Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 440: Chương 440



Nghe bà cụ Vệ còn nhớ rõ tuổi của mình, những nếp nhăn trên mặt Tạ Kim Hoa như nở hoa, rung rinh không ngớt. Vì tai hơi nghễnh ngãng, giọng nói của bà ấy cũng cao hơn:

“Đại Anh à! Hiếm thấy bà còn nhớ tôi! Hôm nay bà về là để viếng ông Vệ đúng không? Sau khi xong xuôi, đừng vội đi, đến nhà tôi ăn cơm rồi hãy về! Lâu lắm rồi chị em mình không gặp nhau, phải trò chuyện một bữa cho đã.”

“Được! Bữa trưa nay tôi sẽ ăn ở nhà chị! Nhưng tôi mang theo ít đồ, lát nữa mọi người cùng chuẩn bị nhé.” Bà cụ Vệ vỗ nhẹ vào bàn tay gầy guộc như chân gà của Tạ Kim Hoa. Đang định giới thiệu với Vệ Đại Trụ và mọi người thì Tạ Kim Hoa như phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên tay bà cụ Vệ:

“Đại Anh, cái này là gì vậy? Nhẫn bạc à? Tôi thấy không giống bạc thật.”

Sắc mặt những người xung quanh lập tức sầm lại. Người ta đồn rằng nhà họ Vệ làm ăn phát đạt, sao bà cụ Vệ lại đeo một chiếc nhẫn bạc giả?

Bà cụ Vệ cười nói vui vẻ:

“Đây vốn dĩ không phải bạc. Đây là bạch kim. Lúc nhóc Hỉ đi du học ở Thụy Điển, nó mua tặng tôi. Giá trị không hề nhỏ đâu, một chiếc nhẫn bạch kim có thể đổi lấy một vòng tay vàng đấy!”

Những người đứng xem đều hít vào một hơi thật sâu. Ai cũng biết nhà họ Vệ có tiền, nhưng không ngờ giàu có đến mức này.

Tạ Kim Hoa lại dùng tay sờ vào chiếc áo khoác dạ lông cừu của bà cụ Vệ, sau đó chuyển tay lên phần cổ áo, v**t v* mãi không thôi, rồi hỏi:

“Đại Anh, áo khoác này của bà làm bằng lông gì thế? Nhìn trông đẹp quá! Còn cái cổ áo này nữa, là lông thỏ đúng không? Sờ mềm mịn thật đấy.”

Bà cụ Vệ tiếp tục giải thích:

“Áo khoác này làm từ lông cừu, con dâu út của Tứ Trụ vừa đi diễn ở châu Âu, mua tặng tôi từ Anh. Còn cái cổ áo này, nó không phải lông thỏ đâu, mà là lông chồn! Chị dâu Kim Hoa nhìn đi, cái cổ áo này làm từ nguyên một tấm da chồn, khi trời gió lạnh chỉ cần dựng lên là gió không luồn được vào cổ, ấm áp lắm.”

“Lông chồn à… Lông chồn đắt hơn hay lông thỏ đắt hơn?” Tạ Kim Hoa đáng thương vẫn không biết giá trị của lông chồn.

Bà cụ Vệ cười càng rạng rỡ, vẻ mặt đầy tự hào:

“Tất nhiên là lông chồn rồi. Cái cổ áo này cháu dâu tôi mua hết hơn bốn ngàn đồng, chị bảo lông nào đắt hơn?”

Mấy năm gần đây, bà cụ Vệ luôn muốn được khoe khoang. Trước kia, mỗi lần có đồ tốt, bà cụ đều gọi điện khoe với Tôn Nhị Anh. Nhưng giờ nhà Tôn Nhị Anh cũng nhờ xưởng tương ớt mà phát tài, sống không kém phần sung túc. Bà cụ Vệ khoe thì hay bị Tôn Nhị Anh khoe ngược lại, nên dần dà bà cụ không còn hứng thú khoe nữa. Lần này quay về thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ nhất định phải trút hết những gì đã dồn nén bao năm qua.

“Đại Trụ, Nhị Trụ, hai đứa chào hỏi bà con đi, còn nhận ra mọi người không?” Bà cụ Vệ quay lại gọi Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ.

Nghe bà cụ gọi, dân làng mới nhìn về phía sau. Vừa nhìn thấy, mọi người lập tức sửng sốt. Tạ Kim Hoa lắp bắp hỏi bà cụ:

“Cái anh cao lớn, mặt vuông chữ điền kia… là Nhị Trụ nhà bà thật sao? Còn cái người đứng bên cạnh với cái đầu tóc trơn bóng như mì sợi ấy, là vợ cậu ta, Lan Tử hả?”

May

Liễu Lan Tử, người đã đặc biệt duỗi thẳng tóc để về quê, chỉ biết im lặng: “…” Tóc mình vuốt mượt mà như thế, sao lại bị gọi là đầu mì sợi?

Bà cụ Vệ liếc qua Liễu Lan Tử, bất chợt thấy cách ví von của Tạ Kim Hoa cũng khá hài hước. Tóc Liễu Lan Tử được duỗi thẳng, ép sát vào hai bên má, quả thật trông giống hệt sợi mì chín.

“Đúng rồi, chị dâu Kim Hoa, ngay cả vợ chồng Nhị Trụ mà chị cũng không nhận ra à?” Bà cụ Vệ cười đáp.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 441: Chương 441



Tạ Kim Hoa ngó lại con trai mình, ngượng ngùng nói:

“Nhận ra chứ, chẳng thay đổi gì so với lúc đi. Đại Anh này, bình thường nhà bà ăn gì mà trông ai nấy càng ngày càng trẻ ra thế? Bà nhìn mấy bà thím từng buôn chuyện với Lan Tử, Xuân Nha năm xưa xem, giờ già nua, nhìn còn già hơn cả bà nữa.”

Bà cụ Vệ suýt không giữ được nụ cười trên mặt. Bà cụ nghĩ đến chuyện lên mộ, liền nói với Tạ Kim Hoa và Tôn Đống Lương:

“Hôm nay là ngày đặc biệt, mọi người ai lo việc nhà người nấy đi. Tôi dẫn lũ trẻ về thăm mộ ông Vệ. Làm xong sẽ quay lại trò chuyện sau.”

Dân làng dần tản ra.

Gia đình họ Vệ lần này về quê đa số đi thành cặp, như Vệ Quang Minh và Đào Tình Tình, cặp vợ chồng trẻ dẫn theo hai đứa con, cả nhà bốn người ai nấy đều rất ưa nhìn, khiến dân làng không ngừng liếc mắt.

Vệ Thiêm Hỉ dìu bà cụ Vệ, còn Lạc Thư Văn bước không rời nửa bước khỏi cô, cả hai vô cùng nổi bật.

