[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Mùa thu đỏ
Mùa thu đỏ
Sáng sớm, bầu trời thu trong xanh cao vút.
Mặt kính cửa sổ vẫn còn đọng những vệt nước dài từ cơn mưa đêm qua.
Việt Nam mở cửa sổ ra cho từng giọt nắng sớm đậu vào căn phòng, anh đưa mắt nhìn xung quanh, tâm tình vô cùng vui vẻ mà mỉm cười thoải mái.
Rồi anh chăm chú khi bắt gặp phía cửa sổ đối diện, người ấy của anh đang thoăn thoắt đu ra ngoài cửa sổ, leo lên mái hiên che, treo lên lá cờ đỏ với ngôi sao vàng năm cánh ở giữa.
Việt Nam bật cười khi hai người chạm mắt nhau, anh đưa tay chào lại khi thấy em, hình như em đang nói gì đó nhưng vì quá xa nên anh không nghe thấy.
Ngay sau đó, em lập tức trèo lại vào phòng, chạy vụt đi.
Việt Nam chống cằm nhìn gió lay lá cờ phấp phới, cảm thấy như hôm nay có thể là ngày vui nhất đời anh từ khi chào đời đến giờ.
Hôm nay là sinh nhật anh.
Việt Nam nhấc điện thoại của mình mở lên, như bùng nổ mọi tin nhắn chúc mừng, từ họ hàng, bạn bè.
Anh vui vẻ trả lời tất cả.
Người yêu anh móc cho anh một con rồng nhỏ, chụp lại rồi khoe trên nhóm công việc một cách không kiêng dè.
Tin nhắn rủ đi chơi của Cuba từ 0 giờ sáng mà anh ghost đến giờ mới mở lên xem.
Hay đơn giản chỉ là "gửi STK" của con nhỏ khó ưa America.
Nhưng vui nhất với anh mà nói, là cuộc gọi mà Việt Nam mong chờ cả tuần, là mẹ của anh.
Mẹ ruột ấy, đã một thời gian dài kể từ khi ba mẹ anh bỏ nhau, và năm nay người hứa sẽ trở về nhà và cùng anh đón sinh nhật.
Người gọi đến để dặn Việt Nam không cần đón, bảo rằng chắc đến tầm trưa mới tới và khuyên anh nên đi chơi với các bạn, dành thời gian buổi tối cho gia đình sau.
Việt Nam chạy xuống nhà, mọi người đều đã dậy sớm để tất bật chuẩn bị, vì dù sao anh cũng là người được chọn để thừa kế cơ nghiệp của gia đình mà, nếu trong năm tới Việt Nam có thể làm tốt thì anh chỉ cách cái ghế gia chủ một cái gật đầu của ông bô thôi.
Chị Việt Minh dọn mâm cơm sáng, thấy thằng cu em lon ton xuống nhà thì vịn lại.
- Tuổi mới dậy sớm ha.
Lên gọi thằng anh mày dậy luôn đi.
- Kệ ổng đi.
- Việt Nam nhón một miếng chả cốm rồi bị chị vụt vào tay - Sáng nay em đi ăn với chúng nó luôn nha.
Việt Minh chống nạnh, giọng có phần trách móc.
- Mày chê cơm tao nấu?
Anh cười hì hì, tiện tay đút một miếng chả cốm cho cô nhưng bị hất ra, anh ăn luôn.
- Đâu, tại chúng nó hẹn rồi.
Chiều em về mà.
Việt Minh chán nản nhìn dáng vẻ tẻn tẻn của thằng cu em, lòng lo lắng cho cơ nghiệp sau này.
- Không còn trẻ con nữa đâu, bây giờ nên nghĩ xem lên làm gia chủ mình sẽ làm cái gì đi được rồi đấy.
- Em liên hôn với nhà Hoa Hạ.- Việt Nam nửa đùa nửa thật.
Rồi chạy ngay ra cửa sau khi chọc cười chị mình.
