Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 60: Chương 60



Bà cụ Vệ đứng sững lại, ngơ ngác nhìn những đồng tiền dưới chân mình, không hiểu sao bà Lộ Thần lại la lớn như vậy. Bà cụ dò hỏi:

“Có phải tôi lỡ giẫm lên mấy đồng tiền của chị không? Nếu bẩn rồi, tôi giặt cho, đảm bảo sạch bong như mới.”

Bà Lộ Thần nghiêm mặt, toàn thân run rẩy. Bà ấy nuốt nước bọt, lắc đầu nói:

“Không phải tôi dùng lực mạnh, mà là mệnh của đứa nhỏ nhà bà quá nặng, túi dây đỏ của tôi không chịu nổi! Bà nhón chân, bước nhẹ nhàng ra đứng gần ngưỡng cửa đi, để tôi xem kỹ lại mấy đồng tiền này.”

Bà cụ Vệ giật mình, lập tức nhớ đến chuyện kỳ lạ xảy ra khi cháu gái mình chào đời.

Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha từng kể với bà cụ chuyện bụng Diêu Thúy Phân phát sáng lúc sinh, tuy bà cụ không tận mắt thấy nên không dám chắc, nhưng chuyện Diêu Thúy Phân bảo Vệ Thiêm Hỉ mang theo thịt khi sinh ra là thật, mà không chỉ ít, còn đủ loại: thịt dê, thịt lợn, thịt bò.

“Chẳng lẽ dây đỏ không chịu nổi vì con bé là thần tiên chuyển thế?”

Ý nghĩ hoang đường này bất chợt nảy ra trong đầu bà cụ Vệ, rồi nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ lý trí bà.

May

Nhưng nghĩ kỹ lại, bà lại thấy khó xử:

“Nếu đúng là cháu gái mình có mệnh thần tiên, sao lại mắc phải bệnh kỳ lạ thế này?”

Càng nghĩ, bà cụ Vệ càng nhớ đến những chuyện thần quái trong các vở tuồng xưa bà cụ từng xem, rồi liên tưởng đến trường hợp của Vệ Thiêm Hỉ.

Bà cụ Vệ từng xem vở tuồng kể về một phán quan âm phủ đầu thai làm người. Ban ngày ông ấy sống như người thường, nhưng mỗi khi âm phủ có án khó, ông ấy sẽ mượn giấc ngủ để trở về giải quyết.

Giờ đây, nhìn vào tình trạng của Vệ Thiêm Hỉ, bà cụ Vệ không khỏi nghĩ:

“Liệu có phải cháu gái mình mượn giấc ngủ để trở về tiên giới làm việc?”

Bà cụ Vệ cũng từng xem vở tuồng về một vị thần tiên xuống trần gian độ kiếp. Thần tiên rơi vào cảnh khốn cùng, được một người phàm cứu giúp. Sau này, thần tiên được quay về tiên giới, lại xuống trần trả ơn, nhưng vô tình phạm phải thiên quy, bị thiên binh thiên tướng bắt về trời trừng phạt.

Bà cụ Vệ lo lắng đến thắt cả tim gan, trong đầu nghĩ ngợi lung tung. Bà cụ tự hỏi, chẳng lẽ việc cô cháu gái cưng của nhà mình lần lượt dẫn về nào là linh dương vàng, nào là lợn rừng, thậm chí cả một con bò rừng, đã phạm phải thiên quy, để rồi bị thiên binh thiên tướng bắt về trời và chịu sét đánh hay sao?

Bà cụ Vệ đứng ở ngưỡng cửa, suy nghĩ viển vông, sắc mặt lúc xanh mét, lúc trắng bệch.

Bà Lộ Thần quỳ trên đất, cẩn thận đếm từng đồng tiền xu. Trong lòng bà ấy càng đếm càng kinh ngạc. Đến khi nhặt đồng xu cuối cùng lên xem xét xong, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nói với bà cụ Vệ:

“Bà cứ yên tâm mà về, đứa nhỏ này sẽ không sao đâu. Cùng lắm là ba đến năm ngày, nhanh thì một hai ngày, nhất định nó sẽ tỉnh lại.”

Bà cụ Vệ vẫn đắm chìm trong cảnh tượng bi thảm tự vẽ ra, không tài nào thoát khỏi. Bà cụ rơi hai giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Chẳng lẽ chỉ biết để con bé nằm đó bệnh như vậy, người lớn lại không làm gì sao? Không ăn không uống mà nằm thế, đừng nói ba năm ngày, chỉ một hai ngày cũng không chịu nổi đâu!”

Bà Lộ Thần trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:

“Yên tâm đi, con bé ấy có số mệnh rất lớn. Sinh được đứa trẻ như thế, nhà bà đúng là mộ tổ bốc khói rồi.”

Bà Lộ Thần nhìn bà cụ Vệ, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Đại Anh, bà cứ an lòng mà về. Vấn đề không phải là con bé có tỉnh lại được hay không, mà là nó có muốn tỉnh lại hay không. Nó ngất đi là để giúp gia đình bà tránh một kiếp nạn. Đợi nạn này qua, con bé tự khắc sẽ tỉnh lại.”

“Cái gì cơ???” Bà cụ Vệ vội vàng lau nước mắt, cuống quýt hỏi:

“Chị Lộ, đừng đùa tôi! Một đứa trẻ nhỏ xíu như thế, làm sao nghĩ được chuyện lớn đến vậy?”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 61: Chương 61



Bà Lộ Thần bực bội ra mặt, nghiêm giọng quở trách:

“Bớt giả bộ đi! Cháu gái bà có bản lĩnh hay không, tự bà phải rõ nhất. Tôi không nói phét. Cái vòng đỏ mà tôi dùng để tính số mệnh là bảo vật sư phụ tôi để lại. Đạo của thần bà chúng tôi thờ Tam Thánh Mẫu, linh hay không tự bà kiểm nghiệm. Tôi đã bao giờ lừa bà chưa?”

Bà Lộ Thần tiếp lời, giọng hờn trách:

“Để tính mệnh cho con bé, tôi đã phải phá hỏng bảo vật quý giá ấy. Từ giờ chắc tôi phải cách xa mấy lời ‘mê tín phong kiến’ của đám trẻ con này thôi. Bà còn nói tôi đùa à? Tối nay, bảo cha con bé mang ít đồ sang đây. Cái gì làm nghề phải có vốn, lý lẽ này bà hiểu mà.”

Nghe đến đây, bà cụ Vệ ngẫm lại mấy lần bà Lộ Thần giúp mình tính toán trước kia, quả thực đều chuẩn xác, liền không nói thêm gì. Tiêu hóa xong ý nghĩ rằng cháu gái mình quá lợi hại, bà cụ lập tức vui vẻ hẳn lên.

“Được rồi, tối nay tôi sẽ bảo Tứ Trụ mang đồ sang cho bà. Vậy chị Lộ cứ tiếp tục làm việc nhé, tôi về nhà xem con bé cưng của tôi sao rồi!”

