Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 460: Chương 460



Thực tế một lần nữa cho cô một cú tát đau điếng.

Không biết bằng cách nào, Lạc Thư Văn lại kết nối được với Vệ Đông Minh, mượn được phòng thí nghiệm ở Viện Khoa học Nông nghiệp để tiến hành thử nghiệm. Chỉ sau một thời gian ngắn, anh đã công bố sáng chế của mình.

Khi Vệ Thiêm Hỉ biết chuyện, bằng sáng chế của Lạc Thư Văn đã được Vệ Đông Chinh chuyển thành sản phẩm thực tế. Một loại phân bón mới mang tên "Phân hữu cơ Tân Thời Đại" nhanh chóng được bày bán tại các trung tâm mua sắm Tân Thời Đại khắp cả nước.

May

Nếu chỉ vậy thôi, chưa chắc người dân đã quan tâm đến sản phẩm này. Nhưng Viện Khoa học Nông nghiệp lại đứng ra bảo chứng, thậm chí còn in dòng chữ "Viện Khoa học Nông nghiệp Hoa Quốc tận tình khuyến nghị" trên bao bì.

Loại phân bón này do chính Lạc Thư Văn nghiên cứu, anh không chọn cách tiếp thị phô trương mà ghi rõ các công dụng lên bao bì như một lời khẳng định niềm tin vào sản phẩm, cũng là lời cam kết với người mua.

Người dân vốn có niềm tin lớn vào khoa học kỹ thuật. Với sự bảo chứng của Viện Khoa học Nông nghiệp, bao bì còn liệt kê các lợi ích như: "Rút ngắn chu kỳ phát triển của cây giống, chống đổ ngã, chống hạn, chống sâu bệnh, tăng năng suất." Dù giá cao hơn hẳn phân bón thông thường, vẫn có rất nhiều người sẵn sàng thử.

Chỉ cần một bao phân cho mỗi mẫu ruộng, tại sao không thử chứ?

Những người hưởng lợi đầu tiên là các nông dân trồng rau trái vụ trong nhà kính. Đây là loại cây trồng vốn khó chăm sóc, tỷ lệ sống của cây giống không cao, chỉ cần sơ suất một chút là giảm năng suất. Vì thế, họ không ngại tìm kiếm các loại phân bón mới để thử nghiệm. So với giá trị của rau trái vụ, vài bao phân hữu cơ Tân Thời Đại thực sự chẳng đáng là bao.

Dựa vào danh tiếng của Viện Khoa học Nông nghiệp và uy tín của hệ thống mua sắm Tân Thời Đại, những nông dân này mua phân bón về, pha loãng với nước theo hướng dẫn trên bao bì và tưới vào ruộng.

Phân bón không phải thần dược, ngày một ngày hai không thể thấy hiệu quả ngay. Ban đầu, nông dân chỉ lờ mờ nhận ra cây giống có vẻ phát triển nhanh hơn. Nhưng một tuần sau, khoảnh khắc kỳ diệu thực sự xảy ra.

Các nông dân trồng rau chủ yếu dựa vào kinh nghiệm lâu năm, mà rau trái mùa vốn đã khó sống sót. Vì vậy, khi gieo trồng, họ thường rải nhiều hạt giống hơn để phòng trường hợp một số chỗ không nảy mầm.

Lần này, dù đã sử dụng loại phân hữu cơ của Viện Nông nghiệp Khoa học khuyến nghị, các nông dân vẫn không hề tiết kiệm khi gieo hạt. Từng nắm hạt giống được rải xuống đất, từng phần phân bón được bón cẩn thận, không chút keo kiệt. Họ lo rằng nếu bón quá nhiều phân thì cây con sẽ bị cháy, mà bón ít quá thì lại không đạt hiệu quả. Vì vậy, từng người cẩn thận cân đo chính xác lượng phân, tuân thủ nghiêm ngặt tỷ lệ pha trộn, thậm chí thái độ còn nghiêm túc chẳng khác nào sinh viên ngành hóa học của Đại học Thủy Mộc đang làm thí nghiệm... Đến khi cây bắt đầu nảy mầm, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều kinh ngạc.

Trước đây, hạt giống khi nảy mầm thường chỉ mọc từng cụm, chỗ tốt thì ra được nhiều cây con, chỗ kém thì chẳng mọc được cây nào. Nông dân sẽ dời bớt cây từ chỗ dày sang chỗ thưa để đảm bảo đều nhau.

Nhưng lần này thì khác, cây con mọc như thể bị bốc hỏa, phát triển ào ạt. Nếu không phải họ đã trồng rau nhiều năm và quen thuộc đến mức nhìn qua là nhận ra ngay, họ chắc chắn sẽ nghi ngờ mình đã gieo nhầm loại hạt giống.

Đây nào phải rau trái mùa quý giá gì, mà giống như cỏ dại còn mọc tốt hơn!

Các nông dân nhìn những cây con xanh mướt tươi tốt, trên mặt tràn đầy vui sướng. Nhưng niềm vui qua đi, nỗi lo lại ùa về. Nhiều cây con chen chúc nhau trên một khoảnh đất nhỏ, căn bản không thể phát triển bình thường. Họ nghĩ đến việc tách bớt cây con ra trồng ở chỗ khác, nhưng vấn đề là phải dời đi đâu?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 461: Chương 461



Một số nông dân trước giờ không bao giờ trồng kín nhà kính, lần này liền chuyển cây con ra những khoảng đất trống để trồng tiếp. Còn những người đã trồng kín nhà kính thì lại nghĩ cách bán bớt cây con cho những nông dân trước đó không muốn mua phân hữu cơ của thời đại mới, dẫn đến tỉ lệ nảy mầm thấp.

Những nông dân đã nếm trải lợi ích từ phân hữu cơ thời đại mới đương nhiên không muốn bỏ lỡ bảo bối này. Chỉ vài ngày sau, họ lại chạy đến Trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, mua thêm vài bao phân hữu cơ để dự trữ. Còn những người trước đây không muốn mua phân giờ cũng rút ra bài học, mua liền mấy bao, quyết tâm chăm sóc cây con một cách cẩn thận. Không ít người còn tích trữ phân hữu cơ thời đại mới để dùng cho lúa mì đông.

Phân hữu cơ thời đại mới nhờ vào chất lượng vượt trội đã gặt hái thành công vang dội. Hiện tại, kết quả này mới chỉ thể hiện ở việc lượng lớn rau trái mùa được đưa ra thị trường. Đợi đến năm sau, khi nhiều nông dân khác bắt đầu áp dụng cho cây trồng kinh tế, nếu loại phân này giúp tăng sản lượng, thì có thể coi đây là giải pháp gián tiếp giải quyết cuộc khủng hoảng lương thực trong nước.

