Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 120



Sau khi người rời đi, Từ Lâm Lang khẽ thở dài. Ngồi vào bàn, nàng ấy một tay chống cảm, trong mắt lóe lên phiên muộn, có chút buồn chán.

Lần đầu bước chân vào Hầu phủ cảm thấy mới mẻ, háo hức, chờ mong, giờ chỉ còn lại sự gò bó, buồn chán.

Trong phủ quy củ rất nhiều, nhưng đôi khi lại hoàn toàn không có quy củ gì cả. Như là những người hầu trong phủ sẽ bí mật nói huyền thuyên, nghị luận chuyện của các chủ tử. Mà những nghị luận này cuối cùng sẽ truyền đến tai mọi người. Nếu ai có kẻ thù trong phủ, thì đơn giản là người đó sẽ ra tay xử lý.

Từ Lâm Lang không có kẻ thủ. Thậm chí bởi vì trước đây vị Tứ tiểu thư giả kia nhân duyên không tốt, nên nàng ấy nhanh chóng kết được bằng hữu. Tuy nhiên, điều này cũng không khiến nàng ấy có thể khinh suất, bởi chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, nàng ay đã hai lần phát hiện "bằng hữu tốt" và "tỷ muội tốt" của mình nói trở mặt là trở mặt, nói đ.â.m đao là đ.â.m đao

Chính vì vậy, nàng ấy muốn gửi cho Trần gia một ít bạc, cũng phải chờ đến khi sự việc đến tai Hầu phu nhân, nàng ay mới dám mở miệng.

Thật sự rất nhàm chán.

Từ Lâm Lang không thích nơi này lắm. Lúc còn ở Trần gia thôn, nàng ấy muốn di đâu thì đi, tự do tự tại. Đến chỗ đông người còn có thể nghe được rất nhiều câu chuyện phiếm, chuyện thôn Đông thôn Tây, rất náo nhiệt, thú vị.

Hầu Phủ thì khác. Nói xấu nhau chứ không biểu lộ hành động. Những chuyện ngồi lê đôi mách cũng vậy.

Nếu hôm nay nàng ấy tỏ ra thích thú với những lời đàm tiếu, thì ngày mai nó sẽ truyền ra khắp phủ, rồi vài ngày sau, nó sẽ truyền khắp kinh thành, trở thành trò cười.

"Ôi." Nàng ấy lại thở dài.

Không bao lâu, tiểu nha hoàn bưng một chén yến sào đường phèn, nhẹ nhàng đi vào: "Tiểu thư, sao lại thở dài?"

"Không có gì. ' Từ Lâm Lang nói.

Tiểu nha hoàn không hỏi nữa, đặt cái chén lên bàn, cười nói: "Phu nhân đặc biệt sai người làm, mỗi ngày một chén, sai bảo nhất định phải canh chừng tiểu thư ăn."

"Ừ" Từ Lâm Lang gật đầu, lấy lại phong phạm của thiên kim tiểu thư, tao nhã cầm thìa lên, dùng yến sào.

Cố Đình Viễn được Vương viên ngoại mời vẽ một bức chân dung cho Vương lão phu nhân nhân dịp đại thọ lần thứ bảy mươi của bà ấy, thù lao hoàn thành là năm lượng bạc.

Đương nhiên, Cố Đình Viễn sẽ không từ chối khoản thù lao hậu hĩnh như vậy, nhận lời mời vào Vương phủ để vẽ chân dung lão phu nhân.

Vương viên ngoại là một hiếu tử cũng là một phụ thân yêu thương hài tử, ngoài việc hầu hạ tử tế cho cuộc sống của mẫu thân, ông ấy còn rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của nữ nhi mình. Mà người ông ấy nhìn trúng không ai khác chính là một trong những đồng môn của Cố Đình Viễn.

Vị đồng môn kia tên là Lý Châu, ngày thường tuấn tú lịch sự, bởi vì gia cảnh ban hàn, phải chăm sóc mẫu thân, nuôi dưỡng ấu muội, rèn luyện ra một thân hình cường tráng không thể so sánh với Cố Đình Viễn, người thân thể đơn bạc tới gió thổi cũng bay.

Mà Vương viên ngoại chọn trúng Lý Châu, một là vì học giỏi, hai là vì phẩm hạnh tốt, ba là vì thích gia cảnh nghèo khó, nghĩ rằng lúc hắn nghèo túng sẽ có ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Sau này, Lý Châu bảng vàng đề tên, tiền đồ vô lượng, Vương gia cứ vậy mà hưởng gió đông.

Ông ấy nghĩ như vậy rất tốt, cho dù Cố Đình Viễn có nói, ông ấy cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng. Chỉ là lòng người khó lường, không ai đoán trước được tình hình sau này. Lý Châu quản nhiên cá vượt Long Môn, nhưng Vương gia không được hưởng chút gió đông nào, Vương tiểu thư bệnh chết, không lâu sau cả Vương phủ toàn gia đều bị chôn vùi trong biển lửa.

Cố Đình Viễn không rõ việc này có bút tích của Lý Châu không. Khi tin tức truyền đến, nhà họ Vương đã tan tành mây khói, mọi manh mối đều biến mất, không còn gì để điều tra.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 121



Trước hết, không thể nào là kẻ thù tìm đến trả thù. Vương viên ngoại nhân hậu, tốt bụng, có danh tiếng rất tốt, không có kẻ thù trong trấn. Thứ hai, cũng không phải là trận hảo hoạn bình thường. Vương gia có hộ vệ gia đinh, tại sao lại không dập lửa, sao đến một người cũng không thể thoát thân?

Việc này có dâu vết là do có người gây ra. Sở dĩ Cố Đình Viên có lòng nghi ngờ Lý Châu là vì Lý Châu không hề tỏ ra đau buồn, đồng thời một đường thăng quan tiến chức, phát tài, một nam sau lái cưới được nữ nhỉ của một Thượng quan.

"Thời tiết môi ngày một lạnh." Sau khi vẽ xong bức chân dung, Cố Định Viễn thu dọn đồ dùng, nghe thấy Vương viên ngoại thở dài: "Nhiều nhà nghèo chưa chac đã chuẩn bị được áo bông."

Cố Đình Viễn nhớ rõ việc này, bởi vì nó đã xảy ra ở kiếp trước, sau khi Vương viên ngoại cảm khái, đã cho người chuấn bị ảo bông phân phát cho những người nghèo.

Quả nhiên, sau đó Vương viên ngoại nói: "Ta đã cho người chuẩn bị năm trăm cái áo bông, tặng cho những người không đủ tiền mua. Chỉ là Đình Viên có biết Lý Châu đã chuẩn bị thử gì để giữ ấm chưa?"

"Thưa, van bối không biết." Cố Đình Viễn do dự một chút, sau đó lắc đầu.

