Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 130: Khách Lớn Siêu Cấp (2)



Lúc ăn cơm, Giang Phong hỏi: "Anh cả, anh và bác sĩ Trương Dung Oánh kia phát triển thế nào rồi?"

Giang Phi không nhịn được cười nói: "Phát triển vẫn tính là thuận lợi, anh chuẩn bị qua ít ngày nữa sẽ đi đến tỉnh thành gặp mặt cô ấy."

Giang Tuyết còn không biết chuyện này, vội vàng hỏi: "Anh cả, anh yêu đương qua mạng à?"

Giang Phong nói tiếp: "Là em giới thiệu cho anh ấy. Chẳng qua chị muốn nói là yêu qua mạng cũng được, bởi vì anh cả add WeChat của người ta nói chuyện, đến bây giờ hai người còn chưa gặp mặt đâu!"

Giang Tuyết chợt nói: "Thì ra là thế, anh cả, vậy anh đã từng gọi video với người ta chưa?"

Giang Phi nói: "Đương nhiên là từng gọi video rồi. Dù sao bọn anh cũng nói chuyện với nhau gần hai tháng."

Giang mẫu nói xen vào: "Con còn không biết xấu hổ mà nói phát triển vẫn tính là thuận lợi? Người ta hai tháng đã sớm đăng ký kết hôn, con hai tháng thậm chí còn chưa gặp mặt. Cứ theo tốc độ phát triển này của con, phải tới bao giờ mới có thể đưa về cho ba mẹ gặp mặt chứ?"

Giang Phi bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ nói những người hai tháng đăng ký kết hôn là bọn họ xem mắt rồi. Cho dù con cũng xem như được Tiểu Phong làm mai, nhưng Tiểu Phong chỉ cho con thông tin về đối phương thôi, đâu có thể nào nhanh chóng đưa về như vậy!"

Giang mẫu nhìn về phía con trai nhỏ nói: "Tiểu Phong, với bản lĩnh này của anh con, con còn không bằng trực tiếp giới thiệu cho nó, như vậy sẽ tiết kiệm không biết bao nhiêu thời gian."

Giang Phong giải thích: "Mẹ, chuyện này thật ra cũng không gấp được. Nhà chị dâu tương lai có ba đời đều làm bác sĩ, cho dù hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, nhưng cũng có nhà có xe ở tỉnh thành, thu nhập trong nhà cũng rất khả quan.

Mà nhà chúng ta không chỉ ở nông thôn, trước mắt thậm chí chỉ có một căn nhà cũ. Dưới tình huống này, phát triển quá nhanh cũng sẽ rắc rối, dẫn người về, để người ta thấy tình hình này của chúng ta, làm không tốt người ta sẽ quay đầu rời đi đấy.

Cho nên, mẹ cũng đừng giục anh cả, để cho bọn họ chậm rãi phát triển thuận theo tự nhiên là được rồi."

Nghe đến đó, Giang mẫu cuối cùng không nói nữa. Hoàn cảnh nhà bọn họ đúng là hơi kém thật. May là con trai nhỏ không chịu thua kém, làm mai mối cũng có thể kiếm được số tiền lớn, điều kiện gia đình bây giờ càng lúc càng tốt!

...

Ngày hôm sau.

Giang Phong lại lái xe đi xem xét đối tượng cho Uông Văn Kiệt.

Hai người khách hắn nhận trước đó đều giao cho anh cả và chị chịu trách nhiệm, chờ bọn họ gặp phải vấn đề khó khăn không giải quyết được, Giang Phong sẽ ra mặt cũng không muộn.

Sau này, khách hàng bình thường trong phạm vi trấn Thanh Hà, Giang Phong đều tính giao cho anh cả và chị chịu trách nhiệm, chỉ có gặp phải một số khách khó giải quyết, hắn mới cân nhắc tiếp nhận.

Có hắn giúp đỡ cung cấp tài liệu xứng đôi, chắc hẳn anh cả và chị đều có thể giải quyết được khách hàng bình thường.

Mà hắn chuẩn bị ra ngoài, đến thành phố lớn mở rộng thị trường.

Hắn nghĩ rồi, chỉ dựa vào đám người trong thôn tới cửa nhờ mai mối, tốc độ mai mối này vẫn hơi chậm, người có thể giúp được so với nhân khẩu cả nước chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông.

Bởi vậy, Giang Phong chuẩn bị điều chỉnh sách lược làm mai, chủ động ra ngoài nhận khách, có thể tác hợp được đôi nào hay đôi đó.

Sau khi trong lòng đã hạ quyết tâm, Giang Phong lại lái xe chạy về phía tỉnh Việt.

Giống như trước đây tìm kiếm cho Ngụy Tuyết Phong, cứ đi qua một thành phố, Giang Phong sẽ dừng xe tìm kiếm một lượt.

Không thể không nói, phạm vi một trăm sáu mươi dặm thật sự quá sức, ngoại trừ những thành phố lớn tuyến một và thành phố tuyến hai hàng đầu, phạm vi tìm kiếm này cơ bản có thể hoàn toàn bao phủ thành phố tuyến hai, tuyến ba bình thường.

Có lẽ bởi vì điều kiện gia đình và điều kiện của bản thân Uông Văn Kiệt thật sự tốt quá, lúc tìm kiếm, không ngờ không có đối tượng nào xứng đôi trên 80 điểm.

Nguyên nhân điểm thấp không phải vì tình cảm vợ chồng, mà ở hai điều kiện môn đăng hộ đối và quan hệ gia đình này.

Giang Phong một đường tìm kiếm đến thành phố Phật thì đã bảy, tám giờ tối, lái xe suốt cả chặng đường khiến hắn mệt mỏi, lười giày vò tiếp, thuê luôn một phòng ở thành phố Phật để ngủ lại một đêm.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Giang Phong lại lái xe đi tới thành phố ở tỉnh Việt.

Ở đây chính là đại bản doanh của nhà Uông Văn Kiệt, tổng bộ của tập đoàn nhà bọn họ cũng được xây dựng ở trong này.

Mười rưỡi sáng, Giang Phong đến thành phố.

Sau khi tới trung tâm thành phố, Giang Phong tìm chỗ đỗ xe, lại bắt đầu tìm kiếm người xứng đôi thay cho Uông Văn Kiệt, một làn sóng d.a.o động vô hình lập tức quét ngang ra, bao phủ phạm vi một trăm sáu mươi dặm.

Cố Diệp Phi

Từng hình đại diện nhanh chóng hiện lên, cuối cùng khóa hình đại diện của một người phụ nữ trong đó:

【 Danh tính 】 : Tiếu Mẫn

【 Tuổi tác 】 : 30 tuổi

【 Chiều cao 】 : 165

【 Cân nặng 】 : 41kg

【 Bối cảnh gia đình 】 : Sinh ra ở thành phố tỉnh Quế một gia đình thương nhân bình thường, con gái một...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 ...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 78 (tình cảm vợ chồng 83+ môn đăng hộ đối 65+ quan hệ gia đình 86)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 83 (tình cảm vợ chồng 92+ môn đăng hộ đối 68+ quan hệ gia đình 89)

Giang Phong không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy được một tài liệu đối tượng ghép đôi như vậy.

Bởi vì Tiếu Mẫn này chính là một minh tinh nổi tiếng nhất trong tỉnh Quế bọn họ, bị Giang Phong tìm được đối tượng xứng đôi đến bên tỉnh Việt này, không thể không nói, Uông Văn Kiệt và cô ta có duyên phận.

Vừa nghĩ tới mình sẽ đi làm mai cho Tiếu Mẫn, trong lòng Giang Phong cũng không khỏi hưng phấn.

Dù sao, theo đánh giá trong giới giải trí, Tiếu Mẫn là số ít minh tinh khiến hắn có ấn tượng không tệ!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 131: Làm Mai Cho Nữ Minh Tinh



Tỉnh Việt.

Tỉnh thành.

