Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 450: Chương 450



"Công ơn sinh thành, nuôi dưỡng đều là đại ân. Dù mẹ không thích cái kiểu ‘đánh gió mùa thu’ ấy, nhưng dù gì cũng là mẹ ruột, anh em ruột của các con. Lúc mình nghèo không giúp được cũng không ai nói gì. Nhưng giờ nhà mình không thiếu thốn, các con cũng không cần phải giữ hận thù với nhà mẹ đẻ, hiểu chưa?"

"Đúng là các con ngốc thật. May mà nhà họ Vệ không có cái kiểu bắt nạt con dâu. Nếu không, các con tự cắt đứt đường lui của mình, sau này xảy ra chuyện gì, muốn nhờ nhà mẹ đẻ đứng ra giúp cũng chẳng có ai."

Lý Lan Tử liếc nhìn bà cụ Vệ, hỏi:

"Mẹ, không phải tụi con muốn giữ hận thù với nhà mẹ đẻ, mà là mẹ ruột tụi con rõ ràng lắm. Dù giờ con có đưa bà ấy bao nhiêu tiền, bà ấy cũng chẳng giữ được trong tay. Xoay người một cái là bà lại đem giúp người khác, rồi quay ra coi con là đứa ngốc, cứ đòi tiền hết lần này đến lần khác. Mẹ à, cái đầu này tuyệt đối không thể mở. Nếu bà ấy biết có thể lấy tiền từ chỗ con, bà ấy sẽ không từ bỏ, còn nếu biết không thể lấy được, bà ấy sẽ thôi ngay. Nhưng nếu để bà ấy nếm mùi ngọt ngào, chẳng khác nào tự đào cho mình cái hố không đáy, mà còn chẳng lấp nổi."

Bà cụ Vệ im lặng, trong lòng lại thắp thêm một hàng nến để tưởng niệm ba bà thông gia.

Dùng từ "hố không đáy" để nói về nhà mẹ đẻ của con dâu, bà cụ Vệ sống hơn nửa đời người cũng chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua. Ai mà ngờ được những người kỳ lạ thế này lại tụ họp hết về nhà mình.

Phải nói rằng, đây chính là sức hút từ nhân cách của bà cụ Vệ. Dưới sự dẫn dắt của bà cụ, mấy cô con dâu gần như quên luôn cả khuôn mặt của mẹ ruột mình.

Bà cụ Vệ suy nghĩ một chút, rồi khuyên Lý Lan Tử:

May

"Lan Tử, Xuân Nha và Thúy Phân cũng nghe đây. Mẹ ruột thì không thể không quan tâm, nhưng cũng đừng biến thành cái hố không đáy mà lấp mãi. Tiền sinh hoạt cần đưa thì vẫn phải đưa, đây là hiếu đạo mà con cái nên làm. Nhưng trong lòng các con phải có một cây cân, biết mỗi tháng nên đưa bao nhiêu. Nếu mẹ các con lấy tiền đó giúp đỡ người khác, còn bản thân sống khổ cực, thì cũng không phải lỗi của các con, hiểu chưa?"

"Nhà mình bây giờ đều là người có thể diện, không thể tự gán cho mình cái tiếng xấu. Các con nghĩ mà xem, cả nước đều biết Tập đoàn Tân Thời Đại kiếm tiền giỏi thế nào, vậy mà các con lại không chu cấp cho mẹ ruột. Nói ra chẳng phải bị người ta chỉ trỏ, chửi bới sao? Người nước mình trọng hiếu đạo lắm. Nếu bị gắn mác bất hiếu, chẳng phải xui xẻo vô cùng sao? Chưa biết chừng còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà mình nữa!"

"Nghe mẹ, mỗi tháng đưa 120 đồng tiền sinh hoạt là đủ cho các bà ăn uống, đánh bài, chơi mạt chược. Mỗi tháng đều đưa, một năm cũng chỉ hơn nghìn đồng. Giả sử mẹ các con sống thêm 20 năm, tốn kém được mấy vạn đồng? Nhà mình có thiếu số tiền đó không? Nếu trong lòng có gì khó chịu thì cũng cố nhịn, coi như dùng số tiền này để chặn miệng thiên hạ."

Trương Xuân Nha càng nghe càng cau mày:

"Nhỡ đâu lòng tham không đáy, đòi mãi không thôi thì sao?"

"Lòng tham không đáy?" Bà cụ Vệ cười lạnh: "Có cách trị hết. Mỗi tháng đưa 120 đồng, nếu không hài lòng thì cắt luôn. Dù bà ấy có đi bêu xấu Tập đoàn Tân Thời Đại, nhà mình cũng có lý mà nói. Cả nước này, có mấy cô con gái dám đưa mẹ ruột 120 đồng một tháng?"

"Mọi người đều nói nuôi con trai để dưỡng già, con gái có trách nhiệm hiếu kính cha mẹ. Nhưng trông cậy vào con trai vẫn là chính. Nếu lòng tham không đáy, thì cắt đứt hoàn toàn, một xu cũng không đưa. Làm con gái lo cho cha mẹ là đúng, nhưng lo thêm cho em trai em dâu thì không có lý. Huống chi, hiếu kính cha mẹ là bổn phận, nhưng không thể bắt con gái lấy chồng rồi vẫn phải biến nhà mẹ đẻ thành phú hào."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 451: Chương 451



Nói cho cùng, bà cụ Vệ từng chứng kiến không ít kẻ quỷ quyệt. Bà cụ lo không phải vì mấy bà thông gia sống không nổi, mà là sợ họ giở trò, làm xấu thanh danh của Tập đoàn Tân Thời Đại.

Đặc biệt là bà cụ Lý. Vệ Đông Chinh là cháu ngoại ruột của bà cụ. Nếu Đông Chinh bị gán mác bất hiếu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cả tập đoàn.

Nghe lời bà cụ Vệ, Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân bàn bạc với nhau, quyết định mỗi năm đưa mẹ ruột 1000 đồng, mỗi tháng 120 đồng thì hơi nhiều, thôi thì mỗi năm đưa 1000, vừa khéo làm tròn số.

Sau khi lập bia mộ, sửa mộ phần cho ông cụ Vệ, ba chị em lại về nhà mẹ đẻ một chuyến, đưa tiền cho mẹ ruột, dặn dò theo lời bà cụ Vệ:

"Chúng con mỗi năm sẽ gửi về 1000 đồng, đủ để mẹ tiêu cả năm. Sau này sống tử tế, giữ tiền cho mình, hiểu không?"

