Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 230: Đừng Nói Chuyện, Tôi Đang Lái Xe! (2)



Tề Mỹ Hoa vẫn luôn nhìn anh ta nên nhận ra ngay sự thay đổi của anh ta. Cô vội nhìn theo hướng nhìn của anh ta, phát hiện ở cách đó không xa có một đôi nam nữ đang ngồi.

Người đàn ông tầm năm mươi tuổi, đầu có hơi hói, bụng hơi to, nhìn khá mập mạp.

Người phụ nữ tầm hai lăm hai sáu tuổi, trông rất xinh đẹp, lúc này đang nói cười với tên đàn ông mập mạp.

Khi Tào Đại Ưng và Tề Mỹ Hoa đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, người phụ nữ dường như cảm giác được gì đấy bèn quay đầu nhìn sang, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Tề Mỹ Hoa trong lòng hiểu rõ bèn nhẹ giọng hỏi: “Đây chính cô bạn gái cũ chê anh nghèo, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ đi mà anh từng nói đúng không?”

Tào Đại Ưng trong lòng phức tạp, thu lại ánh mắt rồi nói: “Là cô ấy. Anh vốn tưởng bản thân rất quan trọng, nhưng cuối cùng lại không bằng một người đàn ông vừa mập vừa hói, có phải anh làm người rất thất bại không?”

Tề Mỹ Hoa lắc đầu, nói: “Không có gì hay để so sánh cả. Trong mắt bạn gái cũ của anh, người đàn ông béo hói có thể đưa cô ấy đến nhà hàng như này để ăn cơm tốt hơn anh, nhưng trong mắt em, hắn ta thậm chí còn không đủ tư cách để so với anh.”

Ngay lúc này, trong lòng bạn gái cũ của Tào Đại Ưng cũng vô cùng phức tạp. Cô không nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh trong một nhà hàng cao cấp như vậy, theo sự hiểu biết của cô về anh, cả đời này của anh ta cũng không thể bước chân vào nơi như này.

Có phải nhờ bà dì ngồi cùng anh ta không?

Không ngờ anh ta cũng chọn con đường giống như cô. Sau khi cô rời xa anh, không lâu sau đó liền hẹn hò với ông chú khá giả này. Phụ nữ đúng là có ưu thế ở phương diện này, chỉ cần họ bằng lòng, bên cạnh sẽ không thiếu đàn ông.

Sau khi ở cạnh ông chú hói này, cô đã trải nghiệm một cuộc sống mà trước đây cô chưa từng biết tới, ví dụ như đi ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp như này, trước đây cô không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ mỗi ngày đến ăn cũng không thành vấn đề.

Thỉnh thoảng còn được nhận được những món quà khác nhau với giá hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn, cuộc sống như vậy thực sự rất vui vẻ.

Điểm trừ duy nhất chính là phương diện kia của ông chú hói quá tệ, thua xa bạn trai cũ của cô ấy. Mỗi lần đều nhấp nhấp vài cái thì kết thúc, không cảm nhận được gì hết.

Lúc đầu thì không sao, nhưng lần nào cũng như vậy, lâu dần khiến cô có chút khó chịu, cũng bắt đầu nhớ nhung cảm giác thăng hoa bên bạn trai cũ.

Nếu bạn trai cũ có khả năng tài chính như ông chú hói hoặc ông chú hói có được bản lĩnh như bạn trai cũ thì tốt biết mấy.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã mang các món ăn lên, Cao Đại Ưng gác lại tâm sự và thích thú thưởng thức những món ăn tuyệt hảo.

Nửa tiếng sau.

Trùng hợp là khi Cao Đại Ưng và Tề Mỹ Hoa rời khỏi nhà hàng, bạn gái cũ của anh ta và ông chú béo hói cũng rời khỏi, hai bên gần như đồng loạt rời khỏi nhà hàng.

Tào Đại Ưng và bạn gái cũ nhìn nhau, hai người không có ý chào hỏi nên mỗi người lên xe của mình rồi rời đi.

Tề Mỹ Hoa vừa lái xe vừa cười nói: “Dù sao cũng ở bên nhau hai ba năm rồi, sao vừa rồi anh không chào cô ấy?”

Tào Đại Ưng lắc đầu nói: “Thôi đi, nếu duyên phận đã hết, không làm phiền nhau nữa chính là lời tạm biệt tốt nhất.”

Tề Mỹ Hoa cười nhẹ, sau đó không nói nữa, bạn gái cũ của Cao Đại Ưng không xinh hơn cô, ưu điểm duy nhất là trẻ hơn cô mà thôi nhưng cô hoàn toàn không lo lắng Cao Đại Ưng sẽ nhớ nhung bạn gái cũ.

Mặc dù thời gian cô ở bên Tào Đại Ưng chưa được lâu, nhưng với sự từng trải của mình, cô có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của anh ta. Cô có niềm tin tuyệt đối rằng bản thân có thể nắm giữ được trái tim của anh ta.

Cố Diệp Phi



Vẫn là tỉnh thành.

Pháp y Tần Quan Hải và người khâm liệm Diệp Đồng lặng lẽ đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.

Hai người không có ý định tổ chức đám cưới. Nếu Tần Quan Hải kết hôn với một người phụ nữ làm nghề khác thì có lẽ sẽ tôn trọng ý muốn tổ chức đám cưới của vợ.

Nhưng anh ta lại cưới một người làm nghề khâm liệm. Cái nghề pháp y này đã khiến người ta có chút e dè, bây giờ lại kết đôi với một người làm nghề khâm liệm, tổ hợp này mà mời khách thì bạn bè người thân ai muốn đến chứ?

Vì vậy khi hai người kết hôn, hai bên gia đình cũng chỉ ngồi lại ăn với nhau bữa cơm thôi.

E rằng nghi lễ duy nhất chính là nghi lễ kết hôn nho nhỏ do nhân viên nhà nước tổ chức lúc đăng ký.

Đêm tân hôn, chủ đề nói chuyện của hai người cũng khiến người khác cạn lời.

“Í, cảm giác sờ thân thể người sống thật khác với người chết, rất ấm áp.

“Không hề giống luôn, lúc tiếp xúc t.h.i t.h.ể sẽ có cảm giác lạnh toát. Dù có cách một lớp bao tay cũng có thể cảm nhận sự lạnh lẽo đó, mà trước đó em chưa từng sờ thân thể người sống, bây giờ sờ thấy thích thật, hơn nữa càng sờ càng nóng, cảm giác nhiệt độ đang tăng lên.

“Ừm, thân nhiệt của anh cũng đang tăng nè, tim đập càng lúc càng nhanh. Cảm giác này thật kỳ lạ!”

“Ái~ Anh sờ chỗ nào vậy?”

“Đừng nói chuyện, anh phải lái xe.”

“Ừm…”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 231: Dù Có Năng Lực Đặc Biệt Cũng Không Thể Khiến Mọi Chuyện Đều Như Ý



Hai mươi lăm âm lịch.

Thôn Long Sơn.

Giang mẫu, cô, thím, chị dâu họ và những người khác đang chia những chiếc bánh nếp ngọt thành từng phần to cỡ nắm tay và gói chúng trong những chiếc túi ni-lông nhỏ màu trắng, khi ăn thì không cần cắt, rất tiện lợi.

Lúc này bánh nếp mới được hấp chín, sờ vào vẫn còn nóng tay nhưng vẫn phải nhanh chóng chia bánh. Bởi sau khi bánh nguội thì phải cho ngay vào ngăn đá tủ lạnh.

Bước này rất quan trọng, muốn giữ được độ mềm dẻo của bánh nếp ngọt thì khi bánh vừa nguội phải cho ngay vào ngăn đá tủ lạnh. Khi muốn ăn thì lấy ra rã đông, bánh sẽ mềm dẻo như lúc mới làm.

Nếu để lâu bánh sẽ bị cứng, dù bỏ vào ngăn đá thì cũng không có tác dụng.

Giang mẫu và những người khác không hiểu nguyên lý cụ thể ra sao nhưng họ lại có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Giang mẫu vừa chia bánh vừa nói: “Đợi bánh đông cứng rồi, lúc mọi người về nhớ lấy thùng xốp cho bánh vào. Về đến nhà lại bỏ vào ngăn đá, lúc muốn ăn thì lấy ra rã đông thì sẽ ngon như lúc mới làm vậy.”

Lúc trước khi cô Giang Xuân Liên vẫn ở nhà mẹ đẻ, trong thôn vẫn chưa có ai có tủ lạnh nên không ai biết mẹo này cả. Sau này gả đi rồi, cô chẳng mấy lần về nhà mẹ, hơn nữa lại không phải dịp tết nên không biết bánh nếp ngọt bảo quản như vậy sẽ giữ được hương vị ban đầu.

Lúc này nghe chị dâu cả dặn dò, Giang Xuân Liên gật đầu lia lịa thể hiện đã hiểu.

Vài người cùng chia bánh nên chẳng mấy chốc bánh đã được chia thành các phần nhỏ.

Bây giờ trời có hơi lạnh, chia xong thì bánh cũng đã nguội. Sau đó mọi người bèn cho bánh vào tủ đông được mua dành riêng cho bánh nếp.

