Chap này không nghiêm túc, có ngôn từ khuyết tật...__________________________________________________________________Chúng nó có ba đứa, ba đứa chơi với nhau cực thân, dù không đúng lứa đôi mươi nhưng ít ra vẫn mới ở đầu 2, là China, America và Germany.Câu chuyện hôm nay cũng là kể về ba đứa giặc giời này.Thực ra chúng nó cũng đã phải trải qua rất nhiều điều mới có thể thân thiết gắn bó như ngày hôm nay, đặc biệt là hai đứa China và America.
Hồi còn đi học ấy, hai đứa nó không chỉ đơn thuần là không ưa nhau thôi đâu, mà do tư tưởng đối lập, hai đứa nó coi nhau như kẻ thù số một của mình, hình như còn là tình địch nữa cơ, nói chung là ghét lắm, ghét vô cùng.Tính cách hai đứa cũng trái ngược hoàn toàn, trong khi nhỏ America năng động, vui vẻ, luôn cười tươi như hoa, gần như cả trường đứa nào nhỏ cũng quen cũng biết, luôn đem lại năng lượng tích cực cho mọi người.
Thì ở bên kia, China lại trầm lặng, xa cách và kiêu kỳ, em này thì chảnh, nên ít ai chơi thân được lắm, nên em hầu như chẳng có mấy bạn.Và chỉ thế thôi thì không nói làm gì, không hợp tính nhau thì lơ nhau đi, nước sông không phạm nước giếng là xong mà?
Nhưng chúng nó còn cạ nhau ở một vấn đề nữa, đó chính là "thần tượng".China thần tượng ngài USSR dữ lắm, trong mắt em, ngài vĩ đại và to lớn cực kỳ, là hình tượng đỉnh cao mà em luôn hướng đến, từ khi còn bé tí em đã ao ước đến cái ngày em ôm sổ sách, được đồng hành bên ngài như một vị thư ký trung thành rồi.
Nhưng nhỏ America lại suy nghĩ khác em hoàn toàn, nhỏ này tuy trông khùng khùng ăn hại vậy mà lại có chính kiến từ sớm phết, từ hồi còn đi học nhỏ đã biết tự mày mò mấy trò chứng khoán, rồi kinh doanh "chất xám", nói thẳng ra là bán đáp án đề ôn, cho mấy đứa trong trường, nói chung là có tự chủ kinh tế từ rất sớm.
Và với cái suy nghĩ đặt lợi nhuận bản thân lên hàng đầu, nhỏ thấy cái cách quản lý nhân sự của lão USSR cứ sao sao...
Kiểu, nhỏ nghĩ chính sách như thế thì rất khó để nhân viên tuân theo hoàn toàn, rất khó bền vững, nên nhỏ không ưa.Vì cái lí do đấy, gần như suốt ba năm đầu tiên học chung với nhau, hai đứa nó chẳng ở chung một chỗ bao giờ, bởi nếu China mà có buột mồm nhắc tốt về ngài USSR, chắc chắn America sẽ lại nhảy xen vào cho xem, China sẽ không cãi lại quá đâu, em ta chỉ âm thầm ghi thù trong lòng thôi, bởi em vốn đã không biết tự phản kháng...
Và rồi dần dần cơn thù giận cũng đã tích đến căng tràn, đến khi em không thể chịu đựng nổi nữa, đó là lần đầu tiên em phản kháng lại với những điều tiêu cực về mình.Hôm đó hai đứa lại móc mỉa nhau, cũng là do America không biết giữ mồm giữ miệng của mình, nhưng chủ đề của cuộc cãi vã hôm đấy không còn là về USSR nữa, nhân vật chính trong cuộc đấu võ mồm lần này lại là một người bạn khác của cả hai, Vietnam.
Tầm năm thứ hai, năm ba gì đó, America và Vietnam đúng là có một chút mập mờ, do Vietnam thấy những người năng động nhiệt huyết như nhỏ rất hợp tính, còn America thì thấy thằng này cũng hài hài hay hay, nhưng vì không thấy thích lắm nên cũng chia chân không lâu sau đó.
