Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 120: Hoàng Nữ Hiệp Xin Dừng Bước!



Tỉnh Hồ Bắc.

Giang Tuyết đang nằm ở trên sô pha trong phòng trọ xem phim.

Lễ Quốc Khánh có bảy ngày nghỉ, Giang Tuyết vốn tính về nhà một chuyến, đáng tiếc họ hàng của cô đúng lúc đến thăm, cô hơi khó chịu nên không muốn phải lặn lội đường xa về quê nữa.

Giang Tuyết đang mải mê xem phim thì cậu em Giang Phong gửi WeChat video cho cô.

Sau khi tiếp nhận video, gương mặt đẹp trai của em trai đã xuất hiện trên màn hình, cười hì hì nói với cô: "Chị, em tạm thời cho chị xem ít đồ!" Hắn nói, lại điều chỉnh ống kính video từ phía trước ra phía sau, quay cái bàn trước mặt hắn.

Sau đó, Giang Tuyết nhìn thấy trên bàn trước mặt hắn có đặt tám xấp tiền một trăm, mỗi xấp có độ dày khác nhau, dày ít nhất cũng phải hơn ba mươi nghìn, mỏng cũng phải hơn mười nghìn, tổng cộng ít nhất có tới một hai trăm nghìn.

Giang Tuyết kinh ngạc nói: "Tiểu Phong, em lấy đâu ra lắm tiền như vậy chứ?"

Giang Phong điều chỉnh camera phía trước, cười ha hả nói: "Chị, không phải lúc trước em từng nói với chị là có mấy người khách sẽ làm đám cưới vào lễ Quốc Khánh sao? Hôm nay, tất cả bọn họ đều qua tạ môi, số tiền trên bàn này chính là tiền bọn họ nhét phong bì tạ môi đấy."

Giang Phong nói đến đây, lại điều chỉnh camera phía sau, đi bên cạnh nơi đặt đủ loại quà tặng đắt tiền kia, chậm rãi quay lướt qua, vừa quay vừa mỉm cười nói: "Những thứ này đều là quà tạ môi mà bọn họ đưa tới!"

"Trời ơi, Tiểu Phong, em nhận khách gì vậy? Mỗi người đều ra tay hào phóng như vậy sao?" Thấy quà tặng 'chồng chất thành núi' trong video kia, Giang Tuyết thật sự chấn động rồi.

Khi em trai mới làm, nhận được một khách hàng lớn, sau đó kiếm được mấy chục nghìn tiền mai mối, cô đương nhiên biết, nhưng cô tưởng đó chẳng qua là trường hợp đặc biệt mà thôi.

Thật không ngờ mấy người khách hắn nhận sau đó, mỗi người đều ra tay hào phóng như vậy, đúng là không thể tin nổi.

Giang Phong lại chuyển sang hình thức camera phía trước, mỉm cười nói: "Chủ yếu là em giúp bọn họ tìm được đối tượng thích hợp nhất, trong lòng bọn họ cảm kích, cho nên ra tay khó tránh khỏi hào phóng hơn."

Giang Tuyết hết lời khen ngợi: "Tiểu Phong, em giỏi thật đấy. Bây giờ mới bao lâu, còn chưa tới ba tháng, em đã kiếm được mấy trăm nghìn."

Giang Phong tươi cười nói: "Chị, chị xin nghỉ làm về đây đi! Chị ở đó một tháng kiếm ba tới năm nghìn cũng chẳng có ý nghĩa gì, chị về, em dẫn chi đi làm mai, nhiều thì không dám nói, một tháng kiếm ba tới năm chục nghìn vẫn dễ dàng."

Giang Tuyết nghe vậy thì hơi xiêu lòng, sau đó vẫn lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi Tiểu Phong, chị biết em muốn kéo chị lên, nhưng chị chẳng hiểu gì về chuyện mai mối, trở về không phải sẽ liên lụy em sao?"

Giang Phong nói: "Hi, làm mai mối rất đơn giản, cứ mở miệng là được. Đến lúc đó nhận được khách, em chịu trách nhiệm cung cấp tài liệu, chị chỉ cần ở giữa giới thiệu làm mai là được."

Giang phụ nghe đến đó, ở bên cạnh nói tiếp: "Tiểu Tuyết, con trở về đi. Bây giờ, em trai con có rất nhiều khách, tùy tiện giúp con làm mai một đôi, con cũng có thể kiếm bằng ba bốn tháng lương của con bây giờ."

Giang Phong vội vàng chuyển ống kính sang hình thức phía sau, quay ba mẹ vào trong video.

Giang mẫu cũng nói theo: "Tiểu Tuyết, con trở lại đi. Bây giờ, em trai con làm mai rất có tiếng, bình thường không giúp được. Con xin nghỉ về giúp nó. Ba mẹ cũng tính bảo cả anh trai con xin nghỉ nữa, ba anh em bọn con cùng làm mai đi, khẳng định còn có hiệu quả hơn một mình Tiểu Phong làm."

Giang Tuyết vốn đã hơi động lòng, chỉ là sợ mình không biết làm mai sẽ làm ảnh hưởng tới em trai. Nếu bây giờ cả ba mẹ và em trai đều nói cô trở lại có thể giúp một tay, vậy cô còn gì phải do dự nữa, lập tức gật đầu nói: "Vậy được, chờ qua kỳ nghỉ Quốc Khánh, con sẽ xin nghỉ làm về nhà!"

Giang Phong lại đổi sang ống kính phía trước, hỏi: "Chị có nhiều vali không? Có cần em lái xe đi đón chị không?"

Giang Tuyết lắc đầu liên tục nói: "Không cần, số tiền xăng xe với phí đi đường em qua lại cũng đủ cho chị ngồi xe về rồi. Hơn nữa chị cũng không có nhiều đồ, đến lúc đó thứ gì nên bỏ thì bỏ, nên bán sẽ bán, một vali là đủ rồi."

Giang Phong mỉm cười nói: "Vậy em đặt vé máy bay trước cho chị nhé!"

Giang Tuyết từ chối: "Vé máy bay thì thôi, chị chưa từng ngồi máy bay, không quen, đến lúc đó rắc rối lắm. Chị ngồi tàu cao tốc là được rồi!"

Giang Phong nói: "Được rồi, tàu cao tốc cũng phải chạy hơn bảy giờ, em sẽ đặt chỗ cho chị ở ghế thương gia, chị ngủ một giấc là đến nơi!"

Cố Diệp Phi

Giang Tuyết đau lòng nói: "Ghế thương gia quá đắt, đắt hơn ghế hạng hai tới gần một nghìn đồng, thật sự quá lãng phí. Chị đặt ghế hạng hai là được rồi."

Giang Phong lơ đễnh nói: "Còn chưa đến một nghìn rưỡi, đắt gì chứ?"

Nếu là ba tháng trước, Giang Phong khẳng định cũng chọn ghế hạng hai, ngay cả ghế hạng nhất cũng không nỡ đặt, chứ đừng nói tới ghế thương gia siêu đắt đỏ.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 121: Hoàng Nữ Hiệp Xin Dừng Bước! (2)



Nhưng trải qua gần ba tháng làm mai mối, khiến tầm mắt của hắn được mở rộng, tiền này kiếm được dễ dàng, tâm lý tiêu tiền cũng không còn có thể tiết kiệm thì tiết kiệm như trước đây, mà ở dưới tình huống kinh tế cho phép, nên thoải mái thì thoải mái.

Giang Tuyết nói: "Thật sự không cần đâu. Ghế hạng hai cũng được rồi. Cũng đâu phải chị chưa từng ngồi. Chờ sau này chị không thiếu tiền, sẽ thử ngồi ghế thương gia!"

Giang Phong bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nếu chị kiên trì, vậy em lại đặt ghế hạng nhất cho chị. Chị đừng từ chối nữa, ngồi ghế hạng nhất dù sao cũng thoải mái, rộng rãi hơn."

Cho dù Giang Tuyết cảm thấy không cần thiết, chẳng qua đây cũng là tấm lòng của em trai, cô không từ chối nữa.

...

Buổi chiều, Giang Phong nằm trên võng dưới cây nhãn, cầm điện thoại nói chuyện với chị Hoàng Linh Vi.

Từ khi thêm WeChat của cô gái này, mỗi ngày bất kể bận thế nào, Giang Phong đều sẽ bớt thời gian nói chuyện với cô.

Bởi vì biết được tất cả tài liệu của Hoàng Linh Vi, cho nên mỗi lần nói chuyện phiếm, Giang Phong đều có thể dễ dàng tìm được đề tài cô thích, hơn nữa quan điểm của hai người gần giống nhau, cách nhìn về rất nhiều chuyện cơ bản cũng giống nhau, mỗi lần nói chuyện đều làm cho Hoàng Linh Vi có cảm giác tìm được tri âm, làm Hoàng Linh Vi càng tăng thêm thiện cảm với Giang Phong.

Lúc này, Giang Phong đang nói chuyện với cô về tám người khách đến nhà tạ môi hôm qua, thậm chí gửi cả ảnh phong bì và quà tặng cho Hoàng Linh Vi xem.

Hoàng Linh Vi: "Không hổ danh là người mai mối, tôi tính qua đống quà tặng kia ít nhất cũng phải đáng giá ba bốn chục nghìn, còn có tám phong bì phồng to thế kia, chỉ nhìn độ dày cộng lại chắc hẳn cũng phải trăm mấy hai trăm. Nói vậy, cả ngày hôm nay anh đã thu vào hai trăm nghìn?"

Giang Phong: "Đây là kết quả tôi nỗ lực trước đó, chỉ là tập trung thu vào một ngày thôi."

