nghe anh khen người khác một cách thẳng thắn như vậy, cố gắng giữ hơi thở, ngẩng cao cằm: “Hóa ra anh là kiểu người mê giọng nói hả?”

Khương Bách Xuyên không trả lời, quay đầu lại tiếp tục chuyên tâm tỉa cành, tỉa xong liền nhét hai tay vào túi áo khoác, lặng lẽ đi đến bên cạnh Vân Lệ nhìn cô bày biện những chậu sen đá mập mạp.

Khi cô ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc, anh dịu dàng lên tiếng: “Cũng không phải giọng nào cũng thích, thích hay không không biết, tôi chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

Động tác trên tay Vân Lệ dừng lại, bình tưới nước vẫn nghiêng xuống, nước chảy ào ào từ vòi phun ra sàn nhà rồi cô mới hoàn hồn lườm anh một cái.

Khương Bách Xuyên vui vẻ nhướng mày, tự giác đi lấy cây lau nhà thấm nước lau sàn.

Cô càng tỏ ra những biểu cảm nhỏ nhặt này với anh thì anh càng vui.

Vân Lệ không vội về nhà, tất nhiên anh càng thích, như vậy sẽ được ở cạnh cô lâu thêm chút nữa.

Giày nam nữ
Muộn hơn một chút vẫn không có khách vào tiệm, Khương Bách Xuyên thấy Vân Lệ cũng không có ý định dọn dẹp về nhà, ý cười trong mắt càng sâu.

Hai người ngồi đối diện nhau, Khương Bách Xuyên trò chuyện với cô: “Lương Kính không thích phụ nữ, ban đầu cô đã biết?”

Vân Lệ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng cụp mắt xuống, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”

Đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc nói về chuyện này.

Khương Bách Xuyên tưởng cô sẽ nói nhiều hơn nhưng cô không nói.

“Biết anh ta là người như vậy mà còn dám ở bên anh ta.” Giọng nói trầm ấm của Khương Bách Xuyên rất nặng, lông mày hơi nhướng lên lúc nãy giờ lại nhíu lại, trông thậm chí còn có chút tức giận, “Vân Lệ, cô đang đẩy mình vào hố lửa đó.”

“Tôi biết.” Giọng Vân Lệ bình thản, vốn định nói nhẹ nhàng cho qua, nhưng vừa ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của Khương Bách Xuyên không khỏi nghẹn lời.

Sắc mặt Khương Bách Xuyên lại càng sa sầm.

Vân Lệ khẽ mím môi: “Nếu tôi không ở bên anh ta thì mẹ tôi sẽ không để yên. Dù sao bà cũng không thích phụ nữ, cũng không thích tôi. Tôi cũng không sợ anh ta làm gì quá đáng, đồng ý ở bên nhau, giả vờ không biết, đôi bên lợi dụng nhau, đổi lại tôi được yên tĩnh, tôi thấy mình không thiệt.”

Khương Bách Xuyên: “…”

“Ban đầu đã biết anh ta là kẻ lừa đảo?” Hơi thở Khương Bách Xuyên lên xuống, trong lòng tức không chịu nổi.

Sao lại không thiệt.

Tên khốn Lương Kính đó chạm vào áo cô một cái anh cũng thấy cô thiệt thòi rồi.

Huống hồ Vân Lệ còn phải diễn kịch, chắc chắn sẽ có tiếp xúc với anh ta.

Vân Lệ lắc đầu: “Là sau khi ở bên nhau. Bề ngoài anh ta cứ khen tôi thế này thế kia, nhưng khi tiếp xúc thân thể lại có phản ứng kháng cự một cách vô thức, từ lúc đó tôi nhận ra.”

Khương Bách Xuyên: “…”

Nhìn sắc mặt anh càng tệ hơn, Vân Lệ không nhịn được bật cười: “Tôi không nói anh không vui, bây giờ tôi nói anh cũng không vui, Khương Bách Xuyên, anh khó dỗ thật đấy.”

“Vậy em có muốn dỗ không?” Ánh mắt Khương Bách Xuyên nóng rực, giọng nói nếu nghe kỹ thậm chí còn có chút run rẩy, có cảm giác căng thẳng sắp tỏ tình.

Đôi mắt Vân Lệ trong veo, bốn mắt nhìn nhau, không ai dời mắt đi trước.

Khương Bách Xuyên không muốn để lời nói này rơi xuống đất, tiếp tục bổ sung: “Thật ra không khó dỗ, hay là em thử xem?”

Không biết có phải vì tim đập quá nhanh không, nhiệt độ trong tiệm vừa phải, nhưng bây giờ cả hai người đều cảm thấy nóng hổi.

“Trước khi gặp anh, tôi thật sự từng nghĩ đời này cứ vậy cũng được. Dù sao Lương Kính cũng không thích tôi, chúng tôi cứ ngày ngày giả vờ sống cuộc sống riêng, nhưng sau khi gặp anh…”

Cô dừng lại, lại khiến Khương Bách Xuyên ngứa ngáy trong lòng.

“Gặp anh rồi sao?” Anh truy hỏi không tha.

Nụ cười trong mắt Vân Lệ từ từ lắng xuống, bỗng trở nên nghiêm túc: “Gặp anh rồi, bỗng dưng cảm thấy thế giới này hình như cũng không tệ đến vậy.”

Cô chưa bao giờ được là chính mình, nhưng không biết từ khoảnh khắc nào, cô muốn thật sự sống cho chính mình một lần.

Muốn vui vẻ đưa bạn bè về nhà ăn cơm, ở nhà uống rượu hát hò, say rồi có thể ngủ một giấc đến sáng, không cần lo lắng cảm xúc của Vân Mỹ Lan.

Muốn yêu một người, nếm trải hương vị của tình yêu, muốn buông thả, thoải mái làm những điều mình thích.

Nếu không phải bị Lương Kính bắt gặp Khương Bách Xuyên lôi kéo cô rồi hoàn toàn bùng nổ cãi nhau với cô, có lẽ cô vẫn chưa nghĩ ra cách bước đi bước này.

Con người có lẽ cần một chút kích th.ích.

Sau khi bị kích th.ch, những chuyện muốn làm mà không dám làm trong lòng bỗng dưng làm hết, Vân Lệ quay đầu lại mới phát hiện, hóa ra bước đi bước này cũng không khó đến vậy.

