Wattpad  [Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•

[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Ngẫu hứng


Để đợi đến lúc chap Trio hoàn thành, tớ sẽ thường xuyên đăng mấy đoản ngẫu hứng về cái ổ nho nhỏ nè.

Cậu nào có thắc mắc hay muốn biết thêm câu chuyện về ai, cứ thả comment xuống đây nhe.
(Comment đi mò, tớ cần sự ủng hộ của các cậu..😔)
__________________________________________________________________ 5.

Tai nạn Ai cũng biết, cặp vợ chồng nhà giáo nổi tiếng giới học thuật UK và France có với nhau bốn thằng quý tử, và họ còn tốt bụng nhận nuôi thêm hai đứa trẻ nữa.

Cứ nghĩ thế thôi là đủ rồi, là dừng được rồi, nhưng không.

Vào cái năm mà thằng con cả nhà họ quá đủ tuổi lấy chồng, và hai đứa nhỏ nhất thì sắp vào cấp ba, tức là sắp tống hết chúng nó ra khỏi nhà được rồi.

Nhưng có vẻ France sợ cuộc sống cô đơn thiếu tiếng trẻ hay muốn đẻ cố đứa con gái mà vòi chồng mình làm thêm đứa nữa.

Và thế nên em gái út của chúng nó, Singapore ra đời (my Au) America khó hiểu vô cùng, hai người đó định phấn đấu thành gia đình đông con nhất hiện tại à?

Nên một hôm rảnh việc và về nhà trông em phụ ông già với mẹ, cậu có lỡ mồm hỏi mẹ khi thấy người đang uchuchu con gái của ta.

- Mẹ, sao từng tuổi này rồi, sắp có cháu đến nơi rồi mà hai người lại phòi thêm được đứa nữa vậy?

Tai nạn ạ?

- Ừ, thực ra lúc đầu chỉ định sinh có một đứa thôi...

- Uầy, vậy hai người tai nạn tận bốn lần á?

- Ừ, bốn thằng chúng bay.

Mẹ ban đầu chỉ muốn có đứa con gái thôi.

6.

Cỏ mèo Để chuẩn bị trước cho cuộc sống sau này, Japan và Italy có dành dụm mua một căn nhà để mai này sống chung.

Hiện tại thì căn nhà còn thiếu khá nhiều đồ nội thất, nên thỉnh thoảng cả hai lại lui về đó sắm sửa dọn dẹp thôi.

Vài hôm trước, Italy đã bày trí cho ngôi nhà thêm tí hơi thiên nhiên bằng vài chậu cây cảnh nhỏ xinh khắp nơi, nó cũng là người mê cây cỏ mà.

Hôm nay nó cũng ghé qua nhà, một phần để dọn dẹp lại một chút, một phần cũng muốn đi xem mấy cục cưng mơn mởn của mình thế nào rồi.

Nhưng vừa bước vào nhà, đập vào mắt của Italy là đống bừa bộn với chậu cây vỡ nát, đất và mấy túi hạt giống nó chưa kịp trồng vương vãi khắp sàn, và thằng chồng sắp cưới của nó đang nằm lăn lộn.

- Ita, em giấu cỏ mèo kỹ thế?

Cậu ta cười hề hề.

7. ???

Làm giáo viên chẳng sợ đói ăn đâu, France đã thử và công nhận.

Hôm nay người đang trống tiết, ngồi trong phòng hội đồng xem lại giáo án, và nhâm nhi bịch bánh tráng trộn.

UK đi giám sát ngang qua thấy vợ cũng tạt vào chơi một tí.

- Ăn gì vậy em?

France thấy chồng mình thì cười tươi lắm, vẫy tay gọi lại, còn đút cho chồng một miếng.

- Ngon nhỉ?

- Cũng được.

- Con mình trộn trong giờ học đấy anh.

- Ừm, ngon phết đấy.

America gục đầu ngoài cửa nghe lén, tiếc bịch bánh tráng vô cùng.
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Quân tử


- Hôm nay, tao không vào nhà vệ sinh nữa đâu.

Chúng mày tự mà lo liệu.

- America - Sao lại thế?

Mọi hôm vẫn vào như thường mà?

- Finland - Mẹ tao bắt đầu nghi ngờ rồi...

- America - Đại ca sợ à?!

Đại ca bỏ chúng em à?!

- Austria - Từ nay chắc tao rửa tay gác bút, chúng mày liệu mà tìm ai khác đủ uy tín để nâng đỡ chúng mày.

Không thì về, cố gắng tự lo cho bản thân...

- America - Đi thật à?

Đại ca không quân tử!

- Japan - Gian lận thi cử thì quân tử mẹ gì!

- America
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[?Ger]


Germany hôm nay không đi chơi với hội bạn hay đầu tắt mặt tối với đống giấy tờ vẫn đang chất chồng lên ở góc bàn.

Nó đi dọc theo bờ biển vắng, nơi này gần nhà nó, nhưng ít ai biết lắm, hầu như chỉ có nó mỗi khi có suy tư thì lại lui ra đây ngắm trời ngắm biển.

Nó ngồi bó gối trên một tảng đá to bên mép nước, không còn là một Germany khó tính cọc cằn như thường ngày, nó ngồi đấy lặng im, mặc cho sắc trời dần ngả xanh và những cơn gió biển mặn chát tát thẳng vào mặt.

Germany vừa chia tay, nó không buồn đâu, bởi vốn nó cũng đâu tìm đến người ta bằng tình yêu thật lòng, nó chỉ thèm khát một hơi ấm, một hơi ấm quen thuộc mà từ lâu lắm rồi nó chẳng cảm nhận được, và những tên bạn trai sau này của nó cũng không thể mang lại cho nó thứ nó cần.

Germany khốn nạn vậy đấy.

Nó nhìn ra xa nơi ngọn sóng vỗ trời, và rồi trong một khoảnh khắc, có bóng hình của hai đứa trẻ đang nô đùa nhau vụt qua trước mắt nó.

Và nó thấy mắt mình khoé cay cay, chẳng biết là vì gió mặn hay do chính trái tim nó chẳng chứa nổi nữa rồi.

Ngồi thẫn thờ ra đấy, cho đến khi thủy chiều dâng lên ngập qua đôi bàn chân, nó mới thở dài, rồi đứng dậy đi về.

Gió rít từng trận làm Germany khẽ run lên vì lạnh, gió còn như mang một lời nhắn từ nơi biển xa, phảng phất qua tai nó.

- ...Ngày mai hãy cười nụ cười xinh nhất đời cậu, rồi tớ mới đến...

đợi tớ nhé...

Germany không kìm nổi nước mắt nữa, nhưng trên môi nó vẫn nở một nụ cười.

- Tớ vẫn đang đợi mà...
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Đa Cp] Happy Halloween


Mang tính giải trí đêm lễ là chính, có ngôn từ khuyết tật, mọi người lưu ý khi đọc tiếp nhé!
__________________________________________________________________
Hoàng hôn cam rực như một vòm lửa khổng lồ ôm trọn lên mặt đất, rõ thấy là trời đang tối rất nhanh.

Vậy mà chẳng hiểu sao, trước một biệt thự bỏ hoang đã cũ kỹ đến mục nát trong cánh rừng già, vẫn có một đám người trẻ đang tụ tập, có vẻ như đang muốn bắt chước lũ nhân vật chính trong mấy bộ phim kinh dị mì ăn liền đây mà.

- Bây giờ nè, thấy căn nhà trông kinh đ' chịu được đó chứ, chắc là trong tụi mình không ai bị mù đâu, tụi mình sắp vào trong và khám phá nó đó.

Italy mở lời trước, tay chỉ vào căn biệt thự tối om đen ngòm, tay kia khoác tay người yêu mình, dễ dàng thấy cậu ta cũng đang sợ vỗn ra khi tay run bần bật và đứng ép sát vào cậu bồ.

- Ê, sao nhỏ này ở đây??

Germany thắc mắc, tưởng bảo chỉ tha người cùng lớp theo thôi, cái chó gì đây, sao đứa nào cũng mang người yêu theo vậy??

Anh em kiểu gì thế này?

- Không có bồ nên ghen tị à?

Khổ thân.

- Japan nhếch mép cười khẩy nhìn đứa bạn, tay đưa lên vỗ vỗ đầu Italy.

- Tội.

Mà mẹ đứa nào nghĩ ra cái trò tham quan nhà hoang đêm Halloween đấy?

Phí thời gian, thà tao đêm nay dẫn China vào khách sạn còn có ý nghĩa hơn.

- VIETNAM!!!

Cẩn thận cái mồm cậu!!!

Antarctica nhìn một vòng quanh lũ bạn, tự mẩm đếm đầu người.

- Hai, bốn...

Ủa sao chỉ 8 đứa, mana đi không đủ à?

- Ừm nhỉ, cái thằng bé America trò gì cũng hăng hái lắm cơ mà, sao nay lại không đi?

Greenland vừa nhìn lũ nhóc vừa chỉnh lại cổ áo cho Antarctica, thắc mắc.

South Korea nhìn anh ta mà khó hiểu: - Ềy, chuyện thầy ở đây đú đởn với lũ cựu học sinh mới là điều đáng thắc mắc nhất ấy, tưởng bảo làm giáo viên vất lắm mà?

- Vất mấy, mai thầy không phải trông thi thôi.

- Greenland cười cười.

Vietnam đang cúi xuống xịt muỗi cho chân mình với China, rồi đưa trả lại Italy, sau đó lại thì thầm với người yêu cái gì đó.

Mọi người cũng quen rồi, hai đứa này có còn coi ai tồn tại đâu.

- Thế định bao giờ đi vào?

Nửa đêm à?

- North Korea cảm thấy hơi hối hận với quyết định đi khám phá nơi khỉ ho cò gáy này với lũ bè rồi.

- Thật đấy!

Biết thế ở nhà chơi với Korie.

Tớ đang phải gửi nhờ bé qua chỗ maman đây.

North Korea nhìn xuống thằng em, thầm tự khinh, đứa nào sáng nay nằng nặc đòi đi cho bằng được.

Japan kéo tay Italy tiên phong xông thẳng vào căn nhà hoang.

- Giờ vào luôn này.

- Anh đi trước đi, mắc gì đẩy cả em!

- Italy đang run lắm rồi.

- Ai sợ thì đi về nhé!

- Vietnam cười phá lên rồi nắm chặt lấy tay China đi vào, còn dặn dò đi sát vào không lạc.

Chỉ có mình Germany vẫn đứng chết trân tại chỗ, mắt dán chặt vào căn nhà trông rõ kinh bỏ mẹ, trông có vẻ vẫn ổn nhưng lòng bàn tay nó mồ hôi đã túa ra lạnh buốt rồi.

North Korea thấy nó cũng dừng lại.

- Ger, đi trước đi, đừng để lạc mọi người.

- U-Ừm, cảm ơn...

Đằng xa xa chỉ còn tiếng quạ vọng về. .

