Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 230: Chương 230



Vệ Thiêm Hỉ tưởng tượng đến một cửa hàng lớn như nhà kho, chất đầy hàng hóa, cảm thấy khó chấp nhận, bèn nói:

"Ý tưởng rất tốt, nhưng cửa hàng tạp hóa khổng lồ nghe không ổn lắm. Thế này đi, cô và anh cũng đừng vội, từ từ tính. Chính sách chưa ban hành, có gấp cũng không được."

"Cô à, cô nên đi đây đó thêm để tìm hiểu. Cháu sẽ nghĩ cách xem cửa hàng nên làm thế nào để cháu không thấy ngại khi nhận tiền. Còn cách làm ăn, kiếm tiền thế nào, đó là chuyện của hai người. Dù sao hai người học chuyên ngành liên quan, còn cháu chỉ là tay ngang."

Tiễn Vệ Đại Nha đầy nhiệt huyết ra đi, Vệ Thiêm Hỉ cùng Vệ Đông Chinh quay lại Đại học Kinh Hoa. Sau khi đưa cô về ký túc, anh ấy cũng bận việc của mình.

Vệ Thiêm Hỉ không ngờ, ba cô bạn cùng phòng đã nín nhịn một bụng câu hỏi chờ cô.

Người lớn tuổi nhất là Ngưu Yến hỏi:

"Em gái à, người vừa đưa cậu về là bạn trai cậu phải không? Đẹp trai ghê!"

Từ Hiểu Lan hơi tròn trịa hai tay ôm má, đã tưởng tượng ra một chuyện tình lãng mạn:

"Bạn Vệ, cậu và bạn trai quen nhau thế nào? Hai người cùng ôn thi, rồi cùng đậu Đại học Kinh Hoa à?"

Cô gái buộc b.í.m tóc đen bóng, Mạnh Quỳ, lại chú ý đến chuyện khác. Nhìn Vệ Thiêm Hỉ lấy từng bộ quần áo mới ra gấp lại, mắt cô ấy sáng rỡ:

"Bạn Vệ, cậu mua mấy bộ quần áo này ở đâu thế? Sao đẹp vậy? Nhà cậu chắc khá giả lắm nhỉ. Người ta cả năm mới dám mua một bộ, cậu mua một lúc bao nhiêu bộ. Hình như còn có bộ mua ở cửa hàng Hoa Kiều, phải dùng phiếu ngoại tệ nữa chứ!"

May

Vệ Thiêm Hỉ nhướn mày nhìn Mạnh Quỳ, thản nhiên nói:

"Quần áo này tôi mua ở gần Bát Tiên Lâu. Cô tôi trả tiền, hết bao nhiêu tôi cũng không rõ. Hình như có mua vài bộ ở cửa hàng Hoa Kiều, nhưng cụ thể bộ nào thì tôi quên rồi, mặc lên cũng như nhau cả."

Mạnh Quỳ thở dài:

"Tôi cũng muốn có một người cô hào phóng như vậy."

Ngưu Yến hỏi tới:

"Em gái à, cậu chưa nói người đưa cậu về là ai. Là bạn trai cậu đúng không? Tôi vừa nhìn từ cửa sổ thấy anh ấy với cậu có vẻ thân thiết, hai người đính hôn rồi hả? Hay là kết hôn rồi?"

Từ Hiểu Lan liếc nhìn Vệ Thiêm Hỉ:

"Không thể nào, nhìn cậu ấy còn trẻ thế kia, sao kết hôn được? Chắc là đính hôn thôi..."

"Đó là anh họ tôi. Các cậu nghĩ đi đâu vậy?"

Vệ Thiêm Hỉ không nói gì thêm, gấp quần áo cất vào tủ, rồi lấy chiếc ba lô vải màu xanh quân đội Tạ Ngọc Thư chuẩn bị cho cô, đeo lên vai. Cô hỏi:

"Tôi định đi thư viện xem một chút. Các cậu có muốn đi cùng không?"

Ngưu Yến, Mạnh Quỳ và Từ Hiểu Lan đồng loạt nói rằng họ đều tự đi một mình, nhiều đồ dùng còn chưa sắm sửa được. Họ phải tranh thủ mua cho xong trước khi nhập học. Vệ Thiêm Hỉ nghe vậy, liền một mình rời đi.

Điều thu hút Thiêm Hỉ nhất ở Đại học Kinh Hoa không phải là khuôn viên, mà chính là bầu không khí học thuật đậm nét cùng thư viện chứa hàng triệu đầu sách.

Chỉ trong một môi trường như vậy, những kiến thức tích lũy trong đầu cô mới có thể phát huy giá trị. Nếu không, hơn mười năm học tập trên hành tinh Lobita sẽ trở thành vô nghĩa.

Thiêm Hỉ vừa rời khỏi ký túc xá, Ngưu Yến đã nhanh mắt phát hiện ra trong ngăn kéo của cô là nửa ngăn đầy xà phòng "Quân Trung Lục Hoa". Cô ấy kinh ngạc kêu lên:

"Ê, Từ Hiểu Lan, Mạnh Quỳ, mau lại đây xem. Bạn cùng phòng của chúng ta giàu có thật đấy! Xà phòng "Quân Trung Lục Hoa" mà mua nhiều thế này. Tôi nhớ rẻ nhất cũng tám hào một bánh, giờ chắc phải lên một đồng hai rồi. Để tôi đếm thử xem, năm bánh, mười bánh, mười ba bánh!"

"Trời ơi! Mười ba bánh xà phòng, hơn chục đồng bạc. Vệ bạn học mua nhiều xà phòng thế này để ăn thay cơm hay sao?"

Ba người nhìn nhau, ánh mắt đầy ghen tị, nhưng lại không nhịn được cười.

...

Sau khi đến thư viện, Thiêm Hỉ lập tức đi thẳng đến khu vực lưu trữ sách toán học. Cô đi qua lại giữa các giá sách vài lần, rồi lấy giấy bút ra lập một danh sách dài các đầu sách cần đọc, sắp xếp từ dễ đến khó. Sau đó, cô ôm ba cuốn sách ra khu vực đọc và bắt đầu học.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 231: Chương 231



Kể từ khi nhận được "bàn tay vàng" từ hành tinh Lobita, những năm đầu tiên, Thiêm Hỉ chỉ tập trung nghiên cứu toán học. Bởi mọi công nghệ cao trên hành tinh đó đều liên quan đến toán, không thể thiếu nền tảng toán học vững chắc. Do vậy, khi đọc những cuốn sách này, cô không cảm thấy khó khăn chút nào. Nếu không phải vì thói quen "không viết thì không đọc", có lẽ tốc độ đọc sách của cô còn nhanh hơn.

Ngòi bút lướt trên trang giấy, khi một chiếc bút hết mực, cô lại lấy ra chiếc khác. Biết rằng mình rất tốn mực khi học, Thiêm Hỉ đã chuẩn bị sẵn mười chiếc bút máy cùng hai hộp đựng. Một hộp đựng bút đã dùng hết mực, hộp còn lại chứa bút đã nạp đầy.

