Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 210: Tôi Dành Ba Năm Đẹp Nhất Của Cuộc Đời Ở Bên Cạnh Anh, Anh Nên Thỏa Mãn Đi! (2)



Anh biết rõ nếu cứ như thế thì vẫn sẽ mãi nghèo, nhưng mà anh lại hoàn toàn không còn biện pháp nào khác.

Hút một cây lại một cay, cho tới khi hút hết nửa gói thuốc lá, Tào Đại Ưng vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết tình hình khó khăn hiện tại của mình.

Chẳng lẽ thật sự phải đi làm Ngưu Lang ư?

Năm nay Tào Đại Ưng 27 tuổi, là một người hiện đại, anh đương nhiên biết ngành nghề Ngưu Lang này, với tiền vốn của anh, muốn trở thành một Ngưu Lang là chuyện rất đơn giản.

Có điều, nghề Ngưu Lang tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng mà lại rất tổn hại cơ thể, với lại nếu làm thì anh vẫn chưa thể được lựa chọn khách hàng, nghĩ tới việc gặp phải một vị khách vừa mập, vừa lùn, vừa xấu, chẳng phải là tự đi chịu tội sao!

Huống hồ, cái nghề đó còn là phạm pháp!

Thay vì đi làm Ngưu Lang, chẳng bằng đi kiếm mấy người phụ nữ giàu có để được bao nuôi!

Đương nhiên, nói đi thì phải nói lại, dù cho anh có muốn để cho mấy người phụ nữ giàu có bao nuôi, thì cũng chẳng tìm được.

Gói t.h.u.ố.c lá ở trong tay Tào Đại Ưng bị bóp chặt lại, ném vào thùng rác.

Anh thở dài, nói:

"Rốt cuộc phải sống trong tình cảnh khốn khổ này tới khi nào đây?"

Lúc này, một giọng nói vang lên ở ngoài cửa:

"Người anh em, chỗ tôi có một con đường có thể thay đổi vận mệnh, không biết anh có cần trợ giúp không?"

Tào Đại Ưng nghe thấy giọng nói vang lên liền nhìn sang, anh chỉ thấy một cậu trai trẻ đẹp trai xa lạ đang đứng ở ngoài cửa, hắn mỉm cười nhìn anh.

"Chú là?"

Cậu trai trẻ đẹp trai kia tự giới thiệu bản thân:

"Tôi tên là Giang Phong, là người của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc."

"Văn phòng môi giới hôn nhân? Chú là bà mối?"

Tào Đại Ưng kinh ngạc, hỏi.

Giang Phong gật đầu, cười, nói:

"Đúng thế, tôi là bà mối - người chuyên giúp mọi người đáp cầu dắt mối."

Tào Đại Ưng cau mày, nói:

"Chú vừa nói rằng chỗ của chú có con đường thay đổi vận mệnh, chẳng lẽ là chú định làm mai mối cho tôi?"

"Không sai, tôi đúng là định như thế."

Giang Phong nói:

"Nói thật với anh, hiện tại tôi đang giúp mấy người phụ nữ giàu có tìm bạn đời trăm năm, nếu như người anh em đây cảm thấy hứng thú, tôi có thể giới thiệu cho anh một người, như thế chẳng phải là anh đã có thể thay đổi vận mệnh rồi sao?"

Tào Đại Ưng nghe xong không khỏi mở to mắt, nói:

"Bà mối Giang, chú không nói đùa đấy chứ?"

Giang Phong lắc đầu, nói:

"Không đùa, tôi thật sự đang tìm bạn đời trăm năm cho những người phụ nữ giàu có, mà anh chính là một trong những ứng cử viên tôi nhìn trúng. Nếu như anh bằng lòng, thì chúng ta có thể nói kỹ hơn về việc này!"

Tào Đại Ưng cảm thấy có hơi không chân thật.

Dù sao thì mấy người phụ nữ kia cũng cách anh rất xa, nhưng dù việc này là thật hay giả, thì nó cũng là cơ hội có thể giúp anh thay đổi vận mệnh. Sau khi lấy lại tinh thần, anh đứng lên, nói:

"Bà mối Giang, mời chú vào, chỗ của tôi có hơi đơn sơ, hy vọng chú không trách."

Giang Phong cười, đi vào trong căn phòng trọ xưa cũ.

Tào Đại Ưng lấy ra một cái ghế cho Giang Phong, sau khi thấy hắn ngồi xuống, anh mới tò mò hỏi:

"Bà mối Giang, sao anh biết được chỗ của tôi, với lại tại sao tôi lại trở thành một trong những người được lựa chọn?"

"Tôi mở văn phòng môi giới hôn nhân, đương nhiên là sẽ có đường dây thông tin của mình."

Nói tới đây, Giang Phong nói thẳng:

"Còn về việc tại sao anh nằm trong danh sách những người được chọn, do anh phù hợp với yêu cầu của nhóm người kia."

Tào Đại Ưng không hiểu:

"Bà mối Giang, chú có phải là tìm lộn người rồi không, tôi chỉ là một người làm công bình thường mà thôi, còn gánh trên vai trọng trách không nhỏ, lớn lên cũng không đủ đẹp, trình độ văn hóa cũng chỉ là tốt nghiệp một trường đại học bình thường, tại sao lại phù hợp với yêu cầu của mấy người phụ nữ giàu có?"

Giang Phong cười, giải thích:

"Đầu tiên là anh hiếu thảo với cha mẹ. Từ lúc đi làm tới bây giờ, anh vẫn luôn là người gánh vác chi phí thuốc men của cha anh, suốt bốn năm qua, số tiền này chưa hề đứt đoạn.

Tiếp theo là tính cách của anh rất hiền lành, là người có trách nhiệm với công việc, là một người tốt luôn thích giúp người, bề ngoài cũng hàm hậu..."

Cố Diệp Phi

Tào Đại Ưng nghe xong liền rất vui mừng, ngay cả anh cũng chẳng biết bản thân mình thực sự có nhiều ưu điểm tới như thế?

"Điều quan trọng nhất chính là tiền vốn của một người đàn ông của anh rất tốt, đây mới là thứ mà mấy người phụ nữ giàu có đó thích nhất."

Tào Đại Ưng nghe xong, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt:

"Bà mối Giang, chú... chú còn biết cả chuyện này nữa hả?"

Giang Phong vô cùng bình tĩnh, cười, nói:

"Quên nói với anh một chuyện, bên cạnh việc là một bà mối, tôi còn am hiểu tướng học, từ vẻ bề ngoài của anh, tôi có thể thấy được việc đó."

Tào Đại Ưng nghe xong liền choáng váng:

"Xem tướng mạo còn có thể thấy được thứ đó nữa hả?"

Giang Phong cười, nói:

"Đây đã là gì, sau khi đạt tới trình độ xem tướng nhất định, còn có thể từ tướng mạo nhìn ra được kiếp trước và kiếp này, trình độ hiện tại của tôi chỉ là chút da lông mà thôi."

Tào Đại Ưng nhịn không được khen hắn:

"Như thế cũng đã rất lợi hại rồi!"

Giang Phong cười khẽ:

"Tôi làm mai mối không giống với những người khác, dùng số liệu để xứng đôi, tôi sẽ dựa vào tướng mạo của hai người để tính toán, nhìn xem hai người có tướng phu thê hay không. Sau khi tính toán xong, anh rất xứng đôi với một người trong số những người phụ nữ kia, hai người có tướng phu thê vô cùng rõ ràng, một khi kết thành vợ chồng, có tới tám, chín phần là sẽ hạnh phúc."

Tào Đại Ưng nghe xong không nhịn được mà trợn mắt hốc mồm.

Mặc dù anh không quá tin vào tướng học, nhưng mà dựa vào việc khi nãy mà đối phương lộ ra, đúng thực là làm anh phải lau mắt mà nhìn, dù sao thì đối phương có thể từ xem tướng nhìn ra được anh có tiền vốn hùng hậu, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ thấy được thầy tướng này không bình thường rồi.

Còn về việc có phải là đối phương nghe được chuyện này ở đâu đó, sau đó lấy ra để lừa anh hay không, thì Tào Đại Ưng cảm thấy không thể nào. Thứ nhất là do người biết được chuyện đời tư của anh không nhiều. Thứ hai là anh chỉ là một kẻ nghèo với hai bàn tay trắng, không đáng để người ta phải tốn công, tốn sức để lừa đảo.

"Giang đại sư, chú có thể nói cho tôi nghe một chút về người phụ nữ có tướng phu thê với tôi được không?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đương nhiên là được, năm nay cô ấy 40 tuổi, trên danh nghĩa thì có một công ty lắp đặt thiết bị, tài sản chắc là có cỡ mấy chục triệu, dáng người cũng tạm được, bởi vì được chăm sóc rất kỹ, cho nên nhìn qua cũng chỉ cho rằng mới hơn 30 tuổi mà thôi.

Cô ấy đã từng ly dị, có một người con trai, nhưng người đó lựa chọn đi theo chồng cũ của cô ấy.

Nếu như anh đồng ý, thì tôi có thể sắp xếp cho hai người ra mắt, một khi hai người vừa ý nhau, thì sau khi kết hôn, cô ấy hứa rằng mỗi tháng sẽ cho anh ít nhất là 300.000 tệ để tiêu vặt.

Người anh em, cơ hội đổi đời tới rồi, có nắm bắt được hay không là tùy thuộc vào anh đó!"

Nếu như hắn nói lời này trong lúc Tào Đại Ưng vẫn còn đang đi học, anh chắc chắn sẽ không do dự mà từ chối.

Ngay cả khi nói ra lời này trong mấy tiếng trước, khi bạn gái vẫn chưa rời đi, Tào Đại Ưng chắc chắn cũng sẽ không do dự mà từ chối.

Nhưng bây giờ bạn gái lại ghét bỏ anh nghèo, đi theo anh không thấy được hy vọng, cho nên mới rời đi!

