Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 220: Chương 220



Cô nghiêm túc nhớ lại các môn thi và nội dung của kỳ thi đại học năm đầu tiên, rồi lập ra một kế hoạch học tập chi tiết, bài bản.

Quá trình ôn tập được chia làm năm giai đoạn. Giai đoạn đầu là củng cố nền tảng kiến thức cấp ba. Giai đoạn hai tập trung vào kỹ năng giải đề nhanh và chính xác. Giai đoạn ba là làm quen trước với các môn học trong ngành mà mình mơ ước, để chuẩn bị tốt hơn khi vào đại học và phòng trừ những câu hỏi vượt ngoài chương trình. Giai đoạn bốn là ôn lại nền tảng kiến thức cấp ba, loại bỏ các điểm dễ sai sót và thường mất điểm. Cuối cùng, giai đoạn năm là nâng cao toàn diện năng lực thi cử.

Theo tiến độ ôn thi mà Thiêm Hỉ đã đề ra, cả nhà chậm rãi đi từng bước. Đến khi tám anh chị em nhà họ Vệ hoàn thành năm vòng ôn tập, mùa đông năm 1977 đã đến.

May

Tin tức về việc khôi phục kỳ thi đại học được công bố vào tháng Mười, lập tức khiến toàn bộ giới trí thức trong cả nước sôi sục. Đặc biệt, chính sách ưu ái dành cho thế hệ học sinh bị lỡ mất cơ hội thi đại học trước đây càng làm số lượng người đăng ký thi tăng vọt.

Mười năm hỗn loạn, cả thầy lẫn trò đều xa lạ với kỳ thi này. Ngoài những cuốn sách giáo khoa được lén giữ lại và chưa bị đốt, gần như không thể tìm thấy tài liệu học tập nào khác. Đa số mọi người cố gắng hết sức để lục tìm các bộ đề cũ từ mười năm trước. Một số giáo viên có trách nhiệm, gạt bỏ hiềm khích với học sinh, vắt óc soạn thảo tài liệu ôn thi, chỉ mong học sinh của mình có thể tiến xa hơn, mở mang tầm nhìn với thế giới rộng lớn.

Trường học dành cho con em cán bộ may mắn giữ lại được tài liệu tương đối đầy đủ. Các thầy cô tập hợp những học sinh đã tốt nghiệp trong những năm qua, phát cho mỗi người vài bộ đề thi được in dầu bằng bàn khắc thép. Họ mang tài liệu này về nhà ôn tập cẩn thận. Nhiều công nhân trong xưởng xà phòng ban ngày làm việc quần quật, tối đến lại thắt bím, ngồi học nghiêm túc.

Thoáng chốc đã đến ngày thi đại học. Tám anh chị em nhà họ Vệ đều bước vào phòng thi. Ban đầu họ cũng có chút căng thẳng, vì đây là kỳ thi định đoạt vận mệnh mỗi người. Nhưng khi nhận được đề thi, sự lo lắng liền tan biến.

“Sao đề lại dễ thế này?”

“Thật sự là đề thi đại học sao? Không phải nhầm thành đề thi tốt nghiệp cấp hai chứ?”

Sau khi thi xong, trong khi mọi người đang háo hức đối chiếu đáp án, tám anh chị em nhà họ Vệ lại băn khoăn liệu có phải mình nhận nhầm đề thi hay không. Chỉ đến khi nghe người khác nói rằng đề bài giống hệt những gì mình làm, họ mới yên tâm.

Có người biết rằng tám anh chị em nhà họ Vệ từ nhỏ đã học rất giỏi, liền mang đáp án của mình đến để so sánh. Trước khi so, người này tự tin rằng mình có thể đỗ vào một trường đại học hệ chính quy. Nhưng sau khi đối chiếu, anh ta cảm thấy bản thân thậm chí không đủ điểm vào cao đẳng.

Sai, sai, toàn bộ đều sai! Những câu mình chắc chắn làm đúng cũng sai, còn những câu không chắc chắn lại sai thê thảm.

So đáp án với người khác, còn có thể nuôi chút hy vọng rằng mình đúng, người khác sai. Nhưng khi so với tám anh chị em nhà họ Vệ, không có gì phải bàn cãi. Vừa phát hiện khác đáp án, tám người đã nhanh chóng trình bày rõ ràng cách giải chi tiết, làm sáng tỏ mọi khúc mắc, gần như là tuyên án "tử" cho những câu trả lời sai. Nhiều người còn chưa chờ công bố điểm đã hoàn toàn suy sụp tinh thần.

Tám anh chị em nhà họ Vệ không chỉ áp đảo các thí sinh khác ở trường thi mà khi về nhà còn tự tổ chức một buổi họp sửa bài, ghi lại toàn bộ quá trình giải từng câu hỏi dựa trên trí nhớ. Mỗi người đều mắc vài lỗi nhỏ, nhưng không nhiều. Việc đỗ đại học chính quy hoàn toàn nằm trong tầm tay.

Vì sinh viên trúng tuyển sẽ nhập học vào mùa xuân năm sau, tốc độ chấm thi và công bố kết quả rất nhanh, như tên lửa phóng thẳng. Từ khi kỳ thi kết thúc đến lúc nộp nguyện vọng và nhận giấy báo trúng tuyển chỉ diễn ra trong chớp mắt.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 221: Chương 221



Khi Vệ Thiêm Hỉ đón sinh nhật 16 tuổi, giấy báo trúng tuyển đã về đến nhà.

Tám anh chị em nhà họ Vệ như đã bàn tính trước, tất cả đều đỗ vào các trường đại học tại thủ đô.

Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, hai anh em sinh đôi, lần lượt thi đỗ hai trường đại học hàng đầu về khai thác khoáng sản và địa chất. Vệ Đông Chinh và Vệ Thiêm Hỉ cùng đỗ Đại học Thủ đô. Vệ Tây Chinh vào trường Đại học Ngoại ngữ. Vệ Đông Minh và Vệ Tây Minh, hai anh em song sinh khác, cùng vào đại học hàng đầu về nông nghiệp. So với bảy người này, trường của Vệ Quang Minh có vẻ khiêm tốn hơn, cậu đỗ vào Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô.

Tám anh chị em, tương lai rực rỡ.

Bà cụ Vệ nhìn đàn cháu giỏi giang, lòng tràn đầy niềm vui. Bà cụ bảo Vệ Quốc Kiện đạp xe lên Dung Thành mua một túi kẹo lớn, mỗi ngày mang theo hai túi đầy, gặp ai cũng chia kẹo.

Người khác hỏi:

“Bà cụ Vệ, nhà bà có việc vui gì mà trông bà phấn khởi thế này?”

Bà cụ liền hào hứng kể tên các trường đại học mà tám đứa cháu thi đỗ, như đọc thực đơn món ăn, nhận được không ít lời khen ngợi, thật lòng có, giả tạo cũng có, thậm chí là ghen tỵ.