Những người như Vệ Đông Chinh thì tự tập hợp thành một nhóm nhỏ, anh em vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Bộ vest phẳng phiu, tóc tai cạo tỉa gọn gàng của họ khiến những cô gái, phụ nữ trong thôn Đầu Đạo Câu không rời mắt.

Dân làng lặng lẽ đi theo bà cụ Vệ được vài chục mét, thấy bà cụ dần ngưng cười, viền mắt đỏ hoe, ai nấy tự giác im lặng nhưng vẫn đi theo.

Bà cụ không cản họ. Dựa vào trí nhớ, bà cụ dẫn gia đình đến nơi chôn cất ông Vệ. Nhìn nấm mồ thấp bé, bạc màu do mưa gió, nước mắt bà cụ rơi lã chã, từng giọt như hạt đậu vàng.

“Ông Vệ ơi…”

May

Một tiếng gọi của bà cụ làm cả gia đình nhà họ Vệ òa khóc.

Ngoại trừ Vệ Đại Trụ và Vệ Nhị Trụ, có lẽ không mấy ai thực sự nhớ rõ dáng vẻ của ông Vệ. Khi ông mất, Vệ Tứ Trụ mới bắt đầu nhớ được đôi chút, còn Vệ Đại Nha thì vừa cai sữa, chẳng thể có cảm xúc gì với ông cụ. Họ khóc, chủ yếu vì không chịu nổi khi thấy bà cụ Vệ khóc.

Bà cụ Vệ mạnh mẽ là thế, từng trải qua những ngày thiếu lương thực đến mức không sống nổi, chứng kiến con cái gầy rộc vì đói, cũng chỉ khóc một lần rồi nén lại. Đến tiết Thanh Minh, bà cụ có lúc nghẹn ngào, khóc thét vài tiếng, hay những đêm Giao Thừa, bà cụ dẫn con cái ôn lại quá khứ, cũng dễ rơi nước mắt. Khi Vệ Nhị Nha mắc bệnh nặng, bà cụ cũng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc như hôm nay.

Tiếng khóc của bà cụ làm tim mọi người rung lên từng hồi. Vệ Đại Trụ cùng các anh chị em khóc đến không thể kìm nén, lớp con cháu như Vệ Đông Chinh cũng đỏ hoe mắt, ngay cả các chắt nhỏ cũng bị tiếng khóc của bà cụ làm hoảng sợ, nức nở lau nước mắt.

Một nhóm người ăn mặc chỉnh tề quỳ giữa đồng ruộng, tiếng khóc đầy đau thương. Đợi khi khóc đủ, bà cụ Vệ mới đứng dậy, đi vòng quanh nấm mồ hai lần rồi nói với Vệ Đại Trụ:

“Đại Trụ, chúng ta ở lại đây vài ngày. Sửa sang lại mộ cha con đi. Năm đó nhà mình nghèo, không có tiền dựng bia, lần này dựng luôn một cái.”

Giọng điệu không phải là bàn bạc, mà là ra lệnh.

Vệ Đại Trụ gật đầu lia lịa, không cần lên tiếng, Vệ Đông Chinh – người có quan hệ rộng và năng lực nhất nhà – đã nhận ngay việc:

“Bà nội, việc này để cháu lo. Tối nay chúng ta nghỉ lại trong huyện, cháu đã đặt sẵn phòng ở nhà khách. Muốn ở bao lâu cũng được.”

“Được, bà tin cháu làm việc đâu ra đó.”

Bà cụ Vệ phủi lớp đất bám trên đầu gối, quay sang Vệ Tứ Trụ:

“Tứ Trụ, bảo người mang đồ mã với giấy tiền ra đốt đi. Cha con dưới kia đang chờ.”

Vừa nghe lời, mấy tài xế xe tải mang theo hộp diêm, bật lửa châm đốt đống đồ mã. Lửa bùng lên, sáng đỏ cả một góc trời.

Dân làng lúc này mới thấy rõ, nhà họ Vệ chuẩn bị đồ mã cho ông Vệ nhiều đến mức nào, chất thành cả một ngọn đồi nhỏ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 442: Chương 442



Lửa cháy ngùn ngụt, có người thì thào:

“Nhà họ Vệ sống sung túc thế, chắc ông Vệ dưới đó cũng hưởng thụ lắm. Bao nhiêu tiền âm thế này, tiêu đến bao giờ mới hết?”

Bà cụ Vệ đứng thẳng trước mộ ông cụ, giọng đầy khí lực:

“Ông Vệ, sợ ông không nghe rõ, nên tôi nói lớn hơn chút. Ông nghe đây. Nếu ông không hài lòng, thì tối nay báo mộng cho tôi. Ông có trách tôi hai mươi năm không về thăm ông, thì cứ trách tôi. Nhưng đừng trách lũ trẻ. Con cái ông ngày một khá giả, tổ tiên nhà họ Vệ chúng ta giờ được thơm lây, nên đừng lèm bèm vô lý.”

“Hôm nay mang về bao nhiêu thứ, chỉ mong ông vui vẻ. Nhưng sau này đừng mong nữa. Có muốn thì mang cái ảnh về thủ đô, Thanh Minh hay mồng Một tháng Mười chúng nó còn thắp hương được. Lũ trẻ bận rộn công việc, không thể năm nào cũng về đây. Tôi bảo ông này, nếu thấy chán thì đi đầu thai đi, đừng vướng bận gì nữa.”

“Lần này tôi về còn đứng đây nói chuyện với ông, lần sau không chừng tôi cũng nằm trong hòm, xuống dưới đó cùng ông rồi. Nếu ông muốn đợi, thì chờ tôi mười năm, hai mươi năm nữa. Đến lúc đó vợ chồng mình cùng đi đầu thai. Còn nếu không muốn đợi, thì ông đi trước. Tôi cái tính dữ dằn, sống chẳng ai dám ăn h**p, xuống đó cũng chẳng ma nào dám làm gì tôi đâu, ông đừng lo cho tôi.”

Bà cụ Vệ vẫn tự nói chuyện một mình, còn Vệ Thiêm Hỉ thì không kìm được mà dụi mắt không dưới mười lần.

Bởi vì, Vệ Thiêm Hỉ rõ ràng nhìn thấy trên gò đất thấp nơi ngôi mộ có một cánh cửa đen xen lẫn sắc xanh hiện lên. Một bóng người mờ mờ ảo ảo, không rõ ràng, bước ra từ cánh cửa đó và đi về phía bà cụ Vệ.

Vệ Thiêm Hỉ có chút lo lắng bóng người kia sẽ làm hại bà cụ Vệ, định tìm cách ngăn cản. Nhưng rồi cô nhìn thấy giữa bà cụ và bóng người xuất hiện một tấm màn ánh sáng màu vàng đất. Dù bóng người kia có cố gắng thế nào, cũng không thể tiến gần bà cụ Vệ thêm chút nào. Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Thiêm Hỉ dụi mắt thêm một lần nữa, cuối cùng cô cũng thấy rõ dáng vẻ của bóng người kia.

