Dịch Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1080: Kỳ thạch



Nói thêm nữa, trong mắt người ngoài, có lẽ sẽ cho rằng cô ta đang cầu xin Lâm

Mang.

Có một số lời không cần nói quá rõ ràng, cô ta tin rằng, vị này trong lòng hiểu

rõ.

Lâm Mang trong lòng vô cùng hiểu rõ chủ ý của Vu Vân Lan.

Nhưng hắn đối với Vu Vân Lan không có chút tin tưởng nào.

Từ khi đưa thư mời đến, liền tính toán đến trên đầu của mình.

Hắn thật sự đi, đúng lúc Thất phái diễn võ, tai mắt đông đảo, cho dù bọn họ thật

sự chẳng liên quan gì, nhưng trong mắt người ngoài, hắn với Vạn Hoa Phiêu

Hương Lâu biết đâu đã đạt thành hiệp nghị bí mật nào đó.

Đại hội diễn võ chính thức bắt đầu.

Nhưng tâm tư của mọi người đều không còn đặt vào việc này nữa.

Mặc dù lần này các phái mang tới rất nhiều đệ tử, nhưng người thực sự xuất trận

chỉ có một.

Trận chiến của Thất phái không kéo dài quá lâu, rất nhanh đã xác định được ba

người đứng đầu.

Trong đó người đứng đầu đương nhiên là đệ tử Ngũ Hành Cung, người đứng

thứ hai khiến người ta kinh ngạc chính là một đệ tử Ngũ Độc Giáo.

Còn về người đứng thứ ba, là một nữ đệ tử Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu.

Diễn võ đến đây là kết thúc, Ngụy Vinh Sinh chậm rãi đứng dậy, nhìn mọi

người, cười nhẹ: "Đi thôi, đến Đoạn Long Nhai."

Tâm tư của những người này hắn không thể hiểu rõ hơn.

Cái gọi là diễn võ, cũng chỉ là làm theo nghi lễ, trong lòng bọn họ vẫn nghĩ đến

cơ duyên ngộ đạo của Đoạn Long Nhai.

...

Nửa ngày sau,

Một nhóm người đến Đoạn Long Nhai giao giữa Tam Châu.

Sau khi đến nơi này, Lâm Mang mới hiểu tại sao nơi này lại được gọi là Đoạn

Long Nhai.

Nơi Đoạn Long Nhai tọa lạc chính là giữa một khu vực núi cao trùng điệp,

trong đó ngọn núi cao nhất giống như hình dáng rồng rắn uốn lượn, trên đó

phân bố vô số cây cổ thụ cao chót vót, xen kẽ có thứ tự.

Không giống như cây mọc tự nhiên, ngược lại giống như có người cố ý trồng ra

vậy.

Toàn bộ dãy núi giống như một con rồng khổng lồ sắp vút lên trời xanh, nhưng

ở giữa có một phần giống như bị ai đó chặt đứt.

Xa xa nhìn lại, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.

Sau khi đến nơi này, có thể cảm nhận rõ ràng xung quanh có trận pháp chấn

động.

Ngụy Vinh Sinh lấy ra một lệnh bài, tiện tay ném ra.

Ngay lập tức, hư không tĩnh mịch trước mắt giống như mặt hồ gợn lên vô số

gợn sóng.

Vương Cổ nhỏ giọng truyền âm: "Đại trận pháp ở đây là do Ngũ Hành Cung

dựng nên, ngay cả Chí Tôn, nếu muốn xông vào cũng sẽ bị phát hiện."

Vì kỳ thạch này ba mươi năm mới có thể ngộ đạo một lần, nên mọi người cũng

không nghi ngờ rằng Ngũ Hành Cung lén chiếm tiện nghi.

Lâm Mang tập trung nhìn về phía trước.

Trên đỉnh núi, dựng đứng một tảng đá khổng lồ, không quá lớn, chỉ cao bằng

một người.

Tảng đá này nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm

giác vô cùng huyền bí.

Thiên địa linh khí bốn phía giống như thủy triều đang hướng về tảng đá này tụ

họp.

Thở ra hít vào...

Mắt Lâm Mang hơi nhíu lại, tảng đá này đúng là có chút kỳ lạ.

Trong số những người có mặt ở đây, ngoài Lâm Mang và Hàn Vũ ra thì đây

không phải là lần đầu những người khác đến đây, bối cảnh này đối với bọn họ

mà nói thì quá mức bình thường.

Bọn họ đã dùng nguyên thần kiểm tra không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn

không phát hiện bất cứ điều gì.

Khi trận pháp bị mở ra, mọi người lần lượt đáp xuống trên hẻm Đoạn Long

Nhai.

Vương Cổ truyền âm: "Lâm huynh đệ, lát nữa ngươi chỉ cần dùng nguyên thần

thâm nhập vào trong tảng đá này để cảm nhận là được rồi."

Ngụy Vinh Sinh nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Quy củ thì mọi người đều hiểu

rõ, ta không cần phải nói thêm gì nữa."

"Trong thời gian ba ngày, ngươi có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, đó là tùy thuộc

vào bản thân các ngươi."

Ngay khi lời dứt khỏi miệng Ngụy Vinh Sinh, mọi người liền ngồi xếp bằng

ngay tại chỗ, nguyên thần được giải phóng.

Lâm Mang đảo mắt nhìn bốn phía, sau đó cũng giải phóng nguyên thần, tiếp

xúc với tảng đá kỳ lạ kia.

Trong nháy mắt, tâm trí của Lâm Mang chấn động.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn ta không phải là rừng núi xanh tươi, mà là

bầu trời đầy sao lấp lánh.

Trên không gian này, có vô số các vì sao phân bố khắp nơi, tỏa ra một luồng hơi

thở kỳ lạ, trong số các vì sao này còn tỏa ra sức mạnh thuộc về áp lực của thiên

địa.

Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng những vì sao này ở ngay trước mắt, nhưng lại có cảm

giác ảo diệu không xác định.

Không biết cảm ngộ của những người khác có giống mình không.

Sau khi tu luyện " 《 Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh 》 ", ngộ tính

của hắn đã tăng lên tới một mức độ cực kỳ đáng sợ.

Bộ công pháp này vốn có khả năng đặc biệt giúp đỡ mọi người lĩnh ngộ võ học.

Từng ngôi sao lấp lánh tỏa sáng khắp nơi trong không gian hư không.

Nếu nhìn kỹ, ngươi sẽ thấy những ngôi sao này có cách sắp xếp độc đáo theo

tám hướng.

Bát quái!

Trong lòng Lâm Mang hơi kinh ngạc.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1081: Lĩnh ngộ được rồi?



Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc trong đầu đột nhiên vang lên.

"Phát hiện được 《 Cửu Thiên Thái Chân Đạo Kinh 》 , có dùng một trăm triệu

điểm năng lượng để tu luyện không?"

Lâm Mang sửng sốt.

Cửu Thiên Thái Chân Đạo Kinh?

Lúc ở hạ giới, hắn ta đã từng xem qua rất nhiều võ học và ghi chép kinh điển

của Đạo giáo.

Trong đó có ghi chép về quyển sách này, nhưng nội dung cốt lõi đã thất truyền

từ lâu, chỉ còn lưu hành một số bản tàn bản, phần lớn là do hậu thế bổ sung lại.

Quyển sách này còn có tên khác là "Đại Động Chân Kinh", là một trong ba kỳ

thư của Đạo giáo.

"Tu luyện!"

Trong nháy mắt, ánh sáng của vô số vì sao trong hư không rực rỡ chói lóa, tạo

thành một trận pháp kỳ lạ.

Chân nguyên trong cơ thể Lâm Mang cuồn cuộn như thủy triều, chân nguyên

thuần dương chuyển hóa.

Trong vô số các vì sao này, vô số sức mạnh huyền ảo xuất hiện, sức mạnh này

không ngừng gia tăng sức mạnh nguyên thần của hắn ta.

Nội công mà hắn tu luyện là 《 Thiên Cương Thần Công 》 vốn là võ học của

Đạo giáo, hai bên chuyển tu cũng không có bất kỳ sự khó chịu nào.

Lúc này, trên đỉnh Đoạn Long Nhai, mọi người vừa mới ngồi xuống chưa được

bao lâu thì tảng đá kỳ lạ đột nhiên cuồng nhiệt hấp thụ linh khí của thiên địa

xung quanh.

Ngụy Vinh Sinh cau mày, kinh ngạc nói: "Đây là..."

Ánh mắt của hắn ta nhìn Lâm Mang, nghi ngờ không chắc chắn nói: "Nhanh

như vậy đã có thể lĩnh ngộ được rồi sao?"