Dựa trên lời bà cụ Vệ, ba chị em còn thêm lời nhắn nhủ:

Diêu Thúy Phân nói với bà cụ Diêu:

"Một năm 1000 đồng, người bình thường cũng tiêu không hết. Mẹ tuyệt đối đừng mở miệng đòi thêm. Số tiền này là mẹ chồng cho phép con gửi, nếu làm mẹ chồng con nổi giận thì một xu cũng chẳng còn đâu. Và, không phải mẹ từng nói anh trai chị dâu không tốt sao? Mẹ giữ tiền cho mình, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, muốn mặc gì thì mặc. Họ mà biết mẹ có tiền, chắc chắn sẽ nịnh nọt mẹ. Nếu họ không làm thế, mẹ cứ bảo số tiền còn lại sẽ trả về cho con, họ vì tiền cũng sẽ đối xử tốt với mẹ."

Nghĩ lại mà thấy chua xót, cả đời làm trâu làm ngựa hầu hạ, đến lúc dưỡng già vẫn phải dùng tiền để ràng buộc.

Nhưng đâu giống bà cụ Vệ, con cái, dâu rể, cháu chắt đều tranh nhau đưa tiền, sợ bà cụ không đủ tiêu.

Bà cụ Diêu vốn nghĩ mình nuôi con gái như không, không ngờ cuối cùng lại nhận được món quà bất ngờ thế này.

Một năm 1000 đồng thật sự không ít!

Chẳng những một người tiêu không hết, mà đến ba người tiêu cũng không hết. Nhưng điều kiện là tiêu đúng mức, chỉ dùng mua gạo, dầu, muối, giấm, trà. Còn nếu dùng 1000 đồng để ăn nhân sâm, nhai nhung hươu, mặc áo lông chồn thì chắc chắn không đủ.



Người nhà họ Vệ ở lại thôn Đầu Đạo Câu gần một tuần, sau khi lo liệu xong phần mộ cho ông cụ Vệ, liền quay về thủ đô.

Ai nấy đều bận rộn. Nghỉ ngơi một tuần, tất nhiên phải giải quyết hết công việc tồn đọng.

Vệ Thiêm Hỉ cùng Lạc Thư Văn trở lại đại học Thủy Mộc. Lạc Thư Văn phụ trách quản lý Viện nghiên cứu công nghệ cao, còn Vệ Thiêm Hỉ vội vàng hoàn thành bài giảng bị lỡ trong tuần.

Sau một thời gian, hai môn học ‘Cơ sở Toán học Hiện đại’ và ‘Toán học Ứng dụng’ do Vệ Thiêm Hỉ giảng dạy ở đại học Thủy Mộc đã có tiếng vang, trở thành thương hiệu vàng của khoa Toán.

May

Sinh viên khoa Toán buộc phải học hai môn này. Đối với nghiên cứu sinh toàn trường thì không bắt buộc, nhưng một số khoa thuộc khối kỹ thuật phải học môn ‘Cơ sở Toán học Hiện đại’. Mặc dù không bắt buộc, nhưng ai nấy đều nhận ra sức hút của môn học này, khó thì thật khó, quá trình học đầy gian khổ, nhưng khi nắm vững rồi, trình độ nghiên cứu của cả nhóm tăng vọt vài bậc.

Những nghiên cứu sinh đầu tiên học ‘Cơ sở Toán học Hiện đại’ cùng Vệ Thiêm Hỉ đã bắt đầu đăng bài trên các tạp chí quốc tế chất lượng cao, số lượng không hề nhỏ.

Đại học Thủy Mộc bỗng chốc xuất hiện nhiều bài báo chất lượng cao như vậy, tất nhiên thu hút sự chú ý. Một số người làm thống kê đã nhận ra, những bài báo này đều sử dụng phương pháp toán học tinh xảo, ngôn ngữ toán học huyền bí, góp phần thúc đẩy nghiên cứu khoa học thêm một bước, đưa các nhà khoa học tiến gần hơn đến lý thuyết nguyên bản.

Những sinh viên chưa từng công bố bài luận đương nhiên không tránh khỏi cảm giác ghen tị pha chút oán giận. Họ lén lút mang bài luận của các sư đệ, sư muội trong cùng nhóm nghiên cứu ra để học hỏi kinh nghiệm. Nhưng vừa liếc mắt qua, cả đám đã tái mặt.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 452: Chương 452



Toàn là phép toán và suy luận!

Một bài luận dài bảy trang giấy, mà hơn ba trang đã chi chít các công thức suy diễn!

Điều tệ hơn là, họ thậm chí không hiểu nổi những công thức ấy có ý nghĩa gì.

Một số giảng viên hướng dẫn không nén nổi thất vọng, lập tức ra lệnh cho cả nhóm nghiên cứu sinh trong tổ đề tài: tất cả, không phân biệt năm mấy, đều phải học qua ‘Cơ sở Toán học Hiện đại’. Ai không đạt được điểm trên 85 cho môn này thì khỏi mơ tốt nghiệp.

Những giảng viên này đều là những người nhìn xa trông rộng. Họ biết ép sinh viên học thật tốt bây giờ thì sau khi ra trường, năng lực của sinh viên chắc chắn sẽ vượt trội. Mà trò giỏi, thầy tất nhiên cũng được tiếng thơm... Một nước đi đầy toan tính!

Có người thì không đặt yêu cầu bắt buộc, chỉ đưa ra lời khuyên. Nhưng sinh viên cũng tự giác chọn học.

Được trúng tuyển vào đại học Thủy Mộc, ai mà chịu thua kém người khác?

Không chỉ sinh viên Thủy Mộc muốn theo học ‘Cơ sở Toán học Hiện đại’ của Vệ Thiêm Hỉ, mà cả những sinh viên ở các trường lân cận dọc Đại học Lộ cũng ùn ùn kéo sang. Nhưng số lượng chỗ học thì có hạn, bàn ghế trong lớp cũng được quy định cụ thể. Những sinh viên không thuộc lớp phải tự kéo ghế từ các giảng đường khác đến. Ai đến muộn, không kiếm được ghế thì ngồi bệt xuống sàn. Có người còn táo bạo leo lên cả bục giảng để nghe giảng.

Khi Vệ Thiêm Hỉ bước vào lớp đúng giờ, cô gần như sững người trước cảnh tượng trong phòng học.

Cả căn phòng không hề nhỏ, vậy mà chật cứng người. Những chiếc bàn vốn chỉ đủ cho bốn người ngồi nay lại nhồi đến bảy. Ở ngoài hành lang, có không ít sinh viên chen chúc nhìn vào qua cửa kính. Khuôn mặt luôn giữ vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp của Vệ Thiêm Hỉ suýt nữa thì không kiểm soát nổi.

Sau khi kết thúc tiết học, như thường lệ, cô dành ra mười phút để trả lời thắc mắc. Nhưng cô vừa dứt lời, cả lớp đã xôn xao như ong vỡ tổ.

