Lãng Mạn [CuongBachTheVi]Hàng Xóm.

[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
20


Em đứng dậy,cố nén cơn đau ở lưng,lấy cặp sách,áo khoác và điện thoại rồi về nhà.Hắn dõi theo em,cảm giác tội lỗi bao trùm lấy hắn.Hắn không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy,hắn muốn chạy đến ôm em thật chặt và xin lỗi em,nhưng vẫn là không thể.Chứng rối loạn của hắn lần nữa ghé thăm,hắn nghĩ rằng chính bản thân hắn là kẻ mang đến những điều xui xẻo cho người khác.Hắn chẳng làm gì ra hồn cả,từ nhỏ đến bây giờ đều như vậy.Từ bé,ba mẹ hắn đã luôn yêu thương và chiều chuộng hắn.Hắn lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ,do vậy nên tính cách của hắn cũng ngông cuồng hơn.Chính hắn là người đòi ba mình theo đá bóng cùng mình,và cũng là người đá trái bóng ra đường lớn,là người đã gián tiếp giết chính người ba của mình.Hằng đêm,từng phút từng giờ,khung cảnh ba hắn ôm chặt lấy hắn với cơ thể đầy máu luôn in sâu vào tâm trí hắn không thoát ra được.Mẹ hắn tái hôn,chính hắn là người đã chủ động từ mặt mẹ mình,chuyển đến thành phố khác sống và không nói một lời.Minh Hiếu,bạn thân của hắn cũng nhiều lần đau đầu vì tính tình chướng khí của hắn.Bây giờ,hắn lại làm em đau.Rốt cuộc,hắn được sinh ra trên đời này để làm gì?-----------------Em :"Tch..đau quá"Em về đến nhà,đứng trước gương cẩn thận cởi áo ra,vết bầm rất lớn hiện ra trước mắt khiến em phải nhờ Văn Tâm chạy qua và mua thuốc dùm mình.Văn Tâm :"Thuốc nè,mà sao bầm dữ vậy?"

Em :"Vấp thôi"

"Bôi thuốc dùm tao đi mày"Em nằm sấp trên giường,Văn Tâm nhìn vết bầm của em cũng nhíu mày,rất nặng luôn.Văn Tâm nhẹ nhàng bôi thuốc cho em.Em :"Haizzz..tao với anh Cường cãi nhau rồi"

"Chuyện bé tí thôi,mà tao giận quá nên bỏ về"Văn Tâm :"Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ thì không đáng đâu"

"Thử ngồi lại nói chuyện với ảnh đi"Em :"Biết là không đáng,nhưng không nói không được"

"Ảnh kêu tao trẻ con,rồi còn nặng lời với tao nữa"Văn Tâm :"Vậy mày định làm gì?Mày nghĩ ảnh có chịu chủ động không?"

Em :"Không biết,nhưng tao không làm lành đâu"

"Lần này tao phải cho anh ấy hiểu cuộc sống của anh ấy phải có tao"Văn Tâm :"Ghê nha bà nội"

"Tối nay tao ngủ đây luôn nha"Em :"Được,ngủ đi"

"Sẵn sáng mai chở tao đi học"Văn Tâm :"Ông giảng viên ổng bị cái gì đó không rõ nên ổng nghỉ dạy 1 tháng rồi"

"Ngày mai được về sớm,học ít lại đó mày"Em :"Oh ok"Sau một hồi tâm sự,Văn Tâm cũng bôi thuốc cho em xong thì cả hai nằm cùng nhau trên giường rồi chìm vào giấc ngủ rất nhanh sau đó.Em bị đau,rồi còn phải nằm sấp nên em khó chịu trong người lắm,may mà vẫn còn Văn Tâm bên cạnh an ủi và động viên,chịu nghe em tâm sự về mấy chuyện gần đây xảy ra giữa mình và hắn.Một đêm rất dài và trằn trọc với em.---Sáng hôm sau---Một ngày mới lại bắt đầu,đón chào ngày hôm nay là một sự âm u như sắp mưa đến nơi,chẳng có chút nắng nào cả.Văn Tâm và em cùng nhau chuẩn bị,sau đó cả hai đèo nhau đến trường.Em không nhắn cho hắn gì cả,buổi sáng cũng không thèm qua nhà hắn.Văn Tâm :"Ê ổn không,lỡ ảnh nói chuyện đó với ông Hiếu rồi sao"Em :"Kệ ảnh,tao không chủ động đâu"Văn Tâm :"Ê mưa rồi trời má"Cả hai đang nói chuyện thì trời mưa lớn,Văn Tâm phóng xe cố chạy thật nhanh đến trường nhưng cả hai vẫn bị ướt một chút.Em :"Ngày gì vậy trời"Văn Tâm :"Ê nay cũng không học nhiều,tao với mày cúp xuống y tế nằm đi"Em :"Ê được đó"

"Chốt vậy đi"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
21


Em và Văn Tâm xuống phòng y tế với bộ dạng nhếch nhác,vừa hay lại không có cô y tế nên cả hai nằm luôn,người cái giường rồi nằm đó chơi.Em :"Mày định ở vầy với tao hoài luôn hả?Có để ý em nào chưa"Văn Tâm :"Thôi mày,tao chưa có ý định yêu ai hết"Em :"Cứ yêu đi,có sao đâu"

"Biết đâu gặp được định mệnh đó"Văn Tâm :"Thôi"

"Mày lo cho mày kìa,đừng có quan tâm tới tao"Em :"Tao cũng muốn mày hạnh phúc mà"

"Đâu phải cứ thế này được"Văn Tâm :"Ừm,cảm ơn"

"Để học xong cái rồi tính"

"Ê lưng mày sao rồi?Để tao bôi thuốc cho nha"Em :"Ừ ok"Cùng thời điểm đó,hắn nhìn bên nhà đã thấy em và Văn Tâm đi học từ sớm,em cũng không qua nhà hắn để gọi hắn như mọi lần.Hắn đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của cả hai.Hắn không phủ nhận việc mình đã thích em,nhưng hắn vẫn có chút đắn đo về mối quan hệ này.Từ vài năm trước,khi hắn vẫn còn rất yêu cuộc sống này và có người yêu là các cô gái xinh đẹp ngoài kia.Dần dần,hắn đến với ai họ cũng đều có cớ để dần rời xa hắn,khiến hắn mất niềm tin vào tình yêu rất nhiều.Khi yêu ai đó,hắn sẽ trở nên rất yếu đuối,và hắn ghét sự yếu đuối đó.Hắn không muốn quá khứ tồi tệ ấy lập lại,chỉ khiến hắn mệt càng thêm mệt.Minh Hiếu :"Ê thằng kia,sao không khóa cửa nhà vậy?"

Hắn :"Đợi em ấy về"Minh Hiếu :"Đợi ai?Vĩ hả?"

"Mà hôm qua nó không gửi hình cho tao,2 bây giận gì nhau à"Hắn :"Haizzz..mọi thứ dần trở nên tồi tệ hơn rồi"

"Em ấy rất tốt,nhưng tao thì lỡ làm em ấy đau rồi"Minh Hiếu :"Là sao?Kể rõ ràng ra coi"Hắn im lặng,chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại nằm trên sofa suy nghĩ về em.Minh Hiếu :"Hay tao đuổi việc nó nha?"

Hắn :"Không!Đừng đuổi em ấy"Minh Hiếu :"Mày thích nó rồi,phải không?"

"Nếu thích thì cứ tiến lên đi"Hắn :"Khó nói lắm"

"Mà sao nay qua đây?"

Minh Hiếu :"Thăm mày nè"

"Mà cũng tới giờ tao đi rồi,thôi bye nha"Hắn :"Ừm,đi đi"Minh Hiếu :"Nếu mày thấy nó xứng đáng,thì mày cứ thử một lần nữa đi"

"Tao tin mọi quyết định của mày đều là đúng"Hắn cười nhẹ,ra chào tạm biệt người bạn thân của mình rồi cuối cùng đã đưa ra được quyết định trong lòng mình.Hắn lên phòng,tắm rửa thay quần áo rồi đi đến trường.----------------Em :"Ui da..mày nhẹ thôi"Văn Tâm :"Nó tím mà nó xanh xanh nữa mày ơi"

"Một cục giữa lưng luôn nè"Em :"Đau quá,mày chậm thôi trời ơi"

"Mày chét từ từ là chết hả"Văn Tâm :"Để im coi,nhẹ nhàng nhất rồi đó"Văn Tâm bôi thuốc cho em nhưng vì vết bầm đã để được một ngày nên rất đau,đau hơn hẳn hôm qua khi chỉ vừa mới bị.Em với Văn Tâm giằng co với nhau một hồi thì cả hai ngã nhào xuống giường.Văn Tâm :"Trời ơi lem thuốc lên giường rồi"Em :"Tại mày á"Cả hai cười bất lực,chẳng biết nên phản ứng làm sao với trường hợp này.Cũng may cô y tế không có ở đây nên vẫn giấu được.Văn Tâm xoay ngoài em lại,hướng lưng về phía mình để tiếp tục bôi thuốc.Rồi tiếng mở cửa phòng vang lên,bầu trời mưa vẫn còn lớn nên cả hai không để ý.Văn Tâm vốn dĩ to con,cứ đè người em xuống nằm sấp xuống giường cho mình dễ bôi thuốc,càng nhìn càng khiến người khác hiểu lầm.Em :"U..ủa?"

"Anh đến đây làm gì vậy?"

Hắn :"Tiếp tục đi xem nào?"

"Sao lại dừng ngang thế?"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
22


Hắn đứng tựa lưng vào cửa,nhìn em và Văn Tâm trước mắt mình.Em hoảng loạn,dù biết bản thân mình chỉ là nhờ bạn bôi thuốc thôi,không có ý gì khác cả.3 đôi mắt cứ thế nhìn nhau,hắn nhướng mày rồi quay lưng đi chỗ khác,không thèm hỏi hang gì ai cả.Em :"Trời..ê mày ở đây đi"Nói rồi em đuổi theo sau hắn.Văn Tâm :"Ê hình như mình mới làm cái gì đó có lỗi lắm.."

"Thôi kệ"---Em :"Anh nghe em nói,không phải vậy đâu"Em giữ tay hắn lại,giọng nói có chút run rẩy.Hắn :"Cậu muốn tôi hiểu thế nào?"

Em :"Chỉ là..hôm qua em ngã nên lưng bị bầm"

"Em nhờ Tâm bôi thuốc giúp em"Hắn nhìn em,sau đó kéo em vào lòng mình,ôm chặt.Hắn :"Tôi xin lỗi"

"Không để em bị đau nữa"Em :"H..hả?"

Hắn :"A..à,ý tôi là...không để cậu bị đau nữa"Lần đầu tiên em được nghe hắn gọi mình bằng em với giọng điệu nhẹ nhàng và ngọt ngào như thế.Khoảng cách như được thu hẹp lại,cả hai ngày càng không thể rời khỏi nhau.Em nhẹ nhàng hôn vào môi hắn.Em :"Tụi mình..đừng giận nhau nữa nha?"

Hắn lại im lặng,không trả lời trực tiếp câu hỏi của em.Hắn kéo em đi ra bên ngoài,đẩy em vào chiếc xe hơi được đậu trước cổng trường.Em :"Ủa?Anh có xe hơi hồi nào?"

Hắn :"Không phải của tôi,tôi mượn của Hiếu chạy đấy"

"Trời đang mưa mà"Em :"Nè!!Em còn phải học nữa"Hắn :"Bộ dạng ướt nhem đấy của em đi học cho giảng viên đuổi về à?"

