Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 10: Chương 5.1



5,

Còn 5 ngày nữa là đến ngày tận thế.

Hôm nay chiếc xe địa hình tôi đặt đã đến, chiếc xe này đã được độ lại để thích ứng tốt hơn với ngày tận thế. Tôi nhờ người gia cố và cải tiến nó, tất nhiên xe được mua theo hình thức trả góp, tài sản thế chấp là nhà của bố mẹ tôi. Tôi trả trước 30% số tiền, tức 150.000, và chi thêm 50.000 để độ lại. Đúng lúc chiếc drone (flycam) tôi mua cũng đã đến, tiện nhận luôn một thể.

Nhân lúc trời tối, tôi trở về nhà an toàn. Lần này về là nửa đêm, tôi không để ai phát hiện, dỡ hàng hóa xuống. Xe cũng để ở góc sân, bọc kín bằng màng bảo vệ, trên đó dùng cỏ khô và cành cây để ngụy trang, ngay cả từ trên không cũng không thể nhận ra đây là một chiếc xe.

Còn 4 ngày nữa là đến ngày tận thế.

Sáng nay, chúng tôi khóa cửa nhà an toàn, lái xe xuống chân núi ăn cơm. Khi xây dựng nhà an toàn, chúng tôi thường ăn ở quán ăn dưới chân núi. Hôm nay ăn xong, bố tôi tạm biệt mọi người ở dưới núi, còn chia cho họ hai bao thuốc lá, nhờ họ để ý giúp trông coi vật liệu xây dựng đá, đừng để bị mang đi. Thực ra, trên núi không thiếu đá, chỉ là để tạo ra vẻ ngoài không có ai ở nhà.

Sau khi tạm biệt, gia đình tôi lại về nhà ở huyện nhỏ. Đầu tiên, chúng tôi ăn một bữa hải sản thật đã, vì đến ngày tận thế sẽ không còn cơ hội nữa. Sau đó, tôi đi làm đẹp cùng mẹ, thấy có nhiều sản phẩm chăm sóc da mới, lại mua thêm vài bộ. Dù sao tiền đến ngày tận thế cũng chỉ là giấy lộn, phải tiêu cho hết. Sau khi tiêu hết tờ tiền cuối cùng, chúng tôi trở về nhà, khởi động xe và chuẩn bị xuất phát.

Nhân lúc trời tối, chúng tôi lái xe trở về núi lớn, rồi tìm một chỗ k1n đáo để đậu xe, sau đó nửa đêm đi bộ trở về nhà an toàn. Khi cánh cửa đóng lại, tôi biết, nếu không có gì bất ngờ, trước khi ngày tận thế kết thúc, chắc chắn tôi sẽ không ra ngoài nữa.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Còn 3 ngày nữa là đến ngày tận thế.

Hôm nay ăn sáng xong, tôi bắt đầu kiểm tra hệ thống camera giám sát của mình. Xung quanh nhà an toàn không có ai, con đường duy nhất lên núi cũng không có người, lối vào lên núi cũng không có ai. Có vẻ như mọi người đều đang chuẩn bị ăn Tết, không ai lên núi. Kiểm tra xong hệ thống camera, tôi bắt đầu xem xét vật tư của chúng tôi. Trong hang có 10 thùng dầu diesel và 1 thùng xăng, tất cả đều được bịt kín rất chắc chắn, không có mùi gì. Tất cả hệ thống điện đều đã được tích trữ đầy đủ, hiện tại điện vẫn đang được kéo từ dưới núi lên. Trước đó tôi đã nạp 2000 đồng tiền điện, không cần lo lắng trước khi cúp điện.

Bể chứa nước đầy, bên ngoài có lớp cách nhiệt dày, bên trong còn có thiết bị sưởi, không cần lo lắng nước bị đóng băng. Phải biết rằng mùa đông ở miền Bắc rất lạnh, dù vài năm gần đây là mùa đông ấm nhưng vẫn cần phải có sự phòng ngừa cần thiết. Trong ao cá, mẹ tôi nuôi hơn 30 con cá, bên trong có hệ thống tuần hoàn nước, cá sẽ không chết, chúng tôi còn hy vọng chúng sinh sản nữa.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 11: Chương 5.2



Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, tôi lại kết nối mạng xem tin tức mới nhất. Tôi đã bỏ nick đăng bài trước đó đi, bây giờ sử dụng nick mới. Trên mạng vẫn yên ả, tràn ngập không khí vui tươi của năm mới. Xem xong tin tức, tôi lên máy chạy bộ tập luyện một chút, lấy ra thanh đao rèn luyện một chút, kỹ năng bảo vệ mạng sống mà.

Còn 2 ngày nữa đến ngày tận thế.

Hôm nay có vài người lên núi đi dạo, nhưng chưa tới nửa sườn núi đã quay về. Chủ yếu là vì đường đi có nhiều đá cuội, lái xe thì nguy hiểm, đi bộ thì lại mệt. Hơn nữa, trông ngôi nhà ma đang xây dở ở nửa sườn núi cũng khá đáng sợ. Thường thì những người leo núi đều là những người trẻ trở về nhà ăn Tết, nghe ông bà cha mẹ nói vậy, họ cũng không còn hứng thú lên núi nữa.

Còn 1 ngày nữa đến ngày tận thế.

Hôm nay là đêm giao thừa, cũng là ngày đoàn viên của mọi gia đình. Hôm nay mẹ cũng đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, gà, vịt, cá, thịt, trái cây, bánh kẹo bày đầy một bàn. Nhưng tâm trạng của mọi người đều không vui, vì chúng tôi biết đây là sự yên bình cuối cùng.

“Mẹ đi kiểm tra máy lọc không khí xem còn hoạt động không.” Mẹ tôi là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh.

Máy lọc không khí được đặt ở lỗ thông gió của bếp, như vậy có thể đảm bảo mùi thức ăn không bay ra ngoài. Tôi còn mua nhiều bình xịt khử mùi, bên ngoài rắc hạt giống bạc hà, đợi đến mùa xuân năm sau nắng ấm mọc lên sẽ thành hàng rào thiên nhiên chắn mùi.