Những sinh viên ngồi sát bàn không thể nhúc nhích vì lối ra bị chặn, sốt ruột đến toát cả mồ hôi. Trong khi đó, các sinh viên ngoài hành lang lại cố gắng xông vào hỏi nhưng cửa bị chắn kín, đẩy mãi cũng không mở được. Chưa kể, bên trong người còn không có chỗ đứng... Đầu óc Vệ Thiêm Hỉ như muốn nổ tung vì âm thanh ồn ào hỗn loạn ấy.

Cùng lúc đó, ở phòng học bên cạnh, một giáo sư lớn tuổi đang dạy môn ‘Triết học Mác’ nhìn đám sinh viên lưa thưa trong lớp mà tức giận mắng:

“Các trò ở khoa Mác này đang làm gì vậy? Học triết mà cũng đi nghe toán à? Triết học thì có gì liên quan đến toán chứ?”

Đúng vậy, ngay cả sinh viên khoa Triết học cũng kéo nhau đi nghe bài giảng của Vệ Thiêm Hỉ. Nhưng không phải vì tò mò hay hùa theo, mà họ muốn học thêm các phương pháp toán học từ lớp của cô. Ai nói người làm triết học hay khoa học xã hội không cần nắm vững toán chứ?

Vị giáo sư tóc bạc phơ tuy miệng trách cứ sinh viên làm loạn, nhưng trong lòng không giấu được sự ngưỡng mộ. Ông ấy thầm nghĩ, bao giờ mình mới có được một lớp học đông đúc đến thế?

Tuy nhiên, ông ấy không nhận ra rằng từ khi quyết định dâng hiến cả đời mình cho triết học, ông ấy đã định sẵn việc giảng đường của mình chỉ mãi thưa thớt vài người.

May

Vệ Thiêm Hỉ mỗi ngày đều bận rộn đến mức chân không chạm đất. Khó khăn lắm mới chờ được kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, vậy mà lại có việc tìm đến cô.

Nilsen gửi đến cho cô một bài báo khoa học được Hiệp hội Toán học Mỹ gửi tới.

Hiệp hội Toán học Mỹ là một trong những trung tâm nghiên cứu toán học hàng đầu thế giới. Tạp chí Toán học Khoa học do họ sáng lập là một ấn phẩm quốc tế danh giá, dựa trên cơ sở của Viện nghiên cứu Toán học thuộc Đại học Princeton, chứng kiến sự ra đời của vô số nhà toán học nổi tiếng.

Khi xưa, những bài nghiên cứu tiên phong của Vệ Thiêm Hỉ phần lớn được gửi đến Hiệp hội Toán học Mỹ. Cô đã từng tiếp xúc với nhiều biên tập viên và người thẩm định của tạp chí Toán học Khoa học, có thể coi là quen biết sơ sơ, nhưng chưa từng thân thiết.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 453: Chương 453



Thời còn ở Đại học Lund, trọng tâm nghiên cứu của Vệ Thiêm Hỉ là toán học. Không chỉ gửi bài cho Toán học Khoa học, cô còn đảm nhiệm vai trò thẩm định bài bán thời gian cho tạp chí này, đôi khi thẩm định những bài viết mang tính đột phá.

Nhưng sau khi trở về nước, cô không còn đụng tới các nghiên cứu toán học. Dù nhóm nghiên cứu sinh cô hướng dẫn vẫn tiếp tục làm việc trong lĩnh vực này, những bài viết của họ ít nhiều chịu ảnh hưởng từ cô, thiên về toán ứng dụng hơn. Vì vậy, Vệ Thiêm Hỉ có mối liên hệ chặt chẽ hơn với tạp chí Báo Toán học Ứng dụng được sáng lập tại Đức, còn với Toán học Khoa học, mối liên hệ dần mờ nhạt.

Lần này, Toán học Khoa học lại gửi bài đến cho cô. Chắc hẳn đây là một bài viết đặc biệt thú vị, thậm chí gây nhiều tranh cãi, khiến đội ngũ thẩm định của họ không thể đưa ra quyết định, mới phải gửi qua đại dương đến tay cô.

Vệ Thiêm Hỉ mở lá thư, liếc qua tiêu đề bài báo, đôi mày hơi nhướng lên.

“Cuối cùng cũng có người thử sức với một trong trăm bài toán ấy sao?”

Cô lấy ra một xấp giấy trắng từ ngăn kéo, trải đều trên bàn, cầm bút bắt đầu chép lại quá trình chứng minh mà tác giả bài viết trình bày trong thư.

Tự tay chép lại bài viết là một quy tắc bất thành văn trong giới thẩm định toán học. Việc này không chỉ giúp kiểm tra xem trong tư duy và logic của tác giả có sai sót nghiêm trọng nào không, mà còn là sự tôn trọng đối với thành quả của tác giả. Nếu bài báo thực sự giải quyết được một vấn đề toán học lớn, bản thảo của tác giả sẽ trở thành một di sản có giá trị.

Khi rời khỏi lĩnh vực toán học, Vệ Thiêm Hỉ đã để lại một trăm bài toán khó nhằm định hướng cho các nhà nghiên cứu, bù đắp những rắc rối mà hành động của cô từng gây ra cho đồng nghiệp. Trước đây, để đạt được thành tựu khoa học, cô đã nhờ giáo sư Meiseta thu thập những bài toán khó trong lĩnh vực toán học, mỗi lần tìm thấy một bài là cô lại tìm cách giải quyết, trở thành một hiện tượng gây xáo trộn trong giới học thuật.

Thời còn ở Đại học Lund, Vệ Thiêm Hỉ từng nghe nói vì sự can thiệp của mình, tiến độ nghiên cứu của nhiều nhà toán học đã bị đảo lộn, thậm chí luận văn của nhiều nghiên cứu sinh tiến sĩ và thạc sĩ cũng bị ảnh hưởng. Một trăm bài toán khó kia chính là món quà mà cô gửi đến để bù đắp cho cộng đồng toán học.

Cô giúp họ giải quyết những vấn đề nan giải, thì tất nhiên cũng muốn tặng lại cho họ những bài toán còn khó hơn để nghiên cứu.

Nhìn đồng nghiệp ngày càng rụng tóc nhưng càng trở nên xuất sắc hơn, Vệ Thiêm Hỉ mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.

Thế nhưng chờ đợi bao năm qua, quốc tế vẫn chưa có ai thành công giải quyết những bài toán ấy. Dù xuất hiện nhiều ý tưởng độc đáo, đáng tiếc là cuối cùng không ai mở được cánh cửa dẫn tới lời giải.

Những dòng công thức hiện lên dưới ngòi bút của Vệ Thiêm Hỉ. Tác giả bài viết đã sử dụng một cách tiếp cận rất mới mẻ để đơn giản hóa bài toán, nhưng đến trang thứ hai, cô phát hiện một sai sót chí mạng.