Dù là Đại học Kinh Hoa nổi tiếng với tinh thần học tập cao, nhưng trong những ngày đầu nhập học, số sinh viên thực sự tập trung học hành rất ít. Như Thiêm Hỉ, vừa nhập học đã cắm rễ ở thư viện, quả thực hiếm thấy.

Khi thời gian đóng cửa thư viện đến, giáo viên quản lý đến nhắc nhở:

"Bạn học, thầy Hạ, thư viện sắp đóng cửa. Nếu muốn tiếp tục đọc, các bạn có thể mượn sách về, chỉ cần mang thẻ mượn đến là được."

"Không cần đâu, mai tôi lại đến đọc tiếp." Một giọng nói vang lên phía sau Thiêm Hỉ, khiến cô giật mình suýt làm rách sách.

Cô quay đầu lại, cảm giác như lông tơ dựng đứng. Đằng sau là một người đàn ông trông chừng bằng tuổi Vệ Đông Chinh đang nhìn cô. Cô nghe anh nói:

"Bạn học, bạn chăm học thật đấy. Chăm học là điều tốt, cố gắng lên nhé!"

Tim cô đập như trống trận, nhưng mặt lại không chút cảm xúc. Cô chỉ nói lạnh nhạt: "Cảm ơn." Rồi ôm sách định mượn ra quầy đăng ký, cố hết sức không để lộ chút cảm xúc xao động nào.

Bà nội từng nói, nhìn thấy đàn ông đẹp trai mà rung động là một thói xấu, phải sửa!

Nhưng trời ơi, sao có thể như vậy chứ, đúng là "bị nhan sắc hớp hồn"!

Sau đó, giáo viên ở khu đọc sách chứng kiến cô bé ban đầu còn rất bình tĩnh, đột nhiên bước vài bước thật nhanh, rồi chạy như bay khỏi thư viện.

Hạ Viễn nhìn theo bóng dáng Thiêm Hỉ "vèo" một cái chạy mất hút, liền hỏi người quản lý thư viện:

"Đây là sinh viên thể thao mới nhập học của Đại học Kinh Hoa à? Tôi chưa nghe nói trường có tuyển sinh viên thể thao."

Quản lý thư viện cúi xuống xem thông tin mà Thiêm Hỉ vừa đăng ký, lập tức lắp bắp:

"Cô, cô ấy đâu phải sinh viên thể thao! Đây là thủ khoa kỳ thi đại học toàn quốc năm nay, từ Dung Thành tỉnh Xuyên đấy, học ngành toán. Nhìn cô bé xem, thật chăm chỉ. Vừa nhập học ngày đầu đã đến thư viện, toàn mượn sách toán cả."

Hạ Viễn trầm ngâm suy nghĩ.

Khi Vệ Thiêm Hỉ trở về ký túc xá, khuôn mặt cô vẫn còn hơi nóng bừng.

Cô đã quên gần hết nét mặt của Hạ Viễn, chỉ nhớ đôi mắt của anh ta đặc biệt cuốn hút. Đó là đôi mắt mà chỉ cần chạm vào ánh nhìn cũng khiến tim đập mạnh và mặt đỏ bừng.

Khi cô bước vào phòng, Ngưu Yến, Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ đang trò chuyện. Thấy Vệ Thiêm Hỉ đi vào, Từ Hiểu Lan bốc một nắm hạt dưa đặt lên bàn học của cô, hỏi:

"Bạn Vệ, cậu đến thư viện đọc sách cả buổi chiều à? Trường mình còn chưa khai giảng mà cậu đã bắt đầu học rồi sao..."

"Ừ, tôi muốn học thêm một chút." Vệ Thiêm Hỉ lấy những cuốn sách mượn được từ trong túi ra, đặt lên bàn. Cô cũng rút hết những chiếc bút không còn mực để bơm đầy lại, chuẩn bị đọc nốt cuốn sách còn dang dở từ trước.

Từ Hiểu Lan tò mò ghé lại nhìn, ngay lập tức ngạc nhiên thốt lên:

May

"Bạn Vệ, cậu đang đọc cái gì thế này? Sao tôi chẳng hiểu nổi?"

"Đây là ‘Tạp chí Toán học’, do Viện nghiên cứu Toán học thuộc Học viện Khoa học xuất bản. Lúc ở Dung Thành, tôi đã đọc các số của năm 1936 và 1937. Tôi tra trong thư viện trường mình, thấy có các số từ năm 1952 đến 1966, các năm 1974, 1975, 1976 và 1977 cũng đều có. Tôi định tìm hết để đọc. Dù sao, tôi học chuyên ngành Toán, đọc thêm cũng có ích mà."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 232: Chương 232



Từ Hiểu Lan lật qua bìa tạp chí ‘Tạp chí Toán học’, rồi mở mục lục, đọc từng chữ một cách khó khăn:

"‘Một dạng phương trình nhóm siêu tuyến tính loại Riemann’??? Đây là cái gì thế?"

"À, đây là một mô hình phương trình liên quan đến vấn đề Riemann. Chủ yếu là nghiên cứu quỹ tích đường đặc trưng và giới hạn sóng xung kích. Trường mình chưa khai giảng nên không hiểu là bình thường. Sau này học rồi sẽ hiểu thôi."

Vệ Thiêm Hỉ không nghĩ câu nói của mình có gì lạ. Cô cầm bút, bắt đầu vừa đọc bài luận vừa tính toán, cố gắng tìm cách chứng minh đơn giản hơn.

Chỉ trong thời gian Từ Hiểu Lan sững sờ, Vệ Thiêm Hỉ đã viết kín gần nửa trang giấy.

Ngưu Yến đứng bên cạnh, nghe chẳng hiểu gì, cũng không nhịn được mà ghé đầu qua xem. Nhìn những gì Vệ Thiêm Hỉ viết trong vở, cô ấy có cảm giác như đang nhìn sách trời. Tâm trạng cô ấy dần trở nên nặng nề.

Nếu Vệ Thiêm Hỉ chỉ đơn giản chép lại những gì trong tạp chí, có lẽ cô ấy sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng Ngưu Yến nhìn rất rõ, Vệ Thiêm Hỉ đang xác minh, mỗi công thức đều do chính tay cô tự suy diễn ra!

Ngưu Yến không khỏi kinh ngạc trước tốc độ tính toán của cô gái nhỏ tuổi này. Cô thật đáng sợ!

Ngưu Yến hỏi:

"Bạn Vệ, cậu còn chưa giới thiệu bản thân. Cậu tên là gì, đến từ đâu, thi đại học được bao nhiêu điểm? Chẳng lẽ giáo viên cấp ba của cậu đã dạy những thứ này? Tôi thi Toán được 94 điểm, không thể nào không hiểu gì được chứ!"

Vệ Thiêm Hỉ đặt bút xuống:

"Tôi tên là Vệ Thiêm Hỉ, đến từ Dung Thành, thi đại học được 400 điểm. Mấy thứ này tôi tự học."

"Cái gì!"

"Cái gì!!"

"Cái gì!!!"

