Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 160: Chương 160



Nửa canh giờ sau, trong noãn các đã sáng đèn, ánh sáng vàng vọt nhấp nhô, ánh nến rơi xuống giọt lệ nơi khóe mắt Ngu Ấu Ninh.

Gió thổi qua tay áo, hơi lạnh lướt qua lưng, tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng.

Ngu Ấu Ninh chôn mình trong gối gấm xanh, ánh lệ lấp lánh, càng khiến người thương xót.

Hình dáng căng cứng, không dễ chịu một chút nào.

Ngòi bút càng cua chấm vào mực đậm, Thẩm Kinh Châu một tay vén tay áo rộng, mặt mày bình tĩnh thong dong.

Hạ bút như du long, mây trôi nước chảy lưu loát sinh động.

Bóng dáng của Ngu Ấu Ninh bỗng run lên.

Mí mắt Thẩm Kinh Châu rũ xuống, giọng nói không rõ vui hay giận.

“Lại vẽ sai rồi.” Thẩm Kinh Châu không cho phép phản bác.

“... Vẽ lại.”

Ngu Ấu Ninh cúi đầu khóc thút thít, nàng nghiêng đầu đẩy Thẩm Kinh Châu.

“Chàng, chàng cố ý.”

Đây đã là lần thứ ba Thẩm Kinh Châu vẽ lại trong đêm nay.

Không biết tại sao, Ngu Ấu Ninh khóc không thành tiếng, giọng nói ngắt quãng.

Giọt nước mắt đọng trên hàng mi, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nức nở.

Nàng đã thấy Thẩm Kinh Châu vẽ tranh, Thẩm Kinh Châu vẽ rất tài, bình thường vẽ thì bút vừa chạm là thành hình, hoàn toàn không như lúc này kéo dài như vậy.

Tiếng cười rơi bên tai Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu từ từ thu lại ngòi bút.

“Nếu nương nương không muốn, vậy thôi cũng được.”

Thẩm Kinh Châu dễ nói chuyện như vậy từ khi nào?

Cánh mũi Ngu Ấu Ninh rung động, nghi ngờ nhìn Thẩm Kinh Châu, nàng thử hỏi: “Vậy giấy nợ......”

Thẩm Kinh Châu giọng điệu chậm rãi: “Nương nương là người tuân thủ lời hứa, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện bội bạc.”

Đây là lời khen cho bản thân, Ngu Ấu Ninh không do dự gật đầu, nàng hít một hơi.

“Đó là đương nhiên.”

Nói xong, Ngu Ấu Ninh bỗng cảm thấy đề phòng, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Thẩm Kinh Châu.

“Chàng, chàng, chàng...... chàng muốn làm gì?”

Nghĩ về những “tội trạng” của Thẩm Kinh Châu trong quá khứ, Ngu Ấu Ninh xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh.

Nàng chộp lấy ngòi bút càng cua để trên giá bút, nhét vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh quyết tâm: “------ Vẽ đi!”

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “Chẳng phải nương nương không thích sao?”

Ngu Ấu Ninh nghiến răng: “Có đâu? Ta thích, thích cực kỳ.”

Thẩm Kinh Châu lại cười.

......

Ngày hôm sau.

Trên sông Tần Hoài gợn sóng lấp lánh.

Ngu Ấu Ninh vội vàng nhưng vẫn đến muộn một bước.

Nàng mặc bộ vấy gấm thêu hoa mẫu đơn, đầu đội châu ngọc, hai má ửng đỏ.

Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng thúc giục Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ...... chàng nhanh lên, nếu không sẽ không kịp đâu.”

Tiếng đàn tỳ bà của Tương nương tử ở Kim Lăng ai cũng biết, những tài tử từ năm sông bốn bể đổ về không ngớt.

Mỗi bước mỗi xa

Tương nương tử chơi đàn nói về một cái “duyên”, nếu không có duyên, mười ngày tám tháng cũng không nghe thấy tiếng đàn của nàng ta.

Ngu Ấu Ninh nắm tay Thẩm Kinh Châu bước lên chiếc thuyền hoa, tiến vào nhã gian.