Ở kiếp trước, sau khi hắn đáp xong một câu không biết, thì không nói gì thêm nữa. Sau đó, Vương viên ngoại nhờ hắn đưa cho Lý Châu một chiếc áo khoác bông, cũng mời Lý Châu từ đó tới làm việc bên cạnh để tạo điều kiện cho hôn sự giữa Lý gia và Vương gia.

Khi đó Cố Đình Viễn cùng Lý Châu cũng không nói chuyện nhiều. Nguyên nhân là do ban đầu Cố Đình Viễn muốn cho Lý Châu vay tiền, ve sau tỷ tỷ không đồng ý vì nợ cũ vẫn chưa trả lại nên hắn cũng không cho vay, tử đó Lý Châu cũng không lui tới chỗ hắn nữa.

Hai người không thường xuyên lui tới đương nhiên cũng không thể nói chuyện thân mật. Hắn chỉ đưa giùm áo bông, không nói gì khác. Mà sau đó không lâu, Lý Châu trở thành nữ tế nhà Vương gia, thiếu bạc trả xong, hai người hoàn toàn không nói chuyện nữa.

Nghĩ đến kiếp trước, đến cuối cùng cũng không xác định được Lý Châu có gây ra chuyện đó hay không, Cố Đình Viễn cũng khó có thể nói nhiều, chỉ đành thành thật: "Vãn bối đã lâu rồi không gặp Lý Châu."

"Cái gì?!" Vương viên ngoại rất kinh ngạc: "Sao lại thế?"

Cố Đình Viễn thành thật trả lời.

Lông mày của Vương viên ngoại cau lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc cùng suy nghĩ. Một lúc sau, ông ấy nói: "Ta vốn muốn ngươi thay ta gửi cho hắn ta một chiếc áo bông. Nếu như thế này thì thật bất tiện."

Ông ấy không nhắc tới chuyện áo bông nữa, sai người hầu bọc một gói bánh hoa quế thơm ngào ngạt nói: "Đây là món điểm tâm trong phủ mới làm, cầm đi nếm thử"

Trong phủ Vương viên ngoại có một cây hoa quế, năm nào hoa quế cũng thơm, ông ấy sẽ cho người làm mấy chiếc bánh hoa quế tặng cho hàng xóm. Món bánh hoa quế thơm ngọt ngào này ai cũng biết.

Cố Đình Viễn hơi ngạc nhiên, vội vàng cảm ơn: "Đa tạ Vương viên ngoại."

"Đừng khách khí như vậy." Vương viên ngoại ra vẻ không vui: "Ta coi ngươi như chất tử của mình, chỉ là mấy cái bánh quế, không cần khách khí. Rảnh rỗi đến nhà ta chơi. mẫu thân của ta rất thích tỷ tỷ ngươi, vẫn thường hay nhắc tới."

Cố Đình Viễn trả lời: "Vâng, vãn bôi sẽ vê nhà nói lại với tỷ tỷ."

Sau khi hàn huyên vài câu, hắn mới vác rương sách lên lưng xin phép cáo từ.

Bước chân khi đến hơi nặng nề, nhưng khi trở vê lại nhẹ nhàng. Hắn đã tìm cơ hội để nói ra những điều cần nói. Hy vọng rằng Vương viên ngoại sẽ không tuỳ tiện ga nữ nhi nữa, có thể tránh được bi kịch kiếp trước.

Về đến nhà, hắn mở bì đựng mấy cái bánh hoa quế thơm phức ra, Vương viên ngoại đưa cho hán sáu cái, hắn để giành lại ba cái cho tỷ tỷ, còn có thêm ba gói đậu vàng gói lại với nhau. Bảo Âm thích bánh bánh quế thơm ngọt, vì vậy hắn sẽ mang nó cho nàng.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 122



"Đệ lại muốn đi đâu vậy?" Thấy hẳn vừa trở về nhìn đã lại muốn đi ra ngoài, Cố Thư Dung hỏi.

Cố Đình Viễn không trả lời, mang theo rương sách, cảm đầu chạy.

"Này! Tỷ hỏi đệ đi đâu vậy?" Cố Thư Dung kinh ngạc mở to mắt hét lớn, nhưng không nghe được đệ đệ trả lời, chỉ nghe thấy cửa sân đóng lại kếo kẹt.

"Người này!" Cố Thư Dung vừa tức giận vừa buôn cười nói, nàng ay lắc đầu, nhìn đi chỗ khác, cúi đầu khâu vá.

Cố Đình Viễn thuê một chiếc xe bò chạy đến Trần gia thôn. Chân hắn không khoẻ, nếu đi bộ đến Trần gia thôn, sợ rằng bộ dạng sẽ rất chật vật.

Ngồi trên chiếc xe bò kéo, tay ôm rương sách, nhìn những hàng cây đang dần ngả bóng, tâm trạng lâng lâng.

Sắp gặp được Bảo Âm rồi!

Mặc dù còn chưa nhìn thấy nàng nhưng nghĩ tới việc càng lúc càng tới gần nàng, hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Tự hỏi lúc này nàng sống có tốt không?

Lâu rồi không gặp nàng, tâm can như rơi vào hoang mạc phơi nắng mong mưa.

Lộc cộc lộc cộc, chiếc xe bò chạy chậm chạp deu deu.

Rất muốn gặp nàng!

Tỷ tỷ nói, hai ngày nữa lại để bà mối đi cầu hôn. Lần này hẳn là cũng sẽ bị từ chối. Hắn không nên nóng vội, thành hôn không phải chuyện đơn giản như vậy, cố gắng học hành, làm

Nhưng...

"Tránh ral" Phía sau truyên đến tiếng vó ngựa, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh, còn có âm thanh thiếu niên hét lên.

Lão hán đánh xe bò vội vàng nhường đường, cho xe đi vào bên đường mới dừng lại.

Đợi cho ngựa đi qua, mới lần nữa kéo xe chậm rãi đi về phía trước.

Thiếu niên áo đỏ đang phi nước đại trên tuấn mã, cùng với tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất tung bay.

Lão hán quay lưng, cúi đầu vùi mặt vào n.g.ự.c y, tránh bụi. Nhìn thư sinh gầy gò trên xe, ông chất phác cười một tiếng nói: " Thư sinh, ngươi đến Trần gia thôn làm gì vậy? Thăm người thân sao?"

Ông quay lưng về phía bụi bay, nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng, Cố Đình Nguyên đành phải học hỏi kinh nghiệm, cúi đầu vùi mặt đáp: "Vâng, thăm người thân."

"Thân thích như thế nào?" Lão hán cất tay, cùng hắn hàn huyên: "Là họ hàng xa à?"

Cố Đình Viễn suy nghĩ rồi chậm rãi trả lời: "Một người rất thương ta."