Thiên phú của tiểu tử này đúng là có chút đáng sợ.

Viên đá này là ai để lại, hắn ta cũng không biết, nhưng hắn ta có thể chắc chắn

rằng, từng có một cường giả đã lĩnh ngộ đạo ở dưới tảng đá này, và để lại truyền

thừa võ thuật của riêng mình trong tảng đá.

Tảng đá kỳ lạ này chịu ảnh hưởng của cường giả đó, mới có được vài phần thần

dị.

Một cường giả Võ Tiên đến đây, hắn ta lại không hề nhận ra.

Tổng cộng có bao nhiêu vị Võ Tiên ở Cửu Phương Vực, theo trí nhớ của hắn ta,

những người đó đều không có khả năng như vậy.

Ngụy Vinh Sinh trầm ngâm một lát, hướng mắt nhìn Lâm Mang, thầm nói:

"Chẳng lẽ tiểu tử này có quan hệ với những người lúc trước?"

"Lại là một người từ hạ giới..."

Ngụy Vinh Sinh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn Vương Cổ và những người

khác, cười khẽ.

Thứ có giá trị thực sự, có lẽ từ lâu đã để tiểu tử này lĩnh ngộ được rồi.

Những gì bọn họ lĩnh ngộ, cũng chỉ là một chút sức mạnh mà cường giả đó lưu

lại mà thôi.

Lúc này, những vì sao vô biên mà Lâm Mang cảm nhận được đã tối dần đi.

Khi khoảnh khắc hắn lĩnh ngộ được 《 Cửu Thiên Thái Chân Đạo Kinh 》 cũng

chính là khoảnh khắc tựa như có một sức mạnh nào đó ở nơi này bị hấp dẫn mà

ngưng tụ lại trước mặt hắn một bóng hình hư ảo.

Một hình dáng cao lớn vận trường bào đen, tay cầm kiếm, một khí thế uy

nghiêm vô song ập vào mặt.

Bóng hình đó giống như bước ra từ bóng tối, trực tiếp vươn tay ra, khẽ đẩy nhẹ

một cái, tinh tú trên bầu trời lập tức bị kiếm tách ra.

Khi nhìn thấy bóng hình này, trong lòng Lâm Mang bất chợt kinh ngạc.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bóng hình này.

Lúc đầu khi ở Lâu Lan Cổ Quốc n**t t*nh huyết của Huyền Vũ, hắn đã nhìn

thấy người này trong huyết mạch tương truyền của tinh huyết Huyền Vũ.

Viên Thiên Cương!

Theo như ghi chép trong sách cổ thì đây vốn là một nhân vật đã phi thăng ở

Chung Nam Sơn.

Nếu thực sự là Viên Thiên Cương thì dễ hiểu tại sao ở nơi đây lại có kinh điển

của Đạo gia hạ giới.

Chẳng lẽ những thứ này là do Viên Thiên Cương lưu lại?

Trong những ghi chép về Viên Thiên Cương có nói rằng, ngoài thực lực phi

phàm ra thì còn một khả năng khác là hắn ta thông thạo dịch lý, hiểu biết về

thuật toán thiên cơ, bói toán cát hung.

Phần lớn các thuật toán thiên cơ đều chẳng thể tách rời khỏi học thuyết Đạo gia,

Viên Thiên Cương cũng thông thạo học thuật của nhiều trường phái Đạo giáo.

Lâm Mang không khỏi nghi ngờ.

Nếu nơi này thực sự có liên quan đến Viên Thiên Cương vậy liệu rằng hắn ta có

còn sống không?

Thế mà trên các châu này lại chẳng hề có tin tức gì truyền ra.

Ngay lúc này, từ trong số tinh tú còn sót lại bỗng bùng phát một luồng sức mạnh

vô cùng mạnh mẽ.

Sức mạnh này vô cùng thuần khiết, tinh hoa tinh tú tẩy lễ khiến nguyên thần của

hắn có cảm giác như được lột xác.

Những tinh tú mờ nhạt từng viên một sụp đổ, đồng thời ảnh hưởng đến cả khối

kỳ thạch.

Sự khác thường của kỳ thạch lập tức ảnh hưởng đến mấy người xung quanh

đang lĩnh ngộ.

Vừa rồi họ còn đang đắm chìm trong lĩnh ngộ, bỗng phát hiện sức mạnh của kỳ

thạch đang trôi đi nhanh chóng, khiến họ bị đẩy ra khỏi trạng thái huyền ảo đó.

Mọi người không khỏi mở mắt ra, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

"Chuyện gì thế này?"

Vương Cổ tỏ vẻ kinh ngạc.

Lâu như vậy rồi, kỳ thạch chưa từng có sự khác thường.

Lời Vương Cổ hỏi cũng chính là thắc mắc trong lòng mọi người, họ vừa lĩnh

ngộ được một số điều thì đột nhiên bị ngắt mạch.

Vạn Trường Không mở mắt, trong mắt có lửa giận.

Chết tiệt!

Còn thiếu chút nữa thôi mà!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1082: Do dự



Ba mươi năm trước hắn ta đã lĩnh ngộ được một bộ kiếm pháp, nhưng vẫn chưa

hoàn thiện.

Hắn ta có thể cảm nhận được rằng đây chắc chắn là một bộ kiếm pháp vô cùng

mạnh mẽ, ngay cả đối với cảnh giới Chí Tôn cũng là kiếm pháp khó có được.

Chỉ là thời gian lần trước quá ngắn, hắn ta chỉ lĩnh ngộ được tới nhập môn, lần

này hắn ta cố ý đi theo cảm giác đó, tìm kiếm mãi mới lại lĩnh ngộ được bộ

kiếm pháp đó.

Vốn là hắn ta đã lĩnh ngộ được tới thời điểm mấu chốt rồi thì lại bị đánh gãy,

tâm trạng đương nhiên là khó chịu.

Tương tự như Vạn Trường Không, còn có cả Vu Vân Lan cùng vài người khác.

Mọi người nhìn nhau.

Lúc này, Hàn Vũ cau mày, nhìn Lâm Mang, trầm giọng nói: "Hình như hắn ta

vẫn chưa tỉnh lại."

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Mang, đều sửng sốt.

Bọn họ đã tỉnh cả rồi, chỉ riêng Lâm Mang là vẫn chưa tỉnh, nếu vẫn còn nhìn

không ra thì thật là quá ngu ngốc.

Chuyện này không thể không liên quan đến Lâm Mang.

Rốt cuộc hắn ta đã lĩnh ngộ được những gì?

Truyền thừa của Võ Tiên sao?

Ngay cả khi bọn họ là Chí Tôn thì lúc này vẫn không khỏi sinh ra một chút

ghen tị.

Bọn họ đã lĩnh ngộ không biết bao lần rồi mà chưa bao giờ xảy ra chuyện như

thế này.

Trong mắt Vạn Trường Không thoáng qua một tia lạnh lùng, ánh mắt lạnh như

băng nhìn chằm chằm Lâm Mang.

Là đối thủ, đương nhiên hắn ta không muốn nhìn thấy Lâm Mang có thể lĩnh

ngộ được gì.

"Hừ!"

Hàn Vũ vẫn luôn im lặng, không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào đột nhiên khẽ

hừ một tiếng.

Trong giọng nói này còn xen lẫn sức mạnh của nguyên thần, có thể nhiễu loạn

tâm trí của người khác.

Mặc dù động tác của hắn rất bí ẩn nhưng những người có mặt ở đó vẫn nhận ra.

Họ không kìm được mà liếc nhìn Hàn Vũ một cái.

Ai cũng có thể nhận ra, Lâm Mang đang ở trong trạng thái lĩnh ngộ, tiếng hừ

lạnh của Hàn Vũ rõ ràng là muốn gây ảnh hưởng đến Lâm Mang.

Không ngờ rằng người này lại xảo trá đến vậy.

Mặc dù trong lòng cũng có chút bất mãn nhưng sau cùng họ là Chí Tôn cũng

cần giữ sĩ diện, trước mặt nhiều người như vậy không thể làm ra chuyện đê tiện

như vậy.

Hơn nữa, đây hoàn toàn là do thực lực của họ không bằng người ta.

Lâm Mang chỉ lần đầu tiên đến đây lĩnh ngộ, còn họ thì đã lĩnh ngộ nhiều lần

rồi.

Nói cho cùng thì chuyện này vẫn là do bọn họ quá vô năng.