Mẹ kiểm tra xong quay lại, mọi thứ đều ổn. Ăn xong bữa cơm, mỗi người cầm một chiếc điện thoại lướt tin tức. Trước đó tôi đã kết nối cáp quang với công ty viễn thông, còn lắp đặt một bộ thu tín hiệu, nên tốc độ mạng trong nhà khá tốt. Bây giờ gửi tin nhắn đều hiển thị tọa độ, nên từ khi đến nhà an toàn, chúng tôi đã không đăng bài viết nào ra ngoài, cùng lắm chỉ trả lời vài tin nhắn trong nhóm WeChat.

Bây giờ trên mạng không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến thảm họa, chủ đề bàn luận nhiều nhất lại là trận mưa sao băng lớn vào tối nay, mọi người đều đang cầu nguyện trên mạng. Ai mà ngờ được trận mưa sao băng đẹp đẽ lại mang đến virus, điều này là điều mà mọi người không thể dự đoán được.

8 giờ tối, lẽ ra giờ này là thời điểm phát sóng chương trình Tết, nhưng bây giờ toàn mạng đều đang mong chờ trận mưa sao băng.

8 giờ 30, một vệt sáng xẹt qua bầu trời, tiếp theo là những vệt sáng bay qua, như mơ như ảo, đẹp không thể dùng lời để diễn tả.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Trận mưa sao băng kéo dài gần nửa giờ, toàn mạng đều hò reo. Tôi đóng tất cả các cửa phòng, nằm bên cạnh bố mẹ trên giường.

Chúng tôi đều biết, ngày tận thế đã đến.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 12: Chương 6.1



6,

Mơ mơ màng màng, hỗn độn, đêm nay trôi qua thật dài. Để an toàn, từ hôm nay chúng tôi sẽ bắt đầu thay phiên nhau canh gác. Không ai trong chúng tôi nói chuyện, rõ ràng đã tự nhủ phải ngủ một chút nếu không sẽ không chịu nổi, nhưng chúng tôi đều biết dù nhắm mắt lại, tinh thần vẫn căng thẳng, làm sao có thể ngủ được.

Cuối cùng cũng đến 5 giờ sáng. Thường thì giờ này đường phố bắt đầu có người, những quán đồ ăn sáng cũng đã đến giờ mở cửa, lượng người đông cũng đồng nghĩa với việc số người nhiễm bệnh tăng nhanh.

5:00, trên mạng vẫn yên bình, nhiều người thức khuya vẫn chưa ngủ, vẫn đang vui vẻ. Nhiều người livestream ban đêm vẫn đang vui vẻ tương tác với fan.

5:30, nhiều nơi đã bắt đầu ra ngoài chúc Tết, còn có người livestream trên núi tranh giành nén hương đầu tiên. Những ngôi chùa trang nghiêm, tượng Phật từ bi, tiếng chuông vang vọng qua mạng đến từng nhà.

6:00, trời dần sáng, mặc dù nhà nước cấm pháo, nhưng một số nơi vẫn vang lên tiếng pháo nổ.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Cứu tôi, cái quái gì thế này!”

Khi một tiếng thét chói tai vang lên, một con quái vật giống như người lao vào người livestream. Người livestream hét lên thảm thiết, camera rung lắc mạnh. Trong phòng livestream bỗng xuất hiện một khuôn mặt quái dị, không thể gọi là một khuôn mặt, các bộ phận trên mặt sưng húp, mắt gần như rơi ra ngoài. Bất kỳ phần da thịt nào có thể nhìn thấy đều sưng đỏ bất thường, như thể m.á.u sắp chảy từ da ra vậy. Dòng bình luận trong phòng livestream gần như phủ kín màn hình, tôi biết người livestream này đã lành ít dữ nhiều.

“Giai Giai, đây chính là cái mà con nói là mất trí sao? Sao lại khác với trong phim vậy, nhìn như là bị nước nóng luộc chín thế.” Mặt mẹ tôi tái mét, bố tôi cũng không khá hơn.

“Con cũng không rõ lắm, kiếp trước khi con ra ngoài thì đã là 10 ngày sau khi bùng phát zombie. Lúc đó con thấy zombie có làn da xanh xám, cũng có thể là do con ít thấy, con thật sự chưa thấy cái này bao giờ.”

“Không sao đâu con gái, đừng nghĩ nữa, xem có video nào khác không, tranh thủ khi chưa mất mạng, tìm hiểu thêm cũng không hại gì.”

Bố vỗ vai tôi, cũng tham gia vào đội quân tìm kiếm. Chỉ trong vài phút nói chuyện, trên mạng bỗng nhiên tràn ngập video về zombie.

Có ở bãi biển, trong rừng núi, trên đường phố, khắp nơi đều có tiếng kêu cứu, gần như tất cả các bài đăng đều kèm theo tiếng la hét đau đớn và tiếng gào thét tuyệt vọng.

“Giai Giai, nhanh lên, chính phủ đã phát thông báo rồi.”

Ngay lúc đó, các ứng dụng lớn đều xuất hiện thông báo từ chính phủ.

[Thông báo khẩn khẩn!!! Mưa sao băng đêm qua có khả năng mang theo virus chưa rõ nguồn gốc. Virus này có khả năng lây nhiễm cực mạnh, mong người dân tự giác ở nhà, không ra ngoài, kiểm tra nơi ở, đảm bảo an toàn cho bản thân. Nếu ai không may bị nhiễm virus, không được để họ cào hay cắn, hãy nhanh chóng cách ly và chờ cứu trợ từ chính phủ. Nhắc lại lần nữa, chú ý đến an toàn của bản thân, chờ cứu trợ từ chính phủ!!]

Kiếp trước cũng vậy, nhà nước nhanh chóng phát thông báo, nhưng tôi lại không sống được đến ngày cứu trợ.

Thông báo của chính phủ như một mũi tiêm mạnh, kéo lại lý trí của cư dân mạng. Nhưng vẫn có những kẻ anh hùng bàn phím ở dưới không ngừng chửi bới, như thể người khác cứu mình là điều hiển nhiên. Luôn có những người không biết điều, những người như vậy thật xứng đáng trở thành thức ăn cho zombie.

