Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1040: Cho 1 cơ hội



Ngu Vạn Lý nắm chặt cây đao trong tay, tay kia khẽ v**t v* vành tai, bình tĩnh

nói: "Ta không để ý đến ngươi chỉ là muốn cho ngươi một cơ hội".

"Ta không muốn làm hỏng tình cảm của đao trại nên mới cho ngươi cơ hội lần

này đến lần khác, nhưng ta không muốn vì ngươi mà đánh đổi mạng sống của

các huynh đệ trong trại".

Ngay khi Ngu Vạn Lý nói ra những lời này, bóng dáng La Phù Đồ chuyển động,

lao thẳng về phía đài cao ở xa xa.

Hắn quá hiểu phong cách làm việc của vị trại chủ này rồi.

Khoảnh khắc hắn sờ vành tai, tức là hắn đã nổi sát tâm.

Đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ bỏ trốn, nhưng La Phù Đồ lại là

một tên điên thực sự.

Hắn rất rõ ràng rằng trong tay của Ngu Vạn Lý, hắn căn bản không thể trốn

thoát, hắn cũng không nghĩ đến chuyện bỏ chạy.

Muốn trong nháy mắt tiến vào cảnh giới Chí Tôn là điều không thực tế, nhưng

ngôi mộ khổng lồ thế này chắc chắn sẽ để lại đủ loại cạm bẫy, cơ quan.

Cho nên...

Cùng nhau chết hết đi thôi!

Trong mắt La Phù Đồ lóe lên một tia tàn nhẫn, đốt cháy khí huyết, bùng phát

sức mạnh cực mạnh, lao về phía đài cao.

Ngay khoảnh khắc La Phù Đồ tiến về đài cao, một luồng đao quang chớp

nhoáng đến nơi, kim đao phá không, đao khí khuấy động nguyên khí thiên địa

hú lên.

Thân ảnh Ngu Vạn Lý lướt qua không trung mà đến, một đao chém xuống, đao

thế rộng lớn hướng về La Phù Đồ trút xuống.

“Phốc!”

Kim đao chém rách lưng La Phù Đồ, chém ra một vết thương sâu thấy xương,

máu tươi b*n r* khắp nơi.

La Phù Đồ phát ra một tiếng r*n r* buồn bã, khạc ra một ngụm máu tươi, nhưng

trên mặt hắn không có mấy phần sợ hãi, mặt chỉ biểu lộ sự dữ tợn cùng điên

cuồng.

Đối mặt với một đao này của Ngu Vạn Lý, hắn không hề có ý định chống đỡ,

ngược lại còn chịu đựng một đao này để tiến xa hơn một bước.

La Phù Đồ tay kết ấn quyết, miệng đọc lẩm bẩm, khí huyết trên người tuôn ra

khỏi cơ thể, bên ngoài cơ thể hình thành một luồng huyết quang, sau đó hóa

thành một bóng máu dữ tợn nhanh chóng lao về quan tài đá trên bục cao.

Sắc mặt Linh Vân Tử hơi đổi, mắt chăm chú vào La Phù Đồ, từng chữ từng chữ

nói: "Nhiên Huyết Đại Pháp của Ma Đạo!"

"Hắn muốn hiến tế bằng máu!"

Linh Vân Tử trong lòng giật mình.

Không ngờ người này lại hiểu rõ tà pháp của Ma Đạo này.

Đây là võ học truyền thừa của Luyện Thi Tông trong Ma Đạo, chả lẽ người này

là tàn dư của Luyện Thi Tông?

Luyện Thi Tông từng là môn phái lớn trong Ma Đạo, chỉ là đệ tử của Luyện Thi

Tông thường xuyên ăn trộm thi thể của tổ sư các phái khác, dùng tà pháp luyện

chế thi thể làm rối, khiến các phái bất mãn, sau đó bị hợp sức tiêu diệt.

Không ngờ ở nơi này lại có thể thấy được võ học của Luyện Thi Tông.

Linh Vân Tử trong nháy mắt đã đoán ra ý định của La Phù Đồ.

Tên này muốn dùng tà pháp hiến tế máu cho thi thể của Cố Vô Thịnh, lấy đó

luyện chế thi thể thành rối.

Dù chỉ khống chế được trong thời gian ngắn ngủi, nhưng nếu thật sự để hắn

thành công, một cỗ thi thể rối luyện chế từ thi thể Chí Tôn, chỉ e bọn họ cũng

chẳng phải đối thủ.

