Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 220: Cưới Được Cô Gái Tốt Giàu Ba Họ, Cưới Phải Cô Gái Xấu Khổ Ba Đời (2)



Sau khi tin tức Giang Phong trở về truyền ra ngoài, bắt đầu từ ngày 21, liên tục có người tới nhà mời mai mối.

Người đầu tiên đến nhà mời mai mối là lão đại đã từng đứng đầu danh sách ế ở thôn Long Sơn - Giang Văn Đông, đến nhà mời mai mối giúp em trai nhà mình - là người đứng đầu danh sách ế hiện tại của thôn Long Sơn - Giang Văn Tây.

Giang Phong vẫn theo lẽ thường, chỉ lấy 100 tệ ở trong bao lì xì mời làm mai mối, sau đó hắn trả phần còn dư cho Giang Văn Đông, nói:

"Anh Đông, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho anh Tây ra mắt và xem nhà trước năm mới, tranh thủ vừa qua tết là có thể giải quyết xong chuyện này."

Giang Văn Đông cảm kích nói:

"Làm phiền Tiểu Phong rồi, cậu thật sự có ân rất lớn đối với anh em chúng tôi! Nếu như không có cậu giúp đỡ, có lẽ anh em chúng tôi đã tuyệt hậu rồi!"

Giang Phong khoát tay, cười, nói:

Cố Diệp Phi

"Anh Đông nói quá lời rồi, bây giờ chị Đông cũng đã mang thai ba, bốn tháng rồi, anh nhớ chăm sóc cho chị ấy cẩn thận đó, đừng để chị ấy làm mấy công việc nặng nhọc."

Giang Văn Đông cười khà khà, nói:

"Tôi biết rồi, tôi sao có thể nỡ để cô ấy làm việc nặng, ngay cả việc hâm nóng đồ ăn cũng không cho cô ấy làm, nói hơi khoa trương một chút, nhưng mà tôi chỉ còn thiếu mỗi bước không đút cơm tới tận miệng cho cô ấy mà thôi!"

"Vậy là tốt rồi!"

Giang Phong gật đầu, cười, sau đó lại hỏi:

"Trong thời gian ở cữ phải ăn gà, anh đã nuôi chưa?"

Giang Văn Đông trả lời:

"Nuôi từ lâu rồi, chỉ cần cô ấy ăn được, mỗi tháng ăn một, hai con gà cũng chẳng sao cả!"

Hai người nói chuyện tầm mười phút, sau đó Giang Văn Đông mới rời đi.

Người thứ hai tới nhà mời làm mai mối cũng là người thôn Long Sơn, con của bọn họ đang trên đường về nhà, hai vợ chồng quá sốt ruột, nên mang theo quà tới tận nhà để mời mai mối!

Người thứ ba tới nhà mời làm mai mối làm cho Giang Phong có chút giật mình, là một bác mà hắn đã gặp trong chuyến xe mà hắn đi khi vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị về quê làm mai mối.

Lúc đó, tất cả những hành khách trên xe đều bị năng lực tính hôn nhân thần kỳ của Giang Phong làm cho khiếp sợ, vị Trương Đức Nguyên này cũng tự mình cảm nhận được sự lợi hại của Giang Phong, cho nên lúc đó ông đã nói chờ tới cuối năm, khi con trai nhỏ của mình đi làm công ở Quảng Đông về sẽ lập tức tới nhà mời Giang Phong làm mai mối.

Nhưng mà Giang Phong cũng coi mấy lời khách sáo đó là sự thật, không ngờ tới cuối năm, Trương Đức Nguyên thật sự giữ đúng lời hứa, dẫn con trai nhỏ của ông tới nhà mời làm mai mối, chuyện này có hơi làm hắn bất ngờ.

"Chú Trương, đã lâu không gặp!"

Giang Phong mỉm cười, chào.

"Giang đại sư, chú tới thực hiện lời hứa nửa năm trước!"

Trương Đức Nguyên nói đùa một câu, sau đó mới giới thiệu:

"Giang đại sư, đây là con trai nhỏ của chú - Trương Quế Hoa, mới từ Quảng Đông trở về từ đêm qua."

Trương Quế Hoa lập tức chào hỏi:

"Xin chào Giang đại sư, nghe danh đã lâu!"

Giang Phong cười, trả lời:

"Xin chào anh Hoa!"

Sau khi chào hỏi xong, Giang Phong mời hai người vào nhà uống trà.

Khách sáo vài câu xong, Trương Đức Nguyên lập tức giới thiệu kỹ càng về con trai của mình:

"Giang đại sư, Quế Hoa nhà chú năm nay 28 tuổi, cao 1m71, trình độ học vấn là trung học phổ thông, đã làm công ở Quảng Đông cũng mười năm rồi. Hiện tại đang làm người cắt cá sashimi, được bao ăn, bao ở, tiền lương cơ bản mỗi tháng là 6.000 tệ, cộng với tiền hoa hồng.

Mấy năm qua, nó đã tiết kiệm được ba, bốn trăm ngàn tệ, có kinh nghiệm làm việc lâu năm, nếu như tết này có thể giải quyết được chuyện hôn sự, thì sang năm sau, hai vợ chồng nó sẽ cùng nhau đi lên tỉnh thành, mở một cửa hàng sashimi."

Giang Phong cười, nói:

"Điều kiện của anh Hoa rất tốt, không biết anh có yêu cầu gì với đối tượng ra mắt không?"

Trương Quế Hoa nói:

"Không có yêu cầu cụ thể, Giang đại sư cứ xem rồi sắp xếp là được, nhưng mà tốt nhất là có thể chịu được vất vả, dù sao thì tôi cũng định lên tỉnh thành lập nghiệp, lúc mở cửa hàng chắc chắn sẽ rất bận rộn, rất vất vả. Nếu như không chịu được vất vả, thì sẽ phải thuê thêm người, như thế sẽ chẳng thể có lời được nữa."

"Đã hiểu, tôi sẽ cố gắng tìm cho anh một đối tượng phù hợp!"

Nói tới đây, Giang Phong nhìn Trương Đức Nguyên, nói:

"Chú Trương, quan hệ giữa chú và bạn đời vẫn không tốt lên à?"

Trương Đức Nguyên nghe thế liền thở dài:

"Đâu chỉ là không tốt, hôm qua còn mới cãi nhau với bà ấy một trận."

Nói tới đây, Trương Đức Nguyên kể ra nguyên nhân của cuộc cãi nhau ngày hôm qua, sau đó tức giận, bất bình:

"Bà ấy đúng là không nói lý, chỉ vì chuyện nhỏ xíu như thế mà chửi chú nửa ngày trời, đúng là không thể nhịn được mà."

Giang Phong nói:

"Chuyện này là do tính cách của hai người trái ngược nhau, vốn dĩ cháu cũng không có cách nào để giải quyết, nhưng mà bây giờ cháu có thể thử tìm một người con dâu có tính cách phù hợp với vợ chồng chú, hy vọng dưới sự ảnh hưởng của con dâu, quan hệ vợ chồng của hai người có thể thay đổi một chút."

Trương Quế Hoa nghe xong, mắt lập tức sáng rực, thốt lên:

"Giang đại sư, anh giúp tôi tìm đối tượng, còn có thể làm quan hệ cha mẹ của tôi thay đổi ư?"

Anh và anh cả dù có nằm mơ cũng muốn cha mẹ hòa thuận với nhau, dù sao thì từ nhỏ tới lớn, bọn họ lúc nào cũng nghe cha mẹ cãi nhau, cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào. Tiếc là giống như lời của Giang đại sư, tính cách của cha mẹ bọn họ thật sự là trái ngược nhau, khuyên thế nào cũng vô dụng, cãi nhau vẫn hoàn cãi nhau.

Hiện tại, theo ý của Giang đại sư, có lẽ tình cảnh đó có thể sẽ được khởi sắc, vừa có thể giúp anh có đối tượng, vừa có thể giúp cho quan hệ cha mẹ anh tốt lên. Nếu quả thực có thể giúp cho cha mẹ anh hòa thuận với nhau, việc cưới vợ này quá đáng giá rồi!

Giang Phong cười, nói:

"Tục ngữ có câu, cưới được cô gái tốt giàu ba họ, cưới phải cô gái xấu khổ ba đời, đừng nghĩ việc cưới vợ chỉ là chuyện của riêng mình, việc đó liên quan tới cả gia đình. Tôi sẽ giúp anh tìm một cô gái tốt, để nhà anh có thể hoà thuận vui vẻ, không còn xuất hiện việc cãi nhau nữa."

Trương Đức Nguyên nghe xong thì vô cùng kích động, nói:

"Giang đại sư, nếu cháu thật sự có thể làm được như vậy, thì cháu quả thực có ân quá lớn với ông lão Trương này!"

Ông không mong mình mà vợ có thể ân ái, nguyện vọng lớn nhất của ông là hy vọng vợ ông có thể đừng suốt ngày lên cơn chửi ông, để ông có thể sống những ngày tháng thật thoải mái, chỉ vậy thôi ông đã cảm ơn trời đất rồi!

Giang Phong mỉm cười, nói:

"Chú Trương khách khí quá rồi. Chúng ta chỉ gặp nhau trên chuyến xe kia thôi, vậy mà chú đã tin tưởng năng lực suy tính hôn nhân của cháu, đưa ra lời hứa hẹn, cho nên việc tìm cho chú một người con dâu tốt là chuyện cháu phải làm."

Mặc dù lời của Giang Phong vẫn chưa thực hiện được, nhưng mà trong lòng Trương Đức Nguyên cũng đã rất cảm kích, ông vô cùng tin tưởng năng lực suy tính hôn nhân của Giang Phong, cho nên mới có thể con trai vừa về ngày thứ hai đã lôi nó tới gặp Giang đại sư, không ngờ rằng ông còn nhận được tìm vui ngoài ý muốn này nữa.

Sau đó hai bên nói chuyện thêm vài câu rồi cha con Trương Đức Nguyên mới rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 221: Kéo Quần Lên Chạy



Bây giờ phạm vi mà Giang Phong có thể tìm kiếm đối tượng xứng đôi đã bao trùm cả huyện Bách Lương, gần 2 triệu người dân, cho nên việc tìm được đối tượng xứng đôi phù hợp đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng đơn giản.