“Con gái, nếu không thoải mái thì đừng xem. Bố và mẹ sẽ theo dõi tin tức trên mạng, con đi nghỉ một chút đi.”

“Đúng thế Giai Giai, nghỉ một chút đi.”

Khi tôi đang tràn đầy căm phẫn đẫm máu, giọng nói của bố mẹ kéo tôi trở lại thực tại.

Khi lấy lại tinh thần, tôi lập tức toát mồ hôi lạnh. Tại sao tôi lại nghĩ đến việc lấy họ làm mồi cho zombie, rõ ràng trước đây tôi chỉ chửi mấy câu là xong, nhưng vừa rồi tôi thật sự đã có ý định g.i.ế.c người.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 13: Chương 6.2



Có phải tôi cũng đã bị đồng hóa trong thế giới tận thế này không? Không được, tôi không thể như vậy, tôi không thể nghĩ như vậy.

Trong tận thế không thể quá nhân từ, nhân từ sống không lâu, nhưng cũng không thể buông thả cái ác của mình, nếu không thì có khác gì zombie.

“Bố mẹ, bố mẹ cứ xem đi, cũng phải chú ý đến camera, xem có ai lên núi không. Con bị đau mắt, đi nghỉ một chút ạ.”

Tôi tìm một cái cớ, đi xuống tầng một rửa mặt. Tôi nhìn mình trong gương, mặt mày tái nhợt, không giống như bình thường. Kiếp trước trông tôi như thế nào nhỉ, không nhớ nữa.

Cũng phải, kiếp trước mỗi ngày tôi đều lo lắng ăn không ngon ngủ không yên, đâu có thời gian soi gương. Thôi không nghĩ nữa, nghĩ gì cũng vô ích, tôi đâu có khả năng chấm dứt tận thế, một người yếu như sên suốt ngày chỉ biết edit video thì làm sao cứu thế giới được.

Tôi vừa để cho suy nghĩ bay lượn, vừa quen tay mở nhóm quản lý khu chung cư. Đúng lúc nhóm đang thống kê số người, tôi tiện tay đánh dấu không có, ngay sau đó có quản lý gọi video WeChat cho tôi. Hừ, gọi thoại không đủ cho mấy người hay sao mà phải video. Mới ngày đầu của tận thế đã bắt đầu thăm dò rồi, thật không hổ danh là người quản lý, đầu óc thật nhanh.

Tôi từ chối video, nhắn vào nhóm nói mình ở quê, nhà không có ai. Sau đó tôi rời nhóm. Tôi không muốn xem họ đấu đá lẫn nhau, dù sao tôi cũng thật sự không ở đó, ai tin thì tin. Còn về suy nghĩ của quản lý, chẳng phải chỉ vì biết trước đây tôi định mở siêu thị, đang nhắm đến những vật phẩm của tôi sao. Thích thì cứ mở cửa, chỉ cần các người tìm được một gói mì ăn liền là tôi chịu thua, đến lúc đó các người tự chó cắn chó đi.

Sau khi rời nhóm, tôi xem nhóm gia đình. Bố mẹ đã báo bình an rồi, cái này không cần tôi lo nữa, rồi trả lời một vài tin nhắn từ bạn bè. Dù sao trước đây tôi đã gửi cho họ không ít đồ ăn nhân dịp Tết, hy vọng có thể giúp họ kéo dài thêm vài ngày, nếu có thể kiên trì đến khi nhà nước cứu trợ thì tốt nhất.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Bởi vì dịp Tết, nhà nào cũng có lương thực dự trữ, đặc biệt là ở nông thôn, kiên trì một thời gian không thành vấn đề. Khó khăn thật sự là ở thành phố, vì mua sắm rất tiện lợi, hầu như bọn họ không có thói quen tích trữ, dù là Tết cũng không mua quá nhiều.

Ở kiếp trước, tôi cũng đã sống sót 10 ngày nhờ vào đồ ăn vặt, đã thấy quá nhiều người ra ngoài tìm kiếm lương thực mà không bao giờ trở về.

Ở kiếp trước, khoảng 7 ngày, do thực phẩm cạn kiệt, số người ra ngoài dần tăng lên. Tương tự, số lượng zombie cũng tăng lên hằng ngày, cuối cùng người bình thường gần như chưa ra khỏi khu chung cư đã trở thành một phần của đội quân zombie. Chưa bao giờ tôi thấy nhiều người ở thành phố như vậy.

“Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng” tôi nghe thấy tiếng pháo.

“Bố, có tiếng pháo, ai đang đốt pháo vậy?”

Tôi vội chạy lên tầng hai, dù âm thanh rất xa, nhưng zombie rất nhạy cảm với tiếng động, nếu lỡ thu hút chúng đến thì sao.

“Không biết, trong camera cũng không có.”

Rõ ràng bố tôi cũng nghe thấy, sắc mặt cũng không tốt lắm.

“Bố, bố đóng cửa sổ lại đi, con lên gác mái xem thử.”

“Ừ, con cẩn thận một chút.”

Gác mái rất nhỏ, ban đầu được xây dựng để tiện lên mái nhà, giờ lại trở thành đài quan sát an toàn. Trên gác mái có một chiếc kính viễn vọng, khi không thể dùng drone thì đây là đôi mắt của chúng tôi.

Vì chúng tôi ở trên núi, có nhiều cây ăn quả, nên tác dụng của kính viễn vọng thực sự không lớn.

Tôi đặt kính viễn vọng lên, nhìn xuống núi, thấy loáng thoáng một đám khói trắng. Tôi điều chỉnh lại tiêu cự, đó là khu quảng trường nhỏ dưới núi, làm gì vậy, đốt pháo để xua đuổi tà ma hả? Nếu đốt pháo có tác dụng thì còn cần gì đến vaccine?
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 14: Chương 6.3



Tôi lại bắt đầu suy nghĩ miên man, ngay lúc này, có bóng người mờ mờ xuất hiện ở quảng trường, còn là bóng người không bình thường: “Vờ lờ, chỗ hẻo lánh thế này mà cũng xuất hiện sao?”