Bà Lộ Thần trợn mắt, đuổi bà cụ ra ngoài sân:

“Đi đi! Bà đúng là loại người qua cầu rút ván, chuyện xong xuôi là phủi tay đi ngay!”

“Ôi dào, chúng ta thân tình như thế, còn khách sáo làm gì?” Bà cụ Vệ cười tươi như hoa cúc nở, nói:

“Tối nay tôi sẽ bảo Tứ Trụ mang thêm ít đồ ngon sang cho bà. Một mình bà nấu ăn cũng phải chú ý, đừng qua loa, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Bà Lộ Thần vẫn đứng phía sau nhắc nhở:

“Ý trời không thể tiết lộ. Những gì tôi nói, bà phải giữ kín trong lòng, không được hé môi nửa lời. Nhớ chăm sóc tốt đứa cháu cưng của bà, đấy là phúc tinh của cả nhà. Hầu hạ chu đáo, cả nhà bà sẽ gặp vận may.”

“Biết rồi, chuyện này đâu cần bà nhắc! Mau quay vào nhà đi. Người ta mà thấy tôi ra từ nhà bà, lại sinh chuyện thị phi.”

Bà cụ Vệ sải bước như bay, đi nhanh về phía nhà.

Nhìn dáng vẻ "qua cầu rút ván" của bà cụ Vệ, bà Lộ Thần tức giận phì một bãi nước bọt, rồi đóng cửa lại. Dù miệng mắng "đồ không biết ơn", bà ấy vẫn không nhịn được mà bật cười. “Nhà họ Vệ sắp đổi vận thật rồi!”

Từ lúc bà cụ Vệ về đến nhà, mọi người liền nhận ra sự khác lạ.

Trước đây, mỗi khi Vệ Thiêm Hỉ bị bệnh, bà cụ luôn cau có mặt mày, chẳng khác nào người ta nợ bà hai trăm cân khoai. Làm gì cũng uể oải. Nhưng giờ đây, thái độ bà cụ hoàn toàn thay đổi. Tuy mỗi canh giờ bà cụ vẫn đi qua phòng Tứ Trụ vài lần, nhưng không còn chút nào vẻ lo lắng trên gương mặt.

Diêu Thúy Phân cứ thấp thỏm không yên, sợ bà cụ trách mình vì đã không chăm sóc tốt cho Vệ Thiêm Hỉ. Cả ngày chị nơm nớp lo sợ, ngồi trên giường mà như ngồi trên gai. Nhưng trái với dự đoán, bà cụ vẫn đối xử với chị bình thường:

May

“Thúy Phân, trưa nay ăn không ngon à? Tối nay muốn ăn gì? Hay bảo Đại Nha làm cho con bát mì?”

Nghe bà cụ hỏi mình có muốn ăn mì không, Diêu Thúy Phân vội vàng lắc đầu, như thể vừa nghe bà cụ hỏi có muốn ăn bữa cơm cuối đời không. Trong đầu chị hiện lên hình ảnh của gã đồ tể béo ở Nhị Đạo Câu.

Mỗi lần mổ lợn, gã đồ tể ấy đều vỗ vỗ đầu con lợn, rồi bảo chủ nhà nấu cho nó một bữa ăn ngon. Sau đó, gã dùng d.a.o trắng để lấy m.á.u đỏ, tiễn con lợn đi mà như đang ban phúc.

Diêu Thúy Phân cảm thấy, bà cụ Vệ chắc hẳn đã bị gã đồ tể ấy nhập, định cho chị ăn no một bữa rồi tiễn chị lên đường.

Nghĩ đến việc không chăm sóc tốt cho Vệ Thiêm Hỉ, đứa cháu cưng của bà cụ, Diêu Thúy Phân chắc mẩm bà cụ đã ngầm tuyên án tử hình mình.

Mang nỗi sợ hãi vô bờ, chị lắc đầu lia lịa, miệng gọi mẹ chồng, nước mắt lưng tròng, rồi nói:

“Mẹ ơi, con bé Hỉ còn đang bệnh, con nào có lòng dạ nào mà ăn cơm. Tối nay, con chỉ xin bát cháo, thanh đạm thôi ạ.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 62: Chương 62



Bà cụ Vệ không hề hay biết những suy nghĩ phong phú trong lòng con dâu. Bà cụ cho rằng Diêu Thúy Phân nói thật, liền gật đầu đồng ý:

“Được thôi, mọi người cũng chẳng ai có tâm trạng nấu nướng. Thế thì nấu một nồi cháo, bánh cúng còn dư hồi Tết đem ra hấp lại. Tối nay ăn thanh đạm một chút.”

Diêu Thúy Phân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó lại nghe bà cụ gọi:

“Tứ Trụ, ra đây mẹ bảo chút việc.”

Lòng Diêu Thúy Phân lập tức thắt lại. Bà cụ gọi chồng chị ra nói riêng, chẳng lẽ bà cụ định trách chị không chăm được Hỉ con, rồi bảo Tứ Trụ ly hôn chị để tìm một người con dâu khác đảm đang hơn?

Diêu Thúy Phân lo đến ruột gan thắt lại, nhưng chẳng dám lộ vẻ, chỉ biết ngồi trên giường cố nặn ra nụ cười, hy vọng con gái mình mau chóng tỉnh lại.

Thực tế, bà cụ Vệ không hề làm những chuyện mà Diêu Thúy Phân tưởng tượng. Bà gọi Tứ Trụ ra, chỉ để cắt một miếng thịt lợn rừng, bảo anh ấy lén mang qua cho bà Lộ Thần.

Bà cụ Vệ biết rõ Vệ Tứ Trụ chắc chắn đang ôm đầy bụng thắc mắc, nhưng bà cụ không biết phải giải thích với Tứ Trụ thế nào, đành dùng uy lực để dọa:

“Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi. Con gái nhà mình còn giữ không xong, lại còn định lo chuyện đâu đâu? Lo được không?”

Vệ Tứ Trụ lặng thinh: “...”

Thôi đi, mẹ ruột nói gì cũng có lý, mình ngốc, cứ nghe lời mẹ làm theo là được rồi.

Vì Vệ Thiêm Hỉ bị bệnh, cả nhà đều chẳng có khẩu vị, ăn tối qua loa xong ai nấy đều đi ngủ sớm.

Bà cụ Vệ nằm trên giường, không ngừng nghĩ về những gì bà Lộ Thần đã nói với mình.

Bà Lộ Thần bảo rằng cô bé này không phải bệnh đến mức không tỉnh, mà là không muốn tỉnh. Cô bé không muốn tỉnh vì muốn giúp gia đình tránh một kiếp nạn. Nhưng kiếp nạn này rốt cuộc là của ai?

Bà cụ Vệ nghĩ mãi không ra, giấc ngủ cũng chẳng yên, cứ nằm trở mình liên tục, khiến Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha bên cạnh cũng không ngủ nổi.