Bước ra khỏi nhà còn không quên ngó vào thông báo.
- À mà, tí nữa mẹ con sang á!
Đại Nam vừa rót được chén chè sáng, chưa kịp đưa lên miệng đã vội giật mình.
Mẹ nào???
Nhưng Việt Nam đã chạy đi rồi.
Anh nhìn con phố treo cờ đỏ rực, nắng vàng chiếu qua cũng lung lay phủ lên không gian một sắc hồng.
Nghe tiếng gió xô những chiếc lá khô ửng vàng xào xạc.
Rồi bồi hồi nhớ về những ngày còn được mẹ cột lên vai chiếc khăn quàng đỏ, cầm tay dẫn đi giữa những tiếng mừng reo.
Cảnh vật ngày nay vẫn chẳng khác mấy những ngày xưa ấy, vẫn những cái ôm kỳ vọng, những câu chào quý mến và tôn kính của mọi người với anh, với đủ những món quà được dúi vào tay nhưng anh không dám nhận, Việt Nam không còn là một đứa trẻ con chỉ biết ngơ ngác bấu vào váy mẹ nữa rồi.
Hội họp với lũ bè trên con đường phố quen, cũng đã lâu mấy đứa chúng nó mới có dịp tề tựu vui vẻ như vậy.
Việt Nam cam chịu để bị xoa đầu, bị vỗ lưng đôm đốp, anh vẫn cười tươi.
Đứa trẻ năm ấy giờ đây đang có những người đồng đội, những anh em đã ở cạnh anh từ những ngày khó khăn, là những mối quan hệ mà anh trân trọng nhất.
Có những người mình có thể gặp rất nhiều nhưng chẳng bao giờ hết chuyện để nói, chỉ cần đi bên cạnh nhau qua những con phố rộn không khí hân hoan, ghé vào những quán ăn vỉa hè mang một thức vị đặc biệt không thể tìm thấy ở nơi nào.
Việt Nam lặng lẽ quan sát, là ánh nắng rọi lên từng lát gạch, dõi theo bước chân của những con người mến thương, là chiếc lá đậu trên tấm vai người đồng đội, tưởng bên tai như đang vang vọng tiếng hoan ca từ ngàn đời.
Mọi sắc đỏ rực rỡ của dân tộc ấy đều được anh thu trọn vào trong đôi mắt.
Khẽ nheo lại, Việt Nam nhìn sang người đang cùng sánh bước; đúng rồi, sắc đỏ còn là tình yêu.
Dừng chân ở một quán nước cũng để nghỉ mát, lúc này China mới lặng lẽ lấy ra cục rồng nhỏ em tự làm tặng, treo nó đung đưa trên dây áo khoác anh.
Việt Nam nhìn em không dứt ra được, hôm nay sinh nhật anh mà người yêu anh lại rạng rỡ như nhân vật chính vậy.
Trông cưng quá!
Nhưng có vẻ mấy đứa khác lại quan tâm đến thứ em vừa móc ra hơn.
Laos còn lấy tay chọc chọc con rồng nhỏ, cảm thán.
- Đáng yêu thế, China trông bộ vuốt vậy mà móc giỏi phết!
-...
- Mấy nữa móc tớ con voi nha?
Cuba cười trêu ghẹo.
- Tưởng cậu là con rắn độc mà?
"con mẹ mày" đương nhiên Laos không nói thế.
Dù cho thỉnh thoảng có đùa nhau, thậm chí là hơi quá, nhưng Việt Nam nghĩ nếu không có lũ bạn này thì chẳng biết bây giờ anh đang sống như thế nào nữa.
Cảm tưởng như cuộc đời này thật may mắn với anh như vậy.
Cho đến tận khi trời nắng đã lên cao, đến lúc phải chia tay nhau khi mọi người đều có việc phải lo, Việt Nam đành phải luyến tiếc mà quay trở về.
