Lãng Mạn [CuongBachTheVi]Hàng Xóm.

[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
40


Hữu Sơn đã nhận ra luôn có 1 ánh mắt theo sau từ lần cùng Phúc Nguyên đi sửa điện thoại,và hiển nhiên lần nào cũng thấy bóng dáng lấp ló của Văn Tâm,không khỏi tránh việc hiểu lầm.Cứ nghĩ chỉ là trùng hợp,nhưng khi thấy Văn Tâm đứng trước cửa nhà Minh Tân đã không nhịn nổi lao vào túm cổ áo rồi.Hữu Sơn siết chặt tay,không để Văn Tâm kịp mở miệng giải thích đã tác động vật lí lên bên má khiến đầu óc choáng váng,cơn sốt vừa khỏi hằn khiến sức khỏe Tâm rất yếu,chỉ bấy nhiêu đã đủ khiến Văn Tâm mất đi ý thức rồi.Minh Tân trên nhà nghe thấy tiếng động mạnh phía dưới cũng chạy xuống xem chuyện gì,mở cửa ra đã thấy cảnh tượng Văn Tâm ngã gục xuống bất tỉnh,1 bên má sưng vù và miệng chảy máu khá nhiều.Hữu Sơn đứng đấy,thấy Minh Tân ra mới chịu dịu cảm xúc lại.Minh Tân :"Nè,anh làm cái gì vậy hả!?"

"Mau đem cậu ta vào nhà,còn đứng đó nhìn gì vậy?"

Bị mắng,đành phải ngoan ngoãn vác cái xác to tướng vào sofa.Hữu Sơn :"To như con voi thế mà mới đánh có cái đã ngất"Minh Tân :"Em giỡn với anh hay gì?"

"Cậu ấy có ý gì đâu,hồi trưa sốt cao ngất giữa đường nên em đưa về nhà đó"

"Thấy cậu ấy ổn nên em thả về,tự nhiên nhào vô đánh người ngang vậy?"

Hữu Sơn :"Thằng này tốt lành gì đâu mà em đem về nhà?"

"Nó theo dõi anh và thằng Nguyên mấy ngày nay đó"

"Giờ thấy nó đứng trước nhà em,hỏi sao anh không nóng?"

Minh Tân :"Rồi miệng để làm cảnh không biết hỏi à"

"Cậu ta sốt hơn 38 độ thì làm gì được em?"

"Anh đánh là anh sai rồi đó,nín cái miệng lại dùm đi"Minh Tân và Hữu Sơn cãi nhau 1 trận rất lớn vào đêm hôm đó,Văn Tâm thì bất tỉnh nên chẳng biết gì cả.Hữu Sơn cũng bỏ về nhà,định đêm nay sẽ qua chơi rồi ở lại 1 đêm nhưng thấy người yêu mình lại đi chăm sóc 1 thằng ất ơ khác nên chán chả thèm ở lại nữa.Minh Tân vẫn như cũ,chăm sóc cho Văn Tâm đến khi tỉnh lại.Hữu Sơn :"Tch..rốt cuộc thằng đấy là ai vậy trời?"

Hữu Sơn hầm hực,bước ra khỏi nhà thì vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại của Văn Tâm khi nãy bị rơi mất,tò mò mở ra xem.Đúng là đang chuẩn bị bắt xe về nhà,app vẫn còn nguyên và đang định đón xe thì Hữu Sơn đã lao đến rồi.Cảm thấy bản thân đã sai,nhưng vì lòng tự trọng vừa bỏ về nhà nên đem theo chiếc điện thoại về đến nhà mình luôn.Phúc Nguyên :"Ủa không ngủ lại hả?"

"Về sớm dữ"Hữu Sơn :"Anh có điện thoại mới cho mày xài nè"Hữu Sơn quăng chiếc điện thoại cho Phúc Nguyên,sau đó bỏ lên phòng nằm.Phúc Nguyên đơ người,không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Nhưng điện thoại đã đến tay,ngại gì mà không mở lên xem.Phúc Nguyên :"Hả?"

"Điện thoại này..của anh Tâm mà trời..."

Phúc Nguyên lật đật chạy lên phòng hỏi rõ tình hình,được Hữu Sơn kể lại toàn bộ mọi chuyện khi nãy.Phúc Nguyên :"Anh bị điên hả Sơn"Hữu Sơn :"Rồi đến mày cũng chống tao giống Tân hả?"