Bước chân vào căn nhà, sàn gỗ đã mục nát tới mức dẫm lên kẽo kẹt như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Tiếng gẫy nát của gỗ mục vang vọng trong khoảng không đen tối tưởng như được khuếch đại lên, dội lại vào màng nhĩ chúng nó, nghe kinh rợn vô cùng.

Italy đã ép sát vào người yêu nó, trông như sắp bắt cả người ta cõng luôn rồi.

- Tối thế, bật đèn lên đi.

- Loạn thần hả mạy, nhà hoang lấy chó đâu ra điện cho mày?

- Vietnam - Ý là đèn pin ấy!

Mày mới loạn thần!!

- Italy - À - Vietnam Dưới ánh đèn pin trắng mập mờ, đương nhiên không thể soi sáng hết được cả căn biệt thự vừa rộng vừa lắm ngóc ngách như này.

Phía trước tầm bốn, năm mét, chỉ là một sàn nhà gỗ phủ trắng bụi, và căn nhà trống, có vẻ chẳng còn lại gì.

Germany nhìn qua lại một lượt, tay đang bấu chặt vào mép áo của của China.

- Có vẻ chẳng có gì cả đâu.

Đi về th- Ánh mắt nó chợt dừng lại trên dấu vết dưới sàn nhà.

Sao bảo, nhà này là nhà hoang, tức là không có ai ở đúng không?

Nhưng dưới sàn gỗ cũ đầy bụi, có một hàng dấu chân lạ từ bên ngoài tiến vào trong.

Lạc quan lên này, có thể đã có ai đó đến khám phá nơi này trước chúng nó thì sao, nhưng cũng đáng sợ này, chẳng lẽ người đó đi vào xong tịt, hay quay trở ra bằng con đường khác..?

Có vẻ những người khác cũng đã phát hiện ra dấu chân lạ như nó.

Italy phát khóc rồi, cậu không ôm tay nữa mà ôm cả người Japan luôn.

South Korea cũng thấy hơi kinh kinh, nhưng còn cái gì trên đời này đủ kinh bằng tuổi thơ nó nữa, nên cũng chỉ tỏ ra bất ngờ chút thôi.

Một người nữa không sợ là Antarctica, nhưng cậu ta vẫn giả bộ run run tí để được "chồng" ôm.

Bên cạnh họ, Vietnam đang siết chặt lấy tay China.

- Sợ thì ôm anh nhé.

- Trông cậu mới là người đang sợ ấy.

Họ dừng lại một chút, nhìn nhau, không biết nên dừng lại hay tiết tục mới phải.

- Lọ mọ đến tận đây, chẳng lẽ bỏ về sớm thế...?

Germany nuốt khan, thừa nhận là nó sợ lắm rồi, nhưng nó cũng tò mò, và nó liều mà.

- Lỡ có gì hay ha- Nó giật thót mình một lần nữa, giữa bóng tối đen kịt phủ kín căn nhà, có một ánh sáng đỏ nhỏ đung đưa.

- Êy!!

Cái kia!!

Germany chỉ tay về phía ánh sáng lạ, tay kia kéo China về mình mà ôm chặt.

Rồi bỗng ánh sáng ấy vụt đi đâu mất, đi theo là tiếng cười khúc khích của cái đôi tình nhân Japan và Italy.

Italy đang vẩy vẩy cái que gì đó về phía Germany.

- Laze thôi mà phản ứng thấy ghê thế?

Germany hơi ngượng, nó từ từ buông China ra, trả em ta về với người tình.

- Đừng trêu!

Mà đi nhà hoang mang laze đi làm gì?!

Trêu mèo à?!

- Ừ, mèo lớn đây nè.

Cẩn thận nó vồ cho phát nè.

- Italy tiếp tục cười, lay lay tay thằng bồ đứng bên cạnh.

Không khí giữa mọi người cũng dịu đi đôi chút, và quyết định tiếp tục đi vào khám phá thêm, trung bình đám nhân vật chính trong một bộ phim kinh dị đây mà....
_________________________________________________________________Còn phần hai nha, mai tớ thi rồi, mai là lên thớt rồi.

Nếu tớ an toàn sinh tồn qua hai ngày nữa, tớ sẽ up nốt đoạn sau nhe.Đêm lễ, chúc Wttpd ngủ ngon!
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Đa Cp] Happy Halloween (p2)


UK nhấp một ngụm trà, dù cho uống trà buổi đêm có vẻ không được tốt cho lắm, ngài ta biết điều đó, nhưng thật sự thì ngài cần được tỉnh táo lắm rồi.

Tối nay khi lũ trẻ con trong nhà lùa đi chơi hết, UK cứ nghĩ ngài và vợ nhỏ sẽ có không gian riêng tư để bồi đắp tình cảm với nhau, là cái điều từ khi đẻ con ra hai người chưa bao giờ có.

Thế mà tầm chiều gì đấy, thằng bé học sinh cũ của France lại qua nhà ngài nhờ trông con hộ, mà France thì thèm hơi trẻ con mà (nghe hơi không ổn lắm), nên là người đồng ý luôn.Và hiện tại cũng tầm 9 rưỡi rồi, mà cái nhóc con kia -cũng 6-7 tuổi rồi chứ còn bé gì- vẫn mãi không chịu ngủ đi để ngài ta còn hành sự.

France thì hăng hái lắm, tíu tít với nhóc đó mãi, gạt phăng ông chồng mình qua một bên.

UK nhìn sang đứa con gái rượu của mình ăn tối xong đã lăn đùng ra say giấc, tự thấy phải gọi nó là "chị lớn" vẫn còn tốt chán.- Korie, phải không nhỉ?

Trẻ con ngủ muộn không tốt đâu.

- UK- Để em chơi với bé một tí, anh mệt thì đi ngủ trước đi.

- France - Nhưng mai em còn phải đi trông thi mà?

"mà dù có về phòng anh cũng không cho em ngủ" - UK- Có sao đâu?

Anh ghen với trẻ con à?

- France -...Ở cái tụ nào đó đang đi ăn uống tưng bừng nhân dịp..., ngày Halloween mà đi tụ tập ăn chơi thay vì đi xin kẹo như bao đứa trẻ bình thường có ổn không nhỉ?

Tụ này chỉ là lũ nhóc em của hai anh lớn Russia và America, dù sao sau này cũng là người một nhà, cứ thoải mái thôi.

Vốn bữa này là America mời, nhưng ngồi được vài tí thì nhỏ đã kéo em người yêu đi đâu đấy rồi, còn dặn Canada dùng thẻ của nhỏ để thanh toán cũng được, rồi đi cái vụt luôn.Canada cũng mặc kệ.- Bây giờ cũng khá muộn rồi, em tưởng mai Cana với chị Bella thi giữa kỳ mà?

Sao trông hai người ung dung thế?

Ukraine thắc mắc, em tò mò từ chiều đến giờ rồi.- Ôi kệ chứ em, phó mặc số phận đến đâu thì hay đến đấy em à.

- Belarus cười, cô ung dung thật, dù có hơi sợ sợ đấy, nhưng cô vẫn thích đi chơi hơn.- Ừ kệ nó thôi, môn này cũng dễ mà...

- Canada- Mày giỏi mày im mẹ mồm mày vào.

Mà mai mình thì cùng phòng đấy, tớ hỏi nhớ đừng giả điếc nhá.

- Belarus - Đéo thích chỉ bài cho loại bạn thảo mai đấy.

- CanadaỜm, hai đứa này học cùng lớp, coi bộ chơi với nhau cũng hợp tính, khá thân.

Còn cái lũ hâm hâm dở dở đi khám phá nhà hoang, chúng nó làm sao rồi?Trông còn ổn chán.

Chả biết đứa nào nêu ý kiến mà thông minh thế, bảo nhà rộng tách nhóm ra đi khám phá cho nhanh, và chúng nó tách thật.

Người bối rối nhất là Germany, nó bị đặt vào hoàn cảnh lẻ một người, nên đi với tụ nào cũng ăn chắc một tô cơm chó đủ để ngán đến già.

Nó nằng nặc đòi đi chung với China và South Korea lắm, khổ nỗi thằng tồi Vietnam không cho.

Thế là đành phải ngậm ngùi xen giữa cuộc tình của hai thằng bạn Japan và Italy, còn hai thầy trò nhà kia á, cun cút đi riêng rồi.Germany cầm đèn pin, vốn là việc của Japan nhưng bị dồn sang cho nó để hai đứa kia rảnh tay mà ôm ấp nhau, và đồng nghĩa với đó là nó phải đi trước để soi đường.

Ba đứa chúng nó quyết định đi thẳng lên mẹ tầng hai của căn nhà chơi luôn.Chỉ là, trong suốt thời gian nó cố lết lên từng bậc, nó luôn có cảm giác gợn gợn trong người, nhìn lên cầu thang cao, đen kịt, nó không biết chắc được có thứ gì đang đợi mình trong bóng tối kia.

Bản năng của Chimera đang cảnh báo nó, bằng chứng là chính "chiếc đuôi" của nó đang run lên lạnh toát.

Nhưng Germany vẫn bước tiếp, bởi tiếng khúc khích của hai thằng bạn sau lưng cũng làm nó an tâm hơn phần nào.

Nhưng ngay lúc lối rẽ hướng thẳng lên tầng hai, nó chợt khựng lại.Có một cái gì đó, đúng hơn là một bóng đen to lớn, như nhập nhằng với màn đêm tối, như một con dã thú vụt qua trước mắt nó.

Tay nó toát hết cả mồ hôi, đứng im như trời trồng, không dám bước tiếp, nó sợ thật.

- Sao vậy Germany?Italy lên tiếng trước, khó hiểu khi thấy nó đứng lại.

Germany biết ngay mà, hai đứa này có để ý cái chó gì đâu.

Nó lùi ngay lại ra sau, dúi cái đèn pin vào tay Japan, đẩy bạn mình lên trước lỡ có gì thì thí mạng.

- Mày đi trước đi!

Tao ôm ấp Italy cho!

- Có cái b- Thế là người đi trước lại là Japan.

Anh soi đèn, bước lên tầng hai, nhìn qua lại dãy hành làng dài, nó vẫn tối, tĩnh mịch, chẳng có gì cả.

- Làm gì có cái gì, mày sảng à?

- Thì cứ đi tiếp đi...

Tụi nó đi về hướng bên trái, đi dọc theo dãy hành lang dài, hai bên tường treo đầy nhưng bức tranh lớn nhưng bụi đã phủ đen kịt không còn nhìn rõ hình thù.

Dù không còn là người đi trước nhưng Germany vẫn thấy vô cùng bất an, nó luôn có cảm giác như có một ánh mắt đang dõi theo chúng nó, nhưng khi nó quay lại nhìn, tất cả chỉ là bóng tối tĩnh mịch.

- Sao run thế?

- Italy thấy nó cứ run bần bật bên cạnh, lòng bàn tay nó đang đan chặt cũng lạnh toát, cậu ta cũng hơi lo.

- Thật đấy, làm chó có cái gì.

- Japan - Nhìn dưới đất kia kìa!

Là dấu chân đấy!!

- Dù dấu chân rất nhạt, nhưng nó chắc chắn đó là một hàng dấu chân.