May

Vệ Nhị Nha khẽ hỏi:

“Mẹ, khuya rồi mà mẹ không ngủ, cứ lật qua lật lại làm gì thế? Nằm trong chăn mà quậy như đánh nhau trên trời ấy, ngủ đi, mai còn phải dậy sớm làm bánh nướng nữa đấy!”

“Làm bánh nướng làm gì? Anh cả và chị dâu mai không đi, không cần bánh nướng.”

Bà cụ Vệ buột miệng đáp, rồi bỗng giật mình, đôi mắt trong bóng tối sáng lên. Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu bà cụ.

Vệ Nhị Nha bực mình nói:

“Anh cả và chị dâu không đi, nhưng chẳng phải anh cả đã thuê xe rồi sao? Nói là muốn đưa con bé Hỉ lên thẳng bệnh viện Nhi Khoa Thủ Đô để khám bệnh. Đường đến thủ đô xa thế, chẳng lẽ không làm thêm ít bánh cho họ mang theo ăn trên đường? Không thì đói, chỉ còn cách vào nhà ăn quốc doanh, vừa đắt vừa cần tem lương toàn quốc!”

Bà cụ Vệ không đáp lời Nhị Nha, mà lặng lẽ suy tính trong đầu. Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, Vệ Tứ Trụ là ba gia đình quanh năm suốt tháng chẳng rời khỏi thôn, chắc chắn không gặp phải chuyện gì. Nhìn lại nhà họ Vệ, những chuyện lớn nhỏ, vào thời điểm Vệ Thiêm Hỉ bị bệnh thế này, chỉ có chuyện Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư trở lại đơn vị là đáng chú ý.

“Nếu những lời bà Lộ Thần nói đều đúng, thì chắc sáng mai kiếp nạn này sẽ qua thôi, con bé chắc cũng sẽ tỉnh lại.”

Bà cụ Vệ lẩm bẩm, rồi xoay người, phân công công việc cho Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha:

“Phải rồi, cần làm ít bánh. Nhà mình có thịt, mai sáng làm bánh nhân thịt đi! Đại Nha, dậy sớm nhào bột, Nhị Nha, dậy cùng chị, lo chuẩn bị thịt làm nhân!”

Vệ Đại Nha: “...?”

Vệ Nhị Nha: “...!”

Vệ Đại Nha thò tay vào chăn của Nhị Nha, véo một cái để trút giận. Nhị Nha không chịu thua, hai chị em nằm trong chăn đấu đá nhau.

Bà cụ Vệ mặt tối sầm lại, quát:

“Đêm hôm không ngủ, các con làm loạn gì trong chăn thế hả? Vừa nãy mẹ lăn qua lăn lại thì gọi là đánh nhau trên trời, còn hai đứa bây bây giờ véo nhau là gì? Là Na Tra gây sóng hả?”

Hai chị em nhà họ Vệ bật cười khúc khích.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 63: Chương 63



Ở gian nhà bên, Tạ Ngọc Thư đang trò chuyện với Vệ Đại Trụ.

Đông ở Đầu Đạo Câu lạnh thấu xương. Bà cụ Vệ không chuẩn bị đồ sẵn cho nhà Vệ Đại Trụ, nên phải tạm mượn chăn từ nhà Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ, Vệ Tứ Trụ để xoay xở. Hai vợ chồng mỗi người đắp một chiếc chăn đơn.

Tạ Ngọc Thư cuốn mình trong chăn như con tằm, chỉ để lộ cái đầu, liếc nhìn hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang đang ngủ say, rồi khẽ hỏi Vệ Đại Trụ:

“Thủ Thành, anh đã xin phép đơn vị chưa? Nhà Tứ Trụ có con bé bị bệnh, vợ chồng mình chắc chắn không thể đi, em sợ mẹ giận vì mình không lo cho gia đình.”

Vệ Đại Trụ nhắm mắt, ừ một tiếng, mơ màng đáp:

“Gọi điện rồi, nhờ lão Lý báo cáo giùm, còn nhờ lão ấy xin phép bên đội y tế giúp em luôn. Công việc thì đừng lo, về muộn thì kỳ nghỉ sau bù lại là được.”

Tạ Ngọc Thư khẽ ừ, quay đầu nhìn hai con đang ngủ, trong lòng đầy lưu luyến.

May

Vệ Đại Trụ đợi mãi không thấy vợ nói thêm, bèn mở mắt nhìn, thấy chị ấy nằm quay lưng lại, hỏi:

“Ngọc Thư, em nói thật với anh đi, con bé nhà Tứ Trụ, em thực sự không biết nó bị bệnh gì, hay biết nhưng không dám nói?”

“Thật sự không biết. Con bé kỳ lạ quá, mọi thứ đều bình thường, chỉ là cứ ngủ mãi không tỉnh. Ban đầu em còn nghĩ đợi nó đói thì tự tỉnh, nhưng rồi bụng căng phồng của nó cũng xẹp lại, vậy mà vẫn nằm im… Đại Trụ, em nói thật nhé, em nghi nó bị một loại virus mới tấn công não, biến thành người thực vật rồi.”

“Xì xì xì! Nói gì xui xẻo thế? Một đứa bé khỏe mạnh làm sao mắc bệnh đó được?”

Vệ Đại Trụ liên tục nhổ nước bọt xuống đất, rồi tỉnh hẳn, cau mày hỏi:

“Em khóc à? Sao giọng em nghe lạ thế?”

Tạ Ngọc Thư khẽ ừ, hạ giọng đáp:

“Không có gì, chỉ là em thấy không nỡ khi phải để hai đứa nhỏ lại ở quê. Anh nói xem, hai đứa từ nhỏ đến giờ đều theo em, giờ để lại, nhà trên đơn vị sẽ trống trải quá.”

“Vậy thì đưa đi theo. Mai nói với mẹ, mẹ có cản đâu.”

Tạ Ngọc Thư hít hít mũi:

“Nhưng em biết nếu đưa Quốc Kiện và Quốc Khang lên đơn vị, chúng sẽ không ăn uống đầy đủ như ở nhà, làm sao nỡ để hai đứa theo mình lên đó ăn uống kham khổ?”

“Nhìn xem về đây mới mấy ngày, Quốc Khang đã mập hẳn ra, Quốc Kiện cũng không còn gầy gò. Nếu giờ lại mang hai đứa đi, nhìn chúng gầy lại chắc em xót lắm.”

Vệ Đại Trụ im lặng một lúc rồi nói:

“Ngủ đi. Đừng nghĩ linh tinh nữa. Mai phải dậy sớm chuẩn bị. Đưa con bé lên thủ đô chữa bệnh không dễ, cần chuẩn bị nhiều thứ. Anh sợ Tứ Trụ và vợ chưa đi xa bao giờ, không biết lo liệu, mai em giúp họ sắp xếp.”