Tôi cẩn thận điều chỉnh góc nhìn, đúng là zombie, nhìn trang phục thì có vẻ là một cô gái trẻ. Ngay lúc này, lại có hai người chạy ra cố gắng kéo zombie nữ đó. Sau đó lăn lộn một hồi, không lâu sau, hai người vốn không động đậy lại đứng dậy, họ đã bị nhiễm bệnh.

Từ khi bị cắn đến khi nhiễm bệnh chưa đầy 3 phút, virus zombie này lây lan nhanh đến vậy. Không được, có cây cối chắn, tôi không nhìn rõ, vẫn phải dùng drone.

Lúc mua, ông chủ đã đảm bảo rằng chiếc drone này có thể thăm dò 25-30km, tôi không mong nó bay xa như vậy, chỉ cần an toàn bay qua phía trước núi là được. Dù dưới núi chỉ có chưa đến 30 hộ gia đình, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Tôi lấy ra chiếc drone đã ngụy trang thành màu rằn ri: “Số 1, dựa vào cậu đó.” Rồi thả drone Số 1.

Tôi cẩn thận né tránh các cành cây, từ từ bay từ phía sau núi ra quảng trường nhỏ phía trước, nhìn từ xa như thể bay từ phía trước núi đến, tôi từ từ hạ độ cao. Từ hình ảnh nhìn thấy, ban đầu zombie giống như trong video sáng nay tôi đã xem. Cả người đỏ rực, còn hai người bị nó cắn thì như tôi đã thấy ở kiếp trước, cả người xanh xám, như thể là những người c.h.ế.t do mất m.á.u quá nhiều. Dĩ nhiên, bây giờ họ cũng không thể được gọi là người sống nữa.

Ngay lúc này, vài con gà đi ngang qua. Con gà trống dẫn đầu hăng hái gáy một tiếng, sau đó nó bị zombie gen 1 cắn, những con gà khác sợ hãi chạy tán loạn. Còn con gà trống cũng dần không còn động tĩnh, bị vứt sang một bên. Ba phút, năm phút, mười phút, con gà trống vẫn nằm trên đất không đứng dậy, phải chăng virus này không lây cho động vật? Hay chỉ không lây cho gà?

Tôi từ từ hạ thấp drone để nhìn rõ hơn, đột nhiên một khuôn mặt lớn xuất hiện trên màn hình.

“Má ơi.” Tôi sợ đến mức suýt nữa thì ném điều khiển, may mà tay nhanh hơn não, lập tức lùi lại và bay lên.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Chiếc Số 1 của tôi đã được cứu, suýt chút nữa đã bị hủy trong lần trinh sát đầu tiên.

“Grừ.” Zombie đã chú ý đến máy bay không người lái của tôi, bắt đầu vừa gầm gừ vừa tiến về phía máy bay.

“Cô có phải là người do chính phủ cử đến để cứu chúng tôi không?”

Đúng lúc đó, một người đàn ông đột ngột ló đầu ra khỏi cửa sổ. Thật ngu ngốc, lúc này mà còn dám gào lên, tự tìm cái chết.

Quả nhiên, zombie vốn bị máy bay thu hút lại bị người đàn ông thu hút sang, bắt đầu đập cửa nhà anh ta.

“Cô không phải là người đến cứu trợ sao? Mau đuổi chúng đi!”

Người đàn ông vừa hô xong đã đóng sầm cửa sổ lại, thật ngu ngốc!

Quả nhiên, zombie đập cửa càng dữ dội hơn.

Với tình nghĩa hàng xóm, tôi vẫn mở loa của máy bay không người lái để phát âm thanh, thành công thu hút zombie lại gần, rồi từ từ dẫn chúng ra ngoài làng. Khi đã xa khỏi chân núi, tôi lại lén lút vòng qua núi sau, bay về căn nhà an toàn.

Ban đầu tôi cứu người chỉ là để tích đức, nhưng sau đó lại suýt khiến cả gia đình rơi vào nguy hiểm. Mỗi lần nhớ lại hôm nay, tôi đều muốn tát mình hai cái.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 15: Chương 7.1



7,

Thu hồi máy bay không người lái về, tôi mang theo thông tin mới thu thập được trở lại tầng hai.

Khi tôi thả máy bay, bố mẹ tôi cũng đang tích cực xem video zombie từ khắp nơi.

Hiện tại trật tự xã hội vẫn chưa sụp đổ, mọi bảo đảm xã hội vẫn đang hoạt động bình thường.

Mặc dù trên mạng có nhiều video, nhưng những video quá bạo lực vẫn bị cấm.

“Bố, bên ngoài thế nào?”

“Không tốt lắm, vừa rồi bố phát hiện có người đăng video từ bệnh viện thành phố B, giờ đã bị gỡ xuống. Còn nhiều video khác cũng không tìm thấy, có lẽ nhà nước sợ gây hoảng loạn nên can thiệp.”

Bây giờ là 8 giờ sáng, dường như những người thức khuya vẫn chưa dậy, nên nhiều thông tin thực ra vẫn chưa được lan truyền. Nhà nước cũng phản ứng kịp thời, vì vậy sau khi trải qua cơn hoảng loạn ban đầu, nhiều người đã bắt đầu quan sát và chờ đợi cứu trợ.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Ở kiếp trước cũng vậy, tuy ban đầu có hoảng loạn nhưng cũng không quá lo lắng. Cho đến khi thời gian trôi qua từng ngày, thực phẩm càng ngày càng ít, rồi mất điện, mất nước. Lúc này mọi người mới nhận ra rằng tình hình lần này khác với dịch bệnh trước, đây là một tình huống khẩn cấp lớn hơn, một cuộc khủng hoảng liên quan đến sự sống và cái chết.

“Bố, con vừa dùng máy bay không người lái quay lại zombie ở dưới núi. Zombie đầu tiên là màu đỏ, sau đó bị nó cắn thì thành màu xám này.” Tôi vừa nói vừa mở ảnh vừa chụp.

“Đây không phải là Đường Lập Hải sao? Ông ta đã bị cắn rồi, còn vợ và con gái ông ta nữa, thật là tội nghiệp.”

