Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 90: Chương 90



Đại Trụ từng trải qua nhiều tình huống lớn nhỏ, nghe câu hỏi của mẹ mà chẳng thấy có gì đáng lo.

“Mẹ, có gì mà phải nghĩ nhiều. Cứ nói thật là được. Mẹ trồng ruộng bao năm, giờ bảo mẹ nói chuyện trồng trọt, chẳng lẽ mẹ không biết?”

Bà cụ Vệ bực mình:

“Mẹ cũng muốn nói thật chứ. Nhưng vấn đề là, mẹ nói thật rồi, người ta có tin không? Lãnh đạo công xã nói người ta muốn nghe bí quyết. Bí quyết, con hiểu không? Là lý do tại sao trong khi ruộng nhà khác chẳng thu được gì, nhà mình lại đại thu hoạch. Người ta muốn biết vì sao.”

Đại Trụ sững sờ. Anh ấy nhìn mẹ với ánh mắt ngơ ngác, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Mẹ, con cũng muốn biết. Tại sao ruộng nhà người ta mất trắng, còn nhà mình lại được mùa? Mẹ thực sự có bí quyết à?”

“Bí quyết cái đầu!”

Bà cụ lườm con trai, định mắng thêm vài câu nhưng nghĩ lại Đại Trụ từng học hành, là người có chút hiểu biết, nên bà cụ đổi giọng:

“Đại Trụ, con có đọc sách nào về nông nghiệp không? Nếu có, giúp mẹ nghĩ xem trong sách có ghi cách nào để tăng sản lượng không?”

Đại Trụ nghĩ ngợi một lúc, rồi nhớ ra thời gian trước từng đọc một cuốn sách nông học khi chuẩn bị chuyển ngành. Tuy sau đó không chuyển ngành được và vẫn ở trong quân đội, nhưng nội dung đại khái anh ấy vẫn nhớ.

“Mẹ, con đúng là từng đọc một cuốn sách như vậy.”

Anh ấy phấn khích nói, đập tay xuống đùi đánh "bốp" một cái.

Mắt bà cụ Vệ sáng lên:

“Nói xem, sách viết gì?”

Đại Trụ chỉnh lại suy nghĩ rồi giải thích:

“Sách nói trồng trọt là một quá trình, không chỉ là bắt đầu rồi chờ kết quả. Muốn năng suất cao, phải kiểm soát mọi bước.”

“Chẳng hạn, từ bước chọn giống, ta phải chọn những giống có năng suất cao, loại bỏ giống năng suất thấp.”

“Việc tưới nước và bón phân cũng phải theo một tiêu chuẩn khoa học. Phân bón nhiều quá sẽ làm cháy cây, ít quá lại không hiệu quả. Nước nhiều thì úng, nước ít thì khô. Việc này rất quan trọng.”

Bà cụ Vệ ngắt lời:

“Tiêu chuẩn là gì? Con nói rõ xem?”

Đại Trụ cười khổ:

“Mẹ, sách cũng không nói rõ. Chắc ngay cả chuyên gia cũng không biết tiêu chuẩn chính xác. Mỗi nơi đất khác nhau, tiêu chuẩn cũng phải khác. Nhưng mẹ có thể nói rằng mọi người nên thử nghiệm đến khi tìm ra tiêu chuẩn phù hợp.”

May

“Lãnh đạo chỉ muốn nghe cách làm, đâu có bắt mẹ đảm bảo mọi ruộng đều đạt năng suất cao. Mẹ chỉ cần đưa ra phương pháp là được.”

Bà cụ Vệ chợt tỉnh ngộ. Những điều mơ hồ trong đầu dường như sáng tỏ.

“Lời nói kiểu gì mà chẳng được?”

Đất đai, thứ này tính khí thật kỳ quặc, người thường chẳng ai hiểu nổi. Dẫu có người bắt chước cách của bà cụ, mùa màng họ trồng ra vẫn chẳng thể đạt năng suất cao. Khi ấy, bà cụ chỉ cần nói rằng người ta chưa thử đủ, chưa tìm ra cách phù hợp. Sai sót thế nào cũng chẳng liên quan đến bà cụ.

“Đại Trụ, đúng là con thông minh, đầu óc nhanh nhạy. Mẹ nghĩ ra được một cách rồi, nhưng con thử nghĩ xem nên nói thế nào cho mạch lạc? Còn mấy câu cảm ơn đại đội sản xuất và cảm ơn tổ chức, mẹ phải nói thế nào? Con từng trải, giúp mẹ nghĩ thật kỹ. Mẹ có vượt qua được cửa ải này hay không, tất cả đều trông vào con.”

Bà cụ Vệ hiếm hoi khen ngợi Đại Trụ vài câu, nhưng cũng không quên đặt lên vai anh ấy một trách nhiệm nặng nề.

Cảm ơn đại đội sản xuất hay cảm ơn tổ chức, với người từng gắn bó với tổ chức nhiều năm, những câu này vốn dễ dàng bật ra như phản xạ. Nhưng làm sao để tổng kết việc trồng trọt?

“Tổng kết,” nghĩa là phải nâng tầm quan điểm của mình, biến nó thành điều gì đó sâu sắc hơn. Nhưng làm sao để nâng tầm?

Hai mẹ con ngẫm nghĩ mãi vẫn chẳng ra được kết quả. Ngày mười tám tháng tám sắp tới, lãnh đạo tỉnh sẽ về, khiến bà cụ Vệ lo đến mức bỏ cả bữa tối.

Trong bữa cơm, bà cụ không nhịn nổi, thử hỏi các thành viên khác trong nhà với hy vọng “mèo mù vớ cá rán.”

“Các người có kinh nghiệm gì trong việc trồng trọt không?”

“Đừng nói mấy thứ ai nghe cũng biết. Tốt nhất là phải dễ nhớ, đọc lên vang vang như lời của lãnh tụ. Nội dung phải nâng tầm, có liên quan đến trồng trọt nhưng đừng chỉ bàn về nó. Cứ hư hư thực thực, miễn giải thích được lý lẽ, lừa người ta tin là được.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 91: Chương 91



Nhị Trụ suy nghĩ một lúc, rồi đề xuất: “Trồng trọt tốt, trồng trọt hay, trồng trọt tuyệt vời!”

Bà cụ Vệ suýt nữa bị câu nói của Nhị Trụ làm sặc, hạt cơm còn chưa kịp nuốt trôi suýt phun hết ra ngoài. Sau một trận ho dữ dội, bà cụ mới hồi sức sau vài phút.

Bà cụ nhìn Nhị Trụ bằng vẻ mặt khó tả: “Con đúng là đồ ngốc của mẹ. Nâng tầm, nâng tầm, con hiểu không? Bảo con nâng tầm, chứ đâu phải bảo con nói mấy câu cạn nghĩa!”

Nhị Trụ cúi đầu lặng lẽ xúc cơm, sợ rằng lỡ miệng nói thêm câu nào đó ngu ngốc nữa, bà cụ sẽ không nể tình mà mắng cho một trận ra trò.

Tam Trụ và Tứ Trụ cũng chẳng khá hơn, những câu họ nghĩ ra chẳng khác gì câu của Nhị Trụ.