Phúc Nguyên :"Cái người em nói đang thích em hôm trước"

"Là người mà anh động viên em nên yêu thử đi đó"

"Chính là cái người anh vừa đánh họ bất tỉnh đó trời ơiiiii"Hữu Sơn :"Hả?"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
41


Hữu Sơn :"Hả?"

Phúc Nguyên :"Tự nhiên đi nghi ngờ rồi đánh người ta vậy trời"

"Rồi giờ anh ấy bên nhà anh Tân phải không?"

Hữu Sơn :"Đến mày cũng bênh thằng đó là sao?"

Phúc Nguyên chau mày,gõ nhẹ vào đầu Hữu Sơn.Phúc Nguyên :"Anh sai rồi,lo mà đi xin lỗi đi"Dứt câu,Phúc Nguyên liền mặc áo khoác chạy qua nhà Minh Tân để xem tình hình của Văn Tâm thế nào.Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng,bối rối của Phúc Nguyên mà không biết đã bao lâu rồi Hữu Sơn mới được chứng kiến một Phúc Nguyên như thế.Trong lòng buồn bực chẳng muốn nói chuyện với ai,Hữu Sơn bỏ lên phòng nằm 1 mình.---Minh Tân :"Ai đến đó?"

Minh Tân nghe tiếng gõ cửa bên ngoài,nghĩ là Hữu Sơn đến xin lỗi nhưng mở ra người đứng trước mặt là Phúc Nguyên.Minh Tân :"Ủa bé?"

Phúc Nguyên :"Anh Tâm..anh Tâm có sao không?"

Minh Tân :"Không sao,chỉ ngất đi thôi"

"Ủa mà..em biết cậu ta hả?"

Phúc Nguyên không thèm giải thích mối quan hệ với Văn Tâm,ưu tiên hàng đầu vẫn là nhìn thấy Văn Tâm ổn cái đã.Một bên má bị sưng đã được sơ cứu và băng bó tạm,môi đã bị đánh đến chảy máu,nức 1 vết khá nặng.Phúc Nguyên :"Trời.."

Minh Tân :"Em ngồi đi,anh vào nấu cháo cho cậu ta"Phúc Nguyên ngồi bên cạnh Văn Tâm,không rõ cảm xúc hiện tại là gì,chỉ biết là bản thân thực sự đang cảm thấy xót xa và đau lòng, chỉ mong Văn Tâm có thể dậy thật nhanh.Có lẽ thực sự Văn Tâm đã cảm nhận được người mình yêu đang ngay bên cạnh,ý thức dần lấy lại được,ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống khiến đôi mắt nhắm chặt vào nhau.Vẫn là căn nhà ấy,cảm giác khác biệt rõ rệt,thứ duy nhất thay đổi là người bên cạnh.Phúc Nguyên :"A..anh dậy rồi"Văn Tâm :"Là mơ hả.."

"Mình nhớ em ấy đến mức này luôn sao?"

Phúc Nguyên cười ngượng,vỗ nhẹ vào vai Văn Tâm.Phúc Nguyên :"Em nè,không phải mơ"Minh Tân đúng lúc vừa nấu cháo xong cho Văn Tâm,cả 3 ngồi lại trò chuyện với nhau mới ngỡ ra mọi thứ.Hóa ra cậu bé dễ thương mà Văn Tâm thích trong câu chuyện Văn Tâm kể cho Minh Tân là Phúc Nguyên.Còn anh chàng người yêu trong câu chuyện của Minh Tân chính là Hữu Sơn.Minh Tân :"Anh Sơn không cố tình đâu,hiểu lầm thôi"

"Cho tôi xin lỗi nha"Phúc Nguyên :"Nãy em có giải thích anh là người quen của em rồi"

"Đừng giận anh Sơn nha"Văn Tâm :"Giận gì đâu.."

"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi nha"Văn Tâm vừa tỉnh dậy,cháo vừa nấu xong chưa kịp đợi bớt nóng đã đòi về,Minh Tân thì không cản,nhưng có 1 ánh mắt tiếc nuối vẫn không nỡ rời xa.Văn Tâm :"Cảm ơn em vì đã lo lắng cho anh như thế nha"Phúc Nguyên :"Hay..em đi bộ cùng anh ra ngoài nha"Văn Tâm :"Ừm,được chứ"Bầu trời đã tối khuya,cũng chẳng có tí ánh sáng nào ngoài mấy cái đèn đường,thời tiết âm u thất thường nên bầu trời cũng chẳng đẹp đẽ gì cả.Không gian yên ắng,cả hai không nói với ai câu nào,đi bên cạnh nhau như thế mà về nhà.Nhưng đúng là chẳng có dịp gì tốt hơn vào lúc này,Văn Tâm dù đã biết trước kết quả,nhưng tình cảm vốn là thứ không thể che giấu,đặc biệt là với người mình yêu.Văn Tâm :"Nguyên nè"Phúc Nguyên :"Dạ?"

