Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 70: Chương 70



Vệ Tứ Trụ vắt óc nghĩ ra một cách, tự thấy rất hay:

“Mẹ, hay là con thử hỏi con gái xem nó có nghĩ ra cách gì không?”

Một câu nói khiến bà cụ Vệ lập tức nhớ lại nỗi sợ hãi khi đứa cháu gái cưng của mình rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Bà cụ nửa tin nửa ngờ lời bà Lộ Thần, nhưng trong lòng bà cụ cũng đã có một lời giải thích: Dù Vệ Thiêm Hỉ có năng lực giúp đỡ gia đình, cũng không thể ỷ lại mãi được. Nếu một ngày nào đó làm trời cao không vui, chẳng phải đứa cháu gái cưng của bà cụ sẽ gặp họa hay sao?

Lúc đó, bà cụ Vệ vẫn đang cầm tẩu t.h.u.ố.c lá hút thuốc lào. Nghe Vệ Tứ Trụ nói vậy, bà cụ sợ đến mức làm rơi cả tẩu thuốc.

“Vệ Tứ Trụ, anh giỏi thật đấy. Hai, ba chục tuổi đầu, không nuôi nổi vợ con mà còn định dựa vào con gái mình. Anh không thấy xấu hổ à? Thật là càng sống càng thụt lùi!”

Vệ Tứ Trụ cúi đầu nói nhỏ:

“Con cũng chỉ muốn con bé được ăn ngon một chút. Nó còn nhỏ, dạ dày yếu, ăn thô không tiêu. Con muốn nó ăn thức ăn tinh, nhưng vợ chồng con không có khả năng kiếm ra, chẳng phải chỉ còn cách dựa vào nó hay sao?”

Bà cụ Vệ tức đến mức đau ngực, tiện tay vớ lấy giỏ kim chỉ đánh Vệ Tứ Trụ. Từ trên giường đến dưới giường, từ trong nhà ra ngoài sân, đánh cho anh ấy kêu gào thảm thiết.

Bà cụ vừa đánh vừa mắng:

“Làm cha mẹ vô dụng, còn dám nói lý à? Vệ Tứ Trụ, mẹ hối hận c.h.ế.t đi được, hồi đó sao không đem anh cho người ta nuôi!”

“Đồ vô dụng, chỉ giỏi da mặt dày mà không có não. Năm đó mẹ một mình nuôi nấng các anh chị em của anh, chẳng phải cũng lớn khôn cả rồi sao? Bây giờ anh chỉ nuôi một con trai một con gái mà cũng dám than khổ? Tôi thấy anh đúng là lười nhác, không đánh cho một trận thì anh không biết mẹ đây nặng ký đến mức nào!”

Vệ Tứ Trụ ôm đầu bỏ chạy. Từ bé đã bị đánh ra ám ảnh tâm lý, giờ chỉ cần thấy sắc mặt của bà cụ Vệ lạnh đi là lập tức chân run, hai đầu gối mềm nhũn, chạy cũng không nổi.

Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ ban đầu định mặc kệ, nhưng thấy bà cụ Vệ tức giận thật sự, sợ bà cụ bị kích động quá mà sinh bệnh, đành chạy ra can ngăn. Hai người kéo bà cụ Vệ lên giường, thay nhau khuyên nhủ.

Cuối cùng, nhờ lời bảo đảm của Vệ Tứ Trụ, bà cụ mới nguôi giận.

Một cuộc họp gia đình nghiêm túc bị Vệ Tứ Trụ làm loạn đến mức gà bay chó chạy, chẳng đâu vào đâu.

Bà cụ Vệ chẳng còn tâm trạng để tổ chức cuộc họp gia đình nữa, gương mặt lạnh tanh, bà cụ vỗ mạnh xuống bàn đưa ra quyết định: "Nếu không nghĩ ra cách nào khác, thì chỉ còn cách cũ thôi, khai hoang!"

May

“Nhị Trụ, Tam Trụ, hai anh em các con chịu trách nhiệm khai hoang. Đến những mảnh đất hoang nhà mình đã khai phá trong núi, mở rộng thêm xung quanh đó. Tiện thể, ra rừng đào ít đất màu mỡ, đem về thay đất trước sân, sau vườn. Năm nay sân nhà ta cũng phải trồng thêm gì đó.”

Vệ Tứ Trụ thấy bà cụ Vệ thậm chí chẳng buồn liếc nhìn mình, trong lòng lạnh toát. Anh ấy khúm núm, nịnh nọt hỏi: “Mẹ, thế con làm gì ạ?”

Bà cụ Vệ nhếch môi cười lạnh: “Anh hai với anh ba khai hoang, đương nhiên con phải lo gánh nước, trồng trọt rồi.”

“Bây giờ anh hai, anh ba chưa xong việc khai hoang, thì trước mắt con ở nhà dọn dẹp cho xong đi. Xới hết đất đông bị đóng băng lên, sau đó ra mảnh đất bên cạnh rừng mà nhà ta vẫn để hoang, làm sạch cỏ rác, dựng hàng rào quanh đó. Đất xới lên rồi thì dọn hố phân, trộn phân với đất, rồi ra sông gánh nước tưới ẩm đất, hòa tan phân vào. Chờ trời ấm hơn, chỗ đó sẽ là nơi trồng rau chính cho nhà mình.”

Vệ Tứ Trụ: “…”

Thế nào là trả thù? Đây chính là trả thù, kiểu trả thù không hề giấu giếm, cũng chẳng che đậy chút nào của bà cụ Vệ.

Nhưng bà cụ đã ra lệnh, Vệ Tứ Trụ nào dám cãi? Anh ấy uất ức đáp lời, quay lưng đi mà lén lau giọt nước mắt tủi thân.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 71: Chương 71



Vệ Thiêm Hỉ nằm trên giường, nghe tiếng ồn ào ngoài sân, cô bé vươn vai, lật người, tìm tư thế thoải mái hơn, rồi tiếp tục ngủ ngon lành.

Diêu Thúy Phân sau khi ở cữ, những đặc quyền trước đó bị giảm dần. Giờ đây, ba bữa ăn của chị giống hệt mọi người trong nhà. Dẫu vậy, bà cụ Vệ vẫn thương chị vừa sinh con xong, cơ thể còn yếu, nên không bắt xuống ruộng, chỉ để làm vài việc vặt trong nhà.

Để Diêu Thúy Phân có thêm sữa, bà cụ Vệ đặc biệt cho phép chị mỗi ngày nấu một bát mì nhỏ cho riêng mình.

Sau tiết Thanh Minh không lâu, Tạ Ngọc Thư gửi đồ về từ đơn vị. Đại đội trưởng sản xuất báo tin để bà cụ Vệ ra bưu điện huyện nhận.