Linh Vân Tử tay kết ấn quyết, định ra tay ngăn La Phù Đồ lại.

Lúc này, trong đám người của Tam Thập Lục Đao Trại đột nhiên có mấy thân

ảnh bùng nổ, mỗi người thi triển bí thuật riêng, có người còn vận dụng ám khí.

Vài người này đều là tâm phúc của La Phù Đồ, cũng là cường giả trong trại mà

hắn chiêu mộ.

Nếu quan sát kỹ sẽ có thể phát hiện đồng tử của mấy người này đều tan rã vô

hồn, rõ ràng là triệu chứng bị khống chế.

Tuy Linh Vân Tử mạnh mẽ, nhưng mấy người này ra tay đột ngột, hơn nữa lại

không màng đến tính mạng của mình, chặn lại đòn tấn công của Linh Vân Tử,

khiến động tác của hắn ta khựng lại.

"Ha ha ha!"

La Phù Đồ hài lòng cười to, khuôn mặt lộ ra vẻ điên cuồng, không tiếc thiêu đốt

khí huyết Nguyên Thần, lao thẳng về phía quan tài đá.

Ngay lúc này, khóe miệng Lâm Mang hơi cong lên, nở một nụ cười chế giễu.

Tà Huyết Kiếp!

Dùng máu dẫn huyết.

Gần như trong nháy mắt, khí huyết khắp người La Phù Đồ không thể khống chế

được mà chảy ngược lại.

Sắc mặt La Phù Đồ chùng xuống, trong lòng kinh hãi.

Cả người hắn, khí tức không thể khống chế được điên cuồng thoát ra khỏi cơ

thể, huyết ảnh dữ tợn ngưng tụ từ khí huyết thiêu đốt cũng theo đó mà tan rã.

La Phù Đồ vốn đã thiêu đốt khí huyết Nguyên Thần, giờ đây trong cơ thể đột

nhiên phải chịu trọng thương, công pháp phản phệ khiến thương thế càng thêm

trầm trọng, máu không thể khống chế được chảy ra khỏi cơ thể, chẳng mấy chốc

đã biến thành một xác khô.

Biểu cảm trên mặt La Phù Đồ trong nháy mắt trở nên ngưng đọng, tràn ngập sự

kinh ngạc.

Ngay sau đó, thi thể khô héo của hắn biến thành vô số bột phấn, máu tươi hấp

thụ cũng bị tiêu diệt sạch sẽ.

Linh Vân Tử ngẩn người, lại là tà môn võ học gì đây?

Bên trong sân đấu trong nháy mắt kinh ngạc.

Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, tinh thần hoảng hốt.

So với vết thương do đao kiếm gây ra, thì cách chết kỳ lạ này thực sự đáng sợ

hơn.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1041: Truyền âm?



Ngu Vạn Lý liếc nhìn Lâm Mang và Linh Vân Tử, sau đó không chút do dự dẫn

người của Tam Thập Lục Đao Trại rời đi.

Hắn sở dĩ đến đây là vì La Phù Đồ.

Đối với Đại Mộ này, suy nghĩ của hắn chính là "Được thì may mắn, mất thì là

do số phận", không có quá nhiều yêu cầu.

Thêm nữa, đối với vị "Thiên Bảng 88" này, trong lòng hắn cũng không chắc

chắn.

Đã vậy, ở lại đây còn có ý nghĩa gì?

Ngu Vạn Lý là một người rất biết nhìn xa trông rộng, suy nghĩ của hắn cũng

cực kỳ đơn giản.

Thấy người của Tam Thập Lục Đao Trại rời đi, trong đám người cũng có người

nối tiếp nhau rời đi.

Nhưng vẫn còn một số người đứng yên tại chỗ, sắc mặt phức tạp.

Trong số những người này có Thẩm Vinh Thiên.

Nhờ vào sự chuẩn bị mà Thẩm Húc Dương để lại cho mình năm xưa, hắn lặng

lẽ lẫn vào đám người, hắn cũng thành công đến được nơi này.

Nhưng hắn không cam tâm!

Hắn đã cực khổ mưu tính tất cả mọi chuyện này, chẳng lẽ cuối cùng Đại Mộ này

lại dễ dàng thuộc về người của Thanh Minh Kiếm Các sao?

Thẩm Vinh Thiên cắn răng, nhìn những người xung quanh, truyền âm giọng

thấp: "Mọi người, các ngươi thật sự cam tâm từ bỏ ngôi mộ Chí Tôn này sao?"