Mà anh đã lăn lộn trong xã hội này mấy năm rồi, đã sớm nếm hết vị đắng, bây giờ cơ hội đổi đời bày ra trước mắt, anh hoàn toàn không hề do dự mà gật đầu, nói:

"Tôi bằng lòng ra mắt với cô ấy!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 211: Chị Dâu



5 giờ chiều.

Trương Dung Oánh đang phối đồ trong phòng ngủ, một lát nữa cô và người nhà của bạn trai có hẹn đi ăn cơm với nhau, cho nên cô đương nhiên là phải ăn mặc cho thật xinh đẹp rồi, phải lưu lại ấn tượng tốt với người nhà của anh ấy.

Hai ngày nay, nhiệt độ ở Ung Thành đột nhiên hạ xuống, từ hơn 20 độ hạ xuống còn khoảng 10 độ.

Đối với người phương bắc mà nói, thì thời tiết ở phương nam đúng thật là một ẩn số. Ba tháng trước, phương bắc đã là băng thiên tuyết địa, nhưng mà mẹ nó, phía đông nam vẫn còn mặc áo ngắn tay!

Thậm chí người ở khu phía đông nam còn gặp phải tình trạng mặc áo ngắn tay ở mùng một tết.

Cho nên khi mùa đông tới, lúc nào lạnh, lúc nào không lạnh, lạnh thì kéo dài bao lâu, ngay cả người phương nam cũng chẳng biết, đừng nói chi tới người phương bắc có 4 mùa rõ rệt.

Sau khi lựa chọn một hồi, cuối cùng Trương Dung Oánh vẫn lựa chọn cách phối đồ kinh điển của các cô gái trong mùa đông. Áo len vải dệt kim phối với một chiếc váy ngắn, kết hợp với một đôi vớ trắng dài qua đầu gối và một cái áo khoác dài qua gối.

Trang phục này của các cô gái vừa giữ ấm được, lại còn rất thời trang.

Sau khi phối đồ xong, Trương Dung Oánh xách túi đi ra khỏi phòng ngủ.

Trương mẫu thấy cô, nhịn không được mà hỏi:

"Oánh Oánh, có phải con đang quen bạn trai không?"

Khoảng thời gian này, con gái bà bắt đầu chú ý tới cách ăn mặc. Buổi tối nếu không đi làm cũng sẽ đi ra ngoài, lối sinh hoạt của cô thay đổi rất nhiều, Trương mẫu đã sớm chú ý tới việc này.

Nhưng mà bà vẫn luôn không hỏi.

Dù sao thì con gái cũng đã đi làm rồi, nếu như quen bạn trai thì bà cũng thấy vui cho nó.

Một thời gian trôi qua, Trương mẫu thấy thời cơ đã chín muồi rồi, cho nên nhịn không được mà hỏi.

"Mẹ, con còn nghĩ mẹ sẽ luôn kiềm chế không hỏi nữa đó!"

Trương Dung Oánh cười, sau đó gật đầu thừa nhận, nói:

"Đúng là con đang quen bạn trai!"

Trương mẫu nghe thấy thế liền sáng mắt lên:

"Thằng nhóc ấy bao nhiêu tuổi? Là người ở đâu? Làm việc gì?"

Trương Dung Oánh thấy mẹ hỏi liền ba câu như thế thì cười hì hì, nói:

"Mẹ, sắp tới giờ hẹn rồi, con phải đi ra ngoài ăn cơm đây, những câu hỏi đó đợi tới tối, sau khi con về, con sẽ từ từ trả lời cho mẹ!"

Trương mẫu bất đắc dĩ nói:

"Con nhóc này, trả lời có mấy câu mà thôi, tốn bao nhiêu thời gian được chứ? Chỉ biết nhử!"

Trương Dung Oánh vừa mở cửa, vừa cười, nói:

"Năm nay anh ấy 26 tuổi, cũng là người của huyện Bách Lương chúng ta. Những thứ khác thì sau khi trở về con sẽ từ từ nói cho mẹ nghe, cho nên hẹn gặp lại sau nha mẹ của con!"

Trương mẫu thấy con gái của mình đóng cửa rời đi, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho chồng mình.

Vừa nối máy, Trương mẫu lập tức không nhịn được, nói:

"Con gái của chúng ta quen bạn trai rồi đó, ông biết chưa?"

...

5 giờ 46 phút.

Ở quán ăn nào đó ở huyện Bách Lương, Giang Phong cuối cùng cũng gặp được chị dâu Trương Dung Oánh.

"Xin chào chị dâu!"

Giang Phong lập tức chào hỏi.

"Xin chào chị dâu!"

Giang Tuyết cũng lập tức lên tiếng chào.

Trương Dung Oanh tự nhiên phóng khoáng, chào lại bọn họ:

"Xin chào các em!"

Sau khi khách sáo với nhau vài câu, hai bên mới ngồi xuống.

Gọi món xong, Giang Phong cười, hỏi:

"Chị dâu, em nghe anh cả nói ông của chị là trưởng khoa khoa đông y, ba chị là phó trưởng khoa khoa nhi, tại sao chị lại chọn làm ở khoa phụ sản vậy?"

Trương Dung Oanh nháy mắt mấy cái:

"Tiểu Phong, em có ý kiến gì với khoa phụ sản hả?"

Giang Phong nói:

"Em nghe nói rằng bác sĩ mọi người có một câu như này: Khoa mắt vàng, khoa ngoại bạc, khoa phụ sản mệt gần chết, khoa tổng quát nhão nhẹt, khoa cấp cứu có c.h.ế.t cũng không đi.

Từ câu này có thể thấy rằng khoa phụ sản thật sự rất bận, làm trong đó cũng cực kỳ mệt."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Câu này cũng đúng, nhưng mà nghề bác sĩ này, đa phần đều rất bận rộn. Trước kia, khi lên đại học, chị chọn khoa này chủ yếu là do cảm thấy thú vị!"

Giang Tuyết nói tiếp:

"Thật ra khoa này rất tốt, sau này khi bản thân muốn sinh con, cái gì cũng biết, dù là đối với bản thân hay là với đứa con đều rất có lợi."

Mọi người tiếp tục trò chuyện về chủ đề khoa phụ sản, trò chuyện một lúc, chủ đề liền kéo lên trên người bác sĩ nam khoa phụ sản.

Giang Tuyết lại hỏi:

"Chị dâu, phòng của chị có bác sĩ nam không?"

Trương Dung Oánh trả lời:

"Có, có hai người!"

Giang Tuyết nói:

"Khoa phụ sản có bác sĩ nam thì có hơi xấu hổ, nghĩ tới lúc đi làm kiểm tra, có một người đàn ông xuất hiện, hình ảnh đó thật sự quá xấu hổ!"

Cố Diệp Phi

Trương Dung Oánh nói:

"Chuyện này cũng là chuyện không thể tránh khỏi, khoa phụ sản tụi chị có không ít ca giải phẫu cần thể lực. Về phương diện đó thì bác sĩ nữ không bằng bác sĩ nam, cho nên phần lớn khoa phụ sản ở các bệnh viện đều có bác sĩ nam."

Giang Phong nói:

"Nếu như là người xa lạ thì cũng không quá xấu hổ, nếu như là người quen vậy thì mới thực sự là xấu hổ. Em đoán là trong thực tế cũng chẳng có mấy người bằng lòng đi tìm bác sĩ nam phải không?"

Trương Dung Oánh gật đầu, nói:

"Đúng là như thế, trừ khi mạng người quan trọng, nếu không ở bệnh viện tụi chị đều sẽ tìm các bác sĩ và y tá khác để đỡ đẻ, không tìm bác sĩ nam.

Hai bác sĩ nam kia ở phòng tụi chị, khi người thân và bạn bè bọn họ muốn sinh con, đều đi tìm bọn họ để được tư vấn, nhưng mà chỉ dừng lại ở tư vấn mà thôi, tới lúc thật sự sinh con, người ta chắc chắn sẽ không tới bệnh viện tụi chị để sinh con, mà tới một bệnh viện khác để sinh.

Như thế sẽ tránh được việc xấu hổ!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 212: Chị Dâu (2)



Giang Phi nói tiếp:

"Anh thấy bác sĩ nam khoa phụ sản có muốn tìm đối tượng cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ. Oánh Oánh, hai người bác sĩ nam của phòng em đã có đối tượng chưa?"

"Không hổ là người làm bà mối, nói ba câu liền không rời được nghề nghiệp!"

Trường Dung Oánh cười:

"Nhưng mà anh nói đúng, hai người bọn họ đều vẫn độc thân, hay là để em nói chuyện với bọn họ, bảo bọn họ tới tìm anh, nhờ anh làm mai mối?"

Giang Phi nói:

"Được, vậy em giới thiệu cho bọn họ đi, với thực lực của văn phòng môi giới hôn nhân của tụi anh, chắc chắn sẽ không khiến bọn họ thất vọng."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Được, vậy thì để em về nói với bọn họ."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, phục vụ bưng lần lượt các món ăn lên.

Đi ăn cơm ở huyện Bách Lương thì không thể không gọi món thịt luộc, dù sao thì thịt luộc cũng là đặc sản của huyện Bách Lương.

Nhóm người Giang Phong gọi ngỗng luộc và gà luộc, măng, đậu hủ Sơn Thủy, rau và một bát canh dưa chua sá sùng.

Loại vật này sống ở trong biển, phân bố rộng rãi ở vịnh Bắc Bộ. Có thể đào được loài này quanh năm, đặc biệt là vào cuối thu. Ngư dân thường kết thành đoàn, đi xuống bãi để đào chúng về làm nguyên liệu nấu ăn. Mọi người lần theo những cái lỗ nhỏ mà sá sùng để lại trên bề mặt, dùng cái cuốc hình tam giác được đặc chế, đào lớp bùn bên ngoài ra, tìm kiếm bóng dáng của những con sá sùng màu xanh nhạt. Sau đó đào nhẹ ra là có thể tìm được bọn chúng.

Dù dùng nó để nấu cháo hay nấu canh, thì mùi vị đều cực kỳ tươi ngon, ngon tới mức không dừng lại được.

Canh dưa chua sá sùng là món canh mà người huyện Bách Lương khá yêu thích.