Chuyện anh cả của nhà họ Vệ, người đã biệt tích bao năm, trở về trong dịp Tết, còn để lại hai đứa con ở quê, từ lâu đã lan khắp thôn Đầu Đạo Câu. Ban đầu có người không tin, nhưng nhìn Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang với gương mặt giống đến chín phần mười Vệ Đại Trụ hồi trẻ, mọi người đành gật gù thừa nhận.

Khi xưa, Vệ Đại Trụ là người khôi ngô, lông mày rậm, mắt sáng, khí chất hơn người, từng là mối tình thầm kín của biết bao cô gái trẻ, các chị dâu mới. Sau khi Vệ Đại Trụ mất tích, không ít người đã khóc thầm trong chăn. Nay anh ấy trở về, còn dẫn theo vợ con, chuyện này gợi lại nỗi đau xưa của không ít người. May mà bà cụ Vệ không biết, nếu biết chắc chắn bà cụ sẽ mắng Vệ Đại Trụ: "Tội nghiệt! Đã khiến bao nhiêu người khổ tâm như vậy!"

Bà cụ Vệ dẫn Vệ Đại Nha vào huyện, đến bưu điện nhận một gói đồ to như bao tải. Hai mẹ con nhìn chiếc bao mà sững sờ, lớn thế này thì họ làm sao khiêng nổi!

May

Khi bà cụ Vệ đang sốt ruột đến đổ mồ hôi, có một thanh niên trắng trẻo đi xe đạp ngang qua cổng bưu điện. Vệ Đại Nha vội gọi: “Trần Quốc Đống!”

Thanh niên đó ngoái lại, thấy bà cụ Vệ và Vệ Đại Nha, liền nhảy xuống xe, nhanh nhẹn chạy đến, cười lấy lòng: “Thím Vệ, bác làm gì ở đây vậy? Có cần cháu giúp gì không?”

Ánh mắt bà cụ Vệ lập tức dán vào chiếc xe đạp phía sau cậu ta, hỏi: “Là con trai nhà họ Trần phải không? Cháu về làng đấy chứ? Nếu có, giúp thím chở cái gói này về với, thím và Đại Nha không ngờ gói đồ lại lớn thế này!”

Trần Quốc Đống vốn đang từ trường cấp ba ra hiệu sách mua sách, định nói thật. Nhưng chưa kịp mở miệng, cậu ta đã thấy Vệ Đại Nha khẽ ho một tiếng, rồi kín đáo giơ hai ngón tay thành hình “hai”.

Trần Quốc Đống lập tức đồng ý. Cậu ta dựng xe đạp ngay ngắn, nhanh nhẹn đặt bọc đồ sau lưng bà cụ Vệ lên giá sau xe, khuôn mặt đầy vẻ ân cần, nói:

"Rảnh chứ, rảnh chứ. Vừa hay cháu cũng định về thôn, tiện đường giúp thím mang bọc đồ về luôn."

Bà cụ Vệ tự nhận mình là người tinh tường, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra có điều gì đó mờ ám giữa Vệ Đại Nha và Trần Quốc Đống. Nhưng nhớ lại lời Vệ Nhị Nha từng nói rằng Vệ Đại Nha nhìn mèo đực cũng thấy đẹp trai, bà cụ không khỏi nhíu mày.

Con gái mình sinh ra, bà cụ hiểu rõ tính cách hơn ai hết. Nhìn Vệ Đại Nha, bà cụ thấy con bé tính tình ổn định, nhanh nhẹn, ít nói, thật sự rất hài lòng. Nhưng sao bà cụ lại không nhận ra con bé có vẻ hơi lưỡng lự trong chuyện tình cảm thế này?

Lưỡng lự chuyện tình cảm là không được, thời phong kiến còn bị dìm lồng heo!

Dù bây giờ đã bước vào xã hội mới dưới sự lãnh đạo vĩ đại, nhưng lưỡng lự vẫn là điều khiến người ta xì xào, bị chê cười đủ để c.h.ế.t chìm trong nước bọt.

Lo sợ con gái mình mắc sai lầm, trên đường về thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ Vệ không nhịn được mà dạy dỗ Vệ Đại Nha:

"Đại Nha, con lớn rồi, mẹ thấy cũng đến lúc phải tìm cho con một mối rồi, không lại lỡ dở mất. Con có để ý nhà nào chưa?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 72: Chương 72



Vệ Đại Nha lập tức đỏ mặt. Nhất là khi Trần Quốc Đống quay đầu nhìn cô ấy một cái, cô ấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.

"Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Ở đây còn có người ngoài, mẹ để con giữ chút thể diện được không?"

Trong lòng bà cụ Vệ cười thầm. "Mẹ chẳng phải sợ con mắc sai lầm sao? Đại Nha, nếu con có thích ai thì cứ nói với mẹ. Nếu không, mẹ sẽ tự tìm cho con, con thấy thế nào?"

Vệ Đại Nha cứng họng, cúi đầu không nói.

Bà cụ Vệ sốt ruột: "Đại Nha, chuyện này không thể qua loa được. Em con còn đang xếp sau đấy. Con chậm ngày nào, em con cũng chậm theo ngày đó."

Nghe bà cụ Vệ nói, Trần Quốc Đống lén dựng tai nghe ngóng.

Đôi mắt bà cụ Vệ như đèn pha, theo dõi từng phản ứng của Trần Quốc Đống, bắt trúng ngay khoảnh khắc anh giật mình. Thấy vậy, bà cụ liền tự nhiên kéo chủ đề sang cậu ta:

"Quốc Đống à, cháu thấy hai đứa con gái nhà thím thế nào? Thím thấy cháu rất tốt. Nếu hai đứa nhìn nhau thuận mắt, thử tìm hiểu xem sao. Thím tuyệt đối không ngăn cản."

Trần Quốc Đống đỏ bừng tai, nhỏ giọng đáp: "Cháu thấy rất tốt ạ."

Bà cụ Vệ nghe câu trả lời hài lòng, những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra. Bà cụ tiện tay quyết định:

"Thế được, cháu thử tìm hiểu với Đại Nha đi. Nếu hai đứa thấy hợp, bảo mẹ cháu sang nhà thím một chuyến. Không cần kiểu cách như thời xưa, làm một bữa cơm ra mắt là được, coi như định việc cưới xin."

Trần Quốc Đống ho khan đến nỗi suýt làm rơi chiếc xe đạp.

Vệ Đại Nha thì suýt quỳ xuống trước mặt mẹ mình ngay tại chỗ. Nếu cô ấy thực sự tìm hiểu Trần Quốc Đống, em gái cô ấy chẳng phải sẽ cấu xé cô ấy đến c.h.ế.t sao?