Sau khi tìm được minh tinh lớn Tiêu Mẫn này xứng đôi với Uông Văn Kiệt, Giang Phong lại nghĩ xem mình phải làm thế nào tìm tới cửa làm mối cho đối phương.

Dù sao Tiêu Mẫn không phải là người bình thường, mà là nữ minh tinh có danh tiếng không nhỏ trong cả nước. Giang Phong chỉ là một người không có tiếng tăm gì, cứ tìm tới cửa, sợ rằng thậm chí chẳng thể gặp mặt đối phương được.

Cho dù Giang Phong có tất cả các cách liên lạc với Tiêu Mẫn, nhưng vẫn là câu nói kia, hắn là một người không có tiếng tăm gì, cho dù có gọi được điện thoại cho đối phương, lẽ nào nói thẳng muốn làm mai cho đối phương?

Sợ rằng hắn vừa nói ra lời đó, người ta đã cúp máy?

Cho dù không phải trực tiếp gọi cho Tiêu Mẫn, mà gọi cho người mẹ làm đại diện của cô ta, chắc hẳn người ta cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn. Ai biết có phải đối thủ cạnh tranh bố trí chuyện này hay không?

Cho nên Giang Phong suy nghĩ, lại nghiên cứu tài liệu của Tiêu Mẫn nhiều lần, cuối cùng cảm thấy cách đáng tin cậy hơn là trở lại tỉnh Quế, sau đó bắt tay từ ba của Tiêu Mẫn, như vậy xác suất thành công chắc hẳn sẽ cao hơn rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Giang Phong lập tức hành động, lái xe lao thẳng đến thành phố tỉnh Quế.

...

Những năm gần đây, cuộc sống của Tiêu Quân đặc biệt đơn điệu, lịch trình hằng ngày của ông ta căn bản như sau:

Năm rưỡi sáng dậy chạy bộ, đại khái chạy khoảng nửa giờ, nghỉ ngơi mười lăm phút, tắm rửa thay quần áo, sau đó lái xe đến khách sạn thường tới để uống trà sáng.

Gọi một bình trà và mấy món điểm tâm, lại cầm điện thoại đọc tin tức, bất giác tới chín, mười giờ.

Tính tiền rời đi, lại tiện đường mua ít cá, thịt, rau dưa các loại, mới chậm rãi lái xe về nhà.

Cố Diệp Phi

Buổi trưa, tùy tiện làm ít đồ ăn ở nhà, lại ngủ một giấc.

Buổi chiều, đi bộ trong khu biệt thự, nói chuyện nhà với hàng xóm.

Sau đó trở lại chuẩn bị gọi món ăn, hứng thú thì uống vài cốc.

Sau khi ăn xong, lại ra ngoài đi dạo cho dễ tiêu hóa, thỉnh thoảng nhảy khiêu vũ quảng trường gì đó với người ta, đại khái tám rưỡi tối sẽ về nhà.

Tắm, xem tivi, đúng trước mười giờ sẽ đi ngủ.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, cuộc sống không có vợ con ở nhà chính là khô khan nhàm chán như vậy.

Hôm nay, Tiêu Quân lại giống như mọi khi, chậm rãi đi vào khách sạn mọi khi để uống trà sáng, theo lệ cũ gọi một ấm trà và mấy món điểm tâm yêu thích, lại cầm điện thoại lên xem tin tức.

Trước đây, Tiêu Quân đến khách sạn uống trà sáng, đều mua một tờ báo bên đường để g.i.ế.c thời gian. Nhưng thời đại bây giờ, xem tin tức trên điện thoại quá dễ dàng, ông ta cũng chậm rãi bỏ đi thói quen mua báo.

Lúc Tiêu Quân đang tập trung xem video lãnh tụ vĩ đại dẫn đầu Hồng Quân bốn lần vượt qua Xích Thủy, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên từ phía trước: "Chú, cháu có thể ngồi ở đây không?"

Tiêu Quân ấn tạm dừng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người hỏi là một cậu nhóc trẻ tuổi đẹp trai, lại thấy bên cạnh có không ít bàn trống, không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi: "Cậu nhóc, không phải bên cạnh vẫn còn bàn sao?"

Cậu nhóc trẻ tuổi đẹp trai toét miệng cười, nói: "Cháu biết bên cạnh có bàn, cháu thấy chú xem video lãnh tụ vĩ đại bốn lần vượt qua Xích Thủy, vừa khéo cháu cũng có hứng thú với chiến dịch kinh điển này, cho nên muốn ngồi xuống thảo luận nghiên cứu với chú vài câu, không biết chú có bằng lòng không?"

"Thì ra là thế!"

Tiêu Quân nghe vậy thì chợt hiểu ra, vừa bảo đối phương ngồi xuống, vừa cười nói: "Cậu nhóc, không phải đám trẻ tuổi cậu đều thích xem những nữ streamer trẻ tuổi xinh đẹp à? Sao cậu lại cảm thấy hứng thú với video này?"

Cậu nhóc đẹp trai cười hì hì nói: "Chú, điều này hình như không có xung khắc mà?"

Tiêu Quân cười ha ha nói: "Đúng là không có xung khác. Cậu thấy trận chiến dịch kinh điển này của lĩnh tụ thế nào?"

Cậu nhóc đẹp trai nói: "Quan điểm của cháu chỉ có bốn chữ!"

Tiêu Quân hỏi tới: "Bốn chữ nào?"

Cậu nhóc đẹp trai nói đầy vẻ kính nể: "Bội phục sát đất!"

Tiêu Quân nhất thời sửng sốt, sau đó cười ha ha nói: "Cậu thanh niên này thật thú vị!"

Tiếp theo,

Hai người mở rộng đề tài, càng nói chuyện càng hợp.

Đặc biệt là với Tiêu Quân, sinh hoạt hàng ngày của ông ta vốn đã đặc biệt khô khan nhàm chán, rảnh rỗi đến mức không biết làm gì, bây giờ vô tình gặp được cậu nhóc này có sở thích tương đồng với ông ta, tam quan cũng gần như nhất trí, cảm giác nói chuyện trời đất gặp được tri âm này thật sự làm ông ta vô cùng hưng phấn.

Hai người nói chuyện, lại nói đến mười rưỡi sáng, Tiêu Quân vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.

"Cậu nhóc, cậu là người ở đâu, tên là gì vậy? Tôi nói chuyện với cậu rất thoải mái, nếu thuận tiện, mỗi sáng chúng ta có thể hẹn nhau cùng uống trà sáng đi!"

"Chú, cháu là người ở Úc Lâm huyện Bách Lương, tên là Giang Phong, cháu cũng rất muốn hẹn uống trà với chú mỗi sáng, chỉ là công việc của cháu cần phải chạy khắp nơi, chỉ sợ không có mấy cơ hội hẹn uống trà sáng với chú được!"

"Công việc cần phải chạy khắp nơi? Tiểu Giang, cháu làm công việc gì vậy?"

"Cháu ạ, cháu là một người mai mối chuyên nghiệp, chuyên làm mai cho người ta!"

Tiêu Quân nghe vậy thì đầy vẻ kinh ngạc nói: "Tôi không nghe nhầm chứ? Không ngờ cháu là người làm mai chuyên nghiệp à?"

Giang Phong gật đầu mỉm cười nói: "Chú, chú không nghe nhầm đâu. Cháu đúng là một người mai mối, vào nghề đã ba tháng, trước mắt đã thành công tác hợp cho mười mấy cặp vợ chồng, có danh tiếng không nhỏ ở nông thôn chúng cháu đấy!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 132: Làm Mai Cho Nữ Minh Tinh (2)



Tiêu Quân trợn tròn mắt nói: "Tiểu Giang, cậu xác định không lừa tôi chứ? Cậu mới vào nghề ba tháng, đã thành công tác hợp mười mấy cặp vợ chồng? Vậy bình quân, chẳng phải mấy ngày là có thể tác hợp thành công một đôi à? Với thành tích này, đừng nói là người mới, cho dù là người nổi tiếng làm mai mối nhiều năm, sợ rằng cũng không lợi hại như vậy đâu?"