Vệ Đông Chinh là người chủ động lao vào con đường làm giàu và chẳng muốn quay đầu. Anh ấy đồng ý hợp tác với Lạc Thư Văn, một là vì mối quan hệ giữa Lạc Thư Văn và Vệ Thiêm Hỉ. Dù anh ấy không đồng ý, nếu Lạc Thư Văn nói với Vệ Thiêm Hỉ, tám, chín là cô phần sẽ đến nói đỡ giúp, đến lúc đó anh ấy không muốn đồng ý cũng không được. Hai là vì anh ấy tin tưởng Vệ Đông Minh. Chính Vệ Đông Minh đã vỗ n.g.ự.c bảo đảm với anh ấy về hiệu quả của phân hữu cơ thời đại mới. Nếu không, dù có đồng ý với Lạc Thư Văn, anh ấy cũng không dám mạnh tay đưa sản phẩm vào hệ thống phân phối trên toàn quốc.

May

Giờ đây, nhìn vào báo cáo bán hàng từ khắp nơi gửi về thủ đô, Vệ Đông Chinh biết mình đã đi đúng bước.

Anh ấy so sánh giữa Vệ Đông Minh và Lạc Thư Văn. Vệ Đông Minh đã nghiên cứu khoa học nông nghiệp nhiều năm nhưng chưa từng làm ra được loại phân thần kỳ này, trong khi Lạc Thư Văn, một người ngoài ngành, lại tạo ra nó. Điều này không chứng minh Lạc Thư Văn giỏi nghiên cứu nông học hơn, nhưng đủ để khẳng định anh đáng để đầu tư hơn.

Vì loại phân hữu cơ ‘thời đại mới’ của Lạc Thư Văn có thể mang lại lợi nhuận cho tập đoàn, nên Vệ Đông Chinh rất hào phóng, chia ngay một nửa lợi nhuận cho Lạc Thư Văn.

Lạc Thư Văn chỉ giữ lại một phần nhỏ tiền trong người, còn lại đều giao cho Vệ Đông Chinh, nói:

“Tôi ở thủ đô không quen biết ai, cũng không thiếu chỗ ở tạm thời, nên đành nhờ anh giúp tôi tìm một mảnh đất thích hợp quanh thủ đô để làm vườn thực vật. Tôi muốn thuê nó.”

Vệ Đông Chinh thắc mắc:

“Vườn thực vật… anh định mở vườn thực vật sao?”

Lạc Thư Văn gật đầu:

“Thiêm Hỉ muốn có một vườn thực vật ngập tràn hoa. Giấc mơ đơn giản như vậy, đương nhiên tôi phải giúp cô ấy thực hiện. Loại phân này tôi làm ra cũng chỉ vì muốn dễ dàng ươm mầm và chăm sóc cây hoa, không ngờ lại vô tình được Viện Nông nghiệp chú ý và đưa vào sản xuất nông nghiệp.”

“Nhóc Hỉ muốn có một vườn thực vật tràn đầy hoa?” Vệ Đông Chinh kinh ngạc: “Tôi cứ nghĩ nó chẳng thích gì cả! Người ta thì thích quần áo, thích trang sức, còn con bé cả ngày để mặt mộc, chẳng thèm tô son. Nó sống giản dị đến mức tôi cứ tưởng nó chẳng cần gì ngoài nghiên cứu, ai ngờ nó lại thích cây cỏ.”

Vệ Đông Chinh nghĩ một lúc, nói với Lạc Thư Văn:

“Chuyện tìm đất làm vườn thực vật để tôi lo. Ngoại ô thủ đô có một khu đất ngập nước, môi trường rất đẹp. Tôi sẽ đích thân đến xem xét. Anh yên tâm, đất ở đó không đắt, thuê hẳn một nghìn mẫu. Đã làm thì làm lớn, không chơi trò vặt vãnh. Nếu tiền anh không đủ, tôi sẽ bù vào. Tặng quà cho em gái tôi, làm anh trai mà không góp chút công sức thì sao được?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 462: Chương 462



Lạc Thư Văn nhướng mày, nghiêm túc từ chối:

“Không được. Nếu thiếu tiền, hãy trừ vào phần lợi nhuận tôi nhận sau này. Đây là món quà tôi tặng cho Thiêm Hỉ. Nếu anh cũng muốn tặng cô ấy quà, thì có thể tặng thêm một sở thú.”

Vệ Đông Chinh: “...”

Vườn bách thảo và vườn bách thú, chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại cách nhau rất xa.

Muốn chăm sóc tốt hoa cỏ trong vườn thực vật thì không khó. Chỉ cần đảm bảo đủ dinh dưỡng và bảo vệ khỏi sâu bệnh, nhìn chung không gặp vấn đề lớn. Nhưng nuôi dưỡng động vật trong sở thú thì phức tạp hơn nhiều. Cây cỏ không phát triển tốt, có thể bón thêm phân, chứ động vật đâu thể cho ăn hormone?

Hơn nữa, động vật cần ăn, uống, thải, tất cả đều phải lo chu toàn. Lạc Thư Văn tưởng tượng đến cảnh này, lập tức đẩy trách nhiệm này cho Vệ Đông Chinh.

Vệ Đông Chinh không phải ngốc. So với Lạc Thư Văn, anh ấy hiểu rõ hơn về pháp luật. Một số loại cây thuộc diện bảo tồn quốc gia rất hiếm khi tiếp cận, còn động vật trong sở thú lại khác. Nhiều loài được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu không chăm sóc đúng quy định thì phải chịu trách nhiệm pháp lý...

Dù Vệ Đông Chinh nghi ngờ Lạc Thư Văn cố ý, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cuối cùng anh ấy chỉ có thể nghĩ rằng mình đang suy diễn quá nhiều.

Nếu quen Lạc Thư Văn thêm vài năm, chắc chắn Vệ Đông Chinh sẽ hiểu rõ anh là người thiếu thú vị đến mức nào. Với Vệ Thiêm Hỉ, anh luôn ân cần, còn với người khác thì tùy tình huống. Người thân hay học trò anh thì một tháng có khi chỉ được thấy anh cười hai, ba lần. Với người xa lạ, gặp anh mười lần thì có chín lần thấy anh giữ bộ mặt lạnh tanh.

May



Lạc Thư Văn viết ba yêu cầu của Vệ Thiêm Hỉ ra giấy, lúc rảnh rỗi lại ngồi nghiền ngẫm. Việc xây dựng vườn thực vật đã tiến triển được ba phần. Còn chuyện khai thác khoáng sản trên mặt trăng thì vẫn còn quá xa vời. Điều duy nhất có thể làm trước mắt là tìm cách giải quyết mười ba căn bệnh nan y trên thế giới.