Hơn nữa, chỉ cần năng lượng trong kỳ thạch không biến mất là vẫn có thể lĩnh

ngộ được.

Thủ đoạn của đồng minh của Vạn Trường Không này khiến người ta khinh bỉ.

Vạn Trường Không cười lạnh lùng.

Ngụy Vinh Sinh cau mày, liếc nhìn Hàn Vũ một cái, nhưng không nói gì thêm.

Ngũ Hành Cung luôn đứng ngoài cuộc, không bao giờ can thiệp vào cuộc tranh

đấu của các phái khác, hắn cũng không tiện nói gì trong chuyện này.

Lâm Mang từ từ mở mắt ra, hơi thở trên người nhanh chóng lắng xuống, khí thế

toàn thân thu liễm lại.

Ngay khoảnh khắc này, Lâm Mang đột nhiên đứng dậy, thân hình như gió.

Một cú đấm trực tiếp giáng xuống người Hàn Vũ!

Sức mạnh khủng khiếp này giống như sóng biển ầm ầm, khí thế hùng vĩ, máu

chảy thành sông.

Sắc mặt Hàn Vũ tái mét.

Vạn Trường Không giận dữ nói: "Lâm Mang, ngươi muốn làm gì?"

Kẻ này...

Mọi người đều gọi hắn là kẻ điên nhưng theo hắn thấy, tên tiểu tử này mới thực

sự là kẻ điên.

Thân hình Vạn Trường Không lóe lên, định chặn Lâm Mang lại, nhưng có một

người đã nhanh hơn hắn, trực tiếp đứng trước mặt hắn.

Vu Vân Lan khẽ nói: "Vạn bang chủ, bạn của ngươi có vẻ không theo đạo lý

của giang hồ lắm nhỉ".

Sắc mặt Vạn Trường Không u ám, lạnh lùng nói: "Tránh ra!"

Vu Vân Lan hừ lạnh một tiếng, không hề tỏ ra yếu thế.

Ban đầu cô ta chỉ muốn kéo dài thời gian cho Vạn Trường Không, chứ không

thực sự muốn ngăn cản Vạn Trường Không.

Nhưng thái độ của Vạn Trường Không khiến cô ta không hài lòng.

Cô lại càng muốn chặn lại!

"Ầm!"

Hàn Vũ vội vàng né tránh, quyền phong va vào dãy núi ở đằng xa, phát ra một

tiếng nổ lớn, đá vụn bắn tung tóe.

Chưa kịp ổn định lại hình thể, Lâm Mang đã lại lần nữa tung ra một cú đấm.

Hàn Vũ vội vàng kết ấn bằng hai tay, sức mạnh thiên địa xung quanh liên miên

không dứt.

"Két két!"

Vô số sương giá bao phủ hư không, ngưng tụ thành từng mũi nhọn băng.

Khoảnh khắc tiếp theo, ngọn núi khổng lồ kết băng lao về phía Lâm Mang.

Đấm xuống, núi vỡ!

"Bùm!"

Ngọn núi băng khổng lồ trực tiếp vỡ vụn, thân ảnh của Lâm Mang lao ra từ đó,

phía sau là một nguyên thần pháp tướng giống như ma thần.

Nhìn thấy Lâm Mang đã triệu hồi cả nguyên thần pháp tướng, mọi người đều

hơi kinh ngạc.

Kẻ này không định giết người của Vạn Trường Không đấy chứ?

Sắc mặt Vạn Trường Không u ám, lạnh lùng nói: "Vạn lâu chủ, tránh ra cho ta!"

"Nếu không đừng trách ta không khách khí!"

Ai cũng có thể nghe ra Sát Ý trong lời nói của Vạn Trường Không.

Vu Vân Lan tỏ vẻ do dự.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1083: Tên điên



Cô ta không muốn thực sự kết mối thù sinh tử với Vạn Trường Không.

Mặc dù hai bên có tranh đấu với nhau nhưng vẫn luôn nằm trong phạm vi có thể

kiểm soát.

Giờ giữa cô và Lâm Mang ngay cả chủ đề hợp tác còn chẳng thể bàn tới.

Nếu Thiên Hùng Bang đổng chết sống với Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu, Lâm

Mang có giúp mình hay không?

Cô không hiểu rõ Lâm Mang lắm, cũng không dám cá cược.

Lúc này, Vương Cổ đứng bên cạnh bỗng chập chân bay ra ngoài, chặn trước

mặt vạn Trường Không, trầm giọng nói: "Chuyện này làm quá trớn thật, Lâm

thành chủ muốn một lời giải thích, chẳng phải là chuyện dễ hiểu sao?"

Sắc mặt Vạn Trường Không đột ngột trở nên lạnh tanh, khí thế quanh thân bùng

nổ dữ dội, dùng khí thế mạnh mẽ ép về phía Vương Cổ, lạnh lùng quát lên: "Cả

ngươi cũng muốn ngăn cản ta!?"

"Vương Cổ, ngươi đã lường trước được hậu quả của việc này rồi sao?"

"Kim Hà Vương thị của ngươi gánh vác được sao?"

Mặc dù Kim Hà Vương Thị cũng là một trong tám thế lực, nhưng hắn chẳng hề

xem trọng Kim Hà Vương Thị.

Một đám đệ tử thân truyền của thế gia, cảnh giới tu vi tuy cao, nhưng lại thiếu

một cỗ hung ác, cũng chẳng biết thế nào gọi là chém giết.

Nhưng Thiên Hùng Bang lại khác, từ lúc gia nhập bang hội, tất cả đệ tử đều

phải trải qua vô số cuộc chém giết.

Có thể nắm giữ vị trí cao, đều là kẻ xuất chúng chém giết từ trên giang hồ, đều

là sát thủ giỏi nhất.

Vương Cổ thầm thở dài, nhưng biểu hiện bên ngoài lại nhàn nhã, nói: "Việc của

Kim Hà Vương Thị thì chẳng cần Vạn bang chủ lo lắng đâu".

Hắn ta cũng có vài phần yếu tố cá cược.

Kim Hà Vương Thị đã phát triển đến mức chạm trần nhà rồi.

Hắn ta đã già rồi, giờ đây hậu bối của gia tộc có xuất sắc nhất hay không thể trở

thành Chí Tôn cũng chẳng thể xác định.

Về mặt con người của Lâm Mang thế nào, có thể nhìn từ tình huống của Thanh

Minh Kiếm Các là biết.

Nói thật, trong số những người ở đây, ngay cả Ngụy tiền bối của Ngũ Hành

Cung hắn ta cũng không tin.

Dù Ngũ Hành Cung đồng ý che chở, nhưng có thể bảo vệ được bao lâu? Hy

vọng duy nhất vẫn là Lâm Mang.

Vu Vân Lan kinh ngạc nhìn Vương Cổ, trong số mấy người họ, Vương Cổ nổi

tiếng là hòa nhã, không gây thù chuốc oán với ai.

Không ngờ lúc này lại đứng ra.

Vạn Trường Không cười lạnh: "Tốt!"

"Mong là các ngươi không hối hận vì quyết định này".

"Ầm!"

Xa xa vang lên tiếng nổ dữ dội, Hàn Vũ lùi lại về phía sau, miệng không ngừng

phun máu tươi.

Lâm Mang vung tay chỉ về phía trước, lực lượng thiên địa xung quanh lập tức

đổ về.

Tà Huyết Kiếp!

Trong rừng, từng con dã thú đột nhiên nổ tung, máu tươi như nước chảy ngược

lên, đổ về bầu trời.

Sát khí bao trùm hàng chục dặm.

Máu tươi vô tận tụ tập phía sau nguyên thần pháp tướng, trông như một dòng

sông máu đang trôi chảy.

Máu đông hóa thành lưỡi đao!

Trong chớp mắt, máu tươi vô tận được tôi luyện, biến đổi, trong tay Lâm Mang

ngưng tụ thành một thanh trường đao thêu màu đỏ tươi.

Mọi người đều rùng mình.

Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Lâm Mang lại có danh hiệu là

"Huyết Hà Đao Tôn".

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ hơn chính là thái độ của Ngụy

Vinh Sinh.

Thấy trận tử chiến sắp diễn ra, lẽ nào lại không ngăn cản sao?

Đôi mắt Hàn Vũ co lại, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác bất an.

Lâm Mang cười lạnh, lạnh lùng nói: "Kiếp sau thì bớt nói đi!"

Theo lời nói của hắn vang lên, hắn giơ đao bước ra một bước, triển khai Phân

Thân Ma Ảnh, kết hợp với sát khí, trực tiếp phân hóa thành hàng nghìn hình

bóng.

