Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 240: Tính Sổ (1)



"Ăn ngon không?" Trần Nhị Lang hỏi.

"Mùi vị thế nào? Ngài đã quen chưa?"

Đại thúc từ mép bát liếc hắn một cái, nhưng lại không nói gì,

sau khi xì xụp ăn xong một bát mì lớn thì mới lau miệng, đưa bát

đũa trả lại rồi mới mở miệng nói: "Đây là lần đầu tiên làm ăn

sao?"

Trần Nhị Lang cười nói: "Ngài thấy sao."

Đại thúc thở dài một tiếng rồi nói: "Nhìn các người lo lắng thế

này là biết, bởi vì ta ăn có một mình mà có đến tận tám con mắt

nhìn chằm chằm vào ta."

Mấy người mỉm cười.

Đại thúc lại nói: "Mùi vị không tệ, sợi mì nhào kỹ lắm, yên tâm

đi."

Sau khi nghe được vị đại thúc này nói như vậy, mấy người

cùng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Trần Đại Lang, tiếng thở ra

quá rõ ràng, khiến vị đại thúc chỉ vào hắn nói: "Ta nói này, ngươi,

ngươi có khuôn mặt dịu dàng, cao lại to con, nói cũng không dám

nói."

Trần Đại Lang xấu hổ đến mức không biết giấu mặt ở đâu, chỉ

có thể nói: "Vâng, vâng, ngài nói rất đúng."

Thân là huynh đệ của hắn, Trần Nhị Lang thấy vậy thì cũng

cười ha hả rồi nói: "Đại ca ta là tên ít nói, không giống như ta,

nhưng hắn làm việc lại rất kiên định, một là một, hai là hai, là

người có trách nhiệm và thực tế. Bát mì mà ngài vừa mới ăn đó,

có phải không bị sượng không? Bởi vì cái này là do đại ca nhào

đấy!

Đại thúc nói: "Không phải ngươi vừa nói, cái này là do đại tẩu

của ngươi nhào sao?"

Trần Nhị Lang cười nói: "Bọn họ là phu thê, ai nhào cũng giống

nhau thôi? Phu thê nhất thể, đúng không?"

Không ngờ hắn lại lưu manh như vậy, đại thúc chỉ vào người

hắn rồi cười nói: "Mồm mép này của ngươi giống thương gia rồi

đấy."

Trần Nhị Lang thích nhất là được nói chuyện phiếm với mọi

người, cho nên sau khi nhìn thấy vị đại thúc này sẵn sàng mở lời

như vậy thì hắn liền nói đùa: "Ta à? Một kẻ xảo quyệt như ta đó

mà, miếng thịt mà ngài vừa ăn, ngài có biết tại sao nó lại được

thái mỏng như vậy không? Chủ ý là ta ra đấy!"

Sau khi vị đại thúc này nghe xong liền rút ra một cây sài,

muốn đánh hắn: "Được đấy, tiểu tử ngươi!"

Sau khi nháo loạn một hồi như vậy, a bà đang mua đồ ăn ở

bên cạnh cũng mở miệng nói: "Cho ta một bát nữa. Ta muốn một

bát nhỏ, không cần thịt."

"Được." Trần Nhị Lang tay chân lanh lẹ, lấy một bát mì nhỏ từ

bảng xe, sau đó liếc nhìn Tiền Bích Hà một cái. Tiền Bích Hà cầm

thìa, múc canh vào bát, nhẹ giọng nói: "Gặp nhau là duyên, bát

này chỉ tính tiền mì của ngài thôi."

Tiền mì là ba văn tiền. A bà cầm bát húp một ngụm canh,

trong đôi mắt đục dưới nếp nhăn của tuổi già lộ ra chút hài lòng.

Bởi vì vừa nãy bà nghe được, thứ này là canh được làm từ xương

lớn. Liên tiếp uống thêm mấy ngụm nữa rồi nói: "Ta lấy rau đổi

cho các ngươi, được không?"

Trần Nhị Lang sững người một lúc.

Những người khác cũng ngây ngẩn cả người, Trần Đại Lang

theo bản năng đi nhìn đồ ăn trên quầy hàng của a bà.

Bắp cải đông lạnh, củ cải và đậu Hà Lan không ở trong tình

trạng tốt, nhưng chúng đáng đồng tiền bát gạo. Chỉ là điều này

không tốt lắm, bởi vì ngay cả thịt cũng tặng cho người ta, chỉ là

để khởi đầu thuận lợi, thuận lợi mà làm.

"Không được sao." Tiền Bích Hà vẫn nói: "Nhà chúng ta cũng

có những món ăn này."

A bà không nhanh không chậm mà ăn mì, cuối cùng cũng ăn

xong, ngay cả một giọt canh cũng không để thừa, rồi mới nói:

"Vậy các ngươi từ từ đợi đi, khi nào ta bán hết đưa tiền cho các

người."

Tổng cộng có ba văn tiền, còn tặng không ba miếng thịt, a bà

này ... Trần Nhị Lang lúc đó cảm thấy có chút lo lắng, cho rằng a

bà này cậy già lên mặt, nhưng Tiền Bích Hà đã ngăn hắn lại, nhỏ

giọng nói: "Dĩ hoà vi quý đi." Sau đó hắn nhìn A bà, vẫn là ôn tồn

nói: "Được, chúng ta chờ ngài."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 241: Tính Sổ (2)



Nàng ấy không vội sao? Nàng ấy cũng đang lo lắng. Nhưng

nàng ấy phải bình tĩnh, bởi vì đây là công việc kinh doanh mà

nàng ấy muốn, nếu như nàng ấy cứ vội vàng như vậy, làm sao có

thể trấn áp được tình thế, thuyết phục người nhà tin rằng nàng

ấy có thể kinh doanh mặt hàng thức ăn chứ?

Về phần Bảo Nha Nhi, Tiền Bích Hà không muốn để nàng giúp

bất cứ việc gì. Bảo Nha Nhi chỉ có một mình, hơn nữa vẫn còn là

một tiểu cô nương, nếu chuyện gì cũng dựa vào nàng thì Tiền

Bích Hà sẽ cảm thấy rất mất mặt.

Nàng ấy cố nén nhiệt độ ở trên mặt, cầm thìa đứng trước quầy

hàng kêu: " Ăn mì nước đi! Mì nước thơm ngon hảo hạng đây! Có

thịt có mì, ăn ngon không đắt!"

Trần Nhị Lang theo sát phía sau, cũng lớn tiếng kêu: "Nếm thử

đi, đến xem một chút đi, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, chỉ có tám văn

tiền thôi, mất tiền mua không được, bị lừa cũng không mua

được..."

Trần Bảo Âm ở bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy buồn cười,

mồm mép của vị nhị ca này dẻo nịnh thật đấy. Âm thanh cũng dễ

nghe vừa nặng vừa thanh, người ta có thể nghe rõ ràng.