Bà cụ Vệ hỏi từng người quanh bàn, nhưng không thu được câu trả lời nào ưng ý. Nét mặt bà cụ hiện rõ sự chán nản. Khi đến lượt Thiêm Hỉ đang ăn cơm, bà cụ lại nhen nhóm chút hy vọng, dò hỏi: “Nhóc Hỉ, cháu có ý gì không? Nói cho bà nghe thử xem?”

Thiêm Hỉ vừa ăn xong, đặt thìa xuống, lấy khăn lau miệng rồi nói bằng giọng non nớt: “Bà, cháu có một câu, bà nghe thử xem được không?”

Cả nhà đều dỏng tai nghe. Trừ bà cụ Vệ thực sự chờ đợi câu trả lời từ Thiêm Hỉ, những người khác chủ yếu là hóng chuyện.

Trong mắt Nhị Trụ và những người khác, Thiêm Hỉ cùng lắm cũng chỉ nghĩ ra những khẩu hiệu quen thuộc kiểu “Người có gan lớn, đất cho sản lượng cao,” chẳng thể nào đột phá được.

Thiêm Hỉ nhớ lại một câu khẩu hiệu từng nghe kiếp trước, bèn nói: “Bà nghe thử câu này được không: ‘Sản lượng lương thực là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nông dân có chăm chỉ hay không.’”

Chưa kịp để bà cụ lên tiếng, Đại Trụ đã hào hứng: “Mẹ, câu này của con bé Hỉ hay quá! Sản lượng lương thực thực sự là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nông dân có chăm chỉ hay không. Nếu nông dân không dồn tâm huyết, làm sao mà có được mùa màng tốt?”

Tạ Ngọc Thư nhẩm lại câu nói của Thiêm Hỉ, rồi quay sang Quốc Kiện và Quốc Khang: “Nghe chưa? Điểm số trong thi cử là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá học sinh có học hành chăm chỉ hay không. Nếu các con không chăm học, làm sao đạt điểm cao? Nếu thi điểm thấp, chắc chắn là do học chưa đến nơi đến chốn!”

Quốc Kiện phụng phịu: “Việc gì cũng lôi vào học hành. Ngày đẹp thế này, sao không nói chuyện vui vẻ được à?”

Tạ Ngọc Thư tức đến nghiến răng. Nếu đang ở doanh trại, chắc chắn chị ấy đã cầm chổi quất thằng con. Nhưng đây là nhà bà cụ Vệ, chị ấy không tiện làm vậy, đành gằn giọng: “Quốc Kiện, liệu hồn mà ngoan ngoãn. Không thì cẩn thận mẹ dạy cho bài học!”

“Lần nào mẹ cũng chỉ dọa! Mẹ hỏi Quốc Khang xem cậu ấy có tin không?”

Tạ Ngọc Thư bị thái độ láo xược của Quốc Kiện chọc tức. Chị ấy quay sang Đông Chinh: “Đông Chinh, cháu biết anh họ con sợ gì nhất không? Nói cho bác biết, bác sẽ gửi kẹo cho cháu!”

May

Đông Chinh cười hì hì, không chút nể tình, bán đứng Quốc Kiện: “Anh họ sợ nhất là làm bài tập và thi. Mỗi lần thấy mẹ gửi sách vở về là anh kêu đau đầu, còn nói sẽ mang đồ ra bưu điện vứt đi.”

Tạ Ngọc Thư sững người. Chị ấy quay sang Quốc Kiện, ánh mắt như băng giá: “Nếu con sợ sách vở như thế, mẹ sẽ gửi nhiều hơn. Quốc Kiện, nhớ kỹ: học là vì tương lai của con, không phải vì mẹ! Rõ chưa?”

Quốc Kiện sợ đến tái mặt, ôm chặt lấy bà cụ Vệ mà khóc lóc, cầu cứu. Nhưng bà cụ nghiêm giọng: “Quốc Kiện, những chuyện khác cháu nhờ bà giúp được, nhưng chuyện này thì không. Mẹ cháu nói đúng, học là cho bản thân, không phải cho ai khác. Muốn thoát khỏi cảnh bám ruộng thì phải học hành, không chỉ học, mà phải học cho giỏi!”

Tạ Ngọc Thư mừng rỡ khi thấy bà cụ nói lý lẽ. Ăn cơm xong, chị ấy kéo Quốc Kiện vào phòng, chuẩn bị dạy cho bài học nhớ đời.

Nhưng chưa đầy ba phút, tiếng khóc của Quốc Kiện vang lên: “Cha, cứu con! Con chịu hết nổi rồi!”

Đại Trụ vội nhảy xuống giường chạy vào. Rốt cuộc, dưới sự phối hợp ăn ý của Tạ Ngọc Thư và Đại Trụ, Quốc Kiện lĩnh đủ màn “mưa roi gió vọt” của cha mẹ trước ngày cha mẹ trở lại doanh trại.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 92: Chương 92



Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư vừa rời đi, vết thương trên m.ô.n.g của Vệ Quốc Kiện vẫn chưa lành thì lãnh đạo tỉnh thành đã đến, đi cùng họ còn có một nhóm phóng viên từ tòa soạn báo tỉnh.

Sau hai ngày chuẩn bị, bà cụ Vệ tạm thời cảm thấy mình đã nắm chắc tình hình. Khi nhân viên hô một tiếng "Bắt đầu," bà cụ ngồi lên chiếc ghế bốn chân của mình, phông nền là bức tường nhà họ Vệ dựng bằng rơm và bùn.

Trong hai ngày đó, bà cụ Vệ đã thuộc làu bài diễn thuyết. Khi lãnh đạo tỉnh thành vừa đặt câu hỏi, bà cụ lập tức tuôn ra những gì đã chuẩn bị một cách hùng hồn, đầy nhiệt huyết. Đến đoạn xúc động, bà cụ còn không kìm được mà vung nắm tay lên.

Lãnh đạo tỉnh thành nghe đi nghe lại những câu nói lặp đi lặp lại của bà cụ Vệ, trong lòng hiểu rằng chuyến đi này của mình là vô ích, chẳng thu được điều gì giá trị. Dẫu vậy, ông ấy vẫn giữ thái độ lịch sự, gật đầu tán thưởng trước ống kính và sau đó lái câu chuyện sang chủ đề tuyên truyền chủ nghĩa yêu nước. Ông ấy thao thao bất tuyệt một hồi lâu, đến mức bà cụ Vệ bắt đầu sốt ruột. Cuối cùng, vị lãnh đạo cũng dừng lại, từ chối lời mời cơm thân tình của bà cụ và vội vã cùng đoàn quay về tỉnh, thậm chí không kịp ăn trưa.

Hôm sau, Báo Tỉnh Thành đưa cuộc phỏng vấn bà cụ Vệ lên trang nhất, kèm theo một bức ảnh bán thân của bà cụ.

Một cụ bà mặt tròn ngồi trên chiếc ghế gỗ bốn chân, lưng tựa vào bức tường đất, ánh mắt sáng ngời, tay phải nắm chặt thành nắm đ.ấ.m giơ lên cao. Những nếp nhăn trên khuôn mặt như bừng lên sức sống của ánh hoàng hôn. Chỉ cần nhìn qua bức ảnh cũng có thể tưởng tượng được sự hào hứng của bà cụ khi nói những lời ấy.