Người này cao khoảng một mét tám mấy, gương mặt vuông vắn, ở khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, trông rất thật thà chất phác.

Lạc Thư Văn cau mày, đến sát bên Vệ Thiêm Hỉ, hạ giọng nói với cô:

“Trước mặt bà nội cô có một linh thể… Nói theo cách của các cô, là một linh hồn.”

Vệ Thiêm Hỉ kinh ngạc nhìn Lạc Thư Văn:

“Ngay cả chuyện này mà anh cũng nhìn ra được?”

Lạc Thư Văn gật đầu:

“Linh hồn cũng là một dạng sóng não. Nhưng sóng não của người sống và người c.h.ế.t khác nhau. Tôi có thể giám sát mọi thay đổi của sóng não. Sóng não của người c.h.ế.t hơi khác thường, nhưng nếu để ý kỹ thì cũng không khó phát hiện.”

Vệ Thiêm Hỉ gật đầu, bước đến bên bà cụ Vệ, hạ giọng hỏi:

“Nội, ông nội con có phải ở khóe mắt trái có một nốt ruồi không?”

Tiếng khóc của bà cụ Vệ lập tức ngừng lại, như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng. Bà cụ quay đầu khó nhọc, hỏi Vệ Thiêm Hỉ: “Nhóc Hỉ, sao cháu biết?” Giọng bà cụ hơi run rẩy.

Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn bóng người kia, người đang ngẩn ngơ đứng yên, thì thầm:

“Vì cháu đã nhìn thấy rồi.”

Bà cụ Vệ: “!!!”

May

Chủ nghĩa xã hội không cho phép có ma!

Những người khác cũng bị câu nói của Vệ Thiêm Hỉ làm cho hoảng sợ. Vệ Thiêm Hỉ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía đám đông đang đứng xem, nở nụ cười xa cách:

“Hôm nay là ngày nhà chúng tôi cúng bái tổ tiên. Mọi người về lo việc của mình đi, chuyện như thế này tốt nhất đừng đứng lại xem.”

Những người kia nghe Vệ Thiêm Hỉ không chút che giấu ý định đuổi người, trên mặt lộ vẻ lúng túng, lục tục tản ra từng nhóm nhỏ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 443: Chương 443



Đợi tất cả mọi người rời đi, Vệ Thiêm Hỉ mới hít một hơi thật sâu, vừa nhắm mắt nhớ lại những câu thần chú khó hiểu trong truyền thừa huyền học, vừa nói với những người còn lại:

“Trước tiên hãy đưa trẻ em dưới mười hai tuổi ra ngoài tránh đi một lúc, không thì dễ xảy ra va chạm, không tốt cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ.”

Đào Tình Tình lập tức nắm chặt hai đứa con, nói với Vệ Quang Minh:

“Quang Minh, em đưa bọn trẻ ra ngoài đứng một lát. Khi nào xong thì gọi em.”

Vệ Quang Minh gật đầu.

Vệ Triều, Vệ Dương và Cốc Nhược Hoài đều đã qua mười hai tuổi, theo lý mà nói thì không sao. Nhưng Vệ Thiêm Hỉ vẫn chưa bắt tay vào việc ngay. Cô liếc nhìn người đứng bên Vệ Quốc Kiện rồi nói:

“Vợ anh Quốc Kiện, chị cũng ra ngoài đi, trong bụng chị cũng tính.”

Người vợ của Vệ Quốc Kiện đột ngột bị gọi tên: “...?”

Tạ Ngọc Thư cũng sững sờ:

“Ý gì đây? Nhóc Hỉ, vợ Quốc Kiện có thai rồi à?”

Ánh mắt Vệ Thiêm Hỉ trống rỗng gật đầu:

“Đúng vậy, đã hơn hai tháng, lại còn là sinh đôi.”

Vệ Thiêm Hỉ hơi khó chịu. Nhà họ Vệ từ khi nào mà được thần ban con cái ưu ái như vậy? Sinh con toàn sinh đôi! Đây đã là cặp sinh đôi thứ mấy rồi?

Vệ Quốc Kiện và vợ đều ngơ ngác. Bà cụ Vệ thấy vợ Vệ Quốc Kiện đi đứng cũng lảo đảo, dáng vẻ như mất hồn, bèn phất tay nói với Vệ Quốc Kiện:

“Cháu dìu vợ ra ngoài đi, tiện thể trông luôn hai đứa nhỏ nhà Quang Minh.”

Đợi những người mang thai và có con nhỏ đi xa, Vệ Thiêm Hỉ mới hít sâu một hơi. Cô nhẩm đọc những câu thần chú từ truyền thừa kỳ lạ, lấy một nắm tro từ giấy tiền vàng mã, rải lên phía trước bà cụ Vệ.

Tro giấy rơi xuống, những người còn lại bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn mơ hồ. Bà cụ Vệ nhìn thấy trong tro giấy hiện lên bóng người mờ mờ, không kìm được mà bật khóc nức nở.

“Thấy cũng đã thấy rồi, hãy đi đầu thai chuyển kiếp. Hậu duệ bình an, gia môn hưng thịnh, lưu lại nhân gian quá lâu chỉ có hại mà không lợi.”

Tro giấy trên tay Vệ Thiêm Hỉ tan hết, cánh cửa đá đen pha xanh đổ sụp, một luồng sáng vàng rực rỡ từ huyệt mộ bốc lên, bóng người kia biến mất theo gió, như bị tro giấy cuốn đi cao vút.

Bà cụ Vệ lấy tay che mặt, khóc không thành tiếng. Bà cụ từng nghĩ rằng người đã khuất là kết thúc tất cả, nhưng giờ đây bà cụ mới hiểu, người c.h.ế.t chỉ là thay đổi một dạng tồn tại khác, luôn ở bên người sống, chưa từng rời xa.

“Đã gần bốn mươi năm rồi, hóa ra ông vẫn luôn ở đây.”

Bà cụ Vệ lau nước mắt, dặn Vệ Đông Chinh chuẩn bị lập bia, sửa mộ cho ông cụ Vệ, rồi chậm rãi bước đi.

May

Vệ Đông Chinh cùng mấy anh em chờ lửa từ đống giấy tiền vàng mã cháy hết mới lần lượt rời đi.

Họ định đến nhà Tạ Kim Hoa ăn trưa. Nhưng sau chuyện vừa rồi, bà cụ Vệ làm gì còn tâm trạng. Bà cụ thở dài, cáo lỗi với Tạ Kim Hoa rồi quay lại nhà khách trong huyện nghỉ ngơi.

Bà cụ vốn định ở lại huyện chơi vài ngày, nhưng giờ tâm trạng không còn, mấy hôm liền chỉ ở trong nhà khách, chẳng muốn ra ngoài, buồn bã không vui.

...