Ở gian khác, Diêu Thúy Phân, sau cả ngày bận rộn xen lẫn lo lắng, nằm bên cạnh Vệ Thiêm Hỉ, lẩm bẩm một lúc rồi thiếp đi.

Vệ Thiêm Hỉ lặng lẽ mở mắt, xoa cái bụng đói cồn cào, trong lòng than thở. Cũng may sáng mai là có thể tỉnh dậy, nếu không thì cô thật sự không chịu nổi nữa.



Sáng sớm mùng năm Tết.

Bà cụ Vệ giục Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha dậy thật sớm. Hai cô gái vào bếp nhóm lửa làm bữa sáng, còn bà cụ vẫn nằm trên giường trầm tư, lẩm bẩm không ngừng:

“Thôi kệ đi, đợi con bé Hỉ dậy thì phải nói rõ ràng với nó, không được tiếp tục làm chuyện rước phiền toái về nhà nữa. Nếu bị ông trời chú ý tới, thì biết làm sao đây? Cả nhà đông người thế này, bỏ chút sức ngoài đồng không lẽ không trồng nổi lương thực? Trước đây mình tao nuôi năm đứa con còn được, giờ đông người thế này chẳng lẽ lại c.h.ế.t đói sao?”

“Còn con dâu Tứ Trụ, cũng phải dặn dò kỹ, chuyện gì người lớn biết là được rồi, đừng nói với lũ trẻ con. Để mấy đứa bé tí phải lo nghĩ thì chẳng phải là tạo nghiệp à?”

Bà cụ vừa lẩm bẩm vừa dậy, sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong nhà, Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha cũng đã nấu bữa sáng gần xong.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 64: Chương 64



Sau khi cả nhà ăn sáng, Tạ Ngọc Thư giúp Diêu Thúy Phân chuẩn bị đồ đạc lên thủ đô. Trong khi đó, mấy anh em Đại Trụ ngồi trong phòng bàn bạc kế hoạch sắp tới. Thực ra là Vệ Đại Trụ, đồng chí đầy chí tiến thủ, không thể chịu được cảnh ba người em suốt ngày ru rú trong làng như mấy con chim sẻ chỉ biết bám tổ. Anh ấy muốn khuyến khích họ ra ngoài làm ăn.

Tuy nhiên, phản ứng của Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ lại là:

Nhị Trụ: “Anh à, ngoài việc làm ruộng, em còn biết làm gì nữa đâu?”

Tam Trụ: “Anh ơi, ngoài làm ruộng, em chẳng biết làm gì cả!”

Tứ Trụ: “Anh à, em chỉ biết làm ruộng thôi.”

Vệ Đại Trụ suýt bị nghẹn thuốc, há hốc mồm nhìn ba đứa em đầy ngơ ngác. Anh ấy hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Cách làm và ý tưởng là do con người nghĩ ra cả. Mấy chú tranh thủ động não chút đi, đừng nghĩ bám vào mấy mảnh ruộng là đủ ăn. Mấy năm nay mùa màng càng ngày càng tệ, bao nhiêu người ở quê chỉ biết trông vào đất mà cuối cùng cũng đói khát mà c.h.ế.t đấy thôi!”

Nghe những lời này, ba người em từ vẻ mặt ngơ ngác chuyển sang méo xệch như ăn phải khổ qua.

Vì những lời của Đại Trụ là sự thật: làm ruộng thì phải trông trời. Nếu năm đó mùa màng không thuận lợi, dù có bám đất tới c.h.ế.t cũng chẳng có hạt thóc nào mọc lên.

Mỗi ngày vất vả ra đồng làm công điểm, quần quật suốt cả năm, lương thực chia về từ đội sản xuất chỉ đủ ăn trong hai tháng. May mà ở Đầu Đạo Câu còn nhiều đất núi, nhà nào cũng khai hoang, cuộc sống có chật vật thì vẫn có cái ăn để sống qua ngày. Nếu không khai hoang, chắc cả nhà phải đi thắt cổ hết.

Vệ Nhị Trụ hít một hơi thuốc lá, nói: “Anh à, em cũng muốn làm việc khác để cả nhà được no đủ, nhưng đời này tổ tiên ông bà đều sống dựa vào ruộng. Em thấy đó là số phận!”

Vệ Tam Trụ gật đầu phụ họa: “Đúng đấy, em cũng thấy đây là số phận!”

Vệ Tứ Trụ không nói gì. Nhưng trong lòng anh ấy nghĩ đến con gái mình, cô bé có số phận tốt như vậy, chẳng lẽ anh ấy phải quanh quẩn dưới ruộng cả đời?

Bốn anh em cứ thế bàn qua bàn lại, chẳng mấy chốc đã tới giờ cơm trưa. Vệ Đại Trụ đoán rằng xe mình liên hệ đã sắp tới, bèn giục Tạ Ngọc Thư và bà cụ Vệ chuẩn bị.

Không ngờ bà cụ Vệ vẫn thản nhiên ngồi trên ghế gỗ ngoài sân phơi nắng, tiện tay sắp xếp lại đống rau khô từ mùa thu năm ngoái.

“Mẹ, chuẩn bị cơm trưa đi. Con đoán xe bộ đội điều đến sắp tới rồi, ăn sớm một chút để người ta khỏi phải đợi mình.”

Bà cụ ngẩng lên nhìn mặt trời chói chang trên trời, hỏi: “Đại Trụ, con và Ngọc Thư hẹn xe lúc mấy giờ vậy?”

Đại Trụ ngẩn người: “Mười rưỡi sáng, xe khách từ huyện lên tỉnh thành, giờ chắc đã đi được nửa đường rồi.”

Bà cụ “ồ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhặt rau. Xong xuôi, bà cụ đứng dậy, đưa rổ rau khô cho Đại Trụ: “Con mang chỗ này cho Đại Nha, bảo nó chọn một ít mà hầm lên. Mẹ đi xem con bé Hỉ, mẹ cứ thấy nó sắp tỉnh rồi.”

Đại Trụ gãi đầu: “Nếu tỉnh được thì tốt quá, khỏi phải đi thủ đô làm gì, người lớn trẻ con đều đỡ vất vả.”

Bà cụ vừa bước vào gian phòng của Vệ Tứ Trụ, Tôn Nhị Anh đã chạy như bay vào sân. Thấy Đại Trụ, Tôn Nhị Anh hỏi dồn: “Đại Trụ, mẹ cháu đâu?”

“Ở đây này!” Tiếng bà cụ Vệ vọng ra từ trong phòng.

Tôn Nhị Anh chạy vào, thấy Diêu Thúy Phân và Tạ Ngọc Thư đang thu dọn hành lý như chuẩn bị đi xa, Tôn Nhị Anh thắc mắc: “Hai người định đi đâu? Thúy Phân còn đang ở cữ cơ mà, sao đã xuống đất làm việc rồi? Mau nằm lên giường đi!”

