Wattpad  [Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
377183106-256-k63885.jpg

[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Tác giả: thocuoicavoi
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

•Tên cũ: "Họ, và nơi nào đó"
•Đây là nơi tớ viết về họ, tại một miền đất nơi có muôn điều lạ kỳ.? •Nơi tớ viết ra những gì tớ nghĩ, vui có, buồn có, nhảm có và không hiểu kiểu gì cũng có luôn. •Tớ có thể viết không hay, văn tớ vô cùng kém, nếu các cậu đọc thấy khó chịu cũng đừng để lại những lời cay độc, mình nhẹ nhàng bấm thoát thôi nhé. •Lời cuối cùng, tất cả chỉ là những gì não tớ sản sinh ra, tất cả nhân vật và thế giới đều chỉ là hư cấu, không có ý định công kích, nhạo báng bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, cũng không tuyên truyền tư tưởng sai lệch cực đoan, mình đọc với tâm thế đây là truyện giả tưởng nhảm sít thui hen.

Tớ xin cảm ơn những người đã ở đây🫶 "Họ là họ, nhưng cũng không phải là họ" "Từng trang giấy lật qua Dẫn ta nơi xứ lạ Hơi gió xen nhiệm màu Lẫn trong khúc vang ca.

 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Về họ


Thì là như thế đó, họ là họ, nhưng cũng không phải là họ.

Có thể đối với ai đó, họ là những Countryhuman đại diện cho các quốc gia, nhưng đối với một ai khác nữa thì họ chỉ là những con người bình thường với những câu chuyện cuộc sống bình dị xoay quanh...

Thân phận khác nhau, cuộc đời khác nhau, nhưng họ có một điểm chung, đó là những "câu chuyện".

Họ ở đây cũng thế, mỗi người, mỗi câu chuyện đều là một mảnh ghép cho một thế giới rộng lớn bao điều sinh động.

Và thế giới này lại là một phần nhỏ bé của một vũ trụ còn to lớn hơn nữa.

Chung quy lại, đây đơn giản chỉ là một bộ one shot (?), nơi tớ chắp bút viết lên những câu chuyện, về họ, và về một nơi nào đó đã gần như trở thành một phần hoài bão trong tiềm thức tớ, một người say mê và luôn theo đuổi những con chữ.

"Về họ", gửi những người tớ nâng niu như những đứa con, những nhân vật và câu chữ của tớ, "họ" của tớ.

Sau cùng, tớ là Nhiên.
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Về nơi nào đó


Thế giới này kỳ lạ lắm.

Nơi này chỉ có duy nhất hai lục địa, một là nơi họ sinh sống, tức là nơi con người sinh sống, và cách xa thật xa qua muôn ngàn dặm biển khơi kia là nơi ở của các vị thần, những thực thể đứng đầu cái địa cầu cũng kỳ lạ không kém này.

Nhưng câu chuyện của chúng ta thường sẽ diễn ra ở "Nhân gian" hơn, nên mình chỉ đi sâu vào nơi đó thôi nhé.

Trên lục địa rộng lớn ấy, có một quốc gia cũng rộng chẳng kém, đến mức nó gần như chẳng phải một quốc gia.

Trên đất nước ấy có những gia tộc lớn, quyền quý có sức ảnh hưởng, cũng có sở hữu một vùng đất rộng, cũng ít nhiều có nắm một phần trong bộ máy nhà nước, nhưng đôi khi trông họ còn giống một quốc gia riêng biệt hơn.

Quốc gia ấy là Earthya, và các gia tộc lớn nhỏ kia cũng là một phần đặc biệt trong bộ máy điều hành của quốc gia này, so với một đất nước, nó giống với một thành trì liên bang hơn?

Và sở dĩ nói thế giới này kỳ lạ cũng một phần do con người nơi đây, hay nói đúng hơn là những chủng tộc sống ở đó.

Nơi này không chỉ có con người, là một vùng đất mộng mơ màu mỡ mà các chủng tộc khác nhau cùng nhau chung sống hoà bình, dễ tưởng tượng thì chúng ta có thể coi đây như một vương quốc thần tiên đầy phép màu trong những trang truyện cổ tích ấy.

Nơi này có người, có yêu tinh tiên tộc, có cả những sinh vật thần thoại như Chimera..., họ sống dưới hình dáng loài người, sống giữa xã hội loài người, và đôi khi những chủng loài lâu đời đã phát triển phồn vinh trở thành một gia tộc lớn; kể như tộc rồng An Nam,...

Một điều cần lưu ý khác, đây là truyện có yếu tố song tính nhân, tức mang bộ phận sinh dục của cả nam và nữ, dù gì ở đây họ cũng được công nhận là một giới tính chính thức rồi nên ai không mến thể loại này thì mình có thể dừng lại tại đây nha.(Mà tớ biết chắc chẳng có ai thèm đọc mấy chap giới thiệu dài thòong lòong này😔) Lan man như vậy cũng là những điều tổng quát về thế giới nhỏ xinh này, còn những điều chi tiết hơn, chúng mình hẹn gặp lại nhau ở chặng đường sắp tới nhé, hẹn gặp lại tại những câu chuyện của họ.

Thân ái!
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Vietchi] Cõng (p1)


Câu chuyện của họ luôn gắn liền với những lần cõng, có thể đó là cách mà Vietnam bày tỏ sự quan tâm dành cho người tình nhỏ của anh, từ tận cái khi cả hai chẳng là gì của nhau cả.

Hai người là hàng xóm, gọi là hàng xóm vậy thôi chứ nhà cả hai cách nhau tận một con sông, con sông mà cả hai đến tận sau này vẫn hay đùa nhau gọi là Sông Ngân, như để nhắc nhở rằng hai đứa đã phải chịu nhiều cách trở như nào mới có thể đến được với nhau, ví von tình mình như tình xưa trong tích cũ.

Gia đình hai bên thì khỏi nói rồi, ai mà không biết nhà An Nam và nhà Đại Thanh có thù nhau cả ngàn đời, thế nên hai đứa trẻ nọ từ khi có ý thức về cuộc sống đã có cảm nhận không tốt về nhau.

Khi biết mở mắt đã biết lườm, vừa biết nói liền có thể cãi nhau, hai đứa trẻ ấy đã lớn lên bằng mâu thuẫn như thế đó..

Ấy vậy mà cũng có lúc hai nhóc hoà hợp đến kỳ, khi cả hai rủ nhau chọc chó trên đê, đúng hơn là Vietnam chọc và China đáng thương chỉ vô tình dính vào trò đùa dại của thằng nhóc oan gia, cái đê sông dài mà China cảm tưởng nó cứ tuốt tuột mãi.

Thằng đầu sỏ vứt dép vào chó xong đã nhanh chân bốn cẳng lủi luôn, nên con chó pull đen săn chắc bặm trợn kia đành nhắm vào con mồi dễ ăn hơn là China đang ngơ ngác.

Em ít nhất vẫn biết mình nên quay đầu bỏ chạy, nhưng hoảng, luống cuống quá mà vấp té, đầu gối và hai tay chà một đường dài trên nền đất lẫn sỏi, đau lắm chứ, nhưng đau hơn là cảm giác sợ hãi khi cái mõm tử thần đang ở ngay sau lưng và sẵn sàng đớp gọn em không còn mẩu nào.

Là một đứa bé từ nhỏ được giáo dục lễ nghi nhẹ nhàng, em gần như bất lực trong tình cảnh oái oăm này, nước mắt chực lã chã trên đôi mắt nhỏ đầy sợ hãi.

Bỗng có một lực nắm lấy cẳng tay em kéo mạnh lên, là thằng nhóc kia thấy em ngã nên quay lại cứu giúp.

Nhưng vì đang trong tư thế ngã nằm sấp mặt, thằng bé kéo em lên như thế cũng gọi là giúp không đáng kể, em vì quá bất ngờ mà mất đà, cũng như do đất sỏi quá trơn mà ngã thêm cú nữa.

Thấy em lại khóc ré lên, thằng nhỏ Vietnam đành quỳ gối xuống, xốc em lên lưng rồi tiếp tục chạy.

Đến lúc China hoàn hồn lại thì nhận ra mình đang được thằng bé mình rõ ghét cõng, rồi nhìn ra đằng sau thấy con chó hung tợn tuột xích không rọ mõm kia vẫn đang rất sung sức đuổi theo cả hai.

Và China nhìn lại chỏm đầu nhỏ ướt đẫm mồ hôi của Vietnam, tự thầm rằng thằng cứ này trông vậy mà cũng đâu đáng ghét đến thế, cũng như nhận ra vì cõng mình trên lưng mà tốc độ chạy của cậu ta đã chậm hẳn lại, dù nhà hai đứa ngăn cách bởi cây cầu trắng đã ở ngay trước mắt rồi nhưng cũng rất khó để về kịp trước khi bị con mãnh thú đơm đớp.

Không khó để nhận ra Vietnam đang mệt thế nào, và điều đó khiến China càng cảm thấy mình tội lỗi, đôi đồng tử đỏ long lanh nước mắt, em lại thút thít -Hay là t-thả tôi xuố-hức...

Có vẻ Vietnam cũng nhận ra tình hình của mình, thằng nhỏ suy nghĩ một chút, rồi đôi mắt vàng kim loé lên, nó đã nghĩ ra cách giúp cả hai về nhà tạm coi là an toàn nhất, dù cũng rất mạo hiểm.