Hắn không nói về Bảo Âm, mà là nhạc mẫu.

Bảo Âm thương hắn là đương nhiên, nàng là thê tử của hắn, thương hắn nhất là bình thường. Nhưng nhạc mẫu đối với hắn cũng rất tốt, nhạc mẫu hàng năm đều may áo bông giày vải cho hắn, sau này khi hắn lên kinh thành làm quan, Bảo Âm cũng đi cùng hắn lên sống ở kinh thành. Nhạc mẫu hàng năm đều sai người mang hộ đồ vật cho bọn hắn, mỗi lần một bao lớn, đồ ăn, áo quần, đồ dùng

Nhạc mẫu coi hắn là một nửa nhi tử. Cố Đình Viễn nghĩ thầm, nếu hắn không thể cưới được Bảo Âm, cũng nên tôn kính nhạc mẫu.

Đương nhiên, có thể kết hôn được là tốt nhất.

"Nha, đúng là người trọng tình. ' Lão hán trông rất vui vẻ: "Vậy cậu mang lễ vật gì đến?"

Cố Đình Viễn cười đáp: "Chau mang theo một ít...

Trần gia thôn.

"Từ Tứ!" Tào Huyễn phi nước đại một mạch đến ngoài sân của Trần gia, xuống ngựa. Đứng ở hàng rào ngoài sân, hắn hét vào bên trong.

Có lẽ bây giờ nàng không mang họ Từ, hoặc có thể là trong sân quá nhiều người, đang lộn xộn nên nàng không nghe thấy, Tào Huyễn đợi một hồi cũng không có người đi ra.

Thế là hắn thở hồng hộc và hét lên: "Trân Bảo Âm!" Tran Bao Am? Ho Tran?

Keu nguoi nao vay?

Những người làm việc trong sân đều biết Bảo Nha. Ai lại không biết? Trong thôn đang xây Trần thị tộc học đường, nữ nhi của Trân Hữu Phúc, Trần Bảo Nha sẽ là tiên sinh dạy học. Còn Trân Bảo Âm? Hình như đã nghe ở đâu đó rồi mà không nhớ ra.

Trong bếp, tai Tiên Bích Hà khẽ giật giật, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Đỗ Kim Hoa đang rửa nồi: " Nương hình như có người đang gọi Bảo Nha"

"Ai vậy?" Đỗ Kim Hoa nói xong, đặt xơ mướp xuống, cầm giẻ lau lau tay, đi ra khỏi phòng bếp.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 123



Bà nhìn thấy quý công tử mặc áo đỏ đứng ngoài sân, bộ dạng mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ bất phàm. Hắn ta rất đẹp trai, bình thường Đỗ Kim Hoa nhất định sẽ khen ngợi.

"Trần Bảo Âml!" Người thiếu niên tuấn mỹ kia chống nạnh, thở hồng hộc, lớn tiếng gọi tên Bảo Nha.

Thế là Đỗ Kim Hoa buồn bực, nhíu mày, đi tới nói: "Ngươi kêu cái gì? Ngươi là ai?"

Không phải lại là người từ kinh thành tới chứ?

Đỗ Kim Hoa dò xét cách ăn mặc của thiếu niên lang, chiếc ngân quan tỉnh xảo trên đầu, y phục xa hoa rực rỡ trên người, bên hông nạm vàng khảm ngọc, thậm chí đến đôi ủng dưới chân dường như cũng được thêu bằng chỉ vàng.

Đỗ Kim Hoa có một chút khiếp đảm nhưng cũng rất tức giận. Hết người này đến người khác tới làm gì vậy? Quên Bảo Nha đi, được không?

Đỗ Kim Hoa không muốn Bảo Nha lại nhớ thương chuyện cũ, người cũ. Nếu là người có giao tình tốt đến thăm nàng, khó tránh khỏi khiến nàng cảm thấy thương tâm. Nếu là người không có giao tình hoặc là có khúc mắc, vậy thì càng đừng đến.

"Lão thái thái, cháu tìm Trần Bảo Âm." Nhìn Đỗ Kim Hoa có thể đoán ra là người thân của Trần Bảo Âm, Tào Huyễn trở nên khách khí hơn một chút.

Gọi "Lão thái thái" khiến Đỗ Kim Hoa không vui. Lão thái thái cái gì! Bà chỉ là một đại nương thôi! Bà nghiêm mặt, nếu không phải Tào Huyễn đeo vàng mang ngọc, bà đã cởi đế giày ra quất hắn ta từ lâu rồi!

"Ngươi tìm con bé làm gì?" Đỗ Kim Hoa hỏi.

Mặc dù đoán được là họ hàng của Trần Bảo Âm, nhưng trang phục của Đỗ Kim Hoa còn không bằng cả lão nô bộc trong Quốc công phủ. Tào Huyễn không chút khách khí với bà, không kiên nhẫn nhướng mày: "Nàng ở đâu?"

Hắn từ xa chạy tới đây, thế mà Từ Tứ không ra gặp hắn.

Hắn sinh ra, lớn lên ở quốc công phủ, hai năm qua thỉnh thoảng bị quốc công gia ném vào quân doanh, khí chất tự nhiên không phải người thường có thể so sánh được. Một biểu hiện không hài lòng nhỏ nhất có thể doạ cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Đỗ Kim Hoa đã từng nhìn thấy một người độc đoán, đó là Vương ma ma đưa Bảo Nha trở về. Lúc đó, cảm thấy Vương ma ma cư xử không giống như một nô tài, bộ dạng phú quý giống phu nhân nhà đại hộ. Nhưng bây giờ so với Tào Huyễn, bộ dáng đó đúng là của nô tài.

"Ngươi, ngươi rốt cục tìm con bé làm gì?" Đỗ Kim Hoa sắc mặt tái nhợt hỏi.

"Đương nhiên là có việc!" Tào Huyễn càng thêm sốt ruột: "Nàng ấy đâu? Bảo nàng ay ra đây."

Trần Bảo Âm đang dạy bọn nhỏ đọc sách ở nhà đại bá.

Đỗ Kim Hoa không muốn gọi nàng, còn muốn nàng chạy cho thật xa, để Tào Huyễn không tìm thấy.

"Tào Huyễn!" Một bóng người từ phía nam chậm rãi đi tới.

Đỗ Kim Hoa quay đầu lại nhìn, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng bước ra hàng rào ngoài sân, tiến ra đón nói: "Bảo Nha, sao con lại tới đây?"

Thật trùng hợp, Trần Bảo Âm đang cùng bọn trẻ nghỉ ngơi. Nàng đang ngồi uống nước trong sân, bọn nhỏ chạy tán loạn khắp nơi. Hổ Đầu ở cửa, vừa thấy Tào Huyền cưỡi một con ngựa tốt, lập tức hô: "Ngựa! Đại mất"

Những đứa trẻ khác nghe thấy, phấn khích chạy ra: "Đại mất"

"Thật cao lớn!"

