Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 30: Chương 12.4



Tôi cảm thấy cái này giống như chuẩn bị đi picnic hơn là đi đường dài.

Không biết bố tôi kéo một chiếc xe máy từ đâu ra. Không phải loại xe máy hạng nặng, mà là một kiểu xe cũ, bánh rất lớn, không quá rộng, phía sau còn có một cái thùng nhỏ.

“Đây là chiếc xe hồi đó bố mua khi bố mẹ chưa kết hôn, lái xe chở mẹ đi dạo.”

Mẹ nhìn chiếc xe cũng đầy hoài niệm, có vẻ như hồi trẻ bố tôi cũng là một chàng trai thích phiêu lưu!

Xe máy đã đổ đầy xăng, còn tìm thêm một thùng kín để đổ đầy xăng dự phòng. Mẹ cũng chuẩn bị sẵn thức ăn và nước vào một cái ba lô.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Mẹ, đã bỏ thuốc men vào chưa?”

“Bỏ rồi, mẹ còn thêm một chai Vân Nam Bạch Dược, phòng khi gặp chuyện bất ngờ có dùng được.”

Nhân lúc trời tối, chúng tôi mở cửa, mang xe máy và đồ đạc ra ngoài, để ngày mai Lục Trình lên núi có thể nhìn thấy.

Đóng cửa lại, tôi nằm trên giường mà không thể ngủ được, cuối cùng quyết định xuống giường không ngủ nữa. Tôi lên tầng ba tìm bộ giáp bảo vệ toàn thân đặt làm trước đó, rồi tìm thanh đao đã được gia cố trước đó. Nghĩ một lúc, tôi lại lấy thêm ống thép còn thừa từ việc sửa nhà, lại mang ra ngoài nhân lúc trời tối.

Khi tôi quay lại đóng cổng, thì nhìn thấy Lục Trình. Cả hai chúng tôi không nói gì, cho đến khi tôi hoàn toàn đóng cổng lại.

Tôi gọi bố mẹ, cả nhà lại xuất hiện trên tường như lần đầu gặp mặt. Lục Trình mặc bộ quân phục, mặt trời từ từ mọc lên. Những tia nắng ban mai chiếu vào người anh, khiến anh trông thật rực rỡ và kiên cường.

“Lục Trình, có thấy chiếc xe máy ở góc tường không? Cậu cưỡi nó lên núi đi, chiếc xe này đã được độ lại, sẽ không phát ra tiếng động lớn. Cậu cũng mặc cả bộ giáp bảo vệ này vào, mặc dù là dùng cho cosplay, nhưng ít nhất cũng là bằng sắt, chắc chắn cũng có thể phát huy tác dụng bảo vệ.”

Lục Trình nhìn tôi không nhúc nhích, vì ánh sáng từ phía sau, tôi cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh. Sau một lúc im lặng, Lục Trình lặng lẽ mặc bộ giáp bảo hộ, đeo ba lô, còn dùng dây buộc ống thép và đao vào bên hông.

Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, tôi như thấy một vị tướng quân cổ đại sắp xuất chinh, chỉ có điều tướng quân đó cưỡi ngựa, còn anh thì lái xe máy.

“Tiểu Lục, nhìn thấy ba cây hồng đang đi xuống núi kia không? Từ đây đi xuống, đi đến cuối là một khe núi, sau đó rẽ phải đi xuống vài bậc thang sẽ thấy một con đường nhỏ. Đi theo con đường đó đến cuối là có thể đến được núi trước của khu rừng phía trước, đoạn đường còn lại thì tùy vào cậu.”

Bố tôi chỉ vào con đường nhỏ xuống núi, con đường này chính là con đường chúng tôi đã đi lên. Lục Trình chào một cái kiểu quân đội, rồi quay lưng lên xe lái đi.

“Lục Trình!!” Lục Trình dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Sống sót nhé.”