Sau khi làm xong bánh nếp ngọt, Giang mẫu lại hướng dẫn mọi người làm bánh nếp tro.

Bởi ngày mai cô của Giang Phong phải về Thâm Quyến đón tết rồi, nên hôm nay phải làm xong bánh để cô còn gói mang về.

Bánh nếp tro năm nay được Giang mẫu dùng tro mè đen để làm nước ngâm nếp. Ở Long Sơn không ai trồng mè đen nên Giang mẫu phải tốn không ít công sức, nhờ vả đủ người mới gom đủ số mè này.

Chỉ có người có kinh nghiệm phong phú mới làm tốt việc dùng nước tro làm bánh nếp. Bởi tỷ lệ nước tro rất quan trọng, nếu quá ít sẽ không có mùi thơm dịu, quá nhiều thì mùi sẽ hắc, sẽ có vị hơi nồng.

Chỉ cần lượng nước tro phù hợp, bánh nếp tro sẽ làm ra sẽ có mùi thơm dịu, ngon không cưỡng lại được.

Thật ra hiện nay ở thôn Long Sơn có rất nhiều người làm bánh nếp tro mà không cần dùng nước tro, họ trực tiếp dùng bột nở. Cách này vừa nhanh vừa tiện, lại có thể nắm được tỉ lệ.

Cố Diệp Phi

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do hiện nay ít người làm nông. Hai, ba mươi năm trước có rất nhiều người trong thôn trồng mè, trồng đậu, mấy cây thông trên núi cũng nhiều nên trước giờ chưa từng thiếu nước tro làm bánh nếp tro.

Nhưng hơn mười mấy năm trở lại đây, trong thôn rất ít người trồng mấy thứ này, cây thông trên núi cũng bị chặt chỉ còn sót lại vài cây, muốn dùng nước tro làm bánh cũng càng ngày càng khó.

Nên để đỡ rắc rối, mọi người dần bắt đầu dùng bột nở.

Bánh nếp ngọt thì làm bằng máy nhưng bánh nếp tro đều được làm thủ công.

Ngâm nếp với nước tro, sau đó bỏ vào nồi hấp chín, tiếp theo đổ vào hố tròn được đào bằng một hòn đá lớn (lúc trước là dùng khúc gỗ lớn đào), dùng búa gỗ lớn đập mạnh liên tục tới khi hạt nếp nhuyễn mịn là được.

Làm cái này khá tốn sức, cũng cần chú ý cách dùng lực. Mấy người vừa khoẻ vừa biết cách dùng lực thì cả ngày đập mấy chục phần bánh nếp tro cũng không thành vấn đề, người bình thường dù đập không ngừng nghỉ cũng không thể làm xong một phần bánh.

Đàn ông trong Giang gia không ít, hơn nữa Giang phụ với Giang Phi đều là cao thủ, đập mười mấy phần bánh nếp mà cứ như chơi vậy, thậm chí không cần đến Giang Phong động tay, anh họ cũng chỉ làm một chút mà thôi.

Anh họ và chị dâu họ chưa từng thấy cảnh giã bánh nếp tro nên rất hứng thú. Chị dâu họ luôn cầm điện thoại quay video, nhất là khi anh họ lên giã bánh, chị dâu họ đều quay lại hết quá trình.

Đợi giã hết số bánh nếp, anh chị họ liền lựa video để gửi cho bạn bè.

Giang Phong thấy vậy cũng quay video gửi cho Hoàng Linh Vi, hắn nói: “Đố em đây là cái gì?”

Hoàng Linh Vi: “Đây không phải bánh dày sao?”

Giang Phong: “Chỗ anh gọi là bánh nếp tro, khá giống với bánh dày nhưng mùi vị lại không giống. Em muốn ăn thử không?”

Hoàng Linh Vi: “Đợi có cơ hội đã. Ngưỡng mộ mọi người thật đó! Hôm qua thì mổ heo, hôm nay thì làm bánh nếp, ngày mai thì cúng thần. Mỗi ngày đều có những hoạt động khác nhau, nghe thôi cũng thấy không khí tết rồi. Không giống chỗ em ở, ngoài việc đón tết có cảm giác vắng vẻ hơn ngày thường thì không có gì đặc biệt hết.”

Giang Phong: “Đây chính là sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị. Tuy tết bây giờ ở nông thôn cũng không được như trước nữa nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với thành thị. Đến cuối năm thì những người đi làm ăn xa đều về quê đón tết, nhà nhà đều chuẩn bị đón năm mới, thật sự vẫn còn chút không khí tết.

Hoàng Linh Vi: “Em từ nhỏ đến lớn đều không biết không khí tết là gì.”

Giang Phong: “Đợi em gả cho anh, anh sẽ dẫn em về quê đón tết. Lúc đó em sẽ biết cái gì gọi là không khí tết rồi.”

Hoàng Linh Vi: “…”

Sau hơn một tiếng trò chuyện với Hoàng Linh Vi, Giang Phong vẫn chưa nói cho cô biết việc hắn sẽ đến Thâm Quyến vào mùng năm tháng Giêng. Hắn định tạo bất ngờ cho cô ấy, cũng nhân cơ hội cưa đổ cô ấy.

Dù sao mối quan hệ giữa hai người sớm đã đạt đến giới hạn. Bất kể bên nào chủ động trước đều sẽ dễ dàng chọc thủng được lớp ngăn cách mỏng manh ấy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 232: Dù Có Năng Lực Đặc Biệt Cũng Không Thể Khiến Mọi Chuyện Đều Như Ý (2)



Vì ngày mai cả nhà cô của Giang Phong phải về, nên buổi tối Giang mẫu đã làm một bữa tiệc rượu thật lớn, xem như là để tiễn trước cả nhà cô của Giang Phong.

Lúc ăn cơm, trong lòng Giang Phong cứ trăn trở một chuyện, liệu hắn có nên sử dụng năng lực để nâng giới hạn điểm xứng đôi giữa cô và dượng.

Thật lòng mà nói, chỉ với cái thái độ lồi lõm của dượng với cô cùng với cái việc ngoại tình, trong lòng Giang Phong vẫn luôn muốn khuyên cô li dị với dượng, sau đó sẽ tìm một người khác đối xử tốt với cô gấp mười lần người chồng cũ.

Nhưng anh họ Thôi Viễn đối xử rất tốt với mẹ hắn và những họ hàng bên này. Hắn thật sự không thể khuyên vợ chồng người ta li dị được.

Nếu đã không thể khuyên cô ly hôn, theo lý thì Giang Phong nên vì hạnh phúc của cô mình mà sử dụng năng lực để nâng giới hạn điểm xứng đôi giữa hai người lên.

Tuy nhiên làm vậy lại khiến hắn không thoải mái.

Lúc này Giang Phong mới hiểu rõ, cho dù bản thân hắn có năng lực đặc biệt cũng không thể khiến mọi chuyện đều như ý.

Sau nhiều lần cân nhắc, vì hạnh phúc của cô cũng như nể mặt anh họ, Giang Phong vẫn quyết định sử dụng năng lực của mình.

Hôn nhân giữa cô và dượng vốn dĩ không đủ tiêu chuẩn, sau khi Giang Phong sử dụng năng lực, giới hạn điểm xứng đôi giữa hai người đã tăng lên sáu mươi chín.

Điểm số này thấp hơn nhiều so với những cặp đôi Giang Phong tác hợp, nhưng trên thực tế, đây đã là một mối hôn nhân không tệ rồi, có thể xem như là trong mười cặp chọn được một cặp.

Vì năng lực phá vỡ giới hạn này chỉ nâng giới hạn điểm xứng đôi chứ không phải điểm xứng đôi hiện tại, cho nên không có kết quả ngay được, mà nó âm thầm lặng lẽ, dần dần cải thiện mối quan hệ vợ chồng giữa hai người.



Ngày hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, ba người nhà cô Giang Xuân Liên lên đường về nhà.

Sau đó ba anh em Giang Phong lại bận rộn giúp khách hàng sắp xếp xem mắt, thăm nhà. Vì đợt khách này đều là công nhân làm làm ăn xa về quê, đón tết xong thì họ phải quay về làm việc rồi.

Nên đợt khách này ai cũng muốn nhanh chóng kết hôn. Những chuyện như ngày đầu xem mắt, ngày thứ hai thăm nhà, ngày thứ ba đăng ký kết hôn liên tục diễn ra, mọi người ai cũng muốn nhân dịp tết để giải quyết xong chuyện hôn nhân.

Nên mấy ngày nay ba anh em Giang Phong, bao gồm cả Giang phụ và Giang mẫu đều bận tối mặt tối mày. Một người mỗi ngày đều phải sắp xếp mấy buổi xem mắt với thăm nhà.

Thậm chí để tiết kiệm thời gian mà sắp xếp mấy cặp xem mắt gần nhau, sau đó bà mối sẽ lần lượt chạy qua chạy lại giữa các cặp.

Đến hôm giao thừa mới đỡ bận rộn.

Dù gấp thế nào cũng không ai chọn giao thừa với mùng một để xem mắt.

