Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 430: Chương 430



Bà cụ Vệ không nói gì thêm.

Vệ Thiêm Hỉ một tay ấn huyệt nhân trung của Vệ Đại Nha, một tay vỗ mạnh vào lưng chị ấy, mỗi lần càng thêm lực, liên tục vỗ hơn chục cái. Cuối cùng, Vệ Đại Nha hé môi, hộc ra một ngụm m.á.u tươi đỏ thẫm.

Khi ngụm m.á.u được đẩy ra, Vệ Đại Nha từ từ tỉnh lại. Đầu óc chị ấy mơ hồ, mắt mờ nhòe, con ngươi đảo một lúc lâu mới lấy lại tiêu cự. Chị ấy nắm lấy tay Vệ Thiêm Hỉ, hỏi: “Nhóc Hỉ, cô làm sao vậy?”

Bà cụ Vệ, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua đã bị ngụm m.á.u ấy dọa đến hồn vía lên mây.

“Không sao đâu, cô bị tức đến mức tổn thương nội tạng. Cháu sẽ kê cho cô một ít thuốc điều dưỡng, sắc uống khoảng một năm thì sẽ hồi phục.”

Nghe phải uống thuốc lâu như vậy, mặt Vệ Đại Nha tái mét. Chị ấy cảm giác như có dòng nước đắng từ dạ dày trào lên, cứ thế đẩy lên cổ họng.

“Đông Qua, Tây Qua, đỡ mẹ các em vào trong phòng, lấy bộ quần áo sạch để mẹ các em thay ra.”

Mùa hè đã qua, không còn là lúc mặc mỗi chiếc áo cộc tay mỏng dạo phố nữa. Vệ Đại Nha vốn là người giàu có bậc nhất kinh thành, quần áo chất lượng tốt, m.á.u chưa kịp thấm vào bên trong nên chỉ bẩn mỗi lớp ngoài, thay ra giặt là được.

Vệ Thiêm Hỉ dặn dò Vệ Đại Nha: “Cô, bây giờ cô đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi. Hai ngày tới đừng đi lại, cháu sẽ sắc thuốc để cô uống ba bát rồi hẵng tính tiếp.”

Xong xuôi, Vệ Thiêm Hỉ kéo bà cụ Vệ ra ngoài.

May

Bà cụ bị Vệ Thiêm Hỉ dẫn đi riêng thì cứ nghĩ Vệ Đại Nha bị bệnh nặng, mặt trắng bệch, run lẩy bẩy theo cô vào nhà. Bà cụ khẽ hỏi: “Nhóc Hỉ, bà nhìn cháu mà sợ. Có phải bệnh của cô cháu nặng lắm không?”

“Nặng sao?” Vệ Thiêm Hỉ ngừng một lát rồi nói: “Cũng không hẳn, mà thật ra, cô hộc được ngụm m.á.u ấy cũng coi như chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?” Bà cụ Vệ kinh ngạc, giọng nghẹn lại: “Bà nghe nói chỉ người sắp c.h.ế.t mới hộc máu, cô cháu còn trẻ như vậy đã bị thế này, sao lại thành chuyện tốt được? Nhóc Hỉ, cháu phải nói rõ cho bà biết, rốt cuộc cô cháu bị sao?”

“Do trong lòng có khúc mắc. Từ khi cô ly hôn đến giờ cũng hơn chục năm, nhưng cô vẫn không buông bỏ được chuyện ấy. Cô không nói ra, nhưng đã tích tụ trong lòng thành nội thương, cơ thể sao khỏe được. Cháu vẫn thường xuyên cho cô uống thuốc điều dưỡng, nhưng tâm bệnh thì phải dùng tâm dược mới trị được. Mấy năm nay cô bận kiếm tiền, có việc để làm thì cô mới không nghĩ đến chuyện cũ, nếu không, cô đã mắc kẹt trong ngõ cụt lâu rồi.”

Bà cụ Vệ nghe vậy, sợ hãi đến mức lấy tay che miệng: “Ý cháu là, cô cháu vẫn còn nhớ cái thằng khốn đó sao?”

“Chứ còn gì nữa? Nếu Đông Qua và Tây Qua học chuyên ngành khác, dù cô không đồng ý thì vẫn có thể thương lượng. Nhưng hai anh em lại cứ muốn học văn học và nghệ thuật. Bà còn nhớ không, cháu từng nói với bà, Đông Qua và Tây Qua có cha cũng học ở đại học Kinh Hoa, học đúng văn học, lại còn viết cả đống thơ đầy mùi mẫn. Cháu nghĩ, cô phản đối đến vậy, tám phần là do quyết định của Đông Qua và Tây Qua khiến cô nhớ đến cha hai thằng nhóc.”

Bà cụ Vệ nghe Vệ Thiêm Hỉ nói thế, nước mắt trào ra, khóc không ngừng. Với bà cụ, chuyện hôn nhân của Vệ Đại Nha chính là một nỗi đau day dứt mãi không nguôi.

“Bà nội, bà đừng lo lắng quá. Chuyện này người ngoài không giúp được đâu, phải để cô tự mình vượt qua. Việc cô nôn ra một ngụm máu, xét về mặt sức khỏe mà nói, thực ra lại là điều tốt. Uống vài liều thuốc là khỏi thôi, nhưng bệnh trong lòng mới khó chữa. Còn Đông Qua với Tây Qua đúng là chẳng ra làm sao, xem bọn họ chọc tức cô đến mức nào rồi kìa! Lần này cháu nhất định phải dạy cho hai đứa một bài học, để chúng nhớ đời.”

Nghe Vệ Thiêm Hỉ bảo rằng Vệ Đại Nha không sao, bà cụ Vệ mới yên tâm, liền nghiêm giọng hỏi:

“Cháu có dám làm thật không? Còn nói dạy Đông Qua với Tây Qua bài học, bà thấy cháu không phá rối là may rồi! Sau này đừng can thiệp linh tinh vào chuyện người khác dạy con, nghe rõ chưa? Nhìn cháu xem, một mình cháu mà chiều hư hết cả lũ trẻ trong nhà. Cô cháu vốn đã nuông chiều bọn nhỏ, hiếm hoi lắm mới nghiêm khắc được một lần, thì Đông Qua với Tây Qua lại lập tức chạy đến bám lấy cháu làm chỗ dựa. Còn hai đứa con nhà anh trai cháu nữa, chị dâu cháu vừa mắng vài câu, bọn nhỏ đã dọa bỏ nhà đi, còn nói không nhận chị dâu làm mẹ nữa, mà muốn nhận cháu làm mẹ. Cháu thử nghĩ xem, cháu đã làm ra cái trò gì thế này?”

Vệ Thiêm Hỉ ngẩn người: “…” Còn có chuyện này nữa à? Sao cô lại không biết?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 431: Chương 431



Nghĩ kỹ lại, Vệ Thiêm Hỉ cũng nhận ra vấn đề của mình. Cô đúng là đối xử với bọn trẻ quá tốt, và thói quen này phải sửa.