Từ đó America càng soi xét các mối quan hệ của mấy đứa trong lớp hơn, và nhỏ cũng chính là đứa đi đầu trong mấy trò trêu chọc gán ghép cặp trong lớp, dù đã bị các bạn phản ánh và bị mẹ mắng vài lần rồi nhưng nhỏ vẫn chả chừa, trò đấy vui mà.
Và hai nạn nhân lần này của nhỏ chính là thằng bồ hụt cũ và cái đứa nhỏ không ưa.Nhỏ đem những suy ngẫm của mình kể cho ông bạn cùng bàn North Korea nghe, và cũng được khai sáng thêm rằng hai đứa kia còn là hàng xóm, còn là "thanh mai trúc mã" lớn lên cùng nhau thì nhỏ đã chắc chắn đôi này mà không canon nhỏ làm con chó.
Cùng với North Korea, cả hai đã lập ra chiến hạm nhiều người đu nhất nhì cái trường này, page Vietchi.Từ hôm đấy Vietnam và China bị trêu nhiều lắm, thằng kia đã quen với những trò đùa ngu của lớp rồi nên cũng mặc kệ, nhưng China thì không mặc kệ nổi, em thấy khó chịu vô cùng!
Vốn nghĩ đời mình vào phải cái lớp như cái trại đao này thì cứ im im một tí, không đụng đến ai thì sẽ an lành sống qua bốn năm như những học sinh bình thường khác, nhưng con nhỏ em ghét cứ lải nhải bên tai về thằng cha em ghét mãi, được cả lớp cũng hùa theo, em có hiền như Phật cũng không lành tính nổi trong trường hợp này.
Và hôm đó, em đã tát America, giòn tan vang vọng lắm, khiến những tiếng cười đùa cũng chốc im bặt, bởi chẳng ai nghĩ một người luôn trầm tính, chưa bao giờ lên tiếng dù cho có bị oan, lại có thể đánh người đau như thế (trừ Vietnam).Từ ngày hôm ấy, cả lớp như có cách nhìn khác về em, không còn coi em như một đứa thụ động, thích chảnh nữa, đã ít đụng chạm đến em hơn, và mặt tốt là cũng đã có nhiều đứa dám bắt chuyện với em hơn, ít nhất chuỗi ngày đi học của em không chỉ còn đơn thuần đến lớp, ngồi, hết giờ thì ở lại một lúc, rồi đi về nữa.
Đặc biệt cũng là nhỏ America, nhỏ có vẻ quan tâm đến em hơn, chủ động nói chuyện, và những câu chuyện giữa hai đứa không chỉ còn là những cuộc cãi vã, tụi nó đã có thể nói chuyện với nhau như những người bình thường, dù ít, nhưng quan hệ giữa hai đứa vẫn bớt phần gây gắt hơn xưa.
Nhưng ship thì vẫn ship nha, ai bảo hai thằng đó real quá làm gì.Nếu China là loại trầm tính, ít nói, thì Germany nó là đứa mặc kệ sự đời mặc kệ xã hội luôn, trông như nó có thù với cả cái thế giới này vậy, nó luôn muốn ở một mình với chồng sách vở bài tập ôn luyện gì đó không biết móc từ đâu ra, nó bình thường thì như một đứa tự kỷ cách ly xã hội, thằng nào dám bén mảng phá hỏng không gian riêng tư của nó, nó đấm thật đấy, cọc lắm.
Gần như Germany còn ít bạn hơn cả China, nó cứ vùi mặt học lằm học lốn, chắc chỉ có đứa mặt dày như America chơi được (ai nhỏ này chả chơi được).
Hồi đầu năm, China còn nghĩ nó bị câm nếu như không phải nó giơ tay phát biểu bài, hai đứa này tuy thuộc dạng trầm tính giống nhau nhưng vẫn có điểm khang khác: China ít nói là do sợ nói, Germany ít nói vì đếch thèm nói.
