Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 80: Chương 80



Tôn Đống Lương bị đẩy vào thế khó, thầm nguyền rủa nhóm người kia, nhưng vẫn phải giữ vẻ lịch sự, trả lời: "Việc này tôi không rõ lắm, chỉ nghe nói vài hộ được mùa, ít nhất đủ ăn trong năm nay."

Lãnh đạo công xã mừng rỡ: "Đồng chí Tôn Đống Lương, vậy phiền anh dẫn tôi đến nhà bà cụ Vệ một chuyến. Chúng tôi muốn xem bà ấy canh tác ra sao, nếu có kinh nghiệm hay cách làm đặc biệt, hãy để bà ấy chia sẻ để mọi người cùng học hỏi, cùng đóng góp cho xã hội mới!"

Tôn Đống Lương cũng muốn biết nhà họ Vệ làm cách nào, nên dẫn lãnh đạo công xã đến thẳng nhà bà cụ Vệ.

Bà cụ Vệ đang bận rộn hấp trứng cho Vệ Thiêm Hỉ, mãi loay hoay trong bếp nên không ra tiếp lãnh đạo công xã được. Nhờ vậy, Vệ Nhị Trụ có cơ hội ra mặt lần này. Tuy nhiên, bà cụ vẫn không yên tâm, lo Nhị Trụ nói hớ điều gì, nên vừa làm bếp vừa căng tai nghe ngóng.

Lãnh đạo công xã hỏi Vệ Nhị Trụ:

“Đồng chí Nhị Trụ, tôi nghe đồng chí Tôn Đống Lương nói rằng nhà các cậu khai hoang rất thành công, đất hoang cải tạo được trồng ra rất nhiều lương thực, chuyện này có đúng không?”

Nhị Trụ gật đầu lia lịa, giọng hơi lắp bắp:

“Đúng ạ, đúng là trồng được không ít.”

May

Nghe câu trả lời hài lòng, lãnh đạo công xã hỏi tiếp:

“Vậy nhà các cậu có bí quyết gì không? Nếu có, có thể chia sẻ cho bà con được không? Nếu bí quyết này thực sự hiệu quả, trong nạn đói này có thể cứu được rất nhiều người. Đợi đến lúc thu hoạch, tôi sẽ làm báo cáo với cấp trên, đề nghị tổ chức khen thưởng gia đình các cậu!”

Vệ Đại Trụ, người đã chứng kiến tận mắt “kỳ tích” của gia đình, vừa nghe câu hỏi, trong đầu liền hiện lên lời dặn của bà cụ Vệ. Anh ấy không dám nói thật, chỉ còn cách vắt óc nghĩ cách trả lời.

Trong bếp, bà cụ Vệ nóng lòng, chỉ sợ Nhị Trụ vụng miệng mà nói bậy. Thấy trứng sắp chín, bà cụ vội nhấc nồi xuống, thả tay áo đang xắn cao rồi chạy ra ngoài. Vừa kéo Đại Trụ sang một bên, bà cụ liền bước tới trước mặt lãnh đạo công xã, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ:

“Ôi dào, mấy đứa con trai nhà tôi đầu óc chậm chạp lắm. Việc ngoài đồng toàn do tôi chỉ bảo. Các anh hỏi chúng nó có bí quyết gì thì chắc chắn không biết đâu, hỏi tôi mới đúng!”

Lãnh đạo công xã bị sự xuất hiện bất ngờ của bà cụ làm giật mình. Nhưng khi nghe rõ lời bà cụ nói, ánh mắt ông ấy càng thêm phần háo hức:

“Thế thì tốt quá, bà nói đi!”

Bà cụ Vệ nhanh nhạy, miệng lưỡi lanh lợi, lập tức bịa ra một lý do hợp tình hợp lý, lại làm bộ ngại ngùng, cười cười:

“Thật ra cũng chẳng có bí quyết gì ghê gớm. Ruộng muốn nhiều lương thực thì phải xem người làm ruộng có tận tâm không. Trước khi khai hoang, tôi đã bảo các con cày bừa đất thật kỹ, sau đó lấy phân nước từ nhà đem tưới. Tiếp theo, chúng tôi gánh nước sông Tứ về tưới khắp ruộng. Ngày thường thì chăm chỉ làm cỏ, tưới tiêu đều đặn. Có tâm lo đất như thế, lương thực làm sao mà không tốt được?”

Lãnh đạo công xã nghe vậy, chau mày:

“Không đúng lắm. Nhà khác cũng làm y như vậy mà.”

Bà cụ Vệ chặn ngay:

“Nếu làm giống mà năng suất không cao thì chỉ có thể nói họ chưa làm đủ! Trời có mắt, mình tận tâm làm, ông trời không bao giờ để dân đói. Người ta thường nói ‘Người thắng trời’, cứ làm đủ công sức thì trời đất cũng chẳng làm khó mình.”

Lãnh đạo công xã nghe vậy, suy nghĩ một hồi, rồi như được khai sáng:

“Đúng rồi! Làm ruộng có gì phức tạp đâu. Nếu không được mùa thì chắc do giống lúa, phân chưa đủ, nước chưa thấm. Chứ còn lý do nào nữa?”

Suy nghĩ thông suốt, lãnh đạo công xã lấy sổ ra, cẩn thận ghi lời bà cụ. Gật gù, ông ấy nói:

“Bà nói rất có lý. Làm ruộng không phức tạp, năng suất không cao phần lớn là do con người chưa đủ cố gắng. Trong thời kỳ khó khăn này, đúng là cần thêm nỗ lực.”

Ông ấy quay sang Tôn Đống Lương:

“Đồng chí phải kêu gọi đại đội sản xuất học tập bà cụ này. Ý thức của bà ấy thực sự rất cao! Tôi sẽ về công xã bàn bạc với lãnh đạo khác, mời bà qua các đội sản xuất khác để chia sẻ kinh nghiệm tăng năng suất.”

Bà cụ Vệ: “…???”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 81: Chương 81



Là người quen “nói khoác”, bà cụ Vệ không sợ bịa chuyện, nhưng lại sợ bị tâng bốc quá mức. Bà cụ hiểu rõ chuyện nhà mình thế nào, bị khen quá đà chỉ sợ cuối cùng sẽ thành bể chuyện.

Tiễn lãnh đạo công xã và Tôn Đống Lương xong, bà cụ Vệ chạy ngay vào bếp bưng trứng hấp, mang sang phòng Vệ Tứ Trụ. Sau khi đuổi Diêu Thúy Phân ra ngoài, bà cụ đích thân đút cho Thiêm Hỉ ăn, vừa đút vừa than:

“Tiểu tổ tông ơi, bà gây họa rồi. Cháu có cách nào cứu bà không?”

“Có!” Thiêm Hỉ đáp rất dứt khoát. Cả bà cụ và đứa bé đều sửng sốt khi từ miệng thằng bé phát ra âm thanh này.

Thông thường, trẻ con ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, chín tháng biết bò. Nhưng Thiêm Hỉ hai tháng đã biết lật, bốn tháng ngồi vững, năm tháng rưỡi đã bò khắp giường. Giờ chưa đầy sáu tháng mà đã biết nói!