"Đây chính là mộ của một cường giả Chí Tôn đó!"

"Báu vật mà một vị Chí Tôn để lại đủ để chúng ta thụ hưởng cả đời, tuy rằng

hắn rất mạnh, nhưng vừa rồi đã đại chiến, lại một đường đánh tới nơi này, ta

không tin hắn không bị tổn thất gì."

"Hơn nữa hắn lại gấp gáp thúc giục chúng ta rời đi như vậy, lại là đang ôm ý

nghĩ gì?"

Thẩm Vinh Thiên đang mê hoặc đám người, mà có không ít người cũng bị một

phen thuyết phục của hắn.

Cho dù không thể ngăn cản Lâm Mang, hắn cũng muốn gây cho tên này một

chút rắc rối.

Một số người lặng lẽ nắm chặt vũ khí trong tay, trong mắt lóe lên tia sát khí.

Lâm Mang nhướng mày, cười lạnh.

"Không biết sống chết!"

Nói xong, Lâm Mang vung tay, một thanh trường đao rơi vào tay hắn.

Lâm Mang ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, người theo đao động, trong nháy

mắt biến mất tại chỗ.

Thân ảnh như gió như điện, nhanh như chớp.

Ánh đao chớp qua, từng cái đầu người đồng loạt bay lên trời, máu tươi bắn tung

tóe.

Cảnh tượng bất ngờ này trực tiếp dọa cho mọi người ngây ngốc.

Không ai ngờ rằng Lâm Mang lại đột nhiên ra tay, lại còn ra tay tàn nhẫn như

vậy.

Mọi người vừa kinh ngạc vừa tức giận trong lòng.

"Mọi người cùng xông lên, ta không tin hắn có thể địch lại được nhiều người

chúng ta như vậy!"

"Giết!"

Có người gào lên lao đến, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị ánh đao chém thành

vô số mảnh vụn, máu thịt tung bay.

Có cường giả cảnh giới Thông Thiên muốn thử chống cự, nhưng ngay cả một

đao cũng không chặn được đã bị tách rời thân thể, ngã xuống vũng máu.

Trong nháy mắt, khắp sảnh vang lên tiếng kêu thảm.

Một mình Lâm Mang như chốn không người, thẳng tay tàn sát mọi người, đao

lên đầu rơi, từng cái đầu người rơi xuống đất.

Linh Vân Tử nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.

Thành thật mà nói, hắn ta cũng từng tham gia nhiều lần đoạt bảo, nhưng vẫn

chưa từng có ai liều mạng như Lâm Mang.

Từng thi thể ngã xuống trong vũng máu, cuối cùng, nỗi sợ hãi bắt đầu chiến

thắng h*m m**n trong lòng mọi người, những người còn lại hốt hoảng chạy

trốn ra khỏi đường hầm.

Thẩm Vinh Thiên mặt mày kinh hãi, sâu trong đáy mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, hắn

lẫn vào đám người, tìm cách thoát khỏi nơi này.

Lâm Mang liếc mắt nhìn thấy, tiện tay ném ra thanh đao trong tay.

Ánh đao trong nháy mắt đã tới!

“Phốc!”

Tiếng xé rách da thịt vang lên, trường đao đâm xuyên tim.

Thẩm Vinh Thiên cúi đầu nhìn thanh đao đâm xuyên tim, sững người, sau đó

ngã mạnh xuống đất, trợn trừng mắt.

Lâm Mang thu hồi ánh mắt, sắc mặt lạnh lùng.

Thật sự tưởng rằng hắn không biết gì sao?

Nơi này mặc dù hạn chế sức mạnh nguyên thần của hắn, nhưng cũng chỉ là hạn

chế, chứ không phải là che giấu hoàn toàn, hắn thật sự không cảm nhận được

truyền âm sao?

Đã không muốn rời đi thì ở lại đây làm bạn với người chết đi.

Đối với những người chạy ra khỏi địa cung, Lâm Mang cũng lười đuổi theo.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Lâm Mang quay người, nhìn Linh Vân Tử, mắt phẳng lặng nói rằng: "Thứ quý

giá nhất trong ngôi mộ khổng lồ này là gì, ngươi chắc hẳn là biết rất rõ ràng

đúng không?"

Linh Vân Tử cười gượng, trong lòng thầm thì, thực sự đã coi thường tên này

rồi.