Vẻ mặt Giang Phong bình tĩnh nói: "Chú, không phải cháu khoe khoang chứ, ở phương diện làm mai mối này, ai cháu cũng không phục. Cho dù cháu trẻ tuổi, lại vào nghề mới ba tháng, nhưng cháu làm mai mối không giống với người khác."

Tiêu Quân tò mò hỏi: "Làm mai mối có gì khác nhau?"

Giang Phong nói: "Bởi vì cháu có chút thành tựu trên phương diện huyền học, cho nên cháu làm mai mối sẽ suy tính nhân duyên của đối phương trước. Nếu hai bên thích hợp, cháu mới tác hợp, nếu không thích hợp thì đổi người khác, cho đến khi thích hợp mới thôi."

Tiêu Quân nói vẻ mặt không tin: "Tiểu Giang, cậu c.h.é.m gió hơi quá rồi đấy. Cậu mới từng này tuổi, còn biết về huyền học à?"

Giang Phong nói: "Chú, trình độ huyền học này không liên quan tới tuổi tác. Nếu chú không tin, cháu có thể bộc lộ tài năng, để chú xem cháu có c.h.é.m gió không!"

Tiêu Quân kinh ngạc nói: "Tiểu Giang, cậu còn làm thật à?"

Giang Phong nghiêm túc nói: "Chuyện này còn có thể giả vờ được sao? Chú tùy tiện đưa ra một tên họ và ngày sinh tháng đẻ, cháu sẽ suy tính, sau đó chú xem cháu tính có đúng không!"

Tiêu Quân thấy Giang Phong không giống như đang nói đùa, nghĩ ngợi lại nói thẳng: "Tiểu Giang, nếu cậu có lòng tin như vậy, cậu suy tính giúp tôi được không?"

Giang Phong gật đầu nói: "Đương nhiên là được rồi. Chú cứ nói tên họ và ngày sinh tháng đẻ đi!" Cho dù hắn không cần những điều đó, nhưng để lộ rõ "sự chuyên nghiệp", hắn vẫn phải làm ra vẻ một chút.

Tiêu Quân tò mò, lại bảo ra tên và ngày sinh tháng đẻ của ông ta.

Giang Phong chấm ít nước trà viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Tiêu Quân lên bàn, sau đó đại khái trầm ngâm một phút mới nói: "Chú Tiêu, hôn nhân của chú tóm lại không tệ, lúc còn trẻ sống rất hạnh phúc, hai vợ chồng gần như không rời nhau, tình cảm sâu đậm.

Chẳng qua sau khi lớn tuổi, bởi vì vài nguyên nhân nào đó dẫn đến hai vợ chồng bình thường ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, một năm sợ rằng không ở chung quá một tháng.

Cũng may, tuy ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai người, ngoại trừ bình thường sống một người tương đối cô độc, ngược lại những chuyện khác đều tốt."

Tiêu Quân nghe đến đây thì trợn mắt há hốc mồm. Đừng thấy mấy câu nói đó đơn giản, nhưng trừ ba người nhà bọn họ ra, không ai có thể biết tình hình ở chung của vợ chồng bọn họ thế nào.

Nhưng bây giờ, Tiểu Giang này chưa từng gặp mặt lại dựa vào tên họ và ngày sinh tháng đẻ của ông ta để suy tính ra những tin tức này, thật sự quá thần kỳ!

Lẽ nào, thật sự giống như hắn nói, hắn có trình độ huyền học thâm sâu?

Có thể như vậy sao?

Cố Diệp Phi

Cho dù Tiêu Quân không muốn tin tưởng Giang Phong còn trẻ như vậy lại nắm giữ trình độ huyền học thâm sâu, nhưng bây giờ sự thật đặt ở trước mắt, ông ta không thể không tin.

"Tiểu Giang, không ngờ cậu thật sự có chút bản lĩnh đấy. Tôi sẽ nói cho cậu tên họ và ngày sinh tháng đẻ, nếu cậu còn có thể nói đúng, tôi lại thật sự phục cậu!"

Giang Phong mỉm cười tự tin nói: "Không thành vấn đề, hôm nay cháu chắc chắn phải sẽ làm cho chú Tiêu chứng kiến sự lợi hại của cháu."

Tiêu Quân nghe vậy, lại báo ra tên họ và ngày sinh tháng đẻ của con trai bạn ông ta, đây cũng do con trai bạn ông ta có ngày sinh tháng đẻ gần giống với con gái ông, bằng không ông ta thật sự không biết rõ ngày sinh tháng đẻ con người khác.

Giang Phong cũng theo đó, lại nói rõ ràng về tình trạng hôn nhân của đối phương.

Đến lúc này, Tiêu Quân không nghi ngờ nữa, gọi Giang Phong từ Tiểu Giang thành Giang đại sư.

Đồng thời, ông ta cũng kích động. Mấy năm gần đây, ông ta vẫn lo lắng về chuyện cưới hỏi của con gái Tiêu Mẫn, chẳng qua con gái ông ta chính là minh tinh lớn, ông ta không thể can thiệp nhiều trên phương diện hôn nhân, ngoại trừ thỉnh thoảng giục ra, thì không có cách nào khác.

Nhưng bây giờ, ông ta đi ra uống trà sáng, bất ngờ gặp được người mai mối có trình độ huyền học thâm sâu trước mắt này, vậy có phải đại biểu cho duyên phận của con gái ông ta sắp tới không?

Tiêu Quân nghĩ tới đây, lập tức nói nhỏ: "Giang đại sư, cậu vừa nói cậu là một người mai mối chuyên nghiệp, đúng lúc con gái tôi không còn nhỏ nữa, nhưng vẫn chưa có người yêu, không biết bao giờ cậu rảnh, tới nhà tôi uống chén trà?"

Tốn không ít tâm tư, cuối cùng dụ cho đối phương chủ động yêu cầu làm mai, trong lòng Giang Phong thỏa mãn, vội vàng biểu thị mình có thời gian, cũng tranh thanh toán tiền.

Sau đó, Tiêu Quân lái xe đi trước dẫn đường, hai chiếc xe một trước một sau chạy về phía khu biệt thự cao cấp nào đó trong thành phố.

Nửa giờ sau, Giang Phong được Tiêu Quân dẫn đường, tiến vào biệt thự nào đó.

Tòa biệt thự này không hề kém hơn tòa biệt thự của nhà họ Ngụy, rõ ràng minh tinh lớn như Tiêu Mẫn cho dù không phải là minh tinh hàng đầu trong nước, nhưng làm nữ minh tinh đứng đầu tuyến hai, năng lực kiếm tiền của cô ta vẫn thật sự không tệ.

Sau khi mời Giang Phong vào biệt thự, Tiêu Quân không định che giấu thân phận của con gái ông ta nữa, nói thẳng với Giang Phong: "Giang đại sư, thật ra biệt thự này là do con gái tôi bỏ tiền mua, con gái tôi tên là Tiêu Mẫn, không biết cậu có biết nó không?"

Giang Phong lộ ra một ánh mắt ngoài ý muốn nói: "Hóa ra đây là nhà của minh tinh lớn Tiêu Mẫn. Chú Tiêu, chú mời cháu tới, là muốn cháu làm mai cho chị Mẫn à?"

Tiêu Quân gật đầu nói: "Không sai, tôi đang có ý đó!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 133: Tiêu Mẫn: Con Còn Cần Đi Xem Mắt À?



Biệt thự nhà họ Tiêu.

Tiêu Quân vừa dùng nước sôi tráng chén trà vừa nói: "Giang đại sư, Tiêu Mẫn nhà tôi năm nay đã ba mươi tuổi, bởi vì nghề nghiệp của nó hơi đặc biệt, cho nên muốn tìm một đối tượng thích hợp cũng không dễ dàng gì. Tôi làm ba cũng rất lo lắng về chuyện này."