Phong tục đón giao thừa ở nhiều nơi khác nhau, ở thôn Long Sơn thì sẽ g.i.ế.c gà, ngỗng để cúng bái tổ tiên, trẻ con sẽ tắm rửa thay quần áo mới vào buổi trưa, còn có dán câu đối tết, treo đèn lồng.

Bữa cơm tất niên vào đêm giao thừa là chủ đề thịnh hành mấy năm gần đây. Rất nhiều người nổi tiếng dẫn đầu việc chia sẻ bữa cơm tất niên.

Thôn Long Sơn gọi bữa cơm tất niên là bữa cơm đoàn viên, cũng không ăn vào buổi tối như những nơi khác mà sẽ bắt đầu nấu nướng vào buổi trưa sau khi đã cúng bái tổ tiên xong. Thông thường tầm một giờ chiều là có thể ăn cơm đoàn viên rồi.

Ở quê đông anh em, lúc ăn cơm đoàn viên náo nhiệt gấp trăm lần so với thành phố. Bữa cơm không chỉ có một nhà mấy người ăn mà là anh chị em họ hàng tụ họp lại cùng ăn.

Nên mỗi khi đến giao thừa, cảnh thường thấy nhất ở thôn Long Sơn chính là cảnh khiêng mấy cái bàn lại với nhau, sau đó mấy chục người cùng quây quần ăn cơm.

Đặc biệt là những người đàn ông uống rượu, họ không chỉ uống rượu ở nhà mình mà còn bưng rượu đi mời khắp nơi, dù sao toàn là anh chị em họ sống gần đó, ăn uống ở đâu cũng không quan trọng.

Nhà nào náo nhiệt, nhà nào không khí uống rượu tốt thì họ sẽ ở lại nhà đó ăn nhậu.

Trước đây, trong thôn chả mấy ai đến nhà Giang Phong ăn nhậu, dù sao mọi người đến chơi nhà cũng thuận tiện thăm người thân luôn. Thông thường sẽ đến ăn nhậu mấy nhà bình thường hiếu khách.

Năm nay, gia đình Giang Phong quật khởi, địa vị gia đình hắn trong thôn cũng khác xưa. Khi bữa cơm đoàn viên diễn ra được một nửa, mấy người khách nhậu sôi nổi kia lần lượt đến chơi nhà.

Mấy khách nhậu đến chơi nhà hầu như đều mang theo rượu, sau khi từng người một chào hỏi thì thoải mái ngồi xuống uống rượu, không khí thoáng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Bữa cơm đoàn viên này, những người kết thúc sớm đều là những người ăn cơm, còn đa số người uống rượu đều uống đến ba bốn giờ chiều mới kết thúc.

Thậm chí mấy gia đình có bầu không khí tốt có thể uống đến tối.

Đương nhiên, ngoài uống rượu, không thể thiếu bao lì xì cho bọn trẻ con.

Cố Diệp Phi

Hiện tại nhà Giang Phong vẫn chưa có trẻ con, hắn bèn phát lì xì cho bọn trẻ hàng xóm, tiền lì xì không nhiều, chỉ năm mười đồng một bao. Hắn phát hết cho bọn trẻ trong xóm cũng chỉ tốn một hai ngàn đồng thôi.

Thật ra không nhất thiết phải phát lì xì, nhưng Giang Phong bây giờ chỉ thiếu tiền to chứ chút tiền nhỏ này, hắn không thiếu. Hắn cảm thấy chuyện bỏ chút tiền để lấy lòng hàng xóm là chuyện rất đáng làm.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 233: Hoàn Toàn Không Ngờ Đến



Đêm giao thừa.

Tỉnh Quảng Tây.

Ở một khu dân cư nọ, một gia đình ba người đang ăn bữa cơm đêm giao thừa.

Đôi vợ chồng già rất hạnh phúc, đây là lần đầu tiên con trai Chương Bình của họ có thời gian rảnh để ăn bữa cơm đêm giao thừa với họ kể từ khi bắt đầu đi làm.

Chương mẫu vừa gắp rau cho con trai vừa hỏi: "Ngày mai con có phải đi trực không?"

Chương Bình vừa gặm khúc xương to vừa trả lời: “Phải đi trực ạ, hôm nay có thể trở về ăn bữa cơm giao thừa đã là tốt lắm rồi!”

Chương mẫu không khỏi thở dài: “Thật sự hối hận vì lúc đầu đã để cho con học y, đặc biệt là con, một đứa con trai lại tự chọn chuyên ngành sản phụ khoa, bây giờ đi làm bận rộn mấy ngày không gặp được ai, bản chất công việc lại bị các cô gái không ưa, cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao! "

Chương Bình cười lạnh nói: "Mẹ, mẹ cũng không cần quá lo lắng, con đây vẫn còn trẻ mà!"

Chương mẫu liếc hắn một cái, "Còn trẻ cái gì mà trẻ, đợi một lát sau khi đến 0 giờ sáng là con đã 33 tuổi (tuổi ta) rồi, hồi lúc cha con 33 tuổi thì con đã học tiểu học rồi. Bây giờ con dành cả ngày trong bệnh viện, căn bản là con không có thời gian để gặp gỡ các cô gái bên ngoài, hay là con thử theo đuổi những đồng nghiệp nữ của con đi? "

Chương Bình lắc đầu và nói: "Các đồng nghiệp nữ của con không ai phù hợp với mục tiêu của con cả."

Chương phụ nãy giờ vẫn im lặng, bỗng hừ một tiếng: "Chỉ e rằng là bởi vì đồng nghiệp nữ của con không thèm thích con?"

Chương Bình bị nói đến nỗi sững sờ không nói nên lời.

Kể từ khi Chương Bình trở thành bác sĩ sản phụ khoa, Chương phụ đã đối xử với anh ta không ra gì.

Không có cách nào, không so đo cũng không có hại gì, Chương phụ có biết con trai của một người bạn cũng làm bác sĩ, nhưng người ta lại là bác sĩ nhi khoa rất nổi tiếng, thường xuyên có hàng xóm đem theo hoa quả và bế con để tận cửa để khám.

Mặc dù trong nhà thường không yên tĩnh, nhưng khi bạn của Chương phụ cứ hễ nói về con trai mình, thì giọng điệu của ông ấy đều đầy tự hào.

Còn Chương phụ mặc dù cũng có con trai làm bác sĩ, nhưng là bác sĩ sản phụ khoa không nổi tiếng, nói đúng ra thì bác sĩ sản phụ khoa này nhà nào cũng dùng được, nhưng ai cũng không được ngẩng đầu nhìn xuống, có con dâu nhà ai đi sinh con mà lại tìm một bác sĩ nam quen thuộc chứ?”

Thấy con trai im lặng, Chương mẫu thì thầm: “Con trai, hay là chúng ta đi coi mắt đi? Mẹ nghe nói ở nhà ga bên đó có một công ty mai mối, và những người mai mối ở đó rất lợi hại, còn làm mai giúp cho đại minh tinh Tiêu Mẫn nữa đó!”

Chương Bình rất ngạc nhiên và nói: “Làm mai cho người nổi tiếng sao? Công ty mai mối nào mà lại lợi hại như vậy?"

Chương mẫu nói: “Cụ thể như thế nào mẹ cũng không rõ lắm, hay là sang năm mẹ sẽ tìm người tìm hiểu thử, nếu thấy phù hợp thì nhờ làm mai cho con, năm sau nhất định phải lo cho xong chuyện hôn sự của con, nếu không thì cứ kéo dài từ năm này sang năm nọ sao mà được!”

Mặc dù Chương Bình không vội kết hôn, nhưng anh ấy không muốn làm trái ý nguyện của mẹ mình, vì vậy anh ấy gật đầu và nói: "Được rồi, mẹ cứ tính đi!"



Thôn Long Sơn.

0 giờ sáng, nhà nào cũng bắt đầu đốt pháo hoa, đây cũng là thời điểm trong thôn náo nhiệt nhất vào mỗi năm, pháo hoa đủ màu sắc không ngừng nở rộ trên bầu trời, cảnh đẹp đó người thành phố chỉ có xem trên tivi mới có thể thấy được.

Tại thời điểm này, sự khác biệt giữa những bệnh nhân ám ảnh xã hội với những người mọt sách dần lộ ra, các cô cậu mọt sách cơ bản là sao chép và dán một vài lời chúc mừng năm mới vào một vài nhóm WeChat mà họ thường trò chuyện, cũng là ok rồi!

Còn những bệnh nhân ám ảnh xã hội đó thực sự bận tối mày tối mặt.

Giang Phong cũng bận rộn với công việc, tất cả các cặp đôi đã được hắn kết duyên đều gửi cho hắn lời chúc mừng năm mới, tất nhiên, hắn phải trả lời từng người một, đồng thời hắn cũng phải trò chuyện với Hoàng Linh Vi và thỉnh thoảng quay một số video pháo hoa đẹp gửi cho cô ấy.

Việc b.ắ.n pháo hoa là vào nửa tiếng trước.

Cố Diệp Phi

Nửa giờ sau, hầu hết pháo hoa của người ta đều đã được đốt gần hết, chỉ có những gia đình có gia thế khủng là vẫn còn đốt.