Hắn ngồi vào ghế lái,không giải thích thêm nhiều với em,cứ vậy đưa em về nhà.Đến nhà,hắn mở cửa kéo em vào bên trong.Em có chút hoảng loạn nhưng một cảm giác hứng thú cũng dâng bên trong em khi em đã thành công vào được thế giới riêng tư của hắn.Vừa vào đến nhà,hắn đã lôi em đến sofa,không nói thêm gì mà trực tiếp hôn em.Không phải nụ hôn nhẹ nhàng,mà là khi đôi môi và những thứ ướt át trong nhau hòa quyện vào nhau,tạo ra một chất kích thích khiến đôi môi không ngừng khám phá bên trong.Tay hắn giữ chặt eo của em lại,không cho em chút sơ hở nào để chạy thoát,tay thì chạm vào gương mặt em,điều chỉnh cho vừa với nụ hôn của mình.Ngay tại thời khắc này,em đã biết mình là người chiến thắng rồi.___________Chap sau có cảnh 18+Cân nhắc nha các nàng💗
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
23


Cân nhắc nha các nàng

Chap này có nội dung 🔞----------------Phòng khách tăm tối,chỉ có ánh sáng nhỏ le lói qua khung cửa sổ với chiếc rèm cửa đã được kéo vào.Nhưng đủ để em nhìn thấy gương mặt của hắn,đôi mắt hắn chứa đầy sự thèm khát dành cho em.Giống như đang nhìn một con mồi ngon béo bở,chỉ đợi thời cơ và ăn thịt,và bây giờ thời cơ đã chín mùi.Hắn không nói gì cả,ánh mắt bị từng cử chỉ nhỏ trên gương mặt của em hút vào,chỉ muốn nuốt trọn từng khoảnh khắc.Em :"X..xin anh hãy nhẹ nhàng với em"Nghe được câu nói này từ em còn sướng hơn vớ được vàng,hắn nhếch môi cười,nhìn cơ thể nhỏ nhắn với chiếc áo sơ mi trắng mỏng ướt đẫm do cơn mưa ngoài trời càng khiến hắn đắm đuối không thôi.Hắn :"Xin lỗi cậu nếu tôi làm cậu đau nhé"Hắn nhìn em từ trên xuống dưới một lượt,ánh mắt dừng lại ở hõm cổ trắng nõn nà,xương quai xanh của em cũng tạo nên một sự quyến rũ.Mặc kệ cơn mưa lớn bên ngoài,chỉ có em và hắn với những tiếng rên khẽ sượt qua tai của hắn khi hắn đang đắm chìm sự quyến rũ của em.Miệng của hắn di chuyển chậm rãi từ cổ xuống dưới eo,khắp nơi lướt qua đều để lại dấu vết khó phai.Tay của hắn không yên phận,cởi từng mảnh vải thừa thải vứt xuống sàn không thương tiếc.Bàn tay to lớn liên tục nắn nót cặp đùi đến khi in hằn vết bàn tay của mình mới vừa ý buông tha.Những ngón tay gân guốc dần di chuyển đến phía sau,nhẹ nhàng đưa vào bên trong,cơn đau ngay lập tức khiến em rơi nước mắt,giọng nói trở nên run rẩy khác hẳn lúc ban đầu.Em :"Ah..hức..chậm lại mà"Hắn :"Tới lắm rồi,chậm gì nổi nữa?"

"Không phải sợ cậu đau thì tôi đút vào mẹ rồi,ai rảnh mà nới cho"Em nhíu mày,đánh nhẹ vào ngực hắn thì bị hắn giữ tay lại,hôn lên tay xinh của em.Hắn :"Ngoan,tôi thương"Những lời nói ngọt ngào rót vào tai khiến em phần nào bớt đi sự căng thẳng và lo lắng,dần thả lỏng bản thân mình ra.Hắn thấy thời cơ đã đến,không gấp gáp đưa vào ngay,nhẹ nhàng chậm rãi cho em thích nghi.Em bị hắn tấn công liên tục khiến đầu óc quay cuồng,lý trí cuối cùng còn xót lại cũng bị hắn lấy đi mất,chỉ còn đọng lại là sự sung sướng khi được hắn chạm vào nơi sâu nhất trong em.Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài,gió khẽ lay đung đưa rèm cửa nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến chúng.Trên chiếc sofa chật chội,chỉ có những tiếng thở hổn hển và dồn dập,ánh mắt và đôi môi hòa quyện vào nhau.Em :"Hức..hức.."

Tiếng khóc thút thít do cơn đau ở phía dưới,kèm theo những vết hôn và vết cắn khắp cả cơ thể khiến nước mắt sinh lý cứ vậy tuôn trào.Hắn bế em ngồi đối diện trên đùi mình,ôm em vào lòng,dịu dàng hôn nhẹ vào đôi mắt sưng húp cho cứ khóc mãi.Hắn :"Không khóc nữa,mắt sưng hết rồi"Em :"Hức..tại ai hả..hic"Trong mắt hắn,bây giờ chỉ có em,cơ thể nhỏ nhắn,mềm mại nhưng đủ để cuốn hắn vào một cơn say không lối thoát.Không nói thêm lời nào,hai tay hắn ôm chặt lấy eo nhỏ,di chuyển lên xuống liên tục.Em bật khóc nức nở,ôm chặt lấy hắn không buông,ghì chặt đến nổi gáy của hắn xước ứa máu.Hắn :"Bạo dữ trời?"

"Tôi chơi cậu có tốn tí máu nào đâu mà cậu cào tôi chảy máu?"

Em :"Hic..im đi"Hắn cười nhẹ,sau đó lại liên tục chạm vào nơi sâu nhất bên trong em.Kèm theo tiếng rên rỉ pha lẫn vào những lời nói van xin của em,tạo cho hắn một sự kích thích mãnh liệt.Không gian tĩnh lặng,chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của em cũng trở nên dịu lại.Em mệt mỏi nằm dài xuống sàn,sự lạnh lẽo ngay lập tức khiến em khó chịu nhăn mặt.Hắn thỏa mãn nhìn tác phẩm mình vừa tạo ra,bế em đem vào nhà tắm,vệ sinh cho em.Em :"Ha..buồn ngủ quá"

"Hết chịu nổi rồi,ngất đây"Hắn :"Đúng là nhóc con"

____________Nhả chap lúc 2h sáng =)))
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
24


Ngay sau khi em thiếp đi do quá mệt,hắn đã cẩn thận lau người cho em sạch sẽ,không tắm cho em vì sợ em sẽ bị đánh thức.Nhìn đôi mắt sưng húp lên,hắn không kiềm được mà hôn nhẹ lên mắt,nâng niu em từng chút một.Hắn cũng tắm rửa nhanh chóng rồi bế em,đã được hắn thay quần áo và dọn dẹp hiện trường kĩ càng lên phòng nằm.Bên ngoài trời vẫn cứ mưa,không hiểu sao mà hôm nay lại mưa nhiều đến thế.Hắn :"Haizz..mệt thật"

"Như này thì phơi quần áo biết khi nào mới khô hả trời"Em :"Hưm..~~"Hắn tựa lưng vào thành giường,mắt nhìn em đang say giấc bên cạnh.Hắn đưa tay chạm vào gương mặt của em,sự dễ thương khi ngủ khiến hắn không thể rời mắt.Nhìn ra khung cửa sổ,cơn mưa vẫn dai dẳng không ngớt.Nhưng hắn lại yêu cơn mưa này,nếu là lúc trước hắn đã tự giam cầm mình lại một góc,cố gắng che đậy đi tiếng mưa văng vẳng bên tai.Bởi vì những chuyện tồi tệ trong quá khứ của hắn gắn liền với những mùa mưa không ngớt như lúc này đây.Hắn nằm xuống bên cạnh em,đắp chăn kỹ càng vì sợ em lạnh,sau đó ôm chặt em vào lòng,ngủ cùng với em.Hắn :"Ngủ ngon"-------------------Không biết đã bao lâu từ lúc cả hai thiếp đi,cơn mưa cũng đã tạnh,em mệt mỏi ngồi dậy,cơ thể ê ẩm đau nhức vô cùng.Em nhìn qua hắn,chính là hung thủ gây ra những nỗi đau này cho em,nhìn gương mặt yên bình lúc ngủ của hắn chỉ hận bản thân không nỡ đánh vì quá đẹp trai.Đang chật vật đứng dậy xuống dưới nhà kiếm nước uống vì quá khát thì tiếng gõ cửa dồn dập thu hút sự chú ý của em.Em :"Ủa?Còn ai ngoài mình được ra vào nhà anh ấy à?"

Em ra ngoài mờ cửa,sững người một chút vì không ai khác là Minh Hiếu.Minh Hiếu :"Chào em,em tận tâm chăm sóc nó quá ha"Em :"À dạ"

"Anh đến kiểm tra tình hình hả?Mọi thứ đều ổn lắm"Minh Hiếu :"Cường đâu rồi em"Em :"Dạ ảnh đang ngủ trên phòng"Minh Hiếu :"À vậy thôi để nó ngủ"

"Anh vào nhà đợi nha"Em :"Dạ được,anh vào đi"Minh Hiếu là người tinh ý,vừa nhìn sơ qua em đã nhận ra dấu hôn trên cổ kèm theo giọng nói có chút khàn hơn so với lần nói chuyện trước đây liền phân tích được em và hắn vừa trải qua sự cọ xát cơ thể xong.Em vào bếp,pha cho Minh Hiếu ly trà nóng rồi đem ra đặt lên bàn.Em :"Anh uống cho ấm người"Minh Hiếu :"Cảm ơn em"

"Dạo này em với Cường thân hơn rồi ha?"

Em :"À..dạ"Hắn đang ngủ trên phòng,nghe được tiếng động lục đục dưới nhà cũng không ngủ được.Hắn dụi mắt,nhìn qua bên cạnh không thấy em thì bật dậy,chạy vội xuống nhà kiếm em.Em :"Anh không ngủ thêm hả?"

Hắn thấy em,ánh mắt long lanh,chạy đến ôm chầm lấy.Hắn sợ em lại bỏ đi mất để hắn bơ vơ nên khi thấy em thì mừng lắm.Hắn :"May quá,anh tưởng em làm sao"Em :"Hì..em ổn mà"Minh Hiếu :"Ê tao còn ngồi đây nha"Nghe thấy giọng nói quen thuộc,không biết nên vui hay buồn,em rời khỏi vòng tay của hắn,vuốt nhẹ gương mặt còn chút ngơ ngơ vì vừa ngủ dậy,cất giọng nói dịu dàng,nhưng vẫn khàn.Em :"Em lên phòng,anh với anh Hiếu nói chuyện nha"Hắn :"Cậu ở đây với tôi,không đi đâu hết"Minh Hiếu :"Không được,chuyện này Vĩ không nên biết"

"Mày lại đây,tao có nhiều chuyện cần nói lắm"Không khí dần căng thẳng,em không chịu được sự ngộp ngạc này nên đã bỏ lên phòng.Hắn nhìn theo em,thấy em đã vào phòng đóng cửa mới yên tâm vào chủ đề chính.Hắn :"Nói nhanh"Minh Hiếu :"Mày với Vĩ vượt giới hạn nhanh nhỉ"

"Nhưng mà bỏ đi,đừng tiếp tục mối quan hệ này nữa"Hắn :"Sủa cái đéo gì đấy?"

Minh Hiếu :"Mẹ của mày ép mày về nhà lấy vợ,không thì bả quậy đó"

"Bả sắp điều tra ra được thằng Vĩ rồi,nhanh chóng rời khỏi nó nếu không muốn nó dính líu vào chuyện nhà mày"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
25


Hắn đứng đó,gương mặt ban đầu còn tỏ ra sự bình tĩnh,nhưng những lời nói từ miệng Minh Hiếu sau khi được thốt ra khiến biểu cảm hắn dần trở nên tồi tệ.Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh,hàm dưới nghiến chặt,không khí xung quanh dường như bị cô đặc lại,trở nên ngột ngạt và căng thẳng hơn bao giờ hết.Minh Hiếu :"Xin lỗi mày nhiều,tao là người đã khuyên mày nên phấn đấu vì tình yêu của mày nhưng giờ tao lại nói như vậy"

"Nhưng đừng vì sự ích kỷ của mình mà làm tổn thương đến Vĩ"

"Vĩ là người tốt,nếu nó thực sự hiểu cho mày thì tao tin nó sẽ không hận mày"Hắn :"Biến khỏi nhà tao"Minh Hiếu :"Rồi biết rồi,tao nói thế thôi"

"Còn lại,tùy vào quyết định của mày"Vốn là người rất hiểu tính của hắn,Minh Hiếu đã không dây dưa mà vào thẳng vấn đề,xong việc thì rời khỏi nhà,ở lại thêm chắc ăn đập mất.Tiếng cửa đóng lại,đôi chân ban đầu còn trụ vững đã khụy xuống.Hắn là người hiểu mẹ mình hơn bất kì ai,hắn biết những lời Minh Hiếu nói là thật,không phải giả dối hay lừa gạt ai cả.Ở trên lầu,một cảm giác bất an trong lòng khó tả,em ôm chặt chiếc gối trong lòng,chỉ mong mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.Hắn :"À..cậu đợi tôi có lâu không?"

