Lãng Mạn [CuongBachTheVi]Hàng Xóm.

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
85,996
0
0
395653369-256-k192244.jpg

[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
Tác giả: thatbaitrongtyeu
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Anh ơi,anh nhà ở đâu?

Em ở nhà kế bên> Tags: contenttunghikhongleaklebinthevir18tanbinhtoannang​
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
1


Em - Lê Bin Thế Vĩ,vừa bị ba mẹ đuổi khỏi nhà khi nghe em come out chuyện em thích con trai.Thế là vào tối đó em đã dọn vali ra khỏi nhà.Em uất ức lắm,khóc đến sưng vù đôi mắt nhưng lại chẳng ai hiểu cho em cả.Em chỉ vừa học năm hai đại học thôi,tiền đâu để em xoay sở?Nhưng thật may,giữa dòng đời bôn ba này em vẫn còn người bạn thân của mình là Văn Tâm.Văn Tâm đã cho em mượn số tiền không quá lớn nhưng đủ để em thuê một căn nhà khác để sống,và là người bạn thân để cùng em chia sẻ những nổi buồn và những niềm vui với nhau.Em : "Cảm ơn mày nhiều,không có mày không biết giờ tao sao nữa"Văn Tâm :"Ơn nghĩa gì,bạn bè không à"Em : "Số tiền đó..tao sẽ kiếm việc làm thêm và trả lại cho mày"Văn Tâm : "Ừm,cứ từ từ trả"

"Không cần gấp"Em mừng lắm,đêm đó em ở lại nhà Văn Tâm ngủ một đêm rồi sáng hôm sau đi tìm nhà để thuê.Em đang gấp vì ngày mốt là em đi học rồi,việc làm thêm em quyết định sẽ xin vào làm tại một quán cafe nào đó.Sáng hôm sau,em tạm biệt Văn Tâm xong liền xách chiếc xe máy của mình chạy lòng vòng kiếm nhà.Cuối cùng là hỏi thăm được một chỗ giá ổn,nhà ok.Căn nhà đủ cho một người ở,xung quanh chỉ có vài căn nhà thưa thớt,gần trường đại học của em nữa.Mọi thứ đều quá ok cho em.Dù không nhiều nhưng vẫn có vài căn nhà gần nhà em,em quyết định đi mua chút bánh ngọt để tặng mọi người coi như quà làm quen trước vì còn gặp nhau dài dài.Em ghé vào tiệm bánh ngọt em thích,mua mấy cái bánh mỗi thứ một vị rồi đem qua nhà hàng xóm tặng.Em :"Có ai ở nhà không ạ?"

Em với tay nhấn chuông vài lần,đợi một lúc thì tiếng mở cửa vang lên.Hắn :"Ai đấy?"

"Hàng xóm mới à?"

Hắn - Bạch Hồng Cường,là người hàng xóm sát bên cạnh nhà em,đã ở đây được khá lâu.Em :"D..dạ,em mới chuyển đến nhà kế bên"

"Đem bánh tới tặng anh ạ"Hắn vuốt tóc,chỉnh lại tóc tai cho đẹp đẽ vì mới ngủ dậy nên trông quạo lắm.Hắn :"Ừm,cảm ơn"Em :"Từ bây giờ mong anh giúp đỡ"Em đưa bánh cho hắn,rồi chạy lon ton về nhà mình.Phải cảm thán rằng hắn đẹp điên đi được,vừa nhìn thôi mà em xém thì ngất vì độ sáng ấy của hắn.Hắn nhận bánh của em xong,đem để vào tủ lạnh rồi lại phóng cái vèo lên phòng nằm ngủ tiếp,chẳng màn đến em.Cuộc gặp gỡ không cầu kì,nhưng có lẽ từ giây phút ấy định mệnh đã sắp đặt họ là của nhau.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
2


Sau khi tặng bánh cho các khu nhà gần nhà mình thì em chạy đi tìm việc làm.Em hỏi các quán cafe hết quán này đến quán khác,đâu đó tầm gần chục quán thì có quán nhận em.Quán cafe này hơi xa so với trường của em đang học nhưng đây là quán duy nhất nhận em nên em không ngần ngại gì mà đồng ý luôn.Bắt đầu từ tuần sau em có thể đi làm bình thường,quản lý sẽ sắp xếp để lịch làm không trùng với lịch học của em.Sau khi mọi thứ ổn thỏa,em về nhà và bắt đầu dọn dẹp lại quần áo và căn nhà bừa bộn đã lâu không ai ở.Em :"Nhà gì bừa dữ trời"Than vãn cũng không ích lợi gì nên em đã bắt tay vào việc.Từ nhà bếp,phòng khách,đến trên lầu và nhà tắm đều được em dọn dẹp sạch sẽ.Phòng ốc các kiểu cũng đều ok hết.Em mệt mỏi nhảy lên giường,mở cửa sổ ra cho mát rồi nằm nghỉ ngơi.Em :"Cái anh nhà bên..không biết tên gì nhỉ?"

"Đẹp trai quá aww"Tật hám trái của em lại xuất hiện nữa rồi,bỗng em nhận ra cửa sổ phòng em hướng thẳng đến phòng của hắn ngay bên cạnh,sát bên luôn vì nhà họ cạnh nhau mà.Em nhìn thấy hắn đang ngủ trên giường,tiếng cười khúc khích của em đã thành công đánh thức hắn.Hắn ngồi dậy,vò đầu bức tóc rồi quay sang nhìn em.Hắn :"Thằng nào vậy trời?"

"Đang ngủ ngon lành"Em :"Phòng chúng ta sát nhau lắm á"

"Anh tên gì vậy ạ?"

Hắn :"Hỏi làm gì?"

Em :"Hàng xóm nhau mà"Hắn :"Xin lỗi,tôi không thích giao tiếp với người lạ"Em :"Ơ..."

"Em tên Thế Vĩ"Hắn :"Ờ"Trả lời em xong hắn đóng cửa sổ lại,kéo màn luôn.Em hụt hẫng lắm luôn,mà đành chịu,biết làm sao được.Còn hắn,sau khi bị đánh thức thì cũng chịu ngủ dậy,ra khỏi nhà tập thể dục.Thói quen thường ngày của hắn là vậy.Hắn :"Mà hình như nhóc đó là người hồi sáng tặng bánh cho mình đúng không?"

"Nói chuyện vậy có lỗ mãng quá không nhỉ"Hắn nghĩ lại,đúng là mình có chút lỡ lời nên đã qua gõ cửa nói chuyện với em.Em : "Ai đó?"

Hắn :"À..chuyện khi nãy cho tôi xin lỗi nhé"

"Tôi hơi quá lời"Em bất ngờ,sững người vài giây.Em :"A..à,không có gì đâu"

"Anh tên gì á?"

Hắn :"Tôi tên Cường,Bạch Hồng Cường"Em :"Còn em là Lê Bin Thế Vĩ"Hắn :"Chuyển nhà qua đây học đại học à?"

Em :"Dạ,em năm 2 rồi"Hắn :"Nhỏ hơn tôi 1 tuổi"Em :"Dạ"Xuyên suốt cuộc trò chuyện,em nhìn hắn đắm đuối luôn khiến hắn có chút ngượng.Sau khi tạm biệt nhau và kết thúc cuộc trò chuyện nhạt nhẽo,ai lại về nhà nấy.Văn Tâm,bạn thân của em nhắn tin rủ em đi ăn trưa.Văn Tâm :: Ê

: Đi ăn trưa vs t khôngEm :: Okok

: Qua đón t đi mEm gửi định vị qua cho Văn Tâm,rồi tắm rửa thay đồ sau đó đứng ở cửa đợi bạn mình.Khoảng 15 phút sau thì Văn Tâm đến.Em :"Lâu vậy má"Văn Tâm :"Ê khu nhà này cũng có bạn tao á"Em :"Khu có 5,6 cái nhà ai bạn mày?"

Văn Tâm :"Không nhớ nhà nào,nhưng mà có"

"Lúc trước nói chuyện với tao thằng đó kêu nhà nó khu này"Em :"Kệ đi,tao đói lắm rồi nè"Văn Tâm :"Rồi rồi,lên xe"Cứ vậy,cả hai đi ăn trưa cùng nhau.________________Nhạt nhẽo quá ạ🤗

Hứa hẹn mấy chap sau đặc sắc hơn
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
3


---Ngày hôm sau---Bầu trời buổi sáng đón em bằng một cơn mưa lâm râm nhỏ,khiến việc đi lại trở nên bất tiện.Em ngủ dậy,vệ sinh cá nhân xong hết thì thay quần áo để chuẩn bị đi học.Văn Tâm :"Đi học mày ơiiii"Em :"Ra liềnnn"Văn Tâm là người đảm nhiệm việc đưa em đi học thường ngày,vô tình sao lại gặp hắn cũng đang dắt xe ra.Văn Tâm :"Ủa ê,nhà mày kế thằng bạn tao nè"Em :"Anh đó bạn mày hả?"

Văn Tâm :"Ừm,bạn chung chỗ làm cafe mà ảnh chuyển đi rồi"Hắn :"Bạn chú hả Tâm?"

Văn Tâm :"Đúng rồi"Em :"Chào anh"Hắn :"Ừm,chào em"Cứ vậy,cả ba cùng nhau đi học.Vì đều cùng học chung trường đại học nên họ đi với nhau suốt cả quãng đường.Văn Tâm cũng có kể cho em nghe về hắn,ngoài lạnh lùng vậy thôi chứ bên trong là một con người rất ấm áp,khiến em muốn tìm hiểu sâu hơn về con người này.Em :"Anh Cường học mấy tiết thế ạ?"

Hắn :"5 tiết"Em :"Em cũng 5 tiết,mình về chung được không?"

Hắn :"Tôi còn đi làm thêm nữa,không về nhà"Em :"Em cũng đi làm thêm"Hắn :"Vậy mà rủ về chung làm gì không biết"Em :"Hihii"Văn Tâm :"Ê tao còn sống nha"

"Đi 3 đứa mà tưởng có 2 bây không đó"Em :"Im điii"Hắn :"Tôi vào lớp nhé,bye"Em :"Anh học tốtttt"Văn Tâm :"Ê tao hỏi này nè Vĩ"Em :"Hở?"

Văn Tâm :"Mày thích anh Cường đúng không?"

Em :"Ừm,thích"Văn Tâm :"Khó lắm á nha,ráng bẻ đi chứ không có cong sẵn đâu"Em :"Hơ hơ hơ"Em và Văn Tâm đều học rất giỏi,ước mơ của cả hai đều là theo đuổi nghệ thuật của mình,chung chí hướng nên họ thân nhau lắm.Giờ học diễn ra rất ảm đạm,cảm giác như nhắm mắt 5 giây thôi là có thể ngủ luôn ấy.----------------Cuối cùng những tiết học ấy cũng kết thúc,em nhờ Văn Tâm đưa em đến quán cafe nơi em làm.Văn Tâm :"Ê chỗ này chỗ cũ của tao"Em :"Trùng hợp quá ha"Văn Tâm :"Chỗ này làm ok lắm,ráng nha cốt"Em :"Okok"Em bước vào quán,quản lý đã sắp xếp cho em lịch làm việc các kiểu và cho em làm luôn ngày hôm nay.Mọi người ở đây đều rất dễ thương,em đã làm quen được một bạn nhân viên cũng vừa mới vào làm tên là Phúc Nguyên.Phúc Nguyên :"Chào anh nhaaa"Em :"Chào em,em cũng nhân viên mới hả?"