“Bà nội, lời bà nói cháu nhớ rồi. Cháu nghĩ kỹ lại, đúng là cháu hơi nuông chiều bọn trẻ. Từ giờ cháu phải nghiêm khắc hơn, như hồi cháu dạy dỗ bảy anh trai của cháu học hành chăm chỉ vậy. Cháu sẽ yêu cầu Đông Qua, Tây Qua, và cả hai đứa nhỏ nhà anh trai nghiêm khắc hơn. Có thế thì lũ trẻ nhà mình mới ngày càng tốt hơn, đời sau vượt đời trước, đời sau giỏi hơn đời trước.”

Nghĩ đến quyết định gần đây của mình, Vệ Thiêm Hỉ hơi ngượng ngùng, quyết định đánh tiếng trước với bà cụ Vệ:

“Bà nội, mấy hôm nữa cháu có thể dẫn một người về. Cháu định giúp người ta sắp xếp ổn định ở thủ đô, bà chuẩn bị tinh thần nhé!”

Cô đang nói đến Lạc Thư Văn. Vệ Thiêm Hỉ tin vào trực giác của mình, quyết định thử một phen. Nếu thắng, cô sẽ có một trợ thủ đắc lực trên con đường nghiên cứu khoa học. Nếu thua, cô sẽ thẳng tay “trục xuất” Lạc Thư Văn.

Bà cụ Vệ nghe thế, mắt sáng lên:

“Dẫn người về? Nam hay nữ? Có đẹp trai không? Làm nghề gì? Cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu? Nhà mấy người? Gia đình làm gì? Nhân phẩm thế nào? Tính cách ra sao? Hiền lành chu đáo không? Biết làm việc nhà không?”

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của bà cụ, đầu óc Vệ Thiêm Hỉ trống rỗng.

Cô suy nghĩ một lúc, cố gắng trả lời với cái đầu ong ong:

“Là nam, đẹp trai, cũng làm nghiên cứu khoa học. Cao khoảng 1m85, dáng người gọn gàng, kiểu mặc đồ thì gầy mà cởi ra thì chắc nịch ấy. Nhà chỉ còn mỗi mình anh ta. Nhân phẩm thì đáng tin, tính cách cũng tốt, còn hiền lành chu đáo… Còn việc có biết làm việc nhà hay không… Bà nội, sao bà hỏi lắm thế?”

“Sao bà hỏi lắm thế à? Cháu còn hỏi lại bà à! Bà nghe cháu nói, thấy thằng bé này không tệ, nhưng số nó hơi khổ, sao lại chỉ còn mỗi mình nó?”

Không đợi Vệ Thiêm Hỉ trả lời, bà cụ tự mình suy luận:

“Bà hiểu rồi. Mười năm trước, nhiều gia đình tan tác. Người cháu định dẫn về chắc cũng là người chịu biến cố trong thời kỳ ấy. Đúng là đáng thương. Thiêm Hỉ, nhà mình điều kiện không tệ, cháu chọn bạn đời không cần nhìn gia cảnh, chỉ cần xem năng lực và phẩm hạnh của người ta. Quan trọng nhất vẫn là cháu thích, hiểu chưa? Bà tin vào mắt nhìn người của cháu. Chỉ cần cháu thích thì nhất định không sai!”

Vệ Thiêm Hỉ: “…” Gì cơ?

Bà cụ Vệ vui vẻ cảm thán:

“Không dễ dàng gì, nuôi bao nhiêu năm nay, cuối cùng cây cải trắng cũng bị heo ủi rồi. Thiêm Hỉ, đã vậy thì bà nói thật, trước đây bà rất lo cháu không lấy được chồng. Cháu cái gì cũng tốt, nhưng lại quá giỏi giang, mà đàn ông bình thường không lọt vào mắt cháu. Giờ bà chỉ tò mò, rốt cuộc là người thế nào mới khiến cháu động lòng thế này!”

Trước chuyện trọng đại cả đời của cháu gái mình, bà cụ Vệ thật chẳng nể nang mà quên béng đi cô con gái ruột vừa mới nôn ra một ngụm máu. Bà cụ nắm tay Vệ Thiêm Hỉ, hỏi han dồn dập một hồi, cảm thấy hài lòng với người cháu rể tương lai này, rồi mới nhớ đến Vệ Đại Nha. Bà cụ nói với Vệ Thiêm Hỉ:

"Nhóc Hỉ à, chỉ cần cháu thích, thì cứ yên tâm dẫn người ta về đây. Bà tin cháu."

Vệ Thiêm Hỉ: "..."

Chỉ cần cô thích thì cứ dẫn về?

Cô thích ai cơ?

Cô lúc nào thì có người mình thích vậy?

May

Cảm giác của cô dành cho Lạc Thư Văn chẳng thể gọi là thích, được không? Đó là kiểu yêu thích nhan sắc! Đơn giản là thưởng thức vẻ đẹp hoàn mỹ hiếm thấy. Nếu nhất định phải gọi đó là thích, thì có thể nói cô chỉ thích gương mặt đẹp đẽ tinh tế của Lạc Thư Văn mà thôi.

Còn chuyện yêu đương ư... Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy mình còn có thể kéo dài thêm nữa, vì thời gian để thực hiện lời hứa với bà cụ Vệ vẫn còn xa lắm!

Cô kể trước với bà cụ chuyện này chỉ để bà cụ chuẩn bị tâm lý. Nếu một ngày nào đó, bà cụ vô tình bắt gặp cô và Lạc Thư Văn ở cạnh nhau, chắc hẳn bà cụ sẽ tự suy diễn ra một kịch bản lâm li đầy màu sắc.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 432: Chương 432



Thế nhưng, điều Vệ Thiêm Hỉ không ngờ tới là bà cụ Vệ lại hoàn toàn khác với những bà cụ khác. Bà cụ nhà người ta luôn lo lắng, sợ rằng bông hoa quý giá mà mình chăm sóc bị con heo nào bên ngoài phá hỏng. Còn bà cụ Vệ thì đã bị Vệ Đông Chinh làm cho ám ảnh tâm lý. Nghe tin Vệ Thiêm Hỉ muốn dẫn một người đàn ông về nhà, bà cụ vui đến mức suýt nữa mua hai dây pháo về treo lên đốt mừng.

"Nhóc Hỉ à, bà thật sự vui mừng thay cháu." Bà cụ Vệ bất chợt thốt lên một câu như vậy.

Khóe miệng Vệ Thiêm Hỉ giật giật. Cô quyết định nói nhiều thêm vài câu, dùng quan điểm tình yêu thời đại mới để "tẩy não" bà cụ:

"Bà ơi, bà đừng nghĩ xa quá. Cháu chỉ dẫn một người bạn về thôi, là người quen ở nước ngoài, làm nghiên cứu khoa học rất giỏi. Con mời anh ấy về làm trợ lý, không có ý gì khác đâu."

Sợ bà cụ đang chìm trong giấc mơ đẹp sẽ bị sự thật làm cho tức giận đến phát bệnh tim, Vệ Thiêm Hỉ yếu ớt bổ sung thêm một câu:

"Tất nhiên, sau này có xảy ra chuyện gì khác hay không thì còn phải xem tình hình."