May

Vệ Nhị Nha và Trần Quốc Đống đã liếc mắt đưa tình bao năm nay. Từ khi cả hai còn học cấp hai đã lộ ra manh mối. Nhưng vì điều kiện nhà Trần Quốc Đống tốt hơn, cậu ta tiếp tục học cấp ba, còn gia cảnh nhà họ Vệ eo hẹp. Tiền trong tay bà cụ Vệ khi đó dành cả cho việc cưới vợ cho Vệ Tứ Trụ. Vệ Nhị Nha hiểu chuyện, chủ động nói với gia đình rằng mình không học nữa. Mối quan hệ của hai người vì thế mà đứt đoạn.

Nhưng Vệ Đại Nha luôn ở bên cạnh Vệ Nhị Nha, dù em gái giấu kín chuyện đến đâu cũng bị cô ấy nhìn ra. Bị cô ấy dọa dẫm đủ đường, cuối cùng Vệ Nhị Nha đành nói thật.

So với Vệ Nhị Nha đã có người yêu từ cấp hai, Vệ Đại Nha đích thực là kẻ độc thân từ trong trứng nước.

Trước đây, Vệ Đại Nha từng hứa với em gái sẽ không để lộ chuyện này cho bà cụ Vệ. Nhưng bây giờ mẹ cô ấy còn định ghép đôi loạn cả lên, cô ấy đâu dám giấu thêm?

"Em à, chị cũng vì tốt cho em thôi, đừng trách chị. Không phải chị không giữ lập trường, mà là kẻ địch mạnh quá..."

Vệ Đại Nha thầm nhủ, quay đầu lại, vẻ mặt đầy bi tráng nói với bà cụ Vệ:

"Mẹ, con có chuyện giấu mẹ lâu rồi. Trần Quốc Đống và Nhị Nha đã yêu nhau mấy năm nay rồi. Chỉ tính riêng đi xem phim ở xưởng mộc cũng phải năm sáu lần. Nếu mẹ ghép con với cậu ta, Nhị Nha sẽ làm loạn cả nhà."

Bà cụ Vệ: "!!!"

Lúc này, Trần Quốc Đống chỉ hận không thể tự vả mình vài cái. Cậu ta ngàn sai vạn sai, sai nhất là chọn con đường qua bưu điện để mua sách, nếu không đã chẳng chạm mặt bà cụ Vệ và Vệ Đại Nha. Chuyện cậu ta với Vệ Nhị Nha cũng không bị lộ ra...

Gặp bà cụ khác thì còn có gan nói rõ ràng, nhưng trước mặt bà cụ Vệ nổi danh khắp vùng, cậu ta lại còn dám dụ dỗ con gái bà cụ, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t sao?

Nhưng trên xe còn chở bọc đồ của nhà họ Vệ, nếu bỏ xe chạy, chắc chắn chuyện cậu ta với Vệ Nhị Nha sẽ đổ bể hoàn toàn.

Trần Quốc Đống gắng gượng đẩy xe, cảm giác như sống lưng bị ánh mắt của bà cụ Vệ đ.â.m cho sắp gãy.

Ngay khi cậu ta nghĩ mình sắp bị bà cụ mắng té tát, bà cụ bất ngờ tươi cười hiền lành bước tới, hỏi:

"Quốc Đống, cháu đã nói chuyện này với cha mẹ mình chưa?"

Trần Quốc Đống lắp bắp: "Chuyện... chuyện gì cơ ạ?"

Sắc mặt bà cụ Vệ trầm xuống, ấn tượng về anh xấu đi không ít.

"Sao? Theo lời Đại Nha, cháu và Nhị Nha yêu nhau bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa nói với gia đình?"
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 73: Chương 73



Trần Quốc Đống vội giải thích:

"Thím, thím nghe cháu nói đã. Nhà cháu muốn cháu học lên nữa, còn bảo phải tìm một người có học thức để cưới. Nhưng cháu chỉ thích Nhị Nha thôi. Nếu nói ra, chắc chắn không được ủng hộ, còn có thể gây rắc rối cho Nhị Nha. Thế nên cháu muốn chờ, đợi cháu thi đỗ đại học, có khả năng nuôi được Nhị Nha rồi nói chuyện rõ ràng. Lúc đó, cha mẹ cháu không muốn đồng ý cũng phải đồng ý."

Trần Quốc Đống tự thấy kế hoạch của mình rất ổn, nhưng bà cụ Vệ thì không đồng tình.

Đối diện ánh mắt lo lắng của cậu ta, bà cụ hít một hơi sâu, hiếm khi kiềm chế được cơn giận:

May

"Quốc Đống, thím tạm tin những gì cháu nói là kế hoạch cho tương lai. Nhưng thím có một câu hỏi: Nếu cha mẹ cháu vẫn không đồng ý, cháu định thế nào? Để Nhị Nha cứ mãi không danh phận mà theo cháu à?"

"Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu mà không tốt, cháu đứng giữa chịu khổ. Tâm tư của Nhị Nha tinh tế thế nào, thím là mẹ hiểu rõ. Nhìn cháu khổ, con bé chắc chắn còn đau lòng hơn. Vậy là cháu định để cả hai cùng khổ mãi à?"

Bà cụ bĩu môi:

"Với lại, thím không đồng tình với cái kiểu cháu định cãi lời cha mẹ rồi tự lo mọi thứ. Quốc Đống, cháu nghĩ cho kỹ đi. Nghĩ xong thì cho thím câu trả lời chắc chắn, trong nửa tháng thôi. Nếu nửa tháng không có tin gì, thím sẽ nhờ người tìm mối khác cho Nhị Nha."

"Dù nhà cháu điều kiện tốt thế nào, dù cháu thật lòng với Nhị Nha bao nhiêu, nếu cháu không làm thông tư tưởng của cha mẹ mình, thím cũng không đồng ý gả Nhị Nha cho cháu. Đại Nha, mang bọc đồ đi. Mẹ con mình vác về, vừa đi vừa nghỉ, trước khi trời tối vẫn về tới nhà được."

Vệ Đại Nha ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên bầu trời. Mới chỉ tầm này mà đã nắng gay gắt, vậy mà bà cụ Vệ đã quyết định phải về nhà trước khi trời tối. Cô ấy vẫn chưa ăn trưa, bụng đói đến mức lưng như dán vào bụng, sức đâu mà vác được gói hàng to thế này?

Ngoài ra, Vệ Đại Nha cũng cảm thấy khá thương cảm cho Trần Quốc Đống.

Trong suy nghĩ của cô ấy, một người đàn ông dám vì người mình yêu mà cãi lời gia đình, đối đầu với cha mẹ như Trần Quốc Đống, đúng là một người chồng lý tưởng. Là con gái, ai mà chẳng rung động trước một người như vậy.