Bố xem điều khiển của tôi, tay không kìm được mà run rẩy. Quả nhiên, thấy người lạ gặp nạn và thấy người quen gặp nạn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

“Bố, đừng xem nữa, người c.h.ế.t không thể sống lại, gia đình chúng ta nhất định phải sống tốt.” Tôi không biết phải an ủi ông thế nào, vì mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.

“À đúng rồi bố mẹ, con vừa thấy zombie cắn gà, nhưng gà lại không biến đổi. Bố mẹ có nghĩ virus này chỉ lây cho người mà không lây cho gà không?”

Nếu không lây cho gà thì có phải có nghĩa là chúng tôi có thể nuôi gà, sau này có thể ăn trứng gà không? Nhưng lấy đâu ra gà, lúc xây dựng nhà an toàn tôi không nghĩ đến việc nuôi gà.

Mà gà ăn gì, thức ăn gia súc? Cũng không có thức ăn cho gà.

“Chưa chắc, cứ xem đã, nếu thật sự không lây cho động vật thì vẫn còn chút hy vọng, virus này sớm muộn gì cũng sẽ qua. Nếu động vật cũng bị lây thì lúc đó trên trái đất chỉ còn lại con người, ngay cả thịt cũng không có mà ăn. Sau này trẻ con sẽ không biết động vật là gì, thật tội nghiệp.” Không thể không nói, bố tôi nghĩ xa thật.

Sau một hồi nói chuyện lan man, chúng tôi dần thoát khỏi bầu không khí buồn bã. Mẹ tôi không chịu nổi đã xuống bếp nấu ăn, tôi và bố lại nghiên cứu một chút video trên mạng.

Chúng tôi phát hiện ra hiện tại zombie chia thành ba loại, zombie đỏ sưng đầu tiên nhìn thấy, zombie xám bị cắn, và một loại nữa là zombie đầu to mà bố tôi chụp từ mạng.

Tạm gọi là zombie đầu to, vì đầu của nó lớn gấp ba người bình thường, da cũng đỏ sưng, ngay cả tay chân cũng sưng lên, như thể là búp bê đầu to bị thổi phồng. Kinh tởm và kỳ quái.

“Bố, bức hình này từ đâu ra vậy, sao con không tìm thấy?”

“Chính là video từ bệnh viện đó, giờ không tìm thấy nữa, bố thấy kỳ lạ nên nhanh chóng chụp lại.”

Nhìn vào bức ảnh có con quái vật trên cáng, từ video có vẻ như là mới sáng. Chắc hẳn quái vật này khá giàu, tôi từng thấy chiếc đồng hồ mắc kẹt ở cổ tay nó trên tay giám đốc công ty chúng tôi, lúc đó đồng nghiệp nói giá hơn một triệu.

Nếu như virus này do sao băng mang đến, thì những zombie màu xám là do những quái vật này lây nhiễm. Vậy thì chắc chắn những quái vật này là những người đầu tiên bị nhiễm, ít nhiều cũng đã tiếp xúc với sao băng.

“Bố, bố có WeChat của chú Đường không?”

Nghĩ đến đây, tôi bất chợt nhớ đến những người bị nhiễm ở dưới núi sáng nay, không lẽ lại trùng hợp như vậy?

“Có chứ, đây, trước đây bố còn tìm chú ấy mua hạt óc chó và hạt dẻ nữa.” Nói xong, bố mở WeChat và tìm ra số WeChat của ông ta.

Tôi mở trang cá nhân của ông ta, dòng đầu tiên là về sao băng 【Đón Tết mà không yên ổn, hai đứa trẻ cứ đòi đi xem sao băng, ở nhà không thú vị sao】 kèm theo hình ảnh.

Bức ảnh sao băng này có tầm nhìn rất đẹp, có vẻ như được chụp từ mái nhà ở quê, chắc chắn là một đỉnh núi.

“Bố, quanh đây có chỗ nào chuyên ngắm sao không?”

“Có chứ, không phải đỉnh núi kia có trạm vẽ tranh sao? Ở đó có một chỗ ngắm cảnh, mấy năm nay rất nổi tiếng. Mọi người thường đến ngắm bình minh, là địa điểm check-in hot trên mạng đó.”

Không thể nào! Tim tôi đập thình thịch, theo WeChat của Đường Lập Hải, tôi tìm được WeChat của con gái ông ta.

Ủa? Tôi lại có WeChat của con gái ông ta ư.

【Mưa sao băng đẹp quá, kèm theo hình ảnh】

【Wow, sao băng gần quá, không biết có tìm được không】 Thời gian là 20:49

【Uầy uầy uầy, thật may mắn đã tìm thấy, sao băng đẹp quá, kèm theo hình ảnh】 Thời gian là rạng sáng 2:20.

【Không chịu nổi nữa, cô gái xinh đẹp này phải về nhà ngủ cho đẹp rồi】 Thời gian là rạng sáng 3:10.

Lướt tiếp là đủ loại ảnh selfie, cuối cùng sau khi lật qua mười mấy trang, tôi tìm thấy thông tin hữu ích.

【Nghe nói đêm giao thừa có mưa sao băng, quê mình đúng lúc có đài ngắm cảnh nổi tiếng, các chị em có đi không? Phía sau là đường link ưu đãi khách sạn ở trạm vẽ tranh】.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 16: Chương 7.2



Mưa sao băng đêm giao thừa, đài ngắm cảnh nổi tiếng. Tôi run rẩy mở ứng dụng đặt phòng, tìm kiếm khách sạn gần đây. U là trời, toàn là chương trình khuyến mãi hẹn hò ngắm sao vào đêm giao thừa, thậm chí còn kèm theo video cảnh bình minh, như thể sợ rằng ít người đến quá.

Nhìn thấy điều này, tôi gần như đã tuyệt vọng, nhưng vẫn giữ chút hy vọng cuối cùng mò được WeChat của con trai ông ta.

【Chơi game đê anh em, kèm theo hình ảnh】

Bức ảnh là một nhóm thanh niên giơ điện thoại lên, và viên đá thiên thạch xuất hiện trong WeChat của cô gái đang nằm trên bàn bên cạnh họ.

Toang rồi.