Vào những năm 1980, khi kỹ thuật y học vẫn chưa phát triển, có rất nhiều căn bệnh nan y không thể chữa trị. Nhưng Lạc Thư Văn không muốn từng bước giải quyết từng căn bệnh một, mà quyết định dành toàn bộ thời gian của mình tại thư viện Đại học Thủy Mộc. Ở đó, anh miệt mài đọc các tạp chí y khoa, mỗi ngày ngốn gần mười cuốn, không ngừng tìm hiểu trình độ y học trên Trái Đất. Đồng thời, anh tận dụng kho dữ liệu y học từ lõi dữ liệu của hành tinh Lobita để bổ sung kiến thức.

Cuối cùng, Lạc Thư Văn chọn hướng nghiên cứu điều trị ung thư.

Ung thư không phải chỉ là một loại bệnh mà là cách gọi chung của rất nhiều căn bệnh, bao gồm ung thư phổi, ung thư dạ dày, ung thư thực quản, ung thư gan, ung thư túi mật, ung thư đầu tụy, ung thư máu, ung thư xương, ung thư hạch, ung thư ruột, ung thư thận và hàng chục loại khác. Đây đều là những căn bệnh hiểm nghèo, nhưng cơ chế gây bệnh của chúng lại có điểm chung: tất cả đều liên quan đến tế bào ung thư.

Nếu có thể tìm ra cách giúp cơ thể tiêu diệt các tế bào ung thư, thì đồng nghĩa với việc đột phá trong điều trị hàng chục căn bệnh nan y.

Tuy nhiên, trong kho dữ liệu y học của hành tinh Lobita lại không có sẵn bất kỳ phương pháp hay công nghệ nào có thể tham khảo để chữa trị ung thư. Điều này buộc Lạc Thư Văn phải tự tìm ra con đường của riêng mình.

Ngày hôm sau, Lạc Thư Văn mang theo một lồng chuột bạch đến khoa Y của Đại học Thủy Mộc để xin sử dụng phòng thí nghiệm. Vốn dĩ, các phòng thí nghiệm ở đây không mở cửa cho người ngoài, nhưng với danh tiếng là phó viện trưởng của Viện Nghiên cứu Công nghệ cao, anh dễ dàng được chấp thuận.

Và thế là những chú chuột bạch ở khoa Y bắt đầu gặp hạn.

Lạc Thư Văn phân loại các yếu tố gây ung thư thành ba nhóm: vật lý, hóa học và sinh học. Anh áp dụng những phương pháp khác nhau để "tra tấn" các chú chuột khỏe mạnh, khiến trên cơ thể chúng xuất hiện tế bào ung thư. Sau đó, anh thử nghiệm các cách điều trị nhằm tiêu diệt tế bào ung thư bên trong cơ thể chúng.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 463: Chương 463



Mặc dù hành tinh Lobita không có sẵn các loại thuốc hay liệu pháp chữa trị ung thư, nhưng trong quá khứ, đã có những nhà khoa học từng thực hiện các nghiên cứu tương tự. Dựa vào lý thuyết của họ, Lạc Thư Văn tự mình tổng hợp một loại thuốc có khả năng lưu thông theo dòng máu, đến khắp cơ thể, đánh dấu chính xác tế bào ung thư và kích hoạt phản ứng miễn dịch bên trong cơ thể.

Tế bào ung thư có thể sinh sôi không kiểm soát trong cơ thể con người vì hai lý do. Thứ nhất, bề mặt của tế bào ung thư có sự biến đổi, lượng glycoprotein trên màng tế bào giảm, làm cho tính kết dính giữa các tế bào giảm đi đáng kể, khiến chúng dễ dàng phân tán và di căn trong cơ thể. Thứ hai, tế bào ung thư có khả năng qua mặt hệ miễn dịch, thoát khỏi sự giám sát và tấn công của hệ miễn dịch.

Hiện tại, Lạc Thư Văn quyết định tập trung xử lý đặc tính thứ hai của tế bào ung thư. Nếu tế bào ung thư có thể qua mặt hệ miễn dịch, thì anh sẽ đánh dấu một chất đặc biệt lên bề mặt của chúng, để mỗi khi xuất hiện tế bào ung thư, hệ miễn dịch sẽ ngay lập tức phát hiện và phát động báo động. Các tế bào miễn dịch sẽ đồng loạt tấn công và tiêu diệt tế bào ung thư hoàn toàn.

Lạc Thư Văn đã thử rất nhiều loại thuốc và cuối cùng phát minh ra một loại có khả năng đánh dấu hiệu quả các tế bào ung thư, giúp bắt giữ những tế bào ung thư – kẻ giấu mặt trà trộn trong các tế bào bình thường. Loại thuốc này đã mang lại hiệu quả đặc biệt tốt trên các thí nghiệm thực hiện trên chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Tuy nhiên, loại thuốc này chỉ thích hợp với những người có hệ miễn dịch tương đối tốt, trong khi nhóm bệnh nhân ung thư chủ yếu lại là những người lớn tuổi có cơ thể suy yếu, với hệ miễn dịch ngày càng suy giảm. Việc điều trị bằng loại thuốc của Lạc Thư Văn sẽ đòi hỏi một chu kỳ rất dài.

Không còn cách nào khác, Lạc Thư Văn buộc phải áp dụng biện pháp thứ hai: sử dụng cơ chế dược lý để k*ch th*ch hệ miễn dịch, khiến hệ miễn dịch của con người đạt được một trạng thái gọi là tái sinh. Tuy nhiên, trạng thái tái sinh này chỉ mang tính chất tạm thời.

Khi các tế bào ung thư trong cơ thể đã bị loại bỏ gần hết, việc sử dụng thuốc sẽ dừng lại. Hệ miễn dịch của cơ thể lúc đó sẽ từ từ khôi phục về trạng thái ban đầu, thậm chí còn yếu hơn một chút so với trước đây. Sau đó, cần tiến hành một quá trình điều chỉnh lâu dài để phục hồi chức năng.

Đối với những tế bào ung thư còn sót lại trong cơ thể, chúng hoàn toàn có thể bị loại bỏ tiếp tục bằng cách dùng thuốc, nhờ vào việc tận dụng các tế bào miễn dịch sẵn có của cơ thể. Đội quân chính đã bị tiêu diệt gần hết, thì những đội quân nhỏ còn sót lại liệu có thể gây ra mối đe dọa gì chứ?

Người trong khoa y học của Đại học Thủy Mộc không ngờ rằng, Lạc Thư Văn trong suốt hơn một tháng âm thầm mượn phòng thí nghiệm của họ đã tạo ra một thành tựu lớn như vậy. Phải đến khi Lạc Thư Văn nộp báo cáo kết thúc thí nghiệm cùng mẫu thuốc dùng để thử nghiệm cho người phụ trách phòng thí nghiệm, mọi người trong khoa y học mới nhận ra rằng anh đã gây ra một cơn địa chấn lớn thế nào.