Mặt mày không giấu nổi sự vui mừng: “Nói ra cũng là có duyên, hôm qua vừa đến Kim Lăng, hôm nay đã gặp Tương nương tử lên đài. Chàng đi nhanh lên, bệ...!”

Ngu Ấu Ninh mắt cười như trăng khuyết, “bệ hạ” vừa nói được nửa câu, bỗng dưng lại nuốt nhanh xuống.

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh với ánh mắt ngập ngừng, biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Nương tử vừa gọi ta là gì?”

Thẩm Kinh Châu cúi người, hơi thở ấm áp rơi xuống cổ Ngu Ấu Ninh.

Mặt Ngu Ấu Ninh đỏ bừng, ngẩn người: “Ta, ta......”

Môi đỏ khẽ mím, Ngu Ấu Ninh thành thật nói: “Chàng, chàng có thể gọi ta một lần nữa không?”

Nàng chưa từng nghe Thẩm Kinh Châu gọi mình như vậy.

Nương tử.

Nương tử.

Hai má của Ngu Ấu Ninh lại thêm một tầng đỏ ửng.

Thẩm Kinh Châu nâng mắt, rồi từ từ mở quạt, chậm rãi bước vào nhã gian.

Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, ánh mắt Thẩm Kinh Châu chạm phải đôi mắt đầy hy vọng của Ngu Ấu Ninh, hắn thản nhiên nói: “Nếu không thể thì sao?”

Ngu Ấu Ninh trợn tròn mắt, thấp giọng lầu bầu: “Sao chàng lại keo kiệt như vậy.”

Ngu Ấu Ninh làm gương: “Nếu là ta, chắc chắn sẽ đồng ý ngay.”

Thẩm Kinh Châu bày ra biểu tình sẵn lòng lắng nghe.

Ngu Ấu Ninh hừ một tiếng, nàng lắc lắc tay áo Thẩm Kinh Châu, gọi to:

“Phu quân, phu quân, phu quân, phu quân, phu quân......”

Môi đỏ mọng bỗng dưng rơi xuống một chút cảm giác mát lạnh.

Hơi thở giao hòa, ánh sáng mặt trời hoàn toàn bị Thẩm Kinh Châu che khuất.

Ngu Ấu Ninh suýt nữa không đứng vững.

Nàng mơ màng, theo dõi cảm giác lạnh lẽo rơi xuống khóe môi.

Một lát sau.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của Ngu Ấu Ninh, cười nói:

“Nghe thấy rồi.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 161: Chương 161



Chiếc thuyền hoa trôi nổi trên sông Tần Hoài, nước gợn sóng lăn tăn.

Ánh nắng như tấm lụa mềm mại trải rộng, lấp lánh trong không gian.

Ngu Ấu Ninh một tay nâng mặt, má hồng như ngọc, trong trẻo như ngọc bích.

Đôi mắt thuần khiết của nàng lén lút nhìn về phía Thẩm Kinh Châu đang dựa vào ghế thái sư, chỉ thấy người này thực sự rất âm hiểm quỷ quyệt.

Khi Thẩm Kinh Châu chuẩn bị nhìn về phía nàng, Ngu Ấu Ninh nhanh chóng dời mắt, giả vờ chăm chú nhìn xuống lầu.

Sàn gỗ thông trải thảm đỏ, các tỳ nữ mặc trang phục lụa là, trên búi tóc cao cao cài đầy lá vàng châu ngọc.

Hai tay cầm khay gỗ sơn và bình rót bạc, đi qua đi lại giữa bữa tiệc.

Tiếng cười vang vọng không dứt, mọi người nâng ly, hoặc bàn luận sôi nổi, hoặc ngâm thơ làm phú.

Có người thao thao bất tuyệt, tán thưởng về sắc đẹp của Tương nương tử, cũng có người trách cứ, mắng người nọ nông cạn.

Tương nương tử quý ở chữ “tài”, không phải tướng mạo.

Mỗi bước mỗi xa

Dưới đài, mọi người châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán, ồn ào náo nhiệt, theo hương rượu nhẹ nhàng bay vào tai Ngu Ấu Ninh.