Tôi ném cho anh ấy một cái kính bảo hộ, anh bắt lấy, chào tôi kiểu quân đội rồi xuống núi, không quay đầu lại.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 31: Chương 13.1



13,

Lục Trình đi rồi, cuộc sống của chúng tôi lại trở về trạng thái trước đây. Nhân lúc chưa có tuyết, chúng tôi có thời gian đi nhặt hạt óc chó, nhặt củi, và gia cố lại chướng ngại vật. Lúc trước Lục Trình đã nhắc đến ổ zombie nên chúng tôi buộc phải chuẩn bị sớm. Nhìn từ máy tính phóng to ra, địa hình nơi chúng tôi ở giống như một cái bình úp ngược. Phía trước ngọn núi là cái bụng to, giữa nối với một cái cổ nhỏ dài, còn phía bên này là cái bụng nhỏ.

Mùa thu dường như đã trôi qua chỉ trong chớp mắt. Chỉ một chớp mắt đã đến mùa đông, khi tuyết đầu tiên rơi xuống, chúng tôi đã thành công đặt chướng ngại vật trên toàn bộ con đường lên núi. Thật sự là năm bước một bậc, mười bước một chướng ngại.

Đừng nói là zombie vào khó khăn, ngay cả chúng tôi muốn ra ngoài cũng khó khăn. Khi hoàn thành công việc, chúng tôi cũng rất ngạc nhiên với kết quả này, quy mô công trình thật sự không giống như ba người có thể hoàn thành. Chỉ có thể nói rằng trước sự sống còn, tiềm năng của con người là vô cùng lớn.

Sau khi vào đông, chúng tôi không còn ra khỏi nhà nữa. Ngoài việc điều khiển drone để quan sát những zombie lang thang vô mục đích trên con đường, chúng tôi cũng xem xem tin tức mới nhất trên mạng. Thế là thời gian lại đến giao thừa, đã tròn một năm từ khi tận thế xảy ra.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn xem cái gì nè?” Tôi phấn khích cầm thứ trong tay.

“Cái gì vậy?”

“Nhìn này, là trứng gà, con thấy ở sau núi. Lũ gà không chết, số lượng còn nhiều hơn, đây là trứng gà con nhặt được bằng drone.”

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Chúng tôi đã ăn hết trứng gà mua từ nửa năm trước, hôm nay phát hiện ra trứng gà, điều này có nghĩa là chúng tôi sắp có trứng gà mới để ăn, tương lai sẽ không còn thiếu trứng gà nữa. Mặc dù tôi không thích trứng gà lắm, nhưng điều này không làm giảm được sự phấn khích của tôi.

“Tốt quá, có trứng gà rồi. Giai Giai, mẹ sẽ lấy một ít hạt ngô, con đi cho gà ăn nhé. Mùa đông này chúng cũng khó kiếm thức ăn, đừng để chúng c.h.ế.t đói.”

Tôi mang theo hạt ngô, bắt đầu đi khắp nơi cho gà ăn, tiện thể tìm trứng gà, thật sự đã tìm thấy không ít. Sau đó, cả mùa đông tôi lại có thêm một nhiệm vụ mới: cho gà ăn.

Dần dần, tất cả những con gà đều nhận ra drone của tôi, tôi dần dần dẫn chúng xuống núi. Cuối cùng trước khi mùa xuân đến, tôi dẫn gà quay trở lại dưới núi. Chúng lại được ăn thức ăn xịn sò và sống trong chuồng gà có thể che gió che mưa.

Tôi gặp lại Lục Trình sau một năm. Ngày hôm đó, tôi vừa cho gà ăn xong thì đi lên núi. Thấy trước cửa nhà mình có mười mấy người lạ đứng đó, tôi hoảng sợ quay người định chạy.

“Lý Giai, là tôi, Lục Trình.”

Là giọng của Lục Trình, tôi dừng bước nhìn qua. Quả nhiên là một dàn quân phục màu xanh rằn ri. Tôi quay trở lại nhà an toàn ánh nhìn chăm chú của họ và đóng cửa lại.

Tôi trèo lên tường, giống như lần đầu gặp mặt, tôi đứng trên tường, anh ấy đứng dưới tường. Nhưng khác ở chỗ, trước đây là ba người chúng tôi đối diện với anh ấy, bây giờ là một đội mười mấy người đối diện với tôi. Nói thật thì tôi cảm thấy áp lực khá lớn.