Bà cụ Vệ ngẩn người hồi lâu. Bà cụ nhớ rõ mấy anh chị em Đại Trụ đều tập nói sớm nhất cũng phải mười tháng, còn Thiêm Hỉ…

May

Suy nghĩ mãi không ra lời giải, bà cụ quyết định không nghĩ nữa. Con cháu nhà mình giỏi thì làm bà cụ phải vui chứ sao phải bận tâm.

Dẫu sao, nhà này từ trước đã là “con nhà trời”, trẻ con có khác người cũng chẳng có gì lạ.

Bà cụ mỉm cười, cúi xuống hỏi:

“Cục vàng của bà, cháu nói xem, bà phải làm sao? Bà nghe lời cháu hết!”

Thiêm Hỉ đáp đi đáp lại chỉ có mấy âm: “Có! Có! Có!”

Sự hứng khởi của bà cụ Vệ lập tức bị dội nguyên gáo nước lạnh. Nhìn cháu, bà cụ lắc đầu than thở như tự an ủi:

“Thần tiên thế nào thì cũng chỉ là trẻ con thôi. Muốn nhờ cháu giúp bà chắc còn phải đợi mấy chục năm nữa. Cục vàng của bà ơi, lớn nhanh lên nhé. Bà còn chờ cháu hiếu thảo với bà đây này!”

Nỗi lo của bà cụ Vệ chẳng mấy chốc đã thành sự thật. Chính vị lãnh đạo công xã từng đến nhà họ Vệ hỏi kinh nghiệm trồng trọt lần trước lại đến tìm bà cụ. Ông ấy nói rằng lời bà cụ chia sẻ đã được ông ấy kể lại với cấp trên, rồi cấp trên kể lại cho cấp cao hơn nữa. Cứ thế, câu chuyện được truyền đi hết tầng này đến tầng khác, chẳng hiểu sao cuối cùng lại đến tai lãnh đạo cấp tỉnh.

Vị lãnh đạo công xã còn dặn bà cụ rằng, sắp tới tỉnh sẽ cử người đến đại đội sản xuất Ái Quốc để tìm bà cụ lấy kinh nghiệm trồng trọt. Ôngấy khuyên bà cụ chuẩn bị thật kỹ, vừa đảm bảo trung thực, vừa nhân cơ hội nói những lời tốt đẹp thay mặt cho đội sản xuất, công xã và các lãnh đạo huyện.

Nghe xong, bà cụ Vệ sợ đến mềm cả chân. Bảo bà cụ khoác lác với người trong cùng một đại đội sản xuất thì chẳng có gì ngại, nhưng khoác lác trước mặt lãnh đạo cấp tỉnh lại là chuyện khác. Áp lực tâm lý này thật quá lớn đối với bà cụ! Đúng là đã đánh giá quá cao một bà lão vừa yếu đuối vừa đáng thương nhưng lại rất dữ với con cháu như bà cụ Vệ.

Trái ngược với sự bối rối và sợ hãi của bà cụ Vệ, những người khác trong nhà lại có những cảm xúc rất khác nhau. Vệ Nhị Trụ tỏ ra ghen tị. Vệ Tam Trụ thì đố kỵ. Vệ Tứ Trụ có tâm trạng phức tạp. Ba cô con dâu và hai cô con gái của nhà họ Vệ thì đầy tự hào như thể được vinh dự lây.

Bà cụ Vệ biết rằng không thể trốn tránh chuyện này, nên nhanh chóng điều chỉnh tâm lý. Bà cụ tỉ mỉ hồi tưởng và tổng kết những kinh nghiệm trồng trọt bao năm qua, đúc kết ra một lý thuyết trồng trọt mà bà cụ tự tin là đủ tốt để đối phó. Lúc này bà cụ mới nhẹ nhõm được một chút.

...

Công tác thu hoạch của đại đội sản xuất diễn ra rầm rộ khi bắt đầu, nhưng kết thúc lại trong lặng lẽ. Nhiều người nhìn đống lương thực phơi trên sân mà nước mắt rơi lã chã. Lương thực thu được từ ruộng không bằng một nửa những năm trước. Vậy năm tới phải sống sao đây?

Lương thực thu hoạch được vẫn đang phơi ở đầu ruộng chưa chia, mà nhiều người đã lo đến mức tóc rụng cả vì nghĩ về khẩu phần ăn cho năm sau. Tôn Nhị Anh cũng nằm trong số những người đang lo lắng ấy.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 82: Chương 82



Gia đình Tôn Nhị Anh chỉ có một cậu con trai là Diệp Tử, đang làm việc ở lâm trường. Cả năm, cậu ấy ở nhà chẳng được mấy ngày. Nếu không nhờ điều kiện ở lâm trường tốt, trợ cấp và phúc lợi nhiều, thì chỉ dựa vào công điểm mà hai ông bà già kiếm được dưới ruộng cũng chẳng đủ nuôi sống gia đình.

Nhà họ Diệp từng có một ít lương thực dự trữ, nhưng qua mấy năm đói kém vừa rồi, cái vại lớn đựng thóc đã cạn đáy. Nhìn vụ thu hoạch năm nay vẫn chẳng khá hơn, Tôn Nhị Anh lo đến mất ăn mất ngủ, không biết năm nay phải sống ra sao.

Bà cụ Vệ vừa lẩm bẩm nhẩm lại những mẹo trồng trọt mà mình soạn ra để chuẩn bị “đối phó” với lãnh đạo tỉnh, vừa đi trên đường thì bất ngờ gặp Tôn Nhị Anh với khuôn mặt thất thần. Hai chị em suýt nữa lướt qua nhau mà không nhận ra.

Phải đến khi bà cụ Vệ liếc thấy Tôn Nhị Anh qua khóe mắt, bà cụ mới vội bước lùi lại vài bước, nắm lấy tay Tôn Nhị Anh hỏi:

“Nhị Anh, em sao thế này? Trông em cứ như bị ai lấy mất hồn vậy?”

Tôn Nhị Anh nhìn thấy bà cụ Vệ, liền dùng tay áo lau đi khóe mắt ướt, cố làm ra vẻ tươi cười:

“Chị, là chị đấy à… Em không sao đâu.”

Bà cụ Vệ thừa biết tính em gái mình. Bà cụ lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu:

“Thôi, em đừng giả bộ nữa. Chúng ta còn lạ gì nhau? Là do thấy vụ mùa kém, lo không đủ thóc gạo ăn, đúng không? Em đừng lo, tối nay chị bảo Nhị Trụ và mấy đứa nó đem sang cho em.”

Bà cụ ghé sát tai Tôn Nhị Anh, thì thầm:

“Ba bao có đủ không? Chị sẽ cho em ba bao lúa mì trước. Nếu chưa đủ, em cứ nói với chị, chị bảo bọn Nhị Trụ mang thêm.”

Tôn Nhị Anh giật mình, kêu lên:

May

“Chị, mọi người nói thật à? Nhà chị khai hoang được thu hoạch lớn thật sao?”