Báo Tỉnh Thành còn đặc biệt in đậm câu nói của bà cụ Vệ trên đầu trang: "Sản lượng lương thực là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá sự tận tâm của nông dân với ruộng đồng."

Dường như biên tập viên của tờ báo rất ấn tượng với câu nói này, đến mức cuối bài viết, họ còn dẫn lại câu nói vui của Tạ Ngọc Thư: "Thành tích thi cử là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá sự nỗ lực học tập của học sinh."

Có thể nói, "đông không sáng thì tây sáng," bài học "trồng trọt" của bà cụ Vệ không tạo nên tiếng vang lớn, nhưng câu nói đầy ý nghĩa của Tạ Ngọc Thư lại được các trường học coi như kinh điển.

Thật quá chính xác!

Một lời nói đã chỉ ra chân lý!

May

Trước đó, lãnh đạo công xã từng bảo bà cụ Vệ có thể sẽ được cử đi các nơi để tuyên truyền, tham dự hội nghị và xuất hiện trước công chúng. Vì vậy, bà cụ luôn chờ đợi trong tâm trạng hồi hộp. Nhưng đến cuối tháng Mười, lãnh đạo công xã vẫn không nhắc gì đến chuyện này. Bà cụ bèn bảo Vệ Nhị Nha ghi lại những gì mình từng nói với lãnh đạo tỉnh thành, để phòng trường hợp lãnh đạo bất ngờ kiểm tra.

Mùa đông đang đến, những thứ đã gieo trồng trong ruộng đều đã thu hoạch hết, chỉ còn những cây cải thảo vẫn đứng chịu rét bên ngoài.

Bàn về "kinh nghiệm trồng trọt" của bà cụ Vệ, người ngoài có thể không để tâm, nhưng ở đại đội sản xuất Ái Quốc thì không ai dám coi thường. Nguyên nhân rất đơn giản, những ai từng phớt lờ phương pháp của bà cụ đều bị "vả mặt" thảm hại.

Có người bảo cách trồng của bà cụ Vệ là lừa gạt, nhưng chẳng bao lâu sau, người ta thấy nhà Tôn Nhị Anh, ngay cạnh ruộng nhà họ Vệ, cũng khai khẩn một mảnh đất hoang để trồng một vụ rau trái mùa.

Mà đã từ trước đến nay, bà cụ Vệ chưa từng làm chuyện hại ai. Thậm chí nếu bà cụ có lừa người, lẽ nào bà cụ lại lừa cả em ruột mình?

Người khác trồng rau trái mùa chỉ lớn bằng bàn tay, phơi khô thì nhỏ đến tội, nhưng rau của nhà bà cụ Vệ và nhà Tôn Nhị Anh thì cao đến tận bắp chân người lớn. Có người còn nói rằng giá đỗ nhà họ Vệ mập và dài hơn hẳn của nhà khác.

Nhờ vậy, những mảnh đất hoang xung quanh ruộng nhà họ Vệ bỗng trở thành "đất vàng." Người ta không chỉ tranh nhau khai thác mà còn chăm chăm học theo nhà họ Vệ. Thấy nhà họ Vệ tưới nước thì họ cũng tưới, thấy nhà họ bón phân thì họ cũng làm y như thế.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 93: Chương 93



Vệ Thiêm Hỉ đã đi lại ngày càng nhanh nhẹn. Bà cụ Vệ biết khả năng đặc biệt của Thiêm Hỉ, không chỉ đưa cô bé đi gặt lúa mà còn đưa đi cả lúc gieo hạt. Nhờ vậy, lúa nhà họ Vệ ngay từ khi nảy mầm đã vượt trội. Đến khi thu hoạch, sản lượng của họ đạt mức không ai sánh kịp.

Nhưng Vệ Thiêm Hỉ cũng biết rõ một số điều cấm kỵ từ "bàn tay vàng" mà mình được truyền thừa, như nguyên tắc "phép không thể thay đổi vận mệnh." Thiên tai vẫn là thiên tai, cô bé chỉ có thể giúp một số ít gia đình cải thiện đời sống, còn nếu giúp quá nhiều người, trời sẽ "tính sổ" với cô bé.

Vì vậy, dưới sự kiểm soát của Vệ Thiêm Hỉ, lương thực trên những mảnh đất hoang xung quanh xuất hiện mô hình "đồng tâm." Đất càng gần ruộng nhà họ Vệ, sản lượng càng cao; càng xa thì năng suất giảm dần. Nhưng nhờ bắt chước tưới tiêu và bón phân theo nhà họ Vệ, lương thực của nhiều nhà khác cũng đủ để sống qua ngày.

Nhờ sự dẫn dắt của nhà họ Vệ, cả đại đội sản xuất Ái Quốc coi việc trồng trọt như sinh mệnh, siêng năng hơn bao giờ hết. Khi cả nước chìm trong cảnh đói kém, dân tình phải ăn rễ cây, vỏ cây, thì người ở đại đội này vẫn đủ ăn ngô khoai. Đó chẳng phải là hạnh phúc mà ai cũng mong mỏi sao?

Thế nhưng, việc đại đội sản xuất Ái Quốc nổi bật như "hạc giữa bầy gà" cũng kéo theo không ít phiền toái...

Những năm này, nhà nào nhà nấy dù có chút gì cũng đều không nỡ ăn hết, uống cạn. Số thịt dê hoang và thịt lợn rừng mà nhà họ Vệ tích góp từ cuối năm ngoái đã ăn hết vào khoảng tháng tư, tháng năm. Thịt bò thì được hun khói thành khô, mãi đến tháng mười mới dùng hết sạch.

Trên bàn ăn nhà họ Vệ, hiếm khi lại xuất hiện bữa cơm toàn món chay như thế.

“Dễ từ khổ mà sang, khó từ sang mà khổ.”

Ăn thịt suốt hơn mười tháng, giờ bỗng dưng không có thịt mà ăn, đừng nói bảy đứa trẻ trong nhà cùng cô bé nhỏ tuổi nhất không chấp nhận nổi, ngay cả người lớn trong nhà cũng thấy bữa cơm nhạt nhẽo, khó nuốt.

May

Nếu không phải bà cụ Vệ ngăn cản, không cho ai trong nhà tìm đến Vệ Thiêm Hỉ gây chuyện, cộng thêm Vệ Tứ Trụ từng có suy nghĩ không nên có và bị bà cụ “chăm sóc đặc biệt” mấy tháng liền, có lẽ cả nhà đã không thể ngồi yên từ lâu.

Nhưng sự liều lĩnh lại khiến người ta thêm bạo gan. Dù không dám công khai đến tìm Vệ Thiêm Hỉ đòi hỏi, mấy tiếng thở dài trên bàn ăn thì cả nhà vẫn dám thực hiện. Đặc biệt là đám trẻ con, cho dù có nói thẳng trước mặt bà cụ Vệ, bà cụ cũng chỉ quở trách vài câu. Tai chúng vốn đã chai lì sau bao lần bị bà cụ quát mắng, nên chẳng sợ gì thêm.

Cái gọi là “lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi,” càng bị mắng, người ta càng thêm gan lỳ.