May

“Logic cấu trúc có lỗi nghiêm trọng.” Cô khẽ nhíu mày, lẩm bẩm, rồi dùng bút gạch dưới chỗ sai trong bản thảo.

Thật tiếc, bài viết này đã không còn cơ hội trở thành di sản.

Bỏ qua phần cấu trúc logic có sai sót, Vệ Thiêm Hỉ giả định rằng tác giả đã đúng, tiếp tục xem các phần sau.

Đáng tiếc là kết quả phía sau rất suôn sẻ, quá trình chứng minh cực kỳ logic. Nếu sai sót mà cô phát hiện có thể được giải quyết, bài báo này sẽ là một tác phẩm xuất sắc.

Cô tự mình tính toán lại đoạn lỗi logic trên giấy, cố gắng bổ sung phần chứng minh còn thiếu.

Sau ba trang nháp dày đặc công thức, Vệ Thiêm Hỉ nhìn kết quả của mình và thở dài.

Kết quả cô suy diễn ra khác hoàn toàn với kết quả mà tác giả bài báo đưa ra, thậm chí có thể nói là một trời một vực.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 454: Chương 454



Đính kèm quá trình chứng minh của mình vào bài báo, cô bắt đầu viết thư phản hồi.

Trong thư, cô khách quan đánh giá ưu nhược điểm của bài viết, đồng thời giải thích chi tiết về vấn đề được đề cập. Sau đó, cô đóng dấu, gửi thư đi.

Toán học Khoa học áp dụng chế độ thẩm định ẩn danh để đảm bảo tính công bằng. Tác giả bài báo không biết ai là người thẩm định bài của mình, chỉ biết chắc rằng đó là một chuyên gia trong lĩnh vực toán học. Ngược lại, người thẩm định cũng không biết mình đang thẩm định bài của ai, điều này loại bỏ khả năng thiên vị giữa đồng nghiệp, nhưng đôi khi cũng khiến những người thân quen phải đối mặt với sự khó xử.

Bài báo mà Vệ Thiêm Hỉ nhận được lần này chính là do bạn của cô — ông Derek, người đang làm việc tại Viện nghiên cứu Toán học Princeton, viết.

Ông Derek lớn hơn cô gần bốn mươi tuổi, hai người là tri kỷ khác thế hệ.

Vệ Thiêm Hỉ rất kính trọng danh tiếng học thuật của ông ấy, và ông Derek cũng rất ngưỡng mộ tài năng toán học của cô. Nhưng lá thư thẩm định này e rằng sẽ làm rạn nứt con thuyền tình bạn giữa hai người.

Lá thư vượt đại dương đến tay ban biên tập của Toán học Khoa học sau hơn nửa tháng. Tổng biên tập của tạp chí đã đích thân đọc thư phản hồi của Vệ Thiêm Hỉ, sau đó mời một số nhà toán học tại Princeton đến nghiên cứu ý kiến thẩm định của cô. Cuối cùng, họ buộc phải nói lời từ chối với ông Derek.

May

Ông Derek rất coi trọng bài viết này. Học trò của ông ấy cũng xem đây là niềm vinh dự, bởi vì vấn đề mà họ đang giải quyết chính là một trong những bài toán mà Thiêm Hỉ Vệ, nhân vật đứng đầu giới toán học hiện nay, đã đưa ra. Nếu ông Derek có thể phá giải được bài toán của cô, ông ấy sẽ thay thế vị trí của cô, trở thành người đứng đầu mới trong lĩnh vực này.

Nhưng bài viết của ông Derek đã bị từ chối.

Nhận được thư từ chối, ông Derek gần như ngất tại chỗ. Phải mất một hồi lâu ông ấy mới lấy lại bình tĩnh.

Tổng biên tập của Toán học Khoa học, biết được mức độ quan trọng của bài báo đối với ông Derek, đã gửi kèm cả bản diễn giải của Vệ Thiêm Hỉ.

Dù ông ấy không hiểu Vệ Thiêm Hỉ đã viết gì trên đó, nhưng ông ấy tin rằng ông Derek sẽ hiểu.

Dưới đây là bản dịch:

Suy đoán của Tổng biên tập tạp chí Khoa học Toán học hoàn toàn chính xác. Ngay khi nhìn thấy vấn đề mà Vệ Thiêm Hỉ phác thảo, sắc mặt ông Derek đã trắng bệch. Đến khi ông ấy đọc xong toàn bộ quá trình lập luận của Vệ Thiêm Hỉ, khuôn mặt ấy càng tái nhợt, không còn chút máu.

"Tôi đã sai. Một bước suy luận của tôi chưa được tính toán chặt chẽ, vậy mà đã áp dụng vào quá trình chứng minh. Giờ đây, người phản biện đã chứng minh rõ rằng... suy luận đó là sai."

Ông Derek lặng người, đọc đi đọc lại lá thư phản biện mà Vệ Thiêm Hỉ viết. Ông ấy lẩm nhẩm từng ưu điểm, khuyết điểm mà cô chỉ ra trong bài báo, rồi đau đớn lắc đầu. "Rốt cuộc ai đã phản biện bài này? Sao cách viết lại giống tiếng Anh kiểu Anh đến thế?"

Học trò mới nhập môn của ông ấy hỏi:

"Giáo sư, người có khả năng phản biện bài viết này trên toàn thế giới không quá mười người. Thầy nghĩ có khi nào chính Vệ Thiêm Hỉ đã tự mình phản biện không?"

Ông Derek chăm chú nhìn cách viết trong lá thư từ chối, rồi lắc đầu:

"Không thể là cô ấy. Tôi đã xem những email bằng tiếng Anh mà cô ấy từng viết. Dù không có lỗi chính tả hay ngữ pháp rõ ràng, nhưng cách dùng từ khá cẩu thả, không tự nhiên chút nào, rất điển hình cho lối viết của người Hoa. Những vấn đề đó hoàn toàn không xuất hiện trong bài phản biện này."

Cô học trò lại hỏi tiếp:

"Nếu là tiếng Anh kiểu Anh, chẳng lẽ là giáo sư Deffrey bên Anh Quốc? Nhưng bà ấy đâu có nghiên cứu về đại số truyền thống?"

Hai thầy trò căng óc suy nghĩ nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, người viết bức thư phản biện chính là người mà họ đã loại trừ ngay từ đầu.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 455: Chương 455



Nếu Vệ Thiêm Hỉ nghe được cuộc trò chuyện này, chắc chắn cô sẽ nhắn nhủ ông Derek một câu cổ ngữ Trung Hoa:

"Ba ngày không gặp, phải nhìn nhau bằng con mắt khác."

Chẳng lẽ bao năm nay đọc tài liệu tiếng Anh của cô đều vô ích sao?

