Wattpad  [Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•

[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Cuộc gọi lúc nửa đêm


0:21 Chỉ là một buổi đêm như mọi buổi đêm, thành phố nhỏ cũng đã say giấc sau tấm rèm phủ che cửa sổ.

Mấy hôm nay gió mùa bắt đầu về, mang theo hơi lạnh của mùa đông, và trên chiếc giường ấm áp là đôi tình nhân đang rúc vào nhau mà chìm trong mộng.Một không gian yên bình lặng lẽ, bỗng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại kêu vang trên tủ đầu giường.Vietnam chau mày, mơ màng ngồi dậy, mò mẫm trong bóng tối để với lấy ánh sáng xanh phát ra từ màn hình điện thoại.

Con cáo nhỏ bên cạnh hình như cũng bị tiếng chuông làm cho khó chịu, khẽ cựa quậy rúc sâu vào bụng Vietnam.- Alo?Vietnam mắt nhắm mắt mở đưa máy lên tai, đầu dây bên kia chỉ im lặng, thỉnh thoàng là tiếng thở nhẹ của ai đó.

Điều này đã thành công khiến Vietnam cảnh giác, cậu nhìn lại điện thoại, là máy của China, rồi nhìn lên phần tên người gọi.- America đêm hôm không cho vợ chồng người ta ngủ gọi mẹ gì đấy?Vẫn chẳng có âm thanh nào đáp lại.

Vietnam nghi ngờ là thằng này bấm nhầm chắc rồi, đang định ngắt cuộc gọi thì bỗng có tiếng khóc thút thít nhỏ nhẹ phát ra.Vietnam đang đặt rất nhiều câu hỏi trong đầu.- America đúng không?

Mày bị làm sao à?Tiếng khóc thút thít lại càng rõ hơn, còn nghe được thoang thoảng tiếng nhạc xập xình vọng đến.- Um...

China à..?- Không, là chồng China.

China mệt ngủ lâu rồi.- China đâ-hức...

Muốn nói chuyện với China cơ...

Mày cút-Vietnam thở dài, bỏ điện thoại xuống lay lay cái cục bông vẫn đang vùi trong chăn, nhẹ giọng gọi.- Em dậy xem bạn thân em xàm lông gì mà nửa đêm khóc huhu này.

Dậy dỗ bạn đi.- Anh dỗ nó hộ em...- Người yêu anh còn chả dỗ được nói gì đến nó, thôi lên nói tí cho nó nguôi nhanh còn cút, rồi ngủ tiếp, em.China mệt mỏi ngồi dậy, đừ người ra một lúc rồi ngã hẳn vào người Vietnam, cầm máy lên bật loa ngoài rồi lại thả tay xuống.- CHINAAAAA...- Ừ tớ đây...- China...

Hình như- hình như Russia giận tớ rồi- Thế à, chúc sớm làm lành như bữa trước nhé.- K... hông phải...

Em ấy, hức, tớ vừa nghĩ lại, hình như trước giờ em ấy toàn, lạnh lùng với tớ...

Chưa bao giờ chủ động yêu thương gì cả...Ngừng lại một chút, chắc để nhỏ lau nước mắt nước mũi gì đó.- Có phải là Russia ghét tớ lắm không?

Tớ block em ấy cả ngày nay rồi, em ấy vẫn không đi tìm tớ-- Có thể Russia bận thôi mà.- Ờ, có thể ha!Ngay cái lúc China nghĩ mình tắt máy đi ngủ tiếp được rồi, nhỏ bên kia lại tiếp tục ỉu xìu khóc.- Nhưng mà- em ấy nhiều khi vô tâm lắm...

Lỡ em không thích tớ nữa thật thì sao, ư, hu-- Sao cậu không tìm Russia mà nói chuyện, sảng quá quên đường đến nhà người yêu rồi à?- Đường...-?- Đường vào tim em ôi băng giá...- Ôi v–- Trời mùa đông mây vẫn hay đi v-China cúp máy ngay lập tức, tắt chuông điện thoại, để lại trên tủ đầu giường rồi ôm cổ Vietnam nằm xuống, chùm chăn lên tiếp tục đi ngủ.- Nó say mẹ rồi.- Mong bạn em chưa mất quyền kiểm soát đến mức nhắn lung tung cho lũ người yêu cũ.- ...chắc không đâu...

Sáng sớm hôm sau, China vừa mở điện thoại lên đã thấy đống thông báo tin nhắn đỏ lòm từ cái người phá giấc ngủ đêm qua.

Nhìn vào mấy tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn nhỏ gửi, em lặng lẽ thở dài."

Ôi vcl luôn China ơi, tớ nhắn cả cho người yêu cũ bảo nhớ Russia này!!"
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Greentica] Phước lành đêm tuyết


Quây quần bên căn nhà nhỏ, bên củi sưởi ấm áp, chẳng màng phía bên ngoài cánh cửa bão tuyết đã lấp đến ngang chân người.

Khí hậu nơi này quanh năm vẫn luôn lạnh lẽo khắc nghiệt như vậy, lớn lên cùng nó anh cũng tự thích nghi được.

Nhưng sống quen với cái lạnh không có nghĩa là coi nó như chẳng là gì, và anh đương nhiên sẽ cho bạn nhỏ nhà mình một trận nhớ đời nếu còn để anh bắt gặp khi đang ăn mặc phong phanh thêm một lần nào nữa.

Đêm hôm nay là Giáng Sinh, cũng là đêm bạn nhỏ của anh lớn thêm một tuổi.

Hôm nay là sinh nhật của Antarctica.

Thực ra anh cũng không biết ngày hôm nay có thật sự là sinh nhật của em không, mà có khi chính em cũng chẳng rõ.

Em nói là em không nhớ.

Ngày đầu tiên em đến căn nhà này, anh đã hỏi em thích nhất ngày nào, và em trả lời là ngày hôm nay.

Cả hai ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, cuốn chăn thật ấm, nhâm nhi cốc cacao nóng nghi ngút khói, bên lò sưởi lửa đỏ rực.

Em sẽ hỏi anh một ngày đi dạy của anh thế nào, và anh sẽ ngồi kể, những niềm vui trong công việc, hay than trách cái lũ giặc giời mới lớn lắm trò nghịch ngợm.

Những khi ấy đôi mắt của em luôn chỉ hướng về phía anh, lắng nghe thật kỹ, nó làm em hoài niệm cái thời đã qua tươi đẹp ấy, cũng làm em có thêm động lực để tiếp tục theo học ngành "trồng người", với ước mơ được một lần nữa bước chân về trường xưa.

Để có thể kéo gần khoảng cách của em và anh.

Nghĩ đến đây ánh mắt của em lại có chút buồn.

Em không muốn cái mối quan hệ này, em không muốn vẫn cứ mãi là "bạn nhỏ" trong mắt anh, em không muốn nghĩ đến việc anh quan tâm săn sóc em chỉ vì em là em trai, là học trò, là đứa nhỏ mà anh cưu mang về.

Những điều em muốn còn hơn thế.

Em ước anh có thể coi em như một người bạn tâm giao, tri kỷ, là người sẽ luôn ở bên anh cho đến mãi sau này.

Rõ ràng những điều em muốn còn hơn như thế, rõ ràng tình cảm em dành cho anh không chỉ đơn thuần là tình cảm giữa những người thân trong gia đình.

Anh đã từng bảo em chính là món quà quý giá nhất mà đại dương ban đến cho anh, anh đã từng bảo em chính là ngọn lửa ấm áp đến bên anh để xua đi cái cuộc sống cô độc lạnh lẽo.

Anh chắc chắn biết cái ước vọng luôn âm ỉ cháy trong tim em, nhưng anh lại chọn lảng tránh nó.

Đôi lúc em thấy hận cái sự đứng đắn đấy của anh.

Em cũng thử nhiều cách lắm chứ, em dụ dỗ, cưa cẩm, còn từng tỏ ý muốn cả hai "gần gũi", nhưng anh lại luôn đẩy em ra xa, anh chưa từng muốn mối quan hệ của cả hai đi quá hơn là anh em bình thường.

Hoặc anh cũng chỉ đang chối bỏ mong muốn thực sự của mình, rằng anh cũng có coi em như một người thân thương, em thường tự nhủ với bản thân như thế mỗi khi cần lấy lại động lực.

Em ngồi bó chân, chống cằm lên đầu gối, ánh mắt nhìn anh có vẻ hơi chán chường.

Anh cũng nhận ra điều đó, ngừng câu chuyện của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh màu nước luôn khiến anh như chết chìm dưới ngọn sóng ấy, anh khẽ nuốt khan lấy lại bình tĩnh.

- Trông em như chẳng nghe lọt mấy chữ nhỉ?

- Hơi buồn ngủ thôi...

ấm.

Anh đưa tay nghịch mấy lọn tóc mái loà xoà trước mắt em, vén lên tai, tự thắc mắc em có khi nào thấy vướng với đống tóc dày của chính mình không.

- Sao năm nay lại ở nhà, mọi năm toàn đi ăn chơi bét nhè với lớp cũ mà?

- Đi với bọn nó uống khiếp lắm, em lại làm mấy trò khùng mất kiểm soát như đợt trước mất.

Em cũng biết ngại chứ.

Anh cười gượng, nghĩ đến đợt dăm tháng trước, em bị mời say đến chả còn biết trời đất, lăn ra đất khóc lóc ăn vạ đòi anh đại chiến 300 trận với mình, còn doạ cắt cổ tự hại bằng cái thìa nếu anh không đồng ý.

- Chúng nó chơi lắm, em không đú theo nổi đâu.

Em nhìn lên đồng hồ, rồi kéo anh dậy, cũng gần đến nửa đêm, không tiệc tùng với lũ bạn thì mình cũng tự ăn tiệc ở nhà với người quan trọng thôi.

Anh nhìn dáng người nhỏ bé ấy, nhớ về cái ngày nhiều năm trước, ngày trong căn nhà của anh hiện diện thêm hình bóng một đứa trẻ, phước lành đêm Giáng Sinh của chính anh.

- Tica?

Sao bể cá lại ở giữa bàn ăn?

- Chẳng phải món ngon nhất luôn phải để ở giữa à?

Anh không ăn thì để em.