"Trên ngựa còn có vàng!"

Thật ra, yên xe được làm rất tinh xảo, sợi chỉ vàng bên trong phản chiếu ánh sáng rực rỡ khiến bọn trẻ nhầm là vàng.

Trần Bảo Âm nghe tiếng hô của bọn trẻ, lập tức cau mày đặt bát trà xuống, đi vê nhà. Chắc chắn, người này đến vì nàng.

May thay, người đến là Tào Huyễn. "Con nhớ nương, về gặp một lát." Trân Bảo Am nắm lấy tay Đỗ Kim Hoa, hành động rất tự nhiên, không có bất kỳ lo lắng sợ hãi nào.

Đỗ Kim Hoa quả nhiên được xoa dịu. Bảo Nha không sợ, ít nhất không tới tìm nàng gây sự, bà hạ giọng nói: "Tiểu công tử này tính tình không tốt, đừng động chọc hắn."

"Con biết." Trần Bảo Âm gật đầu.

Khi Tào Huyễn đi tới trước mặt, nàng buông tay Đỗ Kim Hoa ra: " Nương, nương đi mau đi."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 124



Các thúc bá giúp đỡ xây phòng, trong nhà bọn họ lo ngày hai bữa cơm, nấu nướng hàng ngày không phải là công việc dễ dàng, ba người phụ nữ trong nhà đều quần quật trong bếp, tất bật từ sáng đến tối.

"Ừ" Đỗ Kim Hoa biết nữ nhi mình tâm lý năm chắc, bản thân cũng không giúp gì được, đành phải lo lắng rời đi.

"Ngươi đi theo ta." Trần Bảo Âm nhìn Tào Huyễn, ra hiệu rồi đi về phía trước.

Đôi mắt của nàng trong veo ôn hòa khiến Tào Huyền có chút chột dạ, nghĩ đến vừa rồi vô lễ với Đỗ Kim Hoa, hắn sờ chóp mũi, cất bước theo phía sau nàng đi về phía trước.

Không muốn bị người trong thôn dòm ngó, Trần Bảo Âm đưa hắn ta đến bên bờ sông, một nơi yên tĩnh, rồi dừng lại.

"Ngươi muốn làm gì?" Tào Huyễn cảnh giác nhìn nàng, lui về phía sau một bước: "Ngươi không phải muốn nhảy xuống để vu oan cho ta đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi nhảy xuống, ta cũng không cứu ngươi đâu!"

Trần Bảo Âm chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tào Huyễn dần dần trở nên ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, khiến hắn có chút không được tự nhiên: " Khục, ta nói, ừm, ngươi ở đây có ổn không?

"Ngươi làm thế nào mà tới đây?" Trân Bảo Âm không có trả lời hắn ta mà hỏi ngược lại.

Tào Huyễn nghe vậy, trên mặt hiện lên lửa giận: "Còn không phải do tên họ Hoắc đó sao!" Lần trước bọn họ tình cờ người trước người sau chạy tới, Hoắc Khê Ninh không cho hắn ở đây, đánh nhau với hắn một trận, đánh cho con mắt hắn thâm tím.

Làm sao hắn có thể để mình đứng trước mặt nàng với con mắt như gấu trúc vậy được chứ? Chắc chắn sẽ bị nàng chế giễu. Thế là trở vê nằm dưỡng thương cho đến giờ.

"Hừm. ' Trần Bảo Âm không có hỏi hắn tình huống cụ thể, nàng đối với bánh trung thu tóc dài cũng không còn hiếu kì nữa: "Vậy ngươi lần này tới đây làm gì?"

Tào Huyễn nghe nàng hỏi, trái tim hắn đập nhanh hơn. Nhìn dung mạo thanh tú thoát tục của thiếu nữ trước mặt, hắn ta nhận ra rằng nàng không giống như trước đây, nàng bớt đi mấy phần hung hăng, kiêu ngạo, lại nhiều hơn mấy phần điềm tĩnh, ổn định.

Nhưng, nàng vẫn là nàng.

Dần dần, miệng trở nên khô khốc, ánh mắt đảo qua một hồi, hắn ta hắng giọng một cái nói: "Ta muốn hỏi ngươi, có muốn đi cùng ta không?"

Câu này rất quen thuộc. Trân Bảo Am nhướng mày, nhưng không có cảm giác chán ghét như khi nghe Hoắc Khê Ninh nói, nàng chỉ cảm thấy hơi buồn cười khi nghe Tào Huyễn nói những lời này.

Không vội cự tuyệt, cảm nhận gió sông lướt qua người, nghe tiếng lá xào xạc, nàng khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú khí khái bừng bừng của hắn, hỏi: "Ta đi theo ngươi à? Làm gì?"

Làm gì? Còn có thể làm gì nữa chứ! Trái tim của Tào Huyễn đập lỡ một nhịp, hắn ta cảm thấy nàng không nghiêm túc, lại đi hỏi một câu hỏi như vậy.

"Làm nha hoàn!" Hắn hung ác trừng mắt nhìn nàng: "Mỗi tháng cho ngươi năm lượng bạc, ngươi có đi không?"

Trần Bảo Âm thực sự sắp cười ra thành tiếng.

"Nha hoàn sao?" Nàng đến gân, chậm rãi đi vòng quanh hắn ta: "Tào Huyễn, ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?"

Hai người bọn họ từ lâu đã không hợp nhau.

Vì lý do gì, Trần Bảo Âm không thể nhớ. Tóm lại, từ lúc có ký ức, hai người bọn họ đã mâu thuẫn rồi. Nàng làm chuyện gì, Tào Huyễn cũng sẽ thò một chân vào. Có đi có lại, nếu nàng phát hiện Tào Huyễn muốn làm ra chuyện tốt gì, cũng sẽ góp vui cho hắn một chút.

Thời gian lâu dài, thâm thù giữa hai người kết lại. Nàng nhìn hắn không thuận mắt, hắn nhìn nàng cũng thấy khó chịu. "Vậy ngươi có đi không?" Tào Huyễn khoanh tay trước ngực, cụp mi mắt nhìn nàng.

Trần Bảo Âm nhướng mày hỏi ngược lại: " Nếu như đổi thành là ngươi, ngươi có đồng ý không?"

Tào Huyễn sững sờ, lập tức nghĩ tới lời nàng nói. Nếu như hắn ta sa cơ, nàng muốn hắn ta làm người hầu, thì...

Đương nhiên là không làm!
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 125



Đúng, hắn ta sớm phải biết Từ Tứ là một người cứng rắn. Tào Huyền nhìn trên người nàng đang mặc gì, trên đầu đội cái gì, nhìn khuôn mặt gây đi nhiều của nàng, đột nhiên cảm thấy phiên muộn.