Chỉ trong vài ngày, chuyện tám anh chị em nhà họ Vệ đỗ đại học danh giá lan khắp khu tập thể quân đội. Bà cụ Vệ càng thêm rạng rỡ, gặp ai cũng cười vui vẻ.

Có người thấy tương lai sáng lạn của bảy anh em trai nhà họ Vệ, liền gợi ý giới thiệu con gái hoặc cháu gái của mình, dò hỏi bà cụ:

“Bà cụ Vệ này, mấy đứa cháu trai của bà cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Bà có yêu cầu gì với cháu dâu không? Người tháo vát, siêng năng được không?”

Bà cụ Vệ là người tinh tường, những ý đồ của họ làm sao bà không hiểu. Nhưng với tương lai sáng sủa của đàn cháu, bà cụ không vội vàng quyết định.

Dù không ưng ý, bà cụ cũng không nói thẳng. Bà cụ suy nghĩ kỹ, nghĩ ra một cách từ chối khéo léo:

“Giới trẻ bây giờ đều thích tìm hiểu, yêu đương tự do. Tôi già rồi, làm sao dám làm chủ thay chúng? Cứ để chúng tự chọn đi. Tôi nghĩ tụi nhỏ chắc sẽ tìm người hợp tính. Biết đâu còn gặp được ở trường đại học? Những người học cùng trường thường có nhiều điểm chung. Còn nếu chênh lệch trình độ văn hóa, thì khó mà nói chuyện hợp ý, chẳng khác nào gà nói chuyện với vịt, làm sao sống chung lâu dài?”

Nghe xong, những người muốn làm thông gia đành câm nín. Con gái nhà họ dù sao cũng tốt, cũng thi đỗ cao đẳng, nhưng so với bảy chàng trai tài giỏi kia, trường học của họ chẳng đáng nhắc đến.

Có người sau lưng nói rằng bà cụ Vệ kén chọn, khi phát đạt thì coi thường hàng xóm cũ. Nhưng bà cụ chẳng bận tâm. Nếu bà cụ quan tâm những lời đó, bà cụ đã không sống vui khỏe đến vậy, đã chẳng còn tinh thần tươi trẻ, đi lại nhanh nhẹn ở tuổi ngoài sáu mươi.

Trước đây sức khỏe bà cụ không tốt, mang nhiều bệnh tật. Nhưng nhờ Vệ Thiêm Hỉ chăm sóc, bà cụ đã hồi phục nhiều, cơ thể dẻo dai hơn, da dẻ hồng hào, nếp nhăn cũng mờ đi.

Sau khi tự hào khoe ở khu tập thể, bà cụ vẫn chưa thỏa mãn. Bà cụ gọi điện về thôn Đầu Đạo Câu, lần này người nghe máy vẫn là Từ Đại Côn. Trong niềm vui tràn trề, bà cụ không còn khó chịu với ông ta nữa. Bà cụ nhờ ông ta gọi Tôn Nhị Anh đến, để khoe một phen về tài năng của các cháu mình.

Cháu trai của Tôn Nhị Anh, Diệp Minh Thiên, cũng vừa thi đại học xong. Nhưng vì không có ai kèm cặp ôn luyện, cậu ấy chỉ đỗ vào một trường cao đẳng. Nếu là người khác, thấy cháu mình thua kém cháu nhà người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy không vui trong lòng. Thế nhưng Tôn Nhị Anh thì không. Bà cụ thực lòng mừng cho bà cụ Vệ, lại còn hết lời ca ngợi, khiến bà cụ Vệ cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.

May

Tôn Nhị Anh nói với bà cụ Vệ:

"Chị à, chị rời thôn Đầu Đạo Câu hơn mười năm nay, sao không nghĩ đến việc quay về thăm một lần? Thôn mình giờ thay đổi nhiều lắm. Cửa hàng mậu dịch mở ngay trong làng, muốn mua gì cũng chẳng cần phải lên huyện nữa. Cả làng giờ có đến sáu, bảy hộ sắm được xe đạp rồi đấy. Chị nói xem, có phải đổi khác nhiều không?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 222: Chương 222



Bà cụ Vệ chưa kịp nghĩ ngợi gì đã buột miệng khoe luôn:

"Hả? Cả cái làng to thế mà mới có sáu, bảy hộ mua được xe đạp thôi sao? Nhà chị có bốn, năm chiếc rồi, giờ chẳng ai thèm đi, để đấy bụi bám đầy. Thật là phí của giời!"

Rồi bà cụ tiếp lời với vẻ tự hào:

"Nhưng đúng là bọn trẻ thời nay biết hưởng thụ thật. Nhà chị chẳng phải trước đây đầu tư kỹ thuật vào xưởng sản xuất xà phòng đó sao? Chính là loại xà phòng Quân Trung Lục Hoa mà lần trước em khen tốt đấy. Xưởng mua mấy chiếc xe tải nhỏ để chở hàng, tám đứa cháu nhà chị đều học lái hết rồi. Giờ từ đây đi Dung Thành đạp xe chỉ mất một tiếng rưỡi thôi, thế mà chúng nó nhất định phải lái xe, em bảo có lười không?"

Tôn Nhị Anh nghe mà sửng sốt:

"???"

Dẫu có lòng rộng rãi, lần này bà cũng thấy khó chịu đến mức chua xót:

"Chị, chị không phải đang lừa em chứ? Xe đạp đắt như thế, cái tính ki cóp của chị, sao nỡ để xe đạp phủ bụi?"

"Có gì mà lừa! Lâu ngày chị em mình không gặp, hay thế này đi, chị xin phép đội sản xuất một tờ giấy giới thiệu thăm thân, em dẫn lão Diệp và bọn trẻ đến Dung Thành chơi một chuyến. Lên ga mua vé tàu thẳng đến Dung Thành, ngồi một ngày một đêm là đến. Mua vé xong thì gọi cho chị, chị bảo Đông Chinh lái xe đến đón."

"À, Nhị Anh này, em cũng lớn tuổi rồi, đừng tiết kiệm làm gì mà mua vé cứng nhé. Ghế ngồi cứng vừa chật vừa không thoải mái, hành người lắm. Cứ mua vé giường nằm đi, người ít mà sạch sẽ, tối nằm ngủ được, chỉ một ngày là tới nơi thôi."

Tôn Nhị Anh im lặng hồi lâu. Đến mức bà cụ Vệ tưởng đường dây điện thoại gặp trục trặc thì bỗng bà cất lời, giọng điệu có chút xa lạ:

"Chị, cuộc sống của chị đúng là ngày càng sung túc thật đấy. Em sẽ dẫn bọn trẻ qua, nhưng giường nằm thì thôi. Nhà em, Diệp Tử muốn mua xe đạp, cả nhà tích cóp mãi mà vẫn chưa đủ..."

Bà cụ Vệ nghe vậy mà sững sờ:

"Mười mấy năm rồi, mà nhà em còn chưa đủ tiền mua xe đạp sao? Nhị Anh, em làm ăn kiểu gì thế? Nhà chị giờ mua mấy căn nhà liền kề rồi. Em biết đấy, cháu chị đông, phải mua nhiều nhà để bọn nó cưới vợ còn có chỗ mà ở."