- Bê lại nó về chỗ cũ, trước khi anh mang hết cá đi chiên bơ.

- Không được!!!

Cá nấu lên ăn như cá chết ấy!!!

Không tươi ngon.

- Anh đếm đến ba...
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Vietchi] Ngày nhàn rỗi


Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng cả Vietnam và China đều vô cùng rảnh rỗi.

Dạo này cơ quan của chúng nó cũng đâu có ít việc lắm đâu, chiều hôm qua sếp lớn chúng nó gọi cả hai lên phòng, rồi dúi cho cái tin ngày mai cho hai đứa nghỉ một hôm, muốn đi đâu làm gì thì làm.

Lúc đầu hai đứa chúng nó chỉ nghĩ sếp gặp chuyện vui, tốt bụng cho cả phòng nghỉ một bữa ăn chơi dưỡng sức thôi.

Cho đến sáng hôm nay khi Cuba nhắn tin cho Vietnam than lắm việc thiếu người làm khổ cực thế nào, anh mới ngộ ra là hôm nay chỉ có mỗi đôi tình nhân này được thả rông thôi.

- Chắc là...

Ngài ấy thấy chúng mình dạo này ít có thời gian cho nhau quá?

Vietnam và China đưa ra một kết luận, ngài USSR của họ đã biết quan tâm đến đàn em của mình hơn, hoặc là ngài được Laos đơm cho.

Dù thế nào thì hôm nay đôi họ cũng có nguyên một ngày nhàn rỗi dành cho nhau từ trên trời rơi xuống.

Đánh úp ghê, giờ thì họ chẳng biết nên làm gì cho trọn vẹn một ngày.

Được anh lớn tạo điều kiện cho ở với nhau một ngày mà chỉ loanh quanh trong nhà chờ hết ngày, thế thì phí phạm công lao của ngài ta lắm.

Thế nên cả hai đã cùng ngồi lại trên giường, bàn bạc với nhau xem ngày hôm nay sẽ đi hẹn hò ở đâu.

Chắc sẽ đi nhiều nơi một tí tại mãi mới có dịp rảnh cả ngày thế này, chơi cả ngày mệt rồi thì dẫn luôn China vào nhà nghỉ chơi cú chốt luôn - Vietnam không nói thế.

- Em thường sẽ đi đâu chơi nếu rảnh vậy?

- Em nằm nhà, mà nếu đi đâu thì... chắc cũng ra mấy quán quen ngồi thôi...

- Nghe lười nhỉ?

Vietnam bị người yêu véo một cái rõ đau vào đùi.

- Em chỉ đi chơi đâu đó nếu có người rủ thôi...

Anh nhìn China hơi khẽ quay mặt đi, đáng yêu quá đi mất.

Vietnam đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi em.

- Tao ham chơi lắm, từ giờ chịu khó bước ra đường nhiều hơn đi.

- Biết rồi mà!

China hất tay anh ra, vô thức tự dụi mũi của mình.

Vietnam bật cười rồi nằm hẳn xuống giường, gối đầu lên tay nhìn em người yêu.

- Đi bảo tàng không?

- Anh thấy cái địa điểm đấy tuyệt cho một buổi hẹn hò à?

- Thế ra Cổ Trấn, hơi xa tí thôi chứ cũng đẹp, nhiều chỗ cho em ăn?

- Xa thế ngại, với lại mình ngủ trương thây ra cả nửa buổi sáng rồi, đi được mấy đâu...

Vietnam nhìn người yêu chống cằm lên đầu gối suy tư, tay mon men đến những lọn tóc dài xoã lên giường của em mà đùa nghịch.

- Trong đầu em giờ chỉ toàn mấy quán cafe em hay ra thôi.

- Mấy cái đấy không hợp để đi một ngày dài đâu.

Mà công viên thì cũng trẻ con quá nhỉ.

-ừm...

China thở dài, họ nếu có đi chơi thì cũng là tụ tập ăn uống với bạn bè, chỉ cái hồi mới yêu họ mới hay đi riêng với nhau thôi.

Bây giờ ở cái ngưỡng sắp cưới sắp đẻ được cả đàn con rồi, mấy cái chốn vui chơi khi xưa của cả hai sao mà thấy nhàm chán quá thể, hay cả hai cũng đã quá tuổi có thể chơi bời vô tư rồi.

Với lại tính China cũng lười thật, cái vụ đi chơi này là bạn trai em rủ trước và em cũng không muốn anh ấy buồn thôi, chứ em thì thích cuốn chăn và làm một giấc đến sáng mai dậy đi làm luôn lắm.

Vietnam thấy em thở dài ba lần trong vòng một phút cũng thấy buồn cười, anh đúng là có ham chơi thật, nhưng nếu bạn cáo nhà anh muốn cả hai ở nhà và dành không gian riêng tư với nhau thì anh cũng đành phải chiều theo bạn ấy thôi.

Thay vì ra ngoài đường và loanh quanh đâu đó, nằm dài ra cùng nhau trên giường cũng là một kiểu hẹn hò mà nhỉ.

Nghĩ vậy Vietnam đưa tay kéo China ngã người xuống giường cùng mình, cười khúc khích trước biểu cảm ngơ ngác đáng yêu của em.

- Thôi đừng nghĩ nữa, nay ở mẹ nhà đi.

- Chẳng phải anh muốn đi chơi à?

Vietnam với tay ra vò nát mái đầu đỏ của em làm tóc rối tung lên, rồi China lại khó chịu đẩy anh ra để tự vuốt ve tóc mình, trêu người yêu cũng là một sở thích lành mạnh của Vietnam đấy.

- Nhưng em thì lười đi.

Hôm nay ở nhà chơi cũng được, thích thì tối đi ăn ngoài.

China nghe vậy vui lắm, sấn tới dụi mình vào người của anh, tay khoác hờ qua vai người yêu.

- Yêu anh thật đấy!

Vietnam với tay đến điện thoại của mình, tính làm vài game chơi chơi, nhưng cái con hồ yêu bên cạnh cứ cọ qua cọ lại làm anh nhột quá, tay kia lại vô thức lần mò đến ngực người ta.

- !!!

- Vietnam!!!

Cẩn thận cái tay của anh!

Vietnam vừa cầm điện thoại lên đã ném sang một bên, quay qua vật ngửa người yêu xuống, sẵn sàng tư thế lâm trận.

- Chơi ở nhà cũng là chơi, chơi nhau cũng là chơi mà.

China lấy tay cố che đi khuôn mặt ửng đỏ vì ngượng của mình, mà được cả ngày chơi mấy "trò" này với nhau thì cũng...

đáng...

Nên em chấp nhận nằm im chịu trận vậy.

- Em thích trẻ con không?

- Không...

Nhưng nếu anh thích thì... cũng - Cưới xong cố gắng đẻ sao cho xinh như mẹ nó nhé, nhìn thế mới yêu.

China ôm cổ người phía trên kéo xuống, chạm môi.

- Theo ý anh hết.
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Vietchi] Cho


- Nếu một buổi sáng ngủ dậy, em biến thành con mèo, thì anh có còn yêu em không?Vietnam đang nuốt dở miếng bánh quy bỗng thấy cổ họng nghẹn lại.

Ô hay người yêu của anh hôm nay bị làm sao vậy nhỉ, anh quay sang nhìn China và soi xét từ trên xuống dưới để xác định rằng em đang có bình thường không.

Trông vẫn xinh như mọi ngày, nguyên vẹn, chẳng va đập vào đâu cả.Anh thấy lạ cũng đúng, từ lúc mới quen nhau, tức là cả hơn hai chục năm đến giờ, Vietnam nhận xét China là người khôn khéo và có chừng mực, em ấy chẳng ngu mà hỏi mấy cái thứ dễ gây mâu thuẫn dẫn đến rạn nứt hôn nhân thế này.

Mà có lẽ Vietnam nên tìm cách trả lời làm sao để kết thúc cái chủ đề này sớm thì hơn.- Mèo thì đáng yêu mà, vẫn yêu chứ.Vietnam ghé lại gần để đặt lên trán China một nụ hôn nhẹ dỗ dành, có thể là em ấy đang giận dỗi gì đó nên mới như vậy chăng?China hơi quay mặt đi, bĩu môi.- Vậy là lúc đấy anh yêu em chỉ vì em là một con mèo thôi à?

Vietnam càng thấy người yêu mình khó hiểu.- ...hả???- Thế nếu em biến thành con gấu trúc, béo nịch chậm chạp, hai mắt thâm quầng thì anh có yêu nữa không?"

Chẳng phải mỗi sáng ra đường cái thứ em xài hao nhất không phải kem che khuyết điểm à?"

Vietnam đâu ngu mà nói thẳng ra suy nghĩ của mình.- Vẫn yêu, em có là con gì tao vẫn yêu.

China nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn hơi có chút trầm ngâm do dự điều gì đó.- Thế nếu em chẳng có cái mặt này, chỉ là một tên xấu xí tình tình khó chiều, anh có còn chọn em không?Nếu để Vietnam biết được tên nào hay cái video Douyin thử lòng người yêu nào dạy hư em của anh, đừng hòng anh để yên cho.- Nghe này, Yan...Vietnam đưa hai bàn tay ôm lấy hai bên mặt của China mà nâng lên, như mọi khi anh lại đưa tầm nhìn của em chỉ hướng về đôi mắt của anh.

Vietnam nhìn sắc đỏ ngọc ấy, khẽ thở dài.- Tao yêu em không phải vì ngoại hình, vì em đáng để yêu hay bất cứ điều gì.

Tao yêu em vì em là chính em, chỉ vậy thôi.

-...- Nên là em à, đừng hoài nghi gì tình yêu của tao nhé, tao đã chẳng thể nghĩ được đến bất kỳ một ai khác ngoài cái con hồ ly tinh xấu tính trước mắt rồi.China khẽ nuốt khan, trong mắt em hiện tại cũng chỉ còn có anh.

Nếu không phải đang bị anh kéo lại ôm mặt, cả người mất đà ngã thẳng vào lòng anh thì em đã giật ra ngay lập tức và cuộn tròn người lại che đi khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng và trái tim đang nhảy loạn xạ vì niềm hạnh phúc hiện tại rồi.- Yan... tình yêu của tao, tao không biết hôm nay em ăn phải cái gì nhưng, ...anh nhắc lại em điều này để em luôn ghi nhớ này.