Mặc dù sau đó còn rất nhiều khách hàng khác đến nhà mời mai mối, nhưng Giang Phong chỉ tự mình tiếp hai vị khách Giang Văn Tây và Trương Quế Hoa mà thôi, những người khác hắn đều giao cho anh cả và chị hai xử lý, thậm chí nếu không làm kịp, hắn còn nhờ cha mẹ giúp đỡ một tay.

Dù sao thì có Giang Phong đưa ra danh sách người xứng đôi, Giang gia chỉ cần tùy tiện đi nói chuyện là được, xác suất thành công cực kỳ cao.

Sau khi đưa danh sách xứng đôi của tất cả khách hàng cho cha mẹ, anh cả và chị hai, Giang Phong lập tức đi tới trấn Đại Pha, ở đây có đối tượng xứng đôi phù hợp với Giang Văn Tây.

...

Trấn Đại Pha.

Thôn nào đó.

Lâm Nguyệt đang nướng cây mía.

Ở vùng nông thôn của huyện Bách Lương, sau khi thời tiết trở lạnh, việc mà người dân thích làm nhất chính là đốt một đống lửa, sau đó tụ lại, cùng nhau sưởi ấm, trò chuyện.

Đống lửa kia ngoại trừ dùng để sưởi ấm, còn có thể dùng để nướng đủ loại đồ vật khác nhau, ví dụ như khoai lang, củ sắn, mấy loại có vị ngọt,...

Món mà Lâm Nguyệt thích nướng nhất là cây mía, đặt cây mía vào trong đống lửa nướng, sau đó lấy dụng cụ chuyên dụng ra để gọt nhanh lớp vỏ bên ngoài, nhân dịp còn nóng mà ăn, vị ngọt trôi thẳng vào trong lòng, cực kỳ ấm áp, dễ chịu.

Nơi này chỉ có hai mẹ con Lâm Nguyệt ngồi sưởi ấm, dù cho nhà bọn họ có nhóm lửa hay không đều sẽ không có hàng xóm nào tới, sau khi cô bắt đầu hiểu chuyện cũng chẳng đi qua nhà hàng xóm chơi nữa.

Nguyên nhân của chuyện này là do từ nhỏ Lâm Nguyệt có bệnh ngoài da, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng.

Bệnh này xuất hiện từ khi Lâm Nguyệt 5 tuổi, nguyên nhân phát bệnh thì cô không rõ, nói chung là mọc vảy nến khắp cả người, vừa ngứa vừa xấu.

Vì chữa trị cho cô mà cha mẹ đã đưa cô tới không biết bao nhiêu là bệnh viện, tìm không biết bao nhiêu bác sĩ.

Tiếc là dù cho thoa thuốc gì đi nữa đều chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc.

Dù có thể làm cho nó hết hẳn trong thời gian ngắn, nhưng mà sau một khoảng thời gian nữa nó lại xuất hiện, làm cô vô cùng bực bội.

May mà bệnh ngoài da này không phải là bệnh truyền nhiễm, với lại mặt, cổ và tay cô đều không có, nếu không e là cô chẳng dám đi ra ngoài gặp người khác.

Mặc dù bệnh ngoài da của Lâm Nguyệt không lây, nhưng mà loại bệnh đó thật sự quá kỳ lạ, hàng xóm xung quanh cũng không biết rốt cuộc nó có truyền nhiễm hay không, cho nên không ai dám liều lĩnh cả.

Vì thế, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không hàng xóm sẽ không tới nhà của Lâm Nguyệt, dù có tới cũng tuyệt đối không ngồi xuống ghế nhà bọn họ.

Cố Diệp Phi

Từ nhỏ, Lâm Nguyệt đã được cha mẹ khuyên rằng không nên tới nhà người ta chơi.

Có thể nói là từ nhỏ tới lớn, Lâm Nguyệt đều sống trong cô đơn, không có lấy một người bạn ở trong thôn.

Cho tới khi cô đi tới nơi khác học, Lâm Nguyệt mới làm quen được với một vài người bạn, tất cả đều là những người bạn do cô giấu tình trạng bệnh ngoài da của mình mới làm quen được, nếu không giấu nó đi, e là cũng chẳng ai dám kết bạn với cô.

Có nỗi lo về bệnh ngoài da này cho nên thành tích học tập của Lâm Nguyệt vẫn luôn không tốt, sau khi tốt nghiệp trung học liền nghỉ học!

Cô về nhà hai năm, sau đó cũng giống như những người khác, đi tới tỉnh Quảng Đông làm công.

Nhoáng một cái mà 18 năm đã trôi qua, năm nay Lâm Nguyệt đã 36 tuổi rồi, nhưng mà vẫn chưa quen bạn trai bao giờ.

Nói thật, với bề ngoài của Lâm Nguyệt, tuy rằng không xuất sắc, nhưng mà vẫn trên mức trung bình, nếu như không phải mắc loại bệnh ngoài da kỳ lạ kia, cô chắc đã gả đi được từ lâu rồi.

Nhưng mắc phải loại bệnh ngoài da này, cô hoàn toàn không có tâm tình gì để yêu đương cả.

Đúng thế, ngay cả ý muốn thử cũng không có.

Nói tới việc này không thể không nhắc tới một chuyện đã xảy ra trong lúc cô đi làm ở tỉnh Quảng Đông, khi đó cô mới vừa 19 tuổi, trong một đêm đi ra ngoài dạo phố, trở về nhà có hơi trễ, trên đường về phòng trọ, cô có đi ngang một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Sau đó tình tiết cẩu huyết trên tivi xuất hiện, cô vậy mà lại bị một người đàn ông cầm d.a.o bắt đi.

Người đàn ông kia muốn c**ng b*c cô.

Dù sao khi đó Lâm Nguyệt vẫn còn trẻ, kinh nghiệm ra đời không nhiều, bị người đàn ông lạ cầm d.a.o dọa sợ, đầu óc trống rỗng, sau đó giống y như một con thú bông mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.

Nhưng kết quả vô cùng buồn cười, dưới ánh đèn mờ ảo, tên đàn ông kia vừa c** đ* của cô ra, thấy mấy điểm đỏ rậm rạp, chằng chịt khắp người cô, tên đó lập tức bị dọa sợ.

Tên đó lập tức lộ ra biểu tình như thấy quỷ, sau đó chửi thề một câu rồi kéo quần lên chạy.

Để lại một mình Lâm Nguyệt nằm trong gió.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Nguyệt vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy bi thương, may mắn vì bản thân tránh thoát được việc chị chà đạp, bi thương vì ngay cả tội phạm cưỡng X còn ghét bỏ cô, vậy thì cả đời này cô có thể gả cho ai được chứ?

Cũng bắt đầu từ lúc đó, Lâm Nguyệt không còn muốn quen bạn trai nữa.

Thực ra trong suốt nhiều năm qua cũng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, nhưng mà Lâm Nguyệt không cho bọn họ cơ hội.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 222: Kéo Quần Lên Chạy (2)



"Được rồi, nướng nữa là khét đó!"

Lâm mẫu nhắc nhở.

Lâm Nguyệt rút cây mía ra khỏi đống lửa, thừa dịp cây mía còn nóng, cô lấy ra một con dao, tước vỏ mía, chưa tới mười giây, thịt mía nóng hổi bên trong đã lộ ra.

"Mẹ, mẹ ăn không?"

Lâm Nguyệt hỏi.

Lâm mẫu lắc đầu, nói:

"Mẹ không ăn, con ăn đi!"

Lâm Nguyệt nghe xong cũng không khách khí, cắn một cái răng rắc.

Ngay lập tức có một dòng nước ngọt thanh chảy xuống cổ họng cô, Lâm Nguyệt vừa ăn, vừa khen:

"Cây mía này ngọt thật đó!"

Lâm mẫu buồn cười, nói:

"Cây mía nào được nướng qua mà chẳng ngọt?"

Lâm Nguyệt phun bã mía ra, sau đó lại cắn một cái, nói:

"Cảm giác khác nhau, có vài cây mía nướng lên ăn cũng chẳng ngọt mấy."

Lâm mẫu liếc cô một cái, nói:

"Tiểu Nguyệt, với tình trạng của con vẫn nên ăn ít đồ ngọt một chút!"

Lâm Nguyệt nghe xong vẻ mặt lập tức cứng đờ, thất vọng nói:

"Mẹ, có ăn hay không nó đều chẳng tốt hơn chút nào, con chẳng muốn quan tâm nhiều như thế nữa, muốn ăn gì thì ăn cái đó!"

Lâm mẫu thở dài, khuyên:

"Tiểu Nguyệt, con không cần phải cam chịu như thế, mẹ nghe bảo có một vài loại bệnh ngoài da, chỉ cần mang thai là tự động biến mất, có lẽ loại bệnh này của con cũng như thế."

Lâm Nguyệt lại cắn một cái răng rắc, nhai mấy cái rồi mới nói:

"Khả năng đó vốn dĩ không lớn, với bộ dạng như này của con có gả cũng chẳng ai thèm, sao có thể mang thai được?"

Lâm mẫu nói:

"Tiểu Nguyệt, mẹ cảm thấy con vẫn nên thử một chút, con không thử thì sao biết được người ta có tiếp thu được hay không?"

Lâm Nguyệt nghĩ thầm, ngay cả tên tội phạm cưỡng X bụng đói ăn quàng kia còn chẳng tiếp thu được, thì người bình thường có thể tiếp thu được mới là lạ!

Nhưng mà, cô chắc chắn sẽ không nói chuyện đó ra, chỉ lắc đầu, nói:

"Không thể nào tiếp thu được đâu, ngay cả con nhìn còn muốn ói, huống chi là người khác!"

Lâm mẫu nhịn không được mà thở dài, chuyện hôn sự của con gái đã trở thành tâm bệnh của bọn họ!

Trong lúc Lâm mẫu đang nghĩ cách để thuyết phục con gái, thì một chiếc xe màu đen chạy tới đậu trước cửa nhà bọn họ, sau đó cửa xe được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai mang theo một túi trái cây to đi tới chỗ bọn họ.

"Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lâm Nguyệt không ạ?"