"Thôi, em dẫn cả nhà qua đây đi, hoặc không thì chuyển hẳn đến đây cũng được. Đám phụ nữ làm trong xưởng xà phòng ở đây, mỗi năm kiếm được cũng đủ mua mấy chiếc xe đạp rồi. Nhà em mấy năm nay rốt cuộc làm gì thế? Thế mà còn bảo là sống tốt hơn?"

"Nhị Anh, con người phải có tầm nhìn xa, đừng dễ dàng thỏa mãn quá. Chị nghe mà cũng sốt ruột thay cho em." Bà cụ Vệ nói đầy vẻ nghiêm túc.

Sau khi cúp máy, Tôn Nhị Anh lập tức ép Diệp Tử ra xin nghỉ ở lâm trường, sáng hôm sau cả nhà mua vé tàu lên đường đến Dung Thành.

Mặc dù những lời bà cụ Vệ nói, Tôn Nhị Anh chỉ tin bảy phần, nhưng chỉ cần bảy phần đó là đủ để bà cụ ghen tị đến mức toàn thân toát ra khí chua rồi.

May

Tôn Nhị Anh ban đầu dự định cả nhà sẽ cùng đi, nhưng ông cụ Diệp lại không yên tâm với mảnh ruộng của nhà mình, nên ông cụ không định đi theo. Diệp Tử thì được bà cụ Vệ đích thân gọi tên muốn dẫn đi Dung Thành để mở mang tầm mắt, không thể không đưa theo. Cậu cháu trai cưng Diệp Minh Thiên sắp vào đại học, nhưng trước nay chưa từng ra khỏi làng, nên Tôn Nhị Anh cũng muốn đưa cậu ấy đi để trải nghiệm thế giới bên ngoài. Vậy vấn đề là ai sẽ ở lại nấu cơm cho ông cụ Diệp?

Để lại mẹ của Diệp Minh Thiên sao? Tôn Nhị Anh cảm thấy điều đó không hợp lý. Cả nhà đi hết, chỉ để lại con dâu và cha chồng ở nhà thì không ổn. Nhà mình tuy sống ngay thẳng, nhưng miệng lưỡi thiên hạ đâu biết điều đó. Chỉ vài ngày thôi cũng đủ để người ta thêu dệt nên đủ loại lời đồn ác ý.

Sau một hồi đắn đo không ra giải pháp, Tôn Nhị Anh cắn răng, nhờ đội trưởng đại đội sản xuất viết cho một lá thư giới thiệu, ép ông cụ Diệp phải lên tàu cùng cả nhà.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 223: Chương 223



Nhà Tôn Nhị Anh vừa rời đi, đã có lời đồn từ đại đội sản xuất lan ra. Mọi người đều nói rằng Tôn Nhị Anh nhờ phước chị ruột nên cả nhà sẽ không quay về thôn Đầu Đạo Câu nữa. Có người bảo chính Tôn Nhị Anh thừa nhận điều đó, cũng có kẻ đồn rằng tin này từ miệng cháu trai nhỏ nhà họ Vệ – Diệp Minh Thiên. Lời đồn càng ngày càng chi tiết, cuối cùng đội trưởng đại đội sản xuất phải đứng ra đính chính.

“Hộ khẩu vẫn ở thôn Đầu Đạo Câu, đi đâu mà chuyển được? Người ta chỉ đi thăm người thân thôi. Chị em ruột thịt, tình cảm tốt như vậy, hơn mười năm không gặp, tâm sự với nhau thì có làm sao? Đúng là mấy cái miệng dài, nghe gió thổi đã bảo mưa!”

Đội trưởng đại đội sản xuất – Tôn Đống Lương – không ngờ rằng dưới sự dẫn dắt của Tôn Nhị Anh, nhà họ Diệp chẳng mấy chốc sẽ dùng hành động thực tế để khiến ông ta bẽ mặt.

Tôn Nhị Anh tuy tiếc tiền vé giường nằm trên tàu, nhưng đó là lời bà cụ Vệ căn dặn, nên bà cụ đành cắn răng mua vé. Cả gia đình cùng nhau lên đường về phía Nam.

Con tàu chạy từ Bắc vào Nam, đi qua những vùng đất cằn cỗi đầy gió cát để đến nơi cây xanh bạt ngàn, qua những vùng hoang vu nghèo khó để đến nơi non nước hữu tình. Những người nhà họ Diệp, vốn chưa từng rời quê xa, không khỏi kinh ngạc trước cảnh sắc khác biệt.

Khi tàu dừng ở ga Dung Thành, cả nhà họ Diệp giống như những người lần đầu vào thành phố. Họ hít thở bầu không khí ẩm ướt sau cơn mưa ở Dung Thành, ngửi hương thơm thoang thoảng từ xa, lắng nghe tiếng chim ríu rít. Tôn Nhị Anh khẽ nói với ông cụ Diệp, “Đây thật sự là mùa đông sao? Sao tôi mặc áo bông mà thấy nóng vậy?”

Ông cụ Diệp lấy ống điếu ra hút một hơi, “Dung Thành ở miền Nam, mùa đông ở miền Nam không lạnh. Bà nhìn xem, nước trên đất này đâu có đóng băng. Ở thôn Đầu Đạo Câu nhà mình, sớm đã đông cứng như đá rồi. Với lại hoa cỏ, cây cối ở đây vẫn xanh mơn mởn.”

Tôn Nhị Anh gật gù, “Chả trách chị tôi đến đây rồi không muốn về. Nếu là tôi, tôi cũng không muốn. Chỗ này tốt quá. So với Dung Thành, Đầu Đạo Câu nhà mình đúng là một góc núi xa xôi heo hút.”

Ông cụ Diệp im lặng, mặt mày cau lại đầy suy tư. Nếu ông cụ có khả năng, ông cụ cũng muốn để con cái mình được an cư lạc nghiệp ở một nơi như Dung Thành.

Năm đó, khi rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu, Vệ Quốc Kiện đã ngoài mười tuổi. Vì thế khi nhìn thấy gia đình Tôn Nhị Anh bước xuống tàu, anh ấy lập tức từ trong xe bước ra, vẫy tay gọi to, “Bà dì hai, cháu ở đây!” Câu nói ấy được anh ấy dùng giọng quê nhà gọi lên.

Giọng quê quen thuộc lập tức thu hút sự chú ý của Tôn Nhị Anh. Bà cụ nheo mắt nhìn kỹ Vệ Quốc Kiện hồi lâu mới nhận ra, “Là Quốc Kiện sao? Con trai lớn nhà Đại Trụ phải không? Mười mấy năm không gặp, cháu lớn thế này rồi à, còn cao hơn chú Diệp Tử của cháu cả một cái đầu!”