- Mày ơi, ma nó làm gì có chân?

- Italy - Không phải ma mới kinh chứ!!

- Germany - Không phải ma thì mày cứ đấm bỏ mẹ nó là được mà?

- Japan Đi được một lúc, có một cánh cửa gỗ cũ mọt hiện lên bên dãy hành lang, trông kinh phết, nhưng chúng nó lại quyết định bước vào xem, mặc dù chính Germany đã cầu xin hai thằng kia quay lại.

Cánh cửa mở ra kẽo kẹt, vang lại kinh rợn trong không gian kín im lặng.

Bên trong chỉ có một chiếc bàn được đặt trong góc phòng, bên trên có đống giấy tờ gì đó cũng phủ kín bụi.

Và điều đáng sợ nhất này, đối diện chúng nó là ban công, được che lại bằng một tấm rèm, và bên ngoài đó, ánh trăng sáng đang chiếu in lên tấm rèm một bóng hình.

Nhưng... ngoài chúng nó, làm gì có ai lên tầng nữa đâu?

- Ai đấy?

Japan liều mà, nó đi thẳng về phía ban công, Italy cũng kéo nó theo cùng dù nó đã cố giữ mình lại.

Bóng người kia vẫn im lặng, đột nhiên một tiếng cười khúc khích vang lên.

Chưa kịp hiểu chuyện gì, sàn nhà bỗng dưng sụp xuống khiến chúng nó ngã thẳng xuống tầng một, cơ sở vật chất nhà này cũng cũ nát quá rồi đi!

Germany hình như đè lên ai đó, hai thằng kia thì đỡ nhau rồi.

Tối quá, nó sờ sờ thử người bên dưới, giật mình hoang mang cái thứ mình đè lên không biết có phải con người không.

- A.

Đ-đau mà.

Đừng sờ nữa- - South???

Nó lập tức rút tay lại, loay hoay đứng dậy.

Tụi nó rơi đúng vào cái đám đang đi khám phá ở thư viện tầng dưới.

Là cái nhóm bốn người Vietnam, China và anh em nhà North Korea.

Italy kéo Japan đứng dậy, nhìn lên lỗ thủng nơi chúng nó vừa rụng xuống, cười hề hề.

- Trên đó có người đấy!!!

- Germany đỡ South Korea, nó bây giờ vẫn còn sợ lắm.

- Nhưng làm gì có ai lên tầng nữa đâu?

- China - Đấy mới là vấn đề!!!

- Germany phát khóc ra rồi.
....
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Đa Cp] Happy Halloween (p3)


Tớ sẽ cố gắng kết thúc cái dư âm tháng 10 này😔__________________________________________________________________Bây giờ thì chỉ có Germany và thằng bạn China đứng trước cầu thang dẫn lên tầng, bọn kia nghe kể cũng hơi rén rén rồi, nên ở lại thư viện tầng một xem sách luôn chứ không đi đâu nữa.- Cậu bảo trên đó có người?

Có chắc không phải hoa mắt đấy chứ?

- China nhìn sang nó đang cầm đèn pin, hỏi.- Tớ đâu có đui!

Trên đó cũng có dấu chân, và chắc chắn có người!

- Nó chắc chắn, hai đứa kia cũng nhìn thấy cơ mà.- Đi lên xem lại không?

- Nhưng lỡ nó làm gì mình thì sao?- Mình đông người hơn mà, lên đi.

China nói rồi khoác tay nó đi lên, tụi nó bước từng bước chậm rãi.

Đột nhiên China quay xuống nhìn về phía sau rồi đùa.- Ê lỡ cái thang sập thì sao nhỉ?- Im mẹ đi nghe kinh đấy!- Mà... nãy cậu có nhìn kỹ được người đó không?

Cái dáng thôi cũng được, lỡ là ai đó chơi khăm thì sao?Germany hơi suy tư, trong đầu nó hiện lên một cái tên, quả thật cứ hao hao thế nào, nhưng người này thì không thể có mặt ở đây vào lúc này được, nên nó gạt phăng đi.

Lắc lắc đầu, có lẽ do mấy ngày chạy bục mặt deadline đã vắt kiệt nó và chắc nó nên đi chạm cỏ nhiều hơn.- Không có.- Thế à...

Mà khỏi phải sợ, có ông hoàng địa phủ đây đi cùng cậu chuyến này thì đố con vong nào dám hiển linh luôn!

- Bên cạnh nó vang lên tiếng cười khúc khích.- Đừng có tự cao, cậu cũng đang sợ đấy thôi, người lạnh toát này.- Hì hì...Kể cũng lạ, một Hoả hồ mà có thân nhiệt thấp như vậy có bình thường không?
.Ngồi không ở thư viện chán quá, đống sách ờ đây cũng cũ nát cả, hầu như chẳng còn mấy quyển có thể đọc được.

Trong lúc đang phân vân có nên ở lại đây hay đi tìm chỗ khác, Italy rút trong túi áo ra một bộ bài Uno.- Chơi không?- Mày đi nhà ma mà mang theo mấy thứ đồ thiết thực gớm.

Thế là tụi nó chơi bài, trên một chiếc bàn dài trông không bụi lắm, thư viện này cũng khá rộng đấy.

North Korea nhìn quanh, kết cấu căn nhà này có gì đó không ổn.

Trong lúc đang trầm ngâm, hắn bị một lực thúc vào lưng cắt ngang dòng suy nghĩ, phải nhìn về phía cái người vừa thúc cùi chỏ vào mình.- Anh, chơi không kìa, đứng im nghĩ cái gì đấy?- Không có gì...

- Vậy nè, mấy người đấy để bố còn chia.

- Italy xung phong luôn chức chia bài.- năm, chia đi, mỗi thằng tám lá.Vietnam chợt nhận ra gì đó, nhìn xung quanh đếm lại, đúng là năm, sao lại chỉ có năm?- China đâu rồi?- Nãy Germany có bảo anh em xông lên đổ bộ lên tầng cho cái đứa kia sợ mà chả ai ừ hử gì.

Chắc China đi cùng nó lên rồi.

- Japan đếm bài, coi bộ chả quan tâm lắm.- Sao lại tự ý tách ra, đã bảo là đi cùng nhau rồi mà...Vietnam lẩm bẩm, cậu vẫn chưa hoàn toàn hết nghĩ vấn, cảm giác như, việc China bỏ đi có một uẩn khúc nào đó, rõ ràng có gì đó không ổn đang xảy ra.

Và lúc cậu ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp ánh mắt kỳ lạ North Korea đang nhìn mình, có vẻ thằng bạn cậu cũng có cùng sự hoài nghi ấy.Nhưng gạt câu chuyện đó sáng một bên, ván bài bắt đầu rồi, không khí giữa mọi người cũng đã bớt u ám hơn đôi chút.
.

- Lên đến đây thì rẽ trái...

Germany kéo China đi tìm lại căn phòng cũ, vẫn là dãy hành lang tối om đấy, và trên mặt đất đã có thêm vài hàng dấu chân lộn xộn.

Nó vẫn còn thấy sợ, nhưng nhỏ bạn thân đi cạnh cũng khiến nó an tâm đi phần nào, nó thở dài, nhìn đống tranh trên hành lang rồi nhìn China, nó bỗng giật mình.

- Có chuyện gì à?

Nhìn tớ cười cười như vậy tớ sợ đấy!

China che miệng, quay mặt đi.

- Tớ xin lỗi, tại mặt cậu trắng bệch ra đáng yêu quá đó.

- Đừng trêu...

Rồi hai đứa nó nói sang chuyện khác, về những điều chúng nó đã trải qua cùng nhau trải qua để quên đi nỗi sợ.

Mà sao Germany thấy lạ quá, dãy hành lang như xa hơn cả lúc nãy, và người đi bên cạnh nó cũng lạ lạ, cảm giác như không phải China mà nó quen.

- Nghe chúng nó kể lại là hai cậu lạc cả trong cái khu vui chơi mà đi ba bước một cái biển chỉ đường mà.

- Lúc đấy tớ có gọi cho cậu mà có được đâu, chắc lại đi hú hí với bạn trai bỏ bạn!

- Germany hơi gằn giọng, ánh mắt nhìn lên những bức tranh phủ bụi đen kịt treo trên tường.

- Thế á?

Tớ không để ý thật.

Germany im lặng không nói tiếp, làm người đi bên cạnh thấy lạ mà gọi nó, đáp lại vẫn tiếp tục là sự im lặng, nó còn không thèm quay lại nhìn.

- Lơ nhau à?

- China đâu rồi?

- Hả?

Tớ là- - Mày không phải cậu ấy, hôm đấy cả ba đứa cùng đi lạc, thậm chí mày còn đang ghét Vietnam như ghét chó và Vietnam còn đéo đi chuyến đấy.

Nói thật, mày là cái thứ gì?

Không có gì đáp lại Germany, nó quyết rồi, chuyến này dù có phải đối mặt với thứ gì nó cũng sẵn sàng nghênh chiến, nó nắm tay lại thành một nắm đấm, dự quay lại cho cái thứ kia một cú bất ngờ ngay giữa mặt.

Trước hết, để chặn đường chạy trốn, nó còn nhờ đuôi mình cạp cho một phát giữ chân, nhưng quơ đi quơ lại chẳng thấy gì, nó mới từ từ quay lại nhìn.

Chẳng có gì ở đó cả, đằng sau nó chỉ là một dãy hành lang sâu hoắm, đen kịt.

Đang lúc nó phân vân có nên quay lại hay không, thì chợt có tiếng gõ phát ra từ ngay bên cạnh.

Nó chợt nhận ra mình đang đứng trước cánh cửa nơi căn phòng lúc nãy bị sụp xuống, nó biết chứ, trên cái cửa này cũng có mấy vết cào giống y lúc nãy.

Và phía bên kia cánh cửa, có gì đó đang gõ gõ vào.

Có thể cái thứ vừa nãy đã trốn vào trong phòng, cũng có thể đó chính là cái bóng người mà nó nhìn thấy.

Germany hít sâu, đưa tay lên vặn tay nắm cửa, sẵn sàng tâm thế solo với vong.

Nhưng khi nó mở cửa ra, bên trong chẳng có gì cả, vẫn cái lỗ to giữa sàn, rèm ban công đã mở toang ra, bị gió đưa đẩy lung lay nhẹ.

Germany định bước vào, bỗng có một hơi lạnh phả vào gáy nó làm nó giật nảy mình quay lại đằng sau.

-!!!
.

Đã mười mấy phút rồi, chúng nó vừa chơi xong một ván bài.

Vietnam vẫn thấy lo lắm, cậu không biết hiện tại người yêu mình hiện tại đang ở đâu hay có bị làm sao không.

Ngay lúc đó, từ ngay trên đầu họ vọng xuống một vài âm thanh lộn xộn, ngày lập tức lại trở về tĩnh mịch.

Và Vietnam quyết định chạy thẳng lên đấy để xem thế nào.

Nhưng ngay khi định bước lên cầu thang, Vietnam chợt khựng lại, hình như có tiếng nhiều người nói chuyện,hình như có cả giọng của China, và những tiếng bước chân đi xuống cầu thang.