Nhìn sang một bên, Trần Đại Lang có lẽ cảm thấy mình thật vô

dụng nên đã đi canh nồi. Canh xương trong nồi đất sắp cạn, cho

nên hắn lại đổ thêm một gáo nước vào, tiếp tục đun.

Người đi đường trên phố ngày càng nhiều, trấn trên và trong

thôn không giống nhau, người trong thôn đều ôm chặt lấy ít tiền

mà khó kiếm được, không muốn tiêu. Nhưng trấn trên lại có

không ít người sẵn sàng ra ngoài mua thức ăn. Bánh ngọt, hoành

thánh, bánh bao, màn thầu, tào phớ... tiếng rao vang lên rồi lại

tắt.

Tiền Bích Hà đã kêu mệt, vì vậy nàng ấy ngồi sang một bên để

nghỉ ngơi. Cứ như thể Trần Nhị Lang vừa mới mở giọng, với

những khúc quanh co và cao giọng, một tiếng lại một tiếng.

Trần Bảo Âm vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn, thấy nhóm ca ca

và tẩu tử đều có thể lo liệu được, hơn nữa khách nhân cũng liên

tục tới đây, làm ăn cũng không tệ cho nên nàng cũng cảm thấy

yên tâm: "Ta sẽ đi mua sắm."

"Đi đi, đi đi." Tiền Bích Hà cười cười, mở túi tiền ra, rồi cầm lấy

một nắm tiền.

"Cầm đi, muốn mua gì thì đi mua một ít."

Trần Bảo Âm cười ha hả, sau đó nhảy lùi lại: "Ta không cần, ta

có mà!"

Trần Nhị Lang cũng cười rồi nói: "Cho muội ấy làm gì, muội ấy

có cần đâu!"Trong cái gia đình này, không ai giàu bằng Bảo Nha

Nhi.

"Đúng vậy đấy." Trần Bảo Âm khịt mũi, nghiêng người về phía

hắn rồi nói.

"Có người nói rằng nếu sau này kiếm được tiền tiêu vặt, vậy

thì mỗi tháng sẽ đưa một nửa số đó cho muội."

Trần Nhị Lang giả vờ tò mò: "Ai? Ai vậy? Sao lại có người coi

tiền như rác thế?"

"Hừ!" Trần Bảo Nhân hừ lạnh một tiếng, sau đó vẫy tay với đại

ca đại tẩu.

"Muội đi đây."

"Đi đi." Tiền Bích Hà nói.

"Chúng ta ở ngay đây, nếu bán hết sẽ đợi muội ở cửa thành."

Trần Bảo Âm trả lời: "Được rồi!"

Ngày đầu mở sạp, trong nhà chuẩn bị 40 chén mì, lúc này đã

bán được hơn mười mấy bát. Trần Bảo Âm tranh thủ thời gian và

quay lại khi quầy hàng sắp đóng cửa.

Quả nhiên còn lại hai bát mì, đều là bát lớn.

"Bảo Nha Nhi có đói không?" Tiền Bích Hà hỏi.

"Nếu muội đói, ta sẽ không bán nữa, ăn xong rồi về."

Trần Bảo Nhân có chút đói, sờ sờ bụng, nói: " Chờ một chút

đã."

Đợi một lúc vẫn không có ai đến nên Trần Bảo Âm và Trần Nhị

Lang ăn nốt hai bát mì còn lại. Tiền Bích Hà nói không đói, cho

nên chỉ uống một ít canh xương lớn, Trần Đại Lang cũng làm như

vậy.

"A bà mua cơm kia đâu rồi?" Trần Bảo Âm vừa giúp dọn dẹp

quầy hàng vừa hỏi.

Người trả lời là Trần Nhị Lang, cười nói: "Đã bán hết từ lâu rồi,

rau dễ bán, bán hết thì đưa tiền cho chúng ta."

"Vậy thì tốt." Trần Bảo Nhân gật đầu.

Bốn người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chất lên xe rồi phóng

về nhà. Trên đường đi, Trần Nhị Lang nhìn thấy muội tử đang ôm

giỏ nhỏ ở trong tay, tò mò hỏi: "Muội mua gì vậy?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 242: Tính Sổ (3)



"Muội không nói cho huynh đâu." Trần Bảo Âm ôm thật chặt,

phòng ngừa hắn đoạt. Nhị ca chính là một tên hỗn đản, hắn thực

sự dám làm ra loại chuyện này.

Trần Nhị Lang khinh bỉ nói: "Bủn xỉn!"

Trần Bảo Âm làm mặt quỷ với hắn.

"Chúng ta về tới nhà rồi!" Xe la còn chưa về tới cửa nhà, đã

nghe thấy giọng của Trần Nhị Lang vang lên.

Lan Lan đã đợi ở trong viện từ lâu, Kim Lai không có ở nhà,

cho nên Ngân Lai đi chơi với Lan Lan.

Nghe thấy tiếng động, cậu ta chạy la ngoài la lên: "Cha!"

"Cha! Nương!" Lan Lan cũng kích động kêu lên.

Trần Nhị Lang lái xe la vào trong sân, nhảy ra khỏi xe bế Ngân

Lai lên: "Con có nhớ cha không?"

"Nhớ!" Ngân Lai chớp chớp mắt, hưng phấn nói: "Cha, đồ chơi

làm bằng đường đâu?"

Trần Nhị Lang tức giận đến mức đánh vào mông của cậu ta

một cái rồi đặt xuống đất: "Rõ ràng có phải nhớ cha đâu, nhớ tới

đồ chơi làm bằng đường thì có!"

Ngân Lai không để ý tới hắn, kéo quần chạy qua một bên: "

Đồ chơi làm bằng đường! Đại bá! Đại nương! Đồ chơi làm bằng

đường!"

Tiền Bích Hà đã mua những bức tượng nhỏ làm bằng đường,

mua cho ba đứa trẻ mỗi đứa một cái. Hôm nay là ngày đầu tiên

mở sạp, xem như cũng bán hết, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp,

đương nhiên là phải mua cho bọn nhỏ chút đồ ngọt gì đó rồi.

Lan Lan cầm được một món đồ chơi làm bằng đường thì rất

vui mừng, rúc vào người Tiền Bích Hà, không chịu rời một bước

nào. Nhưng hiện tại, Tiền Bích Hà không có thời gian để nói

chuyện với con bé, cho nên chỉ xoa đầu rồi nói: "Chơi với đệ đệ

đi."

Sau khi vào nhà chính, nàng ấy lấy túi tiền ra rồi đặt lên bàn:

"Cha, nương, tất cả số tiền con kiếm được hôm nay đều ở đây."

Đỗ Kim Hoa không nhịn được mà cười lên, cao giọng nói: "Nhị

nương! Rót nước đi!"

"Ai!" Tôn Ngũ Nương vội vàng bưng nước tới.

Cơm trưa ở trong nồi còn đang được nấu, gần như đã chuẩn bị

xong, một nắm củi được cho vào đang từ từ cháy, cả nhà ngồi

trong gian phòng chính, nhìn chằm chằm túi tiền trên bàn.