Liều một phen, Vietnam dùng tay rút luôn một chiếc giày thêu đỏ của China, quay lại phi thẳng vào mặt con chó, nhân lúc con chó đang mất tập trung thằng bé liền nhấc luôn người trên lưng lên ném xuống dòng nước bên cạnh.

Nhân cơ hội thở lấy hơi rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

China nhầm rồi!! thằng bé nhà bên đích thị là một thằng cực kỳ đáng ghét, ngu dốt!!

Em điên mới thấy cậu ta trông cũng đáng yêu!!!

May mà chỗ nước này tuy siết nhưng cũng nông, em đứng dậy cũng chỉ ngang eo mình, nó không dìm chết được em nhưng nước len vào những vết trầy xước xót quá, thêm cả lúc thằng nhóc đó ném em xuống cũng làm mông nhỏ dập mạnh xuống mấy tảng đá dưới đáy, đau chết đi được.

Em lầm bầm chửi thằng nhóc nhà bên, dò lò bò lại chỗ bờ bên phía nhà mình.

Bò lên được đê bên kia, em rút luôn chiếc giày còn lại ném đi, rồi khuệnh khoạng lết về nhà, tự nhủ từ bây giờ sẽ không thèm đi chơi mỗi khi nó rủ nữa.

Câu chuyện bên lề là sau khi lết về được đến nhà, mẫu thân của China nhìn thấy thân thể ngọc ngà của con cưng mình ướt sũng trầy trật như thế thì nổi trận lôi đình lắm, nhấc em đi tắm rửa sạch sẽ, bôi thuốc dán băng những vết trầy xong thì gặng hỏi em khai hết lí do.

Sau khi biết thằng đầu têu là thằng con hàng xóm, mẫu thân em liền xách mã tấu sang nhà bên nói chuyện đàm đạo, cuộc nói chuyện diễn ra thế nào em không biết, nhưng hình như từ đó mối quan hệ hai bên cũng càng căng thẳng hơn.

"Anh biết chỗ đó nước nông mà!

Anh chả đi tắm suốt!!" .

Lần thứ hai là khi cả hai ở ngưỡng tuổi mười tám, khi vừa kết thúc cuộc thi tốt nghiệp và rời xa mái trường trung cấp, hoàn thành hành trình 12 năm học tập miệt mài.

Sáng hôm đó là thi môn cuối cùng, ngữ văn, vốn luôn là môn học mà lớp bọn họ học chuyên nhất, nên vẫn có một phần ngạo nghễ trước khi bước vào phòng thi.

Thế mà, chẳng hiểu sao China làm bài thế nào, chắc cũng do áp lực tâm lý hay do em vốn đã thấy tự ti từ những môn thi trước, bài làm của em có vẻ không được tốt như em kỳ vọng...

Vietnam không thi cùng điểm thi với China, nhưng cậu nghe thằng bạn thân cùng lớp với họ Cuba kể rằng khi China vừa bước ra khỏi phòng thi liền bật khóc nức nở, mấy đứa chúng nó phải xụm lại dỗ mãi.

Cậu lúc đầu nghe tin thì cũng mặc kệ thôi, cậu với em không thân nhau mấy, vả lại việc không làm bài tốt rồi khóc sau khi thi bao năm qua cậu gặp nhiều rồi.

Vietnam giữ nguyên cái suy nghĩ ấy đi ăn chơi với Cuba cả buổi chiều, đến khi về nhà đã là chiều tối, chợt thấy khu nhà mình loạn cả lên.

Đại Nam nhìn thấy thằng báo con của mình chợp tối rồi mới lững thững về nhà thì cũng thở phào, ít nhất nó còn biết đường về.

Sau khi bị mắng cho một trận rồi đuổi vào nhà, Vietnam nhìn thấy Qing, mẹ của China đang ngồi ở phòng khách, trông người như sắp khóc, và mẹ cậu thì đang cố ăn ủi người.

Cậu hỏi ra mới biết, China từ khi thi xong đến giờ vẫn chưa về, cũng không bắt máy khi gọi đến.

Qing lo sốt vó, liên lạc hỏi thăm giáo viên, hỏi các phụ huynh khác, có lẽ những việc đó cũng chẳng có nhiều tác dụng nên người phải hoạ hoằn lắm mới sang nhờ đến nhà cậu đi tìm con giúp.

Nói đến đây Qing gần như gục hẳn.

Vietnam thấy lạ, với cái tính của China, đến việc phản kháng khi bị mắng oan còn không dám, làm sao có gan bỏ nhà đi.

Cậu gọi cho mấy đứa bạn của mình, cả những người chơi thân với China như Germany hay America cũng không biết, chẳng ai còn thấy China từ lúc cậu ấy bước ra khỏi cổng trường cả.

Vietnam bắt đầu suy nghĩ đến cảnh em bị bắt cóc, và trong lòng cũng lo lắng nôn nao.

Rồi cậu nghe North Korra bảo đi dọc theo Sông Ngân, đến đoạn khu sinh thái gần hồ câu cá tìm thử, cậu ta cũng từng bắt gặp China ngồi khóc ở nơi đấy năm ngoái, Vietnam gật đầu lập tức chạy ra đó.

Đại Nam nhìn thằng con tối rồi lại chạy ra khỏi nhà mà khó hiểu, gọi với lại cũng chẳng thưa, tự nhủ lúc nó về phải vụt vài cái cho nó chừa.

Mặt trời đã lặn khuất sau những toà nhà cao ốc nơi trưng tâm thành phố, những ánh đèn đường vàng cam bắt đầu được bật sáng lên, nhưng trên đê không có đèn đường, nên con đường vốn vắng vẻ khi phủ một màn đêm tối càng thêm ớn lạnh, điều này khiến Vietnam càng thêm lo lắng.

Cuối cùng cũng nhìn thấy, bóng dáng nhỏ bé đó đang ngồi bên bờ sông, ôm chân, gục mặt xuống hai đầu gối.

Vì em xoã tóc, mái tóc đỏ dài rủ xuống che gần hết người em, khiến Vietnam nghĩ em đã ngủ quên rồi.

Nhưng khi cậu tiến lại gần, nhận ra bờ vai ấy vẫn còn đang run run, em vẫn còn đang khóc.

Rồi Vietnam tiến lại, gọi tên em, nhìn đôi mắt đỏ đẫm lệ, vì khóc nhiều mà càng đỏ hơn, cậu bỗng thấy xót thương cái cậu bạn nhỏ này.

Cậu ngồi xuống bên cạnh em, để mặc em gục lên vai mình mà tiếp tục nức nở.

-Tại sao cậu không về nhà?

-Thi không được...

Về cũng bị đuổi đi...

-Làm gì đã có kết quả, sao lại nghĩ mình không thi được?

-Tôi làm bài như nào tôi lại không biết chắc!

Tôi đâu...

đâu có vô tư được như cậu!

-Khóc nốt đi, rồi về, mẫu thân cậu đang lo phát khóc ra ở nhà kìa.

-...

-Không muốn...

Vietnam ngồi đó yên lặng để China xả hết nỗi buồn, nhìn dòng chảy đen nhánh lấp lánh từng vụn sao phản chiếu giữa trời đêm, nghĩ lại về mối quan hệ của họ, về nụ hôn vô tình hôm đó, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Giờ đến cả gia đình Vietnam cũng sốt sắng lên, thằng con nhà bên chưa tìm ra, thằng con nhà mình cũng đi mất hút theo, vừa thi xong đã trừ hai xác thế này...

Vietminh, cô chị cả của Vietnam ngỏ ý mọi người thử đi dọc ven bờ sông tìm, chị sợ hai đứa nó nghĩ quẩn rồi làm trò dại dột.

Mọi người cũng tán thành, và khi đi được một đoạn, họ nhìn thấy Vietnam đang cõng China đã ngủ quên vì quá mệt trên lưng đi về.

Vietnam biết mọi người lo cũng chỉ biết cười hì hì, trả con cho nhà bên kia, rồi về nhà tắm rửa ăn cơm, một ngày bất ổn của họ cuối cùng kết thúc như thế.

Khi trao China cho Qing bế về, Vietnam vẫn cố nán lại, nhìn theo hình bóng nhỏ ấy một lát mới an tâm vào nhà.

- Mời cả nhà ăn cơm!

- Nhà này không ai có tên à!

- Thế nay thi làm bài thế nào con?

Bữa cơm gia đình sau khi thi xong cũng không ngon lắm...

"Hôm ấy tóc em cọ lên cổ anh nhột cực, nhột cả tim anh luôn mà!"
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Vietchi] Cõng (p2)


Lần thứ ba, cũng là sự kiện đặc biệt nhất, khi họ chính thức thành thật với tình cảm của mình.

Tầm vài năm sau ra trường, bấy giờ họ cùng vài người anh em khác cùng lớp thân nhau đã rủ thiết vào tập đoàn của USSR làm công (lúc đó họ ngây thơ nghĩ vào đấy là làm công ăn lương như bình thường).