Thực tế chứng minh rằng lo lắng của Vệ Thiêm Hỉ là có lý. Cách cô nói lấp lửng như vậy suýt nữa khiến bà cụ Vệ bị dọa đến bất ổn tinh thần. Nghe nốt câu cuối cùng của cô, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thôi được, còn hai năm nữa, cháu cứ từ từ mà tìm hiểu." Bà cụ Vệ thở dài, vẻ mặt như vừa mất đi một món quý báu. Lúc này, bà cụ có cảm giác cháu rể tương lai vừa nằm trong tay đã bỗng chốc bay mất, thật đau lòng khôn xiết.

Nhưng bà cụ cũng không quá khắt khe. Dù gì đi nữa, chỉ cần Vệ Thiêm Hỉ và người đàn ông kia chưa kết hôn, chưa đăng ký, thì vẫn chưa được coi là đã buộc chặt vào con thuyền nhà họ Vệ.

Suy nghĩ thêm, bà cụ cảm thấy hôn nhân không thể vội vàng được. Hai người cần thời gian hòa hợp với nhau. Nếu không, dù có cưới nhau, sớm muộn gì cũng tan vỡ. Ví dụ sống động nhất chính là Vệ Đại Nha.

Nhớ lại chuyện kết hôn của Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha, bà cụ lại thấy xót xa. Vệ Đại Nha tham vọng lớn, bản thân cũng rất có năng lực, đã kiếm được khối tài sản hàng tỷ đồng, nhưng vẫn sống cô đơn lẻ bóng. Trong mắt người ngoài, cuộc sống của chị ấy có vẻ hào nhoáng, nhưng nỗi khổ trong lòng chỉ có chị ấy hiểu. Nếu không, làm sao lại bị dồn nén đến mức sinh bệnh?

Còn Vệ Nhị Nha, năm xưa gả chị ấy cho Cốc Thạc cũng được xem là một mối hôn sự tốt. Hai người đều là công chức trong quân đội, thu nhập đủ để sống thoải mái, công việc lại ổn định, thể diện. Đặt trong hoàn cảnh nhà khác, đó hẳn là công việc mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng ở nhà họ Vệ, có Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh làm điểm so sánh, thì lại thành ra Cốc Thạc và Vệ Nhị Nha không có năng lực.

Dù vậy, Cốc Thạc đối xử rất tốt với Vệ Nhị Nha. Cậu con trai Cốc Nhược Hoài cũng rất hiểu chuyện. Biết mẹ bị bệnh, cả gia đình họ đều thắt lưng buộc bụng để tiết kiệm tiền lo chữa bệnh. Cuộc sống kham khổ, eo hẹp.

Hiện tại, Cốc Thạc và Vệ Nhị Nha đã rời quân đội, định cư ở thủ đô. Nhờ thuốc mà Vệ Thiêm Hỉ kê, bệnh tình của Vệ Nhị Nha được kiểm soát, sức khỏe ngày càng tốt hơn. Chị ấy còn tìm được việc làm ở Đại học Trung Y Thủ đô với vai trò nhân viên thí nghiệm. Còn Cốc Thạc thì được Vệ Đông Chinh kéo vào Tập đoàn Tân Thời Đại, phụ trách một mảng lớn về ươm tạo bằng sáng chế. Những kiến thức học được ngày trước giờ phát huy được tác dụng, công việc làm ăn cũng rất thuận lợi.

May

Cốc Thạc và Vệ Nhị Nha cuối cùng cũng đã hết khổ. Nhưng Vệ Đại Nha thì sao?

Hôn nhân của Vệ Đại Nha chính là vết thương lòng không bao giờ lành của bà cụ Vệ.

Không muốn lặp lại vết xe đổ của Vệ Đại Nha, bà cụ Vệ đổi cách nói, bảo với Vệ Thiêm Hỉ:

"Nhóc Hỉ à, bà thúc giục các cháu cưới là muốn các cháu tìm được người san sẻ gánh nặng. Thúc giục các cháu sinh con là muốn các cháu về già có chỗ dựa. Chứ không phải vì bà thiếu một người cháu rể hay một đứa chắt ngoại. Cháu hiểu ý bà không?"

"Cô cả cháu không muốn tái hôn, bà đã khuyên vài lần, thấy nó cương quyết thì bà cũng không ép nữa. Dù sao nó giờ cũng sống ổn, có Đông Qua và Tây Qua bên cạnh, sau này ngày tháng sẽ không tệ, coi như đã có chỗ dựa. Nhưng cháu thì chưa có! Cháu giỏi giang, con bản lĩnh, nhưng không thể chuyện gì cũng tự mình làm. Bóng đèn cháy, ống nước tắc, trong nhà có đàn ông thì những việc đó sẽ tiện hơn nhiều. Nếu cháu có đau ốm, trong nhà có đàn ông cũng đỡ đần được, người ngoài không thể dựa vào đâu, cháu hiểu chưa?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 433: Chương 433



Vệ Thiêm Hỉ gật gù đầy suy nghĩ.

Cô không phải kiểu người chủ trương không kết hôn, chỉ là hiện tại chưa gặp được người mình thực sự thích. Hay nói cách khác, có lẽ cảm xúc của cô vẫn chưa được khơi dậy.

"Cháu hiểu ý bà rồi. Bà yên tâm, cháu biết tự liệu mà." Vệ Thiêm Hỉ nói.

May

Bà cụ Vệ mỉm cười: "Cháu hiểu là được. Ý bà là, cháu muốn ở bên ai, điều quan trọng là cháu phải thích người ta. Đừng vì bà giục mà chọn bừa ai đó cho qua. Bà muốn cháu tìm một người yêu thương cháu, để hai người ở bên nhau cả đời, cùng giúp đỡ lẫn nhau. Bà không muốn cháu chọn bừa ai đó, rồi biến cuộc sống tốt đẹp của cháu thành một mớ bòng bong, cháu hiểu chưa?"

Vệ Thiêm Hỉ cười toe: "Hiểu rồi. Cháu chắc chắn sẽ chọn người cháu thích và người đó cũng thích cháu. Cháu đâu có chọn bừa. Nếu cháu không muốn kết hôn, thì chẳng ai ép được cháu đâu. Bà cũng đừng lo, nếu một ngày nào đó cháu thực sự không muốn kết hôn, thì sẽ nhận một đứa con của anh chị cháu làm con nuôi. Dù sao tụi nó đứa nào cũng muốn nhận cháu làm mẹ, đều là con cháu trong nhà, cháu chắc chắn không để thiệt thòi đâu."

Bà cụ Vệ: "… Cháu đi ngay! Mau đi mua thuốc cho cô cả cháu!"

Lời hay ai chẳng nói được. Bà cụ nói là mình thông suốt rồi, nhưng nếu thực sự Vệ Đông Chinh và Vệ Thiêm Hỉ không có ý định kết hôn, chắc bà cụ sẽ phát điên lên mất.

Vệ Thiêm Hỉ mua một ít thuốc điều hòa khí huyết và giải tỏa tâm trạng cho Vệ Đại Nha, về nhà hầm từ từ trên lửa nhỏ, đồng thời trong đầu bắt đầu tính toán làm sao sắp xếp chuyện của Lạc Thư Văn.