Giang Phong ngửi thấy mùi xì dầu đặc trưng của món luộc, nhịn không được mà nuốt nước miếng, sau khi mời chị dâu xong, hắn liền bắt đầu ăn.

Lúc ăn cơm, Giang Phong nói:

"Chị dâu, nhà tụi em định mời chị tới tham gia phong tục 'đốt lửa' trong ngày tết, không biết chị có tới tham dự được hay không?"

"Chuyện này..."

Trương Dung Oánh có chút do dự, nếu cô đồng ý đồng nghĩa với việc cô muốn gặp người lớn trong nhà bạn trai, tốc độ này đối với cô mà nói thì có hơi nhanh, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc đó!

Ý nghĩa của việc gặp anh chị em của bạn trai và ba mẹ của bạn trai hoàn toàn khác nhau.

Giang Phi nói:

"Oánh Oánh, nếu như có thể bớt ra được thời gian thì hãy cứ tới, anh sẽ phụ trách việc đưa đón!"

Giang Tuyết mở to mắt, nói:

"Chị dâu, đây cũng là nhà chị mà, chuyện lớn như 'đốt lửa' sao có thể vắng mặt chị được chứ!"

Trương Dung Oánh thấy ba anh em bọn họ thay phiên thuyết phục như thế, cuối cùng cũng đồng ý:

"Vậy được!"

...

Sau khi ăn xong, Giang Phi lái xe dẫn Trương Dung Oánh đi hóng mát, bọn họ đi dạo tới 11 giờ thì anh đưa cô về nhà.

Đến cổng nhà, Trương Dung Oánh hôn một cái lên mặt của Giang Phi, nói:

"Lái xe cẩn thận."

Giang Phi ôm chầm lấy cô, hôn cô một cái, sau đó mới thỏa mãn, nói:

"Được, em đi vào đi, anh nhìn em đi vào xong sẽ lái xe đi!"

Trương Dung Oánh ừ một tiếng, nhìn anh một cách đầy yêu thương, sau đó mở cửa xe, xuống xe, đi từng bước chậm rãi vào trong nhà.

Trong giai đoạn đầu của tình yêu, tất cả mọi người hầu như đều như thế này, lúc nào cũng muốn dính lấy nhau, một ngày không gặp như cách ba thu.

Sau khi về đến nhà, cô thấy cha mẹ mình vẫn còn chưa ngủ, họ đang ngồi ở phòng khách xem tivi.

Còn ông bà nội thì ở một căn nhà khác.

Trương mẫu thấy con gái về, vội vàng tắt tivi:

"Oánh Oánh, con mau lại đây nói cho chúng ta nghe về bạn trai của con đi."

Trương Dung Oánh đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tình huống này rồi, với tính cách nhiều chuyện của mẹ cô, nếu như đêm nay không biết được rõ ràng, chắc chắn sẽ không thể ngủ yên được.

Dù sao thì cô cũng chẳng muốn giấu diếm, nếu không thì trước khi ra ngoài, cô đã không sảng khoái thừa nhận chuyện có bạn trai với mẹ như thế rồi.

Cố Diệp Phi

Trương Dung Oánh ngồi xuống sofa, mở miệng nói:

"Anh ấy tên là Giang Phi, là người trấn Thanh Hà huyện Bách Lương chúng ta, năm nay 26 tuổi, cao 1m74, tuy rằng không quá đẹp trai, nhưng con cảm thấy rất được. Hiện tại anh ấy đang mở một văn phòng môi giới hôn nhân ở tỉnh thành cùng với em trai và em gái của mình, công việc làm ăn rất tốt.

Trương phụ và Trương mẫu nhìn nhau, điều kiện của đối phương nghe cũng không tệ.

Trương mẫu hỏi:

"Có hình của nó không?"

"Có!"

Trương Dung Oánh lấy điện thoại ra, sau đó mở hình của Giang Phi lên cho mẹ xem.

Sau khi cầm lấy điện thoại, Trương mẫu và Trương phụ cùng nhau nhìn người đàn ông ở trong hình.

Phát hiện đúng như lời con gái nói, người này nhìn là biết không phải là loại hình đẹp trai xuất sắc, nhưng mà lại trông rất hiền lành, khá dễ gần, cho người ta một cảm giác chất phác, đàng hoàng.

Lần đầu tiên Trương phụ đưa ra ý kiến của mình:

"Người này trông rất đàng hoàng."

Trương mẫu hỏi:

"Oánh Oánh, cha mẹ của nó làm nghề gì?"

"Cha mẹ của anh ấy là một người nông dân bình thường."

Trương Dung Oánh thấy mẹ mình nhíu mày thì không khỏi cười, nói:

"Mẹ, nhà chúng ta cũng không phải là gia đình giàu có gì, mẹ đừng nói là mẹ nghĩ tới việc môn đăng hộ đối gì đó nha?"

Trương mẫu nói:

"Oánh Oánh, mặc dù nhà ta không phải là gia đình giàu có gì, nhưng dù sao thì ba đời nhà mình đều làm bác sĩ, vẫn có chút địa vị trong xã hội. Lựa chọn một gia đình môn đăng hộ đối, sau này cũng tránh được không ít phiền phức."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Mẹ, mẹ đừng nói tới việc môn đăng hộ đối, với tốc độ phát triển của văn phòng môi giới hôn nhân của bọn họ, có lẽ qua một hoặc nửa năm nữa, nhà chúng ta có khi còn chẳng xứng với nhà người ta!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 213: Mẹ, Chẳng Lẽ Nhà Chúng Ta Giàu Mà Giấu Hả?



Trương gia.

Nghe con gái nói qua một hay nửa năm nữa là nhà bọn họ có thể sẽ không xứng với nhà người ta, Trương phụ và Trương mẫu không khỏi cười rộ lên, mặc dù nhà bọn họ không giàu có gì, nhưng mà cũng nằm trong giới trung lưu.

"Oánh Oánh, xem ra con vẫn chưa hiểu rõ về điều kiện kinh tế của gia đình chúng ta!"

Trương mẫu nhìn con gái của mình, tự hào nói:

"Hôm nay mẹ sẽ nói cho con nghe tài sản của nhà chúng ta, để tránh việc con còn chẳng biết gia đình của chúng ta như thế nào."

Trương Dung Oánh nghe thế liền sáng mắt lên:

"Mẹ, chẳng lẽ nhà chúng ta giàu mà giấu hả?"

Trương phụ đang bưng tách trà uống, nghe xong suýt nữa đã phun trà ra ngoài.

Trương mẫu cũng trầm mặc:

"Oánh Oánh, con ít xem mấy quyển tiểu thuyết phi logic kia đi, suốt ngày đầu óc toàn suy nghĩ chuyện gì không vậy?"

"Đâu trách con được, ai bảo lời của mẹ sâu xa như thế làm gì!"

Trương Dung Oánh cười ngượng, sau đó hỏi:

"Mẹ, mẹ nói về tình cảnh của nhà chúng ta đi!"

Trương mẫu lập tức tự đắc, nói:

"Nhà chúng ta có tổng cộng mấy căn con biết không?"

Trương Dung Oánh nháy mắt:

"Mẹ, nghe giọng điệu này, nhà ta có lẽ không chỉ có ba căn phải không?"

Trương mẫu cười nói:

"Đúng là không chỉ có ba căn, tính luôn cả căn của ông bà con thì nhà ta có tổng cộng năm căn hộ, con có biết tổng giá trị của năm căn hộ này là bao nhiêu không?"

Trương Dung Oánh nói:

"Phải xem mấy căn hộ đó nằm ở vị trí nào nữa, con lười đoán, mẹ nói thẳng ra luôn đi, tổng giá trị là bao nhiêu?"

"Mặc dù năm căn hộ này của nhà chúng ta đều là những căn hộ bình thường, nhưng cũng có giá trị tận 7,8 triệu, đây là tài sản lớn nhất của nhà chúng ta!

Trong năm căn hộ này, có ba căn là được ông bà nội của con mua từ trước, căn hộ hiện tại mà chúng ta đang ở là công của cha con."

Nói tới đây, Trương mẫu không kiềm được nụ cười:

"Còn căn còn lại là do mẹ con đầu tư tiền mà có được."

Trương phụ nhìn con gái, nói:

"Nhớ kỹ điều này, đây là chiến tích mà mẹ con tự hào nhất."

Trương Dung Oánh kinh ngạc nói:

"Thì ra mẹ của con là một thiên tài đầu tư à?"

Trương mẫu khoát tay, khiêm tốn nói:

"Mẹ không dám nhận là thiên tài đầu tư, chỉ là mẹ nhìn trúng một cửa hàng có tiềm năng phát triển, sau đó đầu tư, dù cho có đầu tư thất bại thì cũng không mức sẽ tổn thất tiền."

Trương Dung Oánh gật đầu, nói:

"Đúng đó, đầu tư vào cửa hàng, dù cho không được lời, ít nhất cũng có thể cho người khác thuê để buôn bán, chắc chắn sẽ không thua lỗ. Nếu như xem chuẩn, thì việc đầu tư vào cửa hàng có thể lời được gấp mấy lần cũng là chuyện bình thường."

Trương phụ nói:

"Nói tới việc này, cha thật sự rất khâm phục mẹ con. Lúc đó, mấy cửa hàng mà mẹ con nhìn trúng đều nằm ở vị trí khá vắng vẻ, giá cả cũng rất rẻ. Khi đó, cha cảm thấy chỗ đó hoàn toàn không thể phát triển được, e là sau mười năm nữa thì việc mua lại mấy cửa hàng kia cũng chẳng kiếm được lời.

Nhưng mà mẹ con lại cảm thấy không gian phát triển của nó rất lớn, cho nên tự mình làm chủ, quyết định mua cửa hàng đó.

Kết quả đúng như mẹ con nói, mấy năm sau nơi đó vậy mà được sửa thành trạm tàu điện ngầm, giá những cửa hàng xung quanh đó tăng vọt lên, giá cả tăng vọt lên gấp mười lần. Cha nhìn mà hết cả hồn.