Phúc Nguyên :"Đúng rồi anh,em làm được 1 tuần rồi á"Em :"Anh mới vô,giúp đỡ anh nha"Phúc Nguyên :"Dạ dạ"

"Có khi anh còn giúp ngược lại em ấy chứ"Thấy có khách bước vào,em chạy ra tiếp khách thì hóa ra lại là hắn.Em :"Ủa?Anh tới đây uống cafe hả?"

Hắn :"Không,tôi pha chế ở đây mà"Phúc Nguyên :"Để em giới thiệu,đây là anh Cường là người pha chế bên trong á anh"

"Anh Cường,đây là Thế Vĩ nhân viên mới quán mình á"Hắn :"Thế à,anh biết rồi"Hắn vào trong quán,mặc đồng phục rồi bắt đầu chuẩn bị các nguyên liệu để pha nước.Chuyển nhà qua cạnh nhà hắn,hai phòng đối diện nhau,sát kế bên,học cùng trường đại học,giờ lại làm chung quán cafe.Em không nghĩ lại có sự trùng hợp liên tục như thế này được,duyên số đẩy đưa bắt buộc hai người phải đến với nhau!

- Suy nghĩ của em.Em :"Anh ấy làm ở đây lâu chưa em?"

Phúc Nguyên :"Lâu rồi á,ở đây mọi người đến đều để ngắm anh Cường đó anh"

"Ảnh được ví như mèo thần tài hút khách á nên quản lý cưng lắm"Em :"À.."

"Khó cho anh rồi đây"Phúc Nguyên :"Hở hở?Khó gì"Em :"Em còn nhỏ,không nên biết"Phúc Nguyên :"Hở hở?"

Em cười nhẹ,xoa đầu Phúc Nguyên rồi cả hai bắt tay vào việc làm.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
4


Quán cafe này khá là lớn và cũng rất hút khách nên hầu như giờ nào cũng có khách,mọi người làm việc không ngơi tay tí nào.Hầu hết các khách đến đều là các chị em con gái đến để ngắm các anh nhân viên phục vụ đẹp trai và anh pha chế,có người còn đòi phải là hắn tiếp thì mới chịu uống cơ.Phúc Nguyên :"Anh Vĩ ơi ra tiếp dùm em bàn số 2 với"Em :"Anh ra liền"Em chạy lon ton ra phục vụ,là 2 bạn nữ rất xinh đẹp.... :"Anh là nhân viên mới hả?"

"Uống ở đây lâu rồi không thấy anh"Em :"Đúng rồi á,mình mới vô làm"... :"Đẹp trai dễ thương quá à"Em :"Dạ cảm ơn bạn"

"Bạn muốn uống gì á?"... :"1 ép cam với 1 cafe muối nha"Em :"Dạ đợi quán xíu nha,có liền"Em ghi chép vào giấy rồi đưa cho hắn để hắn làm,bên cạnh hắn cũng có một nhân viên pha chế được mọi người cực kỳ yêu thích đó là Đông Quan.Hắn :"Anh làm giúp em bàn số 2 với"

"Đang dở tay"Đông Quan :"Đây đây anh làm cho"Phúc Nguyên :"Chăm chỉ quá ta"

"Nãy có chị đòi gặp anh Cường đó"Hắn :"Cứ bảo anh bận là được mà"Phúc Nguyên :"Chắc mốt em kêu đổi mấy nhân viên pha chế vào bên trong làm"

"Làm bên ngoài như này chết nhân viên phục vụ hết"Em :"Bàn số 6 nè"Phúc Nguyên :"Anh quen với công việc này chưa?"

Em :"Dễ làm mà,hihi"Đông Quan :"Nhân viên mới hả bé?"

"Tên gì"Em :"Dạ em tên Thế Vĩ,mới vào làm hôm nay luôn"Đông Quan :"Anh là Đông Quan,làm ở đây chung với Cường"Hắn :"Lo làm đi ở đó mà nói chuyện"Hắn là một người rất nghiêm túc với công việc của mình,cái gì ra cái đó đàng hoàng.Càng để ý em lại càng ấn tượng với hắn.Càng khiến em muốn chinh phục được chàng trai này.-----------Sau vài giờ làm việc không ngừng nghỉ thì cũng kết thúc ca làm của em,trời cũng đã sập tối luôn rồi.Em :"Cường ơi,đưa em về được không?"

Hắn :"Tự về đi"Em :"Tâm đưa em đi mà giờ em nhắn nó không rep"

"Anh đưa em về với"Hắn :"Bắt xe mà về"

"Tôi không rảnh"Em buồn bã,đi vào trong lấy áo khoác rồi đi bộ về nhà.Tiếng xe cộ tấp nập,sự ồn ào của thành phố vào buổi tối.Nhưng,trong lòng em chẳng nói thêm được lời nào cả.Hắn nhìn theo bóng lưng của em,cảm giác hối hận phút chốc bao bộc lấy hắn,hắn vội vàng lấy xe rồi đuổi theo.Hắn :"Lên đi,tôi đưa về"Em :"Thôi được rồi,em đi bộ được"Hắn :"Lên đi,trước khi tôi đổi ý"Em :"Em không cần anh thương hại em đâu"Nghe xong,hắn chạy đi luôn,chẳng thèm ngó ngàng đến em nữa.Em :"Má..tự nhiên hối hận dữ trời"

"Biết thế đồng ý luôn rồi,thôi kệ"

"Chảnh xíu người ta mới trân trọng"Em đi bộ về nhà,trên đường đi có ghé qua tiệm bánh ngọt em thích nên em lại ghé vào mua đủ thứ loại bánh trên đời.Về đến nhà,em tắm rửa sạch sẽ rồi mang bánh cho hắn.Em :"Anh ơi,anh Cường ơi"

"Mở cửa cho em với"Bên trong nhà sáng đèn,nhưng em lại chẳng thấy ai cả,cũng không ai ra mở cửa cho em.Linh cảm của em nói với em có chuyện gì đó không ổn,em mở cửa ra thì thấy cửa cũng không khóa.Em để bánh ngọt trên bàn,phóng như bay lên lầu rồi chạy đến phòng của hắn.Vì phòng em và phòng hắn đối diện nên cũng dễ tìm.Em mở cửa xông thẳng vào,trước mắt em là thấy hắn đang nằm lăn dưới sàn,hình như bất tỉnh rồi.Em :"Ủa?"

"Anh Cường,anh có sao không vậy?"

"Anh ơi,anh trả lời em đi"Chẳng có một hồi âm nào.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
5


Em sợ lắm,lấy điện thoại ra gọi liên tục cho Văn Tâm,cuối cùng cũng chịu bắt máy.Văn Tâm :"Đang ngủ mà,gọi hoài"Em :"Ngủ ngủ cái đéo gì nữa,dậy liền đi"

"Anh Cường mất ý thức rồi,ngất ra sàn nhà"

"Qua đây lẹ chở ảnh tới bệnh viện"Văn Tâm :"Vãi,đợi tao xíu qua liền"Vì em không quen biết ai cả,em cũng không biết người thân của hắn là ai,hắn ở một mình mà.Do đó,người em gọi chỉ có mình Văn Tâm.Khoảng 5 phút sau thì Văn Tâm đã đến,cả hai đưa hắn đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng.---Trên bệnh viện---Văn Tâm :"Bạn của em ổn không bác sĩ?"

Bác sĩ :"Tình trạng của bệnh nhân này khá nặng đó"Em :"Anh ấy bị gì ạ?"

Bác sĩ :"Rối loạn cảm xúc"

"Bình thường thì sẽ không nặng,chỉ xuất hiện ở độ tuổi dậy thì thôi"

"Nhưng bệnh nhân này có lẽ đã bị một khoảng thời gian rất dài,khả năng rất cao có thể sẽ dẫn đến trầm cảm"Em :"Cái..cái gì?"

"Vậy có cách nào để trị triệu chứng này không bác sĩ?"

Bác sĩ :"Rối loạn cảm xúc hiện nay không cần điều trị bằng thuốc,chỉ cần giúp cho bệnh nhân giữ được tinh thần thoải mái,ổn định trong khoảng thời gian dài có lẽ sẽ dần mất đi thôi"Văn Tâm :"Nặng đến nổi ngất luôn thì có hơi quá không bác sĩ?"

"Anh ấy còn bệnh gì khác không?"

Bác sĩ :"Không quá đâu"

"Có lẽ do tinh thần không ổn định,hoặc những chuyện tồi tệ trong quá khứ cứ quanh quẩn trong đầu bệnh nhân khiến bệnh nhân chịu không nổi cũng dẫn đến ngất nhé"Em :"Rốt cuộc quá khứ của ảnh trải qua cái gì vậy?"

Sau khi cảm ơn bác sĩ xong,em và Văn Tâm liền chạy vào phòng bệnh để gặp hắn.Văn Tâm :"Anh ổn không Cường?"

Em :"Anh không sao mà đúng không?"

Hắn cúi gầm mặt,chẳng chịu nhìn ai hay nói chuyện với ai cả.Em :"Mày về đi,tao ở đây với anh ấy"Văn Tâm :"Được không đó?"

Em :"Được mà"Văn Tâm :"Cần gì gọi nha"Em :"Ừm"Sau khi Văn Tâm rời đi,cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng ra nói chuyện với em.Hắn :"Sao lại giúp tôi?"

"Chúng ta vừa gặp nhau thôi mà"Em :"Thấy người bị nạn không cứu thì có lỗi với lương tâm lắm"

"Nói chi anh lại là người em thích"Hắn :"Nói gì?"

Em :"Dạ không có gì,hihi"

"Mà..anh bị như này lâu rồi hả?"

Hắn :"Không phải chuyện nhà cậu"

"Đừng xía vào,tốt nhất nên tránh xa tôi ra đi"Em :"Anh có người thân nào bên cạnh mình không?"

Hắn :"Biến đi về đi,tôi tự lo được"Em :"Em sẽ không để anh một mình đâu"Hắn :"Tôi không cần sự thương hại của cậu"Em :"Ê nha!!"

"Anh ghét em lắm hả?"