Nhưng đụng đến bài tập là cái mồm nó lại bắn như súng liên thanh, nhớ đợt China và Germany chấp nhau về kết quả của một bài toán dù môn tự nhiên chưa bao giờ là điểm mạnh của em, nên em nhờ nó giảng hộ luôn, hai đứa cũng ngồi gần, thế là nó tâm huyết quá giảng bài qua cả một tiết, lấn cả giờ ra chơi, luôn mồm.
Đợt đấy thì America có châu đầu vào góp lời cùng, nhỏ học cũng được, và đương nhiên là không có cuộc nói chuyện nào lại có thể thiếu được bóng dáng của America.
Đó cũng là lần đầu tiên ba người của ba nền văn mình khác nhau là ba đứa chúng nó lại ở cùng một chỗ, mà không khí thì hoà hợp đến kỳ, đúng là chuyện lạ A4.Rồi dần đến năm cuối, trường chúng nó nhiều hoạt động tập thể hơn, chúng nó có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn, rồi chợt nhận thấy hoá ra đứa kia cũng không khó gần, ít nói đến thế.
Rồi đến khi China và America vô tình để lộ ra những điều họ luôn giấu kín với mọi người cho nhau, thì chúng nó triệt để quay xe làm bạn thân từ đó luôn (chắc một phần do muốn bịt mõm đứa kia không đi lan truyền linh tinh) ,Germany, cái đứa luôn khó chịu khi hai đứa kia tranh chấp cũng đã thở phào, ít nhất chúng nó cũng đã trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn nên có của một lớp học.Nhưng Germany đã nhầm, hai đứa này chơi với nhau thân như có duyên nợ từ mấy kiếp rồi ấy, ngày trước thì nó chỉ phải chịu đựng mỗi cái mồm của nhỏ America lảm nhảm xồn làm bên tai thôi, tỉnh thoảng thì có thằng Austria đến trêu ghẹo, nhưng bây giờ là hứng cả cú đúp luôn từ khi China tham gia vào cuộc chơi.
Hai đứa trông cũng không đến nỗi nào mà, trộm vía chơi toàn mấy trò con bò.
Rồi chẳng biết tự nhiên một lúc nào đó Germany cũng gia nhập đàn bò luôn, cơn ác mộng của ngôi trường chuẩn quốc gia cũng bắt đầu từ đó.Ba đứa chơi với nhau thì đều có những thay đổi cả tích cực lẫn tiêu cực, nhưng may là tích cực vẫn nhiều hơn.
China vớ được hai thằng hụt từ lớp chọn thì như bắt được vàng, tranh thủ nhờ hỏi bài nhiều lắm, em cũng chăm học phết đấy chứ, chỉ là đi thi không đủ vía thôi, mà America cũng hay nhờ em chỉ lại môn văn, nhỏ này lạ, gì cũng giỏi có mỗi văn là nó dốt đặc ra, dù cho mẹ nó vừa là giáo viên dạy văn vừa là chủ nhiệm lớp chúng nó.
America thì bớt lang thang phá phách hơn tí, bởi vì bận đi chơi với hai bạn rồi.
Germany cũng dạn dĩ hơn, nói nhiều hơn, và cười nhiều hơn nữa.
Nói chung là, ba đứa nó tự khắc chế lẫn nhau.Và cũng cùng nhau khắc chế lại trường.
Chả hiểu, vốn từ một học sinh ba tốt, ngoan ngoãn hiền lành, China từ khi chơi với hai đứa kia đổ đốn hẳn ra, em hay mắc các lỗi lặt vặt hơn, đôi khi đi học muộn (thường là mấy hôm America sang nhà em ngủ và mãi không chịu dậy), rồi trong giờ hay cười đùa, bị giáo viên nhắc nhở nhiều hơn.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm lớp chúng nó lại thấy điều đó cũng khá tốt, cũng khiến người bớt lo về em hơn.
America thì vẫn thế, vẫn chểnh mảng, chơi bời, và Germany vốn cọc lại càng cọc, chắc tại lũ bè của nó nhiều phen làm nó khó kiềm chế quá.