Đừng nhìn Vệ Thiêm Hỉ còn nhỏ, nhưng trong thân xác như búp bê sứ đó lại là linh hồn gần ba mươi tuổi. Đừng nói mấy anh em Vệ Đông Chinh gần như chỉ kém chút là nói thẳng ra, đến cả dáng vẻ muốn nói lại thôi của Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ cũng không qua mắt được Vệ Thiêm Hỉ. Cô bé từ tốn ăn cơm tối, nhờ Vệ Đại Nha giúp tháo chiếc khăn buộc trên cổ, sau đó bước chân ngắn ngủn đi sang bên cạnh, nghịch đám hoa cỏ khô tích lũy từ mùa hè thu, hoàn toàn làm ngơ trước ánh mắt khát khao của cả nhà.

Không phải Vệ Thiêm Hỉ không có cách sắp xếp cho cả nhà, mà là vì ăn thịt suốt một năm trời, ai nấy trong nhà họ Vệ đều tròn trịa thêm mấy vòng. Đi lại trong đại đội sản xuất Ái Quốc, nơi phần lớn mọi người đều gầy trơ xương, vóc dáng của nhà họ Vệ nổi bật đến mức khác người.

Hơn nữa, cả nhà đều là những người từng khổ cực qua nạn đói, câu “hư không bổ nổi” không phải là lời nói suông. Theo kết quả kiểm tra từ chiếc máy khám bệnh mà Vệ Thiêm Hỉ tìm được trong đống đồ bỏ đi ở hành tinh Lobita, cơ thể các thành viên nhà họ Vệ đều ít nhiều xuất hiện vài vấn đề. Dù không nghiêm trọng, nhưng nếu kéo dài, bệnh nhỏ sớm muộn cũng thành bệnh lớn. Chính vì vậy, Vệ Thiêm Hỉ mới nghĩ ra cách “cắt thịt.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 94: Chương 94



Nghiên cứu y học cao cấp của hành tinh Lobita chỉ ra rằng: cơ thể con người là một cỗ máy cực kỳ tinh vi. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đúng cách, nhiều bệnh nhỏ có thể tự khỏi. Chỉ khi tình trạng nghiêm trọng mới cần can thiệp bằng thuốc men.

Hơn nữa, phương pháp điều trị mà chiếc máy khám bệnh từ hành tinh Lobita đưa ra cũng là “tự phục hồi.” Mặc dù sau đó, thiết bị này cũng cung cấp một số cách hỗ trợ điều trị bằng thuốc, nhưng do điều kiện y tế hiện tại quá thiếu thốn, rất nhiều loại thuốc được đề cập vẫn chưa được phát minh. Vệ Thiêm Hỉ dù biết cách chế tạo những loại thuốc đó, nhưng “khéo mà không có bột thì không nấu được cháo.”

Cả nhà họ Vệ mong chờ suốt mấy ngày, mãi chẳng thấy miếng thịt nào được mang về, cũng đành dẹp ý định, chấp nhận đối mặt với thực tế. Nhà họ Vệ tâm lý cũng khá tốt, nghĩ đến việc nhà khác đã mấy năm trời không hề dính mùi thịt, nhà mình dù sao cũng ăn cả nửa năm trời, cảm giác khó chịu trong lòng cũng vơi đi nhiều.

Đợi đến khi Vệ Thiêm Hỉ thấy trạng thái cơ thể cả nhà đã hồi phục khỏe mạnh, cô bé mới nghĩ đến việc sắp xếp thêm chút thịt cho cả nhà.

Tuy nhiên, thịt còn chưa kịp mang về, thì đã có người đến nhà báo tang.

Vương Đại Sơn mặc áo tang bằng vải bố trắng, tay chống gậy khóc tang, đến thẳng cửa nhà bà cụ Vệ, vừa quỳ xuống liền gào khóc, khiến bà cụ đang nghỉ trưa trong nhà nghe mà lạnh buốt cả người.

“Chuyện gì vậy? Sao lại thế này?”

Bà cụ Vệ vội xỏ giày chạy ra ngoài, thấy có người đang quỳ ngoài cổng. Đợi đến khi nhìn rõ người tới là ai, bà cụ bỗng thấy đầu óc “ong” một tiếng, một luồng khí nghẹn ở cổ, không lên nổi cũng không xuống nổi.

“Đại Sơn, cháu đây là…” Bà cụ vịn tường đứng vững, hỏi.

Vương Đại Sơn khóc ròng, “Dì cả ơi! Mất rồi! Dì cả, mất rồi! Mẹ cháu, mẹ cháu mất rồi!”

Nghe anh ta nói vậy, người ngoài không biết còn tưởng bà cụ Vệ mất cơ.

Bà cụ Vệ không có tâm trạng so đo với Vương Đại Sơn nữa. Đôi mắt đỏ hoe, tay bấu chặt vào tường gỗ, n.g.ự.c phập phồng mấy hồi, cuối cùng từ cổ họng nghẹn ra vài lời: “Đại Sơn, cậu nói rõ xem, mẹ cậu sao mà mất được? Mẹ c** nh* hơn dì bảy tuổi, dì với dì hai cháu còn sống đây, sao mẹ cậu lại mất rồi?”

Vương Đại Sơn khóc không thở nổi, “Đầu năm mẹ cháu bị Thiết Đản đẩy một cái, đập đầu xuống đất. Đưa đi bệnh viện, bác sĩ bảo không sao, về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được. Cháu với chị gái đưa mẹ về. Sau đó mẹ cháu hay kêu đau đầu, cháu mua thuốc đau đầu ở trạm y tế cho mẹ, mà không ăn thua. Mấy ngày trước khi thu hoạch đậu nành, mẹ cháu nói hơi chóng mặt, cả nhà không để ý. Sáng nay gọi mẹ dậy thì đã thấy thân thể lạnh ngắt rồi.”

Dù là chị em ruột, bà cụ Vệ tức giận thì có tức giận, nhưng nghe tin bà cụ Vương qua đời, bao nhiêu oán khí trong lòng cũng tan biến sạch.

May

“Nhị Trụ! Tam Trụ! Tứ Trụ!”

Bà cụ Vệ đứng giữa sân gọi to đến xé ruột xé gan. Sau khi ba người con trai chạy ra, bà kéo Vương Đại Sơn từ đất lên, hỏi: “Đã nói với dì hai cháu chưa? Chuyện này đã báo cho dì hai chưa?”

“Chưa…” Vương Đại Sơn bị dáng vẻ của bà cụ dọa sợ, không dám thở mạnh.

Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ chạy từ trong nhà ra, thấy Vương Đại Sơn mặc áo tang, cả ba đều sững sờ. Rất nhanh, họ vào nhà thay quần áo chỉnh tề rồi hỏi bà cụ: “Mẹ, chúng ta có cần qua giúp không?”

Bà cụ Vệ lau nước mũi, mặt mày đen như mực: “Trước tiên cứ qua xem đã. Dù thế nào, người ta cũng là dì ba của các con. Nếu tang lễ không tổ chức được, thì các con cứ ở lại giúp đỡ. Còn nếu nhà họ Vương tự lo liệu được, thì chúng ta về. Nhà mình không cần dính dáng gì đến đám người vô đức bên đó.”