Lúc này Vietnam mới thả lỏng ra một chút, có lẽ dạo này suy nghĩ quá nhiều rồi.

Máu trêu đùa nổi lên, cậu đứng nép vào bên cạnh cầu thang, định lúc đám người đó đi xuống thì đưa tay chộp cổ chân của một người xấu số, và cậu tóm được ai thật.

- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!

Tiếng thét vang vọng xé tan màn đêm, làm mấy cái người đang chơi bài trong phòng cũng phải bỏ dở cuộc chơi mà chạy ra xem có chuyện gì.

Vietnam đứng dậy, phá lên cười.

Nhìn thấy thủ phạm làm mình suýt nữa trượt chân té đập mặt đang đứng cười hề hề, Germany chỉ thẳng vào mặt cậu mắng lớn.

- THẰNG CHÓ!

Con mẹ mày đùa chó gì ngu vãi l*, lỡ bố mày ngã thật thì ăn c*c à?!

Người khi nãy bị Germany giật mình mà đột ngột ôm chặt đang cố đẩy nó ra, cũng cười phá lên.

- Ở đây có mấy người, nó lại tóm đúng chân cậu, không phải là xui quá đấy chứ.

- Hét to thật...

China cũng quay mặt đi cố nhịn cười, nhìn thấy em, Vietnam cuối cùng như trút bỏ được gánh nặng mà thở phào.

Cái lũ bài bạc kia cũng vừa mò ra đến nơi, nhìn thấy mấy người vừa đi xuống, đã thấy hoang mang không nói rõ thành lời.

- Ê– __________________________________________________________________ Nếu tớ chăm, trong tối nay sẽ xong được phần cuối của hành trình thám hiểm nhà hoang này.

Nhưng tớ cũng đặt ra một câu hỏi cho mọi người: Mọi người đoán hai cái người từ trên tầng "rơi" xuống cùng China và Germany là ai😉?
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Đa Cp] Happy Halloween (End)


- Sao hai người lại ở đây??!South Korea thắc mắc: - Đúng đó đúng đó!

Sao bảo không đi cơ mà?

America, và... –nó huých tay anh nó đứng bên cạnh– Thằng con sếp anh tên gì ấy nhỉ?

- Russia.

Bây giờ cả lũ chúng nó, đã đi tìm xong Greenland và Antarctica, cộng thêm hai người không mời mà tự có mặt là Russia cùng America, tụ tập trong cái thư viện cũ kia, đương nhiên là đã có chiếu trải ra sàn ngồi.

- Thật sự luôn Italy?

Mày mang cả chiếu đi?

Học theo năm phút thủ công à?!- Uống nước bánh trái gì nè các con, tớ có lòng tốt mang đi tiếp tế đó!

- America không biết khuân đâu ra mấy túi lớn đựng toàn nước ngọt và bánh kẹo đi phát cho từng người.

Japan nhận lấy chai nước từ tay nhỏ, tu ừng ực, khổ chứ thằng ghệ cái gì cũng mang theo trừ có nước.

- Nói thật âm mưu đi, mày đến đây không chỉ để mang đống đồ này đúng không?

- North Korea mở nắp chai nước cho thằng em, cứ nhìn chằm chằm America từ khi nhỏ mới xuất hiện đến giờ.- Đúng!

Đến để tiếp tế thì đứng sau rèm hù tớ làm mẹ gì!!

- Germany, vẫn đang rất thu dai.- Đoán được rồi à...America nghe xong chỉ cười xoà.- Thì đó, tớ định đùa mọi người ti tí cho có thêm không khí Halloween.

Nhưng tớ có mang đồ ăn đi bù rồi đây nè!Vietnam cắn miếng bánh quy, còn tiện tay đút cho người yêu một miếng.- Mà bất ngờ phết đấy, hoá ra hai vợ chồng Antarctica kia đi theo làm tay trong cho nhỏ America.

- Thảo nào vừa lựa lúc không ai để ý là trốn ra sau nhà trèo thang bộ lên tầng hai, làm tớ tò mò đi theo.

- China vừa ngậm bánh bồ đút vừa liếc liếc cái đôi nào đó.Tất cả bỗng im bặt hẳn, nhất là cái lũ bị lùa vào trong nhà, đứa nào cũng quay lại nhìn China, làm em cũng hơi giật mình.Vietnam kéo khẽ tay áo của em, nhẹ giọng hỏi:- Em, em đi theo họ rồi về hội từ lúc nào vậy?- Có về được đâu, em bị phát hiện xong bị bắt đi theo làm con tin để bịt miệng luôn mà??

Lúc gặp Germany trên tầng mới đi xuống đó.

- China cũng hoang mang lắm, sợ mình nói sai cái gì.Bây giờ thì lũ chúng nó lại quay sang nhìn nhau, vẫn chẳng ai biết tất cả đang phải trải qua chuyện gì.- Mọi người...

đều thấy được đúng không? – South Korea rụt rè hỏi.- Đều thấy.

- North Korea gật đầu.Rồi chúng nó lại quay sang nhìn Germany, nhìn cái bản mặt đã tái mét lại của nó, thầm may là mình ít nhất cũng đi cùng nhau.- Không– không đùa đâu!

China, tớ tưởng cậu đi cùng tớ lên tầng mà!!

Sự kỳ lạ lúc đó chỉ là trêu thôi...

Đúng không?- Không hề!- Tớ xác nhận, China đi cùng tớ từ lúc mọi người vào nhà đến giờ mà. – nhỏ America nói xen vào.Germany khẽ nuốt nước bọt, thôi may thì mọi chuyện cũng đã qua.

Japan chỉ bật cười nhạt, trong tông giọng cũng không có vẻ vui thích gì.- Khéo anh em lại gặp vong thật...- Cũng có thể...

Cái nhà này cũng có mấy tin đồn các thứ rồi, tớ không nghĩ nhiều nên chỉ định doạ mọi người một tí...

- America cúi mặt xuống, ngón tay gãi gãi đùi.- Nào ngờ chưa kịp doạ thì mấy người đã gặp vong trước rồi.

- Antarctica nhét thêm miếng bánh vào mồm, trông không sợ sệt gì lắm.Mọi người ngồi lại ăn uống một lúc rồi dọn đồ đi về, thề từ giờ không nghịch ngu mò vào mấy chỗ trông kinh kinh nữa.

Né xa tám thước.

Dù gì, sợ thì sợ nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi, bạn ma kia cũng được gọi là lành tính, trừ việc trà trộn vào lũ chúng nó ra thì cũng chẳng làm gì hại ai cả.Vừa bước ra khỏi căn nhà, Germany ngày lập tức quay lại giơ cho căn nhà ngón tay giữa, tạm biệt và hẹn không gặp lại.

Nó cũng tự nghĩ sau này bọn rảnh nợ này rủ đi đâu cũng chả thèm đi nữa, vía yếu quá mà.

Nghĩ đến việc lúc đấy còn ôm tay bá cổ với "thứ nào đó" mà rùng mình, rợn tới già luôn, về đến nhà phải khoe với mẹ mình gặp ma mới được.Đi mò mò tầm nửa tiếng cũng ra đến bìa rừng, cũng may nơi này nó thẳng đường đi vào nên không khó tìm lối ra lắm, chứ đêm hôm còn lạc giữa khu đồng không mông quạnh thì có mà cả lũ bốc cĐịnh là mỗi đứa một hướng, là ai về nhà nấy rồi đấy, nhưng nhỏ America bỗng bảo.- Đi tăng hai không?

Tớ bao. (Cũng tiện thể ghé xem lũ trẻ con kia thế nào )Đêm nay chắc không bay không về rồi.Dù dính lắm chuyện kỳ lạ, nhưng cũng vui phết đấy chứ.

Germany ôm tay China, dụi vai em, hưởng thụ hơi ấm quen thuộc, làm thằng người yêu em khó chịu nổ mắt, nhưng đách ai quan tâm?
__________________________________________________________________Tính ra cái hành trình đi chơi lễ này của tụi nhỏ sẽ không lâu đến thế đâu, chỉ là tự dưng tớ ngựa ngựa muốn xem tụi nhỏ mà hoá trang các thứ thì sẽ như thế nào, thành ra mới kéo dài đến vậy...Với lại, trường vừa trả điểm kiểm tra giữa kỳ xong, đúng sai làm tớ ngỡ ngàng quá, thấy cái gì cũng nản ngang😭🙏...

Chinchin premium thôi, chứ bình thường trông em í cũng chả khác gì mấy😔

Vong...

Germimi☺️, trộm vía rén vong

Lúc đầu tớ khá phân vân không biết nên cho nhỏ là thin thừn hay ácwỹ, nhưng lỡ quẹt thánh thiện qa rồi coi như nhỏ là thin thừn mang tâm hồn ácwỹ đi ha☺️

Cả thin thừn và ácwỹ luôn nì

Cái đôi này thì...
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Trio] Mình có ba người...


Chap này không nghiêm túc, có ngôn từ khuyết tật...__________________________________________________________________Chúng nó có ba đứa, ba đứa chơi với nhau cực thân, dù không đúng lứa đôi mươi nhưng ít ra vẫn mới ở đầu 2, là China, America và Germany.Câu chuyện hôm nay cũng là kể về ba đứa giặc giời này.Thực ra chúng nó cũng đã phải trải qua rất nhiều điều mới có thể thân thiết gắn bó như ngày hôm nay, đặc biệt là hai đứa China và America.

Hồi còn đi học ấy, hai đứa nó không chỉ đơn thuần là không ưa nhau thôi đâu, mà do tư tưởng đối lập, hai đứa nó coi nhau như kẻ thù số một của mình, hình như còn là tình địch nữa cơ, nói chung là ghét lắm, ghét vô cùng.Tính cách hai đứa cũng trái ngược hoàn toàn, trong khi nhỏ America năng động, vui vẻ, luôn cười tươi như hoa, gần như cả trường đứa nào nhỏ cũng quen cũng biết, luôn đem lại năng lượng tích cực cho mọi người.

Thì ở bên kia, China lại trầm lặng, xa cách và kiêu kỳ, em này thì chảnh, nên ít ai chơi thân được lắm, nên em hầu như chẳng có mấy bạn.Và chỉ thế thôi thì không nói làm gì, không hợp tính nhau thì lơ nhau đi, nước sông không phạm nước giếng là xong mà?

Nhưng chúng nó còn cạ nhau ở một vấn đề nữa, đó chính là "thần tượng".China thần tượng ngài USSR dữ lắm, trong mắt em, ngài vĩ đại và to lớn cực kỳ, là hình tượng đỉnh cao mà em luôn hướng đến, từ khi còn bé tí em đã ao ước đến cái ngày em ôm sổ sách, được đồng hành bên ngài như một vị thư ký trung thành rồi.