Được cái Germany chơi thì cũng tình nghĩa, đụng đến anh em nó là nó va luôn, dù gì mẹ nó cũng đã dạy nó không được sợ bố con thằng nào, America cắn thì chỉ bị dại, chứ nó mà cắn là thẻ bảo hiểm y tế được cộng một đợt sử dụng luôn đấy.Sau trường chúng nó, trường cấp ba ấy, có một khoảng vườn khá nhỏ, gọi là vườn chứ trông nó rậm rạp chẳng khác gì rừng, trông cứ kinh kinh, nên ít ai thèm lui tới lắm.
Địa điểm đó trở thành nơi lý tưởng để Luxembourg, lớp trưởng D1, một thằng chuyên suy đời lẻn vào lén làm điếu cho bớt suy.
Hôm đấy cũng như mọi hôm, cậu ta ra rừng vào giờ năm phút, và hôm nay địa bàn của cậu có thêm ba vị khách không mời.
Cậu ta biết ba thằng này, America cũng từng có một thời gian học cùng lớp cậu mà, ba thằng trải chiếu ra đấy, oắt phắc, ngồi gác chân uống nước nấu cái gì đấy nghe mùi trông đại sự lắm mà cậu khá chắc là nấu xói mọi thành phần trong cái trường này.
Mặc kệ, cậu đành bỏ về lớp và mong rằng lần sau nhanh chân hơn cướp chỗ.
Ngày hôm đấy với cậu ta quả thật chẳng khác gì tra tấn, trong giờ thì bị giáo viên trách mắng vì tội của một vài thành phần trong lớp, còn phải ngồi nhìn crush mình ôm ôm ấp ấp với thằng khác, cậu ta phát điên mất thôi, và đang rất cần một hơi nicotine để giải toả tâm trí.
Sau tiết đó thì cũng là ra chơi luôn, cậu ta hô chào giáo viên xong cắp đít chạy ngay ra sau trường.
Và bất ngờ chưa, ba thằng yêu quái đấy thật sự bỏ cả một tiết chỉ để ngồi nấu xói ở cái vùng rừng rạp chỉ toàn bọ với muỗi đấy!!!Thực ra thì thời gian ba đứa nó chơi với nhau khi còn ngồi dưới mái trường cũng ngắn lắm, chỉ vỏn vẹn năm cuối thôi, tụi nó tiếc lắm mà, tiếc vì biết thế đã chơi với nhau từ sớm hơn, tiếc vì chưa quen được bao lâu đã phải mỗi đứa mỗi ngả rồi, nên hôm chia tay, America ôm chặt hai người anh em mà khóc lắm, nhỏ cũng vốn dễ khóc mà, và nhỏ cũng là người cuối cùng bước ra khỏi lớp, sau khi đã lưu giữ thật kỹ lại hình ảnh chốn đây.
Dù sau này America và China cũng có mâu thuẫn một chập nữa, nhưng đó là chuyện khi hai đứa đã là người lớn, và chúng nó cũng đã biết cách bày tỏ lòng mình hơn, và cuối cùng câu chuyện chỉ kết thúc đơn thuần là một vụ hiểu lầm.Có thể thấy, America và China là hai đứa chơi hợp tính nhau nhất, nhưng cũng không thể phủ nhận vai trò của Germany trong cái mối quan hệ ba người này.
Đối với hai đứa còn lại, Germany tuy cọc cằn, luôn tỏ ra khó chịu, ew loài người, nhưng lại chính là người trưởng thành nhất nhóm.
Nó luôn là người sẽ giải quyết vấn đề sau khi hai đứa kia phá phách đủ, sẽ luôn đề ra kế hoạch với mỗi hoạt động không chỉ của riêng nhóm, sẽ luôn là người đấm bỏ cha mấy thằng dám đụng đến cả bọn, sẽ luôn là người ở giữa gắn kết hai cái nam châm trái chiều kia mỗi khi cả hai lại cạ nhau, sẽ luôn là người nhón tay ăn vụng mỗi khi hai đứa kia đang chuẩn bị đồ ăn cho một chuyến đi chơi xa nào đấy, cái cuối cùng thì mình tạm thôi quên đi.