“Bà dì hai, là cháu đây. Bà còn nhớ cháu cơ đấy!” Vệ Quốc Kiện nhanh tay nhanh chân chuyển đồ đạc của nhà họ Diệp lên thùng xe phía sau, rồi để Tôn Nhị Anh ngồi ghế phụ, những người còn lại ngồi chen chúc ở hàng ghế sau. Xe lăn bánh thẳng tiến về khu nhà liên kế.

Nhìn qua cửa sổ xe, mắt ai nấy đều sáng rực vì thích thú.

Khi xe dừng dưới khu nhà liên kề, Tôn Nhị Anh vừa bước xuống, bà cụ Vệ đang cầm kéo cắt tỉa giàn nho trong sân. Nghe thấy tiếng xe, bà cụ nhanh tay hơn một chút rồi gọi vào trong nhà, “Nhóc Hỉ, ra đón bà dì, ông dượng, chú Diệp Tử, thím Diệp Tử và em họ nhỏ của con đi!”

May

Một cô bé tóc tết hai b.í.m từ trong nhà chạy ra. Vừa nhìn thấy, cô đã ngọt ngào chào, “Bà dì hai, bà đến rồi ạ?”

Tôn Nhị Anh cố gắng tìm lại bóng dáng cô bé nhỏ năm xưa trên người Vệ Thiêm Hỉ, nhưng không sao nhận ra, bèn liên tục khen, “Nhóc Hỉ à, càng lớn càng xinh. Ngày trước mặt còn phúng phính, bà dì hai bế cháu cứ như ôm một cục bột trắng. Giờ lớn thế này rồi, cháu còn nhớ bà dì không?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 224: Chương 224



“Nhớ chứ, nhớ chứ! Chú Diệp Tử giờ còn kiếm được hạt óc chó không ạ? Ở Dung Thành cũng có bán, nhưng không ngon bằng óc chó rừng chú hái được hồi đó. Cháu ăn bao nhiêu óc chó nhà bà dì!” Vệ Thiêm Hỉ cố ý trêu vậy.

Tôn Nhị Anh bật cười, “Con bé này, còn nhớ cả óc chó cơ! Có chứ, lần này bà mang hẳn một bao tải đây. Diệp Tử, mau lấy óc chó ra cho nhóc Hỉ. Con bé còn thèm ăn óc chó nhà mình này. Bấy nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ. Nhưng mà, đúng là óc chó nhà mình ngon thật. Nhóc Hỉ, lần sau thèm ăn cứ gọi điện cho bà. Bà gửi qua cho.”

May

Vệ Thiêm Hỉ chỉ nói đùa vậy thôi, chứ không thực sự thèm óc chó. Nhưng nhờ câu chuyện ấy, mọi người lập tức thấy thân thiết hơn. Nếu không, dù có là họ hàng, hơn mười năm không gặp cũng dễ xa cách.

Bà cụ Vệ đặt kéo lên bàn đá dưới giàn nho rồi bước tới cầm tay Tôn Nhị Anh, liếc nhẹ Vệ Thiêm Hỉ, “Sắp vào đại học rồi mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn…”

Mọi người tự nhiên trò chuyện, bà cụ Vệ dẫn nhà họ Diệp vào trong tham quan từ bếp đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến phòng khách, khiến Tôn Nhị Anh nhìn mãi mà mắt không rời. “Chị, chị dọn đến đây là được ở ngôi nhà tốt thế này sao?”

“Đúng vậy. Trước khi chuyển đến, Đại Trụ đã mua sẵn rồi. Hôm chuyển tới là vào ở ngay. Nhưng mà, ở lâu rồi nhà cũng cũ đi. Trước đây còn đẹp hơn bây giờ nhiều.”

Bà cụ Vệ lấy ra một chùm chìa khóa lớn từ ngăn kéo, nói với Tôn Nhị Anh, “Nhị Anh, nhà xa xôi đến đây không dễ dàng gì. Ở lại lâu thêm rồi hẵng về. Chỗ ở của mấy người tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, là căn nhà ở sân bên cạnh. Tôi dẫn mọi người qua xem.”

Tôn Nhị Anh sững người, “Sân bên cạnh? Chị mua mấy căn nhà lận? Căn này lớn thế còn chưa đủ sao?”

“Chuyện dài lắm, từ từ chị kể.”

Bà cụ Vệ dẫn Tôn Nhị Anh băng qua mảnh vườn trồng đầy đậu đũa, vén một lớp dây thường xuân, để lộ một cánh cổng nhỏ. Qua cổng là một sân lớn với căn nhà hai tầng kiểu Tây, nhìn chung không khác gì mấy so với nhà bà cụ Vệ, nhưng sân vườn thì khác biệt rõ rệt.

Trong sân này có một cái ao nhỏ, ban đầu chắc là chỗ nuôi cá của chủ nhà trước, nhưng bà cụ Vệ đã cải tạo thành nơi nuôi vịt. Bà cụ dựng một hàng rào nhỏ bằng rơm rạ quanh ao, bên trong thả hơn chục con vịt mập mạp và một vài con ngỗng trắng lớn.

Vì sân này bình thường ít có người lui tới, bà cụ Vệ cũng chẳng để tâm đến chuyện đẹp hay không, liền trồng lúa mì lên khắp mọi chỗ đất trống. Giờ đây, lúa mì đông đã nảy mầm xanh non, nhìn qua một lượt là thấy màu xanh mướt tràn ngập, khiến lòng người thoải mái vô cùng.

Bà cụ bước dọc con đường lát đá nhỏ tiến đến ngôi nhà kiểu Tây hai tầng, lấy chìa khóa mở cửa. Bà cụ kéo từ tủ giày màu đỏ thẫm ra mấy đôi dép vải, đặt trước cửa, rồi tự mình thay một đôi. Sau đó, bà cụ nhắc nhở:

"Nhị Anh, các cháu, thay dép đi, đây là dép mấy hôm trước Quốc Kiện mua mới ở Dung Thành. Nhớ nhé, ở trong nhà thì mang dép này, đất đỡ bị bẩn. Còn nếu ra ngoài thì thay giày thường ngày của mình. Gạch lát trong nhà này sáng bóng thế, chỉ cần bẩn một chút thôi cũng thấy khó chịu, muốn dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài thì ba ngày chưa chắc xong đâu."

Ánh mắt của Tôn Nhị Anh dừng lại trên đôi tất màu hồng mận của bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh ngẩn ngơ nhìn một lúc rồi thốt lên:

"Chị, chị ơi, tất của chị đẹp quá, mua ở đâu vậy?"

"Ở tòa nhà lao động Dung Thành, một đôi một đồng hai hào, làm từ bông, đi thoải mái lắm. Nhưng không bền lắm, đi ba tháng là rách, cũng may giá không đắt, cả năm cũng chỉ tốn năm sáu đồng thôi."