Gần như ngay lập tức, thiên địa chi khí trong hàng trăm dặm xung quanh ùa tới,

hòa vào đao khí này.

Lấy thiên địa làm đao!

Trên trời dưới đất, mọi thứ quanh bốn phương tám hướng dường như đều biến

thành một thanh đao bá đạo có thể chặt đứt mọi thứ.

Trong nháy mắt, đôi mắt của nguyên thần pháp tướng sau lưng Lâm Mang đột

nhiên mở to, trong đó tỏa ra sát khí vô biên, làm người chấn động cả hồn phách.

Ngọn lửa thuần dương chí dương bao quanh toàn thân, khiến cả người Lâm

Mang trông như Mặt Trời rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Khuôn mặt của Vạn Trường Không hơi chùng xuống.

Hắn kiêu ngạo nhưng không có nghĩa là kẻ ngốc.

Sức mạnh trong đao này thể hiện ra không chỉ dừng lại ở cảnh giới Chí Tôn mới

vào.

Chí Tôn Thông Huyền, có thể điều động thiên địa, lĩnh hội được huyền bí của

thiên địa, mượn lực lượng của thiên địa để sử dụng.

Chí Tôn mới vào cảnh giới này, cũng chỉ hiểu được năng lực điều động thiên

địa mà thôi.

Giờ khắc này tựa như thời gian dừng lại, một đao của Lâm Mang như vượt qua

không gian, với khí thế không gì sánh được đã xuất hiện trước mặt Hàn Vũ.

Một đao chém xuống, không gì phá không được!

Đôi mắt Hàn Vũ tràn đầy vẻ sợ hãi, sắc mặt khó coi.

Hắn thế nào cũng không ngờ, thực lực của tên này lại mạnh đến thế, mạnh đến

mức này.

Tên điên!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1084: Trách không được ai?



Hàn Vũ vội vàng kết ấn bằng hai tay, điều khiển lực lượng của thiên địa hình

thành các lớp lá chắn băng lạnh dày đặc trước người.

Tứ phía băng lạnh tràn ngập hư không.

Sau lưng hắn xuất hiện Nguyên Thần pháp tướng, toàn thân như đông cứng bởi

băng lạnh ngàn năm không tan chảy.

Hơi thở lạnh lẽo tàn nhẫn tràn ngập tứ phía.

Con đường tu luyện của Hàn Vũ không phải là rèn luyện thân thể, mà là

Nguyên Thần điều khiển lực lượng thiên địa.

Thực lực của hắn đều ở trên Nguyên Thần, nhưng đúng lúc này thì sức mạnh

Nguyên Thần của Lâm Mang không hề yếu hơn hắn, nhất là sau khi trải qua sự

ta luyện của sức mạnh trong kỳ thạch, Nguyên Thần của hắn đã có sự lột xác

mới.

Chỉ là đối mặt với một đao từ Lâm Mang chém tới, sự chống đỡ của hắn có vẻ

hết sức yếu ớt.

Đao rơi xuống, Nguyên Thần trong tức khắc sụp đổ!

Vô số băng giá trong khoảnh khắc vỡ tan.

Một tiếng nổ lớn dữ dội vang lên, toàn bộ cây cối trong ngọn núi đổ xuống, mặt

đất rung chuyển nhẹ.

Đợi đến khi mây khói khắp trời tan đi, mọi người mới phát hiện ra, Lâm Mang

cầm đao đứng đó, còn Hàn Vũ thì đã bị một đao chém bay ra ngoài, bị thương

nặng.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều xôn xao.

Mặc dù họ đã đoán trước là Lâm Mang rất mạnh, nhưng không ngờ rằng vừa

giao thủ chưa được bao lâu thì tên đồng minh của Vạn Trường Không đã bại

trận.

Hàn Vũ vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi, chống đỡ vết thương, quay người bỏ chạy.

"Vạn Trường Không, cứu ta!"

Hàn Vũ giận dữ hét lên.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, mới xuất sơn chưa được bao lâu, vậy mà đã phải

bỏ mạng ở đây rồi.

Biết thế thì lúc trước hắn đã không đời nào đồng ý với Vạn Trường Không.

Vạn Trường Không sắc mặt khó coi.

Cả Đông Vực rộng lớn như vậy, luôn luôn có một hai Chí Tôn ẩn cư.

Người này là do hắn cố tình mời ra, mục đích là để phát triển thế lực Thiên

Hùng Bang, bất luận vì mục đích gì thì hôm nay hắn cũng không thể để Hàn Vũ

chết ở đây được.

Vạn Trường Không vừa động thân thì định đi cứu Hàn Vũ, nhưng Vương Cổ

đột nhiên ra tay chặn trước mặt hắn.

Ngay lúc này, Lâm Mang cầm đao đi tới, mỗi một bước đi ra, Ma Khí phát ra từ

Nguyên Thần pháp tướng đứng sau lưng lại đậm đặc thêm một phần.

Chớp mắt đã đến bên Hàn Vũ, lúc này trên người hắn, Ma khí và thuần dương

chân hoả đã hòa quyện vào nhau, một luồng sức mạnh lay động bùng nổ.

Thi triển công pháp Biến Thiên Kích Địa Đại Pháp, sức mạnh Nguyên Thần

trong nháy mắt được giải phóng, đánh thẳng vào Nguyên Thần của Hàn Vũ.

“Phốc!”

Hàn Vũ trợn to mắt, đột nhiên phun ra một ngụm máu, kinh hoàng nói:

"Nguyên... Thần..."

Trong lòng hắn như sóng to gió lớn.

Tên này lại còn thông thạo bí pháp Nguyên Thần cao thâm đến vậy sao?!

Cho dù là Chí Tôn thì tinh lực cũng có hạn, cho dù có tu luyện bí pháp Nguyên

Thần nhưng phần lớn chỉ mới bắt đầu hiểu chứ không thông thạo.

Lời hắn còn chưa dứt, thì Lâm Mang đã chém một đao tới.

Lưỡi đao cắt qua hư không, chém vào cổ hắn.

Một cái đầu trợn mắt nhìn trừng trừng lập tức bay lên không.

Yên tĩnh...

Mọi người đều im lặng.

Điều này làm họ nhớ đến trận chiến thành danh của Lâm Mang.

Từ trước đến nay, thật ra họ đều có chút xem thường người này.

Sự xem thường này không có lý do, có lẽ là vì luôn cao cao tại thượng, đã lâu

không giết chóc chiến đấu.

Đừng nhìn họ có mâu thuẫn với nhau, nhưng rất ít khi giết chóc như thế này,

thường thì đều bế quan khổ tu.

Trong lòng họ, luôn cảm thấy vị "Huyết Hà Đao Tôn" này cũng chỉ đến thế mà

thôi.

Vương Cửu Phong sẽ chết, chỉ vì quá ngu ngốc, đổi lại là họ thì chắc chắn sẽ

không rơi vào kết cục như Vương Cửu Phong.

Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay khiến họ thực sự nhận ra rằng, Vương Cửu

Phong... chết không uổng!

Vạn Trường Không nhìn thi thể của Hàn Vũ, trong mắt lóe lên ngọn lửa giận dữ

không thể kiềm chế.

"Lâm Mang!!"

Vạn Trường Không đột nhiên ngẩng đầu lên, giận dữ nói: "Hắn chỉ làm hỏng

việc lĩnh ngộ của ngươi, tại sao ngươi lại ra tay tàn độc như thế?"

"Vậy ngươi phá hỏng việc lĩnh ngộ của chúng ta thì sao?"

Lâm Mang từ từ tiêu tan thanh đao trong tay, nhàn nhạt nói: "Ta muốn giết thì

giết, sao lại có nhiều lý do đến như thế."

"Muốn báo thù?"

"Rất sẵn lòng tiếp chiêu!"

Sắc mặt mọi người không giống nhau, ánh mắt tập trung nhìn vào Lâm Mang và

Vạn Trường Không.

Bọn họ thật sự mong hai người này giao chiến, cho dù ai chết thì đối với bọn họ

cũng không mất mát gì.

Sắc mặt Vạn Trường Không âm trầm, trong lòng đã tức giận vô cùng.

Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên hắn tức giận như vậy.

Vạn Trường Không lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?"

"Đủ rồi!"

Lúc này, Ngụy Vinh Sinh vẫn luôn xem kịch liếc nhìn hai người, trầm giọng

nói: "Vạn bang chủ, vốn dĩ bạn của ngươi không đúng."

"Ngăn chặn cơ duyên, đây là mối thù không đội trời chung, lẽ nào ngươi không

hiểu rõ chuyện này sao?"