Tiếng mở cửa vang lên,giọng nói quen thuộc khiến em đỡ bất an hơn phần nào.Em :"Không lâu đâu,mình đi ăn nha"

"Em đói"Hắn :"Cậu nấu cho tôi ăn được không?"

"Tôi muốn ăn đồ cậu nấu"Em :"Dạ được chứ,anh muốn ăn món gì"Hắn :"Bò xào hành tây nhé?"

"Món đầu tiên khi về đây cậu nấu cho tôi"Em nhìn hắn,không phải em không nhìn ra được sự kỳ lạ,chỉ là em mong nếu có gì hắn hãy nói cho em.Em bước khỏi giường,ôm hắn vào lòng.Hiện tại,hắn chưa bao giờ cảm thấy nặng nề như thế này.Bản thân hắn đã đưa ra được sự lựa chọn của mình.Em :"Anh đợi em đi chợ mua đồ nha"Hắn :"Tôi chở cậu"Em cười nhẹ,sau đó liền nhanh chóng đồng ý.Hắn chở em trên đoạn đường từ nhà đến bách hóa xanh,không quá xa nhưng hắn vẫn chạy rất chậm,hắn muốn ở bên cạnh em lâu hơn.Cả hai đến nơi,dạo cùng nhau một vòng quanh bách hóa xanh kiếm các nguyên liệu cần thiết.Tay hắn đan vào tay em,hắn nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi của em,không muốn vẫn phải làm.Em :"Em vui lắm"

"Mà..em vẫn đang mong anh sẽ có một lời chính thức với em đó nha"Hắn không đáp lại em,chỉ cười nhẹ,xoa đầu cậu nhóc dễ thương này.Cả hai ra tính tiền,sau đó về nhà.Trong căn bếp nhỏ,em đứng bếp nấu ăn,hắn thì ngồi tại bàn ăn,cẩn thận gọt vỏ từng trái táo,cắt ra rồi dọn lên bàn.Trong đầu của em có rất nhiều câu hỏi,vô số thắc mắc hiện lên trong trí óc của em,nhưng đều nghẹn lại ở cổ,một lời cũng không thể nói.Em :"Em thương anh"Hắn sững sờ,cổ họng của hắn cũng nghẹn lại,đôi mắt nặng trĩu,mọi thứ trước mắt dần mờ đi,nhưng vẫn cố nén để mọi thứ không được tuôn trào.Hắn :"Đừng hi vọng gì ở tôi cả"Em dọn món để lên bàn,xới cơm cho hắn.Em :"Anh ăn ngon miệng"Hắn :"Cảm ơn cậu"Cả hai ngồi ăn,không khí chẳng có chút vui vẻ gì cả,mọi thứ đều trầm lắng xuống hẳn.Em không nhịn được,giọng điệu nghiêm túc hỏi hắn.Em :"Có chuyện gì vậy?"

"Từ khi gặp Hiếu xong anh lạ lắm"Hắn :"Tôi ổn"Em :"Em biết là có lẽ thời gian chúng ta bên nhau chưa đủ lâu nên anh chưa đủ sự tin tưởng dành cho em"

"Nhưng mà em tin anh"Hắn :"Cậu đừng nói mấy lời vô dụng như vậy"

"Cậu trao đi nhiều nhưng quên mất hỏi rằng tôi có cần hay không đấy"Em ngước mặt lên nhìn hắn,giọng nói run rẩy như sắp khóc.Em :"Anh nói gì vậy?"

Hắn :"Cậu nghĩ tôi thực sự thích cậu rồi à"

"Dễ dụ thế không biết"Em :"Ý anh..là gì?"

Hắn :"Rõ ràng thế rồi mà,hay thích tôi lắm rồi nên không dám tin vào sự thật?"

"Thằng nhóc như cậu chỉ đáng nằm dưới thân tôi rên,làm gì đáng được tôi đặt trong tim?"

Em nghe những lời nói hắn thốt ra,không dám tin những thứ chua chát cay nghiệt ấy lại được phát ra bởi chính hắn.Em không giữ được bình tĩnh,tát hắn một cái.Hắn có chút bất ngờ,nhưng những lời nói ấy vẫn tiếp tục.Hắn :"Đừng dễ dàng trao đi nhiều tình yêu như thế"

"Dễ bị trêu đùa rồi dụ lên sofa chơi đấy"Hắn cười khẩy,lau đi vệt máu trên môi,tiến lại gần em,đưa tay lên vuốt nhẹ hàng mi đã ướt đẫm khi nào.Em gạt tay hắn ra,không muốn hắn chạm vào mình thêm bất kì lần nào nữa.Em :"Tất cả mọi thứ từ trước tới giờ..đều là giả dối sao?"

Giọng nói em run rẩy,nghẹn ngào không dám tin vào những chuyện vừa xảy ra.Nhưng thực tại luôn tàn khốc.Hắn :"Đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ tôi đùa à?"

"Bọn trẻ con"Ác mộng,ai đó hãy nói với em đây chỉ là ác mộng thôi có được không?
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
26


Em bình tĩnh lại,dọn dẹp đồ dùng của mình,lấy điện thoại và áo khoác sau đó ra khỏi nhà của hắn.Em không gào khóc,không tra hỏi gì thêm,bấy nhiêu đã quá đủ cho em rồi.Trời cũng đã sập tối,em chẳng còn tâm trí đâu nữa để đi làm,em nhắn tin xin nghỉ 1 hôm vì vấn đề sức khỏe.Sau đó em gọi điện thoại cho Văn Tâm,người duy nhất lúc này em tin tưởng.Mọi thứ đến với em như một cơn gió vậy,rất nhanh chóng nhưng lại khiến cho em nhung nhớ.Văn Tâm :"Trời..ổn không vậy?"

Em :"Không ổn chút nào hết"Văn Tâm nghe giọng nói em đang không vui liền chạy tận nhà,mua cho em bánh ngọt là thứ em thích nhất cũng chẳng thể khiến em vui lên.Văn Tâm :"Anh Cường..làm gì mày hả?"

Em :"Tao và con người đó kết thúc rồi"

"Mà..sao tao vẫn cứ hi vọng tất cả chỉ là giả dối"Văn Tâm :"Kể tao nghe được không?"

Em khẽ gật đầu,em bắt đầu kể lại mọi chuyện ban nãy vừa diễn ra.Văn Tâm :"Ê khó tin nha"

"Anh Cường xưa giờ không bao giờ như vậy"

"Mày coi tìm hiểu kỹ đi"Em :"Ảnh nói tao cỡ đó mà mày vẫn bênh ảnh hả?"

Văn Tâm :"Nhìn là biết anh ta thích mày mà"

"Sao có chuyện lừa tình ở đây"Em ngồi trầm ngâm,ngẫm lại thì với những gì đã diễn ra trong suốt khoảng thời gian vừa qua không thể đơn giản nói lừa dối là lừa dối như vậy được.Văn Tâm :"Ê nãy mày kể tao là từ lúc gặp Hiếu xong là ổng bắt đầu kỳ lạ hả"Em :"Ừm,thì đó nên tao mới thấy cấn nè"

"Tao nghĩ anh Hiếu nói gì đó rồi,chứ tự nhiên đang yên đang lành cái ảnh nói vậy sao được"Văn Tâm :"Anh Quan ở quán cafe giúp được mày đó Vĩ"Em :"Hở?"

----------------------Ngày hôm sau,em và Văn Tâm lấy cớ mưa nên bệnh,xin nghỉ học nốt hôm nay rồi cả hai chạy đến quán cafe.Bản thân em được Văn Tâm an ủi rất nhiều,trấn an liên tục và luôn nhắc nhở với em hắn sẽ không bao giờ làm như vậy nếu không có lý do chính đáng.Đông Quan làm nguyên ngày ở quán nên lúc nào cũng túc trực ở quầy làm nước.Đông Quan :"Ủa 2 đứa,Vĩ chưa tới giờ làm mà em"

"Tâm nữa,lâu quá rồi không gặp"Em :"À..em tới để có chút chuyện muốn nói với anh á"

"Anh nghe em nói nha?"

Đông Quan :"Được,em định xin nghỉ làm hả.."

Em :"Dạ không có,chuyện khác"Mới sáng sớm nên quán cũng chẳng có khách,vừa dọn ra thôi,có thời gian rảnh nên cả ba ngồi tại bàn,mỗi người làm một ly cafe nóng cho chính tay Đông Quan pha.Đông Quan :"Đù má,vậy em đang quen Cường hả?"

"Hèn gì nó thấy gái là né,gặp em là cười hehe"Văn Tâm :"Ê nghiêm túc,giỡn hoài ông nội"Em tường thuật lại câu chuyện của bản thân mình và hắn cho Đông Quan nghe.Khi nhắc đến Minh Hiếu,có lẽ chính Đông Quan mới là người hiểu rõ con người này nhất.Văn Tâm :"Anh thử đi hỏi ông Hiếu coi sự thật là thế nào"

"Chứ tự nhiên 2 nhỏ đang hạnh phúc gặp Hiếu xong banh chành luôn"Đông Quan :"Hiếu có nhắc Cường,nhưng không nói anh nghe Cường đang quen Vĩ"

"Cũng hơi bất ngờ.."

Phúc Nguyên :"Bất ngờ gì dạ?"

Giọng nói quen thuộc vang lên,có lẽ định mệnh sinh ra chúng mình nên hôm nay Phúc Nguyên cũng nghỉ học 1 buổi rồi đến quán cafe làm sớm hơn mọi ngày.Phúc Nguyên :"Hello mọi người,quán mình có khách sớm vậy"Em :"Đây là bạn anh á,tụi anh tới nói xíu chuyện à"Em cười nhẹ rồi kéo Văn Tâm ra khỏi quán.Nhưng hình như,thân xác thì ở ngoài,còn linh hồn thì lỡ dính phải em bé Phúc Nguyên rồi.Em :"Ê Tâm,Tâm"

"Thằng này bị gì vậy trời"Văn Tâm :"Chết rồi mày ơi"

"Hình như tao yêu rồi.."
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
27


Hôm qua trời mưa nguyên ngày,bù lại hôm nay trời rất đẹp và trong lành.Ánh nắng vào buổi sáng xen qua từng kẽ lá,chiếu rọi xuống mặt đường tấp nập người qua lại.Em và Văn Tâm,cả hai sau khi rời khỏi quán cafe đã có rất nhiều tâm sự muốn nói với nhau.Cả hai đã chơi với nhau rất thân từ lâu,nhưng chưa có lần nào thực sự nghiêm túc để tâm sự với nhau về vài vấn đề gì đó.Văn Tâm vốn là người dễ chịu,dễ nghe,yêu đời và sống rất tích cực,sẽ luôn đưa ra lời khuyên tốt nhất cho em.Bản thân em biết rõ nếu không nhờ Văn Tâm có lẽ em cũng chẳng sống được ở thành phố đất chật người đông này.Văn Tâm :"Nếu anh Cường không phải là con người như vậy thật,thì mày sẽ làm gì?"