Nhưng nhỏ America lại suy nghĩ khác em hoàn toàn, nhỏ này tuy trông khùng khùng ăn hại vậy mà lại có chính kiến từ sớm phết, từ hồi còn đi học nhỏ đã biết tự mày mò mấy trò chứng khoán, rồi kinh doanh "chất xám", nói thẳng ra là bán đáp án đề ôn, cho mấy đứa trong trường, nói chung là có tự chủ kinh tế từ rất sớm.

Và với cái suy nghĩ đặt lợi nhuận bản thân lên hàng đầu, nhỏ thấy cái cách quản lý nhân sự của lão USSR cứ sao sao...

Kiểu, nhỏ nghĩ chính sách như thế thì rất khó để nhân viên tuân theo hoàn toàn, rất khó bền vững, nên nhỏ không ưa.Vì cái lí do đấy, gần như suốt ba năm đầu tiên học chung với nhau, hai đứa nó chẳng ở chung một chỗ bao giờ, bởi nếu China mà có buột mồm nhắc tốt về ngài USSR, chắc chắn America sẽ lại nhảy xen vào cho xem, China sẽ không cãi lại quá đâu, em ta chỉ âm thầm ghi thù trong lòng thôi, bởi em vốn đã không biết tự phản kháng...

Và rồi dần dần cơn thù giận cũng đã tích đến căng tràn, đến khi em không thể chịu đựng nổi nữa, đó là lần đầu tiên em phản kháng lại với những điều tiêu cực về mình.Hôm đó hai đứa lại móc mỉa nhau, cũng là do America không biết giữ mồm giữ miệng của mình, nhưng chủ đề của cuộc cãi vã hôm đấy không còn là về USSR nữa, nhân vật chính trong cuộc đấu võ mồm lần này lại là một người bạn khác của cả hai, Vietnam.

Tầm năm thứ hai, năm ba gì đó, America và Vietnam đúng là có một chút mập mờ, do Vietnam thấy những người năng động nhiệt huyết như nhỏ rất hợp tính, còn America thì thấy thằng này cũng hài hài hay hay, nhưng vì không thấy thích lắm nên cũng chia chân không lâu sau đó.

Từ đó America càng soi xét các mối quan hệ của mấy đứa trong lớp hơn, và nhỏ cũng chính là đứa đi đầu trong mấy trò trêu chọc gán ghép cặp trong lớp, dù đã bị các bạn phản ánh và bị mẹ mắng vài lần rồi nhưng nhỏ vẫn chả chừa, trò đấy vui mà.

Và hai nạn nhân lần này của nhỏ chính là thằng bồ hụt cũ và cái đứa nhỏ không ưa.Nhỏ đem những suy ngẫm của mình kể cho ông bạn cùng bàn North Korea nghe, và cũng được khai sáng thêm rằng hai đứa kia còn là hàng xóm, còn là "thanh mai trúc mã" lớn lên cùng nhau thì nhỏ đã chắc chắn đôi này mà không canon nhỏ làm con chó.

Cùng với North Korea, cả hai đã lập ra chiến hạm nhiều người đu nhất nhì cái trường này, page Vietchi.Từ hôm đấy Vietnam và China bị trêu nhiều lắm, thằng kia đã quen với những trò đùa ngu của lớp rồi nên cũng mặc kệ, nhưng China thì không mặc kệ nổi, em thấy khó chịu vô cùng!

Vốn nghĩ đời mình vào phải cái lớp như cái trại đao này thì cứ im im một tí, không đụng đến ai thì sẽ an lành sống qua bốn năm như những học sinh bình thường khác, nhưng con nhỏ em ghét cứ lải nhải bên tai về thằng cha em ghét mãi, được cả lớp cũng hùa theo, em có hiền như Phật cũng không lành tính nổi trong trường hợp này.

Và hôm đó, em đã tát America, giòn tan vang vọng lắm, khiến những tiếng cười đùa cũng chốc im bặt, bởi chẳng ai nghĩ một người luôn trầm tính, chưa bao giờ lên tiếng dù cho có bị oan, lại có thể đánh người đau như thế (trừ Vietnam).Từ ngày hôm ấy, cả lớp như có cách nhìn khác về em, không còn coi em như một đứa thụ động, thích chảnh nữa, đã ít đụng chạm đến em hơn, và mặt tốt là cũng đã có nhiều đứa dám bắt chuyện với em hơn, ít nhất chuỗi ngày đi học của em không chỉ còn đơn thuần đến lớp, ngồi, hết giờ thì ở lại một lúc, rồi đi về nữa.

Đặc biệt cũng là nhỏ America, nhỏ có vẻ quan tâm đến em hơn, chủ động nói chuyện, và những câu chuyện giữa hai đứa không chỉ còn là những cuộc cãi vã, tụi nó đã có thể nói chuyện với nhau như những người bình thường, dù ít, nhưng quan hệ giữa hai đứa vẫn bớt phần gây gắt hơn xưa.

Nhưng ship thì vẫn ship nha, ai bảo hai thằng đó real quá làm gì.Nếu China là loại trầm tính, ít nói, thì Germany nó là đứa mặc kệ sự đời mặc kệ xã hội luôn, trông như nó có thù với cả cái thế giới này vậy, nó luôn muốn ở một mình với chồng sách vở bài tập ôn luyện gì đó không biết móc từ đâu ra, nó bình thường thì như một đứa tự kỷ cách ly xã hội, thằng nào dám bén mảng phá hỏng không gian riêng tư của nó, nó đấm thật đấy, cọc lắm.

Gần như Germany còn ít bạn hơn cả China, nó cứ vùi mặt học lằm học lốn, chắc chỉ có đứa mặt dày như America chơi được (ai nhỏ này chả chơi được).

Hồi đầu năm, China còn nghĩ nó bị câm nếu như không phải nó giơ tay phát biểu bài, hai đứa này tuy thuộc dạng trầm tính giống nhau nhưng vẫn có điểm khang khác: China ít nói là do sợ nói, Germany ít nói vì đếch thèm nói.

Nhưng đụng đến bài tập là cái mồm nó lại bắn như súng liên thanh, nhớ đợt China và Germany chấp nhau về kết quả của một bài toán dù môn tự nhiên chưa bao giờ là điểm mạnh của em, nên em nhờ nó giảng hộ luôn, hai đứa cũng ngồi gần, thế là nó tâm huyết quá giảng bài qua cả một tiết, lấn cả giờ ra chơi, luôn mồm.

Đợt đấy thì America có châu đầu vào góp lời cùng, nhỏ học cũng được, và đương nhiên là không có cuộc nói chuyện nào lại có thể thiếu được bóng dáng của America.

Đó cũng là lần đầu tiên ba người của ba nền văn mình khác nhau là ba đứa chúng nó lại ở cùng một chỗ, mà không khí thì hoà hợp đến kỳ, đúng là chuyện lạ A4.Rồi dần đến năm cuối, trường chúng nó nhiều hoạt động tập thể hơn, chúng nó có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn, rồi chợt nhận thấy hoá ra đứa kia cũng không khó gần, ít nói đến thế.

Rồi đến khi China và America vô tình để lộ ra những điều họ luôn giấu kín với mọi người cho nhau, thì chúng nó triệt để quay xe làm bạn thân từ đó luôn (chắc một phần do muốn bịt mõm đứa kia không đi lan truyền linh tinh) ,Germany, cái đứa luôn khó chịu khi hai đứa kia tranh chấp cũng đã thở phào, ít nhất chúng nó cũng đã trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn nên có của một lớp học.Nhưng Germany đã nhầm, hai đứa này chơi với nhau thân như có duyên nợ từ mấy kiếp rồi ấy, ngày trước thì nó chỉ phải chịu đựng mỗi cái mồm của nhỏ America lảm nhảm xồn làm bên tai thôi, tỉnh thoảng thì có thằng Austria đến trêu ghẹo, nhưng bây giờ là hứng cả cú đúp luôn từ khi China tham gia vào cuộc chơi.

Hai đứa trông cũng không đến nỗi nào mà, trộm vía chơi toàn mấy trò con bò.

Rồi chẳng biết tự nhiên một lúc nào đó Germany cũng gia nhập đàn bò luôn, cơn ác mộng của ngôi trường chuẩn quốc gia cũng bắt đầu từ đó.Ba đứa chơi với nhau thì đều có những thay đổi cả tích cực lẫn tiêu cực, nhưng may là tích cực vẫn nhiều hơn.

China vớ được hai thằng hụt từ lớp chọn thì như bắt được vàng, tranh thủ nhờ hỏi bài nhiều lắm, em cũng chăm học phết đấy chứ, chỉ là đi thi không đủ vía thôi, mà America cũng hay nhờ em chỉ lại môn văn, nhỏ này lạ, gì cũng giỏi có mỗi văn là nó dốt đặc ra, dù cho mẹ nó vừa là giáo viên dạy văn vừa là chủ nhiệm lớp chúng nó.

America thì bớt lang thang phá phách hơn tí, bởi vì bận đi chơi với hai bạn rồi.

Germany cũng dạn dĩ hơn, nói nhiều hơn, và cười nhiều hơn nữa.

Nói chung là, ba đứa nó tự khắc chế lẫn nhau.Và cũng cùng nhau khắc chế lại trường.

Chả hiểu, vốn từ một học sinh ba tốt, ngoan ngoãn hiền lành, China từ khi chơi với hai đứa kia đổ đốn hẳn ra, em hay mắc các lỗi lặt vặt hơn, đôi khi đi học muộn (thường là mấy hôm America sang nhà em ngủ và mãi không chịu dậy), rồi trong giờ hay cười đùa, bị giáo viên nhắc nhở nhiều hơn.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp chúng nó lại thấy điều đó cũng khá tốt, cũng khiến người bớt lo về em hơn.

America thì vẫn thế, vẫn chểnh mảng, chơi bời, và Germany vốn cọc lại càng cọc, chắc tại lũ bè của nó nhiều phen làm nó khó kiềm chế quá.

Được cái Germany chơi thì cũng tình nghĩa, đụng đến anh em nó là nó va luôn, dù gì mẹ nó cũng đã dạy nó không được sợ bố con thằng nào, America cắn thì chỉ bị dại, chứ nó mà cắn là thẻ bảo hiểm y tế được cộng một đợt sử dụng luôn đấy.Sau trường chúng nó, trường cấp ba ấy, có một khoảng vườn khá nhỏ, gọi là vườn chứ trông nó rậm rạp chẳng khác gì rừng, trông cứ kinh kinh, nên ít ai thèm lui tới lắm.

Địa điểm đó trở thành nơi lý tưởng để Luxembourg, lớp trưởng D1, một thằng chuyên suy đời lẻn vào lén làm điếu cho bớt suy.

Hôm đấy cũng như mọi hôm, cậu ta ra rừng vào giờ năm phút, và hôm nay địa bàn của cậu có thêm ba vị khách không mời.

Cậu ta biết ba thằng này, America cũng từng có một thời gian học cùng lớp cậu mà, ba thằng trải chiếu ra đấy, oắt phắc, ngồi gác chân uống nước nấu cái gì đấy nghe mùi trông đại sự lắm mà cậu khá chắc là nấu xói mọi thành phần trong cái trường này.