Chỉ cần em vẫn là Yan, thì dù em có là cái gì, trở thành như thế nào thì em cũng vẫn là người yêu của anh.

Nghĩ lại đi xem có cái gì của anh mà anh không sẵn sàng dành hết cho em nếu em muốn cơ chứ.China chết mất thôi,cái cách anh cất giọng ấm áp nhẹ nhàng thủ thỉ những lời thâm tình, cách anh gọi cái tên ấy bằng tất cả sự trân trọng, như cọ nhột trái tim em và hơi thở em vô thức trở nên gấp gáp, China nghĩ mình sẽ chết mất, chết vì yêu anh.Vietnam đặt một vụ hôn lên cánh môi hơi mấp máy, một cách thật dịu dàng, rồi cũng nhẹ nhàng thả tay khỏi em, đỡ em ngồi thẳng dậy.Em cố hớp lấy từng ngụm không khí để bình tĩnh lại.

Chậm rãi nhìn lại về phía anh để rồi hơi giật mình khi nhận ra ánh mắt của người kia vẫn luôn để lên người em.

China đã suy nghĩ một chút, và vẫn quyết định nói ra.- Vậy bây giờ em hỏi lại nhé, nếu một ngày em biến thành con mèo, anh có chắc chắn yêu em không?-...Vietnam chán nản day trán, nói đến thế rồi mà China vẫn bị làm sao vậy???

Bây giờ thì anh chắc chắn người yêu của anh đã bị bắt cóc và cái đứa ngồi trước mặt anh chỉ là một con hồ yêu giả dạng!- Không phải em nghi ngờ anh, cũng chẳng nghi ngờ gì tình hai đứa...Nhưng nếu một ngày em chẳng thể là chính em nữa, nếu em là một con mèo, hay bất kỳ con vật nào, em đâu thể nói với anh đó là em được...Em rất sợ một khi nào đó, khi mà bản thân chẳng còn giá trị gì với anh, chẳng thể san sẻ với anh những trận mắng mỏ của sếp, chẳng thể phụ anh những việc nhà, chẳng thể mỗi ngày đứng bếp nấu bữa cho anh, chẳng còn giọng nói để hát theo những âm đàn anh đệm...

Chẳng còn khả năng làm vợ...

Đến lúc đấy, anh thực sự có còn giữ em lại ở bên không?Em lo lắm, lỡ như anh không còn có em ở bên cạnh, anh có thể tự lo cho mình được không?Nếu ngày mai, em có là một con mèo thật, em sẽ cố gắng để luôn ở bên anh.

Đời mèo so với anh chắc nó cũng chỉ như một cơn gió, ngắn lắm.

Lúc đó em không thể nấu, nên em nghĩ chắc mình phải đi cướp để mang đồ ăn về cho anh, nếu không thì anh sẽ chết đói mất.

Em cũng chẳng biết mèo sẽ làm gì khi nó rảnh rỗi, nên em sẽ chỉ lẽo đẽo theo anh thôi, anh đi đâu em cũng bám chặt vào anh đến cùng, hoặc anh chỉ nằm lười ra đó, em cũng sẽ rúc vào và nằm lười với anh...

Em biết là anh nghĩ em điên rồi, em cũng tự thấy em điên với những cái suy nghĩ không bình thường như thế của chính mình.

Chỉ là đột nhiên nó bâng quơ trong đầu em... ,em xin lỗi nếu nãy giờ đã khiến anh phải suy nghĩ, ôm ôm nhé?- ...Vietnam nhìn người tình nhỏ đang giang rộng hai tay, cùng không kìm lòng được mà lao vào vòng tay của em.

Vùi mặt thật sâu vào ngực em để không cho em thấy bộ dạng khó coi hiện tại của mình.

Chẳng biết tại sao khi nghe những lời bộc bạch ấy, anh lại thấy sống mũi mình cay, anh thấy mình quá vô tư rồi mới không biết em đang chất chứa nhiều suy tư đến vậy.

Vietnam rướn lên hôn vài cái vụn vặt lên cổ em, ôm chặt lấy người nhỏ bé ấy, tưởng tượng đến cảnh một sáng mở mắt dậy chẳng còn nhìn thấy em cũng tự rùng mình.

Anh quả thực không dám nghĩ tới ngày em không còn ở đây, không còn là em nữa, dù cho em nói sẽ luôn bên cạnh.Anh một tay giữ eo, một tay mân mê những lọn tóc dài thượt của em, như một đứa trẻ mà dụi khắp người em.

Anh nghĩ là người yêu anh đang buồn, do anh dạo này ít quan tâm đến em hơn à?

Nghĩ lại cũng đã lâu cả hai không ngồi lại bên nhau ngân nga những khúc ca tình, cũng đã lâu cả hai chưa có một cuộc tâm sự về vấn đề của ai trong hai đứa.

Chắc vì thế nên tình yêu của anh mới suy nghĩ lung tung như vậy.Sắp xếp một lúc những câu chữ trong đầu, anh vẫn chẳng biết phải an ủi sao cho em.

Thật là mọi khi anh lắm mồm thật, nhưng bây giờ khi đối diện với một China buồn bã, lại chẳng thể nói ra được câu nào.

Có thể Vietnam chưa bao giờ nghĩ một người mạnh mẽ, tự lập như em một ngày lại để lộ ra khoảnh khắc yếu lòng thế này, hay do con người em vốn đã tiêu cực và anh thì quá hồn nhiên để có thể nhận ra những nỗi niềm riêng ấy?- Anh xin lỗi...Đến cuối cùng Vietnam vẫn chỉ nói được từ xin lỗi.

Anh còn chẳng rõ rốt cuộc người yêu mình có còn chất chứa bao nhiêu phiền muộn mà em giữ cho riêng, điều đó làm anh cảm giác như mình chẳng hiểu gì về em cả, trong khi em ấy rõ ràng vẫn luôn quan tâm anh, luôn nghĩ cho anh.- Sao anh lại xin lỗi?China nhẹ nhàng xoa đầu anh dỗ dành, em cũng hơi bất ngờ khi nghe Vietnam xin lỗi mình.- Thôi nào, trông anh như sắp khóc ấy...- Yan này.- Vâng?- Anh yêu em, yêu nhiều lắm luôn,vậy nên xin em, đừng cố giấu nỗi u sầu gì cho riêng mình nhé.

Anh không thể chịu đựng được khi nghĩ tới việc em đã luôn âm thầm giấu đi suy tư khỏi anh vì không muốn đôi mình lại phải suy nghĩ.

Nhưng ngày hôm nay em hỏi anh như vậy, có phải em đã nhịn nhiều đến mức không thể che giấu tiếp được nữa không?

- Em...- Có gì em phải kể ra hết nhé, anh cũng muốn được vui buồn chung một nỗi với em... mèo con của anh, là dạo này anh hơi vô tâm với em à?

Cho anh xin lỗi, từ giờ ngày nào cũng hát cho em, hát cho hai chúng ta, được không em?Hai bàn tay không biết từ lúc nào đã đan chặt vào nhau, quấn quýt không rời, Vietnam vẫn dựa mặt mình vào ngực China, có ngộp cũng chẳng nỡ rời.

Em đành phải vuốt ve anh như đang em bé, cố dỗ dành anh ngẩng mặt lên.- Em nhớ rồi mà, anh bỏ ra đi, nóng đấy.- Không bỏ, mềm lắm...- Anh không rời khỏi ngực em và ngẩng mặt lên thì làm sao mà em hôn anh được...Câu vừa rồi đã thành công giúp Vietnam tách ra khỏi bầu ngực mềm mại kia, mặt anh đỏ lựng vì nãy giờ chỉ có ít không khí chui thành công vào phổi, nhịp thở hơi gấp gáp.

Anh đưa mắt nhìn thẳng vào em, một tay anh đưa lên nâng cằm lên, rồi chạm môi xuống, dây dưa một hồi lâu.

- Yan, yêu em nhất.

Em muốn gì anh cũng cho, dù có là linh hồn hay thể xác này...

Đều cho em hết
__________________________________________________________________🍭🍭🍭
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
🫰Mừng Xuân mới🫰


Năm mới may mắn, tươi vui nhé các cậu🔥🔥

Tết rắn high cùng otipi nì😍😍😍
Thời gian không có nhiều nên cũm quẹt ẩu ẩu thôi.

Chúc mừng năm mới 🎆🎆🎆
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Tình ( Valentine muộn)


1.Rusame Năm nay là kỷ niệm ba năm yêu nhau của hai người, cũng là năm đầu tiên cả hai phải xa nhau trong ngày lễ tình nhân.

Dạo gần đây America quá bận để tới lui với em người yêu to bự, từ mấy tuần cậu đã chẳng gọi được cho anh ta.

America thỉnh thoảng sẽ mất tích liền nhiều ngày như vậy, cùng một vài người quen khác của Russia, nhưng anh chưa bao giờ nói cho cậu biết là họ sẽ đi đâu, anh chỉ im lặng bỏ đi và trở về nguyên vẹn không chút sứt mẻ gì.

Russia có lẽ biết America ở đâu, nhưng cũng chẳng biết nơi đó là nơi nào, cậu chỉ biết đó có thể là nơi rất nguy hiểm, và cậu ước mình lớn thật nhanh để cùng đồng hành với anh ở những nơi vô định đó.

- Còn một năm nữa thôi... – Russia luôn tự nhẩm để an ủi tâm trạng mình như vậy.

Liệu ở nơi nào đó, America có nhớ Russia như cậu đang nhớ anh bây giờ không?

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Russia, cậu vội vàng tiến đến nó, mong muốn bên kia sẽ là tiếng nói quen thuộc của ai đó.

Nhưng Russia xị mặt ngay khi nghe thấy rằng bản thân có một đơn hàng gửi đến, gọi cậu ra nhận.

Lừa đảo à, Russia có đặt cái mẹ gì đâu??

Cầm chiếc hộp vừa được giao đến trên tay, vì người gửi là anh người yêu của cậu nên cậu mới chịu nhận đấy, chứ nếu là đứa ranh con nào nhà Russia lấy thông tin của anh lớn ra đặt mấy cái linh tinh thì cậu chắc chắn sẽ lôi từng đứa ra tẩn một.