Lâm Nguyệt nghe tên nhóc đẹp trai kia hỏi thăm như thế liền vội vàng đứng dậy, nói:

"Tôi là Lâm Nguyệt, xin hỏi cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Tên nhóc đẹp trai đưa túi trái cây trong tay cho cô, tự giới thiệu:

"Xin chào chị Nguyệt, tôi tên là Giang Phong, là bà mối ở trấn Thanh Hà kế bên, lần này mạo muội tới chơi là muốn làm mối cho cô, không biết cô có dự định sẽ kết hôn hay không?"

Lâm Nguyệt nhận lấy túi trái cây theo bản năng, sau khi nghe đối phương giới thiệu, cô chưa kịp trả lời thì mẹ cô đứng kế bên đã sáng mắt lên, cướp lời cô:

"Thì ra là bà mối Giang, mau vào ngồi đi, Tiểu Nguyệt nhà bác đương nhiên là có dự định kết hôn rồi, không biết đối tượng mà bà mối Giang muốn giới thiệu cho Tiểu Nguyệt nhà ta là ai?"

Giang Phong cười, chào hỏi:

"Bác chắc là dì Lâm, không gạt bác, trong tay cháu đúng là có người phù hợp với chị Nguyệt, nếu như dì Lâm cảm thấy hứng thú, thì cháu sẽ nói kỹ càng cho dì nghe?"

Lâm mẫu liên tục gật đầu, nói:

"Đương nhiên là hứng thú rồi, mời bà mối Giang nói!"

Lâm Nguyệt đặt túi trái cây lên trên bàn, thấy thế liền ngồi xuống đống lửa cạnh bọn họ, im lặng lắng nghe.

Cô vốn định từ chối, nhưng thấy mẹ tích cực như thế, cô không muốn làm bà thất vọng, cho nên dứt khoát ngồi xuống nghe một chút thử xem sao.

Giang Phong không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

"Anh ấy tên là Giang Văn Tây, là một người anh trai trong tộc cháu, năm nay 38 tuổi, cao 1m69, là người rất hiếu thảo, trung thực, an phận, tuy rằng không đẹp trai, nhưng mà cũng không khó nhìn, là một người có tướng mạo bình thường. Gia cảnh không tốt, bà và mẹ đều đã qua đời, ông và cha thì bị tê liệt..."

Lâm mẫu và Lâm Nguyệt nghe tới đó thì sắc mặt có hơi thay đổi.

Có hai bệnh nhân tê liệt nằm trong nhà, gia cảnh nào chỉ là không tốt, đây là cực kỳ tệ đó được không hả?

"Bà mối Giang, điều kiện của đối phương cũng kém quá rồi đi, hai bệnh nhân, nếu như con gái của tôi gả qua đó, cuộc sống có thể dễ dàng được sao?"

Lâm mẫu nhịn không được mà xen lời.

Giang Phong giải thích:

"Mặc dù nhà bọn họ có hai bệnh nhân, nhưng mà anh ấy còn có một người anh trai, còn có một chú trai lăn lộn khá tốt ở huyện thành, tháng nào chú anh ấy cũng đưa tiền để chăm sóc cho người ông bị tê liệt.

Suốt nhiều năm qua, hai anh em bọn họ thay phiên nhau ở quê nhà chăm sóc cho ông và cha, mặc dù có hơi khó khăn, nhưng mà ở phương diện kinh tế nhận được tiếp tế của chú trai, cho nên cũng đủ xài.

Mấy năm trước, dưới sự giúp đỡ của chú trai, hai anh em bọn họ đã có được một căn nhà mới.

Năm nay, anh trai của anh ấy kết hôn, chú trai của anh ấy lại cho bọn họ một khoản tiền.

Nếu như anh ấy kết hôn, chú trai của anh ấy chắc chắn sẽ cho một khoản tiền.

Nói tóm lại, ngoại trừ việc nói ra có hơi dọa người là trong nhà có hai bệnh nhân, thì thực ra cuộc sống của hai anh em bọn họ không hề khó khăn như mọi người tưởng tượng. Nếu như chị Nguyệt gả qua nhà đó, hai người bệnh nhân không đến phiên chị phải chăm sóc, gả vào nhà bọn họ cũng chẳng khác bao nhiêu so với gả vào mấy nhà bình thường khác."

Lâm mẫu nghe Giang Phong giải thích xong liền trút được gánh nặng:

"Như thế còn tạm được!"

Lâm Nguyệt nghe tới đó, nhịn không được mà nói:

"Bà mối Giang, cậu tìm tới nhà chúng tôi thì tôi tin là cậu đã nghe nói về chuyện của tôi rồi, cậu nghĩ đối phương có thể tiếp thu được tôi sao?"

Giang Phong mỉm cười, hỏi:

"Chuyện mà chị Nguyệt nói tới là căn bệnh ngoài da mắc phải từ nhỏ kia sao?"

Lâm Nguyệt gật đầu, nói:

"Bệnh của tôi trị không hết, nếu như đối phương không tiếp thu được, thì có nói nhiều hơn cũng vô ích."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 223: Lợi Ích Khi Gả Cho Người Thật Thà



Thị trấn Đại Pha.

Lâm gia.

Giang Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị Nguyệt, không biết chị có thể chụp một bộ phận gửi cho tôi được không? Eo, chân, lưng, chỗ nào chị thấy tiện để chụp đều được, chị cứ coi như đang đi khám bệnh đi, không cần có bất cứ lo ngại nào đâu.”

“Cái này…” Lâm Nguyệt có chút do dự, thời đại bây giờ để lộ một chút eo, chân, lưng cũng không thành vấn đề, mấu chốt là bệnh ngoài da này của cô có chút ghê tởm, cô thật sự không muốn cho ai khác xem ngoại trừ bác sĩ.

Thấy Lâm Nguyệt có chút do dự, Giang Phong nói thêm: “Thật ra thì chị không chụp cũng được, tôi chắc chắn có thể thuyết phục được người anh cùng họ đó của tôi, nhưng tôi cho rằng tốt nhất là để cho anh ấy nhìn thấy trước bệnh ngoài da này như thế nào, thế thì sau này hai người tiếp xúc với nhau sẽ đỡ ngượng ngùng, cũng sẽ không gây ra hiểu lầm gì bởi vì điều này.

Lâm mẫu ở bên cạnh nói giúp vào: “Tiểu Nguyệt à, con cứ nghe theo ông mai Giang mà chụp vài bức ảnh bộ phận đi, dù sao chuyện con mắc bệnh ngoài da cũng không có gì là bí mật, người trong thôn ai cũng biết, thêm một người nhìn thấy cũng không có gì to tát cả, nếu như người ta có thể chấp nhận hoàn cảnh của con thì chẳng phải mọi thứ đều vui vẻ sao!”

Giang Phong trấn an nói: “Chị Nguyệt yên tâm đi, ông mai như tôi đây cũng coi trọng đạo đức nghề nghiệp, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ quyền riêng tư của chị, chỉ là người làm mai như tôi thích làm rõ chuyện tốt xấu, vì vậy nếu hai bên vẫn muốn tiến tới thì khả năng nên chuyện rất cao. Đây cũng là lý do chính tại sao từ khi tôi vào nghề đến nay hễ giúp người ta mai mối thì đều thành công từ lần gặp đầu tiên, chưa bao giờ cần phải gặp đến lần thứ hai."

Nghe vậy, Lâm Nguyệt không do dự nữa, gật đầu nói: “Thế thì được rồi, ông mai Giang, cậu đợi một tí!” Nói rồi lại nhìn sang Lâm mẫu và nói: “Mẹ vào đây chụp ảnh giúp con một tí nhé!"

Cố Diệp Phi

Lâm mẫu gật đầu, nói với Giang Phong: “Thế thì ông mai Giang cậu ngồi đây đợi tí nhé.”

Giang Phong ừm một tiếng, "Đi đi!"

Sau khi chào hỏi Giang Phong, hai mẹ con đi vào trong phòng, ước chừng hai ba phút sau hai người mới ra ngoài.

Lâm Nguyệt nói với vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Ông mai Giang, cậu kết bạn WeChat với tôi đi, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu!”

Giang Phong gật đầu, lấy điện thoại ra và quét mã để thêm bạn bè.

Sau đó, Lâm Nguyệt đã gửi đi các bức ảnh mà cô ấy vừa mới chụp.

Giang Phong xem một chút, phát hiện Lâm Nguyệt thật sự nghe lời mình, chụp cả eo, chân và lưng của cô ấy, trong các bức ảnh đều có những nốt đỏ dày đặc, thoạt nhìn thực sự rất đáng sợ.

Nhưng mà Giang Phong biết đây không phải bệnh truyền nhiễm, hơn nữa anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Sau khi Lâm Nguyệt gửi ảnh qua cho Giang Phong, cô ấy vẫn quan sát những thay đổi trên nét mặt của anh ấy, và thấy rằng vẻ mặt của anh ấy rất bình tĩnh và không có biểu hiện ghê tởm gì cả, vì vậy cô ấy thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Giang Phong xem ảnh qua một lượt rồi mới cất giọng: “Chị Nguyệt, thế bây giờ tôi gọi ngay cho người anh cùng họ đó của tôi để nói với anh ấy về việc này, nếu như anh ấy đồng ý thì tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, không biết ý của chị thế nào?”

Lâm Nguyệt còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, Lâm mẫu đã vội vàng nói: “Ông mai Giang, Tiểu Nguyệt nhà tôi không có vấn đề gì cả, có thể gặp bất cứ lúc nào!”

Phải biết rằng chuyện hôn sự của con gái từ lâu đã trở thành tâm bệnh của bà, bây giờ không dễ gì mà nhìn thấy được hy vọng, bà ấy đương nhiên là người chủ động hơn bất kỳ ai khác!

Trên thực tế, bản thân Lâm Nguyệt cũng rất vội rồi, các cô gái 26 tuổi trong thôn đều nóng lòng lập gia đình, sợ vài năm nữa sẽ thành cô gái già, còn cô năm nay đã 36 tuổi rồi, nói không vội thì tuyệt đối là nói dối.

Vì vậy, nghe thấy mẹ vội vàng trả lời, Lâm Nguyệt cũng không có phản bác, ngược lại gật đầu nói: "Nếu như anh ta không ngại hoàn cảnh của tôi, thế thì tôi nguyện ý gặp mặt anh ta."

