Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 390: Có Ai Không Muốn Tìm Một Người Có Thể Cùng n Ái Hết Quãng Đời Còn Lại Chứ? (2)



Còn Lăng công chúa thì khác với vị Trưởng công chúa kia, cha Lăng công chúa và cha của Trưởng công chúa đó khác nhau, nguyện vọng của Lăng công chúa là tìm được người thật tâm với mình, cha cô cũng có suy nghĩ như vậy.

Cho nên mới nói, tình huống như thị vệ Tam Hàn kia chắc chắn sẽ không xuất hiện.”

Trình Quốc An nghe xong, không khỏi gật nhẹ đầu, cách nói này của Giang đại sư thật sự thuyết phục.

Giang Phong nói tiếp: “Còn về chuyện anh sợ bị quản thúc, cái này cũng có thể yên tâm, trước khi tôi giúp tác hợp hai người chắc chắn sẽ nói rõ tình huống của anh với Lăng công chúa, chỉ cần anh không ra ngoài làm loạn, vậy thì anh muốn làm gì thì làm cái đó, sẽ không có ai can thiệp tới anh.”

Nghe đến đây, ông chủ Trình cũng không nhịn được mà phụ họa: “Quốc An, năng lực làm mai mối của Giang đại sư đã vang xa, cân nhắc chắc chắn sẽ chu toàn hơn so với con, nên con muốn làm gì thì làm, sẽ không có ai can thiệp vào chuyện của con cả.”

“So với tự mình đoán mò thì còn không bằng đi xem mắt với đối phương một lần, lúc đó, hai bên có thể giao lưu, hợp hay không trong lòng hẳn cũng sẽ hiểu rõ, đến lúc đó mới quyết định cũng không muộn!”

Trình Quốc An bị thuyết phục, gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì gặp mặt nói chuyện.”

Thấy con trai đồng ý, Trình Mẫu trong lòng vui mừng, đưa tay đụng đụng chồng mình, sau đó hai vợ chồng cùng cầm chén rượu đứng lên, nói với Giang Phong: “Giang đại sư, vợ chồng chúng tôi kính cậu một ly, hôn sự Quốc An nhà chúng tôi đành nhờ vào cậu rồi!”

Giang Phong vội vội vàng vàng cầm chén rượu đứng lên theo: “Bà chủ khách khí rồi, đây là chuyện cháu nên làm.”

Lúc cụng chén, vợ chồng Trình gia chủ động hạ thấp miệng chén của chính mình xuống.

Cố Diệp Phi

Giang Phong tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay nâng miệng chén của hai người lên, vợ chồng Trình gia làm ăn mấy chục năm, ở phương diện lễ tiết đương nhiên cũng không kém, cũng đồng thời đưa tay nâng miệng chén của Giang Phong lên.

Cái này nói thì dài dòng, thật ra cũng chỉ là chuyện hai, ba giây mà thôi.

Sau khi hai bên cụng chén, lại một hơi uống sạch rượu trong chén của mình.

Giang Phong bình thường thích uống rượu vang và bia, rượu đế thật ra hắn uống không quen, cho dù uống Mao Đài quý giá ủ hơn ba mươi năm, vào miệng cũng chỉ cảm thấy chua cay, còn không ngon bằng lon bia mấy đồng kia.

Ăn chút đồ ăn ép rượu xuống, Giang Phong nhìn về phía Trình Quốc An, hỏi: “anh Trình, bình thường anh hay tới chỗ nào câu cá vậy?”

Trình Quốc An cười nói: “Tôi đi câu cá không tới chỗ cố định, thường cùng mấy người bạn chạy khắp nơi, có điều sắp tới định đi tới mấy hồ trên núi nhiều hơn một chút.”

“Tài câu cá của anh Trình lợi hại như vậy, có từng thử ra biển câu bao giờ chưa?” Giang Phong hỏi.

Trình Quốc An lắc đầu đáp: “Cái này thì chưa thử qua bao giờ, mấy năm nay tôi thường xuyên tới mấy cuộc thi câu cá tranh tài, vẫn còn đang bận rộn với mấy kỹ thuật câu hoang dã, cũng chưa có thời gian bận tâm tới kỹ thuật câu ở biển khó nhằn.”

Giang Phong nhấp một ngụm canh, nói: “Bình thường lúc lướt video ngắn, thấy những người nước ngoài câu cá trên biển rộng mênh mông, câu lên được con cá lớn trăm cân, khung cảnh đó thật sự rất k*ch th*ch!”

“Cái này độ khó quá lớn, cho tới nay, con cá nặng nhất tôi từng câu được cũng chỉ nặng 73 cân, lần đó thôi đã khiến tôi mệt tới gần c.h.ế.t rồi, nếu như không phải bình thường tôi chú trọng rèn luyện thân thể, cộng thêm kỹ thuật câu cá cũng không quá tệ, sợ rằng thật đúng là không chơi lại nổi nó.”

Nhớ lại khung cảnh câu được cá lớn lúc đó, Trình Quốc An đến giờ vẫn có chút hưng phấn: “Cá biển vốn tương đối hung hãn, muốn câu được loại cá hơn trăm cân như trong mấy video ngắn kia, dựa vào sức một người thì không thể chống đỡ nổi, thật sự không gánh được.”

Giang Phong lắc đầu cười: “Trước đây tôi cũng từng đi câu vài con cá bé ở quê rồi, nhưng cá trên một cân thôi cũng chưa câu được bao giờ, cho nên không tưởng tượng ra nổi độ khó kia.”

“Giang đại sư, để tôi nói với cậu...”

Nói tới chủ đề mình thích nhất, câu cá, Trình Quốc An liền hứng thú dâng trào, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chuyện câu cá cùng Giang Phong, thỉnh thoảng còn phổ cập các loại tri thức khoa học cho Giang Phong.

Vợ chồng Trình gia thấy vậy thì bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ có thể ở bên cạnh chiếu cố, thỉnh thoảng hỏi thăm Giang Phong vài câu, cùng ngồi dùng bữa uống rượu.

Bữa cơm này, ăn trọn vẹn hơn hai tiếng, dưới sự chào mời nhiệt tình của vợ chồng Trình gia, hắn trước trước sau sau đã uống tới mười bảy, mười tám chén Mao Đài.

Mặc dù chén rượu rất nhỏ, nhưng uống nhiều chén như vậy, Giang Phong cũng đã tám, chín phần say.

Cũng may, Giang Phong say rượu cũng không làm loạn, không giống một vài người khác, hắn uống nhiều xong cũng chỉ muốn đi ngủ.

Mặc dù đầu óc thỉnh thoảng có chút mơ màng, nhưng trong lòng Giang Phong vẫn còn tỉnh táo, chào hỏi ba người Trình gia: “Chú Trình, cô Trình, anh Trình, tửu lượng của cháu có hạn, thật sự là thất lễ, giờ cháu phải lên xe nằm một chút, đánh một giấc mới được!”

Trình phụ liếc mắt nhìn Giang Phong, thấy hắn thật sự đã uống rất nhiều, vội vàng nói: “Giang đại sư, phòng làm việc của tôi có giường, cậu không chê thì cứ đến đó ngủ một giấc.”

Giang Phong xua tay nói: “Không cần, cháu lên trên xe nằm một chút là được!”

Nói xong liền lảo đảo đi ra ngoài.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 391: Có Ai Không Muốn Tìm Một Người Có Thể Cùng n Ái Hết Quãng Đời Còn Lại Chứ?



Hai cha con Trình gia thấy vậy liền vội vàng chạy ra, một trái một phải đỡ lấy Giang Phong.

Trình mẫu thì hỏi: “Giang đại sư, hay là tôi lấy cho cậu một cốc nước chè giải rượu nhé.”

Giang Phong đáp: “Không cần đâu, cháu nằm một lát là được rồi.”

Rất nhanh sau đó, hai cha con Trình gia đã đỡ hắn tới trước xe.

Giang Phong lấy chìa khóa xe ra nhấn một cái, mở cửa xe, sau đó đẩy ghế trước xuống, nhờ cha con Trình gia đỡ vào trong xe, cuối cùng lại chào hỏi hai cha con Trình gia một lần, mí mắt dần nặng xuống, Giang Phong liền ngủ mất.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, điều Giang Phong nghĩ trong lòng chính là, lần sau kiên quyết không thể uống nhiều như vậy nữa.

Hai cha con Trình gia thấy vậy liền hỗ trợ đóng cửa xe lại.

Sau đó, Trình phụ liền nói: “Quốc An, con ở cạnh xe trông coi đi, thỉnh thoảng xem xem tình huống của Giang đại sư thế nào.”

Trình Quốc An đáp: “Cha, con đã biết!”