Nàng dựng thẳng đôi tai, cẩn thận lắng nghe.

Đột nhiên, một tiếng đàn vang lên, như đàn chim trở về tổ, như ánh sáng ban mai.

Tiên tử. Tiếng ồn ào huyên náo ngừng lại, mỹ nhân ôm đàn tỳ bà, eo nhỏ lả lướt uyển chuyển, Tương nương tử bước đi nhẹ nhàng, đôi giày thêu ngọc trai như từ trên mây hạ xuống.

Toàn bộ sảnh đường đều say mê, tân khách ngẩn ngơ, nín thở ngưng thần, không dám gây ra một tiếng động nhỏ, sợ quấy rầy đến tiên tử, khiến người không vui.

“Trước đây ta ở từ xa đã từng nhìn thấy Tương nương tử một lần, tiếc rằng ta là nữ tử, nếu không nhất định muốn cưới nàng ấy về nhà.”

“Ở Kim Lăng này e rằng không tìm ra nữ tử nào có thể sánh với Tương nương tử, nếu ta may mắn được Tương nương tử ưu ái, đón nàng ấy vào phủ, nghĩ đến đời này sẽ không còn gì nuối tiếc.”

“Trên đời này đa phần nam tử đều là hạng tầm thường, sợ rằng không ai gặp nàng ấy mà không động lòng, cho dù không thua ở ‘sắc’ cũng sẽ bị tiếng đàn của nương tử chinh phục.”

Mọi người ca ngợi Tương nương tử lên tận mây xanh, tuyên bố không ai có thể không quỳ gối dưới váy của Tương nương tử.

Trên đài dưới đài, mọi người đều nín thở, Ngu Ấu Ninh khẽ lườm Thẩm Kinh Châu nửa con mắt.

Bỗng nhiên lại quay phắt đầu sang, lại lườm liếc Thẩm Kinh Châu nửa con mắt.

Trong chốc lát, đầu nàng xoay chuyển nhiều lần.

Thẩm Kinh Châu cười gương mắt: “... Sao vậy?”

Ngu Ấu Ninh do dự: “Không, không có gì.”

Gió xuân nhẹ nhàng theo tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng lướt trên sông Tần Hoài.

Ngoài miệng nói “không có gì”, nhưng trong lòng Ngu Ấu Ninh chỉ nghĩ đến Thẩm Kinh Châu đứng sau.

Chiếc khăn lụa trong tay, Ngu Ấu Ninh đầy một bụng sầu não.

Một mặt nàng ghét bản thân mình kệch cõm, rõ ràng muốn gặp Tương nương tử, cũng chính nàng lại kéo Thẩm Kinh Châu đến đây.

Nhưng giờ đây nàng không muốn Thẩm Kinh Châu gặp Tương nương tử nữa.

Môi đỏ mím chặt, không để lộ cảm xúc.

Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng Thẩm Kinh Châu đứng dậy, đôi giày đen của hắn chạm vào thảm đỏ.

Một góc áo bào xanh lơ lóe lên trong tầm mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng bỗng quay lại, đưa tay che mắt Thẩm Kinh Châu.

Tiếng đàn tỳ bà nhạc tiên vang lên, khiến người ta như si như dại.

Ngu Ấu Ninh vừa lo che mắt Thẩm Kinh Châu, vừa muốn che tai hắn.

Nàng luống cuống tay chân, như con kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm sao.

Đôi bàn tay trắng muốt của nàng che mắt Thẩm Kinh Châu, một lúc sau, Ngu Ấu Ninh từ từ buông tay, buồn bã nhìn xuống.

“Thôi, chàng cứ xem đi.”

Ngu Ấu Ninh lẩm bẩm, giả vờ bình tĩnh, “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nếu chàng muốn xem, thì cứ xem. Cũng... cũng không phải chuyện lớn.”

Ngu Ấu Ninh lải nhải.

Gió từ cửa sổ thổi vào, màn trúc kim ti đằng hồng bay lên, rơi xuống những ánh sáng vụn vặt.