Nơi này thật không dễ chịu, hắn ta biết sống ở đây cũng không dễ dàng gì, khi hắn ta bị phụ thân ném vào quân doanh, mỗi ngày đều chịu cực khổ, cẩm y ngọc thực đều là cái rắm, mới đâu han không thể ở được cho dù là một khắc. Khỏi phải nói là khó khăn như thế nào.

Hắn chịu còn không nổi, huống gì Từ Tứ chỉ là một nữ nhân, làm sao chịu được?

Nàng gầy đi rồi. Khuôn mặt nàng trước kia tròn tròn bầu bĩnh, nhìn thôi đã muốn véo một cái. Bây giờ lại gầy đến mức không thể véo được.

"Thôi được, coi như ta cầu xin ngươi." Hắn ta cổ họng khàn khàn, khó khăn nói ra: "Từ Tư, đi theo ta đi"

Hắn ta nói như vậy, nàng dù sao cũng nên cảm thấy có mặt mũi, sẽ không khó chịu chứ?

Đôi mắt của người thiếu niên trẻ tối tăm, đầy vẻ nghiêm túc và có gì đó khó nhìn ra được.

Trân Bảo Âm nhìn hắn ta một lúc, dời ánh mắt, quay đầu nhìn về dòng sông phía trước. Lúc này không có gió, mặt sông rất bình lặng không một gợn sóng: "Tào Huyền." Nàng nói: "Ta không còn là Từ Tứ nữa."

Nàng là Trần Bảo Âm, nữ nhi của một nông hộ. Nàng không phải Từ Tứ, không mang họ Từ, cũng không phải thiên kim Hầu phủ, không có thân phận cao quý và cuộc sống tươi sáng.

"Hơn nữa, ta cũng không chịu thiệt thòi. ' Nàng quay đầu nghiêm túc nhìn lại hắn ta: "Tôi là Trân Bảo Âm, nên ta sống ở đây. Mười lăm năm trước là một sai lầm, nhưng ta không phải chịu thiệt thòi."

"Nếu có người phải chịu thiệt thòi thì đó là vị tiểu thư kia." Nàng nói.

Từ Lâm Lang mới là người phải chịu thiệt thòi.

Một thiên kim Hầu phủ đường đường chính chính, lẽ ra phải sống một cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, kẻ hau người hạ. Nhưng vì toan tính của những hạ nhân, lại bị đánh tráo với nữ nhi của một nông hộ, phải sống ở nông thôn nghèo khổ trong mười lăm năm.

Từ Lâm Lang thua thiệt rất nhiều, so ra mà nói i, Trần Bảo Âm mới là người chiếm lợi ích. Nàng nhận được sự giáo dưỡng không thuộc về mình, mở ra một tâm nhìn không thuộc về một thôn nữ chứ đừng nói đến còn được hưởng thụ một cuộc sống xa hoa lãng phí.

Tuy nhiên, Trân Bảo Âm không cảm thấy mình mắc nợ Từ Lâm Lang. Vì chuyện này, từ đầu đến cuối không liên quan gì đến nàng, cũng không liên quan gì đến Trần gia. Chính Tôn ma ma có oán hận với Hầu phu nhân, cố ý thay đánh tráo nữ nhi của bà ấy, mười lăm năm sau lại cố ý lôi chuyện này ra ánh sáng.

Trần Bảo Âm cũng suýt chết. Nếu không phải Hầu phu nhân mềm lòng, nàng đã bị đánh c.h.ế.t cùng với Tôn ma ma.

"Từ Tư... Bảo Âm." Tào Huyễn lần đầu tiên đọc ra tên của nàng, cong ngón tay: "Vừa rồi, ta chỉ là trêu chọc ngươi thôi."

Trần Bảo Âm không tức giận cũng không hài lòng, ngước mắt lên lặng lẽ nhìn hắn ta.

Tào Huyễn không phải là kẻ thù của nàng. Nhiều năm như vậy, tuy rằng hai người không hợp nhau, nhưng cũng chỉ là không hợp nhau mà thôi. Thực tế là, cả hai không có thù hẳn gì cả.

Mà sau khi trải qua biến cố này, nàng càng phân biệt rõ ràng hơn ai là người tốt với mình, ai là người không liên quan.

"Ta sẽ không để ngươi làm nha hoàn." Tào Huyễn nghiêm túc nói: "Ta sẽ an bài cho ngươi một thân phận khác, để ngươi không cần lo lắng cơm ăn áo mặc."

Hắn ta luôn mơ ước bắt nàng về làm người nha hoàn, nhưng đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Chỉ trêu chọc nàng thôi, chưa hắn ta sẽ không để nàng làm nha hoàn bên cạnh mình. Làm sao nàng có thể làm một việc như vậy được?

Hắn ta sẽ an bài người mà hắn tin tưởng nhận nàng làm nghĩa nữ, để nàng tiếp tục làm tiểu thư không lo cơm ăn áo mặc. Tào Huyễn không thể chịu được việc nàng làm một thôn nữ ở nông thôn, mặc quần áo rách rưới, ăn uống thì thiếu thốn.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 126



Trần Bảo Âm nhìn hắn ta hồi lâu, nở một nụ cười: "Tào Huyễn, ngươi định đỡ đầu cho ta à?"

Tào Huyền sửng sốt, há hốc mồm nhìn nàng. Ngay lập tức, han ta trở nên thẹn quá hoá giận: "Ngươi!"

Hãn ta là có ý định tốt mà!

"Ha ha hal" Trần Bảo Âm vẫn cười sảng khoái như trước. Mặt mày hào hứng, vẻ mặt tươi sáng. Nàng cười không ngừng cho đến khi khuôn mặt của Tào Huyễn trở nên tái nhợt, nhìn qua như đang muốn đánh nhau, nàng mới từ từ ngừng cười.

Hai mắt nàng sáng ngời, thần sắc dần dần dịu lại: "Tiểu công gia, cám ơn ngươi."

Nàng không gọi tên hắn ta nữa mà gọi là tiếu công gia, Tào Huyền biết rõ điều đó có nghĩa là gì. Hắn mím môi không nói nữa.

"Cám ơn ngươi đã tới thăm ta." Trần Bảo Âm lại cười: 'Nhưng ta bảy giờ, cũng không tệ lãm." Biết hẳn ta không tin, nàng lại đối mặt với dòng sông đang gợn sóng: 'Mẫu thân ta rất thương ta. Phụ thân ta, ca ca ta tẩu tẩu, họ đều là người tốt, Chất tử chất nữ cũng đáng yêu."

Mặc kệ hắn muốn sắp xếp cho nàng một cuộc sống như thế nào, Trân Bảo Âm đều không cảm thấy sẽ tốt hơn bây giờ.