Mặc kệ, cậu đành bỏ về lớp và mong rằng lần sau nhanh chân hơn cướp chỗ.

Ngày hôm đấy với cậu ta quả thật chẳng khác gì tra tấn, trong giờ thì bị giáo viên trách mắng vì tội của một vài thành phần trong lớp, còn phải ngồi nhìn crush mình ôm ôm ấp ấp với thằng khác, cậu ta phát điên mất thôi, và đang rất cần một hơi nicotine để giải toả tâm trí.

Sau tiết đó thì cũng là ra chơi luôn, cậu ta hô chào giáo viên xong cắp đít chạy ngay ra sau trường.

Và bất ngờ chưa, ba thằng yêu quái đấy thật sự bỏ cả một tiết chỉ để ngồi nấu xói ở cái vùng rừng rạp chỉ toàn bọ với muỗi đấy!!!Thực ra thì thời gian ba đứa nó chơi với nhau khi còn ngồi dưới mái trường cũng ngắn lắm, chỉ vỏn vẹn năm cuối thôi, tụi nó tiếc lắm mà, tiếc vì biết thế đã chơi với nhau từ sớm hơn, tiếc vì chưa quen được bao lâu đã phải mỗi đứa mỗi ngả rồi, nên hôm chia tay, America ôm chặt hai người anh em mà khóc lắm, nhỏ cũng vốn dễ khóc mà, và nhỏ cũng là người cuối cùng bước ra khỏi lớp, sau khi đã lưu giữ thật kỹ lại hình ảnh chốn đây.

Dù sau này America và China cũng có mâu thuẫn một chập nữa, nhưng đó là chuyện khi hai đứa đã là người lớn, và chúng nó cũng đã biết cách bày tỏ lòng mình hơn, và cuối cùng câu chuyện chỉ kết thúc đơn thuần là một vụ hiểu lầm.Có thể thấy, America và China là hai đứa chơi hợp tính nhau nhất, nhưng cũng không thể phủ nhận vai trò của Germany trong cái mối quan hệ ba người này.

Đối với hai đứa còn lại, Germany tuy cọc cằn, luôn tỏ ra khó chịu, ew loài người, nhưng lại chính là người trưởng thành nhất nhóm.

Nó luôn là người sẽ giải quyết vấn đề sau khi hai đứa kia phá phách đủ, sẽ luôn đề ra kế hoạch với mỗi hoạt động không chỉ của riêng nhóm, sẽ luôn là người đấm bỏ cha mấy thằng dám đụng đến cả bọn, sẽ luôn là người ở giữa gắn kết hai cái nam châm trái chiều kia mỗi khi cả hai lại cạ nhau, sẽ luôn là người nhón tay ăn vụng mỗi khi hai đứa kia đang chuẩn bị đồ ăn cho một chuyến đi chơi xa nào đấy, cái cuối cùng thì mình tạm thôi quên đi.

Bây giờ thì chúng nó lớn rồi, dù mỗi người mỗi công việc, mỗi hướng đi khác nhau, nhưng tại lưu luyến nhau quá, chúng nó vẫn giữ liên lạc và đi chơi đều đều.

Và lớn rồi thì chúng nó có cái gì khác ngoài sự nghiệp ra?

Có người yêu.America thì tính nhỏ cũng đa tình, nhỏ thèm được yêu lắm, nên cũng lắm người yêu, thế nên cũng bị trap nhiều.

Thật đấy, nhỏ đã yêu ai thì tốt với người ta cực kỳ, khổ nỗi hầu như mọi thằng tìm đến nhỏ đều do nhỏ giàu thôi, nhỏ sầu vô cùng😔 Mà gu bồ của America cũng lạ, ngạo nghễ thợ săn hồng hài nhi mà, nhỏ cứ em trai nào thấp tuổi hơn mà cao ráo sáng sủa là đổ tất.

Nên nhỏ mới mê Russia, thằng con trai của cái lão mình ghét.

Thằng bé đấy cũng ngang lứa em trai nhỏ Canada, cũng mang lại cho nhỏ sự an toàn giống Canada, nên nhỏ chốt lắm.

Cũng là Russia cứu America lên khỏi vũng suy sau khi bị người yêu cũ phản bội mà...Còn China thì chúng ta đã tìm hiểu nhiều rồi, tính trap người ta mà thành ra yêu thật, và hai đứa nó vẫn tình đậm đà lắm, dạo này thấy suốt ngày anh anh em em rồi ôm ấp gặm mồm gặm cổ nhau suốt thôi.Vậy Germany thì sao?

Nếu như America bị trap, China trap hụt, thì theo nguyên lý một mối quan hệ ba người luôn có sự bù trừ cho nhau, nó sẽ là người chuyên đi trap thằng khác.

Đúng rồi đấy, trông im ỉm khó tính khó nết vậy thôi, nó thích nhất cái trò gieo thương nhớ xong bỏ đi không dấu vết lắm.

Thực ra nó làm vậy cũng có lý do cả, nó muốn tìm lại cảm giác mà tình đầu của nó để lại, câu chuyện này ta sẽ đi sâu vào lần sau, bây giờ thì chúng ta cứ biết là nó là một red flag điển hình là được.Nên khi America và China đang vui chơi đâu đây với người yêu, nó vùi mình trong đống công việc, nói chung là lắm mối tối chạy deadline.__________________________________________________________________Như nhiều ngày, hôm nay ba đứa chúng nó lại có hẹn đi chơi thâu đêm với nhau.

America lịch trình thì không ổn định, có khi nhỏ sẽ bận kín tuần mà mỗi ngày chỉ được chợp mắt vài tí, hoặc có khi không nghỉ luôn, đợt nào nhỏ giải quyết công việc gì suốt mấy ngày, xong việc là lăn ra giường ngất liền tù tì ba hôm, làm anh em gia đình sợ khiếp vía lo quýnh cả lên, nhỏ thì cũng liều, vài lần vào viện chuyền nước rồi vẫn còn chưa chừa, vẫn quẩy job nhiệt tình lắm.

Nhưng cũng có khi gần cả tháng liền America chẳng có việc gì làm, công việc của nhỏ cũng dựa nhiều trên cảm hứng mà, như là lúc này cũng thế, nhỏ rảnh rỗi nên mới rủ hai đứa bạn đi chơi chứ.Từ khi quen thằng cu con trai của USSR, America ra vào địa phận công ty lão thoải mái lắm, điều kiện là phải có thằng bé Russia đi kè kè bên cạnh để giám sát thôi.

Nhỏ tìm tận ghế China để kéo em đi chơi luôn, nhanh còn tiện qua đón cả Germany.Nhỏ nhanh chân ôm chầm lấy cổ China từ đằng sau, kiễng chân hơi mỏi tí.

Nhỏ cười khúc khích.- Đi chơi thôi cục cưng, vứt mẹ việc đi!China cũng phải bật cười, dọn đồ vào túi, tan ca sớm tí sếp chắc chả ý kiến gì đâu.

Nhìn hai đứa nó cứ tíu tít cả lên với nhau, Vietnam gai cả mắt, cậu rõ biết tụi nó chơi với nhau từ lâu trước cả khi cậu chơi China rồi nhưng vẫn không nhịn nổi cảm thấy hơi khó chịu.

Liếc liếc hai đứa nó, Vietnam đưa tay lên kéo nhẹ tay áo của China, trong tông giọng như đang cố tỏ chút vẻ đáng thương.- Em, nay chúng mình định đi ăn ngoài với nhau mà...China nghe vậy cũng hơi ngập ngừng, em hết nhìn người yêu rồi lại quay sang nhìn thằng bạn vẫn đang cười tủm tỉm.- Nè, China hôm nay có hẹn với tụi này trước nhé!- Vietnam, em xin lỗi...

Hôm khác hai đứa mình đi sau được không?

Bọn em cũng lâu rồi chưa được gặp nhau ấy...Rồi China cúi xuống hôn nhẹ vào cổ Vietnam, lặp lại câu xin lỗi.

Cậu thở dài, em ta rõ ràng biết cậu không thể nào từ chối được một em người yêu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mà.

Vietnam nói trong nỗ lực níu kéo cuối cùng:- Vậy để anh chở em-- Không cần không cần, bọn này tự túc được!

- Nhỏ America một lần nữa chen vào, vỗ đét mấy cái vào vai Vietnam rồi nắm tay China kéo đi - Vậy nhá, bai bai!Sau khi hai người kia đi mất hút rồi, Vietnam mới ngồi phịch xuống chỗ của China, gục mặt xuống bàn thở dài.

Russia bây giờ mới dám lại gần, lay lay lấy người của Vietnam.- Còn ổn không đấy chú?- Lần sau xích thằng bồ mày kĩ vào!

Và đừng gọi là anh là chú nữa!!- Chú!- Anh bằng tuổi người yêu mày đấy!.

Hai đứa nép lại dưới mái hiên để trú mưa, không dám bước vào nhà.

Chúng nó chưa bao giờ ở gần nhau như thế này, thêm cả những chuyện vừa xảy ra, thật sự, trong lòng cả hai đứa trẻ đều đang rất hỗn loạn.

America thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang China, một tí rồi lại thôi, môi mấp máy, hẳn nhiên nhỏ đang ngập ngừng điều gì đó, hai tay bấu chặt lấy chiếc khăn đang quàng lên cả người ướt sũng.

- Cậu- - Lúc nã- Hai đứa trẻ ngước lên nhìn nhau, rồi nhỏ bật cười, China chỉ tiếp tục cúi đầu xuống.

Lần này America đã có thể nhìn thẳng vào China, nhỏ quyết định sẽ là người mở lời trước, nói ra điều đang đóng tổ suy tư trong lòng nhỏ.

Hít sâu một hơi, ngẫm lại thì hình như cả hai chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện tử tế.

- Tôi chưa bao giờ thấy cậu như lúc nãy- Ý là, cậu lúc nào cũng đồng ý với tất cả mọi thứ xảy đến với bản thân ấy.

Như là, mấy cái đống công việc lặt vặt trên lớp, cậu luôn ôm tất, ai giao cái gì cậu cũng làm được hết...

Rồi America khẽ nước bọt.

-Cậu... giỏi thật, tôi chưa thấy cậu bảo không thể làm được với bất kỳ việc gì bao giờ...

China vẫn cúi mặt xuống.

- Do giáo dục thôi... mẹ tôi dặn luôn phải làm nhiều hơn người khác như vậy...

Cả hai lại im lặng, America vẫn nhìn China, đứa trẻ này cũng chỉ ngang nhỏ thôi, vậy mà nhỏ cảm giác như trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhỏ đã nghĩ bản thân chẳng thể làm được gì, mình còn chẳng biết thế nào thì giúp được ai, chỉ còn cách dùng sự lạc quan đến khó hiểu này để cố gắng cổ vũ, thì em lại luôn thầm lặng giúp đỡ tất cả mọi người, âm thầm đến mức còn chẳng ai để ý tới.

Nhưng nhỏ để ý rồi, dù lúc nào cũng tỏ ra kiêu kỳ như vậy nhưng em vẫn luôn quan tâm tới mọi người từ đằng sau, và chẳng đòi hỏi ai phải biết đến hay đền đáp em điều gì.