Vương Đại Sơn dẫn theo Vương Thiết Đản qua nhà Tôn Nhị Anh để đưa đồ tang, còn ba anh em nhà họ Vệ cùng bà cụ Vệ vội vàng tới Nhị Đạo Câu.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 95: Chương 95



Từ khi bà cụ Vệ dẫn Vệ Nhị Trụ tới mượn lương nhưng bị ông cụ Vương – người đã c.h.ế.t từ lâu – đuổi ra khỏi nhà, bà chưa từng quay lại Nhị Đạo Câu.

Đứng trước nhà họ Vương, nhìn mái tranh cao nửa mét, cánh cổng và tường đất đã mục nát, bà cụ so sánh cảnh tượng hoang tàn trước mắt với hình ảnh ngôi nhà khá khang trang trong ký ức, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận ra.

Bà cụ đẩy cánh cổng đi vào.

Vương Phương đã về nhà mẹ đẻ, chồng cô ấy cũng đi theo, đang bận rộn cắt giấy bồi trắng.

Bà cụ Vệ nhìn tấm giấy bồi trắng, trấn tĩnh lại một chút rồi khàn giọng hỏi:

"Mẹ cháu đâu? Đang để ở gian nào?"

Vương Phương vừa thấy bà cụ Vệ đã nhớ lại những ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa, vội vàng đứng dậy, cung kính gọi một tiếng "dì cả" rồi dẫn bà cụ vào trong phòng.

Bà cụ Vệ nhìn thấy bà cụ Vương, tóc tai rối bù, thân thể gầy yếu. Bà cụ dùng tay chạm nhẹ vào bàn tay bà cụ Vương, chỉ cảm nhận được xương cốt lạnh lẽo.

Khóe mắt bà cụ Vương còn đọng lại chút nước mắt, đôi mắt mở trừng trừng, miệng hé ra, con ngươi đục ngầu không còn chút thần sắc nào, như muốn khắc sâu sự không cam lòng và lưu luyến lên khuôn mặt hốc hác ấy.

Những ký ức về bà cụ Vương trỗi dậy trong đầu bà cụ Vệ, xoay vòng không ngừng.

Khi còn nhỏ, cô em gái này lúc nào cũng bám theo bà cụ, làm gì cũng sát cánh bên nhau. Khi đó, bà cụ đã từng nghĩ sẽ chăm sóc cô em này mãi, cho đến khi em gái cưới được một người thật lòng yêu thương, nguyện ý sống bên mình cả đời.

Bà cụ đã làm được.

Bà cụ Vệ vẫn nhớ như in ngày Tôn Tiểu Anh dẫn Vương Thiết Đản đến gặp bà cụ:

May

"Chị, đây là người em chọn, chị thấy thế nào?"

Ngày đó, bà cụ bị dáng vẻ thật thà chất phác của Vương Thiết Đản lừa gạt, cứ ngỡ ông ta là người đáng tin cậy, nên yên tâm giao phó cả cuộc đời em gái mình cho ông ta.

Không ngờ, đó lại là khởi đầu của bi kịch cả đời Tôn Tiểu Anh.

Ngày xưa, ba chị em họ Tôn được ví như ba đóa hoa rực rỡ, ai cũng là bậc tuyệt sắc. Trong đó, Tôn Tiểu Anh là người đẹp nhất. Nếu nhìn vào khung cảnh ngày Tôn Tiểu Anh mới về nhà chồng, có lẽ ai cũng nghĩ Tôn Tiểu Anh đã lấy được một người chồng xứng đôi và gia đình sung túc nhất. Vậy mà ai ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này?

Không thể nào chấp nhận nổi.

Nhìn bộ dạng tàn tạ của Tôn Tiểu Anh lúc qua đời, bà cụ Vệ không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi không ngớt.

"Phương à, chuẩn bị một chậu nước ấm, chải chuốt cho mẹ cháu thật chỉnh tề. Lấy bộ đồ tang mẹ cháu đã chuẩn bị sẵn ra, để mẹ cháu ra đi đàng hoàng." Bà cụ Vệ khàn giọng nói.

Vương Phương lúng túng. Nấu một chậu nước ấm thì dễ, nhưng đồ tang biết tìm ở đâu?

Có lẽ ngay cả bà cụ Vương cũng không ngờ mình sẽ ra đi sớm như vậy, nên chưa chuẩn bị sẵn đồ tang.

"Dì cả... không có đồ tang."

Vương Phương xấu hổ, cố gắng lắm mới thốt ra được vài chữ.

Bà cụ Vệ khựng lại, nhìn quanh gian nhà trống trải, cắn răng nói:

"Không có đồ tang thì chắc phải có bộ đồ sạch sẽ chứ? Tìm lấy một bộ sạch, ít vá nhất có thể. Nếu không, mẹ cháu xuống dưới sẽ bị người ta cười chê. Mẹ cháu lúc trẻ thích làm dáng lắm mà..."

Vương Phương vội vã lục tung mọi ngóc ngách để tìm bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất và ít vá nhất cho mẹ. Trong lúc đó, Tôn Nhị Anh cũng kịp chạy tới.

Hai bà bạn già cùng nhau lau sạch bụi bẩn trên người bà cụ Vương, gỡ gạc lại mái tóc rối tung, thay cho bà bộ quần áo sạch sẽ. Họ dùng giấy bồi che khuất mặt, rồi nhanh chóng bắt tay vào lo liệu chuyện tang lễ.

Chưa từng đến nhà họ Vương thì không biết họ nghèo đến mức nào. Lần này vừa bước vào, cả bà cụ Vệ và Tôn Nhị Anh đều bị sự tiêu điều ở đây làm cho bàng hoàng.

Bà cụ Vương mất rồi, ngay cả một cỗ quan tài cũng không có, đừng nói đến tiền để làm tang lễ. Thậm chí, áo tang và giấy bồi cũng là Vương Phương mang từ nhà chồng đến.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 96: Chương 96



Bà cụ Vệ và Tôn Nhị Anh bàn bạc nhanh với nhau, quyết định làm mọi thứ đơn giản hết mức. Không có quan tài thì lấy chiếc hòm gỗ mà Vương Thiết Đản lúc còn sống nhờ thợ mộc làm thay thế. Nhà không đủ tiền dựng rạp, thì dán tạm hai tấm giấy bồi trắng lên tường làm lễ. Đám tang được làm sơ sài đến đau lòng.

Nhìn nấm mộ mới đắp tròn, ánh mắt bà cụ Vệ cuối cùng cũng lấy lại được chút thần sắc.

Đứng trước mộ bà cụ Vương, bà cụ Vệ nhặt một thanh củi to bằng cánh tay trẻ nhỏ từ dưới đất lên, vung thẳng vào vợ chồng Vương Đại Sơn.

"Đồ lười chảy thây! Mẹ các người lớn tuổi như vậy mà các người nỡ lòng nào để mẹ phải ra đồng làm việc? Nuôi lũ ăn không ngồi rồi như các người để làm gì?"

"Hôm nay, bà đây phải đánh gãy chân các người! Mẹ các người chiều các người, nhưng bà đây thì không!"