Ai mà biết nhà họ Lý, nhà họ Trương và nhà họ Diêu đã chờ đợi nhà họ Vệ quay về bao nhiêu năm.

Ban đầu họ nghĩ, dù con gái mình có theo chồng đi xa, thì mỗi năm ít nhất cũng sẽ về một hai lần. Nhưng bà cụ Lý, bà cụ Trương và bà cụ Diêu không ngờ rằng, con gái mình đúng là ‘gả đi là bát nước đổ’, từ lúc nhà họ Vệ chuyển đi, đã hai mươi năm không có lấy một tin tức.

Hồi đó, nhà họ Lý, Trương và Diêu muốn từ con gái mình kiếm chút lợi ích cũng là bất đắc dĩ. Khi đó nhà nào cũng nghèo, sắp không sống nổi, tất nhiên họ phải nghĩ mọi cách để lo cho gia đình mình.

Nhưng giờ đây, nhà nào cũng đã sung túc hơn, bà cụ Lý, bà cụ Trương và bà cụ Diêu không thiếu tiền tiêu nữa. Vì thế, họ bắt đầu nghĩ đến những chuyện khác… chẳng hạn như tuổi già cần người giặt giũ, vá chăn, nhưng tự mình làm không nổi. Con dâu thì dù sao cũng phải giữ phép tắc, không dám quá áp chế con dâu, sợ một ngày nào đó con trai bị vợ xui dỗ mà trở mặt, trở thành kẻ cưới vợ quên mẹ, vậy thì già yếu biết dựa vào ai?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 444: Chương 444



Nếu đối xử tốt với con gái, sau này dù con dâu và con trai bất hiếu, ít nhất con gái còn giúp đỡ. Nhưng phiền ở chỗ, từ khi con gái họ gả vào nhà họ Vệ, đã bị bà cụ Vệ dỗ ngon dỗ ngọt mang đi xa ngàn dặm, hơn hai mươi năm không có tin tức.

Bà cụ Lý, bà cụ Trương và bà cụ Diêu giờ đây hối hận đến xanh ruột. Giá mà trước kia không đòi hỏi con gái quá nhiều, có lẽ bây giờ đã không trắng tay.

Nghe tin nhà họ Vệ trở về, ba bà cụ lập tức tụ họp bàn bạc, quyết định đến nhà khách trong huyện tìm bà cụ Vệ.

Dù thế nào, cũng phải đưa con gái về. Không thể để công nuôi con gái bao năm lại chỉ biết phục vụ người ta!

Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân tất nhiên nhớ mẹ đẻ, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, ký ức cũng phai nhạt. Huống hồ, những năm qua nhà họ Vệ không ngừng phấn đấu, mọi người đều bận rộn, đâu có thời gian quay về Đầu Đạo Câu.

Nếu bà cụ Vệ đối xử không tốt, có lẽ ba người họ sẽ nhớ nhà hơn. Nhưng bà cụ Vệ dù mang tiếng dữ dằn, lại không bao giờ xem con dâu là người ngoài, càng không gây khó dễ. Đối với con dâu, bà cụ luôn công bằng, thậm chí đôi khi còn răn dạy các con trai, không trách móc con dâu.

Không có so sánh sẽ không có tổn thương. Nếu trước kia bà cụ Lý, bà cụ Trương và bà cụ Diêu đối xử tốt, có lẽ ba người họ sẽ lén giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Nhưng chính sự đòi hỏi quá đáng ngày ấy đã làm tổn thương lòng con gái họ.

Ba bà cụ tìm đến nhà khách thì gia đình họ Vệ vừa ra ngoài ăn ở nhà hàng mới của tập đoàn Tân Thời Đại. Biết ông bà chủ đến, các đầu bếp dốc hết sức, bày ra bàn tiệc hơn ba mươi món. May mà người nhà họ Vệ đông, nếu không ăn cũng chẳng hết.

Sau khi ăn uống no nê, họ chuẩn bị ở lại thêm hai ngày trước khi về thủ đô. Trên đường về nhà khách, chưa kịp vào cửa đã thấy ba bà cụ đầu tóc bạc trắng lao tới, ánh mắt sáng rực.

“Thông gia! Thông gia! Thông gia! Con gái tôi đâu?”

Bà cụ Vệ thấy ba bà cụ tóc bạc trắng như nổi điên xông đến, giật mình kinh hãi. Nghe ba người gọi mình là thông gia, bà cụ mới bình tĩnh lại. Khi ba người dừng trước mặt, bà cụ nhìn kỹ, cuối cùng nhận ra vài nét quen thuộc.

“Ồ, là các bà đây à! Tìm con gái phải không? Chẳng phải đang đứng sau tôi sao?”

Bà cụ Vệ lùi lại, nhường chỗ, chỉ vào Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân:

“Các bà tự nói chuyện đi. Tôi hơi mệt, về phòng nằm nghỉ chút. Nhóc Hỉ, vào phòng nội, giúp nội đ.ấ.m lưng.”

Bà cụ Lý vui mừng khôn xiết, kéo tay áo Trương Xuân Nha hỏi nhỏ:

May

“Con ơi, mẹ chồng con từ khi nào lại dễ nói chuyện thế?”

Đứng bên cạnh, Lý Lan Tử thấy mẹ mình không nhận ra, bất lực nói:

“Mẹ, con đây mà.”

Bà cụ Lý ngớ ra, quay đầu nhìn Lý Lan Tử, ngạc nhiên đến suýt nhảy dựng lên:

“Con ơi, sao tóc con lại cắt như mì sợi thế này? Xấu quá! Còn nữa, dạo này con ăn năm bữa một ngày hay sao mà béo thế?”

Hồi tưởng lại những chuyện vặt vãnh ngày xưa, trong ba chị em dâu Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân, người có mối quan hệ tốt nhất với nhà mẹ đẻ phải kể đến Lý Lan Tử. Ít nhất là khi bà ấy mang năm cân thịt về, mẹ đẻ đã niềm nở, giữ lại ăn cơm cùng Vệ Nhị Trụ rồi mới để hai người về.

Còn Trương Xuân Nha thì không được may mắn như vậy. Mẹ đẻ bà ấy vui vẻ nhận lấy số thịt mang về, nhưng ngay sau đó liền bắt đầu than nghèo kể khổ, mang ra một ít đồ ăn khó nuốt mời bà ấy cùng Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh ăn. Trương Xuân Nha tức đến mức phát cáu ngay tại chỗ, thậm chí còn rút lại tiền lì xì định cho các cháu ở nhà mẹ đẻ. Khi đó, bà ấy đã quyết tâm đoạn tuyệt, không bao giờ qua lại với nhà mẹ đẻ nữa.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 445: Chương 445



Diêu Thúy Phân không đến mức đoạn tuyệt như Trương Xuân Nha, nhưng quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng chẳng mấy tốt đẹp. Khi bà sinh Vệ Thiêm Hỉ và ở cữ, mẹ đẻ không những không chăm sóc bà mà còn dẫn theo cả một bầy trẻ con ồn ào đến ăn chực. Điều này khiến bà tức giận đến mức suýt mất sữa.