Lạc Thư Văn nhìn bề ngoài không khác người Hoa Hạ là mấy, nên gương mặt đó cũng dễ dàng được chấp nhận. Nhưng còn giấy tờ tùy thân của anh thì phải làm sao?

Một vấn đề lớn khác là, sau khi Lạc Thư Văn đến thủ đô, anh sẽ ở đâu?

Chắc chắn Lạc Thư Văn sẽ phải thỉnh thoảng quay về hành tinh Lobita. Mà để làm được điều đó, anh không thể thiếu cô – người trung gian duy nhất kết nối anh với hành tinh ấy. Nghĩa là… nếu Lạc Thư Văn ở đây, cô phải sống chung với anh?

Chỉ mới nghĩ đến khả năng này thôi, Vệ Thiêm Hỉ đã cảm thấy toàn thân không ổn.

Dù cho chỉ là sống trong cùng một khu nhà, điều đó cũng chẳng hay ho gì đối với danh tiếng của cô. Cô vẫn là một cô gái trong trắng, chưa từng vướng bụi trần mà!

Suy đi nghĩ lại, Vệ Thiêm Hỉ vẫn không tìm ra cách nào ổn thỏa. Đợi đến khi sắc thuốc cho Vệ Đại Nha xong, cô quyết định đi một chuyến đến tập đoàn Tân Thời Đại. Tại đây, cô chọn từ một dự án bất động sản mới phát triển của tập đoàn một căn hộ có độ bảo mật tương đối cao. Không chỉ vậy, cô thẳng tay mua hẳn cả một tầng, quyết định tự mình ở một căn, còn căn kia dành riêng cho Lạc Thư Văn.

Sau khi rời tập đoàn Tân Thời Đại, Vệ Thiêm Hỉ lại ghé qua sở công an, sử dụng danh tính mà bà cụ Vệ đã bịa ra cho Lạc Thư Văn để hỏi thăm một số người có chuyên môn. Kết quả, cô biết được rằng chỉ cần có ai đó viết giấy chứng minh mối quan hệ huyết thống với Lạc Thư Văn thì có thể đăng ký hộ khẩu cho anh. Vệ Thiêm Hỉ quay về, đem chuyện này kể lại cho bà cụ Vệ.

Bà cụ nghe xong, lập tức đồng ý, trong lòng bà đã có tính toán riêng: “Chỉ là viết một tờ giấy chứng minh thôi mà, có phải chuyển cả hộ khẩu về đâu, có gì mà không được? Thằng nhóc này ở nhà chỉ còn có một mình. Nếu thật sự có thể bén duyên với nhóc Hỉ, nhà họ Vệ chẳng phải có thêm một chàng rể ở rể hay sao? Quá lời còn gì! Còn nếu thằng nhóc không muốn ở rể thì cũng không sao.”

Thế là, bà cụ tự tay viết một tờ giấy chứng minh thân phận cho Lạc Thư Văn.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 434: Chương 434



Mấy năm ở thủ đô, bà cụ Vệ đã thay đổi rất nhiều.

Để dạy tốt cho học viên ở Học viện Điện ảnh Hí kịch, bà cụ ngày đêm miệt mài học tập, vừa học chữ vừa học ngoại ngữ. Dù chữ viết của bà cụ không được đẹp lắm, nhưng với nét bút dứt khoát và phong cách viết phóng khoáng, lâu dần cũng trở thành độc nhất vô nhị, nhìn mãi lại thấy có chút mỹ cảm nghệ thuật.

Nghĩ về bà cụ Vệ ngày xưa, tuy cũng tài giỏi thật, nhưng chỉ là con hổ mẹ của thôn Đầu Đạo Câu. Bà cụ có thể bảo vệ con cái không để ai bắt nạt, nhưng ngoài việc đó ra thì không có tài cán gì hơn.

Giờ đây, bà cụ đã trở thành người chiến thắng trong cuộc sống. Các con của bà cụ đứa nào cũng giỏi giang, có sự nghiệp riêng. Bản thân bà cụ cũng càng ngày càng trẻ trung. Không phải là nếp nhăn trên mặt giảm đi, mà tâm thái của bà cụ ngày càng trẻ ra. Những học viên bà cụ dạy dỗ giờ đây đều đã trở thành trụ cột của xưởng phim điện ảnh thủ đô. Mỗi dịp lễ Tết, họ đều mang theo quà cáp đến thăm bà cụ…

Dù đã đến tuổi nghỉ hưu từ lâu, bà cụ Vệ vẫn kiên trì cống hiến ở tuyến đầu giáo dục, truyền lại phong cách ca hát ‘dạng cừu điên’ do bà cụ tự sáng tạo cho từng thế hệ học viên.

Các giảng viên ở Học viện Điện ảnh Hí kịch cũng nghiên cứu phương pháp giảng dạy của bà cụ Vệ và rút ra được hai bí quyết. Một là, bà cụ có đôi tai cực kỳ nhạy bén, chỉ cần học viên hát hơi lệch nhịp hay sai một chút, bà cụ cũng nhận ra ngay. Hai là, học viên của bà cụ luôn được tái tạo từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân!

May

Những học viên vốn rụt rè, không dám hát to, càng không dám biểu cảm thoải mái, đều bị bà cụ đào tạo bằng phương pháp mạnh mẽ. Chỉ trong thời gian ngắn, họ học được cách giải phóng bản thân, hát gì giống nấy, diễn gì ra nấy. Dù là vai tiểu thư đoan trang hay vai bà chằn nanh nọc, các học viên qua tay bà cụ đều có thể diễn trọn vẹn như ý muốn.

Nửa đầu cuộc đời của bà cụ Vệ không hề suôn sẻ, thậm chí có thể nói rằng đó là quãng đời chìm trong nước khổ hạnh. Chồng mất sớm, con trai cả theo du kích đi đánh giặc, nhiều năm liền không thấy tin tức. Một mình bà cụ nuôi nấng năm đứa con, lại còn giúp ba đứa con trai cưới vợ.

Đến nửa sau của cuộc đời, những ngày tháng tốt đẹp của bà cụ Vệ mới bắt đầu.

Mọi chuyện thay đổi kể từ ngày đứa cháu gái duy nhất trong nhà chào đời. Trong những năm tháng thiếu thốn, khi nhà nhà đều đói đến mức mắt mờ mệt mỏi, người gầy trơ xương, thì nhà họ Vệ lại không lo thiếu ăn thiếu mặc. Tuy rằng đồ ăn chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng cũng có thịt ăn hai ngày một lần.

Mọi thứ đều sợ so sánh. Nếu quanh nhà họ Vệ đều là những gia đình giàu sang phú quý, thì cuộc sống của nhà họ Vệ cũng chẳng đáng kể gì. Nhưng người so sánh với bà cụ toàn là những gia đình nghèo rớt mồng tơi, không đủ ăn đủ mặc, nên cuộc sống của nhà họ Vệ đã là hạng nhất ở khu đó.

Về sau, Tam Đạo Câu mọc lên một nhà máy phân đạm. Người dân bình thường không có nơi nào để chuyển đi, đành phải chịu đựng mùi amoniac nồng nặc từ nhà máy. Bà cụ Vệ cắn răng quyết định đưa cả gia đình chuyển đến Dung Thành. Từ những người nhà quê chưa từng bước chân ra ngoài làng, họ bỗng trở thành cư dân thành phố, sống trong căn biệt thự sang trọng.