Hắn biết cha sợ lúc Giang đại sư đang ngủ lại muốn nôn mửa, lúc say rượu thần trí không rõ mà nôn mửa thật ra là chuyện rất nguy hiểm, bởi vì đúng ra cần nôn ra ngoài có thể sẽ trôi ngược vào trong khí quản, chặn khí quản lại, rất nguy hiểm tới tính mạng.

Mặc dù tỉ lệ xảy ra không cao, nhưng đây là chuyện không thể không phòng.

...

Cố Diệp Phi

Giang Phong ngủ một giấc tới tám giờ tối mới tỉnh lại.

Chờ lúc hắn ngồi lên, giọng nói mừng rỡ của Trình Quốc An bỗng vang lên từ ngoài xe: “Giang đại sư, cậu đã tỉnh rồi!”

Giang Phong có chút xấu hổ nói: “anh Trình còn đặc biệt trông coi tôi như vậy, thật sự là làm phiền anh rồi!”

Trình Quốc An vội vàng khoát tay, nói: “Giang đại sư đừng nói như vậy, mẹ tôi nấu cháo hoa, còn chuẩn bị chút dưa muối, cậu xem có muốn ăn một chút hay không?”

Giang Phong đi xuống xe, nói: “Cô Trình thật đúng là chu đáo mà, đúng là lúc này tôi cũng muốn ăn chút gì đó thanh đạm.”

Trình mẫu cũng nghe thấy tiếng bên này, hô lên: “Giang đại sư tỉnh rồi, mau tới đây uống hai bát cháo đi, bụng sẽ dễ chịu ngay thôi!”

Tiếp đó, Giang Phong lại dưới sự chào mời nhiệt tình của ba người Trình gia, uống hai bát cháo hoa lớn.

Sau đó, lúc Giang Phong đang định gọi tài xế tới lái xe hộ, Trình Quốc An lại chủ động đề nghị mình làm tài xế, đưa hắn trở về.

Buổi trưa, Trình Quốc An uống tương đối ít rượu, hơn nữa, tửu lượng của hắn cũng rất tốt, qua mấy giờ thôi mà mùi rượu đã hoàn toàn biến mất.

Giang Phong không từ chối được, đành nghe theo.

Trước khi đi, Giang Phong trịnh trọng nói: “Chú Trình, cô Trình, hôm nay nhận được chiêu đãi này, ngày mai cháu sẽ nói chuyện với Lăng công chúa về chuyện của anh Trình, có tin tức cháu sẽ lập tức gọi điện báo cho hai người.”

Trình mẫu nghe vậy, mặt mày hớn hở nói: “Vậy nhờ cả vào Giang đại sư, chúng tôi sẽ đợi tin tốt của cậu.”

Giang Phong tự tin cười: “Cô chú cứ yên tâm, vậy cháu đi trước đây, chú Trình, cô Trình, hẹn gặp lại.”

Trình phụ, Trình mẫu cũng gật đầu một cái: “Ừm, Giang đại sư, hẹn gặp lại.”

Trình mẫu còn đặc biệt dặn dò: “Quốc An, con lái xe cẩn thận một chút, đã biết chưa?”

“Vâng ạ!”

...

Mấy phút sau.

Trình Quốc An vừa lái xe vừa nói: “Giang đại sư, vị Lăng công chúa kia thật sự hợp với tôi sao? Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng tiếp xúc với người ở tầng cao như vậy bao giờ, không biết phong cách sống của đối phương khác biệt lớn tới mức nào.”

Giang Phong an ủi: “anh Trình, anh hoàn toàn không cần phải phiền não về vấn đề này, có câu nói rất hay, vô dục tắc cương, dù sao anh cũng không cầu tiền của người ta, cho nên anh chỉ cần coi cô ấy là một người phụ nữ bình thường là được, những cái khác không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Trình Quốc An nghe vậy, thản nhiên cười: “Vẫn là Giang đại sư cậu thấu triệu, vứt bỏ toàn bộ ảnh hưởng bên ngoài, chỉ cần xem tính cách hai người có hợp không là được rồi.”

Giang Phong gật đầu cười: “Chính là đạo lý này, anh hẳn phải biết, tôi am hiểu nhất là chuyện suy tính nhân duyên, trong biển người mênh m.ô.n.g như vậy, tôi chọn anh làm người xem mắt với Lăng công chúa, đây cũng không phải là chọn bừa.

Qua suy tính của tôi, anh và Lăng công chúa chính là một đôi trời đất tạo thành, hai người chỉ cần kết thành vợ chồng, vậy chắc chắn sẽ ân ái cả đời.”

Trình Quốc An nghe đến vô cùng xúc động.

Năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư bị đám dân mạng thổi phồng đến vô cùng kỳ diệu.

Mặc dù Trình Quốc An bán tín bán nghi chuyện này, nhưng suy nghĩ một chút, Giang đại sư người ta đầu tiên là vẫn còn quá trẻ để trở thành người mai mối, lại còn có thể được giúp thái tử gia tập đoàn Uông thị và Lăng công chúa tập đoàn nước khoáng xxx làm mai mối, không thể không có chút tài năng nào được.

Cho nên, năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư, có lẽ thật sự trâu bò như trên mạng truyền nhau đi.

Mà bất kể là nam hay nữ, bất kể là nghèo hay giàu, có ai không muốn tìm một người có thể cùng ân ái hết quãng đời còn lại chứ?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 392: Trong Chuyện Suy Tính Nhân Duyên Này, Tôi Quả Thực Không Phục Một Ai



Thứ sáu ngày 14 tháng 4 năm 2023.

Ông Lăng ăn sáng xong liền trở về công ty.

Theo lý thuyết, người ở độ tuổi này đã sớm nên về hưu bảo dưỡng sức khỏe rồi, nhưng đồng chí Mã, so với ông Lăng còn trẻ hơn gần hai mươi tuổi mà cũng đã về hưu được mấy năm rồi.

Ngược lại, ông Lăng giờ cũng đã gần tám mươi lại vẫn cứ đúng mười giờ hàng ngày là đi làm việc, mấy chục năm vẫn luôn như vậy, việc ngày nào thì làm xong trong ngày đó, chưa từng để vấn đề chưa xử lý qua đêm.

Đây mới là người cuồng công việc danh xứng với thực.

Người quen biết ông Lăng đều rõ ông có một câu như Thiện Kinh thường treo bên miệng: “Nếu như không cho tôi làm việc, có lẽ chẳng mấy chốc tôi sẽ chết.”

Ông Lăng không chỉ cuồng công việc, mà còn là một kẻ độc tài.

Các phóng viên thương nghiệp thường hình dung ông là “bá vương”, bởi vì ông sùng bái chủ tịch, áp dụng tư tưởng chiến lược quân sự và quan niệm trị người vào phong cách lãnh đạo của mình. Một xí nghiệp khổng lồ có hơn 150 văn phòng chi nhánh, 3 vạn nhân viên, lại chỉ có một chủ tịch và một giám đốc, hơn nữa còn chỉ do một mình ông đảm nhiệm.

Công ty không có phó tổng, giám đốc phía dưới lại trực tiếp là “Cán bộ trung tầng”, nhìn khắp thế giới có lẽ cũng chỉ có duy nhất nhà này là không có công ty chi nhánh.

Trong nội bộ thậm chí còn lưu truyền câu chuyện thế này, ở công ty, muốn mua cái chổi cũng cần phải có ông Lăng đích thân ký tên.

Chỉ sau khi hơn bảy mươi tuổi, ông Lão mới để con gái đảm nhiệm chức phó chủ tịch kiêm giám đốc công ty, đợi con gái sẵn sàng tiếp nhận công ty, quyền lực cũng dần đưa vào tay con gái.

Sau khi ông Lăng đến công ty, đang lúc chuẩn bị xử lý công việc hôm nay, điện thoại lại kêu lên.

Lấy điện thoại ra xem, thấy hiển thị tên người gọi đến là ông mối Giang đại sư, ông Lăng không nhịn được mừng rỡ.

Cố Diệp Phi

Nếu như hiện tại có cái gì khiến cho ông Lăng quan tâm đến hơn cả công việc, thì đó chính là chuyện chung thân đại sự của con gái, Giang đại sư gọi điện tới lúc này, không phải là có tin tốt rồi đấy chứ?

Trong lòng chờ mong, ông Lăng ấn nhận điện thoại.

“Giang đại sư, buổi sáng tốt lành!” Điện thoại vừa kết nối, ông Lăng liền chào hỏi một câu.

“Buổi sáng tốt lành, bác Lăng, gọi điện thoại cho bác vào thời gian này không biết có làm phiền bác không?” Giang Phong hỏi.

Ông Lăng vội vàng nói: “Không phiền, Giang đại sư có chuyện gì sao?”