Liếc nhìn đống xác đầy đất, trong lòng bất lực, biết rằng nếu mình không đưa ra

thứ gì đó thì e rằng hôm nay sẽ rất khó mà rời đi được.

Linh Vân Tử khẽ thở dài, quay người đến trước bục cao, sau đó truyền chân

nguyên vào đó, tay kết thành ấn quyết.

Rất nhanh, trên bia đá của bục cao hiện lên những dòng chữ chằng chịt.

Đồng thời, bốn bức tường xung quanh địa cung rơi xuống những tảng đá khổng

lồ, bên trên ghi chép vô số võ học.

Những loại võ học này nếu lưu lạc ra bên ngoài thì không gì so sánh được, đều

là những loại võ học thượng thừa.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1042: Truyền thừa của Cô Vô Thịnh



Linh Vân Tử giải thích: "Đây chính là truyền thừa mà Cố Vô Thịnh để lại."

"Lúc xây ngôi mộ này, Cố Vô Thịnh vẫn chưa chết, cho nên cũng để lại võ học

truyền thừa của mình trong ngôi mộ."

"Hắn và trưởng bối sư môn của ta có hẹn rằng, nếu có một ngày ngôi mộ của

hắn bị phát hiện thì những người hậu bối trong sư môn của ta có thể tự đi vào

lấy, coi như trả lại ân tình xây mộ."

"Thật ra những người bên ngoài đều đoán sai rồi, võ học truyền thừa của Cố Vô

Thịnh không tính là cao siêu lắm, hắn mạnh, chỉ vì hắn là quyền thánh Cố Vô

Thịnh, chứ không phải vì võ học mạnh mẽ gì."

Nếu không thì ngay lúc tin tức về ngôi mộ khổng lồ này lan truyền ra ngoài,

những cường giả Chí Tôn kia đã sớm ra tay rồi, nào đến lượt đám người Thông

Thiên Cảnh bọn họ.

Linh Vân Tử lắc đầu, thở dài cảm thán: "Mặc dù ghi chép về nhân vật Cố Vô

Thịnh này không nhiều, nhưng trong giang hồ, hắn cũng được xưng là một bậc

hào hiệp chân chính."

"Nếu không thì những người đó tuyệt đối không dễ dàng đến được nơi này."

"Trong sư môn có ghi chép rằng, cơ quan cạm bẫy trong ngôi mộ này là xây

dựng theo yêu cầu của Cố Vô Thịnh, đây vốn là cơ duyên hắn để lại cho hậu

nhân."

"Hắn rất rõ ràng, những đệ tử có thiên phú của các môn phái lớn trong giang hồ

sẽ không coi trọng chút truyền thừa này, những thứ này chỉ dành cho những

người không lối thoát."

Chỉ riêng lòng dạ này, không phải ai cũng có được.

Các tông môn dòng họ trong giang hồ, gia tộc nào không bảo vệ chặt chẽ truyền

thừa của mình, sợ người khác phát hiện ra.

Ngay lúc này, trên bục cao từ từ nâng lên một bệ đá, trên đó đặt một chiếc hộp

đồng cổ kính.

Nhìn thấy chiếc hộp đồng xuất hiện trên bục cao, Linh Vân Tử rõ ràng ngẩn

người một chút.

Chỉ vì trên chiếc hộp gấm này có dấu ấn riêng của Đạo gia, hắn ta nhận ra, đó là

dấu ấn của Đạo gia Nhân tông.

Lâm Mang cũng chú ý đến chiếc hộp gấm đó, nhưng hắn không đi lấy chiếc hộp

gấm mà bước tới trước bục cao.

—— Thiên Tuyệt Địa Diệt Trí Sát Quyền !

Trên vách đá ghi chép rõ ràng là Thiên Địa Giao Chinh âm Dương Đại Bi Phú

một trong số đó là, 《 Thiên Tuyệt Địa Diệt Trí Sát Quyền 》 .

Nhưng khác với những điều này, trong bộ quyền pháp này còn ghi chép cả tâm

đắc của bản thân Cố Vô Thịnh.

Bộ quyền pháp này được hắn suy diễn đến một cảnh giới mới.

Hắn rất tò mò, Cố Vô Thịnh lại có thể đạt được bộ quyền pháp này bằng cách

nào?

Bộ quyền pháp này hẳn là xuất phát từ Hạ giới, thế thì có nghĩa là, năm xưa Cố

Vô Thịnh đã từng gặp gỡ người phi thăng sao?