Và vì đã có sự kết nối từ những ngày tháng vui chơi học hành với nhau mà ra, tổ đội bốn người Vietnam, China, Cuba và N.K bọn họ luôn hoàn thành mọi nhiệm vụ cấp trên giao cho dù cho nó có nguy hiểm thế nào.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng họ có thể hoàn thành nhiệm vụ và trở về an toàn mà không gặp bất cứ trở ngại gì, và một vài vết xước, vết thương nho nhỏ cũng trở thành một điều chẳng còn đáng lo nữa.

Ngày hôm đó cũng thế, chỉ là hơi khác mọi khi một chút thôi.

Nhận lệnh từ cấp trên, họ phải đột nhập vào một cơ sở nghiên cứu khoa học gì đó, và phải tìm bằng được tài liệu về nghiên cứu gần đây nhất của chúng và sao chép, ăn cắp, tiêu hủy hay làm bất cứ điều gì có thể ngăn chặn dự án ấy hoàn thành.

Đây là tập đoàn đối nghịch trong âm thầm với công ty họ, khéo nhà này lại chọc điên gì đến con thú dữ CCCP rồi, chứ USSR còn lâu mới để đàn em của mình lao vào mấy công việc nguy hiểm thất đức như này.

Laos, cô gái nhỏ nhắn luôn đi đầu để dẫn họ theo con đường an toàn nhất cô tìm ra, đây cũng là công việc chính của cô trong các nhiệm vụ.

Lần này cũng như mọi lần khác, nhưng sao cái cơ sở lần này nó lạ thế không biết, đến cả những căn phòng trống phủ bụi và dãy hành lang cụt chả dẫn đến đâu cũng một dàn vệ sĩ súng ống đầy đủ canh gác, thằng chủ khu này có tật à?

Đó cũng là lí do dù cho đã cẩn thận hết mức có thể, họ vẫn bị một tên gác phát hiện, tên đó ngay lập tức giơ súng nả đạn về phía họ đồng thời phát tín hiệu cảnh báo đến những tên khác.

Cũng may họ đã đánh gục tên đó kịp thời, và cũng không ai bị thương nên tất cả lại đồng thuận tiếp tục.

Chỉ là đã đi được một lúc, North Korea nhận ra China có điều gì đó khác thường, cậu đi chậm hẳn lại dù cho N.K đã cố để cậu không phải là người đi cuối cùng, và cái cách China đi chuyển cũng vô cùng khó khăn.

Anh ta vịn cậu em kết nghĩa của mình lại hỏi cho ra nhẽ, điều này cũng thu hút sự chú ý của những người đi trước phải ngoái lại nhìn hai người.

China đành ngại ngùng khai thật, từ lúc nãy chân cậu đã bị dính đạn, nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cả bọn nên đã giấu kín không nói ra.

Mọi người, đặc biệt là North Korea rất không đồng ý với hành động này của China, nên đã thống nhất tìm một nơi trú ẩn an toàn, để China lại, kèm một người ở lại canh chừng bảo vệ cậu.

Và đương nhiên người được giao cho nghĩa vụ ở lại chính là Vietnam. (Lí do tại sao mí người đó lại để Vietnam ở cùng China mà không phải người thân thiết nhất với cậu North Korea, hay người duy nhất có kiến thức về y tế như Cuba thì chúng mìn từ từ biết nha, hành trình của chúng ta còn dài mà!) Và ở không gian yên ắng riêng tư chỉ hai người đó, cả hai đã có một cuộc nói chuyện nho nhỏ.

Thì là do China quá chán, bị bắt ngồi im một chỗ, cái thằng mình không ưa thì đang lượn lờ trước mặt, im thin thít, chả ai nói nhau câu nào.

Thế là cậu quyết định mở lời trước, ý định trêu thằng cu kia một tí.

-Này, Vietnam.

-Gì?

Vietnam đang vô cùng cọc, bị anh em tốt bỏ lại bắt trông một người đang què, ai không khó chịu cho được.

China cười nhẹ, nháy mắt.

-Thích cậu!

China đinh ninh rằng thằng ngốc này sẽ lại phản ứng dữ dội, gào lên hỏi cậu bị làm sao thế, rồi lời quá tiếng lại, đây là cách họ bắt đầu một cuộc cãi nhau như mọi khi.

Đúng như suy nghĩ của cậu, phản ứng lần này của Vietnam cũng vô cùng dữ dội, chỉ duy nhất một điều khác.

Một vệt đỏ nhạt lan từ hai má đến tai Vietnam, anh lắp bắp, chỉ biết đứng mở to mắt nhìn cậu, ngỡ ngàng đến mất kiểm soát ngôn ngữ.

-Th...

Thật không???

Đ' đùa đâu...???

China gật đầu một cái, miệng cười càng tươi trước phản ứng của người trước mặt.

-Thật...

-Đù!

Vậy là...

Vậy là chúng nó nói thật!

Mày thích tao thật???

Riel???

Từ bao giờ đấy???

Sao giờ mới chịu nói??!

-Tao đùa- -Mày biết tao chờ câu đấy lâu lắm rồi không?!

Chúng nó cứ bảo tao tỏ tình mày đi ấy, ngại vãi òn.

Ai mà ngờ, ai mà ngờ, mày lại nói trước!!

- Ê m- -Khoan, tao biết mày ngại, không sao hết!

Nhưng đàn ông con trai để mà để bạn ấy tỏ tình trước nó nhục lắm.

Im, mà từ từ.

Tao lấy lại bình tĩnh cái đã.

-Không cầ- Vietnam lập tức lao tới, nắm lấy hai bàn tay của China, nhìn thẳng vào mắt cậu khiến China có hơi chút giật mình.

- Ta–Tớ thích cậu, China!

Uầy, tính đùa vui vui thôi, ai ngờ nó thích mình thật.

China bối rối, định giải thích tất cả chỉ là cậu đùa, nhưng nhìn vào đôi mắt vàng kim kiên định ấy, cậu lại thôi.

China khẽ nuốt nước bọt, quay mặt đi lảng tránh ánh mắt ấy.

Hai gò má không tự chủ mà ửng hồng.

-Ừ...

Thôi thì, trap nó một tí vậy...

Bỗng có tiếng chuông báo động inh ỏi reo lên phá tan bầu không khí ngọt ngào gượng gạo.

Khá chắc mấy người kia đã làm gì đó rồi.

China lo lắng, lập tức đứng phắt dậy kéo Vietnam đi tìm anh em, nhưng cơn đau nhói ở bắp chân khiến cậu khựng lại.

Vietnam ấn China ngồi lại xuống, rồi trước sự hoang mang của cậu, Vietnam quỳ gối xuống, đưa tấm lưng vững trãi về phía China.

-Lên đi.

China ngập ngừng, gần như chưa bao giờ cậu và anh tiếp xúc thân thể gần đến như vậy, đôi má vốn phiếm hồng giờ càng thêm đỏ ửng.

-Hả?

-Hả cái gì mà hả, lên đi tớ cõng.

-Mày biết họ đang ở đâu sao?

Mau lên!

Đi tì– -Không biết, lên tao cõng đi trốn trước.

-Thế mọi người thì sao?!

-Mấy người đó tự giải quyết được mà, bây giờ lo cho thân mày đi, què như thế thì giúp được ai?

- Ừm...

Rồi Vietnam cõng China, về tận nhà.

Lúc trả người còn vòi vĩnh người ta thơm má, rồi ôm mặt nhảy tung tăng về, anh em gì thì hỏi thăm sau, giờ tính chuyện mai rủ ẻm đi đâu chơi đã.

Sau cùng, người hoảng loạn nhất vẫn là China.

" Thích em, từ lâu trước đó rồi, vết son trên ngực trái anh mà.".

Đến cả China cũng không ngờ rằng mối quan hệ này lại đi xa đến thế.

Từ chỗ đùa cho vui vui, chẳng biết từ bao giờ China lại thấy thinh thích cậu bạn này thật.

Thậm chí còn bỏ mặc lời cấm đoán của gia đình hai bên mà chuyển hẳn ra riêng sống chung với nhau.

Hiện giờ còn đang bàn cả việc kết hôn.

China quàng hai tay qua cổ Vietnam, khẽ siết.

Vẫn như những lần trước, vẫn là Vietnam cõng người yêu nhỏ của mình trên lưng, nhẹ bước dọc con đê dài, áng chiều muộn phủ một màu cam ấm áp lên vạn vật, chỉ trừ có thân ảnh kia.

Nắng in bóng dài trên mặt đất, lê theo từng bước chân của Vietnam.

Chính anh cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại có thể từ tốn đến vậy.

-Thi thoảng anh nghĩ, ngày cưới của chúng mình ấy, cứ tưởng tượng đến cảnh em của anh mặc váy cưới trắng tinh, cầm hoa đội khăn voan chắc xinh đẹp lắm, nghĩ đến đó anh lại không nhịn được, muốn em chính thức là của anh.

- Hâm à...

Hỉ phục phải là màu đỏ chứ..

Vietnam huyên thuyên nhiều lắm, nhưng người trên lưng anh lại hầu như lặng im, thỉnh thoảng cũng chỉ ậm ừ trả lời vài câu.

- Làm sao?

Buồn ngủ rồi à?

Vietnam biết chứ, thân thể con người ấy đang lạnh dần trên lưng anh.

Thông thường, với cái tính vô tư hơi cợt nhả của mình, Vietnam luôn là người trêu chọc China đến khi cậu khó chịu.

