Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Con Trai Tôi Bảo Vệ Ả Tình Nhân Của Ba Nó

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,329
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMvCZ_ofiUjwECuTzJ6hTdfHtEYTbzn_W_5Q_f_p9Za1A7otX_eTByO-Q_9s-B05nevJ33WMFTSXZC3NOt7U-fjzp_mJBsBHP9uBKY6MbAymmW0-i-GvEIEvFem71eoUc_X1EJm6YEMBmOFBkBpbWSL=w215-h322-s-no-gm

Con Trai Tôi Bảo Vệ Ả Tình Nhân Của Ba Nó
Tác giả: Thanh Thần
Thể loại: Nữ Cường, Gia Đấu
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Chồng tôi ngoại tình, và để che giấu cho gã đi hú hí với kẻ thứ ba, con trai tôi cứ nằng nặc đòi ăn kem ở cửa hàng đối diện, bắt tôi phải đi mua cho nó.

Trong lúc xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, thằng bé đã biến mất, tôi hoảng loạn tìm kiếm nó thế là bị xe tông trúng.

Nhưng sau đó cả hai cha con bọn họ không hề có một chút áy náy nào.

Thẩm Tây Thần khó chịu trách móc: "Tôi đã nói rồi, tôi với cô ấy chẳng có gì cả, cô có thể thôi làm loạn được không?"

Ngay cả con trai cũng tỏ vẻ mệt mỏi lên án mẹ ruột nó: "Mẹ lớn rồi mà không biết nhìn đường khi qua đường à? Đáng đời mẹ bị tai nạn, lần này chắc là nhớ lâu đấy nhỉ?!"

Khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.​
 
Con Trai Tôi Bảo Vệ Ả Tình Nhân Của Ba Nó
Chương 1



Chồng tôi ngoại tình, và để che giấu cho gã đi hú hí với kẻ thứ ba, con trai tôi cứ nằng nặc đòi ăn kem ở cửa hàng đối diện, bắt tôi phải đi mua cho nó.

Trong lúc xếp hàng nửa tiếng đồng hồ, thằng bé đã biến mất, tôi hoảng loạn tìm kiếm nó thế là bị xe tông trúng.

Nhưng sau đó cả hai cha con bọn họ không hề có một chút áy náy nào.

Thẩm Tây Thần khó chịu trách móc: "Tôi đã nói rồi, tôi với cô ấy chẳng có gì cả, cô có thể thôi làm loạn được không?"

Ngay cả con trai cũng tỏ vẻ mệt mỏi lên án mẹ ruột nó: "Mẹ lớn rồi mà không biết nhìn đường khi qua đường à? Đáng đời mẹ bị tai nạn, lần này chắc là nhớ lâu đấy nhỉ?!"

Khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi.

1

Ban đầu, chồng tôi nói tối nay phải làm thêm ở công ty, không về nhà ăn tối, nhưng lại cùng với cô giáo dạy piano của con trai xuất hiện ở tiệm hoa bên đường.

Thẩm Tây Thần, người luôn không hiểu lãng mạn là gì, đích thân chọn cho cô ta một bó hồng Mantra đẹp mắt.

Người phụ nữ nhận hoa, gương mặt tràn đầy nụ cười e lệ.

Con trai tưởng tôi không nhìn thấy, nó vội vàng kéo tay tôi quay người lại rồi chỉ về phía một tiệm kem đối diện:

"Mẹ, con muốn ăn kem, mẹ đi mua cho con lẹ đi."

Dù trái tim tôi như bị hàng nghìn mũi kim đâm, thậm chí muốn lao lên chất vấn anh ta. Nhưng tôi vẫn không muốn con trai thấy cảnh này, tôi muốn kéo con trai đi cùng nhưng nó lại khó chịu giật tay ra.

"Mẹ tự đi đi, con đợi ở đây là được."

Nơi này rất gần trường học của con trai nên tôi cũng không từ chối, hàng xếp dài ở tiệm kem đối diện. Tôi vừa xếp hàng vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng con trai, đảm bảo sự an toàn của nó.

Xếp hàng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mua được kem, nhưng khi tôi quay lại, bên kia đã không thấy bóng dáng con trai đâu nữa. Tôi hoảng loạn vô cùng, khi qua đường do quá căng thẳng không để ý, bị một chiếc xe đâm phải.