"Nào, đếm đi." Đỗ Kim Hoa kích động nói, đẩy nó cho Trần

Bảo Âm.

"Bảo Nha Nhi, con đếm nhanh cho nên đếm đi."

Thật ra Lan Lan cũng có thể đếm nhanh, Kim Lai cũng có thể

làm được, nhưng để bọn trẻ biết thu hoạch của gia đình cũng là

điều không nên. Trẻ con hay mồm mép, dù là một đứa trẻ hiểu

chuyện đến đâu thì cũng không nên để chúng biết được.

"Vâng ạ." Trần Bảo Âm đáp lại, mở túi tiền ra, trút những đồng

tiền ở bên trong ra ngoài, bắt đầu để một chỗ mười đồng, cứ vậy

mà đến mười đồng.

Cả gia đình ngồi vào bàn hào hứng xem nàng đếm.

"Năm mươi văn."

"Một trăm văn."

"Một trăm năm mươi văn."

Tiền Bích Hà kích động mà nắm chặt bàn tay của Trần Đại

Lang, trong khi Tôn Ngũ Nương vừa nghe đến con số năm mươi

thì véo Trần Nhị Lang một cái, nhưng sau khi ăn vài cú nhéo thì

Trần Nhị Lang đau đến mức phải né nàng ấy ra.

"Tổng cộng là ba trăm bốn mươi văn." Sau khi Trần Bảo Âm

đếm đến một đống nhỏ cuối cùng, ngẩng đầu lên nói.

Giọng nói rơi xuống, khiến cho xung quanh bàn trở nên yên

lặng.

Ngay sau đó, Trần Hữu Phúc run rẩy nói: "Nhiều, bao nhiêu?"

Trần Bảo Âm lặp lại: "Ba trăm bốn mươi văn."

Trần Hữu Phúc lại rùng mình, không phải những đồng tiền này

làm hắn sợ, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy bạc, nhưng lúc này mới

trôi qua có đúng một ngày thôi! Nếu trong một ngày kiếm được

nhiều như vậy, vậy thì trong một tháng sẽ kiếm được bao nhiêu?

Còn một năm thì sao?

"Phí tổn vẫn chưa tính vào." Trần Bảo Âm lại nói.

"Bốn mươi bát mì, hai mươi bát nhỏ và hai mươi bát lớn, phí

tổn là một trăm văn. Hai cái giò, phí tổn là 90 văn. Các loại

nguyên liệu khác như củi, muối, canh xương... được tính là 20

văn. Đối với hai vị khách nhân đầu tiên, chúng ta còn tặng cho

bọn họ một vài lát thịt thì tính thêm mười văn tiền nữa. Sau khi

tổng cộng lại thì hôm nay kiếm được 140 văn."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 243: Phá Của (1)



Còn hai bát mì của nàng và Trần Nhị Lang ăn coi như cho đi,

coi như bọn họ mua đồ ăn cho nàng và Trần Nhị Lang.

"A!" Trần Nhị Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm chặt mu

bàn tay, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Đỗ Kim Hoa sợ đến cả người run lên, tức giận nói: "Hai người

các ngươi có thể nghiêm túc một chút không?"

Tôn Vô Nương ngượng ngùng mà nắm tay, nói: "Ta, ta không

phải cố ý." Nàng ấy cảm thấy có chút hưng phấn, tuy rằng trừ đi

rất nhiều phí tổn, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền!

Đỗ Kim Hoa không nói gì, lại nhìn Trần Nhị Lang: "Nhéo con

một chút thì có đau nhiêu đâu? Một đại nhân mà nhảy còn cao

hơn cả người ta nữa!"

Trần Nhị Lang bị oan nhưng không dám nói gì, lại ngồi xuống.

Sau cơn phấn khích, mọi người hốt hoảng mà ngồi nhìn đống

tiền ở trên bàn. Kiếm tiền, đây chính là kiếm tiền! Một ngày đã

kiếm được hơn trăm văn, mười ngày hơn ngàn văn. Vậy chẳng

phải một tháng sẽ kiếm được vài lượng bạc sao? Một năm sẽ lại

kiếm được thêm bao nhiêu nữa? Khuôn mặt của hắn đỏ bừng vì

phấn khích, trong đầu phiên lên đủ loại tưởng tượng.

"Đáng tiếc." Tiền Bích Hà đột nhiên cau mày.

"Ta lại quên mua thịt cho ngày mai rồi."

Bởi vì không biết ngày đầu tiên khai trương quầy hàng không

biết buôn bán có tốt hãy không. Nếu không tốt, quầy hàng không

có khách đến thăm, mọi người lại phải kéo đồ đạc về nhà, tóm lại

là sẽ suy nghĩ biện pháp khác. Vì vậy, nàng ấy đã không vội vàng

mua thịt để dùng cho ngày mai.

"Cơm nước xong ta đi lên trấn!" Tôn Ngũ Nương đứng lên nói:

"Xem phụ thân ta có còn thịt không."

Có cũng không nhất thiết phải là thịt ngon hay thịt giò, phần

lớn buổi sáng đã bị người ta mua mất rồi. Tiền Bích Hà tính toán

trong lòng, nói: "Có thịt gì thì chúng ta sẽ mua thịt đó. Lần này có

gia vị nên nấu thịt gì cũng ngon. Chỉ là làm phiền

Bảo Nha Nhi phải tính toán lại chi phí cho chúng ta."

Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Trần Bảo Âm.

Trần Bảo Âm cười cười nói: "Không có phiền phức gì, đến lúc

đó muội tính là được."

Giá cả không thể xác định tùy tiện được, nếu đắt quá thì người

ta không đến thăm, còn giá rẻ thì nhà mình lại không thể kiếm

được tiền. Trước đây dùng thịt chân giò, Trần Bảo Âm đã tính

toán chi phí, nếu đổi thành thịt khác, ví dụ như thịt đầu heo, thịt

gà vịt, thịt dê, v. v. thì phải tính lại.

Tại thời điểm này thì chưa thể tính toán, phải đợi đến khi thịt

được làm ra, kết hợp với mỗi bát mì để xem có thể phục vụ được

bao nhiêu bát thì sau đó mới đặt giá cho một bát mì.

"Ăn cơm, ăn cơm." Tôn Ngũ Nương đi ra ngoài: "Đều đói sắp

lả rồi đúng không? Ăn cơm trước, ăn cơm xong rồi nói sau."

Tiền Bích Hà đi theo vào phòng bếp, bưng cơm và thức ăn ra.

Đỗ Kim Hoa cất tiền đi giấu ở nơi người khác không thể nhìn

thấy.

Trần Bảo Âm đã cất một túi đồ nhỏ vào trong phòng mình từ

sớm. Đợi đến khi ăn cơm xong, nàng lấy một cái giỏ ra nói: "Mẫu

thân, con đi ra ngoài một chuyến."

"Thật sự rất kỳ lạ." Đỗ Kim Hoa nói: "Con lấy gì, làm gì thế?"

Trần Bảo Âm liền nói: "Chuyện của cô nương chúng con, mẫu

thân đừng hỏi."