Hoàng Linh Vi: "Hu hu hu, tôi thật hâm mộ. Lúc nghỉ hè, tôi cũng cố gắng trông cửa hàng, vậy mà không thể kiếm được nhiều bằng anh!"

Giang Phong: "Người trắng trẻo xinh đẹp lại giàu có như cô không cần phải chê cười tôi. Cô kiếm tiền để trải nghiệm cuộc sống, mà tôi kiếm tiền là vì cải thiện cuộc sống, hai chuyện này là hai khái niệm khác nhau."

Hoàng Linh Vi: "Anh kiếm tiền vì cải thiện cuộc sống? Có tiện nói cho tôi biết nhà anh làm gì không?"

Cho dù cô và Giang Phong nói chuyện ở trên WeChat đã một tháng rưỡi, nhưng cho đến tận lúc này hai người thậm chí chưa từng gửi ảnh, cũng chưa từng gọi video, càng chưa từng hỏi thăm điều kiện gia đình của mỗi người.

Mặc dù qua những lời nói chuyện bình thường, hai bên đều mơ hồ đoán được một số bối cảnh của đối phương, nhưng dù sao đó chỉ là suy đoán mà thôi. Bây giờ nghe được Giang Phong nói vậy, cô cũng tò mò hỏi một câu.

Giang Phong: "Chuyện này có gì bất tiện đâu. Ba mẹ tôi đều là nông dân, đời đời đều kiếm ăn trong ruộng, cho nên muốn cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt, cũng chỉ có thể dựa bản thân tôi nỗ lực!"

Hoàng Linh Vi: "Hóa ra là vậy, chẳng qua cũng không sao, so với gia cảnh, năng lực cá nhân mạnh mẽ mới thật sự là cao thủ. Anh mới tốt nghiệp chưa đến ba tháng, chỉ dựa vào năng lực của mình kiếm tới mấy trăm nghìn, như vậy đã là rất lợi hại rồi!"

Giang Phong: "Nếu so sánh với những người bình thường không có bối cảnh, tôi quả thật là tạm được. Nhưng người ta là con cháu nhà giàu, vậy bây giờ tôi không thể so sánh được, tôi vẫn cần phải tiếp tục cố gắng."

Hoàng Linh Vi: "Ừ, con người không ngừng vươn lên mới là ngầu nhất. Bây giờ anh đã nổi tiếng ở trong thôn, tôi tin tưởng không bao lâu nữa, anh có thể nổi danh ở trên trấn. Đến lúc đó, anh sẽ kiếm được càng lúc càng nhiều hơn."

Giang Phong: "Vi Vi à, làm bạn, tôi cảm thấy cô cần phải cho tôi chút khích lệ đấy."

Hoàng Linh Vi: "Khích lệ gì chứ?"

Cố Diệp Phi

Giang Phong: "Nói ví dụ như, gửi ảnh tự sướng gì đó cho tôi chẳng hạn!"

Hoàng Linh Vi: "Hừ, anh nghĩ hay thật đấy!"

Giang Phong: "Có thể không chụp mặt, chỉ chụp chân thôi cũng được!"

Hoàng Linh Vi: "... Anh đúng là b**n th** mà!"

Giang Phong: "Cô đừng hiểu nhầm. Tôi chẳng qua có trực giác, cảm thấy cô chắc chắn có đôi chân dài và đẹp, cho nên muốn xem thử mình đoán có đúng không!"

Hoàng Linh Vi: "Hừ hừ, trực giác của anh thật ra rất chuẩn, bản cô nương lại có đôi chân dài thẳng, đẹp siêu cấp, nhưng không thể để cho loại người háo sắc như anh xem được!"

Giang Phong: "Đồng chí Vi Vi, tôi cảm thấy cô chắc chắn đã đổ oan cho tôi. Tôi là căn cứ vào ánh mắt tán thưởng để xem, tuyệt đối không phải lấy ra làm chuyện xấu, cho nên cô cứ chụp một tấm để tôi xem thử chân dài của cô đẹp tới mức nào đi?"

Hoàng Linh Vi: "Tạm biệt!"

Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp xin dừng bước!"

Hoàng Linh Vi: "Anh còn có chuyện gì nữa?"

Giang Phong: "Chân không thể chụp, vậy tay thì có thể chứ? Tôi muốn xem thử tay ngọc nhỏ nhắn của Hoàng nữ hiệp!"

Hoàng Linh Vi: "..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 122: Tôi Có Thể Nắm Tay Này Cả Đời



Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp, tôi chưa từng nói với cô là tôi xem tướng rất lợi hại à? Đặc biệt là mảng xem nhân duyên này, nếu tôi tự nhận mình đứng thứ hai, sẽ không có ai dám nhận mình đứng đầu đâu."

Hoàng Linh Vi: "Anh đang c.h.é.m gió đấy à?"

Giang Phong: "Tôi đã biết cô không tin mà. Cô nghĩ xem, tôi là một mới vào nghề mai mối, dựa vào đâu mà chưa đến ba tháng đã kiếm được mấy trăm nghìn tiền mai mối chứ?"

Hoàng Linh Vi: "..."

Giang Phong: "Thật ra chỗ dựa lớn nhất của tôi chính là xem nhân duyên, hơn nữa xem được cực chuẩn, không ít khách của tôi bị trình độ xem tướng của tôi chinh phục, mới tin tưởng tôi như vậy."

Hoàng Linh Vi: "Thật không đây? Anh còn có bản lĩnh này à?"

Giang Phong: "Đương nhiên là thật rồi. Cô không tin có thể thử đi, xem tôi có c.h.é.m gió không!"

Hoàng Linh Vi: "Thử thế nào?"

Giang Phong: "Tôi có thể xem tướng tay cho cô trước. Cô chụp cho tôi mấy tấm ảnh tay từ các góc độ khác nhau, sau đó gửi đến cho tôi."

Hoàng Linh Vi: "Được, anh chờ đấy, tôi chụp cho anh, nếu anh dám lừa tôi, hừ hừ, xem tôi còn để ý tới anh nữa không!"

Giang Phong: "Cô yên tâm, đại sư đây không lừa gạt người, bảo đảm có thể tính ra cả chuyện cô còn bé từng đái dầm!"

Hoàng Linh Vi: "Đáng ghét, anh mới đái dầm đấy!"

Giang Phong: "Ha ha ha..."

Đại khái chờ chừng một phút, Hoàng Linh Vi gửi sáu tấm ảnh qua, mỗi tấm ảnh đều có góc chụp khác nhau, chẳng qua đều có một điểm tương đồng, đó chính là bàn tay trong ảnh quá đẹp!

Giờ phút này, trong đầu Giang Phong bất giác xuất hiện những câu thơ kinh điển miêu tả bàn tay đẹp của người phụ nữ:

Vén tay áo lộ ra bàn tay trắng mịn, vòng vàng treo trên cổ tay.

Ngón tay mảnh khảnh lướt qua khung cửi.

Gió nhẹ thổi qua kẽ tay, che đôi môi hồng.

Bàn tay bốc khói xanh, giơ áo kéo khói tím.

Người đẹp nâng tay trắng, hai tay tuyệt vời cười nâng ngọc bát.

Đôi tay trắng thuần không người thưởng thức, làng trống gọi nhau nhìn ươm tơ.

Giang Phong: "Đúng là quá đẹp, tôi có thể nắm tay này cả đời!"

Lời này tán cho trái tim Hoàng Linh Vi đập thình thịch: "Hừ, nghĩ thật hay!"

Cố Diệp Phi

Giang Phong: "Chị gái Vi Vi, từ tướng tay này của cô có thể thấy được, cô là con gái một, từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ xem như viên minh châu trong tay. Cô là người lương thiện, trong lHạ phụo hiệp, có phần tương tự với nhị tiểu thư Quách Tương trong "Thần Điêu". Cô giữ mình trong sạch, hướng tới tình yêu giống như của Quách Tĩnh và Hoàng Dung vậy."

Hoàng Linh Vi: "Ồ, không ngờ anh còn có chút bản lĩnh thật. Tôi bị anh làm cho sốc rồi đấy!"

Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp, xin chú ý lời lẽ của cô, sao cô lại gọi là sốc chứ? Tôi là có bản lĩnh thật, được không?"

Hoàng Linh Vi: "Hì hì, Giang đại sư, vậy mời anh giải thích về nhân duyên của tôi được không?"

Giang Phong: "Trải qua đại sư tôi suy tính, nhân duyên của Hoàng nữ hiệp vốn ứng ở trên người đại sứ đây!"

Hoàng Linh Vi: "Tôi chưa từng thấy qua người nào vô sỉ, da mặt lại dày như vậy (hình động) "

Giang Phong: "Ngượng ngùng (icon) "

Hoàng Linh Vi: "Anh nhà giàu mập lùn xấu mà anh nói với tôi lần trước đi xem mắt thế nào?"

Giang Phong: "Trước mắt tiến triển vẫn tính là thuận lợi. Sau này tôi lại gọi điện thoại giục. Nếu nhà gái quyết định xong, tôi sẽ bố trí cho bọn họ tới 'thăm nhà', sau đó mau chóng quyết định ngày cưới."

...

Phan Châu.

Quán cà phê nào đó ở huyện Cao Lương.

Ngụy Tuyết Phong đang dùng cách của anh ta để theo đuổi Hạ Linh Linh, nói: "Linh Linh, tôi muốn đầu tư, mở một xưởng sắt ở huyện các cô, hy vọng có thể mời mấy người anh của cô tới quản lý giúp. Tôi sẽ cho mỗi người bọn họ 10% cổ phần, không biết có được không?"