Hắn :"Ừm,nên là đi đi"

"Tôi không cần cậu,chỉ thêm phiền phức thôi"Phũ phàng,đúng là quá phũ phàng rồi!!Rõ ràng em giúp hắn,không cảm ơn còn mắng lại em.Tinh thần trai mới lớn bị tổn thương,nên em bỏ về luôn.Hắn :"Ai mượn giúp rồi nghênh cái mặt ra"

"Người gì vậy trời?"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
6


Em bất mãn với cách cư xử của hắn đối với mình,nhưng em vẫn không nỡ để hắn lại một mình.Em xuống căn tin bệnh viện,mua 1 phần cháo thịt băm rồi đem lên cho hắn.Em :"Em không về đâu,anh ăn cháo đi"Hắn :"Phiền thật"

"Định giúp tôi xong rồi lại xin xỏ cái gì đúng không?"

"Loại người như cậu tôi gặp nhiều rồi"Em :"Im dùm một cái"

"Anh nhạy cảm vừa thôi"

"Bộ em biết anh ngất giờ nào giấc nào để qua cứu hả?"

Hắn :"Tôi không cần cậu cứu,cứ để tôi ngất đi"Em :"Anh nói nhiều quá,im đi"

"Lo ăn đi nè"Hắn :"Muốn gì?"

Em :"Giờ em cần anh ăn cháo,cho khỏe,hiểu không?"

Em chu đáo thổi cho hắn từng muỗng cháo,nhưng mỗi lần đưa tới miệng là chê lên chê xuống,quay đi nhất quyết không chịu ăn.Hắn :"Ai biết được cậu bỏ gì vào đây?"

Em :"Em cho anh 1 muỗng cháo 5 chục,ăn dùm em nha"Hắn bật cười thành tiếng,nghĩ đi nghĩ lại thì em cũng không xấu như suy nghĩ ban đầu của hắn.Hắn :"Ờ,tôi ăn"

"Không cần tiền mấy người"Em :"Ăn lẹ lên"Hắn ngoan ngoãn hẳn,ngồi yên cho em đút ăn từng muỗng.Em :"Anh bị như này lâu chưa?"

Hắn :"5 năm"Em :"Lý do?"

Hắn :"Biết để cậu đi đồn hả?"

Em :"Em muốn tìm hiểu thêm về anh thôi"Hắn :"Chi má"Em :"Nói chuyện với anh hồi em tuột máu luôn á"

"Bác sĩ nói anh ổn thì về nhà tịnh dưỡng đi kìa"Hắn :"Kệ ổng,phải ba tôi đâu mà nghe lời"Em bật cười,không thể hiểu nổi sao có thể thốt lên những câu nói vô tri như vậy.Con người như này,cách nói chuyện như này,ai lại nghĩ hắn bị rối loạn cảm xúc nặng chứ?Nhưng ngày mai hắn vẫn phải đi học và đi làm nên vào đêm đó hắn đã cùng em đi về nhà.Văn Tâm thấy em online Messenger thì nhắn hỏi nhiều lắm,nghe tin hắn ổn cũng yên tâm.Hồi trước làm chung quán cafe hắn giúp Văn Tâm rất nhiều,khi Văn Tâm nghỉ làm họ vẫn giữ mối quan hệ tốt đến tận bây giờ.Văn Tâm :: Ê t có công việc này việc nhẹ lương cao nèEm :: Đâu raVăn Tâm :: t mới được giới thiệu

: kiểu m chỉ cần qua nhà cái người đó làm việc nhà xong rồi quản lý nhà cửa đồ áEm :: Bộ nhà không có người ở hảVăn Tâm :: có,nhưng mà hình như chủ nhà bị bệnh gì đó

: m làm đi,lương cao lắmEm :: nhiêuVăn Tâm :: 1 ngày 1tr2Em :: vãi l,thiệt không baVăn Tâm :: thiệt,t gửi link face cái người đó cho m r m xin làm nhaEm :: okokEm nghĩ thầm chứ làm đéo nào chỉ việc dọn nhà thôi mà 1tr2 1 ngày,ngon gấp chục lần em đi làm quán cafe luôn ấy.Văn Tâm chắc chắn sẽ không lừa em,nên em đã nhanh chóng nhắn tin xin làm.Người trả lời em là một người con trai,không rõ bao tuổi nhưng có lẽ rất quan tâm đến chủ căn nhà đó.... :: Cần gì hay không hiểu gì cứ nhắn anh nhéEm :: dạ,vậy mình làm từ ngày mai luôn hả anh?... :: đúng rồi,nhưng mà mỗi lần kết thúc một ngày em chụp ảnh gửi cho anh nhé

: sau đó anh chuyển khoản liềnEm :: dạ em biết rồi,anh cho em xin địa chỉ nhà vớiKhi địa chỉ được gửi qua,em đã không thể ngờ đến,chính là hàng xóm anh Cường bên cạnh chứ đâu?Em cười thầm,chẳng lẽ ông trời muốn em và hắn thành đôi đến vậy sao mà cơ hội cứ đến liền liền.Em đánh một giấc ngon lành,rồi ngày mai sẽ qua nhà hắn.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
7


---Ngày hôm sau---Định là hôm nay em sẽ đi học,nhưng trong người em dạo này cũng không ổn vì phải chật vật vừa học vừa làm nên em đã xin ngày hôm nay.Còn hắn,vì tình trạng bệnh của mình nên cũng được nghỉ.Do đó mà sáng sớm em đã chạy qua nhà hắn rồi.Em có lén nhìn qua cửa sổ nhưng hắn đã đóng kín mít.Hắn :"Mới sáng sớm,biết như vậy là phiền lắm không?"

Em :"Em tới đây để chăm sóc anh"

"Có một người đã thuê em làm,anh đừng hòng chống cự"Hắn :"Hơ hơ,lại là thằng đó chứ không ai hết"

"Tôi không cần người chăm sóc"Em :"Em nhận việc rồi,mong anh giúp đỡ em nha"Hắn :"Rồi rồi,ok"

"Mà nay không học à?"

Em :"Dạo gần đây sức khỏe của em cũng không ổn lắm nên em xin nghỉ rồi"Hắn :"Mệt thì ở nhà đi,kiếm thêm làm gì"Em :"Em thiếu tiền,được chưa?"

"Mệt ghê,cây chổi với cây lau nhà đâu?"

Em đi vào nhà hắn,cũng không bừa bộn như những gì em tưởng tượng,dù từng vào một lần rồi.Hắn ngồi ở sofa, ánh mắt dõi theo em đang làm việc nhà.

Ánh nắng chiếu vào mái tóc đen của em, tạo nên một lớp bóng nhẹ nhàng.

Hắn nhìn em cúi người lau sàn, đôi tay thoăn thoắt di chuyển, từng đường nét nhẹ nhàng và tỉ mỉ.Hắn không nói gì, chỉ đứng đó quan sát, ánh mắt có chút lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận sự tập trung của em trong từng hành động.

Căn nhà dường như trở nên ấm áp hơn dưới bàn tay chăm sóc của em.Sau một lúc, hắn quay người bước đi, để lại em với công việc của mình.Em :"Anh không định ăn gì thật hả?"

"Hay em nấu cơm nhé"Hắn :"Cũng được"Em :"Dạ"

"Anh muốn ăn gì?"

Hắn :"Gì cũng được,tôi không kén"Em :"Vậy em đi chợ,anh ở nhà nha"Hắn :"Ừm"Em ra khỏi nhà dưới ánh mắt của hắn,chẳng hiểu sao khi nhìn em,có một cảm giác gì đó rất khác lạ khiến hắn không muốn cộc cằn với em nữa,muốn tìm hiểu sâu hơn về con người kỳ lạ này.Em đi đâu đó 20 phút,rồi đi về nhà.Vừa mở cửa đã thấy hắn nằm trên sofa nghịch điện thoại.Hắn nhẹ giọng,bảo em.Hắn :"Về rồi à?"

Em :"Dạ"

"Thịt bò xào hành tây nhé"Hắn :"Ừm"Em đi vào bếp.Đập vào mắt em,căn bếp cũ kỹ, không còn mùi thơm của thức ăn.

Bếp ga phủ đầy bụi, chén đĩa chất đống trong bồn.

Không khí nặng nề và tĩnh lặng, như thể đã lâu không có bàn tay nào chăm sóc.Hắn tắt điện thoại,bước vào, nhìn quanh căn bếp.

Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ không thể xua tan đi sự lạnh lẽo.

Hắn không nói gì, chỉ đứng đó quan sát.

Căn bếp dường như đang chờ đợi một bàn tay để hồi sinh.Em :"Bao lâu rồi anh không xài vậy?"

Hắn :"Chưa bao giờ động đến"Em :"Hèn gì,thôi không sao"

"Ở đây bụi lắm,anh ra ngoài đi"

"Em dọn dẹp xong rồi kêu anh vô ăn"Hắn dẹp điện thoại,ngồi ở phòng khách,mắt hướng về em đang ở trong bếp.Lẳng lặng nhìn em dọn dẹp bên trong.Em :"Hình như vẫn có người sử dụng,trước đây anh từng ở với ai hả?"

Hắn :"Ừm"Em :"Mà không lẽ anh không tự nấu hay ăn cơm nhà luôn sao?"

Hắn :"Tôi không biết nấu"

"Toàn đặt đồ bên ngoài thôi"Em :"Ohhh"Căn bếp bụi bẩn ban đầu được em dọn dẹp sạch sẽ,hắn đi vào nhìn cũng gật gù.Hắn :"Cảm ơn"Em :"Công việc của em mà"

"Nhưng em không theo sau anh 24/24 được đâu"Hắn :"Tôi cũng không cần"Em :"Tại cái anh thuê em đòi em phải ở cạnh anh 24/24"

"Tí nữa em sẽ qua quán cafe,anh có đi không?"

Hắn :"Không"Em không biết phải bắt chuyện với hắn thế nào,nên chỉ yên lặng làm đồ ăn thôi.Còn hắn,hắn đổi từ bàn phòng khách vào trong bàn ở phòng bếp rồi nhìn em làm đồ ăn cho mình.Ánh mắt hắn dõi theo em,có vẻ em là một người tự lập,biết làm nhiều thứ,không than vãn - suy nghĩ của hắn về em.Em :"Em tính phí tiền nhìn đó nha"Hắn :"H..hả?"

"Ai thèm nhìn cậu"Em cười nhẹ,nhìn hắn.Em :"Nhìn cũng được,mà em lấy tình thôi,không lấy tiền"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
8


Hắn :"Lo nấu đi,khét hết bây giờ"Hắn ngồi trên ghế, nhìn em nấu ăn trong bếp.Có gì đó toát ra từ em khiến hắn bị thu hút.

Em đảo đều chảo thức ăn, mùi thơm lan tỏa trong không khí.Hắn không nói gì, chỉ ngồi đó chờ đợi.

Đôi mắt của hắn tập trung vào em, theo dõi từng động tác của em trong bếp.

Thời gian dường như chậm lại, chỉ có tiếng xào nấu và mùi thơm của thức ăn.

Cuối cùng, em tắt bếp và mang thức ăn ra.