Vị giáo sư già phụ trách quản lý phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia của khoa y học vì quá kinh ngạc mà suýt làm rơi chiếc kính lão của mình:

May

“Cậu Lạc, cậu vừa nói gì? Viên thuốc nhỏ bé này có thể đánh dấu mục tiêu là các tế bào ung thư trong cơ thể người, sau đó dựa vào hệ miễn dịch tự thân để tiêu diệt tế bào ung thư? Chuyện này thật sự khả thi sao?”

Lạc Thư Văn chỉ tay về phía văn phòng mà anh đang mượn:

“Tôi đã kiểm chứng bằng các thí nghiệm lặp đi lặp lại. Nếu chủ nhiệm Dương không tin, có thể thử nghiệm lại. Chai thuốc này tôi chuẩn bị chính là để các vị kiểm tra hiệu quả. À, những con chuột bạch được dùng để thí nghiệm đều là do tôi tự tạo điều kiện để các tế bào ung thư phát triển. Chúng có hệ miễn dịch tốt, không cần phải cố ý k*ch th*ch chức năng hệ miễn dịch. Nhưng nếu làm thí nghiệm trên cơ thể người, xét đến vấn đề độ tuổi của nhóm bệnh nhân ung thư, tôi khuyên nên sử dụng phối hợp thêm chế phẩm thuốc số hai.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 464: Chương 464



Giao lại mọi việc còn lại cho khoa y học của Đại học Thủy Mộc xử lý, Lạc Thư Văn thoải mái quay về Viện nghiên cứu công nghệ cao, gạch thêm một nhiệm vụ khỏi cuốn sổ nhỏ của mình.

Một vườn thực vật với đủ loài hoa nở rộ: Tiến độ hoàn thành, 51%. Vì đã xác định sẽ hoàn thành, chỉ là hiện chưa bắt đầu xây dựng, nên tạm thời coi như đã xong một nửa, không cần đưa vào danh sách việc cần làm quan trọng.

Chinh phục mười ba loại bệnh nan y: Tiến độ hoàn thành, 100%. Khác với các nhà nghiên cứu thông thường thường dùng những thiết bị không quá tinh vi để xác định hiệu quả thí nghiệm và thuốc, mọi thí nghiệm của Lạc Thư Văn đều được thực hiện dựa trên công nghệ giám sát của hành tinh Lobita. Anh rất tự tin với những kết quả nghiên cứu của mình.

Lạc Thư Văn cầm bút máy, khoanh tròn vào nhiệm vụ cuối cùng, rút ra một kết luận trong lòng – anh cần tiền!

Cần rất nhiều tiền!

Khác với việc xây dựng một vườn thực vật hay chinh phục bệnh tật, muốn thực hiện mục tiêu khai thác khoáng sản trên Mặt Trăng, sức của một người là không đủ. Dù là tài chính, vật lực hay nhân lực, anh đều không thể tự mình lo hết.

Nhưng Lạc Thư Văn không muốn cúi đầu trước Vệ Thiêm Hỉ, vì thế anh quyết định đi đường vòng. Trước tiên, kiếm thật nhiều tiền từ các lĩnh vực khác, chờ khi tiền bạc đủ đầy, anh có thể xây dựng một công ty hàng không vũ trụ và tập hợp nhiều người tham gia. Anh biết, Vệ Thiêm Hỉ cũng đang làm điều tương tự.

Điều anh cần làm không chỉ là vượt qua muôn vàn khó khăn để đạt được mục tiêu nghiên cứu, mà còn phải chạy đua với Vệ Thiêm Hỉ, hoàn thành nghiên cứu trước cô. Nếu để Vệ Thiêm Hỉ thực hiện được mục tiêu khai thác Mặt Trăng trước mình, chẳng phải nhiệm vụ thứ ba của anh sẽ mãi mãi dang dở hay sao?

Lạc Thư Văn nghiêm túc so sánh sự khác biệt giữa mình và Vệ Thiêm Hỉ: Vệ Thiêm Hỉ có sự hỗ trợ từ nhà nước, nguồn tài chính dồi dào, và một đội ngũ nghiên cứu khoa học đã hình thành sơ bộ. Anh không có những điều đó. Nhưng so với Vệ Thiêm Hỉ, anh có một lợi thế nho nhỏ: Anh hiểu về hàng không vũ trụ hơn cô.

Dù Vệ Thiêm Hỉ có được cơ sở dữ liệu của hành tinh Lobita, nhưng việc tìm ra một lộ trình hàng không vũ trụ phù hợp với quốc gia từ kho dữ liệu mênh m.ô.n.g đó không hề dễ dàng như tưởng tượng.

Tìm đường qua sông nhờ đá dưới chân là một cách tiết kiệm thời gian và công sức, nhưng nếu cả con sông đều toàn đá thì sao? Có khi đang lần mò lại vô tình đi lạc hướng, lệch khỏi đích đến mất.

Chỉ là, khả năng này không mang lại quá nhiều an ủi cho Lạc Thư Văn. Anh vực dậy tinh thần, xắn tay áo, để lộ cánh tay săn chắc, bắt đầu thực hiện những thiết kế quan trọng cho ngành hàng không vũ trụ.

Anh cần vẽ ra điểm xuất phát và điểm kết thúc, xác định rõ lộ trình cần đi. Giống như vẽ một cái cây cao vút, anh phải đánh dấu vị trí của rễ và ngọn cây, để bảo đảm cái cây này có thể phát triển thẳng đứng. Sau đó, công việc của anh sẽ là trang trí thân cây, cành cây và tán lá.



Thấm thoắt lại đến Tết Nguyên Đán.

Những chiếc tivi do Tập đoàn Tân Thời Đại nghiên cứu và phát triển đã xuất hiện trong hàng ngàn, hàng vạn hộ gia đình. Đài truyền hình trung ương cũng chuẩn bị một buổi dạ hội mừng năm mới để phát sóng thử nghiệm trên tivi.

May

Nhờ đột phá trong công nghệ nhiệt hạch có kiểm soát, giá điện liên tục giảm mạnh, nhiều gia đình đã lắp đặt tivi. Dưới yêu cầu mạnh mẽ của bà cụ Vệ, chiếc tivi đen trắng của nhà họ Vệ được cho nghỉ hưu, thay vào đó là tivi màu chính thức lên ngôi.

Bà cụ Vệ bắt kịp thời đại, cho rằng năm mới cũng là Tết, nhất quyết kéo cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên. Ngay cả Lạc Thư Văn, người vẫn chưa chính thức xác định mối quan hệ với Vệ Thiêm Hỉ, cũng nằm trong danh sách được mời của bà cụ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 465: Chương 465



Chỉ là, bữa cơm đoàn viên này không được trọn vẹn như tưởng tượng.