Nhưng trong mắt bà cụ Vệ, một người đàn ông hành xử như thế là không có trách nhiệm, không thể dựa dẫm được. Ai lấy phải thì đúng là đầu óc không tỉnh táo. Hôm nay đã có thể bỏ rơi cha mẹ ruột của mình, sau này chuyện vứt bỏ vợ con cũng chẳng phải việc khó khăn.

Trần Quốc Đống không thể để bà cụ Vệ bỏ đi như vậy. Cậu ta cố giữ bà cụ lại, khăng khăng nói rằng dù chuyện giữa cậu ta và Vệ Nhị Nha có thành hay không, đã giúp người thì phải giúp đến cùng.

Bà cụ Vệ chỉ để lại một câu: “Không công không nhận lộc,” rồi giục Vệ Đại Nha vác gói hàng lên và rời đi như bay. Hai mẹ con mỗi người xách một đầu gói hàng, dù hơi mệt nhưng vẫn chịu đựng được. Nhờ vậy mà tốc độ đi bộ cũng không bị chậm lại.

Họ rảo bước nhanh hết sức, cuối cùng cũng về đến nhà ngay sau bữa trưa, cả hai thở không ra hơi.

Trên đường về, bà cụ Vệ đã mắng thầm vợ chồng Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư không biết bao nhiêu lần. Về đến nhà, bà cụ cầm lấy cái kéo lớn, cắt phăng phăng gói hàng như thể đang trút giận lên đôi vợ chồng kia.

Vừa cắt, bà cụ vừa làu bàu: “Nhà thằng cả rốt cuộc định làm gì? Gửi cái gói to thế này về, định làm tao kiệt sức mà c.h.ế.t à?”

Gói hàng bị tháo ra một cách thô bạo, bên trong lộ ra mấy gói nhỏ hơn rơi lăn lóc xuống đất.

Với khả năng nhận biết chữ hạn chế của mình, bà cụ chỉ nhìn mấy chữ trên đó mà đoán mò. Không biết rốt cuộc vợ chồng Vệ Đại Trụ viết gì, bà cụ đành gọi Vệ Nhị Nha vào đọc giúp.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 74: Chương 74



Vệ Nhị Nha không hay biết chuyện bà cụ đã biết mình và Trần Quốc Đống đang hẹn hò. Như mọi khi, cô ấy bước vào một cách tự nhiên, nhìn qua các gói hàng rồi sắp xếp lại ngay ngắn thành một hàng.

“Mẹ, anh cả và chị dâu mua đồ cho nhà mình. Gói đầu tiên là của mẹ, ba gói tiếp theo là của ba anh trai, gói thứ tư là của con và chị, gói cuối cùng là của con bé Hỉ. Mẹ có muốn nhắn lại gì với anh cả chị dâu không?”

Bà cụ Vệ nhăn mặt, tặc lưỡi: “Nhắn đi, đây là tấm lòng của anh cả chị dâu chúng mày, mẹ không thể giấu diếm được.”

Nghe tin có đồ chia, hai nhà Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ đến rất nhanh. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha nhanh tay tháo gói hàng, lôi ra mọi thứ bên trong, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.

“Ôi, chị dâu cả chu đáo quá, còn gửi cho nhà con một tấm vải nữa chứ. Màu này làm cái áo cho Nhị Trụ thì đẹp, phần vải thừa còn đủ để may quần đùi cho hai đứa con nghịch như khỉ nhà con mặc mùa hè!” Lý Lan Tử phấn khởi nói.

Trương Xuân Nha cũng nở nụ cười lộ hai má lúm đồng tiền đặc trưng: “Chị dâu hai, chị dâu cả gửi cho nhà em cũng là vải, màu nhạt hơn một chút, em thấy hợp để may đồ mùa hè lắm.”

Diêu Thúy Phân vừa cho con b.ú xong cũng chạy tới. Chị tháo gói hàng, tưởng bên trong cũng là vải. Trong đầu đã sẵn kế hoạch dùng vải để may gì, nhưng khi mở ra lại thấy là một cuốn sách với tiêu đề: “Cẩm Nang Nuôi Dạy Con Cái Dành Cho Người Phụ Nữ Ưu Tú.”

“Vải đâu? Vải nhà con đâu? Sao nhà chị dâu hai và chị dâu ba đều có vải, mà đến lượt con thì lại là một cuốn sách? Anh cả chị dâu thiên vị quá…” Diêu Thúy Phân lẩm bẩm.

May

Bà cụ Vệ không biết chữ, phải để Vệ Nhị Nha đọc tên cuốn sách. Nghe xong, bà cụ lập tức trừng mắt, dạy dỗ Diêu Thúy Phân một trận: “Cần gì vải? Cần gì vải? Giờ con cần nhất là cái gì, trong lòng không tự biết à? Mẹ nói cho các con rõ, anh cả chị dâu gửi đồ là tấm lòng, không gửi thì cũng là lẽ thường. Đứa nào dám nói linh tinh, lần sau đừng mong nhận được gì, mẹ giữ hết!”

Diêu Thúy Phân cúi đầu im lặng. Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha vội vàng gật đầu lia lịa.

Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha cũng mở gói hàng của mình, bên trong là dây buộc tóc đỏ, hộp kem dưỡng da… Cả hai chị em vui đến mức cười không ngậm được miệng.

Cuối cùng, chỉ còn lại gói hàng của bà cụ Vệ và của Vệ Thiêm Hỉ chưa được mở.

Bà cụ Vệ nhìn thấy ánh mắt háo hức như muốn phát sáng của con trai và con dâu, không nỡ để họ chờ lâu hơn nữa, bèn chậm rãi tháo gói hàng của mình. Bên trong là một tấm vải màu xanh đen, kèm theo nhiều loại hạt khô và đồ ăn vặt.

Khi mở gói hàng của Vệ Thiêm Hỉ, màu sắc sặc sỡ của những tấm vải bên trong suýt làm chói mắt cả nhà.

Nổi bật nhất là một tấm vải hoa màu hồng nhạt vô cùng bắt mắt.

Dưới lớp vải hoa là tấm vải màu xanh nước biển, in hình những chú chim nhỏ, nhìn đến người lớn cũng phải mê mẩn.

Lớp dưới cùng là một tấm vải xanh bộ đội, chất liệu dày dặn, mềm mại, vừa nhìn đã biết là loại vải tốt lấy từ trong quân đội.

Bà cụ Vệ lục lọi gói hàng của vợ chồng Vệ Đại Trụ hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một lá thư. Bà cụ nhìn lá thư, đối diện với những dòng chữ trên đó một lúc lâu rồi thở dài, đưa thư cho Vệ Nhị Nha: “Nhị Nha, con đọc cho mẹ nghe đi.”

Vệ Nhị Nha nhận thư, lướt qua một lượt, rồi bắt đầu đọc.