Em :"Yêu tiếp thôi"

"Chưa bao giờ tao yêu nhiều như vậy"Văn Tâm :"Sao mày không thử qua nhà anh ấy hỏi rõ ràng"

"Bình tĩnh suy nghĩ kỹ thì tốt nhất vẫn là ngồi lại nói rõ"Em cười khổ,không nói thêm gì,chỉ lắc đầu rồi nhờ Văn Tâm chở về nhà.------------------Phần hắn,tối đó khi em rời khỏi nhà,những cảm xúc kiềm nén bấy lâu phút chốc khiến hắn khụy xuống,chẳng còn sức lực nào để trụ vững.Những suy nghĩ tiêu cực và chuyện quá khứ liên tục hiện lên trong đầu hắn,khiến đầu hắn như nổ tung.Sự suy sụp tột cùng như một cơn bão tố dữ dội, cuốn phăng đi mọi hy vọng và niềm tin.

Tâm trí hắn như bị nhấn chìm trong bóng tối, không còn chút ánh sáng nào.

Cảm giác tuyệt vọng và bất lực bao trùm, khiến mọi thứ trở nên vô nghĩa.

Những giọt nước mắt rơi như mưa, nhưng không thể rửa sạch nỗi đau và tuyệt vọng.

Sự suy sụp này như một vết thương sâu, không thể lành lại, khiến tâm hồn trở nên khô cằn và lạnh lẽo.

Mọi thứ dường như đã kết thúc, không còn tương lai, không còn hy vọng.Minh Hiếu :"Ê tao có mua đồ ăn sáng cho mày nè"

"Cường ơi,mày đâu rồi?"

Minh Hiếu đến nhà hắn vào sáng hôm sau,cửa nhà không khóa,Minh Hiếu tìm kiếm trên lầu chẳng thấy ai.Minh Hiếu :"Ủa?"

"Cường ơi"Minh Hiếu đứng giữa nhà,đôi mắt nhìn xung quanh khắp nơi,rõ ràng là không có dấu vết ra ngoài vì xe vẫn còn đậu sau nhà.Rồi,đôi mắt Hiếu dừng ở căn bếp.Phía dưới sàn nhà lạnh lẽo,là hắn đã ngất đi từ lúc nào....Không biết đã bao lâu kể từ khi hắn được đưa vào bệnh viện,Minh Hiếu nhìn hắn nằm trong phòng bệnh,những suy nghĩ rối rắm liên tục quấy rầy,chẳng rõ liệu chuyện mình làm là đúng hay sai.Tiếng chuông điện thoại vang lên,làm đứt đoạn suy nghĩ đang dang dở,là Đông Quan.Đông Quan :"Em đang làm gì vậy?Rảnh không,qua gặp anh"Minh Hiếu :"Em xin lỗi,giờ em không rảnh"Đông Quan :"Có chuyện gì à?Giọng em sao vậy"

"Hiếu ơi"Minh Hiếu :"Anh đến gặp em được không?"

"Giờ em thấy tệ quá.."

Giọng nói run lên như sắp khóc khiến Đông Quan xót không thôi,đành bỏ hết mọi việc đang dang dở quán cafe rồi chạy đến theo địa chỉ của Hiếu vừa gửi.Phúc Nguyên :"Ủa anh đi đâu vậy"Đông Quan :"Anh xin lỗi,anh có chuyện gấp"Cùng lúc,Văn Tâm sau khi đưa em về nhà đã đến quán cafe gặp lại tiếng sét ái tình Phúc Nguyên.Văn Tâm :"Ủa bỏ quán đi đâu vậy ông già"Đông Quan :"À ừ,em vào phụ thằng Nguyên giúp anh"

"Anh có công chuyện,lương hôm nay cho em hết,phụ nhé?"

Văn Tâm :"Ủa má?"

Đông Quan nhét tạp dề của mình vào tay Văn Tâm,rồi chạy ra ngoài lấy xe.Phúc Nguyên đứng bên trong chứng kiến tất cả,nhìn Văn Tâm rồi cười nhẹ.Phúc Nguyên :"Anh giúp em với,quán đông quá"Văn Tâm :"À..ừm"

"Giúp chứ,giúp liền"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
28


Sau khi giao lại quán cafe cho Phúc Nguyên và Văn Tâm,Đông Quan đã phóng xe đến bệnh viện ngay trong buổi sáng ấy.Xót,xót lắm.Đông Quan chẳng nhớ rõ lần cuối cùng nghe được giọng nói run rẩy,nghẹn ngào như sắp khóc thế này là từ bao giờ nữa.Cả hai đã quen biết nhau từ rất lâu,và đã tiến triển mối quan hệ khá xa.Đông Quan :"Hiếu.."

Đôi mắt Minh Hiếu như chớp được một tia sáng len lỏi trong mớ hỗn độn đen xì,mù mịt.Đông Quan không hiểu chuyện gì cả,nhưng trước hết vẫn cứ là ôm Hiếu thật chặt vào lòng.Minh Hiếu :"Em chẳng hiểu mình đang làm gì nữa"

"Rốt cuộc em có đang làm đúng hay không hả anh?"

Đông Quan :"Kể anh nghe đi"

"Anh sẽ lắng nghe em mà"Minh Hiếu khẽ gật đầu,cả hai ngồi ở bên ngoài phòng bệnh của hắn,Minh Hiếu giữ bình tĩnh,kể lại câu chuyện của mình.Vào buổi sáng khi em và hắn cãi nhau,Minh Hiếu đã đến thăm và biết được câu chuyện,đã đưa ra lời khuyên và khuyên nhủ hắn nên chiến đấu vì tình yêu của mình.Ngay sau đó,khi rời khỏi nhà.Minh Hiếu :"Dạ cô con nghe"

"Thằng Cường khỏe lắm,có gì không cô?"

Đầu dây bên kia không ai khác là mẹ của hắn gọi đến.... :"Con qua gặp cô một chút,cô có chuyện muốn nhờ con"Rất nhanh chóng,cả hai đã gặp nhau và có một cuộc trò chuyện.... :"Haizzz..thằng Cường vẫn nhất quyết không chịu gặp lại cô hả con?"

Minh Hiếu :"Vâng,con đang cố thuyết phục nó đây"... :"Con coi có cách nào giúp cô đi"

"Từ khi ba nó mất,nó thay đổi hoàn toàn"Minh Hiếu đắn đo,không biết có nên kể cho mẹ hắn biết chuyện tình giữa hắn và em hay không.Vì nếu có em khuyên nhủ thêm,chắc chắn hắn sẽ đồng ý về gặp mẹ một lần.Cứ im lặng và dây dưa thế này không phải là cách giải quyết vấn đề,hắn và mẹ đã rất lâu chẳng có cuộc gặp gỡ nào đàng hoàng.Minh Hiếu càng khuyên,hắn càng chống đối.Minh Hiếu :"À..con nói cái này,cô đừng bất ngờ nha"

"Cường nó đang quen con trai,là một cậu nhóc rất dễ thương"

"Con nghĩ cậu ta sẽ giúp được"... :"Cái gì!?"

"À..mà thôi,cái đó không quan trọng nữa rồi"Minh Hiếu :"Nếu cô không đặt nặng vấn đề đó quá vậy con nghĩ con giúp được"... :"Ừm,cho nó về gặp cô đi"Thế là Minh Hiếu đã bày ra hẳn một cốt truyện để dụ hắn,và hắn đã thực sự tin vào câu chuyện đó.Đông Quan :"Ê nha,rồi em thực sự nghĩ Cường nó chịu về gặp mẹ hả?"

Minh Hiếu :"Biết ngu rồi,đừng mắng nữa"

"Hối hận lắm rồi,trời ơi"Đông Quan bất lực,nếu hắn mà phát hiện ra mọi thứ chỉ là bịa chuyện và Minh Hiếu đã gián tiếp khiến em và hắn xa nhau thì hắn sẽ giết Hiếu mất.Đông Quan :"Haizzz..thôi được rồi,anh sẽ kể chuyện này cho Vĩ nghe"

"Giấu Cường đi,trước hết cứ cho Vĩ biết mọi chuyện không phải như vậy"Minh Hiếu :"Sau vụ này chắc em lên núi tranh địa bàn với khỉ,chứ mặt mũi nào nhìn tụi nó nữa?"

Đông Quan :"Thôi không sao,bức quá thì trốn qua nhà anh"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
29


Đông Quan :"Thôi không sao,bức quá về nhà anh ở"

"Anh nuôi em"Minh Hiếu :"Nói rồi nhớ giữ lời"Không khí căng thẳng dần xua tan,đúng lúc bác sĩ từ phòng bệnh bước ra sau một hồi khám cho hắn.Minh Hiếu :"Cậu ấy ổn không ạ?"... :"Không rõ lý do vì sao,nhưng bệnh nhân đã lạm dụng quá nhiều thuốc dẫn đến tình trạng ngất kéo dài vì trong thuốc có rất nhiều tác dụng phụ gây nguy hiểm đến bệnh nhân"Minh Hiếu :"Trời..vậy hiện tại là vẫn ngất ạ?Chừng nào mới tỉnh vậy bác?"... :"Cũng tùy thuộc vào độ hồi phục của bệnh nhân,nếu ổn có thể 2 đến 3 ngày,còn không thì phải kiểm tra lại"

"Có thể vào chăm sóc ạ"

"Tôi xin phép"Minh Hiếu :"Dạ cảm ơn bác sĩ"Đông Quan ngồi ở bên và lắng nghe tất cả.Cái nắm tay nhẹ nhàng,an ủi Minh Hiếu.Đông Quan :"Không sao đâu,em vào chăm Cường đi"

"Anh cần gặp Vĩ"Minh Hiếu :"Vâng,em cảm ơn anh"Sau khi rời khỏi bệnh viện,Đông Quan mở điện thoại gọi ngay cho em.Lúc này,em vừa được Văn Tâm đèo về nhà đâu đó khoảng 30 phút.Em :"Ơi em nghe nè anh Quan"Đông Quan :"Em lên quán cafe gặp anh,anh biết hết rồi"

"Hiếu kể anh rồi"Em :"Ổn không anh?"

Đông Quan :"Ổn,chắc chắn với em là ổn"Em nghe vậy mừng lắm,gọi điện thoại ngay cho Văn Tâm,nhưng lúc này Văn Tâm đang bận dọn dẹp,phục vụ khách hàng vào quán uống cafe nên không ai nhấc máy cả.Đông Quan :"Anh về rồi,cảm ơn Tâm nhiều nhen"Văn Tâm :"Công việc ở đây vẫn nhiều như ngày nào"

"Nhớ ghê,xưa em làm cũng cực y chang"Phúc Nguyên :"Hồi xưa anh làm ở đây á?Hèn gì anh phục vụ còn nhanh hơn em ấy"Văn Tâm đưa tay lên xoa đầu Phúc Nguyên,cười nhẹ.Thấy Đông Quan về rồi thì trả lại tạp dề,lúc này mới mở điện thoại lên thì cuộc gọi nhỡ từ em cũng phải cả chục cuốc.Văn Tâm gọi lại,nghe được từ em cũng vui mừng rồi chạy qua đón.Em :"Ê lâu nha,mày làm gì vậy?"

Văn Tâm :"Theo đuổi tình yêu của cuộc đời,hihi"Ở quán cafe,Đông Quan và em đã có 1 cuộc trò chuyện với nhau rất dài.Những lời giải thích,và câu chuyện đằng sau đều được dẫn lại một cách nhẹ nhàng,an ủi nhất.Em lắng nghe,cũng có chút giận hắn vì đã không chịu thẳng thắn với em thay vào đó lại hành động như vậy.Nhưng em thực sự rất vui vì mọi chuyện đều không phải như thế,vui lắm.Em :"Hí hí,em cũng nghĩ tới mọi chuyện không phải vậy rồi mà"Văn Tâm :"Thấy chưa,tao nói rồi"Em :"Cảm ơn anh nhiều nha Quan,xin hứa sẽ chăm chỉ làm ở quán ạ hihi"Đông Quan :"À..còn chuyện này"Em :"Dạ?"

Văn Tâm :"Rồi tới,khúc này quan trọng nè"Đông Quan :"Sáng hôm nay Hiếu đến nhà thăm Cường thì phát hiện Cường bất tỉnh trong bếp"

"Đưa đến bệnh viện rồi,nhưng do lạm dụng thuốc quá nhiều nên vẫn chưa tỉnh dậy được..."