Hạ Linh Linh liếc nhìn anh ta, nói: "Đám anh trai tôi không biết gì, làm sao có thể quản lý xưởng sắt giúp anh được!"

Ngụy Tuyết Phong nhấp một hớp cà phê, mỉm cười nói: "Cái này không thành vấn đề, tôi sẽ phái người qua giúp đỡ quản lý. Bọn họ chỉ cần ở đó tìm hiểu một thời gian, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ biết thôi. "

Hạ Linh Linh nghe vậy thì im lặng. Cô biết Ngụy Tuyết Phong làm như thế chỉ để lấy lòng cô, cô không cần nhắc tới lịch trình đã lên kế hoạch của mình thời gian này cũng được.

Hạ Linh Linh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Đầu tư một xưởng sắt cần bao nhiêu tiền vậy?"

Ngụy Tuyết Phong trả lời: "Cái này thì phải xem quy mô của xưởng sắt nữa, xưởng sắt nhỏ bình thường thì mấy trăm nghìn là được, lớn chắc phải đầu tư trên mười triệu."

Hạ Linh Linh vừa quấy cà phê vừa nói: "Mở xưởng sắt có thể kiếm được tiền không? Có nguy cơ bị lỗ vốn không?"

Ngụy Tuyết Phong mỉm cười nói: "Kinh doanh buôn bán luôn có nguy cơ, không thể chắc chắn lời một trăm phần trăm được. Chẳng qua nhà tôi làm nghề này, không thiếu tiền, không thiếu kinh nghiệm, càng không thiếu quan hệ, cho nên xác suất có thể kiếm tiền sẽ lớn hơn."

Hạ Linh Linh nói: "Nếu có thể kiếm tiền, vậy anh xem mà làm. Chẳng qua anh không cần cho đám anh trai tôi cổ phần làm gì. Anh cho bọn họ tiền lương và đãi ngộ không tệ là được rồi!"

Ngụy Tuyết Phong nghe vậy thì trong lòng mừng thầm, hào phóng nói: "Cô đừng lo, các anh cô đâu phải người ngoài, chờ dẫn bọn họ vào nghề xong, tôi sẽ tặng luôn xưởng sắt cho ba mẹ cô, coi như là lễ hỏi của cô!"

Hạ Linh Linh: "..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 123: Tôi Có Thể Nắm Tay Này Cả Đời (2)



Tập đoàn Uông thị là một trong những doanh nghiệp lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Việt, bao gồm khai thác phát triển bất động sản, kinh doanh vận tải, cho thuê nhà, dịch vụ thông minh, bán nhà, sửa chữa trang trí nhà ở, là tập đoàn lớn có vốn đầu tư tới trăm tỷ, cũng có năng lực ảnh hưởng không nhỏ trong phạm vi toàn quốc.

Lúc này, Uông Văn Kiệt đang ở trong văn phòng chủ tịch, trao đổi với ba mình về dự án sắp khởi công của tập đoàn gần đây.

Uông Văn Kiệt là con trai độc nhất trong nhà, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Uông thị, đã sớm được ba anh ta bồi dưỡng làm người kế nghiệp, trước mắt đã là nhân vật số hai của tập đoàn.

Sau khi hai ba con bàn chuyện công việc xong, ông Uông thấy con trai thông minh tháo vát, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

So với đám con nhà giàu vô tích sự, ba Uông cảm giác con trai nhà mình không phụ sự kỳ vọng của ông ta, dưới sự bồi dưỡng của ông ta đã từng bước trở thành một người nối nghiệp đạt tiêu chuẩn.

Tiếc nuối duy nhất là năm nay con trai đã 33 tuổi, vẫn chưa lập gia đình.

Cho dù trong đám con cháu nhà giàu, chộp một cái cũng có cả đống người ở tuổi này chưa lập gia đình, nhưng ông Uông cảm thấy con trai cần phải sớm lập gia đình sinh con, như vậy mình mới có đủ thời gian và sức lực bồi dưỡng đời kế tiếp.

Bồi dưỡng đời kế tiếp tốt còn hơn bất kỳ chuyện gì. Bằng không, anh có xây dựng cả sự nghiệp lớn thế nào đi nữa, một khi giao đến trong tay những kẻ phá của, chỉ vài phút hắn sẽ chơi đùa cho anh phá sản.

"Văn Kiệt, năm nay con đã 33 tuổi, đã tới lúc nên cưới vợ rồi. Nếu con còn kéo dài nữa, có lẽ ba sẽ không thể nhìn thấy được ngày cháu trai thành tài đâu!" Ba Uông nói với ẩn ý sâu xa.

Uông Văn Kiệt nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Ba, con cũng muốn sớm lập gia đình, nhưng vẫn không gặp được người nào thích hợp, con chẳng có cách nào, cũng không thể tùy tiện cưới một người về sống qua ngày chứ?"

Ba Uông nói: "Ở trên phương diện hôn nhân này, ba vẫn luôn tôn trọng ý kiến của con. Nhưng con cũng phải hành động đi. Nếu bản thân con không tìm được người nào thích hợp, vậy ba sẽ phải phát động quan hệ tìm thay con đấy."

Uông Văn Kiệt nghe vậy thì vội vàng nói: "Con biết rồi, con sẽ mau chóng liên hệ. Đợt trước, một người bạn học thời đại học của con mời được đại sư làm mai thay cậu ấy, bây giờ hai người đã có tiến triển rất thuận lợi. Con tính sau này cũng mời đại sư này làm mai giúp con, xem có thể gặp được đối tượng thỏa mãn hay không."

Ba Uông nhíu mày: "Đại sư làm mai à?"

Uông Văn Kiệt kể cho ba mình biết những tin tức anh ta biết được về đại sư này, cuối cùng mới lên tiếng: "Cho dù con không có tận mắt chứng kiến năng lực của đại sư này, nhưng tôi tin vào mắt nhìn của ba bạn học con, cho nên tính mời đại sư này ra tay, xem có thể tìm được đối tượng khiến con thỏa mãn hay không."

Ba Uông trầm ngâm một lát rồi nói: "Nghe con nói vậy, đại sư này quả thật không đơn giản. Vậy con cứ đi thử cũng không sao."

Uông Văn Kiệt gật đầu nói: "Vâng, con sẽ liên hệ lại với bạn học của con, nhờ cậu ấy giới thiệu giúp!"

...

Thứ tư, ngày mùng 5 tháng 10 năm 2022.

Nhà họ Hạ ở Phan Châu huyện Cao Lương, Giang Phong lái xe đi trước dẫn đường, cùng người nhà họ Hạ và họ hàng nhà họ Hạ tới “thăm gia” của nhà họ Ngụy ở Phan Châu.

Lần này tới thăm gia, nhà họ Hạ điều động tất cả thành viên, bên phía họ hàng thật ra không mời nhiều, chỉ có chú, dì và chị họ của Hạ Linh Linh.

Cố Diệp Phi

Xe của Giang Phong chở bốn người, theo thứ tự là Hạ phụ, Hạ Linh Linh, anh hai và chị họ của Hạ Linh Linh. Mà bốn người là Hạ mẫu và anh cả, anh ba, anh tư của Hạ Linh Linh ngồi chen chúc trên chiếc xe của dì cô.

"Chị Linh Linh, trải qua mấy ngày gặp gỡ, chắc chị cũng nhìn ra được anh Phong là người thế nào chứ?" Giang Phong vừa lái xe vừa hỏi.

Hạ Linh Linh khẽ gật đầu, nói: "Trước mắt, tôi thấy tính cách của anh ấy vẫn tạm được, không khác với những lời anh nói với tôi trước đây. Nhưng không biết sau này có thể thay đổi hay không."

Giang Phong mỉm cười nói: "Về điểm ấy, chị Linh Linh cứ yên tâm. Rất nhiều người đàn ông hoặc phụ nữ cưới xong sẽ hoàn toàn khác với trước khi cưới. Đó là vì trước khi cưới bọn họ đều giả vờ, sau khi cưới không cần giả vờ nữa, đương nhiên sẽ giống như biến thành người khác vậy.

Mà tính cách của anh Phong bây giờ chính là bản tính của anh ấy. Bất kể là trước hay sau khi cưới đều sẽ không thay đổi quá nhiều. Chị chỉ cần lo gả qua, không cần lo lắng gì nữa đâu."

Hạ phụ nói tiếp: "Linh Linh yên tâm, con cũng đã nhìn thấy được năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư rồi. Nếu đại sư nói con và Tuyết Phong có duyên phận vợ chồng, vậy chắc chắn không sai được."

Hạ Linh Linh nói: "Con đương nhiên là tin tưởng rồi, bằng không cũng sẽ không nhanh chóng nhận lời tới 'thăm gia' như vậy."

Người chị họ vẫn không lên tiếng đột nhiên hỏi: "Giang đại sư, lúc trước tôi rất muốn hỏi, anh có thể suy tính về tình trạng hôn nhân của tôi không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Vậy tôi suy tính cho cô nhé!"

Hắn nói xong, quay đầu liếc nhìn cô ta, sau đó lại lái xe nửa phút, mới nói với cô ta: "Hôn nhân của cô tổng thể xem như không tệ, chồng cô rất yêu cô. Khuyết điểm duy nhất chính là cô quá mạnh mẽ, quản chồng quá chặt, làm anh ta cũng sắp không thể ngẩng đầu trước mặt bạn bè nữa. Điều này thật ra không phải là chuyện gì tốt. Nếu ngay cả chút tự do uống rượu với bạn cũng không có, vậy một ngày nào đó anh ta sẽ không nhịn được nữa."

Chị họ Hạ thán phục nói: "Giang đại sư quả nhiên lợi hại, vậy tôi nên làm thế nào đây?"