Trước khi ngất đi, trong tầm nhìn bị máu làm mờ, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cây kem bị vỡ tan trên mặt đất.

Đó là vị socola hạnh nhân mà thằng bé thích nhất.

2

Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, y tá có chút không đành lòng nói với tôi: "Họ đã liên lạc với gia đình của chị rồi, nhưng bên đó có vẻ bận việc, không thể dành thời gian đến được. Chị nghĩ xem có cần liên lạc với người thân khác đến chăm sóc không."

Tôi không quan tâm đến bản thân mình, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra tung tích của con trai.

Tôi gọi liên tiếp cho Thẩm Tây Thần ba cuộc, đến cuộc thứ tư mới cuối cùng cũng kết nối được.

"Tôi đã nói rồi, tôi đang làm thêm, tôi rất bận, cô có thể đừng làm phiền tôi nữa không?"

Thái độ của anh ta vô cùng tệ, nhưng lúc này tôi cũng chẳng quan tâm đến những điều đó: "Tôi bị tai nạn xe rồi, con trai biến mất ở cổng trường, anh mau đi tìm đi."

Chưa kịp đợi Thẩm Tây Thần nói, tôi đã nghe thấy giọng chế giễu của con trai từ đầu dây bên kia: "Chắc chắn lại là mẹ bịa chuyện để bố về nhà tìm thôi, thật ngớ ngẩn."

Tiếp theo đó là một giọng nói dịu dàng vang lên: "Tử Dịch, con đừng nói mẹ như vậy, mẹ nghe thấy sẽ buồn đấy."

"Con đâu có nói sai, cứ ba ngày một thì mẹ bận giả bệnh, vốn bố con đã bận công việc, mẹ còn cứ làm phiền, chẳng bằng được một nửa của cô Ôn."

Điện thoại trượt khỏi tay, không biết từ lúc nào đã bị ngắt cuộc gọi. Trái tim tôi như bị một bàn tay lớn siết chặt, không thở nổi. Trước đây con trai cũng không ít lần nói trước mặt tôi rằng nó rất thích cô giáo Ôn. Nó cảm thấy cô giáo Ôn xinh đẹp lại dịu dàng, không giống như tôi, hung dữ thích quản nó.

Nhưng tôi vẫn luôn cho rằng trẻ con không biết gì nên cũng không để ý lắm.

Lần này… Tôi cũng biết đau lòng mà…

3

Điện thoại gọi đến vào lúc nửa đêm.

Hai cha con về đến nhà mới nhận ra rằng tôi thực sự đã gặp tai nạn xe. Khi họ đến bệnh viện, trên mặt có chút mệt mỏi, chắc hẳn là do hôm nay đi chơi cả ngày bên ngoài. Về chuyện tôi gặp tai nạn xe, Thẩm Tây Thần chỉ nhíu mày: "Sao lại bất cẩn như thế chứ?"

{mottruyen}}

Con trai thì ngáp một cái: "Mẹ ơi, vậy mẹ khi nào mới khỏe lại? Không có mẹ ở nhà, không ai xả nước tắm cho con, con buồn ngủ quá."

Tôi cứ tưởng rằng dù họ không quan tâm thì ít nhiều cũng có chút áy náy, nhưng những gì tôi thấy chỉ là sự lạnh lùng. Cảnh tượng tôi nhìn thấy vào buổi chiều đã k*ch th*ch sâu sắc vào thần kinh tôi, tôi không nhịn được nữa đanh giọng chất vấn anh ta:

"Thẩm Tây Thần, anh nói anh đang làm thêm giờ, nhưng tôi tận mắt thấy anh với Ôn Thiển đi dạo trong cửa hàng hoa, điều này anh giải thích thế nào?"

Nghe xong, ánh mắt Thẩm Tây Thần khẽ lóe lên: "Chỉ tình cờ gặp thôi, với lại Ôn Thiển là giáo viên của Tử Dịch, tôi tặng cô ấy một bó hoa thì có gì sai? Tôi chỉ vì biết cô hay suy nghĩ lung tung nên mới không nói với cô đó."

"Thật sao?" Tôi cười lạnh một tiếng: "Vậy ý anh vẫn là lỗi của tôi? Anh dẫn Tử Dịch đi mà thậm chí còn không nghĩ đến việc gọi cho tôi một cuộc điện thoại, hại tôi gặp tai nạn xe, đến bây giờ vẫn chưa có một lời xin lỗi?"