Bên tai chỉ còn lại tiếng đàn tỳ bà du dương của Tương nương tử, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

Ngu Ấu Ninh tò mò ngẩng mắt: “Chàng......”

Âm thanh nghẹn lại trong cổ họng.

Ngu Ấu Ninh không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu khẽ cười, ánh mắt lười biếng, thoải mái, như một công tử nhà giàu bình thản.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 162: Chương 162



Ngu Ấu Ninh trống rỗng một chút, sau một lúc mới chậm rãi lên tiếng.

“Sao chàng lại nhìn ta như vậy?”

Má đồng tiền nổi lên ửng đỏ, mặt Ngu Ấu Ninh lộ vẻ ngượng ngùng, giọng nói lắp bắp, không thành câu.

Thẩm Kinh Châu lại cười một tiếng, hắn cúi người, ánh mắt ngang bằng với Ngu Ấu Ninh.

Hương thụy lân từ chớp mũi dần nồng nàn hơn.

Ánh mắt dừng trên mặt Ngu Ấu Ninh như ngọn lửa hừng hực cháy, làm cho chóp mũi Ngu Ấu Ninh ửng đỏ.

Ngu Ấu Ninh không được tự nhiên quay đi.

Khóe mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, giọng điệu tự nhiên bình thản, mặt mày dịu dàng, không nhìn ra nửa điểm tàn nhẫn của ngày trước.

“Không phải nói muốn xem thì xem sao, sao lại nói ngược lại?”

Đầu óc của Ngu Ấu Ninh không thể xoay chuyển, ngơ ngác chớp mắt: “... Gì cơ?”

Ánh mắt của Thẩm Kinh Châu vẫn thủy chung không rời khỏi gương mặt Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh chậm hiểu: “Không phải, ta tưởng......”

Thẩm Kinh Châu thong thả thu hồi tầm mắt, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

“Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, nương nương giờ đây cũng không hề khiêm tốn.”

Hai gò má Ngu Ấu Ninh càng đỏ hơn: “Ta, ta đâu phải tự khoe khoang.”

Nàng nói đến mỹ nhân vốn là chỉ Tương nương tử, không ngờ Thẩm Kinh Châu lại dùng hai chữ “mỹ nhân” để nói về mình.

Tiếng đàn tỳ bà dưới đài vang vọng bên tai, lúc thì như dòng nước chảy xiết, lúc thì như cơn mưa xuân nhẹ nhàng.

Ngu Ấu Ninh nghi ngờ: “Bệ hạ không thích đàn tỳ sao sao?”

Thẩm Kinh Châu thản nhiên: “Cũng tạm.”

Ngu Ấu Ninh tiến thêm nửa bước, ngập ngừng nói ra thắc mắc trong lòng: “Vậy... Tương nương tử thì sao?”

Mỹ nhân ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, đôi mày cong tổ điểm, làn da trắng như ngọc.

Một khúc nhạc Giang Nam nhẹ nhàng vang lên, như gió xuân mưa nhỏ.

Ngu Ấu Ninh không rời mắt khỏi Thẩm Kinh Châu, nơm nớp lo sợ: “Bệ hạ thấy Tương nương tử... có đẹp không?”

“Cũng tạm.”

“Vậy... Nàng ấy đẹp hơn hay ta đẹp hơn?”

Gương mặt Ngu Ấu Ninh gần như áp sát vào mặt Thẩm Kinh Châu, hàng mi dài như cánh chim rung rinh, hơi thở nhẹ nhàng như lan.

Chưa đợi Thẩm Kinh Châu mở miệng, Ngu Ấu Ninh đã nói trước, nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, tiên phát chế nhân.

“Trong mắt ta, bệ hạ là người đẹp nhất.”

Nàng lộ ra gương mặt với má lúm đồng tiền tươi như hoa, đôi mắt cong cong như sơn thủy.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu bằng ánh mắt sâu kín.

Thẩm Kinh Châu cười khẽ hai tiếng, ôm Ngu Ấu Ninh vào lòng, cúi xuống hôn nàng.

Tiếng đàn tỳ bà bên dưới êm tai dễ nghe, như suối trong thanh khiết.