Giang Phong cười, nói: “Bác Lăng, là như này, cháu đã giúp Lăng công chúa tìm được một đối tượng rất phù hợp, bây giờ cháu đang ở Hàng thị, nếu như được, hay là buổi trưa chúng ta hẹn ở một nơi nào đó, gọi cả Lăng công chúa để cùng bàn bạc luôn?”

Ông Lăng nghe vậy thì hơi bất ngờ, hỏi: “Giang đại sư đến Hàng thị khi nào vậy? Sao không nói với tôi một tiếng, tôi cho xe đi đón cậu.”

“Không cần làm phiền bác vậy đâu, cháu lái xe tới đây.”

“Vậy được, để tôi sắp xếp, chúng ta đến quán cơm xx gần nhà ga đi, tôi mời Giang đại sư một bữa.”

“Vâng, vậy cháu không quấy rầy bác Lăng làm việc nữa, giữa trưa chúng ta gặp sau.”

“Ừ, giữa trưa gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, ông Lăng cả người đều tràn đầy sức sống, lập tức gọi điện thoại cho con gái.

Điện thoại vừa kết nối, ông Lăng đã nói thẳng: “Lỵ Lỵ, Giang đại sư vừa gọi điện thoại cho cha nói đã tới Hàng thị, giữa trưa muốn cùng chúng ta tới quán cơm xx ăn.”

Lăng công chúa hỏi: “Cha, sao Giang đại sư lại đột nhiên đến Hàng thị vậy?”

Lăng lão cười nsoi: “Giang đại sư nói đã giúp con tìm được đối tượng phù hợp, cho nên hẹn chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

Lăng công chúa hơi kinh ngạc: “Không phải chứ? Nhanh như vậy đã tìm được đối tượng thích hợp với con rồi sao?”

Ông Lão tiếp lời: “Tất nhiên, người đã đến Hàng thị, vậy chắc chắn không phải là giả rồi, cũng không biết cậu ta tìm loại đối tượng gì cho con nữa.”

“Vâng, con biết rồi, trước cứ làm việc đã, đến giữa trưa sẽ biết ngay thôi!”

“Ừ, nhớ hẹn đấy!”

“Vâng ạ.”

...

Giữa trưa.

Tại quán cơm đã mở được mấy chục năm ở gần nhà ga cũ tại Hàng thị, Giang Phong đã thấy hai cha con Lăng gia.

Quả nhiên là giống như lời truyền thông nói, hai cha con không quá chú trọng vẻ ngoài.

Trên người ông Lăng mặc đồng phục của tập đoàn, dưới chân chỉ đi đôi giày vải mười mấy đồng, nếu như là người không biết nhìn thấy trang phục này, thì căn bản sẽ không thể tưởng tượng nổi ông già trước mắt mình là người có tài sản hơn trăm triệu.

Toàn thân từ trên xuống dưới cũng chỉ có chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay là tương đối thu hút sự chú ý, đây cũng là quà con gái tặng cho ông.

Đối với cái này, Giang Phong cũng hiểu được, dù sao người trước mắt này cũng là ông Lăng, chính là người sinh ra ở thế kỷ trước, thời kỳ binh hoang mã loạn, mà người sinh ra vào thời đại đó, mười người thì có chín người là chịu nhiều đau khổ, biết kiếm tiền bây giờ không dễ, bởi vậy phần lớn đều sống tương đối giản dị, mộc mạc.

Còn Lăng công chúa, vẻ ngoài thì dường như có chú trọng hơn cha mình một chút, có điều cũng không phải kiểu chói lòa, cũng chỉ giống như tầng lớp tri thức bình thường, mặc một bộ váy công sở màu đen, tóc cũng không phải kiểu thời thượng gì, chỉ tùy ý buộc đuôi ngựa thấp.

Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ đeo ba thứ trang sức, một đôi khuyên tai, một cái đồng hồ, và một túi xách.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 393: Trong Chuyện Suy Tính Nhân Duyên Này, Tôi Quả Thực Không Phục Một Ai (2)



Sau một phen khách sáo, ba người ngồi xuống ghế.

“Giang đại sư còn trẻ tuổi như vậy đã thành đại lão trong nghề rồi, thật đúng là ghê gớm mà!” Ông Lăng tán dương.

“Chút thành tích này của cháu mà so với bác Lăng thì còn kém xa lắm, hơn bốn mươi tuổi bác mới ra ngoài lập nghiệp, chỉ qua một thời gian đã trở thành người giàu nhất trong nước rồi, thành tích này mới thực sự ghê gớm.” Giang Phong vẻ mặt tràn đầy sự bội phục, nói.

Lời này của hắn thật sự xuất phát từ trong tâm, những người hiểu ông lão trước mắt này đều không thể không nói một tiếng bội phục.

Trong những năm đẹp nhất của cuộc đời, ông lại làm đủ thứ việc lao động chân tay nặng nhọc như đào kênh tu đập, kéo đất đá, hái trà, cắt lúa, xới đất, khẩn ruộng, đào muối, phơi muối, lọc muối.

Chìm trong đống công việc lao động chân tay nặng nhọc tẻ ngắt này, ông trải qua 15 năm hoàng kim trân quý nhất trong một đời người.

Hơn bốn mươi tuổi mới lập nghiệp là khái niệm gì?

Mặc dù Giang Phong còn lâu mới tới cái tuổi đó, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát là biết, người qua bốn mươi tuổi, có năng lực thì đã sớm trổ hết tài năng, mà không có năng lực thì cũng cơ bản là nhận mệnh.

Ở độ tuổi hơn bốn mươi còn có dũng khí đi ra ngoài lập nghiệp, có thể nói là trong vạn người không được một.

Bởi vì sau bốn mươi tuổi, chí khí các kiểu cũng đã sớm bị con ch.ó hoang mang tên cuộc đời gặm nát hết rồi.

“Giang đại sư quá khen, tôi cũng là nhờ phúc quốc gia phát triển, ăn tiền lãi thời đại mà thôi.” Ông Lăng khiêm tốn đáp.

“Bác Lăng quá khiêm tốn rồi, quốc gia chúng ta có nhiều người như vậy, lúc quốc gia phát triển, những người đó cũng ở đó, vì sao bọn họ lại không ăn được tiền lãi thời đại?”

Giang Phong tiếp tục: “Suy cho cùng, vẫn là ánh mắt của bác Lăng sắc bén, có khả năng bắt được cơ hội chớp nhoáng, nhờ vậy mới sáng tạo ra tập đoàn nước khoáng xxx nổi danh khắp thiên hạ.”

“Giang đại sư thật sự quá khen rồi, tục ngữ nói, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Giang đại sư còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành đại lão trong nghề, tương lai có nhiều hi vọng, dù sao tôi cũng đã già rồi, không theo kịp thời đại nữa, tương lai là do những người tuổi trẻ các cậu gánh vác.”

“Cha đúng là càng già càng khéo miệng mà.”

Lăng công chúa nhìn một già một trẻ thổi phồng lẫn nhau như vậy, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình vào nhầm trường quay phim rồi, không nhịn được xen vào hỏi: “Cha, Giang đại sư, cả hai người đều rất lợi hại, có điều chúng ta có thể nói chuyện chính sự trước được không?”

Ông Lăng nghe vậy thì cười ha ha: “Con nhóc này, trước đây lúc cha thúc giục con tìm đối tượng, con đều nói là việc không đáng lo, giờ ngược lại lại gấp gáp như vậy.”

Lăng công chúa nũng nịu kéo dài giọng: “Cha...”

Ông Lăng lập tức đầu hàng: “Được được được, cha không nói nữa.”

“Lăng công chúa nói đúng, trước chúng ta nói chuyện chính sự đã.”

Giang Phong khẽ mỉm cười, sau đó đi vào chủ đề chính, giới thiệu sơ lược: “Đối tượng tôi tìm giúp Lăng công chúa cũng là người Hàng thị, anh ấy năm nay 33 tuổi, chiều cao 1m81, về tướng mạo, dùng lời của người trẻ tuổi chúng tôi thì chính là hơi tiểu soái.”

Nghe Giang Phong bắt đầu giới thiệu hoàn cảnh nhà trai, cha con Lăng gia đều nghiêm túc lắng nghe.”

“Trong nhà anh ấy có mở nhà máy sản xuất đồ gia dụng, mặc dù không kiếm được đồng tiền nào lớn, nhưng cha mẹ anh ấy kinh doanh nhiều năm cũng để ra được hai, ba ngàn vạn.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: “Có điều bản thân anh ấy không hề có chút hứng thú nào với chuyện kinh doanh kiếm tiền, dùng chính lời anh ấy nói thì là không ôm chí lớn, đã quen cuộc sống an nhàn.

Cho nên, ngay cả nhà máy sản xuất trong nhà anh ấy cũng không có ý định tiếp quản.