Lời chất vấn của tôi khiến Thẩm Tây Thần, người đã mệt mỏi, càng thêm cau có. Anh ta không kiên nhẫn đứng dậy: "Tôi đã nói rồi tôi với cô ấy không có gì, cô đừng có vô lý làm loạn nữa được không?"

Con trai tôi cũng đột nhiên hùa theo: "Mẹ ơi, sao mẹ lại trách ba? Mẹ lớn rồi mà còn không biết qua đường phải nhìn đường, gặp tai nạn xe cũng đáng đời, lần này coi như là để nhớ kỹ."

Khoảnh khắc đó, toàn thân tôi như đông cứng lại, khó tin nhìn đứa con mà tôi đã chịu đựng đau khổ cứu trở về.

4

Tôi và Thẩm Tây Thần đã kết hôn được mười năm. Năm thứ hai sau khi kết hôn, tôi sinh một cậu con trai, đặt tên là Thẩm Tử Dịch.

Lúc đầu chúng tôi vợ chồng tình cảm, gia đình hòa thuận.

Nhưng đến năm Thẩm Tử Dịch lên năm tuổi, đột nhiên mắc phải bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu. Tôi không dám tưởng tượng đứa con nhỏ như vậy lại phải rời xa chúng tôi.

Thời gian đó, tôi và Thẩm Tây Thần tìm mọi cách, tìm đến danh y trong và ngoài nước, nhưng tất cả đều bó tay.

Cho đến khi tôi bất ngờ bị một hệ thống ràng buộc.

Nó nói với tôi rằng chỉ cần tôi hoàn thành một nhiệm vụ công lược, sau khi nhiệm vụ thành công, Tử Dịch sẽ khỏe lại. Tôi không hề do dự mà đồng ý.

Là một người mẹ, dù chỉ là hy vọng giả, tôi cũng phải thử.

Nhưng tôi không ngờ đối tượng mà hệ thống bắt tôi công lược lại là một tên sad nhân b**n th**. Trong suốt thời gian đó, tôi bị giam giữ, bị điện giật, sống mà không còn chút tự trọng nào.

Mỗi ngày mở mắt ra, đối mặt hoặc là sự tra tấn phi nhân tính, hoặc là bóng tối không có ngày mai. Nếu không phải nhờ vào tình yêu của mẹ dành cho con mình là Tử Dịch, có lẽ tôi đã thất bại trong nhiệm vụ và chết trong tay người đó từ lâu rồi.

Phải mất hai năm trời, cuối cùng tôi mới hoàn thành nhiệm vụ, đưa kẻ đó vào tù. Nhưng sau khi trở về, tôi cũng thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh giấc, dường như vẫn đang mắc kẹt trong chiếc lồng giam đáng sợ đó.

Lúc đầu, Thẩm Tây Thần còn xót xa cho tôi, gác lại công việc để về nhà ở bên tôi. Nhưng thời gian trôi qua, anh ta dần cảm thấy phiền, số lần trở về cũng ít đi. Cho đến khi anh ta dẫn về một người phụ nữ, nói với tôi rằng sau này cô ta sẽ là giáo viên dạy piano cho Tử Dịch.

Cuối cùng, tôi mới chậm rãi nhận ra, cô giáo dạy piano này chính là cô y tá nhỏ đã chăm sóc Tử Dịch suốt hai năm ở bệnh viện.

Tử Dịch thích cô ta còn hơn cả tôi - người mẹ ruột của nó. Ánh mắt của Thẩm Tây Thần cũng luôn dừng lại trên người cô ta.

Còn tôi, dần dần trở thành kẻ dư thừa.

5

Tai nạn xe không nghiêm trọng lắm, tôi chỉ bị gãy xương nhẹ và vài vết thương ngoài da.

Một tuần sau, vào ngày xuất viện, không có ai đến đón tôi.

Có lẽ đã đoán trước được, tôi cũng không quá buồn. Về đến nhà, căn nhà trống vắng, không có một ai. Những túi đựng đồ ăn mang đi trong thùng rác khiến tôi hiểu rằng suốt một tuần qua họ đã ăn gì.
 
Con Trai Tôi Bảo Vệ Ả Tình Nhân Của Ba Nó
Chương 2



Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ âm thầm tức giận.