Ngược lại, Tào Huyễn sau khi nghe nàng nói như vậy, lại có vẻ mặt kỳ quái: "Chat tử chất nữ sao? Đáng yêu sao?" Hắn biết nàng ghét tiểu hài tử đến mức nào. Khi nàng còn là Từ Tứ, nàng cũng không thích chất tử chất nữ của mình lắm.

"Đúng, rất đáng yêu." Trần Bảo Âm nghiêm túc gật đầu.

Lan Lan rất dễ thương, hiếu thảo với mẫu thân, thà mình chịu oan ức cũng muốn quan tâm đến mẫu thân, thật sự là một hài tử hiếu thảo.

Kim Lai ngây thơ lại có lý tưởng cao cả, để được ăn thịt, sẵn sàng học tập chăm chỉ.

Ngân Lai là nhỏ bé thường bám theo người khác như một cái đuôi, lúc nào cũng vui vẻ làm bất cứ điều gì người khác sai bảo.

Trần Bảo Âm nhớ lại khi còn ở Hầu phủ, nữ nhi của đại ca mới năm tuổi đã biết cách cho bã đậu vào trà của di nương. Nhi tử của nhị ca mới bảy tuổi đã động tay động chân lên xe ngựa của huynh đệ.

Cô không dám đến thân thiết với chúng, cũng không dám chơi đùa với chúng, luôn cách chúng cho xa. Hầu phu nhân còn hỏi nàng, hai vị ca ca đối xử tốt với nàng như vậy, nàng sao lại không gần gũi với các chất tử chất nữ của mình? Nàng đành phải trả lời là không thích tiểu hài tử.

Gió thổi qua giữa hai người, khiến áo choàng tung bay. Tào Huyễn nhìn rõ nàng rất kiên định, thở dài một hơi, vò đầu bứt tóc: "Xem ra ta đến đây không được việc gì rồi." Trân Bảo Am cười nói: "Ta sẽ không để người vê tay không. Đi nào, ngươi với ta vê nhà, ta bóc đậu cho ngươi ăn."

"Cái gì đậu?" Tào Huyễn hỏi.

Trần Bảo Âm vừa đi vừa nói: "Nương ta làm đồ ăn vặt cho ta, món đậu rang. Ta rất thích món này, tới chất tử chất nữ ta cũng không nỡ cho. Mỗi lần chúng học thuộc bài mới cho một nắm nhỏ."

Quý giá đến thế sao? Tào Huyễn quan tâm, sải bước trên bờ nói: "Vậy ta muốn nếm thử" Sau đó hỏi nàng: "Chất tử chất nữ của ngươi đã đi học chưa?"

Trần gia có tiền cho hài tử đi học sao? Chẳng lẽ là Từ gia cho bạc sao? Hắn ta đang suy nghĩ thì đã nghe Trần Bảo Âm nói: "Là ta dạy nó."

A. Tào Huyễn gật đầu, hiểu rõ, lập tức cười nói: " Ngươi biết được bao nhiêu chữ, đừng dạy hư học sinh."

Trần Bảo Âm tức giận chạy tới đá vào m.ô.n.g hắn ta: "Học vấn của ta rất tốt!" Lúc đầu, nàng cũng rất nghiêm túc học hành.

Hơn nữa, không phải nàng vẫn thường mua sách à? Nàng cũng thường xuyên đọc sách mà học! Nàng cũng nhìn ra được Kim Lai rất có tiền đồ, làm sao lại dạy hư nó được?

Tào Huyễn cười cười, trốn sang một bên: "Đá không tới ta được!"

Trần Bảo Âm tức giận nhặt một cành cây, một tay giữ gấu váy đuổi theo quất tới tấp hắn ta.

Lúc này, ngoài sân nhỏ của Trần gia.

Cố Đình Viễn mang theo rương sách đứng ở cổng hàng rào. Sau khi Đỗ Kim Hoa di ra, hắn lập tức chắp tay nói: " Đại nương."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 127



"Sao ngươi lại tới đây?" Đô Kim Hoa đi ra, đứng trước mặt, lông mày nhíu lại dò xét hắn từ trên xuống dưới.

Mấy ngày rồi không thấy han.

Lúc trước còn ghét bỏ hản tới quả thường xuyên, mấy ngày này lại không thây tới nữa.

Nghĩ đến việc hản nhờ bà mối Trần làm mai mối, trong lòng Đỗ Kim Hoa lúc đó đã do dự, cảm thấy Bảo Nha gả cho hắn sẽ chịu thiệt thòi. Hôm nay nhìn lại hán, vóc dáng gầy gò, tính tình có phân nhu nhược, trong lòng bà cảm thấy nguội lạnh.

Bộ dạng hắn như thế này, làm sao có thế bảo vệ Bảo Nha? Nhìn cái người kia, người đến tử kinh thành, xem qua đã biết không dê đụng vào, một quyền đã có thể đánh bay Cố Đình Viễn. Thân han còn chưa lo xong, sao có thể bảo vệ Bảo Nha được?

"Vấn bối tới tặng đô cho Trần tiểu thư." Không biết vì sao, mẹ chồng có vẻ tâm tình sa sút, Cố Đình Viên ngập ngừng hỏi: "Đại nương, vấn bối thấy hình như người đang co chuyện phiền lòng thì phải?"

Còn không phiền sao? Đỗ Kim Hoa trong lòng tự nhủ. Bà nhướng mi hỏi: "Ngươi đến tặng cái gì?"

Cố Đình Viễn thấy nhạc mẫu không muốn nói, cũng không dám hỏi thêm gì nữa, gỡ rương sách xuống, từ trong đó lấy ra hai cái túi giấy, cầm trong tay đưa tới: "Một túi là điểm tâm, bánh hoa quế và đậu vàng, là cho Trần tiểu thư. Túi còn lại là mơ chua và đường phèn, là cho đại nương."

Đỗ Kim Hoa đang định đưa tay nhận, nghe vậy dừng lại: "Cái gì? Cho ta?"

"Vâng." Cố Đình Viễn đáp: "Mùa thu khô hanh, người lấy mơ chua và đường phèn đun nước uống, có thể trừ khô, thanh miệng, nhuận phổi."

Cái này... Đỗ Kim Hoa mím môi, có chút không thoải mái. Thư sinh này cũng thật cẩn thận.

Đưa tay cũng không thể đánh khuôn mặt tươi cười, thư sinh muốn lấy lòng, Đỗ Kim Hoa không thể làm bộ mặt ủ rũ, ánh mắt dịu dàng hơn, nói: "Ngươi thật có lòng."

Chưa nói tới mơ chua, đường phèn rất đắt. Một túi nhỏ này cũng tốn rất nhiều tiền.