Còn China thường chỉ im lặng, làm tròn nhiệm vụ của người lắng nghe, đôi khi bật cười khi anh quá ngốc, hoặc giận dỗi khi anh đùa hơi quá trớn.

Chứ ít khi China là người mở miệng ra đùa trước lắm.

- Này, Vietnam...

- Ơi - Em đang mặc váy đỏ này.

China ít khi đùa, nhưng nếu cậu có đùa, Vietnam cũng chẳng thể cười nổi, không phải do nó không vui, mà là do hoàn cảnh ấy nó quá oái oăm để có thể lôi ra đùa cợt.

"Nhưng em, vốn bộ váy này đâu có màu đỏ đâu."
_________________________________ Nhiên: thú thực hoàn cảnh tớ viết chap này cũng vô cùng oái oăm, deadline chồng chất, vừa viết vừa họp zoom làm bài sinh hoạt của tổ😭
Đó cũng là lí do tớ đăng vào cái giờ dở dở ương ương thế này.

Nhưng dù sao sự ủng hộ của mọi người cũng chính là lời cổ vũ giúp tớ có động lực tiếp tục câu chuyện này.

Tớ cảm ơn🫰

Mong chúng ta có thể tiếp tục đồng hành cùng nhau, cùng bộ truyện này.

Sau cùng, chúc ngủ ngon Wttpd.


 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Không phải chương mới đâu


Cái nì không phải chương mới đâu, chỉ là con Nhiên muốn lên kể về một ngày mợt mỏi nhưng cũng rất vui của nó.

Thì lớp tớ đã có cơ hội đại diện cho phường đi tham gia một cái Festival thanh niên trên quận.

Chúng tớ phải tập một bài nhảy đồng diễn, lúc tập ở trường thì than lên than xuống luôn, tập mất thời gian mà chẳng biết để làm gì, lúc đó tớ còn thấy bài nhảy đó nó hài hài sao ấy...

Nhưng đến khi đứng giữa sân bóng đá ở nhà thi đấu quận, tự dưng tớ thấy tự hào dữ lắm, may mà lớp được chọn mặt gửi vàng, như có thêm cơ hội trải nghiệm cho những con gà công nghiệp còn chúng tớ☺️ Ây, vui có vui nhưng đứng giữa trời nắng cháy vỗ tay lâu cũm mệt lắm, mấy là trời thu chứ hè chắc xỉu mất😔 Thì tớ chỉ muốn nói xíu chuyện vậy nè, vì đầu năm học mà deadline của tớ đã nhiều cực kỳ nên lịch ra chap của cái truyện nhỏ xinh nì sẽ không đều được, nhưng chắc chắn tớ sẽ không drop đâu, đây là ấp ủ bao lâu của tớ mà.

Nên là có thấy tớ mấy tháng không đăng gì thì cũng đừng từ bỏ hy vọng nhen, rồi tớ sẽ quay lại và cưng nựng tụi nhỏ tiếp thôi.

Tớ không mến trường tớ lắm, nhưng tớ thương lớp tớ vô cùng, yeuae🫶123₫5 ftt hvt
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Rusame] Đa sắc ¹


Trải nghiệm yêu một người như yêu nhiều người sẽ như thế nào?
_________________________________
Russia đứng nép dưới mái che của tiệm ăn hôm nay họ có hẹn, nơi đó có bán cả bánh kem, cái loại có nguyên mấy lát dâu tươi trang trí bên trên ấy, loại bánh mà anh nhỏ của gã thích nhất.

Vừa vào thu, tiết trời sáng sớm se se lạnh, trên mặt kính của tủ bánh trước cửa hàng còn vương hơi sương mờ.

Nắng đang dần lên rồi, nắng sớm của mùa thu mang sắc cam ngọt, chiếu xuống những tán cây xanh dần ngả màu dọc con phố, chiếu len qua màn sương làm khung cảnh nơi đây càng thêm phần thơ mộng.

Đây là một khu phố ẩm thực nổi tiếng, tầm sáng sớm đến trưa chiều thì chỉ lác đác có những tiệm cà phê, những quán bánh ngọt nho nhỏ, nhưng đến tầm chiều muộn, các xe đẩy đồ ăn vặt mới bắt đầu rục rịch bày ra, xếp dài cả vỉa hè con phố, khi đó nơi đây mới bắt đầu nhịp sống nhộn nhịp náo nhiệt của hàng đông người kéo đến thưởng thức.

Và với một người thấy gì cũng muốn bỏ mồm như America, anh bồ của gã đã quyết tâm phải ăn thử từng hàng một ở đây, vậy nên từ lúc mới quen đến giờ, gần như con phố này đã trở thành địa điểm quen thuộc khi hai người hò hẹn.

Nắng thì đang dần lên cao, bừng sáng cả con đường, người người qua lại, tâm thế hứng khởi chào đón cho một ngày mới, cũng đã nhiều cừa tiệm mở cửa hơn, cũng phải thôi, gần 8 giờ rưỡi rồi.

Anh ta hẹn gã lúc 8 giờ.

Đến cô phục vụ nhỏ của tiệm bánh Russia đứng đợi cũng thấy lạ, cô hỏi thăm rồi mời gã vào trong ngồi chứ thấy gã đứng đó chắc cả nửa tiếng rồi, nhưng gã chỉ nhẹ nhàng từ chối.

Anh nhỏ của gã còn trẻ con nữa, lỡ tí nữa đi lòng vòng khu phố này không thấy gã đâu, anh lại khóc thì sao.

Cũng bởi Russia biết America chú trọng từng buổi hẹn của cả hai thế nào, anh chuẩn bị lâu lắm, cũng có đợt gã sang tận nhà anh xem anh làm cái gì mà hầu như toàn trễ hẹn, mỗi lần đó thôi, từ sau thì thôi luôn.

Bây giờ thì quen rồi, nếu America không gọi cho gã bảo rằng anh không đi được thì chắc chắn anh sẽ đến (mà hầu như anh và gã đã có hẹn thì lịch trình gấp thế nào cũng không cản nổi họ đâu).

Vả lại, hôm nay họ có trọn vẹn một ngày để đi với nhau mà.

Nghĩ đến đây, con ngươi lạnh lẽo kia lại vô thức ánh lên ý cười.

-Gấu con ơiiiiiiiii Một dáng người nhỏ nhắn chạy vồ về phía Russia ôm thật chặt, cọ người nũng nịu, nhưng lại không dám dụi dụi mặt.

Gã giật mình, nhìn xuống người bên dưới, rồi ngay lập tức dùng sức đẩy người ta ra.

-Cô là ai đấy?!

Người kia ngỡ ngàng, mở to mắt nhìn Russia, rồi bắt đầu mếu.

-Là tôi mà, em hết yêu tôi rồi à!

Đồ gấu to tồi tệ!!

Lúc này Russia mới có cơ hội nhìn lại thật kỹ người kia, xác nhận đúng là anh người yêu của mình rồi mới thở dài, nhẹ ôm anh, vuốt ve dỗ dành.

- Thôi mà, em xin lỗi, ngoan.

- Hì hì, vì bé đẹp trai nên tôi bỏ qua cho ó - America lại cười hớn hở.

- Nhưng anh...

Thế này là sao nữa vậy?

- Sao gì?

Xinh không?

America đứng thẳng người, giang rộng hai tay, cười tít cả mắt lại.

Con người nhỏ nhắn đó đang mặc một bộ váy đỏ phồng ngang đầu gối, gấu váy đếm qua chắc phải ba lớp ren trắng, thân trên anh có khoác một chiếc áo choàng caro đỏ trắng và khá chắc dưới lớp áo đó vẫn là chiếc váy hở lưng như mọi chiếc khác anh luôn mặc.

Phía trước ngực có một chiếc nơ đỏ lớn, anh đi đôi tất trắng viền ren cao ngang đùi và đôi giày búp bê đỏ sậm.

Mái tóc dài trắng bạc xoã ra, uốn xoăn lượn sóng, một lọn tóc tết vắt qua vai được cột lại bằng một chiếc nơ nhỏ.

Russia chưa bao giờ thấy anh người yêu ăn diện theo phong cách này, trông anh như một miếng dâu tây thơm mọng nằm phơi mình trên miếng bánh chờ người tới thưởng thức vậy.

-Ừ, xinh.

America nghe vậy miệng cười càng tươi, vui vẻ khoác tay gã đi vào cửa tiệm.

America lắm mồm lắm, dù không phải lúc nào ở với Russia anh cũng nói nhiều như nhân cách lúc này.

Anh kể về những người anh ta ghét, xào đi xào lại những điểm đáng ghét của những người đó.

Ngậm thêm một miếng bánh, anh lại kể về sự mệt mỏi trong công việc, về việc dự án quan trọng anh đổ bảo công sức hôm trước vừa bị lũ nào trộm mất.

Anh nói nhiều lắm, như muốn xả bao mỏi mệt tích tụ lâu ngày.

Mải hoạt động cơ mồm mà anh vô ý làm dính một miếng kem trắng dưới khoé miệng, Russia nhìn một lúc, rồi cúi xuống gần mặt anh làm America hơi giật mình, lúc anh ngỡ bé nó sẽ hôn mình thì Russia chỉ nhẹ đưa lưỡi ra liếm đi vết kem.