Giang Phong gật đầu nói: "Chú Tiêu, dù sao chị Mẫn cũng là minh tinh, mà minh tinh là nhân vật công chúng, mỗi lời nói hành động đều phải dè dặt, muốn yêu đương như người bình thường là chuyện rất khó khăn. Dù sao đây cũng là cái giá của sự nổi tiếng."

Tiêu Quân rót chén trà cho Giang Phong, than thở: "Đúng vậy, đặc biệt là Tiêu Mẫn nhà tôi sớm hạ quyết tâm, tìm đối tượng chắc chắn không tìm người trong giới giải trí. Do đó, người con bé có thể lựa chọn lại không nhiều."

Giang Phong hỏi: "Chị Mẫn không muốn tìm người trong giới, vậy chị ấy muốn tìm đối tượng thế nào?"

Tiêu Quân lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết rõ ý của nó. Dù sao chỉ cần không phải người trong giới giải trí, sau đó xuất thân bối cảnh không tệ, nhân phẩm phải đạt Tiêu chuẩn, chắc hẳn là được rồi à!"

Giang Phong lại hỏi: "Chú Tiêu, bây giờ chú mời cháu làm mai cho chị Mẫn, không biết chị Mẫn có đồng ý không? Nếu chị Mẫn không đồng ý, vậy sẽ lúng túng lắm!"

Tiêu Quân mỉm cười nói: "Nếu tôi mời người mai mối bình thường, chắc hẳn nó sẽ không đồng ý, chẳng qua Giang đại sư lại khác. Chỉ dựa vào chiêu thức suy tính nhân duyên này của cậu, tôi có tự tin thuyết phục nó đồng ý xem mắt."

"Chỉ cần chị Mẫn đồng ý xem mắt, vậy khẳng định không thành vấn đề!"

Giang Phong nâng chén trà lên uống một ngụm, nói tiếp: "Chú Tiêu, cháu không nói dối chú. Hai ngày trước, cháu vừa vặn nhận được một khách hàng lớn cực kỳ xuất sắc. Nếu chú Tiêu không ngại, có thể cung cấp ngày sinh tháng đẻ của chị Mẫn, cháu sẽ cố gắng suy tính giúp chị ấy, xem thử giữa chị Mẫn và khách hàng lớn này của cháu có duyên phận đó không."

Trải qua nghiệm chứng trước đó, Tiêu Quân đã sớm tin tưởng chắc chắn vào năng lực suy tính của Giang Phong. Bởi vậy, nghe được Giang Phong nói thế, ông ta không hề do dự, nói ra ngày sinh tháng đẻ của con gái.

Cố Diệp Phi

Theo lệ cũ, Giang Phong dùng ngón tay chấm nước trà biết lên trên bàn. Đại khái hơn một phút sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Quân, mỉm cười nói: "Chúc mừng chú Tiêu, không ngờ chị Mẫn và khách hàng lớn của cháu thật sự có duyên phận vợ chồng, điều này đúng là trùng hợp đấy!"

Tiêu Quân nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên, vừa rót thêm trà cho Giang Phong, vừa nói: "Giang đại sư, không biết cậu có thể nói cho tôi biết trước tình hình khách hàng lớn của cậu thế nào không?"

Giang Phong nâng chén trà lên uống một ngụm, mỉm cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Vậy cháu nói cho chú Tiêu nghe trước nhé!"

Tiêu Quân lập tức ngồi thẳng người, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Giang Phong đặt chén trà xuống, nói: "Khách hàng lớn của cháu tên là Uông Văn Kiệt, người tỉnh Việt, năm nay 33 tuổi, cao một mét bảy mươi lăm, là sinh viên hàng đầu tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, ngoại hình cũng rất đẹp trai."

Giang Phong nói đến đây, hỏi: "Chú Tiêu, chú có từng nghe nói về tập đoàn Uông thị của tỉnh Việt không?"

Tiêu Quân gật đầu nói: "Chú có nghe nói qua về tên tập đoàn này."

Giang Phong nói: "Tập đoàn Uông thị chính là doanh nghiệp lớn đáng giá trăm tỷ. Mà người khách hàng lớn mà cháu nói với chú Tiêu, chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Uông thị, một trong những con nhà giàu siêu cấp có danh tiếng lừng lẫy trong nước."

Tiêu Quân nghe đến đó, không khỏi trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ chấn động. Ông ta nằm mơ cũng không ngờ, người khách lớn mà Giang đại sư nói tới lại có bối cảnh gia đình lợi hại như vậy.

Cho dù con gái ông ta xinh đẹp, còn là một nữ minh tinh rất có tiếng trong nước, nhưng Tiêu Quân cũng tự hiểu lấy mình, nếu xét về thân phận và địa vị, con gái căn bản không thể nào so được với thái tử gia có của tập đoàn đáng giá trăm tỷ kia.

"Giang đại sư, người ta có bối cảnh gia đình như vậy, còn có thể để ý tới minh tinh nhỏ như con gái tôi sao?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chú Tiêu không cần phải lo lắng, giám đốc Uông này không giống với con cháu nhà giàu khác. Anh ấy tìm vợ không cần môn đăng hộ đối, nhưng mong tính cách hợp nhau, chỉ cần nhà gái có thể làm trái tim anh ta rung động, cho dù là gia đình bình thường cũng không sao."

Tiêu Quân nghe vậy thì hơi xiêu lòng, đồng thời trong lòng cũng hơi lo lắng.

Gả vào gia đình quyền quý vốn là một chuyện tốt,

Người làm ba nào không hy vọng con gái của mình gả tốt? Nhưng người xuất thân từ gia đình bình thường gả vào gia đình quyền quý chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Trình độ đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Giang Phong đã đạt tới mức chuyên gia, rất nhanh đã đoán được tâm lý của Tiêu Quân, nói thêm: "Hơn nữa, chú Tiêu cũng đừng quên năng lực suy tính về phương diện nhân duyên của cháu. Vừa rồi, cháu đã tính qua cho bọn họ, chị Mẫn và giám đốc Uông thật sự có duyên phận vợ chồng. Chỉ cần chị Mẫn bằng lòng đi xem mắt, cũng nghe theo đề nghị của cháu, chuyện này có tám chín phần có thể thành công.

Chủ yếu nhất là cháu còn tính được, nếu hai người này lấy nhau, vậy sau khi cưới, không chỉ tình cảm vợ chồng tốt, ngay cả quan hệ gia đình cũng có thể xử lý rất tốt, có thể nói là một cuộc hôn nhân đặc biệt hạnh phúc mỹ mãn!"

Lời này đúng là đánh trúng chỗ hiểm, Tiêu Quân không nhịn được nữa, lập tức vỗ bàn nói: "Việc này không thể chậm trễ, tôi sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Mẫn, nói chuyện này với nó ngay bây giờ."

Giang Phong mỉm cười nói: "Vâng, cơ hội gả vào gia đình quyền quý có thể nói là ngàn năm một thuở. Chú Tiêu bảo chị Mẫn cần phải để bụng một chút. Dù sao bỏ lỡ sẽ không có cơ hội như vậy nữa!"

Tiêu Quân liên tục gật đầu nói: "Tôi hiểu, vậy Giang đại sư tạm thời uống trà, tôi xin lỗi đi ra ngoài một lát!"

Giang Phong biết ông ta muốn gọi video hoặc gọi điện thoại cho con gái, lại vừa cười vừa nói được.

Tiêu Quân vào phòng, nóng lòng gọi video WeChat cho con gái.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 134: Mẹ Nó, Chuyện Này Cũng Quá Nhảm Đi!



Thành phố tỉnh Việt.

Khách sạn năm sao nào đó.

Tiêu Mẫn vừa tham gia xong một hoạt động công ích nào đó, đang thu dọn đồ đạc với mẹ, chuẩn bị bay tới điểm kế tiếp, tham gia thu một chương trình truyền hình nào đó.