Em :"Ê?"_____________
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
30


Em hoảng hốt,dù biết rõ tình trạng bệnh của hắn nhưng em không nghĩ hắn lại lạm dụng thuốc như vậy.Khi bên em hắn chẳng bao giờ động đến.Hai tay em siết chặt,những hiểu lầm và những hờn dỗi bỗng chốc chẳng quan trọng với em gì hết,chỉ muốn được gặp hắn càng nhanh càng tốt.Văn Tâm phóng như bay,đưa em đến bệnh viện.Em :"Cảm ơn,hôm nay phiền mày nhiều rồi"Văn Tâm :"Nhớ giúp tao cua bé Phúc Nguyên là được,về nha"

"Bye"Em :"Ừm,bye"Em chạy vội đến dãy phòng bệnh,kiếm số phòng khi nãy Đông Quan chỉ.Em không chần chừ,mở cửa phòng vào bên trong.Minh Hiếu :"Vĩ..em.."

Em :"Anh Cường có sao không vậy?"

"Ổn không?Nói với em là anh ấy ổn đi"Minh Hiếu sững sờ,không dám đối diện với em.Nhẹ giọng nói ra 2 chữ "vẫn ổn" rồi lại cúi sầm mặt.Em không trách,em đứng bên cạnh Hiếu,nhẹ nhàng đặt tay lên vai.Em :"Mọi chuyện ổn là được"

"Không ai trách anh hết"Minh Hiếu :"Anh..anh xin lỗi"

"Không còn mặt mũi gì đối diện với em nữa"Em :"Đừng có nói vậy,anh còn phải cùng em chăm anh Cường chứ"Minh Hiếu :"Haizz..vẫn còn trong trạng thái hôn mê"Minh Hiếu đứng dậy,nhường ghế cho em ngồi,sau đó xin phép được về trước,để lại không gian riêng cho em và hắn.---Em :"Nè,định khi nào mới tỉnh vậy?"

"Bình thường ép uống thuốc không chịu,tự nhiên hốc cả đống chi rồi ngất?"

"Bơ em đến khi nào?Trả lời đi chứ"Tay em nắm chặt tay hắn,chỉ có thể ngồi lảm nhảm bên cạnh,nhưng chẳng có gì đáp lại em.Vẫn là sự im lặng của mọi ngày khi em cố làm trò cho hắn vui,nhưng sao hôm nay lại nặng nề đến thế?Em :"Em không giận anh nữa đâu mà"

"Dậy đi,mình về nhà thôi"Căn phòng chìm trong sự yên tĩnh đến đáng sợ,chỉ có tiếng khóc sụt sịt của em và tiếng thở nhẹ nhàng của hắn.Em không biết mình phải ngồi đợi đến bao lâu,nhưng khi nhìn thấy hắn lại chẳng nỡ rời xa.------------------Đông Quan :"Sao rồi?Vĩ đến bệnh viện chưa"Văn Tâm :"Dạ rồi"Đông Quan :"Rồi vậy về đi,qua đây chi"

"Nhờ đủ rồi,đâu cần làm gì nữa đâu"Văn Tâm :"À..à đúng rồi!Em làm dùm thằng Vĩ"Đông Quan :"Chưa tới giờ làm của Vĩ mà,chiều nó mới làm"Văn Tâm :"Ủa sao..kêu Vĩ với bé Nguyên làm chung giờ?"

Đông Quan :"Nguyên nó xin làm sáng,chiều nó nghỉ"

"Vĩ có xin gì đâu,anh chưa xếp kịp"Văn Tâm :"Ơ.."

Phúc Nguyên :"Hic..anh Quan ơi cứu em"

"Em lỡ làm đổ nước lên người khách..người ta đòi gặp quản lý rồi"Đông Quan và Văn Tâm hoảng hốt,chạy vội ra bên ngoài,nghe qua câu chuyện thì là Phúc Nguyên không cẩn thận,lúc dọn dẹp đã làm đổ khay nước dang dở lên người của khách hàng.... :"Làm ăn kiểu gì vậy?Nhân viên ẩu tả kiểu đó không đuổi sớm thì có ngày dẹp tiệm"

"Nhìn chướng con mắt"Đông Quan :"Dạ quán xin chân thành xin lỗi quý khách vì đã cho mình một trải nghiệm không tốt ạ"

"Quán em sẽ miễn phí toàn bộ và tiền quần áo bao nhiêu em sẽ gửi trả lại luôn ạ"... :"Thôi không cần,chướng hết con mắt"

"Về thôi tụi bây,mới sáng sớm"Đám bạn đó sau khi nhận được lời xin lỗi rồi cũng chịu ra về,Đông Quan không trách gì Phúc Nguyên hết,nhưng với một người như Phúc Nguyên thì không xem nhẹ việc đó như thế.Cả buổi làm tiếp theo chẳng ai thấy bóng dáng của Phúc Nguyên đâu cả,Đông Quan hiểu tính của Nguyên vốn dĩ rất dễ khóc bởi mấy chuyện này nên để yên cho Nguyên tự bình tĩnh lại.Văn Tâm :"Nguyên đâu anh Quan?"

Đông Quan :"Không biết,mà không sao đâu"

"Chắc buồn xíu,mà anh không trách ẻm tại mấy chuyện này bình thường mà"Văn Tâm im lặng,lặng lẽ dọn dẹp bàn ghế,lau chùi các kiểu rồi thì định đi về.Vào bên trong chỗ dành riêng cho nhân viên cất tạp dề thì bắt gặp Phúc Nguyên vừa đi rửa mặt với đôi mắt và cái mũi đỏ hoe.Văn Tâm :"Nguyên,anh nói em nghe nè"

"Mọi người không ai trách gì em hết,đừng đặt nặng vấn đề đó quá nha"Phúc Nguyên :"Anh không phải là em,anh không hiểu đâu"Lời nói có chút khó chịu,Phúc Nguyên cũng không giải thích gì thêm,ra ngoài làm tiếp công việc của mình.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
31


Văn Tâm chết lặng,có lẽ bản thân mình thực sự đã lỡ lời gì đó khiến Phúc Nguyên khó chịu.Sau đó để tránh chướng mắt Phúc Nguyên,Văn Tâm đã ra về trước,quán cafe chỉ còn lại Nguyên và Đông Quan.Khi thấy Nguyên chịu ra ngoài làm việc,Đông Quan đã an ủi rất nhiều,những chuyện như này là không tránh khỏi khi làm phục vụ,không có gì phải bận tâm cả.---1 ngày.2 ngày....Hôm nay là ngày thứ 3 rồi,hắn đã nằm trên chiếc giường bệnh ấy 3 ngày liên tục và chẳng có chút dấu hiệu tỉnh dậy nào cả.Em vẫn đi học thường ngày,tan học lại chạy vào bệnh viện ngồi bên cạnh nói chuyện với hắn.Những câu chuyện giản dị thường ngày mà em gặp phải,như việc sáng nay Văn Tâm chở em đi học muộn chỉ vì tối qua vừa được Phúc Nguyên add Facebook thế là mất ngủ.Em :"Anh mà không chịu tỉnh dậy thì người vô bệnh viện tiếp theo là em đó trời"

"Nhớ cái giọng trầm đó lắm rồi,dậy dùm điiii"Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa bên ngoài,em nghĩ đó là Minh Hiếu đến nên đã chạy ra mở cửa.Em :"Hiếu hả?"... :"Oh..con là ai thế?"

Em ngẩn người,trước mắt em là một người phụ nữ đã chững tuổi,nhìn rất sang trọng và trông..rất giống hắn.... :"Cho cô hỏi đây là phòng bệnh của Bạch Hồng Cường phải không con?"

Em :"À dạ,đúng rồi"

"Cô là..?"... :"Mẹ của Cường,còn con?"

Em chết lặng,không biết nên phản ứng thế nào vì những câu chuyện hắn từng kể với em về mẹ không mấy tốt lành.Em mời mẹ hắn vào phòng bệnh,lấy nước cho bác rồi ngồi bên cạnh trò chuyện.Em :"Không biết nói sao nữa"

"Con được thuê đến chăm sóc anh ấy lúc ở nhà,nên giờ vô đây con cũng chăm luôn"... :"Oh,chắc nó làm con khó chịu lắm phải không?"

"Cái tính nắng mưa thất thường ấy vẫn không bao giờ thay đổi"Em :"À..dạ"... :"Mấy năm rồi cô không gặp lại nó,không ngờ lúc gặp lại nó lại trong tình trạng này"Em :"Cô không đến thăm anh ấy sao ạ?"

"Con đưa địa chỉ nhà cho cô nha"Mẹ hắn bật cười khiến em có chút sượng.Em :"C..con nói gì sai sao?"

"Con xin lỗi cô"... :"Không cần xin lỗi đâu"

"Thật ra cô biết chứ,cô biết hết tất cả về nó"

"Nhưng cô biết nó sẽ không bao giờ chịu gặp lại cô đâu"Em :"Sao cô nghĩ vậy chứ?Mẹ con với nhau có khúc mắc gì cũng nên gặp nhau giải quyết"... :"Nếu nó chịu nghĩ như vậy thì tốt"

"Mấy năm trời cô chỉ có thể nhìn nó qua mấy tấm hình do Hiếu gửi cho cô"

"Tất nhiên cô biết con,biết cả mối quan hệ giữa con và Cường"Em :"Dạ!?"

"Thật ra không phải vậy đâu,2 đứa con chưa là gì.."

Nhìn ra được sự hoảng loạn của em,mẹ hắn chẳng nói thêm gì cả,chỉ xoa đầu em nhẹ nhàng rồi tạm biệt em với nụ cười trên môi.Em :"Trời ơi..sao mà sượng dữ vậy trời"

"Tại anh hết đó Cường!!!"

Hắn :"Gì?"

Em đơ người,không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.Hắn thực sự đã tỉnh dậy,gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu khi nằm lì mấy ngày liền không hoạt động.Hắn nhíu mày,liên tục vò đầu vì cơn nhức mỏi vẫn dày vò không dứt.Em :"Anh..anh dậy rồi?"

"Bác sĩ ơi,bác sĩiiiii"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
32


Hắn :"Thôi đi,kêu làm gì"Em :"Vô khám chứ sao nữa?Anh này ngộ"Hắn :"Tôi và cậu không còn liên quan gì với nhau nữa mà?Sao cứ làm phiền tôi hoài vậy?"

Em :"Ừ em phiền vậy đó,có vấn đề gì không?"

"Chăm anh 3 ngày trời không cảm ơn còn nói vậy"Em chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào để kiểm tra lại sức khỏe cho hắn.Thật may vì mọi thứ đều ổn.... :"Hiện tại bệnh nhân đã tỉnh dậy và hồi phục rất nhanh"

"Chỉ cần chú ý đừng làm gì gây tác động mạnh đến cảm xúc thì sẽ mau khỏi thôi"Em :"Vậy giờ xuất viện được chưa bác sĩ?"... :"Theo dõi khoảng 2 ngày nữa xem tình hình ra sao rồi mới xuất viện được nhé"Em :"Dạ"Em bước vào phòng.Em :"Anh sao rồi?Ổn không?"

Hắn :"Ổn"Em :"Thấy đói không?Em mua gì đó cho anh ha"Hắn :"Không cần,về đi"Em :"Anh thực sự muốn em về đến vậy à"Hắn :"Ở đây làm gì?Tôi với cậu còn gì để nói hả?"