"Đồ vô phúc! Đó là mẹ các người! Các người dồn mẹ mình đến chết, sau này ai sẽ giúp đỡ các người nữa?"

Vương Thiết Đản, kẻ khiến bà cụ Vương mất mạng, là đứa trẻ được bà cụ Trương và Mã Chiêu Đệ chiều hư. Nó ngang ngược đến mức không ai cản nổi. Thấy bà cụ Vệ đang đánh cha mẹ mình, mắt nó đỏ ngầu, rồi hùng hổ lao về phía bà cụ.

May

Nhưng nó đã đánh giá sai sức chiến đấu của bà cụ Vệ.

Bà cụ Vệ thấy thằng nhãi con muốn lao vào mình, lập tức chuyển hướng cây gậy trong tay, quật thẳng vào người nó. Bà cụ nhắm vào những chỗ nhiều thịt, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau thấu tận xương. Vài gậy xuống, Vương Thiết Đản đã nằm lăn ra đất, kêu la thảm thiết, chẳng còn sức phản kháng.

Vừa đánh, bà cụ Vệ vừa mắng:

"Đồ bất hiếu! Có phải cái đầu ngu si của mày đã húc c.h.ế.t bà nội mày không? Hôm nay, bà phải gõ mở cái đầu này ra xem bên trong là giòi bọ hay phân bẩn. Đó là bà nội của mày, bà nội ruột đấy!"

Vương Thiết Đản nằm đó, đau đớn r*n r*. Mẹ Mã Chiêu Đệ không chịu được nữa, tiến lên can ngăn:

"Chị bên nhà thông gia ơi, trẻ con không hiểu chuyện, chị là dì cả, bỏ qua đi được không?"

"Không được!"

Bà cụ Vệ trừng mắt, một tay chống nạnh, tay kia chỉ gậy vào mặt mẹ Mã Chiêu Đệ:

"Nhà họ Mã dạy con gái kiểu gì vậy? Dạy ra loại ăn không ngồi rồi thế này à? Lấy chồng rồi mà không làm gì, bắt mẹ chồng hầu hạ. Nhà họ Mã sinh ra con gái, hay sinh ra bà nội thiên hạ hả? Trẻ con không biết gì, còn người lớn các người thì làm gì? Tránh ra! Nếu dám ngăn bà đây dạy dỗ lũ con bất hiếu nhà họ Vương, bà đây đánh luôn cả bà!"

Mẹ Mã Chiêu Đệ nhìn cây gậy chỉ thẳng vào mặt mình, sợ hãi lùi lại, cười gượng:

"Chị bên nhà thông gia, chị muốn dạy cháu mình thì chúng tôi làm gì dám cản. Chị cứ dạy, cứ đánh, đừng nương tay!"

Mã Chiêu Đệ ôm bụng, kêu lên tuyệt vọng:

"Mẹ ơi!!!"

Mẹ Mã Chiêu Đệ nhanh chóng nhận ra tình hình vượt quá khả năng xử lý của mình. Không chậm trễ, bà ta tìm cách thoái lui.

Trong mười dặm quanh đây, ai chẳng biết bà cụ Vệ nổi giận thì một người cũng có thể địch lại ngàn quân, mắng chửi thì người ta chỉ muốn đào hố chui xuống?

Không phải bà ta không muốn giúp con gái và cháu ngoại mình, mà là bà ta không còn lựa chọn nào khác.

Nghĩ như vậy, mẹ Mã Chiêu Đệ thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.

Để tránh rước họa vào thân, mẹ của Mã Chiêu Đệ nhanh chóng dẫn con trai và con dâu rời đi. Mẹ chồng của Vương Phương, thấy bà cụ Vệ với dáng vẻ oai phong lẫm liệt, cũng vội vàng kiếm cớ dẫn cháu mình lẩn mất. Trước mộ phần giờ chỉ còn lại ba người con trai của bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp, cùng vợ chồng Vương Phương, vợ chồng Vương Đại Sơn và Vương Thiết Đản đang nằm trên đất, r*n r* rằng tay mình bị gãy.

Ông cụ Diệp thấy bà cụ Vệ đã mệt, liền kín đáo ra hiệu cho Tôn Nhị Anh, bảo vợ mình cùng ba anh em nhà họ Vệ khuyên bà cụ Vệ bỏ gậy xuống.

Nhưng Tôn Nhị Anh dám làm điều đó sao?

Không.

Ba người con trai nhà họ Vệ càng không dám.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 97: Chương 97



Bà cụ Vệ đánh liền tay suốt hơn nửa giờ, khiến vợ chồng Vương Đại Sơn mặt mũi bầm dập, Vương Thiết Đản khóc lóc gọi cha mẹ, thậm chí vợ chồng Vương Phương cũng ăn hai gậy. Năm người cùng quỳ trước mộ bà cụ Vương, vừa đ.ấ.m n.g.ự.c nhận lỗi, vừa khóc lóc xin tha, trông còn khổ sở hơn cả lúc khóc tang. Thấy vậy, bà cụ Vệ mới nguôi giận.

Dẫu sao tuổi cũng đã cao, làm xong trận này, bà cụ Vệ cảm giác cánh tay mình gần như không nhấc lên nổi. May mà Vệ Nhị Trụ ở bên cạnh đỡ bà cụ, nếu không có lẽ bà cụ đã kiệt sức mà ngã xuống.

Vệ Nhị Trụ đỡ lấy bà cụ, hỏi:

"Mẹ, dì ba đã an táng xong rồi, mẹ xem chúng ta về nhà hay quay lại nhà dì ba giúp đỡ thêm chút nữa?"

Bà cụ Vệ lạnh lùng đáp:

"Giúp cái gì? Giúp cái đám con cháu bất hiếu ấy à?"

Bà giơ cây gậy chỉ thẳng vào trán Vương Đại Sơn:

"Vương Đại Sơn, tao nói cho mày biết, nếu mẹ mày còn sống, thì dù tao có muốn hay không muốn nhận mày làm cháu ngoại, chúng ta vẫn còn là họ hàng. Nhưng giờ mẹ mày, người em gái tốt của tao, đã bị nhà các người ép chết. Từ hôm nay trở đi, tao tuyên bố ở đây: tao với nhà họ Vương các người không còn chút quan hệ họ hàng nào, chúng ta là kẻ thù!"

"Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, nghe rõ ý mẹ chưa? Từ nay về sau không được qua lại với người nhà họ Vương. Nếu mẹ biết đứa nào không nghe lời, mẹ sẽ đánh gãy chân nó!"

Bà nhìn sang Vương Phương:

"Vương Phương, mày là con gái đã gả đi, tao không có gì để nói nhiều. Mẹ mày sinh mày, nuôi mày một đời, đến cuối đời cũng chẳng được hưởng chút hiếu thảo nào từ mày. Tội của mày không nặng bằng lũ con bất hiếu kia, nhưng cũng chẳng nhẹ. Chúng ta đều sống chung một làng, từ nay về sau tránh mặt tao đi. Trước khi tao nhắm mắt xuôi tay, tao không muốn nhìn thấy cái bộ mặt giống y như ông già bất lương của mày nữa!"