Em :"Anh ăn đi,em lên trên lầu xem có gì cần dọn thì dọn"Em tháo tạp dề,chuẩn bị ra khỏi bếp thì bị hắn giữ tay lại.Hắn :"Ở đây ăn chung đi rồi làm"

"Sáng giờ cậu cũng đã ăn gì đâu"Em :"Thôi,em chưa đói"

"Em lên phòng dọn dẹp rồi tranh thủ đi làm nữa"

"Anh ăn ngon miệng"Hắn ngồi trên bàn ăn, thưởng thức bữa ăn mà em đã nấu.

Tiếng đũa chạm vào chén, không khí yên tĩnh.Trong khi đó, em lên lầu, bắt đầu công việc dọn dẹp.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên cầu thang, rồi tiếng động của đồ đạc được sắp xếp lại.

Hắn ăn trong im lặng, không nhìn lên, nhưng dường như biết rõ em đang làm gì ở trên lầu.Em :"Mỗi cái phòng của ảnh là được dọn dẹp,còn lại bẩn quá"

"Haizzz..thôi ráng vậy"Em dọn dẹp xong, nhìn quanh nhà một lượt để đảm bảo mọi thứ đều ngăn nắp.

Sau đó, em cầm điện thoại và bước ra khỏi nhà.

Hắn vẫn ngồi trên bàn ăn, ăn xong bữa sáng của mình từ nãy giờ và vẫn ngồi đấy nghịch điện thoại.Em :"Em đi làm nha"Hắn :"Nào về?"

Em :"6h"Hắn :"Ai đưa?"

"Tâm hả?"

Em :"Tâm đi học rồi,em có xe mà hihi"Hắn :"Vậy sao hôm trước không đi xe mà đòi tôi chở?"

Em :"Tại bình thường Tâm chở em đi học,nên sẵn em nhờ Tâm đưa em đến quán luôn"

"Đến giờ về gọi không nhấc máy nên mới nhờ anh đó"Hắn :"Ừm,đi đi"

"Đi cẩn thận" Em đi bộ về nhà mình,chạy chiếc xe máy thân yêu đến quán cafe nơi làm việc.Ánh nắng chiếu xuống,tạo bóng tối nhẹ trên mặt đường.Gió khẽ thổi ngang mái tóc em.Đến quán cafe,hương cafe thoang thoảng khiến em rất dễ chịu.Đông Quan :"Nay Cường nghỉ làm nên ít khách hẳn"

"Vĩ em vô chuẩn bị nguyên liệu phụ anh với"Em :"Dạ"

"Nguyên nay nó học hả anh?"

Đông Quan :"Ừm,bình thường nó làm giờ tối ấy"

"Mà theo anh nhớ em làm chung giờ với Nguyên mà"Em :"Nay em cũng nghỉ học nên xin làm sớm,tối nghỉ cho khỏe"Đông Quan :"À à"Em nói chuyện rôm rả với mọi người,vẻ bề ngoài thân thiện của em rất nhanh chóng em đã thân được với mọi người trong quán.Giờ giải lao em được ngồi nghe rất nhiều chuyện về hắn.Em :"Anh có biết nhiều về anh Cường không?"

"Tại nhà em gần nhà anh ấy nên muốn tìm hiểu thêm"Đông Quan :"Cường nó là người ngoài lạnh trong ấm á,kiểu vậy"

"Mà ít khi ấm"Em bật cười,nhưng mà cũng đúng.Đông Quan :"Khi làm việc rất là tập trung luôn nha"

"Rất đúng giờ,ít khi đi muộn"Em :"Bình thường ảnh có nghỉ làm thường xuyên không?"

Đông Quan :"Cũng có,mà không nhiều"Giờ giải lao kết thúc,em và Đông Quan tiếp tục làm công việc của mình,đến khi trời sập tối mới nhắc nhở em rằng đã hết giờ làm.Đúng là thời gian trôi qua rất nhanh,mới tí đã hết vài giờ đồng hồ.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
9


Sau một ca làm việc dài, em bước ra khỏi quán cafe, cảm giác mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhõm vì đã hoàn thành công việc.

Em đi bộ về nhà, tận hưởng không khí mát mẻ của buổi tối lúc gần 7h.Khi về đến nhà, em cảm thấy cơ thể mình cần được thư giãn.

Em đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước nóng và để nước chảy xuống cơ thể mình.

Cảm giác ấm áp lan tỏa, giúp em thư giãn và giảm bớt mệt mỏi.Em nhắm mắt, để nước nóng chảy xuống mặt, cảm giác sảng khoái và thoải mái.

Sau một lúc tắm, em cảm thấy tươi tỉnh và sẵn sàng cho những việc tiếp theo.

Em bước ra khỏi phòng tắm, mặc đồ thoải mái và chuẩn bị cho một buổi bên cạnh hắn.Em bước ra khỏi nhà,đi qua nhà hắn,cẩn thận gõ cửa.Hắn :"Tan làm rồi à?"

Em :"Dạ"

"Chiều giờ anh ăn gì rồi?"

Hắn :"Chưa ăn gì cả,không thấy đói"Em :"Nhịn ăn hoài,không hâm nóng lại ăn tiếp,em nấu nhiều mà"Hắn :"Phiền quá,đừng có quản lý tôi như thế"Giọng nói của hắn có chút gắt gỏng,chứa đựng sự chắc chắn và khẳng định trong lời nói.Em cảm thấy như bị chạm vào lòng tự ái vậy,cảm giác khó chịu cứ mãi trong lòng.Đi vào nhà,em và hắn cùng nhau ngồi ở sofa,hắn ngồi ở trên,em ngồi ở dưới cho gần bàn để làm bài tập.Hắn :"Chăm chỉ quá ta"Em :"Lười như anh thì có ngày nhịn ăn mà chết"Hắn cười nhẹ,nhìn xuống em đang ngồi ở dưới,dáng vẻ tập trung của em và giọng nói như đang giận hờn ấy khiến hắn bất giác bật cười.Em :"Xong rồi"Hắn :"Nhanh thế"Em :"Em chia đều ra mỗi ngày làm nên bài không nhiều"

"Thôi,ăn cơm nhé"Hắn :"Thịt hồi sáng còn đấy,tôi ăn không hết"Em :"Vậy để em hâm nóng lại,anh ngồi đợi em tí"Em bước vào bếp,hắn đã để phần thịt bò còn lại vào trong tủ lạnh,còn khá nhiều,theo em nghĩ là hắn chẳng ăn bao nhiêu cả.Em lấy ra,xào lại trên chảo,mùi hương dần lan tỏa ra khắp nhà khiến hắn phải mò vào bếp ngồi đợi sẵn.Em :"Xong rồi"Hắn :"Đi làm về ăn uống gì chưa?"

"Ngồi ăn với tôi đi"Em :"Anh mời em đó nha"Hắn :"Ừm"Em ngồi bên cạnh hắn,không ai nói với ai câu nào cả,tập trung vào ăn thôi.Ăn xong,em chủ động dọn dẹp lại chén đĩa,rửa sạch sẽ rồi em lấy điện thoại ra chụp một bức với hắn,gửi cho người thuê em.Rất nhanh chóng,tiền đã được chuyển vào trong tài khoản của em.Em :"Má..có tiền thiệt nè trời"Hắn :"Ê,bồn rửa tay tự nhiên không hoạt động"

"Cậu lên sửa đi"Em :"Trời,có tiền không kêu thợ tới sửa"Hắn :"Cậu giúp việc mà,làm đi"Em bất lực,theo hắn lên phòng rồi vào nhà tắm,đúng là bị hư rồi.Cũng may là em từng sửa cái này ở nhà nên khoảng gần 15 phút loay hoay thì đã xong.Hắn nằm trên giường,tay nghịch điện thoại đợi em ra.Em :"Xong rồi đó,em về nha"Hắn :"Ê,xin số điện thoại"Em :"Thích em rồi chứ gì?"

Hắn :"Cho tiện kêu cậu qua sửa mấy cái này thôi"Em :"Thích em thì nói,em đồng ý mà"Hắn :"Bớt bớt lại dùm"Sau khi trao đổi số liên lạc cho nhau,em tạm biệt hắn rồi đi về nhà.Hắn nhìn theo bóng lưng của em,một phần nào đó trong hắn muôn giữ em ở lại.Vì đã lâu lắm rồi căn nhà này chẳng có ai cả,chỉ có một mình hắn và sự cô đơn ấy.Sáng đi học,tối đi làm,đói thì ăn đồ bên ngoài,tất cả đều chỉ có mình hắn.Chẳng còn ai bên cạnh hắn cả.Nỗi buồn của hắn đến từ nhiều phía,gia đình,bạn bè và cả những người hắn dành tình cảm rất nhiều cũng đã lần lượt rời đi.Hắn ngồi ở rìa giường,tay cầm điện thoại,mắt nhìn vào số điện thoại của em.Hắn :"Muốn gọi cậu ta đến quá.."
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
10


Hắn do dự,nhưng cũng chẳng muốn để em thấy bộ dạng yếu đuối lúc này của mình.Tất cả những sự gai góc,lạnh lùng bên ngoài,giờ đây chỉ còn hắn với những nỗi đau và đôi hàng mi thấm đẫm lệ.Những chuyện trong quá khứ của hắn ám ảnh hắn đến tận bây giờ,cứ dày vò hắn hằng đêm.---Sáng hôm sau---Em mở mắt, ánh sáng ban mai chiếu vào phòng qua khe cửa sổ.

Em vươn vai, cảm giác cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi sau một đêm ngủ.

Nhưng em biết đã đến lúc phải dậy, chuẩn bị cho một ngày học mới.Em bước ra khỏi giường, đi đến bàn học để kiểm tra lịch học và chuẩn bị đồ dùng cần thiết.

Sau đó, em vào phòng tắm để rửa mặt và chuẩn bị cho ngày mới.

Nước lạnh giúp em tỉnh táo hơn, và em cảm thấy sẵn sàng để đối mặt với một ngày học mới.Em mặc quần áo, ăn sáng nhanh chóng và chuẩn bị mọi thứ cần thiết trước khi ra khỏi nhà.

Em cầm cặp sách, kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa trước khi bước ra khỏi cửa.

Một ngày học mới bắt đầu.Em :"Anh ấy có đi học không ta?"

"Để qua hỏi thử"Em đi qua nhà hắn,gõ cửa một hồi lâu mới thấy hắn.Có vẻ hắn bị tiếng gõ cửa của em đánh thức,gương mặt tối qua mất ngủ hiện rõ mồn một.Em :"Hôm nay anh có đi học không?"

Hắn :"Không"Em :"Vậy anh ở nhà tự kiếm gì ăn đi nha,em đi học"

"Đừng có bỏ bữa"Hắn :"Cậu làm phiền giấc ngủ của tôi đấy"

"Không nhờ ơn cậu thì chiều tôi dậy chẳng cần ăn gì rồi"Em :"Sống như anh thì em xin chết"

"Nhớ nha,em đi học"Hắn :"Ờ ờ"Em :"Sáng vui vẻ"Hắn :"Ừm"Em :"Không định chúc em hả?"