Bây giờ thì chúng nó lớn rồi, dù mỗi người mỗi công việc, mỗi hướng đi khác nhau, nhưng tại lưu luyến nhau quá, chúng nó vẫn giữ liên lạc và đi chơi đều đều.
Và lớn rồi thì chúng nó có cái gì khác ngoài sự nghiệp ra?
Có người yêu.America thì tính nhỏ cũng đa tình, nhỏ thèm được yêu lắm, nên cũng lắm người yêu, thế nên cũng bị trap nhiều.
Thật đấy, nhỏ đã yêu ai thì tốt với người ta cực kỳ, khổ nỗi hầu như mọi thằng tìm đến nhỏ đều do nhỏ giàu thôi, nhỏ sầu vô cùng

Mà gu bồ của America cũng lạ, ngạo nghễ thợ săn hồng hài nhi mà, nhỏ cứ em trai nào thấp tuổi hơn mà cao ráo sáng sủa là đổ tất.
Nên nhỏ mới mê Russia, thằng con trai của cái lão mình ghét.
Thằng bé đấy cũng ngang lứa em trai nhỏ Canada, cũng mang lại cho nhỏ sự an toàn giống Canada, nên nhỏ chốt lắm.
Cũng là Russia cứu America lên khỏi vũng suy sau khi bị người yêu cũ phản bội mà...Còn China thì chúng ta đã tìm hiểu nhiều rồi, tính trap người ta mà thành ra yêu thật, và hai đứa nó vẫn tình đậm đà lắm, dạo này thấy suốt ngày anh anh em em rồi ôm ấp gặm mồm gặm cổ nhau suốt thôi.Vậy Germany thì sao?
Nếu như America bị trap, China trap hụt, thì theo nguyên lý một mối quan hệ ba người luôn có sự bù trừ cho nhau, nó sẽ là người chuyên đi trap thằng khác.
Đúng rồi đấy, trông im ỉm khó tính khó nết vậy thôi, nó thích nhất cái trò gieo thương nhớ xong bỏ đi không dấu vết lắm.
Thực ra nó làm vậy cũng có lý do cả, nó muốn tìm lại cảm giác mà tình đầu của nó để lại, câu chuyện này ta sẽ đi sâu vào lần sau, bây giờ thì chúng ta cứ biết là nó là một red flag điển hình là được.Nên khi America và China đang vui chơi đâu đây với người yêu, nó vùi mình trong đống công việc, nói chung là lắm mối tối chạy deadline.__________________________________________________________________Như nhiều ngày, hôm nay ba đứa chúng nó lại có hẹn đi chơi thâu đêm với nhau.
America lịch trình thì không ổn định, có khi nhỏ sẽ bận kín tuần mà mỗi ngày chỉ được chợp mắt vài tí, hoặc có khi không nghỉ luôn, đợt nào nhỏ giải quyết công việc gì suốt mấy ngày, xong việc là lăn ra giường ngất liền tù tì ba hôm, làm anh em gia đình sợ khiếp vía lo quýnh cả lên, nhỏ thì cũng liều, vài lần vào viện chuyền nước rồi vẫn còn chưa chừa, vẫn quẩy job nhiệt tình lắm.
Nhưng cũng có khi gần cả tháng liền America chẳng có việc gì làm, công việc của nhỏ cũng dựa nhiều trên cảm hứng mà, như là lúc này cũng thế, nhỏ rảnh rỗi nên mới rủ hai đứa bạn đi chơi chứ.Từ khi quen thằng cu con trai của USSR, America ra vào địa phận công ty lão thoải mái lắm, điều kiện là phải có thằng bé Russia đi kè kè bên cạnh để giám sát thôi.
Nhỏ tìm tận ghế China để kéo em đi chơi luôn, nhanh còn tiện qua đón cả Germany.Nhỏ nhanh chân ôm chầm lấy cổ China từ đằng sau, kiễng chân hơi mỏi tí.