Mẹ còn cũng nhờ lần 'đầu tư thần kỳ' đó mà mua được một căn hộ."

Trương Dung Oánh nghe xong không khỏi giơ ngón tay cái lên:

"Mẹ của con lợi hại thật đó!"

Trương mẫu cười, nói:

"Thật ra trong đó không thể không kể tới công lao của cha con, dù sao thì tiền mà mẹ dùng để đầu tư cửa hàng đều là tiền mà cha con kiếm được, nếu như không có sự ủng hộ của cha con, thì dù ánh mắt của mẹ có tốt, cũng chẳng thể dùng được."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Cha mẹ của con đều rất lợi hại, ngoại trừ năm căn hộ này, nhà ta còn cái gì nữa không?"

Trương mẫu tính toán một chút, nói:

"Còn có hai chiếc xe ở trong nhà, mặc dù không phải là xe gì tốt, nhưng tổng giá trị cũng hơn 300.000 tệ. Số tiền mặt ở trong nhà chúng ta cũng gần cả triệu, đây là toàn bộ của cải của nhà ta.

Mặc dù không thể được xem là gia đình giàu có, nhưng tổng tài sản cũng lên tới mấy chục triệu, có thể coi là một gia đình có điều kiện không tồi"

Trương Dung Oánh nghe xong, liên tục gật đầu:

"Đúng là không tồi, con chỉ nghĩ nhà ta có mấy triệu thôi, không ngờ lại lên tới mấy chục triệu, đúng là có chút bất ngờ!"

Trương mẫu nhìn cô:

"Bây giờ con đã biết câu nói kia của con buồn cười tới mức nào chưa? Đừng nói là một năm, văn phòng môi giới hôn nhân kia của bạn trai con có thể làm ăn hai mươi mấy năm, số tiền kiếm được có thể lên tới mấy chục triệu đã là không bình thường rồi!"

Trương Dung Oánh cười nhạt một cái, nói:

Cố Diệp Phi

"Mẹ, mẹ đừng coi thường nhà người ta, mẹ thật sự nghĩ rằng văn phòng môi giới hôn nhân của người ta không có tiếng tăm gì hả, suốt mấy ngày trời cũng không nhận được một đơn đúng không?"

Trương mẫu nhíu mày:

"Hửm? Nghe giọng điệu của con, văn phòng môi giới hôn nhân của nhà nó nổi danh lắm à?"

Trương mẫu hỏi một đằng, Trương Dung Oánh lại trả lời một nẻo:

"Mẹ, mẹ chắc là biết ca sĩ Tiêu Mẫn đi?"

Trương mẫu không hiểu lắm, nhưng bà vẫn trả lời:

"Cô ấy là nghệ sĩ nổi tiếng ở tỉnh Quảng Tây chúng ta, mẹ đương nhiên là biết rồi!"

Trương Dung Oánh nói:

"Vậy mẹ có biết khoảng thời gian trước, Tiêu Mẫn vừa tuyên bố chính thức kết hôn trên Weibo không?"

Trương mẫu lắc đầu, nói:

"Sao mà mẹ biết được, mẹ đâu có chơi Weibo, con nhắc tới việc đó để làm gì?"

Trương Dung Oánh nhẹ nhàng nói:

"Con nhắc tới Tiêu Mẫn là vì mối hôn sự của Tiêu Mẫn là do em trai của bạn trai con tự mình làm mai, đối tượng kết hôn của cô ấy là phú nhị đại cực kỳ nổi tiếng, việc này được truyền khắp trên mạng!"

Cô vừa nói xong, Trương phụ và Trương mẫu lập tức kinh hãi!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 214: Phòng Môi Giới Hôn Nhân Phát Tiền Lương



Bọn họ vốn nghĩ rằng văn phòng môi giới hôn nhân do ba anh em bạn trai con gái mở chỉ là trò đùa của trẻ con, không ngờ người ta vậy mà lại có thể làm mai mối cho nghệ sĩ nổi tiếng, như này sao có thể là trò đùa của trẻ con được chữ, nơi đó chắc chắn là một công ty lớn nổi tiếng!

"Oánh Oánh, con nói kỹ càng về văn phòng môi giới hôn nhân mà bọn họ mở cho chúng ta nghe đi!"

Trương Dung Oánh nghe mẹ mình hỏi như thế, lập tức giới thiệu khái quát:

"Văn phòng môi giới hôn nhân kia thật ra là do em trai của anh ấy thành lập, sau đó cho anh ấy hai phần cổ phần, văn phòng môi giới hôn nhân của bọn họ mới khai trương vào tháng trước.

Ngày mà văn phòng môi giới hôn nhân khai trương, nghệ sĩ lớn Tiêu Mẫn lập tức giúp bọn họ quảng cáo văn phòng môi giới hôn nhân trên Weibo, hiệu quả cực kỳ to lớn, bọn họ lập tức ký được mấy đơn trong ngày hôm đó.

Qua ngày thứ hai, số lượng bắt đầu bùng nổ, mỗi ngày đều có một, hai trăm khách đến tìm bạn đời trăm năm. Hiện tại bọn họ đã ký thành công hơn một ngàn đơn, chỉ phí ký đơn thôi đã thu được hơn mấy triệu rồi.

Mà đó cũng chẳng phải là tiền đặt cọc, nếu tìm bạn đời trăm năm không thành công thì sẽ được trả lại. Dù cho có tìm được bạn đời trăm năm hay không, đều sẽ không được trả lại, đây là một hạng mục để kiếm tiền!

Sau đó, chỉ cần họ sắp xếp khách hàng ra mắt, mỗi lần sẽ thu được 1.000 tệ. Nếu như tác hợp thành công, bọn họ còn thu được 6.000 tiền tạ môi, tiền đồ của văn phòng môi giới hôn nhân cực kỳ rộng mở."

Trương phụ và Trương mẫu nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh.

Lúc nghe em trai của bạn trai của con gái mình có thể làm mai mối cho cả nghệ sĩ nổi tiếng, bọn họ đã biết văn phòng môi giới hôn nhân kia không đơn giản rồi, nhưng mà không ngờ tiềm năng của nó lại lớn như thế. Mới có bao lâu đâu, bọn họ vậy mà đã kiếm được hơn mấy triệu rồi.

Dựa theo cách thức vận hành của tìm bạn đời trăm năm, tốc độ kiếm tiền sau này e là càng ngày càng nhanh, văn phòng môi giới hôn nhân này đúng là một con gà biết đẻ trứng vàng!

Khó tránh trước đó con gái bọn họ nói rằng qua nửa năm hoặc một năm nữa, có lẽ nhà bọn họ sẽ không xứng với người ta, lúc đó bọn họ cứ nghĩ rằng do con gái nhà mình không biết tài sản của nhà mình, cho nên mới ăn nói lung tung như vậy, không ngờ rằng việc đó thật sự có khả năng sẽ xảy ra.

Sau khi Trương mẫu biết điều kiện của đối phương hoàn toàn xứng với con gái nhà mình, thái độ của bà lập tức tốt lên:

"Oánh Oánh, con xem thử ngày nào tiện, thì dẫn bạn trai của con về nhà ăn cơm một bữa, để mẹ, cha con và ông bà nội gặp mặt nó một lần!"

Trương Dung Oánh nghe thấy thế cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý:

"Được, con sẽ nói với anh ấy một tiếng, xem hẹn được ngày nào rồi nói cho hai người!"

...

Khi nhà thực hiện 'đốt lửa’, ba anh em Giang Phong chắc chắn sẽ phải đi về nhà.

Trong thôn, việc 'đốt lửa' khi chuyển vào nhà mới là một chuyện cực kỳ trọng đại, dù sao thì rất nhiều gia đình ở nông thôn, cả một đời có lẽ cũng chỉ được một lần xây nhà như thế, sao có thể không làm long trọng được chứ?

Sau khi trở về, còn 10 ngày nữa là giao thừa, cho nên chắc chắn sẽ không quay lại tỉnh thành nữa.

Vì thế, lịch nghỉ dự định của văn phòng môi giới hôn nhân là từ ngày 19 cho tới qua tết nguyên tiêu.

Tính từ bây giờ thì không còn mấy ngày nữa là đã tới ngày 19 rồi.

Trong mấy ngày này, Giang Phong sắp xếp cho Tào Đại Ưng và Tề Mỹ Hoa ra mắt, kết quả cũng không tệ lắm, sau khi kiểm tra hàng, bên gái tỏ vẻ rất hài lòng.

Còn về phần đối tượng của hai người còn lại, Giang Phong vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên chỉ có thể chờ sang năm sau!

Trong lúc này, chị hai Giang Tuyết đề cử một chiếc xe có giá khoảng 100.000 tệ, còn anh cả Giang Phi thì đi gặp người lớn bên nhà chị dâu.

Nháy mắt đã tới ngày 19.

Trưa hôm nay.

Sau khi tan ca.

Giang Phong tập hợp 3 nhân viên, nói:

"Mọi người làm việc vất vả rồi, kể từ hôm nay, văn phòng môi giới hôn nhân của chúng ta chính thức được nghỉ tết!"

Việc sau hôm nay sẽ được nghỉ đã sớm nói cho nhân viên biết, cho nên 3 người kia sau khi nghe xong cũng không cảm thấy bất ngờ.

Giang Phong nói tiếp:

"Mọi người cũng đã biết được nghỉ bao nhiêu ngày rồi, bây giờ tôi nhắc lại một lần nữa, ngày 18 tháng một năm sau, chúng ta sẽ đi làm lại. Tới lúc đó, mong mọi người sẽ đi làm lại đúng giờ.

Sau đó là tới việc phát lương!

Mặc dù mọi người còn chưa làm tới một tháng, nhưng tôi vẫn sẽ tính tiền lương theo lương một tháng, ngoài ra còn thưởng một gói t.h.u.ố.c lá xịn, một bình rượu ngon, một hộp trà ngon, hy vọng mọi người có thể trải qua một mùa tết thật vui vẻ!"

Giang Phong vừa nói xong, Liễu Y Y liền vui vẻ hô lên:

"Ông chủ vạn tuế!"