Tiêu Mẫn vừa thu dọn quần áo vừa hỏi: "Mẹ, mấy ngày nữa là sinh nhật của ba con, mẹ đã nghĩ xem sẽ tặng gì cho ba chưa?"

Tiêu mẫu lắc đầu nói: "Mẹ còn chưa nghĩ ra đâu. Con tính tặng gì cho ba con vậy?"

Tiêu Mẫn dừng tay lại, nói: "Không phải ba thích uống trà sao? Đợt trước, con nhờ người bạn trong giới kiếm ít trà ngon cho con. Đến lúc đó, xem như quà sinh nhật cho ba!"

Tiêu mẫu nói: "Mẹ nói này Tiêu Mẫn, ba con không biết thưởng thức trà, con kiếm trà ngon như vậy cho ông ấy chẳng khác nào trâu nhai mẫu đơn, con làm vậy hoàn toàn là lãng phí!"

Tiêu Mẫn mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ cũng không thể nói như vậy được. Bất kể ba con có biết thưởng thức trà hay không, chỉ cần ba uống cao hứng, uống vui vẻ, vậy trà kia mua cũng đáng giá rồi!"

Tiêu mẫu nghe vậy nói: "Mẹ còn không biết ba con sao? Chỉ cần là trà con mua cho ông ấy, cho dù là loại mấy đồng một gói, ông ấy vẫn có thể uống tới cao hứng, vui vẻ."

Nghe đến đó, Tiêu Mẫn không khỏi mỉm cười.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động vang lên một bài hát của cô. Tiêu Mẫn cài đặt nó làm tiếng chuông cho cuộc gọi video WeChat.

Tiêu Mẫn nhìn về phía điện thoại đặt ở trên bàn bên cạnh, vừa cầm lên nhận vừa cười nói: "Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ba con gọi video tới này!"

Tiêu mẫu mỉm cười, tiếp tục thu dọn hành lý.

Cuộc gọi video vừa được kết nối, Tiêu Mẫn lại cười hì hì nói: "Ba, qua mấy ngày nữa là sinh nhật ba, con và mẹ vừa nhắc tới ba, không ngờ ba đã gọi video tới!"

"Con gái bảo bối của ba có lòng rồi!"

Tiêu Quân không khỏi mỉm cười, tùy tiện nói: "Mẹ con đâu, con gọi bà ấy tới đây một lát, ba có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hai mẹ con con."

Tiêu Mẫn nói: "Mẹ đang ở bên cạnh con đây. Ba có chuyện quan trọng gì muốn thương lượng với bọn con vậy?"

Tiêu mẫu nghe được lời này, lại đi tới.

Tiêu Quân thấy bạn già cũng xuất hiện ở trong video, lại dứt khoát nói luôn: "Ba muốn thương lượng với hai mẹ con về chuyện cưới hỏi của Tiêu Mẫn."

Tiêu mẫu nghe vậy, không nhịn được trừng mắt nhìn ông ta, nói: "Ông già này, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì chứ? Nếu ông muốn thương lượng về chuyện cưới hỏi của Tiêu Mẫn, vậy chờ qua mấy ngày nữa, chúng tôi trở lại lại thương lượng cũng không muộn, đâu cần phải đặc biệt gọi video tới thương lượng chứ!"

"Qua mấy ngày nữa mới thương lượng, vậy sẽ muộn mất!"

Tiêu Quân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiêu Mẫn, bây giờ ba mời cho con một người mai mối đặc biệt lợi hại, cậu ấy tính giới thiệu cho con một đối tượng cực kỳ xuất sắc. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, một khi bỏ qua sẽ không tìm được đối tượng nào tốt hơn thế!"

Tiêu Mẫn nghe đến đây thì trợn mắt há hốc mồm. Cô ta thật sự không ngờ được ba mình lặng lẽ mời một người mai mối cho mình. Cô ta dù sao cũng là một minh tinh, cho dù không thể lên tuyến một, nhưng vẫn đứng hàng đầu trong các minh tinh tuyến hai, người như cô ta còn cần phải xem mắt à?

Trò đùa quốc tế gì vậy?

Nếu để cho đám phóng viên kia biết được, vậy không làm ầm ĩ tới lật trời sao?

Cố Diệp Phi

Tiêu mẫu cũng bị những lời này của bạn già làm cho kinh ngạc đến ngây người, chờ tới khi kịp phản ứng, bà ta lập tức nổi giận quát: "Tiêu Quân, có phải ông uống quá nhiều không? Ông không biết con gái có thân phận gì à? Không ngờ ông không thương lượng với chúng tôi, đã tự ý quyết định nhờ người mai mối cho con gái?

Ông có biết, nếu như chuyện này mà lộ ra cho các phóng viên biết, sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn thế nào không?

Ông già đáng c.h.ế.t này đúng là càng sống càng hồ đồ rồi. Có thể nhờ người mai mối chuyện lớn cả đời cho con gái được sao?"

Tiêu Quân thấy bạn già tức giận, vội vàng nói: "Bà đừng vội nóng, nghe tôi nói hết đã!"

Cho dù Tiêu Mẫn cũng bất ngờ trước hành động thần kỳ của ba, nhưng thấy mẹ giận thật, vội vàng khuyên một câu: "Mẹ tạm thời đừng giận, nếu ba nhờ người mai mối cho con, vậy chắc chắn phải có đạo lý của ba. Chúng ta nghe ba nói lý do đã."

Tiêu mẫu thở hổn hển nói: "Được, ông nói đi, nếu hôm nay ông không cho tôi một lời giải thích thỏa mãn, tôi sẽ không để cho ông được yên đâu!"

Tiêu Quân hiểu rõ tính tình của bạn già, cũng lười so đo với bà ta, kể luôn chuyện sáng nay mình đi uống trà gặp được Giang Phong, lại mời Giang Phong tới làm mai, cuối cùng mới lên tiếng: "Vị Giang đại sư này là một người thật sự có bản lĩnh, bằng không với thân phận của giám đốc Uông, tuyệt đối không thể đến nhà nhờ cậu ta làm mai được.

Cho dù ba vẫn không hy vọng con gả vào gia đình quyền quý, bởi vì gả vào gia đình như vậy chưa chắc sẽ hạnh phúc. Nhưng ba tin tưởng vào bản lĩnh suy tính nhân duyên của Giang đại sư này. Nếu cậu ta nói con và giám đốc Uông có duyên phận vợ chồng, còn nói con gả vào nhà họ Uông sẽ được hạnh phúc mỹ mãn, vậy chúng ta thật sự không thể bỏ qua nhân duyên này!"

Chờ Tiêu Quân nói xong, bất kể là Tiêu Mẫn hay Tiêu mẫu đều hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người!

Thái tử gia của tập đoàn Uông thị cũng muốn thân cận?

Mẹ nó, chuyện này cũng quá nhảm đi!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 135: Trận Chiến Mở Màn Thắng Lợi



Bên trong khách sạn năm sao.

Tiêu Mẫn và mẹ cô liếc nhau một cái, đều cảm thấy việc này quá kỳ quái, có lẽ là cha đã bị chơi một vố lớn rồi!

Là người lăn lộn trong ngành giải trí mười năm, bất kể là Tiêu Mẫn hay Tiêu mẫu đều hiểu rõ rằng tập đoàn Uông Thị không phải chỗ Tiêu phụ có thể sánh cùng được.

Chính vì hai người biết rõ quyền lực của tập đoàn Uông Thị, cho nên đối với chuyện bà mối mời thái tử gia tập đoàn Uông Thị tới xem mắt đều đồng lòng không tin.

Thân phận người ta như vậy, bên cạnh lúc nào cũng có không biết bao nhiêu mỹ nữ vây quanh, muốn tìm người phụ nữ như thế nào không có chứ, sao còn cần bà mối mời đi xem mắt?

“Ba ba, ba có phải bị người ta lừa rồi hay không? Lấy thân phận của Uông tổng người ta, tìm kiểu phụ nữ nào mà không có, sao còn cần mời cái gì mà bà mối chứ?” Tiêu Mẫn nói thẳng ra nghi ngờ của mình.