Ba cô gái cùng phòng lập tức ngẩn người.

Ngưu Yến bỗng nhớ ra điều gì, đột ngột vỗ trán:

"Chẳng trách cậu mang theo nhiều xà phòng đặc chế của bà cụ Vệ như vậy! Tôi nhớ có bài báo từng viết, người nông dân làm doanh nghiệp, vừa bán trà dược vừa làm xà phòng, bà cụ Vệ đã nuôi dạy được tám người cháu đều đỗ đại học. Vậy đống xà phòng này là từ nhà cậu đúng không?"

May

"À, cậu nói xà phòng hả? Đúng rồi. Đó là quà quê bà tôi bảo mang theo, mỗi người hai bánh nhé, đừng khách sáo."

Vệ Thiêm Hỉ mở ngăn kéo, lấy ra sáu bánh xà phòng, đặt hai bánh lên bàn mỗi người. Sau đó cô nhớ ra mình chưa đi lấy nước nóng, liền hỏi:

"Các cậu đi lấy nước nóng chưa? Đi muộn liệu có hết không?"

Mạnh Quỳ chỉ tay vào hàng phích xếp dưới tường:

"Lúc nãy bọn tôi đi lấy nước nóng thì cậu không có ở đây. Tôi tiện tay lấy luôn cho cậu rồi."

"Cảm ơn nhé! Mai tôi sẽ đi lấy giúp các cậu. Các cậu có đọc sách không? Lúc nhập học trường phát sách giáo khoa rồi mà. Tôi xem qua, thấy nội dung khác khá nhiều so với cấp ba. Tốt nhất nên học trước một chút."

Nói xong, Vệ Thiêm Hỉ lại cắm cúi đọc sách.

Ngưu Yến, Từ Hiểu Lan và Mạnh Quỳ nhìn Vệ Thiêm Hỉ viết lia lịa, rồi nhìn lại những hạt dưa trên tay mình, tự nhiên thấy chẳng còn vị gì.

Người giỏi hơn mình còn chăm chỉ hơn mình. Với những người cầu tiến, đó thực sự là một loại áp lực.

Dưới sự dẫn dắt của Vệ Thiêm Hỉ, toàn bộ thành viên phòng 206, tầng 4 ký túc xá nữ, chính thức bước lên con đường cày cuốc không lối thoát.

Ngày khai giảng, trong buổi chào đón tân sinh viên, hiệu trưởng Nhâm Lương của Đại học Kinh Hoa đã mang đến tin tức tuyệt vời nhất cho các tân sinh viên đầy sức sống.

"Thưa các bạn, nước ta vừa tổ chức Đại hội Khoa học Toàn quốc. Tôi vinh dự được tham dự và muốn truyền đạt lại tinh thần hội nghị đến các bạn!"

"Lãnh đạo đã nhấn mạnh về bốn hiện đại hóa và tôn trọng trí thức, chỉ rõ khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất hàng đầu, đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong sự phát triển kinh tế và xã hội. Một mùa xuân mới đã đến với chúng ta, và cũng đến với sự nghiệp khoa học của đất nước!"

"Khoa học, không trải qua hỗn loạn, chúng ta sẽ không biết hòa bình quý giá thế nào. Không trải qua cằn cỗi, chúng ta sẽ không biết giá trị của tháp ngà này!"


 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 233: Chương 233



"Chào mừng các bạn đến với Đại học Kinh Hoa, trở thành một phần của nơi đây. Không có các bạn, Kinh Hoa chỉ là một khu vườn đẹp. Có các bạn, Kinh Hoa sẽ là khởi nguồn của sự nghiệp khoa học kỹ thuật quốc gia! Tương lai của các bạn gắn liền với Kinh Hoa. Sự phát triển của Kinh Hoa cần các bạn đóng góp từng viên gạch."

"Nước nhà cần chúng ta, các bạn, và tất cả mọi người cùng nỗ lực. Đừng phụ sự kỳ vọng của đất nước, xã hội và gia đình. Hãy trở thành trụ cột của tổ quốc, xương sống của xã hội!"

"Khoa học của chúng ta không hề thua kém ai. Chúng ta từng tự lực phóng vệ tinh, chế tạo máy gia tốc và máy tính lớn, phát triển bán dẫn trong tình trạng bị bao vây, và đưa công nghệ đó l*n đ*nh cao thế giới chỉ trong một thập kỷ."

"Tôi tin rằng, với sự tham gia của các bạn, sự phát triển của đất nước sẽ nhanh hơn, khoa học mạnh hơn và trình độ cao hơn!"

Câu nói của hiệu trưởng kết thúc, cả hội trường nổ tung tiếng vỗ tay như sấm. Nhiều trí thức rơi nước mắt vì xúc động. Những tràng pháo tay vang vọng mãi không dứt.

Không một khoa nào muốn lãng phí thời gian. Ngay sau hội nghị, các tân sinh viên được đưa thẳng về tòa nhà của khoa. Sau một loạt chỉ dẫn về nhập học, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng dẫn dắt sinh viên vào lớp.

Vì trình độ toán học của sinh viên còn yếu, Khoa Toán đã bổ sung môn Toán cơ bản, giảng dạy các chủ đề phân tích, đại số và hình học.

Giáo sư phụ trách môn này vừa trở về từ nông trường, có thói quen nói to, nên mỗi tiết học đều vang lên âm thanh đầy nhiệt huyết.

Vệ Thiêm Hỉ dùng nửa đầu tiết học để đọc xong giáo trình Cơ sở Toán học, nửa sau tiết thì lấy cuốn sách mượn từ thư viện ra, vừa sắp xếp suy nghĩ vừa ghi chép, từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn lên bảng lấy một lần.

Trên bục giảng, vị giáo sư già sớm đã chú ý đến cô sinh viên chăm chú ghi chép suốt cả tiết học. Ông ấy ho vài tiếng, ý muốn nhắc nhở Thiêm Hỉ tập trung nhìn bảng, nhưng dường như cô không nghe thấy. Cuối tiết, giáo sư nảy ra một ý định, muốn thử thách cô gái này. Trong lòng ông ấy nghĩ: "Đừng tưởng đỗ được vào Đại học Kinh Hoa là tài giỏi lắm. Con đường chinh phục đỉnh cao mới chỉ bắt đầu thôi!"

May

Ông ấy lau sạch bảng đen, viết một đề bài rồi nói với cả lớp:

"Giữa hình học và đại số luôn có sự liên kết. Các em ở cấp ba chắc hẳn đã tiếp xúc với các dạng bài như thế này. Hôm nay, tôi sẽ đưa ra một vấn đề mà tôi đang nghiên cứu gần đây. Mọi người cùng suy nghĩ, nếu ai giải được, tôi sẽ đặc cách mời bạn tham gia vào nhóm nghiên cứu toán học của tôi, mỗi tháng nhận thêm 10 đồng tiền trợ cấp."