Sau khi Giang Phong trả lời tin nhắn xong, lại nói chuyện phiếm với Hoàng Linh Vi đến hai ba giờ sáng mới chúc nhau ngủ ngon và nghỉ ngơi.



Trong nháy mắt, thời gian đã đến ngày mùng năm tháng giêng âm lịch.

Sau khi ăn sáng xong, gia đình năm người của Giang Phong, gia đình ba người của chú hắn và bà nội, chín người, hai chiếc xe hơi lên đường đến thành phố Thâm Quyến để đi dự đám cưới của anh họ Thôi Viễn.

Chiếc Volvo xc90 của Giang Phong là một chiếc xe bảy chỗ sang trọng, một mặt ngồi rất thoải mái, mặt khác rất tiện cho nhiều người trò chuyện, vì vậy, ngoại trừ gia đình năm người của Giang Phong, bà nội cùng em họ Giang Vũ cũng đi xe của Giang Phong.

Chú thím út cùng đi một chiếc xe.

Mặc dù gia đình cô sống ở thành phố Thâm Quyến, nhưng bởi vì mối quan hệ của dượng với bên này khá là xa cách, cho nên không ai ở trong nhà họ Giang từng đến nhà cô, ngoại trừ Giang Phong với chú út.

Thậm chí, đây còn là lần đầu tiên bà nội và Giang mẫu đi ra tỉnh khác.

Trên đường đi, bà nội không khỏi hỏi: “Bà nghe nói thành phố Thâm Quyến hơn 40 năm trước chỉ là một làng chài nhỏ phải không?”

Giang Tuyết đang ngồi cùng hàng với bà, gật đầu và mỉm cười nói: "Đúng vậy, thành phố Thâm Quyến khi đó chỉ là một làng chài nhỏ mà thôi."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 234: Hoàn Toàn Không Ngờ Đến (2)



Bà nội thở dài: "Quyền lực của quốc gia thực sự rất mạnh mẽ, cô của con đã đến Thâm Quyến làm việc vào những năm 1990, khi đó, danh tiếng của Thâm Quyến đã rất lớn rồi, nói cách khác, cả nước chỉ mất mười năm để xây dựng một làng chài nhỏ thành một thành phố lớn nổi tiếng, điều này thực sự đáng kinh ngạc!"

Giang Phong tiếp lời nói: “Bà ơi, trên thực tế, nhà nước chủ yếu chỉ hỗ trợ chính sách cho sự phát triển của thành phố Thâm Quyến chứ không hỗ trợ kinh tế, có rất nhiều lý do tại sao thành phố Thâm Quyến người ta có thể phát triển nhanh như vậy, tổng kết lại thì do thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cả ba yếu tố đều không thể thiếu.”

Giang mẫu nói: “Xem trên tivi thấy thành phố Thâm Quyến đâu đâu cũng toàn là tòa nhà cao tầng, không biết nó sẽ đẹp như thế nào trong đời thực?"

Giang Phong cười nói: “Những người như chúng ta đến từ một nơi nhỏ bé sẽ có cảm giác được mở mang tầm mắt khi lần đầu tiên đến thành phố Thâm Quyến, nơi đó là một trong những thành phố thịnh vượng nhất của đất nước chúng ta, đợi sau khi uống rượu mừng của anh họ xong, con sẽ đưa mọi người đi tham quan thành phố Thâm Quyến cho thỏa thích."

Giang mẫu gật đầu lia lịa, "Hiếm khi tới đây một lần, nhất định phải nhìn ngắm kỹ một chút, không biết lần sau phải đợi tới bao nhiêu năm mới được đi nữa!"

Giang Tuyết cười và nói: "Mẹ, con hiểu những gì mẹ nói, gia đình chúng ta bây giờ không giống như trước đây, huống chi là đến thành phố Thâm Quyến, mẹ muốn ra nước ngoài vui chơi cũng không phải chuyện khó. Sau này bà nội cùng với cha mẹ muốn đi đâu chơi thì cứ nói với con, con sẽ lái xe đưa mọi người đi.”

Nghe điều này, bà nội cùng Giang phụ, Giang mẫu đều mỉm cười.



4 giờ 44 phút chiều, Giang Phong và những người khác thuận lợi đến nhà cô.

Gia đình ba người của cô chào đón ở cửa.

Bởi vì Giang Phong đã dùng năng lực phá tường của mình để tăng giá trị kết hôn cực hạn giữa cô với dượng, cho nên lần này Giang Phong gặp lại người dượng này, hắn phát hiện thái độ của ông ấy tốt hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên, Giang gia tụ tập cùng nhau cũng có nguyên nhân.

Cô cũng tranh thủ nấu nướng, chào hỏi nhau xong thì vào ăn.

"Tiểu Phong, lần trước cháu tới vội vàng, dượng cũng không có thời gian uống rượu với cháu, hôm nay uống thật say nhé." Thôi Chí Cường vừa cười vừa rót rượu.

Ông đã nghe con trai mình kể về kỳ tích của Giang Phong nhiều năm trước, ông biết rằng Giang Phong đã không còn như trước, nếu hắn tiếp tục phát triển với tốc độ này, có thể không bao lâu nữa tài sản của hắn sẽ vượt qua người dượng là ông ta, đương nhiên thái độ của ông ta thay đổi rất nhiều, không dám coi thường cháu trai bên nhà vợ nữa.

Giang Phong mặc dù đối với người dượng rẻ tiền này không có bao nhiêu cảm tình, nhưng nhìn thấy sắc mặt cô cùng em họ, nên vẫn cười nói: “Cháu uống không tốt lắm, dù sao cũng không so được với dượng, cháu sẽ cố gắng hết sức, muốn uống thỏa thích thì phải tìm cha cháu và chú út uống mới được!”

Thôi Chí Cường vừa cười vừa chia rượu: "Đó là điều chắc chắn rồi, dù sao thì mọi chuyện nên sắp xếp gần như dượng đã sắp xếp xong. Tối nay nhất định phải uống thật vui với hai người!"

Giang phụ với chú út tất nhiên rất lễ độ, tuy hai bên là họ hàng rất gần nhưng hầu như giống như người xa lạ, bởi vì họ rất ít hoặc không liên lạc với nhau.

Nhưng mà rượu quả nhiên có lúc cũng là thứ tốt, cho dù mới đầu mọi người có chút không quen, nhưng sau vài ly rượu, hơn nữa thái độ của dượng bây giờ quả thật đã thay đổi, mọi người tự nhiên trở nên thân thiết hơn.

Cố Diệp Phi

Lúc này đây, trong lòng cô Giang Xuân Liên cảm thấy hạnh phúc khôn tả.

Nhiều năm như vậy, cô ấy đã luôn mong chờ cảnh tượng này, cuối cùng thì cô cũng đợi được rồi!

Khi Giang Phong nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cô, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, và cảm thấy rằng việc sử dụng năng lực để phá vỡ bức tường cho cuộc hôn nhân của cô là rất đúng.

Bữa ăn này kéo dài đến sáu, bảy giờ tối mới kết thúc.

Giang Phong ban đầu muốn gặp Hoàng Linh Vi, nhưng bây giờ hắn đã uống rất nhiều rượu, không còn thích hợp để gặp cô nữa, vì vậy hắn phải đợi đến ngày mai để gặp cô.

Nhà cô có rất nhiều phòng, cho nên sắp xếp cho toàn bộ đoàn người Giang Phong cũng không thành vấn đề, căn bản không cần ở khách sạn.

Đêm đó, Giang Phong hiếm khi mới có dịp ngủ sớm.



Ngày mồng sáu tháng giêng âm lịch.

Thuốc lá, rượu và trà Tùy Duyên.

Hoàng Linh Vi mở cửa để trông cửa hàng như thường lệ.

Trên thực tế, mở cửa vào những ngày đầu tháng giêng cũng không có bán được bao nhiêu, trên cơ bản những thứ như thuốc lá, rượu chè đều được mọi người chuẩn bị từ trước, không phải là sau tết không có người mua nhưng chỉ là rất ít.

Tuy nhiên, thay vì ở nhà buồn chán, chi bằng mở cửa buôn bán.

Không bán được thì coi như đổi chỗ khác để chơi điện thoại di động, bán được thì có thêm tiền.

Lúc này, Hoàng Linh Vi đang ngồi ở quầy tính tiền, đang đọc tiểu thuyết trên điện thoại di động, lúc trước khi trò chuyện với Giang Phong, cô nghe hắn giới thiệu một vài cuốn tiểu thuyết, và bây giờ cô đang háo hức đón đọc.

Đọc tiểu thuyết có thể coi là một trong những cách g.i.ế.c thời gian nhanh nhất, đặc biệt là khi xem một cốt truyện hay, cả người đắm chìm trong đó không thể tự giải thoát, chờ đợi đến khi cốt truyện kết thúc.

Chợt quay đầu lại, phát hiện trời đã sáng!

Tôi tin rằng bất cứ ai thích đọc tiểu thuyết đều đã trải qua điều tương tự và Hoàng Linh Vi đã trải qua điều đó không ít lần.