Bà cụ Vệ không thấy một đồng hai cho một đôi tất là đắt. Đừng nói gì khác, công nhân xưởng xà phòng của bà cụ mỗi tháng còn kiếm được hơn ba mươi đồng cơ mà!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 225: Chương 225



Nhưng khi Tôn Nhị Anh nghe, bà cụ lại thấy khó chịu trong lòng. Bà cụ sợ mình làm bẩn sàn nhà, bị chị gái mắng nên nhanh chóng cởi giày. Nhưng chẳng ngờ ngón chân cái với cái lỗ thủng to tướng trên tất lại lộ ra. Bà cụ vội vàng xỏ dép vào, ngượng ngùng nói:

"Chị, cho em mượn bộ kim chỉ nhà chị một chút, tất em rách rồi, em phải vá lại."

"Vá cái gì mà vá? Nhà chị còn nhiều tất mới chưa mang đây, nào hồng mận, nào vàng bò, nào xanh trời, lát nữa chị lấy mỗi loại một đôi cho em. Lần trước Quốc Khang lãnh lương, nó mua hẳn một túi tất về cho chị, chắc cả đời chị cũng không dùng hết được. Chị thay tất mỗi ngày một màu, cả tuần chẳng lặp lại đôi nào."

Tôn Nhị Anh nghe vậy thì sững người, giọng đầy kinh ngạc:

"Chị, chị xài hoang phí vậy làm gì? Tất mua nhiều thế là tấm lòng của Quốc Khang, chị không chê là được. Nhưng chị có thể cho bốn cô con dâu chị dùng chung mà!"

May

"Họ nào thèm tất của chị, chê là tất của người già. Họ thích mấy màu mốt như nâu cà phê, trắng ngà, thích tất có hoa văn nữa kìa. Đến nhóc Hỉ còn chẳng chịu mang tất của chị, nó chỉ thích tất trắng thôi. Tất của em vá làm gì, chị cho luôn mười đôi, không sợ chật đâu."

Tôn Nhị Anh im lặng hồi lâu, rồi nói:

"Chị, nhà chị làm ăn kiểu gì thế? Trước kia nhà mình với nhà chị đâu có khác biệt gì nhiều, sao dọn về đây lại giàu nứt đố đổ vách thế? Đừng nói đâu xa, cái nhà này thôi, người ta làm quần quật cả đời cũng chẳng có nổi, mà nhà chị mua liền hai cái? Chỉ em cách làm giàu đi, giúp đỡ Diệp Tử nhà em chút."

"Thì có gì đâu. Chị từng nói rồi mà, cái xưởng xà phòng hiệu ‘Quân Trung Lục Hoa’ là nhà chị góp vốn bằng kỹ thuật, mỗi năm chia cổ tức cũng kha khá. Mấy năm trước bộ đội cần tiền mặt, họ lấy mấy căn nhà này để bù vào khoản chia lợi nhuận."

"Em nói sai rồi, không phải hai căn đâu, dãy nhà trước mặt này đều là của nhà chị. Nhưng giờ nhà chị chưa dùng hết, đợi Quốc Kiện, Quốc Khang và cả bảy anh em bọn nó cưới vợ xong thì mới tới lượt."

Bà cụ nghĩ đến cảnh mỗi mùa thu phải quét lá khô của cả dãy nhà là đau lưng nhức mỏi.

Bà cụ Vệ thấy đau lưng, còn Tôn Nhị Anh thì thấy chua xót trong lòng.

Người so với người, chỉ tổ tức chết!

Tôn Nhị Anh không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn cố ý lái sang chuyện khác:

"Sao không thấy Nhị Trụ và Lan Tử đâu cả? Lúc nãy qua chỗ nhà cũ của chị cũng không gặp, họ đi mua đồ à?"

"Mua cái gì mà mua? Họ đi làm hết rồi! Lan Tử, Xuân Nha và Thúy Phân giờ đang làm đầu bếp chính ở bếp ăn tập thể của bộ đội. Còn Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ trước kia nuôi gia súc trong doanh trại, giờ xưởng xà phòng thiếu người, ba anh em nó cũng về đó làm cả."

"Anh em chúng nó không có học hành gì, nhưng chịu khó, giờ đều lên làm tổ trưởng, mỗi tháng kiếm cả trăm đồng, không vấn đề gì. Đại Nha giờ làm chủ nhiệm xưởng, đầu óc nó nhanh nhạy, giúp đỡ ba anh em Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, nuôi cả nhà không thiếu thốn gì."

Tôn Nhị Anh nghe mà chua đến ê răng, bà cụ đoán nếu nghe tiếp chắc sẽ thành cả bình giấm.

"Đúng rồi, Nhị Anh, em tính thế nào đây? Hay là cả nhà em chuyển về Dung Thành đi, chị em mình giúp đỡ nhau, bọn nhỏ nhà em với nhà chị cũng qua lại hỗ trợ nhau. Diệp Tử và vợ nó vào xưởng xà phòng làm, mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được trăm đồng, ăn uống chẳng phải lo."

"Mấy năm nay xưởng làm ăn tốt, tiền lương năm sau cao hơn năm trước, chừng hai ba năm nữa chắc lên ba bốn trăm. Em nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý thì về làm hộ khẩu, chị sắp xếp chỗ ở cho. Muốn mua một căn nhà nhỏ liền kề cũng được, tiền cứ thiếu nợ chị, từ từ trả, không cần gấp."

Tôn Nhị Anh động lòng, quay sang nhìn ông cụ Diệp. Chuyện lớn thế này vẫn phải để ông cụ quyết.

Ông cụ rít hai hơi thuốc lào rồi nói:

"Phiền gia đình bên chị quá…"

"Phiền cái gì mà phiền! Người một nhà, đừng nói chuyện khách sáo! Lão Diệp, chị hiểu cậu mà, đồng ý là đồng ý, không đồng ý thì đã chối ngay rồi. Chuyển về đây đi, tôi bảo Đại Trụ lo việc hộ khẩu, đưa cả nhà rời thôn Đầu Đạo Câu, nhập vào Dung Thành!"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 226: Chương 226



Ông cụ cười hề hề:

"Vậy em không khách sáo nữa. Dung Thành đúng là tốt hơn Đầu Đạo Câu gấp mấy trăm lần. Chuyển đi, qua tiết Thanh Minh thì dọn, không quay về nữa. Nhà cửa gì đó bán hết, đến Thanh Minh thì lên mộ thưa với tổ tiên, bảo con cháu bất hiếu, phải ra ngoài lập nghiệp, mong họ thông cảm. Sau này có dịp thì về đốt ít giấy tiền, không thì nhờ họ chịu khó chạy qua bên này, chúng ta đốt ở Dung Thành."

"Được, cậu nhớ thưa giúp chị với phần mộ của anh rể và tổ tiên nhà họ Vệ. Mấy đứa nhỏ đều có tương lai, chắc họ không trách đâu. Ngày lễ ngày Tết chị đều lập bài vị trong nhà rồi, có đi nhầm đường cũng không sợ bị lạc."

May

Khi Tôn Đống Lương vỗ n.g.ự.c đảm bảo với người dân trong đại đội sản xuất Ái Quốc rằng nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không chuyển đi, ông ta tự tin bao nhiêu thì lúc Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp đến tìm ông ta để xin làm thủ tục chuyển hộ khẩu, ông ta lại bối rối bấy nhiêu.