Mặc dù là phi thăng từ Hạ giới nhưng những người có thể vượt qua được Thiên

Địa Chi Kiều tất nhiên là cường giả Thông Thiên Cảnh, nếu như tính trong giới

này, thì cũng không phải kẻ yếu.

Nếu ghi chép trong sách cổ không sai thì Cố Vô Thịnh trước khi thành danh vẫn

chỉ là một kẻ vô danh, thậm chí còn chưa bước vào cảnh giới Thiên Nhân.

Có thể khiến một kẻ vô danh tiểu tốt vang danh giang hồ với danh xưng Quyền

thánh, người phi thăng này rốt cuộc là ai?

Xem xong bộ quyền pháp này, trong lòng Lâm Mang cũng thấy kinh ngạc.

Bộ quyền pháp này nuôi sát bằng sát, sát ý càng nhiều, quyền pháp có thể thi

triển ra thì càng mạnh, đồng thời còn có thể mượn sát ý rèn luyện bản thân,

nhanh chóng tăng cao thực lực của mình.

Điểm duy nhất khiếm khuyết, đó chính là cần sát khí cực mạnh, nuôi sát trong

cơ thể, mà thời gian lâu dài sẽ làm tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể, hao tổn

tuổi thọ.

Lâm Mang đưa tay chạm vào bia đá, thầm nói: "Tu luyện!"

Thiên Địa Giao Chinh âm Dương Đại Bi Phú, hắn cũng đã có được năm phần,

chỉ cần có thêm hai phần nữa thì có thể tập hợp đủ bộ.

Trong nháy mắt, sát ý kh*ng b* xông ra từ trên người Lâm Mang.

Trong đầu, vô số cảm ngộ về Thiên Tuyệt Địa Diệt Trí Sát Quyền ùa đến trong

nháy mắt, đạt đến cảnh giới tiểu thành.

Linh Vân Tử trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Mang.

Đây là... lĩnh ngộ rồi à?!

Ánh mắt Linh Vân Tử khó hiểu.

Nhanh thế ư?

Liệu lĩnh ngộ này có quá mức đáng sợ không nhỉ?

Bây giờ hắn ta đột nhiên có chút hiểu được, tại sao một người trẻ tuổi như vậy

lại có được cảnh giới thế này rồi.

Lâm Mang khẽ rút tay lại, ngẩng đầu nhìn vào chiếc hộp gấm phía trên.

Duỗi tay ra lệnh, hộp gấm rơi vào tay hắn.

Lăng Vân Tử cũng hiếu kỳ nhìn hắn.

Bởi vì chiếc hộp gấm này do các bậc tiền bối của Nhân Tông để lại, nên lẽ ra là

để lại cho hắn ta chứ nhỉ?

Lâm Mang liếc mắt nhìn hắn ta rồi mở hộp gấm ra.

Bên trong hộp gấm có đặt một quyển sách cổ bằng da thú, bên cạnh có một viên

đá tròn, trên khắc bốn chữ tượng hình nhỏ.

“Lưu lại cho người có duyên!”

Ánh mắt của Linh Vân Tử lóe lên, liếc Lâm Mang một cái, trầm ngâm không

nói.

Rốt cuộc, người có duyên này là hắn ta hay là… Lâm Mang?

Đại Mộ này do các bậc tiền bối của môn phái xây dựng, nếu thực sự để lại cho

người đời sau, thì sẽ không cần đặc biệt viết mấy chữ “Lưu lại cho người có

duyên” này.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1043: Sư bá?



Rõ ràng Lâm Mang cũng đã nghĩ đến điều này.

Bọn đạo sĩ này thường tự lẩm bẩm, nhưng dường như họ thực sự có một chút

năng lực “chưa biết trước”.

Nhưng nếu không phải Linh Vân Tử dùng bí pháp của Đạo giáo để mở hộp

đồng này ra, người bình thường căn bản không thể mở được, cũng khó có thể

tìm thấy, cho dù có duyên cách mấy, chắc cũng không có cách nào.

Lâm Mang đưa tay cầm quyển sách cổ bằng da thú lên, lướt mắt nhìn qua, con

ngươi hơi co lại.

Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh!

Thật không ngờ lại là bộ võ công này?!

Lòng Lâm Mang càng thêm kinh ngạc.

Bộ võ học này bao gồm tất cả các lĩnh vực và liên quan đến tinh thần, có thể

biến hư vô thành hiện thực, huyền ảo vô cùng.