Nhỏ ngưỡng mộ em vô cùng luôn.

- Tôi cùng chưa từng thấy...

Cậu nói bản thân mình tới giới hạn bao giờ.

China ngước mặt lên, nhìn thẳng vào America, giọng êm nhẹ lắm, như không vậy.

Nhỏ hơi cười, nghiêng đầu hỏi lại em.

- Tại sao?

- Thật sự nhiều cái tôi thấy mình chẳng bằng cậu, cậu vui vẻ, lạc quan, còn nhiều bạn nữa.

Như chẳng có thứ gì có thể kìm chân cậu lại trừ môn văn ra vậy...

Cậu tự do lắm, làm tôi bất ngờ nhiều lần, tưởng chừng như bản thân cậu chẳng có cái giới hạn nào ngăn cản cậu chạy theo những điều cậu muốn ấy...

- Um.

Còn cái sợi xích ở chân cậu chắc là "định kiến" nhỉ?

America khẽ mỉm cười, còn China hơi giật mình, khẽ thu chân lại gần người mình hơn.

- ...Ý là?

Nhỏ bỗng ngồi sát lại gần em hơn.

- China, sống cho bản thân nhiều hơn nhé?

Em hơi ngập ngừng, quay mặt đi, đôi mắt hai màu trong như ngọc kia như muốn nhìn thấu cả tâm hồn em vậy.

- Cậu mới cần sống cho bản thân ấy!

Người thì mạnh mẽ lắm hay gì mà không biết lượng sức mình, thấy ai cũng muốn giúp!

- Chúng mình giống nhau phết mà!

America bật cười khúc khích, tiếng cười nhẹ len vào màn mưa vẫn không ngừng nặng hạt, làm em cảm thấy tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

- Hôm tới, mấy trò chơi bên biển các thứ đó, chúng ta chung đội nhé?

Lần này đến lượt America ngạc nhiên, không ngờ lại có thể nghe được những lời này từ chính China.

- Chốt luôn!

Nhỏ nhe răng cười tít cả mắt, đưa nắm tay ra ý định muốn cụng tay với em.

- Chốt.

- Germany?!!

Bàn tay đang cụng với nhỏ không phải là China, mà là của người nhìn thấy hai nhỏ hâm điên thấy mưa không chạy ngay đi rồi ướt sũng người ngồi ngoài cửa tâm sự, thấy thương quá nên mang bánh ra bón cho, thành ra nghe lén được âm mưu cô lập cả lớp của hai cái đứa này.

- Germany!

Chơi luôn không?

Đội năm người mà!

America vòng tay qua cổ nó kéo lại về phía hai đứa nó làm Germany loạng choạng phải chống tay đỡ để không ngã dập mặt.

- BỎ RA!

ƯỚT NGƯỜI BỐ MÀY!!!

.

- Nhớ thật ha?

Cậu luôn làm tớ bất ngờ như vậy.

Thật sự là vui lắm - Hihi, cậu bây giờ vẫn là thần tượng của tớ, như lúc đấy.

- Ừm, còn hai người cũng luôn làm khổ tớ như xưa, lớn đéo khác mẹ gì.__________________________________________________________________Bonus cảnh một buổi đi chơi bình thường của lũ ranh nì.

Lần tới các cậu muốn xem tình iu trẻ trâu máu chó hay tình già nào ☺️?
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
vẫn là ngẫu hứng (nhưng là vẽ)



1.

Ger mi nhon 🤏

Empe của mommy, trộm vía đến lớn vẫn chưa được nuôi con moè nào (tại còn sống chung với mẹ🤌)2.

Dựa trên một câu chuyện có thật💀

Mấy nhỏ đáng iu thế này...

Mấy này toàn mấy tấm cũ tớ quẹt trong lúc chẳng biết làm gì..., giờ idea tràn như đê vỡ mà không móc ra được thời gian để triển💀Nếu các cậu thấy mấy mẩu linh tinh tớ quẩy ra cũng có tính giải trí, tặng tớ một ngôi sao bên dưới được không👉👈Xin cam on 🌹( Có phải tại máy tớ có tật hay không mà tớ cảm giác ảnh up lên nó cứ bị mờ căm như văn hoá phẩm không lành mạnh ấy💀?)
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Vietchi] •Story•


Tiếp nối sau khi hai đứa tụi nó "tỏ tình" nhau, rồi đưa nhau về nhà._________________________________- Ừm... cảm ơn...China ngượng lắm rồi, cậu ta thả em xuống trước cổng nhà em, mà nếu không phải vì cái chân đau vẫn còn đang rỉ máu này thì em đã kiếm cái cớ nào chào tạm biệt thật nhanh rồi chạy ngay vào nhà úp mặt vào bồn tắm để mất trí nhớ luôn chứ em chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Không đâu tự nhiên được một thằng bạn trai từ trên trời rơi xuống.

Mọi việc đi quá một trò đùa rồi...- Cảm ơn?

Mỗi thế?

Vietnam vẫn nán lại, nắm chặt cổ tay em phòng khi em vùng lên bỏ chạy, mà rõ ràng với tình trạng chân của China hiện tại thì em có lên ga số bốn cũng chỉ khập khiễng lò cò thôi, trông buồn cười lắm.

Cậu ta nhìn em, mỉm cười làm em sợ hãi lạnh toát cả sống lưng, thằng này sẽ không bắt em chịu trách nhiệm rồi lăn ra đất ăn vạ ầm lên đấy chứ?

Tha cho China đi!

Thả ra cho China vào nhà với gia đình êm ấm của China đi mà!- Ờ...

C-cảm ơn vì đã đưa tao về...

Còn gì nữa à?Vietnam bật cười một tiếng, nhẹ thôi nhưng vẫn đủ để China giật bắn cả người.- Mày quên mối quan hệ của hai đứa bây giờ là gì rồi à?- Hả...?- Là, người yêu đấy.

- Nói đến cái từ đấy Vietnam cũng hơi nóng mặt, quay sang hướng khác gãi gãi tai.- À...Rồi, sao nữa.- "À" cái gì?

Tạm biệt thì ít nhất cũng nên hôn chào người ta cái chứ!

Nói như chẳng có gì vậy...Vietnam hơi gắt lên, vệt đỏ đã lan rõ sang hai gò má.

China nhìn chằm chằm cậu, hơi mất tự chủ mà khẽ đưa mặt lại gần.

Khi môi em đã sắp đậu xuống nơi má ửng đỏ đó, em chợt run rẩy mà đứng thẳng người lên, giật phắt tay ra toan bỏ chạy.

Chắc Vietnam cũng hơi hụt hẫng một chút, cậu ta ngay lập tức kéo China lại, tay nâng bên má của em lên, mặt đối mặt, rồi giáng ngay khoé miệng một nụ hôn mạnh.

Đến khi thả ra, China vẫn đứng yên trợn tròn mắt nhìn cái người vừa cưỡng hôn mình, mọi thứ diễn ra quá nhanh, và có quá nhiều thứ diễn ra trong một buổi tối hôm nay khiến em như bị quá tải.Vietnam trông vui vẻ lắm, tay còn vu vơ vén vén lại tóc mái hơi rối ra của em.- Về nhớ băng lại chân cẩn thận đấy.

Đi vào đi.China gật đầu nhẹ, nhất thời không biết nên nói gì trong trường hợp này.

Em nhìn người kia một chút, rồi quay lưng bước vào cổng nhà, bước vào nơi mà Vietnam không thể nào đến được.Cậu tung tăng về mái ấm của mình phía bên sông, trông yêu đời hạnh phúc lắm, mà đương nhiên rồi, được crush tỏ tình trước thì ai mà chả sướng.- Con trai cưng của cả nhà về rồi đây!- Mày còn biết đường về à?

Tưởng chết rú xó nào ngoài đường rồi chứ.Mặt Trận ngay lập tức bị một cốc vào đầu.Trên hành lang trở về phòng mình ngủ nghỉ, Vietnam bỗng nghe thấy tiếng ai gọi tên mình.

Cậu quay lại xem thì thấy người chị cả đang vẫy cậu.

Vietnam tiến lại gần khó hiểu, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị chị lôi ra ban công, đóng cánh cửa ngăn cách với hành lang lại, thấy chưa an toàn lắm, cô kéo cả rèm lại che, ánh mắt thoáng qua căn phía bên kia sông, rồi khoác cổ Vietnam kéo lại gần, khẽ hỏi:- Em, với đứa con trai cả nhà bên kia, có này kia kia nọ với nhau đúng không?Vietnam ngạc nhiên.

- Uây sao chị đánh hơi nhanh thế?

Bọn em mới xác định quan hệ vài tiếng trước thôi mà?Cô nhìn thằng em trai bé bỏng, nhếch miệng cười.- Hai đứa chúng mày tối muộn hôn hít nhau trước cửa nhà nó, chị nhìn thấy hết.- Mới thơm thơm thôi, hôn hít nghe nặng quá...Một khoảng lặng ngắn giữa hai chị em, trước khi Vietminh tiếp tục cất tiếng.- Thật không?- Trông chúng em giả lắm à?- Không phải, ý chị là em có xác định với em ấy thật không, hay là hai đứa chỉ chơi bời cho vui thôi?Vietnam nhìn sang căn nhà lớn có phần cổ kính kia, đưa mắt qua từng ô cửa nhằm tìm đến phòng của China.- Em cũng chưa biết, có thể chúng em cần nhiều thời gian ở gần nhau hơn?- Hơn hai mươi năm sống cạnh nhau chưa đủ à?- Cái đó không tính??Vietminh nhìn đứa em ngây dại, khẽ thở dài.- Dù thế nào cũng đừng có làm con người ta buồn đấy!- Em biết mà...

Chị, chuyện này chị giữ bí mật cho chúng em được không?

Đừng kể cho ai trong nhà, nhất là cha...- Rồi rồi biết rồi, nhưng đến lúc cần, chính em phải tự mồm nói ra, nhớ chưa?Vietnam gật đầu mạnh, tạm biệt người chị rồi trở lại về phòng, cậu bắt đầu thấy nhớ cái cục cáo nhỏ kia rồi, phải lăn lên giường nhắn tin cho người ta tí mới được..Nằm lăn ra chiếc giường mềm mại yêu quý, Vietnam cầm điện thoại lên, sau khi xác nhận anh em vẫn còn đủ nhân sự trở về thì ngay lập tức nhắn cho China hẹn mai đi chơi.

Cậu lướt lên những dòng tin nhắn cũ, cũng phải hơn một năm rồi hai người không nhắn gì cho nhau.

Cũng phải thôi, đi làm thì chạm mặt nhau suốt rồi, ngoài việc công thì cả hai cũng không có việc gì để nói, cũng chỉ sợ nói chuyện lâu quá lại lao vào đấm nhau.Để mà ngẫm thì, Vietnam cũng không rõ bản thân tại sao lại thích người ấy, cũng không rõ là thích từ bao giờ, có thể là từ những năm cuối cấp, khi mà cậu mong muốn người kia có thể dành sự chú ý đến cho mình, khi mà cậu ước cả hai có thể ngồi xuống và nói chuyện với nhau như hai người bạn, khi mà cậu không thể nhìn thấy được gì ngoài sắc đỏ ngọc kia, hoặc trước cả khi đó nữa, ai mà biết được.