Giang Phong nghe vậy trong lòng đã có tính toán, nhưng vẫn mở điện thoại di động ra và gửi ảnh của Giang Văn Tây cho Lâm Nguyệt, “Chị Nguyệt, đây chính là ảnh của anh trai cùng họ của tôi, cô xem thử đi, nếu không có ý kiến gì thì tôi sẽ lên xe gọi điện thoại!”

Lâm Nguyệt nhấp vào ảnh của Giang Văn Tây xem một hồi, nói thật lòng thì người thực sự có ngoại hình bình thường, không bằng những người đàn ông theo đuổi cô ấy trước đây. Nhưng có một điều mà ông mai Giang đã nói rất đúng, người đàn ông này có khuôn mặt chất phác và thật thà, nhìn qua có vẻ là một người đàn ông lương thiện và có trách nhiệm.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 224: Lợi Ích Khi Gả Cho Người Thật Thà (2)



Trên thực tế, cho dù cô ấy là người phụ nữ như thế nào, cho dù bề ngoài cô ấy phóng túng, không bị trói buộc, tùy tiện và sung sướng như thế nào, sau khi cô ấy trở về nhà, cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Hầu như không người phụ nữ nào không mong cuộc hôn nhân của mình có thể luôn hạnh phúc và bền chặt.

Và cảm giác hạnh phúc và bền chặt này, một người đàn ông lương thiện có thể cho bạn mà không cần bạn nhắc nhở, đây là khí chất của chính họ. Khi phụ nữ ở bên cạnh những người này, họ không phải lo lắng về việc đàn ông thay lòng đổi dạ, và cũng không phải lo lắng về những biến cố bất ngờ, bởi vì những người thật thà sẽ không làm điều đó, và họ có thể ứng phó với nó.

Người thật thà có thói quen trước sau như một, cùng với thói quen tiết kiệm tài chính có thể khiến hầu hết phụ nữ cảm thấy yên tâm.

Người thật thà không chỉ thật thà trong lòng mà còn thật thà trong cuộc sống, ví dụ như ngày ăn ba bữa, ngày ngủ tám tiếng, hay rèn luyện thân thể đều được người thật thà coi là những chuyện nên làm.

Khi một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông thật thà, cuộc sống của cô ấy sẽ nhờ họ mà được cải thiện.

Bất kể vào lúc nào, những người thật thà đều sẽ giúp đỡ những người xung quanh họ, bản thân họ không chỉ sống một cuộc sống khỏe mạnh và an yên mà còn giúp cho những người xung quanh họ sống hạnh phúc.

Đây là một trạng thái xa xỉ khó mà có được khi kết hôn với một người đàn ông khác.

Một người đàn ông thật thà không có nhiều thủ đoạn như những người đàn ông khác, vì vậy anh ta có thể tự nhiên tiết kiệm thời gian quậy phá để thu dọn và chỉnh lý công việc và cuộc sống của mình, vì vậy một trong những đặc điểm lớn nhất của một người đàn ông thật thà là làm mọi thứ ngay ngắn rõ ràng.

Khi một người phụ nữ ở bên một người đàn ông thật thà, cô ấy sẽ thấy rằng tâm trạng rối bời, chuyện trong gia đình và con đường sự nghiệp đều bị người đàn ông ảnh hưởng một cách vô tri vô giác và trở nên có trật tự.

Dần dần, tâm trạng của người phụ nữ sẽ bình lặng, sự nghiệp suôn sẻ, mọi việc đều sẽ nỗ lực phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Đây là những lợi ích khác nhau của việc kết hôn với một người thật thà mà Lâm Nguyệt từng nghe mọi người đúc kết lại.

Từ nhỏ cô đã mắc bệnh ngoài da, lớn lên cô chỉ muốn lấy một người đàn ông thật thà không ghét bỏ cô, thế thì cô mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc ổn định, không cần lo chồng sẽ chán ghét mình mà đi làm loạn.

Bây giờ có một người đàn ông thật thà và lễ phép ở trước mặt cô, tất nhiên Lâm Nguyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô lập tức gật đầu và nói: "Ông mai Giang, tôi không có ý kiến gì cả.”

Giang Phong nhận được câu trả lời dứt khoát, ậm ừ nói: "Vậy thím Lâm và chị Nguyệt, hai người chờ một chút, tôi lên xe gọi điện thoại đây."

Hai mẹ con đều gật đầu đồng ý.

Giang Phong liền lên xe, sau đó gọi điện thoại cho Giang Văn Tây.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong liền nói ngắn gọn: “Anh Tây, em đã tìm được một người bạn đời tốt cho anh rồi, cô ấy về mọi mặt đều tốt, nhưng khuyết điểm duy nhất là từ nhỏ đã mắc bệnh ngoài da, căn bệnh ngoài da này tuy không truyền nhiễm nhưng khắp người trông vẫn có chút đáng sợ, không biết anh có thể chấp nhận được không?"

Giang Văn Tây có chút thấp thỏm hỏi: “Tiểu Phong, đó không phải là loại bệnh ngoài da mưng mủ khắp người đó chứ, nếu thế thì có lẽ anh không thể chấp nhận được!”

Giang Phong nói: “Không có nghiêm trọng đến thế, chỉ là những nốt đỏ lớn nhỏ khác nhau, nếu số lượng ít thì giống như bị muỗi đốt vậy đó, nhưng mà trên người cô ấy có rất nhiều nên trông hơi đáng sợ.

Cũng chính vì căn bệnh ngoài da này mà một cô gái tốt như cô ấy vẫn chưa từng kết hôn cũng chưa từng có bạn trai, nếu không có căn bệnh ngoài da này làm phiền lòng thì công bằng mà nói, anh Tây không xứng với người ta đâu.

Hơn nữa, bố mẹ cô ấy đã từng đưa cô đến nhiều bệnh viện để gặp các chuyên gia, có chuyên gia từng nói rằng bệnh ngoài da của cô ấy có thể tự động biến mất sau khi cô ấy mang thai.

Tất nhiên, điều này có thể không đáng tin cậy, nhưng nếu đó là sự thật, thì anh Tây sẽ có được phước lớn rồi!”

Cố Diệp Phi

Giang Văn Tây bị choáng ngợp bởi những lời nói của Giang Phong, “Thế thì anh đồng ý!”

Giang Phong cười nói: “Anh Tây, em vừa mới nhờ cô ấy chụp một số bức ảnh một phần cơ thể của cô ấy, em sẽ gửi chúng cho anh trên WeChat, anh xem trước đi, nếu anh thật lòng có thể chấp nhận thì phản hồi lại cho em, sau đó em sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Giang Văn Tây nhanh chóng trả lời: "Được thôi!"

Giang Phong cúp điện thoại, sau đó chuyển tiếp bức ảnh mà Lâm Nguyệt vừa gửi cho anh ta sang cho Giang Văn Tây.

Sau đó, chưa đến một phút, Giang Văn Tây đã gọi điện thoại lại.

Ngay khi điện thoại được kết nối, Giang Văn Tây liền nói: “Tiểu Phong à, căn bệnh ngoài da này đối với anh hoàn toàn không có vấn đề gì."

Đây quả thực là lời nói trong lòng anh ta, căn bệnh ngoài da này đối với người bình thường có thể đáng sợ hoặc ghê tởm, nhưng đối với người quanh năm chăm sóc hai bệnh nhân bại liệt như anh ta, nói đây là chuyện nhỏ có lẽ vẫn có chút khoa trương, nhưng anh ta thật sự không cảm thấy có gì đáng sợ hay ghê tởm cả.

Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Văn Tây, Giang Phong gật đầu nói: “Em hiểu rồi, thế thì em sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với người ta và ấn định thời gian địa điểm cho cuộc gặp mặt của hai người.”

“Được thôi, vất vả cho em rồi!”

“Có vất vả gì đâu, trước mắt là vậy nha, đợi bàn xong em sẽ nói với anh!”

“Ừm!”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong mở cửa xe bước xuống, mỉm cười với mẹ con nhà họ Lâm: “Vừa rồi tôi gửi ảnh của chị Nguyệt cho anh họ tôi xem, có lẽ cô và anh ấy thật sự có duyên phận, sau khi anh ấy nhìn thấy thì không có ý kiến gì cả, hơn nữa còn nói có thể gặp chị Nguyệt bất cứ lúc nào!”

Nghe thấy điều này, cả hai mẹ con nhà họ Lâm đều vô cùng ngạc nhiên.

Sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có một người đàn ông nói rõ rằng anh ta không bận t@m đến căn bệnh ngoài da của cô, điều này khiến trong lòng Lâm Nguyệt cảm thấy hài lòng về người đàn ông có bản chất thật thà này.

Lâm mẫu cười, có chút hưng phấn nói: “Ông mai Giang, Tiểu Nguyệt nhà tôi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt cậu ta, thời gian này cậu có thể tùy ý sắp xếp, chúng tôi sao cũng được!”

Giang Phong trầm ngâm một lát, nói: "Vậy tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?"

Lâm mẫu nói: “Được thôi.”

Giang Phong liền đưa ra quyết định: “Địa điểm dùng bữa tại nhà hàng Ngũ Phúc ở thị trấn các người, không thành vấn đề chứ?"

Lâm mẫu liên tục gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Sau khi ấn định thời gian gặp mặt, tiếp đó Giang Phong vừa sưởi ấm, vừa hỏi Lâm Nguyệt về công việc và sở thích của cô ấy, mặc dù hắn đã biết rõ tất cả những điều này, nhưng để tiện thì hắn vẫn muốn hỏi một lần.

Đồng thời, hắn cũng giới thiệu chi tiết hoàn cảnh của Giang Văn Tây cho mẹ con nhà họ Lâm.

Cuộc trò chuyện gần kết thúc, Giang Phong đứng dậy cười nói: “Thím Lâm, chị Nguyệt, thế tôi đi trước nhé, chúng ta chiều nay gặp lại!”

Hai mẹ con nhà họ Lâm nói vài câu khách sáo, rồi mới nhìn Giang Phong rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 225: Đều Đã Trưởng Thành Cả Rồi, Không Thể Chọn Toàn Bộ Sao?