"Giờ hắn chết, chỉ có thể nói là kém cỏi hơn người, trách không được ai."
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1085: Khó hiểu



Hành vi như vậy của Hàn Vũ quả thực quá hèn hạ, những kẻ giang hồ bình

thường còn đỡ, nhưng với tư cách một Chí Tôn lại không có chút độ lượng nào.

Nói rồi, Ngụy Vinh Sinh lại quay sang nhìn Lâm Mang, trầm giọng nói: "Lâm

thành chủ, cho dù ngươi cố ý hay không, thì việc lĩnh ngộ đại đạo của Vạn bang

chủ bọn họ cũng bị ngươi ảnh hưởng, mới bị gián đoạn."

"Mọi người cùng lui một bước."

"Cho dù các ngươi thật sự có thù oán gì thì vẫn nên giải quyết riêng."

Mọi người nghi ngờ nhìn Ngụy Vinh Sinh.

Bọn họ phát hiện hôm nay Ngụy Vinh Sinh có vẻ hơi khác.

Nhưng cụ thể là khác chỗ nào thì họ lại không nói nên lời.

Với thực lực mà Ngụy tiền bối thể hiện trước đó, nếu thật sự muốn ngăn cản

Lâm Mang thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn ta lại ngồi nhìn Lâm Mang giết

chết Hàn Vũ.

Nếu nói Ngụy Vinh Sinh thiên vị Lâm Mang, thì mọi người cũng không tin lắm.

Lâm Mang và Ngũ Hành Cung chẳng hề có quan hệ gì với nhau, cũng không

đáng để Ngụy Vinh Sinh phải ra tay tương trợ như vậy.

Vạn Trường Không hừ lạnh một tiếng, liếc Lâm Mang sắc lạnh, trực tiếp phất

tay áo bỏ đi.

Lời nói của Ngụy Vinh Sinh cũng coi như cho hắn một bậc thang để đi xuống.

Hắn tuy trong lòng tức giận, nhưng cũng rất hiểu rõ, lúc này giao đấu với Lâm

Mang, hắn không có mười phần nắm chắc.

Bên cạnh còn có ả đàn bà khốn khiếp Vu Vân Lan đang rình rập, nếu như hắn

để lộ ra sơ suất, ả ta sẽ không chút do dự ra tay giải quyết hắn.

Cho dù có ra tay, cũng tuyệt đối không thể ở nơi này được.

Tâm cảnh đã phá, cho dù có lưu lại cũng không ngộ ra được thứ gì.

Nhìn theo bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, vẻ mặt của mọi người phức tạp.

Đây vẫn là lần đầu tiên họ chứng kiến Vạn Trường Không tức giận như thế.

Không ngờ rằng vị bang chủ uy chấn giang hồ trước đây của Thiên Hùng Bang,

lại bị một tên tiểu tử giang hồ bức đến mức này.

Nghĩ đến Hàn Vũ đã chết, nỗi kiêng dè trong lòng mọi người lại càng trở nên

sâu sắc hơn.

Liên tiếp chém giết hai vị Chí Tôn, bọn họ không ai có được chiến tích này.

Bất quá Vạn Trường Không người này thâm trầm nham hiểm, lúc này không ra

tay, chắc hẳn là đang mưu tính một kế hoạch lớn hơn, chuyện này không dễ

dàng kết thúc như thế.

Ước chừng không bao lâu nữa, trên giang hồ Thanh Châu cùng Ung Châu nhất

định lại nổi lên một trận sóng gió.

Lâm Mang nhìn bóng lưng Vạn Trường Không rời đi, cũng không ra tay ngăn

cản.

Giống như Vạn Trường Không có nỗi lo, bản thân hắn cũng vậy.

Những người ở đây ai cũng có mưu đồ riêng, ai biết được trong lòng bọn họ lại

đang suy nghĩ những gì.

Mặc dù bản thân hắn có thể chế ngự được bọn họ trong thời gian ngắn, nhưng

cũng khiến cho những người này sinh ra tâm địa kiêng dè.

Biết đâu lúc này trong lòng bọn họ đang âm thầm ghi nhớ, rốt cuộc mình đã ngộ

ra được cái gì ở khối đá này.

Nếu có cơ hội, tin rằng bọn họ sẽ không chút do dự ra tay cướp đoạt cơ duyên

này.

Hơn nữa, ở đây còn có một vị cung chủ Ngũ Hành Cung, thực lực không rõ.

Ngụy Vinh Sinh chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Lâm Mang thật sâu, bình tĩnh

nói: "Mọi người, ai muốn tiếp tục lĩnh ngộ thì cứ tiếp tục."

Mọi người nhìn nhau, không còn để tâm đến chuyện này nữa, lần lượt ngồi

xuống bắt đầu tiếp tục cảm ngộ.

Vu Vân Lan bước tới, cười nhẹ nói: "Lâm thành chủ, lần này ngươi thiếu ta một

ân tình."

Lâm Mang có thể giết được Hàn Vũ, trong lòng cô cũng vô cùng kinh ngạc.

Chiến lực này, quả thực quá mức kinh người!

Hắn ta mới trở thành Chí Tôn được bao lâu?

Còn cô ta đã trở thành Chí Tôn được lâu rồi nhưng thành tích thực chiến cũng

chẳng bằng Lâm Mang đâu.

Nếu cho hắn ta thêm thời gian nữa, không khéo còn lọt vào Chí Tôn Bảng luôn

ấy chứ.

Kiểu thiên tài như vậy trong lịch sử Ngũ Phương Vực rất hiếm thấy, những

người cuối cùng sống sót đều trở thành nhân vật nổi tiếng thiên hạ.

Lâm Mang khẽ gật đầu, cười nhạt một tiếng: "Cảm ơn Vu lâu chủ đã giúp đỡ."

Nói vậy thì nói vậy, nhưng hắn biết rõ Vu Vân Lan ra tay hoàn toàn chỉ vì mục

đích cá nhân của cô ta.

Cô ta muốn không ai được lợi, chứ không thật lòng giúp đỡ hắn ta.

Vu Vân Lan cười cười, nhẹ giọng nói: "Nếu Lâm thành chủ rảnh rỗi, có thể đến

Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta chơi."

"Về sau nếu Lâm thành chủ có nhu cầu gì, Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu của ta

khẳng định sẽ giúp hết sức."

Sau khi tận mắt chứng kiến thực lực của Lâm Mang, cô ta càng quyết tâm muốn

lôi kéo hắn ta hơn nữa.

Có Ung Châu Thành của Lâm Mang khống chế, Thiên Hùng Bang sẽ khó lòng

toàn tâm toàn ý đối phó với Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu.

Vu Vân Lan xoay người quay lại kỳ thạch.

Nguỵ Vinh Sinh nhìn Lâm Mang, cười thâm thuý: "Nhìn vào toàn bộ công pháp

tu luyện của Lâm thành chủ, ta thấy thật phi thường. Không biết sư phụ của

ngươi là ai?"

Lâm Mang khẽ nhíu mày.

Ngay từ khi mới gặp mặt, hắn đã cảm thấy có chút khó hiểu về người này.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1086: Phục kích



Khi hắn giao chiến với Vạn Trường Không, hắn ta đã dễ dàng ngăn cản những

luồng thiên địa linh khí rò rỉ ra ngoài từ trận chiến của họ. Thực lực như thế

không phải ai cũng có thể sở hữu được.

Lâm Mang thầm suy tư nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, hắn lắc đầu: "Chỉ là một

kẻ sơn dã tán nhân mà thôi."

"Còn về danh tính của sư tôn thì do quy định của sư môn nên không tiện tiết lộ

ra ngoài."

"Thật sao?"

Nguỵ Vinh Sinh nheo mắt lại, chăm chú nhìn Lâm Mang một lúc rồi cười ha hả:

"Ta thực sự hy vọng Lâm thành chủ chỉ là một kẻ sơn dã tán nhân."

Lâm Mang cười: "Nguỵ cung chủ nói vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì cả." Nguỵ Vinh Sinh lắc đầu, khoanh tay bước đi, cảm thán:

"Những kẻ sơn dã tán nhân của thiên hạ này có rất nhiều, nhưng không phải ai

cũng sở hữu thực lực như Lâm thành chủ được."

Ở Đông Vực này ngoài một số thế lực nổi tiếng có Chí Tôn, còn có những Chí

Tôn ẩn cư ở những nơi rừng núi bí ẩn.

Mặc dù những người này thường ẩn cư nhiều năm, nhưng họ cũng sẽ thu nhận

một số đệ tử, truyền lại công pháp.