Nhưng lần này, cuốn tiểu thuyết mà Giang Phong giới thiệu cho cô ấy thực sự rất tuyệt vời, và Hoàng Linh Vi đã vô tình dành hết tâm sức cho nó, ngay cả âm thanh cảm biến điện tử "Chào mừng quý khách" vang lên cũng không thể kéo cô ấy ra khỏi cốt truyện.

Điều này cho thấy cô ấy mê mẩn đến độ nào.

"Cô ơi, ở đây có bán rượu con khỉ không ạ?"

Hoàng Linh Vi đang đắm chìm trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, nghe thấy câu hỏi này bên tai, và theo bản năng trả lời "Không có", sau đó cảm thấy giọng nói này có vẻ hơi quen thuộc, cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Sau đó, cô nhìn thấy một người mà cô hoàn toàn không ngờ đến.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 235: Vẫn Đang Chơi Mạt Chược Sao? Con Gái Bảo Bối Của Ông Đã Bị Nam Nhân Bắt Đi Rồi Kìa!



Thuốc lá, rượu và trà Tùy Duyên.

Hoàng Linh Vi thực sự ngạc nhiên và vui mừng, cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến việc Giang Phong sẽ xuất hiện trước mặt cô vào lúc này.

"Giang Phong, sao anh lại đột nhiên đến thành phố Thâm Quyến vào lúc này? Hơn nữa, hình như em chưa từng nói cho anh biết địa chỉ, làm sao anh biết em ở đây?"

Giang Phong cười tủm tỉm nói: "Anh đương nhiên có cách để biết, thấy anh xuất hiện có phải là kinh ngạc lắm không?"

Hoàng Linh Vi mắng: “Ngạc nhiên cái đầu anh á, anh đến đây làm gì sao không đến chào hỏi em trước? Làm người ta không có chuẩn bị tinh thần gì cả.”

Giang Phong đưa bó hoa xinh đẹp giấu ở sau lưng ra, đưa cho cô ấy và cười nói: “Chúc mừng năm mới!”

Trong lòng Hoàng Linh Vi rất ngạc nhiên, đây là một bó hoa bao gồm hoa hồng Diana, hồng baby, bạch đàn và Hoàng Anh kết hợp lại, bao bì rất tinh xảo và đẹp mắt.

Cô ấy nhận lấy bó hoa với vẻ mặt hạnh phúc: "Cảm ơn anh, em cũng chúc anh một năm mới hạnh phúc!"

Giang Phong cười hỏi: "Vừa rồi em xem cái gì mà say mê như vậy? Lúc anh đi vào đây, đã có âm thanh cảm ứng điện tử nhắc nhở rồi mà em cũng chưa hoàn hồn, nếu như có trộm tới cửa, anh e là cửa hàng của em có trống rỗng thì em cũng không hay biết gì cả!”

Hoàng Linh Vi gắt giọng: “Còn không phải trách anh giới thiệu cho em một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời như vậy, vừa rồi em tình cờ đọc được một cốt truyện rất thú vị, vì vậy em mới có chút mê mẩn!"

Giang Phong cười hi hi nói: "Em đọc cuốn sách nào?"

Hoàng Linh Vi trả lời: “"Là cuốn sách "Quảng cáo cho thuê ^_^"."

Giang Phong đột nhiên nói: "Cuốn đó quả thật là một cuốn sách hay."

Cố Diệp Phi

Hoàng Linh Vi đặt bó hoa xuống, đưa cho Giang Phong một chiếc ghế nhỏ, “Anh đến Thâm Quyến từ khi nào?"

Giang Phong đặt ghế ngồi xuống, giải thích nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao, nhà của cô anh ở thành phố Thâm Quyến, hôm nay là ngày cưới của người anh họ trong nhà cô anh, cho nên hôm qua nhà anh là một nhà năm người, còn nhà ba người của chú út của anh, còn có cả bà nội, chín người cùng nhau vội vã đến thành phố Thâm Quyến.

Vốn dĩ tối hôm qua anh định đến gặp em, nhưng khi đến chiều hôm qua, anh với dượng đã uống nhiều rượu, vả lại lái xe cũng khá mệt nên anh đi ngủ sớm. "

Hoàng Linh Vi gật đầu và nói: "Em hiểu rồi, đám cưới của anh họ anh diễn ra lúc mấy giờ?"

Giang Phong nói: “Vẫn còn sớm, buổi chiều 18: 08 bắt đầu."

Hoàng Linh Vi nhìn thời gian và nói: "Vậy thì buổi trưa em sẽ mời anh dùng bữa, anh có muốn ăn món gì không?”

Giang Phong nhìn cô ấy không chớp mắt, “Ăn cái gì cũng được, dù sao thì ngắm em cũng có thể ăn được ba bát cơm to!”

Hoàng Linh Vi hiểu ý của hắn, và nhìn hắn một cách xét nét, “Cũng biết nói hươu nói vượn hen, em biết một nhà hàng hải sản cũng không tệ lắm, vậy chúng ta đến nơi đó ăn đi!”

Giang Phong tất nhiên không có ý kiến.

Sau đó, Hoàng Linh Vi cũng không coi cửa hàng nữa, khóa cửa ngay và lên xe của Giang Phong.

Vì sinh ra trong một gia đình giàu có nên Hoàng Linh Vi hiểu biết về ô tô hơn những cô gái bình thường rất nhiều, cô ấy chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra ô tô của Giang Phong và có lẽ cũng biết giá của nó.

“Ông mai Giang, anh đây cũng không tệ nha, đến cả chiếc Volvo xc90 cũng lái được rồi!”

Giang Phong vừa xem hướng dẫn đường đi vừa cười nói: “Cũng tạm thôi, thật biết ơn sự nâng đỡ của khách hàng, tặng cho anh một chiếc xe tốt như vậy!”

Hoàng Linh Vi chân thành khen ngợi: "Anh thực sự là một người mai mối thành công, cái này là do ông chủ sắt ở Phan Châu tặng hay do Uông tổng ở tỉnh thành tặng?”

Giang Phong vừa định vị xong nhà hàng hải sản mà Hoàng Linh Vi đã đề cập, vừa cười vừa trả lời: "Đó là do ông chủ sắt ở Phan Châu tặng đó!”

Hoàng Linh Vi nghe vậy lại thấy rất ngưỡng mộ, cô ấy cũng coi như đã từng bước "theo dõi" sự thăng tiến của Giang Phong, cô ấy thực sự ngưỡng mộ khả năng mai mối của hắn.

Trên đường đến nhà hàng hải sản, Hoàng Linh Vi lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn WeChat cho mẹ: "Mẹ, buổi trưa con ra ngoài ăn cơm với bạn nên không về nhà ăn ạ!”

Hoàng mẫu: “Vi Vi, con ra ngoài ăn với bạn nào? Nam hay nữ?"

Hoàng Linh Vi: “Nam ạ, có nói mẹ cũng không biết đâu!”

Hoàng mẫu: “Nam sao? Vi Vi, con đang đi ăn một mình với một người đàn ông ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con có bạn trai mà không nói với cha mẹ à?"

Hoàng Linh Vi: “Mẹ đại nhân à, chẳng lẽ con không thể có bạn là nam giới sao?”

Hoàng mẫu: “Đừng có chơi chữ với mẹ, con là do mẹ sinh ra, mẹ còn không hiểu con hay sao chứ? Con từ nhỏ đến lớn có bao giờ đi ra ngoài ăn một mình với con trai, con mau thành thật nói cho mẹ biết đi, có phải đã có bạn trai rồi không?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 236: Vẫn Đang Chơi Mạt Chược Sao? Con Gái Bảo Bối Của Ông Đã Bị Nam Nhân Bắt Đi Rồi Kìa! (2)



Hoàng mẫu: “Đừng có chơi chữ với mẹ, con là do mẹ sinh ra, mẹ còn không hiểu con hay sao chứ? Con từ nhỏ đến lớn có bao giờ đi ra ngoài ăn một mình với con trai, con mau thành thật nói cho mẹ biết đi, có phải đã có bạn trai rồi không?”

Hoàng Linh Vi: “Thật sự không có, chỉ là một người bạn nam rất tốt thôi, cụ thể thì đợi khi trở về con sẽ nói mẹ nghe, bây giờ con phải đi ăn cơm rồi!”

Hoàng mẫu: “…”

Trên lầu một căn biệt thự lớn, sau khi Hoàng mẫu trò chuyện xong trên WeChat với cô con gái quý giá của mình, càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, bà lập tức gọi điện thoại cho chồng.

Điện thoại vừa kết nối, Hoàng mẫu liền tung ra một tràn sát khí, “Ông còn chơi mạt chược sao? Mau trở về đi, con gái bảo bối của ông đã bị nam nhân bắt đi rồi kìa!"



Tại một nhà hàng hải sản nào đó.

Sau khi Hoàng Linh Vi và Giang Phong tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống, họ trực tiếp hỏi người phục vụ: "Xin chào, hôm nay có cua huỳnh đế sống không?"

Nữ phục vụ cười tít cả mặt, nói: "Có, vừa may chỉ còn có một con nặng tám cân thôi, quý khách có muốn lấy không?"