5 giờ chiều.

Nhà hàng Ngũ Phúc.

Dưới sự sắp xếp của Giang Phong, Giang Văn Tây và Lâm Nguyệt đã gặp mặt nhau!

Ánh mắt khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nguyệt, trong lòng Giang Văn Tây đã rất hài lòng, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, anh ta thật sự là nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh, căn bệnh ngoài da có hề gì đâu chớ?

Còn khi Lâm Nguyệt nhìn thấy Giang Văn Tây, trong lòng cảm thấy không mấy hào hứng, nhưng mà cũng không đến nỗi thất vọng, chính là có loại cảm giác yên tâm.

Giang Văn Tây một mình đi đến đây, ngoài anh cả và chị dâu ra thì anh ấy chỉ có một người chú và một người cô.

Anh cả phải ở nhà chăm sóc ông nội, cha còn chị dâu đang mang thai, còn người chú ở huyện lỵ chưa về, người cô thì cuối năm khá bận rộn, vì vậy Giang Văn Tây quyết định tự mình đi xem mắt.

Dù sao có Tiểu Phong bên cạnh, anh ta cũng không cảm thấy cô đơn.

Về phía Lâm Nguyệt thì Lâm mẫu đi cùng cô, không làm phiền những người thân khác.

Giang Phong đại diện giới thiệu hai bên, tiếp đó chào hỏi xong xuôi mới ngồi xuống.

Gọi món xong, lúc đợi đồ ăn được dọn lên, Giang Phong mới đưa ra chủ đề và nói: "Thím Lâm, trước đây khi tôi đến thôn của các người, phát hiện đã có người làm bánh quy rồi, thôn các người mỗi năm đều làm bánh quy sớm như vậy sao?”

Thím Lâm đáp: “Cậu nói là bánh quy ngọt hay bánh quy nước tro?”

Giang Phong nói: “Hình như tôi thấy cả hai loại bánh quy đều có người đang làm.”

Thím Lâm giải thích: “Nếu là bánh quy ngọt, thôn chúng tôi căn bản là bắt đầu làm từ mùng 21 của năm mới bắt đầu làm, xuyên suốt cho đến mùng 28 mới ngừng. Còn về bánh quy nước tro thì người trong thôn chúng tôi thường không làm sớm như vậy, cái cậu thấy có lẽ là người ta gọi tới bán.”

Ở huyện Bách Lương, mỗi hộ gia đình phải làm hai loại bánh quy trong dịp Tết Nguyên đán:

Loại thứ nhất là bánh quy ngọt, tương tự như bánh mật ở những nơi khác.

Trước đây người ta tự làm món này trong một cái nồi gang to bằng bếp đất, nhưng sau này có máy chuyên dụng làm bánh quy rồi nên không ai làm bánh quy bằng tay nữa, suy cho cùng làm bằng tay rất tốn công và cũng không ngon như làm bằng máy.

Loại thứ hai là bánh quy nước tro, tương tự như bánh dày ở những nơi khác.

Đây là một thứ rất có đặc sắc địa phương, đúng như tên gọi, nó được làm bằng cách ngâm gạo nếp trong nước kiềm với tro, loại tro ngon nhất được công nhận là tro vừng, tro đậu và tro thông.

Giang Phong bỗng nhiên nói: "Thì ra là bọn họ gọi tới bán, nhà các người bán bánh quy nước tro bao nhiêu một cân?”

Thím Lâm nói: “Nếu sử dụng bột nở thay vì nước tro, giá 10 tệ một cân, nếu dùng nước tro tốt thì giá sẽ đắt hơn ít nhất ba đến năm tệ."

Trong khi Giang Phong đang trò chuyện với thím Lâm, Giang Văn Tây không chỉ ngồi ngơ ra đó mà bắt đầu trò chuyện với Lâm Nguyệt về một chủ đề.

Đây cũng là những gì Giang Phong đã nói với anh ta trước khi đến đây.

Giang Văn Tây mặc dù thật thà và có trách nhiệm nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta ngu ngốc, anh ta cũng đã đến tỉnh Quảng Đông để làm việc khi còn trẻ và ở lại tỉnh Quảng Đông trong nhiều năm.

Vì anh và anh trai thay phiên nhau chăm sóc ông nội và cha nên mỗi công việc đều không thể làm lâu dài.

Điều này đã dẫn đến việc sau rất nhiều năm sau, những thành phố khá nổi tiếng ở tỉnh Quảng Đông thì anh ta đều đã đi qua!

Sau khi biết Lâm Nguyệt làm việc tại quê hương võ thuật ở tỉnh Quảng Đông, người cũng đã làm việc ở đó được một năm như Giang Văn Tây liền trò chuyện với Lâm Nguyệt về phong tục tập quán ở nơi đó.

Trong khi nói chuyện, người phục vụ bắt đầu dọn món lên.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, Giang Văn Tây bình thường rất kiệm lời, lúc này lại có tài hùng biện, và cuộc trò chuyện với Lâm Nguyệt rất có đầu tư.

Trước khi gặp mặt, Giang Phong đã giải thích rõ ràng hoàn cảnh cá nhân và hoàn cảnh gia đình của hai bên cho họ, vì vậy không cần phải hỏi này nọ như tra hộ khẩu sau khi gặp mặt, mà cứ tùy ý tán gẫu về những gì bản thân mình thích thú.

Sau khi ăn xong, đã gần bảy giờ tối!

Sau khi trò chuyện gần hai tiếng đồng hồ, cả Giang Văn Tây lẫn Lâm Nguyệt đều để lại ấn tượng tốt với nhau.

Khi việc thanh toán sắp kết thúc, Giang Văn Tây đưa phong bì màu đỏ mà anh đã chuẩn bị cho ba người có mặt tại đó, sau đó hai bên chào hỏi lịch sự trước khi rời đi.

Giang Văn Tây tất nhiên là ngồi xe của Giang Phong để về nhà.

Cố Diệp Phi

Trên đường trở về, Giang Phong vừa lái xe vừa cười hỏi: “Anh Tây, anh thấy thế nào, anh có hài lòng với người mà em giới thiệu cho anh không?"

Gương mặt Giang Văn Tây đầy hào hứng, nói: "Hài lòng, thực sự rất hài lòng, Tiểu Phong trước đó em nói rất đúng, nếu cô ấy không bị bệnh ngoài da, với điều kiện của cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ coi thường anh, anh thực sự đã kiếm được một món hời lớn! "

Giang Phong cười nói: “Anh hài lòng thì tốt, mấy ngày tới mỗi ngày anh đều mời cô ấy đi chơi, vun đắp mối quan hệ với cô ấy, nắm bắt thời gian lễ Tết này chinh phục người ta.”

Giang Văn Tây tràn đầy động lực đáp lại: "Chà, anh sẽ cố gắng hết sức, còn việc anh có thể thắng hay không thì anh cũng không chắc."

Giang Phong nói: "Anh cứ biểu hiện cho thật tốt, em sẽ trợ giúp cho anh, hẳn là không thành vấn đề lớn."

Giang Văn Tây ngay lập tức xin lời khuyên của Giang Phong về cách quyến rũ các cô gái.

Bản thân Giang Phong mặc dù còn độc thân, nhưng đã mai mối cho rất nhiều cặp đôi nên đối với phương diện này vẫn có chút kinh nghiệm, vì vậy liền không chút do dự truyền lại cho anh ta.

Thế là, một người dám dạy và một người cũng dám học, đợi đến khi trở về thôn Long Sơn, Giang Văn Tây đã học được rất nhiều kiến thức lý thuyết, về việc nó có hiệu quả hay không, anh ta phải thử mới biết được.

Sau khi trở về thôn Long Sơn, Giang Phong lấy ra chiếc phong bì màu đỏ mà Giang Văn Tây đã đưa cho anh ta, lấy ra một trăm nhân dân tệ, rồi trả lại phần còn lại cho anh ta, điều này làm cho trong lòng Giang Văn Tây cảm thấy rất cảm kích.

Anh ta biết rằng đây là sự giúp đỡ mà Giang Phong dành cho anh ta.

Trước đây lúc Giang Phong làm mai mối cho anh trai không hề lấy tiền, cũng chỉ nhận lễ vật anh trai mua, so với những khách hàng khác, Giang Phong thật đúng là chiếu cố hai anh em rất tốt!

Anh ta chỉ có thể giữ ân tình này trong lòng, và sẽ đền đáp nếu sau này có cơ hội!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 226: Đều Đã Trưởng Thành Cả Rồi, Không Thể Chọn Toàn Bộ Sao? (2)



10 giờ đêm.

Giang Phong đang trò chuyện với Hoàng Linh Vi trên WeChat, kể từ sau khi hai người gặp nhau ngoài đời thực, mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước, hiện tại họ chỉ kém một cặp vợ chồng một lớp giấy dán cửa sổ.

Chỉ là hai người đều rất hưởng thụ cảm giác m.ô.n.g lung mập mờ lúc này, cũng không ai chủ động chọc thủng lớp giấy dán trên cửa sổ này.

Cả hai đều là những người yêu thích tiểu thuyết, và họ thường nói về các nhân vật trong tiểu thuyết khi trò chuyện.

Hoàng Linh Vi tối nay đột nhiên có một ý thích bất chợt và hỏi Giang Phong một vấn đề qua WeChat:

Hoàng Linh Vi: “Trong Giang hồ của Kim đại sư, anh thích người đẹp nào nhất?”

Giang Phong: "Vấn đề này có chút khó trả lời, thế thì trong Giang hồ của Kim đại sư, em thích nhất vị soái ca nào?”

Hoàng Linh Vi: “Tất nhiên là Dương Quá rồi, anh ta không chỉ được nữ giới yêu thích trong sách, mà ở thực tại cũng là nhân vật nam có lượng fan nữ đông nhất, điều này đã được mọi người công nhận rồi."

Cố Diệp Phi

Giang Phong: " Thực sự phải thừa nhận rằng Dương Quá có thể được coi là nhân vật thu hút cả nam lẫn nữ, nếu muốn lập ra một bảng xếp hạng nhân vật nam được yêu thích nhất, dù cho Dương Quá không thể chiếm vị trí đầu tiên thì anh ấy chắc chắn sẽ đứng vững trong top 3."