Nhỏ cười khúc khích.- Đi chơi thôi cục cưng, vứt mẹ việc đi!China cũng phải bật cười, dọn đồ vào túi, tan ca sớm tí sếp chắc chả ý kiến gì đâu.
Nhìn hai đứa nó cứ tíu tít cả lên với nhau, Vietnam gai cả mắt, cậu rõ biết tụi nó chơi với nhau từ lâu trước cả khi cậu chơi China rồi nhưng vẫn không nhịn nổi cảm thấy hơi khó chịu.
Liếc liếc hai đứa nó, Vietnam đưa tay lên kéo nhẹ tay áo của China, trong tông giọng như đang cố tỏ chút vẻ đáng thương.- Em, nay chúng mình định đi ăn ngoài với nhau mà...China nghe vậy cũng hơi ngập ngừng, em hết nhìn người yêu rồi lại quay sang nhìn thằng bạn vẫn đang cười tủm tỉm.- Nè, China hôm nay có hẹn với tụi này trước nhé!- Vietnam, em xin lỗi...
Hôm khác hai đứa mình đi sau được không?
Bọn em cũng lâu rồi chưa được gặp nhau ấy...Rồi China cúi xuống hôn nhẹ vào cổ Vietnam, lặp lại câu xin lỗi.
Cậu thở dài, em ta rõ ràng biết cậu không thể nào từ chối được một em người yêu ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mà.
Vietnam nói trong nỗ lực níu kéo cuối cùng:- Vậy để anh chở em-- Không cần không cần, bọn này tự túc được!
- Nhỏ America một lần nữa chen vào, vỗ đét mấy cái vào vai Vietnam rồi nắm tay China kéo đi - Vậy nhá, bai bai!Sau khi hai người kia đi mất hút rồi, Vietnam mới ngồi phịch xuống chỗ của China, gục mặt xuống bàn thở dài.
Russia bây giờ mới dám lại gần, lay lay lấy người của Vietnam.- Còn ổn không đấy chú?- Lần sau xích thằng bồ mày kĩ vào!
Và đừng gọi là anh là chú nữa!!- Chú!- Anh bằng tuổi người yêu mày đấy!.
Hai đứa nép lại dưới mái hiên để trú mưa, không dám bước vào nhà.
Chúng nó chưa bao giờ ở gần nhau như thế này, thêm cả những chuyện vừa xảy ra, thật sự, trong lòng cả hai đứa trẻ đều đang rất hỗn loạn.
America thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang China, một tí rồi lại thôi, môi mấp máy, hẳn nhiên nhỏ đang ngập ngừng điều gì đó, hai tay bấu chặt lấy chiếc khăn đang quàng lên cả người ướt sũng.
- Cậu- - Lúc nã- Hai đứa trẻ ngước lên nhìn nhau, rồi nhỏ bật cười, China chỉ tiếp tục cúi đầu xuống.
Lần này America đã có thể nhìn thẳng vào China, nhỏ quyết định sẽ là người mở lời trước, nói ra điều đang đóng tổ suy tư trong lòng nhỏ.
Hít sâu một hơi, ngẫm lại thì hình như cả hai chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện tử tế.
- Tôi chưa bao giờ thấy cậu như lúc nãy- Ý là, cậu lúc nào cũng đồng ý với tất cả mọi thứ xảy đến với bản thân ấy.
Như là, mấy cái đống công việc lặt vặt trên lớp, cậu luôn ôm tất, ai giao cái gì cậu cũng làm được hết...
Rồi America khẽ nước bọt.
-Cậu... giỏi thật, tôi chưa thấy cậu bảo không thể làm được với bất kỳ việc gì bao giờ...
China vẫn cúi mặt xuống.
- Do giáo dục thôi... mẹ tôi dặn luôn phải làm nhiều hơn người khác như vậy...