Sau hơn mười năm sống ở Dung Thành, danh tiếng của bà cụ Vệ vang khắp nơi nhờ ‘trà thuốc thanh tạng bà cụ Vệ’ và ‘xà phòng quân trung lục hoa’. Tiền bạc trong túi bà cụ ngày càng nhiều, gia đình cũng được xếp vào tầng lớp trung lưu khá giả.

Tám đứa cháu trong nhà đều thành đạt, đỗ đại học, bà cụ Vệ theo chân cả nhà lên Thủ đô. Ban đầu, bà cụ cứ nghĩ cuộc sống ở Dung Thành đã là tốt nhất, không ngờ rằng Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha lại như được tiếp thêm sức mạnh. Từ một cửa tiệm nhỏ làm điểm xuất phát, họ phát triển thành chuỗi cửa hàng khắp cả nước, thậm chí còn mở rộng ra nước ngoài.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 435: Chương 435



Hiện tại, trong nước vẫn chưa có khái niệm ‘người giàu nhất’, nhưng bà cụ Vệ biết rõ trong những năm sống ở Thủ đô, bà cụ đã gặp không ít người, và chẳng mấy ai không ghen tị với khối tài sản đồ sộ của gia đình bà cụ.

Điều khiến bà cụ Vệ hài lòng nhất là bản thân, từ một người mù chữ, cuối cùng đã tìm được giá trị cuộc đời. Dù chỉ học qua lớp xóa mù chữ vài năm, bà cụ giờ đã trở thành giảng viên đại học, đào tạo những sinh viên tài năng vượt bậc.

Bà cụ Vệ nghĩ rằng, dù có phải nhắm mắt lìa đời vào ngày mai, bà cụ cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.

Tuy nhiên, bà cụ tin rằng sức khỏe mình vẫn rất tốt, muốn sống thêm vài năm nữa, tốt nhất là giúp Vệ Thiêm Hỉ chăm sóc con cái cho đến khi chúng trưởng thành như Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua.

May

...

Tháng mười vàng óng, bà cụ Vệ đột nhiên mơ một giấc mơ.

Bà cụ mơ thấy ông cụ Vệ. Trong giấc mơ, ông cụ toàn thân đầy máu, nước mắt lưng tròng hỏi bà cụ:

“Đại Anh, bà quên tôi rồi phải không? Các người đi là đi bao nhiêu năm, chẳng thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần. Tôi tìm đến tận Dung Thành để tìm các người, vất vả lắm mới tìm được, vậy mà các người lại chuyển đi. Các người không cần tôi nữa sao? Tôi lạnh quá, áo quần rách nát, nhà sập hết rồi, trong tay không còn lấy một xu, dưới kia sống khổ lắm…”

Ông cụ Vệ vừa khóc vừa kể về những khổ cực mình phải chịu. Bà cụ Vệ giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển ngồi dậy, bật đèn bàn cạnh giường, khoác chiếc áo len rồi ngồi vào bàn, cầm bút viết gì đó lên giấy.

Một lúc sau, bà cụ Vệ khẽ nói:

“Không ngờ đã gần hai mươi năm rời khỏi Đầu Đạo Câu. Ông già kia, đừng sốt ruột, đợi đến mùng một tháng mười âm lịch, tôi sẽ dẫn con cháu về thăm ông. Ông không biết đấy thôi, nhà ta giờ giỏi lắm, kiếm được số tiền mà hồi trước mình nằm mơ cũng chẳng thấy. Tôi sống rất tốt, con cháu đều hiếu thảo, nghe lời. Tôi còn trở thành giảng viên đại học, học được cả tiếng Anh nữa. Đi trên đường phố Thủ đô, gặp mấy người mắt xanh tóc vàng, tôi còn có thể dùng tiếng Anh nói chuyện đôi ba câu.”

Ngồi trước bàn làm việc, bà cụ vừa lẩm bẩm vừa đẩy kính lão trên mũi lên, xé tờ giấy viết dở, lấy tờ khác sạch sẽ hơn, rồi bắt đầu liệt kê những thứ cần chuẩn bị cho lễ cúng.

Một tờ giấy không đủ, thì hai tờ.

Hai tờ vẫn chưa hết, thì ba tờ.

Bà cụ Vệ ghi chép tất cả những thứ mình có thể nghĩ ra vào danh sách. Viết xong, bà cụ lại cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng, tháo kính lão, xoa đôi mắt đỏ hoe, rồi nói với không khí:

“Ông già à, con cháu đều có công việc riêng, không thể năm nào cũng về thăm ông được. Vậy nên lần này tôi sẽ đốt thật đủ đồ cho ông, ông cứ tận hưởng cho thoải mái, rồi tìm nơi đầu thai đi. Tôi biết ông nhớ nhung gia đình, không yên tâm, nên lần này sẽ đưa hết con cháu về cho ông nhìn một lượt, để ông được an lòng.”

Tháng mười vàng nói đến là dương lịch, tức mới qua rằm tháng tám âm lịch chưa bao lâu, còn hơn một tháng nữa mới đến mùng một tháng mười âm lịch. Bà cụ Vệ đã dặn dò mọi người trong nhà chuẩn bị, cả gia đình bắt đầu điều chỉnh kế hoạch.

Sáu anh chị em nhà Vệ Đại Trụ dĩ nhiên không thể vắng mặt, các cháu cũng cố gắng tham gia đầy đủ. Riêng phần con dâu, chắt chít, bà cụ nói rõ:

“Theo lý mà nói, các con muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Nhưng ta phải nói rõ, đây là lần cuối cùng trở về Đầu Đạo Câu, cũng là lần cuối cùng từ biệt ông già. Ta mong cả nhà chúng ta đi đông đủ. Ai đã kết hôn thì đi cả gia đình, ai chưa kết hôn nhưng đã đính hôn thì dẫn người yêu đi cùng. Ai chưa kết hôn, chưa đính hôn nhưng đang có người yêu thì hỏi ý họ, nếu họ muốn đi thì đi, không muốn thì không ép. Còn ai chưa kết hôn, chưa đính hôn và chưa có người yêu thì tự nghĩ cách giải thích với ông nội của mình.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 436: Chương 436



Câu cuối cùng khiến những người độc thân cảm thấy rợn tóc gáy.

Dù không có nhiều ký ức về cha ruột, Vệ Đại Nha vẫn chủ động lo liệu việc này. Dựa theo danh sách của bà cụ Vệ, chị ấy chuẩn bị đủ các loại vàng mã và đồ cúng, vừa tuân theo phong tục quê nhà, vừa tham khảo phong tục ở Thủ đô và Dung Thành. Những món đồ vàng mã đều cực kỳ phong phú và chất lượng.

Những vật phẩm giấy mã chuẩn bị cho lễ tang không được đưa về tứ hợp viện mà được Vệ Đại Nha cho người chuyển thẳng đến kho hàng của trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, nằm ở thành phố gần thôn Đầu Đạo Câu nhất.