Thẩm Kinh Châu đưa lưng về phía lan can cẩm thạch, dáng người cao ráo che khuất Ngu Ấu Ninh, gần như chắn hết mọi ánh nhìn.

Không ai biết trong lòng hắn còn ôm một người, chỉ thấy một mảnh trường bào màu xanh lơ.

Ngu Ấu Ninh không biết cầm nghệ của Tương nương tử ra sao, chỉ biết mình đang mơ màng, môi đỏ như được thoa son.

Sóng mắt Ngu Ấu Ninh lưu chuyển: “Chàng sao, sao lại như vậy?”

Mỗi bước mỗi xa

Chân nàng không còn sức, cả người gần như treo lơ lửng trên người Thẩm Kinh Châu.

Nàng bất mãn oán giận, “Thẩm Kinh Châu, chàng không trả lời ta.”

Thẩm Kinh Châu rũ mắt, đưa tay niết nhẹ vành tai Ngu Ấu Ninh, bật cười.

Tiếng cười của Thẩm Kinh Châu rất nhẹ, mang theo chút châm chọc.

“Nếu nương nương không nghe rõ, ta có thể trả lời lại lần nữa.”

Ngu Ấu Ninh nhíu mày: “Chàng đã bao giờ trả lời đâu?”

Đối diện với đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh bỗng dưng mất hết tiếng nói.

Gương mặt nàng lại thêm một lớp đỏ hồng.

Ngu Ấu Ninh nắm lấy cổ tay Thẩm Kinh Châu, rầm rì.

“Mưu ma chước quỷ, lời ngon tiếng ngọt, khéo léo nịnh nọt, khua môi múa mép ...”

Chưa nói hết câu, Thẩm Kinh Châu lại cúi đầu, hôn lên môi Ngu Ấu Ninh.

Như hồng nhạn bay qua mặt hồ, chỉ thoáng chốc đã rời xa.

Thẩm Kinh Châu giọng khàn khàn: “... Nương nương không thích sao?”

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, thành thật nói: “Thích, thích lắm.”

Nàng ngẩng mắt, nhón chân, môi đỏ áp vào tai Thẩm Kinh Châu, tim đập loạn nhịp như cánh bướm.

“Thẩm Kinh Châu, có thể hôn ta thêm một lần nữa không?”

Thỏa như ý nguyện.
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 163: Chương 163



Ước chừng nửa canh giờ sau, Đa Phúc như đã hẹn sẵn, đón Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu xuống thuyền hoa.

Đa Phúc mặt mày tươi cười, đôi mắt đầy nếp nhăn.

Ông ta đứng bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ngón đàn tỳ bà của Tương nương tử quả thực rất tuyệt, dù tiểu nhân không hiểu tiếng đàn, nhưng cũng biết vô cùng phi phàm.”

Ngu Ấu Ninh không mấy chú tâm gật đầu.

Tội lỗi, tội lỗi.

Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến Thẩm Kinh Châu, đâu còn tâm trí để thưởng thức tiếng đàn của Tương nương tử.

Nghĩ đến đây, Ngu Ấu Ninh quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu một cái.

Đều do chàng!

“... Sao vậy?” Thẩm Kinh Châu ngồi trong xe ngựa, ánh mắt m.ô.n.g lung đối diện nhìn Ngu Ấu Ninh.

Hắn khẽ cười, biết rõ nhưng vẫn hỏi, “Nếu nương nương không vui, cũng có thể...”

Chưa nói hết câu, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng che miệng Thẩm Kinh Châu.

Nửa là ép buộc, nửa là đe dọa, Ngu Ấu Ninh bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, tức giận ra lệnh.

“Chàng im miệng!”

Đa Phúc không tiếng động cong môi, thức thời khom người lùi lại hai ba bước.

Bỗng nhiên, từ trên thuyền hoa vang lên tiếng trẻ con gọi lớn.

Ngu Ấu Ninh dừng lại, cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó.

Buông tay Thẩm Kinh Châu ra, Ngu Ấu Ninh đứng lên, theo tiếng gọi nhìn về phía sau.