Giang Phong nói: "Nói ví dụ như anh ta muốn ra ngoài uống rượu với bạn, người bạn này rốt cuộc là có tính cách thế nào? Nam hay nữ? Là bạn nhậu quan trọng hay không? Hay bạn thân từ nhỏ? Hoặc là khách có quan hệ trên công việc?

Nói chung, cô phải biết cách phân biệt, lúc nên quản chặt thì quản chặt, lúc nên thả lại phải thả."

Chị họ Hạ nghe vậy, ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: "Tôi đã hiểu được phần nào rồi, cảm ơn Giang đại sư đã chỉ điểm."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 124: Cô Gái, Tôi Lại Nhìn Trúng Cô Thì Làm Sao?



Phan Châu.

Biệt thự nhà họ Ngụy.

Nhìn biệt thự sang trọng trước mắt này, trong lòng đám người nhà họ Hạ đều vô cùng chấn động.

Khi người nhà họ Ngụy dẫn bọn họ đi tham quan biệt thự, dì út nhà họ Hạ nói nhỏ với cô cháu gái của mình: "Linh Linh, chờ gả vào nhà này, cháu sẽ có số được hưởng phúc cả đời!"

Cho dù Hạ Linh Linh không phải là người phụ nữ hám giàu, nhưng chỉ cần là người sẽ hướng tới cuộc sống tốt hơn, nhìn thấy căn biệt thự cao cấp đẹp giống như trong phim này, tâm linh của cô cũng bị đả kích không nhỏ.

Hạ phụ, Hạ mẫu và mấy anh em nhà họ Hạ đều giống như vào nhà quan viên lớn, hoàn toàn là mở rộng tầm mắt.

Chị họ Hạ nhìn thấy, hai mắt cũng sáng lên, không ngừng hâm mộ.

Đến lúc này, không ai cảm thấy Hạ Linh Linh cưới Ngụy Tuyết Phong là uất ức cho cô nữa. Gia đình người ta như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn được gả vào còn không có cơ hội đấy!

Giang Phong cũng đi theo tham quan căn biệt thự, thấy trong biệt thự được trang trí lắp đặt xa hoa khí thế kia, trong lòng cũng không ngừng than thở, cuộc sống của người giàu và cuộc sống của người bình thường đúng là khác nhau một trời một vực!

Cũng không biết phải tới ngày tháng năm nào, hắn có khả năng kiếm tiền mua được căn biệt thự như vậy.

Lần này tới thăm gia đình, nhà họ Ngụy cũng mời không ít họ hàng tới, những họ hàng thấy dáng người và ngoại hình xuất chúng của Hạ Linh Linh, đương nhiên đều hết lời khen ngợi.

Mà nhà họ Ngụy chiêu đãi khách ăn cơm càng không cần phải nói, đặc biệt mời đầu bếp lớn tới nấu, dùng đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, món ăn nấu ra có thể nói là sắc hương vị đều đầy đủ.

Chờ ăn uống no nê xong, Giang Phong tìm một cơ hội nói chuyện với Ngụy Nguyên Châu về vấn đề lễ hỏi.

"Chú Ngụy, bây giờ đã đi đến bước 'thăm gia', tiếp theo sẽ phải nói chuyện về vấn đề lễ hỏi. Chú tiết lộ cho cháu biết một ít đi, chờ trên đường trở về, cháu sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này, để cho bọn họ mau chóng quyết định ngày cưới."

Ngụy Nguyên Châu đương nhiên cũng muốn có thể sớm ngày giải quyết chuyện này, lập tức nói: "Ít ngày trước, Tiểu Phong nhà tôi nói muốn đầu tư mở một xưởng sắt ở bên huyện Cao Lương, sau đó đưa xưởng sắt này coi như lễ hỏi cho nhà họ Hạ.

Tôi nghĩ thế này, tôi sẽ khống chế đầu tư quy mô xưởng sắt này trong khoảng ba triệu, mặt khác lại thêm 1,88 triệu tiền mặt, đây chính là lễ hỏi nhà họ Ngụy chúng tôi đưa ra, Giang đại sư thấy thế nào?"

Giang Phong khen: "Chú Ngụy đúng là lòng dạ rộng rãi, lễ hỏi này hoàn toàn không thành vấn đề, chờ tin tốt của cháu đi!"

"Vậy làm phiền Giang đại sư!"

Cố Diệp Phi

"Không cần khách sáo, đây là một phần công việc của cháu mà!"

Chuyến tới thăm nhà này, sau khi ăn cơm xong, lại nói chuyện phiếm hơn mười phút, nhà gái chuẩn bị quay về.

Mà trước khi nhà gái rời đi, Ngụy Nguyên Châu lại lấy ra phong bì đã được chuẩn bị sẵn từ trước, lần lượt chia cho đám người nhà họ Hạ, cả ông mai Giang Phong cũng nhận được một phong bì dày.

...

Lúc trở về, người ngồi trên xe của Giang Phong đổi lại thành bốn người Hạ phụ, Hạ mẫu, dì Hạ và Hạ Linh Linh.

Giang Phong vừa lái xe vừa nói: "Chị Linh Linh, hôm nay đã qua thăm gia đình, chị cũng thấy được thái độ nhà họ Ngụy rồi đấy. Bây giờ, cuộc hôn nhân này chỉ còn chờ câu trả lời của chị nữa thôi!"

Thật ra, khi Hạ Linh Linh đồng ý tới thăm gia đình nhà họ Ngụy, hai bên cơ bản đã xác định được chuyện này. Giang Phong nói như vậy chẳng qua là muốn xác định lại lần cuối cùng mà thôi!

Dù sao Hạ Linh Linh cũng là con gái, vẫn nên rụt rè, bởi vậy cô không trả lời ngay mà im lặng một lát, mới nói: "Tôi nghe theo ba mẹ tôi!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chú Hạ thím Hạ, chắc chú thím đồng ý chứ?"

Hạ mẫu trả lời trước: "Tôi đồng ý."

Hạ phụ nói tiếp: "Tôi cũng không có ý kiến!"

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Giang Phong, hắn hỏi tiếp: "Vậy chú Hạ thím Hạ, chú thím có yêu cầu gì về phương diện lễ hỏi này không?"

Hạ phụ và Hạ mẫu nghe vậy thì liếc nhìn nhau, sau đó Hạ phụ lắc đầu nói: "Chúng tôi không có yêu cầu gì về lễ hỏi, bảo nhà bọn họ xem rồi cho là được rồi!"

Giang Phong nhìn về phía Hạ Linh Linh nói: "Chị Linh Linh, anh Phong muốn đầu tư một xưởng sắt ở huyện các chị,

Anh ấy có nói với chị về chuyện này không?"

Hạ Linh Linh gật đầu nói: "Anh ấy đã từng nói với tôi!"

Giang Phong nói: "Ý của chú Ngụy là sẽ đầu tư xưởng sắt này khoảng ba triệu, sau đó lại thêm 1,88 triệu tiền mặt, xem là lễ hỏi tặng cho nhà họ Hạ các chị, mọi người cảm thấy thế nào?"

Lời này vừa nói ra, trong xe lập tức yên tĩnh!

Dì Hạ vẫn im lặng, lúc này không nhịn được chắt lưỡi nói: "Trời ơi, vừa ra tay đã là lễ hỏi bốn triệu tám trăm tám mươi nghìn, không hổ danh là tỷ phú, đúng là hào phóng thật!"

Hạ phụ và Hạ mẫu cũng bị chấn động. Người ta có tài sản hàng trăm triệu là chuyện của người ta, cho dù cũng biết con gái gả qua, nhà bọn họ khẳng định được nhờ, nhưng không ngờ 'ánh sáng' này tới nhanh như vậy.

Số tiền mặt 1,88 triệu kia là một khoản tiền lớn đối với nhà bọn họ, không ngờ người ta còn đầu tư ba triệu xây xưởng sắt đưa cho nhà bọn họ, phải biết đó không chỉ đơn thuần là chuyện giá trị ba triệu, mà người ta còn bố trí cho nhà họ Hạ bọn họ một con đường có thể tiếp tục kiếm tiền, khoản tiền này thật sự vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Hạ Linh Linh thật ra không bị chấn động như vậy, chẳng qua trong lòng cô cũng cảm nhận được sự chân thành của nhà họ Ngụy.

Hạ phụ lại lên tiếng: "Nhà họ Ngụy đúng là dụng tâm, chúng tôi đều không có ý kiến!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Nếu không có ý kiến, vậy cứ quyết định như thế đi. Cháu sẽ trả lời lại cho nhà họ Ngụy."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 125: Cô Gái, Tôi Lại Nhìn Trúng Cô Thì Làm Sao?



Chủ Nhật, ngày mùng 9 tháng 10 năm 2022.

Trên đoàn tàu Phục Hưng số G431 đi từ thành phố tỉnh Hồ Bắc tới thành phố tỉnh Quế, Giang Tuyết với dáng người cao gầy cất vali xong, lại thoải mái ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Không thể không nói, không gian ở ghế hạng nhất quả thật rộng rãi hơn ghế hạng hai nhiều. Giang Tuyết ngồi quen với ghế hạng hai, đột nhiên ngồi ghế hạng nhất một lần, cảm giác thật sự khác hẳn.

Nhìn hành khách vội vàng qua lại ngoài cửa sổ, Giang Tuyết nghĩ đến lần này mình về nhà sẽ phải đối mặt với nghề nghiệp mới, trong lòng vừa lo lắng không yên lại có chút chờ mong không sao tả xiết.