Quay sang Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp, bà cụ Vệ nói:

"Nhị Anh, trước mặt Tiểu Anh, em cũng nên nói rõ quan điểm của mình đi!"

Tôn Nhị Anh trầm ngâm. Thành thật mà nói, nếu bà cụ Vương còn sống, thấy bà cụ Vệ đánh đập con cháu mình như vậy, chắc hẳn sẽ hận không thể lao vào chịu đòn thay chúng. Nhưng bà cụ Vệ đã hỏi, Tôn Nhị Anh đâu dám không đáp theo ý bà cụ?

"Dại gì mà không nghe lời." Tôn Nhị Anh thở dài.

"Đại Sơn, Phương, hồi chúng ta có mâu thuẫn, hai người cũng đã lớn, mọi việc đều rõ cả. Chuyện này không thể trách dì cả, cũng chẳng trách được dì hai, mà chỉ trách cha mẹ hai người quá tuyệt tình."

"Lúc lo liệu tang sự cho mẹ hai người, tôi với dì cả đã tận tình hết mức. Không phải chúng tôi định hòa giải với nhà họ Vương, mà là để tiễn biệt người em gái lần cuối. Giờ bà ấy đã an nghỉ, từ nay mỗi nhà một ngả, sống cho đàng hoàng. Như vậy mẹ hai người dưới suối vàng mới yên lòng, hiểu chưa?"

Bà cụ Vệ rất hài lòng với lời của Tôn Nhị Anh. Không muốn thấy thêm cảnh lôi thôi của nhà họ Vương, bà cụ bảo Vệ Nhị Trụ dìu mình về thôn Đầu Đạo Câu.

Về đến nhà, bà cụ Vệ đi thẳng đến phòng Vệ Tứ Trụ xem Vệ Thiêm Hỉ. Thấy cô bé đang ngủ say, khuôn mặt bà cụ dường như dịu lại đôi chút. Sau đó, bà cụ ghé qua phòng Vệ Đại Trụ, thấy bảy đứa nhỏ đang chăm chú làm bài tập, Vệ Nhị Nha ngồi bên cạnh giúp kiểm tra bài, bà cụ cũng yên tâm hơn.

May

Nhìn khắp nhà đâu đâu cũng gọn gàng, ngăn nắp, bà cụ Vệ không kiềm được mà nhớ lại cảnh nhà họ Vương vừa rồi. Bà cụ ngồi xuống đầu giường, úp mặt vào tay khóc.

Em gái ruột mất rồi, dù bà cụ có tỏ ra mạnh mẽ thế nào, nỗi đau ấy không dễ gì vượt qua.

Khi Vương Đại Sơn mang khăn tang đến, cả nhà họ Vệ đều biết tin bà cụ Vương qua đời. Trương Xuân Nha và Lý Lan Tử nhân lúc nấu cơm trong bếp, tranh thủ hỏi han, đối chiếu những gì họ nghe được từ chồng mình.

"Xuân Nha, em nghe gì chưa? Mẹ chúng ta sau khi dì ba hạ huyệt đã đánh cho cả nhà dì ấy, từ con trai, con dâu, con rể, con gái đến cháu chắt đều chảy máu!" Lý Lan Tử thấp giọng nói, ánh mắt liếc về phía phòng bà cụ Vệ.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 98: Chương 98



Trương Xuân Nha vừa thái rau, vừa đáp:

"Tam Trụ có nói qua chuyện này với em. Dù em cảm thấy mẹ không nên động tay trong tang sự, nhưng nghĩ kỹ lại thì mẹ làm vậy cũng đúng. Nhà họ Vương bất hiếu đến thế, sau này còn ai trông cậy được? Sớm cắt đứt quan hệ với họ thì hơn, tránh phiền phức về sau."

Nồi thức ăn dần chín mềm, gia vị ngấm đều, Trương Xuân Nha bày ra mâm, gọi bảy đứa nhỏ ra ăn cơm. Yêu cầu Diêu Thúy Phân đánh thức Vệ Thiêm Hỉ dậy, bế cô bé lại cùng ăn.

Trong mắt cả nhà họ Vệ, Vệ Thiêm Hỉ như bùa hộ mệnh. Ở đâu có cô bé, bà cụ Vệ ít nổi nóng hơn, hoặc có giận thì cũng kiềm chế nhiều.

Vệ Thiêm Hỉ là người xoa dịu cơn bão của bà cụ Vệ, bất kể sóng gió nào, chỉ cần đặt cô bé vào lòng bà, mọi chuyện sẽ yên ả.

Dù bà cụ Vệ không nói ra miệng, nhưng từ những biểu hiện nhỏ nhặt trong hành động, cả nhà họ Vệ đều nhận ra rằng bà cụ đã thay đổi rất nhiều.

Một trong những thay đổi rõ rệt nhất là bà cụ Vệ, người đã sống gần hết đời mà hiếm khi thở dài, giờ đây lại thở dài không biết bao nhiêu lần mỗi ngày.

Ngày trước, khi nhìn các con trai không vừa mắt, bà cụ sẽ lập tức mắng thẳng vào mặt họ. Còn bây giờ, bà cụ chỉ thở dài một hơi, rồi coi như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi quay đi làm việc khác.

Sự thay đổi bất thường này khiến cả nhà kinh ngạc. Ba anh em Vệ Nhị Trụ bí mật bàn bạc, nghi ngờ rằng bà cụ bị bệnh gì đó, nhưng không ai dám hỏi thẳng, chỉ biết giữ trong lòng. Cả nhà luôn sẵn sàng ở trạng thái "ứng chiến", lo sợ rằng bà cụ có thể gặp chuyện chẳng lành bất cứ lúc nào.

Không chỉ vậy, bảy đứa trẻ nghịch ngợm nhất nhà họ Vệ – được ví như “bảy chú hồ lô” – giờ cũng ngoan ngoãn hơn hẳn. Tan học về, chúng chỉ chui vào nhà làm bài tập, yên lặng như tờ. Nếu trời chưa tối, chúng rủ nhau ra rừng sau nhà hoặc xuống chân núi chơi, tiện thể xem có bắt được con gà rừng hay thỏ rừng nào mang về không. Dù sao thì cũng chẳng đứa nào dám bén mảng đến gần bà cụ.

Vệ Thiêm Hỉ biết nhà họ Vệ không thiếu lương thực, nên cô bé cũng không cố ý mang thêm thịt về. Thỉnh thoảng, cô bé chỉ nhờ bọn trẻ mang về vài cây nấm thông hoặc vài con gà rừng, thỏ rừng để cả nhà đổi bữa.

Ngày tháng trôi nhanh, chớp mắt đã đến kỳ nghỉ của trường tiểu học Ái Quốc. Trong bảy đứa trẻ, Vệ Quốc Kiện học lớp năm, Vệ Quốc Khang học lớp bốn, còn năm đứa còn lại đều học lớp một. Tuy khoảng cách chênh lệch lớn, nhưng kết quả cuối kỳ rất khả quan. Ngoại trừ Vệ Đông Chinh làm sai một câu vì bất cẩn, các bé còn lại đều mang về điểm tuyệt đối.

May

Nghe tin các cháu học hành giỏi giang, bà cụ Vệ cuối cùng cũng nở nụ cười.