Lúa mì là lương thực tinh! Ba bao lúa mì chính là ba bao lương thực tinh! Đừng nói là vào năm đói kém, ngay cả ngày thường, một gia đình bình thường cũng chẳng ăn hết nổi ba bao lúa mì một năm. Dù có, họ cũng thường đổi lương thực tinh thành lương thực thô để đủ no bụng cả nhà.

Bà cụ Vệ mím môi gật đầu, nháy mắt với Tôn Nhị Anh:

“Yên tâm đi, chị sao có thể để em không có gạo mà ăn được? Ngày trước em giúp đỡ nhà chị bao nhiêu, giờ chị có chút khả năng, em khách sáo làm gì?”

Nói là làm, ngay trong tối hôm đó, bà cụ Vệ sai Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ mỗi người vác một bao lương thực tinh sang nhà Tôn Nhị Anh. Nhìn thấy những hạt lúa mì đã được xay xát sạch sẽ, hạt nào cũng mẩy căng, Tôn Nhị Anh bốc một nắm lên tay, nước mắt cứ thế tuôn trào.

“Chị vẫn thương em nhất, nghe nói em thiếu gạo liền đem nhiều thế này qua… Hức hức… Nhị Trụ, các cháu yên tâm, chờ nhà dì có lương thực sẽ đổi lại cho các cháu. Dì không để nhà các cháu phải chịu thiệt đâu!”

Ngày trước, khi Tôn Nhị Anh giúp đỡ nhà bà cụ Vệ, Nhị Trụ đã ghi nhớ rõ điều đó. Nghe dì nói vậy, anh ấy vội vàng đáp:

“Dì, dì nói gì khách sáo thế? Dì như nửa mẹ của chúng cháu. Cha cháu mất sớm, năm đó nếu không có dì và dượng giúp đỡ, sao anh em cháu có ngày hôm nay?”

“Chúng cháu chẳng có tài cán gì, chỉ có sức làm ruộng thôi. Chỉ cần nhà cháu còn có cơm ăn, nhất định không để dì và dượng phải chịu đói. Nếu lương thực ít, thì mọi người cùng siết chặt bụng mà sống qua ngày. Diệp Tử với chúng cháu tuy không cùng dòng máu, nhưng tình nghĩa hơn cả anh em ruột. Nó làm việc ở lâm trường, không có thời gian lo ruộng vườn, thì chúng cháu thay nó làm. Dì cứ yên tâm, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi!”

Những lời này, bà cụ Vệ cũng từng nói với Tôn Nhị Anh. Dù Tôn Nhị Anh biết bà cụ Vệ có tiếng nói rất lớn trong nhà, nhưng bà cụ không muốn vì chuyện giúp mình mà chị cả mâu thuẫn với con cháu. Bởi vậy, trong lòng bà cụ vẫn luôn canh cánh. Nay nghe Nhị Trụ nói vậy, bà cụ mới thực sự yên tâm. Bà cụ ôm nắm lúa mì trong tay mà khóc nức nở.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 83: Chương 83



Nhìn dì khóc, anh em Nhị Trụ đỏ hoe mắt, lúng túng không biết làm sao, đành quay sang cầu cứu ông cụ Diệp:

“Dượng, dượng bảo dì đừng khóc nữa. Chúng cháu mang gạo tới mà dì lại khóc. Để mẹ cháu biết dì bị chúng cháu làm khóc, chắc chắn về nhà bà ấy sẽ lột da chúng cháu mất!”

Ông cụ Diệp quấn một chiếc khăn trắng trên đầu, miệng nhả từng hơi thuốc lá. Đôi mắt đục ngầu không biết đang nghĩ gì. Nghe Nhị Trụ nói vậy, ông cụ gõ tẩu thuốc vào đất, nhả một hơi khói rồi bảo vợ:

“Bà lão, khóc cái gì? Nhị Trụ và các cháu đều là những đứa trẻ tốt. Chúng hiếu thảo với bà, sau này bà sẽ được hưởng phúc thôi! Đừng khóc nữa. Các cháu tốt như vậy, mình cũng phải tốt lại với chúng. Chờ Diệp Tử ở lâm trường kiếm được chút đồ ngon, dượng sẽ đem sang nhà chị cả nhiều một chút. Về sau đừng phân biệt nhà chị, nhà em nữa, hai nhà mình như một. Ai khó khăn, người kia giúp. Thế được không?”

Tôn Nhị Anh gạt nước mắt, đáp:

“Được! Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, dì cảm ơn các cháu!”

Vệ Tứ Trụ, người vẫn luôn im lặng, bỗng nhíu mày nói:

“Dì, dì yên tâm, nhà mình còn giống lúa chứ? Giờ vẫn còn kịp trồng một vụ lúa, một vụ cải nữa. Khi sản lượng công sẽ chia xong, anh em cháu định khai hoang thêm chút đất, đến lúc đó sẽ trồng cùng, thu hoạch xong cũng giúp mang về luôn. Chỉ thêm mấy ngày vất vả thôi. Diệp Tử không ở đây, thì tụi cháu là con trai của dì.”

Tôn Nhị Anh gật đầu liên tục, "Có chứ, nhà vẫn luôn dự trữ giống lúa mà! Mấy đứa chờ dì hai một chút, dì đi lấy cho. Khai hoang vất vả lắm, dì và dượng hai tuổi đã cao, không kham nổi nữa, đành phải nhờ các cháu trai giúp đỡ. Nhưng việc gieo giống thì dì với dượng vẫn làm được, nhổ cỏ và gặt hái cũng không thành vấn đề. Chỉ là việc gánh nước từ chân núi lên và khiêng lúa xuống núi, dì với dượng thật sự không còn sức, vẫn phải nhờ mấy cháu hỗ trợ."

Vệ Tứ Trụ vỗ n.g.ự.c dõng dạc, "Dì hai cứ yên tâm, việc tưới nước để cháu lo. Đến lúc đó, ruộng hai nhà mình gieo sát nhau, con gánh nước tưới ruộng nhà cháu xong sẽ tiện tay tưới luôn ruộng nhà dì."

...

Lời hứa chỉ là một câu nói, nhưng đến lúc phải tưới ruộng thật, Vệ Tứ Trụ bắt đầu đau đầu, hận không thể tự tát cho mình vài cái. Một thùng nước từ chân núi gánh l*n đ*nh núi quả thực không phải chuyện nhẹ nhàng. Sau khi gieo giống, anh ấy đã gánh nước liên tục ba ngày, tưới ruộng được bảy phần đủ ẩm. Đến tối về nhà, khi nằm nghỉ, vai anh ấy đỏ rực lên, có mấy chỗ đã trầy xước, khiến Diêu Thúy Phân nhìn mà rơi nước mắt.

"Tứ Trụ, hay là để em nói với anh hai và anh ba, bảo họ thay anh hai ngày? Vai anh bị trầy da thế này, nghỉ ngơi mấy hôm đi!" Diêu Thúy Phân đề nghị.

May

Vệ Tứ Trụ lắc đầu, "Là anh đã hứa với dì hai, sao có thể nói mà không giữ lời? Thúy Phân, em khâu cho anh miếng đệm bông, ngày mai anh gánh nước sẽ lót lên vai, chắc sẽ đỡ đau hơn."