Chỉ là những khi bóng dáng ấy không còn hiện hữu trong tầm mắt, cậu lại thấy trống vắng thế nào.

Hai đứa từ khi mở mắt đã thấy mặt nhau, suốt mấy chục năm lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau và đánh nhau như vậy, bảo Vietnam không có tí cảm xúc gì với China mới là kỳ lạ.

Ngay khi nhận ra bản thân có tâm tư riêng với China, Vietnam đã hẹn luôn hai thằng bạn thân một chầu tâm sự để bày tỏ, đi với nhau mấy năm nay cậu cũng chẳng muốn giấu diếm gì chúng nó, vả lại có khi hai đứa nó lại giúp gì được cậu trong lúc này thì sao.Cuba thì khá là bình thường sau khi nghe xong Vietnam thổ lộ, có vẻ cậu ấy cũng đoán trước được vụ này rồi.

North Korea tuy trông hơi gấp gáp một tí, nhưng phản ứng cũng không quá khích cho lắm, dù sao hai thằng đấy cũng khuyên Vietnam nên dũng cảm cưa cẩm con nhà người ta rồi.

Vietnam đâu biết, chiếc fanpage Vietchi bao lâu nay phủ bụi đang hồi sinh mạnh mẽ và bùng nổ như thế nào.Tự dưng nghĩ lại lại thấy nhớ China quá, tin nhắn gửi đi thì bên đó cũng đã xem rồi, nhưng chưa trả lời lại cậu.

Vietnam không trách em đâu, cậu cũng hiểu rõ em đang bối rối thế nào sau vụ vừa rồi, và vì là một chàng trai (thư giãn) tử tế, Vietnam đương nhiên sẽ không cưỡng ép gì người mình thương đâu.

Vietnam gọi thẳng luôn đến cho China.Vietnam thề, mình nhớ giọng của em quá thôi.Cách đó một con sông, China cũng đang nằm úp mặt vào gối, tâm trạng vô cùng hoảng loạn.

Vietnam khi nãy đã nhắn tin rủ em ngày mai đi chơi, nhưng vì chưa ổn định được cảm xúc, China vẫn chưa biết nên trả lời như nào.

Chẳng lẽ lại block?

Chắc cậu ta cũng không giận em đâu ha?

Dám nghĩ dám làm, China cầm máy lên, định nhấn chặn luôn người dùng này thì bỗng người dùng này gọi đến, làm em giật mình mà trượt tay đánh rơi.

Em bối rối gạt nút gọi để ngắt, nhưng ngay lập tức thấy hối hận ngay sau đó.Thằng chả bên kia nghĩ em giận mình, quay sang spam tin nhắn xin lỗi đến giật cả máy.Nhìn mấy cái emoji mặt mếu bay tán loạn màn hình, China đành phải gọi lại cho Vietnam để dỗ dành bạn nhỏ ấy.- Tao xin lỗi mà.

Mày đừng có giận nữa nhé, mai không đi chơi cũng được.

Tao xin lỗi...- Đừng xin lỗi nữa...

Mày có làm gì sai đâu.- Vậy là mày không giận nữa à?- Ừ, không giận...Vietnam khẽ cười khúc khích, trông cậu như trai non mới tập yêu lần đầu vậy.- Thế, mai cậu thích đi đâu không?China khẽ rùng mình, em vẫn chưa quen được với việc thay đổi xưng hô, chẳng dám nghĩ đến sau này yêu lâu thì nói chuyện với nhau như thế nào.- Đâu cũng được...Tiếp sau đó là một tràng những địa điểm, những quán ăn, khu vui chơi, nơi phù hợp( hoặc không) cho những buổi date đầu tiên của hai đứa mà Vietnam xổ ra, cậu muốn em có được trải nghiệm tốt nhất với mình qua lần đầu này, nên gợi ý nhiều lắm.

Nghĩ ra được nơi nào vui, cậu liền kể tất cho em, nào biết người bên kia đã nằm xuống ôm gối lim dim rồi.

- Đó, cậu muốn đi đâu?- Mày chọn đi.....- Vậy là... mình hẹn hò rồi à...- Ừ, hẹn hò rồi.Vietnam cười ngoác cả miệng, mới để ý giọng của China đã gần như thều thào, cậu hỏi thì đáp lại cũng chỉ còn tiếng thở đều của người kia.

Cậu nhẹ nhõm cười, tắt điện, nằm xuống và kê điện thoại lên gần tai, rồi cũng chịu ngoan ngoãn đi ngủ.Cuộc gọi hôm ấy kéo dài đến tận khi điện thoại của một trong hai sập nguồn..Từ cái ngày định mệnh hôm ấy, hai đứa nó đi riêng với nhau nhiều lắm, dù đôi lúc vẫn có cãi vã nhỏ nhặt, cũng mấy lần suýt thì vỡ đôi đấy, nhưng rồi chúng nó lại về với nhau.

Dù sao từ nhỏ tụi nó đã thế rồi, tụi nó đâu có giận nhau lâu được đâu.Vietnam rất thích nghe em hát, khi rảnh sẽ luôn vòi vĩnh nghe giọng em, em yêu của cậu hát hay mà.

Rồi China sẽ để cậu gối đầu lên đùi mình, nghịch đầu cậu rồi ngân nga những giai điệu bằng thứ tiếng mà cậu nghe không hiểu.

Nhưng vì đó là em hát, nên cậu thấy hay.Vietnam cũng thích được em nấu ăn cho lắm, mặc dù chưa từng nói ra, nhưng China vẫn thường xuyên làm cả phần cơm trưa cho Vietnam mỗi hôm đi làm.

Thậm chí còn cố gắng học cách nấu sao cho hợp khẩu vị thanh đạm của nhà cậu, chứ em thì phải hơn năm bát gia vị đủ loại cơ.China không thích việc ra ngoài lắm, trừ khi đi chơi với tụ bạn thân hay đi làm thì em thích cắm mặt ở nhà ngủ hơn.

Nhưng Vietnam thì khác, cậu ta ham chơi, nên cũng rủ em đi cùng rất nhiều, China có từ chối đấy, nhưng trường hợp đó khá ít, và thường thì em sẽ chọn đi chơi cùng bạn trai.Tí tởn với nhau vậy chứ, giai đoạn đầu chúng nó vẫn là yêu đương thầm lặng để giấu gia đình, bởi chúng nó biết kiểu gì thì phụ huynh hai nhà có mơ mà đồng ý.

Có đi về cùng đường mà thấy bóng cây cầu từ xa xa đã tách nhau ra hai ngả rồi, chúng nó vẫn sợ lắm chứ.

Nhưng giấu làm sao mà giấu mãi được, chúng nó bị đứa em trai quý hoá China bắt gặp khi đang ôm ấp nhau ngoài quảng trường.

Thằng bé đấy thì nghe lời mẹ nó lắm, về là kể tất tật cho Qing.

Khỏi phải nói cũng biết người giận đến thế nào.

Đứa trẻ mà người yêu thương nhất lại đang giấu người yêu đương với thằng con trai của cái tên mà người hận nhất, ai mà chẳng mất bình tĩnh.Tối hôm ấy, China quả thật bị mắng rất nặng, Qing cấm em qua lại tiếp tục với Vietnam, bắt em chia tay cậu ngay lập tức.

Chính China cũng thấy khó mà hiểu được, tại sao mẫu thân lại căm ghét nhà bên kia đến vậy cho dù cả hai là hàng xóm từ rất lâu.

Và cũng chẳng hiểu tại sao, ngày hôm ấy em lại dám làm trái lời của người, em sẵn sàng nói rằng mình yêu Vietnam cho dù bị ăn tát đến đỏ cả hai má.

Cho đến khi uất ức không nhịn được mà vùng lên chạy về phòng, em đâu biết người cũng khổ tâm thế nào, Qing mệt mỏi ngã xuống ghế, cố kìm lại khoé mắt cay cay.- Con ơi, người con đang yêu là con trai của một tên phản bội....Ngày hôm ấy từ lúc về Vietnam vẫn vui vẻ lắm, chẳng biết hay gì người yêu đang bị mẹ đánh cho sưng mặt.

Cậu huýt sáo tung tăng bước vào nhà, thấy trong nhà đang vận chuyển đồ đạc gì trông bận rộn lắm, Vietnam biết chứ, trong nhà vừa bị bỏ trống một căn phòng, và gia đình cậu dạo này cũng không được yên ổn cho lắm.

Vừa hay là người trong căn phòng đó không còn ở đây nữa, Vietnam xin luôn được chuyển vào đấy.

Vừa nói dứt câu, cả nhà liền quay sang nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ lắm.Dù bị gặng hỏi lí do nhưng Vietnam quyết không trả lời, vẫn cứ tủm tỉm đòi ở đó cho bằng được, lời cậu út cũng có sức nặng lắm đấy, nên sau cùng cả nhà cũng đành thoả hiệp theo thôi.

Trong một lúc khi không ai để ý, Vietminh lại kéo đứa em trai lại thì thầm vào tai.- Sao tự nhiên lại muốn chuyển phòng, không thấy cha đang căng cực ra à?- À, cái này nói cho riêng chị thôi nhé.Vietnam cũng chỉ cười tít cả mắt lại.- Ban công phòng anh H- phòng đó đối diện với phòng của China.Vietminh nghe xong liền đẩy vai cậu ra, bĩu môi.- Tưởng thế nào chứ.

Vẫn là cách cả con sông thôi mà.- Ít nhất vẫn ngắm người dễ hơn!Khi đã yên vị trong căn phòng mới, Vietnam liền ra ngay ban công để thử tầm nhìn.

Dù vẫn hơi xa, nhưng cậu vẫn thấy được em đang gục người sấp xuống giường trông mệt mỏi lắm ( chỉ khi đi ngủ China mới đóng cửa sổ ấy mà).

Cậu vui vẻ cầm điện thoại lên muốn gọi ngay đến em.Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến China giật mình ngẩng đầu dậy, thấy tên người gọi liền bắt máy, cố để cho giọng mình bình thường nhất nhưng cậu vẫn nhận ra.- Sao lại khóc rồi?- Mẫu thân tôi biết chuyện hai đứa rồi, vừa bị đánh...- Nín đi nha, mai đi chơi đâu tiếp cho đỡ buồn không?- Cậu chỉ biết đi chơi thôi à!- Hì hì...Một khoảng ngừng dài giữa cả hai, trước khi Vietnam tiếp tục.- Ngẩng đầu lên đi.

Tớ yêu cậu mà.China ngẩng mặt lên như lời cậu, thấy ngay một cậu rồng nào đó đang vắt vẻo trèo vào phòng mình từ cửa sổ, làm em giật mình định lao đến cho một đấm.- Làm cái trò gì thế hả?!!
 
Back
Top