“Phì.” Không biết ai là người cười trước, phá vỡ sự tĩnh lặng này.

“Các cậu xuống núi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đến ngay.”

“Vâng, thưa đại tá.”

Lục Trình cho lính của mình xuống núi nghỉ ngơi, còn anh thì tiếp tục bốn mắt nhìn nhau với tôi.

“Lần này anh đến đây để tiêu diệt zombie à?”
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 32: Chương 13.2



“Sắp rồi, hiện tại nghiên cứu về virus zombie đã có những bước đột phá. Nghiên cứu phát hiện tuy mảnh thiên thạch có bức xạ, nhưng bức xạ sẽ dần yếu đi theo thời gian. Hiện chúng tôi đang tìm kiếm trên toàn quốc, thu thập tất cả các mảnh thiên thạch lại, rồi tiêu hủy đồng bộ, như vậy có thể tránh được việc zombie tiếp tục tiến hóa dưới tác động của thiên thạch. Bây giờ zombie đã nâng cao tốc độ và độ nhạy cảm lên một cấp độ mới. Nơi cô ở khá xa, zombie không thể đe dọa được. Các cô đừng ra ngoài, khi nào giải quyết được triệt để zombie, tôi sẽ đến thông báo cho các cô.”

Tôi không hỏi về tình hình bên ngoài, cũng không hỏi họ tìm kiếm những mảnh thiên thạch rải rác thế nào. Tôi nói cho anh ấy những thông tin mình biết, rằng ở trạm vẽ có thiên thạch do du khách phát hiện, có thể không chỉ một mảnh. Lục Trình nói đã biết.

Họ sẽ nghỉ ngơi một đêm ở chân núi. Trước khi xuống núi, mẹ tôi lại đưa cho Lục Trình một túi vật phẩm lớn, bao gồm cả một giỏ trứng gà chúng tôi tích cóp được. Tôi thắc mắc không biết sao bố mẹ không ra ngoài, hóa ra là đang nấu ăn trong nhà. Lục Trình mang thức ăn xuống núi, trước khi đi còn chào chúng tôi một cái chào quân đội.

Về đến nhà, tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình. Bố mẹ rất vui khi gặp lại Lục Trình, nghe nói ngày mai họ sẽ rời đi, mẹ tôi quyết định đãi họ một bữa bánh bao. Bây giờ không phải mùa đông, rau trong vườn có sẵn, nói làm là làm, cả gia đình chúng tôi đã không ngủ suốt đêm.

Tôi và bố gói bánh bao, mẹ thì chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho họ mang theo, bận rộn cả đêm. Sáng hôm sau, chúng tôi bày bánh bao đã nấu chín ra ngoài cửa, phát hiện ngoài cửa đã chất đầy một đống hạt óc chó, chắc hẳn là họ đã nhặt từ sáng sớm.

Vài phút sau, quả nhiên họ đến để chào tạm biệt chúng tôi. Gia đình tôi đứng trên tường vẫy tay chào họ. Mẹ tôi bảo họ ăn bánh bao khi còn nóng, không phải món gì ngon lành, bảo họ đừng để dành. Tôi thấy nhiều chiến sĩ đã đỏ hoe mắt, có một người trẻ tuổi còn khóc thành tiếng.

Ăn xong bánh bao, mẹ tôi lấy đồ ăn nhẹ mà bà đã chuẩn bị ra. Sau một đêm suy nghĩ, tôi quyết định mang hết bộ giáp bảo vệ chúng tôi đã đặt làm ra. Ngoài bộ của ba người trong gia đình tôi, tất cả đều được mang ra ngoài.

Thấy những thứ này, tất cả các chiến sĩ đều nói không thể nhận, nhưng Lục Trình đứng ra bảo họ nhận.

Cả đội lên đường, trước khi đi, Lục Trình còn chào tôi.

“Đợi tôi quay lại.”

Tôi thấy ánh mắt của anh rất phức tạp, tôi dường như hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu.