Việc anh ấy thích nhất chính là câu cá, hiện nay là một tay câu cá nổi tiếng trong nước, dựa vào tài câu cá của anh ấy thôi một năm cũng đã có thể kiếm được hơn mấy chục vạn, số tiền này cũng đã đủ để anh ấy sống một cuộc sống thoải mái rồi.”

Nói đến đây, Giang Phong nhìn về phia Lăng công chúa: “Lăng công chúa, nếu như chị muốn tìm một người môn đăng hộ đối hoặc là có đầu óc buôn bán để có thể giúp đỡ mình trong công việc, vậy chắc chắn tôi sẽ không giới thiệu người này cho chị. Nhưng nếu như chị không quan tâm tới gia cảnh đối phương và năng lực làm việc của đối phương, chỉ muốn tìm một người thật tâm thật ý đối xử với chị, vậy anh ấy chính là người thích hợp nhất.”

Cố Diệp Phi

Nghe đến đó, hai cha con Lăng gia đều bắt được từ mấu chốt.

Ngay lúc này, người phục vụ gõ cửa mang thức ăn vào, bởi vì trước đó ông Lăng đã gọi điện dặn dò trước, cho nên lúc mang thức ăn lên là một lần mang toàn bộ.

Chờ người phục vụ rời khỏi phòng riêng rồi, ông Lăng liền mời Giang Phong ăn cơm.

Bởi vì chiều cha con Lăng gia còn phải đi làm, cho nên cả ba người đều không uống rượu.

Ăn được một lúc sau, ba người mới tiếp tục nói chuyện.

Ông Lăng nhấp một ngụm canh, nói: “Giang đại sư, nghe cậu nói như vậy, thằng nhóc kia ngược lại là sống đến thấu triệu rồi đi!”

“Con người chỉ sống có một cuộc đời, thứ mỗi người theo đuổi trong cuộc sống không hề giống nhau, anh ấy cảm thấy mấy thứ tiền bạc vật chất này sống không có được, c.h.ế.t không mang theo, chỉ cần bản thân anh ấy có đủ để sống một cuộc sống thoải mái là được rồi, không cần phải lãng phí thời gian cho việc kiếm tiền.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 394: Trong Chuyện Suy Tính Nhân Duyên Này, Tôi Quả Thực Không Phục Một Ai (3)



Nói tới đây, Giang Phong nhìn về phía Lăng công chúa, nói tiếp: “Thái độ sống này của anh ấy trong mắt người khác có thể sẽ là không có lòng cầu tiến, nhưng tôi cảm thấy anh ấy rất thích hợp với Lăng công chúa.”

Lăng công chúa yên lặng gật đầu, nói: “Nghe đúng là cảm thấy rất thích hợp, cũng không biết là có tiếng nói chung với nhau hay không.”

“Cái này Lăng công chúa không cần phải lo lắng, trải qua sự suy tính của tôi, tính cách hai người là phần bù trừ cho nhau, có thể nói là cặp đôi trời đất tạo thành, nếu như có thể kết thành vợ chồng, vậy chắc chắn sẽ hạnh phúc suốt đời.”

Giang Phong uống một ngụm canh, sau đó lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh của Trình Quốc An lên rồi đưa cho Lăng công chúa xem: “Đây chính là ảnh tôi giúp anh ấy chụp hôm qua, Lăng công chúa có thể xem thử một chút.”

Lăng công chúa nghe vậy thì nhận lấy điện thoại, nhìn vào tấm hình trong điện thoại.

Ông Lăng ngồi bên cạnh cô cũng ngó đầu qua xem.

Lúc vừa nhìn thấy bức ảnh, Lăng công chúa đã hoàn toàn đồng tình với đánh giá của Giang Phong, người đàn ông trong tấm ảnh kia quả thật không phải đại suất ca gì đó, mà chỉ là có hơi soái thôi.

Nhìn cũng coi như thuận mắt.

Ông Lăng tung hoành giang hồ mấy chục năm, ánh mắt nhìn người cực kỳ sắc bén, mặc dù chỉ dựa vào một tấm hình này có thể sẽ không nhìn ra quá nhiều thứ, nhưng ông cũng sẽ có phán đoán sơ bộ.

Cố Diệp Phi

Nói tóm lại, thằng nhóc trong tấm ảnh này, nhìn tướng mạo thì có vẻ không phải loại người gian tà kia.

Lăng công chúa trả lại điện thoại cho Giang Phong nói: “Người này nhìn cũng coi như thuận mắt.”

Giang Phong nhận lấy điện thoại, nói: “Lăng công chúa, chị cứ suy nghĩ thật kỹ, nếu như cảm thấy được, vậy tôi sẽ sắp xếp giúp hai người gặp mặt trò chuyện, còn nếu như cảm thấy không được, vậy tôi sẽ tìm một đối tượng khác cho chị.”

Lăng công chúa và cha liếc nhau một cái, nhìn thấy sự cổ vũ trong mắt cha mình, liền hạ quyết tâm, nói: “Giang đại sư, vậy cậu cứ sắp xếp cho tôi gặp mặt nói chuyện với người ta đi!”

Giang Phong gật đầu: “Được, ngày mai là thứ bảy, tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt vào ngày mai, chị thấy thế nào?”

Lăng công chúa đáp: “Được, thời gian và địa điểm cụ thể, Giang đại sư cứ liệu mà sắp xếp, tôi bên này cũng không có vấn đề gì.”

Giang Phong đáp: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ thương lượng với đối phương luôn, khi nào định được thời gian và địa điểm cụ thể rồi thì sẽ thông báo lại cho chị sau.”

Ông Lăng đột nhiên lên tiếng: “Giang đại sư, đừng chỉ nói chuyện mãi như vậy, đồ ăn cũng sắp nguội hết rồi.”

Ngay sau đó, ba người liền đem sự chú ý chuyển lên đồ ăn, chờ ăn khá no rồi mới vừa uống trà vừa nói chuyện.

Nói xong chuyện chính, Lăng công chúa liền có chút bát quái hỏi: “Giang đại sư, trên mạng đều đồn rằng năng lực suy tính nhân duyên của cậu không ai có thể sánh kịp, cho đến nay, những đôi vợ chồng do cậu tác hợp đều cực kỳ thân mật hạnh phúc, không biết có phải là thật hay không?”

Nói tới chuyên môn của bản thân mình, Giang Phong cũng không khiêm tốn, tự tin cười nói: “Nói không ai có thể sánh kịp thì có lẽ hơi quá, chẳng qua trước mắt thì trong chuyện suy tính nhân duyên này, tôi quả thực không phục một ai.

Từ năm ngoái khi mới vào làm nghề mai mối này tới nay, hơn một ngàn đôi vợ chồng do tôi trực tiếp hay gián tiếp tác hợp quả thật đều tương đối thân mật, mỗi một đôi đều có thể được gọi là đôi vợ chồng điển hình.

Những cái này đều có thể tra ra được.

Tôi nói mấy lời này cũng không phải là tự tâng bốc chính mình, chủ yếu là muốn Lăng công chúa yên tâm, người tôi giới thiệu cho chị chắc chắn là đối tượng thích hợp nhất với chị, hi vọng chị có thể nắm chắc cơ hội lần này, không nên bỏ qua mối nhân duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu này.”

“Tôi sẽ nắm thật chắc, nếu như lần xem mắt này tôi có thể tìm được đối tượng thích hợp, vậy tôi sẽ lập tức đề cử Giang đại sư cho một người bạn thân của mình, mời cậu giúp chị ấy làm mai mối.”

“Đó là chuyện tốt, có thể giúp hai người tìm được lang quân như ý cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.”

Tiếp đó, hai bên vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, mãi cho tới gần hai giờ chiều mới tan cuộc.

Sau khi hai bên tách ra, Lăng công chúa hỏi: “Cha, cha nói xem lời của Giang đại sư vừa rồi có mấy phần đáng tin?”

Ông Lăng hỏi ngược lại: “Con là muốn chỉ câu nào?”

Lăng công chúa đáp: “Chính là câu Giang đại sư nói từ lúc vào nghề năm ngoái tới nay, hơn một ngàn đôi vợ chồng cậu ấy trực tiếp hay gián tiếp tác hợp, mỗi một đôi đều có thể gọi là đôi vợ chồng điển hình đó.”

Ông Lăng hơi trầm mặc, cuối cùng nói: “Dựa vào giọng nói và biểu hiện lúc đó của cậu ta, thì hẳn không phải là nói dối, có điều câu nói này quả thật có chút khoa trương, hay là để cha gọi điện cho người ở văn phòng chi nhánh Quế tỉnh bên kia giúp điều tra một chút xem sao nhé?”

Lăng công chúa suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, bây giờ lại đi điều tra người ta thì giống như không tin người ta vậy, hơn nữa, Uông Văn Kiệt còn thổi Giang đại sư lên tận trời trước mặt con, con tin cậu ta thực sự có bản lĩnh này.”