Hơi thở của Khương Bách Xuyên nhẹ đi vài phần.

Vân Lệ tiếp tục: “Tôi biết anh qua đây ở với tôi là vì lo Lương Kính sẽ tìm tôi gây chuyện, nhưng anh ta là người thế nào tôi biết, xảy ra chuyện như vậy, anh ta không có mặt mũi nào đến tìm tôi, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mẹ tôi nữa.”

Giữa cô và Lương Kính thực ra không có thù hận gì sâu sắc, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Để Khương Bách Xuyên bắt gặp anh ta hẹn hò với đàn ông, chỉ có thể nói là anh ta xui xẻo.

Vân Lệ nhìn Khương Bách Xuyên, nụ cười từ từ trở nên rõ ràng hơn.

Sau chuyện này, chưa nói đến oán khí trong lòng đã tan biến, giữa cô và Lương Kính cũng thật sự đã kết thúc.

Lần này mới thật sự không còn liên quan gì nữa.

Dù sau này Vân Mỹ Lan có nhắc đến…

Không, Vân Mỹ Lan sau này sẽ không nhắc đến với cô nữa.

Vân Lệ vui nhất là chuyện này.

“Cười gì vậy?” Khương Bách Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô.

Vân Lệ lắc đầu, đối diện với ánh mắt của anh, hỏi anh: “Vậy Khương tổng được dỗ rồi chứ?”

Khương Bách Xuyên im lặng một lúc, tim đập lỡ một nhịp.

Đàn ông phải có cốt khí, Khương Bách Xuyên khịt mũi: “Em có dỗ đâu.”

“Ít được voi đòi tiên đi, đi thôi.” Vân Lệ đứng dậy định lấy túi chuẩn bị về nhà, Khương Bách Xuyên đi bên cạnh cô, lúc cô ra cửa đi về phía xe của mình thì một tay kéo cô lại nhét vào xe anh.

Vân Lệ hét lên: “Khương Bách Xuyên!”

“Dỗ anh thêm một lần nữa.” Hướng này đón gió, hai người lạnh đến run cầm cập, Khương Bách Xuyên nắm vai cô ấn cô vào cửa xe, nghiêng người che gió cho cô đồng thời tiếp tục: “Vân Lệ, em biết mà, nếu không được em dỗ, tối nay anh không ngủ được đâu.”

“Anh không ngủ được, sẽ đến dưới lầu nhà em đợi, đợi cả đêm, đợi đến khi em dỗ…”

“Đẹp mặt quá ha.” Vân Lệ chớp chớp mắt, một tay xoay mặt anh sang một bên không cho anh nhìn mình.

Hơi thở Khương Bách Xuyên nóng rực, lại xoay đầu lại nhìn thẳng vào cô.

Ánh mắt tràn đầy phấn khích và mong đợi.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 111


“Tôi có làm gì anh đâu, dỗ anh làm gì.” Vân Lệ cụp mắt xuống, gió thổi cỏ lay, cô vẫn nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt.

Phía sau không có đường lui, thân hình cao lớn của Khương Bách Xuyên từ từ đè xu.ống, hơi thở nóng rực phả vào má, Vân Lệ bất giác siết chặt lòng bàn tay, tim đập loạn xạ.

Cô nghiêng đầu.

Khương Bách Xuyên bật cười, nhấc bổng cả người cô đang sắp ngồi xổm xuống rồi nhét vào ghế phụ của mình: “Anh đưa em về.”

Vân Lệ vừa định từ chối.

Khương Bách Xuyên cài dây an toàn cho cô: “Ngày mai anh đến đón em.”

Vân Lệ: “…”

“Ai cần anh đón chứ.” Nhưng đến khi phản ứng lại thì đã muộn, Khương Bách Xuyên đã đạp ga chạy về phía nhà cô.

Vân Lệ cắn môi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khương Bách Xuyên nhất định hiểu lầm cô đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt”.

Hít một hơi thật sâu, Vân Lệ tự mình tiêu hóa, bắt đầu thỏa hiệp với bản thân.

Cứ coi như là “lạt mềm buộc chặt” đi.

Cô chưa bao giờ giận dỗi, vì hồi nhỏ hễ bướng bỉnh một chút là bị bố mẹ trách mắng, sau này họ ly hôn, cô càng không có tư cách bướng bỉnh, Vân Mỹ Lan cũng không cho cô cơ hội giận dỗi.

Cô hai 27 tuổi rồi, lần đầu tiên trước mặt một người lại không kiêng dè gì.

Vì những trải nghiệm trong quá khứ, cô chưa từng thích ai.

Cô từng nghĩ mình sẽ không có tình yêu, cũng từng hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ không tin vào thứ giả dối như tình yêu.

Nhưng cho đến khi một người xuất hiện, những điều “từng nghĩ” trước đây đều hóa thành mây khói.

Đêm đã khuya, một chiếc Maybach màu đen dừng dưới lầu khu dân cư gần 10 phút.

“Bà chủ, em cứ coi như thương hại anh đi.” Khương Bách Xuyên không cam lòng, rõ ràng cảm nhận được cô đang muốn nói gì đó, vậy mà lại không nói ra.

Anh ngứa ngáy trong lòng, anh không thể để Vân Lệ đi.

Cửa xe bị khóa, Vân Lệ bực bội lườm anh một cái: “Anh đúng là ép người quá đáng! Ép buộc là không chấp nhận được.”

“Yêu cưỡng ép cũng là yêu.” Khương Bách Xuyên rất thích dáng vẻ cô hờn dỗi trừng mắt, cả giọng nói của cô nữa, cho dù đêm nay không được như mong muốn, chỉ cần nghe cô nói chuyện thôi anh cũng đã mãn nguyện.

Vân Lệ vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ai nói yêu với anh chứ!”

Khương Bách Xuyên bật cười, biết mình nên dừng lại đúng lúc: “Đừng giận, nói chuyện thêm năm phút nữa, nói xong thả em đi.”

Vân Lệ không tự nhiên hỏi: “Nói gì?”

Đồ hiphop trẻ em
“Nói về việc anh thích em ở điểm nào.” Khương Bách Xuyên không chút do dự, tắt máy xe.

Vân Lệ lại lườm anh một cái.