“Lục Trình…” Tôi ném xuống một túi kẹo từ trên tường.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Sống sót.”

Họ lại rời đi, lần này là lên núi.

Lần gặp lại Lục Trình là 4 tháng sau, còn một tháng nữa là đến Tết. Hôm đó, Lục Trình đột ngột xuất hiện trước cửa, anh ấy nói với tôi chính phủ quyết định trong một tháng nữa sẽ ném b.o.m trạm vẽ ở vùng núi phía trước. Anh ấy bảo chúng tôi đừng sợ, sau khi ném b.o.m sẽ có người đến dọn dẹp chiến trường, sau này có thể còn xây dựng trại ở đây.

Nếu anh ấy phụ trách xây dựng, anh ấy sẽ nói với tôi. Nếu không phải anh ấy, cũng đừng lo lắng, cứ yên tâm ở trong nhà, sẽ không bị ai làm phiền. Lần này Lục Trình đi gấp, trước khi đi để lại cho tôi một chiếc điện thoại di động và thẻ quân đội của mình.

Một tháng trôi qua rất nhanh, gia đình tôi ăn lẩu xem phim, nghe tiếng b.o.m từ xa, cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 33: Chương 13.3



Năm thứ ba của tận thế, chính phủ xây dựng một căn cứ an toàn ở Đại Thanh Sơn, làng chúng tôi cũng được đưa vào phạm vi căn cứ. Khi các chướng ngại vật được dọn dẹp, cuối cùng quảng trường nhỏ cũng xuất hiện người lạ trở lại.

Viên chỉ huy mới đến không phải là Lục Trình, nhưng cũng không làm khó tôi. Chúng tôi quyên góp tất cả vật phẩm trồng ở chân núi trong hai năm qua, còn được khen thưởng đặc biệt vì điều này. Cũng có người có ý định tấn công nhà an toàn của chúng tôi, nhưng nhìn vào thẻ quân đội của Lục Trình và những vật phẩm mà chúng tôi quyên góp, sau này những người tìm cớ gây rối không còn xuất hiện ở căn cứ nữa.

Năm thứ năm của tận thế, cuối cùng vaccine đã được nghiên cứu thành công, cuộc phản công của nhân loại chống lại zombie cũng chính thức bắt đầu. Tôi đăng ký tham gia đội tìm kiếm và cứu hộ ở phía sau, bố mẹ tôi ở nhà tham gia công việc lao động tại căn cứ.

Lần đầu tiên g.i.ế.c zombie, tôi vẫn còn run tay, nhưng khi càng g.i.ế.c nhiều, tâm lý của tôi cũng thay đổi rất lớn. Dần dần, tôi trở thành đội trưởng dẫn dắt một đội nhỏ không chính thống.

Trong những năm qua, tôi cũng gặp Lục Trình vài lần, anh ấy ngày càng bận rộn. Mỗi khi chia tay, tôi đều nói với anh ấy một câu: “Sống sót.” còn anh ấy thì chào tôi bằng một cái chào quân đội.

Năm thứ tám của tận thế, với việc zombie cuối cùng bị tiêu diệt trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, dịch virus zombie đã hoàn toàn kết thúc. Chúng tôi trở về thành phố vừa lạ vừa quen, bắt đầu xây dựng lại quê hương của mình.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Năm nay tôi 35 tuổi. Chúng tôi sắp xếp lại vật phẩm trong nhà, quyên góp 90% vật phẩm cho quốc gia. Cộng thêm điểm tích lũy mà tôi đã cố gắng kiếm được từ việc g.i.ế.c zombie trong những năm qua, chúng tôi được quốc gia tặng thưởng hai căn nhà mới xây. Nhà ở vị trí tốt, không gian rộng rãi, còn có một khu vườn nhỏ riêng.

Sau 8 năm thảm họa, dân số trên trái đất chỉ còn lại một phần mười. Nhà nước và chính phủ của chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ người dân, vì vậy trong thống kê dân số sau thảm họa, đất nước chúng tôi có số người sống sót nhiều nhất, nhưng cũng chỉ bằng một phần năm so với trước tận thế.