Bà cụ Vệ đặt trọng tâm câu chuyện lên hai anh em Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh, không ngừng nhắc nhở chuyện cả hai đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có nổi một người yêu.

Bà cụ Vệ lấy hai anh em Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, những đứa vừa bị mời phụ huynh vì yêu sớm, làm ví dụ để mắng Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh:

“Các anh không thể có chút ý thức làm anh được sao? Ba mươi rồi! Hai đứa các anh đều ba mươi rồi! Không còn nhỏ nữa đâu! Đông Qua và Tây Qua mới học cấp ba mà đã biết đổi người yêu rồi. Còn các anh thì sao?”

Vệ Thiêm Hỉ nhanh nhạy nắm bắt ba chữ “đổi người yêu” và lập tức cảm thấy như có một tin động trời ẩn giấu trong đó. Cô phấn khích hỏi bà cụ Vệ:

“Nội ơi, đổi người yêu là sao? Hai đứa Đông Qua và Tây Qua lại gây ra chuyện gì rồi?”

May

Bà cụ Vệ liếc một cái lạnh lùng về phía Vệ Đại Nha, người hận không thể chui đầu xuống đĩa thức ăn, rồi nhếch môi:

“Đổi người yêu thì chính là đổi người yêu thôi, nghĩa đen đó. Hai đứa nó nhìn thì tử tế, ai ngờ lại đầy trò mờ ám. Trước đây còn yêu một đứa con gái, sau đó lại để ý đến một cặp song sinh, thế là chia tay với người cũ luôn.”

“Đông Qua và Tây Qua đúng là mắt mờ. Cái đứa trước không ra gì, nhỏ xíu mà đã vẽ mặt như yêu tinh, nhìn là biết không phải con nhà tử tế. Sau khi hai thằng nhóc nhà mình chia tay nó, hai đứa nhỏ kia thương lượng thế nào, trực tiếp đi tố cáo với thầy hiệu trưởng. Cũng thật là liều, báo cáo bằng tên thật rằng Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua yêu đương trong trường học, tiện thể kéo luôn mình vào.”

“Cô các cháu da mặt mỏng, không muốn đến trường mất mặt nên lừa nội đi thay. Nội bị thầy hiệu trưởng mắng cho một trận, tức đến mức muốn lột da hai đứa nó ngay tại chỗ. Mặt mũi nhà mình mất sạch ở thôn Đầu Đạo. Hai đứa này phải mù thế nào mới nhìn trúng mấy con bé đó chứ?”

“Nội có nói chuyện với đứa con gái kia, nó bảo chia tay thì được, nhưng Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua phải bồi thường tiền. Nó đòi phí tổn thất tinh thần, phí thanh xuân, còn bảo sau này sẽ thi vào Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao lớn, chuyện này sẽ thành vết nhơ trong đời. Nếu nhà mình không đưa tiền, bọn nó sẽ làm loạn.”

Vệ Thiêm Hỉ chớp mắt:

“Thế hai đứa đó đòi bao nhiêu ạ?” Cô đoán chắc chúng nó hét giá trên trời, nếu không Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua đã chẳng sợ đến vậy.

Bà cụ Vệ lạnh lùng cười:

“Bao nhiêu á? Nghĩ cho kỹ xem! Mỗi đứa đòi hai trăm! Nghe xong nội suýt cười chết. Coi mình là người tầm cỡ gì, thế mà mở miệng lại lộ nguyên giá trị thật, đúng là đồ chưa thấy đời!”

Vệ Thiêm Hỉ bị nghẹn họng.

Bà cụ Vệ quay lại mắng Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua:

“Các cháu có mắt không hả? Mẹ các cháu mù không nghe lời khuyên thì thôi, giờ các cháu cũng định dẫm vào vết xe đổ của mẹ mình à?”

Vệ Đại Nha bị lôi vào chuyện vô tội vạ, lấy tay lau mặt, rồi bảo bà cụ:

“Mẹ ơi, đừng nói hai đứa ngốc đó nữa. Chúng ta nói chuyện của Đông Chinh và Tây Chinh đã.”

Vệ Đông Chinh: “…”

Vệ Tây Chinh: “…”

Đúng là cô ruột, một chiêu gắp lửa bỏ tay người! Vì muốn giúp con trai mình thoát thân, chị ấy chẳng màng đến mối quan hệ hai mươi năm giữa chị ấy và các cháu.

Bà cụ Vệ lườm:

“Không vội! Phải dạy dỗ xong hai thằng ngốc nhà con trước, rồi đến hai thằng đần Đông Chinh và Tây Chinh sau!”

Bà cụ hào hứng kể với Vệ Thiêm Hỉ chuyện mình xử lý thế nào. Bà cụ làm động tác như chuẩn bị ra đòn, vẻ mặt uy nghi:

“Hôm đó nội hỏi thẳng con bé: “Cháu biết nội làm ở đâu không? Biết anh chị của Vệ Triều và Vệ Dương làm gì không?””

“Chúng nó không biết, nội liền nói, nội là giáo sư Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, anh của Vệ Triều và Vệ Dương là ảnh đế Vệ Quang Minh, còn chị dâu là ngôi sao quốc tế nổi tiếng khắp thế giới.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 466: Chương 466



“Nội sợ chúng nó không c.h.ế.t tâm, nên tính luôn khoản tiền chúng nó từng nhận của Vệ Triều và Vệ Dương mà không có lý do. Nội bảo, nhà chúng ta thuộc Tập đoàn Tân Thời Đại, giàu không thiếu tiền, nhưng tuyệt đối không cho không một đồng nào. Muốn đòi tiền à? Mời luật sư đến đây!”

“Nội còn nhấn mạnh thêm, Tập đoàn Tân Thời Đại có đội ngũ luật sư hàng đầu quốc gia. Hai đứa con gái miệng còn hơi sữa kia tốt nhất nên nghĩ kỹ. Nhỡ đâu gậy ông đập lưng ông, tống tiền không được lại bị kiện ngược, thì thú vị lắm!”

Vệ Thiêm Hỉ: “…” Cô cảm thấy cứ đà này, bà nội cô sớm muộn cũng trở thành nhân vật trong phim thần tượng, kiểu bà cụ nhà giàu, không hài lòng với người yêu của cháu trai, liền ném cho người ta năm triệu để chia tay.

Chỉ có điều, bà cụ Vệ không giống mấy bà già tiền nhiều não ít trong phim. Bà cụ keo kiệt lắm, không những không cho năm triệu, có khi còn đòi ngược lại năm triệu cũng nên.

Hai con bé đó dám giở trò lừa gạt ngay trên đầu bà cụ Vệ, đúng là không biết sống chết. Đây hoàn toàn là tự chuốc họa vào thân.