Văn Tâm :"2 chúng ta chưa có lần nào được ở chung với nhau thế này"

"Nên anh có vài chuyện muốn nói với em"Phúc Nguyên :"Anh nói đi"Văn Tâm :"Anh thích em"

"Thích em từ lần đầu gặp rồi.."

"Nhưng mà..có lẽ mọi thứ không tốt như anh nghĩ"Phúc Nguyên :"Còn gì nữa không?"

Văn Tâm :"À..không"Phúc Nguyên :"Vậy đến lượt em nói nhé"

"Em thích anh Tâm,anh làm người yêu em được không?"__________
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
42


Căn nhà trước kia lạnh lẽo,cô đơn biết bao nhiêu,cuối cùng sau bao nhiêu ngày tháng đã được chào đón một hơi thở khác,nhưng lại dồn dập khác hẳn thường ngày.Phúc Nguyên :

"A..anh còn chưa trả lời em mà"Giọng nói run rẩy,thở dồn dập đưa vào tai Văn Tâm.Văn Tâm :

"Anh đang trả lời em đây"

Ánh mắt chạm nhau, căng đầy sự khao khát bị kìm nén.

Một thoáng im lặng, rồi như không thể chịu nổi nữa, họ kéo nhau lại gần.Đôi môi chạm nhau, ban đầu dịu dàng, rồi nhanh chóng trở nên mãnh liệt, như muốn nuốt trọn cảm xúc còn dồn nén bấy lâu.

Nhịp tim dồn dập, hơi thở hòa quyện, bàn tay siết chặt lấy nhau, tìm điểm tựa.

Không gian xung quanh như tan biến, chỉ còn lại hơi ấm, sự say mê và khát khao không lời.Nụ hôn kéo dài, nồng cháy, vừa như sự chiếm hữu, vừa như một lời khẳng định rằng họ thuộc về nhau.Đầu lưỡi dần trở nên tê dại,bàn tay hư hỏng di chuyển xuống phần dưới,cởi bỏ từng mảnh vải dư thừa.Văn Tâm vuốt ve làn da nóng rực,siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn.Cả hai ngã xuống giường, nhưng nụ hôn vẫn không dừng lại, ngày càng dồn dập và khát khao.

Bàn tay trượt nhanh, mạnh bạo hơn, như muốn khám phá từng tấc da đang nóng bừng dưới lòng bàn tay.

Hơi thở gấp gáp hơn bao giờ hết,chỉ muốn nhảy bổ vào ăn sạch miếng mồi trước mắt.Khi cả hai hòa làm 1,tiếng rên khẽ bật ra,hòa vào tiếng da thịt xen lẫn.Phúc Nguyên nhìn chàng trai trước mắt đang chết mê vì mình,hóa ra khi yêu cảm giác là như vậy à.Từng chuyển động trở nên dữ dội, dồn dập, không còn là sự thăm dò ngập ngừng mà là khát vọng chiếm hữu.

Hơi thở dồn dập đến nghẹt thở, hòa lẫn với tiếng tim đập loạn cuồng, vang vọng trong không gian khép kín.Họ quấn quýt lấy nhau, cơ thể quấn chặt, không còn ranh giới nào nữa.

Mỗi chuyển động đều đầy sức mạnh, dồn dập, như những đợt sóng trào cuốn cả hai xuống tận đáy.

Căn phòng nhỏ ngập tràn tiếng rên nghẹn, tiếng va chạm gấp gáp.Khoảnh khắc bùng nổ ấy đến như một cơn lốc, cuốn phăng đi lý trí, để lại chỉ còn cảm giác choáng váng, tê dại và thỏa mãn.

Cả hai buông mình trong vòng tay nhau, ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại chẳng muốn rời xa nửa khắc.

Trong hơi thở nặng nề và cái ôm siết chặt,Phúc Nguyên vẫn đòi hỏi bằng được câu trả lời.Văn Tâm :"Nháy nữa nhé"Phúc Nguyên :"Mệt rồi"

"Trả lời đi,anh có đồng ý không?"

Văn Tâm :"Có chứ ạaaaa"
 
Back
Top Bottom