Nghe vậy, cuối cùng Vệ Thiêm Hỉ cũng ngẩng đầu lên, nhưng cô không vì số tiền trợ cấp mà là muốn biết các giáo sư của Đại học Kinh Hoa đang nghiên cứu loại vấn đề nào, và họ đang vướng ở đâu. Nếu có thể, cô muốn thử gia nhập nhóm nghiên cứu này, để đứng trên một nền tảng cao hơn, nhìn rõ hơn sự phát triển của toán học trên thế giới.

Có người dẫn dắt chắc chắn sẽ tiết kiệm thời gian hơn tự mình mày mò.

Trên bảng, giáo sư già viết: “Chỉ số điểm bất động của ánh xạ tập hợp và nghiệm đa trị của phương trình elip với hạng phi tuyến gián đoạn.”

Dưới lớp, nhiều sinh viên nhìn đề bài mà choáng váng. Chữ nào cũng quen nhưng ghép lại thì đọc không trôi, nói gì đến hiểu.

Vệ Thiêm Hỉ nhíu mày suy nghĩ vài giây, rồi xé một tờ giấy từ vở ra, bắt đầu viết.

Ngưu Yến ngồi cạnh bị tiếng xé giấy làm giật mình, nhỏ giọng hỏi:

"Thủ khoa Vệ, cậu giải được bài này à?"

Thiêm Hỉ lắc đầu:

"Tạm thời chưa chắc chắn, nhưng tôi có hướng đi, chín phần sẽ giải được."

Ngưu Yến bĩu môi, cúi xuống nhìn Thiêm Hỉ viết, nhưng chỉ vài giây sau đã không thể hiểu nổi những gì cô đang làm.

Mặc dù đã có ý tưởng, Thiêm Hỉ cũng không thể phủ nhận rằng đề bài này rất khó. Cô xé hết tờ này đến tờ khác, đôi lúc lại đổi sang cây bút khác, cứ như thế, chỉ một lúc đã xé đi nửa quyển vở.

Giáo sư già trên bục nhìn thấy động tĩnh, trong lòng thầm nghĩ: "Làm màu! Đúng là thích làm màu! Cả tiết chẳng chịu nghe giảng, e rằng ngay cả kiến thức cơ bản cũng không rõ. Bài này mà giải được, tôi đưa cả tháng lương của v cho cô!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 234: Chương 234



Nhìn Thiêm Hỉ gần như đã xé hết quyển vở, ông ấy còn ngâm nga trong đầu một câu vè:

"Kẻ phá của, kẻ phá của, xé vở diễn trò!"

Nhưng đồng thời, ông ấy cũng thấy tò mò. Rốt cuộc cô sinh viên này đang viết cái gì? Sao lại lâu như vậy? Còn cô bé ngồi cạnh, há hốc miệng như thể bị trúng gió!

Đi tới chỗ Vệ Thiêm Hỉ, ông ấy hỏi:

"Bạn học này, tôi có thể xem qua những gì em viết được không?"

Thiêm Hỉ ngẩng lên, đưa cho giáo sư tập giấy đã được xếp gọn:

"Thầy ơi, em đã giải được một nửa. Cho em thêm mười phút, chắc chắn em sẽ hoàn thành."

Giáo sư không nói gì, chỉ cầm lấy tập giấy và bắt đầu xem.

Nhìn vào những công thức, ký hiệu và thuật ngữ mà Thiêm Hỉ viết, giáo sư già ngay lập tức nhận ra cô không hề làm màu. Không chỉ hiểu vấn đề, cô còn có nền tảng chắc chắn về bài toán biên nửa tuyến tính bậc hai.

Ông ấy cầm tập giấy trở lại bục giảng, lấy bút từ túi áo, vừa đọc vừa xác minh từng bước giải. Càng xem, tay ông ấy càng run. Mặc dù hướng đi của Thiêm Hỉ hơi khác lạ, nhưng không có sai sót rõ ràng.

Phép tính rất phức tạp, ngay cả giáo sư cũng phải dùng bút tính toán, vậy mà Thiêm Hỉ lại không hề sai. Từng trang giấy được kiểm tra kỹ lưỡng, khuôn mặt giáo sư ngày càng nghiêm trọng. Trong lòng ông ấy bắt đầu xuất hiện suy nghĩ kỳ lạ: Có lẽ, vấn đề này sẽ được giải quyết ngay hôm nay!

Thiêm Hỉ không để giáo sư đợi lâu. Tốc độ viết của cô rất nhanh, chỉ trong vài phút đã hoàn thành toàn bộ bài giải. Cô còn tự biên thêm hai bài ứng dụng, dùng định lý vừa suy ra để giải, rồi áp dụng phương pháp liệt kê, thế giá trị và phản chứng để kiểm tra lại. Kết quả của mọi phương pháp đều giống hệt nhau. Cô thở phào nhẹ nhõm, đóng bút, gọn gàng sắp xếp lại tập giấy, bước lên bục, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh giáo sư:

"Thưa thầy, em đã giải xong."

Giáo sư không ngẩng đầu, chỉ gật nhẹ hai cái.

Chuông báo hết tiết vang lên, nhưng ông ấy vẫn ngồi im, không động đậy. Các sinh viên khác cũng không dám nhúc nhích, chỉ biết vùi đầu vào sách vở.

Thiêm Hỉ trở lại chỗ ngồi, tiếp tục đọc cuốn sách mượn từ thư viện, tập trung như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngưu Yến nhìn tốc độ viết và sự chuyên chú của Thiêm Hỉ, cảm thấy tự tin bị đả kích nghiêm trọng. Cô ấy quay sang nói với Từ Hiểu Lan:

"Cậu nói xem, khoảng cách giữa 94 điểm và 100 điểm thi đại học, có phải lớn đến thế không?"

Hiểu Lan nghiêm túc trả lời:

"Không, cậu hiểu sai rồi. Vệ Thiêm Hỉ đạt 100 điểm vì thang điểm chỉ có 100. Nếu thang điểm là 300, cậu ấy cũng sẽ đạt 300. Còn cậu, dù thang điểm có là 1000, cũng chỉ được 94 thôi."

Ngưu Yến: "..." Tôi thật sự tuyệt vọng!

Các môn học ở đại học thường được xếp lịch liền nhau. Khoa Toán của Đại học Kinh Hoa, nhằm giúp các sinh viên với trình độ không đồng đều nhanh chóng củng cố kiến thức nền tảng, đã sắp xếp lịch học trong hai tháng đầu tiên toàn là các buổi học liên tiếp. Nói cách khác, sinh viên mới nhập học ngành Toán của Đại học Kinh Hoa phải học liên tục môn "Cơ sở Toán học" trong suốt hai tháng. Cách duy nhất để đổi mới tinh thần trong suốt thời gian này là thay phiên học ba nhánh nhỏ của môn học này.

Chiều hôm đó, tất cả các tiết đều là của giáo sư già. Nhưng vị giáo sư này lại chẳng có chút áp lực nào khi nghỉ tiết. Ông ấy giao cho sinh viên một đống bài tập rồi tập trung đọc những bản thảo do Vệ Thiêm Hỉ viết.