Đừng thấy mỗi thôn đều có người mai mối, nhưng trước khi em trai nhà mình làm mai mối, Giang Tuyết thật sự chưa bao giờ quan tâm tới nghề mai mối này, thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng người mai mối tác hợp cho nam nữ hai bên.

Cho nên, mặc dù em trai nói sơ qua là làm mai mối không khó, cứ mở miệng là được, nhưng cái miệng này lại rất quan trọng đối với người làm mai, nên bắt tay vào tác hợp cho hai bên nam nữ từ phương diện nào, bây giờ cô vẫn chẳng có chút manh mối nào.

Ở trên phương diện này, bây giờ em trai nhà mình đã thành chuyên gia trong nghề, mình trở về phải cố gắng thỉnh giáo nó, xem thử làm mai phải làm sao mới có khả năng nhanh chóng tác hợp hai bên.

Trong lúc Giang Tuyết âm thầm nghĩ ngợi về chuyện của mình, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai nói: "Cô gái, trông cô thật xinh xắn, cô đã có người yêu chưa?"

Giang Tuyết quay đầu nhìn theo tiếng nói, phát hiện ra người hỏi chính là một dì khoảng năm mươi tuổi ngồi bên cạnh cô. Cô không khỏi khẽ mỉm cười nói: "Cảm ơn dì đã khích lệ, cháu còn chưa có người yêu đâu!"

Dì vừa quan sát Giang Tuyết vừa nói: "Cô gái à, cháu là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi?"

Giang Tuyết chớp chớp mắt nói: "Cháu là người ở tỉnh Quế, năm nay 24!"

Ánh mắt bà ta lập tức sáng lên, nói: "Cô gái à, dì giới thiệu cho cháu một đối tượng được không?"

Đây là gặp phải người cùng nghề trong tương lai à? Giang Tuyết căn cứ vào thái độ học tập trả lời: "Được ạ, dì có thể nói sơ qua được không?"

Dì này nghe vậy, hưng phấn giới thiệu: "Tôi giới thiệu cho cháu người này là người của tỉnh Quế Châu, năm nay 29 tuổi, trước mắt đang làm việc trong ban ngành chính phủ, cao có một mét bảy mươi tám, là người kiên định, làm việc nỗ lực, cẩn thận, còn nấu ăn ngon, là một đối tượng rất tốt. Dì cảm giác cậu ta với cháu thật sự rất xứng đôi vừa lứa."

Giang Tuyết gật đầu nói: "Nghe cũng không tệ, dì có ảnh của anh ấy không?"

Dì vội vàng móc điện thoại di động ra nói: "Đương nhiên là có ảnh rồi. Cháu chờ một lát, dì tìm ra cho cháu xem."

Trong khi nói chuyện, dì thành thạo tìm từ trong album ra một tấm ảnh, đưa cho Giang Tuyết nói: "Cháu xem thử, đây chính là cậu ta, trông thật sự không tệ đâu."

Giang Tuyết cầm điện thoại qua xem, phát hiện dì này không nói dối, dáng vẻ người đàn ông trong ảnh còn tạm được, cũng suýt soát em trai mình, chắc hẳn ngang với anh cả.

Giang Tuyết nhìn qua mấy giây, sau đó trả điện thoại lại cho dì.

Dì cầm lấy điện thoại nói: "Sao hả, cô gái? Dì không lừa cháu chứ? Cháu và cậu ta thật sự rất xứng đôi vừa lứa!"

Giang Tuyết lặng lẽ ghi lại kỹ năng tác hợp của đối phương, sau đó hỏi: "Dì, ba mẹ anh ta làm gì? Anh ta còn có anh chị em gì khác không?"

Dì nhanh chóng trả lời: "Ba cậu ta đang làm việc ở trong ban ngành chính phủ, mẹ cậu ta ở nhà nội trợ. Cậu ta là con một, không có anh chị em nào khác."

Giang Tuyết lại hỏi: "Vậy tính cách của mẹ anh ta thế nào? Có dễ chung sống không?"

Dì không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô gái, cháu cảm thấy tính cách dì thế nào? Có dễ ở chung không?"

Giang Tuyết chớp chớp mắt nói: "Tính cách dì rất tốt, chắc hẳn dễ ở chung ạ!"

Dì cười hì hì nói: "Cô gái, dì chính là mẹ của nó. Dì cảm thấy chúng ta chắc hẳn có duyên làm mẹ chồng con dâu đấy!"

Lời này vừa nói ra, lập tức đánh cho Giang Tuyết ngoài xém trong mềm, trợn tròn mắt nói: "Dì, dì không phải là người mai mối sao?"

Dì cười híp mắt nói: "Đương nhiên không phải rồi. Dì có bảo dì là người mai mối bao giờ đâu? Dì chỉ là gặp cháu, cảm thấy cháu là cô gái thật sự không tệ, cho nên muốn giới thiệu cháu cho con trai dì thôi!"

Giờ phút này, Giang Tuyết chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô còn tưởng đối phương là người mai mối chuyên nghiệp, căn cứ vào thái độ học tập mới nói chuyện với đối phương, ai có thể ngờ được đối phương lại muốn làm mai cho con trai dì ấy, đúng là ngoài dự đoán của cô.

"Khụ khụ, dì à, thật ngại quá, cháu còn tưởng dì làm nghề mai mối chứ!"

Dì lơ đễnh nói: "Trai lớn cưới vợ, gái lớn lấy chồng, chuyện này có gì phải xấu hổ chứ!"

Giang Tuyết lúng túng nói: "Dì, thật ra cháu tạm thời không định yêu đương. Vừa rồi, sở dĩ cháu nói chuyện với dì nhiều như vậy, là đối xử với dì như người cùng nghề thôi!"

Cố Diệp Phi

"Đối xử như người cùng nghề?"

Dì nghe vậy kinh ngạc nói: "Cô gái, hóa ra cháu làm nghề mai mối à?"

Giang Tuyết gật đầu nói: "Đúng vậy dì, nếu dì bằng lòng, cháu có thể làm mai cho con trai dì!"

Dì nhìn vào mắt Giang Tuyết nói: "Cô gái à, nhưng dì lại nhìn trúng cháu thì phải làm sao?"

Giang Tuyết dở khóc dở cười nói: "Dì, dì còn chưa biết gì về cháu, làm sao lại nhìn trúng được chứ?"

Dì nói: "Đây chính là vừa gặp đã thấy có duyên, dì lần đầu tiên nhìn thấy cháu, đã cảm thấy cháu phải làm con dâu của dì."

Giang Tuyết: "..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 126: Đều Cùng Một Mẹ Sinh Ra, Sao Lại Khác Nhau Như Vậy Chứ?



Hai giờ bốn mươi phút, chiều ngày mùng 9 tháng 10 năm 2022.

Thành phố tỉnh Quế, Giang Phong đứng ở lối vào trạm Đông, chờ chị gái từ tỉnh Hồ Bắc về.

Bởi vì còn mấy phút nữa thì đoàn tàu mới đến trạm, cộng thêm đã đứng cũng lâu, cho nên Giang Phong không nhìn chằm chằm lối ra vào nữa, mà bật app lên xem tiểu thuyết.

Tiểu thuyết được cái hay là có thể xem mọi nơi mọi lúc, hơn nữa sẽ không làm phiền đến người khác.

Gần đây, Giang Phong phát hiện một quyển đã hoàn thành tên là "ông chủ ẩm thực", chủ yếu kể về câu chuyện của nhân vật chính sống lại vào năm 2000, sau đó lén bỏ học, cầm tiền học phí ba mẹ cho để bắt đầu kinh doanh buôn bán, làm từ một quầy nhỏ, từng bước phát triển thành ông chủ thực phẩm.

Cho dù hành văn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng Giang Phong xem vẫn rất sướng, có thể dùng để g.i.ế.c thời gian.

Trong lúc Giang Phong đang mải mê xem, đột nhiên nghe có tiếng ầm ĩ vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện một đám hành khách đã đi ra khỏi lối ra, rõ ràng đoàn tàu đã vào trạm.

Giang Phong lập tức cất điện thoại, rướn cổ tìm kiếm bóng dáng của chị trong đám đông.

Hắn nhìn phải hai ba phút, cuối cùng mới nhìn thấy bóng dáng cao gầy của bà chị nhà mình.

Chị Giang Tuyết cao một mét sáu mươi sáu, chiều cao này ở phương bắc là chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn, tuyệt đối là chộp một cái được cả một nắm lớn. Nhưng ở tỉnh Quế, nơi chiều cao bình quân đếm ngược trong cả nước này, có lẽ hình dung là hạc giữa bầy gà thì hơi khoa trương, nhưng trong đám đông thật sự không có mấy người phụ nữ có thể cao bằng chị.

Lúc này, Giang Tuyết cũng nhìn thấy em trai đứng chờ ở đầu lối ra, lập tức nói với người dì bên cạnh: "Dì Liễu, em trai cháu tới đón cháu rồi, cháu đi trước đây ạ!"

Dì Liễu thở dài, nói: "Cháu Giang à, dì thật sự cảm thấy có duyên với cháu. Sau này, nếu cháu đến tỉnh Quế Châu chỗ bọn dì, nhất định phải gọi điện thoại cho dì, để dì làm tròn trách nhiệm của chủ nhà đấy!"

Giang Tuyết chân thành cảm ơn: "Cảm ơn dì Liễu đã ưu ái cháu. Nếu cháu có cơ hội đến tỉnh Quế Châu, cháu chắc chắn sẽ liên hệ với dì!"

Dì Liễu gật đầu nói: "Vậy sau khi về, dì sẽ bảo con trai dì thêm WeChat của cháu. Đến lúc đó, cháu nhớ đồng ý thêm nhé!"