Ông Derek mất rất nhiều thời gian mới sắp xếp được logic mà Vệ Thiêm Hỉ dùng để chứng minh rằng "định lý giả" mà ông ấy đưa ra là sai. Sau đó, ông ấy mang theo thư từ chối đến gặp Tổng biên tập tạp chí Khoa học Toán học, yêu cầu:

"Ngài hãy xin phép người phản biện để đăng tải toàn bộ quá trình lập luận mà họ đã viết. Điều này sẽ là tài liệu tham khảo quý giá cho các nhà toán học trên thế giới."

Tổng biên tập thở dài, than vãn:

"Thật khổ sở khi gửi thư đến Hoa Quốc, lúc nào cũng quá chậm. Muốn gọi điện thì lại không tiện... Nếu kế hoạch Internet toàn cầu của quốc gia chúng ta có thể thực hiện, việc trao đổi thông tin chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Ông Derek ngớ người. Ông ấy im lặng một lúc lâu, rồi mới hỏi:

"Ngài nói sao? Người phản biện là người Hoa Quốc? Ai vậy?"

May

Tổng biên tập bị cơn giận dữ của ông Derek làm cho hoảng hồn. Ông ấy vội vã gỡ tay Derek ra khỏi vai mình, nhỏ giọng đáp:

"Là Vệ Thiêm Hỉ. Ngoài cô ấy, chúng tôi không tìm được ai phù hợp hơn để phản biện bài viết này…"

Khi nhận được câu trả lời xác nhận từ tổng biên tập, ông Derek ban đầu ngạc nhiên đến sững người, nhưng ngay sau đó ông ấy như đã nghĩ thông suốt, bèn nói:

"Đúng vậy, vấn đề toán học này vốn do cô ấy đề xuất, để cô ấy kiểm tra quá trình chứng minh thì chắc chắn phù hợp hơn bất kỳ ai khác. Hơn nữa, ngoài cô ấy ra, tôi cũng không nghĩ được ai có tư duy logic mạnh mẽ đến vậy."

Tổng biên tập của tạp chí Toán học Khoa học thu lại bản thảo mà ông Derek mang đến, không biết làm thế nào để an ủi nhà toán học bị từ chối bài viết này, chỉ có thể vỗ vai ông ấy, nói:

"Đừng nản lòng, chẳng phải trong thư hồi đáp, Vệ Thiêm Hỉ đã nói rồi sao? Ngoài vấn đề logic kia, toàn bộ phần chứng minh còn lại của ông đều rất hoàn hảo. Ông bạn già, hãy thử đi theo hướng mà cô ấy đã gợi ý để chứng minh lại một lần nữa. Biết đâu, ông sẽ phát hiện ra điều gì đó mới mẻ!"

Ông Derek cười chua chát:

"Ông bạn già, suy nghĩ này vừa nghe đã biết là của một người ngoại đạo. Việc chứng minh toán học là một quá trình liền mạch. Nếu ở giữa có vấn đề, điều đó có nghĩa là toàn bộ phần sau chỉ là một lâu đài cát trên không trung. Còn phần trước của vấn đề logic đó... chỉ có thể nói rằng tất cả đều là công cốc. Dù nó có đúng đi chăng nữa, thì cũng chỉ là con đường dẫn đến một đáp án khác, hoàn toàn không liên quan đến vấn đề mà tôi muốn chứng minh."

Ông Derek rời đi, trong lòng đã quyết định cử học trò có năng khiếu toán học nhất của mình đến Đại học Thủy Mộc ở Hoa Quốc, để giao lưu học hỏi cùng Vệ Thiêm Hỉ một thời gian. Ông ấy hy vọng học trò ấy sẽ trở thành một giai thoại tiếp nối những câu chuyện huy hoàng của giáo sư Meiseta và Nilsen.

Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý hiện tại của giáo sư Meiseta, ông Derek không khỏi cảm thấy ghen tị:

"Còn bà già đó, thành tựu học thuật chẳng có gì ghê gớm, vậy mà vận may của bà ta sao lại tốt đến mức gặp được hai học trò xuất sắc như thế nhỉ?"

Thành tựu của Vệ Thiêm Hỉ thì không cần phải bàn cãi. Những gì cô đạt được trong lĩnh vực toán học vượt xa bất kỳ ai. Thậm chí, khi bước ra khỏi giới toán học, những đóng góp của cô trong lĩnh vực năng lượng hạt nhân có kiểm soát còn nổi bật hơn.

Nilsen dù không xuất sắc như Vệ Thiêm Hỉ, nhưng dưới sự hướng dẫn của cô, cậu ta đã lần lượt hoàn thiện lĩnh vực vật liệu học tính toán, thu hút các học giả trên toàn thế giới tham gia nghiên cứu. Có thể nói, cậu ta đã vươn lên hàng ngũ "khai phái tổ sư".
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 456: Chương 456



Tổng biên tập của Toán học Khoa học vừa phàn nàn về việc trao đổi thông tin còn chậm chạp, vừa mong ngóng các nhà nghiên cứu truyền tải thông tin sớm biến chiếc bánh vẽ đã vẽ suốt hơn hai mươi năm qua - mạng lưới Internet - thành hiện thực. Ông ấy không hề hay biết, tại đầu bên kia của Trái Đất, trong viện nghiên cứu công nghệ cao của Hoa Quốc, Lạc Thư Văn, sau khi tìm hiểu sâu về nền văn minh và tình hình nghiên cứu hiện tại trên hành tinh này, đã đưa ra một kế hoạch lớn đầu tiên: ‘Dự án Kết nối’.

Trong kế hoạch của Lạc Thư Văn, ‘Dự án Kết nối’ bao gồm bốn giai đoạn lớn: Kết nối thông tin, Kết nối con người, Kết nối vật thể với con người và Kết nối đất trời. Hiện tại, anh đang tập trung vào bước đầu tiên: Kết nối thông tin.

May

Cầm bản kế hoạch đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Lạc Thư Văn đến gặp Vệ Thiêm Hỉ. Sau khi cho cô xem qua, anh không chút áp lực mà báo cáo ngân sách của mình:

"Từ giai đoạn nghiên cứu đến khi có kết quả, ít nhất cần 2 tỷ 700 triệu. Tôi cần cô hỗ trợ giải quyết khoản này."

Lúc đó, Vệ Thiêm Hỉ đang nhàn nhã uống trà. Nghe thấy con số ngân sách, cô suýt nữa bị sặc.

Sau một hồi ho sặc sụa, cô hỏi lại:

"Ngân sách bao nhiêu cơ?"

"Hai tỷ bảy trăm triệu. Tôi sẽ cố gắng tiết kiệm, đảm bảo hoàn thành giai đoạn Kết nối thông tin và đẩy mạnh một phần ba giai đoạn Kết nối con người." Lạc Thư Văn nghiêm túc cam kết.

Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy đau cả răng. Những dự án nghiên cứu trong lĩnh vực hàng không vũ trụ của cô đã sắp khiến những người phụ trách duyệt ngân sách ở Bộ Khoa học phải phát điên. Giờ đây, Lạc Thư Văn còn muốn xin thêm tiền. Mặc dù cô biết rõ tầm quan trọng của dự án Kết nối đối với tương lai, nhưng nghĩ đến việc phải đi gặp bộ phận duyệt ngân sách, cô không khỏi tưởng tượng mình bị liệt vào danh sách đen.

Nhưng Vệ Thiêm Hỉ đâu phải người ngoài cuộc, cô quá hiểu năng lực của Lạc Thư Văn.

Đây là nhà khoa học hàng đầu của hành tinh Lobita!

Nếu anh không định làm khoa học, Vệ Thiêm Hỉ chỉ có thể tiếc nuối. Nhưng nếu anh đã muốn cống hiến, cô chắc chắn sẽ ủng hộ hết mình. Nếu việc cô nghiên cứu đã được ví như gian lận, thì bản thân Lạc Thư Văn chính là mã gian lận của khoa học.

Cắn răng một hồi, Vệ Thiêm Hỉ quyết định để khoản chi này tính vào ngân sách của Tập đoàn Tân Thời Đại.

"Để bản dự toán lại đây, tôi sẽ cố gắng giải quyết sớm." Cô nhận lời.

Lạc Thư Văn thở phào nhẹ nhõm. Thực tế, trước khi đến tìm Vệ Thiêm Hỉ, anh đã tự tìm hiểu và biết rõ hệ thống phê duyệt kinh phí nghiên cứu ở Hoa Quốc khó khăn đến mức nào. So với hành tinh Lobita, nơi mọi việc đều do các nhà khoa học dẫn dắt, môi trường ở đây quả thực khác biệt một trời một vực. Thú thật, anh cũng lo Vệ Thiêm Hỉ sẽ từ chối.

Nhưng khi cô đã đồng ý, anh lập tức thoải mái hơn nhiều. Anh nói:

"Tổng ngân sách cho giai đoạn Kết nối thông tin và Kết nối con người cần khoảng sáu tỷ. Kết nối vật thể với con người thì riêng lẻ cũng phải mười tỷ. Giai đoạn cuối cùng, Kết nối đất trời, tôi chưa làm dự toán cụ thể, nhưng sơ bộ phải cần đến hàng trăm tỷ."

Vệ Thiêm Hỉ: "... Tôi thu lại lời hứa vừa rồi còn kịp không?"

Lạc Thư Văn cười lạnh nhạt:

"Không kịp nữa rồi."

Anh lại như ảo thuật lấy ra một báo cáo khác, đưa cho cô:

"Đây là phân tích điều chỉnh tôi thực hiện, dựa trên mô hình kinh doanh thành công nhất của hành tinh Lobita và tình hình hiện tại của Tập đoàn Tân Thời Đại. Tập đoàn đang đi theo hướng công nghiệp thực tiễn, tuy ổn định nhưng hạn chế khả năng phát triển. Nếu xảy ra khủng hoảng tài chính, Tân Thời Đại rất dễ bị tổn thất nặng nề. Vì vậy, tôi đề xuất tập đoàn cần chuyển đổi dần sang phát triển đa ngành."

Thấy Vệ Thiêm Hỉ hơi do dự, Lạc Thư Văn liền "vẽ bánh":

"Nếu Tân Thời Đại áp dụng mô hình này, đừng nói hàng trăm tỷ, ngay cả nghìn tỷ cũng không phải vấn đề."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 457: Chương 457



Trái tim Vệ Thiêm Hỉ đập rộn ràng!

Cô cầm bản báo cáo lên, lật qua vài trang, rồi lập tức cảm nhận được sự đáng sợ của cụm từ "lạ nghề". Cô đóng báo cáo lại, nói với anh:

"Tôi sẽ chuyển đề xuất này cho cô tôi và anh trai tôi. Họ là những người chuyên nghiệp và cũng luôn quản lý Tân Thời Đại. Tôi không can thiệp quá nhiều. Nhưng kinh phí cho dự án Kết nối thông tin và Kết nối con người, cậu cứ yên tâm. Dù phải lấy từ tài khoản cá nhân của tôi, tôi cũng sẽ xoay xở đủ."

Lạc Thư Văn hài lòng, tựa người lên bàn làm việc của cô, hỏi:

"Trưa nay cô rảnh không? Tôi muốn ăn món vịt quay ở đây."

Vệ Thiêm Hỉ: "..."

May

Cô thực sự không hiểu vịt quay có gì đặc biệt. Sống ở thủ đô nhiều năm, cô chẳng cảm thấy hứng thú gì với món ăn này. Thế mà Nilsen đến từ Thụy Điển và Lạc Thư Văn từ hành tinh Lobita, cả hai người đều bị món vịt quay chinh phục.

Điều cô không ngờ nhất là, tại quán vịt quay, cô lại gặp được bà cụ Vệ, và bên cạnh bà cụ là một ông cụ trông vô cùng rạng rỡ.

Vệ Thiêm Hỉ: "???" Cô như ngửi thấy mùi vị của mùa xuân!

Vệ Thiêm Hỉ kéo Lạc Thư Văn lại, rón rén bước tới chiếc bàn bên cạnh bàn của bà cụ Vệ, chỉ cách nhau một tấm bình phong.

Vịt quay đã được mang lên, Vệ Thiêm Hỉ ra hiệu bằng miệng cho Lạc Thư Văn: “Ăn đi, đừng lên tiếng.”

Lạc Thư Văn hiểu ý, nhưng vẻ mặt đầy ngạc nhiên khi thấy Vệ Thiêm Hỉ cứ dịch ghế của mình ra sau từng chút một, gần như dán sát vào tấm bình phong.

Từ phía bên kia, giọng nói vang lên mơ hồ.

Một ông lão cất tiếng:

“Bà à, bà thật sự không cân nhắc đến tôi sao? Tôi thấy mình cũng ổn lắm mà. Người thì khỏe khoắn, cơ thể tốt, còn có lương hưu nữa. Nếu bà cùng tôi sống chung, về sau chắc chắn không phải lo chuyện ăn mặc.”

Bà cụ Vệ vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt, bà cụ kéo tay áo lên, chỉ vào chiếc vòng ngọc bích xanh biếc trên cổ tay rồi đáp:

“Ông nhìn cái vòng tay này của tôi xem, tôi có giống người phải lo ăn lo mặc không? Ông bảo ông khỏe khoắn? Xin lỗi, chồng tôi dù đã mất, nhưng khi còn sống, trông còn phong độ hơn ông nhiều. Ông nói cơ thể tốt? Nhưng tôi thấy chân tay ông không được nhanh nhẹn lắm. Ông nói có lương hưu? Ông nghĩ tôi cần đến tiền lương hưu của ông sao?”