Ánh mắt Hoàng Linh Vi sáng lên, "Có thể đưa chúng tôi đi xem một chút được không?"

Nữ phục vụ gật đầu nói: "Đương nhiên, hai vị khách, mời đi theo tôi!"

Chẳng mấy chốc, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đã nhìn thấy con cua huỳnh đế khổng lồ, thấy nó vẫn còn sống và đang quẫy đạp, Hoàng Linh Vi hài lòng gật đầu và nói: "Chúng tôi muốn lấy con này!"

Nữ nhân viên phục vụ cười và hỏi: "Được, xin hỏi quý khách muốn ăn như thế nào?"

Hoàng Linh Vi nhìn Giang Phong và nói: "Anh muốn ăn hương vị như thế nào?”

Giang Phong lắc đầu nói: "Món này anh còn chưa ăn qua, không biết thế nào mới ngon, em cứ quyết định đi!"

Hoàng Linh Vi nói: "Vậy thì hấp đi, hương vị nguyên bản!"

Nữ nhân viên phục vụ gật đầu nói: "Được, tôi nhớ rồi, hai người có cần gọi món gì nữa không?"

Hoàng Linh Vi bàn bạc với Giang Phong một lúc, sau đó gọi một món bạch tuộc kho tộ, một món bún sò điệp hấp, một món canh ốc cải xanh, ba món một canh, đủ cho hai người rồi!

Sau khi trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống, Giang Phong có chút chờ mong nói: "Anh nghe danh cua Huỳnh đế này đã lâu, nhưng chưa có cơ hội thử qua, lần này nhờ phúc của tiểu phú bà là em đây, cuối cùng cũng có thể thưởng thức rồi!”

Hoàng Linh Vi liếc hắn một cái và nói: “Tiểu phú bà gì chứ, tốc độ kiếm tiền của em đâu có nhanh bằng anh, năm ngoái em thấy cửa hàng kinh doanh cũng rất tốt, vậy mà cũng chỉ kiếm được chưa tới 300.000 nhân dân tệ, sao em có thể so sánh với ông mai lớn như anh!”

Cố Diệp Phi

Giang Phong cười nói: “Chẳng phải em nói em đã xem cửa hàng mấy năm rồi sao, hơn nữa hàng năm nhận được tiền lì xì, tổng hẳn là không nhỏ a, nói em là tiểu phú bà cũng không khoa trương chút nào!"

Hoàng Linh Vi bĩu môi và nói: "Em dựa vào cha mẹ em, chứ không phải là do khả năng của em."

Giang Phong bắt đầu tháo rời dụng cụ ăn, "Không nên nói như vậy, đầu thai cũng là một công việc cần kỹ thuật, có sự giúp đỡ của cha mẹ em là một điều tuyệt vời, điểm xuất phát của em là điểm cuối mà người khác phấn đấu cả đời cũng không thể đạt được, điều đó chẳng phải rất tuyệt sao!”

Hoàng Linh Vi nói: “So với những người bình thường đương nhiên là tốt hơn, nhưng so với những người tự phấn đấu đi lên như anh thì có một khoảng cách không hề nhỏ!"

Giang Phong lấy dụng cụ ăn đã tháo rời và bắt đầu rửa dụng cụ ăn bằng trà nóng trên bàn, “So như vậy làm gì chứ, tính cách của em không phải cô gái mạnh mẽ, dù cho dựa vào cha mẹ hay là dựa vào chính mình, có thể khiến bản thân sống thật tốt là được rồi!”

Hoàng Linh Vi mỉm cười, bỏ qua chủ đề này và hỏi: "Lần này đến đây để uống rượu cưới của anh họ anh, anh có định ở lại Thâm Quyến vài ngày không?"

Giang Phong đặt một bộ bát đĩa đã rửa sạch trước mặt cô, “Có lẽ sẽ không về sớm như vậy, bà nội, cha mẹ, anh chị em của anh đều là lần đầu tiên đến thành phố Thâm Quyến, nên anh chuẩn bị đưa họ đi tham quan thỏa thích một thời gian mới về.”

Hoàng Linh Vi gật đầu và nói: "Thật hiếm khi người lớn đến đây một lần, vì vậy nên đưa họ đi chơi cho đã.”

Giang Phong cười và nói: “Anh không biết nhiều về thành phố Thâm Quyến, em là người gốc Thâm Quyến, em phải giới thiệu cho anh đó!"

Hoàng Linh Vi nói: "Anh cũng biết tình hình ở thành phố Thâm Quyến chúng em đó, ban đầu nó chỉ là một làng chài nhỏ mà thôi, không có nhiều cảnh quan thiên nhiên đáng ca ngợi, những nơi khá nổi tiếng toàn là cảnh quan nhân tạo. Vì vậy, các hướng dẫn du lịch đã tổng hợp trên Internet tương đối đáng tin cậy, anh có thể chọn lọc theo sở thích của riêng mình và gia đình, nó cũng gần đủ đó!”

Giang Phong ậm ừ nói: "Em nói như vậy thì trong lòng anh đã hiểu rồi!"

Hai người trò chuyện rôm rả, người phục vụ bắt đầu lần lượt bưng các món ăn lên.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 237: Anh Tin Em Mới Lạ, Cô Gái Xinh Đẹp Xấu Tính Này!



Trong nhà hàng hải sản nào đó.

Giang Phong và Hoàng Linh Vi đang thưởng thức món cua huỳnh đế thượng hạng, gạch cua vàng óng ánh khiến người ta phải ch** n**c miếng, thịt cua săn chắc, bóng bẩy, khi cho vào trong miệng không hề cảm nhận được vị tanh, thay vào đó là vị ngọt từ hải sản tươi khiến người ta phải thèm thuồng.

Hoàng Linh Vi đã ăn cua huỳnh đế nhiều lần, hầu như món gì cũng từng thử qua, vì vậy món cua huỳnh đế hấp thơm ngon này không khiến cô ngạc nhiên.

Nhưng đối với Giang Phong, đây quả thực là cao lương mỹ vị.

Giang Phong vừa ăn vừa khen ngợi: “Không hổ là hải sản cực phẩm đến từ biển sâu, mùi vị này thật sự tuyệt vời.”

Hoàng Linh Vi cười nói: “Tiền nào của nấy. Người giàu không phải kẻ ngốc, cua huỳnh đế đắt đỏ là có lý do của nó.”

Giang Phong gật đầu tán thành, sau đó thở dài nói: “Giàu có thật tốt! Muốn ăn gì thì ăn cái đó, muốn gì thì mua đó, muốn đi đâu chơi thì đi đó chơi. Còn người nghèo thì suốt ngày đau đầu vì mấy chuyện như: tiền sinh hoạt, tiền học phí cho con, sính lễ cưới dâu.

Cố Diệp Phi

Người giàu có vừa sinh ra đã có phước đức không hưởng hết, còn người nghèo vừa sinh ra đã có đủ loại khổ cực phải gánh.

Đúng là số phận khác biệt mà!

Hoàng Linh Vi nói: “Con người không thể chọn được xuất thân của mình. Xuất thân tốt tất nhiên là một lợi thế, nhưng nó giống như chơi bài vậy, trong tay cầm những quân bài tốt nhưng cuối cùng có thể thắng hay không lại phụ thuộc vào người đánh bài. Nếu một người đánh bài giỏi nắm trong tay những quân bài tốt, không cần nói cũng biết họ đều là kẻ chiến thắng. Nhưng nếu một người đánh bài dở tệ nắm trong tay những quân bài tốt, chưa chắc người đó là kẻ chiến thắng.”

Giang Phong cười nói: “Rất có lý, ví dụ như Tống Thanh Thư trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, mấy ai trong giang hồ có thể so bì với xuất thân của hắn chứ? Kết cục lại khiến người khác phải thở dài ngao ngán.

Lại lấy Vi Tiểu Bảo trong “Lộc Đỉnh Ký” làm ví dụ, có thể nói hắn ta là nam chính có xuất thân tệ nhất trong phim. Không biết ba mình là ai, mẹ chỉ là một ả kỹ nữ, lớn lên ở thanh lâu, một kẻ sâu mọt dưới đáy xã hội lại có thể trở mình thành Vi Tước gia nổi danh khắp nơi, khiến người ta phải cúi đầu khâm phục.”

Hoàng Linh Vi húp một ngụm canh rồi nói: “Cho nên nói, đừng nên oán trách số phận không tốt, trong cuộc sống mỗi người ít nhiều sẽ gặp một vài cơ hội, chỉ là có người biết nắm bắt nó còn có người lại để nó vụt đi mà thôi.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, mấy món khác đều còn thừa lại chút ít, chỉ có con cua huỳnh đế nặng bốn kí là được hai người ăn sạch sành sanh. Người ăn nhiều nhất đương nhiên là Giang Phong, vì không lãng phí thức ăn nên hắn ăn no căng bụng, no đến mức không đi nổi luôn.

Giang Phong ngồi tựa vào ghế, nói: “Lâu rồi chưa ăn no đến như vậy.”