Khương Bách Xuyên rất vui khi thấy cô buông thả trước mặt mình, người trông rất dịu dàng, lườm người cũng không hung dữ, ngược lại còn trở thành một thú vui.

Vân Lệ không lên tiếng, vậy thì anh hiểu là cô muốn nghe, thế là nghiêm túc bật chế độ tình cảm: “Chưa nói đến duyên phận thời trung học của chúng ta, chỉ riêng lần đầu gặp mặt ở Nam Thành, em xịt bình xịt hơi cay vào mặt anh, em đã khắc sâu vào đây rồi.”

Anh chỉ vào đầu, rồi lại chỉ vào tim: “Sau này về Bắc Thành, anh cứ nghĩ mãi về em, nghĩ xem đây là cô gái nhà nào, lại tự tiện xông vào trái tim anh, khiến anh ngày đêm khao khát.”

Vân Lệ khinh bỉ liếc anh một cái: “Đầu óc không có vấn đề gì chứ?”

Khương Bách Xuyên: “…”

Anh đã nói rồi, mấy lời sướt mướt này không có tác dụng.

Chiêu này là Khương Hữu Dung nghĩ ra.

Không còn dài dòng nữa, Khương Bách Xuyên nới lỏng cà vạt: “Có vấn đề, là nhớ em mà thành thế.”

Vân Lệ bật cười.

“Những lời sến súa đó là Khương Hữu Dung dạy, nhưng cũng quả thật là ý trong lòng anh.” Khương Bách Xuyên ho nhẹ, dù sao cũng là lần đầu theo đuổi con gái, anh có nhiều chỗ không chu đáo, nhưng may mà anh biết ăn nói, “Vân Lệ, dù em có tin vào tình yêu sét đánh hay không, nhưng anh đối với em chính là…”

“Thấy sắc nảy lòng tham, tôi biết.” Vân Lệ cố gắng nín cười, nén khóe miệng đang không ngừng cong lên, Vân Lệ liếc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh, “Tôi tin anh.”

Tin vào tình yêu sét đánh của anh, cũng tin vào tấm lòng của anh đối với cô.

Yết hầu Khương Bách Xuyên khẽ động: “Nếu em nói thấy sắc nảy lòng tham, vậy thì anh không quan tâm gì nữa, buông thả một chút…”

Vân Lệ giật mình, ghé sát vào bịt miệng anh lại, hung hăng lườm một cái: “Anh đừng hòng.”

Khương Bách Xuyên nhướng mày, khẽ cười gỡ tay cô xuống xoa xoa: “Lừa em đó, em một ngày không gật đầu, anh một ngày không vượt quá giới hạn.”

Như vừa rồi, anh rõ ràng có thể phóng đã.ng hôn lên tay cô một cái.

Vân Lệ hừ một tiếng: “Mở cửa, tôi muốn lên lầu.”

Ở lại nữa, không biết anh lại nói ra những lời gì.

Khương Bách Xuyên lần này nghe lời, nhìn cô chạy vào rồi mới từ từ thu lại nụ cười trên mặt.

Điện thoại rung một tiếng, là tin nhắn Vân Lệ gửi đến, Khương Bách Xuyên hơi thở gấp gáp.

Vân Lệ: [Ngày mai đến tiệm của tôi, có đồ tặng anh.]

Khương Bách Xuyên thoải mái ngả người ra sau, nụ cười từ từ lan đến khóe mắt.

Trên lầu, phòng Vân Lệ sáng đèn, anh hạ cửa sổ xe xuống để nhìn rõ hơn.

Một lát sau, một cái đầu ló ra từ cửa sổ.

Cách màn đêm, ánh mắt hai người chạm nhau.

Hơi thở ngưng lại, tim đập loạn nhịp.

Mười phút sau, Khương Bách Xuyên cuối cùng cũng chịu rời đi, Vân Lệ trong lòng vui mừng khôn xiết, nhìn thấy tin nhắn Khương Bách Xuyên trả lời.

Khương Bách Xuyên: [Vừa hay, anh cũng có đồ tặng em.]

Vân Lệ từ chối: [Không cần, anh tặng tôi đủ nhiều rồi.]

Khương Bách Xuyên đang lái xe, trả lời bằng một tin nhắn thoại: [Tặng bản thân anh, em cũng không cần sao?]

Vân Lệ nghe thấy tin nhắn thoại, mặt bỗng nóng bừng.

Người này…

Thật không biết xấu hổ.

Chẳng trách có thể kết thân với Tạ Kỳ Diên.

Vân Lệ không trả lời tin nhắn, dọn dẹp quần áo chuẩn bị đi tắm.

Ngoài phòng khách, Vân Mỹ Lan nghiêm mặt ngồi trên sofa, giọng nói không nóng không lạnh truyền đến: “Người đưa con về chính là cậu công tử nhà giàu con từng nói?”

Vân Lệ khẽ dừng bước, giọng điệu nhàn nhạt: “Không chỉ là công tử nhà giàu, là danh gia vọng tộc trăm năm, chắc cũng phải giàu đến đời thứ năm, sáu, bảy, tám rồi.”

Vân Mỹ Lan ôm ngực: “…”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 112


Ngày hôm sau Khương Bách Xuyên đúng hẹn đến.

Vân Lệ thấy anh mang đồ đến, tuy rất bất đắc dĩ nhưng tự biết không thể làm gì anh.

“Sao lại đến sớm vậy?”

Còn chưa đến năm giờ rưỡi.

Cô vốn không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên mới hẹn sau giờ làm, ai ngờ anh tan làm sớm.

Khương Bách Xuyên khẽ cười: “Mỹ nhân hẹn gặp, sao có thể chờ nổi.”

Lời vừa dứt, Hạ Vãn Chi đang ngồi xổm phía sau tấm vách ngăn cắm hoa bỗng dưng ló đầu ra.

Vân Lệ: “…”

Khương Bách Xuyên: “…”

“Khụ.” Hạ Vãn Chi lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác làm kỳ đà cản mũi, lời nói vừa rồi của Khương Bách Xuyên quả thật khiến cô nghi ngờ về con người anh, nhưng nghĩ đến người nhà mình cũng mặt dày như vậy, hai người này lại là anh em tốt, Hạ Vãn Chi cũng không thấy có gì lạ.

“Tôi không làm phiền các người, các người tiếp tục đi, tôi đi trước.” Hạ Vãn Chi nín cười.