Nếu như phỏng đoán của tôi đúng, thì mức độ biến dị thực sự liên quan đến thiên thạch. Vậy thì chắc chắn trong căn phòng này toàn là zombie đầu to, tôi hiện tại vẫn chưa rõ sức mạnh của loại zombie này.

Nhưng nhìn vào tốc độ lây lan của zombie sưng đỏ thì biết rằng, chắc chắn zombie đầu to còn mạnh hơn. Vậy khu nghỉ dưỡng đỉnh núi kia còn ai sống sót không?

Nếu tất cả đều bị nhiễm thì sẽ có bao nhiêu zombie chứ! Thật không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ do bản tính của con người khi gặp chuyện như đà điểu, mấy ngày tiếp theo chúng tôi không nhắc đến chuyện đỉnh núi nữa. Ban ngày tôi cũng không cho drone bay ra ngoài, chỉ vào giữa đêm mới lén lút thả ra ngoài xem hai con gà chết, xác nhận rằng virus này không lây nhiễm cho động vật. Rồi tôi đi xem đường vào núi bên ngoài làng, ngoài ba zombie đó không có người hay zombie nào khác đi qua.

Ngày thứ bảy của tận thế, tuyết rơi. Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này, cũng là trận tuyết đầu tiên của năm mới. Kiếp trước thành phố cũng mất điện vào ngày thứ bảy, cụ thể là lúc mấy giờ thì tôi không nhớ rõ.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Hôm nay cả nhà không ai có tâm trạng nấu ăn, vì vậy chỉ ăn qua loa chút lẩu tự sôi rồi lại bắt đầu tìm kiếm thông tin hữu ích.

Mấy ngày trước thấy có người trên mạng nói, vì tuyết rơi mà zombie bên họ hành động chậm hơn bình thường, nếu ra ngoài tìm vật tư thì ngày tuyết là thời điểm tốt.

Do cứu viện nhà nước mãi chưa đến, sự phẫn nộ của cư dân mạng ngày càng tăng, giờ trên mạng không còn sự lý trí như mấy ngày trước. Vô số người trên mạng điên cuồng chửi bới, còn có người ác ý phát tán hình ảnh zombie ăn thịt người trên mạng, không hề che giấu bản chất xấu xa của con người.

“Giai Giai, lên trên gác mái, ở dưới núi có biến.”

Đúng lúc đó, bộ đàm đột nhiên truyền đến giọng nói của mẹ. Vì sợ máy bay không người lái bị phát hiện vào ban ngày, nên ban ngày chúng tôi đều dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình dưới núi.

Lên gác mái, tôi nhìn kính viễn vọng thấy một quảng trường nhỏ vốn không có người nào dưới núi bỗng tụ tập khoảng mười mấy người, tất cả đều là những người đàn ông được trang bị đầy đủ vũ khí.

Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy tim mình đập mạnh, họ định làm gì vậy? Không lẽ họ đã phát hiện ra chúng tôi? Tôi cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng và tiếp tục quan sát.

Chỉ thấy không lâu sau họ đã lái bốn chiếc xe ra ngoài, rồi hùng hổ rời khỏi núi.

“Mẹ, họ ra khỏi núi rồi, có phải không có vật tư không? Nhưng mà gần Tết thì không thể nhanh hết đồ như vậy được.”

Tôi nhớ dưới núi còn có người nuôi heo, chăn dê, không thì bên này cũng sản xuất rất nhiều hạt óc chó, hạt dẻ, hồng cây. Chỉ riêng những thứ này thì ăn trong mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.

“Chắc là họ đi đến khu vực núi phía trước, không phải trước đây con của nhà ông Đường đã đi đó xem mưa sao băng sao? Một vài nhà khác cũng có người đi.”

Đúng vậy, cảnh tượng hiếm có trăm năm mới thấy như thế này, nếu không phải tôi đã biết trước, có lẽ tôi cũng sẽ đi ngắm sao.

Xuống gác mái, tâm trạng của cả gia đình tôi đều không mấy lạc quan.

“Chắc bọn họ cũng thấy bài đăng zombie hành động chậm lại do tuyết rơi nên mới đi ra ngoài. Nếu tình hình thực sự không ổn, nhiều người như vậy chắc cũng tự bảo vệ được, dù sao thì họ cũng quen thuộc với khu vực này.”

Kể từ khi vào nhà an toàn, bố tôi không còn hút thuốc nữa, buồn bực thì chỉ ăn một viên kẹo. Nhưng nhìn ông chỉ ăn một viên kẹo mà nửa ngày vẫn chưa nhai, tôi biết trong lòng ông không bình tĩnh như những gì ông nói.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 17: Chương 8.1



8,

Vào giữa trưa ngày thứ bảy của tận thế, tôi thấy trên mạng có tin tức thành phố của họ bị mất điện. Còn có cư dân mạng nói thành phố của họ bị mất nước, mạng xã hội lập tức bùng nổ.

Ban đầu, trang web chính thức còn an ủi mọi người là mình đang khắc phục. Nhưng khi dư luận ngày càng lớn, trang web chính thức đăng thông báo cuối cùng về việc chờ cứu trợ rồi hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu gọi của cư dân mạng nữa.

Ngay lúc đó, tôi đã thấy một bài đăng. Người đăng bài nói đã thấy quân đội cứu trợ, hình ảnh đính kèm là máy bay không người lái màu rằn ri của tôi.

Địa điểm chụp hình tôi rất quen thuộc, chính là quảng trường nhỏ dưới núi. Bức ảnh rất rõ ràng, máy bay không người lái đã thu hút zombie đi ra ngoài.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Không biết là người đăng bài khoe khoang hay tự an ủi, sau đó lại đăng một bài nữa, hình ảnh đính kèm là mọi người lái xe ra ngoài cứu trợ vào sáng nay.

Anh ta nói quân đội cứu trợ đã đến, họ sẽ đi đón những người bị mắc kẹt về nhà, tọa độ là khu du lịch Đại Thanh Sơn. Có hình ảnh có chữ, điều quan trọng là người đăng bài còn nói khu vực này có nước có điện. Với số lượng bình luận ngày càng nhiều, không biết vì lý do gì, người này còn tải lên hai bức ảnh máy tính của mình và ảnh nước máy.