Thiên Bảng thường xuất hiện một số người đột nhiên xuất hiện, nhưng chưa bao

giờ có ai giống như Lâm Mang cả.

Ánh mắt Lâm Mang khẽ trầm xuống.

Người này phát hiện ra điều gì sao?

Nhưng vì hắn ta không nói thẳng ra, điều đó có nghĩa là thật ra chính bản thân

Nguỵ Vinh Sinh cũng không chắc chắn, nếu không thì đã không hỏi như vậy

rồi.

Lâm Mang cười khẽ, nhìn sang Vương Cổ, âm thầm truyền âm.

Sắc mặt Vương Cổ hơi biến đổi, đột nhiên trợn tròn mắt, không thể tin được

nhìn Lâm Mang.

"Cái này..."

Môi Vương Cổ khẽ động, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

Vương Cổ hít sâu một hơi, bình tâm tĩnh khí lại, nhìn Lâm Mang, khẽ gật đầu.

Hai người đạp không bay lên, rời khỏi Đoạn Long Nhai.

Mặc dù mọi người nhận ra nhưng không để tâm.

Ít đi ba người, biết đâu cơ hội lại càng lớn hơn.

Họ coi trọng việc ngộ đạo ở Đoạn Long Nhai hơn.

Lâm Mang đã có thể ngộ ra điều gì đó từ kỳ thạch, không có lý do gì họ lại

không được.

Không được một lần thì hai lần, thế nào cũng có thể ngộ ra được công pháp

được truyền lại.

Nguỵ Vinh Sinh đứng trên đỉnh núi, khoanh tay, nhìn theo hai người rời đi, khe

khẽ thở dài.

...

Trong khu rừng hoang vu,

Vạn Trường Không đi bộ trên không trung, sắc mặt âm trầm.

Một bước nhảy lên, trong nháy mắt đã đi xa vài trăm trượng.

Đằng sau hắn ta, theo sau là một đám đệ tử Thiên Hùng Bang.

"Lâm Mang!"

“Vô tri tiểu bối!”

"Ta nhất định phải báo thù!"

Vạn Trường Không đè nén sự tức giận trong lòng, nhưng trong lòng vẫn đang

suy nghĩ ra các loại sách lược.

Kể từ khi hắn ta nắm giữ Thiên Hùng Bang, đã bao giờ chịu sỉ nhục như vậy.

Giết Hàn Vũ, lắm thì hắn ta tốn tiền thuê một Chí Tôn ra tay.

Huống chi hiện giờ Lâm Mang nắm giữ truyền thừa trong kỳ thạch, tin là sẽ có

rất nhiều người hứng thú.

Đúng lúc này, tiếng phá không sắc nhọn rít lên.

Cùng với tiếng phá không rít lên, một luồng hàn quang giá lạnh từ trong rừng

lao ra.

Lửa lan tràn!

Ngọn lửa bùng cháy như thể đốt cháy cả thiên địa.

Vạn Trường Không trong lòng run lên, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc

này, từ trong tay áo trượt ra một thanh kiếm, quay người cầm kiếm chém xuống.

"Keng!"

Tia lửa b*n r* tứ phía, phát ra tiếng kim loại va chạm.

Từng mũi tên đang bốc cháy lập tức bị chém nát.

Vạn Trường Không tuy tránh được đòn tấn công này, nhưng những đệ tử Thiên

Hùng Bang còn lại thì không may mắn như vậy.

Từng đệ tử ngã xuống liên tiếp.

Vạn Trường Không nhìn quanh bốn phía, hét lớn: "Là ai?!"

"Con chuột nào ở đâu, gan to nhỉ!"

"Tên tiểu nhân vô sỉ!"

"Cút ra đây."

Tiếng gầm giận dữ của Vạn Trường Không vang vọng khắp rừng núi, như tiếng

sấm rung chuyển.

Nghe vậy, sắc mặt Vạn Trường Không hơi thay đổi.

Sau lưng!

Đúng lúc này, hắn ta nhạy cảm phát hiện ra không khí đằng sau có chút thay

đổi, liền không chút do dự quay người chém một nhát.

"Keng!"

Tia lửa lóe lên, nguyên khí thiên địa tản mát.

"Là ngươi!"

Hai mắt Vạn Trường Không hơi co lại, ngay sau đó, lửa giận dâng lên trong

lòng.

"Vương Cổ!"

Thanh kiếm chém vào từng chiếc kim mỏng, làm nát chúng.

Vương Cổ mỉm cười với Vạn Trường Không, ý tứ sâu xa nói: "Vạn bang chủ, đi

thong thả nhé!"

"Ừm?"

Trong mắt Vạn Trường Không trước tiên lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó sắc mặt hơi

thay đổi.

Không ổn!

Tên hỗn đản chết tiệt!

Hắn ta đã bỏ qua một chuyện.

Chỉ dựa vào tên nhát gan Vương Cổ này, tuyệt đối không dám xông tới giết hắn

ta.

Lâm Mang!

Trong nháy mắt xuất hiện ý nghĩ này, một cơn lạnh lẽo khủng khiếp ập đến

trong đầu.

Ngay lúc này, bóng dáng của Lâm Mang như ma quỷ xuất hiện từ phía sau Vạn

Trường Không.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vạn Trường Không.

Một lưỡi Tú Xuân Đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào từ đó.

Đột nhiên đao khí tàn bạo bùng nổ!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1087: Chém giết



Đao ý vô biên tràn ngập bốn phương, hóa cả thế giới xung quanh thành lĩnh vực

của đao, tám trăm dặm vô biên, chỉ còn lại lĩnh vực đao kiếm.

Khuôn mặt Vạn Trường Không đột nhiên biến sắc.

Vội vàng quay người, cầm kiếm lao tới phản công.

Vô số kiếm khí tung hoành, tràn xuống như mưa bão.

Kiếm khí phủ thiên địa tràn đến Lâm Mang.

Vương Cổ kinh ngạc.

Vạn Trường Không ở bên ngoài luôn nổi tiếng với quyền pháp, chưởng pháp,

có lẽ không ai biết rằng hắn ta lại còn tinh thông kiếm pháp.

Tên này ẩn sâu đến mức độ này sao.

Mặc dù Vạn Trường Không phản ứng kịp thời, thì cũng đã chậm một bước.

Chỉ lệch nhau trong gang tấc, nhưng với trận chiến tầm cỡ của họ thì đây chính

là sơ hở và điểm yếu chí mạng.

"Ầm!"

Kiếm khí xé trời phá nát.

Đao khí chém rách y phục của hắn ta, đồng thời phá hủy cả chân nguyên bảo vệ

cơ thể của hắn ta.

Máu tươi tuôn trào!

“Phốc!”

Vạn Trường không rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu, cả người bị đánh

bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện một vết thương đẫm máu, sâu đến tận xương.

Vạn Trường Không trừng mắt nhìn Lâm Mang, tức giận quát lớn: "Lâm

Mang!!"

“Tiểu nhân hèn hạ!”

Hắn ta không ngờ rằng tên này lại táo bạo đến vậy, lại có thể mai phục hắn ta

dọc đường.

Lâm Mang sắc mặt lạnh lùng, không nói lời nào, cầm đao lao tới Vạn Trường

Không.

Hắn ta không muốn để Vạn Trường Không sống mà quay lại.

Đến lúc đó tình hình sẽ ra sao thì khó mà lường trước được.

Thật sự để Vạn Trường Không trở lại Thiên Hùng Bang, thì ở địa bàn của Vạn

Trường Không, dù sao cũng là một phiền phức.

Vạn Trường Không tức giận hét lên một tiếng, pháp tướng nguyên thần đột

nhiên xuất hiện phía sau, vung tay chém ra vô số kiếm khí.

Thanh kiếm trong tay Vạn Trường Không chia thành hàng vạn luồng, gió mây

thiên địa cuộn trào, sức mạnh của một nhát kiếm này có thể chém trời diệt đất.

Kiếm khí dày đặc như nước sông tràn ra.

Thoạt nhìn thì chỉ là một nhát kiếm đơn giản, thế nhưng lại toát lên sức mạnh

nhiếp nhân đoạt phách.

Sau khi chém ra một nhát kiếm này, Vạn Trường Không không hề do dự, quay

người bỏ chạy luôn.

Hắn ta biết rõ, đối mặt với hai cường giả Chí Tôn, hắn ta chưa chắc đã thắng

được.

Huống chi hiện tại bị Lâm Mang chém một nhát, thương thế không nhỏ, nếu

kéo dài sẽ rất bất lợi cho hắn ta.