Vệ Thiêm Hỉ thấy giáo sư mỗi lần kiểm tra một bước đều phải suy nghĩ thận trọng, đoán rằng ông ấy sẽ cần khá lâu mới xem xong, nên cô trở về chỗ ngồi, chỉ mất chưa đến mười phút để làm xong toàn bộ bài tập được giao. Sau đó, cô tiếp tục đọc quyển sách mình mượn từ thư viện.

May

Những người xung quanh cô nhìn cô với nhiều ánh mắt khác nhau: có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, nhưng phần lớn là sự hoang mang.

Rõ ràng mọi người vừa trải qua kỳ thi đại học, điểm số cũng không chênh lệch là bao. Vậy mà vì sao lại có khoảng cách lớn đến thế?

Là vì đối thủ quá mạnh, hay bản thân quá kém?

Hoặc là việc đọc sách thật sự hiệu quả hơn việc giải bài tập?
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 235: Chương 235



Không ít sinh viên ôm hy vọng học hỏi cách học của Vệ Thiêm Hỉ. Hết tiết, họ liền chạy ngay đến thư viện. Dù không chắc mình có thể hiểu hết, họ cứ mượn những quyển sách thấy thuận mắt trước đã. Một số người còn đặc biệt kiểm tra danh sách sách mà Vệ Thiêm Hỉ đã mượn, và nhanh chóng mượn sạch những quyển trong đó. Điều này khiến Vệ Thiêm Hỉ khi đến thư viện trả sách xong, sách của cô vừa giao cho thủ thư thì đã bị người khác vội vàng mượn mất.

Khi cô đi theo danh sách sách cần tìm của mình, các giá sách gần như trống rỗng. Cô phải đi lòng vòng rất nhiều lần mới miễn cưỡng tìm được vài quyển phù hợp.

"Những người này đúng là thiếu thực tế. Cơ bản còn chưa vững, làm bài đại số hình học cũng phải loay hoay cả buổi, vậy mà cứ thích nhảy vọt đến những thứ cao siêu."

Trong lòng Vệ Thiêm Hỉ khinh thường cách học không thực tế này, nhưng cô cũng không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ chọn vài quyển sách, tìm một chỗ trong phòng đọc rồi bắt đầu tập trung.

Bất kể là sách gì, chỉ cần đã được xuất bản và lưu trữ trong thư viện Đại học Kinh Hoa, chắc chắn nó đều có giá trị riêng.

Việc Vệ Thiêm Hỉ muốn học theo danh sách sách mình tự lập hoàn toàn dựa trên nền tảng phát triển toán học của hành tinh Lobita. Cô biết cách học nào là hiệu quả nhất để tiến thẳng lên "tháp ngà toán học". Nhưng khi không tìm được sách như ý, cô đành học theo những gì có sẵn. Điều này đồng nghĩa cô sẽ phải thêm một bước tổng hợp và hệ thống lại kiến thức đã học.

Hạ Viễn lại đến thư viện Đại học Kinh Hoa. Sau khi chọn được sách mình cần, anh ta tìm chỗ để ngồi và phát hiện còn một chỗ trống đối diện Vệ Thiêm Hỉ. Anh ta bước tới, lấy ra cuốn sổ ghi chép của mình và không để lộ cảm xúc khi thoáng nhìn Vệ Thiêm Hỉ đang cắm cúi viết. Anh ta thấy dưới ngòi bút của cô xuất hiện liên tục những công thức toán học, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.

Trước đây, khi làm việc tại Viện nghiên cứu Vật lý Hạt nhân Tây Nam, Hạ Viễn từng gặp một vấn đề lý thuyết khó khăn. Vấn đề này đòi hỏi một người có năng khiếu đặc biệt về toán học mới có thể giải quyết. Anh ta cùng viện trưởng đã nhờ đến nhiều chuyên gia hàng đầu của Viện Toán học, nhưng tất cả đều chỉ đáp lại bằng câu “rất tiếc”. Cuối cùng, dự án buộc phải dừng lại.

May

Hạ Viễn không hiểu tại sao mình lại đặt kỳ vọng vào một nữ sinh vừa vào đại học như Vệ Thiêm Hỉ, nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng có thể cô chính là bước ngoặt mà anh ta cần.

Anh ta nghĩ, có lẽ điều chinh phục anh ta là sự trôi chảy trong cách Vệ Thiêm Hỉ triển khai các công thức toán học. Hoặc cũng có thể là nụ cười trên gương mặt cô.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người vừa giải toán vừa mỉm cười. Hầu hết mọi người đều cau mày, trông đầy khổ sở khi giải toán.

Anh ta hồi tưởng lại vấn đề khó khăn năm ấy và viết nó ra giấy, đẩy đến trước mặt Vệ Thiêm Hỉ, hạ giọng hỏi:

"Bạn học, bạn thử xem bài này, liệu có cách nào giải quyết được không?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vệ Thiêm Hỉ bất giác cứng người. Cô ngẩng đầu liếc nhanh Hạ Viễn một cái rồi lại cúi xuống nhìn bài toán. Hai tai cô đỏ ửng. Trong lòng, cô liên tục nhắc lại câu nói nổi tiếng của bà cụ Vệ: “Đàn ông đẹp chẳng có ai tốt cả.” Điều này giúp cô áp chế những cảm giác kỳ lạ đang dâng lên.

Cô ép bản thân ngừng nghĩ về người ngồi đối diện mà tập trung vào bài toán. Sau ba, bốn phút chăm chú, cô xé một tờ giấy từ cuốn sổ và bắt đầu liệt kê ý tưởng.

"Để chứng minh bài toán này, cần phải dẫn xuất được một điều kiện gián tiếp. Nhưng điều kiện này lại không được cung cấp trực tiếp, mà phải sử dụng các điều kiện khác để chuyển hóa…"

Hạ Viễn nhìn Vệ Thiêm Hỉ vừa lẩm bẩm vừa viết, rất nhanh đã viết kín cả hai mặt của tờ giấy. Trong lòng anh ta càng thêm hy vọng.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 236: Chương 236



Sau khi liệt kê xong hướng giải, Vệ Thiêm Hỉ suy nghĩ một chút rồi chỉ tay ra phía cửa, hạ giọng:

"Phòng đọc không được nói chuyện. Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện?"

"Được."

Hạ Viễn dẫn Vệ Thiêm Hỉ đến một phòng họp nhỏ trong thư viện. Anh ta nghe cô giải thích ý tưởng cốt lõi để giải bài toán. Nghe được một nửa, anh ta đã thấy hơi mơ hồ. Đến khi cô trình bày các bước quan trọng cuối cùng, anh ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thực sự từng học toán một cách nghiêm túc.

Phải biết rằng anh ta từng học toán với giáo sư hàng đầu trong nước, Trần Nhuận Chi. Thậm chí, giáo sư Trần từng khen ngợi anh ta có năng khiếu toán học xuất sắc. Vậy mà giờ đây, anh ta lại bị một cô gái trẻ vượt xa.