"Thím Diệp, bác Diệp, sao hai người cũng không muốn ở lại thôn Đầu Đạo nữa vậy? Nói tôi nghe xem, nhà họ Vệ cuối cùng đã chuyển đến đâu mà tốt đến thế sao? Để rồi hai người đi một vòng xong lại chẳng còn tha thiết gì với Đầu Đạo của chúng ta nữa." Vừa chậm rãi viết giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, Tôn Đống Lương vừa dò hỏi.

Tôn Nhị Anh như mở cờ trong bụng, lập tức thao thao bất tuyệt: "Nơi đó tốt hơn Đầu Đạo của chúng ta ư? Chỗ nào cũng tốt hơn! Đó là miền Nam, trước khi chúng tôi đến Dung Thành, ở đây mặc áo bông dày vẫn lạnh run, mà qua bên đó rồi, nước trên mặt đất còn chẳng đóng băng!"

"Lúa mì mùa đông ở đây vừa mới nhú mầm, còn bên đó lúa đã cao hai ngón tay rồi. Mà môi trường bên đó thì khác hẳn, gió thổi cũng nhẹ nhàng êm dịu, đâu như ở đây, gió bấc thổi rít từng hồi, mặt người như muốn nứt toác ra."

"Đống Lương à, cậu không biết đâu, chị tôi sống ở nơi có khí hậu tốt như vậy mười năm rồi, cơ thể thay đổi biết bao nhiêu. Hai chị em tôi đứng cạnh nhau, người ta bảo chị tôi trẻ hơn tôi hai mươi tuổi, da dẻ mịn màng, trắng hồng. Nói là chị em, chứ chị tôi lớn hơn tôi vài tuổi. Nếu là người thời xưa nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi chị tôi là phu nhân quyền quý của gia đình giàu có, còn tôi chỉ là một bà nông dân làm việc nặng."

Tôn Đống Lương không tin: "Thím Diệp, thím đừng trêu tôi! Cho dù đất Dung Thành có tốt đến đâu, cũng không thể giúp người ta trẻ lại được. Bà cụ Vệ hồi trẻ khổ sở nhiều, chịu lắm cực nhọc, nhìn già là phải. Sao bà ấy có thể trẻ hơn thím được chứ?"

Tôn Nhị Anh nghe vậy nổi nóng: "Thằng nhóc thối tha này, tôi lừa cậu làm gì? Lừa để cậu ghi thêm công điểm cho tôi à?"

"Thím ơi, ghi công điểm cũng chẳng để làm gì, dù gì nhà thím cũng sắp chuyển đi rồi. Đến mùa thu chia lương thực, chẳng lẽ lại gửi đến tận Dung Thành cho thím?"

Tôn Đống Lương viết xong giấy giới thiệu và giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, đưa cho Tôn Nhị Anh rồi nói: "Thím Diệp, giấy tờ này thím nhớ giữ cẩn thận. Bảo Diệp Tử mang giấy giới thiệu và giấy chứng nhận này đến công an huyện làm thủ tục đóng dấu, sau đó mang hai giấy tờ này đến Dung Thành là có thể làm thủ tục nhập hộ khẩu rồi. Nếu sau này nhà thím phát đạt, nhớ đừng quên thôn Đầu Đạo của chúng ta nhé! Giúp tôi nhắn với Nhị Trụ và mọi người rằng gốc gác của anh em họ vẫn ở Đầu Đạo, đừng để bị mê hoặc bởi thế giới phồn hoa mà quên mất đường về."

Khi nhà họ Diệp chuyển đi, tình hình không giống như lúc nhà họ Vệ rời làng. Nhà họ Vệ khi ấy chỉ khi xe chở đồ đến nơi mới quyết định dọn đi, vội vã vô cùng, nói đi là đi, khiến cả làng trở tay không kịp. Nhưng nhà họ Diệp từ khi nhận được giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu đã lập tức rao bán nhà cửa một cách công khai. Họ không chỉ bán nhà của mình mà còn bán cả nhà của bà cụ Vệ, đó là ý của bà cụ Vệ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 227: Chương 227



Ba gia đình bên nhà mẹ đẻ của ba nàng dâu nhà họ Vệ đều tức giận. Khi con gái đi theo chồng, nói đi là đi, suốt mười mấy năm không qua lại. Trước đây họ còn tự an ủi rằng nhà con gái còn đó, con gái chắc chắn sẽ quay về, chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng giờ nhà họ Vệ bán cả nhà, rõ ràng là không định trở lại nữa!

Sinh con gái không mong ăn nhờ uống nhờ, nhưng ít nhất ngày lễ ngày tết cũng được nhận chút quà cáp. Nuôi con gái hai mươi năm, cha mẹ nào chẳng mong lúc mình già yếu, không còn làm việc nặng được nữa, sẽ có con gái ở bên chăm sóc, giúp giặt giũ, nấu nướng? Họ tự vấn lương tâm, ngày xưa đâu có tệ bạc với con gái, sao con gái lại nhẫn tâm thế?

Người ta nói con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, không còn liên hệ nhiều với nhà mẹ đẻ. Nhưng ít ra nước đổ ra còn làm ướt đất, đằng này nước chưa kịp rơi đã bốc hơi sạch, không còn chút dấu vết.

Đúng là sinh con gái như nuôi con người ta!

Bà cụ Lý, bà cụ Trương và bà cụ Diêu bàn bạc với nhau, nghĩ ra cách đòi chút tiền bù đắp – tìm Tôn Nhị Anh đòi tiền bán nhà của nhà họ Vệ, coi như số tiền đó là phần con gái nộp về nhà mẹ đẻ, sau đó không ai nợ ai.

May

Ba người tự thấy yêu cầu này chẳng hề quá đáng, liền kéo nhau đến nhà Tôn Nhị Anh nói ý định. Tôn Nhị Anh lo không cãi nổi ba bà, liền nghĩ ra một cái cớ.

"Số tiền đó là tiền bán nhà của chị tôi. Bao nhiêu tiền đều ghi rõ ràng trong hợp đồng, nếu tôi đưa cho các bà, bảo tôi ăn nói thế nào với chị tôi? Tôi khuyên các bà đừng có mơ tưởng đến số tiền này. Nếu thiếu một xu, đó là trộm hoặc cướp. Các bà cứ chờ mà ngồi tù đi!"

Bà cụ Diêu lẩm bẩm nhỏ: "Chị bà nhiều tiền như vậy, thiếu gì chút tiền bán nhà?"

Tôn Nhị Anh lập tức cãi lại: "Con cái nhà bà nhiều như thế, giờ còn định trông chờ vặt lông nhà con gái nữa sao? Đã không phải đồ của mình mà cũng dám mở miệng đòi. Chị tôi lấy lại tiền của mình thì có gì sai?"