Giang Tuyết nghe vậy, lúng túng mỉm cười nói: "Được, vậy cháu đi đây. Dì Liễu, tạm biệt!" Trong khi nói chuyện, Giang Tuyết lại kéo vali quét thẻ, đi ra ngoài.

Dì Liễu theo sát phía sau, nhìn Giang Tuyết và em trai cô đi xa, đúng là càng xem càng thích, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi về phải cố gắng nói chuyện với con trai, bảo con trai cố theo đuổi cô gái này, xem thử có thể cưới về được không.

...

Cố Diệp Phi

Giang Phong đang kéo vali cho chị tới bãi đỗ xe, hỏi: "Chị, dì vừa nãy là ai vậy? Em thấy chị nói chuyện với bà ấy có vẻ rất hợp nhau."

Vừa nhắc tới chuyện này, Giang Tuyết không khỏi than thở: "Ôi, em đừng nói nữa, mới đầu chị còn tưởng là gặp được người mai mối cùng nghề, muốn cố gắng học người ta vài chiêu, nhưng không nghĩ đến dì Liễu thú vị như thế, không ngờ tìm bạn gái cho con trai mình."

Tiếp theo, không chờ Giang Phong hỏi thăm, cô kể về chuyện đã xảy ra một lượt, cuối cùng mới lên tiếng: "Dì Liễu kia không chỉ thêm WeChat của chị, xin số điện thoại di động của chị, còn nói muốn bảo con trai dì ấy thêm WeChat của chị nữa, chị không biết nên đối phó thế nào!"

Giang Phong nghe vậy cười ha ha nói: "Xem ra chị em vẫn có sức hấp dẫn lớn đấy!"

Giang Tuyết bất lực lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Chị đã bảo em không cần tới đón chị, em cứ nhất quyết tới. Cả đoạn đường mấy trăm cây số chứ ít à!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Dù sao em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, lái xe chưa đến bốn giờ, như vậy chị ra khỏi trạm, chúng ta có thể về thẳng nhà, bằng không chị còn phải kéo vali ngồi tàu điện ngầm tới bến xe, giày vò tới giày vò lui cũng rất mệt mỏi!"

Giang Tuyết giơ tay khoác lên vai hắn, cảm động nói: "Vẫn là em tốt với chị!"

...

Chờ hai chị em Giang Phong về đến nhà, đã là bảy giờ tối.

Trong nhà, Giang mẫu canh giờ nấu thức ăn, chờ chị em Giang Phong về đến nhà, vừa vặn có thể ăn cơm.

Một nhà năm người,

Đã rất lâu không ngồi ăn cơm với nhau, Giang phụ vui vẻ còn đặc biệt mở một chai rượu Mao Đài chậm rãi uống với con trai trưởng Giang Phi.

Bây giờ, trong nhà đã cất được mấy chục chai rượu Mao Đài, thỉnh thoảng mở một chai ra uống đã không tính là chuyện gì lớn.

Mà ba người Giang mẫu, Giang Tuyết và Giang Phong lại mở một chai rượu vang ra uống.

Chờ uống ba vòng rượu, thức ăn quá năm món, Giang Phong mới lên tiếng: "Anh cả, chị, mấy ngày này em nhận hai người khách, ngày mai em lại dẫn hai người cùng đến nhà làm mai, làm mẫu cho hai người xem. Về sau nhận thêm khách, em sẽ chịu trách nhiệm cung cấp tài liệu cho hai người, còn lại dựa vào bản thân hai người tới tác hợp!"

Giang Phi nghe vậy thì hơi thấp thỏm nói: "Tiểu Phong, anh nói chuyện không đủ lưu loát, EQ cũng không đủ cao, sợ thật sự không làm được chuyện này."

Giang Phong mỉm cười nói: "Anh cả, anh không cần lo lắng, làm mối thật ra rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ tư liệu của nam nữ hai bên, sau đó nói rõ ràng ưu khuyết điểm của hai bên. Nếu hai bên có ý thì bố trí cho bọn họ xem mắt là xong!"

Giang Tuyết đặt đũa xuống, nói: "Cho nên điểm quan trọng trong việc làm mai, thật ra chính là tư liệu của hai bên à?"

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, dù thế nào cũng phải kiếm được tư liệu của hai bên, sau đó ai với ai thích hợp ở chung, đây mới là điểm quan trọng trong làm mai. Hai người không cần quan tâm tới chuyện này. Cho nên, em mới nói chuyện làm mai rất đơn giản với hai người, cơ bản cứ mở miệng là được, không có gì phải lo lắng!"

Giang Phi và Giang Tuyết nghe được thì liên tục gật đầu.

Bữa cơm này, bọn họ ăn đến tám giờ tối mới xong.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 127: Đều Cùng Một Mẹ Sinh Ra, Sao Lại Khác Nhau Như Vậy Chứ? (2)



Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh đã quyết định xong ngày cưới.

Thật ra, vào giây phút Hạ Linh Linh đồng ý đi 'thăm gia', đã có tâm lý sẽ kết hôn với đối phương. Mà sự chân thành của nhà họ Ngụy quả thật cũng khiến cô cảm động, dưới sự theo đuổi không ngừng của Ngụy Tuyết Phong, hai người cuối cùng đã quyết định ngày cưới.

Sau khi quyết định ngày cưới, hai nhà lại bắt đầu hành động.

Đầu tiên là liệt kê danh sách khách mời.

Trong danh sách này có cả họ hàng, bạn thân, bạn học, đối tác kinh doanh của hai bên vân vân.

Muốn liệt kê một danh sách khách mời như vậy không phải là chuyện dễ dàng đối với bất kỳ một gia đình nào, chủ yếu là phải cân nhắc xem người nào nhất định phải mời, người nào có thể mời nhưng không mời, người nào không cần mời.

Quan trọng nhất là, không thể quên bất kỳ người nào nhất định phải mời.

Với người giao tiếp rộng rãi, thật sự không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu tế bào não mới xong.

Bên nhà họ Ngụy, họ hàng và đối tác kinh doanh các loại đều do ba mẹ xử lý, Ngụy Tuyết Phong chỉ chịu trách nhiệm liệt kê ra danh sách khách mời đám bạn từ nhỏ, bạn bè và bạn học.

Sau khi liệt kê danh sách xong, xác nhận không quên ai, Ngụy Tuyết Phong lại mặt mày hớn hở bắt đầu lần lượt gọi điện thoại cho người trên danh sách khách mời, người anh ta gọi đầu tiên là Uông Văn Kiệt bạn học thời đại học.

Điện thoại vừa được kết nối, Ngụy Tuyết Phong lại cười và nói thẳng vào vấn đề: "Cậu chủ Uông, ngày cưới của tôi đã được quyết định rồi, sẽ cưới vào tết nguyên đán mà tôi nói với anh lúc trước đấy. Đến lúc đó, anh nhất định phải bớt chút thời gian tới dự đám cưới của tôi đấy!"

Uông Văn Kiệt kinh ngạc nói: "Mẹ nó, tốc độ của cậu còn nhanh thật đấy. Đúng lúc công việc trong tay tôi cũng vừa xong, cậu giới thiệu đại sư làm mai kia cho tôi đi. Tôi cũng muốn nhờ người đó làm mai cho tôi, xem có thể tìm được người nào thích hợp không!"

Ngụy Tuyết Phong cười ha ha nói: "Giới thiệu thì đương nhiên không thành vấn đề, tìm Giang đại sư làm mai là tìm đúng người rồi. Bao giờ anh muốn tới cửa nhờ người ta làm mai thì nói với tôi một tiếng."

Uông Văn Kiệt quyết định rất nhanh, nói: "Lời nói không bằng hành động, vậy quyết định ngày mai đi. Lúc trước, cậu đến nhà nhờ làm mai thế nào? Cần phải chuẩn bị quà tặng gì, cậu nói với tôi để tránh đến lúc đó lại thất lễ."

Cố Diệp Phi

Ngụy Tuyết Phong nói: "Lúc trước đều do ba tôi chuẩn bị quà nhờ làm mai, trong đó có mười chai Mao Đài, mười bao thuốc lá, mười hộp trà... Và một phong bì 13800 đồng tiền mặt, đại khái là vậy."

Uông Văn Kiệt nói: "Những cái cậu nói, trong lòng tôi đều biết rồi. Vậy tôi sẽ bảo người chuẩn bị quà tặng và phong bì ngay bây giờ, tối nay sẽ qua thẳng bên chỗ cậu, ngày mai chúng ta lại đến nhà nhờ mai mối."

Ngụy Tuyết Phong nói: "Được, vậy buổi tối tôi sẽ bố trí một bàn mời anh!"

Sau đó, hai người nói chuyện phiếm vài câu, lại tắt máy.

...

Trấn Ngũ Phúc.

Bàng Xuân Yến đang bán trái cây ngoài vỉa hè. Bà không có cửa hàng ngoài mặt đường, mỗi ngày tới lúc họp chợ lại dùng xe ba bánh chở trái cây đến trên đường, sau đó tùy tiện tìm một chỗ bên đường để bày bán.

Bởi vì không phải bày bán mỗi ngày, mà trái cây không thể để lâu, cho nên mỗi lần Bàng Xuân Yến nhập hàng đều không nhiều, cơ bản một ngày họp chợ có thể bán hết, cho dù thỉnh thoảng bán không hết cũng sẽ không còn lại bao nhiêu, cầm về nhà mình ăn là được rồi.

Ngày họp chợ ở thị trấn huyện Bách Lương, đông người nhất là từ chín giờ sáng tới một giờ trưa, qua giờ này thì cơ bản là tan chợ.