Đúng lúc,Minh Hiếu vừa nhận được tin hắn tỉnh dậy từ em đã vội vàng chạy vào bệnh viện thăm hắn.Minh Hiếu vừa đến nhưng có lẽ cũng nhận ra được tình hình,chỉ có thể đánh trống lảng qua chuyện khác.Minh Hiếu :"À..tao có mua trái cây"Hắn :"Biến hết đi"Minh Hiếu :"Tao có chuyện muốn nói với mày"

"Vĩ,em ra ngoài đợi anh tí nha"Em :"Dạ"Đánh trống lảng không thành công,Minh Hiếu quyết định sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho hắn nghe.Đôi mắt Hiếu hiện rõ vẻ lo lắng,không dám nhìn thẳng vào hắn,đôi tay liên tục cáu vào nhau để tự trấn an bản thân mình.Giọng nói run rẩy,vừa kể từng chút vừa phải giải thích vì sao bản thân mình lại như vậy.Minh Hiếu :"Vĩ cũng đã biết chuyện này rồi..em ấy đã ở đây chăm sóc mày 3 ngày liền rồi đó"

"Em ấy vẫn đi học,vẫn đi làm ở quán anh Quan nhưng đúng giờ vẫn vào đây thăm mày"Hắn yên lặng,hắn cũng không hiểu rõ vì sao.Đáng lẽ hắn phải tức giận,chửi cho Hiếu một trận mới phải.Nhưng ngược lại với cảm xúc ấy,hắn lại thấy nhẹ nhõm,tự nghĩ thầm thật may vì mọi chuyện không phải như thế.Minh Hiếu :"Mày hiểu mà,mày bất tỉnh không có chút tiến triển nhưng em ấy vẫn luôn bên cạnh mày"

"Thậm chí là ngồi nói chuyện một mình luôn đó"Hắn bật cười khiến Minh Hiếu rất bất ngờ,trước đến nay hắn chưa bao giờ cười như thế cả.Hắn :"Về đi,tao tính chuyện với mày sau"Minh Hiếu thở phào,dù biết hắn sẽ không tha lỗi ngay lập tức nhưng như vậy là ổn rồi.Sau đó là khoảng thời gian của em và hắn.Em :"Mà..sao tự nhiên anh uống nhiều thuốc vậy?"

"Bình thường em kêu anh uống có bao giờ chịu uống đâu"Hắn :"Đừng thắc mắc nhiều,không phải chuyện của cậu"Em :"Hơ..ăn táo nha em gọt"Em nhìn đống trái cây Minh Hiếu đem tới,đi xuống căn tin ở bệnh viện xin cô ở đó một con dao rồi đem lên phòng.Chậm rãi gọt từng loại trái cây cho hắn ăn.Hắn :"Ít thôi"Em :"Em ăn nữa mà"Bỗng dưng em la lên một tiếng,bị dao cứa rồi.Em :"Ui da.."

Hắn giật lấy tay của em,ngón tay bị dao cứa vào một vết khá sâu.Hắn :"Vết hôm trước còn chưa lành hẳn giờ có thêm vết mới rồi"

"Sở thích của cậu là để bản thân bị đau à?"

Em :"Có sao đâu,vết nhỏ mà"

"Để em tự băng lại"Hắn :"Cũng muộn rồi,lo về nghỉ ngơi đi mai còn học"Em :"Anh đuổi em à"

"Không muốn thấy mặt hả?"

"Hay em phiền?"

"Mọi chuyện qua rồi,không lẽ vẫn còn diễn tiếp hả?"

Hắn :"Hơ..tất cả đều không phải"Em :"Vậy mắc gì đuổi trời?"

Hắn :"Tôi nghe Hiếu nói cậu có rất nhiều thứ cần phải lo mà"

"Đi học,việc làm ở quán cafe,tôi không muốn phiền cậu"Em :"Em nói không sao mà,em ổn lắm luôn á"Hắn :"Tôi không muốn cậu phải mệt mỏi gì hết"

"Cứ làm việc của cậu,tôi ổn"Em :"Vậy em về nha?"

Hắn :"Ừm"---
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
33


Em :"Vậy em về nhé"Hắn :"Ừm"Em không cố cãi hắn,em cũng không ở lại,nếu đó là điều hắn muốn vậy em sẽ về.Có lẽ hắn vẫn cần thêm thời gian yên tĩnh để suy nghĩ về một vài chuyện và cả tình trạng bệnh của mình.Không ai khác,chính hắn là người hiểu rõ hơn ai hết.Vào ngày hôm ấy,khi em vừa rời khỏi nhà,hắn không giữ nổi bình tĩnh,đầu óc rối tung lên như một mớ hỗn độn không thể gỡ.Hắn muốn quên đi hết tất cả mọi thứ,thứ suy nghĩ :"Mình là một người xui xẻo,ai lại gần mình đều sẽ có kết cục không tốt" dày vò hắn mãi đến tận hôm ấy,chính hắn đã tự mình làm hại người hắn yêu.Vì vậy,vào giây phút đó hắn cũng chẳng thiết tha gì để sống tiếp.Cứ như vậy,hắn vồ lấy nắm thuốc lớn rồi uống hết 1 lượt với suy nghĩ chỉ muốn chết cho xong chuyện.Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể chết,chính cái người đã gây ra toàn bộ mọi chuyện lại là người cứu lấy hắn,Minh Hiếu.Hắn :"Haizz..không sao,mọi chuyện qua rồi"

"Đuổi về chi không biết,tự nhiên nhớ cậu ta quá"---Phía em,sau khi rời khỏi bệnh viện,em gọi điện thoại nhờ Văn Tâm đến đưa mình về nhà.Nhận được điện thoại từ em Văn Tâm nhanh chóng chạy đến.Văn Tâm :"Ổng dậy chưa?"

Em :"Rồi,ổn hết rồi"Văn Tâm :"Vậy thì may quá rồi,giờ thì không còn gì ngán đường mày với ổng yêu nhau nữa đâu"Em :"Trước mắt là vậy đi,nhưng mà tao vẫn thấy hơi xa cách"

"Chắc ảnh vừa dậy nên không muốn tiếp xúc với ai"Văn Tâm :"Mày với ổng vậy quá ok rồi"

"Tao với Phúc Nguyên giờ không biết sao luôn"Em :"Sao vậy?Bữa nghe kể mò được in4 thằng nhỏ rồi mà"Văn Tâm :"Không biết mấy nay bị sao nữa,nhắn hoài không rep"Em vỗ vai người bạn của mình,thật ra Văn Tâm không có nhiều thời gian để tiếp cận Phúc Nguyên,ngoài giờ làm việc và cái tên Phúc Nguyên ra thì Văn Tâm chẳng biết gì thêm về con người này nữa.Một cậu bé bỏ quê để lên thành phố học đại học và làm việc kiếm thêm tiền,thời gian làm việc và học trên trường,học thêm bên ngoài,đôi lúc còn phải chép bài dùm những thằng ất ơ trong lớp kiếm tiền để xoay xở.Những lời kể từ Đông Quan sau khi nghe tin Văn Tâm để ý Phúc Nguyên khiến Văn Tâm suy nghĩ rất nhiều,nếu chỉ là thích qua loa,thấy thú vị nên để ý thì rõ ràng là Văn Tâm không nên dính dáng.Em :"Tao nghĩ do hoàn cảnh bắt buộc thôi"

"Nếu mày thực sự nghiêm túc thì nên thử,nếu là cậu nhóc đó thì tao nghĩ xứng đáng để mày tán mà"Văn Tâm :"Đang đắn đo một chút thôi,không sao"

"Dạo gần đây cũng không gặp nhau nhiều"Em :"À..chỉ khi mày đến quán cafe thì mới gặp mà đúng không"Văn Tâm :"Ừm,tao còn chưa được nhìn ẻm mặc cái gì khác ngoài cái áo thun và chiếc tạp dề"

"Khổ tâm ghê"Em :"Cố lên nha,hồi mới tiếp cận anh Cường tao bị ảnh cho đi bộ từ quán cafe về đến nhà luôn đó"

"Thật lòng thì kiểu gì cũng được đền đáp thôi"Nói chuyện một lúc cũng đến nhà em,em tạm biệt Văn Tâm,tắm rửa sạch sẽ rồi dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày.Sau đó em qua nhà hắn,dọn dẹp luôn cả căn nhà này.Không biết từ bao giờ,dọn dẹp giúp hắn đã trở thành thói quen của em dù cho có còn làm việc cho hắn hay không,em vẫn luôn giữ thói quen ấy từ lúc hắn nhập viện đến bây giờ.Căn nhà luôn trong trạng thái gọn gàng và sạch sẽ,em chỉ mong khi hắn về nhà sẽ không phải hít bụi mà nhập viện tiếp.Em :"Trễ rồi ha,thôi về"

"Anh ấy sẽ khen mình cho coiii"

"2 ngày nữa lại được ở chung rồi hihiii"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
34


Lại tiếp tục là một buổi sáng với sự chào đón của cơn mưa lớn,em ngủ dậy trên giường,mở rèm cửa nhìn qua hướng nhà hắn nhưng hiển nhiên chẳng thấy hắn đâu cả.Bước xuống giường,em uể oải vì trời mưa thì chẳng di chuyển đi đâu được nhiều hết,vì vậy nên hôm nay em đã xin nghỉ học.Em nhắn cho Văn Tâm,Văn Tâm nghe vậy hùa theo nghỉ luôn,kiếm cớ đến quán cafe làm để gặp lại Phúc Nguyên.Còn em,sau khi vệ sinh cá nhân,tắm rửa sạch sẽ,em quyết định sẽ nấu một bữa thật ngon rồi đem lên bệnh viện ăn cùng với hắn.---Minh Hiếu :"Má mưa lớn quá mày ơi,chạy lên đây ướt hết đầu"Hắn :"Đến sớm thế"Minh Hiếu :"Chứ sao trời,mà sáng nay có kiểm tra sức khỏe không?"

"Ổn hết không?"

Hắn :"Ổn,đừng lo cho tao"

"Về đi,đuổi đấy"Minh Hiếu :"Tao có mua đồ ăn sáng nè,ăn đi"Hắn :"Không ăn,đang mệt"

"Không muốn nuốt gì hết"Minh Hiếu :"Lỡ mua rồi ăn dùm đi trời"Hắn :"Phiền quá"Minh Hiếu thấy không ép được hắn cũng không nói nữa,ngồi bên cạnh nói chuyện với hắn thôi.Hắn không dễ dãi,nhưng hắn biết Hiếu làm vậy đều có lý do,nên cũng chẳng trách gì thêm.Với khoảng thời gian chơi thân với nhau suốt mấy năm trời hắn đủ hiểu Hiếu là người thế nào.---Ở quán cafe,Đông Quan đang chán nản vì buổi sáng mưa nên chẳng có mấy khách đến cả,đang buồn hiu thì có khách,tưởng gì hóa ra là Văn Tâm đến kiếm Phúc Nguyên.Đông Quan :"Báo nữa"

"Kiếm Nguyên chứ gì,nay nó xin nghỉ rồi"Văn Tâm :"Ủa..vậy hả"Đông Quan :"Mà bình thường nó cũng có làm giờ này đâu,nó làm chung với Vĩ mà"Văn Tâm :"Thì vừa làm vừa đợi,vậy nó mới có động lực"

"Mà thôi không có Nguyên chắc em về"Đông Quan :"Thằng khùng"

"À mà..lại đây tao nói này nè"Văn Tâm ngoan ngoãn nghe theo,ngồi bên cạnh Đông Quan.Đông Quan :"Thằng Nguyên á,nói sao nhỉ"

"Nó sắp về lại Đà Lạt quê nó rồi"Văn Tâm :"Ủa mắc gì về?Mà tại sao về gấp vậy?"

"Không phải anh nói với em Nguyên bỏ quê lên đây mà"Đông Quan :"Vấn đề gia đình của nó,anh cũng không rõ nữa"

Văn Tâm :"Chừng nào em ấy đi?"

Đông Quan :"2 tuần nữa"

Văn Tâm cứng người,làm sao 2 tuần có thể dễ dàng chiếm lấy trái tim của một người sống kín như vậy được?Suốt 1 tuần chỉ gặp đúng 2 lần,có khi Phúc Nguyên còn chẳng thèm nhớ nói chi là yêu.Văn Tâm :"Trời ơi..sao mà khổ dữ vậy trời"---Quay lại với em,sau khi loay hoay trong bếp với mấy món ăn cuối cùng cũng hoàn thành.Dù chẳng phải món gì quá cao sang,nhưng tất cả đều là những món em và hắn từng ăn cùng nhau ở nhà.Rất nhanh chóng,em đã chạy đến bệnh viện,dù có mặc áo mưa nhưng cũng chẳng ăn nhằm vào đâu cả do cơn mưa khá lớn.Đúng lúc,em gặp Minh Hiếu trước cổng bệnh viện.Em :"Ủa?Anh cũng vào thăm Cường à?"