Hạ Viễn không có chút nào ý nghĩ coi thường Vệ Thiêm Hỉ, anh ta chỉ cảm thấy rất bất ngờ. Anh ta chỉ vào những dấu hỏi nhỏ mà cô vẽ trên giấy nháp và hỏi:

"Những dấu hỏi này là gì? Cô vẫn còn nghi ngờ về các bước này sao?"

May

Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu:

"Không phải nghi ngờ, mà là tôi không biết có ai từng nghiên cứu vấn đề tương tự chưa. Nếu đã có, tôi có thể trích dẫn kết quả nghiên cứu của họ, đỡ phải tự mình suy luận từng bước. Việc đó tốn rất nhiều giấy và mực."

Hạ Viễn: "…"

Anh ta suýt nữa không nhịn được cười, cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc rồi nói:

"Không sao, cô cứ dùng thoải mái. Chỉ cần cô giải được bài toán này, từ nay về sau, tất cả giấy mực và bút cô cần sẽ do viện chúng tôi lo liệu. Nhưng giờ cô vẫn đang là sinh viên Đại học Kinh Hoa, chưa có nhiều thành tựu nghiên cứu, tôi không tiện mời cô vào Viện Nghiên cứu Năng lượng Hạt nhân. Cô có thể viết một bản báo cáo nghiên cứu trình bày ý tưởng và kế hoạch tổng thể không? Nộp báo cáo này cho tôi, tôi sẽ giúp cô xin một vị trí nghiên cứu viên tại viện. Nếu có thể, tốt nhất cô nên công bố vài bài báo liên quan. Điều này sẽ rất có lợi cho việc thẩm định của viện. Sau này, nếu muốn nâng cao chức danh, thành tựu nghiên cứu vẫn là điều rất quan trọng."

Vệ Thiêm Hỉ đã tự lập kế hoạch cho sự nghiệp học thuật của mình. Dự định ban đầu của cô là tìm một nhóm nghiên cứu phù hợp để tham gia vào năm ba hoặc năm tư. Không ngờ rằng lại có người mời cô gia nhập ngay từ bây giờ.

Hơn nữa, đó lại là viện khoa học hàng đầu!

Giờ đây chỉ cần nộp đơn là có thể làm nghiên cứu viên. Nếu là đời sau, dù chen chúc thế nào cũng chưa chắc đã đạt được vị trí như vậy.

Vệ Thiêm Hỉ cảm thấy phấn khích, vui vẻ nhận lời ngay lập tức.

Hạ Viễn lấy thẻ mượn sách của mình ra, đưa cho Vệ Thiêm Hỉ rồi nói:

“Vừa rồi tôi thấy cô tìm sách trên giá mà không thấy, nên cứ dùng tạm thẻ của tôi trước đi. Thẻ thư viện của Viện Nghiên cứu bọn tôi khá đặc biệt, có thể mượn sách ở mọi trường đại học trên cả nước, mỗi cuốn được giữ tối đa một tháng. Cô đọc xong nhớ trả đúng hạn là được. Dù thư viện của trường Đại học Kinh Hoa lưu trữ không ít sách về toán học, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có rất nhiều sinh viên đến mượn, cứ như đàn châu chấu càn quét, chẳng còn cuốn nào.”

Vệ Thiêm Hỉ trầm ngâm: “…” Cô nghĩ chắc mình biết nguyên nhân.

Vừa tiếc nuối vì phải đi xa mới mượn được sách, cô vừa cảm thấy xót cho các bạn cùng lớp. Nền tảng toán học chưa vững mà đã lao vào những lý thuyết cao siêu, chẳng khác gì chưa biết bò đã muốn bay, thành tài thế nào được?

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của cô. Đám sinh viên khoa Toán của Đại học Kinh Hoa vốn tưởng mình có thể lĩnh hội tri thức từ những cuốn sách đó, nhưng chỉ vài ngày sau, họ đã chịu đả kích nặng nề.

Cả lớp đều biết Vệ Thiêm Hỉ suốt ngày ôm mấy cuốn sách mượn từ thư viện để nghiền ngẫm, nên mặc định rằng kiến thức cô có được đều nhờ vào việc "đào bới" sách vở. Có người còn hào hứng nói mấy câu như “Trong sách có nhà vàng, trong sách có người đẹp” để cổ vũ tinh thần. Nhưng khi mượn được sách về và bắt đầu đọc, họ mới nhận ra, thứ mà họ thiếu không chỉ là những cuốn sách mà còn là tư chất.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 237: Chương 237



Phần lớn chẳng hiểu nổi nội dung ngoài bìa sách và lời cảm ơn đầu trang. Có người cố gắng kiên trì đọc trong hai ngày, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ cuộc. Những ai đỗ được vào Đại học Kinh Hoa, có mấy người lại cố chấp đến mức không biết quay đầu?

Những người thông minh, sau khi nhận thất bại, lập tức điều chỉnh bước đi phù hợp với khả năng của bản thân. Nếu thật sự không được, họ sẽ tìm đến các giáo sư già để nhờ hướng dẫn, lập kế hoạch học tập hợp lý.

Vệ Thiêm Hỉ cầm thẻ mượn sách của Hạ Viễn, chờ đến cuối tuần liền sang Đại học Thủy Mộc ở bên kia đường. Cô dành cả ngày tự học rồi mượn thêm những cuốn sách mình cần về.

“Toán học cơ bản” với cô thực ra không có gì quá khó. Ban đầu, giáo sư già còn lo lắng rằng nền tảng của cô không vững, nếu không chú ý nghe giảng sẽ bị hụt kiến thức. Nhưng sau khi xem qua bài tập cô nộp, ông ấy không còn nhắc đến chuyện đó nữa.

Ở một diễn biến khác, giáo sư cầm bài giải chi tiết mà Vệ Thiêm Hỉ viết, mang đến Viện Nghiên cứu Toán học của Viện Hàn lâm Khoa học, nhờ ông bạn già là Trần Nhuận Chi xem qua.

Trần Nhuận Chi, người có địa vị vượt trội trong Viện Nghiên cứu Toán học, là đỉnh cao khó với tới trong giới toán học trong nước. Ông ấy dành nguyên một buổi chiều để kiểm tra bản thảo của Vệ Thiêm Hỉ, sau đó dứt khoát đưa ra kết luận:

“Hãy chuẩn bị gửi bài đến ‘Toán học học báo’. Viết lại một cách chính thức hơn, chú ý định dạng. Nếu kịp bản đầu năm thì tốt, còn không thì để vào trang đầu của bản thứ hai!”

Thông tin về việc luận văn của Vệ Thiêm Hỉ sắp được đăng trên Tạp chí Toán học do chính giáo sư già thông báo trong giờ học. Ý định ban đầu của ông ấy là khuyến khích sinh viên khoa Toán học tập Vệ Thiêm Hỉ, rèn luyện tư duy toán học và tinh thần nghiên cứu. Nhưng không ngờ, sự chú ý của đám sinh viên lại đi lệch hướng hoàn toàn.