Vì chuyện Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua yêu sớm, bà cụ Vệ đã bị giáo viên kéo lại mắng cho một trận ra trò, tâm trạng đã gần như sụp đổ, muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Vậy mà hai đứa con gái này còn dám chọc giận bà cụ, đòi bà bồi thường tiền. Đây không phải là muốn c.h.ế.t thì là gì?

Bà cụ Vệ bắt đầu bấm ngón tay, liệt kê từng mối quan hệ của mình trước mặt hai cô bé:

“Hiện tại, rất nhiều giáo viên ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô từng là học trò của tôi. Trước kia tôi mắng họ mà chẳng khác nào bầy chim cút rụt cổ. Các cháu chắc chắn muốn vào học ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô sao?”

Hai cô bé ngớ ra. Một trong hai đứa lanh lợi hơn, vội vàng đáp:

May

“Không, không đâu! Bọn cháu sẽ thi vào Học viện Hí kịch Trung ương!”

“Ồ…” Bà cụ Vệ nhếch mép cười đầy ẩn ý. “Nhiều giảng viên của Học viện Hí kịch Trung ương cũng tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô. Các cháu nghĩ thi vào đó thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa? Thực tình mà nói, trong giới nghệ thuật biểu diễn này, thế giới rất nhỏ. Dù các cháu có chạy sang Học viện Hí kịch Thượng Hải hay Học viện Nghệ thuật Kim Lăng thì vẫn không ra khỏi vòng này đâu.”

Ý của bà cụ Vệ rõ rành rành:

Hai đứa nhãi ranh các cháu còn dám chơi mưu mẹo với tôi sao? Nếu tôi muốn chơi cùng các cháu, liệu các cháu có thoát được lòng bàn tay của tôi không?

Hai cô bé nghe mà ngày càng tuyệt vọng, cuối cùng khóc lóc xin lỗi bà cụ Vệ.



Bà cụ Vệ kể lại “chiến tích vẻ vang” của mình với cả nhà, cuối cùng ác liệt cảnh cáo Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua:

“Hai đứa bây giờ đang ở giai đoạn quan trọng, phải tập trung mà chuẩn bị thi đại học. Bà không yêu cầu cao, chỉ cần đạt được trình độ như anh trai, chị gái các cháu là được. Nếu không đỗ, thì quét nhà cút đi!”

Vệ Đại Nha sợ lửa chiến tranh lan đến mình, vội đứng cùng chiến tuyến với bà cụ Vệ, còn dậm chân quát anh em Đông Qua và Tây Qua:

“Nếu không thi được như anh chị, thì quét nhà cút đi!”

Vệ Đông Qua: “…”

Vệ Tây Qua: “…”

Sống ở nhà họ Vệ, điều quan trọng nhất là phải nhận rõ tình thế. Có thể bà cụ Vệ không can thiệp vào những việc khác, nhưng chuyện hôn nhân của con cháu thì bà cụ tuyệt đối là người quyết định.

Mắng xong hai anh em Đông Qua và Tây Qua, bà cụ Vệ lập tức chuyển mục tiêu sang Đông Chinh và Tây Chinh.

Bà cụ hỏi:

“Đông Chinh? Thoắt cái lại thêm một tuổi rồi. Nói thật cho bà biết, cháu định thế nào? Bao giờ tính chuyện cưới xin? Cho bà một câu trả lời chắc chắn được không?”

Vệ Đông Chinh ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói kế hoạch của mình với bà cụ Vệ:

“Bà ơi, dạo này cháu cũng đang cố gắng đây! Nhưng cháu muốn nhờ nhóc Hỉ xem mắt giúp. Tốt nhất tìm một cô giáo đại học có học thức. Sau này cháu bận rộn làm ăn, chắc chắn không có thời gian trông con, nên con cái phải để vợ cháu lo.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 467: Chương 467



Vệ Đông Chinh quay sang nhìn Vệ Thiêm Hỉ với vẻ mặt nghiêm túc:

“Nhóc Hỉ, em giúp anh chú ý một chút nhé. Tìm xem có ai trẻ trung, xinh đẹp, tính cách tốt thì làm mai giúp anh. Em không chỉ tìm vợ cho anh đâu, mà còn tìm chị dâu cho mình đấy. Nhớ để tâm chút nhé!”

Vệ Thiêm Hỉ: “???” Cô tròn mắt nhìn anh trai, rồi thật thà đáp:

“Anh, chuyện này phải tùy duyên.”

Vệ Đông Chinh khổ sở:

“Anh cũng muốn tùy duyên lắm, nhưng bà mình thì không muốn. Cánh tay nhỏ của anh sao mà bẻ gãy được đùi to của bà?”

Trời biết gần đây bà cụ Vệ thường xuyên học nhảy cùng các giáo viên Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô. Bà cụ nhìn những giáo viên dạy hình thể với đôi chân thon thả của họ, rồi nhìn đôi chân to của mình, nên đặc biệt nhạy cảm với từ “chân to”. Một lời sơ ý của Đông Chinh đã chọc trúng tim đen của bà cụ.

“Mày bảo ai chân to hả? Cái thằng mất dạy này! Bà đâu có bắt mày cưới sớm như cha mẹ mày. Nhìn Quang Minh xem, nó còn nhỏ hơn mày mấy tuổi, mà con nó đã chuẩn bị vào tiểu học rồi. Còn mày? Đến một mống bạn gái cũng không có!”

Vệ Quang Minh cảm nhận được ánh mắt ai oán của Vệ Đông Chinh, chỉ cười ngại ngùng rồi cúi đầu đút từng thìa trứng hấp cho hai đứa sinh đôi nhà mình.

Bà cụ Vệ quay sang Vệ Thiêm Hỉ, nói:

“Nhóc Hỉ, Đông Chinh vừa nói rất đúng. Cháu phải giúp anh cháu lo chuyện này. Dựa vào khả năng của nó, chắc cả đời sẽ ế. Cháu thử tìm ở trường Thủy Mộc, còn bà sẽ tìm ở Học viện Điện ảnh Hí kịch. Hai bà cháu mình cùng thả lưới rộng, chọn vợ cho nó thật kỹ.”

Dưới bàn, Vệ Thiêm Hỉ âm thầm tính toán. Cuối cùng cô kết luận:

May

“Anh, đã đến lúc mở rộng kinh doanh quốc tế rồi. Đợi anh chinh phục thị trường quốc tế, tự nhiên sẽ lấy được vợ.”

Bà cụ Vệ vừa gắp miếng đậu phụ, nghe Thiêm Hỉ nói vậy, tay bà cụ run lên làm miếng đậu nát vụn. Bà cụ nhìn chằm chằm cô cháu gái:

“Nhóc Hỉ, ý cháu là cuối cùng anh cháu sẽ lấy một cô vợ người nước ngoài sao?”