Hoàng Linh Vi bụm miệng cười: “Ăn nó là được rồi, ai mượn anh liều mạng ăn hết như vậy?”

Giang Phong xoa bụng nói: “Cái này cũng không nhiều lắm, gói mang về thì không hay lắm, nên cứ ăn hết là tiện nhất.”

“Có cần em đi dạo với anh cho tiêu bớt không?”

“Cũng được, vậy chúng ta cùng đi dạo.”

Thế là hai người thanh toán rồi rời đi. Người thanh toán là Hoàng Linh Vi, Giang Phong biết mấy ngàn tệ này chả là gì so với cô ấy hết, cho nên hắn không giành phần thanh toán.

Sau khi rời khỏi nhà hàng hải sản, Giang Phong cùng Hoàng Linh Vi cùng nhau đi dạo trên phố.

Hoàng Linh Vi mặc chiếc áo khoác ngắn form rộng màu nâu, bên trong là áo len cao cổ phối cùng quần jean bó sát, trên cổ quấn khăn, chân đi bốt cổ ngắn.trông cô ấy rất mảnh khảnh, thanh lịch.

Đây là lần đầu tiên hai người đi cạnh nhau, trong lòng Giang Phong có chút phấn khích. Lúc hai ba phút đầu, hắn vẫn rất thành thật, đi hơn hai ba phút, hắn bèn cố ý vung tay để chạm vào tay trái của Hoàng Linh Vi.

Một lần, hai lần rồi ba lần…

Hoàng Linh Vi không nhìn hắn, cũng không né tránh, Giang Phong thầm hiểu ý.

Thế là lần kế tiếp đụng vào tay đối phương, Giang Phong bèn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy.

Tay Hoàng Linh Vi khẽ run một lát, nhưng cô ấy không vung tay ra mà để Giang Phong tuỳ ý nắm.

Lúc này, nhịp tim của hai người bỗng tăng nhanh.

Quan hệ giữa hai người sớm đã đạt đến giới hạn, lúc này, Giang Phong chủ động nắm tay cô ấy cũng đồng nghĩa với việc lặng lẽ phá tan lớp ngăn cách mỏng manh như tờ giấy kia, trong thoáng chốc khiến khoảng cách hai người xích lại gần nhau hơn.

Hai người không nói chuyện, cứ nắm tay đi thẳng về phía trước.

Bất giác, ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

Đi dạo tầm hơn mười phút, lúc tới dưới một gốc cây cổ thụ, Giang Phong bèn dừng chân, hắn nhìn sang Hoàng Linh Vi với gò má đang ửng hồng, khẽ nói: “Vi Vi, làm bạn gái anh nhé?”

Hoàng Linh Vi nhìn Giang Phong, cô ngượng ngùng nói “ừm”.

Giang Phong vui mừng khôn xiết, dang tay ôm chầm lấy Hoàng Linh Vi.

Hoàng Linh Vi giật mình, có chút hoảng loạn nói khẽ bên tai hắn: “Anh làm gì vậy? Phía trước có người đang nhìn kìa.”

Giang Phong biết cô ấy hay xấu hổ nên cũng không làm khó cô ấy, hắn buông ra rồi nói: “Anh hơi kích động, xin lỗi em nhé!”

Hoàng Linh Vi bối rối nói: “Không sao, do em không quen bị người khác nhìn thôi.”

Giang Phong cười nói: “Nếu không ai nhìn thì anh có thể ôm thoả thích đúng không?”

Hoàng Linh Vi nũng nịu nói: “Anh đáng ghét quá đi!”

Giang Phong nghe xong thì tim như tan chảy, cô gái xinh đẹp như này mà làm nũng ắt hẳn khiến bao cánh đàn ông phải bủn rủn tay chân.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 238: Anh Tin Em Mới Lạ, Cô Gái Xinh Đẹp Xấu Tính Này! (2)



Mười phút sau.

Hai người nắm tay nhau đi về.

Giang Phong nói: “Vi Vi à, hay là chiều nay đi với anh tới nhà anh họ anh uống rượu mừng nhé?”

Hoàng Linh Vi lắc đầu: “Em không đi, họ hàng nhà anh đều ở đó, em đi thì ngại lắm.”

Giang Phong cười nói: “Bây giờ em là bạn gái anh, có gì mà ngại chứ.”

Hoàng Linh Vi nũng nịu nói: “Ai da, anh cho em chút thời gian đi, người ta chưa chuẩn bị tâm lý gì hết, cứ như vậy đi gặp ba mẹ anh thì không hay đâu.”

Giang Phong gật đầu nói: “Ừm, do anh quá vội rồi. Vậy qua vài ngày nữa lại tính tiếp, dù sao chúng ta cũng chưa vội quay về.”

Hoàng Linh Vi: “…”

Chẳng mấy chốc, hai người đã quay lại nhà hàng hải sản.

Sau khi lên xe, Giang Phong hỏi: “Vi Vi, bây giờ em có về mở cửa hàng không?”

Hoàng Linh Vi lắc đầu: “Hôm nay không mở cửa, dù sao cũng không buôn bán gì.”

Giang Phong nói: “Hay là em ra ngoài với anh, tìm khách sạn nào đó ở. Đợi anh uống xong chén rượu mừng bên nhà anh họ rồi đến tìm em, ngày mai chúng ta đi chơi được không?”

Hoàng Linh Vi nhìn hắn rồi nói: “Đồng chí Giang à, anh đang nghĩ gì thế? Nếu hôm nay em không về nhà thì có lẽ ba mẹ em sẽ gọi điện tới tấp luôn đó.”

Giang Phong chớp mắt nói: “Ba mẹ vợ của anh quản em nghiêm vậy sao?”

Hoàng Linh Vi sặc một cái, nói: “Đồng chí Giang, chú ý lời nói của anh nào. Từ nhỏ ba mẹ đã quản em khá nghiêm rồi, dù sao cũng là con gái, họ sợ em bị tên đàn ông nào đó bắt đi mất.”

Giang Phong nói: “Nhưng em vẫn phải kết hôn mà.”

Hoàng Linh Vi nói: “Ý ba mẹ em là nếu em có bạn trai thì phải báo với họ đầu tiên, sau khi họ xem xét xong thì mới được tiếp tục yêu đương.”

Giang Phong hỏi: “Vậy phải có những điều kiện như nào mới thông qua xét duyệt của ba mẹ em?”

Hoàng Linh Vi lắc đầu nói: “Chuyện này em cũng không biết.”

Giang Phong: “…”

Hoàng Linh Vi cười nói: “Tuy anh đã rất ưu tú rồi nhưng muốn qua ải của ba mẹ em thì vẫn phải nỗ lực nhiều lắm.”

Giang Phong vờ lo lắng nói: “Em nói vậy làm anh áp lực quá!”

Trên thực tế, trong lòng hắn không hề lo lắng tí nào. Với điểm xứng đôi gần đạt tối đa giữa hắn và Hoàng Linh Vi, chỉ cần ba mẹ vợ gặp mặt hắn chắc chắn sẽ rất vừa ý, họ còn mong đẻ thêm một đứa con gái để gả cho hắn. Chuyện xuất hiện mấy tình tiết khốn nạn như chia cắt cặp tình nhân sao mà xảy ra được chứ?

Hoàng Linh Vi bụm miệng cười: “Dù sao anh cũng cố lên nhé, em là nhìn trúng anh rồi đó.”

Giang Phong chớp mắt: “Sao anh có cảm giác em đang cười trên nỗi khổ của anh thế?”

“Có đâu, người ta đang lo lắng cho anh mà.”

“Anh tin em mới lạ, cô gái xinh đẹp xấu tính này!”

Hai người mắng yêu một hồi, sau đó Giang Phong mới khởi động xe đưa Hoàng Linh Vi về nhà.

Nửa tiếng sau.

Chiếc xe dừng phía ngoài một tiểu khu nào đó.

Hoàng Linh Vi vuốt lại mái tóc, cô nhìn Giang Phong nói: “Vậy em về nhà đây, anh lái xe cẩn thận nhé.”

Giang Phong không nói gì, hắn chỉ chỉ vào má của mình.

Hoàng Linh Vi nhìn ra ngoài xe thấy không có ai bèn nhanh chóng hôn vào má Giang Phong, má ửng đỏ, cô nói: “Đi nhé, tạm biệt.” rồi vội xuống xe.

Giang Phong hôn gió tỏ vẻ hài lòng, sau đó dưới sự thúc giục của cô ấy mới chịu lái xe rời đi.

Nhìn Giang Phong đã đi xe, Hoàng Linh Vi mới sờ gương mặt nóng bừng của mình rồi chậm rãi đi vào trong nhà.

Biệt thự cao cấp.

Lúc Hoàng Linh Vi mở cửa bước vào, Hoàng phụ và Hoàng mẫu đều hướng ánh mắt nhìn cô.

Hoàng phụ là người đàn ông trung niên đẹp trai, buổi trưa ông ấy đang đánh mạt chược với đám bạn cũ thì vợ ông ấy gọi điện đến. Bà ấy nói con gái cưng của ông ấy bị bạn trai dẫn đi rồi, bản thân là một người cuồng con gái nên khi nghe tin ông như muốn phát điên ngay tại chỗ.