Sau thảm họa, chúng tôi xây dựng lại quê hương. Tôi, người trước đây chỉ biết gõ bàn phím, trong những năm qua đã học được cách trồng trọt, vận hành máy móc lớn, thậm chí còn học cách sửa chữa động cơ.

Tôi gặp lại Chu Miêu, cô ấy không chết, tốt quá rồi. Gia đình cô ấy, ngoài ông nội bị bệnh qua đời vài năm trước, bố mẹ và em trai cũng đều ổn. Chu Miêu nói giờ bố cô ấy lại làm nghề cũ, lúc này tôi mới biết gia đình cô ấy làm giàu từ bất động sản, thậm chí căn nhà mới của chúng tôi cũng do bố cô ấy xây dựng.

Tạm biệt Chu Miêu, tôi thấy Lục Trình đến tìm tôi.

“Giai Giai, anh thích em, em có thể lấy anh không?”

“Lục Trình, em 35 tuổi rồi.”

“Giai Giai, anh 39 tuổi rồi. Nếu em không chê anh già, không chê anh không biết ăn nói thì hãy nhận anh đi. Mặc dù anh không có tài cán gì đặc biệt, nhưng ít nhất cũng có một chút quân công, sẽ không để em phải chịu khổ.”

Nói rồi, Lục Trình quỳ một gối xuống, không có nhẫn, không có hoa, chỉ có huy chương quân đội mà anh ấy tháo trên người ra và viên kẹo trước đây tôi tặng anh.

“Được rồi, ít ra còn có một viên kẹo.” Tôi ăn kẹo, dẫn Lục Trình về nhà. Dù không có nhẫn kim cương, nhưng ai bảo huy chương quân đội lại hợp với tôi hơn chứ.

Hai năm sau thảm họa, tôi và Lục Trình kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng dưới sự chúc phúc của bạn bè và người thân. Nhìn những người xung quanh, chúng tôi sẽ ngày càng tốt hơn. Giống như thế giới sau thảm họa này, chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.

[Hết chính truyện]
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 34: NT1.1



Ngoại truyện 1: Chu Miêu

Người bạn tốt nhất của tôi ở công ty, Lý Giai, đã nghỉ việc. Cô ấy nói sẽ mở một siêu thị nhỏ, tự làm bà chủ. Tôi tin tưởng Lý Giai, có thời gian thì đến giúp cô ấy.

Sau khi Lý Giai rời đi, nhiều người trong công ty nói xấu cô ấy, đặc biệt là mấy người trước đây luôn lập nhóm nhỏ, họ càng lấy chuyện này làm đề tài bàn tán. Thôi, qua Tết tôi cũng không muốn làm nữa.

Gần đây Giai Giai có vẻ không ổn, mặc dù bình thường cô ấy cũng thích chia sẻ đồ ăn vặt với tôi, nhưng gần đây lại bắt đầu chia sẻ gạo, bột, dầu ăn. Cô ấy nói thấy một bài viết nói về ngày tận thế, zombie bùng phát: “Nên tin có còn hơn không."

Sau đó tôi cũng xem bài viết đó, viết rất chân thực, như thể đã trải qua rồi vậy. Đêm hôm đó, tôi đã mơ một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mơ, zombie bùng phát, gia đình tôi bị lạc nhau, đạo đức trong tận thế suy đồi, con người còn đáng sợ hơn cả quỷ.

Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện gối đã ướt đẫm nước mắt. Tôi khóc lóc kể cho bố về giấc mơ của mình.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Ngày hôm đó, cả nhà tôi thay toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào bằng loại chống đạn. Không chỉ vậy, từ tầng thượng đến tầng 20, cửa sổ 13 tầng đều được gia cố.

À, quên nói, gia đình tôi làm bất động sản, vì hồi nhỏ tôi và em trai suýt bị bắt cóc, sau đó chúng tôi chuyển đến thành phố L, sống một cuộc sống khiêm tốn.