Ông Lăng nhẹ gật đầu, xem như đồng tình với lời nói của con gái.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 395: Có Thể Cho Con Gái Tôi Một Cuộc Sống Hạnh Phúc, Vậy Đó Chính Là Đứa Con Rể Tốt



Buổi sáng thứ bảy.

Tại biệt thự Lăng gia.

Nhìn thấy con gái vẫn cứ ăn mặc như bình thường, Lăng mẫu không nhịn được trừng to mắt nói: “Lỵ Lỵ, đây là lần đầu tiên con ra mắt người ta đấy, con định ăn mặc như vậy sao?”

Lăng công chúa trừng mắt nhìn lại, nói: “Mẹ à, con mặc thế này có vấn đề gì sao?”

Lăng mẫu đáp: “Bản thân bộ váy kia không có vấn đề gì, có điều con tốt xấu gì cũng nên trang điểm một chút, tạo kiểu tóc một chút, phối thêm chút trang sức chút chứ!”

Lăng công chúa lắc đầu, xem thường nói: “Con lớn lên lại không xinh đẹp, lãng phí thời gian đi trang điểm làm gì, bình thường thế nào thì thế đó, như vậy mới tương đối chân thật được.”

Cố Diệp Phi

Ông Lăng ở bên cạnh cũng tán đồng, nói: “Lỵ Lỵ nói đúng đấy, chân thật một chút thì tốt hơn, nếu như đối phương nông cạn đến nỗi trông mặt mà bắt hình dong, vậy mối hôn sự này không thành cũng được.”

Lăng mẫu đưa tay đỡ trán, thở dài: “Cha con hai người đúng là tính tình giống nhau như đúc, được rồi, cứ như vậy đi, bày ra mặt chân thật nhất của bản thân, trước sau như một, như vậy cũng tốt.”

...

Biệt thự Trình gia.

Hai vợ chồng Trình gia cũng đang đau đầu chuyện ăn mặc.

“Tôi cảm thấy nên mặc thoải mái một chút, ông Lăng và Lăng công chúa đều không phải người thích ăn diện, bọn họ thường cũng chỉ ưu tiên lịch sự, thoải mái. Nhất là ông Lăng, cách ăn mặc so với mấy ông lão ở nông thôn bình thường cũng không khác biệt lắm, nếu như chúng ta ăn mặc trang trọng quá, đứng cùng một chỗ với bọn họ sợ sẽ không ăn nhập lắm.” Trình phụ nói ra quan điểm của mình.

Có điều Trình mẫu lại không đồng ý, bà nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên ăn mặc trang trọng một chút thì hơn, thể hiện chúng ta rất coi trọng chuyện này, ông Lăng và Lăng công chúa bình thường mặc dù không thích ăn diện trang điểm, nhưng không chừng lần này nhà họ cũng sẽ ăn mặc tương đối trang trọng.

Nếu như người ta ăn vận trang trọng mà chúng ta lại chỉ mặc trang phục bình thường, như vậy sẽ rất thất lễ!”

Trình phụ đáp: “Lời này của bà cũng có chút đạo lý, nhưng nói đi nói lại, nhỡ đâu người ta ăn mặc bình thường, chúng ta lại một thân đồ trang trọng, không phải cũng sẽ rất xấu hổ sao?”

Trình mẫu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, không khỏi cau mày đắn đo: “Vậy nên xử lý thế nào bây giờ?”

Trình Quốc An nghe đến đó, không nhịn được xen vào một câu: “Cha, mẹ, có phải hai người suy nghĩ hơi nhiều rồi không, cũng chỉ gặp mặt ăn một bữa cơm mà thôi, chú ý nhiều như vậy làm gì chứ?”

Hắn chưa từng tham gia chuyện buôn bán kinh doanh, sau khi ra trường chỉ một lòng một dạ theo đuổi câu cá, mặc dù đã 33 tuổi, nhưng tâm tư vẫn rất đơn thuần, không có để ý nhiều như vậy.

Trình mẫu lườm hắn một cái: “Chi tiết quyết định thành bại, đây cũng không phải là việc nhỏ.”

Trình Quốc An nghe vậy liền nhắc nhở: “Đã như vậy thì gọi điện thoại hỏi Giang đại sư một chút là được chứ sao.”

Trình mẫu nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, gật đầu tán thành: “Đúng vậy, sao lại quên mất người mai mối Giang đại sư này chứ, ông mau tranh thủ thời gian gọi điện cho Giang đại sư đi, trưng cầu ý kiến người ta một chút.”

Trình phụ ừ một tiếng, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Giang Phong.

Điện thoại vừa kết nối, Trình phụ liền nhanh chóng nói lại tình huống cho Giang Phong biết.

Giang Phong cười, đáp: “Chú Trình, lần gặp mặt này không cần phải mặc đồ trang trọng, chú và cô Trình cứ mặc quần áo thoải mái chững chạc một chút là được, còn anh Trình cứ ăn mặc như bình thường là được rồi.”

“Được, tôi hiểu rồi, trước cứ như vậy đã, lát nữa gặp!”

“Vâng, lát nữa gặp.”

...

Tại khách sạn nào đó.

Giang Phong nhìn thời gian trên điện thoại một chút, phát hiện đã không còn sớm, liền nói với Hoàng Linh Vi đang nằm bẹp trên giường không dậy nổi: “Vợ à, em chắc chắn không muốn dậy ăn chút gì đó sao?”

“Không dậy nổi, anh đừng có quấy rầy em, em phải nghỉ ngơi thật tốt đây, tối hôm qua bị anh làm tới thức trắng một đêm, giờ mệt c.h.ế.t em rồi!” Hoàng Linh Vi nhắm mắt lại, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi.

Giang Phong cúi người hôn khuôn mặt của cô một cái, mỉm cười nói: “Được, vậy em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tỉnh thì tự mình ra ăn chút gì đó, anh phải khoảng hai, ba giờ chiều mới trở về được.”

Hoàng Linh Vi hơi hé mắt, đáp: “Ừm, em biết rồi, chồng à, tạm biệt!”

“Chào vợ!”

...

Giữa trưa, hai nhà Trình, Lăng dưới sự sắp xếp của Giang Phong đã có mặt tại một quán cơm tương đối nổi tiếng ở Hàng thị.

Trên bàn ăn, qua ba lần rượu và năm lượt thức ăn xong, Giang Phong thấy Trình phụ, Trình mẫu có hơi căng thẳng, liền chủ động gợi chuyện, nói: “Bác Lăng, một số cột mốc của cuộc đời bác, truyền thông đều có đưa tin, bác chen chân trên nông trường 15 năm, từ đầu đến cuối không chịu yêu đương, tới năm ba mươi bảy tuổi vẫn còn độc thân một mình, vào thời đó thì đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Cháu muốn hỏi một chút, lúc đó, có phải bác một lòng mang chí lớn, không cam tâm cả một đời chôn chân ở trong nông trường hay không?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 396: Có Thể Cho Con Gái Tôi Một Cuộc Sống Hạnh Phúc, Vậy Đó Chính Là Đứa Con Rể Tốt (2)



Lời vừa nói ra, ba người Trình gia đều nhìn về phía ông Lăng, muốn biết nhân vật truyền kỳ này lúc đó nghĩ như thế nào.

Ông Lăng nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Chí lớn thì thực sự là hơi quá khen rồi, có điều lúc đó tôi quả thật không cam tâm cả đời cứ chôn chân ở nông trường như vậy, người sống, nhất định phải có sự nghiệp riêng, không thể cứ tầm thường vô vi trải qua một đời được.”

Giang Phong vẻ mặt bội phục, nói: “Quả nhiên, những người có thể thành công không một ai là đơn giản cả, không nói những cái khác, chỉ riêng phần chí khí này thôi đã vượt qua không biết bao nhiêu người rồi. Người bình thường đừng nói là 15 năm, sợ rằng chỉ ngày qua ngày như vậy ba đến năm năm thôi là chí khi dù có cao cũng đã bị diệt hết rồi.”

Trình phụ đồng tình nói: “Giang đại sư nói đúng, ông Lăng không hổ là người làm việc lớn, thánh nhân không phải cũng đã nói sao, muốn gánh được trọng trách, trước phải có ý chí chịu khổ, phải lao lực làm việc, thân thể đói khát, da thịt bong tróc, từ đó mới học được cách nhẫn tâm, làm được việc lớn.

Tóm lại, đổi lại thành tôi vào hoàn cảnh kia của ông Lăng, chỉ sợ là cũng đã sớm nhận mệnh.”

Nghe được lời khen ngợi của Giang Phong và Trình phụ, Lăng công chúa và Lăng mẫu vừa đau lòng vừa tự hào, đau lòng cha (chồng) năm đó chịu khổ chốn nông trường, tự hào ông về sau có được thành tích to lớn như vậy.