Như vậy là đủ rồi, chỉ cần được ngồi với nhau một chút thôi anh cũng có thể vui đến hết ngày, mấy ai có được đàn hội đồng quản trị chất lượng như thế chứ?
Với lại, Việt Nam nhìn sang bên cạnh, anh vẫn còn có người để cùng trở về mà.
Hai bàn tay đan chặt, anh nhìn xuống lọn tóc mai đỏ vì nắng nóng mà hơi bết lại bám trên đôi gò má ửng hồng, nhìn đôi mắt đỏ ngọc đang bối rối nhìn lại anh.
- Sao cả sáng nay anh nhìn em suốt vậy?
- Tại xinh quá đó...
- Việt Nam mỉm cười tít cả mắt, cả người yêu của anh cũng xịn nữa.
- Cứ trêu người ta.
Em chỉ ngại ngùng quay đi.
Cũng gần trưa rồi, cho dù Việt Nam đã bảo sẽ đi chơi đến chiều nhưng anh lại quyết định về nhà trước buổi trưa, dù gì mẹ anh cũng sắp đến và anh không muốn người phải khó xử khi phải đối diện với chồng cũ.
Vả lại anh cũng định dắt cả China sang luôn, dù sao cũng công khai rồi mà chưa có dịp dẫn về ra mắt và nói chuyện tử tế.
Cái khó ở đây là em đã từ chối từ mấy bữa trước khi anh mở lời lần đầu, nên bây giờ anh đang phải nghĩ cách để dụ được em đồng ý.
Hôm nay quả thật là ngày may mắn của anh, khi bầu trời tắt dần ánh nắng và những cơn gió đã cuốn theo cả cát bụi, Việt Nam biết một cơn mưa rào sắp ập đến.
Và trước khi cơn mưa trở nên nặng hạt, anh đã kéo China đến trú ở một quán cafe tại phố cổ.
Em nhìn anh đầy nghi hoặc khi anh tuyên bố vì hôm nay là sinh nhật mình nên sẽ bao em.
Và ở đó, anh đã vô tình gặp mẹ.
Người ngồi ở một góc, nơi có thể ngắm cả con phố nhỏ qua tấm kính mờ mưa.
Mái tóc trắng ánh kim dài được tết hờ vắt sang một bên vai, đôi mắt thiên thanh khẽ khép lại trầm tĩnh, người mặc chiếc váy trắng dài tinh tế.
Việt Nam lặng đi, đã lâu rồi nhưng mẹ vẫn chẳng khác đi nhiều từ ngày xách vali rời khỏi căn nhà có anh.
Còn China thì hơi cáu vì tưởng anh ngắm gái.
Biết sao được, cho dù cả hai có là hàng xóm thì cũng rất ít lần em từng thấy mẹ của anh, mà lúc đó còn nhỏ nữa, ngài Đại Nam giấu kỹ lắm.
Việt Nam tiến lại, thật muốn trở về như một đứa trẻ để nhào vào lòng mẹ mà.
Anh gọi mẹ, người quay lại nhìn anh, rồi mỉm cười.
- Ngồi xuống đi, hai đứa!
China bị kéo lại, ấn xuống ghế đối diện người mà vẫn còn đang tải tài nguyên não, em có hơi khó xử khi lúc nãy suýt thì ghen với chính mẹ chồng của mình, nên cũng chỉ ngại ngùng vâng dạ ngồi im.
Tại người cũng là quá trẻ đẹp đi, em lén quan sát, là tiên tộc, thảo nào.
Em giật thót lên khi người nhìn lại mình, vội cụp ngay pha xuống khiến người bật cười.
- Con là...
- Mẹ, giới thiệu với mẹ người yêu con, China!
Việt Nam nhanh nhảu ôm lấy vai em.
- Nhớ rồi, là đứa nhỏ nhà Qing đúng không?
- Dạ, con chào mẹ- a, chào cô ạ...
Người nhìn em đang đỏ mặt bối rối, rồi nhìn lại thằng nhóc con đã lớn của mình, thấy cũng đẹp đôi ha.