Hắn :"Học tốt"Hắn dứt câu,đóng cửa cái rầm,dù vậy nhưng em lại mỉm cười,cảm giác hắn đã quan tâm em thêm rất nhiều rồi.Em vẫn đang quyết tâm sẽ tán đổ được hắn,nhưng em sẽ không quá lố lăng,chỉ là dùng tình cảm và những hành động chân thành nhất để dành lấy tình cảm của hắn.Cơ mà,con người ấy em vẫn chưa biết gì về người ta cả.Quá khứ lẫn hiện tại,tất cả đều quá mơ hồ.Văn Tâm :"Đi học nè,làm gì đứng đơ ra vậy?"

Em :"Xin lỗi,chưa tỉnh ngủ lắm"Văn Tâm :"Khỏe hơn chưa?"

Em :"Khỏe rồi,đi nè"Hắn nhìn ra ngoài bằng cửa sổ,thấy em đi cảm giác hụt hẫng lại dâng trào.Nhưng cảm giác ấy không kéo dài,hắn trở lại một ngày chỉ có mình hắn với căn nhà rộng lớn.Hắn ở trên phòng,đột nhiên nghe tiếng lục đục dưới nhà và tiếng bước chân,hắn nghĩ là em,nhưng em làm gì có chìa khóa mà vào?Hắn ra mở cửa.Hắn :"Ai đấy?"

Đôi mắt hắn hướng về chàng trao cao to đang sừng sững trước mặt,hóa ra là người bạn thân duy nhất của hắn,cũng chính là người đã thuê em đến chăm sóc hắn,Thái Lê Minh Hiếu.Minh Hiếu :"Về thăm mày coi mày ổn không nè"Hắn :"Tao ổn,không cần mày lo"

"Mà..Thế Vĩ là mày thuê à?"

Minh Hiếu :"Ừm"

"Ổn không?Không ổn tao đuổi nó kiếm người khác"Hắn :"Đừng đuổi,nó làm rất tốt"Minh Hiếu :"Vậy thì được rồi"Hắn :"Đến đây có việc gì?"

Minh Hiếu :"Thì thăm mày,với lại..tao nghĩ mày nên về thăm mẹ đi"

"Không còn nhiều thời gian nữa đâu"Hắn :"Nếu chỉ có vậy,thì xin phép"Hắn đóng cửa cái rầm,Minh Hiếu cũng bất lực lắm,năn nỉ mãi mới cho vào phòng.Hắn :"Tao không về thăm bà ta đâu nhé"Minh Hiếu :"Haizzz..nhưng mẹ mày đang bệnh rất nặng rồi"

"Về thăm mẹ đi,coi như tao xin mày đó"Hắn :"Mày thương bả thì tự mà thăm"

"Tao không có người mẹ tệ như vậy"Minh Hiếu :"Cường!Mày nặng lời rồi đó nha"

"Mẹ mày đứt ruột đẻ mày ra giờ mày nói gì vậy?"

Lời qua tiếng lại,càng nói càng lớn tiếng hơn,không ai chịu nhường ai cả.Minh Hiếu tức giận,ra khỏi phòng chẳng thèm quay đầu lại nhìn.Hắn ở trong phòng,nhắc đến ba mẹ,và những chuyện quá khứ khiến bệnh của hắn lại tái phát.Hắn đứng trước gương, nhìn vào phản chiếu của mình nhưng không thể nhận ra bản thân.

Tâm trí hắn rối loạn, cảm xúc hỗn độn.

Một lúc trước, hắn còn gắt gỏng,cãi nhau được, nhưng bây giờ, nỗi lo lắng và bất an đã chiếm lấy.Hắn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng chúng như một con sóng dữ dội, không thể ngăn chặn.

Hắn cảm thấy như đang mất kiểm soát, như thể bản thân đang trôi dạt trong một biển cảm xúc hỗn loạn.Hắn thở sâu, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh, nhưng nỗi bất an vẫn tiếp tục len lỏi trong tâm trí.

Hắn không biết làm thế nào để thoát khỏi tình trạng này, chỉ biết rằng mình cần tìm cách kiểm soát cảm xúc trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
11


Em ở trường,chẳng biết xảy ra chuyện gì,nhưng hôm nay em cũng không cảm thấy vui vẻ như mọi ngày,một cảm giác bất an khó diễn tả.Văn Tâm thấy em không ổn,muốn đưa em đến phòng y tế nghỉ ngơi thì bị từ chối,dù gì hôm nay học chỉ có 4 tiết,cũng phải ráng mà học thôi.Minh Hiếu sau khi rời khỏi nhà,đã định qua gặp em và bàn tán thêm về chuyện của hắn,dù rất giận hắn nhưng Minh Hiếu không nỡ để hắn mãi sống trong quá khứ như vậy.Minh Hiếu dùng mối quan hệ của mình,vào được bên trong trường,hẹn được em ra sau trường nói chuyện.

Em :"Anh là người thuê em hả?"

"Cảm ơn anh nhiều,em đang kẹt tiền quá trời"Minh Hiếu :"Không có gì"

"Chuyện anh muốn nói với em,là về Cường"Em :"Anh ấy sao ạ?"

Minh Hiếu :"Tinh thần cậu ta không ổn định,bị rối loạn cảm xúc được 4 năm rồi"Em :"Chuyện này...em được nghe nói rồi"Minh Hiếu :"Lý do thực sự thì anh không thể kể được"

"Nó cũng từng đi điều trị tâm lý,nhưng tất cả đều không thành công"Em :"Anh nói với em có gì không?"

Minh Hiếu :"Nó nói với anh,em làm việc rất ổn"

"Anh nghĩ em có thể giúp đỡ nó"Em :"Em vẫn đang cố gắng để giúp anh ấy"

"Mà..anh là gì của Cường?"

Minh Hiếu :"Bọn anh chơi với nhau từ nhỏ xíu,thân lắm"

"Nhìn Cường như vậy anh không chịu được"Em :"Dạ"Sau khi tạm biệt Minh Hiếu,em lại tiếp tục học cùng với Văn Tâm.Văn Tâm :"Vụ gì?"

Em :"Chuyện của anh Cường"Văn Tâm :"Dạo này có tiến triển gì không?"

Em :"Có chứ,nhiều là khác"Văn Tâm :"Cố lên"Sau khi đã học xong,em nhờ Văn Tâm đưa em đi mua đồ,rất nhanh chóng đã nhận được sự đồng ý từ Văn Tâm.Khoảng 15 phút chờ đợi bên ngoài,em bước ra với đống đồ nguyên liệu để chuẩn bị bữa ăn cho em lẫn hắn.Khi về,em tạm biệt Văn Tâm xong chạy qua nhà hắn.Em :"Cường ơi,em về rồi"

"Có trên nhà không đó?"

Em cứ đứng đấy đợi hắn,gọi đâu đó khoảng gần 10 phút tiếng mở cửa mới vang lên.Hắn :"Xin lỗi cậu"Em :"Anh sao vậy?"

Em nhìn hắn,trông biểu cảm rất tệ.Hắn :"Tôi ổn,vào nhà đi"Em vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho hắn.Khi xong, em dọn lên bàn.

Hắn bước vào, nhìn thấy bữa ăn đã sẵn sàng.

Hắn không nói gì, chỉ bắt đầu ăn.

Em cũng ngồi xuống và dùng bữa cùng hắn.Em :"Nãy anh ngủ hả?Sao không mở cửa cho em?"

Hắn :"Đừng hỏi,lo ăn đi"Em :"Anh có chuyện gì à?"

"Không thể kể cho em hả?"

Hắn :"Chuyện của tôi người như cậu giải quyết được à?"

Em :"Em không nói là em sẽ giải quyết cho anh"

"Nhưng em sẽ lắng nghe và thấu hiểu cho anh"Em nói một cách rất nhẹ nhàng,giọng nói cộc cằn ban đầu của hắn cũng được em xoa dịu.Em :"Đồ ăn vừa miệng anh không?"

Hắn :"Ngon lắm"

"Cảm ơn cậu"Em được hắn khen,vui vẻ ngồi cười khúc khích mãi khiến hắn cũng đỡ phần nào cảm giác tồi tệ ban sáng.Lý do đơn giản việc hắn không mở cửa liền cho em rất dễ để thấu hiểu,nhưng hắn không biết cách truyền đạt.Hắn chìm vào nỗi buồn của ký ức và ở trong đó rất lâu,tận đến khi nghe tiếng gõ cửa liên hồi của em mới chịu thoát khỏi sự hồi tưởng ấy.Hắn phải ngồi đó bình tĩnh lại mọi thứ mới xuống mở cửa cho em.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
12


Buổi chiều dần tối, ánh nắng vàng ấm áp dần tắt, bóng tối bắt đầu len lỏi.

Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve sầu râm ran hoặc tiếng chim gọi nhau xa xa.Em và hắn,ngồi cùng nhau ở sofa,tuy họ không nói gì cả,nhưng ít ra họ vẫn không cô đơn.Chuông báo thức trong điện thoại em reo lên,báo hiệu đã đến giờ đi làm thêm.Em lật đật ngồi dậy rồi xách áo khoác đi làm.Em :"Em đi làm thêm,khoảng 8h mới về"Hắn :"Ừm"

"Đi cẩn thận"Trước khi đi,em không quên lấy điện thoại ra chụp bức hình cũng hắn rồi gửi cho Minh Hiếu,sau đó mới đi làm.Phúc Nguyên :"Ủa anh Vĩ"Em :"Nay em cũng làm ca này hả?"

Phúc Nguyên :"Dạ"Đông Quan :"Nay Cường lại nghỉ rồi"Vì hắn không đi làm được nên Đông Quan phải làm thêm giờ để bù qua,tuy cực nhưng tiền lương chắc chắn sẽ nhiều hơn.Em vào bên trong,thay đồng phục rồi niềm nở chào khách hàng.... :"Hôm nay anh Cường không đi làm ạ?"

Em :"Dạ,anh Cường bị bệnh nên xin nghỉ vài hôm á bạn"... :"À vâng,vậy khi nào ảnh làm lại?"

Em :"Dạ chắc cỡ ngày mốt ảnh làm lại"... :"Dạ mình cảm ơn"Đây là lần thứ 3 em được các khách hàng hỏi về vấn đề này,có lẽ bọn họ đến đây mục đích là để ngắm hắn chứ cafe ngon hay dở họ cũng chẳng thèm quan tâm.Quán cafe đông đúc,em và các nhân viên khác làm việc không ngơi tay.Phúc Nguyên :"Trời ơi mệt quá"

"Nãy có chị kia kêu trà sữa mà bả đòi cái này cái kia"

"Ít đá rồi ít đường,nhiều sữa gì gì đó"Em :"Chịu thôi,phải chiều lòng khách hàng mà"

"Nãy có anh kia vô kêu matcha đá xay đòi để đá riêng nữa"Phúc Nguyên :"Rồi anh nói sao?"