Kể từ khi nhà tôi được gia cố xong, nhiều hộ dân trong khu cũng bắt đầu làm theo, như thể đang hơn thua vậy. Nhà bạn chống đạn, nhà tôi thì phải gia cố chống đạn quân sự, thật là sự ganh đua kỳ quặc của những người giàu có.

Khu này là khu cao cấp dành cho người giàu mà công ty bố tôi xây dựng cách đây vài năm, bảo vệ đều là cựu chiến binh đặc nhiệm, được gọi là pháo đài quân sự. Xem ra vụ bắt cóc nhiều năm trước thực sự khiến ông ấy hoảng sợ, vì dùng vật liệu xây dựng rất chắc chắn, mà toàn là những căn hộ rộng rãi, kết quả là không hiểu sao thu hút được nhiều người giàu có cùng chí hướng, lại trở thành xu hướng, sau này muốn kiếm một căn cũng khó. Chủ yếu là vì đắt, mà cũng không có ai bán.

Sau đó, công ty nghỉ lễ, đúng lúc hôm sau tôi đi chợ đầu mối, gặp đồng nghiệp cứ nằng nặc mai mối bạn trai cho tôi. Thật phiền phức, họ không biết hoàn cảnh gia đình tôi, chỉ biết hình như nhà tôi có chút tiền, suốt ngày đòi giới thiệu em họ cho tôi. Bà khoải, tôi thực sự không thích đâu.

May mà lúc đó gặp được Giai Giai, thành công thoát khỏi tình huống khó xử. Sau này, Giai Giai tặng tôi một thanh đao đời Đường được mài sắc và gia cố, tôi nghĩ tận thế có thể là thật.

Về nhà, tôi báo tin cho bố, bố mẹ không hỏi lý do mà đã hành động ngay. Nhân viên công ty đã về nhà thì được phát lì xì và nhắc nhở tích trữ vật phẩm, gia cố cửa sổ; những người có nhà ở địa phương thì được phát vật tư, kéo dài kỳ nghỉ; những người ở lại công ty thì được sắp xếp vào khu, chuẩn bị bảo vệ an toàn. Mẹ tôi liên hệ với việc tích trữ vật tư, chỉ hai ngày đã xong, nhìn những chiếc xe tải chở hàng vào, hỏi tôi có biết chuyện đã ổn định không.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 35: NT1.2



Sau đó, bố tôi thông báo cho các hộ dân khác trong khu, không biết họ bàn bạc thế nào, cuối cùng khu gần như đã được gia cố thành một căn cứ nhỏ, nếu tin tức là giả thì ngượng chết. Đêm giao thừa, em trai tôi bình thường như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, đã trở về. Không biết nó mang một xe vũ khí từ đâu về, gòi xong, bị phát hiện là mọt gông đấy!

Hình như hồi trẻ bác Tần ở nhà bên cạnh đã từng lăn lộn trong giới đen, thằng em trai ngu ngốc của tôi không học theo đấy chứ! Nhỏ tuổi mà không học hành tử tế.

Đêm giao thừa, chúng tôi trèo lên mái nhà xem mưa sao băng. Tôi nhắn tin cho Giai Giai, phải mất một lúc lâu cô ấy mới trả lời, dặn tôi cẩn thận với sao băng, có virus.

Tôi tin, vì từ khi mưa sao băng bắt đầu, tôi đã có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, như thể não mình bị xé toạc ra. Tôi đã nói với cả nhà, nhưng kiên quyết không đi bệnh viện, vì bệnh viện làm tôi càng sợ hơn.

Cuối cùng, tận thế thật sự đã đến. Nhìn thấy những tin tức liên tục trên mạng, tôi hít một hơi thật sâu, từ đó trở đi không còn tham gia vào việc gì nữa. Dù là phòng thủ hay đổi chác vật tư đều là việc của bố tôi, trong khu này có nhiều người có m.á.u mặt, lúc này họ đều xuất hiện.

Về vũ lực, chúng tôi có cả đội bảo vệ đặc nhiệm, vũ khí đủ đầy, nói là thừa cũng được. Vật tư thì đầy ắp, có những thứ tôi không thể nghĩ ra chứ không có thứ mà họ không tích trữ. Nhưng để tiết kiệm tài nguyên, chúng tôi vẫn chặt hết cây xanh trong khu, trồng những loại thực vật có thể ăn được.