Trên chiếc thuyền hoa chạm khắc ngà voi, một cậu bé mặc trường bào viền vàng, một tay chắp sau lưng.

Mặt mày non nớt toát lên vẻ kiêu ngạo không chịu khuất phục.

“Tiểu gia ta bỏ tiền ra, các ngươi có thể làm gì được ta?”

Cậu ta lấy từ trong túi ra một nén vàng, ném vào tay tỳ nữ.

“Ta muốn gặp Tương nương tử.”

Tỳ nữ kêu khổ không thôi, tự tay trả lại nén vàng: “Tiểu thiếu gia đừng làm ồn nữa, ngươi còn nhỏ như vậy, nếu để lão gia biết, sợ rằng nương tử của bọn ta cũng không yên.”

Tiểu thiếu gia cười lạnh: “Ông ấy biết thì sao? Ta mặc kệ, nếu hôm nay không gặp được Tương nương tử, ta nhất định sẽ không rời đi.”

Nói xong, lại ném một nén vàng cho tỳ nữ.

Hai bên giằng co không ai nhường ai.

Tiểu thiếu gia không muốn lằng nhằng, ra hiệu cho gã sai vặt đi theo.

Lập tức có người mang ra ba hộp vàng lấp lánh.

Vàng bạc dưới ánh nắng chói lóa rực rỡ, gần như làm Ngu Ấu Ninh hoa mắt.

Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ, nghẹn họng nhìn trân trối.

Đứa trẻ này nàng mới gặp hôm qua, lúc đó cậu ta gầy gò, sao hôm nay lại có bộ dáng kiêu ngạo thế kia.

Nàng thực sự không thể so sánh cậu bé vênh váo tự đắc trên thuyền hoa với cậu bé hôm qua.

Mỗi bước mỗi xa

Rõ ràng là hai người khác biệt hoàn toàn.

Và một tiểu thiếu gia, sao lại xuất hiện ở trạm dịch cách ba mươi dặm, lại còn cả người bụi bặm như vậy.

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên: “Cậu ta, cậu ta...”

Thẩm Kinh Châu cười không nói, liếc nhìn thoáng qua Đa Phúc.

Đa Phúc chắp tay, giải thích: “Phu nhân, đó là tiểu thiếu gia của Tiền phủ, nô tài cũng mới biết sáng nay, tiểu thiếu gia này từ nhỏ đã gàn bướng, chỉ yêu thích đàn tỳ bà.”

Tương nương tử một khúc đàn đáng giá ngàn vàng, Tiền tiểu thiếu gia còn nhỏ tuổi, không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc vào nàng ta. Hôm trước còn làm Tiền lão gia tức giận đuổi cậu ta ra khỏi phủ.

Sau đó, tổ mẫu của quý phủ biết tôn tử lang thang bên ngoài cả ngày, lập tức sai người đi tìm về.

Ngu Ấu Ninh ngớ người: “Cậu ta còn nhỏ như vậy, sao lại...”

Đa Phúc cười nói: “Tiền phủ làm nghề tơ lụa, nhà lớn sự nghiệp lớn, gia tộc lớn không tránh khỏi những chuyện kỳ lạ như vậy.”

Ngu Ấu Ninh vẫn thấy kinh ngạc, bỗng quay đầu nhìn Thẩm Kinh Châu, vẻ mặt phòng bị.

“Sao bệ hạ lại biết cậu ta không phải con nhà nghèo?”

Rõ ràng lúc đó Thẩm Kinh Châu không ở trước mặt nàng.

Thẩm Kinh Châu cười cười, quạt trúc trong tay khẽ gõ vào mu bàn tay.

Dù là cải trang vi hành, nhưng những cung nữ và thái giám đi theo Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh vẫn không ít.

Nếu thực sự là con nhà nghèo, chắc chắn thấy cảnh tượng như vậy sẽ sợ hãi mà chạy xa, đâu dám tiến lại gần.

Có lý có chứng.

Ngu Ấu Ninh lắng nghe xong, cũng gật đầu, không biết phản bác thế nào.

Dư quang thoáng thấy khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên, không vui.