Bà cụ Trương vẫn ôm hận chuyện ngày trước Trương Xuân Nha lấy tiền lì xì của bà ta mà không chia cho đám trẻ bên nhà họ Trương: "Chúng tôi sinh con gái, nuôi nó hơn mười mấy năm, giờ nó nói đi là đi, chẳng đoái hoài gì đến cha mẹ già. Tôi lấy chút tiền thì có gì sai?"

Tôn Nhị Anh lạnh lùng đáp: "Nếu con gái bà đồng ý cho, chị tôi cũng gật đầu, thì không sai. Nhưng giờ con gái bà có đồng ý không? Chị tôi có gật đầu không? Bà tự đến đây xin tiền, bà xem là gì? Trộm? Lừa đảo? Cướp? Các bà mau về đi, tôi không rảnh ngồi đây tranh cãi. Nếu còn nghĩ đến số tiền này, cứ việc lên công an mà giải quyết."

Bà cụ Lý là người quan hệ tốt nhất với con gái, bà ta suy nghĩ một lúc rồi bảo Tôn Nhị Anh: "Nhị Anh, bà đừng giận. Bà cũng biết nhà tôi thế nào rồi. Con trai nhiều, con gái ít. Dựa vào sức của tôi và ông Lý, không thể lo hết cho ba đứa con trai đều lấy được vợ. Tôi luôn mong Lan Tử giúp đỡ."

"Nhưng Lan Tử đi mười mấy năm rồi, tình mẹ con nhạt như nước lã. Nếu không phải sợ thằng ba ở nhà không lấy được vợ, tôi cũng chẳng muốn phiền đến nó. Bà có thể cho tôi số điện thoại của Lan Tử không? Để tôi nói chuyện, xem nó có thể cho tôi mượn ít tiền cưới vợ cho thằng ba không. Sau này nhà tôi sẽ kiếm tiền trả dần."

Bà cụ Lý là người biết điều, trước đây quan hệ với bà cụ Vệ cũng khá hòa thuận. Tôn Nhị Anh không muốn làm người ác, liền đồng ý với bà cụ Lý. Nhưng bà cụ không dám để lại số điện thoại của nhà họ Vệ tại thôn Đầu Đạo, sợ sau này sẽ gặp nhiều phiền phức.

Tôn Nhị Anh dẫn bà cụ Lý đến phòng truyền tin của ủy ban thôn. Đúng lúc đó, truyền tin vừa lắp thêm hai cái loa mới, kỹ thuật viên đang chỉnh loa.

Điện thoại được gọi đi, bà cụ Vệ nghe Tôn Nhị Anh nói bà cụ Lý muốn mượn tiền Lan Tử, liền đồng ý ngay. Giờ số tiền bà cụ Vệ tiêu đều do con trai và con dâu gửi về báo hiếu, con dâu kiếm tiền thì tất nhiên nên giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 228: Chương 228



Nghĩ mà xem, nếu Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha sau khi lấy chồng mà cắt đứt liên lạc với gia đình, khi nhà có việc nhờ cậy hai chị em mà họ không quan tâm, bà cụ Vệ chắc chắn sẽ tức chết.

Bà cụ Vệ đồng ý với bà cụ Lý, hỏi cần bao nhiêu, bà cụ hứa sẽ nói lại với Lan Tử sau khi tan làm. Bà cụ Lý đưa ra con số – bốn mươi đồng. Bà cụ Vệ không suy nghĩ mà lập tức đồng ý, còn an ủi bà cụ Lý: "Bà thông gia, cưới vợ cho con là việc quan trọng. Tôi sợ bốn mươi đồng không đủ, bảo Lan Tử gửi thêm. Tôi quyết định sẽ gửi một trăm đồng. Bà cứ tổ chức hôn lễ thật đàng hoàng cho cháu, còn dư thì mua chút đồ ngon, đồ đẹp mà dùng. Dù sao con gái không thể ở bên chăm sóc, thì phải gửi thêm tiền vậy."

May

Một trăm đồng với bà cụ Vệ chẳng khác nào mưa bụi, chẳng đáng là gì.

Bà cụ Lý mừng rỡ, liên tục cảm ơn qua ống nghe.

Đứng bên cạnh bà cụ Lý, bà cụ Trương và bà cụ Diêu nghe thấy bà cụ Vệ lại dễ nói chuyện như vậy thì chút lo lắng trong lòng lập tức tan biến.

Bà cụ Diêu nhận lấy ống nghe từ tay bà cụ Lý, vừa thấy nhân viên lắp đặt loa đang chỉnh dây gần mình, liền dịch người sang một chút. Với vẻ tự nhiên như người nhà, bà cụ Diêu nói chuyện qua điện thoại với bà cụ Vệ:

“Bà thông gia, không ngờ bà lại thoáng tính đến vậy! Bà đã quyết cho Lan Tử gửi về nhà mẹ đẻ trăm đồng, vậy có phải cũng nên bảo Thúy Phân gửi cho tôi trăm đồng chứ? Đã là thông gia thì phải công bằng chứ, đúng không?”

Đầu dây bên kia, mặt bà cụ Vệ tối sầm lại. “Công bằng cái đầu bà ấy! Thật nghĩ tôi dễ nói chuyện vậy sao? Bà muốn công bằng thì đi hỏi xem con gái bà có chịu để tôi đưa tiền cho bà không?”

“Con gái bà lúc sinh con suýt phải bước qua Quỷ Môn Quan để trở về, bà không chăm sóc cẩn thận thì thôi, còn dẫn một đám trẻ con tới ăn bám, làm tổn thương lòng con gái bà đến mức nào, bà không thấy xấu hổ à? Bà còn mặt mũi đòi tôi công bằng? Nếu bà chịu bớt làm mấy trò quái đản đi, sống tử tế được nửa như người ta, tôi còn có thể nín nhịn mà bảo Thúy Phân gửi chút tiền gọi là trả ơn sinh thành cho bà!”

“Ồ, hai người các bà đúng là tụ lại thành một rồi nhỉ? Có phải bà cụ Trương cũng đang ở đó luôn không?”

Bị nhắc đến bất ngờ, bà cụ Trương giật thót tim, khẽ cười nói, “Bà thông gia, tôi cũng có mặt đây.”

“Ồ, bà cũng định bảo Xuân Nha gửi tiền cho mình à? Bà còn nhớ mấy chuyện năm xưa mình làm không? Ngày thường không coi con gái ra gì, giờ thấy có chút lợi thì bu lấy như ruồi bâu! Các bà không biết tự trọng à?”

“Nhưng mà này, đừng có giận tôi. Chuyện này tôi sẽ nói thẳng với các cô con gái nhà bà. Xem họ có muốn giúp bà rồi bị nhà họ Vệ đuổi thẳng cánh, hay thà không giúp để giữ lấy sự yên ổn. Quan hệ mẹ con đã đoạn tuyệt bao nhiêu năm rồi, cứ nghĩ muốn vá là vá lại được sao? Đang mơ giữa ban ngày à!”

Bà cụ Vệ không biết rằng, tại phòng truyền tin của thôn Đầu Đạo Câu, chiếc loa mới lắp đặt vẫn đang bật. Toàn bộ lời nói của bà cụ Vệ không sót chữ nào, vang vọng khắp từng ngõ ngách trong thôn.