May

Diêu Thúy Phân đáp: “Người quê bọn cháu, có ai yếu ớt vậy đâu? Cháu gặp may, sinh con vào tháng Chạp, lúc không có việc đồng áng. Chứ nếu sinh vào tháng khác, nhiều lắm nằm trên giường hai ngày, hôm sau vẫn phải ra đồng thôi.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 65: Chương 65



“Cũng đúng.” Tôn Nhị Anh quay sang bà cụ Vệ, hỏi: “Chị ơi, chị có nghe chuyện chưa? Tiểu Anh với cháu nó là Vương Thiết Đản đều phải nhập viện rồi! Tiểu Anh bị trật lưng, hình như xương chân cũng bị đập gãy. Còn thằng bé nhà họ thì nặng lắm, nghe nói bị gạch đập trúng đầu, phải khâu mấy mũi. Không biết có tỉnh lại được không, mà nếu tỉnh thì sợ sau này cũng thành ngớ ngẩn.”

Bà cụ Vệ đang ngồi bên giường dỗ Vệ Thiêm Hỉ ngủ, nghe đến đây thì tay khựng lại. Bà cụ sửa lại chăn cho cháu bé, ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt hỏi: “Liên quan gì tới chị? Người nhà quê làm việc nặng thì trật lưng là chuyện bình thường, bị đập gãy xương chân thì tại cô ta không cẩn thận chứ sao.”

Bà cụ cười nhạt: “Còn thằng cháu cô ta, nó bị gì thì kệ nó. Nó không coi cháu chị là cháu thì chị lại phải chạy đến nhận chúng nó làm cháu à? Chuyện là do ông nội Vương Thiết Đản tự gieo nghiệp, giờ con cháu chịu báo ứng, đáng đời!”

Tôn Nhị Anh định khuyên thêm nhưng bà cụ đã xua tay đuổi khéo: “Nếu em còn nhắc chuyện nhà họ trước mặt chị, làm chị bực mình, thì em đi đâu mát mẻ mà ngồi!”

Tôn Nhị Anh ngậm miệng. Một lúc sau, bà cụ không nhịn được lại hỏi: “Chị ơi, dù sao cũng là em gái ruột, giờ nó bị thương thế này, mình không thể không quan tâm gì được…”

“Tiểu Anh thấy cả nhà chị sắp c.h.ế.t đói cũng làm như không thấy. Chị quan tâm nó làm gì? Em từ đâu đến thì về đó đi, chị nhìn em đã thấy phiền không chịu nổi. Sau này bớt tới gây rối cho chị.”

Bà cụ Vệ nổi trận lôi đình, ai nhìn cũng phải e dè. Tôn Nhị Anh hiểu rõ tính khí của bà cụ nên không dám can ngăn thêm, chỉ len lén liếc mắt nhìn Vệ Thiêm Hỉ, rồi vắt óc tìm chuyện để trò chuyện với bà cụ. "Chị à, cháu gái chị trông kháu khỉnh quá, trắng trẻo mũm mĩm thế này, nhìn là biết khỏe mạnh rồi!"

Nhưng câu nịnh nọt ấy lại như đụng phải tổ ong, chẳng những không lấy được chút cảm tình nào, Tôn Nhị Anh còn bị bà cụ tặng cho một cái lườm sắc lẹm.

Bà cụ Vệ lạnh lùng hỏi, "Cô không thấy con bé Hỉ đang bệnh, gọi mãi chẳng tỉnh sao? Cả nhà đang lo thu xếp đồ đạc để đưa con bé lên bệnh viện Nhi Khoa Thủ Đô. Tôn Nhị Anh, hay cô về nhà đi? Tôi đang rối bời, chẳng có thời gian nghe cô lải nhải!"

Tôn Nhị Anh khựng lại, quay đầu nhìn Diêu Thúy Phân, thấy mắt chị vẫn còn hơi sưng. Không nói nhiều, Tôn Nhị Anh vội lấy ra một nắm tiền, nhét thẳng vào tay Diêu Thúy Phân.

Diêu Thúy Phân hoảng hốt, hét lên, rồi vội vàng trả lại tiền. Vừa nhét vào túi Tôn Nhị Anh vừa nói, "Dì hai, dì làm gì vậy? Cháu không thể nhận tiền của dì đâu! Thời buổi này ai kiếm tiền cũng cực khổ. Nhà Diệp Tử lại sắp có thêm thành viên, dì giữ tiền lo cho họ đi!"

May

Tôn Nhị Anh không chịu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Diêu Thúy Phân, nhét tiền vào túi chị, nghiêm giọng: "Thúy Phân, cháu coi dì như người ngoài sao? Cả nhà là người thân, thấy con bé đáng yêu như thế, dì chỉ muốn góp chút sức lo cho cháu. Sao cháu lại ngăn dì làm tròn trách nhiệm của bậc ông bà?"

"Dì không khá giả, chỉ giúp được một chút. Cháu và Tứ Trụ đừng chê ít, đây là tấm lòng của dì."

Diêu Thúy Phân vẫn không dám nhận, mãi đến khi bà cụ Vệ lên tiếng, "Nhận đi, Thúy Phân. Để cái người ngốc này chịu thiệt một lần mà biết suy nghĩ. Nhớ kỹ, mỗi dịp lễ Tết ai đến thăm cô ấy? Lòng cô nhân hậu thì tốt, nhưng đừng biến thành người ngu ngốc. Đến lúc nào cô làm tôi thất vọng, thì tôi xem nhà ai còn muốn thăm cô dịp Tết. Dựa vào cái nhà họ Vương lòng lang dạ sói ấy? Cô mơ đi!"

Những lời này đ.â.m thẳng vào lòng Tôn Nhị Anh. Bà cụ chỉ biết gượng cười, không dám cãi. May sao, lúc ấy Đại Trụ và Tứ Trụ vào nhà, giải thoát bà cụ khỏi cơn giận của chị gái.

Đại Trụ bảo, "Mẹ, thôi đừng nói nữa. Mẹ nấu ăn ngon, đi làm vài món cho khách đi. Người đưa bé Hỉ đi bệnh viện đã tới, đang tìm chỗ đậu xe trong làng."

Tôn Nhị Anh lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm hứa từ nay sẽ không bao giờ bênh vực Tôn Tiểu Anh nữa. Thật đúng là làm ơn mắc oán!

Nghe lời Đại Trụ, bà cụ Vệ quay đầu nhìn Thiêm Hỉ vẫn nằm trên giường, cau mày. Trong lòng bà cụ tự hỏi: "Con bé sao mãi không tỉnh? Chẳng lẽ bà Lộ Thần đoán sai rồi?"

...
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 66: Chương 66



Để tiếp đãi những người Đại Trụ mời đến giúp, bà cụ Vệ đích thân vào bếp, xào rau, hầm thịt. Bà cụ sai Đại Nha và Nhị Nha mang đồ ăn lên phòng khách, còn mình thì quanh quẩn trong bếp, lo lắng như con kiến bò trên chảo nóng.