Diêu Thúy Phân rưng rưng nước mắt, đi tìm bà cụ Vệ xin bông, nhân tiện kể chuyện vai Vệ Tứ Trụ bị thương.

Bà cụ Vệ làm sao không hiểu ý Diêu Thúy Phân? Lúc trước, bà cụ cố ý để Vệ Tứ Trụ chịu một bài học vì không có trách nhiệm làm cha. Nhưng giờ nghe nói vai anh ấy đã trầy xước, bà cụ sao nỡ để anh tiếp tục?

"Thúy Phân, con bảo Tứ Trụ tạm ngừng việc gánh nước, để anh hai và anh ba đi thay. Mấy ngày này bảo Tứ Trụ ở nhà nghỉ ngơi, trời nóng thế này, đệm bông dễ làm vết thương mưng mủ. Nếu thấy không chịu ngồi yên, bảo nó ra vườn chăm sóc đậu và dưa chuột. Mẹ tính mai qua làng bên mua vài con gà giống, bảo nó đan mấy cái lồng gà."

Diêu Thúy Phân nghẹn ngào đồng ý. Dù không xin được bông, chị không hề trách cứ, biết bà cụ nói đúng. Trời nóng mà vết thương bọc kín, rất dễ nhiễm trùng.

Khi Diêu Thúy Phân về đến nhà, chị nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng: Vệ Tứ Trụ c** tr*n ngồi trên giường, vai đau đến mức không ngừng r*n r*. Anh ấy không hề để ý bé Thiêm Hỉ đang vịn tường tập tễnh bước đi. Ban đầu, cô bé còn phải bám tường, nhưng đi được mười bước, đã vững hơn, buông tay đi hẳn đến bên Vệ Tứ Trụ, đặt bàn tay nhỏ bé lên vai anh ấy, nhẹ nhàng xoa xoa rồi lí nhí gọi một tiếng: "Cha."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 84: Chương 84



Vệ Tứ Trụ giật mình, tỉnh táo hẳn.

Đứng ở ngưỡng cửa, Diêu Thúy Phân nghe tiếng gọi mềm mại, không khỏi hoảng hốt. Chị lập tức lao đến, ôm Thiêm Hỉ lên, đặt cô bé vào góc giường, trách mắng Vệ Tứ Trụ: "Anh lớn tướng rồi, không lo cho con bé được à? Nhỡ nó ngã từ giường xuống thì sao? Anh không thương con, nhưng cũng phải thương bản thân. Nếu mẹ biết Thiêm Hỉ ngã, bà có lột da anh không?"

Vệ Tứ Trụ chẳng nghe lọt tai lời nào, ngẩn ra một lúc rồi cười ngờ nghệch, hỏi: "Thúy Phân, con gái mình vừa gọi anh là cha phải không?"

Diêu Thúy Phân nghi ngờ nhìn Thiêm Hỉ, lẩm bẩm: "Không thể nào, trẻ con bình thường phải mười tháng trở lên mới biết nói. Thiêm Hỉ mới bảy tháng, chắc anh nghe nhầm."

Thiêm Hỉ cố tình làm Diêu Thúy Phân ngạc nhiên. Cô bé cười khúc khích rồi gọi rõ ràng: "Mẹ."

Diêu Thúy Phân c.h.ế.t lặng.

Vệ Tứ Trụ không màng đến vết thương trên vai, lập tức nhích lại gần Thiêm Hỉ, bóp nhẹ má con, hân hoan nói: "Con, con gọi cha nữa đi!"

Nhưng Thiêm Hỉ không thích bị véo má, lập tức phản kháng, miệng nhỏ lặp đi lặp lại: "Cha! Cha! Cha! Cha!"

Chưa kịp vui lâu, Thiêm Hỉ bất ngờ đổi giọng, nói thêm một chữ: "Ngốc!"

Cô bé ghép hai chữ: "Cha ngốc! Cha ngốc! Cha ngốc!"

Nụ cười trên mặt Vệ Tứ Trụ đông cứng lại, Diêu Thúy Phân cười nghiêng ngả.

Chưa đầy mười lăm phút, tin tức Thiêm Hỉ biết nói đã lan khắp nhà họ Vệ. Bà cụ Vệ vốn đã từng nghe cô bé phát ra vài tiếng bập bẹ, nên không quá ngạc nhiên. Nhưng những người khác thì kinh ngạc vô cùng. Nhất là Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, hai cậu bé vì Thiêm Hỉ là đứa cháu gái duy nhất nên được cả nhà cưng chiều. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha cũng hết mực yêu thương Thiêm Hỉ, không thua kém tình cảm dành cho con trai mình.

Ngay lập tức, bà cụ Vệ báo tin vui cho vợ chồng Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư ở quân khu. Dù trong lòng nghi ngờ, hai người vẫn gửi về mấy hộp sữa mạch nha, dành riêng cho Thiêm Hỉ.

May

Việc Thiêm Hỉ biết đi thậm chí còn ít gây bất ngờ hơn. Ban đầu, bà cụ Vệ lo rằng cô bé biết đi sẽ khiến gia đình vất vả trông coi. Nhưng bà cụ nhanh chóng nhận ra Thiêm Hỉ rất ngoan, không bao giờ đến gần nơi nguy hiểm, đi lại vững vàng, mấy ngày liền không bị ngã.

Cả nhà họ Vệ đều ngầm chấp nhận rằng Thiêm Hỉ là một "thần đồng."

Nhà họ Vệ, nếu nói ai là người không mong chờ những gói quà từ bộ đội gửi về nhất, chắc chắn không ai ngoài hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang.

Hai anh em mãi không hiểu nổi, tại sao mẹ ruột lại gửi cho chị họ toàn những gói đồ ăn vặt hấp dẫn, còn phần họ thì chỉ toàn là những cuốn sách bài tập. Có phải mẹ ruột thật không đây?

May mắn thay, Vệ Thiêm Hỉ thường lấy đồ ăn vặt mà Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư gửi về từ tủ của bà cụ Vệ để chia cho mọi người, khiến cảm giác chua xót trong lòng Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang dịu bớt phần nào.

Bà cụ Vệ thật sự rất cưng chiều Vệ Thiêm Hỉ. Đến cả Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha muốn lấy gì trong tủ cũng phải được bà cụ đồng ý, nhưng Thiêm Hỉ thì không cần. Bà cụ buộc chìa khóa của tủ đựng đồ ăn vặt vào một sợi dây nilon, đeo thẳng lên cổ tay Thiêm Hỉ. Chỉ cần Thiêm Hỉ muốn ăn, chìa khóa có thể mở tủ bất cứ lúc nào. Sở dĩ bà cụ dám làm vậy, là bởi bà cụ đã thấy được sự khác biệt trong trí tuệ của Thiêm Hỉ so với những đứa trẻ bình thường.

Hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang chỉ biết trơ mắt nhìn em họ vui chơi thỏa thích, trong khi họ thì bị bà cụ nhốt trong nhà để làm bài tập. Trong lòng không khỏi bất bình, nhưng nhờ Thiêm Hỉ thường xuyên mang đồ ăn vặt đến, sự uất ức của hai anh em cũng nguôi ngoai phần nào.