Người quản lý kho hàng ở trung tâm mua sắm này là một phụ nữ trung niên. Bà ấy chỉ biết rằng trụ sở chính của tập đoàn Tân Thời Đại đã gửi rất nhiều hàng hóa đến kho này, nhưng bà ấy không biết cụ thể đó là gì. Chỉ thấy cả kho đã bị chất đầy, tò mò đến mức không nhịn được, bà ấy liền lấy chìa khóa ra kiểm tra. Nhưng ngay khi cánh cửa kho vừa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến bà ấy suýt ngã quỵ tại chỗ.

Bên trong là vô số các loại tiền âm phủ cùng những hình nhân giấy được chế tác tỉ mỉ. Người phụ nữ trung niên vội vàng khóa cửa lại, dặn dò mọi người không ai được tò mò nhìn vào.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, vào một buổi tối, Vệ Thiêm Hỉ đã đón Lạc Thư Văn đến Trái Đất. Trước đó, cô đặt ra ba điều giao ước nghiêm ngặt với Lạc Thư Văn, lập nên nhiều quy tắc. Vì quá mệt mỏi, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, thậm chí không buồn lo lắng liệu Lạc Thư Văn có nổi thú tính mà làm gì quá khích hay không.

Lạc Thư Văn nhìn Vệ Thiêm Hỉ đang nằm ngủ ngon lành, hoàn toàn không có chút phòng bị, mỉm cười, ngồi xuống ghế. Anh lấy ra cuốn Từ điển Tiếng Trung Hiện Đại mà trước đó anh đã tiện tay ‘mượn’ từ bàn của cô và tiếp tục đọc.

Do ánh sáng trong phòng không đủ, anh bật đèn tích hợp trong kính mắt của mình. Cũng may là không có ai bất chợt bước vào giữa đêm, nếu không chắc chắn sẽ bị ánh sáng xanh phát ra từ đôi mắt của anh dọa cho kinh hồn bạt vía.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Thiêm Hỉ bị đánh thức bởi tiếng lật giở trang sách khe khẽ. Cô lờ mờ hướng mắt về phía phát ra âm thanh, và khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô liền giật mình tỉnh hẳn.

“Lạc Thư Văn, sao tối qua anh không về nghỉ ngơi?” Cô tưởng rằng anh sẽ trở về để ngủ.

Lạc Thư Văn điềm nhiên trả lời: “Để sớm thích nghi với sự luân chuyển ngày đêm trên hành tinh của các cô, tôi cần nhanh chóng điều chỉnh đồng hồ sinh học phù hợp với bốn mùa ở đây.”

Lời nói của anh nghe hoàn toàn hợp lý, khiến Vệ Thiêm Hỉ không tìm được lý do nào để phản bác.

Ánh sáng ban ngày tràn ngập căn phòng. Vệ Thiêm Hỉ vừa đánh răng trong phòng tắm vừa nghiến răng ken két. Đứng bên cạnh, Lạc Thư Văn bình luận: “Cách cô đánh răng thế này sẽ không làm sạch được đâu. Phương pháp tối ưu là sử dụng công nghệ làm sạch răng bằng sóng siêu âm, với những rung động tần số cao để loại bỏ mảng bám và cao răng. Tốt nhất là kết hợp với kem đánh răng chứa enzyme hòa tan. Trên hành tinh Lobita, kỹ thuật này đã tồn tại hơn bảy nghìn năm. Dù về sau có thêm nhiều phương pháp vệ sinh răng miệng khác, nhưng sóng siêu âm vẫn luôn là xu hướng chủ đạo.”

May

Vệ Thiêm Hỉ suýt nuốt cả bọt kem đánh răng xuống bụng.

Cô vội vã súc miệng, ánh mắt đầy phức tạp nhìn anh, hỏi: “Sinh vật silic như các anh cũng cần đánh răng sao?”

“Tất nhiên rồi. Trên hành tinh Lobita, răng được coi là khuôn mặt thứ hai. Những người có răng không sạch sẽ và không khỏe mạnh thường bị kỳ thị.” Để tăng tính thuyết phục, Lạc Thư Văn còn chăm chú nhìn răng của cô một lúc, rồi thì thầm: “Nếu có thể, tôi thật sự muốn mượn một chiếc răng của cô để nghiên cứu, xem răng của sinh vật carbon khác gì so với răng của sinh vật silic.”

Vệ Thiêm Hỉ trợn tròn mắt. Răng cô mọc trong miệng, làm sao mà cho mượn được? Không lẽ anh muốn bẻ một chiếc răng của cô để nghiên cứu? Nghĩ thôi cũng khiến cô rùng mình.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 437: Chương 437



Cô đặt chiếc cốc sứ tráng men lên bồn rửa, nói với Lạc Thư Văn: “Thật lòng mà nói, tôi muốn tiễn anh về. Để anh ở lại Trái Đất, tôi cứ có cảm giác chẳng lành.”

Lạc Thư Văn liếc cô đầy vẻ tủi thân, rồi cầm lấy chiếc cốc tráng men cô vừa dùng. Nhìn chằm chằm vào hoa văn trên cốc, anh nhận xét: “Cái cốc này trông thật xấu, màu đỏ xanh chói mắt nhìn đến nhức mắt. Nhưng mấy chữ in trên đây thì khá thú vị, có đến tám phần giống khẩu hiệu của Liên bang Thiên Hà.”

Nghe vậy, Vệ Thiêm Hỉ liếc dòng chữ ‘Vì nhân dân phục vụ’ trên cốc, tò mò hỏi: “Khẩu hiệu của Liên bang Thiên Hà là gì?”

Lạc Thư Văn nghiêm túc đáp: “Cộng đồng vận mệnh vũ trụ.”

Vệ Thiêm Hỉ cạn lời. Giống ở chỗ nào? Tám phần này từ đâu ra?



Sau khi giúp Lạc Thư Văn đăng ký hộ khẩu xong, Vệ Thiêm Hỉ không chút khách sáo mà sắp xếp ngay cho Lạc Thư Văn đến làm việc tại Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao. Ở đó, Lạc Thư Văn sẽ có cơ hội phát huy hết khả năng của mình.

Với tư cách là nhà khoa học hàng đầu của hành tinh Lobita, Lạc Thư Văn có thừa kiến thức chuyên môn lẫn phong thái cần thiết. Khi vừa bước chân vào văn phòng của Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao, anh mở những báo cáo do sinh viên trường Đại học Thủy Mộc thực hiện và ngay lập tức nhíu mày.

Càng xem, anh càng cau mày chặt hơn. Đến khi đọc hết toàn bộ tài liệu, bàn tay anh đã nắm chặt thành quyền.

Sinh viên được cử đến hỗ trợ công việc cho Lạc Thư Văn đứng bên cạnh mà thái dương giật liên hồi, linh tính báo cho cậu rằng sắp có chuyện không hay xảy ra.

Quả nhiên, với tốc độ chóng mặt, Lạc Thư Văn nhanh chóng phân loại toàn bộ tài liệu, lấy ra cây bút luôn mang theo bên mình và đánh số cho từng tài liệu. Sau đó, anh nói với sinh viên:

“Gọi tất cả mọi người đến họp.”