Nhưng thời gian trôi qua, bao nhiêu oán giận cũng dần phai nhạt.

May

Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân nhìn mẹ đẻ của mình giờ đây đã không còn dáng vẻ ngang ngược, hống hách như trước, mà đã trở thành những bà cụ tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Quần áo tuy không vá chằng vá đụp, sạch sẽ, nhưng cũng chẳng thể gọi là tươm tất, càng không thể so với sự chỉn chu của bà cụ Vệ.

Nhìn mà thấy chạnh lòng. Lý Lan Tử thậm chí đã định lấy số tiền tiết kiệm bao năm qua để cải thiện cuộc sống cho mẹ đẻ. Nhưng vừa định mở hầu bao, bà ấy đã chứng kiến cảnh mẹ mình nhận nhầm người.

Nếu chỉ là nhận nhầm, Lý Lan Tử còn có thể bỏ qua. Nhưng vấn đề là sau khi nhận ra nhầm lẫn, bà cụ còn buông lời chê bà ấy béo và xấu. Điều này khiến Lý Lan Tử quyết định giữ lại số tiền trong ví.

Mẹ đẻ của bà ấy lại không biết ý, nắm tay bà ấy tuôn một tràng dài:

“Lan Tử, nhà con ăn mấy bữa một ngày mà béo thế này? Ngày trước mẹ nhớ con gầy như cây rơm. Giờ thì chắc nhà con toàn ăn cá với thịt phải không? Mà cái tóc của con làm sao thế? Nhớ con ch.ó lông dài nhà mình không? Tóc con xụp xuống trông giống hệt nó.”

Lý Lan Tử: “…” Quyết không bao giờ đưa tiền, đánh c.h.ế.t cũng không đưa.

Nghe lời chê bai của mẹ đẻ Lý Lan Tử, Trương Xuân Nha không nhịn được cười phá lên. Nhưng thấy sắc mặt Lý Lan Tử đen như đáy nồi, bà ấy vội nén cười, giải thích với mẹ đẻ Lý Lan Tử:

“Bác à, bác không hiểu rồi. Kiểu tóc của chị hai cháu ở thủ đô đang rất thịnh hành. Nhiều người còn phải đi uốn mới được như thế đấy!”

Mẹ đẻ Lý Lan Tử ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn không quên buông lời làm tổn thương mối quan hệ mẹ con vốn đã mong manh:

“Thịnh hành thế nào cũng mặc, vẫn xấu, chói cả mắt!”

Lý Lan Tử nở nụ cười gượng gạo:

“Mẹ, hôm nay mẹ đến đây chỉ để dạy con mấy điều này thôi sao? Có việc thì nói, không thì về đi. Con vừa ăn no, giờ chỉ muốn vào phòng nằm nghỉ.”

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt mẹ đẻ Lý Lan Tử lập tức biến mất. Bà cụ chợt nhận ra, con gái đã không còn là cô bé ngày xưa nữa. Hai mươi năm qua, giữa mẹ con đã có một khoảng cách lớn như con sông.

“Lan Tử, đừng vội. Nói chuyện với mẹ thêm chút nữa rồi hẵng đi. Con đi lâu như thế, không chịu về thăm nhà. Con thật sự định đoạn tuyệt với mẹ sao? Trên đường đến đây, mẹ nghe Tôn Đống Lương nói, con sắp chuyển đi phải không? Hay là con về nhà ở vài ngày? Nhà mẹ có cái giường lớn lắm, hai mẹ con mình ngủ cùng vài đêm nhé.”

Nghe mẹ đẻ nói thế, mẹ của Trương Xuân Nha và mẹ của Diêu Thúy Phân cũng bắt đầu khuyên nhủ hai người. Mục đích rất rõ ràng, muốn tách các con gái ra khỏi bà cụ Vệ. Như vậy, sau này nếu các con có muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì cũng có thể giấu giếm bà cụ Vệ.

Lý Lan Tử liếc nhìn mẹ mình, nhếch mép cười lạnh:

“Được thôi, con nhiều nhất cũng chỉ ở với mẹ hai đêm, để hai mẹ con mình ôn lại chuyện cũ.”

Thấy Lý Lan Tử đồng ý, Trương Xuân Nha và Diêu Thúy Phân cũng gật đầu.

Mặc dù Trương Xuân Nha là người có quan hệ căng thẳng nhất với nhà mẹ đẻ, nhưng bà ấy vẫn không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy cảnh mẹ mình, một điển hình của người phụ nữ nửa đời trước hống hách ức h.i.ế.p con dâu, để rồi nửa đời sau bị con dâu nắm thóp trong việc dưỡng già, phải sống trong hoàn cảnh túng quẫn.

Ngày hôm sau, ba chị em dâu đều quay về nhà mẹ đẻ. Họ nhận được sự tiếp đón nồng hậu. Tuy bữa cơm không ngon như ở nhà hàng lớn, nhưng sự đa dạng trong món ăn và lượng thức ăn đầy đủ khiến ai cũng cảm nhận được sự chân thành. Thế nhưng cả ba không hẹn mà cùng cảm thấy bất an.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 446: Chương 446



“Chồn chúc Tết gà, không có ý tốt!”

“Sự lạ ắt có mưu đồ!”

Đúng như dự đoán, ngay trong đêm đó, các bà mẹ đẻ đã lần lượt khóc lóc kể khổ với các con gái. Họ than thở rằng cuộc sống thật khó khăn, muốn ăn một bữa thịt cũng phải tằn tiện, giá cả thì tăng mà thu nhập chẳng nhích lên. Họ trách con trai và con dâu bất hiếu, hễ thấy mẹ già là quát tháo… Nói chung, họ làm đủ cách để thể hiện rằng cuộc sống của mình chẳng hề êm đẹp.

Lý Lan Tử hỏi thẳng:

“Mẹ, mẹ nói nhiều vậy rốt cuộc muốn gì? Cứ nói thẳng ra, con không muốn nghe vòng vo.”

Mẹ đẻ bà ấy ấp úng:

“Anh trai và chị dâu con không hiếu thuận, mẹ sống khổ lắm. Lan Tử, ngày trước con không có điều kiện giúp mẹ, nhưng giờ con có khả năng rồi, con giúp mẹ được không?”

“Được chứ. Chị dâu không hiếu thuận đúng không? Ngày mai con sẽ báo lên huyện để hội phụ nữ xử lý vấn đề này. Nếu chị ấy không sợ mất mặt, con sẽ giúp chị ấy nổi tiếng, cho cả làng biết.” Lý Lan Tử bình thản đáp.