Ông Lăng nói: “Con người, cái quan trọng nhất chính là dám nghĩ dám làm, một kẻ ăn mày như Chu Nguyên Chương còn có thể trở thành hoàng đế khai quốc, trên đời này còn có chuyện gì khó hơn hay kỳ quái hơn vậy sao?”

Bên này các trưởng bối trò chuyện cùng nhau, bên kia, Trình Quốc An cũng không ngốc, cũng tìm đề tài hàn huyên cùng Lăng công chúa.

Sau khi bắt đầu cuốn vào cuộc trò chuyện, Trình phụ Trình mẫu phát hiện người nhà họ Lăng cũng không phải là cao không thể với tới như trong tưởng tượng của họ.

Ngược lại, Trình Quốc An tâm rất lớn, giống như trước đó đã nói vậy, vô dục tắc cương, cái hắn xem trọng là tính cách người trước mặt này tính cách có hợp với mình hay không, còn việc nhà cô tài phú thế nào, hắn không quá quan tâm.

Đương nhiên, này cũng không có nghĩa là hắn không ham tiền, mà là từ sau khi hắn có đủ tiền, hắn cũng không muốn làm khổ chính mình để theo đuổi tiền tài thêm nữa, nếu như không cần bỏ ra cái giá gì mà cũng có thể dễ dàng kiếm được tiền, vậy hắn cũng sẽ không ghét bỏ.

Mà loại tâm thái “không màng danh lợi” này của hắn lại vừa vặn để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Lăng công chúa, mặc dù còn cách từ “thích” rất xa, nhưng dù sao cũng là một khởi đầu tốt.

Bữa cơm này ăn gần hai tiếng mới tan cuộc.

Đưa mắt nhìn ba người Lăng gia rời đi rồi, Giang Phong mới nhìn về phía Trình Quốc An, hỏi: “anh Trình, anh cảm thấy Lăng công chúa thế nào?”

Trình Quốc An gật đầu: “Người này quả thật không tệ, hoàn toàn khác so với tiểu thư đại gia trong tưởng tượng của tôi, nói chuyện cùng cô ấy rất dễ chịu thoải mái, cho tôi cảm giác giống như chị gái nhà bên vậy.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong tiếp lời: “Lăng công chúa khác với những con em nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng kia, năm cô ấy năm tuổi, cha cô ấy mới bắt đầu lập nghiệp, lúc cô ấy học tiểu học, vì công việc của cha quá bận rộn, căn bản không thể quá quan tâm chăm sóc cô ấy được, cô ấy phần lớn thời gian là tự chơi một mình, thậm chí còn thường xuyên bị đói, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Cho nên, cô ấy không có thái độ kênh kiệu như của những cô công chúa nhà giàu khác, trừ trong công việc hành xử mạnh mẽ, thì trong cuộc sống hàng ngày, cô ấy thật ra là người rất dễ gần.”

Trình mẫu ca ngợi: “Ông Lăng và bà Lăng cũng đều rất bình dị gần gũi, nếu như không phải đã biết thân phận của hai người họ, thật khó mà tưởng tượng được đây là phú hào siêu cấp có tài sản hơn trăm triệu.”

Trình phụ tiếp lời: “Ông Lăng dù sao cũng hơn bốn mươi tuổi mới bắt đầu lập nghiệp, cuộc sống trước đó là cuộc sống nghèo rớt mùng tơi, so với những đại phú hào sinh ra đã được kế thừa tài sản kếch xù kia đương nhiên không giống rồi.”

“Chú Trình, cô Trình, vậy cháu đi trước đây.”

Giang Phong lên tiếng chào Trình phụ Trình mẫu, sau đó nhìn về phía Trình Quốc An, nói: “anh Trình, tất nhiên, nếu như anh cảm thấy hài lòng với Lăng công chúa, vậy lần ở chung tiếp theo mong anh hãy chủ động một chút, dù sao hai người cũng đã thêm phương thức liên lạc của nhau, nhàn rỗi không có việc gì làm thì anh nhắn tin wechat một chút, thi thoảng lại hẹn cô ấy ra ngoài ăn bữa cơm hay gì đó.

Tóm lại, trò chuyện như thế nào, anh hãy tự nắm chắc, có khó khăn gì thì lại gọi điện thoại cho tôi nhé.”

“Được rồi Giang đại sư, tôi đã biết!”

“Giang đại sư, hẹn gặp lại!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 397: Có Thể Cho Con Gái Tôi Một Cuộc Sống Hạnh Phúc, Vậy Đó Chính Là Đứa Con Rể Tốt (3)



Bên kia.

Ba người Lăng gia ngồi trên một chiếc xe, người lái xe là Lăng công chúa.

Sau khi lái xe rời khỏi quán cơm, ông Lăng nhìn về phía bạn già, hỏi: “Bà thấy thằng nhóc kia thế nào?”

Lăng phu nhân nói: “Người nhìn cũng được, tâm tư còn thuần khiết hơn cả cha mẹ nó, điểm đáng tiếc duy nhất là không có lòng cầu tiến mấy, giống như Giang đại sư đã nói, nó đối với chuyện thương nghiệp chẳng có chút hứng thú nào, không thể giúp Lỵ Lỵ trong công việc được.”

Ông Lăng tiếp lời: “Dựa theo tiêu chuẩn chọn con rể trước đó của tôi, không có tài năng trong chuyện thương nghiệp, tôi cũng không quá tán thành, có điều bây giờ tôi đã tới tuổi này rồi, cũng đã nhìn thấu nhiều thứ, chỉ cần có thể thật tâm đối đãi với con gái mình, giúp con gái chúng ta có cuộc sống hạnh phúc, vậy đó chính là một đứa con rể tốt, có tài năng thương nghiệp hay không cũng không quan trọng.”

Lăng phu nhân nhìn con gái đang lái xe, hỏi: “Lỵ Lỵ, con cảm thấy người ta thế nào?”

Lăng công chúa đáp: “Đây mới là lần đầu tiên tiếp xúc, vẫn chưa nhìn ra nhiều thứ, nhưng dựa vào những gì đã thấy bây giờ thì ánh mắt nhìn người của Giang đại sư đúng là rất lợi hại, Trình Quốc An này có thích hợp với con hay không thì chưa biết, nhưng cậu ấy đúng là cho con cảm giác không coi trọng tiền tài.”

Đối với lời nói này của con gái, cả hai ông bà già đều tỏ vẻ đồng ý, bọn họ đã lăn lộn trong thương nghiệp ngươi lừa ta ta lừa ngươi mấy chục năm, ánh mắt nhìn người đã sớm luyện thành tinh rồi.

Trình Quốc An thật sự “không màng danh lợi” hay là cố ý ngụy trang, bọn họ vẫn có thể phân biệt được.

Lăng phu nhân nói: “Đây chẳng phải là điều con muốn sao?”

Lăng công chúa gật đầu đáp: “Dù sao trước cũng tìm hiểu cho kĩ đã, nếu như tính cách hợp, vậy mối nhân duyên này là không thể bỏ lỡ.”

...

Giang Phong sau khi sắp xếp cho hai nhà Trình, Lăng gặp mặt thì ở lại Hàng thị thêm trọn vẹn ba ngày.

Ba ngày này, Giang Phong và bạn gái vẫn luôn ở trong khách sạn nghiên cứu võ lâm tuyệt học, như bắt Long Trảo Thủ, ấn huyệt phong lan thủ, xoa bóp, ngọc tiêu kiếm pháp, nhất chỉ thiền, đủ loại thần công đều tu luyện ra tinh hoa.

Ba ngày sau.

Tại cửa tây đại học xx, Giang Phong tiến tới hôn bạn gái một cái, nói: “Vợ, vậy anh đi trước đây, còn khoảng mười ngày nữa là tới mùng một tháng năm, đến lúc đó chúng ta lại gặp.”

Hoàng Linh Vi hôn lại hắn một cái, vừa mở cửa xuống xe vừa dặn dò: “Vậy chồng, anh nhớ lái xe cẩn thận đấy.”

“Ừ, anh đi đây, tạm biệt!”

“Tạm biệt.”

...

Chuyến đi lần này của Giang Phong có ba mục đích, một là tìm đối tượng cho Lăng công chúa, cái này có thể coi như đã hoàn thành. Hai là ở cùng bạn gái, cái này cũng đã hoàn thành. Ba là tìm đối tượng cho chị gái, cái này thì vẫn chưa hoàn thành được.

Thế là, lần này Giang Phong không có ý định trở về theo đường cũ, mà lái xe tiếp tục đi lên phía bắc.

Hắn đã lên kế hoạch lộ trình xong, trạm thứ nhất chính là thành phố Trung Hải nổi danh thế giới, đây là trung tâm kinh tế, tài chính, buôn bán, vận tải đường thủy, khoa học kỹ thuật sáng tạo trung tâm của nước ta, là thành phố lớn có số dân cực đông, gần 25 triệu dân.