Đường An Quân hô theo:

"Ông chủ vạn tuế!"

Lam Chí Huy cũng hô theo mọi người:

"Ông chủ vạn tuế!"

Giang Phong cười ha ha, bắt đầu phát tiền lương.

Lam Chí Huy nhận được 5.000 tệ với rượu, thuốc, lá trà.

Liễu Y Y nhận được 4.200 tệ với rượu, thuốc, lá trà, không còn cách nào khác, trong thời gian ngắn như thế, cô có thể tác hợp cho 6 đôi đã là rất tốt rồi!

Cố Diệp Phi

Đường An Quân cũng không kém, nhận được 4.000 tệ với rượu, thuốc, lá trà.

Cuối cùng Lam Chí Huy lại là người nhận được nhiều tiền lương nhất.

Đương nhiên, chuyện này chỉ là tạm thời mà thôi, qua năm sau, khi mọi người đi làm lại, thu nhập của Liễu Y Y và Đường An Quân sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó người chỉ được nhận tiền công, mà không được nhận tiền hoa hồng - Lam Chí Huy sẽ kém hai cô gái kia!

Sau khi phát tiền lương xong, Giang Phong lại lấy ra mấy bao lì xì đã được chuẩn bị trước, phát cho mỗi người một cái, cười nói:

"Đây là lì xì mà ông chủ tặng cho mọi người, chúc mọi người năm mới vui vẻ!"

Sau khi nhận được lì xì, ba người đương nhiên là lại hô hào một lần nữa.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 215: Áo Gấm Về Làng



Một chiếc Audi đang chạy trên con đường cao tốc từ thành phố Thâm Quyến tới huyện Bách Lương.

Người lái xe là anh họ của Giang Phong - Thôi Viễn, ngồi ở ghế phó lái là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô gái đó tên là Kỷ Hiểu Mạn, là cô gái mà hắn tìm cho anh họ trong lúc đưa cô nhỏ về thành phố Thâm Quyến. Bây giờ cô gái này đã danh chính ngôn thuận trở thành chị dâu của hắn rồi. Hai người đã đăng ký kết hôn, hôn lễ sẽ được tổ chức vào mùng sáu tháng giêng.

Anh trai tổ chức buổi ‘đốt lửa’ khi chuyển vào nhà mới, Giang Xuân Liên thân là em gái đương nhiên là phải tới rồi.

Cố Diệp Phi

Nhưng mà, Thôi Chí Cường chồng bà vẫn không chịu tới, Giang Xuân Liên cũng lười nói nhiều, dù sao thì quan hệ hiện tại của hai người cũng như thế rồi. Điều bà hy vọng nhất lúc này chính là con trai và con dâu sớm sinh cho mình một đứa cháu trai mập mạp, như vậy bà sẽ có thể chăm sóc cho cháu mình, sinh hoạt hằng ngày sẽ không còn nhàm chán nữa!

Lúc này, Thôi Viễn vừa lái xe, vừa cảm thán:

"Thật sự không ngờ rằng chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi, mà nhà cậu cả đã thay đổi nhiều như thế. Em họ Tiểu Phong lợi hại thật đó, làm bà mai nổi danh cả nước!"

Cháu trai bên nhà mẹ đẻ có tiền đồ, Giang Xuân Liên cũng vui lây:

"Em họ Tiểu Phong của con dù sao cũng là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, là nhân tài ngàn dặm có một. Nó học hành giỏi giang như thế, đương nhiên là khi ra đời cũng giỏi rồi. Trước kia, mẹ bảo con lo học hành cho giỏi thì con không nghe, bây giờ đã thấy hối hận chưa?"

Thôi Viễn cười, nói:

"Mẹ, không thể nói như thế được, học giỏi không đồng nghĩa với việc khi đi ra đời cũng giỏi như thế. Có rất nhiều người học cũng rất giỏi, nhưng khi đi ra đời lại chẳng khác gì một tên ngốc, có khi còn chẳng bằng những người chưa tốt nghiệp tiểu học."

Giang Xuân Liên cười nhạo, nói:

"Con đừng có lấy những trường hợp đặc biệt như thế ra để so sánh. Theo lẽ thường, người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đương nhiên sẽ giỏi hơn người tốt nghiệp trường 985, tốt nghiệp trường 985 sẽ giỏi hơn tốt nghiệp trường 211, tốt nghiệp trường 211 đương nhiên sẽ giỏi hơn người tốt nghiệp ở những trường đại học khác."

Kỷ Hiểu Mạn vẫn luôn nghe mẹ con hai người nói chuyện, lúc này mới xen vào một câu:

"Thực ra vẫn phải so sánh chính bọn họ, ví dụ như những người lăn lộn rất tốt trong xã hội, nhưng trình độ học vấn lại không cao, nếu như bọn họ tốt nghiệp những ngôi trường danh tiếng, thì bọn họ có thể tốt hơn hiện tại được không?

Tiếp tục, ví dụ như những người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng kia, khi ra xã hội lại không quá như ý, vậy thì nếu bọn họ không có ánh sáng của việc tốt nghiệp ở trường đại học có danh tiếng, có phải bọn họ còn thảm hơn bây giờ không?"

Giang Xuân Liên gật đầu, nói:

"Hiểu Mạn nói đúng, chính là đạo lý này, không có lý nào mà biết càng nhiều sẽ sống càng thảm, phải là biết được càng nhiều, sống càng tốt mới đúng!"

Thôi Viễn toát mồ hôi, nói:

"Được rồi, hai người nói rất có lý, nhưng tiếc là bây giờ có biết cũng muộn rồi!"

"Bây giờ có hối hận cũng vô dụng!"

Giang Xuân Liên lắc đầu, không xoắn xuýt về vấn đề này nữa, bà nói:

"Nghe mợ cả nói là lần này anh họ Giang Phi của con dẫn theo bạn gái về, nghe bảo ba đời nhà người ta đều làm bác sĩ, trông cũng rất xinh. Mà bọn họ quen nhau là nhờ em họ Tiểu Phong của con giúp đỡ đó."

Thôi Viễn nghe xong, không ngừng khen:

"Con càng ngày càng khâm phục em họ Tiểu Phong, nhà là do em ấy đưa tiền ra để xây, anh họ Giang Phi và chị họ Giang Tuyết có được ngày hôm nay cũng là nhờ Tiểu Phong dẫn ra ngoài. Chưa tới nửa năm mà đã như thế rồi, sau khi em họ Tiểu Phong thật sự phát đạt, có lẽ anh họ, chị họ của em ấy cũng sẽ phát đạt theo?"

Giang Xuân Liên cũng khen:

"Ở phương diện này thì em họ Tiểu Phong của con đúng là rất lợi hại, tình cảm anh chị em như thế mới đáng để khen. Không giống như mấy loại anh em, chỉ vì một chút đất đai mà đến khi c.h.ế.t già vẫn không thèm gặp mặt lại, thậm chí còn có khi vì giận mà g.i.ế.c người. Loại anh em như thế còn chẳng bằng một người xa lạ, làm ô nhục hai chữ anh em."

Kỷ Hiểu Mạn đã đăng ký kết hôn với Thôi Viễn, cho nên đương nhiên cũng biết em họ Giang Phong mở văn phòng môi giới hôn nhân, sau đó cho anh cả và chị, mỗi người hai phần cổ phần, cô thấy mẹ chồng và chồng mình đều khen em họ Giang Phong, không nhịn được mà nói:

"Cách đối nhân xử thế của em họ Giang Phong đúng là rất tốt, với tình cảm của anh chị em bọn họ, chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, điều đáng lo lắng duy nhất chính là sau khi mấy người bọn họ lập gia đình, không biết có xuất hiện sự thay đổi không tốt nào hay không?"

Giang Xuân Liên cười, nói:

"Hiểu Mạn, mẹ biết con đang lo lắng cái gì, dù sao thì sau này Tiểu Phi và Tiểu Phong đều sẽ cưới vợ, Tiểu Tuyết cũng phải lấy chồng, nửa kia của bọn họ không có tình cảm anh chị em ràng buộc, khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra chút chuyện bực mình, đây là điều mà rất nhiều gia đình đều gặp phải.

Nhưng mà loại chuyện đó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người ba anh chị em Tiểu Phong."

Kỷ Hiểu Mạn có hơi khó hiểu, hỏi:

"Mẹ, tại sao mẹ lại chắc chắn rằng loại chuyện đó sẽ không xảy ra trên người ba anh chị em Tiểu Phong thế?"

Giang Xuân Liên cười, nói:

"Bởi vì văn phòng môi giới hôn nhân của Tiểu Phong khác với những văn phòng môi giới hôn nhân khác, nó là hạch tâm duy nhất của văn phòng môi giới hôn nhân, nó mà rời đi, thì văn phòng môi giới hôn nhân đó sẽ chẳng đáng một đồng. Cho nên, chỉ cần người yêu của Tiểu Phi và Tiểu Tuyết không phải là người ngu, thì đều sẽ tích cực ôm chặt đùi Tiểu Phong, không bày trò gì xấu lên người nó.

Bởi thế nên mẹ mới nói chuyện đó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người ba anh chị em bọn họ."

Kỷ Hiểu Mạn nghe xong liền hiểu ra.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 216: Áo Gấm Về Làng (2)



Ba chiếc xe đang chạy như bay trên đường cao tốc từ tỉnh thành tới huyện Bách Lương, dẫn đầu là chiếc xe Volvo XC90 của Giang Phong, theo sát sau đó là xe của Giang Tuyết và Giang Phi.

Lúc này, trên xe của Giang Phi, Trương Dung Oánh ngồi ở ghế phó lái.

Trương Dung Oánh nghĩ tới việc sắp phải gặp cha mẹ của bạn trai, trong lòng có chút khẩn trương.

"Ông xã, cha mẹ anh là người như thế nào, có dễ ở chung không?"

Giang Phi nhịn không được mà cười, nói:

"Bà xã, em đã hỏi câu này ba lần rồi đó, em đừng lo lắng như vậy, tính cách của cha mẹ anh rất tốt, gặp được một cô con dâu xinh đẹp như em, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui!"