Russia để hộp hàng trên bàn ngắm nghía kỹ lưỡng.

Chiếc hộp không to cũng không bé, trên ghi chú đơn hàng cũng chỉ có một hình trái tim.

Nhìn là hiểu anh ta đã chuẩn bị trước cho việc Lễ Tình Nhân năm nay sẽ vắng mặt.

Russia cảm thấy hơi tủi thân, lủi thủi đi lấy một con dao thật to để khui hộp.

Giờ thì trước mặt Russia là một con America chibi đan bằng len, trong vòng tay ôm trọn một con gấu nhỏ, con gấu nhỏ lại ôm một hình trái tim đỏ nhỏ hơn.

Russia tuy đang dỗi cũng cảm thấy buồn cười với món quà vô tri này.

Cậu nhấc nó lên định đưa lên đầu giường đặt, bỗng từ trong áo của cục bông đó rơi ra một mẩu giấy.

À, áo rời, tức là có khả năng cởi ra được.

Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Russia.

Cậu nhặt mẩu giấy lên, là bức tâm thư America viết gửi.

Russia đã cố gắng đọc nó để cảm nhận tấm chân tình của anh, nhưng sau cùng vẫn quyết định cất lại nó trong hộc bàn, đợi lúc anh về sẽ hỏi nội dung sau.

Chữ gì xấu điên còn viết trên mẩu note rõ bé.

Bây giờ thì Russia cứ ôm cái cục len bông kia đi ngủ trước đã.

Tại một nơi nào đó, trên một mỏm đá nhô cao nơi vách núi, bên dưới là thảo nguyên bạt ngàn đang say giấc dưới ánh trăng và những cơn gió mát nhẹ ru.

America ngồi đó, bứt lá, anh ta nhớ nhà.

Nhớ cả bé cưng của anh, chắc giờ đang ở nhà lăn lộn giận dỗi anh.

America cũng muốn cảm xúc lắm, nhưng anh lại không ở một mình, đằng sau anh là cặp đôi nào đó rảnh rỗi quá ra chọc ghẹo anh tí cho đỡ buồn đời.

- Mấy người thì hay rồi, đi làm cũng được đi chung, nào biết cái cảm giác nhớ nhung khổ sở thế nào!

- Ừ, tớ nhớ mẹ.

China sấn một miếng bánh dâu đút cho chồng, giọng ngọt xớt.

Xung quanh chỗ hai người ngồi cánh hoa hồng vương vãi, nến xếp hình trái tim, khung cảnh vô cùng lãng mạn.

- Này thì ấm dâu cơ, đợi thằng bé nó đủ tuổi thì chả được dắt theo chung còn gì.

Vietnam nhịn cơn cười lăn lộn của mình xuống, hiếm lắm mới thấy cái cảnh ủ rũ của tên xấu tính này, phải tranh thủ trêu cho thật đã.

America thở dài.

- Cũng không gọi điện được...

Tớ có gửi quà với gửi thư xin lỗi, không biết ẻm nhận được không.

- Thư gì?

Thư viết tay à?

Ui chụ ui sao vợ thơm thế?

Lại chồng hun mí...

- Ừ – America gục mặt xuống, tựa như bị rút hết sinh lực.

- Thế thì chả đọc được đâu, nghĩ sẵn bài diễn văn để về thanh minh bằng mồm đi.

Nào, ưm, hôn vừa thôi.

- Hai đứa chúng mày bị điên à?!!2.Vietchi Sau khi chọc thằng cu bạn chán chê và bị đuổi về phòng, Vietnam và China quyết định sẽ có một đêm không ngủ, để chọc nhau tiếp.

Hai người mới cưới chưa lâu, cũng chẳng xem nặng chuyến đi lần này lắm, cứ coi như là tuần trăng mật ngọt ngào thôi.

Hai người từ sáng đã trốn đi ăn đi chơi thoả thích, gần một tuần qua cũng là thời gian cho họ dần làm quen với vùng đất lạ này.

Hôm nay cả hai quyết định sẽ có một ngày Tình yêu thật lãng mạn, và còn gì lãng mạn hơn bằng việc mở đầu ngày mới với một nụ hôn, trên đỉnh một nhà thờ, dưới áng sớm mai hồng rực rỡ.

Vietnam và China dắt tay nhau qua khu chợ hôm nhộn nhịp của thị trấn, nhìn những người dân đang nô nức trong thời khắc một ngày mới bắt đầu, như tràn đầy sức sống.

Họ chui vào đây để tìm cái gì đó bỏ vào bụng.

- Em thích ăn gì?

- Socola tình nhân?

- Ăn sáng cơ mà.

- Thế thì món anh thích!

- Ở đây không có hủ tiếu đâu.

Sau mấy miếng bánh ngọt qua bữa, không biết có tốt cho sức khỏe không nhưng China đòi thế, cả hai lại dẫn nhau đi vòng quanh đây đó, vừa để ngắm nhìn cuộc sống của con người nơi đây, vừa đi tìm một cái gì đấy để chơi bời.

Đúng rồi đấy, họ hẹn hò với nhau mà chẳng có một kế hoạch nào cả.

Hứng lên là đi vậy.

Gần đây thị trấn này đang chuẩn bị cho một buổi lễ nào đó rất lớn, không khí trở nên náo nhiệt hơn qua từng ngày, với những lá cờ sặc sỡ, băng rôn, những rạp hàng hội chợ vui nhộn dựng nơi quảng trường rộng lớn.

Đôi vợ chồng son lượn quanh hội chợ, thử qua vài trò chơi và nếm thử các món ăn vặt.

Vietnam vốn chẳng ham hố gì mấy trò chơi lề đường đâu, nhưng bạn vợ của anh thì đòi lắm mấy con thú bông làm phần thưởng, và em ấy biết ăn vạ, Vietnam thương em nên cũng cố mang được cho em mấy món đó về.

China ôm theo ba con thú bông lớn, vui vẻ dắt Vietnam tung tăng vài vòng nữa.

Em ghé qua vài gian hàng, dự định sẽ mua một ít thứ về cho lũ bạn nheo nhóc ở nhà, không khéo lại bị mắng đi ăn mảnh rồi bị đòi đền bù mất.

Trong khi China đang chăm chú ngắm nghía một chiếc vòng ốc biển, người bán hàng thì đang huyên thuyên về công dụng mang lại may mắn kỳ diệu của nó, em vốn sinh ra trong gia đình truyền thống tâm linh nên cũng biết thừa mấy chiêu trò chèo kéo khách mua bằng mấy thứ bùa may mắn gì đó này, China chả tin đâu nhưng tự nhiên thấy nghe cũng lọt tai, em vẫn quyết định lấy cái vòng đó, về ném cho đứa nào vía yếu là xong.

Vietnam nhẹ tiến lại, cài lên tóc em một chiếc ghim hồ điệp bằng bạc, rồi khen nó xinh giống hệt em.

China biết chồng yêu đang nịnh mình, nhưng cũng chỉ ậm ừ qua loa, căn bản lời anh nói cũng không vào tai được mấy, sáng được cái bánh với mấy đồ lặt vặt linh tinh nên giờ em đói hoa cả mắt rồi.

Là một người chồng tốt, Vietnam đương nhiên sẽ không để cho vợ mình đói.

Cả hai bước ra khỏi hội chợ cũng đã tầm giữa chiều, về cất đồ rồi dắt nhau đi nhà hàng, có một bữa tối cũng vô cùng lãng mạn với rượu vang và những điệu nhạc cổ.

- Em muốn đi đâu nữa không?

Vietnam hỏi vậy thôi chứ cả ngày chơi đã khiến thanh năng lượng của anh xuống đến mức cảnh báo rồi, nhưng vẫn không muốn làm em bị mất hứng.

- Em muốn ăn socola valentine với anh...

- Đùa thôi, mình vào rừng chơi đi!

-???

Để kết thúc một ngày thì cả hai quyết định mang mấy thứ như hoa hồng và nến, thêm tí bánh kem rồi ra ngồi ở thảo nguyên qua cánh rừng rậm rạp.

Ai ngờ đâu lại gặp người quen đang buồn thiu tự kỉ ngoài đó.

Biết đứa bạn đang nhớ bồ, Vietnam và China chọn dọn chỗ hẹn hò lại gần người kia để còn tiện thể chọc tức luôn.

Bạn càng buồn bã thì họ càng vui vẻ mà.

Khi không gian lặng im, chỉ còn tiếng gió mát lay động, trên thảo nguyên xanh bát ngát, dưới ánh trăng sáng soi mờ ảo, họ đặt lên môi nhau nụ hôn ngọt vị bánh.

Khi đất trời (và thằng bạn thân) chứng giám cho tình yêu của họ.

3.

UkFr Lễ Tình Nhân của người lớn có gì?

Có mọi thứ, có hai người, có tình yêu, có không gian riêng, và không có trẻ con làm phiền.

Thật hoàn hảo.

Nếu được nghỉ làm thì còn tuyệt hơn nữa.

Nhưng hôm nay chỉ là một ngày bình thường trong tuần, vì thế nên Uk và France vẫn phải đến trường.

Cả hai cũng chẳng còn nhỏ tuổi, France cũng chẳng quan tâm lắm mấy ngày lễ tình yêu tình báo các thứ của tụi nhóc.

Nhưng sáng nay đứng lớp, France nhìn đứa học trò của mình được người yêu lớp bên tặng một hộp lớn toàn đồ ăn vặt với gấu bông, người lại thấy thinh thích, thầm ước gì cũng có ai đó tặng mình như vậy.

Khi chỉ có người và UK ở trong không gian riêng tư, tức phòng giáo viên khi các giáo viên khác rủ nhau đi ăn trưa hết.

France đã đu ngay cổ lão chồng mình, nũng nịu, vòi vĩnh được quà.

UK rơi vào trạng thái hoang mang tiệm cận hoảng loạn, vợ ngài nay trẻ con bất thường.

Sống với nhau mấy chục năm rồi có bao giờ thấy France đòi hỏi điều gì đâu, tất nhiên là trừ mấy nhu cầu tất yếu.

UK theo vô thức đặt tay lên trán người đối diện để xem xem có đầu có nóng hay không, sợ khéo lại sảng, và hành động ấy đã thành công chọc dỗi một tên yêu tộc còn già đầu hơn cả ngài.