Trong thời kỳ tận thế, chúng tôi cũng tổ chức ra ngoài tìm kiếm người sống sót. Chúng tôi đã thấy quá nhiều kẻ lấy oán trả ơn, phản bội lại ân nhân. Sau này tất cả mọi người trong khu bỏ phiếu đồng ý không cho những người được chúng tôi cứu vào trong.

Khi số người chúng tôi cứu được ngày càng nhiều, danh tiếng của chúng tôi cũng ngày càng lớn. Cũng có người muốn chiếm đoạt khu chung cư của chúng tôi, nhưng không ai sống qua được ngày hôm sau. Dần dần, lòng chúng tôi cũng trở nên lạnh lùng, chỉ g.i.ế.c zombie, không cứu người sống, chỉ cần thoát khỏi nguy hiểm thì luôn có cách để sống sót.

Khi ra ngoài hành động, tôi cũng gặp em họ của đồng nghiệp và một cô gái. Tôi không để ý đến họ, tôi nhớ Giai Giai đã nói, họ không phải là người tốt. Sau đó, tôi ngồi xe em trai rời đi trong những tiếng chửi rủa của họ.

Tiếp theo, đất nước bắt đầu phản công, chúng tôi cũng gia nhập đội dọn dẹp, bố thì bắt đầu công việc cũ, làm xây dựng. Sau này khi mối hiểm họa zombie qua đi, tôi lại gặp được Giai Giai. Cô ấy vẫn sống, còn tìm được nửa kia, tôi thật sự mừng cho cô ấy. Nhưng mà, có vẻ sau này tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy một chút.

“Em lại đang nghĩ cái gì lung tung thế, đã nói cả trăm lần rồi, giờ nhà anh mở công ty bảo vệ, không làm ăn phi pháp nữa.” Tiểu Tần buồn bã và bất lực giải thích.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Đúng vậy, tôi yêu đương với con trai của bác Tần ở nhà bên cạnh, sau này sẽ trở thành bà chủ của thế giới ngầm. Biết đâu ngày nào đó mà tôi phải vào tù, có khi còn phải nhờ Giai Giai cứu mình.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 36: NT2 (Full)



Ngoại truyện 2: Khám phá cấp trên độc thân của tôi

Cấp trên của tôi tên là Lục Trình, từ khi tôi bắt đầu làm lính cho anh ấy, anh ấy vẫn luôn độc thân. Không phải không có ai giới thiệu bạn gái cho Lục Trình, nhưng anh ấy đều từ chối, như thể cuộc sống của anh ấy chỉ có huấn luyện và nhiệm vụ. Điều này cũng khiến Lục Trình thăng chức rất nhanh, chỉ một thời gian ngắn đã trở thành trung tá trẻ nhất trong quân đoàn của chúng tôi.

Sau đó, tận thế đến, mỗi ngày chúng tôi đều bận rộn trên con đường cứu trợ. Trong thời gian này cũng không thiếu các cô gái xinh đẹp tỏ tình Lục Trình, nhưng tất cả đều bị từ chối. Thậm chí có người nửa đêm trèo lên giường cũng bị đuổi ra ngoài, hôm sau còn phải đi bộ theo xe hàng chục km, thật đáng thương.

Sau đó, cấp trên được giao chấp hành một nhiệm vụ cứu trợ, nhưng vì thông tin sai lệch, cuối cùng chỉ có một mình anh ấy trở về, mang theo những tin tức quý giá. Tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng Lục Trình trở về hôm đó. Anh ấy mặc bộ giáp bạc cổ đại, trên mặt đeo kính bảo hộ, bên trái cầm đao dài, bên phải là ống thép, dưới chân là chiếc xe máy cổ điển của những năm 70. Tổng thể trông anh ấy thật ngầu và kỳ quái, đi qua đâu cũng thu hút ánh nhìn. Cũng từ lúc này, anh bắt đầu có những biểu hiện khác thường.