Trương Dung Oánh lườm anh một cái:

"Đi gặp cha mẹ anh mà em có thể không căng thẳng được sao? Giống như lúc em dắt anh đi gặp cha mẹ em vào ba ngày trước vậy, không phải lúc đó anh căng thẳng đến đổ đầy mồ hôi à?"

Giang Phi cười khà khà, nói:

"Chủ yếu là do trình độ học vấn của anh không cao, cũng không đủ đẹp, nhưng em thì khác, vừa có trình độ học vấn cao, vừa xinh đẹp. Cho nên anh mới hơi tự ti, sợ cha mẹ em sẽ chướng mắt anh, cho nên mới căng thẳng như thế. Nhưng mà em hoàn toàn trái ngược với anh, em tốt hơn anh rất nhiều, cho nên không cần phải căng thẳng!"

Trương Dung Oánh khẽ mỉm cười, nói:

"Ông xã, anh không cần phải khiêm tốn như vậy, anh là một người hiền lành, đối xử với mọi người vô cùng chân thành, chăm chỉ làm việc, sự nghiệp cũng thành công, cho nên anh cũng là một người đàn ông rất ưu tú, anh đừng có nghi ngờ ánh mắt của em như thế!"

Giang Phi nghiêng đầu nhìn cô một cái, cảm khái nói:

"Đời này anh có thể gặp được một người con gái khéo hiểu lòng người như này đúng thật là tích phúc ba đời!"

...

Thôn Long Sơn.

Giang mẫu đang nấu cơm trong cái lều được dựng tạm thời, mặc dù nhà mới đã được xây xong, nhưng bây giờ chỉ mới có thể vào ở mà thôi, vẫn chưa thể nhóm lửa nấu cơm được, phải đợi sang sáng ngày mai, sau khi dẫn lửa vào thì mới có thể nấu ăn ở trong đó được.

Đúng vậy, Giang gia dự định sẽ dẫn lửa vào 9 giờ 18 phút sáng ngày mai.

Ở thôn Long Sơn không có thời gian dẫn lửa cố định, dù sao thì về phương diện này, chỉ cần mời thầy về tính một chút là được, thầy nói giờ nào tốt để dẫn lửa vào thì sẽ định giờ đó.

Dì út đang giúp Giang mẫu nấu cơm, Giang phụ thì đang uống trà với chú út.

Còn bà ngoại thì đang ở cạnh cháu trai út - Giang Vũ, hai người đi tới đi lui chỗ căn nhà mới, nụ cười vẫn luôn nở rộ trên mặt.

Đối với người xuất thân từ nông thôn mà nói, bất kể bọn họ ở đâu, thì quê quán vĩnh viễn là nhà của bọn họ, người vui nhất khi bọn họ xây nhà ở nơi này chính là bà ngoại.

4 giờ 30 phút chiều.

Một nhà ba người cô nhỏ là người tới đầu tiên.

Mẹ con hai người Giang Xuân Liên nhìn ngôi nhà ba tầng xinh đẹp ở trước mắt, cả hai đều cảm giác giống như cách một thế hệ vậy. Mấy tháng trước, nơi này vẫn còn vô cùng xưa cũ, căn nhà cũng tràn ngập hơi thở thời đại cũ.

Chỉ mới mấy tháng trôi qua, nơi này đã thay đổi nhiều đến thế!

Lướt qua đoạn Giang gia ra nghênh đón và chào hỏi.

Lần này, Giang Xuân Liên ngoài mang theo quà tặng thông thường, bà còn mang theo bánh ngọt, bỏng ngô và mấy thứ như dây pháo,... tất cả đều là những thứ cần thiết khi dẫn lửa.

Kỷ Hiểu Mạn được Giang gia cực kỳ hoan nghênh.

Nhưng mà, khi Giang gia nhiệt tình chào hỏi cô, trong lòng đều nghĩ tới cô gái Liễu Diễm mấy tháng trước, cảm thấy đời người vô thường.

Bọn họ không biết nguyên nhân gì làm cho Thôi Viễn và Liễu Diễm chia tay, nhưng mà bây giờ Thôi Viễn và Kỷ Hiểu Mạn cũng đã đăng ký kết hôn rồi, chẳng ai ngốc mà nhắc tới Liễu Diễm ở trước mặt cô cả.

Sau khi nhà Giang Xuân Liên tới, không tới nửa giờ sau, ba chị em Giang Phong cũng về tới nhà!

Cố Diệp Phi

Giang phụ và Giang mẫu, dì út và chú út, cô nhỏ, bà ngoại, anh họ, chị dâu thấy ba anh chị em Giang Phong và một cô gái xinh đẹp lần lượt bước xuống từ ba chiếc xe đều trợn mắt há mồm.

Việc Ngụy gia đưa quà tạ môi là một chiếc xe có giá hơn 700.000 tệ, chị hai Giang Tuyết mua một chiếc xe mới, ba anh chị em bọn họ chưa đề cập mấy chuyện đó với cha mẹ, cho nên khi thấy bọn họ đột nhiên lái ba chiếc xe trở về, tất cả đều cực kỳ khiếp sợ!

Đặc biệt là chú út Giang Vĩnh Quý và anh họ Thôi Viễn - người khá am hiểu về xe, cả hai cực kỳ kinh ngạc!

May mà bọn họ chỉ thầm khiếp sợ trong lòng, không quên chính sự, Giang Phi dẫn bạn gái về nhà.

Thế là, sau Kỷ Hiểu Mạn, Trương Dung Oánh cũng nhận được sự hoan nghênh liệt.

Bởi vì Giang mẫu đã canh thời gian để nấu ăn, cho nên mấy người Giang Phong vừa trở về liền có thể ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Thôi Viễn không nhịn được nổi nữa, cuối cùng cũng hỏi:

"Tiểu Phong, em mới mua chiếc xe Volvo XC90 à?"

Những người khác vừa nghe thấy thế liền quay sang nhìn Giang Phong.

Giang Phong lắc đầu, cười, nói:

"Không phải em mua, là món quà mà một vị khách lớn tặng!"

Thôi Viễn và Giang Vĩnh Quý đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Những người khác tuy không khoa trương như thế, nhưng cũng đều lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Giang Vĩnh Quý không thể tin nổi, nói:

"Tiểu Phong, chú nhớ không lầm thì chiếc Volvo XC90 này có giá hơn 700.000 tệ, vị khách hàng lớn này của cháu ra tay cũng quá hào phóng rồi!"

Những người không hiểu về xe vừa nghe thấy cái giá này liền khiếp sợ tới mức há to miệng.

Giang phụ mở to mắt như cái chuông đồng:

"Xe này có giá hơn 700.000 tệ?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 217: Danh Tiếng Vang Xa



Thôi Viễn ngồi ở bên cạnh gật đầu khẳng định, nói:

"Phải đặt cọc trước hơn 700.000 tệ, trong giai đoạn đỉnh cao của nó có khi với giá đó còn chưa mua được!"

Trong lòng mọi người thật sự không thể bình tĩnh nổi nữa.

Nếu chiếc xe này là do chính Giang Phong mua được thì bọn họ sẽ không khiếp sợ như thế, nhưng mà một chiếc xe có giá trị hơn 700.000 tệ lại là do một vị khách hàng tặng, có hơi quá sức tưởng tượng của bọn họ!

Mẹ Giang nhịn không được mà hỏi:

"Tiểu Phong, vị khách hàng lớn nào hào phóng thế?"

Giang Phong cười, nói:

"Mẹ, mẹ biết người đó đấy, là ông chủ Ngụy bên Phan Châu tỉnh Quảng Đông, mẹ còn nhớ người đó không?"

Mẹ Giang giật mình, nói:

"Thì ra là ông chủ lớn kia, khó trách!"

Cha Giang nghe thế cũng gật nhẹ đầu, dù sao thì trước đó, khi đưa tiền mời môi, người ta cũng đưa tới tận năm, sáu chục ngàn tệ, quà tạ môi như thế này cũng không quá bất hợp lý.

Dì út và cô nhỏ nhịn không được mà hỏi thăm, sau đó mẹ Giang liền tự hào kể kỹ càng lại chuyện ông chủ Ngụy tới nhà bọn họ mời môi lúc trước.

Mấy người dì út nghe ông chủ Ngụy bỏ ra tới năm, sáu chục ngàn tệ để mời làm mai mối thì mắt liền điên cuồng nhấp nháy, trong lòng cũng hiểu rõ.

Nói xong đề tài này, Giang Phong liền hỏi cha:

"Cha, tiền công xây dựng căn nhà này và mấy thứ xung quanh đại khái là bao nhiêu vậy?"

Cha Giang nói:

"Khoảng chừng 300.000 tệ."

Giang Phong nghe xong thì gật nhẹ đầu, kích thước nhà hắn và chú út là 27m x 16,6m, tổng diện tích là 41,842 mét vuông, tổng diện tích kiến trúc là 118,628 mét vuông, chiều cao là 1,152m, tính thêm cả tiền trang trí, sửa sang và xanh hóa thì cần tới 300.000 tệ cũng là chuyện bình thường.

"Một lát nữa con sẽ đưa tiền công cho chú Vi!"

Chú út có hơi nhức đầu, nói:

"Tiểu Phong, vậy thì một chút nữa chú sẽ chuyển tiền công cho con!"

Khi xây dựng căn nhà này, bọn họ không tính tiền công trước, chỉ chi phí của tổng thể kiến trúc, trang trí, vật liệu sửa chữa và xanh hóa thôi cũng có thể coi là hơn một triệu rồi, dù chỉ cần trả một phần ba, thì số tiền cũng lên tới hơn 300.000 tệ.

Tính luôn cả tiền công thì số tiền bọn họ phải trả liền hơn 400.000 tệ.

Mặc dù hai vợ chồng bọn họ đều là công chức, tiền lương và đãi ngộ đều không tồi, nhưng mà phải trả hơn 400.000 tệ một lần vẫn là chuyện rất áp lực.