Rồi lại ngồi thẳng lên như ban đầu, nhìn anh nhỏ hai má đỏ ửng, khẽ liếm môi.

- Ngọt thật đấy.

- À, ừ, kem trên bánh tiệm này ngọt thật.

- Ừm, kem cũng ngọt.

- Hả...?

Nhìn America đầu như muốn bốc khói, Russia bỗng thấy thoả mãn trong lòng, cũng phải thôi, thông thường toàn là anh ta trêu gã đến phát ngại thôi mà, hiếm lắm mới có dịp gã được trên cơ.

America ngại ngùng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng đôi mắt xám tro kia nữa.

- Lần sau đừng làm thế nữa nhé...

- Sao?

Ngại à?

- Không, trôi nền mất...

-....

Một ngày của họ cũng trôi qua êm đềm và rực rỡ như thế.

Họ đi xem phim, lượn lờ vài vòng trung tâm thương mại, rồi đầu giờ chiều trời nắng nổ mặt lại dẫn nhau ra công viên ngồi xích đu.

Trời trưa nắng nóng nên America cởi áo ngoài ra rồi, nên giờ Russia ngoài việc xách đống đồ anh người yêu mát tay mua tặng mình ra còn phải cầm áo và che ô cho anh nữa.

- Bỏ ô ra đi, em tay xách nách mang nhiều thế không thấy mệt à?

Ít ra thì America vẫn biết quan tâm đến bé gấu con của mình.

-Trời nắng.

-Có sao đâu, nãy anh dặm lại nền với kem chống nắng rồi.

Cuối cùng thì họ quyết định tạt vào tạm một quán cà phê ngồi cho mát với nghỉ chân làm tí gì lót bụng.

America thì vẫn hào hứng lắm, vẫn còn gạ Russia tầm chiều tối đi ăn xong còn lượn phố thêm chập nữa, hoặc đi thủy cung ngắm cá nè, đi khu vui chơi ngồi vòng quay mặt trời ngắm cả thành phố trên cao chẳng hạn.

Nhưng Russia có vẻ chẳng còn sức để chơi bời gì nữa, gã bảo tối chỉ muốn ra quảng trường phố đi bộ loanh quanh cho mát người thôi.

America nghe vậy cũng chốt luôn, đi bộ mệt xong tạt ngang luôn vào một khách sạn năm sao xịn xịn nào đó "nghỉ ngơi" luôn cũng tiện mà. .

Mùa thu thời tiết dở người lắm, sáng lạnh trưa nắng tối sụt sùi, gió lộng, nên lúc đi dạo ở quảng trường America đã cướp luôn cái áo gió dày màu đen của em gấu, dù sao gã ta sống ở vùng lạnh cũng chịu lạnh tốt mà.

Màu áo đen đó trông chẳng ăn nhập gì với bộ cánh đỏ rực của anh, nhưng anh mặc kệ, ấm là được, với lại nó cũng có toàn mùi của Russia nữa, khoác thích lắm luôn, mấy người không có người yêu làm sao biết nổi cảm giác này.

Hai người nắm tay nhau đi giữa dòng người, khi không có gì để nói thì cũng chỉ im lặng đi bên nhau, đôi khi ngồi lại bên ghế đá, cùng nhau phán xét người qua đường hay các cặp đôi khác.

Họ thỉnh thoảng cũng bắt gặp vài gương mặt thân quen đó chứ, như cái đôi tình nhân nào đó cũng tóc đỏ rực đang chơi trò giận dỗi nhau, giằng co bên một góc vỉa hè, anh nhìn hai đứa bạn mà chỉ lặng lẽ cười nhếch mép.

Đôi môi anh đã nhạt son, không còn đỏ tươi như hồi sáng, dù sao cũng tống bao nhiêu đồ ăn vào mồm thế mà.

Nhưng Russia lại thấy điều đó cũng tốt, gã không thích lắm việc sau khi hôn anh môi gã cũng dính cả màu đỏ son lem nhem, như thế thì phải lau đi, gã không thích.

Russia cúi xuống, một tay ôm eo America sát lại gần người mình, hôn nhẹ vào má anh.

-Nào Russ...

Nhột đấy -Anh thơm thật -Biết ngay mà!

Em ngửi được đúng không?

Thế mà thằng Can cứ cãi phấn phủ này không có mùi!

-....

Sau cùng thì họ vẫn kết thúc một ngày hẹn hò ở một cái khách sạn nào đó, việc sau đó chúng ta không nên tìm hiểu thêm.__________________________________

Tớ mê Femboy 😭😭😭
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Vietchi] Tình anh em


Lưu ý trước: Có nhấp nhả hint về cp khác, cân nhắc trước khi đọc tiếp.
_________________________________
Như chúng ta đã biết, Vietnam và China đến với nhau vô cùng miễn cưỡng, nhưng trong cái mối quan hệ không lành mạnh này không chỉ có mỗi Vietnam là người hạnh phúc, mà còn có cả những anh em xã hội chủ nghĩa của hai người họ.

Tại sao hai người kia yêu nhau mà họ lại hạnh phúc?

Câu trả lời cũng đơn giản thôi, vì họ ship cái đôi này, từ lâu phết rồi đấy, từ cái hồi vẫn là lũ học trò quậy phá cày bục mặt trên đống sách vở ở trường.

Xuất phát điểm của họ giống nhau, đều là sản phẩm xuất ra từ một trường cấp ba, trường chuyên luôn đấy nhé, thậm chí còn học cùng một lớp (trừ Laos, cô ấy học khác lớp, nhưng chung quy thì vẫn khá thân nhau), rồi đến khi tốt nghiệp thì rủ rê chèo kéo nhau vào cái tập đoàn này, chịu đựng chung ông sếp,...

Nói tóm lại, họ thân thiết vô cùng.

Và từ cái thời trẻ con nít ranh ấy, có mù mới không nhận ra Vietnam và China, hai người đó có gì đó mập mờ!!!

Liệt kê này, chẳng ai bình thường mà đi cãi nhau suốt như thế, gần như đụng vào bất cứ vấn đề gì cũng khiến cho hai người họ xù lông lên được, ví dụ như nếu một trong hai mất cái bút, họ sẽ nghi đến người kia đầu tiên, hay chơi đùa trong lớp vô tình va phải nhau, hoặc nhìn thấy mặt nhau thôi cũng khiến họ lên cơn móc mỉa, thế có bất thường không?

Chắc chắn là có gian tình!!!

Mà đã cãi nhau sôi máu thì đương nhiên sẽ dẫn đến đánh nhau, họ gây gổ nhau như cơm bữa, nhưng tất nhiên là kín kín thôi, giáo viên mà biết là cộng một giấy mời phụ huynh liền, China rén lắm, với lại em cũng biết điểm dừng, nên chưa bao giờ sự việc đi quá giới hạn.

Sau này thì thỉnh thoảng ngứa tay thì kéo nhau vào chỗ nào khuất khuất mà giao lưu thôi.

Đấy là họ là người trong cuộc nên thấy việc đi ra chỗ kín đánh nhau là vô cùng bình thường, nhưng qua mắt nhìn của các bạn đồng trang lứa lại vô cùng đáng nghi!

Nói xem, hai đứa tự dưng lôi nhau đi đâu đấy xong quay về quần áo xộc xệch thì đầu óc ai mà nghĩ họ không có gì với nhau cho được!!

Đỉnh điểm là cái ngày cuối cùng họ còn là học sinh dưới mái trường mến yêu này, ngày hôm sau là bước vào kỳ thi tốt nghiệp cam go căng thẳng, không khí trong trường bỗng dưng lại nôn nao xúc động lạ kỳ.

Tất cả học sinh xôn xao viết những dòng lưu bút, kí lên áo nhau những kỷ niệm, sụt sùi kìm nén giọt nước mắt.

Lớp họ cũng thế thôi, cái lớp vốn đã như cái chợ lần này cũng vẫn giống cái chợ nhưng giàu cảm xúc hơn, thứ trao đổi không còn là "hàng hoá" bài tập phao thi nữa, thay vào đó là những vết bút kí trên chiếc áo sơ mi trắng, những dòng chữ động viên nhau, chúc mừng hay cảm ơn vì chặng đường đã qua.

Bọn con gái thì cháy hơn nữa, tụi nó tô son rồi hôn lên áo nhau, ngọt ngào vô cùng.

Nhưng tụi nó hôn cũng có tiêu chuẩn riêng nhé, như Germany chỉ hôn áo lũ con gái khác hoặc những đứa nó coi là con gái, còn China thì tuyệt nhiên chỉ để lại dấu son cho lũ bạn thân, không như America (hầu như áo đứa nào trong khối cũng có vết môi nó).

Chỉ là, trong không khí xúc động xen chút gì luyến tiếc ấy, có một khoảnh khắc chẳng ai để ý, Vietnam và China lại kéo nhau đi đâu đó rồi, không ai biết họ đi đâu, chỉ biết rằng khi họ quay lại, túi áo trên ngực trái của Vietnam từ bao giờ đã xuất hiện một vết hôn lạ không đi kèm chữ kí.