"Nếu con bé vẫn không tỉnh, chắc phải lên bệnh viện ở Thủ Đô thật rồi. Chắc chắn bà Lộ Thần đã đoán sai." Bà cụ rối trí.

Trong lúc ấy, tiếng cười đùa của Đại Nha và Nhị Nha vang lên từ ngoài sân.

"Ồn ào cái gì? Có khách mà không biết giữ ý! Lớn rồi, để người ta nhìn vào cười chê không thấy nhục à?" Bà cụ nổi giận, mắng xối xả hai chị em.

Đại Nha cúi gằm mặt, cắn môi, đỏ bừng cả tai, rồi lủi vào bếp. Nhị Nha lại len lén mách, "Mẹ, chị vừa đưa mắt liếc anh lính mặc đồ rằn ri kia, ánh mắt dán chặt không rời. Nếu con không gọi, chắc chị còn đứng ngây ra đó!"

"Choang!" Tiếng bát vỡ vang lên trong bếp. Cùng lúc đó, từ phòng của Tứ Trụ, tiếng khóc ré lên.

Thiêm Hỉ không nhịn được nữa, nếu cứ để đói thêm, chắc cô bé chẳng còn sức để khóc.

Nếu là ngày thường, Vệ Đại Nha đừng nói đến làm vỡ bát, chỉ cần làm sứt mẻ một cái thôi cũng đủ để bà cụ Vệ túm lấy tai mà mắng cho một trận. Nhưng hôm nay, bà cụ Vệ lại không như vậy.

Lý do rất đơn giản: bà cụ đã nghe thấy tiếng khóc của bảo bối trong lòng mình. Làm gì còn tâm trí để mà trách mắng Vệ Đại Nha nữa?

Dù tiếng khóc của Vệ Thiêm Hỉ, nhưng với bà cụ, nó chẳng khác nào âm thanh dễ nghe nhất trên đời!

“Ôi trời, cháu ngoan của bà ơi, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi!”

Bà cụ Vệ quăng thẳng thứ trong tay lên bếp, rồi chân bước như bay chạy thẳng từ bếp đến phòng của Vệ Tứ Trụ.

Vệ Đại Nha thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết, nhanh nhẹn dọn sạch mảnh bát vỡ dưới đất, miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn cháu gái cứu cô một mạng!”

Bà cụ Vệ lao thẳng vào phòng của Vệ Tứ Trụ, thấy Diêu Thúy Phân đang ôm Vệ Thiêm Hỉ khóc rấm rứt không thôi, liền vung bàn tay to như chiếc quạt lá quất vào lưng Diêu Thúy Phân:

“Khóc gì mà khóc, con khóc cái gì? Con bé đói như vậy, mau cho nó b.ú đi!”

Diêu Thúy Phân lúc này mới tỉnh ra, vội lau nước mắt. Nhìn quanh thấy trong phòng không có đàn ông, liền kéo áo lên cho con bú.

Nhìn thấy con gái mình mở mắt b.ú ngon lành, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay của Diêu Thúy Phân cuối cùng cũng hạ xuống.

Nhưng đứa trẻ này rốt cuộc bị bệnh gì? Sao lại đột ngột khỏi như vậy? Diêu Thúy Phân nghĩ mãi vẫn không hiểu.



Trong phòng khách, Vệ Đại Trụ đang tiếp đãi những người lính trong đội bộ đội, vừa chuyện trò vừa dùng bữa.

Hai người lính vẫn còn hơi ngượng ngùng, đến mức chỉ dám gắp những món ở gần mình. Vệ Đại Trụ phải khuyên bảo mấy lần, họ mới thoải mái hơn chút.

Một người nói: “Thủ trưởng Vệ, hôm nay chúng tôi đến hơi muộn, thật sự rất xin lỗi…”

Nghe vậy, Vệ Đại Trụ như trở thành một con người khác. Cái dáng vẻ nhút nhát, vụng về thường ngày trước mặt bà cụ Vệ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị mà người nhà họ Vệ chưa từng thấy. Anh ta nghiêm mặt nói:

“Đến trễ quả thật không phải chuyện nhỏ, nhưng hôm nay là việc riêng của tôi, tôi sẽ không truy cứu. Tuy nhiên, các cậu nên chuẩn bị sẵn một lý do để giải thích. Nếu lãnh đạo của các cậu hỏi, ít nhất các cậu còn có lời mà nói.”

May

Người lính kia vội đáp:

“Trên đường đi xảy ra một sự cố, chuyến xe khách từ huyện đến tỉnh đã lao xuống khe núi. Khi chúng tôi qua đó, đã giúp đỡ một tay. Đợi đội cứu hộ địa phương đến, chúng tôi mới rời đi, vì thế mới chậm trễ một chút.”

Vệ Đại Trụ khựng lại, sắc mặt căng thẳng:

“Cậu nói gì? Chuyến xe từ huyện đến tỉnh bị lật? Có phải chuyến xuất phát lúc chưa đến chín giờ rưỡi không?”

Hai người lính đồng loạt gật đầu:

“Đúng vậy, chính là chuyến đó. Thương vong rất nghiêm trọng. Xe chật kín người, e rằng số người sống sót không đến mười. Nhiều người được kéo ra khỏi xe thì đã không còn thở.”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 67: Chương 67



Tim Vệ Đại Trụ đập thình thịch như trống trận, anh ấy bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Chỉ khi đó, nhịp tim mới bình ổn đôi chút. Vô thức, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng.

Trong lòng anh ấy là cảm giác vừa may mắn vừa tiếc nuối. May mắn vì anh ấy đã không lên chuyến xe đó, nếu không có lẽ đã bỏ lại mẹ già vất vả cả đời và hai đứa con còn nhỏ. Nhưng cũng tiếc nuối, nếu anh ấy có mặt trên xe, biết đâu anh ấy có thể trông chừng tài xế và tránh được thảm kịch này.

Mới mồng năm Tết thôi mà, bao gia đình còn chưa kịp tỉnh khỏi niềm vui xuân, cửa dán câu đối đỏ, tường treo chữ “Phúc”... giờ tất cả đều bị phủ một màu trắng tang thương.

Vệ Đại Trụ uống hết chén này đến chén khác, rồi dặn hai người lính ăn uống no đủ, nghỉ ngơi tại phòng khách. Sau đó, anh ấy bảo Vệ Đại Nha pha cho họ ấm trà sâm nóng, còn mình thì bước vào phòng của Vệ Tứ Trụ.

Lúc này, Vệ Thiêm Hỉ đã no nê, đang nằm trên giường nhìn cả nhà biểu diễn. Mọi người trong gia đình không ngừng trổ hết tài nghệ để dỗ dành cô bé. Nhưng những chiêu trò trẻ con này chẳng khiến Vệ Thiêm Hỉ buồn cười. Để không làm bà cụ Vệ và mọi người thất vọng, cô bé đành cố gượng cười đáp lại.