Một câu nói khiến Đỗ Kim Hoa ngứa ngáy tay, vỗ tay nói: "Ta

thấy là con ngứa da!"

Trần Bảo Âm cười hì hì, cầm giỏ bỏ chạy, phương hướng chạy

là phía bắc. Đỗ Kim Hoa híp mắt nhìn, mặt trầm xuống, hừ một

tiếng.

Tìm Cố Đình Viễn? Nàng không có lá gan đó. Phần lớn là đi tìm

Cố Thư Dung.

Nhưng mà, ai mà không biết nàng và Cố Đình Viễn đã hứa hôn

chứ? Không biết tránh hiềm nghi!

Đỗ Kim Hoa cầm chổi lên, xoẹt xoẹt quét sân.

Ở gần như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu là gặp, trước

kia Đỗ Kim Hoa cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng lúc này lại thấy

phiền phức.

Cả ngày nàng đều chỉ chuồn đến chỗ Cố Đình Viễn ở học

đường bên kia, không ít lần làm cho người trong thôn chê cười.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 244: Phá Của (2)



Nhớ tới dáng vẻ của những bà nương miệng rộng đến trêu

chọc, chổi của Đỗ Kim Hoa vung lên vù vù xé gió.

Đi đi! Cứ để cho người ta nói đi! Dù sao cũng đã bị người ta

nói rồi, miệng người ta muốn bịt cũng không bịt được, vậy cứ để

cho bọn họ nói đi! Đợi đến năm sau Cố Đình Viễn thi đậu cử

nhân, đính hôn với Bảo Nha Nhi, đến lúc đó mới có những người

này nói!

Trần Bảo Âm cầm giỏ, khóe miệng dùng sức mím lại, không để

cho mình nhìn qua quá sung sướng. Dọc được đi nhanh, rất

nhanh đã đến trước túp lều tranh ở đầu phía bắc của ngôi làng.

"Cố tỷ tỷ, muội đến tìm tỷ học thêu hoa." Nàng vốn định nói

như vậy.

Nhưng mà nàng còn chưa đi tới đã nhìn thấy hai cô nương

đứng trước nhà tranh, ăn mặc xinh đẹp, vây quanh Cố Thư Dung

nói chuyện, tươi cười rạng rỡ.

Trần Bảo Âm mím chặt môi, đứng im bất động, nhìn chằm

chằm phía trước.

Nhìn trong chốc lát, nàng nhìn ra cửa ra vào, tuy rằng hai cô

nương này nói chuyện với Cố Thư Dung nhưng ánh mắt thỉnh

thoảng lại nhìn về phía một gian nhà tranh khác, hiển nhiên là ý

của ông say không phải vì rượu.

Được đấy! Trong lòng nàng nổi lên tức giận, cái tên trêu hoa

ghẹo nguyệt này!

Nhìn thành thật như vậy, nhưng cũng là... Nàng tức giận siết

chặt miệng giỏ rồi dậm chân sau đó cộp cộp đi lên phía trước.

"Cố tỷ tỷ!" Nàng nói.

Cố Thư Dung nhìn thấy nàng lập tức ngạc nhiên, sao Bảo Âm

lại không vui chứ? Đảo mắt nàng ấy nghĩ đến gì đó, thầm nghĩ

không ổn. Nàng ấy cũng là nữ tử, biết nhà nữ nhân để ý cái gì,

âm thầm kêu xấu, tại sao lại để nàng bắt gặp chứ?

"Bảo Âm, muội nghe ta nói..."

Không phải nàng ấy gọi người tới mà họ đến nhà thỉnh giáo kỹ

năng thêu thùa, nàng ấy tuyệt đối không có ý nhìn cô nương

khác, A Viễn cũng không có, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm!

Nhưng Trần Bảo Âm không đợi nàng ấy nói xong đã lấy ra một

tập giấy từ trong giỏ ra,"bụp" nhét vào tay nàng ấy, nói: "Tỷ nhờ

ta mua đồ, ta mua về rồi."

Nói xong thì nàng xoay người rời đi.

"Bảo Âm! Bảo Âm!" Cố Thư Dung vội vàng kêu lên.

Nhưng Trần Bảo Âm đi rất nhanh cũng không quay đầu lại,

trong chốc lát đã đi ra ngoài thật xa.

Điều này làm sao có thể chứ? Cố Thư Dung thậm chí còn

không kịp nhìn tập giấy trong tay, hơn nữa vì sao Trần Bảo Âm lại

cho nàng ấy cái này, nàng ấy cũng không nhờ nàng mua!

Đang nghĩ ngợi, trong khóe mắt lập tức nhìn thấy một bóng

người "vèo" từ trong phòng chạy ra, đuổi theo!

"A Viễn! Đệ giải thích thật tốt với Bảo Âm!" Cố Thư Dung hét

lên.

Đệ đệ không trả lời, không biết là không nghe thấy, hay là

không thèm trả lời. Cố Thư Dung thu lại tầm mắt, lập tức nhìn hai

cô nương đứng trước mặt mình, biểu cảm không được tốt lắm.

"Đi, chúng ta vào phòng nói." Cố Thư Dung dịu dàng nói:

"Thêu không khó, các ngươi đều là những cô nương thông minh

lanh lợi, rất nhanh là có thể học được."

Đều là cô nương tốt, chỉ là nhà nàng ấy chỉ có một A Viễn nên

không thể hứa với người khác được.

Phía bên kia.

Cố Đình Viễn bay như điên, giống như một trận gió, vù vù một

cái đã vọt tới phía trước Trần Bảo Âm.

"Bảo Âm——" bị trừng mắt một cái, hắn vội vàng sửa miệng:

"Trần tiểu thư, nàng nghe ta giải thích."

Trần Bảo Âm không thèm nghe hắn giải thích, hắn là cái gì

chứ, không phải là mua cho nàng son phấn, nàng trả lại một tập

giấy sao? Nàng làm mặt lạnh, một câu cũng không nói với hắn,

vòng qua hắn lập tức rời đi.

"Trần tiểu thư, ta vẫn luôn đọc sách ở trong phòng, hoàn toàn

không biết trong nhà có người tới." Cố Đình Viễn vội vàng đuổi

theo giải thích.

Trần Bảo Âm cười lạnh một tiếng. Không biết có ai ở nhà sao?

Nàng cách rất xa cũng có thể nghe thấy các nàng nói chuyện,

hắn cách gần như vậy lại có thể không nghe thấy sao?

Cố Thư Dung kia mới nói một câu, hắn làm sao biết nàng tới,

còn chạy ra đuổi theo nàng nữa?
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 245: Phá Của (3)



"Đừng đi theo ta!" Sắp tới đường lớn, Trần Bảo Âm quay đầu

trừng mắt nhìn hắn: "Tránh xa ta một chút!"

Cố Đình Viễn lập tức không dám đi theo, nhìn thấy nàng đi lên

đường lớn, càng đi càng xa, trong lòng vô cùng buồn bã.

"Ta thực sự không có!"