Người chẳng quan trọng lắm mấy cái chuyện tình yêu của con cái đâu, dù biết nhà chồng cũ và hàng xóm có mâu thuẫn khá lớn, đối với người thì không ảnh hưởng xấu đến con trai thì vẫn cho yêu được, mà trông có vẻ như là con trai người đang dần dạy hư con ngoan nhà người ta thì đúng hơn.
- Rất vui được gặp nhau hôm nay!
Cô là mẹ của Việt Nam, "Lis" Indochine!
Người hỏi Việt Nam rất nhiều chuyện, rằng anh đang sống như thế nào, ở nhà có xảy ra gì không, người hỏi về cả những đứa trẻ khác trong ngôi nhà mà người còn chẳng sinh ra chúng, rồi lại thở dài cảm thán mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
Ngay cả những con đường người nghĩ mình đã thuộc nằm lòng trong suốt mấy chục năm trời sống ở đây, quay đi quay lại có mấy đâu mà chẳng nhận ra nổi nữa rồi.
Indochine khẽ nắm lấy tay Việt Nam, con trai của người cũng lớn thế này rồi.
Đến khi cơn mưa rào ngớt dần rồi tạnh hẳn, mây đen lui đi chừa lại khoảng nắng trên bầu trời, người vẫn còn tiếc vì vẫn còn nhiều điều muốn nói quá, và trở về căn nhà đó người chỉ thấy ức chẳng muốn nói gì.
Việt Nam đỡ người dậy, bảo rằng người chỉ về ăn một bữa cơm thôi cũng được, không cần ở lại lâu.
Nghe anh dỗ mẹ như trẻ con vậy người bật cười không nhịn được.
Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật con trai cưng của người mà, chiều thằng bé một chút cũng được.
Cú nổ to nhất đời Việt Nam, trong một hôm dẫn cả vợ cũ của ba lẫn cả người yêu về nhà ba.
Bước qua cánh cổng sơn đỏ, China đã cảm tưởng như đứng còn không vững, tay nắm chặt lấy tay Việt Nam như bấu víu vào hy vọng cuối cùng, bởi em biết nơi này còn lâu mới chào đón em.
Khi đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở, một bàn tay ấm áp khẽ vuốt lưng em an ủi.
- Lần đầu đến đây ta cũng hoảng sợ như con vậy.
Nhưng con vẫn còn có người để tin tưởng mà, hiên ngang lên China.
Người còn bồi thêm.
- Tên đó có bất mãn cũng chẳng làm gì được con đâu.
Nếu làm có gì thì con bắt cóc con trai hắn ta bỏ trốn luôn.
China khẽ cười, em cảm thấy tốt hơn một chút, một chút thôi, chẳng ai muốn mình gây ra ấn tượng xấu với gia đình chồng tương lai cả đúng không.
Người thì tự nhiên như hồi vẫn còn là bà chủ căn nhà này vậy, tự tin mở cửa bước vào nhà, khẽ cúi chào mọi người rồi tiến đến chiếc ghế dài phòng khách ngồi xuống bên cạnh Việt Minh đang bày giở bộ ấm chén ra bàn.
Cô lúng túng vội vã chào người lễ phép nhưng cũng không nhịn cười được.
Đại Nam cũng không phản ứng gì nhiều, ngài cũng đã quen với cái tính tình đấy rồi, vả lại hồi sáng thằng nhóc kia cũng đã thông báo trước để ngài chuẩn bị tinh thần.
Ngay lúc định hỏi thằng giặc giời đấy đi đâu rồi thì Việt Nam lôi ngay China vào nhà, cười hì hì lớn tiếng gọi ba.
Em rụt người lại núp đằng sau Việt Nam nhưng cũng ngay lập tức nghiêm chỉnh cúi chào mọi người lễ phép, dặn lòng phải ngoan ngoãn lấy lòng ba của anh mới nghĩ đến chuyện bước được chân vào căn nhà này.