Ông không đánh mạt chược nữa, vội vàng quay về nhà.

Cố Diệp Phi

Sau đó xem đi xem lại những dòng tin nhắn mà con gái cưng gửi cho vợ vào buổi trưa. Phân tích từng dòng xem khả năng con gái có bạn trai là bao nhiêu phần trăm.

Cuối cùng đưa ra kết luận, con gái cưng của ông ấy vẫn chưa có bạn trai, nhưng có lẽ con bé cũng có hảo cảm với cậu bạn nam kia. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì con gái cưng của ông ấy cũng bị bạn trai dẫn đi mất.

Lúc này Hoàng phụ đứng ngồi không yên, nóng lòng muốn gọi điện kêu con gái quay về.

Đương nhiên ông cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi, nếu ông thực sự làm vậy thì con gái cưng sẽ phớt lờ ông một khoảng thời gian khá lâu. Đây là chuyện mà ông không thể chịu đựng được.

Thề nên Hoàng phụ chỉ có thể lo lắng ngồi đợi ở nhà, đã lâu lắm rồi ông ấy mới lo lắng như vậy.

Thấp thỏm ngồi đợi, cuối cùng con gái cưng cũng về đến nhà.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 239: Con Phải Đồng Ý Với Mẹ, Không Được Về Nhà Với Cậu Ta, Cũng Không Được Đi Khách Sạn Với Cậu Ta.



Lúc Hoàng Linh Vi quay về, cô biết mình không thể nào tránh khỏi những câu hỏi của ba mẹ. Dù sao đây cũng là lần đầu cô ra ngoài ăn cơm với một bạn nam, với tính cách của mẹ, bà ấy chắc chắn sẽ hỏi han cô đủ điều.

Nhưng cô không ngờ đến cả ba cũng đã sớm ngồi đợi cô quay về, xem ra mẹ đã báo tin cho ba biết rồi.

Sau khi thay giày bước vào nhà, Hoàng Linh Vi dù biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Ba ơi, không phải ba hẹn bạn đi đánh mạt chược sao? Sao ba lại về sớm thế?”

“Bạn của ba phút chót lại có chuyện gấp nên phải rã cuộc sớm.”

Hoàng phụ tìm đại một lý do, sau đó cẩn thận hỏi: “Vi Vi à, ba nghe mẹ con nói trưa nay con ra ngoài ăn cơm với một bạn nam đúng không?”

Hoàng Linh Vi ngồi xuống cái ghế sô pha mềm mại bằng da thật, cô gật đầu nói: “Dạ đúng, một người bạn xa tới chơi nên con mời anh ấy ăn bữa cơm.”

Hoàng phụ nghe xong thì tròn mắt nói: “Một tên đàn ông ăn cơm với con mà còn để con phải mời sao?”

Hoàng Linh Vi cười nói: “Ba tư tưởng lạc hậu quá đi, lẽ nào có quy định đàn ông đi ăn với phụ nữ thì đàn ông phải mời sao?”

Hoàng phụ không nhịn được, ông nói tiếp: “Đúng là không có quy định này, nhưng thân là đàn ông, bản thân đi ăn với một cô gái xinh đẹp thì nên chủ động trả tiền chứ?”

Hoàng phụ vẻ mặt không tự nhiên, ông nói thêm: “Trừ phi mối quan hệ giữa hai con rất thân thiết nên mới không để ý chuyện mời cơm này. Vi Vi, con nói thật với ba đi, có phải con có bạn trai rồi không?”

Tuy ba mẹ Hoàng Linh Vi quản cô khá nghiêm, nhưng từ nhỏ đến lớn dù gặp chuyện gì cũng ngồi xuống nói chuyện với cô. Dù cô làm sai cũng không chỉ trích, trách mắng cô.

Nên dù cô đã lớn đến từng này nhưng lại chưa từng gạt ba mẹ mình chuyện gì.

Bây giờ nghe ba mẹ hỏi mình, Hoàng Linh Vi thành thật thừa nhận: “Trước khi ăn cơm quả thật chỉ là mối quan hệ bạn bè khá tốt, nhưng sau khi ăn cơm thì anh ấy đã tỏ tình với con, con cũng đồng ý làm bạn gái anh ấy.”

Hoàng phụ, Hoàng mẫu nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt đối phương. Tiến triển này còn tệ hơn so với dự liệu của bọn họ, giữa hai đứa nó đã chính thức là người yêu với nhau rồi.

Hoàng mẫu không nhịn được, bà nói: “Vi Vi, sao con chưa bàn bạc với ba mẹ mà đã ra quyết định lớn như vậy rồi?”

Hoàng Linh Vi chớp mắt nói: “Mẹ à, người ta đột ngột tỏ tình, còn đợi con trả lời. Sao con có thể kêu anh ấy tạm ngưng một lát để con gọi điện hỏi ba mẹ được chứ?”

Hoàng phụ ho khụ khụ vài tiếng rồi nói: “Vi Vi, ý mẹ con là lúc bạn nam kia bắt đầu theo đuổi con thì phải nói với ba mẹ để ba mẹ chuẩn bị tâm lý chứ.”

Hoàng Linh Vi ngây thơ nói: “Nhưng anh ấy không có theo đuổi con.”

“Con nói gì? Cậu ta không theo đuổi con?” Hoàng phụ ngạc nhiên.

Hoàng mẫu nghe như sét đánh ngang tai: “Vi Vi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Hoàng Linh Vi thắc mắc nhìn ba mẹ mình: “Chuyện này rất bình thường mà. Tuy anh ấy không công khai theo đuổi con nhưng bình thường vẫn trò chuyện rất ăn ý với con. Hẹn hò là chuyện sớm muộn thôi ạ.”

Cố Diệp Phi

Hoàng phụ lòng đầy xót xa, con gái được ông cưng chiều từ bé đến lớn nay sắp rời xa ông rồi. Đây có lẽ là cảm giác mà bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào trên đời đều có.

Hoàng mẫu hỏi: “Cậu bạn trai này của con là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Ba mẹ làm nghề gì?”

Hoàng Linh Vi đáp: “Anh ấy là người Quảng Tây, lớn hơn con một tuổi. Còn gia đình anh ấy làm nghề gì thì con xin tạm giữ bí mật, sau này sẽ nói cho ba mẹ biết.”

Hoàng mẫu nghe xong thì nghiêm túc nói: “Vi Vi, mẹ nói con nghe này, tuy nhà chúng ta không quá giàu có nhưng gia cảnh cũng xem như không tệ. mẹ không mong con kiếm một người bạn trai môn đăng hộ đối, chỉ mong con đừng kiếm một người nghèo khó làm bạn trai, như vậy mẹ sẽ không đồng ý đâu.”

Hoàng phụ gật đầu nói: “Mẹ con nói đúng đấy. Vi Vi, con đừng kiếm một người ham tiền, biếng làm làm bạn trai.”

Hoàng Linh Vi cười nói: “Ba mẹ à, có phải chuyện con mời cơm khiến ba mẹ hiểu lầm không? Tuy gia cảnh bạn trai con không tốt lắm nhưng bản thân anh ấy lại là người rất có năng lực. Năm ngoái tốt nghiệp liền quay về quê lập nghiệp, hiện tại sở hữu một chiếc xe Volvo XS90 cao cấp. Có lẽ ba mẹ hiểu thứ này đại diện cho cái gì đúng không?”

Hoàng phụ và Hoàng mẫu lại nhìn nhau, họ nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt đối phương.

Hoàng mẫu lo lắng nói: “Vi Vi, con có thể nói cho ba mẹ biết cậu bạn trai này làm nghề gì không? Ba mẹ cũng không có ý gì khác đâu, chỉ sợ con bị lừa thôi. Suy đoán theo những gì con nói nãy giờ, cậu bạn trai này chỉ mới tốt nghiệp năm ngoái đã có thể từ hai bàn tay trắng kiếm được hơn triệu tệ. Năng lực kiếm tiền này thực sự hơi khó tin.”

Hoàng phụ cũng lo lắng chuyện này. Một người trẻ tuổi mới tốt nghiệp năm ngoái, tay trắng lập nghiệp mới nửa năm đã kiếm hơn triệu tệ. Cho dù ở thời đại nào thì chuyện này cũng vô cùng khó khăn.

Hoàng Linh Vi cười thích thú nói: “Ba mẹ yên tâm đi, không có chuyện con bị lừa đâu. Con tận mắt chứng kiến anh ấy từng bước xây dựng sự nghiệp mà. Còn chuyện anh ấy làm nghề gì thì sau này con sẽ nói cho ba mẹ biết.”

Lúc này Hoàng phụ Hoàng mẫu mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe con gái cưng nói như vậy, có lẽ con bé đã chứng kiến toàn bộ quá trình đi đến thành công trong sự nghiệp của bạn trai mình.

Sau đó hai vợ chồng lại thăm dò tình hình của đối phương, tiếc là con gái không chịu tiết lộ thêm thông tin. Chỉ nói đợi thời cơ chín muồi sẽ nói cho họ biết.
 
Back
Top Bottom