Dù sao, kể từ sau khi Tử Dịch bị bệnh năm năm tuổi, tôi luôn cẩn thận từng chút một, sợ rằng con ăn phải thứ gì không tốt cho sức khỏe. Mỗi ngày tôi đều thay đổi món ăn dinh dưỡng, vừa tốt cho sức khỏe lại không khiến nó chán ngấy.

Nhưng giờ đây tôi đã hiểu, dù tôi có cấm đoán thế nào, chỉ cần họ muốn ăn thì vẫn sẽ lén lút ăn, không thể ngăn cản được.

Vừa về nhà chưa được bao lâu, tôi đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của Thẩm Tử Dịch: "Mẹ của Tử Dịch, con trai cô bị ốm sao? Tại sao hôm nay không đi học?"

"Nó bây giờ học lớp hai tiểu học rồi, không phải mầm non, không đi học như thế là không được đâu!"

"Xin lỗi cô giáo, để tôi tìm hiểu tình hình, ngày mai nhất định sẽ để cháu đến trường tự mình xin lỗi cô."

Dỗ dành xong cô giáo, tôi lại gọi cho Thẩm Tây Thần. Đối phương lập tức ngắt máy. Có lẽ là do tai nạn chưa hồi phục hoàn toàn, hoặc có lẽ là quá mệt mỏi, lần này tôi không gọi lại lần thứ hai.

Cha con Thẩm Tây Thần trở về nhà vào lúc rạng sáng. Vừa bật đèn lên, họ nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế sofa. Thẩm Tử Dịch giật mình một cái, tức tối càu nhàu: "Mẹ ngồi đó làm gì, muốn dọa người ta chết à."

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn nó: "Đi đâu vậy? Tại sao không đi học?"

Thẩm Tử Dịch quăng đống đồ chơi trong tay lên ghế sofa, mặt mày tràn đầy vẻ hân hoan vì chơi đùa vui vẻ:

"Tất nhiên là đi mừng sinh nhật cô Ôn rồi. Tất cả những thứ này đều là cô Ôn tặng cho con đấy. Sinh nhật cô Ôn mỗi năm chỉ có một lần, nhưng học lúc nào cũng được, nghỉ học một ngày thì có sao đâu? Vả lại ba con có một công ty lớn như vậy, con dù có không học thì sau này lớn lên cũng có thể thừa kế công ty của ba con thôi."

Nó yêu thích không nỡ rời đám đồ chơi, còn nheo mắt ghét bỏ nhìn tôi: "Mẹ đúng là nhỏ nhen, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy điểm số lặt vặt trên bài thi, có ích gì chứ? Những người thi được hạng nhất cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như ba con."

Trong lòng mà nói không thất vọng thì là nói dối.

Nhưng tôi cũng biết những lời này không phải do một đứa trẻ có thể tự nghĩ ra. Vì vậy tôi nhìn về phía Thẩm Tây Thần: "Ai dạy con nói những lời này?"

Thẩm Tây Thần nhíu mày: "Lời trẻ con thôi mà, em lại coi là thật sao?"

Sự né tránh và không làm gì của anh ta khiến tôi cảm thấy một cảm giác buồn nôn khó tả. Nhưng nhìn đứa con mà tôi đã khó nhọc sinh ra, dành trọn tình yêu của mình, cuối cùng tôi vẫn không nỡ từ bỏ như vậy.

"Thẩm Tử Dịch, ngày mai đi học, con phải đi xin lỗi cô giáo cho mẹ!"

6

Ngày hôm sau, bất kể Thẩm Tử Dịch khóc lóc om sòm, làm loạn thế nào, tôi vẫn kiên quyết đưa nó đến trường xin lỗi cô giáo. Nhưng cuối cùng tôi đã đánh giá thấp tâm địa trả thù của nó.

Vài ngày sau khi nghỉ học, Thẩm Tử Dịch không biết từ đâu mang về một con mèo hoang.

Nó mang con mèo hoang vào phòng vẽ của tôi, để nó xé nát tất cả những bức tranh của tôi.

Sau đó, nó ôm con mèo hoang, khiêu khích tôi: "Chỉ là mấy bức tranh thôi mà, con mèo đâu có hiểu, mẹ sẽ không giận nó chứ?"

Vẻ mặt đắc ý của nó khiến mắt tôi đau nhói. Còn con mèo hoang kia cũng dữ tợn nhe răng cắn tôi. Tiếng kêu chói tai, răng nanh sắc nhọn...