Mặc dù chỉ lướt qua một cách sơ sài, nhưng hắn đã thấy được sự phi thường của

nó, uy lực có lẽ còn vượt trên Biến Thiên Kích Địa Tâm Pháp.

Linh Vân Tử hết sức cố gắng nhìn trộm, Lâm Mang trực tiếp cất đi, cười khẽ

một tiếng, nói: "Khi đã nhận được hết đồ, chúng ta hãy cùng ra khỏi đây nào."

Linh Vân Tử trợn mắt.

Phải rồi, ngươi đã nhận được, nhưng ta được cái gì?

Linh Vân Tử tức giận, nhưng hắn ta cũng không cưỡng cầu, thực sự để hắn ta

da mặt dày mở miệng, thì hắn ta cũng không thể hạ mình vậy được.

Thực ra trong lòng hắn ta hiểu rằng, thứ này rất có thể là do lũ già kia để lại cho

Lâm Mang, nhưng hắn ta vẫn không cam lòng.

Bọn già kia, có đồ tốt cũng không biết để lại cho mình!

Đừng hòng sau này mình dâng hương cho các ngươi nữa!

Uống gió mà sống đi!

Linh Vân Tử thầm lẩm bẩm vài câu, liếc nhìn cung điện dưới lòng đất, nói:

"Lâm huynh đệ, giờ đã có truyền thừa của Cố Vô Thịnh rồi, thì đừng động vào

quan tài của hắn nữa?"

Lâm Mang thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: "Bản thân ta vốn dĩ không có ý đó."

Nghe vậy, trong lòng Linh Vân Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng Linh Vân Tử nhìn Đại Mộ, đưa tay kết ấn, trận pháp bên trong cung

điện dưới lòng đất từ từ hiện ra, phong tỏa cả sáu lối đi.

Dù sao Cố Vô Thịnh cũng có quan hệ với môn phái của họ, hắn ta cũng không

muốn Cố Vô Thịnh bị quấy rầy sau khi chết.

Lâm Mang và Linh Vân Tử nhanh chóng rời khỏi Đại Mộ.

Sau khi rời khỏi Đại Mộ đi ra Lạc Dương Sơn, Linh Vân Tử lại sửa sang lại trận

pháp bên ngoài Lạc Dương Sơn.

Trận pháp này vốn do các bậc tiền bối của đạo giáo để lại, Linh Vân Tử là

người đứng thứ năm trên Thiên Bảng, học thức uyên bác, về trận pháp cũng rất

có nghiên cứu.

Làm xong tất cả những việc này, Linh Vân Tử chắp tay nói: " Lâm huynh đệ,

chúng ta chia tay nhau ở đây vậy."

"Có cơ hội có thể đến Nam Vực tìm ta."

Lâm Mang hơi gật đầu, không nói nhiều lời.

Trên đường đi, hắn và Linh Vân Tử đã nói chuyện rất nhiều, qua đó cũng hiểu

được rất nhiều điều.

Trong số đó, thế lực của Phật giáo trải khắp Tây vực, còn Đạo giáo thì ở Nam

vực, trong hai miền này, thế lực của hai giáo phái Phật giáo và Đạo giáo tương

đối mạnh mẽ, còn Bắc Vực và Đông Vực thì giống như một nơi hỗn loạn, các

giáo phái địa phương mọc lên ở khắp nơi.

Linh Vân Tử cáo từ rời đi, còn Lâm Mang thì đến Thanh Minh Kiếm Các, liếc

nhìn Tô Liệt, hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh nói: "Đi thôi, chúng

ta hãy trở về."

Tô Liệt liếc nhìn về phía Lạc Dương Sơn, lòng không cam nhưng không nói gì,

chỉ âm thầm dẫn theo các đệ tử của Kiếm Các rời đi.

……

Trên giang hồ, chuyện về Đại Mộ Chí Tôn đã gây ra nhiều tranh luận.

Lần mở Đại Mộ Chí Tôn này, những kẻ đến có thể nói là chẳng nhận được gì,

chẳng có gì cả.

Do đó, trên giang hồ cũng lưu truyền một tin tức, rằng mọi thứ trong Đại Mộ

Chí Tôn đều bị Lâm Mang và một đạo sĩ bí ẩn cướp sạch.

Ít ai biết được thân phận của đạo sĩ đó, nhưng cái tên Lâm Mang thì không xa lạ

với mọi người ở Ngũ Châu Nam Bộ.