Cô bé giả vờ bệnh chỉ để giữ chân Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư. Bây giờ, điềm dữ trên đầu Tạ Ngọc Thư đã tan biến, mục đích của cô bé đã hoàn thành.

Trong thời gian giả vờ hôn mê, để màn kịch trông thật hơn, Vệ Thiêm Hỉ luôn ở lại hành tinh Lobita để tiếp thu tri thức. Ban đầu học những thứ cơ bản thôi mà đã khiến cô bé đau đầu chóng mặt. Nhưng nhờ những mũi tiêm cải thiện vùng não, cô bé mới miễn cưỡng tiếp thu được kiến thức tại đây.

Thế nhưng, cô bé không hề nản lòng. Với cô bé, tri thức thời đại trước khi xuyên không chẳng khác nào trò trẻ con so với những điều học được trên Lobita.

Gần đây, cô bé tập trung học về y tế và sức khỏe. Ở Lobita, trình độ y tế phát triển vượt bậc, có vô số loại vắc-xin chế phẩm, và nhiều loại virus từng đe dọa nhân loại đã bị xóa sổ, chỉ còn xuất hiện lác đác trong lịch sử hành tinh. Dẫu cô bé cố gắng tìm kiếm tư liệu, thì cũng chỉ nắm được sơ qua cách thức khắc phục.

Cô bé cũng tranh thủ nghiên cứu lĩnh vực hàng không vũ trụ. So với việc Trái Đất vui mừng mỗi khi phóng thành công một trạm không gian, Lobita lại vượt xa. Khi đối mặt với thảm họa không thể cứu vãn, cư dân nơi đây có thể “bỏ hành tinh mà đi” – điều này đủ chứng minh trình độ khoa học của họ.

Vệ Thiêm Hỉ tin rằng, thời kỳ hưng thịnh, Lobita chắc hẳn từng kiểm soát một cụm hệ sao. Nhưng thậm chí, cô bé cảm giác ngay cả suy đoán này cũng vẫn đánh giá thấp nền văn minh của hành tinh.

Khoảng cách khổng lồ này không làm cô bé nản chí. Trái lại, nó khiến cô bé nhận ra rằng “bàn tay vàng” của mình không phải vạn năng. Muốn mang tri thức từ Lobita áp dụng vào Trái Đất, cô bé cần chuẩn bị kỹ lưỡng, tạo cầu nối giữa hai nền văn minh.



Vệ Đại Trụ bước đến bên bà cụ Vệ, nhìn Vệ Thiêm Hỉ đang nằm trong lòng bà. Anh ấy đưa tay ra:

“Mẹ, để con bế con bé một chút.”

Bà cụ Vệ không yên tâm, nheo mắt nhìn anh ấy. Dù không nói gì, ánh mắt ấy rõ ràng như muốn hỏi: “Con chắc chứ?”

Vệ Đại Trụ cười hì hì:

May

“Cháu gái ngoan, sau này bác cả sẽ coi cháu như con gái ruột mà yêu thương. Cháu thích gì, đại bá đều sẽ mua cho. Cháu mau lớn lên nhé, đại bá sẽ mua cho cháu váy hoa đẹp nhất, dây buộc tóc đỏ xinh nhất, rồi dẫn cháu đi ăn món thịt kho tàu ngon nhất ở nhà hàng quốc doanh..."

Bà cụ Vệ nghe mà nổi hết da gà, răng đau buốt không chịu được. Nhưng trong lòng, bà cụ chợt lóe lên một suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì đó.

Bà cụ kiếm cớ bảo Diêu Thúy Phân bế đứa bé từ tay Vệ Đại Trụ, rồi kéo Vệ Đại Trụ ra ngoài, lôi vào gian bếp. Bà cụ hỏi thẳng:

"Đại Trụ, con có phải biết chuyện gì rồi đúng không?"

Vệ Đại Trụ thoáng sững sờ, rồi đáp:

"Mẹ, hóa ra mẹ cũng biết rồi sao?"

Bà cụ Vệ chẳng biết gì sất. Chuyện Vệ Thiêm Hỉ bệnh nặng không tỉnh làm bà cụ cả ngày bần thần, mất hồn mất vía. Nhưng bà cụ vốn tinh ý, nghe Vệ Đại Trụ nói một chữ "cũng", lập tức đoán ra anh ấy chắc chắn biết điều gì đó. Nghĩ thế, bà cụ quyết định lừa thử xem sao, bèn gật đầu:

"Đúng vậy, Đại Trụ, sau này con phải đối xử thật tốt với con bé Hỉ, nhớ chưa?"

Bác cả thương cháu ruột là chuyện đương nhiên!

Liên hệ với mấy lời đầy xúc động vừa rồi Vệ Đại Trụ nói với Vệ Thiêm Hỉ, bà cụ càng tin chắc mình không hề lộ sơ hở.

Quả nhiên, nghe bà cụ nói thế, Vệ Đại Trụ lập tức kể hết mọi chuyện vừa nghe được, không sót một chữ. Kể xong, anh ấy còn thở dài đầy sợ hãi:

"May mà con bé lần này bệnh một trận, nếu không, con với Ngọc Thư đã lên chiếc xe đó rồi..."

Bà cụ Vệ, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nghe Vệ Đại Trụ kể lại vẫn bị dọa một phen tái mặt. Bà cụ nắm lấy tay anh ấy, khẩn thiết dặn dò:

"Đại Trụ, chúng ta đừng đi xe khách nữa được không? Con với Ngọc Thư cứ đi bộ đi, xe khách tuy nhanh, nhưng nguy hiểm lắm! Hay là hai đứa dành tiền mua lấy cái xe đạp mà đi. Xe đạp tuy chậm hơn xe khách, nhưng ít ra an toàn hơn nhiều. Nếu chẳng may có chuyện gì, còn kịp nhảy khỏi xe mà chạy. Giữ mạng là quan trọng nhất, cần gì xe khách chứ!"

Vệ Đại Trụ không ngờ bà cụ Vệ lại bị chuyện này dọa đến mức đó. Anh ấy định giải thích rằng không phải xe khách nào cũng lật, thậm chí còn có người ngồi máy bay trên trời kia kìa. Nhưng nhìn bà cụ hoảng hốt như vậy, anh ấy đành im lặng. Bất kể bà cụ nói gì, anh ấy đều gật đầu đồng ý hết.

Sau đó, Vệ Đại Trụ hỏi:

"Mẹ, nếu con bé Hỉ không sao nữa, vậy chúng ta còn đi thủ đô không? Nếu đi, con phải chuẩn bị đồ, đừng để các đồng chí đợi lâu. Nếu không đi, con sẽ bảo họ về."

Bà cụ Vệ ngẫm nghĩ rồi nói:

"Thôi, không đi nữa. Bác sĩ hói đầu ở bệnh viện Nhân Dân huyện không phải nói rồi sao, con bé Hỉ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Mình nghe theo bác sĩ đi."

"Vậy con sẽ bảo hai đồng chí kia, ngại họ mất công chạy một chuyến."