Minh Hiếu :"Ừm,vừa nói chuyện xong"

"Nay em không học hả"Em :"Mưa quá nên nghỉ,làm biếng quá trời"

"Sẵn em đem đồ ăn lên cho ảnh luôn hihi"Minh Hiếu nghe vậy giơ hộp cơm còn nguyên lên cho em coi.Minh Hiếu :"Nó nói chán miệng,không muốn ăn nên từ chối hộp cơm của anh nè"Em không đáp lại Hiếu,nhưng vẫn có chút buồn.Em nấu ra như vậy nhưng cũng không nghĩ tới việc liệu hắn có thích hay không và có muốn ăn hay không.Nhưng mà lỡ nấu rồi,vẫn phải đem vào cho hắn.Hắn ngồi trong phòng,cầm được cái điện thoại Minh Hiếu vừa đưa mà vui sướng rơn người,mấy ngày trời không động đến rồi đấy.Em :"Chào nha,nhớ em khônggg?"

Hắn :"Không học à"Em :"Xin nghỉ rồi,mưa lớn quá"Dù cho có lạnh lùng và gai góc,nhưng khi thấy em ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ cưng chiều,như có tia nắng bên trong,khác hẳn với trạng thái ban đầu.Em :"Em có nấu cơm,anh ăn với em nha"

"Sáng giờ em không ăn,đợi đến đây ăn với anh đó"Không đói là thật,không thèm ăn gì là thật,mệt mỏi là thật,nhưng vẫn không nỡ từ chối em cũng là thật.Hắn :"Ừm,mình ăn cùng nhau nhé"Tất cả suy nghĩ tiêu cực của em dường như biến tan,em vui lắm.Chẳng ai ngờ đến,bữa ăn chung đầu tiên của cả hai lại là trong bệnh viện cơ chứ.
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
35


Không rõ từ lúc nào,hắn đã quen dần với việc được em nấu cho ăn như này.Nếu là hắn của lúc trước,chỉ đơn giản sẽ là mua về rồi ăn,không nấu nướng gì cầu kỳ cả.Cuộc sống của hắn sau khi rời khỏi mẹ mình trở nên tăm tối hơn bao giờ.Sáng học,chiều làm,tối về nhà không trò chuyện hay chia sẻ bất cứ tâm tư gì với ai,vì vốn dĩ hắn cũng chẳng có mấy bạn bè cả.Nhưng từ khi em chuyển đến kế bên nhà hắn,một cậu nhóc phiền phức làm phiền giấc ngủ của hắn vào lần gặp đầu tiên.Tặng bánh ngọt cho hắn để làm quen với nhau,hắn còn không thèm ăn để cứng ngắt trong tủ lạnh kia kìa.Vậy mà chính em lại là người làm thay đổi tất cả,khiến hắn cảm nhận rõ bản thân mình đã hoàn toàn khác với lúc trước.Hắn :"Cảm ơn cậu"Hắn nhẹ nhàng nhìn em,giọng nói dịu dàng.Em :"Có gì đâu,dù gì em cũng nấu sẵn em ăn mà"

"Thôi em đi rửa mấy cái này nha,anh nghỉ ngơi đi"Lời cảm ơn của hắn không phải chỉ riêng bữa ăn này.Hắn cảm ơn em vì tất cả những gì em dành cho hắn trong suốt khoảng thời gian qua.Bây giờ có lẽ là lúc hắn nên bù đắp lại cho em.---Hữu Sơn :"Ê,định về Đà Lạt thiệt hả mạy"Phúc Nguyên :"Dạ,2 tuần nữa em đi"Hữu Sơn :"Nghỉ làm ở quán cafe chưa?"

Phúc Nguyên :"Em về ở khoảng 1 tháng 2 tháng gì đó rồi em lên lại mà"Hữu Sơn :"Ủa tao tưởng về luôn"Phúc Nguyên :"Ba mẹ kêu nhớ,với lại em lì quá nên ba mẹ cho em muốn theo đuổi đam mê sao cũng được luôn rồi"Hữu Sơn :"Vậy là đi hát với anh mày được rồi"Phúc Nguyên đang ở nhà của Hữu Sơn,1 người anh cũng như người bạn thân thiết khi lên thành phố sống của mình.Hôm nay Phúc Nguyên đã xin nghỉ học và cũng đã dọn dẹp quần áo chuyển nhà,không ở khu lúc cũ nữa.Hữu Sơn đã biết được và ngỏ lời muốn Phúc Nguyên qua nhà mình ở tạm trong 2 tuần tới,do vậy nên hiện tại cả hai đang ở cùng nhau.Hữu Sơn :"Ê trời bớt mưa rồi,đi sửa điện thoại nè"

"Không hiểu cầm sao mà để rớt hư luôn chứ"Phúc Nguyên :"Oh ok,đi sửa điện thoại"Hóa ra không phải Phúc Nguyên bơ gì Văn Tâm,mà do không cẩn thận đi từ trên lầu xuống kiểu gì rớt điện thoại từ trên cầu thang xuống nên điện thoại bị hư chưa có dịp sửa.Nhưng định mệnh đưa đẩy,Văn Tâm hôm nay cũng đem điện thoại đi thay màn hình cho mới.Phúc Nguyên :"Ủa.."

Văn Tâm :"Ủa.."

Văn Tâm vừa đậu xe xuống,đập vào mắt là Phúc Nguyên đang đứng đó ngơ ngác nhìn mình,chưa kịp phản ứng lại Hữu Sơn đã ôm eo Phúc Nguyên kéo đi.Văn Tâm :"Ê nè?Ai vậy?"

Định chạy đến kéo Phúc Nguyên lại thì nhân viên đã ra hỏi xem Văn Tâm định làm gì,thế là Phúc Nguyên và Hữu Sơn đứng tình tứ trước mặt Văn Tâm mà không làm gì được.Văn Tâm :"Chị ơi cho em hỏi,2 người con trai đó chị có biết không?"... :"À có á,2 người đó hay đến đây sửa điện thoại với lại mua phụ kiện đồ á"

"Thấy 2 người đó thân lắm,lúc nào cũng dính lấy nhau"Văn Tâm nghe xong lại càng chắc chắn 2 người đó đang yêu nhau,không thể nào lại tình tứ như vậy được chứ?Văn Tâm :"Trời ơi..cảm giác thất tình đây sao.."

"Khổ dữ vậy nè trời"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
36


Văn Tâm trầm xuống hẳn,sau khi vào thay màn hình điện thoại xong cũng ra khỏi quán,không muốn nhìn lại thêm lần nào nữa.Nhưng Văn Tâm có lẽ không để ý đến,đôi mắt Phúc Nguyên đã dõi theo Văn Tâm ngay từ đầu đến giờ.Phúc Nguyên :"Ủa..đi rồi?"

Hữu Sơn :"Đi đâu má"

"Đi về nè,sửa khoảng 2 ngày"

"2 ngày sau đi với anh đến lấy"Phúc Nguyên :"À dạ ok"

"Cảm ơn anh nha"Hữu Sơn :"Không có điện thoại mà sống được cũng hay ghê á trời"Phúc Nguyên :"Hihi"Hữu Sơn đưa Phúc Nguyên về nhà mình,mà không hay biết mối quan hệ này đã bị hiểu lầm.Văn Tâm thất thần,gọi điện thoại cho người bạn thân của mình để giải bày tâm sự,cuối cùng là vào phòng bệnh của hắn luôn.Hắn :"Tôi chưa nói là sẽ cho cậu ở đây"Văn Tâm :"Thôi mà..đang buồn lắm"Em đưa cho Văn Tâm một ly nước ấm,rồi ngồi bên cạnh.Em :"Sao vậy?"

Văn Tâm :"Nãy tao đi thay màn hình điện thoại,gặp em Nguyên đang đi với thằng nào bên cạnh..."

"Còn ôm eo,thân thiết lắm"Em :"Ghê dữ má"Hắn :"Nguyên nó thời gian rảnh làm gì có mà yêu với đương"Văn Tâm :"Không lẽ em nhìn nhầm hả?Làm gì có chuyện đó"

"Đứng cạnh nhau mà cứ sáp lại,còn khoác vai ôm eo nữa"Hắn cười khẩy 1 cái,giống như đang khinh Văn Tâm vậy,khiến em phải đánh nhẹ vào vai hắn.Em :"Im lặng điii"Văn Tâm thấy có lẽ nơi này không phù hợp với mình,không muốn ở lại làm kỳ đà cản mũi nên cũng ra về ngay sau đó.Căn nhà rộng lớn nhưng chẳng ấm áp gì cả,thứ nó có là cái lạnh của sự cô đơn.Cũng không rõ bao lâu rồi Văn Tâm không đưa ai đến nhà,chỉ có em thôi mà giờ em cũng có người thương rồi.Đột nhiên,tiếng ting từ điện thoại làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của Tâm.Mở ra,không dám tin vào mắt mình,Phúc Nguyên thực sự đã rep lại tin nhắn của hắn sau 1 tuần không thấy động tĩnh gì.Phúc Nguyên :: Em bị hư điện thoại,không rep tin nhắn của anh

: Em xin lỗi nhéVăn Tâm :: Không sao,em lấy gì rep anh vậy?Phúc Nguyên :: Em mượn điện thoại của bạn,em cũng nghĩ đến việc anh sẽ nhắn nhưng không nghĩ nó nhiều như vậyVăn Tâm :: Xin lỗi em,anh phiền em lắm phải không?Phúc Nguyên :: Đâu có,thật ra em vui lắm

: Ít ra ngoài anh Quan và mọi người ở quán cafe,cũng có 1 người chịu hỏi thăm em kỹ đến thế heheLúc này,Văn Tâm thực sự muốn hỏi rõ người lúc nãy là gì của Phúc Nguyên,nhưng vẫn ngập ngừng không dám hỏi,có là gì của nhau đâu mà hỏi chuyện riêng tư của người ta?Nhắn một lúc,Phúc Nguyên cũng off vì sợ bị phát hiện.Tất nhiên đó là điện thoại của Hữu Sơn,Hữu Sơn bỏ ở nhà rồi ra ngoài chơi với Minh Tân,cũng là một người bạn thân của cả hai.Phúc Nguyên :"Nếu đúng như lời anh Quan kể,thì anh ấy thích mình nhỉ?"

"Ha..tự nhiên thấy lạ quá.."
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
37


Phúc Nguyên :"Không biết anh ấy là kiểu người gì nhỉ?"

Phúc Nguyên vắt tay lên trán,nằm dài trên giường,mắt hướng lên trần nhà,trong đầu chứa đầy những thắc mắc về con người ấy.Tiếp xúc không nhiều,gặp nhau 1 tuần 2,3 lần gì đấy là cùng.Phúc Nguyên thực sự thắc mắc Văn Tâm thích mình ở điểm nào.Vì hơn ai hết,chính bản thân Nguyên hiểu rõ mình cần gì và không hợp với thứ gì nhất.Không rõ bao lâu rồi Nguyên không động đến thứ gọi là tình yêu này nữa,hơn thế lại còn là với con trai.Không ghét,nhưng chưa từng nghĩ đến mình lại rơi vào tình cảnh này.Trong mắt Phúc Nguyên,Văn Tâm là một con người kỳ lạ,thực sự rất rất kỳ lạ.---Đông Quan :"Ê tao hiền nên mày làm tới hả?"

"Xin làm ké 2 ngày mà rớt 3 cái ly,mày có điên không Tâm?"