Tiếng nói quen thuộc truyền đến làm cả thôn giật thót mình. Đặc biệt, nhà họ Miêu phản ứng dữ dội nhất, đến mức Miêu Quải Tử suýt thì ngã xuống hố phân vì hoảng hồn trước giọng nói của bà cụ Vệ.

Nhà họ Diệp vẫn chưa chuyển đến Dung Thành thì thời gian nhập học đại học đã đến.

Vì chuyện của Vệ Đại Nha, bà cụ Vệ coi thủ đô là nơi gợi lại nỗi đau nên không muốn đưa Vệ Thiêm Hỉ và các anh em của cô lên thủ đô nhập học. Người cởi mở hơn là Vệ Đại Nha, chị ấy đưa hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương tiễn Vệ Thiêm Hỉ đến trường Đại học Kinh Hoa.

Còn với bảy người cháu trai khác, Vệ Đại Nha nói là đi tiễn, nhưng hành động lại khác hẳn. Sau khi đưa bọn họ đến ký túc xá, chị ấy chỉ giúp trải giường, rồi dúi cho mỗi đứa hai, ba mươi đồng, dặn không cần quá tiết kiệm, sau đó rời đi mà không chút lưu luyến.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 229: Chương 229



Nhưng đối với Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Đại Nha tự mình chuẩn bị đủ mọi đồ đạc cần thiết cho việc ở ký túc, giúp cô trải giường, còn dẫn cô đi dạo quanh thủ đô nhiều vòng, mua cho cô năm, sáu bộ quần áo thời thượng. Vệ Đại Nha cũng đưa Vệ Triều và Vệ Dương đi thăm thú một vòng các danh thắng nổi tiếng ở thủ đô, rồi mới chuẩn bị trở về Dung Thành.

Ngày trở về, Vệ Thiêm Hỉ tự mình đưa Vệ Đại Nha đến ga tàu thủ đô. Nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra trong bảy, tám năm tới, cô thuận miệng nói với Vệ Đại Nha:

"Cô à, thời kỳ tốt đẹp sẽ đến vào mùa đông năm nay. Cô không phải muốn kinh doanh sao? Giờ có thể chuẩn bị trước, nghiên cứu kỹ việc kinh doanh. Khi chính sách mới được ban hành, cô có thể tự do kiếm tiền rồi."

Vệ Đại Nha sững sờ một lát, rồi lo lắng hỏi:

"Thiêm Hỉ, cháu nói chính sách sẽ mở cửa, vậy có phải sau này kinh doanh sẽ không bị coi là đầu cơ trục lợi nữa đúng không?"

"Đúng ạ. Nhà nước không chỉ không xem kinh doanh là đầu cơ trục lợi, mà còn khuyến khích mọi người tích cực làm ăn. Cô muốn kiếm tiền thì hãy tranh thủ cơ hội này."

Lời của Vệ Thiêm Hỉ, Vệ Đại Nha đương nhiên rất tin tưởng.

Khi sắp đến ga tàu, Vệ Đại Nha đột nhiên quyết định không về Dung Thành ngay. Chị ấy muốn ở lại thủ đô thêm một thời gian, để hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương ở cùng Vệ Thiêm Hỉ, rồi để lại một câu:

"Cô đi tìm anh Đông Chinh của cháu."

Nói xong liền bỏ đi.

Vệ Đông Chinh học chuyên ngành tài chính, không cần nói, Vệ Thiêm Hỉ cũng biết Vệ Đại Nha tìm anh ấy để bàn chuyện làm ăn.

Quả nhiên, sau khi dẫn hai em họ đi dạo quanh Đại học Kinh Hoa, Vệ Thiêm Hỉ lại đưa bọn họ đến Đại học Thủy Mộc, mời hai cậu bé mỗi người một cây kẹo hồ lô kiểu Bắc Kinh. Khi trở về ký túc xá, Vệ Đại Nha và Vệ Đông Chinh đã chờ sẵn ở đó.

Vệ Đông Chinh cần nhờ đến Vệ Thiêm Hỉ, trên mặt anh ấy gần như viết rõ hai chữ “nịnh bợ”. Anh ấy vội vã chạy đến chỗ cô, đón lấy đồ đạc cô đang xách, nhanh nhẹn mang vào ký túc xá. Sau đó, trong tiếng quát tháo và truy đuổi của bà quản lý ký túc, anh ấy vội vã lao ra khỏi tòa nhà.

"Thiêm Hỉ, cùng ăn bữa cơm đi. Hôm nay anh mời em và cô."

Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn Vệ Đông Chinh, thì thầm:

"Chồn chúc Tết gà, chẳng có ý tốt gì."

Vệ Đông Chinh không xấu hổ, còn tranh cãi:

May

"Thiêm Hỉ, đừng nói thế. Anh đối với em là chân thành hết mực đấy. Em nghĩ thử xem, anh đã bao giờ hại em chưa? Quan hệ anh em chúng ta tốt như vậy, anh hại ai cũng không thể hại em, nếu không bà nội chẳng đánh c.h.ế.t anh sao?"

Trong bữa ăn, vòng vo mãi, cuối cùng Vệ Đông Chinh và Vệ Đại Nha cũng vào được trọng tâm – mượn tiền của Vệ Thiêm Hỉ.

"Thiêm Hỉ, em đừng lo. Anh và cô đều là người đáng tin. Mượn tiền của em, chắc chắn bọn anh sẽ trả, mà còn không phải vay không. Anh sẽ chia cổ phần cho em, giống như em bán công thức thuốc cho xưởng thuốc Xuyên Trung vậy. Em coi như đây là tiền góp vốn. Chỉ cần em đầu tư, sau này chỉ việc ngồi không mà kiếm tiền. Anh và cô sẽ lo mọi thứ. Tỷ lệ chia theo nhà máy xà phòng, em sáu chúng ta bốn, được không?"

Vệ Thiêm Hỉ lắc đầu:

"Không cần chia cho em nhiều thế đâu. Em bốn phần, hai người mỗi người ba phần. Cô còn phải nuôi hai anh em Vệ Triều và Vệ Dương, anh cũng cần kiếm tiền để lập gia đình. À, hai người định làm kinh doanh gì? Đã có kế hoạch chưa?"

Vệ Đại Nha mỉm cười:

"Cô và anh cháu định bắt đầu từ những việc nhỏ trước. Ví dụ như đi xuống Dương Thành lấy hàng, nhập quần áo thời thượng về bán. Cô đã đi khắp nơi mấy năm nay, biết rõ nơi nào hàng tốt mà rẻ, đều ghi lại trong sổ tay. Đây chính là lợi thế của chúng ta. Hy vọng sẽ sớm xây được một cửa hàng tạp hóa lớn, hàng hóa đầy đủ nhất. Cháu thấy sao?"

"Cửa hàng tạp hóa khổng lồ..."
 
Back
Top Bottom