“Gửi mẹ yêu quý của chúng con…”

Bà cụ Vệ rùng mình khó chịu vì cách xưng hô ấy. “Con đọc cái gì đấy? Nhị Nha, đọc đàng hoàng, đừng đọc mấy câu làm mẹ nổi hết da gà!”

Vệ Nhị Nha cười bất lực: “Nhưng mà anh cả chị dâu viết thế này mà mẹ, muốn sến đến mức nào thì viết mức đó. Con đâu muốn đọc.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 75: Chương 75



Bà cụ Vệ im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫy tay: “Thôi, con đã đọc qua rồi đúng không? Tóm tắt lại cho mẹ nghe xem trong thư viết gì.”

Vệ Nhị Nha ngoan ngoãn làm theo: “Thật ra cũng không có gì nhiều. Anh cả chị dâu nhắc lại mấy món đồ gửi cho nhà mình, dặn mẹ nhất định phải giục chị dâu tư may hết vải cho con bé Hỉ, để nó trở thành đứa bé đẹp nhất trong đại đội. Anh cả cũng nói, lần trước khi gửi đồ, ở cửa hàng quân đội không có mạch nha tinh, anh không mua được. Lần sau nếu có, anh sẽ gửi về.”

Bà cụ Vệ luôn dành sự quan tâm đặc biệt đến chuyện của Vệ Thiêm Hỉ. Khi xưa, Tạ Ngọc Thư đã hứa mua sữa mạch nha cho Thiêm Hỉ, nên ba chữ “sữa mạch nha” đã khắc sâu vào lòng bà cụ. Giờ đây, nghe Vệ Nhị Nha nhắc đến “mạch nha tinh,” bà cụ ngẩn người, hỏi: “Chẳng phải anh cả con nói sẽ mua sữa mạch nha sao? Sao giờ lại thành mạch nha tinh? Rốt cuộc là thứ gì vậy?”

May

Vệ Nhị Nha lật thư, xem kỹ lại hai lần rồi nói: “À… là sữa mạch nha, con nhớ nhầm.”

Bà cụ Vệ hiểu ra, bèn gom tất cả các gói đồ gửi cho mình và cho Thiêm Hỉ lại, rồi nói với Nhị Nha: “Vậy thì con viết thư giúp mẹ gửi anh cả với chị dâu đi. Bảo là đồ đạc nhà mình nhận được hết rồi, rất tốt, lần sau đừng phí phạm thế nữa. Nếu có mua, thì chỉ mua cho con bé Hỉ thôi, người khác không cần.”

Vệ Nhị Trụ và Lý Lan Tử chỉ biết im lặng: “...” Mẹ ruột đúng là thiên vị.

Vệ Tam Trụ và Trương Xuân Nha cũng cạn lời: “...” Mẹ ruột này thiên vị quá đáng!

Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thầm nghĩ: “...” Đây chắc chắn không phải mẹ ruột!

Cả nhà đều bị sự thiên vị trắng trợn của bà cụ Vệ làm cho kinh ngạc, nhưng vì bà cụ nổi tiếng nghiêm khắc, không ai dám phản đối.

Diêu Thúy Phân thấy mẹ chồng thiên vị cháu gái, bèn nghĩ mình còn cơ hội tranh thủ, liền cười nịnh: “Mẹ, mẹ xem cái gói đồ anh cả chị dâu gửi cho con bé Hỉ… có phải nên để con cầm về không? Con sẽ tranh thủ làm cho nó mấy bộ đồ, trời sắp ấm rồi, bế nó ra sân dạo chơi, mặc đồ đẹp, chắc chắn sẽ được mọi người quý mến.”

“Không cần.” Bà cụ Vệ không thèm nghĩ ngợi, từ chối ngay: “Cái tài may vá của con, có vải tốt mấy cũng chỉ may ra được bao tải. Đại Nha khéo tay, để nó làm đồ cho con bé Hỉ.”

Thế là kế hoạch cắt một dải vải hoa màu hồng làm dây buộc tóc của Diêu Thúy Phân chưa kịp thực hiện đã tan thành mây khói.

...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày Vệ Thiêm Hỉ chào đời dường như vẫn còn ở hôm qua, nhưng chớp mắt đã đến tháng Năm. Khí thế “con người thắng thiên” của cả đại đội sản xuất bị thực tế khắc nghiệt dập tắt hoàn toàn.

Ngày trước người ta hô hào “năm ngoái mất mùa, năm nay gấp đôi sản lượng” rầm rộ bao nhiêu, giờ đây sự thất vọng trong lòng dân càng lớn bấy nhiêu.

Bà cụ Vệ sớm nhận ra dấu hiệu của một năm mất mùa, liền bảo Vệ Nhị Trụ khai hoang thêm vài mẫu đất, tưới nước, bón phân cẩn thận. Dẫu vậy, lúa mọc trên đất hoang vẫn cằn cỗi, nhưng ít nhất còn khá hơn lúa của đội sản xuất.

Khi mùa gặt lúa mạch sắp đến, bà cụ Vệ lo sợ đội sản xuất phân công việc sẽ làm chậm trễ việc gặt lúa ở mảnh ruộng riêng nhà mình, bèn giục cả nhà đi gặt trước từ lúc trời chưa sáng.

Phần lớn đất khai hoang của nhà họ Vệ nằm ở sườn núi hướng nắng, nơi khó tưới tiêu, chỉ trông chờ vào trời. Nếu trời mưa, thu hoạch sẽ tạm ổn, còn nếu trời không mưa, cả nhà coi như công cốc nửa năm. Thật không may, từ sau vài giọt mưa nhỏ lúc gieo lúa, suốt bốn, năm tháng trời chẳng có giọt nào. May mà bà cụ Vệ thường xuyên thúc giục Vệ Tứ Trụ vác nước lên núi tưới, nếu không, lúa còn chẳng nảy mầm nổi.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 76: Chương 76



Vệ Thiêm Hỉ tuy còn nhỏ nhưng đã rất tinh ý. Dọc đường, cô bé bám lấy giỏ, ngó quanh ngắm cảnh núi rừng. Khung cảnh hoang vu đến mức khiến người ta lạnh lòng. Điều này làm Thiêm Hỉ chẳng còn chút hy vọng nào vào “chiến dịch gặt lúa” của nhà họ Vệ.

Ở nơi chim không thèm đậu này mà mọc được lúa mới là lạ!

Lên kế hoạch! Lên kế hoạch! Nhất định phải lên kế hoạch!

Thiêm Hỉ len lén liếc nhìn mọi người trong nhà, rút tay về giấu trong tay áo, lẩm bẩm hai tiếng rồi lại làm ra vẻ ngây thơ, tiếp tục ngắm ngọn núi trọc không có gì để xem. Thực tế, cô bé chẳng biết đất nhà họ Vệ nằm ở đâu, nên cứ xem cả rừng núi như đất nhà mình mà “sắp xếp.”