Có lần, bà cụ Vệ thấy Thiêm Hỉ làm bộ chăm chú giở sách của Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, liền bật cười, “Con bé này, làm bộ làm tịch gì chứ? Chữ còn chưa biết mặt, làm sao mà đọc nổi? Đừng quấy rầy hai anh làm bài nữa, ra đây giúp bà cho gà ăn đi!”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 85: Chương 85



Thiêm Hỉ ngẩng đầu, khuôn mặt tròn trĩnh trắng trẻo giống như bánh bao, nghiêm túc đáp, “Cháu đọc được, không đi cho gà ăn đâu, bẩn lắm!”

Bà cụ không tin, bèn chỉ vào một chữ trong sách, hỏi: “Thế đây là chữ gì?”

“Chữ đã, trong đã từng!” Thiêm Hỉ liếc qua một cái, nhíu mày, đầy vẻ khinh thường.

Bà cụ bế thốc Thiêm Hỉ lên, cười ha hả: “Sai rồi, đây là chữ tự, trong tự mình!”

Vệ Quốc Kiện ghé qua nhìn, liền sửa lại lời bà cụ: “Bà ơi, sao bà còn không bằng Thiêm Hỉ? Đây là chữ đã mà. Chữ tự khép kín, chữ đã mở ra một nửa. Thiêm Hỉ nói đúng rồi!”

Bà cụ Vệ: “!!!”

Cầm quyển sách, bà cụ vội chạy đi hỏi Vệ Nhị Nha – người có trình độ văn hóa cao nhất trong nhà, và đúng là Thiêm Hỉ không sai. Từ đó, bà cụ không còn can thiệp việc Thiêm Hỉ đọc sách nữa. Một người bà mà thua cả một đứa trẻ chưa đầy một tuổi, bà cụ cảm thấy thật mất mặt.

Không bị ai ngăn cản, Thiêm Hỉ bắt đầu dốc lòng vào việc học. Những quyển sách thấp cấp mà bà cụ mượn cho hai anh em Vệ Quốc Kiện từ trường được đưa cho Thiêm Hỉ, chẳng mấy chốc đã đọc xong, dù phần lớn thời gian Thiêm Hỉ dành để học các kiến thức từ hành tinh Lobita. Khi đã đọc hết sách thấp cấp, Thiêm Hỉ lại lấy sách của hai anh em Vệ Quốc Kiện để học. Những quyển sách mà hai anh em thấy nhàm chán, Thiêm Hỉ lại đọc say mê, khiến hai anh em không khỏi tổn thương.

Muốn trêu chọc em gái, Vệ Quốc Kiện mang những đề thi và bài tập Tạ Ngọc Thư gửi về cho Thiêm Hỉ làm. Vì những đề thi chưa làm sẽ được bà cụ mang đến trường tiểu học Ái Quốc để nhờ giáo viên chấm, Vệ Quốc Kiện chỉ còn cách đưa các bài thi đã làm cho Thiêm Hỉ, nói: “Nếu em làm được hết mấy cái này, anh sẽ đi hái trứng chim cho em ăn!”

Thiêm Hỉ nhìn những câu hỏi đơn giản trên đề thi, rồi nhìn vẻ mặt đắc ý của Vệ Quốc Kiện, cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục. Cầm lấy chiếc bút chì Vệ Quốc Khang gọt sẵn, cô bé nhanh chóng viết ra lời giải.

Dù tay còn yếu, chữ viết ra hơi to, nhưng nắn nót, đẹp đẽ, giống hệt như chữ in trong sách. Lời giải rõ ràng và gọn gàng hơn hẳn của Vệ Quốc Kiện.

Vệ Quốc Kiện nhất quyết cho rằng em gái chỉ sao chép lời giải của mình. Vệ Quốc Kiện lấy một đề thi vừa làm xong, chưa kịp nhờ bà cụ mang đi chấm, đưa cho Thiêm Hỉ. Nhìn thấy Thiêm Hỉ nhíu mày, Vệ Quốc Kiện cười lớn: “Em chịu thua rồi chứ gì? Không sao, chỗ nào không biết cứ hỏi anh, anh chỉ cho.”

Thiêm Hỉ cười khẩy, cầm bút chì, đánh mấy dấu X trên bài làm của Vệ Quốc Kiện, miệng lẩm bẩm: “Sai! Sai! Sai! Sao anh làm bài mà sai nhiều thế?”

May

Vệ Quốc Kiện: “???”

Bà cụ Vệ mang nước vào đúng lúc chứng kiến cảnh này. Nhìn những chỗ Thiêm Hỉ đánh dấu, bà cụ bèn mang bài làm đi hỏi Vệ Nhị Nha. Kết quả, ngoại trừ một vài câu Vệ Nhị Nha cũng không chắc, những câu Thiêm Hỉ bảo sai đều sai thật.

Bà cụ đứng thẫn thờ một lúc lâu, rồi đập tay lên trán, lẩm bẩm: “Đứa bé này đúng là có đầu óc thần tiên!”

Con cái trong nhà đã làm những chuyện kỳ diệu hơn cả việc làm bài tập, thế thì việc viết được bài tập có gì đáng kinh ngạc?

Bà cụ Vệ vốn dĩ rất rộng lượng, sau bao lần bị Vệ Thiêm Hỉ làm cho kinh ngạc, lòng dạ bà cụ càng thêm thoải mái. Những chuyện mà người thường thấy khó tin, đối với bà cụ chẳng khác nào một cơn mưa phùn, chẳng đáng bận tâm.

Tết Đoan Ngọ qua đi, công việc ngoài đồng ngày càng bận rộn. Thời gian mải miết trôi, chẳng mấy chốc đã bước sang tháng Tám.

Những đứa trẻ nhà họ Vệ, trừ hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, đều đã đến tuổi đi học. Bà cụ Vệ vốn đã thấy phiền vì sự ồn ào của đám trẻ này, giờ đúng lúc có người mang gối đến dâng khi b cụà đang buồn ngủ. Vậy là bà cụ vui vẻ quyết định: tất cả đám nhóc con ồn ào, gây bực bội này sẽ được tống hết đến trường để làm phiền thầy cô giáo!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 86: Chương 86



Để chuẩn bị cho những đứa trẻ này một khởi đầu tốt, bà cụ đặc biệt lôi ra một tấm vải thô màu nâu đã để dưới đáy hòm nhiều năm, nhờ Vệ Đại Nha may cẩn thận từng chiếc cặp sách chắc chắn cho bọn trẻ. Thậm chí, cả hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang cũng được thay cặp sách mới, thay cho chiếc cũ đã rách.

Đời của Vệ Tứ Trụ có bốn anh em, đều đã lập gia đình. Mỗi nhà có hai con, tổng cộng là bảy cậu nhóc và một cô bé. Trong số đó, chỉ có Vệ Quang Minh là chưa đến tuổi đi học, còn lại ai cũng đã đủ tuổi từ lâu. Nhưng do bối cảnh chung thời đó không coi trọng việc học, thêm vào đó là nạn đói hoành hành, người lớn đều nghĩ rằng bọn trẻ đi học chẳng bằng ra ngoài kiếm thêm chút rau dại hay cỏ lợn. Vì thế, việc học của bọn trẻ cứ bị trì hoãn mãi.