- Hôm nay em sao đấy?

Sao cứ lạ...

- Em bình thường mà, anh mới là người bị làm sao.

- Vậy thì quay sang nhìn anh đi, bức tường khen thưởng giáo viên tiêu biểu của tháng đó cũng làm gì có tên em đâu.

France cuối cùng cũng quay về phía của ngài, nhưng là để đánh cho ngài một cú.

France giận dỗi.

- Cái đồ nhà anh chẳng có tí tố chất lãng mạn gì trong người!!

Khô khan chết mất!!!

UK bị đánh bị mắng cũng chỉ biết giơ cái mặt ra, "hả" một tiếng, thế là France dỗi càng thêm dỗi, còn người không hiểu vẫn cứ không hiểu gì.

Hết giờ nghỉ trưa, France quay lại sự nghiệp giảng dạy với thái độ hậm hực và quyết tâm sẽ không nói gì với chồng mình trong cả ngày hôm nay cho đến khi anh ta biết cái sai của mình.

Nạn nhân khổ sở nhất trong câu chuyện này đương nhiên là đám học trò ngây thơ non dại, lỡ mất tập trung một tí thôi mà bị dí cho không ngóc đầu lên được, giờ giải lao đi vệ sinh tí cũng bị thầy giám sát chặn đầu hỏi đủ thứ về vợ ngài ta, đến lúc vào lớp muộn lại tiếp tục bị giáo viên bắt đứng ngoài cửa nói cho cả nửa tiết nữa.

Cầu xin hai người đó, làm hoà đi mà!!

Vừa tan ca, UK liền tìm ngay đến chỗ của vợ mình, ngỏ ý muốn đưa người đi đâu đấy, France thì vẫn giận lắm, nhưng dắt đi thì vẫn đi.

Người còn bị che mắt lại, bị bắt cóc bởi chính người chồng chung chăn chung gối bao năm trời???

France tuy hơi lo lo, nhưng cũng tò mò về bí mật hoành tráng đó, không biết món quà ấy là gì mà UK phải cất công tạo bất ngờ như thế nhỉ?

Thực ra nó chỉ là một bữa tối tại nhà hàng sang trọng nơi hai người cũng thường xuyên đến, được bày trí lung linh với đủ thứ đèn, hoa rực rỡ, với xung quanh là những món đồ, những bức ảnh chung về kỷ niệm của cả hai.

Nhìn cũng thấy là UK đã bỏ công để thuê trọn khu này, còn trang trí để dành riêng cho người nữa.

- Anh chuẩn bị những thứ này... lâu lắm đúng không..?

- Cũng vậy, dành cho em thì anh chẳng việc gì phải tiếc hết.

France cảm động sắp khóc, người với lấy bàn tay UK siết chặt.

- Em xin lỗi, em trách nhầm anh rồi...

Đập tí tiền rồi sai lũ trẻ con ra làm phụ thôi, có buổi chiều cũng nhanh mà,( UK nghĩ thế nhưng không nói thế).

Rồi hai người cuối cùng cũng có một bữa tối tình cảm, lãng mạn với nhau, không có trẻ con làm phiền, cảm giác mà họ chưa từng có suốt bao nhiêu năm qua.

France nhìn ngắm người đàn ông trước mặt, khẽ cười, đây là người đã chấp nhận cưu mang linh hồn cô độc này, cho người biết như nào là mùi vị của trái cấm tình yêu, ngài đã cứu rỗi người.

Nghĩ lại khoảng thời gian ấy nếu không có UK ở bên, chắc ngày hôm nay của France sẽ chỉ là một tồn tại cao ngạo lạc lối, một món đồ chơi tồi tệ chẳng biết nghĩ tới ai, loay hoay trong việc giữ lấy bản thân mình.

Thật may vì trên cõi đời này vẫn còn có người yêu ta, hy sinh vì ta nhiều đến thế...

Sau khi dùng bữa xong, hai người ngồi ôn lại những kỷ niệm cả hai đã cùng trải qua, ngày cả hai chào đón những đứa trẻ, nhìn bọn nhóc ngày một lớn lên, biết chơi, biết phá.

Nghĩ lại thấy hoài niệm, ngày đó France còn chỉ coi đứa trẻ như một phần của hợp đồng hôn nhân, giờ chúng nó nứt mắt ra hết rồi, người thấy hối hận vì suy nghĩ tồi tệ của bản thân khi đó vừa muốn tụi nhỏ bé lại và chui lại vào trong.

- Còn gì em muốn mà anh chưa thể làm được cho em không?

- Như vậy...

Như này thôi, là quá nhiều rồi...

Anh vì em mà hy sinh quá nhiều rồi.

France nghẹn ngào, người đàn ông này luôn khiến người cảm thấy bản thân thật sự quan trọng, thật sự rất yêu anh.

- Tối nay em đền cho anh nhé?

Em sẽ ngoan mà...

- Nhớ miệng đấy.

Tối đó vừa đặt chân được lên giường là UK lăn ra ngủ ngon lành đến tận sáng, France gọi mãi cũng chẳng được, đành nhịn lại mà nằm xuống bên cạnh ngài.

Còn bọn trẻ con của họ ở đâu á?

Mấy đứa nhỏ thì gửi họ hàng, mấy đứa lớn thích đi đâu thì đi.

4.

Swefin Finland nhìn theo những đôi tình nhân dắt tay nhau trên con phố đêm, trời lạnh nhưng không khí của họ vẫn ấm áp đến lạ.

Cậu đã lâu chưa về nhà, bởi kiểu gì về nhà cũng sẽ chạm mặt với Sweden, mà cậu và anh thì lại mới chia tay.

Thật vậy, Finland không dám đối diện với anh.

Cậu biết cả hai đến nước này cũng có một phần lỗi của cậu.

Nhìn các cặp đôi tung tăng với nhau và những món quà, Finland bỗng thấy ngưỡng mộ.

Và cậu quyết định tự mua socola và nhâm nhi một mình.

Ngồi trên ghế đá, Finland nhìn vào điện thoại một lúc lâu, lướt lên lướt xuống trong vô thức, vẫn chẳng một tin nhắn hay cuộc gọi nào ngoài mấy tin Happy Valentine vô cùng kháy đểu từ lũ bạn giả.

Cậu đang mong Sweden sẽ xin lỗi, rồi cả hai lại quay lại với nhau ư?

Điên thật, mà chính Finland cũng chẳng biết nữa, Sweden sẽ chẳng bao giờ quan tâm cậu quá mức vậy ngay cả lúc hai người còn là người yêu.

Đêm khuya dần trở lại với dáng vẻ tĩnh lặng vốn có, những bông tuyết nhỏ dần rơi xuống đọng lên đầu ngón tay của cậu rồi tan ra.

Cậu nghĩ thông rồi, cậu và anh vốn chưa bao giờ hợp nhau, học cách buông bỏ là tốt nhất cho hiện tại.

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, một bong bóng chat nhảy lên che màn hình của cậu, con mẹ nó đang lúc giao tranh...

"Sao giờ này còn đang hoạt động?"

" Đi ngủ sớm đi" Phần"sít rịt" ?Ger Người ta thường nói ban đêm cấm kị nhìn vào gương.

Germany đang đứng trước gương, đồng hồ thì sắp điểm sang ngày mới, nhưng em không ngắm nhan sắc của mình.

Giờ thì Germany đã hiểu tại sao China đôi khi lại luôn e dè mình, bởi chỉ có em ấy mới nhìn thấy được những "thứ đó".

Đằng sau lưng của Germany, một bóng người lúc mờ lúc thực, còn từ từ đưa tay đặt lên vai em.

Germany sững người, cơ thể em như bị đóng băng chẳng thể cử động, và em thấy khoé mắt mình cay cay.

Tay em siết chặt lấy con ốc biển, và nước mắt dần tuôn rơi từ đôi mắt đỏ máu mệt mỏi ấy.

Germany không sợ, em biết cái thứ sau lưng mình là ai, em thấy buồn, và hối tiếc, nhưng cũng vui mừng trong phút giây hội ngộ, dù hoàn cảnh này oái oăm và kì dị vô cùng.

- Cậu... vẫn chưa từng đi...

Người bạn thuở nhỏ vẫn luôn đồng hành cùng Germany, chỉ là em chưa bao giờ nhận ra thôi.


 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
(East& Germany) Tư vấn


- Germany này?

- Làm sao?

Nó ngước nhìn người đang ôm gối lăn lộn trên giường mà khó hiểu.

Hôm nay người chị yêu dấu của Germany không biết ăn phải cái giống gì mà nằng nặc lôi bằng được nó sang ngủ cùng, bảo là có vấn đề thầm kín muốn được tâm sự riêng.

Nhưng vấn đề là từ lúc Germany bước vào phòng đến giờ, nó đã leo được từ Cao thủ xuống Tinh anh rồi, mà con nhỏ đầu têu vẫn chỉ nằm đó và lăn lộn, hỏi gì cũng im bặt, mà thỉnh thoảng ngẩng mặt ậm ừ được vài chữ nghe không ra tiếng gì rồi lại cắm mặt vào chiếc gối ôm đầu giường tiếp.

- Germany này...

- Tôi ở đây.

East Germany mở miệng định nói gì đó, ánh mắt ngập ngừng nhìn xung quanh liên hồi như muốn tìm một thứ gì đó trong phòng để ghim vào, tay mân mê lọn tóc mai uốn gọn, hai bên má phớt hồng, càng nhìn càng thấy giống bộ dạng của đứa trẻ con đang tập tành yêu.

- Thì là... – Là...??? –... – Mà thôi, lát nữa đi.

Germany chịu đựng đủ rồi.

Biết thế sang ngủ với mẹ, cùng lắm nửa đêm chỉ bị mẹ đạp lăn xuống giường thôi, phí bao nhiêu thời gian với con dở này chả được cái nước nôi gì. – Đếch có việc gì thì tôi đi về nhé?!!

East Germany nghe vậy đột ngột nhảy dựng lên. – Nào từ từ, ngồi xuống đi, bình tĩnh lại cái đã! ...Để xem nào... – Lại khuyên nhủ gì tình cảm chứ gì?