“Chàng lại đang cười gì vậy?”

Chẳng qua nàng chỉ là nhận nhầm thôi, đâu có gì đáng để Thẩm Kinh Châu vui vẻ như vậy.

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Không được cười nữa.”

Thẩm Kinh Châu nghe lời, ngừng cười, chỉ ngẩng mắt, bất động nhìn Ngu Ấu Ninh.

Ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng.

Ngu Ấu Ninh lo lắng trong lòng, chột dạ nói: “... Chàng, chàng nhìn ta như thế làm gì?”

“Không có gì.”

Thẩm Kinh Châu thản nhiên rời mắt, giọng nói nhẹ nhàng, như có chút thương hại.

“Chỉ là hơi tiếc, nương nương thua cược rồi.”

Mành xe hạ xuống sau lưng Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu một tay cầm quạt.

Cán quạt từ khóe mắt Ngu Ấu Ninh từ từ trượt xuống.

Sau đó nâng cằm nàng lên.

Thẩm Kinh Châu khẽ hé môi mỏng, ghé vào tai Ngu Ấu Ninh.

“Lại nợ ta một lần nữa, Ninh Ninh.”
 
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn Tử
Chương 164: Chương 164



Liễu tơ sức yếu, hoa ngọc lan cuốn quanh bậc thềm.

Gương mặt gần trong gang tấc như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng.

Thẩm Kinh Châu đứng ngược sáng, lúc sáng lúc tối.

Ánh sáng đổ bóng, nghiêng nghiêng rơi xuống khóe mắt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh nhất thời nghẹn lời, ngây ngẩn nhìn Thẩm Kinh Châu.

Một lúc sau, Ngu Ấu Ninh bất ngờ đánh tới, nhanh chóng đặt một nụ hôn bên má Thẩm Kinh Châu.

Như chuồn chuồn lướt nước.

Cuối cùng, nàng lại ngồi ngay ngắn dựa vào gối gấm xanh.

Ngu Ấu Ninh không nhìn sang chỗ khác, bộ diêu hải đường vàng trên tóc rung rinh, đổ xuống những ánh sáng lấp lánh.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh: “Được, được rồi.”

Thẩm Kinh Châu nâng mày: “... Ừ?”

Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng, hai má như chân trời đỏ rực.

“Hoàn, hoàn xong rồi.”

Thẩm Kinh Châu cười không nói, tay phải cầm quạt trúc, liên tục gõ vào mu bàn tay trắng trẻo.

Sợi dây treo quạt là do Ngu Ấu Ninh làm, năm màu dây lộn xộn quấn lại với nhau.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh thực sự không giỏi thêu thùa, làm được một nửa đã muốn bỏ cuộc.

Đó là lần đầu tiên nàng học làm dây treo quạt, nếu biết Thẩm Kinh Châu sẽ ngày ngày đeo nó, nàng chắc chắn sẽ không làm qua loa như vậy.

Sợi dây xanh biếc lướt qua mắt, Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, tai đỏ hồng.

Thẩm Kinh Châu nâng đôi mắt như cười như không, thờ ơ: “Nương nương trả nợ thật độc đáo, chiếm được lợi của người khác còn nói là trả nợ.”

Ngu Ấu Ninh mắt tròn xoe, không thể tin: “Chàng, chàng, chàng...”

Nụ cười Thẩm Kinh Châu càng thêm rạng rỡ.

Một chữ “chàng” nghẹn lại trong cổ họng Ngu Ấu Ninh, nàng nghiến răng: “Chàng... chàng đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”

Tròng mắt chuyển động, Ngu Ấu Ninh chợt nghĩ ra, “Nói đi, bệ hạ và ta cũng đã thành thân rồi, ta hôn phu quân mình, tính là chiếm lợi gì chứ?”

Càng nói, Ngu Ấu Ninh càng thấy mình có lý.

Môi đỏ khẽ nhếch, Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, không ngừng nói ra lý lẽ của mình.

Thẩm Kinh Châu không hề biến sắc: “Thành thân rồi thì có thể... muốn làm gì thì làm ư?”