Giáo sư nói: "Có thể công bố bài viết trên Tạp chí Toán học và giải quyết được vấn đề đang làm khó nhiều nhà nghiên cứu toán học hiện nay, đủ để chứng minh năng lực của Vệ Thiêm Hỉ. Khoa đã quyết định dành cho Vệ Thiêm Hỉ một số đặc quyền, chẳng hạn như được phép nghỉ học hoặc miễn học một số môn... Dĩ nhiên, những đặc quyền này có điều kiện. Vệ Thiêm Hỉ, nếu muốn miễn học một môn, em phải có thành quả nghiên cứu nhất định trong lĩnh vực của môn học đó, xuất bản một số lượng bài báo đạt tiêu chuẩn chất lượng tương đương với Tạp chí Toán học."

Vệ Thiêm Hỉ nghĩ đến bài toán mà Hạ Viễn giao và kế hoạch "cày sách" mà anh ta đã vạch ra cho cô. Có vẻ như việc đọc sách trong lớp, trong thư viện, hay trong ký túc xá chẳng khác nhau là bao. Vì thế, cô chỉ để lời của giáo sư lướt qua tai.

Giáo sư già thấy Vệ Thiêm Hỉ ngày nào cũng lên lớp đúng giờ, nộp bài tập đầy đủ thì trong lòng vui vẻ. Về việc mỗi khi vào lớp, Vệ Thiêm Hỉ lại cắm đầu làm việc riêng, ông ấy chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thậm chí, sau mỗi giờ giảng, giáo sư còn thích ghé qua chỗ ngồi của Vệ Thiêm Hỉ để xem cô đang đọc sách gì, nghiên cứu bài toán nào, và thi thoảng đưa ra vài lời gợi ý hoặc nhận xét. Nhìn thấy học trò của mình trưởng thành nhanh chóng, dù không liên quan nhiều đến sự chỉ bảo của ông ấy, giáo sư vẫn cảm thấy rất vui.

Tuy nhiên, với cách "cày sách" của Vệ Thiêm Hỉ, giáo sư không hoàn toàn tán thành. Giống như đa số, ông ấy cho rằng toán học cần viết nhiều, tính nhiều, luyện tập nhiều. Ông ấy đã bóng gió nhắc nhở Vệ Thiêm Hỉ vài lần. Sau khi thấy cô không còn chỉ cắm đầu vào sách mà chuyển sang lấy giấy trắng tinh ra viết các bài toán, ông ấy mãn nguyện vô cùng.

May

"Vừa học giỏi lại vừa khiêm tốn, đứa trẻ này nhất định sẽ thành công lớn!"

Chỉ cần nhìn quá trình giải bài của Vệ Thiêm Hỉ, hay đơn giản đứng trên bục giảng ngắm cô mỉm cười chứng minh các công thức, giáo sư đã cảm thấy đây là một sự thưởng thức tuyệt vời.

Cảm giác "năm tháng an yên" có lẽ chính là như thế.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 238: Chương 238



Sau giờ giảng, giáo sư thong thả bước đến chỗ Vệ Thiêm Hỉ, định cầm bản nháp của cô lên xem thử. Không ngờ, cô bất ngờ giữ chặt tập giấy, khiến ông ấy giật mình.

"Thiêm Hỉ, em làm gì thế…" Giáo sư vừa kinh ngạc vừa có chút không vui.

Vệ Thiêm Hỉ áy náy nói: "Thầy, xin lỗi. Đây là bài toán mà thầy Hạ ở Viện Nghiên cứu Hạt nhân nhờ em giải quyết. Có thể liên quan đến một số tài liệu cơ mật, không tiện cho thầy xem ạ."

Trong đầu giáo sư dấy lên sự tò mò lớn hơn. "Viện Nghiên cứu Hạt nhân? Thầy Hạ? Ý em là Hạ Viễn? Cậu ấy đưa bài toán đó cho em làm? Là bài toán sử dụng phương pháp toán học để tính toán ràng buộc hạt nhân?"

Vệ Thiêm Hỉ gật đầu. "Vâng, em đã làm hơn nửa tháng rồi."

"Thế nào? Em đã tìm được hướng giải chưa?"

Sự không vui trong lòng giáo sư lập tức tan biến. Khi trước, Hạ Viễn mang bài toán này đến Viện Nghiên cứu Toán học của Học viện Khoa học để nhờ hỗ trợ, ông ấy cũng từng tham gia. Ông ấy đã đề xuất vài cách giải quyết, nhưng mỗi lần thử đều rơi vào ngõ cụt.

Vệ Thiêm Hỉ chỉnh lại bản nháp của mình, nhìn những dòng chữ chỉnh sửa chi chít trên đó và dự định lát nữa sẽ chép lại toàn bộ quá trình một cách rõ ràng hơn. Mặc dù có tri thức toán học từ hành tinh Lobita làm nền tảng, nhưng cách giải quyết cụ thể cho từng bài toán vẫn cần cô tự tìm tòi. Tất nhiên, sẽ có lúc suy nghĩ lệch hướng và cần chỉnh sửa lại trong quá trình luận chứng.

"Em đã chứng minh được hơn một nửa. Em chia bài toán thành bốn giai đoạn nhỏ để giải quyết. Hiện tại em đã hoàn thành hai giai đoạn, giai đoạn ba cũng sắp xong rồi. Có lẽ cần thêm khoảng một tuần nữa để giải quyết triệt để vấn đề này."

Giáo sư đập tay xuống bàn. "Đến bài toán này em cũng giải quyết được, vậy còn đi học làm gì nữa? Nghe mấy thứ đơn giản này chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Em đến văn phòng của tôi trong tòa nhà Toán học mà làm việc. Ở đó yên tĩnh, không ai làm phiền. Hãy dồn hết sức lực để giải bài toán này. Nếu em chứng minh được bài toán, tôi sẽ đích thân xin một vị trí nghiên cứu viên tại Viện Toán học cho em và giới thiệu em gia nhập Hội Toán học quốc gia."

Vệ Thiêm Hỉ khéo léo từ chối: "Cảm ơn thầy, nhưng thầy Hạ đã nói sẽ đề cử em gia nhập Viện Nghiên cứu Hạt nhân rồi."

"Sao cơ? Thầy Hạ đề cử em vào Viện Nghiên cứu Hạt nhân?"

"Thật là lộn xộn! Em học toán, nghiên cứu toán, vào Viện Toán học mới đúng chứ, còn vào Viện Hạt nhân làm gì? Tôi sẽ nói với thầy của cậu ấy, bảo Hạ Viễn từ bỏ ý định này. Em phải đến Viện Toán học, nếu không, đó sẽ là tổn thất lớn cho viện và là sự lãng phí tài năng của em!"

Vệ Thiêm Hỉ lúng túng đáp: "...Dạ vâng."

May

Ngồi bên cạnh Vệ Thiêm Hỉ, Ngưu Yến đỏ mắt vì ghen tị. Cùng là sinh viên năm nhất, vì sao Vệ Thiêm Hỉ lại được giáo sư để ý, được làm quen với thầy ở Viện Nghiên cứu Hạt nhân, được người ta tranh giành, còn cô ấy thì phải nghe mấy thứ "đơn giản" đến phát chán?

Vì sao chứ?