Hiếm khi nàng đến nhà, hắn có thể lặng lẽ nhìn nàng, còn có

thể nghe nàng nói chuyện với tỷ tỷ. Không may như vậy trong

nhà lại có người tới.

Cơ hội đã biến mất như thế này. Cố Đình Viễn đứng ở ven

đường, nhìn Bảo Âm càng đi càng xa, trong lòng chán nản không

thôi. Một lần nữa, tại sao hắn vẫn làm cho nàng tức giận.

Nàng có thể đổi ý mà không muốn đính hôn với hắn nữa hãy

không? Cố Đình Viễn vô cùng lo lắng, vẫn nhìn bóng lưng nàng,

mãi cho đến khi nàng đi khuất không nhìn thấy mới mất mát xoay

người trở về nhà.

"Thế nào rồi? Đệ có đuổi kịp không?" Cố Thư Dung tiến lên

quan tâm hỏi: "Giải thích với Bảo Âm rồi sao?"

Hai cô nương đã ra về.

Cố Đình Viễn lắc đầu, cũng không muốn nói gì chỉ cúi đầu rồi

đi vào trong phòng.

"Bảo Âm trả lễ cho đệ, là một tập giấy, tỷ đặt lên bàn đệ rồi."

Lúc này Cố Thư Dung đã hiểu, Trần Bảo Nha đưa cho nàng ấy

một tập giấy là có ý gì, nhìn đệ đệ, không phải không đồng tình.

Sao lại để Bảo Âm nhìn thấy chứ? Sự hiểu lầm này không dễ dàng

hóa giải được.

Chủ yếu là nàng ấy cũng không nghĩ tới giá thị trường của đệ

đệ mìn lại có thể tốt như vậy. Ngày xưa ở trong thị trấn cũng

không có cô nương nào đến nhà!

Trên trấn và nông thôn vẫn không giống nhau, lúc này Cố Thư

Dung mới hiểu, cô nương ở nông thôn đều to gan hơn một chút.

Vốn bước chân của Cố Đình Viễn đã nặng nề, nghe vậy cuối

cùng cũng có hai phần sức sống, bước nhanh vào phòng. Trên

bàn đang đặt một tập giấy, nhìn màu sắc và độ dày đều cực kỳ

tốt.

Hắn cảm động đến mức không thể đi được, trong lòng càng

hối hận hơn, nàng đã bị hắn làm cho rung động, thử đáp lại hắn,

vậy mà hắn lại làm nàng tức giận.

Từ từ đi đến bên cạnh bàn, cầm tập giấy kia lên, vừa khổ sở

vừa ngọt ngào. Hắn phải làm thế nào mới có thể làm cho nàng

hết giận đây? Hay là, lại bắt một con thỏ nữa?

Trần Bảo Âm thở phì trở về nhà.

"Sao lại về nhanh như vậy?" Đỗ Kim Hoa quét sân xong, đang

cho gà con ăn, nhìn thấy khuê nữ thở phì trở về, bà lập tức đứng

lên: "Sao vậy? Ai đã làm con tức giận? Cố Đình Viễn sao?"

Trần Bảo Âm mím môi, nói: "Không phải."

"Không phải sao? Vậy thì là ai?" Đỗ Kim Hoa không tin, chủ

yếu là bà chưa từng thấy Bảo Nha Nhi tức giận với ai, chưa từng

có, ngay cả chuyện của Triệu Văn Khúc cũng không làm cho nàng

tức giận.

Đỗ Kim Hoa lập tức dựng thẳng mày: "Hắn khinh bạc con?!"

Trần Bảo Âm đột nhiên bất đắc dĩ đứng lên: "Mẫu thân, người

nghĩ đi đâu rồi?" Dừng một chút nàng nói tiếp: "Cho dù hắn dám,

nhưng con ăn chay sao?"

Đỗ Kim Hoa lập tức nói: "Vậy con tức giận cái gì?"

Bĩu môi, Trần Bảo Âm nói: "Không tức giận." Sau đó nàng

mang giỏ cất vào trong nhà.

"Không tức giận mới là lạ." Đỗ Kim Hoa bỏ lại gà con, đuổi

theo: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Trần Bảo Âm không muốn nói. Nàng biết nói gì chứ? Hai cô

nương đi tìm Cố Thư Dung để học hỏi kỹ năng thêu thùa, bởi vậy

mà nàng tức giận sao? Sẽ bị người ta cười chết!

Giấm thì có thể ăn. Thừa nhận điều đó? Tất nhiên là không

thể.

"Mẫu thân, người xem con mua cái gì này." Nàng chuyển đề

tài, cầm túi nhỏ từ phòng ngủ ra.

Quả nhiên Đỗ Kim Hoa lập tức quên chuyện đó, hỏi: "Con mua

gì vậy? Từ sớm đã thấy con mang theo một cái túi không nhỏ

về."

Trần Bảo Âm cười hì hì, vừa cởi cái túi nhỏ vừa nói: "Đại bảo

bối!"

Nàng sao có thể chỉ mua đồ cho Cố Đình Viễn chứ? Hắn chỉ là

thuận đường mà thôi, là vật kèm theo!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 246: Phá Của (4)



"Loong coong loong coong!" Nàng bày ra một đống hộp tròn

nhỏ, cầm lấy một trong số chúng rồi mở nắp ra: "Kem bôi mặt!

Mùa đông năm nay chúng ta không phải lo lắng rồi!"

Khuôn mặt tươi cười, đầy niềm vui mua sắm. Nàng đi mua son

phấn trong thị trấn!

"Một người bốn hộp, chắc chắn sẽ đủ dùng đến đầu xuân năm

sau!"

Bên trong túi hành lý, tất cả đều là kem bôi mặt, ước chừng có

hai mươi hộp! Ở mức này thì gần như kem bôi mặt đã được nàng

mua hết.

Vốn Trần Bảo Âm còn không ngờ cũng không lo lắng về việc

mua sẽ bị mắng. Nói rằng nàng không lo ăn, lo uống, không lo

mặc mà mua những thứ vô dụng.

Nhưng Cố Đình Viễn tặng nàng một hộp đắt tiền như vậy,

nàng có kem bôi mặt dùng thì không nói, lại còn đắt như vậy,

mẫu thân và tẩu tẩu lại không có gì sao được? Trong lòng nàng

không thể chịu được.

Vậy nên nàng muốn mua, mua nhiều hơn một chút! Bị mắng,

cũng đáng giá! Thế nên một hơi nàng đã mua hai mươi hộp. Mẫu

thân và hai vị tẩu tẩu, còn cả Lan Lan nữa, mỗi người bốn hộp!

Mẫu thân vất vả nửa đời người nên cần phải chăm sóc. Hai tẩu

tẩu còn trẻ, đương nhiên cũng phải bảo dưỡng. Về phần Lan Lan,

khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi tay nhỏ bé lạnh cóng, rất đáng thương,

cũng phải bảo dưỡng!