Văn Tâm :"Em xin lỗiiiii,nhiêu em bù cho"Đông Quan :"Thôi khỏi,2 ngày này làm không công"Văn Tâm :"Trời..thôi cũng được"Thời điểm này là vào tầm 2 tuần trước,Văn Tâm đã xin Đông Quan được vào làm 2 ngày chủ yếu là muốn gặp mặt và làm quen với Phúc Nguyên.Văn Tâm cũng thật thà,kể hẳn lý do mình muốn làm là do phải lòng em bé Phúc Nguyên kia rồi.Đông Quan :"Trời ơi..sao tao khổ quá vậy nè trời"

"Thôi cũng được,dạo này Cường nó cũng nghỉ hơi nhiều"Văn Tâm :"Cảm ơn ạaaa"Khoảng thời gian 2 ngày đó chẳng tiến triển tới đâu cả,người mình thích ngay bên cạnh thì sao mà đàng hoàng nghiêm túc làm việc được chứ?Nhưng họ cũng chỉ trao đổi cách liên lạc,rồi lại chẳng ai nói với ai câu nào.Đối với Phúc Nguyên,Văn Tâm chính là một người khó hiểu,bự con gấp đôi người ta nhưng lại vụng về,suốt ngày bị anh Quan mắng không thương tiếc nên cũng chẳng có chút ánh nhìn tốt nào.---Hữu Sơn :"Ê,nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"

"Tao mới đi chơi về,có mua gà rán để dưới kìa,xuống ăn đi"

Phúc Nguyên :"Anh Sơn ơi"Hữu Sơn :"Nghe đây"Phúc Nguyên :"Một người em chẳng có tí ấn tượng tốt nào,giờ em lại tò mò về người ta quá"

"Với lại..người ta cũng thích em nữa"Hữu Sơn :"Ai đấy?Bé nào chung khối hả?"

Phúc Nguyên lắc đầu,nhẹ giọng đáp.Phúc Nguyên :"Là con trai,lớn hơn em 1 tuổi"Hữu Sơn không quá bất ngờ,vì chính Hữu Sơn cũng đang thích 1 người con trai khác nên cũng không ý kiến gì.Hữu Sơn :"Vậy thì cho nó 1 cơ hội đi"

"Mà thằng nào đấy?Đẹp trai không?"

"Cao ráo không?Nhà cửa giàu không?Ba mẹ làm nghề gì?Thằng đó nhà ở đâu?"

Phúc Nguyên :"Nè..đừng có hỏi nhiều thế"

"Em không biết gì về con người đó hết á"

"Nhưng mà..đẹp trai,cao ráo là thật"Hữu Sơn vỗ đầu Phúc Nguyên cái chát,chưa kịp đợi Phúc Nguyên la làng lên ăn vạ đã nhảy vào họng trước.Hữu Sơn :"Thế thì tìm hiểu đi"

"Xong chuyện dắt về gặp anh nhé"
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
38


Hữu Sơn cười nhẹ,xoa đầu Phúc Nguyên rồi đuổi xuống dưới nhà để Phúc Nguyên ăn,mình thì nằm trong phòng.Phúc Nguyên vừa ăn vừa suy nghĩ,đúng là đã rất lâu rồi bản thân chưa động vào cái thứ gọi là tình yêu,nhưng để mà với 1 người con trai thì cũng là lần đầu tiên.Nhớ lại những lần Văn Tâm xin vào làm tại quán cafe,ánh mắt vẫn luôn hướng về Phúc Nguyên,chủ động làm dùm phần của Nguyên cho cậu được về sớm,mua bánh ngọt đến tặng.Phúc Nguyên :"Hóa ra là đang tán mình.."

Hữu Sơn xuống nhà lấy nước uống,vô tình bắt gặp cậu nhóc đang vừa ăn vừa cười tủm tỉm,nhìn thôi đã biết thằng em mình cuối cùng cũng chịu yêu rồi.---Còn trong bệnh viện,em và hắn đang ngồi nghịch điện thoại cùng nhau vừa trò chuyện.Những câu chuyện của em khi hắn bất tỉnh chưa có dịp nghe giờ cũng đã được em kể lại.Bác sĩ cũng đã nói hắn đang hồi phục rất tốt,có thể xuất viện ngay hôm nay nhưng em vẫn khuyên hắn nên ở lại đủ 3 ngày để chắc chắn hơn.Hắn chiều em,em nói gì hắn nghe đấy.Em :"Nhà của anh em đã dọn dẹp rất kỹ mấy ngày qua đó"Hắn :"Cảm ơn cậu"

"Nhưng mà cũng không cần làm tới mức đó đâu"Em :"Em ở cùng với anh mà,làm cho em luôn chứ có phải vì anh thôi đâu"Hắn xoa đầu em,tranh thủ véo má em 1 cái.Em bị sự dịu dàng của hắn làm cho đứng hình,lâu rồi hắn chẳng nâng niu em nhiều như vậy.Em nhìn hắn,đôi mắt long lanh,cả hai như chìm vào ánh mắt ngọt ngào của nhau.Hắn :"Đừng nhìn ai khác với đôi mắt này nhé"

"Tôi giữ kỹ"Em bật cười khiến hắn có chút ngại,liền quay đi tiếp tục với cái điện thoại.

Em :"Em chỉ nhìn như thế với người mà em yêu thôi"

"Em yêu anh,nên đôi mắt ấy chỉ dành cho riêng anh"---Ở một quán cafe nào đó,đang tất bật vì trời đã hết mưa nên khách ào tới nườm nượp,và chỉ duy nhất 1 người đứng quán đó là Đông Quan.Không có 1 sơ hở nào để nghỉ ngơi cả.Bỗng dưng Văn Tâm vào quán cafe,định làm 1 ly cho tỉnh táo thì bị Đông Quan lôi vào phụ.Văn Tâm :"Ê nha"Đông Quan :"Giúp đi trời ơi"Vì hôm nay không có Phúc Nguyên,không có 1 ai làm mất tự tập trung của Văn Tâm nữa nên tác phong làm việc nghiêm túc đã quay trở về.Hỏi làm sao mà xưa có thể làm ngang hàng với hắn chứ,chưa có tình yêu nó khác hẳn.Đông Quan :"Dữ trời,mày làm bể ly riết tao quên xưa mày từng làm quán tao mấy năm trời"Văn Tâm :"Tại tình yêu của em không có ở đây đó"Đông Quan :"Gì?Cho mày nói lại"

"Thằng Nguyên nó ngồi bên ngoài kia kìa"Văn Tâm đang ngồi nghỉ ngơi vì khách đã vơi bớt,nghe Đông Quan nói vậy liền chạy ra thì thấy Phúc Nguyên đang ngồi uống cafe với Hữu Sơn,nhưng trong mắt Văn Tâm thì lại thành Phúc Nguyên ngồi với người yêu.Cả hai cười nói với nhau,kể cả Đông Quan cũng chưa bao giờ thấy Phúc Nguyên vui vẻ và thoải mái như vậy khi ở với ai đó.Đông Quan :"Chắc không có gì đâu mày"Văn Tâm :"Em vào trong nghỉ nha"Đông Quan :"Ừm,có gì lát anh hỏi dùm cho"Văn Tâm :"Thôi,không cần thiết nữa đâu"

"Em ấy chưa bao giờ cười với em như thế,đủ hiểu rồi"_______________
 
[Cuongbachthevi]Hàng Xóm.
39


Văn Tâm thấy quán đã ổn định,nên đã vào trong cởi bộ đồng phục,ra gặp Đông Quan để đi về.Đông Quan :"Ê tí tao chuyển khoản,cảm ơn nhiều nha"Văn Tâm :"Thôi không cần đâu,coi như tiền bù hôm trước em làm bể ly"

"Về nha,bye bye"Phúc Nguyên nghe thấy giọng nói quen thuộc,quay mặt lại nhìn thì thấy Văn Tâm đã bước ra khỏi quán rồi,Hữu Sơn thì theo ánh mắt của em mình cũng hiểu ra chàng trai cao lớn ấy là người khiến nó bận tâm suốt mấy ngày nay.Hữu Sơn :"Được đấy,người đang tán mày đấy à?"

Phúc Nguyên :"Òh,tên ảnh là Văn Tâm"

"Mà sao lại vội vàng đi đến nổi không thèm để ý đến em chứ?"

Hữu Sơn :"Ai mà biết"

"Mà quán cafe này ngon quá,thế mà không dắt anh mày đi uống lần nào"Phúc Nguyên :"Em làm việc ở đây,thời gian đâu mà rủ"

"Giờ mới có dịp nè"

"Bánh ngọt ở đây cũng ngon lắm á,mua về cho anh Tân của anh ăn với"Hữu Sơn :"Hôm kia mua rồi,mua nữa lại mắng cho xem"Cả hai trò chuyện thân thiết đến nổi Đông Quan cũng dần nghi ngờ mối quan hệ ấy,nhưng vẫn không có gì chắc chắn cả,Văn Tâm cũng đã bảo không cần nên Đông Quan chằng thèm lo chuyện bao đồng nữa.Ngày hôm ấy cơn mưa chỉ đến vào buổi sáng,sau đó lại nắng đẹp suốt cả nửa ngày còn lại,Văn Tâm cảm nhận rõ sự cô đơn trong chính căn nhà của mình,không muốn về lại nơi lạnh lẽo ấy.Một mình đi bộ giữa thành phố đông đúc,tâm trạng không khá lên tí nào cả,hơi thở dần gấp gáp,cơ thể nóng bừng lên như bị thiêu đốt vậy.Có lẽ do buổi sáng cứ chạy khắp nơi lung tung nên sốt cao rồi.Đầu óc choáng váng,dùng chút sức lực còn lại lết vào 1 cái công viên gần đó,ngã khụy xuống cái ghế dài bên cạnh,ý thức mơ hồ,cuối cùng là ngất lịm đi.---------Không biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi Văn Tâm ngất,đôi mắt nặng trĩu dần lấy lại được ý thức,không gian ấm áp này vốn dĩ không phải trên ghế ở công viên.... :"Bạn chịu tỉnh rồi đó hả?"

"Dậy ăn cháo cái đi,sốt tới 38.5 độ luôn đó"Văn Tâm mở to đôi mắt,trước mặt anh là 1 chàng trai có vẻ bằng tuổi,hình như anh đã được cậu bạn này cứu 1 mạng.Văn Tâm :"Bạn là ai vậy?Sao lại giúp tôi?"

Minh Tân :"Tôi là Minh Tân,Đỗ Minh Tân đó"

"Đi dạo ở công viên,thấy bạn nằm 1 cục tưởng ngủ nên tôi kêu dậy"

"Động vào người nóng hổi nên tôi vác về nhà"Văn Tâm :"À..cảm ơn bạn"

"Tên tôi là Văn Tâm,cảm ơn vì đã giúp tôi"Minh Tân :"Ăn cháo đi rồi uống thuốc"Văn Tâm :"Tôi thực sự không hiểu,dù gì chúng ta cũng chưa gặp bao giờ,sao lại đem tôi về nhà 1 cách đơn giản thế?"

Minh Tân :"1 thằng sốt 38.5 thì làm gì tôi?"

Văn Tâm bật cười,cảm giác như được chữa lành 1 chút.Nhâm nhi tô cháo nóng hổi,vừa ăn vừa trò chuyện mới nhận ra chung trường đại học,chỉ là học khác khoa nên chẳng biết đến nhau.

Cả hai nói chuyện khá hợp nhau,nói 1 lúc đã dần trò chuyện về những thứ riêng tư của nhau rồi.Minh Tân :"Tôi có người yêu,anh ấy lớn hơn tôi 2 tuổi,đẹp trai lắm đó"Văn Tâm :"Thích nhỉ,tôi cua mãi mà chẳng đến đâu"

"Gần đây còn phát hiện hình như cậu ta có người yêu rồi"Minh Tân :"Thôi không sao"Văn Tâm :"Chắc tôi về nha,không phiền nữa"

"Cảm ơn nhiều"Cảm thấy cơn sốt đã bớt rất nhiều,Văn Tâm không muốn làm phiền đến Minh Tân nên đã ra về trước.Vì lúc đi là đi bộ nên giờ phải bắt xe về.Vừa đúng lúc Hữu Sơn không biết từ đâu đi đến,túm lấy cổ áo của Văn Tâm.Hữu Sơn :"Ê,mày làm gì đứng trước cửa người yêu tao đấy?"

"Còn theo dõi tao với thằng Nguyên,tưởng tao không biết hả?"______________
 
Back
Top Bottom