Ngưu Yến không thể chấp nhận sự chênh lệch quá lớn này. Cô ấy lập tức đề nghị giáo sư: "Thưa thầy, thầy có thể giao cho em vài bài toán không ạ? Em ở cùng phòng với Vệ Thiêm Hỉ, nhìn bạn ấy chăm chỉ học tập, em thấy rất hổ thẹn, nên muốn cố gắng học hỏi theo bạn ấy."

Giáo sư, người đã gặp vô số sinh viên, làm sao không nhìn thấu tâm tư của Ngưu Yến?

Ông ấy từng để ý đến cô ấy, một sinh viên có thành tích Toán học ở kỳ thi đại học khá tốt nhưng lại không thể hiện tài năng nổi bật trong quá trình học. So với Vệ Thiêm Hỉ, hay thậm chí với nhiều sinh viên khác trong khoa, Ngưu Yến không có thiên phú bằng. Nếu không nhờ chăm chỉ, có lẽ cô ấy đã tụt lại phía sau từ lâu.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 239: Chương 239



Trước một sinh viên như Ngưu Yến, giáo sư có cảm xúc rất phức tạp. Ông ấy biết rằng với khả năng của cô ấy, rất khó để tiến xa trên con đường Toán học. Nhưng nhìn tinh thần học tập nghiêm túc của cô ấy, ông ấy lại cảm thấy đáng tiếc.

"Ngưu Yến, có ý chí cầu tiến là tốt. Nhưng học toán không thể quá cao xa. Nếu em muốn tiến bộ, hãy tự học hết các kiến thức trong sách Cơ sở Toán học và giải hết bài tập trong đó. Sau đó, tôi sẽ giao thêm bài cho em, được không?"

Nghe xong, Ngưu Yến hiểu rõ ẩn ý trong lời giáo sư. Tuy không vui nhưng cô ấy vẫn lễ phép đồng ý. Sau đó, cô ấy quay về tìm Vệ Thiêm Hỉ, nhờ bạn ra đề toán cho mình giải.

Vệ Thiêm Hỉ trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cô chẳng buồn đôi co với Ngưu Yến về những vấn đề này. Cô mở cuốn sổ tay của mình, lật ra một bài toán mà cô đã tích lũy được trong quá trình đọc sách, chỉ cho Ngưu Yến:

“Bài này nhé. Ban đầu tôi định tự giải, nhưng dạo gần đây bận bịu nên chưa làm được. Nếu cậu muốn thì cứ thử làm đi. Nếu không có hướng giải, cậu có thể tham khảo bài luận của Trần Nhuận Chi đăng trên trang đầu tạp chí Học Báo Toán Học số 27. Rất hữu ích đấy.”

Ngưu Yến khiêm tốn chép lại đề bài mà Vệ Thiêm Hỉ đưa, dù cô ấy hoàn toàn không hiểu nổi đề bài có ý nghĩa gì. Nhưng điều đó không ngăn cản được niềm mơ mộng của cô ấy về một tương lai tươi sáng.

May

Nếu cô ấy có thể giải được bài này, chẳng phải trình độ sẽ gần như ngang với Vệ Thiêm Hỉ sao?

Mang theo giấc mộng đẹp ấy, Ngưu Yến sau giờ học không ăn uống gì mà lập tức lao tới thư viện, mượn ngay số tạp chí mà Vệ Thiêm Hỉ nói. Cô ấy chuẩn bị thắp đèn làm việc xuyên đêm, quyết tâm chinh phục bài toán khó này.

Nhưng… khi lật đến bài luận mà Vệ Thiêm Hỉ nhắc đến, Ngưu Yến ngớ người.

Hàng loạt công thức liên tiếp hiện ra là sao đây?

Chẳng lẽ cô ấy đã học nhầm môn toán?

Tại sao không hiểu nổi một công thức nào, hơn nữa càng nhìn càng thấy buồn ngủ?

Ngưu Yến đành gục xuống bàn, hận đến mức suýt thổ huyết. Trong khi đó, hai cô bạn cùng phòng của cô ấy vẫn mải trò chuyện không ngừng.

Mạnh Quỳ hào hứng kể với Từ Hiểu Lan: “Hiểu Lan, hôm nay tôi thấy chàng tài tử khoa văn của trường mình đấy, Bạch Dương! Mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng cũng chỉ ngang tuổi chị Ngưu thôi!”

“Cậu biết không, Bạch Dương vốn là người thủ đô. Trước đây, trong phong trào lên núi xuống làng, anh ấy về nông thôn hỗ trợ xây dựng. Năm ngoái thi đại học, anh ấy lại trở về thủ đô. Trông anh ấy thật sự rất đẹp trai, vừa điềm đạm, chín chắn, lại trẻ trung. Tôi đoán chắc tầm ba mươi tuổi, nhưng nhìn mặt thì vẫn rất non. Bài thơ Hối anh ấy đăng trên Tinh Tinh Thi San năm đó, tôi thuộc lòng luôn rồi!”

Từ Hiểu Lan phấn khích: “Có phải bài thơ với câu ‘Tất cả chỉ là hư vô và định mệnh, tất cả chỉ là mây khói thoáng qua’ không? Tôi thích nhất là bài Con đường quay đầu anh ấy viết. Đúng là thơ của thần tiên, chỉ vài chục dòng mà đọc khiến người ta thắt lòng, như đang bước lên mép vực sâu vậy.”

“Khi ôn thi đại học, thầy dạy ngữ văn của chúng tôi từng phân tích bài thơ đó. Thầy nói bài thơ thể hiện sự do dự và trăn trở của tác giả giữa việc quay đầu hay tiến về phía trước. Sau những biến động tâm lý trồi sụt ấy, anh ấy kết lại bằng câu ‘Con đường ở dưới chân, hướng về phía xa’, làm cả bài thơ thăng hoa.”

“Cậu nói anh ấy đẹp trai lắm hả? Mai dẫn tôi đi ngắm trộm anh ấy nhé. Anh ấy là nhà thơ hiện đại mà tôi yêu thích nhất. Trong mười năm qua, anh ấy đã đăng hàng chục bài thơ trên Tinh Tinh Thi San, bài nào cũng là bảo vật trong tim tôi!”

Vệ Thiêm Hỉ đang cặm cụi giải toán bỗng ngừng tay, cô hỏi Mạnh Quỳ và Từ Hiểu Lan:

“Nhà thơ mà các cậu nói tên gì cơ?”

“Bạch Dương! Bạch trong bạch nhật, Dương trong dương liễu! Sao, Thiêm Hỉ, cái tên này nghe hay không? Tôi thật không hiểu sao cha mẹ người ta lại đặt được cái tên tinh tế thế. Nghe tên đã thấy người chắc chắn cẩn trọng. Chứ như mẹ tôi, chỉ biết đặt tên theo hoa lá, nào là Lan, Trúc, Mai, Cúc… ép cả mấy anh chị em chúng tôi thành Tứ quân tử. Hiểu Lan, Hiểu Trúc, Hiểu Mai, Hiểu Cúc...” Từ Hiểu Lan nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back