Giang Phong không nói mấy lời như cháu sẽ trả hết, mà cười, nói:

"Chú út, chú chỉ cần chuyển cho cháu 60.000 tệ là được rồi!"

Chú út biết cháu trai đang chiếu cố cho mình, cháu trai đã giúp mình như thế thì cũng không cần phải khách khí nữa:

"Được, chú út hưởng ké một chút lợi lộc của con vậy!"

Dì út nghe thế thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, câu nói kia của Giang Phong đã giúp cho nhà bà tiết kiệm được mấy chục ngàn tệ,

Ăn cơm xong, Giang Phong nói mẹ đi chuẩn bị rượu, thuốc, lá trà và mấy loại quà tặng thông thường, còn hắn thì đi lên xe, lấy 280.000 tệ tiền mặt, còn đặc biệt đặt làm bao lì xì cỡ lớn.

Sau khi mẹ đặt quà tặng lên trên xe xong, Giang Phong lập tức lái xe tới nhà của Vi Thiên Đức.

Không tới hai phút, Giang Phong đã tới Vi gia.

Đúng lúc Vi Thiên Đức cũng đang ngồi ở cổng hút thuốc, sau khi dừng xe, Giang Phong tươi cười chào:

"Chú Vi!"

Vi Thiên Đức vốn còn cảm thấy kỳ lạ, không biết ai lái xe tới nhà mình, sau khi thấy Giang Phong thì rất ngạc nhiên, đứng lên nói:

"Tiểu Phong, cháu về lúc nào thế?"

Giang Phong đẩy cửa ra, một tay xách theo rượu, thuốc, lá trà, một tay cầm theo một cái bao lì xì được đặt làm, vừa xuống xe, vừa cười, nói:

"Cháu mới về, ăn cơm xong mới qua đây. Chú Vi ăn cơm chưa?"

Vi Thiên Đức nghênh đón hắn, nói:

"Chú cũng vừa ăn xong!"

Trong lúc hai người đang nói chuyện, dì Vi, Vi Minh Kiệt, Vệ Vũ San nghe thấy tiếng nói chuyện cũng đi ra, thấy Giang Phong tới liền thay phiên chào hỏi.

Giang Phong đưa bao lì xì và quà tặng qua, nói:

Cố Diệp Phi

"Chú Vi, anh Kiệt, trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, nhà cháu rất đẹp. Đây là một chút tâm ý nhỏ, mong mọi người nhận lấy!"

Cha con Vi Thiên Đức từ chối vài câu, sau đó nhận lấy quà tặng và bao lì xì.

Giang Phong nói chuyện với bọn họ một chút, sau đó hỏi thăm tình hình gần đây của hai vợ chồng Vi Minh Kiệt và Vệ Vũ San rồi mới rời đi.

Sau khi Giang Phong rời đi, Vi Thiên Đức cầm bao lì xì nặng trịch trên tay, nói:

"Món quà này của Tiểu Phong không nhẹ!"

Dì Vi nhịn không được nói:

"Ông mở ra xem đi!"

Vi Thiên Đức gật đầu, dẫn mọi người vào trong nhà, Vi Minh Kiệt cầm quà tặng đi theo sau.

Hai mẹ chồng nàng dâu dì Vi và Vệ Vũ San nhìn nhau, sau đó ăn ý đóng cửa sân lại.

Sau khi vào phòng khách, Vi Thiên Đức đặt bao lì xì nặng trịch kia lên trên bàn, mở bao lì xì ra dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người dì Vi.

Ngay sau đó, một xấp tờ tiền một 100 tệ còn nguyên niêm phong của ngân hàng xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vi Thiên Đức đếm qua một lần, tổng cộng có 28 xấp.

Sau đó ông lại đếm xấp không có giấy niêm phong, tổng cộng là 8.000 tệ.

Cộng lại là hơn 280.000 tệ.

Nếu như tính thêm cả những bình rượu thuốc, hộp trà quý báu và những món quà khác, thì tổng giá trị chắc chắn sẽ hơn 300.000 tệ.

Sau khi đếm tiền xong, Vi Thiên Đức cảm thán nói:

"Tiểu Phong là một người rất trọng nghĩa!"

Vi Minh Kiệt gật đầu, nói:

"Đúng vậy, vốn định giúp nhà nó xây nhà để trả nợ ân tình, kết quả ân tình chưa trả được, cha con chúng ta lại kiếm thêm được một khoản tiền, xem ra ân tình kia chỉ có thể để đó, tìm một cơ hội khác từ từ trả lại!"

"Cũng chỉ có thể như thế!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 218: Danh Tiếng Vang Xa (2)



Đêm đó, tin tức ba anh chị em Giang Phong mỗi người lái một chiếc xe trờ về lập tức truyền khắp thôn Long Sơn.

Khi nghe nói rằng chiếc xe có giá trị hơn 700.000 tệ kia của Giang Phong là do một vị khách hàng lớn tặng, thì tất cả đều cảm thán không thôi, cảm thấy đúng là được mở rộng tầm mắt.

Chỉ trong một buổi tối, hầu như toàn bộ trấn Thanh Hà đều biết việc này!

Danh tiếng của Giang Phong vang xa!

...

Hôm sau.

Trời vừa sáng.

Bà ngoại, dì lớn và chồng dì, nhà cậu và nhà dì út của Giang Phong, tất cả đều mang theo bánh ngọt, bỏng ngô, dây pháo,... những món cần thiết khi dẫn lửa, chạy tới.

Nhà mẹ đẻ của dì út cũng chạy tới.

Bởi vì trước khi giờ lành để đốt lửa tới, thân thích hai bên đều sẽ đi tham quan nhà trước.

Nhà của chú út khá đơn giản, có hai tầng, sau khi lên tầng hai sẽ không có cầu thang để đi lên tầng ba!

Cố Diệp Phi

Nhưng dù chỉ có hai tầng, thiết kế và trang trí tổng thể cũng đã rất đẹp, mấy thân thích bên nhà bên kia của dì nhỏ đều âm thầm gật đầu, cực kỳ ước ao.

Bên nhà Giang Phong, người nhà nhà mẹ đẻ của Giang mẫu cũng đi thăm quan nhà, tổng thể lầu một và lầu hai của hai nhà đều giống nhau, điểm khác biệt là tầng ba, nhà chú nhỏ không có cầu thang lên tầng ba, nhưng nhà Giang Phong thì có.

Sau khi lên tầng ba, nhà mẹ đẻ Giang Phong mới thật sự được mở rộng tầm mắt.

Bởi vì cả nhà chú nhỏ không muốn xây tầng thứ ba, cho nên tầng ba của căn căn nhà ba tầng hoàn toàn thuộc về nhà Giang Phong, tầng ba không giống như hai tầng trước, có bức tường ngăn cách hai bên. Tầng ba không có bức tường ngăn cách.

Thế là cả tầng ba cực kỳ rộng rãi, đặc biệt là phòng khách ở chính giữa, phòng khách cực kỳ rộng, nếu như không phải ở phương diện trang trí chưa đủ xa hoa, thì đây thật sự có thể được coi là biệt thự rồi.

Dì nhỏ Trương Trân vừa xem, vừa khen:

"Số tiền này thật sự rất đáng giá, chưa tới một triệu cầm lên tỉnh thành chỉ mua được một căn nhà bình thường, nhưng mà dùng nó ở nông thôn, thì có thể xây được một căn nhà cực kỳ đẹp, chênh lệch này không khỏi quá lớn rồi!"

Dì lớn Trương Cầm cũng cảm khái:

"Đúng thế, Tuấn Hùng nhà chị còn có suy nghĩ muốn mua nhà ở Trung Hải, nhưng mà nơi đó tấc đất tấc vàng, một cái nhà vệ sinh nhỏ xíu cũng lên tới mấy trăm ngàn tệ, muốn căn nhà năm, sáu mươi mét vuông cũng hơn mấy triệu, sao nó có thể mua được chứ!

Có được số tiền kia, về nông thôn dư sức xây một căn nhà cực kỳ đẹp, sống trong đó chẳng lẽ không dễ chịu hơn trong căn nhà dột trên kia sao?"

c** nh* Trương Cường cười, nói:

"Chị cả, cũng không thể nói như vậy được, Trung Hải dù sao cũng là một thành phố cực kỳ phát triển, nếu thật sự có thể cắm rễ ở chỗ đó, hậu thế sẽ có thể thoát thai hoán cốt, sẽ chân chính trở thành người thành phố, khả năng phát triển lớn hơn nông thôn của chúng ta nhiều!"

Giang Phong nói tiếp:

"Thật ra, điểm mạnh nhất của thành phố lớn chính là trình độ giáo dục và chữa bệnh, việc này nông thôn thật sự không thể sánh bằng được."

Nói tới vấn đề giáo dục, chồng của dì lớn - Lưu Kiến Vinh làm ở trường học mười mấy năm liền nói:

"Tiểu Phong nói đúng, trình độ giáo dục ở nông thôn và thành phố lớn có cách biệt rất lớn.

Với lại, không thể phủ nhận rằng tố chất của người thành phố lớn cao hơn nông thôn nhiều, cực kỳ chú trọng vấn đề giáo dục đối với trẻ em, nắm tay chỉ dạy từ nhỏ, sợ con mình thua người ta.

Bạn bè chung lớp đều là những người thích học tập, con mình không muốn ưu tú cũng khó.

Trái ngược với nông thôn, phần lớn mọi người đều không coi trọng việc giáo dục, hay có thể nói là không có điều kiện để coi trọng nó.

Cho dù con mình có ưu tú như nào, chính mình cũng rất coi trọng việc giáo dục, nhưng mà điều quan trọng là bạn chung lớp không như thế!

Những bạn bè ở bên cạnh đều không thích học tập, thì dù con mình có thích học đi nữa cũng không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, cũng đi chơi theo bạn bè, không chú trọng việc học hành, thành tích cũng sẽ theo đó mà kém đi.