Vân Lệ bất đắc dĩ gọi cô lại: “Trời lạnh, cậu đi thế nào? Đợi lát nữa đi, để Tạ tổng nhà cậu đến đón.”

Hạ Vãn Chi bước chân vừa nhấc lên lại rụt lại, hướng Khương Bách Xuyên hơi nhướng mày: “Không phải tôi cố tình ở lại đâu nhé.”

Khương Bách Xuyên bật cười: “Không sao, tôi không để ý.”

Vân Lệ lén lườm anh một cái.

Hạ Vãn Chi nhìn chằm chằm, máy móc dời tầm mắt: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Vân Lệ: “…”

Được rồi, trước đây trêu chọc cô nhiều quá, bây giờ Hạ Vãn Chi học theo trả lại hết.

Vân Lệ mím môi, lại liếc nhìn Khương Bách Xuyên một cái, bỗng cảm thấy hơi ngượng.

Khương Bách Xuyên thật sự coi Hạ Vãn Chi như không khí, hoặc nói là hoàn toàn coi cô là người nhà, dù sao từ đầu đến giờ, cô là trợ thủ lớn nhất của anh ta.

Hạ Vãn Chi đang nhắn tin cho Tạ Kỳ Diên, gọi anh mau đến.

“Mở ra xem đi.” Khương Bách Xuyên quen thuộc đưa quà đến trước mặt Vân Lệ.

Vân Lệ lườm anh ta một cái rồi lại liếc nhìn Hạ Vãn Chi.

Hạ Vãn Chi chột dạ ngồi xổm xuống lại, chỉ dỏng tai lên nghe.

Chỉ nhìn vỏ hộp, Vân Lệ đã biết món quà này vô cùng quý giá. Trước kia cô có thể sẽ không nhận nhưng hôm nay thì không.

Đồ hiphop trẻ em
Khi món quà được mở ra, Vân Lệ ngẩn người, Khương Bách Xuyên nhìn ra được cô rất thích, trong lòng lại ghi công cho em gái mình.

Đĩa than này đã tuyệt bản, hiện nay hàng cũ trên thị trường cũng rất khó mua, không thể dùng tiền để đo lường được nữa. Khương Bách Xuyên biết Vân Lệ thích nghe đĩa than, những ngày này cũng dựa vào sở thích nghe nhạc của cô để phán đoán những ca sĩ cô thích.

Còn về đĩa than này, là của Khương Hữu Dung.

Đương nhiên, đây là Khương Hữu Dung tự nguyện tặng.

Khương Bách Xuyên không cướp.

“Anh…” Sự kinh ngạc của Vân Lệ hoàn toàn lộ rõ trên mặt, “Anh lấy ở đâu ra vậy?”

Khương Bách Xuyên nhướng mày: “Thích là được rồi.”

Nói chẳng ăn nhập gì, nhưng biết tính cách của anh, Vân Lệ cũng không hỏi nhiều.

Cô biết món quà này quý giá đến mức nào, cũng biết Khương Bách Xuyên đối với cô tận tâm đến mức nào.

“Khương tổng cũng khá tinh ý, biết cách chiều lòng người.” Hạ Vãn Chi nhìn thấy chiếc đĩa than phiên bản giới hạn đó, đứng dậy lên tiếng, thầm nghĩ Khương Bách Xuyên lần này chắc thắng rồi.

Món quà này hoàn toàn đúng ý Vân Lệ.

Khương Bách Xuyên muốn khiêm tốn một chút nhưng không nhịn được, hướng về phía Hạ Vãn Chi hơi nhướng mày.

“Khương tổng tặng chị Vân của tôi món quà quý giá như vậy là có ý gì đầy?” Hạ Vãn Chi nín cười, cố ý hỏi câu này xem anh ta trả lời thế nào.

Nào ngờ Khương Bách Xuyên lại đường hoàng: “Lấy lòng chị Vân của em.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Vân Lệ: “…”

Hạ Vãn Chi lại ngồi xổm xuống.

Trong lòng thầm nghĩ đàn ông quả nhiên tự tin bẩm sinh, mặt dày bẩm sinh.

Vân Lệ không chịu nổi, một phát véo vào cánh tay anh: “Anh bớt nói lại hai câu đi.”

Khương Bách Xuyên giúp cô cất quà đi, sau đó dùng tay còn lại nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống, vừa giải thích vừa tiện thể trêu chọc: “Hoàn Tử ở chỗ Tạ tổng nghe còn ít sao? Không cần lo cô ấy mặt mỏng, chúng ta…”

Vân Lệ lại véo anh ta một cái.

Khương Bách Xuyên ngậm miệng.

Ánh mắt Hạ Vãn Chi qua lại trên người hai người họ, lập tức hiểu ra hai người này đã ngầm hiểu ý nhau.

Một người có tình, một người có ý.

Còn thiếu một lời tỏ tình nữ là xong rồi!

Hạ Vãn Chi thầm thở dài hôm nay mình đến không đúng lúc.

Mười phút sau, Tạ Kỳ Diên đến, chỉ là người vừa bước vào nhà, chân sau đã bị Hạ Vãn Chi kéo ra ngoài.

Tạ Kỳ Diên không nhìn rõ trong nhà có ai, nắm tay Hạ Vãn Chi cho vào túi mình giữ ấm, vừa đi vừa hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Vãn Chi sợ lạnh, rùng mình một cái: “Khương Bách Xuyên ở trong đó, lên xe rồi nói với anh.”

Vừa nghe là Khương Bách Xuyên ở trong đó, không cần nói Tạ Kỳ Diên cũng đoán được bảy tám phần.

Lần trước đấu giá bị em rể mình trêu chọc một phen nên chắc là gấp rồi.

Lên xe, Hạ Vãn Chi rùng mình một cái, cài dây an toàn xong cười đến cong cả mắt: “Hai người họ sắp thành rồi.”

Tạ Kỳ Diên không ngạc nhiên, lúc đến mua một ly đồ uống nóng, lúc này mở nắp đưa cho Hạ Vãn Chi: “Chuyện tốt, ông cụ nhà họ Khương chỉ mong đến ngày này, chắc tết năm nay Vân Lệ sẽ về nhà họ Khương với cậu ta.”