Khi bà cụ Vệ, với chiếc liềm trên tay và chiếc giỏ trên lưng, dẫn cả nhà đến đầu ruộng, tất cả đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Những cây lúa trước đây còn ủ rũ giờ đây vươn mình tươi tốt, bông lúa khô cằn bỗng chốc trở nên căng đầy, nặng trĩu đến mức làm cong cả thân lúa. Gió núi thổi qua, từng đợt sóng lúa vàng óng xô nhau lăn tăn trên sườn đồi, làm cả nhà ngẩn ngơ.

Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, sau nửa năm hòa nhập, đã quen với cuộc sống ở nhà họ Vệ. Ăn ngon, mặc ấm, bạn chơi cũng nhiều. Ngày ngày cùng mấy anh em họ leo núi, xuống sông, bắt chim, mò cá, cuộc sống thảnh thơi tự tại. Quan trọng hơn, hai anh em phát hiện bà nội vốn nghĩ là nghiêm khắc thực ra lại rất thương yêu cháu trai. Bà cụ thường nghĩ cách làm đồ ăn ngon cho cả bọn, chỉ nghiêm khắc mỗi khi mắng các chú, còn lại lúc nào cũng hiền hòa, dễ chịu.

Nhờ sự chăm sóc chu đáo của bà cụ Vệ, Quốc Kiện và Quốc Khang dần quên mất cha mẹ ruột là Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư đang ở tận quân đội. Hai anh em sống ở Đầu Đạo Câu vui vẻ đến mức không muốn rời đi. Tuy nhiên, dù bà cụ Vệ có cho ăn no đến đâu, do thiếu lương thực, thỉnh thoảng cả nhà mới có bữa cơm trắng. May mà các bữa luôn có thịt heo rừng, dê vàng hoặc bò hoang, nếu không hai anh em chắc đã sớm nhớ về khu nhà ở quân đội.

May

Giờ đây, nhìn những bông lúa mạch trĩu hạt, Quốc Kiện và Quốc Khang mừng rỡ hò reo: “Bà ơi! Bà ơi! Chúng cháu sắp được ăn mì trắng, bánh bao trắng rồi! Bà ơi! Bà ơi!”

Vệ Tứ Trụ cũng lớn tiếng gọi: “Mẹ! Mẹ! Mẹ! Chúng ta có nhầm chỗ không vậy? Hôm qua con thấy lúa còn như sắp c.h.ế.t mà!”

Bà cụ Vệ bình tĩnh nhìn lũ con cháu như hóa ngốc, rồi liếc sang Vệ Thiêm Hỉ, thấy cô bé đang cười với mình. Bà cụ lập tức hiểu ra, đặt giỏ xuống đất, lớn giọng quát: “Còn đứng đấy làm gì? Đứng ở đầu ruộng thì lúa sẽ tự nhảy vào giỏ à? Một lũ ngốc, có lúa thì mau gặt mang về, khóa chặt trong nhà, để đây chẳng phải chờ người ta thèm thuồng sao?”

Trong lòng người nhà họ Vệ, lời bà cụ Vệ nói chẳng khác nào thánh chỉ thời xưa, nếu không nghe theo thì sẽ mang họa vào thân.

Vì vậy, khi bà cụ giục mọi người mau chóng thu hoạch lúa để về nhà, cả nhà họ Vệ đều tức tốc hành động. Vệ Thiêm Hỉ được Vệ Tứ Trụ bế ra khỏi chiếc gùi, đặt dưới bóng cây, giao cho bà cụ tiện tay trông chừng khi đang đóng lúa vào gùi. Những người còn lại đều dồn sức vào nhiệm vụ lớn lao là thu hoạch lúa.

Thiêm Hỉ vốn không phải đứa trẻ nhỏ xíu, nên chẳng hề khóc lóc om sòm. Khi phát hiện điều gì mới lạ, cô bé sẽ mở to mắt nhìn, thấy chán thì nằm trên tấm chăn nhỏ mà bà cụ cẩn thận mang lên núi để chợp mắt.

Khi cô bé tỉnh dậy từ giấc ngủ ngắn, người nhà họ Vệ đã thu hoạch xong toàn bộ lúa trên mảnh đất hoang này. Bà cụ dẫn Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Diêu Thúy Phân mang lúa về nhà, còn Vệ Tứ Trụ cùng Trương Xuân Nha, Lý Lan Tử và đám trẻ lớn nửa chừng đi đến một mảnh đất khai hoang khác tiếp tục thu hoạch.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 77: Chương 77



Cách phân công này đều nhờ vào sự khôn ngoan suốt đời của bà cụ Vệ.

So với việc mang lúa về nhà, thu hoạch lúa trên đồng không phải là công việc nặng nhọc. Người lớn, trẻ con đều có thể làm, chỉ khác ở chỗ người lớn làm nhanh hơn, trẻ con làm chậm hơn. Nhưng việc khuân lúa về nhà lại đòi hỏi sức lực, không phải ai cũng đủ sức gánh vác.

Bà cụ để Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Diêu Thúy Phân mang lúa về nhà là vì cân nhắc rằng hai anh em Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ khỏe mạnh. Nhưng không thể để tất cả đàn ông đi khuân lúa, bởi lỡ có chuyện gì xảy ra trên đồng thì phụ nữ và trẻ con không thể xoay xở nổi, nên đồng ruộng nhất định phải có một người đàn ông khỏe mạnh ở lại.

Tuy nhiên, bà cụ lo rằng nếu để Vệ Nhị Trụ ở lại, anh ấy sẽ ỷ vào tuổi tác và vai vế trong nhà để làm khó người khác, thế nên bà cụ đã nghĩ tới Vệ Tứ Trụ.

Vệ Tứ Trụ là con trai út trong thế hệ này của nhà họ Vệ, nên công việc thu hoạch lúa dĩ nhiên thuộc về anh ấy. Hơn nữa, khác với Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ, anh ấy phải gọi Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha là chị dâu hai và chị dâu ba. Dù anh ấy có ý định sai khiến hai chị dâu làm việc, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha cũng không nhất thiết phải nghe theo. Nhưng nếu để Vệ Nhị Trụ ở lại, liệu Trương Xuân Nha có dám không nghe lời anh ấy?

Để Vệ Tứ Trụ ở lại và mang theo Diêu Thúy Phân đi cũng hạn chế được khả năng chị lười biếng.

Cả nhà bận rộn đi đi về về mấy chuyến liền. Mãi đến khi trời tối đen, lúa trên mảnh đất hoang mới được thu hoạch hết, mang về nhà.