Chính gia đình của Vệ Đại Trụ đã làm bà cụ Vệ thay đổi suy nghĩ, nhận ra tầm quan trọng của việc học.

Học hành có thể giúp bọn trẻ rời khỏi nông thôn, thoát khỏi kiếp làm nông, được ăn gạo cung cấp của thành phố, không thiếu các loại tem phiếu. Còn làm nông dân thì sao? Suốt cả năm cúi gập người trên ruộng đất, cực nhọc đến kiệt sức, nhưng chẳng dành dụm được bao nhiêu. Những năm đói kém, ngay cả ăn cũng không đủ no.

Nếu nhà họ Vệ thiếu lương thực, có lẽ bà cụ sẽ không để lũ trẻ đi học, vì chúng là nguồn lao động quan trọng. Nhưng hiện tại, nhà họ Vệ không thiếu thốn, bà cụ sao có thể vì một chút rau dại hay cỏ lợn mà từ bỏ tương lai của bọn trẻ?

Bà cụ không mong muốn bọn trẻ trở thành người học cao hiểu rộng, chỉ cần chúng có thể như Tạ Ngọc Thư, nhẹ nhàng kiếm được tiền, bà cụ đã cảm thấy hài lòng.

Quyết định của bà cụ cho bốn đứa trẻ nhà Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đi học đã khiến cả nhà họ Vệ xôn xao. Hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang rất vui vì có thêm bốn người em họ cùng học và bị em gái quản lý. Nhưng những người khác thì chẳng mấy ai nở nụ cười.

Bốn anh em Vệ Đông Chinh, Vệ Tây Chinh, Vệ Nam Minh và Vệ Bắc Minh thì không cần bàn. Hai anh em họ đã chứng kiến cảnh anh em Vệ Quốc Kiện sống trong "cái bóng" của em gái như thế nào. Giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ phải chịu đựng cuộc sống "bị giam cầm" như vậy, chẳng ai trong số họ thấy vui.

Vợ chồng Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ lại lo lắng về tiền học cho hai đứa con mỗi nhà. Tiền học của Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang trước đây đều do Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư gửi từ quân đội về. Bà cụ Vệ không phải bỏ ra một đồng nào, nhưng giờ con cái họ đi học thì tiền phải do họ tự lo. Trong khi đó, trong túi họ chẳng dư dả gì, còn muốn dành dụm tiền để xây nhà mới. Họ nghĩ rằng đọc sách chưa chắc cưới được vợ, nhưng không có nhà thì chắc chắn không cưới nổi.

May

Diêu Thúy Phân là người lo lắng thái quá. Khi nghe tin bà cụ cho bốn đứa trẻ nhà Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đi học, nhưng lại không nhắc đến con trai mình là Vệ Quang Minh, chị cảm thấy bất mãn, không kiềm được mà lên tiếng hỏi:

“Mẹ, hay là cho Quang Minh đi học luôn đi. Sáu đứa kia đều đi, chỉ mình nó ở nhà, chắc chắn nó sẽ buồn. Quốc Kiện và Quốc Khang học lớp cao, còn Đông Chinh bọn nó thì học chung một lớp. Quang Minh ở nhà một mình, đến lúc đi học chẳng phải sẽ không có anh nào giúp đỡ sao?”

Bà cụ Vệ nhìn Diêu Thúy Phân với ánh mắt như nhìn đứa con dâu ngốc nghếch, làm chị chột dạ. Sau đó, bà cụ hỏi lại:

“Con có biết Quang Minh nhà con bao nhiêu tuổi không? Nó còn chưa đến tuổi đi học!”

Diêu Thúy Phân nghẹn lời.

Bà cụ Vệ tiếp tục:

“Nếu con muốn cho Quang Minh đi học cùng, mẹ sẽ nói với đội trưởng sản xuất, để nó cùng nhập học trường tiểu học Ái Quốc. Nếu không theo kịp thì sang năm học lại.”

Nghe đến cụm từ “sang năm học lại”, Diêu Thúy Phân liền yên tâm. Điều chị lo là bà cụ không để tâm đến Quang Minh, chứ không phải việc Quang Minh học sớm hay muộn. Hiện giờ, Vệ Thiêm Hỉ đã đến giai đoạn chạy nhảy khắp nơi, một mình chị vừa phải chăm con nhỏ vừa lo việc nhà, chẳng lúc nào ngơi tay. Nếu có Quang Minh ở nhà, dù không giúp được nhiều, ít nhất cũng trông nom Thiêm Hỉ, không để nó bị ngã.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 87: Chương 87



Bà cụ Vệ biết các con dâu trong nhà tuy không nói ra nhưng thường hay nghĩ ngợi lung tung. Bà cụ liền dập tắt ý định của Diêu Thúy Phân, đồng thời nhờ đội trưởng sản xuất Tôn Đống Lương gửi cả năm đứa trẻ lớn đến trường tiểu học Ái Quốc.

Ngày tựu trường đến, bảy “chú bé hồ lô” thế hệ cháu nhà họ Vệ đều đi học. Ngôi nhà vốn náo nhiệt cả mùa hè giờ đã yên ắng trở lại.

Ban đầu, bà cụ Vệ còn lo Vệ Thiêm Hỉ sẽ buồn chán, nên bảo Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thường xuyên chơi cùng. Nhưng hai chị em nhận ra Vệ Thiêm Hỉ không hề dính người, cũng chẳng nghịch phá. Hầu hết thời gian, cô bé chỉ thích chơi với những bông hoa, cọng cỏ trong sân, thậm chí chẳng ra đến cổng.

Sau khi quan sát một thời gian, hai chị em phát hiện Vệ Thiêm Hỉ rất thích những bông hoa, cọng cỏ. Vậy là họ nghĩ ra cách hay: mỗi ngày, trước khi đi làm đồng hoặc vào rừng, họ hái một ít hoa cỏ đem về. Chỉ cần đặt trước mặt, Vệ Thiêm Hỉ có thể chơi cả ngày.

Dù vậy, Vệ Thiêm Hỉ thật ra thích ngủ hơn, vì trong giấc mơ, cô bé có thể học được nhiều kiến thức từ hành tinh Lobita. Còn ngoài đời, những việc cô bé làm chỉ mang tính giải trí, không có ý nghĩa lớn. Nhưng mùa hè ở thôn Đầu Đạo Câu quá nóng, trong nhà chẳng thể ở được. Ngủ một giấc dậy, người ướt đẫm mồ hôi, như vừa từ dưới sông lên. Phải đến tối, không khí mới dịu đi chút ít. Vì vậy, cô bé buộc phải điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình.

Mỗi chiều, khi trường tiểu học Ái Quốc tan học, Vệ Thiêm Hỉ cực kỳ háo hức. Khi bảy anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang uể oải trở về, bị bà cụ đuổi vào nhà làm bài tập, sự phấn khích của cô bé lại lên đến đỉnh điểm.