"Tê – –"

Đỗ Kim Hoa hít sâu một hơi, rất lâu cũng không thở ra. Ánh

mắt trừng thật to, giơ tay lên, chỉ vào Trần Bảo Âm, từ từ run rẩy:

"Con, con – –"

Trần Bảo Âm chớp chớp mắt, âm thầm căng thẳng da, sẵn

sàng bị đánh.

"Con là cái đồ phá của!" Cuối cùng Đỗ Kim Hoa cũng bình tĩnh

lại, thở ra một hơi kia, nhìn xung quanh, không tìm thấy gì, vì thế

cởi giày tại chỗ, một đế giày lập tức quát lớn: "Con mua cái gì! !"

Con giỏi lắm! 20 hộp!

Nàng mua một hộp hai hộp như vậy còn chưa tính. Coi như

nàng có hiếu, đối với tẩu tẩu cũng có tâm. Nhưng, 20 hộp?!

Ông trời ơi, cái này tốn bao nhiêu tiền chứ?

Đỗ Kim Hoa không tính được con số này, trong đầu rối loạn

thành bột nhão, đau lòng đến không thể nào hô hấp, cả người

đều là lửa, tức giận dường như thiêu thành thực chất: "Ta đánh

chết con, đồ phá của này!"

Ồ một tiếng, Trần Bảo Âm nhảy dựng lên bỏ chạy.

"Đại tẩu! Cứu mạng!"

Nàng đoán được là mình sẽ bị đánh nhưng lại không thể ngờ

sẽ bị thủ đoạn như đế giày này đánh xuống người mình. Nắm

đấm, chổi lông gà, nàng đều nhận. Nhưng đế giày này? Nàng

phải chạy càng xa càng tốt!

Tiền Bích Hà ở trong bếp chuẩn bị rang hạt dưa, tuy rằng hiện

tại đã làm ăn buôn bán nhưng hạt dưa rang vẫn phải làm. Mẹ

chồng tính toán sau mùa đông này cũng có thể kiếm được hai

hoặc ba lượng bạc.

"Sao vậy? Sao vậy?" Nghe tiếng tiểu cô la hét, Tiền Bích Hà

kinh ngạc, lau lau tay rồi đi ra ngoài nói.

Chỉ thấy mẹ chồng một chân để trần, tay cầm giày bông lớn,

đuổi theo Bảo Nha Nhi muốn đánh! Lắp bắp kinh hãi, Tiền Bích

Hà vội vàng tiến lên, đỡ lấy bà: "Mẫu thân, trời rét đậm, sao có

thể cởi giày ra chứ?"

Trần Bảo Âm đứng ở xa hô: "Đúng vậy, mẫu thân, người mau

mang giày vào đi!"

Nàng không nói lời nào thì không sao vừa mở miệng, Đỗ Kim

Hoa giơ chiếc giày vòng qua Tiền Bích Hà lập tức ném tới: "Con

đứng lại cho ta! Hôm nay nhất định ta phải dạy dỗ con một trận.

Cuộc sống tốt đẹp nhưng ta không thể để ngươi phá của được!"

Trần Bảo Âm né tránh, miệng nói: "Mẫu thân, người mang giày

vào, lạnh biết bao! Nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?"

"Bị cảm lạnh lão nương cũng không tiêu tiền!" Đỗ Kim Hoa

đuổi theo nàng đánh: "Con đứng lại cho ta! Đứng lại!"

Nếu Trần Nhị Lang bị đánh, Tiền Bích Hà sẽ giúp đỡ khuyên

bảo hắn đứng lại. Nhưng Bảo Nha Nhi thì Tiền Bích Hà lập tức

đuổi theo ôm lấy mẹ chồng, khuyên nhủ: "Mẫu thân, người mang

giày vào trước đã, có chuyện gì thì từ từ nói. Đã xảy ra chuyện gì

vậy? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt sao? Bảo Nha đã làm gì?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 247: Lấy Lòng (1)



Đỗ Kim Hoa không tránh được, lại đúng là cảm thấy lạnh, lo

lắng bị cảm lạnh phải uống thuốc vì thế vừa đứng một chân mang

giày bông vừa tức giận nói: "Con hỏi nó xem!"

"Bảo Nha Nhi, muội làm gì mà lại chọc cho mẫu thân tức giận

như vậy?" Tiền Bích Hà cực kỳ tò mò, mẹ chồng luôn luôn thương

tiểu cô, đây là đã làm gì mà lại có thể bị đối xử giống như Trần

Nhị Lang vậy, bị đánh bằng giày?

Trần Bảo Âm đứng lại, chớp chớp mắt, nói: "Muội mua mấy

hộp kem bôi mặt mà thôi."

Vừa dứt lời, Đỗ Kim Hoa lại muốn cởi giày: "Con nói đi! Con

nói con đã mua mấy hộp!"

Tiền Bích Hà vội vàng đè lại, không cho bà cởi giày, trời lạnh

đất cũng lạnh cóng, thực sự lạnh không phải là chuyện nhỏ: "Mẫu

thân, mẫu thân."

Nàng vừa khuyên Đỗ Kim Hoa vừa nhìn về phía Trần Bảo Âm:

"Bảo Nha Nhi, muội mua mấy hộp?"

"Bốn hộp." Trần Bảo Âm ngoan ngoãn nói.

Đỗ Kim Hoa nghe đến bây giờ nàng còn không thành thật, đẩy

con dâu lớn ra, giơ tay lên tát qua: "Ngươi nói bốn hộp mà không

biết xấu hổ sao? Có phải là ngươi mua 4 hộp không? Ngươi nói là

mỗi người bốn hộp! Ngay cả đứa nhỏ Lan Lan cũng có bốn hộp!

Ngươi có nhiều tiền không có chỗ tiêu hay sao? Không biết quản

tiền thì đưa cho lão nương, lão nương quản cho ngươi!"

Thật là đứa nhỏ phá của! Chi tiêu hoang phí thế này! Nhưng

ngày đó đã đến?

Kem bôi mặt có thể ăn hay uống được sao? Mua nhiều như

vậy? Không biết nhân gian khó khăn, nghĩ cái gì là muốn cái đó,

nha đầu phá của rải tiền đầy trời!

"Cái gì?!" Tiền Bích Hà lắp bắp kinh hãi, hít sâu một hơi, hai

mắt mở to: "Mỗi người bốn hộp?!" Ngay cả Lan Lan cũng có?

Trời ơi, đó là bao nhiêu hộp chứ? Tốn bao nhiêu bạc đây? Hai

mắt Tiền Bích Hà choáng váng, nói: "Bảo Nha Nhi, muội mua

nhiều như vậy làm gì? Làm sao dùng hết được?"

Đừng nói Lan Lan là một đứa trẻ không cần, tiểu cô mua cho

thì chính là tấm lòng của tiểu cô, Tiền Bích Hà rất cảm kích,

nhưng là tận bốn hộp? Đây đâu chỉ là ăn tiêu phung phí, khó

trách mẹ chồng lại muốn đánh người!

"Dùng không hết thì dùng dần dần." Trần Bảo Âm nói: "Nó

cũng không bị hỏng."