Vệ Thiêm Hỉ nghe mà phấn khích ra mặt. Hóa ra bà nội cô đang đi gặp mặt!

Cả đời bà nội đã vất vả, giờ tuổi già mà có được chút niềm vui chiều tà thì cũng tốt chứ nhỉ.

Chỉ là… hướng đi của buổi gặp mặt này hình như có gì đó sai sai. Nghe thế nào cũng thấy ông lão nhiệt tình đơn phương, còn bà nội cô thì chẳng có vẻ gì là đồng ý cả.

Vệ Thiêm Hỉ ghé sát vào tấm bình phong, định nghe thêm chút nữa, thì nhân viên phục vụ của quán vịt quay đã bước tới, nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Thưa cô, xin hãy tôn trọng sự riêng tư của người khác, đừng nghe lén cuộc trò chuyện của họ.”

Ngọn lửa hóng hớt trên mặt Vệ Thiêm Hỉ lập tức tắt ngấm.

Lạc Thư Văn đang mải mê nhai vịt quay, suýt nữa làm đổ đĩa tương ngọt trong tay khi nghe thấy lời nhắc nhở của nhân viên phục vụ.

Phía bên kia, bà cụ Vệ cũng nghe thấy lời nhắc có người đang nghe lén, cơn giận lập tức bùng lên. Bà cụ đập mạnh bàn rồi lao ra ngoài, vừa đi vừa quát:

“Ai mà tai dài thế? Rảnh rỗi quá à? Tới đây nghe lén chuyện của người khác!”

Bà cụ Vệ xông tới, trông đầy sát khí. Đến khi nhìn thấy Vệ Thiêm Hỉ với vẻ mặt ngượng nghịu đang dán người vào tấm bình phong, bà cụ sững lại:

“Nhóc Hỉ! Sao lại là cháu?”

Vệ Thiêm Hỉ chẳng biết phải giải thích thế nào, chỉ đành giữ nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự, im lặng chịu trận.

Bà cụ Vệ sực nhớ ra rằng mọi chuyện mình làm đã bị cháu gái nghe thấy hết, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Nhưng bà cụ là người giàu kinh nghiệm, chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra cách đổi chủ đề.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 458: Chương 458



Bà cụ liếc sang Lạc Thư Văn, thấy quanh miệng anh dính đầy tương ngọt, liền nói:

“Thư Văn cũng ở đây à? Hai đứa tan làm rồi rủ nhau đi hẹn hò hả? Tốt lắm, tốt lắm. Thư Văn, cái kiểu ăn uống này… nhìn cũng đáng yêu ghê!”

Nghe thấy hai chữ hẹn hò, toàn thân Vệ Thiêm Hỉ như bị lửa đốt. Hai má và vành tai cô đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

"Bà, cháu không có, bà đừng nói linh tinh! Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi." Vệ Thiêm Hỉ vội vàng phủ nhận.

Bà cụ Vệ mỉm cười hiền từ:

"Bà là người từng trải, bà hiểu, bà biết mà. Dù bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, thì vẫn có thể từ từ phát triển chứ sao. Hai đứa cứ từ từ ăn đi, bà đi trước đây… À, lúc nãy bà cũng chỉ đang trò chuyện với một người bạn bình thường thôi, không có gì đâu, cháu đừng suy nghĩ lung tung."

Vệ Thiêm Hỉ phản đòn ngay lập tức, cú đòn thật mạnh:

"Bà, dù bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, thì sau này cũng có thể từ từ phát triển mà! Hai người cứ tiếp tục ăn, đừng để cháu với Lạc Thư Văn làm hỏng việc của bà và ông ấy. Bà, nếu bà muốn thì cháu và Lạc Thư Văn có thể đổi chỗ khác đấy!"

Bà cụ Vệ lẩm bẩm: "Sao nghe câu này quen quen nhỉ?"

Ông lão đứng bên cạnh lập tức nhắc nhở:

"Câu này bà vừa nói đấy, là câu khuyên cháu gái bà với cậu trai kia từ từ phát triển mối quan hệ. Bà nói tôi với bà là bạn bè bình thường, vậy có phải cũng có thể từ từ phát triển không?"

Bà cụ Vệ trợn mắt, quát lớn như sư tử Hà Đông:

"Không phải chuyện của ông, tránh sang một bên đi!"

Bà cụ quay đầu lại mắng Vệ Thiêm Hỉ:

"Con bé này, dám lấy bà ra làm trò đùa hả? Mau ăn đi, bà ăn xong rồi, giờ bà về đây… Hôm nay chuyện này không được kể với ai nghe chưa? Nhất là với cô, cha mẹ con. Chuyện chưa đâu vào đâu thì đừng có mà nói lung tung."

May

Vệ Thiêm Hỉ cười hì hì:

"Bà, nếu bà muốn tìm một người bạn già, cả nhà mình chắc chắn đều ủng hộ bà. Bà đã vất vả bao nhiêu năm rồi, giờ là lúc sống cho bản thân."

"Bà giữ tiết hạnh với ông nội cháu bao nhiêu năm rồi, giữ thêm mấy năm nữa thì có sao? Con bé này, cái gì cũng không hiểu, lo mà kiếm người yêu đi, yêu rồi thì sẽ hiểu thôi. Có những người, cháu gặp một lần rồi cả đời cũng chẳng thể nhìn ai khác."

Bà cụ Vệ liếc qua ông lão đứng như khúc gỗ bên cạnh, nói tiếp:

"Nhất là mấy ông già không đứng đắn như thế này, bà càng không thể nào ưng. Ông nội cháu là người nghiêm túc, bà chỉ thích kiểu người như vậy thôi."

Ông lão đứng cạnh bà cụ Vệ bỗng khựng lại, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

"Thật ra tôi cũng rất nghiêm túc đấy. Không tin thì bà hỏi mấy cậu lính của tôi mà xem. À, con trai bà ngày xưa cũng là do tôi dẫn dắt đấy. Bà cứ hỏi cậu ấy xem, tôi có nghiêm túc không?"

Bà cụ Vệ liếc ông lão thêm cái nữa, xách túi vải hoa, không thèm ngoái đầu lại mà đi thẳng.

Ban đầu, Vệ Thiêm Hỉ định cùng Lạc Thư Văn bàn bạc về vài chuyện liên quan đến nghiên cứu khoa học trong lúc ăn vịt quay. Nhưng sau khi bị bà cụ Vệ chen ngang, những gì muốn nói đều quên sạch, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ hẹn hò.