Một pháp tướng nguyên thần giống như ma thần xuất hiện sau lưng Lâm Mang,

tỏa ra sát khí kinh người.

Sóng máu mênh mông cuồn cuộn.

"Ầm!"

Kiếm khí một lần nữa bị một nhát chém tan, sức mạnh của thiên địa bốn

phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến.

Gần như ngay lập tức, Lâm Mang thi triển 《 Thiên Tâm Kiếp 》 , nâng tần số

đập của trái tim lên đến mức cực cao.

“Phốc!”

Vạn Trường Không rên lên một tiếng, trong miệng phun ra vô số cục máu nhỏ.

Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kinh hãi.

Đây là loại võ công gì?!

Nhưng bây giờ hắn ta không quan tâm đến sự kinh ngạc này nữa, chỉ trực tiếp

thiêu đốt khí huyết bỏ chạy về phía xa.

Lúc này, Vương Cổ đã chuẩn bị từ xa bất ngờ vung một chưởng, biến ảo khôn

lường, vô số chưởng ảnh từ trên không hạ xuống Vạn Trường Không.

Chưởng ảnh dày đặc trực tiếp phong tỏa đường lui của Vạn Trường Không.

Nếu hắn chiến đấu với Vạn Trường Không, hắn ta chắc chắn không phải là đối

thủ của Vạn Trường Không, nhưng hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội trả đũa này.

Mặc dù không thắng được nhưng có thể trì hoãn một lúc.

Khí kiếm xuất hiện quanh người Vạn Trường Không, phá hủy vô số bóng

chưởng ảnh.

Nhưng lúc này Lâm Mang đã giết đến từ phía sau, Chân nguyên thuần dương

vận chuyển, sức mạnh của thiên địa tràn về, cuối cùng hóa thành một dòng thác

cuồn cuộn dữ dội.

Một nỗi sợ hãi không thể kìm nén trào lên trong lòng Vạn Trường Không.

Đã lâu lắm rồi hắn ta mới có cảm giác này.

Vạn Trường Không trong lòng hoảng sợ và tức giận.

Thấy mình không thể thoát được, trong lòng Vạn Trường Không cũng dâng lên

một sự tàn nhẫn.

Vạn Trường Không đột nhiên quay người, thiêu đốt Nguyên thần, khí thế yếu ớt

ban đầu tăng gấp nhiều lần, toàn thân thậm chí còn xuất hiện từng luồng ma khí.

Mặc dù các môn phái Ma Đạo không được nhiều người giang hồ ưa chuộng,

nhưng công pháp Ma Đạo được mọi người trong giang hồ công nhận là cực kỳ

mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, Vạn Trường Không như già đi cả trăm tuổi, mái tóc đen trong

nháy mắt bạc trắng, cả người cũng trở nên già nua vô cùng.

Lâm Mang cười lạnh một tiếng, trong tay Tú Xuân Đao chém ra một luồng đao

khí kinh người.

— Luân Hồi!

Sức mạnh phá hủy mọi thứ lan tỏa ra.

Nguyên thần Pháp tướng sau lưng cũng theo đó chém ra một đao bá đạo, như

dòng nước dữ, chém lên trời, cuồn cuộn trào lên.

Thời gian như dừng lại!

Vô số kiếm khí như bão tố, quét ngang, hoàn toàn bao phủ Vạn Trường Không.

Đao khí hoành hành!

Nguyên thần Pháp tướng của Vạn Trường Không trong nháy mắt tan vỡ, từ từ

tiêu tán.

【 Điểm năng lượng +4 tỷ 】

Biểu cảm trên khuôn mặt của Vạn Trường Không đông cứng.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1088: Ba vị Chí Tôn



Mái tóc bạc trắng bay về phía sau, đôi mắt chứa đựng sát ý cực độ.

Khoảnh khắc tiếp theo, giữa trán Vạn Trường Không hiện lên một vết máu, mặt

không cam lòng ngã xuống đất.

Vương Cổ có chút thở dài.

Ai mà ngờ được, đường đường là bang chủ Thiên Hùng Bang lại chết ở nơi này.

Ngày trước ở Đoạn Long Nhai nghe Lâm Mang muốn chặn giết Vạn Trường

Không thì hắn ta vô cùng kinh sợ.

E rằng ngay cả bản thân Vạn Trường Không cũng không ngờ Lâm Mang sẽ

chặn giết hắn ta giữa đường.

Lâm Mang tiện tay thu đao, nhìn Vương Cổ, nhàn nhạt nói: "Đi!"

"Sau khi trở về, triệu tập mọi người, chuẩn bị tiếp quản địa bàn của Thiên Hùng

Bang."

Bát Phái diễn võ trải qua nửa tháng, cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Các vị Chí Tôn cùng đệ tử bái biệt nhau, rời khỏi Thương Vân Sơn sau hai ngày

lưu lại Ngũ Hành Cung.

Nhưng mọi người không biết rằng, vị bang chủ Thiên Hùng Bang từng tung

hoành một thời, Vạn Trường Không đã sớm thiệt mạng.

Thậm chí, mọi người còn đang nghĩ, Thiên Hùng Bang và Ung Châu Thành

chắc chắn sẽ phải nổ ra một cuộc chiến trên giang hồ, họ còn đang mong chờ

Vạn Trường Không sẽ thể hiện bản lĩnh như thế nào.

Nhưng điều mà mọi người không ngờ tới là, họ đã trở về tông môn từ lâu nhưng

vẫn không đợi được Vạn Trường Không phản công, ngược lại là Kim Hà

Vương thị và một nhóm cường giả Ung Châu Thành đã liên hợp tấn công địa

bàn của Thiên Hùng Bang.

Đối mặt với sự liên thủ của Kim Hà Vương thị và Ung Châu Thành, Thiên

Hùng Bang hoàn toàn không phải là đối thủ, liên tục bại lui, ngay cả Vạn

Trường Không cũng biệt tích từ lâu, dường như đã biến mất không một dấu vết.

Điều này khiến mọi người bất giác cảm nhận được sự bất thường.

Chỉ là mọi người không liên hệ sự việc này với cái chết của Vạn Trường Không,

thậm chí họ cũng không nghĩ đến khía cạnh này.

Các thế lực lớn nhỏ trong Tam châu đều cử thám tử đến Thanh Châu để điều tra

sự việc này.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Kim Hà Vương thị và những cường giả của Ung

Châu Thành đã mạnh mẽ chiếm được phần lớn địa bàn của Thiên Hùng Bang.

Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu,

Trong đại điện trang nhã tinh tế, ánh nến cháy lặng lẽ, trong không khí thoang

thoảng mùi hương thơm quyến rũ.

Là hương màn Hồng Loan.

Vu Vân Lan lười biếng nằm nghiêng trên giường, màn sa màu đỏ buông xuống,

nửa kín nửa hở.

Trong đại điện, có một bà lão tay cầm gậy chống, tóc trắng muốt tết thành từng

bím tóc, búi gọn ra sau đầu.

Vạn Hoa Phiêu Hương Lâu có nhị đường, tam đàn, tứ môn, bảy mươi hai phân

đà, mặc dù đều do nữ tử tạo thành nhưng thành viên lại phân bố khắp Thanh

Châu.

Bà lão này chính là đường chủ của Vạn Hoa Đường, Vạn Hoa Phiêu Hương

Lâu.

"Lâu chủ, đến giờ vẫn chưa có tin tức của Vạn Trường Không."

Vu Vân Lan chậm rãi mở mắt, nhíu mày nói: "Điều này không giống với phong

cách của Vạn Trường Không."

"Cho dù hắn ta có mưu đồ lớn hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể khoanh tay

nhìn Thiên Hùng Bang bị người khác thôn tính."

Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy Vạn Trường Không xuất hiện, điều này

rất bất thường.

Thiên Hùng Bang chính là tâm huyết của Vạn Trường Không, cũng là nền tảng

cho tham vọng của hắn ta, sao có thể khoanh tay nhìn Thiên Hùng Bang bị

người khác thôn tính.

Vu Vân Lan ngồi dậy, trong mắt hiện lên vẻ trầm ngâm.

Một lát sau, Vu Vân Lan đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt, giọng nói

hoảng loạn: "Vạn Trường Không chết rồi!"

"Cái gì?"

Bà lão trong điện kinh ngạc thốt lên, mở to mắt, không thể tin được: "Sao có

thể?!"

Dù thế nào thì cô cũng không tin Vạn Trường Không sẽ chết được.