Những ký ức khủng khiếp đẫm máu lại ùa về, tôi như bị người ta bóp nghẹt cổ, mắt tối sầm lại.

Cuối cùng, khi tôi ôm ngực ngã xuống đất, đứa trẻ vốn dĩ ngây thơ lại chỉ có vẻ mặt mỉa mai tàn nhẫn:

"Mẹ đúng là nhỏ nhen, lại còn giận cả con mèo. Hay là mẹ lại đang giả vờ đấy? Đúng rồi, mẹ thích nhất là giả bệnh mà. Con thấy mẹ thay vì ở nhà nghịch mấy bức tranh vô dụng này, chi bằng ra ngoài làm diễn viên, biết đâu còn đoạt giải đó!"

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Tây Thần đẩy cửa bước vào. Thấy tôi nằm trên đất, anh ta hơi lo lắng muốn đỡ tôi dậy, nhưng lại bị Thẩm Tử Dịch cản lại.

"Ba đừng quan tâm bà ta, mèo của con còn chưa chạm vào mà bà ta đã ngã xuống rồi, chắc chắn lại đang làm bộ làm tịch để lấy lòng thương hại của ba thôi."
 
Con Trai Tôi Bảo Vệ Ả Tình Nhân Của Ba Nó
Chương 3



Nghe xong lời của Thẩm Tử Dịch, sự lo lắng trên mặt Thẩm Tây Thần lập tức biến thành không kiên nhẫn.

"Tống Cẩm Tuế, cô có thôi đi được không? Rốt cuộc cô định làm loạn đến khi nào? Cả nhà này bị cô làm cho rối tung lên, không có ngày nào yên bình!"

Hai người không thèm nhìn tôi thêm một cái, đập cửa bỏ đi.

Tôi ngã ngồi trên nền đất, mười ngón tay bám chặt xuống sàn nhà, móng tay bị mài đến chảy máu, nước mắt hòa và máu hòa vào nhau. Lúc tôi chấp nhận công lược tên sad nhân kia, gã đàn ông đó tàn nhẫn ác độc, điên loạn tra tấn tinh thần con người. Hắn ta sẽ thả hàng chục con mèo hoang dữ tợn vào tầng hầm, nhìn chúng cào rách người thành máu me bê bết, nhìn chúng tự cắn xé lẫn nhau.

Máu tanh chỉ khiến hắn càng thêm phấn khích.

Cuối cùng, hắn lại bóp cổ những con mèo hoang đó, nhìn chúng mặt mày vặn vẹo, đến khi cơ thể chúng từng chút một lạnh đi.

Khi mọi thứ kết thúc, hắn sẽ cười hỏi: "Chơi vui không?"

7

"Mẹ, tại sao mẹ không gọi con dậy! Tại sao không làm bữa sáng! Mẹ có biết con sắp muộn học rồi không?"

Sáng sớm Thẩm Tử Dịch đã đập cửa ầm ầm.

Tôi chậm rãi mở cửa, nhìn thấy gương mặt giống hệt nhau của hai cha con họ.

Thẩm Tử Dịch vừa thấy tôi đã lớn tiếng quát tháo: "Con sắp muộn rồi, mẹ còn không mau đi làm bữa sáng?!"

Tôi dựa vào khung cửa, uể oải ngáp một cái: "Làm bữa sáng gì? Chẳng phải con thích ăn ở ngoài sao? Để ba con đưa con ra ngoài ăn chẳng phải được rồi à."

"Ý mẹ là sao?" Thẩm Tử Dịch tức giận chống hông: "Nếu mẹ còn không làm bữa sáng, con sẽ không đi học nữa, đến lúc đó mẹ lại phải cùng con đến xin lỗi cô giáo."

Nó nghĩ rằng như vậy có thể uy h**p tôi, kiểm soát tôi, nhưng không ngờ chỉ khiến tôi càng thêm lạnh nhạt.

"Được thôi." Tôi gật đầu: "Con muốn học thì học, không muốn học thì không học, từ nay sẽ không ai quản con nữa. Nếu thực sự không muốn học, thì bảo ba con giúp con làm thủ tục thôi học đi."