Nhìn kho lúa đầy ắp, bà cụ Vệ vui mừng khôn xiết. Bà cụ hì hục nấu ngay một nồi canh xương bò, lấy nốt bột mì trắng còn lại từ năm ngoái ra, trộn với bột ngô theo tỉ lệ một nửa rồi nướng vài chiếc bánh hành. Cả nhà vừa ăn vừa xuýt xoa, ai nấy đều no nê, miệng bóng mỡ.

Sau bữa ăn, bà cụ bắt đầu sắp xếp "kế hoạch công việc tiếp theo".

"Nhị Trụ, Tam Trụ, hai đứa nhanh chóng đập hết lúa ra khỏi bông, rồi dọn sạch sân sau. Dạo này trời đẹp, phải phơi khô lúa sớm để cất vào nhà, như thế mới yên tâm."

May

Không nghe thấy tên mình, Vệ Tứ Trụ bất giác giật thót, cả người bị cảm giác chẳng lành bao trùm.

Quả nhiên, bà cụ không làm anh ấy thất vọng. Bà cụ nheo mắt, nở nụ cười ranh mãnh và giao việc, "Tứ Trụ, lúa thu hoạch xong rồi thì phải trồng vụ tiếp theo. Con chịu khó một chút, mang giống lúa lên núi. Mẹ sẽ để chị dâu hai, chị dâu ba và vợ con đi theo phụ giúp."

Sợ anh ấy chưa hiểu ý, bà cụ còn nói thêm, "Con dẫn nhóm phụ nữ trong nhà lên núi, hạt giống nặng lắm, chỉ mình con gánh nổi thôi. Đừng để hai chị dâu hay vợ con khuân vác, kẻo ra ngoài người ta nói không hay."

Nghe bà cụ dặn dò, Vệ Tứ Trụ chẳng thấy cảm động chút nào. Anh ấy cũng muốn ở nhà đập lúa lắm chứ! Dù đập lúa chẳng phải việc nhẹ nhàng gì, nhưng so với lên núi, xuống khe trồng lúa, thì quả thực là thiên đường.

"Mẹ, mẹ đừng lần nào cũng ưu ái con thế! Con cũng muốn cùng hai anh ở nhà đập lúa. Ba anh em làm xong việc rồi mới đi trồng lúa, mẹ thấy được không? Nhà mình là một gia đình, làm gì cũng phải đoàn kết chứ." Vệ Tứ Trụ càng nói càng thấy có lý, đến nỗi suýt tin chính mình.

Nhưng bà cụ chẳng tin một chữ nào. Bà cụ chỉ đáp lại anh ấy bằng nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.

Bà cụ "chân thành" nói: "Tứ Trụ, mẹ cũng không muốn lần nào cũng lo cho con đâu. Nhưng trong bốn anh em, mẹ chẳng phải bận tâm gì về anh cả, anh hai, anh ba, chỉ có con là khiến mẹ không yên lòng. Thế nên mẹ nghĩ phải rèn giũa con nhiều hơn trước khi mẹ nhắm mắt xuôi tay. Như thế mẹ mới có thể yên tâm gặp cha con dưới suối vàng."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 78: Chương 78



Vệ Tứ Trụ ngơ ngác, "Mẹ, con làm sao thua kém ba anh được? Nếu so với anh cả thì còn có khoảng cách, nhưng với anh hai, anh ba, con thấy mình chẳng thua gì cả!"

"Anh hai, anh ba của con trong nhà đã có hai đứa con lớn, vẫn nuôi con cái no đủ. Con có được như vậy không?" Bà cụ lạnh lùng đáp.

Lúc này, Vệ Tứ Trụ cuối cùng đã hiểu ra. Hóa ra, cái nút thắt ngày trước, anh ấy vẫn chưa vượt qua được...

Những ngày sau đó, cả nhà họ Vệ từ già đến trẻ đều bận rộn xoay như chong chóng. Lúa phơi khô được cất vào kho, đất trống được gieo giống vụ mới. Cuộc sống bận rộn nhưng tràn đầy hy vọng. Sự nghèo khổ nhưng chan chứa niềm tin ấy chính là bức tranh chân thực của cả thời đại.

May

Không chỉ nhà họ Vệ đầy ắp niềm tin, mà trong đại đội sản xuất Ái Quốc ở thôn Đầu Đạo Câu, còn có bảy tám hộ gia đình khác cũng thấy tương lai đầy hứa hẹn. Những mảnh đất khai hoang của họ đều đã cho thu hoạch, hơn nữa lại bội thu, đúng nghĩa là "được mùa lớn".

Thời buổi thiếu thốn, hầu như nhà nào cũng khai hoang trồng trọt. Nhưng không phải ai cũng trồng được lúa.

Có câu tổ tiên truyền lại: "Ăn một quả, trả một cục vàng", nhiều người từng khai hoang vất vả mấy tháng trời vào năm 1959, nhưng đất khai phá không trồng được gì, đành nản lòng. Vì vậy, năm 1960, những nhà khai hoang không còn nhiều. Chỉ số ít người như bà cụ Vệ chọn cách "khai hoang có chiến lược".

Phần lớn đất bằng phẳng đã bị đại đội sản xuất tập thể thu dụng, người dân muốn khai hoang chỉ còn cách vào rừng sâu núi thẳm. Giống như nhà họ Vệ, họ phải tìm kiếm những mảnh đất màu mỡ, đủ ánh sáng giữa núi rừng. Nhưng cuối cùng chỉ một số ít người chọn khu núi mà nhà họ Vệ khai phá, và lý do chẳng có gì khác ngoài sự tồn tại của bà cụ Vệ.

Tính cách "chim bay qua cũng phải để lại lông" của bà cụ đã nổi danh từ thôn

Đầu Đạo Câu đến tận thôn Mạt Đạo Câu. Ai mà không biết sự keo kiệt, kỹ tính của bà cụ?

Nhiều người trong thôn đều nghĩ rằng, mảnh đất trên ngọn núi mà nhà họ Vệ chọn để khai hoang đã chiếm hết chỗ đất phong thủy tốt. Làm gì còn đất nào có thể trồng trọt được? Ít ai chịu cùng nhà họ Vệ khai hoang trên cùng ngọn núi. Chỉ một vài gia đình, vì ngại đi vào rừng sâu, đành khai hoang ở sát mảnh đất mà bà cụ Vệ đã chọn.

Hai ngày trước khi đại đội sản xuất thông báo thời gian thu hoạch lúa mạch, tất cả dân trong đại đội sản xuất Ái Quốc, bất kể siêng năng hay lười biếng, đều đã thu hoạch xong lương thực trên đất khai hoang của mình. Nhìn vào kết quả thu hoạch chênh lệch rõ rệt, cảnh tượng thực sự là kẻ vui, người buồn.