Thành phố Trung Hải cách Hàng thị cũng không xa, cũng chỉ hơn 170km, lái xe hai giờ là đến.

Anh họ nhà dì lớn của Giang Phong cũng công tác ở thành phố Trung Hải, làm một lập trình viên ở đây.

Sau khi tới thành phố Trung Hải, Giang Phong thử giúp chị gái tìm kiếm đối tượng xứng đôi một lần, kết quả tìm được một đối tượng có giá trị xứng đôi cao tới 91 điểm, số điểm này đã rất cao, đáng tiếc vẫn còn kém hơn một chút so với yêu cầu của hắn.

Có điều, Giang Phong cũng không lập tức từ bỏ, mà là ghi chép lại thông tin của đối phương, xếp vào hàng dự bị, nếu như không thể tìm được đối tượng nào có giá trị xứng đôi cao hơn cho chị gái, vậy chọn người này cũng không tệ.

Tất nhiên, đã ngàn dặm xa xôi tới thành phố Trung Hải rồi, vậy chắc chắn phải đến thăm anh chị họ một lần.

Thế là, Giang Phong liền lấy điện thoại gọi cho anh họ Lưu Tuấn Hùng của mình.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong liền trực tiếp nói: “Anh họ, anh gửi định vị của anh cho em đi.”

Lưu Tuấn Hùng hơi sửng sốt, một lát sau mới phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi lại: “Tiểu Phong, em đến Trung Hải sao?”

Giang Phong cười nói: “Đúng vậy, em vừa mới tới, anh họ mau gửi định vị cho em đi, em qua tìm anh.”

Cố Diệp Phi

Lưu Tuấn Hùng nghe vậy thì nhiệt tình nói: “Được, bây giờ anh đang ở công ty, để anh bảo chị dâu gửi định vị phòng trọ cho em, em trước cứ qua đó, để anh bảo chị dâu mua thức ăn nấu cơm, tối nay hai anh em ta phải uống vài chén mới được.”

Giang Phong vội vàng nói: “Anh họ, em nghe dì lớn nói chị dâu đang có thai, đừng làm phiền chị dâu nấu cơm làm gì, để em mời hai người ra ngoài ăn.”

Lưu Tuấn Hùng đáp: “Cái này có gì mà phiền phức, chi tiêu ở Trung Hải bên này tương đối cao, ra ngoài ăn không tiện.”

Giang Phong cười nói: “Anh họ cứ nghe em đi, thật sự không cần làm phiền chị dâu, em còn đang muốn nếm thử xem nhà hàng ở Trung Hải bên này có món gì ngon đây!”

“Vậy được rồi, buổi tối anh và chị dâu sẽ mời em.”

“Anh họ, anh đừng khách khí với em làm gì, trước anh gửi định vị cho em đi, ăn cơm gì đó lát chúng ta bàn sau.”

“Ừ, vậy anh cúp máy trước đây, để anh gọi điện bảo chị dâu gửi định vị cho em.”

“Vâng ạ.”

Sau khi cúp điện thoại, không đến ba phút sau, chị dâu Tề Hải Yến đã gửi định vị cho Giang Phong qua wechat, đồng thời nhắn bày tỏ thái độ hoan nghênh hắn tới nhà làm khách.

Giang Phong khách khí trả lời một câu, sau đó mở hướng dẫn ra, lái xe đi về phía phòng trọ của anh họ và chị dâu.

Trên xe hắn đã chuẩn bị thuốc lá, trà và hải sản khô như sao biển, cá mực được đóng gói cẩn thận, cho nên đến nhà anh họ chị dâu làm khách không cần đặc biệt đi lựa quà.

Có điều, mấy món này vẫn còn thiếu trái cây tươi, cái này chỉ có thể đi trên đường gặp thì mua thêm.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 398: Em Họ Này Có Thể Chung Sống, Có Khó Khăn Hắn Cũng Chịu Giúp Đỡ.



Thành phố Trung Hải.

Giang Phong theo hướng dẫn đi tới một tiểu khu nào đó.

Sau khi đậu xe xong, Giang Phong liền gọi điện thoại cho chị dâu, nói với cô ấy mình đã đến, đồng thời nói cho cô ấy biết vị trí mình đậu xe ở đâu.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong mới bắt đầu đánh giá tiểu khu trước mắt này, đây là một tiểu khu tương đối thành thục, vừa nãy lúc hắn lái xe đến đây, đã thấy trung tâm thương mại, chợ bán thức ăn, bệnh viện, trường học và những tiện ích công cộng khác.

Sau khi đợi vài phút, chị dâu Tề Hải Yến liền tìm tới.

"Chị dâu!"

Cố Diệp Phi

"Tiểu Phong!"

Sau khi chào hỏi nhau xong, Giang Phong liền từ trong xe xách ra hai túi quà lớn, trong đó một túi đựng rượu, thuốc lá, trà cùng với hải sản hoa quả khô đóng gói, túi còn lại là trái cây tươi trên đường đến đây đã mua.

"Chị dâu, làm phiền chị dẫn đường rồi!"

Tề Hải Yến thấy thế đưa tay nhận lấy, khách khí nói: "Tiểu Phong, em đến là được rồi, cần gì phải mang nhiều quà tới như vậy chứ, thực sự là quá khách khí rồi."

"Chị dâu, cái này để em xách là được rồi, em nghe cô nói chị đang có thai, không thể mệt nhọc!" Giang Phong lấy tay cầm túi xách lên, không cho chị dâu cầm.

Sau đó vừa cười giải thích: "Cũng không có cái gì, chỉ là mua một ít hoa quả mà thôi, những thứ khác đều là khách hàng tặng."

Tề Hải Yến một bên dẫn đường, một bên cười nói: "Đều là dân quê, chị làm gì có yếu ớt như thế!"

Giang Phong bỏ qua cái đề tài này, nhìn cái tiểu khu trước mắt hỏi: "Chị dâu, môi trường ở tiểu khu này có vẻ rất tốt, thuê phòng ở đây chắc cũng không rẻ nhỉ?"

Tề Hải Yến vừa đi vừa than thở: "Nào chỉ là tiền thuê rẻ, tiền thuê hàng tháng là năm, sáu nghìn đấy!"

Giang Phong hỏi: "Là mấy phòng?"

Tề Hải Yến nói: "Hai phòng với một phòng khách."

Giang Phong nói: "Nếu như lại tính cả tiền điện nước, phí tài sản, khí đốt, đi lại cùng với chi phí ăn uống, vậy mỗi tháng cũng phải tiêu phí mấy chục nghìn, chi phí sinh hoạt ở thành phố xác thực không giống nhau."

Tề Hải Yến gật đầu nói: "Chi phí sinh hoạt ở đây thực sự cao, chị cùng với anh họ em mỗi tháng đại khái tiêu khoảng mười hai nghìn. Cũng may, anh họ em tiền lương cao, trừ đi những phí chi tiêu này, mỗi tháng vẫn còn có thể tiết kiệm được một khoản. Nhưng mà nếu muốn mua nhà ở thành phố này, vậy thật sự là không phải trong thời gian ngắn có thể làm được."

Giang Phong nói: "Này dù sao cũng là Trung Hải, một trong bốn thành phố lớn nhất, giá phòng tự nhiên là cao đến quá mức. Kỳ thực làm việc ở đây kiếm tiền, sau đó mua nhà định cư ở các thành phố cấp ba cấp bốn, là tốt rồi."

Tề Hải Yến thở dài: "Kỳ thực bọn chị thì không sao hết, chủ yếu là vấn đề học hành của con cái trong tương lai, không có hộ khẩu, nhà ở chỗ này, bọn trẻ muốn ở chỗ này đến trường thật sự quá khó khăn."

"Đúng vậy, thời đại này vấn đề học hành của bọn nhỏ khiến cho rất nhiều phụ huynh đau đầu."

Nói tới chỗ này, Giang Phong hỏi: "Chị dâu, anh họ em một tháng tiền lương hai ba mươi ngàn. Sau nhiều năm làm việc, chắc cũng tích góp được không ít tiền chứ?"

Tề Hải Yến cười nói: "Anh ấy phải mất hai ba năm mới có được mức lương cao như vậy, trước đây chỉ có mười lăm ngàn mỗi tháng, nhưng cuộc sống của anh ấy tương đối có quy luật, dùng tiền cũng không có quá tay, ngược lại cũng tích góp được hơn vài trăm ngàn, nhưng tiền này còn lâu mới mua được một căn nhà ở thành phố này!"

Giang Phong hỏi: "Chị dâu, mục tiêu mua nhà của hai người là tầm bao nhiêu?"

Tề Hải Yến đáp: "Ít nhất cũng phải có ba phòng ngủ một phòng khách, vị trí không thể quá xa, tổng giá căn nhà chưa đến năm triệu."