Nhưng có vẻ ngài Đại Nam lại thấy khó chịu khi nhìn thấy em.
- Việt Nam, ta đã nói với con như thế nào?
- Ngài hơi gằn giọng - Ta không bao giờ đồng ý cho con qua lại với nó!
China cúi gằm mặt, bấu chặt lấy tay áo Việt Nam, anh bước lên chắn cho em, định lên tiếng bênh vực thì người đã chen vào trước.
- Làm sao đâu?
Bé nó cưới thằng Việt chứ có cưới anh đâu mà nhảy dựng lên, hay tại chưa tán đổ được "bạch nguyệt quang" đời mình nên ghen ăn tức ở?
Indochine khẽ nhấp chén trà, tranh thủ đá xéo ngài.
Người chấm đứa con dâu này rồi, còn lâu mới để em phải chịu tủi nhục ở cái nhà này như người ngày trước.
- Hai đứa cứ ngồi đi, kệ tên khó tính này.
Người quay sang mỉm cười với hai đứa nhóc vẫn đang đứng ở cửa.
Điều này thành công khiến ngài Đại Nam đổ sự khó chịu sang Indochine.
- Thả ra có mấy năm đã quên hết phép tắc.
Đừng quên năm đó là ai cứu cô- - Cứu cái mạng đem về nhốt trong lồng, bị ép sinh con rồi đối xử như một con hầu như thế thì bà đây chẳng cần!
China ngồi một góc niệm phật.
Việt Minh thì nhận thấy câu chuyện đã đi quá nhanh quá xa, liền vội can ngăn.
- Thôi mà, hôm nay cũng là ngày vui của Việt Nam mà, mọi người nhịn nhau mọi chút thôi.
Người liền quay sang cô, giọng nói mang đầy chủ ý khiển trách ai đó.
- Nhưng mà con có thấy không, khách đến nhà không trà bánh gì đã muốn đuổi đi, xấu tính nhỉ?
Việt Minh thở dài, sống trong cái nhà này cô điên mẹ mất, lập tức lảng tránh nói rằng mình phải đi chuẩn bị bữa trưa để lẩn đi.
Như bắt được cái phao cứu sinh, China lập tức đứng phắt dậy đòi đi theo cô muốn giúp, em thấy cô là người dễ nói chuyện nhất trong gia đình này rồi, với lại tránh được cái sóng gió gia tộc này thì càng tốt.
Còn lại ba người ngồi im lặng, Mặt Trận ngay từ khi thấy có biến đã trốn lên phòng rồi.
Indochine vẫn khá ung dung thưởng trà nhưng tâm tình lại nặng trĩu.
Đại Nam cũng đã bình tĩnh hơn một chút, ngài khẽ lảng ánh mắt đi.
- Indochine, xin lỗi, tự nhiên nhắc lại chuyện đó...
Việt Nam quan sát thấy hai vai của người hơi thả lỏng hơn, không khí cũng bớt căng thẳng hơn một chút.
- Không sao, tôi cũng không định chọc tức anh.
Tôi sẽ ở lại đây một lúc vì Việt Nam muốn thôi.
Việt Nam muốn gì?
Anh chưa từng mong mẹ sẽ quay lại căn nhà này, anh biết điều tốt nhất dành cho mẹ không phải ở nơi đây.
Nhưng hôm nay anh lại gọi mẹ trở về, chỉ một chút thôi cũng được.
Có lẽ trong đâu đó, anh vẫn như một đứa trẻ con, ước được lớn lên trong gia đình êm ấm và trọn vẹn, một gia đình có cả đủ cả ba và mẹ...
Việt Nam thở dài, nhìn mẹ đang gẩy gẩy con rồng len China móc cho anh, cài cho anh một cái pin nhỏ hình bông hoa sen đỏ trên ngực áo, rồi khen anh hợp với màu đỏ nhất.
Ngài Đại Nam cũng lẳng lặng đi đâu đó, một lúc sau quay trở về với một tập tiền dày đưa cho anh.