Tôi lại quen văn của bạn quá, lúc nào cũng quen với mấy thằng chả ra cái mẹ gì, rồi nó đá cho thì lại tìm tôi khóc lóc.

East Germany nhăn nhó, cô bĩu môi lườm nguýt Germany rồi cúi mặt xuống, lọn tóc trong tay bị cô xoắn thành mấy vòng rồi đem xoa xoa nắm nắm.

- Không phải là bị đá...

Mà là, tôi đang để ý một người á...

Germany nhướng mày nhìn cô, coi như không phải chuyện gì quá mới mẻ đi, trong đầu nó đã có suy nghĩ đến việc đứng dậy bỏ về phòng và ngủ một giấc thật ngon sáng mai còn dậy đi làm, nhưng bất quá nó cũng tò mò muốn biết cô chị ngốc lần này lại là nạn nhân của cái thể loại đàn ông nào nữa.

Cho nên Germany chọn ngồi xuống và đóng vai một người em đáng yêu đang lo lắng cho tương lai của chị mình. – Thằng nào có phước thế? – Một anh trai ấm áp dịu dàng tôi làm quen tuần trước ở quán ăn gần xưởng vẽ.

Èo ơi đã đẹp trai lại còn giọng hay nữa!

Nghe mà rạo rực tâm hồn luôn ấy!!!

Cô đưa hai tay lên che khuôn mặt đỏ ửng như trái cà chua chín, giọng điệu gấp gáp, cả bầu không khí xung quanh như được tráng một lớp filter trái tim hồng phấp phới, Germany nhìn mà rợn người, cố gắng phơi bày ra nét mặt ít phán xét nhất có thể.

Nhịn lại cơn khinh thường từ tận đáy lòng, nó vẫn gặng điều tra xem cái tên đàn ông kia là người như thế nào bằng cách moi móc thêm thông tin từ mồm cô, dù biết có là người thế nào thì nó vẫn khuyên cô bỏ mẹ đi thôi. – Tên gì?

Sinh năm bao nhiêu?

East Germany ôm hai má nằm vật ra giường, tâm trí vẫn đang bồng bềnh đâu đâu. – Ảnh bảo ảnh tên Edan, hơn mình ba tuổi, đang làm thêm tại quán đó luôn.

Ảnh giúp tôi tìm cái khăn tay rơi mất, còn ngọt ngào hỏi han tôi, dặn giữ gìn cẩn thận, bảo sau này có gì khó khăn có thể bảo với ảnh, còn tặng tôi một cốc trà nữa chứ!! – Nghe là biết mấy loại sĩ gái, có ảnh của anh ta không?

Tôi xem xem mặt mũi thế nào mà có thể khiến tiểu thư đây mê đến ngu cả người ra thế này.

East Germany bĩu môi liếc thầm nó, nhưng vẫn phối hợp vươn người với lấy điện thoại. – Để tôi tìm trên Face ảnh xem có không.

Nhưng mà yên tâm, đẹp trai tốt tính đáng tin mà! – Có cả Face nữa à? – Germany bật dậy bò lên giường, tiến lại gần chỗ của cô và ngó vào điện thoại – Để tôi xem cho.

Nói rồi nó giật lấy chiếc điện thoại, chăm chú soi xét từng bài đăng dòng cap của anh trai kia, soi từng cái tag, thậm chí cả story và note.

Germany gật gù, trông có vẻ là một anh chàng dịu dàng, hay đăng bài về cây cối động vật, còn có một chút hơi lowkey, nhìn thế nào cũng ra acc lùa gà. – Trông có vẻ cũng không phải người xấu, nếu anh ta không phải dạng giả danh lùa gà thì bạn cũng không có khả năng với anh ta đâu. – Tại sao??? – Nghĩ sao trai tốt vậy mà bạn có cửa hả?

Nhìn lại mình đi cô.

East Germany lườm nguýt nó, rồi nhìn xuống bản thân mình, thầm tự mãn "tuyệt vời".

Lướt đến hết vẫn không thấy chàng trai kia có đăng một tấm ảnh nào về bản thân, East Germany mới ngỏ ý để cô nhắn tin hỏi, mong rằng anh ta có thể sẽ đồng ý.

Ngoài dự liệu của bọn họ, người kia không những nhanh chóng gửi sang một tấm ảnh của bản thân trông cũng ra gì, mà còn bảo gì mà thấy hai đứa cũng hợp nhau, ngỏ lời muốn tìm hiểu thêm về cô nữa.

East Germany đang chìm trong mộng tình yêu ngọt ngào đỏ mặt hét lên vui sướng, làm nó phải đạp một phát vào mồm cô nhắc nhở trật tự, đêm hôm mà làm ầm ĩ.

Germany quay sang nhìn màn hình điện thoại mà như nhìn thấu hồng trần, đúng như nó nghĩ, thằng cha này không phải loại tầm thường, đốt cháy giai đoạn thế này khéo cũng dắt mũi được kha khá gái.

Nhìn tấm hình của anh chàng kia, nó lắc đầu tặc lưỡi – Đẹo bằng mấy thằng chồng ảo của mẹ. – Ê?!

So sánh kiểu gì đấy!

Germany không trả lời, ném trả lại máy cho chị nó, còn để lại hai chữ: – Tra nam.

Rồi nằm xuống chùm chăn đi ngủ.

Để lại cô gái nhỏ ngồi sững đó và hoang mang về đường tình duyên của mình.

East Germany đơ người một lúc, sau đó lập tức lay người Germany muốn lôi dậy, luôn miệng chất vấn. – Là sao??

Vậy giờ tôi trả lời ảnh thế nào?

Có nên đồng ý không?

Dậy đi!!!

Mà sao lại bảo ảnh là tra nam?!

Dậy giải thích cho rõ ràng rồi ngủ, con chó này!!!

Germany chỉ vùi mặt sâu hơn vào chăn, tỏ ý không muốn dậy, chỉ lẩm bẩm trả lời với giọng điệu khó chịu. – Tùy bạn.

Đồng ý thì là con bò.

Nghe vậy cô phụng phịu, thôi làm phiền nó và cũng tắt đèn nằm xuống bấm điện thoại.

Nó không cho cô được lời giải thích rõ ràng thì cô làm luôn con bò cho nó xem.

Nhưng thật sự, đứa em bé bỏng của East Germany nhìn người trúng thật, tên đàn ông kia dịu dàng với cô được vài tuần liền lộ dần cái bản chất thật ra, hay đòi hỏi vô lý, nhiều lần dụ dỗ nịnh nọt cô cùng vào khách sạn, cô không đồng ý thì bắt đầu tỏ thái độ, East Germany cũng thấy chán bỏ mẹ ra rồi.

Nên chỉ sau ba tuần tiến tới mối quan hệ, cô liền ném cái nấm mồ cuộc tình ra sau đầu luôn, lần này là cô đá người ta đấy nhé, dù quả thật chính bản thân East Germany cũng rất buồn và thất vọng, cô chỉ mong một cuộc tình giản đơn với mái nhà ấm cúng và hai trái tim vàng thôi mà.

Đem chuyện này về kể cho "Quân sư tình yêu" nhà mình nghe, đứa nhóc thúi đó chỉ khinh khỉnh liếc cô. – Mất tận ba tuần để nhận ra mình là bò thì bạn để mắt dưới háng à? – Ăn nói mất dạy nó vừa, lần này tiến bộ hơn biết khôn ra mà bỏ đi trước khi nó kịp làm gì nhé. – Chứ chẳng lẽ cứ để mình bị lừa mãi?

East Germany chẹp miệng chẳng thèm cãi, cô ngồi xuống và dựa người vào nó, đột nhiên nhớ ra điều hoài nghi luôn canh cánh và lăn lộn đó giờ trong hộp sọ mình, cô quay sang hỏi Germany: – Mà sao bạn biết được nó là thằng chó vậy, cả mấy tên trước nữa.

Mẹ chỉ cho xem bói hả? – Làm gì có, chắc do tôi nhiều kinh nghiệm thôi.

Mấy chiêu trò lùa bò tra nam này tôi chả làm suốt, trộm vía lúc nào cũng có thằng ngu bị lừa. _________________________________________________________________Quay trở lại con quỷ cam với mẩu nho nhỏ về chị em nhà này, thời gian tới chắc tớ cũng chỉ đăng vài đoản nhỏ, về cuộc sống thường ngày đồ thôi á.

Tại hè này tớ cũng không có nhiều thời gian rảnh :((

 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
(Vietnam) Không còn một chuyến đi như thế


Việt Nam biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ được một chuyến đi chơi như những ngày xưa ấy.

Cậu tỉnh giấc vào giữa đêm, khi cả căn phòng vẫn còn đang say ngủ.

Chẳng có gì cả.

Nếu không phải vẫn có tiếng thở đều của người bên gối, Việt Nam có thể đã tưởng rẳng mình vẫn còn đang mơ.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình chỉ ngắn cũn cỡn như một đứa trẻ, chạy theo sau những đứa trẻ lớn hơn, rồi đưa cánh tay trắng nhỏ nom ú nần bấu lấy gấu áo ngay trước mặt. – Chị ơi, hôm nay chúng mình đi đâu vậy?

Rồi cô bé kia quay lại, nắm lấy tay cậu kéo đi thật nhanh, như đang trốn khỏi một điều gì đó đáng sợ, thứ sẽ ngăn cản buổi đi chơi hôm nay. – Cứ đi thôi, đi đâu chả được.

Tầm nhìn trong giấc mơ của Việt Nam luôn mờ ảo, mọi thứ hiện lên thân thuộc đến lạ dù cậu chẳng thể định hình rõ bất cứ thứ gì.

Chỉ duy có một điều Việt Nam chắc chắn, nơi này chính là quê nhà của cậu, và những đứa trẻ xung quanh đây là đều các anh chị của cậu.

Việt Nam nhận ra tất cả mọi người, và cậu bỗng dưng muốn khóc.