Tiêu mẫu cũng phụ họa, nói: “Lão Tiêu, ông chưa lăn lộn trong ngành giải trí bao giờ nên không biết, không phải ai cũng lòng dạ tốt bụng, Giang đại sư ông gặp phải kia chỉ sợ là có ý định nhằm vào con gái của chúng ta!”

Tiêu Quân lắc đầu nói: “Tôi cảm thấy là hai người nghĩ phức tạp quá lên thôi, sự lợi hại của Giang đại sư tôi đã nói với hai người rồi, không chỉ có thể nói rõ ràng được tình trạng hôn nhân của chúng ta, ngay cả tình trạng hôn nhân của con trai bạn tôi người ta cũng nói được không sai điểm nào.

Nếu như Giang đại sư là lừa đảo, loại chuyện thần kỳ kia hai người định giải thích thế nào?

Nói cách khác, kể cả người ta có biết rõ thân phận của tôi, cho nên mới biết rõ tình trạng hôn nhân của chúng ta, nhưng còn hôn nhân của con trai bạn tôi, làm sao người ta lại có thể biết rõ như vậy được?”

Tiêu Mẫn và Tiêu mẫu nghe vậy cũng cảm thấy nghẹn họng, chẳng lẽ những điều vị Giang đại sư này nói đều là thật?

Thấy vợ và con gái không còn lo nghĩ trong lòng, Tiêu Quân lại bổ sung: “Còn nữa, làm mai mối này cần phải sắp xếp xem mắt cho người ta, đến lúc đi tham gia xem mắt, thấy mặt không phải sẽ biết ngay là thật hay giả sao?”

Nghe đến đây, Tiêu Mẫn cũng cảm thấy có đạo lý.

Tiêu mẫu thật ra là người hy vọng chuyện này là thật nhất, sự nghiệp con gái đã đi qua đỉnh cao, khoảng thời gian này, bà cũng đang nghĩ chuyện tìm kiếm cho con gái một đối tượng có thể giúp cô phát triển sự nghiệp.

Chỉ là, loại chuyện này chỉ có thể ngộ, chứ không thể cầu, bà vẫn chưa gặp được đối tượng thích hợp cho con gái mình.

Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một bà mối lợi hại có thể xem được hôn nhân người khác, nói muốn sắp xếp cho con gái và thái tử gia của tập đoàn Uông Thị xem mắt, điều này thật sự có thể nói là miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống.

Mặc dù bà vẫn cảm thấy việc này quá kỳ quái, nhưng ngẫm lại, nhỡ đâu là sự thật, xong lại vì hoài nghi mà bỏ lỡ mất cơ hội này thì quá đáng tiếc.

Bởi vậy, Tiêu mẫu nghiêm túc tính toán một hồi lâu, vẫn quyết định tin tưởng đối phương.

“Lão Tiêu, ông nói cũng có đạo lý, việc này nếu là sự thật, thì đúng là cơ hội ngàn năm có một, vậy ông trước mắt cứ thay Tiêu Mẫn đồng ý xem mắt đi, sau đó chiêu đãi vị Giang đại sư kia thật tốt, đợi tôi và con gái đi thu xong chương trình kia sẽ lập tức bay về chuẩn bị tham gia xem mắt.”

Tiêu Mẫn nghe xong cũng không phản đối gì.

Tiêu Quân lúc này mới cười nói: “Ừm, vậy tôi ra ngoài chiêu đãi Giang đại sư trước, có tình huống gì sẽ liên lạc lại sao.”

Tắt cuộc gọi video xong, Tiêu mẫu lại nói với con gái: “Tiêu Mẫn, con trước thu dọn hành lý, mẹ giúp con đi điều tra tư liệu của vị Uông tổng kia!”

Nói xong liền lấy điện ta bắt đầu tìm kiếm tư liệu về thái tử gia tập đoàn Uông thị.

...

Biệt thự Tiêu gia.

Tiêu Quân đi vào trong phòng khách, nói với Giang Phong đang uống trà: “Thật xin lỗi, để Giang đại sư đợi lâu rồi!”

Giang Phong khoát tay nói: “Chú Tiêu không cần khách khí vậy đâu, chú và chị Mẫn đàm phán thế nào rồi ạ?”

Tiêu Quân nói: “Tiểu Mẫn đã đồng ý tham gia xem mắt, có điều nó ở tỉnh Tương bên kia còn cần quay một chương trình nữa, cho nên chuyện xem mắt này sợ rằng phải trì hoãn lại hai ngày mới được.”

Giang Phong cười nói: “Không sao ạ, chúng ta không thiếu hai ngày này, vừa vặn cháu cũng muốn nói chuyện với Uông tổng bên kia một chút trước, nói nhiều lời tốt cho chị Mẫn một chút, vậy thì xác suất xem mắt thành công mới cao lên được.”

Tiêu Quân vừa châm trà cho Giang Phong, vừa nói: “Vậy thì đành nhờ cậy vào Giang đại sư rồi!”

Cố Diệp Phi

Giang Phong đáp: “Chú Tiêu không cần phải khách khí, đây đều là chuyện cháu phải làm, vậy nếu được thì mong chú Tiêu có thể nói rõ ưu khuyết điểm của chị Mẫn cho cháu biết một chút, như vậy lúc cháu trò chuyện lại với Uông tổng mới có thể truyền đạt tốt được.”

Tiêu Quân liên tục gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi, vậy để tôi nói kĩ với Giang đại sư một chút, nếu có thiếu sót gì, Giang đại sư cứ hỏi bất cứ lúc nào, tôi biết gì sẽ nói nấy!”

Giang Phong vâng một tiếng, sau đó vừa uống trà vừa nghe Tiêu Quân nói về Tiêu Mẫn, nhưng thông tin mặt ngoài này hắn đều đã nắm chắc, thậm chí cả thông tin chi tiết hơn nữa hắn cũng biết rõ ràng.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 136: Trận Chiến Mở Màn Thắng Lợi (2)



Trong lúc nghe Tiêu Quân nói chuyện, Giang Phong thỉnh thoảng cũng chen vào hỏi han một vài câu.

Mãi tới gần mười hai giờ trưa, Giang Phong mới nắm rõ được bảy tám phần về thông tin của Tiêu Mẫn.

“Giang đại sư, những cái vừa rồi chính là tư liệu của Tiểu Mẫn nhà chúng tôi, đại sư xem còn cái gì muốn hỏi không?”

“Tạm thời cũng không có gì cả, tiếp đó nếu cháu có cái gì cần hiểu rõ hơn thì sẽ gọi điện lại cho chú Tiêu sau!”

...

Trong lúc Giang Phong đang vội vàng vì vị khách hàng lớn Uông tổng đáp cầu dắt mối, anh chị trong nhà Giang Phi, Giang Tuyết đã ngựa không ngừng vó tác hợp giúp những vị khách khác.

Khách của hai người đều là do Giang Phong đón tiếp trước đó.

Trong đó, người Giang Phi tiếp nhận chỉ là một khách hàng bình thường, Giang Phong đều đã vạch ra đường đi nước bước chi tiết, Giang Phi chỉ cần làm theo chương trình ‘ba bước ra mắt’ kia, thì cơ bản là ok rồi!

Còn vị khách mà Giang Tuyết tiếp nhận thì lại hơi khó giải quyết, nhà gái chính là dì Bàng bán hoa quả, Bàng Xuân Yến, bản thân dì cũng có ý muốn đi xem mắt, nhưng con của dì thì lại khác.

Giang Tuyết sau khi biết rõ tình huống thì liền quyết định đi theo hướng mà Tiểu Phong đưa ra trước đó, chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với con gái của dì Bàng một chút.

Mà chuyện này, nói chuyện qua điện thoại rất khó thuyết phục, nhất định phải gặp mặt trực tiếp mới được.