Nghe vậy, Thẩm Tử Dịch ngạc nhiên trợn tròn mắt. Thẩm Tây Thần sắc mặt lập tức tối sầm lại: "Tống Cẩm Tuế, trẻ con bướng bỉnh, cô cũng bướng bỉnh theo à?"

"Thì ra anh cũng biết đây là sự bướng bỉnh đó. Lần trước anh dẫn nó trốn học mà không thèm nói gì với tôi, tôi còn tưởng anh không biết đấy." Tôi nhếch mép mỉa mai.

"Cô..." Thẩm Tây Thần nghẹn lời, sau đó lại tỏ ra vẻ đã hiểu: "Tống Cẩm Tuế, anh đã nói lần trước là đi mừng sinh nhật Ôn Thiển rồi, cô ghen tuông cũng phải có chừng mực chứ."

Quả nhiên, khi người ta không còn gì để nói sẽ bật cười: "Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi mệt rồi."

Cạch một tiếng, cánh cửa đóng sầm trước mặt họ. Kể từ đó, tôi thực sự không còn quan tâm đến Thẩm Tử Dịch nữa. Ban đầu nó còn cẩn thận thử thăm dò, đến khi chắc chắn tôi không quản nữa thì hoàn toàn buông thả bản thân.

Tan học về nhà, nó không làm bài tập, mua một đống đồ ăn vặt, vừa xem TV vừa chơi game.

Tôi thậm chí còn nghe nó gọi điện thoại cho Ôn Thiển: "Cô Ôn ơi, cô không biết đâu, bà già lắm điều nhà em cuối cùng cũng không còn càm ràm nữa rồi, giờ em muốn chơi gì thì chơi!"

"Sao lại thế? Chắc lần trước bị con mèo của em dọa cho sợ rồi nên không dám quản em nữa chứ gì." Hai người lại cười cợt với nhau một hồi rồi mới cúp máy. Cúp máy xong, nó lại ôm máy tính bảng chơi game tiếp.

Đống đồ ăn vặt trên bàn gần như đã bị xé tung ra hết, mảnh vụn vương vãi khắp nơi. Thẩm Tây Thần về nhà nhìn thấy cảnh này liền nổi trận lôi đình: "Tống Cẩm Tuệ, rốt cuộc cô dạy con kiểu gì vậy? Tôi để cô ở nhà là để dạy dỗ con trai đàng hoàng, chứ không phải để cô nuông chiều nó như thế này!"

Tôi khoanh tay dựa vào lan can cầu thang, cười lạnh nhìn anh ta: "Nó đâu phải con riêng của tôi, hơn nữa trước đây không phải các người đều nói tôi quản nó quá nghiêm sao? Bây giờ tôi không quản nữa thì lại kêu cái gì?"
 
Con Trai Tôi Bảo Vệ Ả Tình Nhân Của Ba Nó
Chương 4



"Cô dám..." Thẩm Tây Thần giận run người, hít một hơi thật sâu: "Được, cho dù cô không quản con, nhưng cô không nhìn thấy đống rác này sao? Không biết dọn dẹp à?"

Tôi nhếch môi: "Anh có công ty lớn như vậy, một ông chủ giàu có thế, thuê người giúp việc khó lắm hả?"

Thẩm Tây Thần bị tôi chặn họng không nói được gì, chỉ có thể tức giận nói: "Cô là mẹ của nó."

Tôi cười lạnh: "Tôi cũng có thể không là mẹ của nó nữa."

8

Cãi nhau xong, hai người chúng tôi không vui vẻ gì mấy, cũng không chạm mặt nhau nữa.

Tối hôm đó, Thẩm Tử Dịch bỗng dưng bắt đầu ngứa khắp người, cổ xuất hiện phát ban đỏ. Thẩm Tây Thần lại mắng nhiếc: "Tống Cẩm Tuệ, rốt cuộc cô làm mẹ kiểu gì vậy?"

"Rõ ràng biết Tử Dịch dị ứng với quả mâm xôi, sao còn để nó mua cái bánh đó? Cô định giet chet nó à?"

Lúc này, Thẩm Tử Dịch đang nằm trên giường không ngừng lăn lộn, toàn thân đỏ bừng. Thẩm Tây Thần lo lắng đến không yên: "Hộp thuốc đâu? Không mau mang hộp thuốc lại đây à?"

Nhưng khi tôi mang hộp thuốc đến, Thẩm Tử Dịch đột nhiên nổi cơn bực tức.