Những người khai hoang cùng ngọn núi với bà cụ Vệ mừng khôn xiết, lúa mạch vàng óng, nhìn đã thấy mãn nguyện. Còn những người tránh mảnh đất của bà cụ Vệ để khai hoang trên ngọn núi khác, thì như bị một cái tát vào thực tế phũ phàng.

Lúa mạch của họ hạt lép, khô khốc. Vỏ vừa tách ra là có cảm giác một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ cuốn sạch số lương thực vừa thu hoạch. Nhìn thì tưởng nhiều, nhưng khi xay thành bột, thậm chí không bằng một phần ba của người khác. Dù vậy, ít ra vẫn có một phần ba số lương thực, cầm cự được ba tháng cũng không đến nỗi quá khó khăn. Trong lòng họ tuy ghen tị với sản lượng lúa mạch từ ngọn núi nhà bà cụ Vệ, nhưng ít ra vẫn còn thu hoạch, sống qua ngày cũng tạm ổn.

Không ít người, vì nạn đói năm ngoái đã làm suy giảm lòng tin, cho rằng khai hoang là vô ích. Năm nay, họ thậm chí không buồn đưa cuốc ra đồng, chỉ ngồi đợi nhà nước phát lương thực cứu trợ. Những người này không tận mắt thấy nhà bà cụ Vệ thu hoạch được bao nhiêu lương thực, nhưng họ thấy các gia đình khai hoang cùng ngọn núi với bà cụ Vệ được bao nhiêu, và ghen tị đến mức gần như muốn hóa thành giấm.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 79: Chương 79



Trong cùng một đại đội sản xuất, ai mà không hiểu ai? Dựa vào việc nhà bà cụ Vệ âm thầm mang lương thực thu hoạch về, mọi người đoán rằng nhà này chắc chắn được mùa lớn, trong lòng càng thêm chua xót.

Một số người ghen tị nhưng vẫn kiềm chế được, còn có những người thì không. Những người không kiềm chế được lại chia làm hai nhóm.

Một nhóm mang dụng cụ khai hoang lên núi giữa đêm, đào xới đất đai trên mảnh đất mà bà cụ Vệ chọn. Họ nghĩ đơn giản, dù không kịp vụ lúa mạch, thì sau đó vẫn có thể trồng loại khác. Càng trồng nhiều, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn.

Nhóm còn lại là những kẻ tâm địa ác ý, không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình. Họ ganh tị với lương thực thu hoạch của nhà họ Vệ nhưng không đủ dũng khí tìm bà cụ Vệ đòi chia, chỉ biết tìm đến đội trưởng đại đội sản xuất Ái Quốc, yêu cầu biến mảnh đất khai hoang của nhà họ Vệ thành đất công để mỗi nhà đều được chia một phần.

May

Đội trưởng đại đội sản xuất nghe xong đề xuất, chỉ muốn cười lạnh trước những kẻ này. Chưa kể bà cụ Vệ là bà con xa của ông ấy, việc chia một ngọn núi cho từng hộ gia đình đã là chuyện không thể. Núi là đất công, người dân có thể tự khai hoang nhưng đều làm trong âm thầm. Nhà nước khi xử lý việc này cũng mắt nhắm mắt mở, vì họ không thể cắt đường sống của dân. Nhưng nếu có người yêu cầu chia núi thành đất riêng, thì đúng là mơ giữa ban ngày.

Đội trưởng đại đội sản xuất muốn hỏi thẳng: "Các ngọn núi khác thì sao? Thôn mình gần rừng sâu, đất hoang còn đầy, các người muốn khai hoang thì tùy, chỉ cần không chặt phá cây cối, đội sản xuất cũng không can thiệp."

Những người ghen tị hiểu được ý đội trưởng, lập tức chửi rủa: "Bà cụ Vệ là họ hàng xa của ông, ông thiên vị bà ấy. Có người như ông làm đội trưởng, cả đội này đúng là xui xẻo!"

Đội trưởng đại đội sản xuất cười lạnh, không muốn phí lời, chỉ cầm sổ ghi công rời đi. Trong lòng ông ấy âm thầm đánh dấu những người vừa nói, cả gia đình họ sau này sẽ bị giao công việc nặng nhọc nhất, điểm công thấp nhất.

Tin tức nhà họ Vệ được mùa lớn lan truyền khắp đại đội sản xuất Ái Quốc. Những người ghen tị càng nghe càng bất mãn. Ban ngày bị đội trưởng giao việc mệt muốn chết, tối về nhìn nồi cơm thưa thớt vài hạt gạo, họ tức đến suýt đứt hơi. Nghĩ tới nghĩ lui, họ bày ra một kế tệ hại: đi kiện!

Kiện đội trưởng đại đội sản xuất không được, họ định kiện lên công xã. Nếu công xã không giải quyết, họ sẽ kiện lên huyện. Thế nào cũng tìm được nơi phân xử.

Nhưng họ quên mất một điều: thời này muốn ra khỏi thôn phải có giấy giới thiệu. Không có giấy giới thiệu thì chẳng đi được đâu.

Mà giấy giới thiệu phải do ai cấp? Đội trưởng đại đội sản xuất!

Vấn đề là… đội trưởng có chịu cấp giấy không?

Khi đội trưởng nghe tin nhóm này định ra ngoài kiện, ông ấy chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập tức giao cho họ một đống công việc. Ông ấy nghĩ đơn giản, những người này chỉ rảnh rỗi mới gây chuyện. Khi bận rộn, chắc chắn họ sẽ không còn thời gian.

Nhưng con người lại là sinh vật kỳ lạ, càng không có được thứ gì lại càng khao khát.

Không thể ra ngoài kiện, nhóm này đợi đến khi công xã tổ chức buổi thăm hỏi các đội sản xuất. Họ bất ngờ quỳ xuống giữa đường, mong công xã đứng ra giải quyết.

Thời nay, ai cũng nhấn mạnh bình đẳng, lãnh đạo công xã nào dám để người khác quỳ trước mặt? Ông ấy vội đỡ dậy, mỉm cười thân thiện: "Bà con, có chuyện gì thì cứ nói. Yên tâm, đây là xã hội mới, nếu có bất công, chúng tôi sẽ đứng ra xử lý!"

Người già kia nước mắt ngắn dài, kể lể thêm mắm dặm muối chuyện mình chịu oan. Lãnh đạo công xã nghe mà ngẩn người.

Nghe xong lời tố cáo, lãnh đạo công xã quay sang đội trưởng đại đội sản xuất, hỏi: "Đồng chí Tôn Đống Lương, những lời vừa nói có đúng không? Hiện nay, nơi nơi mất mùa, cấp trên khuyến khích khai hoang để vượt qua khó khăn. Đại đội các anh có hộ dân khai hoang mà được mùa lớn, có chuyện đó thật sao?"
 
Back
Top Bottom