Ngón tay anh gõ lên mặt bàn, nhấn mạnh:

“Hãy phân phát những tài liệu này cho từng người, để họ ghi nhớ số hiệu của mình. Trước khi đạt được kết quả làm tôi hài lòng, tôi sẽ không nhớ tên ai cả. Số hiệu trên tài liệu sẽ là mã định danh của họ trong mắt tôi.”

Cậu sinh viên lập tức tròn mắt ngỡ ngàng như gà chọi.

“Trời đất ơi, ‘thầy Lạc’ mới đến này còn nghiêm khắc hơn cả giáo sư Vệ!”

Trên đường dẫn Lạc Thư Văn đến phòng họp, trong đầu cậu sinh viên không ngừng lẩm bẩm:

“Giáo sư Vệ nói rằng từ nay Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao sẽ do thầy Lạc phụ trách. Rốt cuộc thầy Lạc này là thần thánh phương nào? Giáo sư Vệ đào đâu ra một vị cao nhân như thế?”

Ngoài Vệ Thiêm Hỉ và Lạc Thư Văn, không ai biết rõ thân thế của anh. Dù có đào sâu đến mấy cũng không thể tra ra được.

May

Trong những ngày tiếp theo, Lạc Thư Văn đã cho sinh viên tại Viện Nghiên cứu Công nghệ Cao thấy thế nào là thực lực. Anh không chỉ đưa ra nhận xét chuyên môn về từng công trình mà họ thực hiện, mà còn dựa trên tư duy của từng sinh viên để đề xuất các ý tưởng mang tính dài hạn.

Một buổi họp kéo dài năm tiếng rưỡi. Những sinh viên ban đầu vào phòng họp với cái bụng no căng, nhưng khi ra về thì đói đến mức bụng dán sát lưng. Tuy vậy, ai nấy đều cảm thấy mãn nguyện.

Nghe Lạc Thư Văn giảng suốt năm tiếng rưỡi, những điều trước đây chưa hiểu bỗng trở nên sáng tỏ. Như thể trước kia họ đang bước đi trên con đường mù sương, thì sự xuất hiện của anh đã xua tan màn sương trước mắt.

“Thầy Lạc nghiêm khắc thật, nhưng cũng thật sự rất tài giỏi.” Đây là nhận xét chung của các sinh viên sau buổi họp.

Thậm chí, có người còn nói:

“Sao tôi cảm thấy thầy Lạc còn giỏi hơn cả giáo sư Vệ một chút nhỉ!”

Dù đã đến Trái Đất, Lạc Thư Văn vẫn không thể rời xa Vệ Thiêm Hỉ quá lâu. Tuy vậy, khoảng cách được phép giữa hai người ngày càng được nới rộng, không còn giới hạn trong phạm vi mười mét như trước đây.

Đến giữa tháng Chín, khoảng cách này đã có thể kéo dài cả khuôn viên Đại học Thủy Mộc. Nhưng khi Vệ Thiêm Hỉ phải cùng bà cụ Vệ và mọi người về thôn Đầu Đạo Câu để cúng tổ, rõ ràng không thể để Lạc Thư Văn ở lại trường một mình.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 438: Chương 438



Sau nhiều lần đắn đo, Vệ Thiêm Hỉ thử thăm dò:

“Anh có ngại về quê tôi không? Để trải nghiệm phong tục tập quán khác biệt một chút?”

Lạc Thư Văn nhìn cô đầy ẩn ý, trong đầu hiện lên hình ảnh cuốn sách mà anh thấy ở sạp gần cổng trường: “Làm thế nào để chinh phục phụ nữ trong ánh hào quang của chủ nghĩa xã hội.”

May

Cuốn sách ấy viết rất chi tiết về những hành động phụ nữ có thể làm cùng ý nghĩa sâu xa đằng sau. Chẳng hạn, nếu một người phụ nữ mời một người đàn ông về nhà, nếu gặp mặt gia đình, điều đó có nghĩa cô ấy hoàn toàn chấp nhận anh ta. Nếu không gặp mặt gia đình mà chỉ dẫn về nhà, điều đó có thể ám chỉ một chuyện ‘hí hí hí’.

Tác giả cuốn sách chỉ ghi ba chữ ‘hí hí hí’. Người trưởng thành chắc chắn hiểu ý nghĩa của chúng, nhưng Lạc Thư Văn thì không.

Anh đã vò đầu bứt tai suy nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng phải tra từ điển tiếng Trung hiện đại để tìm nghĩa của từ ‘hí’. Sau khi tra xong, anh kết luận tác giả cuốn sách thật thiếu chuyên nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, vì trong sách có lỗi ngữ pháp rõ ràng mà không sửa trước khi xuất bản.

Lạc Thư Văn nghĩ mãi cũng không hiểu ‘hí hí hí’ ám chỉ điều gì. Cuối cùng, anh quyết định không nghĩ nữa và chuẩn bị theo Vệ Thiêm Hỉ về quê để vừa tìm hiểu thêm về hành tinh này, vừa thử nghiệm xem ‘hí hí hí’ thực sự nghĩa là gì.

Vệ Thiêm Hỉ, dưới ánh mắt dò xét của cả gia đình, lái xe đưa Lạc Thư Văn về thành phố nơi thôn Đầu Đạo Câu tọa lạc.

Còn ba ngày nữa là đến mồng Một tháng Mười. Gia đình họ Vệ tạm nghỉ tại một nhà khách trong thành phố. Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh ghé qua trung tâm mua sắm Tân Thời Đại để kiểm tra lô giấy tiền vàng mã đã chuẩn bị sẵn. Sau khi chắc chắn mọi thứ không có vấn đề, họ nhắc tài xế của trung tâm phải giao hàng đến thôn Đầu Đạo Câu trước mười giờ sáng mồng Một.

Tài xế xe tải là nhân viên của trung tâm mua sắm Tân Thời Đại, tất nhiên biết rõ ông chủ của trung tâm là người thôn Đầu Đạo Câu. Nghe nói cả gia đình ông chủ sẽ về quê cúng tổ, họ đã chuẩn bị sẵn sàng. Sáng sớm mồng Một, tài xế khởi hành lúc tám giờ, lái xe đến ngôi mộ đơn độc chôn cất ông cụ Vệ.

Tại đó, tài xế và người phụ giúp dọn sạch cỏ dại quanh mộ, đầm nén những chỗ đất tơi xốp, rồi mới lần lượt chuyển giấy tiền vàng mã từ xe xuống.

Hai mươi năm trôi qua, gia đình họ Vệ đã có những thay đổi kinh thiên động địa, nhưng dân làng thôn Đầu Đạo Câu thì chẳng thay đổi bao nhiêu. Cuộc sống của họ tuy có phần dễ chịu hơn, nhưng vẫn không thể so sánh với nhà họ Vệ.

Mồng Một tháng Mười là ngày cả thôn đều đi tảo mộ, cúng tổ. Vì thế, khi chiếc xe tải lớn tiến vào thôn, có người nhìn thấy và tưởng rằng xe đang chở hàng đến hợp tác xã. Nhưng khi thấy xe tải rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến khu mộ hoang vắng, họ ngạc nhiên:

“Gã tài xế này có bị say rượu không mà lại lái xe vào tận nghĩa địa?”