"Tôi không uống thuốc. Cô là một bà mẹ xấu xa, tôi ghét cô, tôi không cần cô, tôi muốn cô Ôn làm mẹ tôi. Ba nói trong hai năm tôi bị bệnh, cô luôn ở bên người đàn ông khác, không chừng đã không còn sạch sẽ nữa, ông ta ghê tởm cô, tôi cũng ghê tởm cô. Cô Ôn hiền lành tốt bụng như vậy, hoàn toàn không giống cô. Nếu cô đồng ý để cô Ôn làm mẹ tôi, tôi mới uống thuốc."

Những lời này khiến Thẩm Tây Thần sợ đến mức vội vàng bịt miệng con trai: "Con đang nói bậy bạ gì vậy?"

Nói xong, anh ta quay lại giải thích với tôi: "Tử Dịch đang bệnh, nói bậy bạ, em đừng để ý, đưa thuốc cho anh, anh sẽ đút cho nó."

Tôi cười lạnh nhìn anh ta diễn xuất vụng về: "Nó bị dị ứng, chứ không phải sốt cao đến nỗi mất trí. Thẩm Tây Thần, anh thật khiến tôi buồn nôn."

Tôi chưa từng nghĩ, vì để cứu con trai mà tôi sẵn sàng chấp nhận chịu đựng sự tra tấn phi nhân tính trong hai năm ở một thế giới khác, thế nhưng một ngày nào đó, tôi lại bị chính người thân cận nhất xúc phạm tôi bằng cách nhục nhã nhất, bằng những lời nói độc địa nhất…

Tôi ném hộp thuốc xuống rồi quay người bước ra ngoài. Lúc quay lại, trên tay tôi đã in sẵn hai bản thỏa thuận ly hôn.

Nhìn thấy mấy chữ lớn đó, anh ta ngơ ngác hỏi: "Em muốn ly hôn với anh?"

Tôi gật đầu: "Phải, chúng ta ly hôn đi."

Thỏa thuận ly hôn ghi rõ ràng, tôi chỉ cần tài sản tôi đáng được nhận. Quyền nuôi dưỡng Thẩm Tử Dịch thuộc về anh ta.

Thẩm Tây Thần cười giận: "Lý do đâu? Chỉ vì vài lời vô ý của con trai? Chỉ vì lần trước nó vô tình làm hỏng bức tranh của em? Hay là vì Ôn Thiển? Em không có bố mẹ, ly hôn rồi em có thể đi đâu? Tống Cẩm Tuệ, em đã làm mẹ rồi có thể trưởng thành hơn chút được không? Trước mặt con đừng có làm loạn nữa?"

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt lộ ra bộ mặt xấu xa, chỉ cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, anh ta cũng biết tôi không có bố mẹ chống lưng? Cho nên mới không sợ hãi mà bắt nạt tôi?

Tôi không trả lời anh ta nữa, chỉ ra hiệu: "Ký tên đi."

"Mẹ muốn ly hôn với ba?" Thẩm Tử Dịch đã uống thuốc, đôi mắt sáng lên.

"Vậy thì tốt quá, như vậy cô Ôn có thể làm mẹ của con rồi. Nhưng mà mẹ ly hôn rồi, sau này chắc chẳng ai muốn mẹ nữa, thật đáng thương. Nếu sau này mẹ vẫn đối xử với con dịu dàng như cô Ôn, có khi con sẽ thỉnh thoảng đến thăm mẹ một lần đó."

"Thẩm Tử Dịch, con câm miệng cho ba." Thẩm Tây Thần hiếm khi tỏ ra lạnh lùng với con. Đáng tiếc Thẩm Tử Dịch đã được nuông chiều quá đà, chẳng những không sợ mà còn trêu chọc lè lưỡi.

"Ba mau ký đi, chẳng phải ba cũng rất thích cô Ôn sao?"

Thẩm Tây Thần mặt mày rất khó coi: "Tống Cẩm Tuệ, em nghiêm túc đấy à? Em biết ly hôn có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là sau này bên cạnh anh sẽ có người phụ nữ khác, Tử Dịch sẽ có người mẹ khác, và em sẽ không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa."

“Nói như thể không ly hôn thì bên cạnh anh không có người phụ nữ khác vậy." Tôi lười không muốn nói nhảm thêm với anh ta: "Ký tên đi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back