Mẹ bà ấy nghe xong thì nổi đóa:

“Dù sao chị ấy cũng là chị dâu con. Sao con nỡ lòng nào như thế? Lan Tử à, ý mẹ là con xem có thể tìm việc gì đó cho anh chị con, để họ kiếm thêm tiền. Có tiền rồi thì tự nhiên họ sẽ không tính toán với mẹ nữa. Con hiểu ý mẹ không?”

“Không hiểu.” Lý Lan Tử lắc đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc. “Con chỉ biết một điều: chó không bao giờ chừa thói ăn phân.”

Mẹ bà ấy: “…” Suýt nữa tức chết.

Bên kia, Trương Xuân Nha cũng đang nói chuyện với mẹ mình.

Mẹ của bà ấy không nhắc đến chuyện xin tiền, chỉ nằm trên giường than phiền về con dâu đối xử tệ bạc, không coi bà ta ra gì. Bà ta cũng không nhắc gì đến việc xin tiền con gái, vì biết rằng, tính Trương Xuân Nha rất chặt chẽ, khó mà moi được xu nào. Thay vào đó, bà ta khéo léo hỏi xin kinh nghiệm từ bà cụ Vệ để trị con dâu, đồng thời cố gắng ám chỉ rằng con gái nên quan tâm đến mình nhiều hơn.

Thật tiếc là Trương Xuân Nha tính tình vô tư, hoàn toàn không nhận ra những ám hiệu điên cuồng mà bà cụ Trương liên tục gửi gắm. Thay vì hiểu ý, bà ấy lại hào hứng chia sẻ với bà cụ Trương những "bí kíp trị con dâu" mà mình học được từ bà cụ Vệ.

"Mẹ à, con dâu mới về nhà chắc chắn không thể hợp ý mẹ chồng ngay được. Nhưng qua sự chỉ bảo và dạy dỗ của mẹ chồng, hoàn toàn có thể biến con dâu thành con gái ruột. Bà cụ Vệ nhà con có tài như vậy đó."

"Con theo học mẹ chồng bao nhiêu năm nay, tuy không lĩnh hội hết được cái tinh túy trong phương pháp của bà, nhưng cũng đã nắm được bảy tám phần. Con nói mẹ nghe, con dâu nào cũng bướng cả. Dù mẹ chồng có đối xử tốt đến đâu, chúng cũng chẳng bao giờ biết đủ. Với những đứa như vậy, phải nghiêm khắc trị cho ra trò, như thế chúng mới chịu ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết trên biết dưới."

"Nhưng mẹ ạ, nếu chỉ mãi làm căng với con dâu thì dễ làm hỏng mối quan hệ mẹ chồng - con dâu. Thế nên phải kết hợp giữa cứng rắn và mềm mỏng. Mẹ nhớ kỹ chưa? Quan trọng nhất là phải biết ‘vừa đ.ấ.m vừa xoa’!"

"À mà, con quên mất, mẹ không học nhiều chắc chẳng rõ ‘vừa đ.ấ.m vừa xoa’ nghĩa là gì. Để con nói đơn giản hơn nhé: nghĩa là vừa cho ăn đòn, vừa cho ăn kẹo. Mẹ hiểu chưa? Mẹ chồng con làm gì cũng rất công bằng, xử lý mọi việc không thiên vị. Dù thưởng hay phạt, bốn cô con dâu đều tâm phục khẩu phục, thế là mối quan hệ mẹ chồng - con dâu tự nhiên hài hòa, đâu ra đó."

May

Nhắc đến cách hành xử của bà cụ Vệ, Trương Xuân Nha không giấu nổi sự ngưỡng mộ, chỉ thiếu mỗi việc viết câu ‘Mẹ chồng con là thần tượng của con’ ra giấy rồi dán lên trán.

Những gì Trương Xuân Nha nói với bà cụ Trương chính là điều bà ấy thật lòng nghĩ. Dù sao, bà ấy cũng đã quyết tâm áp dụng phương pháp của bà cụ Vệ để chỉ bảo hai nàng dâu của Đông Minh và Tây Minh. Bà cụ Vệ trị được bốn cô con dâu đâu vào đấy, bà ấy chỉ có hai nàng dâu, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 447: Chương 447



Dẫu cho có gặp phải nàng dâu khó ưa, bà ấy cũng có thể nhờ cậy bà cụ Vệ giúp đỡ. Tóm lại, bà ấy quyết sẽ không phạm phải sai lầm "nghiệp dư" như chính mẹ ruột của mình.

Bị con dâu nắm đầu? Nghĩ thôi đã thấy nhục rồi.

Trương Xuân Nha cảm thấy những lời mình chia sẻ với mẹ ruột toàn là bí kíp quý giá. Nhưng trái lại, tâm trạng bà cụ Trương lập tức sụp đổ. Bà ta không biết phải nói gì để đáp lại những lời của cô con gái.

Bà ta gọi con gái về, cơm ngon canh ngọt tiếp đãi, chẳng lẽ chỉ để nghe nó khen mẹ chồng nó tài giỏi thế nào sao?

Mục đích của bà ta là muốn khơi gợi sự thương cảm từ con gái, để nó hiếu thảo và giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều hơn. Ai ngờ, những lời của Trương Xuân Nha lại lạc quẻ đến mức làm người ta muốn phát điên!

Bà cụ Lý và bà cụ Trương thất bại ê chề trước con gái, đành trở về tay không. Thế nhưng, tình cảnh của bà cụ Diêu còn thảm hơn nhiều.

Quan hệ giữa Lý Lan Tử và bà cụ Lý vốn dĩ không tệ. Bà ấy biết mẹ mình trọng nam khinh nữ, thiên vị con trai trong nhà, nhưng thời đó nhà nào chẳng như vậy. Vì thế, Lý Lan Tử không đến mức giận dữ, chỉ cảm thấy có chút thất vọng và đau lòng.

Trương Xuân Nha thì vừa yêu vừa hận bà cụ Trương, luôn mắc kẹt trong mâu thuẫn giằng xé. Dẫu bà ấy không giúp mẹ mình, nhưng cũng chẳng đối đầu công khai với mẹ đẻ.

Còn Diêu Thúy Phân thì khác. Năm đó, khi vừa sinh con gái, bà chưa biết bà cụ Vệ lại quý cháu gái đến thế. Mỗi ngày bà đều thấp thỏm lo sợ, sợ rằng bà cụ Vệ sẽ trách bà bất tài. Ba chị dâu trước đều sinh hai đứa con trai, chỉ có bà sinh được một đứa con gái.

Đúng lúc đó, mẹ bà dẫn theo lũ trẻ nhà mình tới xin xỏ. Bà sợ đến c.h.ế.t khiếp, lo rằng bà cụ Vệ sẽ không vui, rồi đuổi thẳng bà về nhà mẹ đẻ.