Cả hai lại im lặng, America vẫn nhìn China, đứa trẻ này cũng chỉ ngang nhỏ thôi, vậy mà nhỏ cảm giác như trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhỏ đã nghĩ bản thân chẳng thể làm được gì, mình còn chẳng biết thế nào thì giúp được ai, chỉ còn cách dùng sự lạc quan đến khó hiểu này để cố gắng cổ vũ, thì em lại luôn thầm lặng giúp đỡ tất cả mọi người, âm thầm đến mức còn chẳng ai để ý tới.
Nhưng nhỏ để ý rồi, dù lúc nào cũng tỏ ra kiêu kỳ như vậy nhưng em vẫn luôn quan tâm tới mọi người từ đằng sau, và chẳng đòi hỏi ai phải biết đến hay đền đáp em điều gì.
Nhỏ ngưỡng mộ em vô cùng luôn.
- Tôi cùng chưa từng thấy...
Cậu nói bản thân mình tới giới hạn bao giờ.
China ngước mặt lên, nhìn thẳng vào America, giọng êm nhẹ lắm, như không vậy.
Nhỏ hơi cười, nghiêng đầu hỏi lại em.
- Tại sao?
- Thật sự nhiều cái tôi thấy mình chẳng bằng cậu, cậu vui vẻ, lạc quan, còn nhiều bạn nữa.
Như chẳng có thứ gì có thể kìm chân cậu lại trừ môn văn ra vậy...
Cậu tự do lắm, làm tôi bất ngờ nhiều lần, tưởng chừng như bản thân cậu chẳng có cái giới hạn nào ngăn cản cậu chạy theo những điều cậu muốn ấy...
- Um.
Còn cái sợi xích ở chân cậu chắc là "định kiến" nhỉ?
America khẽ mỉm cười, còn China hơi giật mình, khẽ thu chân lại gần người mình hơn.
- ...Ý là?
Nhỏ bỗng ngồi sát lại gần em hơn.
- China, sống cho bản thân nhiều hơn nhé?
Em hơi ngập ngừng, quay mặt đi, đôi mắt hai màu trong như ngọc kia như muốn nhìn thấu cả tâm hồn em vậy.
- Cậu mới cần sống cho bản thân ấy!
Người thì mạnh mẽ lắm hay gì mà không biết lượng sức mình, thấy ai cũng muốn giúp!
- Chúng mình giống nhau phết mà!
America bật cười khúc khích, tiếng cười nhẹ len vào màn mưa vẫn không ngừng nặng hạt, làm em cảm thấy tâm trạng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
- Hôm tới, mấy trò chơi bên biển các thứ đó, chúng ta chung đội nhé?
Lần này đến lượt America ngạc nhiên, không ngờ lại có thể nghe được những lời này từ chính China.
- Chốt luôn!
Nhỏ nhe răng cười tít cả mắt, đưa nắm tay ra ý định muốn cụng tay với em.
- Chốt.
- Germany?!!
Bàn tay đang cụng với nhỏ không phải là China, mà là của người nhìn thấy hai nhỏ hâm điên thấy mưa không chạy ngay đi rồi ướt sũng người ngồi ngoài cửa tâm sự, thấy thương quá nên mang bánh ra bón cho, thành ra nghe lén được âm mưu cô lập cả lớp của hai cái đứa này.
- Germany!
Chơi luôn không?
Đội năm người mà!
America vòng tay qua cổ nó kéo lại về phía hai đứa nó làm Germany loạng choạng phải chống tay đỡ để không ngã dập mặt.
- BỎ RA!
ƯỚT NGƯỜI BỐ MÀY!!!
.
- Nhớ thật ha?
Cậu luôn làm tớ bất ngờ như vậy.
Thật sự là vui lắm - Hihi, cậu bây giờ vẫn là thần tượng của tớ, như lúc đấy.
- Ừm, còn hai người cũng luôn làm khổ tớ như xưa, lớn đéo khác mẹ gì.__________________________________________________________________Bonus cảnh một buổi đi chơi bình thường của lũ ranh nì.
Lần tới các cậu muốn xem tình iu trẻ trâu máu chó hay tình già nào

?