Đúng là không bị hỏng, Tiền Bích Hà cũng biết sẽ không bị

hỏng, nhưng đây là lý do để mua nhiều như vậy sao? Nàng đau

lòng đến mức nóng rực, một tay ôm ngực, nói: "Có thể trả lại

được không? Bảo Nha Nhi, muội hỏi một chút có thể trả lại được

không?"

Đỗ Kim Hoa đang nắm cổ áo Trần Bảo Âm, đấm bùm bụp lên

người nàng, nghe đến đó, lập tức không đấm nữa, dứt khoát lưu

loát nói: "Trả lại, ngày mai trả lại đi! Ta đi cùng con. Nếu không

trả được thì bọn họ không xong với ta đâu!"

Trần Bảo Âm kéo xiêm y, bĩu môi.

Trả lại là không thể, tại sao nàng lại mua nhiều như vậy? Để bị

đánh sao? Tất nhiên là không thể.

Mẫu thán và tẩu tẩu đều rất vất vả, lại tiết kiệm, cho tới bây

giờ cũng không mua son phấn bôi, Trần Bảo Âm rất thương bọn

họ. Nếu chỉ mua một hộp, e là sợ bọn họ yêu quý không nỡ dùng,

dùng đến sang năm cũng không dùng hết. Mua thêm mấy hộp,

cho dù có yêu quý hơn nữa thì dù sao cũng dám bôi lên mặt.

"Không trả lại." Nàng vẫn cứng họng nói.

Đỗ Kim Hoa hùng hùng hổ hổ, nhất định phải dạy dỗ nàng. Dù

sao rảnh rỗi không có việc gì, đuổi theo nàng lải nhải cả buổi

chiều, mãi cho đến khi Trần Nhị Lang đánh xe mang theo Tôn

Ngũ Nương trở về.

"Lấy được rồi!" Vừa vào cửa, Tôn Ngũ Nương lập tức nhảy

xuống xe, kiêu ngạo nói: "Phụ thân muội lo lắng chúng ta cần

dùng đến nên cố ý giữ lại!"

Ông thông gia biết nhà chồng nữ nhi cần thức ăn để buôn

bán, mấy ngày nay đều giữ thịt ngon lại, nếu buổi sáng bọn họ

không đến thì buổi chiều lấy ra bán. Vì vậy lúc Tôn Ngũ Nương

vừa đến đã đem thịt cho bọn họ.

"Hả? Người đâu rồi?" Không được khen ngợi xứng đáng, Tôn

Ngũ Nương kinh ngạc nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 248: Lấy Lòng (2)



Tiền Bích Hà từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt mang theo vẻ

buồn rầu: "Mọi người về rồi. Mua được là tốt rồi."

"Làm sao thế?" Tôn Ngũ Nương buồn bực không thôi: "Xảy ra

chuyện gì vậy?"

"Còn không phải là do Bảo Nha Nhi sao?" Tiền Bích Hà kể lại

mọi chuyện một lần.

Mới nói được một nửa, miệng Tôn Ngũ Nương đã há to, có thể

nhét vào cả một quả trứng gà. Đợi đến khi nghe đến cuối cùng,

vẫn là nước mắt lưng tròng, nước miếng ào ào: "Bảo Nha Nhi!

Bảo Nha Nhi! Thân muội tử của tỷ!"

Nàng ấy nhào vào trong phòng, lập tức gào thét: "Buông muội

muội của con ra! Đừng bắt nạt muội muội của con!"

"Đừng quấy rối!" Đỗ Kim Hoa không còn sức phản ứng với

nàng ấy, quát một tiếng.

Cuối cùng, cả gia đình nữ nhân cũng không thuyết phục được

Trần Bảo Âm. Cho dù Tôn Ngũ Nương thì sao, cuối cùng cũng

khuyên nàng trả lại, ít nhất trả lại một nửa thì sao? Một người

bốn hộp thật sự quá nhiều.

"Không trả lại." Trần Bảo Âm nói,"Mọi người cầm dùng. Nếu

dùng không hết thì mang đi tặng người khác cũng được."

Vừa dứt lời lại ăn một đòn của Đỗ Kim Hoa. Tặng ai chứ?

Chính mình còn không nỡ dùng lại mang đi tặng ai nữa chứ? Bà

đau lòng.

Tôn Ngũ Nương thì lại nghĩ, có thể lấy về nhà mẹ đẻ một hộp,

đưa cho mẫu thân nàng ấy. Đây không phải là sau này còn phải

thường xuyên lấy thịt từ nhà mẫu thân ruột sao? Cũng không

phải giống như trước kia, quanh năm suốt tháng không lấy được

mấy lần. Thường xuyên qua lại, Tôn Ngũ Nương cũng là người

biết làm việc.

Còn Tiền Bích Hà thì sao? Mẫu thân ruột của nàng đã mất từ

lâu. Tẩu tẩu nhà mẫu thân đã đối xử với nàng như vậy, nàng

cũng không nỡ cho đi. Giữ lại cho Lan Lan dùng, bôi lên mặt, bôi

lên tay, luôn luôn dùng được.

Về phần Đỗ Kim Hoa, ngoài miệng bà hùng hùng hổ hổ, xác

nhận khuê nữ sẽ không trả lại, bà đau lòng cả đêm, sau đó cầm

một hộp, đi phía trước đưa cho đại tẩu nhà mình.

"Đứa nhỏ phá của!" Bà oán giận với đại tẩu: "Tiêu tiền hoang

phí! Một người hai hộp, ngay cả đứa nhỏ Lan Lan kia cũng có!

Lan Lan thì cần gì chứ? Nó còn quá nhỏ!"

Đại tẩu ôm đứa bé đút cơm cho nó, nói: "Bảo Nha Nhi thật

lòng, là một đứa trẻ ngoan."

Nàng tự mình dùng cũng không ai nói gì. Nhưng nàng lại mua

cho mọi người trong nhà, ngay cả tiểu chất nữ Lan Lan cũng mua

cho. Đây không phải là thật lòng thì là gì chứ?

"Cái gì mà thật lòng. Con bé chính là một kẻ ngốc!" Đỗ Kim

Hoa nói xong, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn. Khuê nữ

ngốc nghếch, trong tay cầm tiền không tốt, nhất định phải tiêu

hết cho cả nhà.

Đại tẩu cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Không ai là kẻ ngốc

cả. Bảo Nha Nhi không ngốc. Nếu như con bé cảm thấy không

đáng giá thì sẽ không tiêu số tiền này. Mấy người Đại Lang cũng

không phải kẻ ngốc, muội tử này như thế nào, trong lòng họ đều

rõ ràng."

Trong lòng Đỗ Kim Hoa cũng nghĩ như vậy, nói: "Bảo Nha Nhi

rất lười biếng, xiêm y đều là hai tẩu tẩu giặt cho con bé. Đến buổi

tối, nương tử của Đại Lang chưa bao giờ quên đun trước cho con

bé bình nước nóng..."