Bà cụ Vệ rất coi trọng việc học của bảy đứa cháu. Những cuốn sách, vở, đề thi mà Tạ Ngọc Thư gửi về trước đây được bà cụ bảo quản rất cẩn thận. Ban đầu, bà cụ định dành chúng cho Vệ Thiêm Hỉ. Nhưng giờ đây, bà cụ nghĩ những thứ này cũng hữu ích cho năm đứa trẻ mới vào học. Vì thế, bà cụ giao cho Vệ Nhị Nha kiểm tra việc học của chúng khi rảnh rỗi.

Bảy anh em nhà họ Vệ sau này thành đạt, nhưng khi nhớ lại quãng thời gian bị cô nhỏ và em họ cai quản, họ đều cảm thấy đó là bóng đen lớn nhất trong cuộc đời mình. Dẫu vậy, bảy anh em đều là những người có lương tâm. Dù có than vãn thế nào, họ cũng không hề oán trách Vệ Nhị Nha và Vệ Thiêm Hỉ. Thật lòng mà nói, nếu không nhờ sự thúc ép của cô út và sự chỉ đạo của em họ, họ đã chẳng bao giờ chăm chỉ học hành, càng không thể đạt được những thành tựu sau này.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Hiện tại, bảy anh em nhà họ Vệ vẫn cảm thấy Vệ Nhị Nha và Vệ Thiêm Hỉ chính là hai vị thần được ông trời cử xuống để hành hạ họ.

Cũng giống như Vệ Nhị Nha và Vệ Thiêm Hỉ, người không được ai chào đón chính là Tạ Ngọc Thư.

May

Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ việc bà cụ Vệ nhờ Vệ Nhị Nha viết thư hộ gửi cho Vệ Đại Trụ. Trong thư, bà cụ nhắc đến việc lũ trẻ trong nhà đều thích học hành. Khi đọc thư, Vệ Đại Trụ cảm thấy rất an ủi. Đầu năm, khi anh ấy trò chuyện với Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, và Vệ Tứ Trụ về lý tưởng cuộc sống, ánh mắt “ngoài trồng trọt ra chẳng biết làm gì” của ba người họ đã để lại ấn tượng khó phai mờ. Bây giờ, nhìn thấy thế hệ sau thích học hành, Vệ Đại Trụ cuối cùng cũng bớt tuyệt vọng.

Sau khi trở về khu nhà của quân nhân, Vệ Đại Trụ đã kể chuyện này với Tạ Ngọc Thư. Tạ Ngọc Thư rất hào phóng, nói rằng mình có mối quan hệ tốt với các thầy cô ở trường tiểu học dành cho con em quân nhân, muốn xin bài tập và đề thi thì không khó. Từ đó, bà cụ Vệ mỗi tháng đều phải đi bưu điện một chuyến để nhận đủ loại tài liệu học tập.

Tạ Ngọc Thư thường gửi những thứ này vào cuối tháng trước. Gói hàng thường mất nửa tháng mới đến huyện, nên cứ đến giữa tháng, bảy anh em nhà họ Vệ đều không thể cười nổi. Dẫu cho thỉnh thoảng Tạ Ngọc Thư gửi cho họ một ít đồ ăn vặt, cũng không thể xóa nhòa hình ảnh ma quỷ của cô trong lòng lũ trẻ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 88: Chương 88



Tuy nhiên, Tạ Ngọc Thư hoàn toàn không hay biết gì về điều này.

Khi Tết Trung thu sắp đến, Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ xin phép nghỉ từ đơn vị, chuẩn bị về quê ở Đầu Đạo Câu để đón một cái Tết đoàn viên trọn vẹn.

Để thể hiện sự quan tâm và trân trọng đối với gia đình, hai vợ chồng đã ghé qua Dung Thành, nơi gần đơn vị nhất, để mua một số đồ ăn và đồ dùng. Trước khi rời khỏi cửa hàng sách, Tạ Ngọc Thư còn đặc biệt mua một túi lớn sách cho lũ trẻ trong nhà. Hai người tay xách nách mang trở về Đầu Đạo Câu.

Đúng vào ngày mười ba tháng tám, Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư cuối cùng cũng về đến nhà trước khi bảy anh em Vệ Quốc Kiện tan học.

Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang nửa năm không gặp cha mẹ, tất nhiên mừng rỡ hét ầm lên. Nhưng những đứa trẻ khác, bị bài tập mà Tạ Ngọc Thư gửi về hành hạ, thì không phấn khởi đến vậy.

Tạ Ngọc Thư nước mắt lưng tròng, nhìn Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang hết lần này đến lần khác, nghẹn ngào nói: “Cao hơn, khỏe hơn, có da có thịt hơn rồi. Chắc chắn bà nội cho ăn uống không tệ. Quốc Kiện, Quốc Khang, lại đây xem mẹ mua quần áo cho các con có vừa không.”

Khi hai anh em Vệ Quốc Kiện mặc thử quần áo, vẻ mặt Tạ Ngọc Thư lập tức cứng đờ. Dù chị ấy đã tính toán rằng hai đứa chắc chắn sẽ lớn nhanh, nhưng không ngờ chúng lại cao thêm nhiều như vậy. Quần dài giờ chỉ tới mắt cá chân. Cuối cùng, bộ quần áo ấy phải để lại cho Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh mặc.

Ngoài quà cho Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư không quên chuẩn bị cho những người khác. Ai cũng có quà, đặc biệt bà cụ Vệ và Vệ Thiêm Hỉ nhận được nhiều nhất.

Phát quà xong, Tạ Ngọc Thư hứa với Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang: “Hai con yên tâm, mẹ về đơn vị sẽ đo chiều cao của các con, mua thêm quần áo mới gửi về ngay. Hiện giờ trường con em quân nhân đã thay đổi quy định, bổ sung nhiều kỳ thi hơn. Mẹ đã nhờ cô giáo cũ của các con, cô Mi, thu thập hết các đề thi đã làm, lát nữa mẹ sẽ gửi quần áo và đề thi về cùng một lượt.”

Nụ cười trên mặt Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang dần tắt.

Năm đứa trẻ còn lại cũng đồng loạt quay đầu, ánh mắt kinh hãi, sợ hãi lẫn lộn nhìn Tạ Ngọc Thư.

Tạ Ngọc Thư xấu hổ lau nước mắt, mở gói hàng chưa kịp tháo, nói với lũ trẻ nhà họ Vệ: “Sao lại nhìn bác gái như thế? Yên tâm, bà nội các cháu nói rồi, cả nhà đều thích học hành. Lần này bác gái mua không chỉ có đề thi, mà còn có sách tham khảo, sách đọc thêm, có vui không nào?”

Không đứa nào muốn trả lời. Niềm vui ban đầu khi nhận quà đã hoàn toàn bị lấp đầy bởi cảm giác ngán ngẩm trước món quà tiếp theo.

Tạ Ngọc Thư không hiểu vì sao lũ trẻ lại phản ứng như vậy. Định hỏi bà cụ Vệ xem có phải chúng vui quá hóa ngẩn ngơ, thì nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên.

“Vui ạ, cảm ơn bác gái!” Vệ Thiêm Hỉ níu lấy ống quần bà cụ Vệ, bước những bước chân nhỏ xíu ra ngoài.