Vì vậy, khi đối diện với cảnh bà cụ Diêu than nghèo kể khổ, lòng Diêu Thúy Phân không chút d.a.o động, thậm chí còn có chút buồn cười.

Bà cụ Diêu than thở:

“Thúy Phân à, con không biết mẹ đã khổ thế nào mấy năm nay đâu. Người ta nói biết người biết mặt không biết lòng, vẻ ngoài thì dễ vẽ, tâm địa khó đoán. Anh trai con với chị dâu lúc còn cần mẹ thì đối xử tốt, giờ không cần nữa là lật mặt ngay. Chị dâu con còn dám cãi nhau tay đôi với mẹ, con nói xem mẹ sống ở cái nhà này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Diêu Thúy Phân cố ý buông lời châm chọc:

“Mẹ à, bây giờ đâu còn thời phong kiến nữa. Đừng mang cái tư tưởng phong kiến lạc hậu ra mà nói chuyện. Giờ là thời đại mới, người ta coi trọng bình đẳng, mẹ chồng là người, mà con dâu cũng là người. Tính cách chị dâu con thì con rõ, người ta sống có lý lắm. Ngày xưa mẹ đối xử tệ với người ta, bây giờ người ta đối xử tệ lại, thế là bình thường mà. Gọi là có vay có trả, báo ứng ngay trong đời này.”

Bà cụ Diêu nghẹn lời, đành giơ tay véo Diêu Thúy Phân một cái:

May

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt, có phải cố ý chọc mẹ tức không? Mẹ đối xử với chị dâu con không tốt à? Con nói đi, mẹ không tốt chỗ nào? Thời kỳ khó khăn, mẹ ăn cám nuốt rau, để dành đồ ngon cho mấy đứa con của chị ta, vậy mà bảo mẹ không tốt?”

“Đó là mẹ tốt với cháu đích tôn của mẹ, chứ không phải tốt với chị dâu con. Mẹ định lừa ai chứ?”

Diêu Thúy Phân bĩu môi, rồi nhớ lại chuyện năm xưa bà cụ Diêu tự chuốc phiền phức, dẫn cháu tới nhà bà cụ Vệ xin cơm xin thịt, suýt chút nữa khiến bà bị đuổi khỏi nhà.

Nếu năm đó bà mẹ không biết điều này của bà không chịu rút lui mà cứ lì mặt ở lại nhà họ Vệ, chắc bà đã bị bà cụ Vệ đuổi đi. Khi đó, dù nhà họ Vệ phát đạt cũng chẳng liên quan gì đến bà. Nghĩ đến đây, Diêu Thúy Phân bất giác tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không còn sự che chở của nhà họ Vệ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 448: Chương 448



Bà không có mặt dày như mẹ mình, cũng chẳng lanh lợi như chị dâu. Không có nhà họ Vệ, có lẽ bà vẫn chỉ biết cắm mặt vào đất ở thôn Đầu Đạo mà kiếm sống. Làm sao có cơ hội sống ở biệt thự Dung Thành? Làm sao được lên thủ đô thành người thành phố? Làm sao tích lũy được gia sản hàng triệu?

Càng nghĩ, Diêu Thúy Phân càng thấy chẳng có gì phải áy náy với mẹ mình. Bà cảm thấy mẹ mình đơn giản là không vừa mắt khi thấy bà sống sung sướng.

Bà cụ Diêu tức đến mức ngồi không yên, trong lòng khó chịu vô cùng:

“Thúy Phân, con ăn phải thuốc nổ à? Sao cứ phải chọc tức mẹ từng câu từng chữ thế? Con làm mẹ tức chết, được lợi gì?”

“Con làm mẹ tức c.h.ế.t thì có gì tốt cho con? Căn nhà này mẹ có chia cho con viên gạch nào đâu.” Diêu Thúy Phân ngáp dài. “Mẹ, đừng kể chuyện phiền lòng của mẹ nữa. Con không giúp được gì đâu, mà cũng chẳng muốn giúp. Để con ngủ một lát. Dạo này ngày nào cũng bận muốn chết. Giường ở nhà khách toàn nệm bông, nằm đau cả người. Con nhớ cái đệm lông thiên nga ở nhà mình quá. Ráng chịu thêm hai ngày nữa là về thôi.”

Bà cụ Diêu nghẹn họng:

“Nệm bông mà còn chê, nhà này chỉ có cái chiếu rách thôi đấy!”

Đáp lại bà ta là tiếng ngáy đều đều.

Bà cụ Diêu: “...” Tức đến độ muốn bay lên trời.

Nhìn gương mặt béo tốt của Diêu Thúy Phân, bà cụ Diêu càng thêm giận.

Sinh con gái ra có ích gì?

Chỉ biết hưởng thụ, chẳng nghĩ gì đến người nhà!

Bản thân ăn béo ú, còn người nhà thì gầy nhom!

Không nhịn được nữa, bà cụ Diêu đá thẳng vào người Diêu Thúy Phân, suýt làm bà rơi khỏi giường.

Diêu Thúy Phân giật mình tỉnh dậy, vừa hoảng vừa tức:

“Mẹ!!! Mẹ không ngủ thì thôi, còn đá con làm gì? Mẹ mà ghét con thế thì giờ con về nhà khách luôn đây!”

Bà cụ Diêu: “…” Giỏi lắm, còn dám dọa mẹ mày!

“Con định về nhà khách à? Về đi, về ngay đi! Mẹ đây đúng là nuôi không công con một lần rồi, phải không? Nhìn mẹ ruột mình sống khổ sở, mà con lại ăn chơi sung sướng bên ngoài. Con có còn lương tâm không? Bỏ mặc mẹ đẻ, chạy tới nịnh bợ mẹ chồng. Sao con hèn hạ thế chứ?”

Diêu Thúy Phân tung chăn ngồi dậy mặc quần áo, giọng đầy thách thức:

“Con đúng là nịnh bợ mẹ chồng đấy, làm sao? Mẹ chồng con đối xử với con dâu cũng như với con gái ruột, con gả vào nhà họ Vệ gần ba mươi năm rồi mà mẹ chồng vẫn cho tiền. Chưa từng thiếu con miếng ăn miếng uống, con thích gì mẹ chồng con cũng đáp ứng. Còn mẹ, mẹ cho con được gì? Chỉ biết vòi vĩnh, một lần hai lần không sao, nhưng mười lần tám lần, có cây cối nào sống nổi qua mùa thu này nữa chứ!”

Dứt lời, Diêu Thúy Phân đã mặc xong quần áo, nhảy xuống giường định xỏ giày.

Bà cụ Diêu sao có thể để bà đi thật, vội vàng kéo bà lại, không vui nói:

“Con quay lại! Con định đi rồi mấy năm nữa mới về phải không? Đợi đến lúc con quay lại, mẹ đã nằm trong quan tài chờ chôn rồi! Thúy Phân, con không thể nhẫn tâm thế được. Mẹ trước kia có thiên vị anh trai con, nhưng giờ mẹ biết sai rồi, mẹ muốn sửa. Con cho mẹ một cơ hội được không? Để mẹ đối tốt với con mấy ngày, được không? Nếu không mẹ áy náy c.h.ế.t mất.”