Bảo là không ai để ý vậy thôi, chứ toàn cảnh vụ việc đã bị "chó săn ảnh" khét tiếng trong trường South Korea ghi lại hết, cậu ta tung tăng đến chỗ anh trai mình khoe thành quả, biểu cảm của ổng trong lúc đó trông "ta đã nhìn thấu nhân sinh" lắm, cũng hôm đó, group kín otp Vietchi của trường lại mọc ra rõ lắm gà, lạ thật.

Thì đó chỉ là nguyên nhân tại sao họ yêu nhau mà biết bao người sung sướng như vậy, dạo đầu thôi, bây giờ mới vào câu chuyện chính của chúng ta hôm nay này.

Những người anh em xã đoàn ấy đã hỗ trợ đôi tình nhân ấy bồi đắp tình cảm như thế nào?

Đầu tiên phải nói đến Cuba, anh em cột chèo với Vietnam, hay lớp trưởng lớp họ.

Sau khi nghe tin hai người chính thức hẹn hò, anh đã nhảy cẫng lên vui mừng, xúc động khôn xiết thiếu điều muốn trao luôn huân chương cho thằng bạn thân.

Từ đấy Cuba cũng hăng hái kỳ lạ, anh nhiệt tình đùn đẩy công việc cho North Korea hay Laos để đi cùng dám sát xem thằng bạn ngốc của mình đối xử với người yêu thế nào trong những buổi hẹn hò.

Trông thằng bạn cứ lườm lườm liếc liếc mình coi bộ khó chịu lắm, nhưng ai quan tâm?

Với tư cách là một tiền bối trong chuyện tình trường, Cuba sẵn sàng chỉ dạy cho Vietnam những điều mà cậu chưa biết, thậm chí không tiếc bỏ thời gian cho những buổi kèm cặp thêm.

-Ê, tí tan làm ra quán trà đá gần chợ đêm nói chuyện, tao chỉ mày tí bí quyết giúp cuốn hút hơn với nửa kia.

-Hôm khác đi, tí tao chở China đi ăn rồi.

-Nào, mày vì trai mà quên nghĩa anh em à?

Tao cũng có ý tốt muốn giúp mày mà.

-Nhưng-Cuba lập tức chặn miệng Vietnam bằng ngón trỏ.

-Suỵt, thu dọn đồ và cun cút theo tao nhanh.

-Này!!

Cuba đã chạy ra chỗ China bảo em tự về vì Vietnam bận rồi.

Em quay sang nhìn Vietnam kìa, trông cái ánh mắt ấy, cậu tức điên lên mất thôi.

-THẰNG CHÓ!!!

Ngoài ra, North Korea cũng rất nhiệt huyết trong công cuộc hỗ trợ hai đứa em thơ của mình, với tư cách là thuyền trưởng, anh luôn đảm bảo đường tình của hai đứa nó luôn phải êm ả như mặt nước hồ thu, mượt như nhựa đường cao tốc.

Hôm cả bọn đang ngồi quán vỉa hè làm vài ngụm trà đá cắn hạt dưa tám chuyện, dạo này chúng nó rảnh rỗi đến lạ, gần cả tháng rồi chưa có nhiệm vụ gì, bộ dạo này hai ông sếp thiện lành đi tu tích đức cho con cháu hay sao mà.

Vietnam ngồi cạnh China, Cuba và North Korea ngồi cạnh nhau ở phía bên kia bàn nhựa, góc còn lại là ghế của Laos, cô ấy chạy ra đầu ngõ nhận hàng shipper rồi.

Hai con người đang chìm trong bể tình (thật ra là chỉ một) nào đó thì thân mật dữ lắm, ngồi cứ sáp sáp vào nhau, đúng hơn thì Vietnam sáp sáp vào người China còn em thì chỉ ngồi im cam chịu.

Trông cái bản mặt Vietnam được hít hà vuốt ve người yêu thoả mãn vô cùng, khiến cho người chứng kiến dù đã có bồ hay chưa đều thấy mắt mình giần giật và ngưa ngứa trong cổ họng.

Vietnam hí hửng lắm, bày đặt ngại ngùng che mặt quay đi, nhưng tay thì mon men đến bóp eo người bên cạnh.

Sờ sờ bóp bóp, sao nay eo em ý là lạ thế nào ấy nhỉ? cứ cưng cứng, mọi hôm mềm mại bóp chảy nước cơ mà.

Vietnam thấy lạ quay sang xem thử, thì giật mình rút tay lại, ngồi bên cạnh Vietnam và đang đưa ánh nhìn kì lạ dành cho cậu là North Korea, còn em người yêu khi nãy rõ ràng bên cạnh lại đang ngồi cạnh Cuba che miệng cười khúc khích.

Cậu tưởng tượng việc nãy giờ mình ôm eo sờ mó thằng bạn mà tự thấy ghê ghê...

-Ngồi đây làm chó gì?

Chả chỗ cho ghệ tao.

-Góc nghiêng của mày xấu như chó, để em tao nhìn thì bẩn mắt lắm.

Tao bảo nó sang kia hai đứa đối diện mắt nhìn mắt cho tình đấy.

-Bố đếch cần, cút ra!

- China, ừ, ngồi xa xa ra, thằng này nhìn càng xa càng mờ ảo mới đẹp trai được.

Vietnam vuốt mặt, cậu không chịu nổi lũ này nữa, bao giờ mới để cho đôi tình nhân mới yêu này có trọn vẹn một không gian riêng tư đây!!

Laos ôm xách hai túi trà sữa quay về, thấy Vietnam gục mặt bất lực, bà đứa kia thì nhìn nhau cười ha hả mà thấy lạ, chép miệng, bọn D4 đúng hâm điên thật.

Tối đó, cô nhắn tin riêng cho Vietnam:
"Hôm nào cậu tính đi riêng với China cứ bảo tớ, tớ kiếm việc giữ chân hai người kia cho"
"👍"
"Tớ mang ơn cậu nhiều 😭😭😭"

.

Vietnam hôm nay xong việc sớm, định bụng lúc mấy thằng khốn kia không để ý thì lén kéo China đi chơi riêng.

Cậu tiến lại chỗ China, hí hửng chơi trò bịt mắt đoán người.

-Đoán xem ai nè.

-Bớt trẻ con đi Viet...

Vietnam thả tay ra, nâng cằm China lên hôn cái chóc nhưng do em cố tình tránh né nên chỉ hôn được vào khoé môi.

-Đi chơi không, tiện chở cậu về luôn.

-Nhưng mà về sớm sớm, mẫu thân tớ không châm trước cho nữa đâu.

-Ừ, thề luôn!

Nhanh đi luôn không bọn kia nó-

-Êyyyy, hai cháu này lại định đi đâu đấyy?

Vietnam quên mất hôm nay Cuba cũng được tan ca sớm.

Ngón tay cậu vận động hết công suất để bấm tin nhắn cầu cứu gửi cho Laos, miệng vẫn hớn hở chào thằng bạn thân nhưng lòng thầm cầu mong Laos đang cầm điện thoại.

-Chào, nay về sớm có định đi đâu với người người ở nhà không?

China vui vẻ bắt chuyện, điều này làm Vietnam thấy hơi khó ở trong lòng.

-Đi đâu được, nay nhỏ bận xập xình với lũ bạn thân rồi.

Giờ chán quá định rủ hai người đi đâu chơi đấy.

Mà có vẻ hai người đang tính đi ăn mảnh thì phải.

"Mảnh con mẹ mày" - Vietnam thầm chửi trong lòng.

Laos nhắn lại chữ "oke" rồi, chỉ mong cô ấy có thể giải quyết triệt để sự vụ này.

-Đâu có, đi cùng không?

Cuba chưa kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại của anh réo lên, nhìn tên người gọi, Cuba chợt trông tươi lên hẳn.

-Ơi, nay biết tự gọi cơ à?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lanh lảnh có phần hơi chanh chua, người này không chỉ Vietnam và China mà bất cứ người bạn nào của họ đều biết, là người yêu từ thời còn đi học của Cuba.

-Gọi gọi mả mày.

Về sớm thì về nhà nấu cơm rửa bát, suốt ngày la cà!

Cho vài giã vào mồm bây giờ.

-Ơ...

-Ơ gì? im lặng nghe lời nào cậu bé, ngoan tối về thằng này thưởng.

- Oki ehehehhe.

Cuba cúp máy, mồm cười ngoác ra, vui vẻ thu đồ lon ton chạy về nhà, còn nói với lại với Vietnam.

-Không có tao giám sát, đừng làm gì hâm điên quá thể nhé.

-Yên tâm mà về, có mày tao mới hâm điên.

Vietnam thở phào, đúng là homie của Laos, quản bồ tốt thật.

China chứng kiến tràng tiểu phẩm nãy giờ mà bật cười.

-Trông tồ tồ thế mà quen được cả hoa khôi trường lâu phết.

-Cậu mới tồ ấy Vietnam.

Họ cùng dắt tay nhau ra về, Vietnam còn bảo cái gì mà tí nữa có bất ngờ lớn cho em làm China tò mò miết.

Lúc bước ra khỏi thang máy còn chạm mặt South Korea một tay bế một đứa trẻ, tay kia ôm một xấp tài liệu, chắc vừa đi đón con tạt sang.

-Là hai người à?

Trông ngọt ngào thế, chúc mừng nha.

