Hắn do dự,nhưng cũng chẳng muốn để em thấy bộ dạng yếu đuối lúc này của mình.Tất cả những sự gai góc,lạnh lùng bên ngoài,giờ đây chỉ còn hắn với những nỗi đau và đôi hàng mi thấm đẫm lệ.Những chuyện trong quá khứ của hắn ám ảnh hắn đến tận bây giờ,cứ dày vò hắn hằng đêm.---Sáng hôm sau---Em mở mắt, ánh sáng ban mai chiếu vào phòng qua khe cửa sổ.
Em vươn vai, cảm giác cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi sau một đêm ngủ.
Nhưng em biết đã đến lúc phải dậy, chuẩn bị cho một ngày học mới.Em bước ra khỏi giường, đi đến bàn học để kiểm tra lịch học và chuẩn bị đồ dùng cần thiết.
Sau đó, em vào phòng tắm để rửa mặt và chuẩn bị cho ngày mới.
Nước lạnh giúp em tỉnh táo hơn, và em cảm thấy sẵn sàng để đối mặt với một ngày học mới.Em mặc quần áo, ăn sáng nhanh chóng và chuẩn bị mọi thứ cần thiết trước khi ra khỏi nhà.
Em cầm cặp sách, kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa trước khi bước ra khỏi cửa.
Một ngày học mới bắt đầu.Em :"Anh ấy có đi học không ta?"
"Để qua hỏi thử"Em đi qua nhà hắn,gõ cửa một hồi lâu mới thấy hắn.Có vẻ hắn bị tiếng gõ cửa của em đánh thức,gương mặt tối qua mất ngủ hiện rõ mồn một.Em :"Hôm nay anh có đi học không?"
Hắn :"Không"Em :"Vậy anh ở nhà tự kiếm gì ăn đi nha,em đi học"
"Đừng có bỏ bữa"Hắn :"Cậu làm phiền giấc ngủ của tôi đấy"
"Không nhờ ơn cậu thì chiều tôi dậy chẳng cần ăn gì rồi"Em :"Sống như anh thì em xin chết"
"Nhớ nha,em đi học"Hắn :"Ờ ờ"Em :"Sáng vui vẻ"Hắn :"Ừm"Em :"Không định chúc em hả?"
Hắn :"Học tốt"Hắn dứt câu,đóng cửa cái rầm,dù vậy nhưng em lại mỉm cười,cảm giác hắn đã quan tâm em thêm rất nhiều rồi.Em vẫn đang quyết tâm sẽ tán đổ được hắn,nhưng em sẽ không quá lố lăng,chỉ là dùng tình cảm và những hành động chân thành nhất để dành lấy tình cảm của hắn.Cơ mà,con người ấy em vẫn chưa biết gì về người ta cả.Quá khứ lẫn hiện tại,tất cả đều quá mơ hồ.Văn Tâm :"Đi học nè,làm gì đứng đơ ra vậy?"
Em :"Xin lỗi,chưa tỉnh ngủ lắm"Văn Tâm :"Khỏe hơn chưa?"
Em :"Khỏe rồi,đi nè"Hắn nhìn ra ngoài bằng cửa sổ,thấy em đi cảm giác hụt hẫng lại dâng trào.Nhưng cảm giác ấy không kéo dài,hắn trở lại một ngày chỉ có mình hắn với căn nhà rộng lớn.Hắn ở trên phòng,đột nhiên nghe tiếng lục đục dưới nhà và tiếng bước chân,hắn nghĩ là em,nhưng em làm gì có chìa khóa mà vào?Hắn ra mở cửa.Hắn :"Ai đấy?"
Đôi mắt hắn hướng về chàng trao cao to đang sừng sững trước mặt,hóa ra là người bạn thân duy nhất của hắn,cũng chính là người đã thuê em đến chăm sóc hắn,Thái Lê Minh Hiếu.Minh Hiếu :"Về thăm mày coi mày ổn không nè"Hắn :"Tao ổn,không cần mày lo"
"Mà..Thế Vĩ là mày thuê à?"
Minh Hiếu :"Ừm"
"Ổn không?Không ổn tao đuổi nó kiếm người khác"Hắn :"Đừng đuổi,nó làm rất tốt"Minh Hiếu :"Vậy thì được rồi"Hắn :"Đến đây có việc gì?"
Minh Hiếu :"Thì thăm mày,với lại..tao nghĩ mày nên về thăm mẹ đi"
"Không còn nhiều thời gian nữa đâu"Hắn :"Nếu chỉ có vậy,thì xin phép"Hắn đóng cửa cái rầm,Minh Hiếu cũng bất lực lắm,năn nỉ mãi mới cho vào phòng.Hắn :"Tao không về thăm bà ta đâu nhé"Minh Hiếu :"Haizzz..nhưng mẹ mày đang bệnh rất nặng rồi"
"Về thăm mẹ đi,coi như tao xin mày đó"Hắn :"Mày thương bả thì tự mà thăm"
"Tao không có người mẹ tệ như vậy"Minh Hiếu :"Cường!Mày nặng lời rồi đó nha"
"Mẹ mày đứt ruột đẻ mày ra giờ mày nói gì vậy?"
Lời qua tiếng lại,càng nói càng lớn tiếng hơn,không ai chịu nhường ai cả.Minh Hiếu tức giận,ra khỏi phòng chẳng thèm quay đầu lại nhìn.Hắn ở trong phòng,nhắc đến ba mẹ,và những chuyện quá khứ khiến bệnh của hắn lại tái phát.Hắn đứng trước gương, nhìn vào phản chiếu của mình nhưng không thể nhận ra bản thân.
Tâm trí hắn rối loạn, cảm xúc hỗn độn.
Một lúc trước, hắn còn gắt gỏng,cãi nhau được, nhưng bây giờ, nỗi lo lắng và bất an đã chiếm lấy.Hắn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng chúng như một con sóng dữ dội, không thể ngăn chặn.
Hắn cảm thấy như đang mất kiểm soát, như thể bản thân đang trôi dạt trong một biển cảm xúc hỗn loạn.Hắn thở sâu, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh, nhưng nỗi bất an vẫn tiếp tục len lỏi trong tâm trí.
Hắn không biết làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này, chỉ biết rằng mình cần tìm cách kiểm soát cảm xúc trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.