Hoàng Linh Vi: “Đúng đó, Kim đại sư viết nên nhân vật này quá hay rồi, ngoại hình đẹp trai nhất, võ công lại đứng đầu trong giang hồ, là người trọng tình trọng nghĩa, đối với tình cảm của mình lại càng trước sau như một, ngoài ra anh còn cực kỳ thông minh, rất biết cách ăn nói.”

Hoàng Linh Vi: “Trước mặt Hồng Lăng Ba, Lục Vô Song, Công Tôn Lục Ngạc, miệng lưỡi rất lưu loát. Anh ta so sánh Hồng Lăng Ba với con lợn trắng lớn của mình, gọi Lục Vô Song một tiếng thiếu phụ, thế giới bên ngoài mà anh ấy mô tả khiến người chưa bao giờ bước ra khỏi Thung lũng vô cảm như Công Tôn Lục Ngạc vô cùng khao khát.”

Hoàng Linh Vi: “Anh ấy thực sự có quá nhiều ưu điểm mà phụ nữ thích!"

Giang Phong: “Không ngờ là em nghiên cứu rất kỹ lưỡng về nhân vật Dương Quá này.”

Hoàng Linh Vi: “Sau khi đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp như vậy, đây là nhân vật nam em thích nhất, đương nhiên cũng tìm hiểu nhiều hơn một chút, anh đừng có chuyển đề tài như vậy, mau nói xem rốt cuộc anh thích nhân vật nữ nào vậy?”

Giang Phong: “Nhân vật nữ mà anh thích nhất có ba người, một người là Triệu Mẫn, một người là Tiểu Long Nữ, và một người là Hoàng Dung.”

Hoàng Linh Vi: “Anh chỉ có thể chọn một người.”

Giang Phong: "Chúng ta đều là người lớn rồi, không thể chọn toàn bộ sao?"

Hoàng Linh Vi: “Này, đồ xấu xa, đừng vòng vo nữa, ba nữ chính này, chỉ cho anh chọn một người, anh sẽ chọn ai?"

Giang Phong: "Cái này thật sự rất khó chọn, ba người bọn họ đều có ưu điểm của riêng mình, nếu thật sự phải lựa chọn, anh sẽ chọn Triệu Mẫn.”

Hoàng Linh Vi: “Anh có thể nói lý do anh chọn cô ấy không?”

Giang Phong: "Có ba lý do."

Hoàng Linh Vi: “Em muốn nghe chi tiết."

Giang Phong: " Đầu tiên, chịu ảnh hưởng của phim truyền hình và điện ảnh, không thể phủ nhận rằng trong số rất nhiều nhân vật nữ, Trương mỹ nữ cùng Giả mỹ nữ trong vai diễn Triệu Mẫn, thực sự đã hóa thân thành Triệu Mẫn một cách tuyệt vời, và vô cùng xinh đẹp.”

Hoàng Linh Vi: “Cũng có lý, nhưng ở phương diện này, diễn viên trong vai Tiểu Long Nữ hẳn là không thua kém gì!"

Giang Phong: "Tiểu Long Nữ quả nhiên rất lợi hại, đáng tiếc bị long kỵ sĩ làm mất đi nhiều điểm!”

Hoàng Linh Vi: “Được thôi, đàn ông đều có những tâm lý phức tạp như vậy, em hiểu mà!"

Giang Phong: "Ha ha ha!”

Hoàng Linh Vi: “Anh nói tiếp đi!”

Giang Phong: " "Thứ hai, Triệu Mẫn là nữ chính được Kim đại sư miêu tả nhiều nhất về ngoại hình, thực sự đã miêu tả vẻ đẹp của cô ấy ở toàn bộ 360 độ không có góc chết, không có người đàn ông nào không bị động lòng sau khi nhìn thấy cô ấy. Nói thật với em, lúc đầu khi anh thấy cảnh cô ấy cùng Trương Vô Kỵ giả làm vợ chồng nằm chung một giường, trong lòng như tan chảy ra!”

Hoàng Linh Vi: “Lsp…”

Giang Phong: “Thứ ba, có thể nói vị quận chúa này rất si tình, để được ở bên Trương Vô Kỵ, cô ấy đã trực tiếp từ bỏ vinh hoa phú quý, cam tâm tình nguyện cùng người mình yêu phiêu bạt thiên hạ, điều này đối với một cô quận chúa từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng mà nói, điều đó cần có dũng khí như thế nào chứ? Hơn nữa cô ấy thậm chí đã phải từ bỏ người thân của mình, cô ấy đã phải hy sinh bao nhiêu cho điều này? "

Giang Phong: “Tầng lớp quý tộc như Triệu Mẫn chỉ vì yêu đương mãnh liệt mà lý giải chữ yêu đến tột cùng, đối với nữ nhân dùng tình thâm như vậy, làm nam nhân muốn không thích cũng khó đó!”

Giang Phong: "Giống như việc cha mẹ em không thích anh, không đồng ý gả em cho anh, nhưng em vẫn có thể từ bỏ vinh hoa phú quý để cùng anh sống những ngày tháng cơm canh đạm bạc vậy đó…”

Hoàng Linh Vi: “Ha ha, cũng hay đấy, ai nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý để cùng anh sống những ngày tháng cơm canh đạm bạc chứ?”

Giang Phong: “Dùng một phép ẩn dụ mà!”

Hoàng Linh Vi: “Thật ra, cá nhân em nghĩ rằng Hoàng Dung cũng rất tốt, cô ấy tụ tập linh khí trời đất vào trong thân thể, rực rỡ thiên hạ, cực kì thông minh, đa tài đa nghệ, am hiểu xưa và nay, tinh thông cầm kỳ thi họa, tài nấu nướng lại càng tuyệt vời. Cả đời chung tình với Quách Tĩnh, sống c.h.ế.t có nhau, toàn tâm toàn ý giúp chồng bảo vệ gia đình, quốc gia, cũng là một đối tượng vô cùng hoàn hảo."

Giang Phong: “Chà, Hoàng Dung thực sự cũng rất tốt. Cô ấy cũng là một trong những nữ anh hùng mà anh rất thích."

Hoàng Linh Vi: “Chỉ cần đẹp thì ai mà anh chẳng thích?”

Giang Phong: "Ha ha, không ngờ tới là bị em nhìn thấu nhanh như vậy..."

Đêm hôm đó, hai người bày tỏ quan điểm về nam nữ chính trong sách của Kim Dung, tán gẫu đến khuya lúc nào không hay, đến khi gà trống bắt đầu gáy mới chúc nhau ngủ ngon và nghỉ ngơi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 227: Một Chàng Trai Trẻ Đẹp Như Cậu Vậy Mà Lại Làm Bà Mối



【 Danh tính 】 : Trác Y Nhiên.

【 Tuổi tác 】 : 26 tuổi.

【 Chiều cao 】 : 51kg.

【 Cân nặng 】 : 160cm.

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 81 (Tình cảm vợ chồng 74 + môn đăng hộ đối 82 + quan hệ gia đình 87).

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 88 (Tình cảm vợ chồng 86 + môn đăng hộ đối 86 + quan hệ gia đình 92).

Đây là đối tượng xứng đôi mà Giang Phong tìm cho con trai nhỏ của Trương Đức Nguyên, điểm số ở mọi mặt đều không thấp, đặc biệt là điểm xứng đôi tối đa của quan hệ gia đình, cao tới 92 điểm, có thể nói là một đối tượng cực kỳ xứng đôi.

Bởi vì tối qua nói chuyện với Hoàng Linh Vi tới quá khuya, cho nên hôm nay Giang Phong ngủ một giấc tới tận giữa trưa mới thức dậy.

Cố Diệp Phi

Rửa mặt xong, hắn ăn cơm với mấy người cô nhỏ, sau đó xuất phát tới vị trí của mục tiêu ở huyện thành huyện Bắc Lương.

...

Giữa trưa.

Huyện thành huyện Bắc Lương.

Tại cửa hàng chuyên bán cá trắm cỏ trong chợ Thành Nam ở trấn Bảo Lâm.

Trác Y Nhiên nhanh tay nhanh chân giúp khách hàng bắt cá trắm cỏ, dùng cái chùy chuyên dụng đánh cho một con cá trắm cỏ nặng mười mấy cân bất tỉnh, sau đó cạo vảy cá, m.ổ b.ụ.n.g cá lấy nội tạng ra, sau đó rửa sạch cá, chặt nó ra thành từng miếng theo yêu cầu của khách hàng.

Tất cả diễn ra chỉ hơn một phút đồng hồ, tốc độ tuy rằng kém hơn anh chàng 30 giây g.i.ế.c một con cá ở tỉnh Tứ Xuyên, nhưng mà cũng cực kỳ lợi hại!

Việc này chủ yếu là do quen tay hay việc, đừng thấy năm nay Trác Y Nhiên mới 26 tuổi mà lầm, lúc còn chưa tốt nghiệp cấp 3 cô đã tới đây bán cá rồi, tính tới nay đã được 9 năm.

Trong suốt 9 năm này, cô đã g.i.ế.c hơn mấy chục ngàn con cá, ban đầu làm một con cá mất tới mười mấy, hai mươi phút, bây giờ thì chỉ cần hơn một phút là xong, tất cả sự tiến bộ này đều dùng mồ hôi của cô để đối lấy.

Trác Y Nhiên là người của trấn Bảo Lâm huyện Bách Lương, trấn Bảo Lâm nằm ngay sát vách huyện Bắc Lương, khoảng cách từ trấn Bảo Lâm tới huyện thành huyện Bách Lương hơn bốn mươi cây số, nhưng mà từ đây tới huyện thành huyện Bắc Lương sát vách lại chỉ có mười lăm cây số.

Bởi vậy, Trác Y Nhiên không đi tới huyện thành huyện Bách Lương để bán cá, mà đi tới huyện thành huyện Bắc Lương kế bên bán.

Ngọn núi bên trong trấn Bảo Lâm cao một cách lạ thường, nó nằm trong sáu vạn đại sơn dư mạch.

Mấy chục năm nay, mọi người lợi dụng dòng nước suối trong veo, không ô nhiễm chảy dọc theo mấy khe núi của sáu vạn đại sơn dư mạch để nuôi cá.