Bởi vậy, trái cây có thể bán hết hay không, lại phải xem khoảng thời gian này.

Hôm nay, trái cây tương đối tươi ngon, Bàng Xuân Yến nhập hàng cũng nhiều hơn mọi ngày.

Bắt đầu từ tám rưỡi sáng bán đến gần tan chợ, bà cuối cùng đã bán bán được bảy tám phần, chỉ còn mấy quả khế sót lại là chưa bán hết thôi.

Đúng lúc đã lâu không ăn khế, bà dứt khoát dọn hàng, chuẩn bị mang mấy quả khế còn lại về nhà ăn.

Lúc Bàng Xuân Yến đang cúi đầu thu dọn đồ, một giọng nói trong trẻo truyền tới: "Chào dì, xin hỏi dì là dì Bàng Xuân Yến ạ?"

Bàng Xuân Yến nhìn theo tiếng gọi, phát hiện có ba thanh niên hai nam một nữ đứng trước xe ba bánh của bà. Mà người hỏi là cậu thanh niên nhỏ tuổi nhất.

"Tôi chính là Bàng Xuân Yến, xin hỏi các cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chào dì Bàng, cháu là Giang Phong, đến từ trấn Thanh Hà bên cạnh. Đây là anh và chị cháu. Lần này, chúng cháu tới tìm dì là muốn làm mai cho dì, không biết dì có tiện bớt chút thời gian nói chuyện với chúng cháu một lát không?"

Bàng Xuân Yến tưởng mình nghe nhầm, đầy kinh ngạc nói: "Làm mai cho tôi à?"

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, dì Bàng đừng thấy cháu trẻ tuổi, nhưng cháu đã từng làm mai được mười mấy đám rồi!"

Bàng Xuân Yến dọn tất cả đồ lên trên xe, lắc đầu nói: "Ông mai Giang, có phải cậu tìm nhầm người không? Cậu xem tôi đã lớn tuổi thế này, làm gì còn có tâm tư cưới chồng nữa!"

Giang Phong nói: "Dì Bàng ơi, cháu đã nghe qua chuyện của dì, nửa đời trước dì đều sống vì người khác, bây giờ con gái cũng đã ra ngoài làm việc, không cần dì phải chăm sóc bọn họ nữa, cũng tới lúc phải suy nghĩ cho tuổi già của mình!

Dù sao, con gái không thể sống với dì cả đời, sau này bọn họ sẽ phải lập gia đình riêng, có con cái của mình phải nuôi, người có thể sống nương cả phần đời còn lại của dì chỉ có thể là chồng của dì.

Cho nên, dì đừng mở miệng từ chối nữa, tìm chỗ nào tiện nói chuyện, cháu giới thiệu với dì về tình hình nhà trai. Nếu dì thật sự không muốn, chúng cháu cũng không miễn cưỡng. Dì xem, như vậy có được không?"

Bàng Xuân Yến liếc nhìn Giang Phong, khen: "Bây giờ tôi thật sự tin tưởng cậu là người mai mối rồi, cậu đúng là biết cách nói chuyện. Vậy được rồi, nếu các người không chê, lại đến nhà dì uống chén trà, nói chuyện đi!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Được nhiên là được ạ. Chúng cháu đỗ xe ở ngay bên cạnh, dì Bàng chỉ cần lo dẫn đường là được ạ!"

Bàng Xuân Yến khẽ gật đầu, lại lên xe dẫn đường.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 128: Đều Cùng Một Mẹ Sinh Ra, Sao Lại Khác Nhau Như Vậy Chứ? (3)



Mười phút sau.

Bàng Xuân Yến vừa nấu nước pha trà, vừa mời ba anh em Giang Phong ngồi xuống.

Lúc này, bất luận là Giang Phi hay Giang Tuyết đều phục em trai nhà mình sát đất, thảo nào em trai trong ba tháng ngắn ngủi có thể đạt được thành tích chói mắt như vậy, khoản mồm mép này thật sự không phải là lợi hại bình thường đâu.

Đổi lại thành bọn họ, cho dù đều hiểu rõ tình hình của đối phương, cũng không có cách nào thuyết phục được dì này dẫn bọn họ về nhà uống trà trong thời gian ngắn như vậy.

Trong lúc Bàng Xuân Yến nấu nước pha trà, Giang Phong tùy tiện nói với bà về chuyện bán trái cây, hỏi làm cực khổ như vậy có kiếm được tiền không.

Chờ Bàng Xuân Yến rót trà bưng lên, Giang Phong mới bắt đầu bàn chuyện quan trọng với bà: "Dì Bàng, đối tượng mà cháu muốn giới thiệu với dì là người trong thôn của chúng cháu, năm nay 48 tuổi, cũng có một trai một gái, đều đã đi làm giống dì.

Ông ấy nổi tiếng có năng lực trong thôn chúng cháu, một năm bốn mùa cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó. Nói ví dụ như đến mùa vải, ông ấy sẽ thu mua vải trong thôn giúp một số ông chủ, kiếm một khoản chênh lệch nhỏ.

Hết mùa vải, cơ bản cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn.

Mùa vải qua, sau đó là tới mùa nhãn, ông ấy sẽ làm tương tự, lại kiếm một khoản tiền chênh lệch. Chờ mùa nhãn qua, trong đó sẽ có một khoản thời gian trống, ông ấy lại xây nhà, cạo tường, trát vữa cho nhà người ta, nói chung việc gì cũng làm.

Sau đó, tới gần tết âm lịch, sẽ đặc biệt làm tương gạo bán. Bởi vì ông ấy có năng lực, uy tín lại tốt, làm nhiều năm như vậy, có rất nhiều khách, trước sau tết âm lịch chừng hai tháng, có thể kiếm mấy chục nghìn.

Nói chung, một năm chung quy kiếm một trăm mấy hai trăm là không thành vấn đề."

Giang Phong nói xong những lời này, trong đầu Bàng Xuân Yến cơ bản đã có ấn tượng đại khái về người đàn ông này, đó chính là một người chăm chỉ, kiên định, có năng lực, có thể sống rất tốt.

Bởi vậy, bà vốn không có mấy hứng thú với chuyện tái hôn, cũng không nhịn được hỏi: "Ông mai Giang, vậy vợ ông ta thì sao?"

Giang Phong nghe vậy, thở dài nói: "Thật ra ông ấy và vợ ông ấy sống với nhau cũng rất tốt, chỉ tiếc là vợ ông ấy bạc mệnh, bệnh nặng qua đời từ mấy năm trước!"

Bàng Xuân Yến chợt hiểu ra, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên, bởi vì chồng bà cũng bệnh nặng qua đời từ mấy năm trước. Nghe vậy, người này quả thật không tệ, nhưng trong lòng bà vẫn do dự.

Dù sao, từ sau khi chồng bà chết, bà chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá, bây giờ có tâm tư như thế, không biết con trai và con gái bà có thể chấp nhận được không.

Giang Phong nhìn sắc mặt là biết đối phương đã bị mình thuyết phục, nhưng trong lòng còn có lo lắng khác, trong đầu hắn suy nghĩ, nhất thời hiểu rõ bà đang lo lắng điều gì, lập tức hỏi: "Dì Bàng, có phải dì lo lắng tái giá, sợ con gái dì sẽ không đồng ý không?"

Bàng Xuân Yến kinh ngạc nhìn về phía Giang Phong, gật đầu nói: "Ông mai Giang đoán trúng rồi. Tôi quả thật có lo lắng này. Nếu chúng nó không đồng ý, dù có là người tốt, tôi cũng không có khả năng cưới được."

Giang Phong tự tin nói: "Dì Bàng, chỉ cần bản thân dì có ý định này, vậy dì cứ giao vấn đề con gái dì cho cháu, cháu sẽ thuyết phục bọn họ giúp dì, để cho bọn họ vui vẻ tiễn dì đi lấy chồng!"

Bàng Xuân Yến thật sự không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy. Ngay cả bà làm mẹ cũng không dám nói những lời đó.

Chẳng qua thấy Giang Phong tự tin như vậy, Bàng Xuân Yến cũng tin tưởng hắn không phải ăn nói lung tung, lại tiếp tục hỏi thăm về các tình hình khác của bên nhà trai, thuận tiện yêu cầu xem ảnh.

Giang Phong cũng không ngại phiền, nói rõ ràng về tình hình nhà trai cho bà biết, bao gồm một số thiếu sót bên nhà trai cũng không hề che giấu. Hắn nói xong, Bàng Xuân Yến không ngừng gật đầu, còn thật sự động tâm với cuộc hôn nhân này.

Giang Phong thấy những gì cần nói đều đã nói xong, lại đứng dậy tạm biệt: "Dì Bàng, vậy chúng cháu về trước. Dì Bàng có thể hỏi qua ý của con trai, con gái dì, xem bọn họ có phản ứng thế nào.

Nếu dì có thể tự giải quyết được vấn đề này là tốt nhất, nếu dì không giải quyết được, lại gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ bớt thời gian đi gặp mặt bọn họ một lần, sau đó nghĩ cách thuyết phục bọn họ."

Bàng Xuân Yến khẽ gật đầu, nói: "Được. ông mai Giang, tôi nói chuyện với chúng nó về chuyện này, có tình huống gì sẽ gọi điện thoại cho cậu!"

"Vâng, vậy chúng cháu đi trước đây, tạm biệt dì Bàng!"

Cố Diệp Phi

Từ khi theo em trai vào nhà tới lúc rời đi, Giang Phi và Giang Tuyết đều chỉ xem mình là một người tàng hình, hai người không nói một câu nào, chỉ âm thầm học tập kỹ năng mai mối của em trai.