Đã tháng mười hai rồi, cuối tháng sau là tết.

Ra mắt phụ huynh xong, những chuyện sau đó cũng sẽ nối tiếp nhau được đưa vào chương trình nghị sự.

Người trong giới đều biết, ông cụ nhà họ Khương năm nay đã cao tuổi.

Ông cụ con cháu đầy đàn, cháu gái đã làm mẹ, chỉ còn thiếu một Khương Bách Xuyên.

Nhìn Khương Bách Xuyên cưới vợ cũng là nguyện vọng cuối cùng của ông cụ.

“Sao anh biết Vân Lệ sẽ về với anh ta?” Hạ Vãn Chi thấy anh quá chắc chắn, không nhịn được hỏi han.

Tạ Kỳ Diên kể cho cô nghe chuyện nhà họ Khương, Hạ Vãn Chi lập tức hiểu ra.

Sức khỏe ông cụ ngày càng yếu đi theo tuổi tác, năm nay hơn nửa thời gian đều ở trong bệnh viện, người già rồi, muốn gặp cháu dâu là chuyện bình thường.

Nhà họ Khương bên đó chắc chắn muốn gặp Vân Lệ, Khương Bách Xuyên tất nhiên sẽ bàn bạc với Vân Lệ trước, anh cũng nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của Vân Lệ. Nếu là người khác, Vân Lệ có lẽ không muốn gặp phụ huynh sớm như vậy, nhưng vì ông cụ Khương, Vân Lệ rất có thể sẽ mềm lòng.

Hạ Vãn Chi nghĩ vậy cũng tốt, chưa nói đến sau khi ra mắt phụ huynh sẽ thế nào, ít nhất Khương Bách Xuyên là người đáng tin cậy.

Nghĩ đến Vân Lệ có nơi chốn tốt đẹp, Hạ Vãn Chi uống một ngụm sữa nóng, liếc nhìn Tạ Kỳ Diên, trong lòng cũng ấm áp.

Cô cũng có một nơi chốn tốt đẹp.

Trong tiệm hoa, Hạ Vãn Chi vừa đi, không khí liền trở nên vi diệu.

Ánh mắt quá thẳng thắn của Khương Bách Xuyên luôn nhìn chằm chằm vào mặt Vân Lệ, Vân Lệ tránh không kịp, đành phải bất đắc dĩ đối diện với ánh mắt của anh: “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”

“Anh coi như cảm nhận được thế nào là một ngày không gặp như cách ba thu.” Khương Bách Xuyên chỉ dời tầm mắt một giây rồi lại không nhịn được tiếp tục nhìn cô.

Nói anh thấy sắc nảy lòng tham anh cũng nhận.

Nhưng phụ nữ đẹp anh gặp còn ít sao, sao lại chỉ có Vân Lệ khiến anh động lòng.

Duyên phận là thứ không thể lý giải.

Khương Bách Xuyên chính là thích cô, thích con người cô, thích từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Vân Lệ: “…”

“Anh ngồi trước đi, tôi có đồ tặng anh.” Vân Lệ lúc đứng dậy hơi căng thẳng, bị ghế vấp một cái, lại ngượng ngùng không dám nhìn Khương Bách Xuyên.

“Đừng vội bà chủ ơi, anh không chạy đâu, ở đây đợi em,” Khương Bách Xuyên trong lòng cũng căng thẳng nhưng không thể hiện ra.

Vân Lệ lười để ý đến lời chế nhạo của anh, đi lấy quà mình muốn tặng anh.
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 113


Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn Vân Lệ ôm một bó hoa hồng từ phòng nhỏ trong tiệm hoa đi ra, Khương Bách Xuyên vẫn bất ngờ đến mức hơi thở rối loạn.

Vân Lệ vốn còn khá căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Khương Bách Xuyên lại vô cùng hài lòng, chút căng thẳng trong lòng cũng hóa thành động lực.

Từ trước đến nay, Khương Bách Xuyên cho cô quá nhiều.

Về mặt cảm xúc, tinh thần, cuộc sống, vật chất, mọi phương diện…

Tấm lòng của anh dành cho cô, từ đầu đến cuối cô đều biết rõ.

Chỉ là cô luôn không dám đối mặt với Khương Bách Xuyên, không dám đối mặt với tình cảm này.

Cô lo mình không gánh vác nổi, cũng không biết mình có xứng đáng không.

Anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Khương thị, còn cô chỉ là một bà chủ tiệm hoa, khoảng cách về thân phận là rào cản đầu tiên giữa họ.

Hôn nhân hào môn chú trọng môn đăng hộ đối, giống như Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên vậy.

Con người dễ sinh ra tự ti.

Khi Vân Lệ đang do dự không biết có nên thừa nhận tình cảm của mình không, anh mang theo Triêu Triêu, Mộ Mộ bước vào thế giới của cô, theo sau đó là chị gái anh, em gái anh…

Bất kỳ người nhà nào của anh cũng ủng hộ lựa chọn của anh và âm thầm truyền đi thông điệp chấp nhận cô. Điều này khiến Vân Lệ không chỉ cảm thấy khó tin mà còn rất cảm động.

Hạ Vãn Chi nói với cô, con cái giới hào môn trong tình yêu cũng là người bình thường.

Không phải gia đình hào môn nào cũng coi trọng lợi ích.

Nhà họ Khương không cần hy sinh hạnh phúc của con cái để duy trì lợi ích gia tộc, Khương Bách Xuyên cũng không cần.

Dù Khương Bách Xuyên cả đời không cưới vợ, địa vị của nhà họ Khương cũng không bị lung lay.

Thứ Khương Bách Xuyên muốn, từ đầu đến cuối chỉ là một mình Vân Lệ.

Khương Bách Xuyên đứng dậy, có chút ngẩn ngơ nhìn Vân Lệ ôm một bó hoa hồng mỉm cười, cô đứng đó, tất cả hoa trong tiệm như đang vây quanh cô.

Vân Lệ bị anh nhìn đến hơi ngượng, mím môi nhanh chóng đi tới, một tay đặt mạnh bó hoa đã tốn công gói ghém vào lòng anh: “Ngẩn người gì vậy, chưa ai tặng hoa cho anh à?”

Khương Bách Xuyên cẩn thận ôm bó hoa hồng này, cười ngạo nghễ: “Có, chị anh tặng rồi, nhưng chưa từng nhận hoa hồng, chưa từng nhận hoa bạn gái tặng.”