Khung cảnh hiện ra trước mắt cậu như một cuộn phim từ ký ức, như được sống lại cái thời con nít lang thang khắp con đường lát đá sỏi găm đau cả chân nhưng cậu vẫn thích đi chân đất; Khi ngồi với tay vào các khe đá nhỏ mò cua bên thành ao xanh biếc, có khi móc được cả một túi da rắn đã lột (chị cậu doạ đó là rắn thật và cậu đã tin điều đó suốt một khoảng thời gian cuộc đời); Khi trèo lên cây nhãn già cao vút trĩu quả vào một buổi trưa hè đầy nắng, cao hơn cả những mái nhà, cậu đung đưa đôi chân nhỏ, nhìn ngắm một góc biệt phủ, thấp thoáng cả mái đình làng xa xa, rồi khóc gào lên khi nhận ra cậu chẳng thể tự leo xuống được; Là khi cùng anh chị xin bắp sống về gom rơm đốt để nướng, để lan lửa ra cả mấy cây chuối nhà hàng xóm, rồi cùng bị cha cầm gậy đuổi tét đít mấy vòng sân; Là khi mùa táo ta chín, một cây táo nhỏ mọc nghiêng ra sông, rướn người ra hái không cẩn thận là ngã lộn cổ, dù bị cấm cản miết vì nguy hiểm nhưng bọn nhóc đó vẫn cứ làm; Là những buổi chiều trốn học đi bộ dọc theo triền đê, rượt theo những cơn gió mát và đưa cánh diều giấy lên bầu trời thật cao.

Là những khi được đi chơi cùng anh chị, những người thân mà cậu trân quý nhất, thời ấy trẻ con vô lo vô nghĩ.

Là khi cuộc sống chưa thay đổi, khi mọi người cũng chưa thay đổi, vẫn còn ở đây...

Khi anh Việt Hoà chưa rời đi,
Khi chị Vietnam Empire còn sống...

Việt Nam gác tay lên trán, một cỗ cảm xúc không tên trực trào trong lòng cậu, chắc là có một chút tiếc nuối, hai mắt cậu cay xót nhưng cậu không khóc, Việt Nam còn chẳng rõ mình có thấy buồn hay không.

Căn phòng rõ ràng vẫn đang bật điều hoà nhưng cả cơ thể cậu mồ hôi vẫn ướt đẫm.

Có lẽ đêm nay Việt Nam chẳng thể chợp mắt được nữa.

Cậu lặng thinh nhìn lên trần nhà, quẩn quanh với rối bời suy nghĩ, không nhận ra bản thân đang trút từng hơi thở nặng nề.

Và có lẽ điều đó đã đánh động đến người bên cạnh cậu. – ...anh?

Sao vậy?

Việt Nam nhẹ quay người sang bên cạnh, đặt tay lên má em còn đang ngái ngủ.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út loé sáng.

Phải rồi, chính cậu cũng đã lựa chọn rời đi, bỏ lại một phần quá khứ, một sự thật cậu đã luôn trốn tránh suốt bấy lâu, bỗng hôm nay bất chợt lại va phải, âm ỉ mà dữ dội. – Xin lỗi.. làm em dậy mất rồi. – Anh đó, mất ngủ à?

Có chuyện gì sao?

Em đã tỉnh táo hơn chút, cũng lờ mờ nhận ra được sự bất ổn của người yêu, em lo lắng đưa tay đan lấy bàn tay người đặt trên má. – Ừm, có một vài thứ... – Kể cho em nghe có được không?

Việt Nam bật cười nhẹ, khẽ nhắm mắt lại, sau một lúc làm em tưởng như cậu đã ngủ quên, Việt Nam nói khẽ. – Anh lại muốn kể một câu chuyện cơ, em muốn nghe không?

China gật đầu, thầm mong cậu sẽ cảm nhận được. – Cũng là chuyện ngày xưa rồi, chắc khoảng...

Gần 10 năm trước...

Năm đó, chị gái anh đang còn đi du học, tranh thủ nghỉ hè ít hôm cũng ráng mà về.

Chị ấy ở nhà được gần một tuần thôi, nhưng những ngày đó luôn là những ngày đặc biệt nhất đối với anh.

Mấy hôm đó, tối hôm nào bọn anh cũng đi chơi, có khi đến rất muộn, để cha gọi mới nhản nha mà về.

Việt Nam mùa hè năm cấp 2, cùng anh chị mình lượn lờ khắp phố đêm, hàng quán hai bên đường đang dần dọn dẹp đóng cửa.

Nhưng khi ra đến trung tâm thành phố, nhịp sống vẫn còn nhộn nhịp, đường xá vẫn qua lại nào xe cộ, ngồi sau xe nhìn đường phố sáng đèn chạy qua trước mắt, cậu bé ấy không rõ chị đang đưa mình đi đâu, mà từ khi chuyển lên đây sống cậu chưa từng đi xa mà lại muộn đến vậy.

Cậu đưa tay kéo nhẹ áo chị, ngây thơ hỏi: – Chị ơi, mình đi đâu vậy? – Lên bờ hồ dạo cho mát. – Nhưng lên bờ hồ đâu phải đường này??? – Ủa vậy hả?

Vậy chỉ đường đi.

Cậu bé Việt Nam ngán ngẩm thở dài, rõ ràng ban đầu là anh Mặt Trận dẫn, chị không biết đường mà phóng lên rõ nhanh.

Cái sai lầm lớn nhất đời cậu là tin vào câu nói "tao có bằng lái rồi" của chị Việt Minh cậu, đi đường lớn mà như đường sân nhà mình.
– Này!!

Trong nội thành không được đi quá 50km/h đâu!! – cậu la lớn, chị ta chạy xe như lần cuối được sống vậy... – Èo lắm chuyện, đây là nội thành á? – Bà sang đó có một năm thôi mà như Việt kiều mất gốc vậy? – Làm gì đến, tại quê hương mình thay đổi nhiều quá á.

Kêu ca vậy chứ cậu vẫn tận hưởng lắm, hiếm lắm mới có dịp đi chơi xa đến vậy (đối với một thằng nhóc cấp 2), và cậu nhớ chị cậu muốn chết mà.

Vòng một vòng hồ Gươm, rồi mấy anh chị em lại rẽ lên hồ Tây.

Mặt nước tối lấp lánh bạc, đứng dưới ánh đèn đường, dang tay ra đón gió mát, may đi đúng hôm mát trời, chứ mùa hè Hà thành thường oi bức chết người mất.

Đối với một đứa trẻ, chỉ như vậy thôi là có thể vui đến hết tuần hết tháng.

Mấy chị em ngồi trên ghế đá, mới bóc kem Thủy Tạ ra ăn, rồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Chị Việt Minh hỏi thăm việc học của từng đứa, rồi xoa đầu các em mình, chị ấy vẫn luôn quan tâm dịu dàng như vậy.

Rồi chị ấy chợt ngừng lại, cúi mặt xuống, chị nghẹn ngào
– Giá mà, cả em ấy cũng đi cùng chúng ta...

Không khí đột nhiên trầm lặng, tất cả, đều hiểu rõ người chị cả đang muốn điều gì, chỉ là chẳng ai nói ra.

Với trí óc non dại ngày ấy, cậu đã không nhận ra sự nghiêm trọng của câu chuyện này, hơn hết, ngày đó cậu vẫn chưa thấm thía được nỗi đau rằng một người thân sẽ rời đi mãi mãi.

Cậu thấy anh Việt Hoà bật khóc, không ngừng xin lỗi.

Cậu không hiểu, đáng ra hôm nay mọi người phải thật vui vẻ chứ?

Cậu không hiểu, chẳng ai nói cho cậu biết đã có chuyện gì.

Cả cha, cả chị và anh, đều chỉ vỗ đầu cậu rồi bảo mọi thứ sẽ ổn thôi, và Việt Nam cũng đã tin như vậy.

Cậu không hiểu, chẳng phải mẹ đã bảo thời gian sẽ chữa lành tất cả ư?

Cậu cũng đã trải qua quãng thời gian khó khăn như mọi người, cậu thấy mình đã khá nhiều lên rồi; nhưng khi quay lại nhìn thật kỹ, nỗi đau vẫn hàng ngày quanh quẩn bên gia đình cậu, nhức nhối rồi tan vỡ dần.

Ngày ấy, cậu đã lớn, nhưng vẫn chưa đủ, có những điều cậu chưa hề nhận ra.

Việt Nam ngẫm lại, cậu nhớ rồi, ngày mai là ngày giỗ đầu của chị mình.

Và cậu nhận ra một sự trống rỗng đau đớn trong trái tim.

Chị Việt Minh đã lấy lại tinh thần an ủi mấy đứa em nhỏ của mình, dỗ dành tụi nhóc đứng dậy đi về (hoặc đi chơi tiếp) thôi.

Chị ôm chầm lấy lũ nhóc mà dụi, rồi bị tên nhóc Mặt Trận đẩy ra.

Sau một khoảng trầm lặng, bọn trẻ lại tiếp tục lên đường ngao du phố phường, và đương nhiên Việt Nam còn lâu mới chịu ịn mông lên chiếc xe chị Việt Minh cầm lái nữa.

Đã khuya lắm rồi và cậu có thể tưởng tượng luôn cảnh người cha nghiêm nghị của mấy đứa đang đứng chờ trước cổng với cây chổi, hoặc một cái móc phơi không biết chừng.

Mà tính ra nghe tiếng khóc kêu thảm thiết của anh Việt Hoà đang bấu chặt vào áo chị mình cũng khá hả hê, ít nhất cậu đã có thể chia sẻ nỗi đau với những người khác.

Sau một khoảng lặng yên mà bên tai chỉ có tiếng gió lùng bùng, cậu chợt cất tiếng hỏi. – Anh này, sau này sẽ mọi người sẽ còn đi với nhau như này nữa không?

Mặt Trận vẫn yên lặng, mà ở nhà cậu cũng ít khi nói chuyện với anh, dù có thể coi hai anh em là thân nhau nhất trong nhà rồi. – Sao tự nhiên lại hỏi vậy? – Lúc cậu đã nghĩ rằng anh không nghe thấy, anh đã trả lời bằng một câu hỏi khác. – Tại... không biết nữa, tự nhiên tôi lo rằng mọi người sau này đều sẽ rời đi— Ý là, đều có con đường riêng, và không còn thời gian cho nhau nữa ấy....– Nếu lo thì hôm nay chơi cho đã đi, lỡ sau không còn chuyến đi như thế này nữa. – Anh nói với một giọng điệu mang chút đùa cợt.– Tôi không đùa đâu đấy...Anh lại bật cười.– Chắc là không đến thế đâu.