Có lẽ do chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến vậy, người này càng nói càng lố bịch, chỉ thiếu điều nói quân đội đã thiết lập căn cứ an toàn ở đây.

“Đừng tin anh ta, anh ta đang nói nhảm. Bây giờ tôi đang ở khu du lịch Đại Thanh Sơn, tôi bị mắc kẹt trong khách sạn. Quanh đây toàn là zombie, hiện tại vẫn chưa thấy cứu trợ, mọi người tuyệt đối đừng đến đây để tự sát.”

Tôi ẩn danh điên cuồng copy paste dưới bài đăng của anh ta. Cảm ơn trời đất, vì khu vực của chúng tôi đều thuộc dãy núi Đại Thanh Sơn, nên tọa độ đều mặc định là Đại Thanh Sơn, chỉ có người địa phương mới phân biệt được khu vực núi phía trước và phía sau.

Khi phát ngôn của tôi xuất hiện tràn lan, có lẽ tên ngốc đó đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc nên bắt đầu xóa bài để giả chết.

Tôi không biết có bao nhiêu người tin lời tôi, và có bao nhiêu người tin vào mô tả của bài đăng này. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người này, tôi thật sự rất hối hận vì đã dẫn dụ zombie để cứu anh ta một mạng, lẽ ra nên để anh ta c.h.ế.t ngay từ đầu.

Phải biết khi con người ở trong tình huống khó khăn, bất kỳ một chút hy vọng nào cũng sẽ được phóng đại vô hạn.

Nếu virus zombie nhanh chóng qua đi thì không sao, nhưng nếu kéo dài, với sự tuyệt vọng ngày càng tăng của con người, những người đã thấy bài đăng này sẽ cố gắng hết sức để hướng về hy vọng này, dù chỉ là một tia hy vọng cũng không muốn bỏ lỡ.

Kiếp trước tôi đã thấy những người điên cuồng có thể làm bất cứ điều gì để sống sót, đến lúc đó, căn nhà an toàn này còn có thể ẩn náu được bao lâu nữa?

Chớp mắt đã đến ngày thứ mười của ngày tận thế, cuối cùng sáng nay tuyết cũng ngừng lại rơi ba ngày liên tục, mặt trời cũng xuất hiện. Nếu không có mặt trời thì hệ thống giám sát tôi đặt bên ngoài sẽ hết pin mất.

Trận tuyết này kéo dài ba ngày, đã nhiều năm rồi tôi không thấy tuyết lớn như vậy. Những người ra ngoài ba ngày trước vẫn chưa trở về, không biết họ bị mắc kẹt trong tuyết hay gặp phải tai nạn gì.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 18: Chương 8.2



Sáng nay, khi trời còn chưa sáng, bố tôi đã mở cửa đo độ dày của tuyết, được 75 chưởng môn. Với độ dày này thì không thể lái xe được, càng không thể lên núi. Có câu nói tuyết rơi thì không lạnh, nhưng tuyết tan thì lạnh. Bố tôi nói, ít nhất một tuần nữa không cần lo lắng có ai lên núi. Nếu đây là một mùa đông lạnh giá thì trước khi tuyết tan cũng không cần lo về vấn đề an toàn. Nước tuyết tan vào ban ngày sẽ đông lại thành băng vào ban đêm, lên núi trong tình huống như vậy thì chẳng khác gì tự sát. Tôi nhớ đời trước trước khi chết, thời tiết đều rất lạnh, có vẻ như mấy ngày tới tôi cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.

Cuộc sống trong căn nhà an toàn thật nhàm chán, may mà trước đó tôi đã tải về nhiều video giải trí, lại được ở bên gia đình. Nếu thực sự chỉ có một mình, có lẽ tôi sẽ phát điên trước khi đợi zombie ăn thịt: “Ăn chút trái cây đi, nhìn hai bố con thế này, giống như bị mất nước vậy. Nhiều loại trái cây trước đây mua có đã héo rồi, nhanh ăn đi, đừng lãng phí.”

Bữa tối hôm nay là một bát trái cây lớn do mẹ tôi cắt. Có táo, dứa, bưởi để lâu được, đã mua vài thùng còn để dưới lầu. Nhưng những quả như cam, thanh long, chuối thì không để lâu được nên phải ăn nhanh, dù sao sau này muốn ăn cũng không có.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“Bố mẹ, một lát nữa con sẽ thả drone ra ngoài xem, lần này con sẽ đi xa hơn một chút. Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi ngủ sớm, tối nay không cần ai canh gác.”

Ăn hết miếng trái cây cuối cùng, tôi leo lên gác xép theo thói quen xem động tĩnh bên dưới, rồi quay lại tầng hai bắt đầu chuyến tuần tra quanh núi. Vẫn là đi vòng từ sau núi, lần này tôi đi hơi xa một chút. Tôi không dám tới phần núi phía trước, dù là bị người sống phát hiện hay vô tình làm kinh động đến zombie đều không phải là tin tốt cho tôi.

Sau sự cố drone lần trước, tôi đã nhận thức rõ không nên phát lòng tốt mù quáng khi chưa hiểu rõ tình hình, bạn không bao giờ biết bạn đang cứu một kẻ xấu hay một kẻ ngốc. Kẻ xấu có thể khiến bạn mất mạng, còn kẻ ngốc có thể lấy đi mạng sống của cả gia đình bạn.

Có lẽ vì thời tiết quá lạnh, rõ ràng tôi cảm thấy drone tiêu tốn pin nhanh hơn. Sau khi tuần tra hai vòng không phát hiện bất thường, tôi điều khiển drone trở về.

Sạc pin cho drone xong, tôi vội vàng chui vào chăn, chăn điện làm cho chăn ấm áp. Tôi cảm thán, đây mới thật sự là cuộc sống.

Trước khi đi ngủ, tôi có thói quen lướt điện thoại một chút. Trên mạng vẫn đầy sự phẫn nộ và chửi bới, ngay lúc đó trang web chính thức phát ra thông báo mới.