Anh biết, mỗi một bông hoa này đều do Vân Lệ tỉ mỉ lựa chọn, mỗi một chiếc gai trên hoa hồng đều do cô gọt đi, cành hoa là do cô tỉa, hoa cũng là do cô gói.

Bó hoa này đại diện cho toàn bộ tấm lòng của cô.

Cũng là câu trả lời cô dành cho anh.

Ngón tay Vân Lệ khẽ co lại.

Tình cảm giữa họ đều viết trên mặt, dù không nói nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Shopee tech zone
Nhưng đã gọi anh đến, đã quyết định tặng anh bó hoa này, tức là cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thời gian qua Khương Bách Xuyên sống không dễ dàng gì, Hạ Vãn Chi cũng bị anh làm phiền không ít, người lớn nhỏ trong nhà họ Khương cũng đã vì anh mà vất vả.

Nghĩ đến đây, mặt Vân Lệ lại hơi nóng lên. Cả nhà cùng “ra quân”, cứ như cô là người khó theo đuổi lắm vậy.

Sau khi chuẩn bị tinh thần, Vân Lệ dũng cảm nhìn vẻ mặt đắc ý của Khương Bách Xuyên, liều mình nói một hơi: “Anh là tổng giám đốc, đã thấy nhiều bảo vật, em không có quà gì đáng giá, chỉ tặng anh một bó hoa, nhưng, một bó hoa hồng đỏ tượng trưng cho sự bắt đầu của một mối tình, cho nên điều em muốn nói là, Khương Bách Xuyên, em…”

“Anh thích em.” Giọng Khương Bách Xuyên trầm xuống, cướp lời cô.

Môi Vân Lệ hơi hé mở, ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại.

Khương Bách Xuyên ôm hoa đến gần cô, mũi giày hai người chạm vào nhau, anh hơi nghiêng người, cúi xuống vì cô, hơi thở rơi trên má cô, chân thành và nóng rực lặp lại: “Vân Lệ, anh thích em.”

Anh đã nói thích rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào chính thức như lần này.

“Vừa gặp đã yêu cũng được, thấy sắc nảy lòng tham cũng được, em chính là chiếm trọn nơi này của anh.” Tim anh đập rất nhanh, nắm lấy tay Vân Lệ ấn vào vị trí trái tim mình, “Anh chưa từng thích ai khác, chỉ có em khiến anh ngày đêm mong nhớ, anh không có gì không dám thừa nhận, anh chính là muốn con người em, muốn trái tim em, muốn tất cả của em.”

Vân Lệ nuốt nước bọt, tai má cổ đều vì những lời này của anh mà nóng bừng, chịu không nổi kiểu này của anh, cô đưa tay bịt miệng anh lại, không cho anh nói tiếp, lườm một cái: “Anh đúng là đồ không biết xấu hổ, ôm hoa của em tỏ tình với em…”

Khương Bách Xuyên lần này không nhịn nữa, hôn lên lòng bàn tay cô một cái.

Vân Lệ đứng hình tại chỗ, vội vàng rút tay lại, ánh mắt không biết đặt vào đâu.

Dù có đọc nhiều sách nhưng cô cũng là một cô gái chưa từng yêu đương, lần đầu tiên bị người ta… “trêu ghẹo” như vậy.

Cô thật sự xấu hổ.

Khương Bách Xuyên nhìn rõ biểu cảm của cô, yết hầu khẽ động, nắm lấy bàn tay bị mình hôn đó hơi nâng lên, thành kính hôn lên mu bàn tay cô.

Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh hỏi một cách không đứng đắn: “Vậy bà chủ, nhận lấy anh nhé.”

Vân Lệ: “…”

Thấy cô thả lỏng, Khương Bách Xuyên mới tiếp tục: “Vân Lệ, anh muốn một danh phận.”

Vân Lệ đương nhiên biết anh muốn một danh phận, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt anh phóng đại hoàn toàn, cô khẽ mím môi, rút tay đang bị anh nắm ra véo cằm anh.

Hơi thở Khương Bách Xuyên nghẹn lại.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên khóe môi anh.

Vân Lệ căng thẳng, giọng nói hơi run: “Biết rồi, bạn trai.”

Cô định rút lui nhưng bị Khương Bách Xuyên nắm lấy eo.

Hoa chắn giữa hai người hơi vướng víu, Khương Bách Xuyên mang đi đặt lên bàn, sau đó bước về phía Vân Lệ, vội vàng hai tay ôm mặt Vân Lệ hôn mạnh xuống.

Trút hết niềm vui và tình yêu trong lòng anh.

Hơi thở nam tính ập đến, người này vừa cao vừa to, Vân Lệ nhón chân lên, suýt nữa bị anh nhấc bổng.

Cảm giác tê dại lan khắp người, chân Vân Lệ mềm nhũn, bám lấy áo khoác anh suýt đứng không vững, vừa định mắng thì đã bị anh ôm cả người lên.

Vân Lệ hoảng hốt ôm đầu anh.

Nhìn thấy vết nước trên môi cô, Khương Bách Xuyên lại hôn tiếp.

Hôn không ngừng nghỉ.

Lần này người ngẩng đầu là Khương Bách Xuyên.

Trời mới biết anh khao khát khoảnh khắc này bao lâu rồi.

“Đừng…” Vân Lệ thở d.ốc, “Không hôn nữa, Khương Bách Xuyên.”

Khương Bách Xuyên lại hung hăng m*t một cái: “Cục cưng, anh vui chết mất.”

Vân Lệ vừa xấu hổ vừa tức giận bịt miệng anh lại.

Một tổng giám đốc sao lại có thể lả lơi như vậy…

Khương Bách Xuyên thật sự vui mừng, ôm cô xoay mấy vòng, hơi chóng mặt mới đặt cô xuống tiếp tục ôm, vẻ mặt như chịu đựng uất ức lớn lao, dúi đầu vào cổ Vân Lệ: “Không dễ dàng, cuối cùng em cũng chịu nhận anh rồi.”

Mắt Vân Lệ hơi cay, không nhịn được ướt mi, lén lau nước mắt lên áo anh, khẽ giọng: “Anh ngốc quá.”