Cho nên, bây giờ chỉ cần người lớn có chút ánh mắt, thì đều sẽ liều mạng để mua nhà ở thành phố, bọn họ không phải muốn theo đuổi cuộc sống ở thành phố, mà chỉ là muốn cho con mình có một môi trường học tập tốt hơn mà thôi."

Giang Phong thân là một sinh viên của trường đại học danh tiếng, hắn cực kỳ đồng cảm với chuyện này:

"Dượng lớn nói đúng, trong số những bạn học của cháu, người có xuất thân từ nông thôn chỉ chiếm cỡ một phần mười mà thôi, từ đó có thể thấy một điều, người nông thôn muốn thi đại học là một chuyện cực kỳ khó khăn."

Dượng lớn nói:

"Đây là sự chênh lệch giữa trình độ giáo dục của nông thôn và thành phố, muốn xử lý sự sai lầm này của giáo dục trong khoảng thời gian ngắn là điều cực kỳ khó khăn, vấn đề không chỉ là trình độ giáo dục của giáo viên, mà còn là sự coi trọng của người lớn trong nhà đối với..."

Việc giáo dục này rất quan trọng, cho nên Giang Phong và dương lớn nói tới mức không dừng lại được. Cho tới khi giờ lành sắp đến, hai người mới thỏa mãn, dừng cuộc trò chuyện lại, đi xuống lầu với mọi người.

Thời gian chỉ đúng 9 giờ 18 phút, Giang gia và các thân thích vừa nói những lời may mắn, vừa chuyển đồ vào trong nhà.

Than đốt lửa, ngọn đèn, bánh,...

Sau đó đốt pháo.

Sau khi thực hiện xong các phong tục, nghi thức dẫn lửa xem như kết thúc, sau đó là tới việc g.i.ế.c gà, vịt, làm đồ ăn chiêu đãi những thân thích từ xa tới thăm.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 219: Cưới Được Cô Gái Tốt Giàu Ba Họ, Cưới Phải Cô Gái Xấu Khổ Ba Đời



Trấn Ngũ Phúc.

Thôn Kinh Quang.

Tay trái Trương Đức Nguyên cầm tẩu thuốc, tay phải nhét t.h.u.ố.c lá vào trong đó, sau đó bấm bật lửa, một ngọn lửa xuất hiện, t.h.u.ố.c lá bắt lửa, ông hút nhẹ một ngụm.

Hút vài hơi, thổi một chút lên ống khói, tẩu thuốc liền tắt, sau đó ông lại nhét một nhúm t.h.u.ố.c lá vào trong tẩu thuốc, lặp lại động tác vừa rồi.

Làm năm, sáu lần như thế, Trương Đức Nguyên mới thỏa mãn mà gác tẩu thuốc sang một bên.

Thế hệ trước của huyện Bách Lương, chỉ cần là người biết hút thuốc lá, thì đa phần đều sẽ hút điếu cày.

Vì thế ở vùng nông thôn của huyện Bách Lương, hầu như ở cổng nhà nào cũng có tẩu thuốc, nó được làm từ một đoạn trúc hoặc tre, chẻ nửa phần trên ống trúc ra, lựa chọn một vị trí thích hợp trong ống trúc khoét 1 lỗ nhỏ, sau đó dùng một ống trúc dài cỡ 20cm c*m v**, đổ vào trong đó một lượng nước vừa phải, khi hút sẽ nghe được những tiếng rít vang, vậy là hoàn thành.

Đương nhiên, nói thì đơn giản, nhưng muốn làm ra được thì không hề dễ.

Người bình thường tuy có thể làm ra được một tẩu thuốc có tiếng rít vang, nhưng mà âm thanh đó giống như tiếng nhạc vậy, không chuẩn. Còn người có tay nghề cao làm thì không chỉ vang lên được âm thanh dễ nghe, mà còn có thể vang lên rất lâu.

Mặc dù hút thuốc rất thoải mái, nhưng Trương Đức Nguyên vẫn đang cố nén giận trong lòng.

Lúc nãy ông lại cãi nhau với bạn già, nguyên nhân rất đơn giản, lúc bạn già đi vệ sinh, phát hiện nhà vệ sinh hết giấy, sau đó bà ấy liền đi ra ngoài bắt lấy Trương Đức Nguyên để chửi.

Đại khái ý chính là mắng Trương Đức Nguyên đi vệ sinh xong, dùng hết giấy rồi mà không chịu thay giấy, từ chuyện đó bắt đầu lôi thêm những chuyện khác, mắng cho Trương Đức Nguyên đau hết cả đầu.

Trương Đức Nguyên nghe như thế thì cực kỳ tức giận, chỉ là quên thay giấy vệ sinh thôi mà, cần phải nâng chủ đề lên cao tới như vậy sao?

Ông đã sống chung với bà ấy mấy chục năm rồi, thực ra biết rất rõ tính mà, chỉ cần không để ý tớt bà ấy, thì sau khi mắng hơn mấy phút sẽ tự động mệt, không nói nữa.

Nhưng mà sao Trương Đức Nguyên nhịn được việc này, cho nên lập tức cãi nhau rùm beng với bà, kết quả là bà ấy càng mắng càng hăng, cãi nhau với Trương Đức Nguyên gần nửa tiếng, nhờ con trai và con dâu khuyên ngăn mới chịu lắng xuống.

Chỉ vì chuyện thay giấy vệ sinh mà cãi nhau tới mức này, hai người đúng là bát tự không hợp.

Lúc trước mắt bị quỷ ám hay sao mà nhìn trúng bà ấy, thật không thể hiểu nổi!

Ngày mai con trai nhỏ sẽ trở về, lúc đó ông nhất định phải đi tới nhà Giang đại sư ở trấn Thanh Hà mời làm mai mối mới được, hôn nhân là chuyện hạnh phúc cả đời, quan trọng hơn tất cả những thứ khác.

Tuyệt đối không để cho cuộc hôn nhân của con trai ông như ông.

...

Bởi vì Trương Dung Oánh chỉ xin nghỉ phép có hai ngày, cho nên cô chỉ ở lại Giang gia một đêm. Sáng hôm sau, khi thực hiện đốt lửa xong, cô lập tức bảo Giang Phi đưa mình về tỉnh thành.

Những thân thích khác sau khi ăn xong tiệc đốt lửa cũng trở về rồi!

Ngoại trừ bà ngoại bị ba anh chị em Giang Phong cực lực giữ lại, thì chỉ còn một nhà ba người cô nhỏ là chưa đi về.

Bây giờ đã là cuối năm, ngày nào cũng có mấy nhóm người làm công đi xe tải về, hầu như đều là xe cũ ở nhà, đây là phương thức về nhà thường thấy nhất của người làm công trong suốt mười năm qua.

Cố Diệp Phi

Đi xe tải về thuận tiện hơn rất nhiều so với việc ngồi xe rồi lại đổi chuyến xe để về, thứ hai là do giá cả không quá đắt, cho nên vừa tới cuối năm, người làm công của cả trấn hoặc là trấn bên cạnh đều sẽ tập hợp lại, lên xe tải về nhà.

Những người làm công đó trở về, trấn cũng theo đó mà náo nhiệt lên.

...

Giang Văn Đông - người đã từng làm lão đại trong bảng xếp hạng những người ế ở thôn Long Sơn, sau khi kết hôn liền 'thoái vị nhường chức' cho em trai của mình là - Giang Văn Tây, đẩy anh ta lên ghế đầu bảng.

Hai anh em thay phiên nhau ở nhà chăm sóc cho người ông đã bị tê liệt và cha, năm nay Giang Văn Đông ở nhà chăm sóc bọn họ, sang năm sau sẽ đến lượt em trai Giang Văn Tây chăm sóc.

Cho nên ngày 21 năm nay Giang Văn Tây trực tiếp nghỉ việc, trở về!

Bởi vì vợ đã mang thai ba, bốn tháng, cho nên Giang Văn Đông không cho vợ động tay vào mấy chuyện bếp núc, mà trực tiếp xuống bếp nấu ăn.

Lúc ăn cơm, Trâu Tiểu Ngân nói:

"Em trai, bà mai Tiểu Phong của thôn Long Sơn chúng ta về nhà ăn tết, tranh thủ giải quyết việc chung thân đại sự của em trong dịp tết này luôn đi, nếu không qua năm sau, Tiểu Phong lên tỉnh thành lại, chẳng biết phải kéo dài tới bao giờ!"

Giang Văn Đông vừa gắp đồ ăn, vừa nói:

"Phải mau chóng giải quyết chuyện này, ngày mai anh sẽ đi mua quà tặng, mang sang nhà người ta mời mai."

Giang Văn Tây uống một hớp rượu, thở dài:

"Với hoàn cảnh nhà đình nhà chúng ta, em không có dũng khí để đi ra mắt, trong lòng luôn cảm thấy người ta sẽ không nhìn trúng mình, có đi cũng chỉ xấu hổ mà thôi!"

Trâu Tiểu Ngân nói:

"Em đừng có suy nghĩ như thế, anh của em cũng giống em, thậm chí còn lớn tuổi hơn, nhưng mà chẳng phải anh ấy đã cưới được chị về nhà rồi sao?"

Giang Văn Tây nói:

"Chuyện đó là do anh em may mắn, gặp được một người tốt như chị dâu, nếu mà gặp phải người khác thì khó mà nói trước được!"

Giang Văn Đông nuốt đồ ăn ở trong miệng xuống, nói:

"Em phải tin vào năng lực mai mối của Tiểu Phong, cho tới tận bây giờ, Tiểu Phong mai mối lần nào cũng thành công, chưa nghe ai nói rằng muốn ra mắt lần thứ hai cả."

Trâu Tiểu Ngân gật đầu, nói:

"Đúng thế, anh em nói rất đúng, năng lực làm mai mối của Tiểu Phong rõ như ban ngày, dù em không có lòng tin vào mình, thì cũng phải có lòng tin vào Tiểu Phong!"

Lời này quả nhiên thuyết phục được Giang Văn Tây, anh suy nghĩ một chút, sau đó gom góp dũng khí, nói:

"Được, vậy em sẽ đi thử một lần!"
 
Back
Top Bottom