Em :"Anh cười cười"

"Xong ông đó kêu giỡn"

"Riết không hiểu nổi luôn..."

Cuối cùng giờ tan làm của em cũng đến,em thay lại bộ quần áo của mình rồi chạy xe về nhà.Không quên ghé vào quán bánh ngọt tự thưởng cho mình mấy cái bánh sau một ngày học tập và làm việc chăm chỉ.Em để ý mỗi lần mua bánh cho hắn là hắn đều không ăn,mấy cái bánh trong tủ lạnh em đều tự lấy ra ăn hết,hắn thậm chí không thèm khui xem bên trong là gì nữa.Em rút kinh nghiệm,không thèm mua cho hắn,mua 2 cái cho mình rồi đi về.-----------------Đến nhà,em chạy qua nhà hắn xem tình hình thế nào,vừa gõ cửa là hắn mở cho em ngay.Em :"Anh đợi em hả?"

Hắn :"Nãy giờ tôi nằm trên sofa nên mở nhanh thôi"Em :"Đợi em thì nóiiii,em cho phép"Hắn :"Vào nhà đi,lắm lời quá"Em cười nhẹ,dù bị hắn mắng nhưng thay vì tức giận ngược lại em cảm thấy rất vui,có vẻ thì em nhìn ra được một chút ngại ngùng trong giọng nói của hắn.Em :"Anh chưa ăn gì hả?"

Hắn :"Không đói,không cần nấu gì hết"Em :"Vậy em qua đây có ích gì đâu"

"Về nha?"

Em nhìn hắn,đôi mắt mong chờ hắn sẽ bảo em ở lại.Hắn :"Tùy cậu"Em xoay người đi vào bếp,lấy cái muỗng rồi đi tới sofa ngồi lấy bánh ra ăn trước ánh mắt bất lực của hắn.Hắn :"Tối rồi mà ăn như con heo vậy?"

Em :"Kệ em"

"Ngon mà"Bánh ngọt là thứ em rất thích,em ngồi vừa nhâm nhi vừa tự tiện mở TV nhà hắn xem như đúng rồi.Hắn :"Nhà tôi mà cậu xem như nhà cậu vậy đó hả?"

Em :"Thích vậy đó"

"Anh không thích thì đuổi em về đi"Hắn nhìn em,bất giác tiến lại gần,đưa tay lên chạm nhẹ vào môi em.Hắn :"Dính kem tè le"Em :"Anh đang thử em hay là phản xạ tự nhiên của anh vậy?"

Hắn :"Lo ăn xong rồi dẹp đi,đừng nói bừa"Hắn đứng dậy,đi lên lầu,để em ngồi một mình dưới sofa.Em :"Đúng là kỳ lạ"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
13


Sau khi em ăn xong cái bánh,em dọn dẹp rồi vào bếp rửa cái đĩa vừa ăn bánh xong.Em cầm cái đĩa trên tay,xã qua nước rửa bát rồi rửa lại với nước sạch.Lúc chuẩn bị lấy ra đem cất thì bất ngờ cái đĩa trượt khỏi tay em.Tiếng vỡ tan tác vang lên khi đĩa rơi xuống sàn.Em hoảng loạn,vội vàng cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ.Đột nhiên,lòng bàn tay của em bị cứa đứt do trong lúc dọn dẹp em để những miếng vụn lên tay,không cẩn thận bị cắt vào.Cơn đau ngay lập tức khiến em buông hết đống vỡ xuống sàn,ôm lấy bàn tay đang chảy máu không ngừng.Từ trên lầu,hắn nghe tiếng động lớn vội vàng chạy xuống.Trước mắt hắn là em với cái đĩa vừa bị vỡ,hắn vội vàng chạy lại,giọng điệu nhẹ nhàng hỏi thăm em.Hắn :"Ổn không?"

"Có bị làm sao không đấy?"

Vừa nhìn thấy hắn,em đã vội giấu bàn tay đầy máu của mình ra sau lưng,giọng nói run rẩy đáp lại do cơn đau.Em :"Aha..em ổn"

"Em xin lỗi,em bất cẩn quá"Hắn nhìn thấy được sự bối rối trong ánh mắt của em,thấy bàn tay đang giấu diếm gì đó,hắn ghì chặt vào cánh tay của em,kéo mạnh.Em :"Đ..đau em"Bàn tay dính đầy máu hiện ra trước mắt hắn,hắn kéo tay em vào bồn nước bên cạnh,vội vàng làm sạch đi vết máu.Sau đó kéo em ngồi vào bàn ăn,chạy đi lấy hộp y tế.Hắn :"Sao lại giấu?"

Em :"Có gì tự hào để khoe ra chứ.."

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay em,kiểm tra vết cắt trên tay.Sau đó hắn lấy bông và cồn,bắt đầu sát trùng vết thương cho em.

Em bị đau khi cồn chạm vào da,có chút sợ hãi rụt tay lại,nhưng hắn đã giữ chặt,giống như đang động viên em hãy cố gắng lên vậy.Em :"Em phiền anh quá,em xin lỗi"Hắn :"Tôi không phiền"

"Cậu không sao là được rồi"Sau khi sát trùng và băng bó cho em xong,hắn dịu dàng nhìn em.Hắn :"Ổn chưa?"

Em không nói gì,chỉ gật đầu nhẹ.Hắn nhìn xuống chân,bắt đầu cúi xuống nhặt những mảnh vỡ của cái đĩa,rồi quét dọn lại sạch sẽ,lau luôn cả những vết máu của em.Bộ quần áo em cất công lựa để qua nhà hắn cũng bị nhuốm màu đỏ.Hắn :"Cậu tắm lần nữa đi,lấy quần áo tôi mặc tạm"

"Máu không nhìn kinh lắm"Em :"Dạ,em cảm ơn"Hắn đưa em vào phòng mình,lựa cho em bộ quần áo thích hợp rồi bắt em đi tắm.Hắn :"Nhớ là đừng để vết thương dính nước nhé"Em :"Dạ"Hắn ngồi trên giường,nhìn vào bóng dáng mờ ảo qua cánh cửa,hắn chưa bao giờ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ như vậy trước đây.Một cảm giác không rõ là gì,chỉ là khi em dựa dẫm vào hắn,hắn lại thấy rất vui.Khi em bên cạnh hắn,dù không nói ra nhưng bên trong hắn luôn coi em là người tốt,đáng tin cậy.Khác hẳn với ấn tượng đầu tiên khi gặp nhau giữa em và hắn.Em :"Xong rồi nè"

"Bộ đồ đẹp thiệt á"Hắn :"Thích không?Cứ lấy mặc đi"

"Bộ đó cũ rồi,tôi không còn mặc nữa"Em ra khỏi nhà tắm,em tắm nhanh vì đã tối rồi,chỉ làm sạch vết máu trên người rồi ra thôi.Hắn ngồi tựa lưng vào giường,nhích người xích qua cho em vào ngồi cùng với mình.Em :"Cảm ơn anh lần nữa nha"Hắn :"Không có gì"

"Lần sau cẩn thận hơn tí"Em :"Dạ dạ"

"Bình thường anh có để ai vào phòng mình như này không?"

Hắn :"Nếu có thì sao?Cậu ghen à?"

Em :"Đâu có quyền gì đâu mà ghen"

"Cơ mà..nếu em là người đầu tiên thì may mắn quá"Hắn :"Ờ,là người đầu tiên vào phòng tôi"

"Cũng là người đầu tiên tôi cho tắm trong phòng đấy"Em ngồi bên cạnh hắn,ôm cái gối vào lòng,cố tìm một chủ đề gì đó để kết nối được nhiều với hắn.Nhưng em thấy hắn không nói gì cả,sợ mình sẽ làm phiền hắn thêm.Em :"Em không biết phải bắt chuyện với anh sao nữa"Hắn :"Không cần cố"

"Chỉ cần cậu bên cạnh tôi như này,là quá đủ rồi"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
14


Buổi tối lặng lẽ trôi qua trong căn phòng rộng lớn,ánh đèn dịu dàng chiếu sáng không gian yên tĩnh.Em và hắn ngồi cùng nhau trên giường,không ai nói một lời.Nhưng không khí giữa họ không bị gượng gạo,mọi thứ đều rất tận hưởng.Chỉ có sự hiện diện của tiếng thở nhẹ nhàng của nhau.Họ ngồi đó,cả hai đều chìm vào thế giới riêng của mình.Mọi thứ như ngưng đọng lại,chỉ có khoảng thời gian bên nhau là quan trọng nhất.Đột nhiên,hắn dịu dàng bắt chuyện với em,phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.Hắn :"Nếu cậu chán,có thể về"Em nhìn hắn đang cầm cái điện thoại trên tay nhưng hắn chẳng làm gì cả,không lướt mạng xã hội,không chơi game.Chỉ là đang cố tỏ ra không quan tâm đến em,cuối cùng vẫn là người chủ động.Em cười nhẹ,đáp.Em :"Đâu có chán,vui mà"

"Ở bên cạnh người mình thích thì còn gì tuyệt hơn hả?"

Hắn nhìn em với ánh mắt nghiêm túc,cất giọng nói.Hắn :"Cậu có thực sự đang nghiêm túc với tôi không?"

Em :"Em chắc mà"Hắn dẹp điện thoại qua một bên,em thấy thế cũng không làm bài tập nữa.Hắn :"Tôi không mong cậu đến với tôi chỉ vì tiền"Em :"Em thích anh là thật"

"Kể cả anh Hiếu không thuê em làm công việc này em vẫn sẽ thích anh mà"Hắn :"Sao lại thích tôi?"

Em :"Anh có nhiều thứ để thích lắm,anh không biết điều đó sao?"

Hắn :"Điều gì?"

Em :"Anh đẹp trai,học giỏi,nghiêm túc trong công việc"

"Dù anh cố tỏ vẻ gai góc nhưng khi em bị cắt tay vẫn là anh quan tâm em nhất"Hắn :"Tôi không..tốt như cậu nghĩ đâu"

"Thích tôi chỉ khiến cậu càng mệt"

"Ai lại chịu quen một thằng rối loạn cảm xúc?"

Em :"Em không biết quá khứ anh đã trải qua những gì"

"Nhưng đến hiện tại em chưa bao giờ nghĩ việc thích anh là sai cả"Từng câu từng chữ em thốt ra dường như đã chạm được vào trái tim của hắn.Sự ấm áp và cảm giác được vỗ về này là thứ từ rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận được.Hắn dần mở lòng,bắt đầu tâm sự chuyện của mình với em.Hắn :"Ba tôi mất năm tôi lên 8 tuổi"

"Tai nạn giao thông,chính ba tôi đã cứu tôi và ông đã chết trước mắt tôi"Em :"Anh..."