Khương Bách Xuyên cười: “Anh thông minh lắm đấy, người khác theo đuổi em không được, chỉ có anh làm được.”

Vân Lệ bật cười, đấm vào lưng anh một cái.

Khương Bách Xuyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cười nói: “Có bạn gái rồi, anh phải khoe một chút, lát nữa kéo em vào nhóm gia đình để họ lì xì cho em.”

Vân Lệ trừng mắt nhìn anh: “Em làm bạn gái anh, không phải làm vợ anh!”

Khương Bách Xuyên lại hôn cô một cái: “Đều như nhau, dù sao em cũng không thoát khỏi tay anh đâu.”
 
Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 114


Ảnh hướng của dư luận quá lớn, Lương Kính bị nói ra nói vào đến mức trở thành kẻ chẳng ra gì cả trong lẫn ngoài, đã mấy ngày liên tiếp không đi làm.

Vài ngày sau, lệnh điều động từ trên xuống, đồng ý đơn xin chuyển công tác của Lương Kính.

Sở dĩ Vân Lệ biết chuyện này là do Vân Mỹ Lan nói với cô.

Nói là tình cờ gặp bố mẹ Lương Kính ở trung tâm thương mại, đối phương muốn đến nhà xin lỗi nhưng lại cảm thấy không còn mặt mũi, giải thích một hồi rồi xin lỗi, tiết lộ với Vân Mỹ Lan rằng cả nhà họ sắp rời Bắc Thành về quê.

“Đi cũng tốt, đi rồi coi như chuyện này chưa từng xảy ra.” Vân Mỹ Lan thích nói chuyện trên bàn ăn, Vân Lệ không lên tiếng, chỉ im lặng nghe bà nói.

Nghe đến đây, động tác gắp thức ăn của Vân Lệ khẽ dừng lại, không khỏi cười khổ trong lòng.

Sao có thể coi như chưa từng xảy ra được.

Vân Lệ chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Ngày xưa bà vì ép cô ở bên Lương Kính mà không tiếc mạng sống, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng nói ra câu coi như chưa từng xảy ra.

Những uất ức Vân Lệ phải chịu, bà không hề nhắc đến một chữ.

“Sao con không nói gì?” Tâm tư phụ nữ nhạy cảm, Vân Mỹ Lan cảm thấy mình đã đủ nhún nhường rồi, không hài lòng với sự lạnh nhạt của Vân Lệ, “Con vẫn còn trách mẹ sao?”

“Con phải nói gì đây? Những lời mẹ nói không có một chữ nào con muốn nghe.” Vân Lệ chẳng còn tâm trạng ăn uống, đặt đũa xuống rồi đứng dậy.

Vân Mỹ Lan đập mạnh bàn: “Mẹ thấy con bị người khác làm hư rồi!”

“Không phải người khác làm hư con, mà con vốn dĩ đã như vậy, chỉ là mẹ không biết thôi.” Thời gian qua Vân Lệ đã nghĩ thông suốt, Vân Mỹ Lan yêu quý mạng sống, làm sao thật sự dám tìm đến cái chết?

Chính vì Vân Lệ quá nghe lời, quá để tâm đến bà, nên bà mới hết lần này đến lần khác lợi dụng sự mềm lòng của cô để làm theo ý mình.

Bà biết Vân Lệ chịu thua kiểu đó.

Mà Vân Lệ trước đây đúng là đã chịu thua như vậy.

Dù sao đó cũng là người mẹ duy nhất của cô.

Sau khi con người nghĩ thoáng rồi, gánh nặng trên vai được trút bỏ, chuyện lớn đến đâu cũng không còn là chuyện nữa.

Bây giờ Vân Lệ chỉ muốn làm chính mình.

Cô muốn tự do.

“À, quên nói với mẹ, con với người con thích ở bên nhau rồi, chính là người lần trước con nói với mẹ, con nhà giàu đời thứ năm, thứ sáu gì đấy.” Vân Lệ đi được nửa đường bỗng quay lại nói với Vân Mỹ Lan bằng giọng điệu thông báo, “Anh ấy tên là Khương Bách Xuyên, là bạn trai của con.”

Nói xong cô liền vào phòng, cũng không quan tâm Vân Mỹ Lan phản ứng thế nào.

Còn có thể phản ứng thế nào nữa, chẳng qua là đập phá tan tành đồ đạc trong nhà.



Shopee tech zone
Chớp mắt đã đến đông chí, nhiệt độ Bắc Thành đã xuống dưới không độ, hôm nay là thứ bảy, Tạ Đàn không phải đi học, báo cáo với ông cụ nhà họ Tạ là sẽ đến Lan Đình Biệt Viện cùng Tạ Kỳ Diên đón lễ.

Qua đông chí là đến tết. Nghĩ đến hôm nay là đông chí, ông cụ còn định nói Tạ Kỳ Diên đưa Hạ Vãn Chi về ăn cơm, không ngờ người trẻ đã có sắp xếp riêng của họ.

“Nói với anh trai con, có rảnh thì đưa Hoàn Tử về ăn bữa cơm.” Ông cụ đặc biệt dặn dò Tạ Đàn.

Tuy biết đứa cháu này trong lòng không có ông nhưng ông coi trọng Hoàn Tử, chỉ mong họ sớm thành chuyện.

Tạ Đàn vội vàng ra ngoài, đáp qua loa: “Biết rồi ông nội, con sẽ chuyển lời.”

Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ vội vàng rời đi, ông cụ lặng lẽ thở dài.

Người già rồi, càng cảm thấy cô đơn.

Ông con cháu đầy đàn, nhưng con cháu đầy đàn thì có ích gì, cả nhà chẳng mấy ai thật lòng, ngay cả lời tâm sự cũng giả dối.

Con trai cả bất tỉnh, con dâu cả điên điên khùng khùng, mấy người khác thì oán ông gọi cháu trưởng về, oán ông giao Tạ thị vào tay một đứa con riêng.

Nhưng nếu không phải năm đó ông chia cắt Tạ Thiên Tề và Diêu Cầm, Tạ Kỳ Diên sao lại bị người ta coi là con riêng.

Tạ Thiên Tề nhất quyết muốn ở bên Diêu Cầm, vì Diêu Cầm mà cắt đứt quan hệ với gia đình, ông cụ Tạ tức đến suýt từ mặt con trai, nhưng 5 năm sau Tạ Thiên Tề lại trở về.