Một tên hung đồ dưới con mắt của mọi người đã g**t ch*t trưởng lão của Tề

Thiên Giáo.

Thế là nhiều ánh mắt đổ dồn về Thanh Minh Kiếm Các, càng mong đợi Tề

Thiên Giáo sẽ có động thái tiếp theo như thế nào.

Đông Vực, Tề Thiên Giáo.

Tin tức về Tuyên Châu mấy ngày nay đã truyền đến Tây Bộ Đông Vực, cũng

truyền vào Tề Thiên Giáo.

Khi tin tức truyền đến, trong nháy mắt đã khơi dậy cơn phẫn nộ của tất cả mọi

người trong Tề Thiên Giáo.

Bất quá cái chết của hai vị trưởng lão cũng khiến bọn họ ý thức được sự đáng sợ

của Lâm Mang, không dám hành động thiếu suy nghĩ trong thời gian ngắn.

Tề Thiên Giáo hậu sơn, một tòa vách núi cao ngất mấy ngàn trượng cô lập

ngoài chân trời, xung quanh như có mây mù lượn lờ, chỉ có một sợi dây xích sắt

vắt ngang.

Ở một đầu khác của dây xích sắt, giáo chủ đương nhiệm của Tề Thiên Giáo,

Nhậm Chi Thông, đi qua dây xích sắt, đến trên vách núi.

Trên đỉnh vách núi này, dựng một tòa viện tinh xảo xa hoa, trông giống như

chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhậm Chi Thông trước tiên là cung kính hành lễ, sau đó chắp tay cung kính nói:

"Chi Thông xin bái kiến sư bá."
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1044: Nói ít thôi



Trên đài ngọc trắng trước mặt hắn ta, một người nam tử ngồi xếp bằng lộ thân

phần trên, mặt mày âm trầm, quanh người quấn một cỗ khí thế đáng sợ, khí thế

như vực sâu.

Người này chính là cường giả Chí Tôn của Tề Thiên Giáo, cũng là giáo chủ đời

trước của Tề Thiên Giáo, Vương Cửu Phong.

Sau khi nghe thấy, Vương Cửu Phong mở mắt, mắt lạnh lùng, nói: "Có chuyện

gì xảy ra với tông môn sao?"

Hắn rất rõ ràng, nếu không phải tông môn gặp chuyện, Nhậm Chi Thông sẽ

không đến làm phiền mình.

Nhậm Chi Thông kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ở Tuyên Châu.

"Hừ!"

Vương Cửu Phong đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói: "Quả là một tiểu

bối ngông cuồng."

Vương Cửu Phong nhìn về phía Nhậm Chi Thông, trực tiếp nói: "Ngươi phái

người đi nói với hắn, bắt hắn quỳ ba vái chín lạy đến Tề Thiên Giáo chuộc tội,

nếu không, ta sẽ đích thân ra tay giết sạch tất cả mọi người trong Thanh Minh

Kiếm Các."

"Ngoài ra, ngươi hãy đi báo cho các thế lực ở các châu Nam Bộ, nếu Lâm Mang

chạy trốn, hãy mời bọn chúng đến Tề Thiên Giáo một chuyến đi."

Là cường giả Chí Tôn trên giang hồ, hắn không thể bởi vì một tên vãn bối

Thông Thiên Cảnh mà đích thân đến Tuyên Châu vì ân oán của đám vãn bối,

không những mất mặt mà còn khiến cho Tề Thiên Giáo trở nên vô năng.

Nhưng giết người của Tề Thiên Giáo thì không thể coi như không có việc gì xảy

ra, nếu không chẳng phải Tề Thiên Giáo sẽ trở thành trò cười của cả Đông Vực

hay sao.

Còn chuyện nói cho các châu Nam Bộ biết chuyện này, ngoài việc tôn sùng

danh tiếng của Tề Thiên Giáo, cũng là để gây sức ép với bọn họ.

Cho dù đến lúc đó Thanh Minh Kiếm Các muốn chạy thoát khỏi Tuyên Châu

thì các thế lực ở các châu Nam Bộ cũng sẽ không chịu, bọn họ sẽ ép Thanh

Minh Kiếm Cách phải giao Lâm Mang ra.

Nếu như Lâm Mang này thực sự đến đây, hắn cũng không ngại lấy mạng hắn.

Nếu như Lâm Mang kia không muốn, còn muốn phản kháng thì chắc chắn sẽ

nảy sinh mâu thuẫn với Thanh Minh Kiếm Các, cả hai sẽ xuất hiện vết nứt.