Nhìn em trai nói chuyện với dì xong, trong lòng hai anh em cũng mơ hồ hiểu được làm mai mối phải khuyên đối phương từ góc độ nào.

Nếu nói trước hôm nay, bọn họ còn không biết gì về chuyện mai mối, bây giờ chính mắt nhìn thấy quá trình em trai làm mai mối, bọn họ không còn lo lắng bất an về chuyện một mình làm mai mối như trước nữa, mà đã có suy nghĩ của mình.

Chẳng qua, điều duy nhất khiến cho bọn họ đau đầu là con cái của dì này. Nếu bọn họ không đồng ý cho mẹ lấy chồng khác, thật ra mình phải thuyết phục bọn họ từ góc độ nào?

Vì vậy, trên đường trở về, Giang Phi lại hỏi ra vấn đề này.

Giang Phong mỉm cười chỉ điểm: "Anh cả, chị, nếu bọn họ không đồng ý cho mẹ bọn họ lại tái giá, vậy phải tiến hành khuyên bảo từ phương diện tình thân, chỉ cần nắm chặt vấn đề cốt lõi này, lại tùy cơ ứng biến, chắc sẽ không khó giải quyết."

Giang Phi và Giang Tuyết nghe vậy, đều suy nghĩ.

Giang Phong nói thêm: "Thật ra, con cái không hy vọng mẹ lấy chồng khác. Em phân tích một chút nhé. Thường sẽ có khoảng ba nguyên nhân: Một là sợ người ta đàm tiếu, hai là không tiếp nhận mẹ rời khỏi mình, ba là sợ sau khi mẹ lấy chồng, sẽ bị người ta bắt nạt.

Chỉ cần có thể loại bỏ những lo lắng của bọn họ, cơ bản đều không phải là vấn đề quá lớn!"

Giang Tuyết không khỏi xúc động nói: "Tiểu Phong, xem ra ba tháng em làm mai thật sự không phải vô ích, phân tích mọi chuyện đều có đạo lý rõ ràng, đúng là rất lợi hại đấy."

Trong lúc Giang Phi cũng không ngừng than thở, đều là một mẹ sinh ra, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 129: Khách Lớn Siêu Cấp



Thôn Long Sơn.

Một chiếc xe BMW 7 Series và một chiếc Rolls Royce Phantom VIII đậu ở trước căn nhà tôn của nhà họ Giang, cho dù là người không hiểu lắm về xe ô tô, nhìn thấy chiếc xe Phantom sang trọng kia, cũng hiểu rõ chiếc xe này khẳng định rất đắt tiền.

Người từ trên hai chiếc xe này bước xuống không phải là ai khác, chính là hai người Ngụy Tuyết Phong và Uông Văn Kiệt.

Lúc này, Uông Văn Kiệt và tài xế của anh ta cầm đầy quà tặng, rượu thuốc, lá trà trên tay, số lượng tham khảo nhà họ Ngụy, đều lấy số mười, mà giá lại tăng thêm một bậc, cộng thêm các món quà khác đã có giá trị vượt quá trăm nghìn.

Đương nhiên, cũng không thiếu được một phong bì tiền mặt rất dày.

Sau khi Ngụy Tuyết Phong lần lượt giới thiệu hai bên với nhau, Uông Văn Kiệt vừa đưa quà tặng và phong bì tiền mặt trong tay cho Giang Phong, vừa chào hỏi: "Chào Giang đại sư, tôi ngưỡng mộ đại danh của đại sư đã lâu, cuộc hôn nhân của tôi lần này có thể phải hoàn toàn dựa cả vào Giang đại sư!"

Giang Phong nhận lấy quà tặng, vừa đưa cho anh cả đứng bên cạnh, vừa cười nói: "Giám đốc Uông cứ yên tâm, làm mai là nghề của tôi, tôi chắc chắn sẽ không khiến cho anh phải thất vọng đâu. Mời hai người tới dưới tán cây nhãn uống chén trà. Bây giờ điều kiện trong nhà đơn sơ, vẫn mong giám đốc Uông bỏ qua cho."

Uông Văn Kiệt cười ha ha nói: "Giang đại sư khách sáo rồi. Khi tôi vừa làm việc cũng từng sống ở công trường, tôi rất quen thuộc với loại nhà tôn như vậy."

Trong lúc nói đùa, mấy người đã đi tới dưới tán cây nhãn và ngồi xuống.

Giang Tuyết dâng trà. Sau khi hai bên khách sáo một lúc, Giang Phong mới dò hỏi: "Giám đốc Uông, tôi nghe anh Phong giới thiệu tình hình của anh. Theo lý thuyết, với điều kiện của anh tốt như thế, nhiều phụ nữ xinh đẹp tùy anh lựa chọn, sao nhiều năm qua như vậy, anh vẫn không thể tìm được đối tượng làm anh hài lòng à?"

Uông Văn Kiệt nói: "Tôi quả thật không thể tìm được đối tượng thỏa mãn. Mấy năm nay, thật ra tôi đã có mấy người bạn gái. Mới đầu quen nhau cảm giác vẫn rất tốt, nhưng sau một thời gian, sẽ chậm rãi cảm giác đối phương rất giả tạo, rất nhiều chuyện đều cố ý giả vờ lấy lòng tôi.

Tôi cũng không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, dù sao trong lòng cảm giác rất khó chịu, không muốn sống cả đời với người phụ nữ đeo mặt nạ như vậy!"

Giang Phong hiểu, khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Như vậy giám đốc Uông muốn tìm kiểu phụ nữ nào để chung sống với anh cả đời?"

Uông Văn Kiệt nói: "Đầu tiên là ngoại hình, nhất định phải là lựa chọn tốt nhất. Thứ hai là tính cách tốt, lương thiện, hiền lành, hiếu thảo. Quan trọng nhất là chân thật không giả tạo, có quan điểm cuộc sống gần với tôi."

Giang Phong thật ra có thể dễ dàng điều tra ra được tất cả tài liệu của Uông Văn Kiệt, cũng biết anh ta cần người vợ thế nào. Chẳng qua chuyện hỏi thăm này cũng là một trình tự không thể thiếu.

Sau khi hỏi rõ yêu cầu của anh ta, lại hỏi thăm điều kiện gia đình và thông tin cá nhân tỉ mỉ của anh ta.

Còn nói chuyện gần một giờ, Uông Văn Kiệt và Ngụy Tuyết Phong mới cùng tạm biệt rời đi.

Đám người đi xa, Giang Tuyết mới chấn động nói: "Trời ơi, người này thật hào phóng. Đống quà tặng này phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ?" Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có khách siêu cấp đến nhà mời mai mối, vừa gặp đã tặng một đống lớn, cũng khó trách cô chấn động như vậy.

Trong thời gian qua, Giang Phong nhận đủ loại quà tặng, đặc biệt là ba loại rượu, thuốc lá, trà này. Đây là thứ phần lớn khách mời mai mối và tạ môi đều chuẩn bị, bởi vậy hắn cũng bỏ ra chút tâm tư tìm hiểu.

Cho nên Uông Văn Kiệt mang đến đống quà tặng này, Giang Phong rất dễ tính ra được đại khái giá trị của nó.

Nghe được chị chấn động nói vậy, hắn lập tức mỉm cười trả lời: "Đống quà tặng này đại khái khoản một trăm nghìn tới một trăm mười nghìn, cũng được xem là lễ nhờ mai mối đắt nhất mà em từng nhận từ trước tới nay."

Nghe vậy, đừng nói là Giang Tuyết lần đầu tiên gặp khách đến nhà mời mai mối, cho dù là Giang phụ, Giang mẫu gần đây thu quà tới mềm tay, cũng không nhịn được kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

Anh cả Giang Phi cũng bị k*ch th*ch tới mức mí mắt giật giật.

Giang mẫu thò tay cầm lấy phong bì tiền mặt trong đống quà tặng kia, vừa mở phong bì vừa nói: "Phong bì này dầy như vậy, bên trong chắc hẳn bỏ không ít tiền mặt đấy."

Giang mẫu nhanh chóng mở phong bì ra, lấy từ bên trong ra chín tập tiền một trăm, trong đó có tám tập mang giấy niêm phong màu đỏ, một tập khác cũng phải mấy nghìn.

Giang mẫu cầm lấy tập một trăm kia, thành thạo đếm, có tám nghìn tám, cộng thêm tám tập chưa mở giấy niêm phong, tổng cộng là tám mươi tám nghìn tám trăm.

Giang Tuyết nhìn chằm chằm, khó có thể tin nổi nói: "Chỉ mời mai mối, đã tốn gần hai trăm nghìn? Giám đốc Uông này khó tránh khỏi quá hào phóng đấy?"

Cố Diệp Phi

Giang Phong mỉm cười nói tiếp: "Đây chính là ưu thế của người quen giới thiệu, trăm mấy hai trăm là một khoản tài sản lớn đối với chúng ta, nhưng đối với loại người có thân phận và địa vị như giám đốc Uông lại chỉ là tiền một bữa cơm mà thôi, không đáng để nhắc tới."

Mấy người nhà họ Giang nghe vậy đều không ngừng than thở.

Thế giới này chính là vậy, hạn hán c.h.ế.t ngập úng chết, người bình thường cả đời làm mệt c.h.ế.t mệt sống còn không kiếm được bằng tiền người giàu người ta tiêu xài một đêm.

Buổi chiều, để ăn mừng hôm nay Giang Phong nhận được một người khách lớn siêu cấp, Giang mẫu lại g.i.ế.c một con gà, làm một bữa cơm rất thịnh soạn.
 
Back
Top Bottom