Vệ Đông Chinh cũng hốt hoảng. Anh ấy không ngại tư tưởng mở, nhưng tiếng Anh lại kém quá! Nếu lấy vợ người nước ngoài, con cái chắc chắn sẽ đẹp, nhưng vợ chồng hằng ngày nói chuyện thế nào?

Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu cười, bí hiểm nói:

“Thiên cơ bất khả lộ.”

Bà cụ Vệ thở dài bất lực:

“Nhưng cưới vợ nước ngoài vẫn còn hơn là ế. Tây Chinh, còn cháu? Định khi nào cưới?”

Chứng kiến bà cụ Vệ liên tục làm khó hai anh em Đông Chinh và Tây Chinh, Lý Lan Tử cùng Vệ Nhị Trụ không khỏi ngượng ngùng. Đây rõ ràng là lỗi của hai người làm cha mẹ.

Vệ Tây Chinh cười hì hì:

“Bà, cháu cũng đang chờ duyên đây. Lại phải nhờ nhóc Hỉ giúp tìm. Cháu nghĩ mấy người làm giảng viên ở Thủy Mộc chắc cũng không tệ. Cháu không kén chọn ngoại hình đâu, miễn không xấu quá là được.”

Nghe vậy, Vệ Thiêm Hỉ mới nhớ ra, duyên phận của Tây Chinh vốn nằm ở một sinh viên nước ngoài mà cô đang hướng dẫn. Hiện tại người này vẫn chưa đến!

Có lẽ cô nên liên hệ thêm với Đại học Lund, xem có cần mở rộng quy mô hợp tác đào tạo không.

Có Lạc Thư Văn ở đây, Vệ Thiêm Hỉ không lo bà cụ Vệ sẽ giục mình cưới. Nhưng cô đã đánh giá thấp bà cụ.

Bà cụ Vệ không hối thúc cô, mà quay sang hỏi Lạc Thư Văn:

“Thư Văn à, cháu với nhóc Hỉ định bao giờ đi đăng ký kết hôn, rồi tổ chức tiệc cưới đây? Nhà mình cả, chẳng cần phải giấu diếm gì. Nhóc Hỉ đã quyết định đưa người về nhà, chắc chắn là đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Vệ Thiêm Hỉ vội vàng giải thích:

“Bà nội, không phải như bà nghĩ đâu…”

Nhưng Lạc Thư Văn đã nhanh chóng tiếp lời:

“Chắc trong vòng một, hai năm tới thôi ạ. Hiện tại, cả hai bọn cháu đều đang bận làm dự án nghiên cứu. Đợi xong các dự án này đã.”

Vệ Thiêm Hỉ trừng mắt nhìn Lạc Thư Văn, không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng muốn hỏi: “Ai đồng ý chuyện này với anh? Anh đã hỏi ý kiến tôi chưa?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 468: Chương 468



Lạc Thư Văn lại ung dung đáp, vẻ mặt đầy tự tin:

“Hiện tại, cả hai bọn cháu đang nghiên cứu về lĩnh vực hàng không vũ trụ. Đợi đến khi chúng cháu đưa được trạm không gian lên quỹ đạo, rồi xây dựng phòng thí nghiệm trên mặt trăng, lúc đó con sẽ chính thức cầu hôn Thiêm Hỉ.”

Vệ Thiêm Hỉ như nghẹn thở. Dưới gầm bàn, ngón tay cô bấm bấm tính toán ngày càng nhanh hơn.

“Chuyện ở vườn thực vật gần như đã xong xuôi. Thuốc chữa mười ba loại bệnh nan y cũng đã được nghiên cứu thành công. Lạc Thư Văn đã ủy quyền cho khoa Y của Đại học Thủy Mộc tiến hành thử nghiệm lâm sàng…”

Càng tính, Vệ Thiêm Hỉ càng kinh ngạc. Ba bài toán khó cô đặt ra cho Lạc Thư Văn, vậy mà trong thời gian ngắn như thế, anh đã giải quyết được hai!

“Chẳng lẽ đây chính là khoảng cách sao?”

Lần đầu tiên, trong lòng Vệ Thiêm Hỉ dâng lên cảm giác bất lực và thất bại.

Có lẽ cô nên uống thêm nhiều Dưỡng Tuệ Hoàn mới được!

Vệ Thiêm Hỉ luôn nghĩ mình đã rất chăm chỉ, rất nỗ lực. Nhưng từ khi Lạc Thư Văn tăng tốc, cô dần cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người, và sâu thẳm trong lòng là cảm giác cố sức mà không tới.

Cái gọi là “càng thất bại càng dũng cảm” e rằng chỉ là một lời nói dối. Thất bại càng nhiều, con người ta chỉ càng thêm kiệt quệ.

Cô suy nghĩ nát óc mới bày ra được một kế hoạch, cầm bản bố trí thí nghiệm đến Viện nghiên cứu Vật liệu Tính toán của Đại học Trung Sơn. Nào ngờ, nhân viên ở đây lại cho biết thí nghiệm đó đã được thực hiện từ tuần trước, và chính Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao mới là đơn vị đứng ra làm.

Vệ Thiêm Hỉ vội tra cứu hồ sơ thí nghiệm. Trên tài liệu, ký tên rõ ràng là Lạc Thư Văn.

Chữ viết của Lạc Thư Văn không có nét riêng biệt. Anh học viết chữ dựa theo từ điển Hán ngữ hiện đại, nên chữ viết ra đều chuẩn mực như phông chữ Tống thể in trên giấy. Nếu không phải vệt mực đậm nhạt khác nhau, Vệ Thiêm Hỉ chắc sẽ tưởng anh mang theo con dấu đặc chế, cần ký tên thì đóng một phát cho xong.

“Viện Công nghệ Cao có thí nghiệm nào khác đã đặt lịch ở đây không? Nếu có, làm ơn cho tôi xem hồ sơ đặt lịch.”

Nhân viên lập tức mang ra một tập hồ sơ dày cộp, mở phần được kẹp lại bằng một cái kẹp đuôi dài, rồi nói với cô:

“Giáo sư Vệ, đây là toàn bộ lịch đặt thí nghiệm của Viện Công nghệ Cao. Như cô biết đấy, Viện chúng tôi với họ vốn chung một nguồn gốc, hợp tác mật thiết. Nên mọi việc đều được sắp xếp chu toàn, cô chỉ cần chờ kết quả là được.”

Vệ Thiêm Hỉ nhìn tập hồ sơ dày, ước chừng mỗi trang ghi được hai mươi thí nghiệm, mà tập giấy này phải có ít nhất năm mươi trang.

Hai mươi nhân năm mươi… Một con số đủ khiến người ta tuyệt vọng.