Mà sao hôm nay tự nhiên sâu sắc thế? –...Những chuyện sau đó cậu không còn nhớ rõ, chỉ có thể kể rằng họ đi đến quá nửa đêm, tấp vào hàng nước bên đường nghỉ chân, lại cười đùa như không có gì.

Và chỉ về nhà khi cả mấy đứa đều mệt đến mức ngã xuống giường là ngủ ngay được luôn.

Tuy mệt, nhưng có lẽ đây cũng là một chuyến đi đáng nhớ bậc nhất trong đời cậu.

Bởi đúng như lời bông đùa của anh Mặt Trận, những đứa trẻ ấy chẳng bao giờ đi chơi với nhau được nữa.

China khẽ xoa đầu Việt Nam, ước có thể đem lại cho người yêu sự ấm áp như ngày xưa.

Em hiểu được nỗi day dứt đau nhói trong cậu, nhưng những chuyện đã qua lâu rồi, em lại sợ mình chẳng giúp được gì cho người mình yêu. – Rồi... anh ổn không..?

Sao không kể với em sớm hơn...

Cứ giữ trong lòng cũng đâu phải cách – Ừm, anh đã không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó rồi.

Chỉ là hôm nay bỗng dưng nhớ lại thôi.

Việt Nam chống dậy, ôm lấy em đè xuống, gối mặt lên ngực. – Ngủ thôi, xin lỗi đã lôi em dậy đêm hôm thế này – Nhưng, còn bây giờ thì sao, mọi người sao rồi?Việt Nam không trả lời, coi như mình ngủ rồi.

Bây giờ sao?

Bây giờ, chị Việt Minh đã về nước làm việc rồi, nhưng mỗi ngày cũng chẳng nói với nhau được nhiều câu.

Với anh Mặt Trận thì lại càng hiếm hơn.

Chẳng thể nào đi chơi với nhau như xưa nữa đâu, Việt Nam nghĩ vậy.

Cứ để ngày xưa là kỷ niệm thôi, để khi nào trống trải lại lôi ra nhấm nháp.

Ngay cả cậu, bây giờ cũng đang có cuộc sống của riêng mình, rời xa gia đình.

Ở hiện tại đây này, cậu vẫn đang sống tốt với người cậu yêu, có một mái nhà yên ấm, chẳng cần lo nghĩ nhiều về tương lai.

Việt Nam hiểu rằng rồi đứa trẻ nào cũng cần phải trưởng thành.

Việt Nam đang suy nghĩ điều gì à?

Có lẽ bây giờ, cậu chỉ mong mọi điều tốt lành sẽ đến với gia đình cậu.

Đến với những người đang ở lại, những người đã chọn rời đi, và với mọi đứa trẻ đang tập lớn.

Trước khi thật sự chìm vào giấc ngủ, câu hát êm ái cất lên như đang dỗ dành, dỗ dành một đứa trẻ con to xác.

Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống từ mắt cậu.

 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Vietchi và sự đáng yêu của họ


Chap này chỉ đơn giản là con nhỏ Thỏ đang vã otp thôi😔 nên hông có nhiều về plot, chỉ là sự đáng yêu của họ🤲
___________________________________________________________
1.

China chưa từng nghĩ nhiều về cuộc sống của em với người yêu, cho đến khi hai người không còn là người yêu nữa.

Họ sắp kết hôn.

Không phải là chuyện gì bất ngờ lắm, bởi cả hai đã sống chung được một thời gian dài không khác gì một cặp đôi đã cưới rồi.

Nên có lẽ cuộc sống trước kia hay sau này cũng chẳng có mấy khác biệt, kết hôn chỉ như cho nhau một cái danh phận đối với gia đình hai bên thôi.

Như khi hai đứa thông báo tin vui và gửi thiệp mời tới mấy nhỏ bạn, tụi nó chỉ đơn giản gật đầu, "Rồi, sao nữa?"

Thú thật, dù đã sống với Việt Nam lâu đến mức China không còn có thể tưởng tượng được giai đoạn cuộc đời khi cả hai chạm mắt nhau là lao vào túm tóc như trước kia nữa, dù hai đứa chúng nó yêu đương cũng chẳng có gì bí mật và quan viên hai họ đều cũng đã tỏ, China vẫn chưa một lần đặt chân vào sân nhà Việt Nam.

Trong khi anh người yêu của ẻm thì đu tường vào nhà ẻm gần như là mỗi ngày (cái thời vẫn còn lén lút).

Không phải là Việt Nam không muốn, anh ấy còn thường xuyên rủ em sang nhà để ra mắt nữa là, có lẽ vấn đề ở đây là do China.

Thì, em vẫn sợ rằng gia đình Việt Nam sẽ không chấp nhận mình.

Đã có một lần China mở lòng, đem tâm tư ra kể với Việt Nam, đáp lại em vẫn là thái độ "Không vấn đề gì" cùng vài ba câu an ủi "Không sao đâu, anh bảo kê" của tên người yêu trẻ con, một chút trong em tự vấn tại sao mình lại dính phải thằng này. – Em không đùa đâu... – Vậy thì anh có một ý đấy.

Việt Nam đột ngột ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt em, khiến China có phần hơi căng thẳng, mặc dù luôn biết ý kiến mà anh đưa ra hầu hết là tào lao và chắc chắn là chẳng đóng góp gì cho mọi việc cả, em vẫn muốn nghe thử xem thằng ghệ mình hôm nay lại lảm nhảm cái gì. – Em có bầu đi, anh làm bố, có khi nhà anh còn chạy cưới gấp cho chúng mình luôn.

Tất nhiên là sau đó Việt Nam ăn thẳng một chưởng vào giữa mặt.

Nhưng trong suy nghĩ của em thấy cái ý kiến này cũng ... hay hay?

Điên không, China mà lỡ dính chửa trước khi kết hôn thì chắc chắn Qing sẽ đấm chết em rồi sau đó mới đấm sang thằng làm em có chửa mất.

Em sẽ sinh con cho anh, nhưng không phải là bây giờ!

2. – Việt Nam này, chúng mình chia tay đi. –???

China khẽ lắc đầu, lại đưa tay day day trán, dáng vẻ vô cùng suy tư. – Cũng chưa được... hay là phải nói giảm nói tránh một chút? – Cậu ơi... – Hm, chẳng lẽ lại "Tao chán yêu rồi, mình dừng lại đi"?

China đương nhiên không hề nghĩ đến phương án thừa nhận sự thật ban đầu của cuộc tình này, và em cũng không muốn làm như vậy.

Cho dù chỉ là một trò đùa bị đẩy đi quá xa đi chăng nữa thì em cũng đã thật sự rung động.

China không muốn Việt Nam buồn cho dù việc em đang làm lại chính là việc sẽ khiến anh buồn nhất, đó là ngồi "viết đơn" chia tay, và tập dượt trước với nạn nhân đáng thương em mới tóm được từ nhà của chính họ. – Ame, cậu chia tay Russia thì ngỏ lời như nào? – Bọn này chưa chia tay?

Rủa à??

Em gục mặt xuống hai tay, chán nản thở dài. – Thế mấy thằng bồ trước?

Cậu chia tay chúng nó như nào vậy? – Chúng nó đá, tớ có kịp nói gì đâu.

America đặt tay lên tóc China vỗ vỗ, hạ giọng dò hỏi, cái đôi này nó đã bỏ bao nhiêu năm công sức mồi mãi mới thành, không thể để đường ai nấy đi dễ dàng như thế được.

Trước hết thì phải biết lí do tại sao China lại muốn chia tay, chắc vừa mới cãi nhau sao đó rồi. – Việt Nam làm gì cậu à?

Sao tự nhiên lại... – Không... cậu ấy tốt lắm. – Thế tại sao lại muốn bỏ người ta? – ...Không biết America điên mất, hoặc China vừa lây điên cho nó và có thể tí nữa hai đứa sẽ ngồi thoại sảng với nhau mất, đáng ra nó không nên đi đến đây để nghe China lảm nhảm những nửa tiếng và bỏ bê đàn gái ngựa của mình.

Hay là đi hỏi Việt Nam nhỉ?

Để hai đứa chúng nó nói chuyện với nhau chắc sẽ tốt hơn. – Tớ nghĩ mình lỡ thích cậu ấy thật rồi, làm sao bây giờ?

Sau cùng thì America đã gọi Việt Nam đến đón em ta về, và chẳng có chia tay gì ở đây cả.

3.

Việt Nam hí hửng khi thấy tin nhắn của China, cho dù không khí trong gia đình anh đang khá căng thẳng từ sau khi anh khoe về mối quan hệ của cả hai, nhưng anh chẳng quá quan tâm.

Trong đầu chỉ có bé yêu thôi!

Khi Việt Nam chưa kịp xem em nhắn điều gì, em đã gọi đến ngay lập tức.

Có gì vội thế nhỉ, anh đã nghĩ.

Và lặng người khi nghe thấy tiếng khóc của em từ đầu dây bên kia. – Anh... mẹ em đuổi em rồi.

H, bảo, thích anh đến thế thì sang mà...

ở bên đó- Việt Nam thở dài, vẫn ghé điện thoại, mở toang cửa bước ra ban công, nhìn về phía cửa sổ phòng em.

Sau một khoảng lặng, anh lên tiếng. – Thế em muốn không? – ...Muốn gì? – Đi cùng với anh, về nhà của chúng ta.... – Đi.

Rồi bọn trẻ bỏ đi, gia đình, bạn bè không ai biết chúng nó đi đâu.

Có thể là ở đâu cũng được, ở miền quê, hay đã vượt qua biển, ở đâu thì vẫn thế, người ta vẫn luôn thấy hai bóng đỏ ấy luôn đi cùng nhau.

Như vậy cũng được rồi.

Thật ra chúng nó sang ở ké boss trước khi mua căn nhà riêng ở gần ngôi trường cũ của cả hai và sống chung như một cặp đôi đã cưới thật sự.


– Sắp đến sinh nhật anh rồi, anh có thích gì không?

Em muốn tặng quà cho anh mà không biết tặng gì... – Có nè, anh thích em sinh cho anh một thằng cu.
 
Back
Top