Đến lúc đó Thanh Minh Kiếm Các có thể sẽ chủ động nghĩ cách giúp bọn họ trừ

bỏ người này.

Cho dù cuối cùng Lâm Mang này có thể trốn thoát thật, chống lại ý chí của Chí

Tôn thì đến lúc đó hắn ra tay cũng có thể được cho qua trên giang hồ.

Nhậm Chi Thông chắp tay nói: "Chi Thông sẽ đi sắp xếp ngay."

"Chờ đã..."

Khi Nhậm Chi Thông sắp rời đi, Vương Cửu Phong đột nhiên lên tiếng gọi hắn

ta lại, đưa tay lấy ra một khối lệnh bài ném cho Nhậm Chi Thông.

"Mang theo vật này đi."

"Nếu như Lâm Mang kia không chịu, hãy cho hắn một bài học."

Nhậm Chi Thông nắm lấy lệnh bài, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Lúc đầu còn không nắm chắc, nhưng có khối lệnh bài chứa đựng ý chí võ đạo

Chí Tôn này, chỉ sợ Lâm Mang kia không thể gây sóng gió gì được nữa.

...

Tề Thiên Giáo đối với tin tức cũng không giấu diếm gì, nên rất nhanh đã truyền

khắp thiên hạ.

Nhiều người không khỏi thán phục, đây đúng là phong cách nhất quán của Tề

Thiên Giáo.

Trưởng lão được Tề Thiên Giáo phái đi, một mạch tới Tuyên Châu, tin tức cũng

đồng thời truyền đến Tuyên Châu.

Trong đại sảnh, Tô Liệt lo lắng đi tới đi lui, hai bên thái dương đổ mồ hôi lạnh.

Hắn đã nghĩ rằng Tề Thiên Giáo chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, nhưng không

ngờ tới lại nhanh như vậy, khiến hắn hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Tô Văn Nghiên do dự nói: "Cha, hay là đi tìm Lâm tiền bối đi?"

Không biết từ lúc nào, Lâm Mang đã trở thành chỗ dựa tinh thần của Thanh

Minh Kiếm Các.

Nghe vậy, Tô Liệt lập tức lắc đầu nói: "Không được, Lâm huynh đệ bảo là bế

quan, lúc này mà đi quấy rầy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì làm sao?"

"Hơn nữa, với tính cách của hắn, biết được chuyện này, nhất định sẽ xách đao

chém chết trưởng lão Tề Thiên Giáo đó."

"Như thế sẽ khiến Chí Tôn của Tề Thiên Giáo đích thân ra mặt mất."

Đúng lúc này, ngoài cửa có một đệ tử sắc mặt vội vã chạy vào, giọng gấp gáp

nói: "Các chủ, người của Tề Thiên Giáo lại tới rồi."

Sắc mặt Tô Liệt hơi thay đổi, đứng tại chỗ sững sờ một lúc, rất nhanh đã hít một

hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài xem sao."

Hắn rất rõ ràng, lần này người của Tề Thiên Giáo tới, chắc chắn không phải

thiện ý, nhưng hắn cũng chỉ có thể căng da đầu đi ra nghênh đón.

Tô Liệt dẫn theo một đám đệ tử, đích thân xuống núi đi nghênh đón người của

Tề Thiên Giáo.

Lần này Tề Thiên Giáo phái tới một trưởng lão là cường giả Thông Thiên Tam

Cảnh, còn có thêm mấy đệ tử đi theo.

Trưởng lão Thông Thiên Tứ Cảnh ở Tề Thiên Giáo cũng là nhân vật nắm giữ

đại quyền, không thể nào đi làm chân sai vặt được.

Tô Liệt vừa nhìn thấy đám người Tề Thiên Giáo từ xa tới, liền vội vàng chắp

tay nói: "Tại hạ là Các chủ Thanh Minh Kiếm Các, Tô Liệt, tiếp đón không chu

đáo, mong các vị thứ lỗi."

"Nói ít thôi!"

"Còn không mau mời chúng ta đi vào!"

Tiết Ngọc Lân nhìn Tô Liệt, vẻ mặt kiêu ngạo, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường,

cho dù thực lực của Tô Liệt mạnh hơn hắn ta rất nhiều.

Tô Liệt liên tục gật đầu, cười tươi dẫn mọi người lên núi, vào đại sảnh tiếp

khách của Kiếm Các.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back