Cũng may, con gái dì Bàng không công tác ở tỉnh khác, mà là ở trong một thành phố tại huyện thành, cho nên đi gặp mặt một chuyến cũng không mất quá nhiều thời gian và tiền bạc.

Thế là, Giang Tuyết lấy được số điện thoại của con trai dì Bàng xong, liền lập tức ngồi lên xe đi tới nội thành.

Cô chuẩn bị đi thu thập con trai dì Bàng trước, dù sao chuyện mẹ gả đi như thế này, thái độ của con trai mới là mấu chốt, thái độ của con gái cũng không quá quan trọng.

Đây cũng là từ phong tục địa phương mà ra.

Ở huyện Bách Lương bên này, cha mẹ sau khi già đều là do con trai nuôi, sau khi con gái gả ra bên ngoài, chuyện dưỡng lão của cha mẹ cơ bản không liên quan gì tới con gái nữa.

...

Thành phố Ngọc Lâm.

Tại cửa ra vào một quán trà sữa ở quảng trường.

Giang Tuyết và Trần Tiểu Đông, mỗi người một cốc trà sữa, ngồi đối diện nhau.

Trần Tiểu Đông chính là con trai của dì Bàng, năm nay 23 tuổi, làm shipper giao đồ ăn ở thành phố.

Hắn hai ngày trước nhận được điện thoại của mẹ, nghe mẹ ấp a ấp úng nhắc đến chuyện muốn đi xem mắt, hắn lập tức bùng nổ, mãnh liệt phản đối.

Lúc đó mẹ hắn cũng không nói thêm gì, hắn còn tưởng rằng việc này sẽ cứ như vậy trôi qua, lại không ngờ hôm nay bỗng nhiên nhận được điện thoại của một người phụ nữ gọi tới, tự xưng là bà mối, muốn nói chuyện về mẹ hắn với hắn.

Nói thật, nếu đổi thành là một người đàn ông gọi điện thoại tới, Trần Tiểu Đông chắc chắn sẽ không nói lý.

Nhưng nếu là phụ nữ, nhất là phụ nữ nói chuyện ôn nhu dễ nghe, tính tình của hắn thế nào cũng không phát ra được, cuối cùng thần xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý gặp mặt.

Lúc nhìn thấy bà mối Giang Tuyết, nói thật, Trần Tiểu Đông có chút khó tin nổi, vậy mà lại có cô gái trẻ đẹp như vậy đi làm bà mối.

“Tiểu Đông, để không lãng phí thời gian của cậu, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, mục đích tôi tới thành phố tìm cậu lần này, chắc hẳn cậu cũng đã biết, chính là vì chuyện của mẹ cậu, tôi muốn biết tại sao cậu lại phản đối mẹ mình đi xem mắt vậy? Có thể nói lý do cậu phản đối một chút được không?” Giang Tuyết ôn nhu hỏi.

Trần Tiểu Đông nhướng mày: “Chị Tuyết à, mẹ tôi cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, chị với tôi đều là người nông thôn, hẳn là hiểu rõ ở tuổi này còn muốn gả ra ngoài, nhất định sẽ bị người trong thôn lời qua tiếng lại, tôi cũng không muốn lúc về nhà lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Giang Tuyết nhấp một ngụm trà sữa, nói: “Tiểu Đông, suy nghĩ này của cậu không đúng, bây giờ không phải là thời phong kiến, bất kể là nam hay nữ, tái hôn là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, mẹ cậu mới hơn bốn mươi tuổi, đường đời vẫn còn rất dài, cậu nhẫn tâm để bà một mình lẻ loi hiu quạnh sống hết đời sao?”

Trần Tiểu Đông trầm mặc một chút, nói: “Bọn tôi không có cha, nếu như mẹ tôi tái giá mà nói, tôi và em gái đến cả nhà cũng sẽ không còn!”

Giang Tuyết thở dài, nói: “Tục ngữ nói có mẹ mới có nhà, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng Tiểu Đông, cậu có nghĩ tới hay không, về sau cậu cũng sẽ cưới vợ sinh con, em gái cậu cũng sẽ lấy chồng.

Về sau cậu có vợ cùng mình chậm rãi già đi, nhưng mẹ cậu lại chỉ có thể một thân một mình sinh hoạt.

Đương nhiên, cậu cũng có thể nói sẽ đưa mẹ về cùng sinh sống, nhưng sự bầu bạn của con cái cũng không lấp đầy được sự trống rỗng trong lòng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao rất nhiều ông bà già bảy, tám chục tuổi rồi vẫn lựa chọn kết hôn với người khác.

Cho nên, Tiểu Đông, cậu không thể vì sợ ánh mắt của người trong thôn mà trực tiếp gạt bỏ hạnh phúc tuổi già của mẹ cậu được, mẹ cậu dưỡng dục hai anh em nhiều năm như vậy, bây giờ hai người đều đã trưởng thành đi làm, cũng nên suy nghĩ thật kỹ làm sao để báo hiếu cho mẹ mình, làm sao giúp bà có cuộc sống thật hạnh phúc!”

Nghe xong những lời này, Trần Tiểu Đông hơi chấn động, lúc trước hắn chỉ nghĩ đến mẹ tuổi này rồi còn gả ra ngoài thì quá mất mặt, hơn nữa, hắn cũng đã quen có mẹ ở bên cạnh, không dám tưởng tượng đến việc sau khi mẹ gả ra ngoài rồi, nhà bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì.

Nhưng bây giờ nghe bà mối trẻ tuổi này thuyết phục, Trần Tiểu Đông đột nhiên cảm thấy mình cũng rất ích kỉ, chỉ lo cho cảm nghĩ của mình, lại không để tâm tới tình cảm của mẹ.

Trong lòng vật lộn kịch liệt một phen, xong Trần Tiểu Đông mới hỏi: “Chị Tuyết, người đàn ông kia là người nơi nào, làm gì?”

Cố Diệp Phi

Giang Tuyết nghe vậy thì vui mừng trong lòng, biết rõ cửa ải này trước mắt đã qua rồi, lúc này mới nói rõ chi tiết hoàn cảnh nhà trai một lần, cuối cùng nói: “Tiểu Đông, mẹ cậu gả cho người đàn ông thiện lương lại có năng lực như vậy, có thể nói là hậu bối cũng có chỗ dựa, hơn nữa, cũng không phải mẹ cậu lấy chồng xong thì sẽ bỏ mặc anh em các cậu.

Mẹ cậu kể cả có lập một gia đình mới, thì các cậu vẫn là con ruột của bà, chờ sau này hai người kết hôn sinh con rồi, bà vẫn có thể giúp mọi người trong cháu.”

Trần Tiểu Đông hoàn toàn bị thuyết phục, “Chị Tuyết, tôi hiểu, cảm tạ chị trong lúc cấp bách còn đặc biệt dành thời gian tới tận thành phố để giải thích nhiều như vậy với tôi, chị thật sự cực kỳ xứng với chức danh bà mối này, chuyện mẹ tôi đi xem mắt, tôi đồng ý!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 137: Uống Nước Nhớ Nguồn, Tiêu Chuẩn Kép Của Tư Bản



Phan Châu.

Biệt thự Ngụy gia.

Trong phòng tập thể hình, dưới sự chỉ đạo của nhân viên chuyên nghiệp, Ngụy Tuyết Phong tập rèn luyện thể hình, mà Hạ Linh Linh cũng đang mặc đồ tập cùng tập thể hình với hắn, cổ vũ động viên hắn.

Cố Diệp Phi

Lúc này, Ngụy Tuyết Phong đã tập đến thở hồng hộc, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu liên tục rơi xuống.

Có sao nói vậy, tập thể hình thật sự rất rất mệt mỏi, không phải là người có nghị lực thì thật sự không thể kiên trì nổi. Nếu như là trước đó, khi không quen biết Hạ Linh Linh, bảo Ngụy Tuyết Phong thập thể hình giảm béo như vậy, hắn chắc chắn không kiên trì nổi ba ngày.