Bên này Đỗ Kim Hoa đang nói chuyện với người khác, bên kia

Tôn Ngũ Nương cũng dành thời gian đi ra ngoài khoe khoang:

"Tiểu cô của ta thích nhất là ta! Đi vào thành một chuyến cũng

không quên mua kem. bôi mặt cho ta. Còn là một hộp đắt tiền

nữa, ngay cả Trần Nhị Lang cũng không nỡ mua cho ta!"

"Chỉ mua cho một mình ngươi?" Có người không tin điều đó.

Tôn Ngũ Nương nói: "Vậy, vậy làm sao có thể? Tiểu cô ta là

người không hiểu chuyện như vậy sao? Mua cho tất cả chúng ta."

"Vậy ngươi nói như thế nào là thích ngươi nhất?" Lại có người

hỏi.

Tôn Ngũ Nương nhíu mày nói: "Bởi vì nàng mua cho ta hai

hộp!"

"Phốc, thật hay giả."

"Đương nhiên là thật!" Tôn Ngũ Nương vừa cất hạt dưa, vừa

đắc ý nói: "Không tin các ngươi đi hỏi! Hỏi mẹ chồng ta, hỏi tẩu

tẩu ta xem!"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 249: Lấy Lòng (3)



Mẹ chồng thì không thích nói những lời này với người khác, họ

hỏi cũng vô ích. Về phần đại tẩu, cũng không qua lại với những

người này, cho dù là đến trước mặt nàng hỏi cũng không hỏi ra

được điều gì.

Nàng ấy đắc ý khoe khoang một lúc, cắn xong hạt dưa thì rời

đi. Nghe được các bà nương phía sau cảm thán, nhà các nàng

càng ngày càng rực rỡ, không hiểu sao trong lòng nàng ấy rất vui

vẻ. Về đến nhà, đặt bốn hộp son phấn lại với nhau, hôn từng hộp

một.

Sau đó chạy đến chính phòng, nói: "Mẫu thân, con nuôi chó

con được không?"

Đỗ Kim Hoa đang sửa xiêm y cho Trần Hữu Phúc, lúc ông đốn

củi không cẩn thận làm rách tay áo, nghe vậy ngẩng đầu nói:

"Nuôi chó con?"

"Đúng vậy." Tôn Ngũ Nương đến gần bà, nhỏ giọng nói: "Mẫu

thân, bây giờ chúng ta không thể so với trước kia, ta sợ thu hút

sự chú ý của người khác."

Đỗ Kim Hoa vừa nghe trong lòng nghiêm nghị. Bà nhớ tới cái

ấm sành giấu dưới gầm giường, nhớ tới khuê nữ tùy tiện đặt cái

hòm ở phía dưới, lại nhớ tới trong phòng đại nhi tử và trong

phòng nhị nhi tử, nghiêm mặt nói: "Đúng, phải nuôi một con."

Thấy mẹ chồng đồng ý với đề nghị của mình, Tôn Ngũ Nương

rất vui vẻ, lập tức nói: "Nghe nói trong thôn bên cạnh có nhà có

chó con. Đợi Nhị Lang trở về, con sẽ bảo hắn đi bế một con!"

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một tiếng: "Đại

nương? Đại nương có nhà không?"

Bĩu môi, Đỗ Kim Hoa đứng dậy đi ra ngoài: "Ở đây."

"Cố huynh đệ lại tới sao?" Tôn Ngũ Nương tò mò đi theo: "Lúc

này lại tới làm gì?"

Bên ngoài, Cố Đình Viễn cầm một cái giỏ, chờ Đỗ Kim Hoa đến

gần, liền nói: "Đại nương."

"Ngươi có chuyện gì vậy?" Đỗ Kim Hoa hỏi.

Cố Đình Viễn nói: "Trong nhà hầm một nồi đậu hũ nên mang

cho đại nương nếm thử."

Hầm nồi đậu hũ còn phải ba ba đưa tới. Tuy nhiên, trong lòng

Đỗ Kim Hoa lại hài lòng, có ai không thích được người ta làm

quen ân cần một chút chứ?

"Ngươi có lòng rồi." Bà đưa tay ra nhận lấy.

Trên giỏ có một miếng vải, Đỗ Kim Hoa mở ra nhìn, nói: "Bên

cạnh đó là gì?"

Bên cạnh bát, có một gói giấy, bên ngoài in vết dầu mỡ. Cố

Đình Viễn mím môi, nhẹ giọng đáp: "Vãn bối bắt mấy con chim

sẻ, đã chiên qua, muốn đưa cho Bảo Âm nếm thử."

Đỗ Kim Hoa trừng mắt: "Ngươi gọi nàng là gì?"

"Trần, Trần tiểu thư." Cố Đình Viễn vội vàng sửa miệng.

Đỗ Kim Hoa bĩu môi, nói: "Chờ." Bà sẽ đổ đậu phụ ra rồi trả lại

cho hắn giỏ và bát.

"Vâng." Cố Đình Viễn thành thật chờ ở bên ngoài sân.

Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa, tiến lên đáp lời với hắn: "Cố

huynh đệ, ngươi bắt chim sẻ ở chỗ nào?"

"Ở trong sân." Cố Đình Viễn trả lời. Hắn vốn định bắt một con

gà rừng, hầm bồi tội với Bảo Âm, ai ngờ vận may không tốt, ở

trong núi lang thang hai ngày cũng không bắt được. Bất đắc dĩ,

chỉ có thể nhìn chằm chằm mấy con chim sẻ.

"Sao lại bắt được vậy?" Tôn Ngũ Nương tò mò hỏi.

Cố Đình Viễn trả lời: "Mùa đông chim sẻ thiếu đồ ăn, rắc một ít

thóc lép trong sân, phía trên dựng một cái sọt, dùng gậy chống

lên, đợi chim sẻ hạ xuống ăn thì lập tức kéo gậy xuống."

Tôn Ngũ Nương chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy!" Nàng ấy còn

mò tò hỏi: "Ngươi ngồi xổm bên cạnh sao? Chờ chim sẻ bay

xuống? Hay là nằm sấp bên cạnh? Tư thế nào thì thuận tiện?"

Cố Đình Viễn còn chưa kịp trả lời, Đỗ Kim Hoa đã quay lại,

quát mắng: "Chỉ có con nói nhiều! Mau đi vào!"

Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa, lui sang một bên.

Đỗ Kim Hoa đưa giỏ cho Cố Đình Viễn.

Cố Đình Viễn nhận lấy giỏ, chỉ cảm thấy trọng lượng không

đúng, mở tấm vải phía trên nhìn, kinh ngạc nói: "Đại nương, cái

này..."

Sao nhạc mẫu lại có thể trả lại cho hắn một miếng chân giò?

Vậy chẳng phải là hắn chiếm lợi sao?

"Cái gì vậy! Lấy nó đi!" Đỗ Kim Hoa nghiêm mặt nói: "Còn

nữa, sau này ít đi học đường bên kia, thôn Trần gia lớn như vậy,

nào không thể đi được?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back