Hắn :"Tôi lao ra đường lớn,còn nhỏ mà,biết gì đâu"

"Rồi ba tôi đỡ cho tôi"Em :"Anh ám ảnh do việc đó sao?"

Hắn :"Mẹ tôi đã khóc rất nhiều,hình ảnh ấy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí tôi"

"Được vài năm sau mẹ tôi tái hôn"Em :"Mọi chuyện sau đó?"

Hắn :"Tôi chống đối nhiều lắm,tôi chỉ xem đúng ba tôi là ba thôi"

"Tôi tự nhốt mình trong phòng vài tháng,không tiếp xúc với ai trong khoảng thời gian dài"Em :"Vậy còn Minh Hiếu?"

Hắn :"Chơi với tôi từ nhỏ,nó cũng nhiều lần khuyên tôi nhưng tôi không chịu là không chịu"

"Sau đó tôi bỏ mặc mọi thứ,lên thành phố sống"Em :"Vậy rối loạn cảm xúc cũng do anh ám ảnh tâm lý từ nhỏ sao?"

Hắn :"Mỗi đêm như này..hình ảnh ba tôi mất cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi"

"Những tiếng khóc than của gia đình tôi khi đứng trước bia mộ của ông ấy"

"Họ không trách tôi,nhưng trong tôi biết rõ chính tôi là nguyên nhân gây ra tất cả"Em ngồi bên cạnh hắn,không kiềm chế được ôm chặt hắn vào lòng bằng tất cả sự ấm áp của mình để an ủi phần nào vết thương của hắn.

Em :"Không sao,mọi thứ sẽ ổn mà"Hắn :"Tôi từng đi bác sĩ tâm lý..nhưng vẫn không thể thoát ra"Em :"Em hiểu,rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi"Hắn tựa đầu vào vai em,cảm nhận rõ sự ấm áp của em,cảm giác an toàn hơn bao giờ hết.Sự vỗ về của em khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn được phần nào,tựa như con gió mát xoa dịu đi vết thương lòng.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
15


Cứ như thế,em và hắn ôm nhau như vậy mãi.Không ai buông ai ra cả,đây là lời an ủi lớn nhất em có thể dành cho hắn ngay lúc này.Hắn khóc,những giọt nước mắt đọng lại trên vai em,hơi ấm khiến em chỉ muốn càng ôm hắn chặt hơn.Trong khoảnh khắc ấy,giống như một nơi trú ẩn hoàn hảo cho một tâm hồn như hắn,tràn ngập sự vỗ về và cảm giác an toàn hơn thảy.Cuối cùng,hắn thiếp đi trên vai em.Em :"Anh đã vất vả lắm ha?"

"Anh ngủ ngon"Em ân cần đỡ hắn nằm xuống giường,đắp chăn kỹ càng.Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe có chút sưng lên của hắn,hóa ra sâu bên trong con người cộc cằn gai góc ấy,lại là một đứa trẻ với những vết sẹo không bao giờ lành.Em cúi xuống,trộm hôn vào môi hắn lúc hắn đang ngủ say.Nhưng đúng vào lúc đôi môi em chuẩn bị đặt xuống,hắn mở mắt ra nhìn em.Hắn :"Cậu làm gì vậy?"

Em :"E..em xin lỗi"Em hốt hoảng,định đứng dậy bỏ ra khỏi phòng thì hắn kéo em lại,ghì chặt em xuống giường,đôi mắt hắn dán chặt vào môi em.Em :"Em biết em quá trớn rồi,em không thế n-..Chưa kịp dứt câu,hắn đã cúi xuống trao cho em nụ hôn dài.Đôi môi họ quấn quýt lấy nhau,cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.Từng cử chỉ,nhịp thở của họ như hòa vào nhau,thời gian như đứng yên,chỉ còn lại em và hắn.Hắn :"Phần thưởng của cậu"

"Cảm ơn đã lắng nghe những tâm sự của tôi"Em :"Chỉ cần nghe tâm sự là được hôn vậy hả?"

Hắn :"Cậu không thích à?"

Em :"Em chỉ thắc mắc thôi mà"

"Lỡ người khác nghe anh tâm sự anh có hôn họ vậy không?"

Hắn :"Lắm lời"Em nhíu mày,đứng dậy,quăng cái gối vào người hắn.Hắn :"Gì vậy?Giận à"Em :"Em đi về!!"

Hắn :"Ở lại đây một đêm đi"

"Giờ muộn rồi,không có bắt xe về được đâu"Em cười nhẹ,lấy cái gối rồi đi qua bên cạnh hắn,nằm xuống.Hắn cũng vậy,đôi mắt dán vào em đến khi em nằm xuống hắn mới yên tâm nằm xuống cùng em.Em :"Thích em rồi chứ gì?"

Hắn :"Tắt đèn đi,đừng có nói tầm bậy"Em với tay lên tắt đèn,căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.Em :"Anh ngủ ngon nha"Hắn :"Ừm,cậu ngủ ngon"Em nhẹ nhàng chui vào lòng hắn,cảm nhận sự ấm áp và an toàn trong cơ thể ấy.Em :"Thích em thì cứ nói,chảnh làm gì"Hắn :"Ngủ đi,lắm lời thế không biết"Em :"Nhà em ở ngay cạnh anh mà"

"Muốn em ở lại với anh cũng kiếm lý do gì hợp lý hơn chứ"Hắn :"Cuối cùng cậu vẫn ở lại đấy thôi"Em cười khúc khích trong lòng hắn.Hắn ôm em vào lòng,cảm nhận hơi thở và nhịp đập của đối phương.Em :"Anh ngủ ngon ạ"Hắn :"Ừm,ngủ ngon"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
16


Bình minh dần ló dạng, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, tạo ra một không gian sáng sủa và yên bình.

Những tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi qua kẽ lá, tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp của thiên nhiên.Không khí trong lành và mát mẻ, mang theo hơi thở của sự sống mới.

Tiếng chim hót líu lo trong không gian yên tĩnh, tạo ra một bản nhạc nhẹ nhàng và du dương.

Cảnh sáng sớm thật đẹp và yên bình, như một lời chào đón ngày mới đầy hứa hẹn.Em :"Hmmm~ mấy giờ rồi nhỉ?"

Em mở mắt, thấy mình đang nằm trong vòng tay của hắn.

Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, tạo ra một không gian ấm áp và yên bình.

Hắn vẫn còn ngủ say,em không muốn thức hắn, nên nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra và ngồi dậy.

Em nhìn hắn một lúc, cảm nhận sự ấm áp và yêu thương trong lòng.

Sau đó, em lặng lẽ đứng dậy và đi về trước, không muốn làm phiền giấc ngủ của hắn.Hắn :"Định đi đâu?"

Em :"Em làm anh tỉnh hả,em xin lỗi"Hắn :"Trả lời"Em :"Em chuẩn bị đi học,sắp đến giờ rồi"Hắn :"Ừm"Em :"Em đi trước nha,anh ở nhà ngoan nha"Hắn :"Cái đấy không cần cậu nhắc"Sau khi em đi,hắn mới lọ mọ ngồi dậy,nhìn ra cửa sổ thấy em đi lon ton về nhà,bất giác mỉm cười.Một nụ cười đã lâu không xuất hiện trên gương mặt lạnh tanh của hắn.Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên sau khoảng thời gian xin nghỉ làm ở quán cafe.Hắn là người sống rất kỷ luật,luôn đúng giờ,không để ai phải phàn nàn về mình cả.Đông Quan :"Chịu đi làm rồi đó hả?"

Hắn :"Xin lỗi,dạo này nhiều chuyện quá"Đông Quan :"Vào làm nè,nãy cũng có người mới sáng tới hỏi em rồi đó"Hắn :"Nay chắc mệt lắm đây"Hắn vào trong quán,thay đồng phục nghiêm chỉnh rồi ra quầy làm nước.Rất nhanh chóng,quán cafe đã tấp nập hơn hẳn mọi ngày dù chỉ mới gần 9h sáng,mọi người ai nấy đều muốn tranh chỗ gần quầy làm nước để ngắm hắn.Đông Quan :"Xịn nha trời,toàn mấy em xinh gái tới vì em không đó Cường"Hắn :"Không hứng thú"Đông Quan :"Định bao giờ mới có người yêu?Sống vậy hoài hả"Bất chợt,hắn lại nghĩ tới em.Hắn :"Hiện tại..như này cũng ổn mà"

"Ở nhà có con mèo quậy lắm,chăm nó đủ mệt rồi"Đông Quan :"Nay làm con sen rồi hả?"

Hắn :"Hôm qua chạy nhảy bị chảy máu,em lo cho nó hết chứ ai"Đông Quan :"Mèo ở đâu?Em mua hả?"

Hắn :"Bạn em cho"Đông Quan :"Đã dữ trời,có hình không cho anh xem với"Hắn không đáp,chỉ cười thôi.Nụ cười của hắn khiến Đông Quan rất bất ngờ,hắn vốn là người ít nói,lạnh lùng,khó tiếp cận,giờ đây lại đang cười vì con mèo ở nhà.Đông Quan :"Thành con sen rồi"Hắn :"Chắc thế anh ạ"Có lẽ,sự xuất hiện của em chính là lý do lớn nhất cho sự thay đổi đột ngột của hắn.Em mang đến cho hắn sự ấm áp và hạnh phúc,là thứ hắn đã không cảm nhận được từ rất lâu,và hắn biết ơn điều đó.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
17


Hắn đang làm việc ở quán cafe, pha chế cà phê và phục vụ khách hàng.

Một cô gái bước vào, nhìn quanh quán và dừng lại ở hắn.

Cô ta mỉm cười và bước đến gần, hỏi thăm về món cà phê yêu thích của quán.

Hắn trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, nhưng không thể không cảm thấy một chút chú ý từ cô gái.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng trở lại với công việc, không để ý đến cô ta quá nhiều.Đông Quan :"Cô gái đó là người hay đến quán mình trước kia phải không?"