Lục Trình không cho phép bất kỳ ai chạm vào bộ trang bị quý giá của mình, đặc biệt là bộ giáp và kính bảo hộ. Anh ấy thường xuyên lộ ra nụ cười ghê rợn khi lau chùi chúng, chúng tôi đều nghĩ anh ấy bị ma ám gì đó. Chắc bộ giáp này không chui từ ngôi mộ nào đó ra chứ? Thật sự có chút kỳ quái.

Sau đó, Lục Trình càng liều mạng làm nhiệm vụ hơn, rất nhanh lại thăng cấp lên đại tá. Giờ đây, anh ấy lại trở thành đại tá trẻ nhất trong quân đoàn của chúng tôi. Sau đó, khi chúng tôi đi tìm kiếm thiên thạch, đã biết được nguồn gốc nụ cười của Lục Trình. Anh ấy dẫn chúng tôi đi một con đường bí mật, lúc đó chúng tôi đã gặp gia đình chú Lý, và gặp được người phụ nữ đã chiếm trọn trái tim anh ấy, Lý Giai.

Lục Trình sợ chúng tôi làm người khác sợ hãi nên đuổi chúng tôi xuống núi, còn mình thì mãi mới xuống, mang về một đống đồ ăn gia đình chú Lý làm, còn nóng hổi.

Sau đó, trời chưa sáng chúng tôi đã theo Lục Trình lên núi nhặt óc chó, tất cả đều để trước cửa nhà chú Lý. Trong phút chốc, tôi cảm thấy những gì chúng tôi nhặt không phải là óc chó, mà là sính lễ của anh ấy.

Gia đình chú Lý làm cho chúng tôi bánh bao, nấu canh, cuối cùng còn chuẩn bị cho chúng tôi lương khô. Họ không hề trở nên hoảng loạn hay mất bình tĩnh vì tận thế, vẫn như trước kia. Thậm chí họ còn lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi, cho chúng tôi cả bộ giáp trong nhà.

Giờ thì chúng tôi đã biết nguồn gốc của bộ giáp, cũng hiểu vì sao Lục Trình lại sa vào. Bởi vì trong tận thế này, một bữa cơm nóng, một câu nói sống sót còn quý giá hơn bất kỳ lời tỏ tình nào.

Nhưng đây không phải là mục đích để Lục Trình có thể khoe khoang, chúng tôi biết anh ấy có kẹo nhỏ của Lý cô nương, đừng có flex nữa.

Sau đó, nhiệm vụ của chúng tôi ngày càng nặng nề. Nghe nói gia đình Lý Giai đã gia nhập đội dọn dẹp, dần dần tôi cũng không còn thời gian để hóng hớt nữa. Cứ như vậy trôi qua vài năm, cuối cùng zombie cũng bị tiêu diệt, chúng tôi đã chiến thắng. Nhìn thấy người dân trở về thành phố với những giọt nước mắt vui mừng, gánh nặng trong lòng tôi cũng coi như được buông xuống.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tận thế đã kết thúc, Lục Trình lại thăng cấp, lần này anh ấy lại trở thành thiếu tướng trẻ nhất, tương lai rộng mở.

Cuối cùng anh ấy đã cầu hôn, không mua nhẫn kim cương, mà dùng huy chương quân đội vừa được phát. Được rồi, tôi thừa nhận khoảnh khắc này cũng khá lãng mạn. Dưới sự chứng kiến của chúng tôi, cuối cùng Lục Trình cũng kết hôn. Giờ thì anh ấy trở thành người đầu tiên trong đội thoát FA, hóa ra bao năm tám chuyện, kẻ ngốc lại chính là tôi.

Được rồi, tận thế đã kết thúc, cũng đến lúc tìm một cô vợ rồi. Lần sau tôi sẽ nhờ nhà chú Lý để ý giúp mình một chút, tôi phải đặt trước cho chắc, tránh bị người khác cướp mất. Mặt ai nấy đều ghen tị đến xanh lét cả ra rồi, đừng tưởng là tôi không thấy.

Hết truyện.
 
Back
Top Bottom