Các người dân trên cho vào trong đó mấy con cá trắm cỏ nặng nửa ký, cá trắm cỏ ăn lá cây cỏ quanh năm và được nuôi dưỡng trong dòng nước trong lành đó, nuôi dưỡng 3 năm, sau khi cá trắm cỏ được 5 kg thì sẽ có thể đem đi bán.

Bởi vì nó là thực phẩm xanh từ trong núi, thịt cá cực kỳ chất lượng, mềm mại, ngọt thanh, dùng đầu cá để nấu canh vô cùng ngon, không tanh, ăn một lần là không thể quên, xa gần nghe tiếng, cho nên nó trở thành một trong những đặc sản địa phương.

Ngay cả người bên huyện Bắc Lương cũng nghe qua danh tiếng của cá trắm cỏ vùng Bảo Lâm.

Nhờ vào danh tiếng của cá trắm cỏ, hàng cá của Trác Y Nhiên làm ăn tốt hơn không ít.

Trác Y Nhiên cảm thấy eo có hơi đau, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, ăn cơm một chút rồi.

Cô thu dọn lại một chút, cởi tạp dề ra, rửa sạch tay, sau đó Trác Y Nhiên mới đi tới tiệm mì mà cô thường hay ăn, cô định ăn món mì thịt heo mà mình thích nhất.

Trong lúc cô đang ăn mì, bàn phía trước cô là của một đôi tình nhân, hai người cứ anh đút em một miếng thịt, em đút anh một miếng mì, hai người làm cho Trác Y Nhiên ăn không được bao nhiêu đũa mì đã cảm thấy no bụng rồi.

Làm một người phụ nữ tới 26 tuổi rồi nhưng vẫn chưa một lần yêu đương, đương nhiên là Trác Y Nhiên cũng rất khát vọng tình yêu, cũng muốn quen bạn trai, tiếc là công việc của cô vừa vô cùng bận rộn, hoàn toàn không có tâm tình để yêu đương.

Bốn, năm giờ sáng cô đã phải rời giường, đi ra ao bắt cá với cha, sau khi bỏ cá vào trong bể nước, mang lên xe thì lại phải kéo nó tới hàng cá ở huyện thành huyện Bắc Lương.

Tiếp đó là vội vàng ăn bữa sáng, rồi vội vàng làm việc.

Cỡ chín giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi có thể nghỉ ngơi được một chút, sau đó lại tiếp tục bận rộn đến một giờ chiều mới có thể thật sự được nghỉ ngơi mấy tiếng.

Khoảng bốn giờ chiều, cha cô sẽ đưa cá tới tiếp, tiếp tục bán tới khoảng sáu giờ tối mới có thể kết thúc công việc, về nhà.

Sau khi về đến nhà, ăn cơm, tắm rửa xong cũng đã là bảy, tám giờ tối rồi.

Nhiều lắm chỉ có được một, hai tiếng rảnh rỗi, tới mười giờ là cô phải đi ngủ, bởi vì bốn, năm giờ sáng ngày mai cô đã phải rời giường, không ngủ sớm thật sự không chịu được.

Đây chính là cuộc sống hằng ngày suốt 9 năm qua của Trác Y Nhiên.

Sau khi bị ăn đầy một bụng thức ăn cho chó trong tiệm mì, Trác Y Nhiên bị k1ch thích, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để ăn hết tô mì của mình, sau đó vội vàng tính tiền rời đi.

Ngay lúc Trác Y Nhiên định tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chơi điện thoại thì một chàng trai trẻ đẹp trai bỗng nhiên chặn cô lại, mỉm cười, chào hỏi:

"Xin hỏi, chị là chị Trác Y Nhiên có phải không?"

Trác Y Nhiên dừng bước, nói:

"Tôi là Trác Y Nhiên, cậu là ai, tìm tôi có chuyện gì không?"

Thanh niên đẹp trai kia cười, nói:

"Tôi tên là Giang Phong, cũng là người huyện Bách Lương giống cô, tôi là bà mối, nghe nói chị Trác vẫn chưa có bạn trai, bên tôi đúng lúc có một người rất phù hợp với chị, không biết chị có muốn tìm hiểu một chút hay không?"

Trác Y Nhiên kinh ngạc, nói:

"Không phải chứ? Một chàng trai trẻ đẹp như cậu vậy mà lại làm bà mối?"

Giang Phong cười, nói:

"Chị Trác, vốn dĩ nghề bà mối này không hề giới hạn tuổi tác, chẳng qua là do suốt bấy lâu nay người làm nghề bà mối đều là những người lớn tuổi và đã kết hôn, cho nên mới tạo ra một hiện tượng giả rằng người làm nghề bà mối đều là những người bốn, năm mươi tuổi."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 228: Có Thể Gặp Mặt Một Lần!



Trác Y Nhiên cười, nói:

"Cũng đúng, chủ yếu là do tôi chưa từng thấy bà mối nào trẻ tuổi như thế, cho nên cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."

"Chị Trác, ở phía trước có một tiệm trà sữa, chúng ta đi vào trong đó nói chuyện được không?"

Giang Phong hỏi.

Trác Y Nhiên gật đầu, nói:

"Được thôi, dù sao thì bây giờ tôi cũng rảnh."

Hai người đi tới tiệm trà sữa kia, Giang Phong gọi hai ly đồ uống nóng xong, sau đó tìm một cái bàn để nói chuyện.

"Chị Trác, công việc bán cá này có lẽ kiếm được rất nhiều tiền đi?"

Giang Phong hỏi.

Trác Y Nhiên nói:

"Bởi vì những con cá mà tôi bán đều là cá tự nuôi, cho nên lợi nhuận cũng bình thường, nhưng mà công việc bán cá này vừa mệt vừa dơ, trên người lúc nào cũng có mùi tanh của cá, có kiếm cũng rất vất vả!"

Giang Phong cắm ống hút vào ly:

"Một cô gái như chị làm công việc này đúng thật là có hơi vất vả, tôi thấy những hàng cá bên kia đều do vợ chồng cùng làm, một mình chị có thể giải quyết được sao?"

Trác Y Nhiên vừa cắm ống hút, vừa nói:

"Thực ra tôi cũng không hẳn là làm một mình, cha tôi cũng phụ tôi một tay, có điều ông ấy không giúp tôi bán, chỉ giúp tôi bắt cá, sau đó đưa qua đây thôi."

Trà sữa có hơi nóng, Giang Phong thổi cho nó nguội bớt, sau đó mới nói ra mục đích của chuyến đi này:

"Chị Trác, thật ra chị có thể cân nhắc tới việc tìm một đối tượng, sau đó hai người cùng nhau kinh doanh hàng cá, có người chia sẻ, chị sẽ không phải cực khổ như bây giờ nữa!"

Trác Y Nhiên cười, nói:

"Bà mối Giang, cậu không cần phải đi lòng vòng như thế, muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng thì cứ nói thẳng là được!"

Giang Phong cười ha ha, nói:

"Được, vậy tôi nói thẳng, đối tượng tôi muốn giới thiệu cho chị là người trấn Ngũ Phúc huyện Bách Lương, năm nay 28 tuổi, cao 1m71, ngoại hình cũng được, sau khi tốt nghiệp trung học liền đi sang tỉnh Quảng Đông làm công, hiện tại anh ấy là một thợ cắt cá chuyên nghiệp, cũng coi như là đồng nghiệp của chị!"

Trác Y Nhiên sáng mắt lên:

"Anh ấy là thợ cắt cá?"

Giang Phong gật đầu, nói:

Cố Diệp Phi

"Ừ, anh ấy đã làm người cắt cá rất nhiều năm rồi, bây giờ đã tiết kiệm được không ít tiền, dự định sau tết sẽ đi tới tỉnh thành để tự lập nghiệp, mở một cửa hàng sashimi."

Trác Y Nhiên uống một hớp trà sữa nhỏ:

"Thực ra, nhà tôi cũng từng tính tới việc cắt cá trắm cỏ làm sashimi, có điều tôi không có kinh nghiệm trong chuyện đó, với lại tôi cũng không biết thị trường cho việc bán sashimi bên huyện Bách Lương thế nào, mà công việc bán cá này thì làm tôi bận tối mày tối mặt, cho nên mới chưa đi làm thử việc đó."

Giang Phong mỉm cười, nói:

"Cho nên tôi mới nói rằng anh ấy rất hợp với chị, nếu như hai người có thể tiến tới với nhau, vậy thì anh ấy cũng không hẳn là sẽ đi tới tỉnh thành để mở cửa tiệm sashimi, cũng có thể thử mở một cửa tiệm sashimi ở huyện Bắc Lương, nói không chừng sẽ kiếm được không ít tiền đó!"

Lời nói của hắn làm cho Trác Y Nhiên có hơi động lòng, nhà bọn họ được trời ưu ái cho nơi nuôi dưỡng cá trắm cỏ, rất phù hợp để lấy ra làm sashimi, cũng là một con cá, nhưng giá cả khi làm sashimi cao hơn giá bán như bây giờ rất nhiều.

Nếu thật sự gả được cho một thợ cắt cá sashimi chuyện nghiệp, khoan hãy nói về mặt tình cảm, ít nhất thì bọn họ có thể hỗ trợ nhau trong sự nghiệp.

Nghĩ tới đây, Trác Y Nhiên hỏi:

"Bà mối Giang, cậu có hình của đối phương không?"

"Đương nhiên là có!"

Giang Phong cười, lấy điện thoại ra, mở hình của Trương Quế Hoa lên, vừa đưa cho Trác Y Nhiên, vừa nói:

"Đây là hình chụp của anh ấy, không hề qua chỉnh sửa, là ảnh chụp từ camera thường, hình như nào anh ấy như thế ấy."

Trác Y Nhiên cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, đúng như đối phương nói, đây là một bức hình cực kỳ chân thật, người đàn ông trong hình không đẹp cũng không xấu, nhìn cũng thuận mắt.

Dù sao thì cô cũng chẳng xinh đẹp bao nhiêu, cho nên chỉ cần đối phương nhìn mắt thuận là được rồi!