- Này, các cụ gửi, cố mà phấn đấu thể hiện cho tốt vào.
- Ôi thôi.
- Như mọi đứa trẻ con được dạy cách ứng xử khi nhận tiền lì xì, anh đẩy tay ngài ra - Con lớn rồi mà, con tự kiếm ra tiền mà.
- Cứ cầm lấy, cả nhà kỳ vọng vào mày đấy.
- Lộc lá thì cho con năm chục thôi, màu đỏ cho nó có vía!
Ngài dứt khoát đặt xấp tiền nhìn mà lấp lánh xuống mặt bàn trước anh.
- Lèm bèm thì năm trăm đồng.
- À mà, mai về Từ Đường làm cỗ.
- Vâng, con được dẫn China theo không bao?
- Không!
Buổi tối hôm ấy, Việt Nam dẫn ngài Indochine và cả em người yêu nữa, đi dọc phố đi bộ, hoà vào dòng người rạng rỡ hân hoan.
Không khí vẫn rực màu của hồng kỳ, nô nức đến lạ.
China nắm chặt lấy tay anh, sợ lạc.
- Tối rồi mà vẫn đông thật!
Sinh nhật anh làm lớn ghê...
- Năm nay đặc biệt mà.
Chút nữa có pháo hoa đấy, xem không?
China khẽ vén tóc mai qua tai, mái tóc dài được búi gọn lên, cài một cây trâm khắc hoa mẫu đơn đỏ rực, là quà sinh nhật anh tặng em năm ngoái.
- Vâng...
À còn ngài Indochine- đâu rồi?
Hình như họ để lạc mất ai đó rồi.
- Chắc lại tạt vào đâu đó chơi rồi... em yên tâm mẹ anh không bị bắt cóc được đâu.
Nói rồi anh kéo em đi, dừng chân tại một vườn hoa rộng lớn.
Em nhìn ngó xung quanh, vắng thật, như một không gian tách biệt với không khí đông đúc trên những phố phường.
Dưới chân em cách hoa đỏ theo gió vương lại.
Ánh đèn vàng rọi đến từ xa, mang theo một không gian mang phần mờ ảo.
Đột nhiên, Việt Nam quay đi, rồi đem một bó hoa hồng lớn đặt vào tay em.
China đỏ lựng cả hai má bối rối ôm lấy, em nhìn anh khó hiểu.
- Cái này tặng em.- Việt Nam ôm lấy vai em.
- Nhưng hôm nay là- Chưa kịp nói dứt câu, anh đã đặt ngón tay lên miệng em chặn lại.
Rồi đưa tay đến chiếc hộp gỗ đỏ khảm trai được đặt ở giữa bó hoa, từ từ mở nó ra.
Bên trong là chiếc nhẫn vàng, khắc hình năm ngôi sao nhỏ lấp lánh xen kẽ nhau, đính giữa những ngôi sao ruby đỏ, sáng lên dưới ánh đèn mờ.
- Làm vợ anh nhé, China.
Việt Nam hôn khẽ lên chán em.
Em rưng rưng muốn khóc, ngước đôi mắt đỏ đẫm lệ lên nhìn anh.
Đôi môi khẽ mím lại, em cười hạnh phúc.
- Em đồng ý...
Ngay khi hai đôi môi chạm nhau, ánh đèn từ xa vụt tắt, trên bầu trời rực sáng pháo hoa, cùng cả hai bước sang một trang cuộc đời mới.
Trăng rằm hôm nay ghé xuống thật gần nhân gian, ẩn hiện trong làn khói như cánh diều sáng lập lờ trong mây.
Những sắc màu rực rỡ ấy rọi sáng đôi mắt vàng kim của Việt Nam._______________________________________________________________
Mong mọi người đều có một ngày Tết Độc Lập thật vui vẻ, hạnh phúc nha, và nhớ luôn phải chú ý an toàn