Lạc Thư Văn dường như chẳng hiểu hẹn hò nghĩa là gì, vẫn thong thả ăn, không buồn lau đi vết tương ngọt dính bên miệng.

Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ mãi, cuối cùng lên tiếng:

"Những lời bà tôi vừa nói, anh đừng để ý."

"Tại sao không thể để ý?" Lạc Thư Văn ngẩng đầu nhìn Vệ Thiêm Hỉ, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc.

"Khi cô nhìn thấy tôi, sóng não của cô rõ ràng nhanh hơn bình thường, hoạt động mạnh mẽ hơn. Ban đầu, tôi không hiểu vì sao cô lại phản ứng như vậy. Nhưng gần đây tôi đã nghiên cứu về quy luật sóng não của sinh vật carbon và phát hiện ra vài hiện tượng thú vị. Chẳng hạn, sóng não của cô khi nhìn tôi có dạng tần số cao, đỉnh sóng lớn, đáy sóng sâu, rất giống với những người đang yêu. Cô giải thích đi, tại sao tôi không thể tin điều đó?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 459: Chương 459



Vệ Thiêm Hỉ im lặng, nhai một miếng vịt quay, thầm nghĩ:

"Công nghệ của hành tinh Lobita đúng là ngược đời! Biểu cảm của con người thì có thể kiểm soát, che giấu được cảm xúc thật, nhưng sóng não thì làm sao mà giấu? Sóng não là phản ứng vô thức, muốn giấu cũng không được. Trừ khi luyện được bộ kinh kiểu ‘Tâm như mặt nước tĩnh lặng’…"

Lạc Thư Văn dùng giấy lau miệng, hỏi tiếp:

"Nếu cô có cảm tình với tôi, tôi cũng có cảm tình với cô, tại sao chúng ta không thử tiến xa hơn? Tôi đã nghiên cứu lịch sử tình yêu trên hành tinh của cô. Ở quốc gia này, mối quan hệ yêu đương vốn rất bảo thủ, coi trọng ‘lệnh cha mẹ, lời mai mối,’ nhưng cũng đề cao hai bên đồng lòng. Tôi đã tra nghĩa của từ ‘hai bên đồng lòng’ và thấy rằng nó hoàn toàn phù hợp với tình trạng của chúng ta. Vậy tại sao không thử?"

Nghe đến đây, đầu Vệ Thiêm Hỉ ong ong cả lên. Cô bất giác nghĩ, liệu có thể cùng Lạc Thư Văn chế tạo một máy phát hiện sóng não để cung cấp cho quân đội dò tìm gián điệp, hay cho cảnh sát sàng lọc tội phạm? Cô thậm chí còn tưởng tượng dùng nó để kiểm tra cảm xúc thật sự của các cặp đôi trước khi kết hôn.

Trong khi Vệ Thiêm Hỉ mải mê suy nghĩ miên man, cô không hề trả lời.

Chờ đợi mãi, Lạc Thư Văn bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Anh siết chặt lấy đầu gối mình, nói:

"Dù ở hành tinh này hay Lobita, tôi cũng chỉ có mình cô là bạn."

Đây rồi, anh thậm chí còn chơi bài đáng thương.

Vệ Thiêm Hỉ ăn nốt miếng vịt quay cuối cùng, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lý do:

"Lạc Thư Văn, anh nói đúng, tôi thực sự có cảm tình với anh. Nhưng chúng ta không hợp. Anh là sinh vật silic, tôi là sinh vật carbon. Giữa chúng ta tồn tại rào cản sinh sản, không thể sinh ra thế hệ mới. Mà với tôi, sinh con là điều nhất định phải thực hiện."

Lạc Thư Văn nhìn Vệ Thiêm Hỉ với ánh mắt khó tả, im lặng hồi lâu rồi hỏi:

"Cô thực sự học hóa học à? Nguyên tử carbon và nguyên tử silic rất giống nhau, đều thuộc nhóm nguyên tố có thể cấu tạo nên đại phân tử sự sống. Nói cách khác, giữa sinh vật carbon và silic không hề có rào cản sinh sản. Bộ gene của hai loài tương thích đến mức có thể sinh ra thế hệ mới vượt trội cả về trí tuệ, linh hoạt lẫn sức mạnh. Đứa trẻ ấy sẽ ưu việt hơn nhiều so với những gì cô nghĩ."

Vệ Thiêm Hỉ: "…"

Uống cạn một tách trà nóng, Vệ Thiêm Hỉ chợt nghĩ ra một lý do mới để khiến Lạc Thư Văn tự động từ bỏ ý định.

"Tôi thừa nhận, tôi thực sự có thiện cảm với anh. Nhưng nếu cứ thế mà đồng ý, tôi cảm thấy mình có chút thiệt thòi. Hay là thế này, anh hứa với tôi ba việc đi. Chỉ cần anh làm được, tôi sẽ cùng anh đi đăng ký kết hôn."

Ánh mắt Lạc Thư Văn chợt trở nên nghiêm túc hơn. "Ba việc gì?"

May

"Thứ nhất, dẫn dắt nền văn minh loài người rời khỏi Trái Đất, ít nhất cũng phải lên Mặt Trăng khai thác mỏ. Thứ hai, vì lợi ích nhân loại, phải tìm cách chữa khỏi mười ba loại bệnh nan y trên Trái Đất."

Vệ Thiêm Hỉ tự tin nói ra hai yêu cầu này, nhưng lập tức nhận ra mình hơi ép người quá đáng. Vì vậy, yêu cầu thứ ba được cô đưa ra đơn giản hơn hẳn:

"Tôi muốn có một khu vườn bốn mùa tràn ngập hoa tươi."

Không chút do dự, Lạc Thư Văn gật đầu đồng ý ngay. "Rời khỏi Trái Đất, lên Mặt Trăng khai thác mỏ, chữa mười ba loại bệnh nan y, và một khu vườn đầy hoa? Dễ thôi. Cứ đợi đấy."

Vệ Thiêm Hỉ: "!!!"

Cái gì mà dễ chứ? Nhìn nụ cười ngày càng rạng rỡ của Lạc Thư Văn, Vệ Thiêm Hỉ đột nhiên nhận ra rằng anh đến từ một hành tinh công nghệ cao, hoàn toàn không thể đánh giá bằng lẽ thường.

Thật sai lầm, quá sai lầm rồi!

Ba yêu cầu tưởng như bất khả thi của Vệ Thiêm Hỉ hóa ra lại trở thành cơ hội thuận lợi cho Lạc Thư Văn. Dù vậy, cô vẫn thấy an ủi vì dù anh có tài giỏi đến đâu, cũng không có đội ngũ nghiên cứu riêng, lại càng không có tiền, làm sao mà làm khoa học được?
 
Back
Top Bottom