Cô rất tự mình hiểu lấy mình trong phương diện này, không giống như mấy người phụ nữ lớn tuổi, nằm ngoài danh sách lựa chọn còn kén cá chọn canh, bản thân trông chẳng ra sao, vật mà ánh mắt lại cực kỳ cao, hoàn toàn không để mấy người không đẹp trai vào trong mắt.

Trác Y Nhiên nhìn mười mấy giây, sau đó trả điện thoại lại cho Giang Phong:

"Ngoại hình trông khá ổn, nhìn rất thuận mắt, không biết bối cảnh gia đình anh ấy như thế nào?"

Giang Phong cầm lấy điện thoại, giới thiệu:

"Cha mẹ anh ấy đều là nông dân, anh ấy còn có một người anh trai lớn hơn 6 tuổi, anh trai anh ấy hợp tác với bạn học thời đại học, cùng nhau mở một công ty vệ sinh, chuyện làm ăn cũng khá tốt, đã mua nhà, mua xe ở tỉnh thành, vợ con đều có cả rồi."

Trác Y Nhiên nghe xong liền âm thầm gật đầu.

Giang Phong nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ cô đã động lòng, trực tiếp hỏi:

"Chị Trác, chị đã biết rõ được bối cảnh gia đình của đối phương rồi, không biết chị còn muốn biết gì nữa không? Chỉ cần tôi biết, tôi sẽ nói cho chị!"

Trác Y Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi:

"Tính cách của đối phương thế nào?"

Giang Phong nói:

"Tính tình trầm ổn, đã đi ra ngoài làm công mười năm, tiền tiết kiệm có thể lên tới ba, bốn trăm ngàn tệ, từ việc này có thể thấy được rằng anh ấy rất biết quản lý trong sinh hoạt, không hề có mấy thói xấu rượu chè, cá cược, chơi gái."

Trác Y Nhiên gật đầu đồng ý, thôn cô cũng có rất nhiều người đi tới tỉnh Quảng Đông làm công, nhưng mà người có thể có tiền tiết kiệm đều là những người rất biết quản lý sinh hoạt của mình, chỉ cần có mấy thói xấu kia thì đều sẽ nợ nần chồng chất.

"Chị Trác, chị còn muốn biết gì nữa không?"

"Hừm, tạm thời không có!"

"Vậy chị cảm thấy đối phương như thế nào?"

"Có thể gặp mặt một lần!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 229: Đừng Nói Chuyện, Tôi Đang Lái Xe!



Sau khi trở về từ huyện Bắc Lương, Giang Phong lại chạy ngay đến trấn Ngũ Phúc, hắn muốn nhanh chóng giải quyết xong khách này để an tâm đón tết.

Đến nhà Trương Đức Nguyên, Giang Phong được Trương gia tiếp đón nồng nhiệt.

Sau khi khách sáo qua lại, Giang Phong vừa uống trà vừa giới thiệu nói: “Anh Hoa, đối tượng tôi tìm cho anh là người trấn Bảo Lâm, năm nay hai mươi sáu tuổi, cao một mét sáu, khá xinh xắn, là cô gái có thể chịu được cực khổ. Năm chị ấy mười bảy tuổi đã một mình mở một sạp cá ở chợ Nam Thành, huyện Bắc Lương, chuyên bán đặc sản cá trắm ở trấn của chị ấy.

Nghe đến đây, Trương Quế Hoa không khỏi ngạc nhiên, nói: “Thật giỏi giang! Công việc vừa bẩn vừa cực như này, một người phụ nữ tự mình kinh doanh một sạp cá thực sự rất khó khăn.”

Chú Trương và thím Trương nghe xong cũng gật đầu lia lịa, đối với gia đình bình thường, một cô con dâu chăm chỉ chịu khó chắc chắn được yêu thích hơn một cô con dâu ham ăn biếng làm.

Giang Phong nói: “Nhà chị ấy tự nuôi cá, ba chị ấy thì giúp bắt và vận chuyển cá, nhưng việc bán cá thì hoàn toàn do chị ấy phụ trách. Mỗi ngày đều bận tối mặt tối mày, công việc buôn bán cũng duy trì được chín năm rồi. Đây thật sự không phải chuyện mà cô gái bình thường có thể làm được.”

Chú Trương nói: “Có thể chịu khổ, biết làm ăn buôn bán, chỉ riêng hai điểm này thôi cũng thấy được cô gái này rất ưu tú. Giang đại sư hẳn cũng tính qua duyên phận giữa cô ấy với Tiểu Hoa nhà chú rồi nhỉ?”

Giang Phong cười nói: “Lúc trước cháu nói rồi, cháu sẽ giúp chú thím tìm được một cô con dâu tốt nhất. Cháu tính toán hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới tìm được cô gái này đấy. Chị ấy không chỉ có duyên phận vợ chồng sâu đậm với anh Hoa mà còn rất hợp với bát tự của chú thím, chỉ cần chị ấy gả đến Trương gia, vậy Trương gia từ nay sẽ vạn sự như ý.”

Chú Trương hai mắt sáng rỡ, ông ấy thật sự ngán ngẫm cuộc sống cứ hai ba bữa lại cãi nhau, ông ấy bèn kích động hỏi: “Giang đại sư, cô gái đó đã đồng ý xem mắt với Tiểu Hoa nhà chú chưa?”

Thím Trương và Trương Quế Hoa chưa tận mắt thấy năng lực thần kỳ của Giang Phong nên hai người chỉ có chút mong đợi chứ không kích động như chú Trương.

“Chị ấy đã đồng ý xem mắt rồi.”

Giang Phong gật đầu, sau đó nhìn sang Trương Quế Hoa nói: “Còn phần anh Hoa có thể lấy lòng con gái nhà người ta hay không thì phải xem biểu hiện của anh rồi.”

Trương Quế hoa hỏi: “Giang đại sư, cậu có thể cho tôi xem ảnh của cô ấy không?”

Giang Phong “ừm” một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra rồi gửi ảnh Trác Y Nhiên qua wechat cho ba con Trương gia.

Có lẽ Trác Y Nhiên đúng gu của Trương Quế Hoa nên lúc thấy ảnh Trác Y Nhiên liền thấy cô ấy rất hấp dẫn.

Còn trong mắt chú Trương, nhìn thấy cô gái này cứ như nhìn thấy con gái ruột của mình vậy, trong lòng gợn lên cảm giác thân thiết khó tả. Trong lòng ông cũng càng thêm tin tưởng lời Giang đại sự nói.

Thím Trương cũng ngó xem, cảm giác của bà ấy giống hệt chú Trương, cứ cảm thấy cô gái trong ảnh gợi cho mình một cảm giác thân thiết khó tả.

Đợi mọi người xem xong ảnh, Giang Phong mới cười hỏi: “Thế nào? Cô gái này nhìn được chứ?”

Chú Trương gật đầu đáp: “Thật sự rất tốt, khi nhìn cảm giác rất thân thuộc.”

Thím Trương cũng phụ hoạ thêm: “Rất tốt!”

Trương Quế Hoa nhìn Giang Phong rồi nói: “Giang đại sư, tôi cũng rất thích cô gái này, có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt không?”

Giang Phong đáp: “Ừm, bây giờ chị ấy đang bán cá, từ một đến bốn giờ chiều sẽ có thời gian rảnh, nếu muốn gặp mặt thì phải cố gắng thu xếp gặp trong khoảng thời gian này, hơn nữa còn phải đến huyện Bắc Lương, chuyện này không vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy tôi nói với chị ấy một tiếng để ngày mai dọn hàng sớm một tí, sau đó bữa trưa sẽ mời chị ấy ăn cơm.”

Cố Diệp Phi

“Ừm.”



Tỉnh thành.

Tề Mỹ Hoa khoác tay Tào Đại Ưng bước vào một nhà hàng món Tây cao cấp.

Từ sau khi hai người gặp nhau dưới sự sắp xếp của Giang Phong, ngày hôm sau Tề Mỹ Hoa đã nhanh chóng kiểm hàng, kết quả kiểm hàng đương nhiên rất tốt, các chỉ số của máy đều đạt, thậm chí còn vượt cả yêu cầu của cô ấy.

Sau khi trải nghiệm tốc độ của chiếc Ferrari, Tề Mỹ Hoa đã không còn hứng thú với những chiếc máy kéo.

Thế là cô ấy lấy hôn nhân làm mục đích, bắt đầu thật tâm hẹn hò với Tào Đại Ưng. Hiện tại mối quan hệ giữa họ tiến triển rất nhanh, họ đã có dự định đăng ký kết hôn rồi.

Sau khi vào nhà hàng, ngồi xuống ghế, gọi những món mà Tề Mỹ Hoa nhiệt tình giới thiệu, Tào Đại Ưng bèn nhìn ngắm quang cảnh xung quanh nhà hàng.

Sau khi quen Tề Mỹ Hoa thì anh ta mới có cơ hội đến những nơi như này. Nếu không với thu nhập của anh ta, e rằng cả đời cũng không có cơ hội bước vào nhà hàng cao cấp như vậy để ăn cơm.

Lúc đang nhìn ngắm xung quanh, trong lòng Tào Đại Ưng không khỏi cảm thán.

Đúng là tiền nào của nấy. Quang cảnh nhà hàng thật sự khiến người khác thích thù, ăn cơm ở nơi như này cảm giác khác hoàn toàn so với ăn cơm ở mấy quán ruồi nhặng bay khắp nơi.

“Đại Ưng, quang cảnh chỗ này được không?” Tề Mỹ Hoa cười hỏi.

Tào Đại Ưng Quả thật cảm thán nói: “Đúng là mùi vị của sự cao cấp, ăn cơm ở mấy nơi như này thì khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.”

Tề Mỹ Hoa cười đáp: “Nếu anh thích, sau này ngày nào em cũng sẽ cùng đến đây ăn với anh.”

Tào Đại Ưng lắc đầu nói: “Lâu lâu ăn món Tây là được rồi, anh thấy món Trung vẫn hợp với mình hơn.”

Tề Mỹ Hoa cười nói: “Anh thích ăn món gì thì chúng ta sẽ cùng ăn món đấy.”

Tào Đại Ưng mỉm cười, đang định đáp lại thì ánh mắt bỗng nhiên sững lại.
 
Back
Top Bottom