Vu Vân Lan trong lòng cũng không muốn tin, nhưng đây lại là lời giải thích hợp

lý nhất.

Vu Vân Lan lắc đầu thở dài: "Bấy lâu nay, ta vẫn luôn sai một điều."

"Lâm Mang và Vương Cổ hai người dám ra tay với Thiên Hùng Bang, không

phải vì Vạn Trường Không không có ở đó, mà là vì Vạn Trường Không rất có

thể đã chết dưới tay hai người này."

Vu Vân Lan đột nhiên nhớ lại, khi đó ở Đoạn Long Nhai, sau khi Vạn Trường

Không rời đi, Lâm Mang và Vương Cổ cũng theo sau rời đi.

Mọi người đều cho rằng Lâm Mang đã quay trở về Ung Châu, nhưng nếu hai

người này đi giết Vạn Trường Không thì sao?

Lòng Vu Vân Lan đột nhiên chùng xuống.

"Mau đi!"

"Hãy bảo người điều tra xem có dấu vết của cuộc đại chiến nào trên con đường

dẫn đến Thiên Hùng Bang không."

Các vị Chí Tôn cường giả ra tay, dù có che giấu đến đâu thì cũng sẽ để lại dấu

vết.

Vu Vân Lan ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, cau mày không nói.

Diễn biến của mọi chuyện có hơi vượt quá dự đoán của cô ta, thực lực của Lâm

Mang quả là kinh người.

Không ngờ Vạn Trường Không lại chết trong tay Lâm Mang.

Ba vị Chí Tôn...

Vu Vân Lan cảm nhận được một luồng hơi lạnh thấu xương.

Bà lão gật đầu, vội vàng cung kính đáp lại, xoay người rời khỏi đại điện.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1089: Phủi sạch quan hệ



Lúc này, đại điện của Thiên Hùng Bang.

Một đám người ngồi trên ghế, sắc mặt đầy lo âu, nhiều người vẫn chưa khỏi hẳn

vết thương.

Trên vị trí chủ toạ, một người đàn ông mặc áo choàng trắng ngồi ở đó, nhìn

ngoài chỉ khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt hơi âm trầm.

Người này chính là phó bang chủ của Thiên Hùng Bang, cũng là mưu sĩ của

Vạn Trường Không, Phó Tuyên.

Thiên Hùng Bang có thể phát triển thành một trong ba thế lực hùng mạnh ở

Thanh Châu trong vòng một trăm năm, không thể không kể đến mưu kế của

người này.

Mọi người trong điện nhìn nhau, một người đứng dậy chắp tay nói: "Phó bang

chủ, hiện tại bang chủ không có ở đây, mọi chuyện vẫn cần ngài mau chóng

quyết định."

Thực lực của Phó Tuyên trong bang tuy không phải là mạnh nhất, nhưng các

thành viên trong Thiên Hùng Bang lại rất tin tưởng hắn.

Phó Tuyên trầm mặc không nói.

Trong thời gian này, Kim Hà Vương thị và Ung Châu Thành đột nhiên xâm

chiếm địa bàn của Thiên Hùng Bang, khiến họ trở tay không kịp, căn bản không

kịp phản ứng.

Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại thì đã muộn.

Quan trọng là hắn đã phái người đi điều tra, hiện tại các Chí Tôn của các phe

phái đều đã quay lại, nhưng chỉ có bang chủ của bọn họ là không thấy đâu.

Những người bên ngoài đều cho rằng Vạn Trường Không đang mưu tính gì đó,

nhưng chỉ có hắn hiểu rằng, bang chủ căn bản không có ở trong bang.

Thực ra hắn đã sớm có suy đoán trong lòng.

Bang chủ... rất có thể đã chết rồi.

Nhưng hắn không dám truyền tin tức này ra ngoài, nếu không số bang chúng

này nhất định sẽ quân tâm đại loạn.

Không chỉ có hắn, những người có mặt ở đây ước tính cũng đã đoán được một

số điều, chỉ là không ai muốn nói ra chuyện này.

Không nói ra thì trong lòng ít nhất vẫn còn chút hy vọng.

Phó Tuyên liếc nhìn mọi người rồi trầm giọng nói: "Ta đã truyền tin cho các

phái ở Tam Châu, kế sách trước mắt chỉ có thể nhờ bọn họ giúp đỡ thôi."

Mọi người sửng sốt, có người do dự nói: "Bọn họ sẽ đồng ý ra tay giúp đỡ sao?"

Mối quan hệ giữa Thiên Hùng Bang và các phái khác không thể coi là tốt lắm,

thậm chí là rất tệ.

Lúc trước khi Vạn Trường Không còn ở đây, từ các trưởng lão cho đến đệ tử

trong bang, không ai coi những người khác là gì.

Bây giờ để những người này ra tay giúp đỡ, e là rất khó, không chừng còn dẫn

sói vào nhà.

Phó Tuyên cười lạnh nói: "Bây giờ dù bọn họ không muốn thì cũng chỉ có thể

giúp đỡ thôi."

"Nếu không thì đợi đến khi Ung Châu hoàn toàn lớn mạnh, đến lúc đó xui xẻo

sẽ là bọn chúng."

"Đạo lý môi hở răng lạnh, bọn họ cũng sẽ hiểu."

Nhưng hắn ta không nói ra một câu, sau khi làm như vậy, các phái nhất định sẽ

nhận ra rằng Vạn Trường Không nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Nếu không, với tính cách kiêu ngạo của Vạn Trường Không, tuyệt đối sẽ không

cầu cứu bọn họ.

Phó Tuyên nhìn mọi người, im lặng một lát, chậm rãi đứng dậy, nói to: "Chư vị,

hiện tại bang phái đã đến lúc sống còn, mong rằng chư vị sẽ có thể gác bỏ thành

kiến trước đây, cùng nhau đối phó với cuộc khủng hoảng trước mắt."

"Chỉ cần có thể vượt qua kiếp nạn này, Thiên Hùng Bang của chúng ta vẫn còn

cơ hội trở lại đỉnh cao."

Hắn rất rõ, hợp tác với các phái khác chẳng khác gì lấy da hổ bọc thân, nhưng

dù sao thì vẫn tốt hơn là bị diệt vong truyền thừa.

Hơn nữa, các phái khác cũng cần có Thiên Hùng Bang làm lá chắn, sẽ không dễ

dàng để Thiên Hùng Bang sụp đổ.

Chỉ cần trong bang có thể tạo ra một Chí Tôn nữa, mọi chuyện vẫn còn hy

vọng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phó Tuyên lóe lên một tia quyết đoán.

Mọi người trong điện nhìn nhau.

Có một số điều không cần nói quá rõ ràng, từ khi Phó Tuyên nói ra những lời

này, họ đã biết suy đoán của mình đã thành sự thật.

Bang chủ thực sự đã xảy ra chuyện rồi!

Nhiều người trong lòng bỗng dâng lên một tia sợ hãi, sau đó lan khắp toàn thân,

khiến cả người run lên.

Thiên Hùng Bang không chỉ là tâm huyết của Vạn Trường Không, mà còn là

tâm huyết của họ, để bọn họ từ bỏ như vậy, họ cũng không cam lòng.

Hơn nữa, uy tín của Vạn Trường Không trong bang rất cao, mọi người không

khỏi có ý định trả thù.

Cho dù Thiên Hùng Bang cuối cùng không thể tồn tại, thì bọn họ cũng tuyệt đối

không muốn Lâm Mang được sống thoải mái.

...

Thư của Thiên Hùng Bang đã nhanh chóng được đưa đến tay các Chí Tôn của

các phe phái.

Và trên giang hồ, một tin tức đã lan truyền nhanh chóng.

Tin tức về trận giao tranh gần đây giữa ba thế lực lớn đã lan truyền khắp Đông

Vực.

Tất cả những người trong giang hồ đều đang quan tâm đến sự việc này, xét cho

cùng đây là những thế lực lớn có Chí Tôn trấn giữ.

Nhưng điều mà mọi người không ngờ tới là, tin đồn lan truyền trên giang hồ lại

là Vạn Trường Không đã chết.

Trong nháy mắt, tin tức này đã gây chấn động khắp chốn giang hồ, khiến vô số

người trong giang hồ phải kinh ngạc.

Mặc dù nhiều người không muốn tin, nhưng mãi không thấy Vạn Trường

Không xuất hiện, mọi người cũng không khỏi nghi ngờ.

Trong thời gian đó, nhiều thế lực giao hảo với Thiên Hùng Bang cũng lần lượt

phủi sạch quan hệ.
 
Back
Top