Cô tháo kẹp, không tin, xem từng thí nghiệm một. Cuối cùng chỉ thở dài bất lực:

“Haizz, vậy thì tôi còn nghiên cứu cái gì nữa? Con đường này đã bị vượt qua từ lâu rồi…”

May

Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Thiêm Hỉ nhận ra: nếu Lạc Thư Văn đã có năng lực, kinh nghiệm như vậy, thì sao không để anh đảm nhận?

Mục tiêu của cô là cống hiến cho đất nước. Lạc Thư Văn làm được, thì cũng là cống hiến cho đất nước. Một việc chỉ cần một người làm, tại sao phải phí sức hai người?

Còn chuyện tranh cao thấp với Lạc Thư Văn, Vệ Thiêm Hỉ chẳng ngu ngốc tới mức ấy.

Tóc là thứ vô cùng quý giá. Cô không muốn hói đâu!

Nhưng Vệ Thiêm Hỉ quyết định, cô phải nói chuyện với Lạc Thư Văn, rõ ràng về việc phân chia nhiệm vụ giữa hai người.

Lạc Thư Văn không ngờ Vệ Thiêm Hỉ lại trực tiếp bàn với anh chuyện phân công nghiên cứu khoa học. Sau khi nghe xong những lời cô nói, anh phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, rồi hỏi lại cô:

"Cô chắc chứ?"

Vệ Thiêm Hỉ đáp lại bằng một câu hỏi:

"Chẳng lẽ anh không muốn làm vậy sao?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 469: Chương 469



Lạc Thư Văn không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời, giọng điệu chắc chắn:

"Muốn chứ. Tôi sẵn sàng dùng lòng trung thành cao cả nhất của hành tinh Lobita để đảm bảo với cô rằng tôi rất muốn cô làm thế. Vì đối với tôi, điều cản trở không phải là kỹ thuật hay lý thuyết, mà là nhân lực, vật lực và tài lực. Nếu cô đồng ý làm như vậy, thì tất cả những vấn đề tôi đang đối mặt đều sẽ được giải quyết."

Lạc Thư Văn tạm dừng một chút, rồi nghiêm túc hơn nói với Vệ Thiêm Hỉ:

"Nếu em đồng ý giúp, tôi có thể cam đoan rằng trong vòng hai năm, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành việc xây dựng trạm không gian và biến dự án khai thác tài nguyên giữa các hành tinh thành hiện thực. Đến lúc đó, tôi sẽ dùng báo cáo hoàn thành dự án làm lễ vật cầu hôn em. Hy vọng em hiểu được sự lãng mạn của tôi."

Vệ Thiêm Hỉ: "???"

Dùng báo cáo kết thúc dự án làm lễ vật cầu hôn? Đúng là một kiểu lãng mạn đậm chất học thuật.

Vệ Thiêm Hỉ trầm ngâm suy nghĩ. Ở thời đại này, khi kết hôn, ba món hồi môn cơ bản là xe máy, đồng hồ và máy may, mà tốt nhất là nhà trai nên có thêm một căn nhà, nếu tặng thêm một chiếc xe hơi thì càng tốt. Những thứ như hoa hồng, sô-cô-la hay nhẫn kim cương là kiểu lãng mạn của nhiều năm sau nữa… Nhưng cô có thiếu những thứ đó không?

Chỉ cần có tiền, những kiểu lãng mạn này dễ dàng đạt được, mà tiền chính là thứ Vệ Thiêm Hỉ không hề thiếu.

Trong khi Lạc Thư Văn chờ đợi với tâm trạng hồi hộp, xen lẫn chút bối rối và phân vân, Vệ Thiêm Hỉ gật đầu đáp:

"Được thôi. Chỉ cần anh có thể phóng trạm không gian lên vũ trụ và đảm bảo nó hoạt động ổn định, không cần đạt đến công nghệ khai thác tài nguyên trong không gian, tôi sẽ đồng ý với anh."

Đôi mắt Lạc Thư Văn lập tức mở to, anh vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhìn cô, bất ngờ ôm lấy eo cô, bế bổng cô lên và trao một nụ hôn sâu.

Cậu sinh viên đứng ngoài cửa văn phòng, định mang tài liệu vào, cảm giác như mình vừa bị mù mắt.

Không ngờ thầy Lạc lại được thăng chức làm Phó viện trưởng Viện nghiên cứu Công nghệ cao vì lý do này! Hóa ra quan hệ giữa thầy Lạc và giáo sư Vệ không hề bình thường!

Nhưng nghĩ kỹ lại, với trình độ nghiên cứu và giảng dạy kinh người của Vệ Thiêm Hỉ, cộng thêm những thành tựu mà Lạc Thư Văn đạt được ngay sau khi về Viện nghiên cứu, cậu sinh viên ấy lại cảm thấy hai người họ đúng là một cặp trời sinh.

Trong lĩnh vực nghiên cứu, họ có thể kết hợp sức mạnh. Về trí tuệ, cả hai đều vượt xa người thường. Về ngoại hình, họ là cặp trai tài gái sắc… Nghĩ tới đây, cậu sinh viên càng thấy chán nản. Cậu bất giác tự hỏi tại sao ông trời lại tạo ra những con người xuất sắc như vậy, rồi còn tạo ra những người tầm thường như mình, chẳng lẽ chỉ để làm nền cho Vệ Thiêm Hỉ và Lạc Thư Văn sao?

May

Nụ hôn sâu dần trở nên mãnh liệt.

Vệ Thiêm Hỉ bắt đầu cảm thấy mình sắp ngạt thở, trong khi sắc mặt Lạc Thư Văn chẳng hề thay đổi, điều này khiến cô không khỏi hoài nghi phải chăng phổi của sinh vật silicon có sức chịu đựng phi thường đến vậy?

Thậm chí, cô còn có chút thôi thúc muốn… cắt lát Lạc Thư Văn để nghiên cứu.

Nhân lúc giữa nụ hôn có một khoảng trống, Vệ Thiêm Hỉ tranh thủ hít một hơi, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh. Và rồi, qua khóe mắt, cô thoáng thấy một nhóm sinh viên đang đứng ở cửa văn phòng, ai nấy đều cười tủm tỉm.

Không phải một, mà là cả một nhóm sinh viên!

Cửa văn phòng mở toang, một người đứng sững như cái cọc ở cửa, tự nhiên thu hút sự chú ý của những người khác. Và thế là, người này kéo người kia, từ một người thành hai, từ hai thành ba, từ ba thành năm… Đám đông dần dần chặn kín cả cửa văn phòng.

Vệ Thiêm Hỉ hóa đá ngay lập tức. Cô giơ nắm đ.ấ.m đấm mạnh vào lưng Lạc Thư Văn, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Anh mau thả em xuống! Có sinh viên nhìn thấy rồi!"
 
Back
Top Bottom