Một sáng nọ, khi Trương Xuân Nha dậy sớm chuẩn bị làm bữa sáng, chị ấy nghe thấy bà cụ Vệ đang khóc một mình trong nhà bếp.

“Con cháu có chút tiền đồ thì tốt rồi. Một đời người rồi một đời người giỏi hơn. Nhưng đứa trẻ mà mình cưng chiều cả đời, cuối cùng lại thành ra thế này đây…”

“Tiểu Anh à, không phải chị không muốn giúp em, mà là chị không nỡ. Nếu chị giúp hai đứa nhà em, thì sau này chị làm sao dám nhìn mặt anh rể em đây? Chị không còn mặt mũi nào nữa!”

Đứng ngoài cửa nhà bếp, Trương Xuân Nha bừng tỉnh.

Bà cụ Vệ chính là kiểu người “miệng cứng, lòng mềm”. Nhìn bà cụ trách mắng người khác không chút nể nang, nhưng thực ra bà cụ rất dễ mềm lòng.

Ngày trước, bà cụ cắt đứt quan hệ với nhà họ Vương là vì ông cụ Vương và bà cụ Vương làm những việc không ra gì. Thêm vào đó, nhà họ Vương tuy nghèo nhưng chưa đến mức phải bán con bán cháu để sống. Nhưng giờ bà cụ Vương đã mất, bà cụ Vệ lại nghĩ đến dáng vẻ không yên lòng của bà cụ Vương trước lúc ra đi, nên trái tim bà cụ cũng mềm đi.

Trương Xuân Nha cảm thấy chua xót khó tả. Chị ấy đứng ngoài nhà bếp, tiến không được, lùi cũng không xong.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 99: Chương 99



Khi bà cụ Vệ lấy lại bình tĩnh và bước ra khỏi nhà bếp, bà cụ vô tình đụng trúng Trương Xuân Nha. Chị ấy tưởng rằng sẽ bị mắng, nhưng bà cụ chỉ liếc chị ấy bằng đôi mắt đỏ hoe rồi quay lại nhà bếp.

Trương Xuân Nha cảm thấy buồn lòng, liền theo bà cụ vào nhà bếp, nghẹn ngào nói:

“Mẹ, nếu trong lòng mẹ có gì không vui thì cứ nói với chúng con, đừng giữ mãi trong lòng như vậy. Người khỏe mạnh cũng sẽ sinh bệnh mất thôi.”

“Nếu mẹ vẫn nhớ đến cậu con trai duy nhất của dì ba, hay là bảo Tam Trụ đi Nhị Đạo Câu xem tình hình nhà họ thế nào. Nếu thật sự không sống nổi, nhà mình có thể giúp họ một chút. Giúp đến mùa xuân năm sau, khi đất đai đã có thể cho thu hoạch, thì mình ngừng lại. Mẹ thấy được không?”

Bà cụ Vệ đổ gạo đã vo sạch vào nồi, ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Được, con bảo Tam Trụ đi Nhị Đạo Câu một chuyến, xem nhà họ ra sao. Nếu miễn cưỡng sống được thì thôi, còn nếu thật sự không trụ nổi, thì bảo Tam Trụ mang nửa bao tải lương thực đến giúp họ qua cơn khó. Qua được mùa đông này, mẹ cũng coi như có lời với dì ba con. Không phải mẹ ác, mà là nhà họ như bùn nhão không thể trát tường.”

“Xuân Nha, con là người hiểu chuyện. Thời buổi này, nhà ai cũng khó khăn. Chúng ta không thể vì giúp họ mà để con cái nhà mình đói khổ. Không thể đổ lương thực vào cái hố không đáy ấy mãi được.”

Lời khen của bà cụ khiến Trương Xuân Nha cảm thấy vô cùng ấm áp. Chị ấy lập tức nói chuyện này với Vệ Tam Trụ.

Sau bữa sáng, Vệ Tam Trụ lên đường, đến trưa đã về nhà. Anh ấy mang theo tin tức khiến bà cụ Vệ yên lòng.

“Mẹ yên tâm, họ không c.h.ế.t đói được đâu. Họ hàng bên nhà cậu ba đã can thiệp, mắng vợ chồng Đại Sơn một trận, rồi yêu cầu họ nhường sân nhà để đổi lấy một bao tải lương thực cùng ít tiền. Đợi đến khi Đại Sơn tỉnh ngộ, làm ra lương thực và tiền để trả lại thì sân nhà sẽ được trả về. Nghe nói gia đình họ Mã ở Tam Đạo Câu cũng giúp một chút, tuy không nhiều nhưng đủ để họ chống đỡ một hai tháng.”

Bà cụ Vệ cuối cùng cũng thở phào. Gương mặt u ám của bà cụ dần sáng lại, ngày một vui vẻ hơn, tinh thần cũng hồi phục.

Trong kỳ nghỉ đông, anh em Vệ Đông Chinh bắt được một con gà rừng. Bà cụ định để dành ăn vào dịp Tết, nên giữ con gà lại đến tận ngày 29 tháng Chạp mới làm thịt, ninh nhỏ lửa qua đêm. Nồi nước luộc gà chuyển sang màu trắng sữa, béo ngậy.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến đêm Giao thừa. Bà cụ Vệ nhớ rằng hôm nay là sinh nhật Vệ Thiêm Hỉ, liền dậy sớm, tự tay nấu cho cô bé một bát mì trường thọ, dùng nước dùng từ gà rừng vừa hầm.

Không chỉ Vệ Thiêm Hỉ, cả nhà đều được ăn mì gà. Chỉ khác ở chỗ, bát của Vệ Thiêm Hỉ có một quả trứng luộc và một miếng thịt gà to bằng miếng đậu phụ, trong khi bát của những người khác chỉ có trứng vụn và thịt gà xé nhỏ.

Dù có sự khác biệt, mọi người vẫn ăn rất vui vẻ, thậm chí nồi nước dùng cũng bị vét sạch.

May

Nhìn cả nhà nằm la liệt trên giường, bà cụ vừa cười vừa mắng:

“Cái bộ dạng này là gì đây? Như ma đói đầu thai, chưa thấy đồ ăn bao giờ chắc? Mau dậy làm việc! Qua đêm nay là sang năm mới, còn khối việc phải làm.”

“Tứ Trụ, con đến nhà dì hai một chuyến, xem câu đối nhờ dượng viết xong chưa. Nếu xong rồi thì mang về dán.”

“Tam Trụ, con dọn dẹp sân nhà trong ngoài một lượt. Nhà mình sát rừng, lá rụng nhiều, nhớ quét sạch sẽ.”

“Nhị Trụ, anh cả với chị dâu bảo hôm nay sẽ về. Con ra đầu làng đón họ. Nghe đâu chị dâu mang nhiều đồ, mẹ sợ họ không xách nổi. Con mượn một chiếc xe đạp chở giúp họ.”

“Lan Tử, Xuân Nha, Thúy Phân, các con kiểm tra lại phòng của mình, chỗ nào bẩn thì lau dọn. Cũng xem lại quần áo mới của bọn trẻ, chỗ nào chưa chắc chỉ thì sửa nốt. Chiều nay không được dùng kim chỉ đâu.”
 
Back
Top Bottom