Giang Phong mỉm cười nói: "Gỉa sử như năm triệu, tiền đặt cọc (mua trả góp) 30% là 1.5 triệu, cộng thêm chi phí linh tinh, 1.6 triệu nhất định là đủ rồi. Anh họ em hiện tại đã tích góp được vài trăm ngàn, đi làm hai ba năm liền có thể tích góp được hơn một triệu rồi, còn dư lại để cho em với cô và những người khác trợ giúp một ít, mua nhà căn bản là không thành vấn đề."

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi vào thang máy, Tề Hải Yến một bên nhấn nút thang máy vừa gật đầu nói: "Ừm, cái này chị với anh họ em c*̃ng đã có kế hoạch rồi, đợi sau khi con ra đời, cai sữa mẹ xong liền nhờ cô em trông hộ. Chị cũng tìm một công việc làm ở đây, tranh thủ lúc đứa nhỏ còn đang học mẫu giáo, có thể tích góp đủ tiền đặt cọc (mua trả góp) mua một căn nhà. Như vậy sau khi đứa nhỏ lên tiểu học, sẽ không sợ không có trường học để học."

Giang Phong lúc này tỏ thái độ nói: "Chị dâu, chị cũng biết em gần đây làm ăn rất tốt, mua nhà có thể nói là một sự kiện trọng đại trong đời, nếu có cần gì thì nói anh họ em nói với em một tiếng, em gom cho hai người ba, năm mươi vạn không có vấn đề gì."

Tề Hải Yến nghe vậy trong lòng đúng là rất cảm động.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 399: Em Họ Này Có Thể Chung Sống, Có Khó Khăn Hắn Cũng Chịu Giúp Đỡ. (2)



Thời đại này vay tiền có bao nhiêu khó, dù cho chưa từng trải qua nhưng về cơ bản cũng đã có nghe qua, rất nhiều bạn bè thân thích có tài sản ròng hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu, nhưng nếu như bạn mở miệng hỏi vay 100 nghìn hay 80 nghìn, thậm chí là 30 đến 50 nghìn cũng không dễ gì được.

Đương nhiên, người ta sẽ không nói thẳng không cho mượn, mà là sẽ tìm đủ các loại cớ chứng minh trên tay mình không có tiền, thậm chí so với bạn còn khó khăn hơn.

Điều này sau một hai lần, ai muốn giữ thể diện cũng sẽ không thể hỏi lại hắn vay tiền nữa.

Nhưng mà nói lại, cũng không thể trách người ta không cho mượn được, chủ yếu là xã hội này có rất nhiều người mượn tiền không trả, và có rất nhiều người chịu không ít thiệt thòi như vậy, nên mới trở nên không tin tưởng bất kỳ ai.

Nợ tiền chính là đại gia, ai.... dám trêu tới chứ?

Cho nên nói, thời đại bây giờ, bạn vừa mở miệng người thân bạn bè không nói gì đã cho mượn, thật sự rất đáng quý trọng! Phàm là còn có chút lương tâm, cũng đừng đối xử không chân thành với người ta, nếu không sớm muộn gì cũng không có kết quả tốt.

Muốn mở miệng hướng về người khác vay tiền đều khó như vậy, chớ nói chi là nhìn thấy người có khó khăn mà chủ động nói muốn cho mượn tiền, có thể có được người nhà bạn bè như vậy, đúng là phúc có được nhờ kiếp trước.

Đây cũng là nguyên nhân Tề Hải Yến cảm động, người em họ này có thể giúp, thực sự sẵn lòng giúp đỡ họ khi gặp khó khăn.

Bước ra khỏi thang máy, Tề Hải Yến lấy chìa khóa mở cửa, cảm kích nói: "Tiểu Phong, thực sự là cảm ơn em, nếu quả thật sự cần tới, bọn chị sẽ mở miệng nói với em."

"Chị dâu, chị đừng khách khí, em khi còn bé đến nhà cô chơi, anh họ thường đưa em lên núi xuống sông chơi, lúc hai người cần giúp đỡ, em đương nhiên sẽ tận lực giúp hai người."

Nói tới chỗ này, Giang Phong đi theo chị dâu vào nhà, hỏi: "Chị dâu, có cần thay giày không?"

Tề Hải Yến nói: "Không cần thay, trực tiếp đi vào là được rồi!"

Sau khi vào nhà, để quà một chỗ xong, Giang Phong liền ngồi ở trên ghế sa lon bắt đầu đánh giá.

Cố Diệp Phi

Căn nhà nhà cho thuê này trang trí đơn giản, nhưng mà được chị dâu trang trí lại rất ấm áp, có cảm giác như là đang ở nhà, hơn nữa toàn bộ phòng khách đều sạch sẽ, hiển nhiên chị dâu không làm vệ sinh ít.

Mặc dù không thấy phòng ngủ, nhưng chỉ xem qua phòng khách, liền biết được chắc cũng không kém cạnh.

Nói tóm lại, môi trường sống vẫn coi là oke.

Chị dâu đúng là một người phụ nữ siêng năng.

"Tiểu Phong, uống chén nước!" Tề Hải Yến rót một ly nước đưa cho hắn.

"Cảm ơn chị dâu." Giang Phong nhận lấy uống một hớp.

Tề Hải Hến hỏi: "Tiểu Phong, em lần này tới Trung Hải là du lịch hay là làm việc?"

Giang Phong cười nói: "Lần này em chủ yếu là đến thành phố Hàng Châu làm việc, hiện tại việc chính đã xong, nên đi dạo xung quanh thử, nhìn xem thử có đối tượng nào thích hợp không để giới thiệu cho chị em."

Tề Hải Yến gật đầu cười nói: "Chị em quả thực cũng nên tìm đối tượng là được rồi!"

Sau đó, hai người tùy ý tán gẫu, đại khái hơn nửa canh giờ, anh họ Lưu Tuấn Hùng mới tan tầm trở về.

Lưu Tuấn Hùng vào cửa, sau khi hỏi thăm em họ mình, hắn cũng hỏi thăm giống như vợ mình vậy: "Tiểu Phong, em lần này tới Trung Hải là lại đây du lịch hay là làm việc?"

Giang Phong nói lại những gì đã nói với chị dâu, sau đó mới đứng lên nói: "Chị dâu, chị bây giờ đang mang bầu, ở phương diện ăn uống có cần kiêng cữ cái gì không?"

Tề Hải Yến nói: "Ngoại trừ đồ lạnh như cua phải khống chế một chút, những thứ khác chị cơ bản đều không có ăn kiêng, đắng cay ngọt bùi gì mọi thứ đều ăn được."

"Vậy tối nay chúng ta ăn lẩu có được không?"

"Đương nhiên được, vậy chúng ta đi ăn lẩu thôi."

"Vậy xuất phát thôi!"

"Đi thôi!"

...

Thành phố Hàng Châu.

Một nhà hàng lẩu.

Lăng Lỵ lần nữa cùng với bạn thân Bùi Dĩnh đi ăn.

Sau khi súc sạch mấy miếng thịt dê, lăng lỵ mới mở miệng nói: "Chị Bùi, mấy ngày trước em có đi xem mắt!"

Bùi Dĩnh nghe vậy trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Không phải lần trước em mới đề cập với chị mời vị Giang đại sư kia làm mai mối sao? Mới chưa được bao lâu mà đã sắp xếp xem mắt rồi? Hiệu suất cao như vậy à?"

Lăng Lỵ nhúng hai viên thịt bò cho mình, nói: "Em cũng cảm thấy quá nhanh, nhưng không thể không nói vị Giang đại sư này làm mai mối rất giỏi."

Bùi Dĩnh mở trừng hai mắt nói: "Lỵ Lỵ, nghe lời này của em nói, kết quả xem mặt lần này, em rất hài lòng?"

"Cái này nói như thế nào đây, xét tình hình chung đụng sống với nhau hiện tại thì vẫn ổn, tất cả khía cạnh đều phù hợp với yêu cầu của em." Lăng Lỵ thổi mấy hơi vào miếng thịt bò, rồi nói.

Bùi Dĩnh cực kỳ tò mò hỏi: "Nhà trai là ở đâu? Cậu ta năm nay bao nhiêu tuổi? Làm cái gì? Gia cảnh ra sao?"

Lăng lỵ cười đáp: "Anh ấy cũng là người Hàng Châu, năm nay 33 tuổi, là một ngư dân chuyên nghiệp, trong nhà kinh doanh một xưởng sản xuất nhỏ, không có bối cảnh gì."

Bùi Dĩnh c*̃ng nhũng mấy miếng thịt dê tươi, có phần bất ngờ mà hỏi: "Em nói hắn tất cả khía cạnh đều phù hợp với yêu cầu của em, là chỉ cái nào?"
 
Back
Top Bottom