-Ỏo, cảm ơn nha, nào tụi này cưới nhớ đi nhiều nhiề-

Vietnam bị em người yêu véo một cú ở lưng rõ đau, cậu nhìn em mếu máo.

-Tình cảm vậy là tốt.

Mà thôi,hôm khác hẹn sau nhé, tớ mang đống giấy này lên cho anh North, sếp mấy cậu gửi.

Hai người họ đều không biết sau khi tạm biệt và bước vào tháng máy, South Korea đã hò gáy mất kiểm soát thế nào, đứa nhỏ nhìn mẹ mình như bị ai nhập thì chỉ dám im lặng sợ hăi.

Và còn nhiều câu chuyện khác nữa, coi bộ chuyện tình yêu của đôi chíp bông này cũng có vẻ không được yên bình cho lắm nhỉ.

_________________________________

Họ yêu nhau, tớ yêu họ😭

Ngoài lề chút nè, trong này North Korra và South Korea không phải anh em ruột, nên giữa họ ngoài tình cảm gia đình ra còn một thứ tình cảm khác☺️, nhưng bố đứa bé kia hông phải là North nha.

Dạo này năng suất qa ...
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
[Vietchi]•Love•


Cũng đã mấy tháng rồi từ khi China quyết định rời xa gia đình và ra riêng ở với Vietnam, lúc đó cả hai đã trầm mê không dứt trong bể tình rồi.

Hai người ở chung nhà, một ngôi nhà không nhỏ lắm tại một khu phố yên bình gần ngôi trường đại học cũ của cả hai.

Ngày trước thì chung trường, giờ lớn làm chung cơ quan, còn ở chung nhà nữa thì tiện quá, hôm nào cũng đưa đón nhau đi làm đi về được, gần như lúc nào người ta cũng thấy hai cái bóng đỏ đỏ ấy ở cùng một chỗ.

Thiên thời địa lợi, mọi thứ như đang tạo điều kiện cho tình duyên đôi trẻ càng thêm mặn nồng, như hiện tại này, dù chưa kết hôn nhưng trông hai đứa nó có khác gì một cặp vợ chồng không cơ chứ.

Yêu.

China cũng không rõ mình trót yêu Vietnam từ bao giờ.

Chỉ là vào một lúc nào đó, em đã không còn né tránh những chiếc hôn nhẹ của bạn trai, không còn ngập ngừng khi cả hai ở cạnh nhau gần thật gần, không còn rút tay lại khi cả hai vô tình chạm da, không còn lảng nhìn ra chỗ khác khi chợt bắt gặt ánh mắt vàng kim ấy đang chăm chú chiêm ngưỡng viên ngọc của nó.

Không biết từ bao giờ, em đã có thể thơm, nhẹ vào sau vai Vietnam khi cả hai dắt tay nhau qua đoạn phố nhộn nhịp, từ bao giờ em chủ động đưa tay ra cho người kia bắt lấy, từ bao giờ, em đã dám đối diện với tình yêu đong đầy trong khoé mắt người ấy đem nhìn em, rồi cả hai cùng cười, chẳng vì gì cả.

China cũng tự thấy bản thân dần trở nên kỳ lạ, và khi em đem câu chuyện này kể cho hai nhỏ bạn thân, khoé môi em lại vô thức mỉm cười.

Còn chúng nó thì một đứa cười khằng khặc như trúng số vừa vỗ đen đét vào lưng em, đứa kia thì chỉ lặng lẽ ngồi phán xét hai con người đã từng cùng thề non hẹn biển đứa nào có người yêu làm chó.

Ngày trước ghế ngồi trong phòng họp của hai đứa xa vô cùng, cũng bởi hồi đó cả hai chỉ thấy nắm đấm mình ngứa ngứa khi chạm mặt nhau, giờ yêu rồi thì khác hẳn, xa nhau tí xíu thôi là đã không chịu được rồi.

Thề, không điêu, Laos đã xác nhận, ngày hôm đó Laos cứ thấy thằng bạn ngồi cạnh cứ lơ đãng thế nào, em cứ chống cằm nhìn đơ ra về một hướng, rồi cười cười, cô ấy thử nhìn theo ánh mắt em, và từ tận góc bàn bên kia, cậu bạn kia cũng đang cười cười nháy mắt lại với China, môi còn mấp máy cái gì đó và em lại bật lên vài tiếng khúc khích nhỏ nhặt.

Laos nhìn lại China, rồi thở dài quay lại tập trung vào cuộc họp, biết hẳn hai đứa này nghe sếp nói chắc chữ lọt chữ không, lũ yêu nhau bị làm sao thế nhỉ?

Rồi từ đó để tránh gián tiếp ngăn cách đôi tình nhân, USSR cho phép hai đứa nó ngồi cạnh nhau, và đây là một trong những quyết định sai lầm nhất của ngài, bởi hai đứa nó đã được tí tởn với nhau thì triệt để mọi thứ xung quanh chúng chẳng thèm quan tâm nữa.

China dựa đầu vào vai Vietnam, ngửa đầu nhìn cậu, cái người nãy giờ vẫn đang huyên thuyên không dứt, lắm mồm vô cùng, China không thích, em hôn nhẹ lên cằm cậu, khiến câu chuyện đang kể bỗng dừng lại, Vietnam quay xuống nhìn em, rồi cả hai chạm môi.

Đúng là thế, China không phải loại yêu vào là mù quáng bỏ qua hết những tật xấu của người yêu, tất cả những gì trước đây em ghét ở Vietnam, yêu vào rồi vẫn ghét, ghét cái tật lắm mồm, hay nói năng linh tinh, thích lo chuyện bao đồng này, rồi còn sĩ, ghét vô cùng.

Hiển nhiên cái người như vậy còn lâu China mới thèm để vào mắt, và vốn một người trầm lặng vô tâm như em ngay từ đầu cũng đã không phải gu của Vietnam rồi.

Vậy mà bằng một cách thần kỳ, họ lại đang vô cùng hạnh phúc bên nhau.

China vẫn ghét Vietnam, vì những tính xấu của cậu ta, nhưng bây giờ em còn thấy thêm cả những điểm đáng yêu của con người ấy nữa, càng hiểu thêm về Vietnam, em càng nhận ra cậu ta tốt đến thế nào.

Vietnam có thể hơi đa tình một chút, bởi cậu ấy tốt bụng, ai mà chẳng thích một người tốt bụng dễ mến chứ?

Nhưng nếu đã yêu, thật sự China chỉ thấy có mỗi mình em trong đôi mắt ấy, điều này làm em vui sướng khôn cùng.

Vietnam có thể có nhiều tật xấu, nhưng cậu ấy vẫn cưng chiều em, chỉ thế thôi là đủ.

China còn yêu cả đôi mắt vàng kim ấy, đôi mắt luôn nhìn em bằng ý cười, nó trong như gương vậy, nhưng mỗi lần soi mình vào trong ấy, China luôn ngỡ ngàng khi thấy bản thân trong mắt người yêu lại có thể xinh đẹp đến vậy, thừa nhận là em có tự luyến một chút, nhưng đúng là cái cách Vietnam nhìn em đặc biệt thật, như vốn dĩ trên thế giới này chỉ có một mình em, hoặc em trong mắt người đang yêu em thật sự xinh đẹp như thế.

Và đến khi mê nhau quá rồi, họ quyết định công khai nhau tới hai bên gia đình, bởi bạn bè họ thì thừa biết quá rồi.

Và đương nhiên hai bậc sinh thành của họ còn lâu mới đồng ý cái mối quan hệ này.

Cũng phải thôi, ai mà không biết hai nhà này ghét nhau như chó với mèo, chỉ cần hít chung bầu không khí với nhau đã không thể chấp nhận được, nói gì chấp nhận cho con mình yêu con nhà kia.

Nhưng như đã nói, họ mê nhau lắm rồi, gia đình ngăn cấm chứ gì, họ ra ở riêng với nhau, họ dẫn người yêu về để thông báo, chứ không phải để xin phép, cỡ này thì thế giới diệt vong cũng không cản nổi tình họ nữa rồi.

China cũng chẳng rõ mình yêu Vietnam từ khi nào, chỉ biết là khi nhận được câu "chẩn đoán" của nhỏ bạn rằng em đang yêu, em cũng chỉ gật gù, hoá ra như này gọi là yêu.

Hoá ra yêu là khi hai người cùng dắt tay nhau qua đoạn đường quen, trở về nơi căn nhà nhỏ ấm cúng của cả hai đang đợi chờ.

Hoá ra yêu là khi hai người quây quần trong căn bếp cùng nhau chuẩn bị bữa tối, đúng hơn là em nấu còn cậu ta thì chỉ đứng đó phụ lặt vặt đưa đồ trông nồi và nói đủ thứ chuyện cùng nhau.

Chứ cậu ta thì nấu nướng được mẹ gì, chỉ tổ phá bếp.

Yêu là khi cả hai có thể dung túng cho sự lười biếng của nhau, khi có vài tuần họ chỉ lôi nhau đi ăn ngoài hàng, rồi đi chơi, công việc vẫn có đó, chỉ là họ gạt sang một bên, nộp cái đơn nghỉ phép rồi cùng nhau đi khám phá một khung trời mới lạ xa xôi nào đó.