"Không có gì. ' Cố Đình Viễn cười cười, tựa như trong lúc lơ đãng thuận miệng nói ra: "Vãn bối chỉ là vẽ cho người ta một bức tranh, đối phương liền thưởng cho vãn bối năm lượng bạc xem như thù lao."

Cái gì? Đỗ Kim Hoa trợn to hai mắt, bất giác cao giọng nói: "Ngươi lặp lại lần nữa!"

Cố Đình Viễn vẫn mỉm cười, nụ cười rộng hơn hai phần: "Đó là một vị viên ngoại trên trấn, ông ấy mời van bối vẽ một bức chân dung của lão phu nhân trong phủ." Kiếm được tiền, làm sao phải che giấu chứ? Nếu không nói ra, nhạc mẫu làm sao biet han co the nuoi noi Bao Am?

"Sau khi vãn bối vẽ xong, Vương viên ngoại rất hài lòng nên thưởng cho năm lượng tiền thù lao." Nói xong còn bổ sung: "Bánh hoa quế cũng là ông ấy đưa cho vãn bối."

Đỗ Kim Hoa tay run run, ông trời ơi!

Không công bằng, cái này là không công bằng! Bảo Nha của bà dạy dỗ một đám tiểu tử, vất vả cả năm cũng chỉ thu được sáu lượng bạc! Tên thư sinh yếu đuối này, gió thổi cũng bay, chỉ vẽ một bức tranh đã được trả năm lượng bạc sao?

Bà mở to mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi không lừa ta chứ?"

"Không dám, không dám." Cố Đình Viễn vội vàng nói: "Vãn bối không dám lừa gạt đại nương."

Hỏi vậy thôi chứ Đỗ Kim Hoa tin hắn. Dù sao, bà đã từng nhìn thấy bữa tranh hoa mẫu đơn mà Cố Đình Viễn vẽ cho nữ nhi bà, chúng thực sự rất đẹp.

Năm lượng! Năm lượng! Ánh mắt bà trở nên yêu thích hẳn lên, bắt đầu cảm thấy mặc dù hắn có chút yếu đuối, còn chưa có công danh, nhưng cũng không phải không thích hợp. Hắn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, để hắn vẽ thêm vài bức tranh, chẳng phải cũng đủ thuê gia nhân phục vụ Bảo Nha à?

Kể cả là hắn cả đời không đậu cử nhân, cũng chẳng vấn đề gì. Đỗ Kim Hoa chỉ muốn Bảo Nha có cuộc sống tốt hơn sau khi kết hôn. Những thứ khác không quan trọng.

"Đại nương, Trần tiểu thư có đây không?" Thấy nhạc mẫu nhìn mình bằng ánh mắt ân cần, Cố Đình Viễn lấy hết dũng khí hỏi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 128



Đỗ Kim Hoa đột nhiền nghiêm mặt lại. Một nửa là bởi vi hắn, nửa còn lại là do nữ nhi bị người ta gọi di.

"Không có ở đây." Bà vừa định nói.

Cách đó không xa lại truyền đến tiểng thiếu niên giọng khàn khàn cười nói vui vẻ, làm cho người ta cảm giác không đứng dan.

Đỗ Kim Hoa lập tức nhìn sang, liền thấy thiếu niên áo đỏ và Bảo Nha một trước một sau đang đi tới, thiểu niên đi phía trước, dài tay dài chân, hoạt bát như khỉ, còn nữ nhi đi phía sau, Nàng cầm cành cây trên tay, không biết thiếu niên nói gì, nàng dường như không thế nhịn được quất han ta một cái

Đỗ Kim Hoa đầu tiên cảm thán. Trời ơi! Bảo Nha dám quất người tal

Sau đó bà mới nghĩ lại. Lúc nãy doạ bà sợ c.h.ế.t khiếp, hóa ra người này không phải tới gay chuyện mà là bäng hữu của Bảo Nha đến chơi với nàng.

Cổ Đình Viên đứng một bên nhìn thấy cảnh này, đồng tử nhíu chặt. Trong lòng như bị đổ một bình giấm, trong vô tức năm chặt lấy rương sách.

Đây là người phương nao tới?

Người này là ai lại có thế cười cười nói nói với Bảo Âm, nhìn qua lại quen thuộc thân thiết như vậy? Cố Đình Viễn nhìn người này, quần áo cách ăn mặc của hắn ta không giống người thường, đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian Bảo Âm bị đánh tráo. Mười lăm năm nay nàng sống ở kinh thành, người lui tới chơi đùa đều là con em nhà quyền quý.

Lại nhìn quý công tử này, hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn hơi căng thẳng, người này tới tìm Bảo Âm làm gì? Bảo Âm tốt như thế nào, hắn biết rất rõ, không có lý do gì để người quen biết nàng từ nhỏ lại không biết. Hắn thấy hai người dường như rất thân quen, vừa nói vừa cười, trong lòng chua xót, không khỏi hoảng hốt.

"Nuong" Trần Bảo Âm đã đi đến gần. Buông váy xuống, ném cành cây đi, nhìn Đỗ Kim Hoa kêu lên. Về phần Cố Đình Viễn ở bên cạnh Đỗ Kim Hoa, nàng chỉ liếc hắn một cái, liền dời ánh mắt đi vào trong sân.

Mà Cố Đình Viễn được nàng liếc nhìn, lập tức trở nên vui vẻ. Hắn mím môi, cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên.

"Đại nương." Tào Huyễn dắt ngựa, suy nghĩ một chút, sau đó chào Đỗ Kim Hoa một tiếng. Vừa rồi hắn ta không biết bà là mẫu thân của Trần Bảo Âm nên không tôn trọng bà lắm.

Cũng may Trần Bảo Âm không biết, nếu không nhất định đã hung hăng đánh hắn một trận. Mặc dù nàng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng đánh người vẫn rất đau. Nghĩ đến cảm giác mỗi lần bị nàng đánh, Tào Huyễn thầm cảm thấy may mắn. Đỗ Kim Hoa thận trọng gật đầu: "Ư"

Mặc dù là bằng hữu của Bảo Nha, nhưng Đỗ Kim Hoa vẫn không quên bộ dạng vừa rồi của hắn ta. Vị quý công tử này, không thể đắc tội.

Tào Huyễn chào một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác, không quan tâm liệu Đỗ Kim Hoa có sợ hắn ta hay không. Hắn ta quay đầu lại nhìn vào trong sân, chờ Trần Bảo Âm mang đậu ra.

Ánh mắt hắn ta rơi xuống mảnh sân bừa bộn, có cả những nam nhân tay không làm việc, những căn phòng bằng đất thấp lè tè, đôi mắt sáng ngời dần tối lại, khuôn mặt dần trở nên căng thẳng, cơ bắp trên má phồng lên.

Như thế này, nàng vì cái gì mà không đi cùng hắn ta?