Vừa về đã dập đầu thừa nhận mình năm đó nông nổi, nói bằng lòng thực hiện hôn ước với nhà họ Hầu.

Về chưa được bao lâu đã trực tiếp đăng ký kết hôn với Hầu Mộng Thu.

Ông không thể không nhìn ra, hai người này sớm đã có tình ý riêng.

Nhưng như vậy, Diêu Cầm năm xưa chẳng phải trở thành trò cười sao?

Sau này Diêu Cầm tìm đến cửa ông mới biết Tạ Thiên Tề và Diêu Cầm có một đứa con trai.

Diêu Cầm đến tìm Tạ Thiên Tề đòi một lời giải thích, biết Tạ Thiên Tề cưới vợ rồi thì lòng nguội lạnh muốn rời đi.

Nhưng ông cụ không thể cho phép con cháu nhà họ Tạ lưu lạc bên ngoài, thế là tìm Diêu Cầm nói chuyện một hồi, để Diêu Cầm để lại đứa con trai mới 5 tuổi ở nhà họ Tạ, ông hứa nhà họ Tạ sẽ chăm sóc chu đáo cho Tạ Kỳ Diên, và đảm bảo sẽ không ngăn cản hai mẹ con họ gặp nhau.

Nhưng Diêu Cầm để Tạ Kỳ Diên lại rồi lại biến mất.

Dù ông có tìm thế nào cũng không thấy.

Nhớ lại đoạn quá khứ này, nghĩ đến Tạ Thiên Tề và Hầu Mộng Thu hiện tại, cùng với đứa con trai của Hầu Mộng Thu có lẽ không phải dòng máu nhà họ Tạ…

Ông cụ đau đớn nhắm mắt lại.

Thủ phạm thật sự…là ông.

Ông đã hứa sẽ chăm sóc chu đáo cho Tạ Kỳ Diên, nhưng Tạ Kỳ Diên từ khi vào nhà họ Tạ đã tỏ ra thù địch với tất cả mọi người trong nhà.

Ông cụ không gần gũi được với anh, những người khác trong nhà họ Tạ cũng không ưa anh, hết cách, ông liền gửi anh ra nước ngoài nuôi dưỡng.

Nhưng đến nước ngoài…

Hốc mắt ông cụ hơi ướt.

Mãi đến khi Tạ Kỳ Diên lên đại học ông mới biết anh ở nước ngoài sống khổ sở như thế nào, cho nên từ đó bắt đầu bù đắp cho anh.

Để Tạ Kỳ Diên về tiếp quản Tạ thị, một là từ chi nhánh công ty bên Anh biết anh có năng lực này, hai là vì áy náy, ba là vì một sự trùng hợp, biết được quan hệ của Tạ Kỳ Diên với bên gia tộc York.

Ông luôn có tư tâm.

Để Tạ thị không bị bị hủy hoại trong thế hệ này, ông đã chọn Tạ Kỳ Diên.

Sự thật chứng minh, ông chọn Tạ Kỳ Diên là đúng.

Tạ Đàn đến Lan Đình Biệt Viện chuyển lời của ông cụ cho Tạ Kỳ Diên, Tạ Kỳ Diên đang gói bánh chẻo, mắt cũng không thèm ngẩng lên, chỉ khẽ đáp một tiếng: “Khi nào rảnh rồi nói.”

Hạ Vãn Chi nhìn anh thêm mấy cái: “Trước đây không phải anh rất thích đưa em về ăn cơm sao?”

Trước khi ở bên nhau toàn lấy cớ ông nội để đưa cô về, bây giờ ở bên nhau rồi anh lại không nhắc đến ông nội nữa.

Tạ Kỳ Diên cũng không che giấu: “Chỉ là chút tâm tư riêng thôi.”

Vân Lệ bên cạnh hừ một tiếng rồi lại lườm Khương Bách Xuyên một cái.

Khương Bách Xuyên vô tội cười: “Lại liên quan gì đến anh à?”

Vân Lệ khẽ hừ: “Tâm cơ.”

Đàn ông đều như nhau, để tạo cơ hội, trong lòng không biết chứa đựng những gì.

Hạ Vãn Chi khẽ mím môi, má bất giác ửng hồng.

Bây giờ nhớ lại, hóa ra Tạ Kỳ Diên lúc đó đã động lòng với cô rồi.

Hạ Vãn Chi gói mấy cái bánh chẻo đều không thành hình, so với những người khác, bánh chẻo cô gói quả thật không thể nhìn nổi, thế là cũng từ bỏ.

Tạ Kỳ Diên bảo cô đi nghỉ, Khương Bách Xuyên thấy vậy cũng tự ý tháo tạp dề của Vân Lệ ra: “Em cũng đi nghỉ đi.”

Vân Lệ vừa bị đẩy ra ngoài vừa quay đầu phản đối: “Em biết gói bánh chẻo mà…”

“Em cứ chơi đi, những việc khác giao cho anh và Tạ tổng.” Khương Bách Xuyên đẩy cô đến sofa ngồi xuống rồi mới thôi, Hạ Vãn Chi bên cạnh vui vẻ nhìn.

Đợi người đi rồi, Hạ Vãn Chi huých vai Vân Lệ nói chuyện riêng: “Tớ đã thẩm định, là người biết quan tâm, có thể gả.”

Vân Lệ lườm cô một cái: “Trêu chọc tớ phải không?”

Hạ Vãn Chi cười: “Xem kìa, mặt đỏ hết rồi.”

Nói rồi định sờ mặt Vân Lệ, Vân Lệ vừa nắm tay cô vừa né, hai người vật lộn với nhau, tiếng cười không ngớt truyền đến bếp.

Tạ Đàn đầy oán hận: “Không ai bảo em cũng đi nghỉ à, em còn là trẻ con đó.”

Hai người cao lớn lúc này mới chú ý đến Tạ Đàn đang âm thầm góp vui gói bánh chẻo bên cạnh: “…”

Tạ Kỳ Diên ho nhẹ: “Em cũng ra ngoài đi, đứng đây vướng víu.”

Tạ Đàn lén lườm anh một cái, rửa tay rồi chạy ra ngoài xem TV.

Hôm nay đông chí, ăn bánh chẻo là giả, ăn “cẩu lương” mới là thật.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back