Tạ Ngọc Thư nhìn thấy Vệ Thiêm Hỉ liền kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, con bé Hỉ lớn thế này rồi sao? Lần trước bác gái đi, con còn chưa đầy tháng, sao chớp mắt đã biết đi, biết nói rồi?”

Hỏi xong, Tạ Ngọc Thư quay sang Vệ Đại Trụ: “Đại Trụ, chúng ta đi xa nửa năm hay một năm rưỡi vậy? Anh thấy lúc Quốc Kiện và Quốc Khang được một tuổi rưỡi, chúng cũng không lanh lợi như con bé Hỉ này.”

Vệ Đại Trụ quả quyết: “Đầu năm chúng ta đi, giờ mới hơn tám tháng.”

May

Bà cụ Vệ vui vẻ xen vào: “Con bé Hỉ nhà mình thông minh. Mẹ chẳng nói với hai đứa rồi sao? Con bé này lật người sớm hơn một tháng, ngồi vững sớm hơn hai tháng. Vừa ngồi vững đã học bò, chỉ khoảng một tháng sau đã vịn tường tập đi và bập bẹ nói từng từ một.”

Tạ Ngọc Thư nghe mà sững sờ: “???” Phát triển như vậy chẳng giống những gì cô đọc trong sách y khoa chút nào!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 89: Chương 89



Bà cụ Vệ cười ha hả, giải thích: “Nên mẹ mới bảo, lúc mang thai phải ăn uống đầy đủ. Mẹ khỏe, sữa tốt, con sinh ra có sức, xương cứng, não cũng thông minh hơn.”

Tạ Ngọc Thư nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng tình: “Mẹ nói đúng! Hồi con mang thai Quốc Kiện và Quốc Khang, vì ăn uống không đủ chất, nên hai đứa nhìn ngây ngô hẳn, không bằng nửa con bé Hỉ.”

Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang: “…” Đúng là mẹ ruột!

Ngày rằm tháng tám trôi qua trong không khí huyên náo. Đến ngày mười sáu, vị lãnh đạo công xã lâu nay không xuất hiện lại một lần nữa bước vào nhà bà cụ Vệ, thân thiện nhắc nhở:

“Bà bác, những thứ tôi bảo bà chuẩn bị, bà đã chuẩn bị xong chưa? Lãnh đạo tỉnh sắp tới rồi, chắc là vào ngày mười tám tháng tám. Bà nên chuẩn bị tinh thần trước.”

Bà cụ Vệ ngớ người:

“...”

Những thứ cần chuẩn bị đã quên sạch từ lâu!

“Đồng chí, sao không nhắc sớm hơn? Lần trước ông nói chuyện này xong, tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Nhưng sau đó chẳng thấy tin tức gì nữa, tôi tưởng chuyện này không còn quan trọng nên không để tâm nữa. Bây giờ ông lại nói lãnh đạo tỉnh sắp tới, giờ tôi muốn ‘nước đến chân mới nhảy’ cũng chẳng biết nhảy kiểu gì!”

Bà cụ Vệ hoảng hốt vô cùng, nhưng lãnh đạo công xã dường như không hiểu được sự lo lắng của bà cụ, chỉ bình tĩnh an ủi:

“Bà bác, có gì đâu mà phải chuẩn bị. Nhờ sự lãnh đạo của bà, ruộng đất nhà bà mới có năng suất cao. Lên đó, bà chỉ cần kể lại cách nhà bà trồng trọt thế nào là được. Kể từ khi gieo hạt đến lúc canh tác, cuối cùng là thu hoạch, cứ thực sự kể theo đúng trình tự. Có khi lãnh đạo sẽ hỏi bà vài câu, bà đừng trả lời qua loa. Chỉ cần nói những điều không sai là được. Lãnh đạo không làm khó nông dân đâu.”

Nhưng bà cụ Vệ vẫn hoang mang tột độ. Người khác không biết lý do thực sự đất nhà bà cụ năng suất cao, nhưng bà cụ thì rõ. Lúc đầu, khi chuẩn bị thu hoạch, bông lúa còn rũ rượi, nhưng sau khi đưa Vệ Thiêm Hỉ lên núi, chúng bỗng trở nên tươi tốt. Những chuyện thế này làm sao có thể nói thẳng ra?

Thấy sắc mặt bà cụ Vệ trông như khổ qua, lãnh đạo công xã lại an ủi:

“Bà bác, bà đừng lo lắng. Tôi bày cho bà một cách. Bà nói lý do dẫn dắt gia đình khai hoang, rồi kể chi tiết quá trình khai hoang. Sau đó làm một bài tổng kết ngắn gọn, cuối cùng cảm ơn đội sản xuất, cảm ơn chính sách... Chỉ vậy thôi. Bà thấy thế nào?”

Những lời chỉ dẫn nghe có vẻ dễ, nhưng thực chất chỉ là khung sườn. Muốn lấp đầy nội dung vào đó không phải chuyện đơn giản.

Mang theo cái đầu rối bời, bà cụ Vệ lơ mơ tiễn lãnh đạo công xã ra khỏi nhà. Về phòng, bà cụ gác tay lên má, trầm tư suy nghĩ về những câu hỏi lãnh đạo để lại.

“Vì sao dẫn dắt gia đình khai hoang?”

“Vì thiếu lương thực, không khai hoang thì đói c.h.ế.t thôi. Đây chẳng phải là câu hỏi vô nghĩa sao?”

“Kể chi tiết việc khai hoang?”

“Đào đất, cày bừa, bón phân, tưới nước, gieo hạt, nhổ cỏ, rồi lại tưới nước, thu hoạch. Bao năm qua, mọi người chẳng đều làm thế cả? Có gì để kể?”

May

“Còn phải tổng kết? Tổng kết cái gì? Ông trời không phụ người siêng năng, kẻ lười biếng thì trời thu. Chẳng phải nói ‘con người thắng trời’ sao? Nhưng kẻ lười cũng là người, sao lại không thắng nổi trời?”

Cả buổi chiều, bà cụ Vệ như mắc chứng lẩm bẩm, miệng cứ lải nhải không ngừng, làm gì cũng lơ đãng. Vệ Đại Trụ sắp trở về quân ngũ, thấy mẹ như vậy thì không yên tâm, liền lén nghe trộm qua bức tường một lúc.

Không hiểu rõ sự tình, Vệ Đại Trụ đành đẩy cửa bước vào hỏi thẳng:

“Mẹ, mẹ đang lẩm bẩm gì thế?”

Bà cụ Vệ giật mình, thấy Đại Trụ thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại mắng xối xả:

“Con là mèo hả? Đi lại không có tiếng động, làm mẹ giật cả mình. Người dọa người, dọa c.h.ế.t người đấy, suýt nữa mẹ c.h.ế.t vì sợ rồi.”

Miệng thì mắng nhưng bà cụ lại rất thật lòng. Bà cụ nhích sang một bên, nhường chỗ cho Đại Trụ ngồi, rồi hỏi:

“Đại Trụ, lãnh đạo công xã bảo lãnh đạo tỉnh muốn tìm mẹ để học cách trồng trọt. Mẹ nên nói thế nào thì hợp lý?”
 
Back
Top Bottom