Khi Trân Bảo Âm bước ra, nhìn thấy khuôn mặt của Tào Huyễn rất nghiêm túc, u ám. Nàng cũng tram mặt, thấy Đỗ Kim Hoa vẻ mặt lo lắng sợ hãi liền bước nhanh tới: "Ngươi lại đây! Cầm lấy đi đi!"

Tào Huyễn đưa tay ra, nàng đập nắm đậu vào lòng bàn tay hắn ta. Đôi mắt hắn ta mở to, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên trống rỗng, chỉ còn lại sự hoang mang.

"Ngươi, ngươi cứ như vậy đưa cho ta?" Tiểu công gia sắp phát điên.

Không có túi để đựng, lấy khăn tay bọc lại cũng tốt mài

"Thì sao?" Trần Bảo Âm rút tay lại, lườm hắn ta một cái: "Còn muốn lấy khăn tay cho ta sao?"

Tào Huyễn không thể nhịn được nữa: "Ta đường xa tới gặp ngươi, tới một cái khăn tay ngươi cũng không nỡ cho à?"

"Khăn tay của khuê nữ sao có thể tuỳ tiện đưa cho người khác được?" Đỗ Kim Hoa nghe vậy không chịu nổi, lớn tiếng nói.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 129



Tảo Huyễn nhìn qua, muốn nỏi liên quan gì đến ngươi? Hơn nữa, nàng là một khuê nữ bình thường sao?

Có điều bà là mẫu thân của Trần Bảo Âm, hắn ta kìm nén biểu cảm kỳ lạ trên mặt nhưng không nói gì, năm c.h.ặ.t t.a.y lại bỏ đậu vào túi.

"Không phải ngươi cũng có túi sao?" Đỗ Kim Hoa buồn bực. Không phải là không có gì để đựng, tại sao lại yêu cầu Bảo Nha đưa khăn?

Thấy nhạc mâu tức giận, Cố Đình Viễn không dám mang hảẳn ta vì e ngại thân phận cao quý của đối phương, chỉ có thể nói: "Vị huynh đài này, huynh làm vậy thực sự không phù hợp. Không thân chẳng quen, không nên yêu cầu cô nương đưa đồ vật."

Lời này cỏ lý! Đỗ Kim Hoa gật đầu đồng ý.

"Ngươi quản được ta sao?" Tào Huyễn liếc mắt liền thấy người vừa nói là một cái thư sinh bân hàn, vốn là hạng người hắn ta chưa bao giờ để vào trong mắt, nhưng tên thư sinh này lại xuất hiện ở cửa nhà Trần Bảo Âm, khiến hắn ta quan tâm: "Ngươi là ai?"

Cố Đình Viễn không lên tiếng ngay mà liếc nhìn nhạc mẫu rồi mới trả lời: "Tôi là họ hàng xa của Bảo Âm."

Nói tới hai chữ Bảo Âm, tai hắn có chút nóng lên. Trong lòng của hắn thâm nghĩ, hi vọng nhạc mẫu không giận.

Họ hàng xa sao? Tào Huyền cau mày, trong đầu nghĩ đến đầu tiên chính là " Biểu ca " kia của Bảo Âm, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Trần Bảo Âm nói: "Tào Huyễn! Ngươi còn chưa đi sao?"

"Ngươi sao cứ vội vàng đuổi ta đi như vậy?" Tào Huyễn lập tức quên mất Cố Đình Nguyên, quay đầu nhìn Trần Bảo Âm, cảm giác như trái tim bị một bàn tay nắm chặt, khó chịu không nói nên lời.

Trần Bảo Âm chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta: "Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, ngươi nên đi đi."

Nàng không còn là tiểu thư Hầu phủ, còn hắn ta vấn là tiểu công gia của quốc công phủ. Nàng là thôn nữ con nhà thường dân, còn hắn ta là con em nhà huân quý sống hào nhoáng ở kinh thành phồn hoa.

Sau đó bọn họ không cần phải gặp lại nhau nữa. Gặp lại cũng không cần tỏ ra quen biết.

Tào Huyễn hiểu rõ đạo lý này, hắn ta cũng không phải là thiếu niên vô tri cái gì cũng ngây thơ không hiểu, cũng bởi vì hiểu nên hắn ta mới càng cảm thấy khó chịu: "Ngươi thật sự không đi cùng †a sao?"

Vừa nói, hắn ta vừa vươn tay định nắm lấy cổ †ay nàng.

Đỗ Kim Hoa gấp gáp, vội vàng muốn đẩy hắn ta: "Ngươi làm gì vậy? Đừng đụng vào Bảo Nhal" Nhưng bà vẫn chậm một bước, một bàn tay gây gò đã nắm lấy cổ tay Tào Huyễn trước: "Huynh đài, làm như vậy là thất lễ."

Đỗ Kim Hoa vội vàng nắm lấy tay nữ nhi, nhét ra sau lưng, hung hăng trừng mắt nhìn Tào Huyễn: "Ngươi muốn đưa nữ nhi của ta đi đâu?"

Bảo Nha của bà! Bảo Nha vừa mới trở về thôi mài! Người này lại muốn cướp nàng từ trong tay bài Nếu dám mang Bảo Nha đi, bà liều mạng với hắn tal

Trước mặt Tào Huyễn là Đỗ Kim Hoa đang hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn ta, bên cạnh hắn ta là một thư sinh gây gò đang nắm chặt cổ tay, mạnh mẽ đến không ngờ. Lại nhìn Trần Bảo Âm, lúc này sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Ngươi đi đi, ta không tiễn."

Làm hỏng chuyện rồi. Tào Huyễn bực bội gãi đầu, muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này không tiện mở miệng.

Hắn ta muốn nàng tiễn một đoạn để nói chuyện, nhưng nàng cố chấp như một con lừa, nhất định sẽ không chịu nói thêm câu nào với hắn ta. Chán nản, lòng nặng trĩu, Tào Huyễn lên ngựa bỏ đi.

Khi tiếng vó ngựa xa dần rồi biến mất, Đỗ Kim Hoa vẫn chưa buông tay con gái.

Một lúc sau, nhìn về hướng cổng làng, không thấy thiếu niên áo đỏ quay lại, bà mới thở phào nhẹ nhõm. "Nương, con sẽ không đi đâu cả." Trân Bảo Am thuyết phục: "Hắn nói hươu nói vượn, nương đừng để ý."

Ánh mắt Đỗ Kim Hoa lo lắng. Người ta là quý công tử, lẽ nào đi nói hươu nói vượn trước mặt một nông phụ như bà? Bà có thể nhận ra hắn ta tới đây chính là muốn mang Bảo Nha đi, nhưng Bảo Nha không chịu đi cùng hắn ta.
 
Back
Top Bottom