【Thiên thạch có virus, mọi người tuyệt đối không được chạm vào. Ngoài ra thiên thạch còn có bức xạ chưa biết, bức xạ là thứ tồn tại đáng sợ hơn virus, mong người dân giữ khoảng cách, chuẩn bị vật tư, ở nhà chờ cứu trợ.】

Thấy vậy, tôi bật dậy khỏi giường. Hóa ra là như vậy, nếu zombie sưng đỏ là những người bị nhiễm virus đầu tiên, thì chắc chắn zombie đầu to là bị nhiễm thêm bức xạ.

Tôi đột nhiên nghĩ đến bức ảnh selfie trên mạng xã hội, chắc hẳn tất cả mọi người trong căn phòng đó đã trở thành zombie đầu to rồi.
 
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng Phát
Chương 19: Chương 9.1



9,

Nghĩ đến đây, tôi lập tức không còn buồn ngủ, bắt đầu tìm kiếm trên mạng về các video và câu chuyện liên quan đến thiên thạch, quả thật tôi tìm được không ít. Trong những bức ảnh video đó họ đều rạng rỡ nụ cười, như thể thần may mắn đã mỉm cười với họ. Tất cả caption đều là những lời chúc tốt đẹp, họ tụ tập thành nhóm cùng nâng tảng đá chụp ảnh. Tảng đá phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn, như thể thật sự giống như những vì sao được nâng trong lòng bàn tay. Nhưng từ những bức ảnh đó, tôi lại thấy thần c.h.ế.t đứng ở phía sau, từng lưỡi hái đang vươn tới cổ họ.

Khi thông tin ngày càng nhiều, những video này đến từ khắp nơi trên thế giới. Từ cái lạnh của Mạc Hà đến sự ấm áp của Hải Nam, thậm chí tôi còn tìm thấy video của một chàng trai nước ngoài giơ thiên thạch và hô to "Lucky".

Đây là một thảm họa toàn cầu, bất ngờ ập đến khi chúng tôi không hề chuẩn bị. Đang xem video, tôi bỗng thấy một chàng trai nước ngoài vừa chạy vừa hốt hoảng kêu la điều gì đó. Tôi cố gắng dùng vốn tiếng Anh kém cỏi của mình để miễn cưỡng nghe hiểu được vài câu.

[... Thí nghiệm thất bại... Rò rỉ virus... Hợp nhất... Sinh lực tăng cường... Chạy nhanh đi... Sắp biến dị rồi...]

Tôi còn chưa kịp hiểu hết những gì anh ta nói thì video đã không còn. Nhìn vào điện thoại, tôi thấy livestream đã kết thúc.

Tôi vội vàng tìm tài khoản của anh ta, bình thường anh ta chỉ đăng những hình ảnh tình cảm với bạn gái, cuối cùng tôi đã tìm thấy bài đầu tiên mà anh ta đăng.

[Trợ lý tiến sĩ của một viện nghiên cứu nào đó], tọa độ là nước Mỹ xinh đẹp. Chàng trai mặc áo blouse trắng cười tươi rói, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh cả người.

Kết hợp với thông tin từ video của anh ta, không khó để suy đoán ra anh ta đang nghiên cứu một vật thể nguy hiểm nào đó, và nguy hiểm nhất hiện tại không gì khác ngoài virus zombie. Rò rỉ, hợp nhất, biến dị, virus đang nghiên cứu đã bị rò rỉ và hợp nhất với virus zombie ban đầu, virus zombie sắp biến dị.

Thông tin này thực sự như sét đánh ngang tai. Hiện tại virus zombie vẫn chưa được giải quyết, vậy sau khi biến dị sẽ ra sao? Liệu có sở hữu dị năng giống như trong tiểu thuyết không? Hay sẽ biết bay? Dù sao cũng không thể tốt hơn được. Dù sao thì đất nước của họ cũng hiểu rõ.

Lại thêm một đêm không ngủ.

Ngày thứ 15 của tận thế, tôi đã c.h.ế.t vào ngày này ở kiếp trước. Nhưng ở kiếp này, tôi lại nằm trên giường ấm áp, vừa nghe mẹ lải nhải, vừa được cho ăn cháo nóng.

Đúng vậy, tôi đã bị ốm. Lo lắng cả đêm không ngủ được, cộng thêm kỳ kinh nguyệt và cái lạnh trong phòng, với nhiều yếu tố như vậy, cuối cùng tôi cũng đổ bệnh. Sáng hôm đó, mẹ thấy tôi mặt đỏ bừng vì sốt gần như sợ c.h.ế.t khiếp, vì vậy mới có cảnh vừa rồi.

"Uống thuốc xong thì ngủ đi, đã đến ngày tận thế rồi mà còn lo lắng gì nữa. Cùng lắm là chết, con lo lắng cũng chẳng có ích gì."

Mẹ thấy tôi như vậy cũng không còn quan t@m đến việc tiết kiệm điện nữa, bật cả quạt sưởi và sưởi dầu cho tôi. Dù sao bây giờ vẫn chưa mất điện, cứ dùng thôi. Có lẽ do nơi chúng tôi ở quá hẻo lánh, đến giờ vẫn chưa mất điện mất mạng.

Một cơn bệnh dù khiến chúng tôi sợ hãi nhưng cũng gỡ bỏ được nút thắt trong lòng tôi. Tôi không còn sống trong nơm nớp lo sợ hằng ngày nữa, mà ngược lại, ăn uống đầy đủ, sống sót là tốt rồi, không cần nghĩ gì thêm.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo chỉ, trải qua hơn nửa tháng tôi mới khỏi cơn bệnh này. Nhưng cũng đúng vào ngày thứ 23 của tận thế, nơi đây đã mất điện.

Hôm đó tôi đang xem phim, bỗng nhiên quạt sưởi không hoạt động nữa, đèn trong phòng cũng tắt, tôi biết cuối cùng cũng đã mất điện.

Bố xuống lầu bật nguồn điện dự phòng. Để tiết kiệm điện, tối đó bố mẹ đều chuyển vào phòng tôi nghỉ ngơi, vì tôi là bệnh nhân, quạt sưởi của tôi vẫn không ngừng hoạt động. Bố nói nguồn điện vẫn đủ, bảo tôi yên tâm sử dụng.
 
Back
Top Bottom