Vệ Đại Trụ định quay đi, nhưng bà cụ Vệ gọi lại:

"Đại Trụ, đợi đã! Mẹ đi cắt một miếng thịt bò vừa hun khói xong. Con đưa cho hai đồng chí ấy mang về đơn vị. Tết nhất mà, không thể để họ chạy mất công như vậy được."

Vệ Đại Trụ gật đầu.

Bà cụ Vệ quay đi lấy d.a.o cắt thịt, đúng lúc Vệ Nhị Nha bước vào bếp, tay cầm một bó đậu đũa phơi khô trong mùa đông. Bà cụ hỏi:

"Chị con đâu rồi? Lại đi buôn chuyện ở đâu à?"

Vệ Nhị Nha bĩu môi về phía nhà chính, hừ một tiếng rồi nói:

"Ở nhà chính pha trà cho hai anh bộ đội đấy. Mẹ à, mẹ có phải nên tìm đối tượng cho chị con rồi không? Bây giờ nhìn thấy con mèo đực thôi mà chị cũng thấy nó khôi ngô tuấn tú, huống chi hai anh bộ đội đen nhẻm kia, chị cười đến mức suýt nứt cả mặt rồi."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 68: Chương 68



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 69: Chương 69



Bà cụ Vệ ngẩn người một lúc, nhíu mày quay đầu, nghiêm túc nói với Vệ Nhị Nha:

“Đã đến lúc phải lo chuyện hôn nhân cho hai chị em các con rồi. Nếu còn chần chừ nữa, thật sự sẽ thành gái già đấy.”

“Phải rồi, Nhị Nha, con thích kiểu người thế nào? Trong thôn mình hoặc các thôn lân cận, con có để ý chàng trai nào không? Nếu có thì cứ nói với mẹ. Mẹ không kén chọn lắm, chỉ cần người đó thật thà, lương thiện, chăm chỉ làm việc, kiếm được tiền, đối xử tốt với con, mà cha mẹ ở nhà không có kiểu hành hạ con dâu đến c.h.ế.t thì mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng con phải nhớ, người là con tự chọn, sau này nếu anh ta không đối xử tốt với con, đừng có quay về nhà mẹ đẻ mà khóc lóc.”

Vệ Nhị Nha đang bóc vỏ đậu khô thì khựng tay lại, vành tai đỏ bừng, ấp úng đáp:

“Mẹ lo cho chị con trước đi, đợi khi nào chị con gả đi rồi hẵng tính đến con.”

Bà cụ Vệ nghe thấy giọng điệu của Vệ Nhị Nha có chút kỳ lạ, lòng bà cụ bỗng căng thẳng. Là mẹ, bà cụ hiểu con mình hơn ai hết. Quay đầu nhìn kỹ, bà cụ thấy khuôn mặt trắng trẻo của Nhị Nha đỏ bừng như lửa đốt, đỏ đến mức chẳng khác nào câu đối treo trên tường.

“Vệ! Nhị! Nha!”

May

Bà cụ Vệ nheo mắt, nhìn Nhị Nha đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ một:

“Là con tự khai thật hay để mẹ nghĩ cách khiến con phải thú nhận?”

Vệ Nhị Nha như bị bọ cạp đốt, bật dậy chối đây đẩy:

“Mẹ, con không có, mẹ đừng nói bậy. Con đi xem chị con thế nào…”

Nói xong, cô ấy vội vã bỏ chạy.

Bà cụ Vệ cười lạnh:

“Con bé ranh con, đến mẹ ruột mà cũng giấu giếm bí mật. Mẹ không muốn tra xét con thôi, chứ chẳng lẽ không tra được? Cứ chờ đấy, xem con giấu được bao lâu!”

...

Mùng Năm vừa qua, Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư quay lại đơn vị. Từ lúc hai vợ chồng rời khỏi thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ Vệ đã nơm nớp lo sợ. Mãi đến khi họ về tới đơn vị, gọi điện thoại báo tin cho ủy ban thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm.

Qua rằm tháng Giêng, đất trời vào xuân. Trên những mảnh đất cằn cỗi suốt mùa đông bắt đầu lác đác mọc lên những mầm xanh non, báo hiệu vụ xuân náo nhiệt đã đến.

Trải qua nạn đói năm ngoái, tinh thần làm ruộng của người dân cao chưa từng có. Không cần đội trưởng đại đội sản xuất động viên, nhà nào nhà nấy tự tìm đến đội trưởng sản xuất, nhận việc xong liền khí thế hừng hực xuống đồng.

“Người có gan lớn, đất sẽ sản lượng cao!”

“Năm ngoái đói kém, năm nay sản lượng gấp đôi!”

“Vượt Anh đuổi Mỹ, không ngừng phấn đấu xây dựng tổ quốc vĩ đại!”

Những khẩu hiệu hô vang trời, tràn đầy khí thế. Bà cụ Vệ dẫn theo các con trai, con dâu và cháu nội trong nhà hòa vào dòng người. Nhìn mảnh đất khô cằn, bà cụ càng nhìn càng thấy không ổn.

Mang nỗi băn khoăn suốt đường về, tối hôm đó bà cụ triệu tập một cuộc họp gia đình, với chủ đề: “Năm mới làm sao để trồng trọt mà không bị đói.”

Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ đều là những người thạo việc đồng áng. Có thể họ hơi vô tâm, không nhận ra sự bất thường của đất đai. Nhưng sau khi được bà cụ Vệ nhắc nhở, cả ba anh em đều tái mặt.

Vệ Nhị Trụ đề xuất:

“Mẹ, hay là chúng ta khai thêm đất hoang? Trên núi còn nhiều đất chưa canh tác, một mẫu không đủ thì trồng hai mẫu, hai mẫu không đủ thì ba mẫu. Dù đất có giảm năng suất, chẳng lẽ lại không thu hoạch được hạt nào? Chúng ta chịu khó hơn, thắt lưng buộc bụng, chắc chắn vẫn sống qua ngày được.”

“Cùng lắm thì cấp trên không thể để dân đói c.h.ế.t được. Trước Tết, đội trưởng đại đội còn nói nếu năm nay mất mùa, chắc chắn sẽ có cứu trợ lương thực mà.”

Vệ Tam Trụ suy nghĩ kỹ càng hơn:

“Em nghe nói không chỉ chỗ mình mất mùa, mà cả nước đều như vậy. Trên có cứu trợ lương thực, nhưng liệu có đủ hay không?”

“Ngay cả khi phát lương cứu trợ, ưu tiên chắc chắn là dành cho dân thành phố dùng tem phiếu, sau đó mới đến dân thường. Lương thực tới tay dân làng mình sẽ còn lại bao nhiêu? Nạn đói thì dân quê ít nhất còn có mảnh đất để trồng trọt, còn dân thành phố thì có gì? Chắc chắn cấp trên sẽ ưu tiên cho họ trước.”
 
Back
Top Bottom