May

Diêu Thúy Phân nghi hoặc nhìn bà cụ Diêu:

“Thật không?”

Bà cụ Diêu thấy được hy vọng, liên tục cam đoan:

“Thật! Còn thật hơn cả vàng ròng!”

“Vậy được rồi, mẹ cũng không cần đối tốt với con làm gì. Đừng làm phiền con, để con ngủ ngon là được. Sáng mai con phải về nhà khách ở huyện làm bia mộ cho cha chồng, mẹ mà cản con ngủ là con không làm việc được đâu. Ban đêm con nhất định phải ngủ ngon, không thì dễ nhăn da lắm. Mẹ có biết con đã tốn bao nhiêu thời gian để chăm sóc da không? Mẹ làm con mất giấc, ít nhất con phải mất ba tháng mới phục hồi lại được!”

Bà cụ Diêu: “…” Con ruột mình không bằng cái mặt già của nó à?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 449: Chương 449



Bà cụ Diêu định khuyên con đừng phí tiền dưỡng da nữa. Xấu thì dưỡng mấy cũng vô ích, nhưng nghĩ đến cảnh bà cụ Lý bị Lý Lan Tử mắng te tua hôm trước, bà ta đành nhịn.

Cuối cùng, Diêu Thúy Phân cũng được yên tĩnh, nhanh chóng ngủ say.

Sáng hôm sau, bà còn lo chuyện bia mộ của cha chồng nên không kịp ăn sáng. Bà rửa mặt bằng nước lạnh rồi rời đi ngay.

Khi trở về huyện thành, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha đã có mặt, hai chị em dâu đang cầm khay cơm chờ đến lượt ăn trong nhà ăn của nhà khách huyện. Thấy Diêu Thúy Phân vội vã chạy về, cả hai mắt sáng lên, hạ giọng hỏi đồng thanh:

“Có phải mẹ cô cũng gây chuyện không?”

“Chứ còn gì nữa! Vừa bước chân vào nhà mẹ đẻ, mẹ em đã bắt đầu than nghèo kể khổ, trách anh trai em lấy vợ là quên mẹ, bảo chị dâu em không có lương tâm, tối đến còn không để em ngủ, cứ kéo em ra ngồi kể lể.”

Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha liếc nhìn nhau, rồi cùng ghé sát vào Diêu Thúy Phân. Lý Lan Tử nói:

“Mẹ tôi với mẹ của chị dâu ba tôi cũng y chang vậy. Hai chúng tôi đang đợi cô về đây. Nghe cô nói thế thì chắc chắn rồi, ba bà cụ ấy đã bàn bạc với nhau trước. Không thì sao lại nói giống hệt nhau đến thế?”

Diêu Thúy Phân: “???”

Lý Lan Tử nhìn Trương Xuân Nha, nói:

“Anh trai tôi không hiếu thảo.”

Trương Xuân Nha cố nhịn cười, tiếp lời:

“Chị dâu em dụ dỗ anh em lên thuyền giặc, đối xử với mẹ em cũng chẳng ra gì.”

Nói xong, hai chị em dâu đồng loạt quay sang nhìn Diêu Thúy Phân:

“Mẹ cô cũng thế chứ gì!”

Diêu Thúy Phân: “…” Hai chị dâu của bà có phải sáng nay ăn nhầm thuốc không? Chuyện như vậy mà cũng làm họ vui vẻ được.

Đúng lúc này, bà cụ Vệ cầm khay cơm đi tới, thấy ba cô con dâu đang thì thầm to nhỏ, bèn hỏi:

“Các con đang nói gì mà vui thế? Hôm qua về thăm nhà mẹ đẻ, gặp người thân, vui không?”

“Vui gì mà vui, mẹ con nhìn chằm chằm vào túi tiền của con suốt, chỉ hận không thể móc sạch sẽ. May mà con khôn, đưa hết tiền cho Tam Trụ giữ, chứ không hôm qua chắc chắn bị l*t s*ch.” Trương Xuân Nha đắc ý nói.

Lý Lan Tử cũng lên tiếng hưởng ứng:

“Mẹ con thì trách con từ đầu đến cuối, nói là nuôi con uổng phí, lời nói bóng gió muốn con đưa tiền. Nếu không tỉnh táo, chắc con cũng bị lừa mất rồi. Bà còn bảo con phải thông cảm vì bà cũng là mẹ ruột, là chuyện thường tình của dân nhà nông trọng nam khinh nữ. Nhưng con chẳng thông cảm! Tại sao bà không sinh thêm con trai mà đòi trách móc con? Mẹ đối xử với Đại Nha, Nhị Nha tốt thế kia, cũng là dân nhà nông, nhưng mẹ có trọng nam khinh nữ đâu? Con không nghe những lời vô lý đó!”

Nói xong, Lý Lan Tử quay sang bà cụ Vệ, hỏi với vẻ tự hào:

“Mẹ thấy con nói đúng không? Mẹ kiểu gì mà không giống mẹ, dựa vào đâu bắt chúng con hiếu thảo? Con dám chắc nếu không biết con sống tốt, bà ấy chẳng đời nào đến tìm con. Biết đâu còn sợ con về khóc nghèo để vay tiền, nên đã tránh mặt từ sớm rồi!”

Bà cụ Vệ nhìn ánh mắt “Mẹ, mau khen con đi” của Lý Lan Tử, suýt nữa bị nghẹn miếng trứng luộc trong miệng.

May

Bà cụ phải uống một ngụm cháo loãng để nuốt trôi, trong lòng than thầm: “Nhà họ Vệ đúng là tổ tiên tích đức lắm mới rước được ba cô con dâu ngốc nghếch thế này. Đó là mẹ ruột các con đấy!”

Đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ, nếu Đại Nha và Nhị Nha sau khi lấy chồng mà cũng như ba cô con dâu này, chẳng muốn dây dưa gì với nhà mẹ đẻ, bà cụ chắc sẽ tức c.h.ế.t mất!

Nghĩ tới chuyện ấy, bà cụ Vệ bỗng thấy thương cảm ba bà thông gia của mình vô cùng.

Bà cụ Vệ thầm rơi một giọt nước mắt chua xót vì ba bà thông gia của mình, rồi dặn dò ba cô con dâu:

"Cuối cùng, đó cũng là mẹ ruột của các con, đừng quá khắt khe như vậy. Nếu nhà mình sống cũng chật vật, thiếu chút tiền ấy, các con không muốn cho thì đừng cho. Nhưng bây giờ nhà mình không thiếu số tiền đó nữa, muốn giúp đỡ thì cứ giúp một chút."
 
Back
Top Bottom