Hắn :"Em không nhớ"

"Quán mình đông mà"Đông Quan :"Hình như là thích em đó,hồi trước có hỏi anh về số điện thoại của em nữa"Hắn :"Đừng cho cô ta gì cả,phiền lắm"Cả hai đang nói chuyện thì Phúc Nguyên bước vào,nhìn thấy Phúc Nguyên là hắn biết em đã tan học rồi.Đợi một lúc,em bước vào quán,trên tay là những chiếc bánh ngọt thơm ngon em đã mua cho mọi người.Phúc Nguyên :"Anh Vĩ là số mộttttt"Đông Quan :"Cảm ơn em nha,dễ thương ghê á trời"Em :"Mọi người ăn ngon miệng nha"

"Quán này em tâm đắc lắm luôn"Em vào trong thay đồng phục rồi ra bên ngoài phục vụ khách hàng như mọi hôm.Hắn đứng đấy,nhìn em đắm đuối.Mọi cử chỉ và hành động của em đều nằm trong tầm ngắm của hắn.Dáng vẻ chăm chỉ đấy của em khiến hắn rất thích mắt,nhìn em mãi đến khi em quay mặt lại thì cả hai chạm mắt nhau.Em cười nhẹ,sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.Hắn cố giữ bình tĩnh,nhưng hắn vẫn bối rối khi bị em bắt gặp.Đông Quan :"Sao thế?Nay mất tập trung vậy"Hắn :"À..chắc hơi mệt nên vậy"Đông Quan :"2 tiếng nữa tan làm rồi,cố lên"Phúc Nguyên :"Anh Cường ơi..cứu em"

"Có chị khách kia đòi gặp anh cho bằng được thì mới chịu trả tiền kìa"Hắn :"Tch..phiền thế không biết"Hắn đi ra ngoài,cô ả không ai khác chính là người khi nãy bắt chuyện với hắn.... :"Cuối cùng anh cũng chịu gặp em"Hắn :"Trả tiền"... :"Em trả,nhưng anh phải ngồi lại nói chuyện với em"

"Phải chiều khách hàng chứ?"

Hắn thở một hơi dài,cố giữ bình tĩnh rồi ngồi xuống đối diện với cô ta.Cả hai ngồi ở bên ngoài quán cafe,ít người vì chỗ này khá nắng.Dễ nói chuyện hơn.... :"Em nhớ anh lắm đó,rốt cuộc anh đi đâu mấy ngày nay vậy?"

Hắn :"Chuyện của cô à?"

"Nói nhanh đi tôi còn làn việc"... :"Chuyện của chúng ta..thực sự không thể quay về với nhau sao?"

"Em biết lúc trước do em bỏ rơi anh..nhưng em hối hận lắm rồi"Hắn :"Nói xong rồi,trả tiền rồi đi về đi"... :"Cường..em vẫn còn yêu anh"

"Xin anh,cho em một cơ hội đi"Hắn đứng dậy,đi vào trong quán,không thèm lấy tiền của cô ta nữa.Cô ả chính là người yêu của hắn vào khoảng vài năm trước.Nhưng cả hai đã chia tay nhau vì hắn phát hiện cô ả đã ngoại tình,không một lời giải thích,cứ vậy bỏ rơi hắn.Em :"Anh ổn không?Cường"Hắn :"Tôi ổn"Nãy giờ em đứng trên trong,nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện cũng nắm rõ được tình hình.Em sợ bệnh rối loạn của hắn sẽ đột ngột tái phát ngay lúc này nên em đã liên tục đi bên cạnh an ủi hắn.Những kỷ niệm đau lòng thường sẽ rất dễ kích động đến hắn.Em :"Em pha cafe cho anh nha"

"Ngồi nghỉ ngơi xíu đi"Hắn :"Không cần"Hắn kéo em lại,ôm em vào lòng mình.Em đáp lại cái ôm của hắn.Em :"Họ tệ với anh thì về với em"

"Em vẫn luôn đợi anh ở nhà"Hắn :"Ừm"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
18


Sau khi ổn định lại tâm lý,hắn ra ngoài làm tiếp công việc của mình.Không quên nói lời cảm ơn gửi đến em,người đã luôn bên cạnh hắn lúc ấy.Hắn :"Cảm ơn cậu"Em cười nhẹ,đưa tay lên xoa đầu hắn.Em :"Tí nữa anh đợi em được không?"

"Hôm nay Tâm đưa em đi nên em không tự về được"Hắn :"Ừm,tôi đợi cậu"Trong quán cafe ấm áp, em và hắn làm việc cùng nhau.

Em thường xuyên trêu đùa, thả thính hắn bằng những nụ cười tinh nghịch và ánh mắt quyến rũ.

Hắn ít nói, nhưng mỗi khi nhìn em, ánh mắt hắn lại ánh lên sự quan tâm và ấm áp.

Em cảm nhận được sự thu hút từ hắn, dù hắn không nói nhiều, nhưng mỗi cử chỉ của hắn đều khiến em cảm thấy đặc biệt.

Không khí giữa họ dần trở nên ấm áp và thân mật hơn, như những tách cafe nóng được ủ kỹ trong không gian nhỏ bé của quán.Cuối cùng,giờ tan làm của hắn đã đến,nhưng hắn không về.Lặng lẽ làm cho mình một tách cafe nóng sau một ngày làm việc mệt mỏi,rồi ngồi đợi em.Quán cũng đã bớt khách,em và hắn được dịp ngồi cùng nhau chuyện trò.Hắn :"Mệt lắm không?Bớt khách rồi,xin về sớm vẫn được"Em :"Em ổn mà"

"Hay chuyện đợi em khiến anh khó chịu hả?"

Hắn :"Tôi nói thế bao giờ?"

Em :"Rõ ràng là vậy,tự nhiên kêu em về sớm làm gì"

"Nếu không thích thì anh có thể về trước,em không sao"Hắn :"Tôi sợ cậu mệt nên bảo thế"

"Tôi không khó chịu gì hết"Hắn luôn quan tâm đến em từng chút,chỉ là không thể hiện quá rõ ràng ra bên ngoài.Nhưng em cảm nhận được sự ấm áp từ hắn,điều đó khiến em rất vui.Những lúc hắn cúi xuống làm việc, ánh mắt lén lút về phía em, hay khi hắn vô tình chạm vào tay em, đều khiến tim em đập nhanh hơn.

Nụ cười nhẹ nhàng của hắn mỗi khi em làm tốt việc, hay khi hắn giúp đỡ em.Tất cả mọi thứ đều khẳng định việc em dành hết tình cảm của mình cho hắn là hoàn toàn đúng đắn.Đông Quan :"Mọi người có thể về nha,hôm nay đóng cửa sớm"

"Khách bớt rồi"Phúc Nguyên :"Byebye mọi người,em về"Hắn :"Dọn dẹp đi,tôi đợi cậu bên ngoài nhé"Em :"Dạ"Em vào trong,thay đồ lại như thường,mặc áo khoác,lấy cái balo đi học rồi ra bên ngoài.Thấy hắn đã đợi sẵn,không giấu nổi niềm vui trong ánh mắt.Cứ vậy,cả hai đèo nhau về nhà.Em :"Em là người thứ mấy được ngồi sau xe anh vậy?"

Hắn :"Không phải đầu tiên"Em :"Ơ.."

"Vậy cô gái hồi chiều mới là đầu tiên hả?"

Hắn :"Đừng nhắc cô ta được không?"

"Ừ,cô ta là người đầu tiên đấy"Em :"Tự nhiên quạo với em"

"Vậy..không phải người đầu tiên,làm người cuối cùng được không?"

Hắn im lặng,không đáp lại câu hỏi của em.Không khí cũng dần trở nên gượng gạo.Em :"Để em bên nhà em nha"Hắn :"Sao không qua thẳng nhà tôi?"

Em :"Tắm rửa nữa,tắm xong em qua"Hắn :"Bộ quần áo hôm qua của cậu tôi giặt rồi,qua nhà tôi tắm đi"

"Đỡ mất công chạy qua chạy lại"Lần này đến lượt em im lặng.Không phải do gượng gạo hay gì hết,em thấy rất vui khi được hắn níu giữ như vậy.Hắn :"Không được à?"

Em :"Dạ được"Hắn :"Sao không trả lời?"

"Không vừa ý thì nói,tôi không ép ai bao giờ"Em :"Tại em vui quá"

"Anh quan tâm em nhiều như vậy cơ mà"Hắn :"Hơ.."
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
19


Hắn đưa em về nhà,cả hai ai nấy đều rất mệt nên cũng chẳng muốn nấu nướng gì,trên đường về có ghé mua 2 phần cơm gà rồi về nhà đổ ra ăn.Em đợi hắn tắm trước,trong lúc chờ đợi em đã đổ cơm sẵn ra đĩa rồi đem để trên bàn ăn rồi lên phòng.Em :"Em dọn cơm ra hết rồi,anh tắm nhanh đi"Không để em phải đợi lâu,sau đó khoảng vài phút hắn đã tắm xong.Hắn :"Cậu tắm đi,tôi đợi"Em :"Anh ăn trước đi,không cần đợi đâu"

"Em tắm lâu lắm"Hắn không đáp lại em,nhưng hắn vẫn đợi,không động vào chút đồ ăn nào cho đến khi em tắm xong và đi xuống.Trong lòng em vui lắm,cả hai vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.Hắn :"Mai đi học à?"

Em :"Dạ"

"Sáng Tâm qua đón em như mọi hôm"Hắn :"Cậu và thằng bé ấy thân nhỉ?"

Em :"Thân lâu rồi"Hắn :"Ừm"Em :"Sao vậy?Anh ghen với Tâm hả?"

Hắn :"Ghen với 2 thằng con nít làm gì?"

Em :"Em lớn rồi,không phải trẻ con"

"Em nhỏ hơn anh có 1 tuổi thôi đó nha!"

Em gằn giọng,từ trước tới giờ em rất ghét việc bị người khác nói là con nít hoặc đại loại như vậy.Bản thân em từ nhỏ đã tự lập,sống không cần dựa dẫm vào ai quá nhiều nên em không thích bị nói vậy.Hắn không hiểu em,em cũng chẳng thèm nói chuyện với hắn.Bữa ăn diễn ra ban đầu rất vui vẻ,nhưng giờ thì chỉ còn tiếng đũa muỗng chạm vào bát cơm.Khoảng gần 10 phút,hắn ăn xong thì tự mình dọn dẹp,không nhờ đến em.Em :"Để đó đi,em rửa"Hắn :"Không cần"Em :"1tr2 của em đó,để đi em dọn"Hắn :"Vì tiền à?"

"Cần bao nhiêu nói đi,tôi chuyển cho một lần rồi cậu biến khỏi nhà tôi"Em :"Này,anh nặng lời với em quá rồi đó"

"Em vô nhà anh làm việc,không lẽ em để anh làm?"

"Em cũng nhận lương mà"Hắn không trả lời lại em,quay vào bếp tiếp tục rửa bát.Em nhíu mày,đứng dậy kéo hắn đi ra.Em :"Em ăn sau cùng,em dọn"Hắn :"Về đi,tôi làm được"Hắn không cố ý,nhưng lúc cả hai tranh với nhau việc rửa bát thì hắn đã đẩy em,không quá mạnh nhưng em đã bị mất trớn,ngã về phía sau,lưng đập mạnh vào ghế.Hắn :"N..này!Cậu ổn không?"

Hắn hoảng hốt,vội vàng ngồi xuống hỏi han em.Em :"Tránh xa tôi ra đi"

"Anh nói đúng rồi,thằng con nít như tôi thì chỉ có tiền mới làm tôi vừa lòng"Hắn :"Ý tôi không phải vậy"

"Tôi xin lỗi,cậu ổn không?"

Em :"Anh không cần phải quan tâm đến tôi"

"Tôi về nha,ngủ ngon"
 
Back
Top Bottom