Yêu là khi cả hai ngồi cạnh nhau, chẳng nói gì cả, chỉ khẽ tựa vào nhau nhìn hoàng hôn rợp một áng đỏ cam lên vạn vật, và ngủ quên từ khi nào.

Yêu là khi có thể cùng nhau trải qua hết những tầng cảm xúc, và rồi nhận ra người kia hiểu mình hơn bất kỳ ai, nhận ra trong trái tim ấm nóng chỉ còn đủ chỗ cho một mình người.

Yêu là khi có thể cùng nhau trải nghiệm đủ mọi điều, khi em thử làm món mới, dù nó khá tệ nhưng tuyệt nhiên Vietnam chẳng bao giờ chê, là khi cả hai cùng làm những việc chưa bao giờ thử qua, như trồng thử những loại cây mới, thử nuôi thú cưng, thử thách một tuần đi ăn chực nhà các bạn hay thử mang chăn gối ngủ một đêm trên mái nhà.

Yêu là khi cả hai mua quà tặng người kia chẳng vì dịp gì cả.

Yêu là khi cả hai có thể thoải mái thể hiện con người thật của mình mà không lo sợ gì.

Yêu là khi em nằm trong lòng người yêu, úp mặt vào ngực, tận hưởng thân nhiệt ấm áp kia, tay vòng qua ôm lấy cậu ấy.

Và Vietnam sẽ cầm điện thoại làm vài ván với lũ bạn, chán rồi hay thua quá thì bỏ máy ra, đưa tay vuốt mái tóc dài của em, hôn lên nó, rồi luồn tay vào lưng em, gãi nhẹ chỗ gáy đuôi làm em hơi run rẩy, nhẹ nhàng đỡ em nằm xuống giường.

Hôn em, và đôi tay đan vào nhau.

Yêu là khi em khẽ liếm lên cổ cậu ấy khi cả hai hoà làm một, khi ấy Vietnam sẽ đưa ngón tay lên chặn môi em, rồi day nhấn, lại bật cười hỏi em, con cáo nào khi yếu đuối nhất cũng đều giống như em à?

Yêu là khi cả hai cãi nhau chỉ vì một vấn đề lặt vặt nào đó, như mọi khi họ luôn làm.

Dù đã yêu nhưng cái tật thích gây sự với nhau vẫn chẳng bỏ được, lí do thì muôn vàn, từ việc Vietnam ngủ quá giờ trưa, trời mưa mà quên không thu quần áo, hay ham chơi với anh em quên cả người yêu, hoặc là chẳng lí do gì cả, chỉ là China thấy nhàm chán quá, và rồi em dỗi cậu ta.

Những lúc như vậy Vietnam cũng chỉ cười xoà rồi xin lỗi cho qua chuyện, mà nếu em vẫn giận quá, thì dẫn đi đâu đó chơi thôi, cậu sẽ kéo tay em qua những nơi họ từng đến, nơi chứa đựng bao kỷ niệm của cả hai, ngồi lại bên ghế đá trường xưa hay đùa nhau bên hồ vắng.

Và Vietnam sẽ ôm lấy em, cụng chán, để em nhìn thật rõ trong đôi mắt ấy đang chan chứa bóng hình ai.

Rồi họ lại nắm tay, như ban đầu vốn chẳng có gì cả.

Như một thói quen đã ăn sâu từ nhỏ, họ vốn chẳng thể nào giận nhau lâu được.

Yêu là khi họ có thể nói ra những lời "yêu" chân thật nhất, bởi hai người yêu nhau.

Yêu như một điều mới lạ, nhưng cũng chẳng là gì cả, họ vẫn luôn như vậy.

Tình yêu của họ ngọt ngào như thế.

China ôm lấy cổ Vietnam.

- Thích cậu!

Và Vietnam sẽ hôn nhẹ lên đôi môi mềm ấy.

- Phải là yêu chứ...

- Yêu, nhưng tên anh đặt cho con xấu quá!

- Rau Má thì làm sao?

Đáng yêu mà!

- Ai lại lấy tên rau củ quả đặt cho chó bao giờ?!

- Giờ thì có anh rồi đấy!

- Anh ngang ngược!

Em không chịu tên đấy đâu!

- Em mới ngang ngược, lúc đặt đã đồng ý rồi cơ mà!

- Hưm!

Họ nhìn nhau im lặng một lúc, rồi bật cười.
 
[Countryhumans]• Phía Bên Kia Cửa Sổ•
Vài mẩu ngẫu hứng


1.

Sang trang France dọn lại mấy chồng giáo án trên mặt bàn, nhìn lên kim giờ đồng hồ đã gần chạm con số 12.

Người đi vào phòng ngủ, dự định nằm lăn quay một giấc thật đã, bởi dù sao ngày mai cũng không phải dạy ca sáng mà.

Nhưng bóng hình vẫn đang còn thức đợi trên giường đã khiến France khựng lại một chút.

- Anh chưa ngủ sao?

Em đã bảo là không cần đợi mà...

Người ấy không đáp, chỉ chăm chú xem quyển sổ hơi cũ trên tay, France biết nó, chính là nhật ký của người, từ thời còn trẻ, ít chín chắn, đến tận bây giờ.

- Anh à...

Người kia lật sang trang.

2.

Tỉnh giấc Bất chợt thức giấc giữa đêm, là cảm giác như thế nào?

Với America thì nó kinh khủng lắm, cơn đau tê dại như phá nát đầu óc em, lan xuống thân, cơ thể em không thể cử động được, như thể nó không còn là của em nữa vậy.

America thở gấp, nhưng cũng không thể thở được, như có gì đó ứ nghẹn.

Không, không phải bóng đè, là do chính bản thân em, dù em cũng không biết tại sao, đây cũng không phải đêm đầu tiên em bị như này.

America cố gắng mở to mắt mặc cho nó đang xám ngoét dần, nhìn sang thằng em trai vẫn đang say giấc.

Từ khi đủ lớn để tách bố mẹ, hai anh em đã luôn ngủ chung với nhau, cũng bởi...

Em cố gắng đưa tay lên cố lay thằng em dậy, dù biết là điều không thể.

Liệu Canada có kịp nhận ra và tỉnh giấc, như những lần trước không?

3.

Đặt tên Nay lớp D4 bọn họ rảnh rỗi kiểu gì, lại rủ nhau đi họp lớp, cũng vài đứa thân thân thì đi thôi, tại không phải ai cũng rảnh mà chơi bời suốt như lũ chúng nó.

Và bây giờ thì cả lũ đang chơi Drinking Game, luật đơn giản lắm, chai rượu xoay chúng đứa nào thì phải chọn thật hay thách, từ chối trả lời hoặc làm theo thì phạt một cốc một lít thôi.

Ván này, chai rượu quay trúng Vietnam.

- Thật hay thách!?

- America, nhỏ nghĩ ra trò quái đản này và cũng là quản trò (vì không uống được) - Thật!

- Vietnam - Thế...

Sau này nếu cậu với China có con, tính đặt tên là gì vậy?

- Japan - Ê, hỏi kiểu gì đấy?!!

- China ngồi cạnh đã đỏ hết cả mặt lên rồi.

- Tham khảo...

- Giấc Mơ Sữa Việt.

- Vietnam - ????

4.

Ngọt - Russs ơi!

Russia đang ngồi bên bàn, tay cầm điện thoại đang ngóng người yêu xem đang làm cái gì mà mãi chẳng thấy rep, cậu cũng biết buồn mà.

Thì bỗng bị một vòng tay ôm lấy.

- America?!

Anh lại... trèo cửa sổ à?

- Ừ!

Chó nhà em dữ quá, ông già em cũng dữ, anh không quang minh chính đại đi vào bằng cửa chính được.

Russia cũng không bất ngờ cho lắm, cậu còn thấy vui vui nữa là.

Bởi đây cũng đâu phải lần đầu tiên anh trèo vào phòng cậu, rồi ở lại qua đêm, hoặc vài ngày.

Căn phòng riêng của Russia cũng minh chứng đầy đủ cho việc không chỉ có một người sống ở đây.

Trong tủ quần áo cũng có đồ của America, bàn chải đánh răng hay khăn mặt cũng đủ một cặp, thậm chí còn cất kỹ cả "sản phẩm chăm sóc sức khỏe" của anh ta nữa.

Tối đó, Russia mang một đống bánh kẹo đồ ăn vặt lên phòng mà khá chắc là trộm từ chỗ của Belarus, để cả hai có thể thức đêm cùng nhau, rồi chơi cùng nhau.

- Russky, nếu anh biến quả dâu tây thì em sẽ làm gì?

America nói khi đang nhai chóp chép viên kẹo dâu mềm.

- Bỏ vào mồm.

- Em ăn anh à?

Russia cúi lại gần, cắn lên cần cổ trắng ngần kia, làm America hơi nhồn nhột.

- Vị như nào vậy?

- America tính đùa một tí.

- Ngọt lắm, như dâu vậy.
__________________________________________________________________Mấy mẩu art linh tinh:
°Outfit của nhỏ America trong Đa sắc¹ ☺️



Nay lớp nắng đẹp, nên đem mấy nhỏ ra phơi...

Minh co ba nguoi, vua qua lua doi muoi:

Cam chụp hơi đèn mờ😔
Yeu các bạn đã ở đây nhiều lắm 🫰
 
Back
Top