Ngu Ấu Ninh gật đầu: “Hai bên đều lưỡng tình tương duyệt thì tự nhiên có thể. Ta và bệ hạ lưỡng tình tương duyệt, tự nhiên làm gì cũng được...”

Dư âm dần tiêu tán môi răng.

Môi răng gắn bó, hơi thở Ngu Ấu Ninh dần dần yếu đi.

Hai tay nàng loay hoay trong không trung, bỗng nhiên bị Thẩm Kinh Châu nắm chặt.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Trái tim đang bồn chồn hoàn toàn bình tĩnh, như một bước chân đặt l*n đ*nh mây, từ từ chìm đắm.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Ngu Ấu Ninh mơ màng, ánh mắt mơ hồ nhìn Thẩm Kinh Châu, như đang trách móc sự l* m*ng của hắn.

Thẩm Kinh Châu cười hôn lên mắt nàng: “Không phải nương nương đã nói... làm gì cũng được sao?”

Thẩm Kinh Châu tự hỏi tự đáp, cười nói, “Ta đã ghi nhớ.”

Tự bê đá đập chân mình.

Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận, nắm lấy tay Thẩm Kinh Châu, cắn mạnh vào cổ tay hắn, để lại một dấu răng rõ ràng.

Dấu răng sắc nét, như được đóng dấu.

Ngu Ấu Ninh, với chiếc răng nanh sắc bén, lén lút nâng mắt lên, quan sát sắc mặt Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu vẫn bình thản, khóe môi không tách khỏi nụ cười, với giọng điệu gần như dung túng.

“Cần thêm một tay nữa không?”

Ngu Ấu Ninh: “Chàng——”

Thẩm Kinh Châu cúi người, đầu hơi nghiêng, đôi môi mỏng áp vào tai Ngu Ấu Ninh.

“Nếu Ninh Ninh thích... những chỗ khác, cũng không phải không được.”

Chữ bị ẩn đi chỉ còn lại hơi bật, nhưng Ngu Ấu Ninh vẫn nghe rõ.

Làn da trắng hồng tựa thoa phấn, trướng đỏ như ánh bình minh, Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, nhẹ nhàng cắn môi.

“Chàng—— không biết xấu hổ!”

Thẩm Kinh Châu ngừng cười, ngồi thẳng dậy.

Ngu Ấu Ninh nắm chặt tay, bỗng nhiên tiến gần, giọng nói như muỗi kêu.

“Nơi nào cũng được sao?”

Thẩm Kinh Châu liếc nhìn nàng, trong mắt có chút ngạc nhiên.

Ngu Ấu Ninh cong cong khóe môi, răng trắng như ngọc, nàng dựa vào đùi Thẩm Kinh Châu, hai tay ôm lấy vai hắn.

Đánh bạo cắn một cái lên mặt Thẩm Kinh Châu.

Một vòng dấu răng mờ nhạt.

Ngu Ấu Ninh lo lắng, vội vàng lùi lại.

Trong lúc hoảng hốt, suýt chút nữa nàng ngã từ đùi Thẩm Kinh Châu xuống.

Một tay đã giữ chặt nàng lại.

Thẩm Kinh Châu giữ Ngu Ấu Ninh.

Hơi thở nàng bị kiềm hãm.

Tiếng gió, tiếng ồn ào, tiếng xa phu đánh xe.

Tất cả âm thanh hòa quyện lại, nhưng Ngu Ấu Ninh không nghe thấy, không thấy được gì.

Chiếc cổ thon thả trắng nõn của nàng nghểnh cao.

Thẩm Kinh Châu một tay nắm lấy gáy Ngu Ấu Ninh.

Khi nhẹ khi nặng.

Sau một lúc, sự trói buộc đôi môi Ngu Ấu Ninh cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nàng thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng sóng sánh.

Thẩm Kinh Châu chậm rãi nói: “Lá gan cũng không nhỏ.”

Người khác to gan, là động đến trên đầu Thái Tuế, còn Ngu Ấu Ninh thì động vào mặt Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh quay mặt đi, cứng rắn nói: “Vậy thì cũng là bệ hạ cho phép.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back