Có người nghi ngờ tài xế có ý đồ mờ ám, bèn lén lút đi theo. Tới nơi, họ thấy cảnh tài xế cùng người phụ giúp đang hì hục chuyển vàng mã xuống.

“Trời ơi, nhà ai về cúng tổ mà chuẩn bị nhiều vàng mã thế này?” Một người kinh ngạc thốt lên.

Hai mươi năm trôi qua, gia đình họ Vệ, từng là ‘nhà danh giá nhất’ ở thôn Đầu Đạo Câu, giờ đây chỉ còn là một cái tên trong lịch sử làng. Dân làng biết nhà họ Vệ giờ đã có người thành đạt, nhưng cụ thể thế nào thì không ai rõ.

Khoảng thời gian hai mươi năm đủ để xoá nhoà rất nhiều dấu ấn. Những ông lão, bà lão từng cãi vã với bà cụ Vệ năm xưa giờ đã qua đời. Những người từng có ấn tượng với gia đình này giờ chỉ là những người đồng trang lứa với Vệ Đại Nha, Vệ Nhị Nha, hoặc những bạn nhỏ từng chơi chung với anh em nhà Vệ Đông Chinh ngày xưa. Nhưng giờ đây, chẳng ai còn nhớ từng đi cùng người giàu nhất cả nước mặc quần thủng đáy chơi đùa khắp núi đồi.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 439: Chương 439



Một người lấy hết can đảm tiến đến hỏi tài xế:

“Anh gì ơi, các anh giúp nhà ai dọn dẹp mộ vậy? Tôi nhớ trong thôn chỉ có người địa phương chôn cất, mà tôi chưa từng thấy anh bao giờ.”

Tài xế nhả điếu thuốc khỏi miệng, để lộ hàm răng vàng, rồi đáp:

“Chúng tôi giúp dọn mộ cho ông chủ nhà tôi. Hôm nay gia đình anh ấy sẽ về đây cúng tổ. Mộ cỏ mọc um tùm thế này, không dọn dẹp trước thì không ra thể thống gì.”

Người đó tò mò hỏi tiếp:

“Ông chủ nhà anh? Ai vậy? Tôi chưa nghe nói trong thôn có người giỏi giang đến mức ra ngoài lập xưởng!”

Tài xế dụi tàn thuốc cẩn thận, sợ tàn lửa bén vào cỏ khô. Sau khi dập lửa thành tro đen, anh mới đáp:

“Anh không biết sao? Người nổi danh nhất thôn Đầu Đạo Câu – đây là mộ tổ nhà họ Vệ! Ông chủ của tôi chính là tổng giám đốc Vệ, người đứng đầu tập đoàn Tân Thời Đại.”

Ký ức từ lâu bị lãng quên bỗng chốc ùa về. Khuôn mặt người nông dân thoáng ngỡ ngàng rồi biến thành vui mừng.

“Cái gì? Nhà họ Vệ về sao? Tin tốt quá! Anh cứ tiếp tục dọn dẹp nhé, để tôi báo cho mọi người trong thôn biết.”

Nói xong, người đó quay đầu chạy đi. Chưa đầy mười lăm phút sau, tin tức gia đình họ Vệ về quê cúng tổ đã lan khắp cả thôn.

Khi xe của gia đình họ Vệ tiến vào cổng làng, họ được chào đón bằng nghi thức cao cấp: hai bên đường đứng chật kín người dân.

Đường làng vốn không rộng, chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua. Giờ người đứng đầy hai bên, Vệ Thiêm Hỉ đành phải đỗ xe ở một bãi đất trống gần đó. Cô quay sang Lạc Thư Văn nói:

“Người đông quá, chắc chúng ta phải đi bộ vào thôi.”

Lạc Thư Văn khẽ bóp cổ tay, mỉm cười:

“Đi bộ cũng tốt. Ngồi trên xe lâu như vậy chắc cô cũng mệt rồi.”

Vệ Thiêm Hỉ: “…” Người ở hành tinh Lobita ai cũng chu đáo thế này sao?

Cô và Lạc Thư Văn bước xuống xe, khóa cửa cẩn thận. Những người trong các xe phía sau cũng lần lượt xuống xe. Vệ Thiêm Hỉ chạy đến bên bà cụ Vệ, đỡ cánh tay bà cụ để bà đi đầu đoàn người.

Bà cụ Vệ khoác áo dạ xám đen, mang giày da bê màu nâu, tóc uốn kiểu thời thượng nhất ở thủ đô, đeo cặp kính lão mới làm không lâu, từng bước tiến về phía trước.

Người dân thôn Đầu Đạo Câu cảm thấy những người vừa xuống xe trông quen mà không dám nhận, vì hai mươi năm qua đã làm thay đổi quá nhiều.

Bà cụ Vệ là người đầu tiên nhận ra lão già đang nghển cổ như ngỗng giữa đám đông. Bà cụ hỏi:

“Tôn Đống Lương, ông nhìn tôi làm gì? Không nhận ra tôi à?”

Tên bất thình lình được gọi, Tôn Đống Lương – trưởng thôn Đầu Đạo Câu – sững người. Nghe giọng quen thuộc ấy, mặt ông ấy lập tức sáng bừng:

“Bà cụ Vệ! Đúng là bà rồi! Tôi còn tưởng bị thằng Xuân Sinh lừa!”

May

Nhà họ Vệ rời thôn Đầu Đạo Câu đã hai mươi năm, giờ đây ai nấy đều thành đạt, lần này quay về quê hương cũng có thể xem như ‘vinh quy bái tổ’.

Nhìn dáng vẻ của bà cụ Vệ, rồi nhìn lại chính mình, những bà thím từng cười chê bà cụ góa chồng sớm, giờ đây chẳng khác nào rơi vào biển giấm, ghen tị đến mức không chịu nổi.

Đúng là hàng so với hàng thì chỉ có vứt, người so với người thì chỉ tức điên!

Ngày xưa, nhà họ Vệ tuy sống khá giả nhưng mọi người đều mặc quần áo vải thô, trông chẳng khác gì nhau. Giờ đây, so sánh lại, không ít phụ nữ trong thôn Đầu Đạo Câu ghen tị đến mức sắp tự làm khổ mình mà chết. Đứng cạnh nhà họ Vệ, họ chẳng khác nào những bà già giúp việc hay đứa ở bên cạnh các ông chủ, bà lớn thời xưa.

Một bà lão lưng đã còng, trước kia có quan hệ không tệ với bà cụ Vệ, tiến lại gần, cố mở to đôi mắt nhỏ như khe hở của mình, hỏi:

“Đại Anh, bà còn nhớ tôi là ai không?”

“Chị dâu Kim Hoa! Chúng ta từng sống cùng một thôn hơn ba mươi năm, sao tôi có thể quên chị được?” Bà cụ Vệ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhăn nheo như vỏ cây của Tạ Kim Hoa, rồi hỏi:

“Chị dâu Kim Hoa, mấy năm nay sức khỏe của chị thế nào? Tôi nhớ không lầm thì chị hơn tôi bảy tám tuổi, giờ chắc đã hơn bảy mươi rồi nhỉ?”
 
Back
Top Bottom