Nhưng bây giờ, Ngụy Tuyết Phong đã kiên trì được hơn mười ngày, không thể không nói, tình yêu thật sự có thể khiến kỳ tích xuất hiện.

Mà hiệu quả cũng thể hiện rất rõ, thể trọng của hắn đã giảm bảy, tám cân so với trước đó.

“Rất tốt, chúng ta nghỉ ngơi hai phút rồi lại tiếp tục!”

Nghe nói như thế, Ngụy Tuyết Phong trực tiếp nằm bệt xuống đất, mệt mỏi đến mức đầu óc trống rỗng!

Lúc này, Hạ Linh Linh cầm khăn mặt tới, ngồi xổm xuống một bên giúp hắn lau mồ hôi, vừa nói: “Tuyết Phong, mau dậy đi, vừa rèn luyện xong không thể nằm xuống luôn như vậy được, sẽ không tốt cho thân thể đâu!”

Ngụy Tuyết Phong một bên hưởng thụ sự phục vụ của vợ sắp cưới, một bên gắng gượng đứng lên, thở hổn hển nói: “Cái đồ chơi này nhìn thì đơn giản, nhưng lúc làm thật thì quá mệt mỏi!”

Hạ Linh Linh giúp hắn lau mồ hôi xong, ôn nhu nói: “Lúc vừa bắt đầu thì như vậy, chờ anh rèn luyện được một thời gian rồi, tạo thành thói quen thì sẽ không còn mệt mỏi như bây giờ nữa!”

Từ khi Ngụy Tuyết Phong bắt đầu vì cô mà tập thể hình giảm béo, cảm giác của Hạ Linh Linh đối với hắn tốt hơn rất nhiều, cộng thêm lễ hỏi của Ngụy gia quả thật là rất hào phóng, cũng góp phần kéo cao điểm hảo cảm, khiến cho tình cảm của hai người phát triển cực kỳ nhanh chóng.

Bây giờ, nếu như Giang Phong ở đây kiểm tra giá trị xứng đôi hôn nhân hiện tại của hai người họ, sẽ phát hiện tình cảm vợ chồng bọn họ đã tăng tới con số đáng kinh ngạc, 73, đã gần gấp đôi điểm số 35 trước đó rồi.

“Anh biết rồi, cảm ơn vợ!” Ngụy Tuyết Phong ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Hạ Linh Linh lườm hắn một cái, “Dẻo miệng!”

Nguỵ Tuyết Phong cười hắc hắc, đối với cô vợ sắp cưới này, hắn thật sự là trăm phần trăm hài lòng, cũng cực kỳ cảm kích bà mối Giang Phong, hắn đã chuẩn bị cho Giang Phong một lễ tạ môi lớn rồi!

Rất nhanh sau đó, hai phút đã trôi qua, Ngụy Tuyết Phong lại tiếp tục cố gắng rèn luyện dưới sự chỉ đạo của nhân viên chuyên nghiệp.

Hạ Linh Linh nhìn thân hình đang cố gắng kiên trì rèn luyện kia, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt.

...

Tỉnh thành Quế tỉnh (Quảng Tây).

Trong quán ăn Tứ Xuyên nhà mình, Viên Nghị ở trong nhà bếp thuần thục đưa chảo, mùi hương cay tươi đặc biệt của món cay Tứ Xuyên tỏa ra không ngừng, Triệu Tĩnh ở cửa nhà bếp nhìn kỹ xảo thuần thục của chồng mình, trong mắt lộ ra vẻ hạnh phúc.

Từ sau khi gả cho Viên Nghị, Triệu Tĩnh liền bỏ công việc cũ, về quán món cay Tứ Xuyên nhà chồng hỗ trợ làm chút việc vặt.

Mặc dù công việc này khổ cực hơn một chút so với công việc trước đó của cô, lại còn ngập mùi dầu mỡ, nhưng Triệu Tĩnh vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều so với lúc đi làm trước kia.

Dù sao thì trước đó cũng là làm công cho ông chủ, mỗi tháng lĩnh một phần tiền công cố định không cao không thấp, mà bây giờ lại lắc mình biến thành cô chủ quán món cay Tứ Xuyên nhỏ này, tự mình làm việc cho mình.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Rất nhanh sau đó, một khay đồ ăn hoàn chỉnh đã ra lò, Triệu Tĩnh liền vội vàng tiến lên bưng khay đồ ăn ra.

Tới sau một giờ chiều, khách cũng đã dần vãn đi, trong lúc Triệu Tĩnh đang dọn dẹp bát đũa, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chị Tĩnh!”

Triệu Tĩnh ngẩng đầu nhìn lại, sau đó vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ nói: “Giang đại sư, cậu đến tỉnh thành từ bao giờ vậy? Mau ngồi xuống đi, muốn ăn chút gì không, tôi lập tức bảo Viên Nghị làm cho cậu!”

Từ sau khi vào group wechat 《 Ông trời tác hợp 》 , Triệu Tĩnh cũng đã chạy theo những vị khách khác, gọi Giang Phong là Giang đại sư rồi!

Giang Phong vội vàng khoát tay, nói: “Không cần, em vừa mới ăn cùng một vị khách rồi, nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên ghé thăm chị một chút thôi!”

Triệu Tĩnh cười nói: “Vậy cậu ngồi trước, tôi pha trà cho cậu!”

Mặc dù trên bàn đã có trà, nhưng trà này là trà bình thường cho khách uống, lấy ra chiêu đãi khách quý chắc chắn là không được.

Giang Phong lại lần nữa từ chối, nói: “Chị Tĩnh, không cần phải phiền toái như vậy, hôm nay em đã uống một bụng nước trà rồi!”

Lúc này, nhà bếp đã tắt lửa, Viên Nghị ở bên trong nghe thấy động tĩnh liền đi ra, sau khi thấy Giang Phong thì cũng ngạc nhiên chào hỏi: “Là Giang đại sư đến sao, cậu ngồi xuống trước, để tôi đi làm vài món ăn cùng cậu uống hai chén!”

Giang Phong cười nói: “Anh Nghị, không cần khách khí, em vừa cùng một vị khách khác cơm nước xong xuôi rồi, sau đó tiện đường ghé thăm hai người một chút thôi, bây giờ thật sự là không ăn nổi cái gì nữa!”

Sau một phen khách khí, vợ chồng Viên Nghị mới ngồi xuống trò chuyện với Giang Phong.

Bọn hắn từ sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng càng ngày càng tốt, thời gian qua cực kỳ mặn nồng, tục ngữ nói uống nước nhớ nguồn, hai người đối với bà mối Giang Phong tác hợp cho mình, đương nhiên là cảm động đến rơi nước mắt.

Giang Phong đến đây hôm nay cũng không có mục đích gì, giống như hắn đã nói, chỉ thuần túy là tiện đường nên ghé qua thăm một chút.

Bởi vậy, sau khi nói chuyện phiếm được mười mấy phút, thấy hai vợ chồng bọn họ sống quả thật rất tốt, cũng vui vẻ tạm biệt rời đi.

Sau khi rời khỏi, Giang Phong lại lái xe đi thăm một vị khách khác, vị khách này chính là người trong nhà có mở tiệm mì, mà hắn thì lại kinh doanh một quán trà sữa nho nhỏ ở tỉnh thành.

Nhìn thấy đôi vợ chồng này cũng đang sống rất tốt, Giang Phong mới hài lòng rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 138: Uống Nước Nhớ Nguồn, Tiêu Chuẩn Kép Của Tư Bản (2)



Giữa trưa ngày hôm sau.

Tỉnh thành tỉnh Quảng Đông.

Uông Văn Kiệt mời Giang Đông đến một nhà hàng tư nhân cao cấp để ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Giang Phong đến một nhà hàng tư nhân cao cấp như vậy để ăn cơm, nơi này trang hoàng rất có phong cách, lúc đi vào, ấn tượng đầu tiên chính là vô cùng sang trọng lịch sự, không hổ là nơi được loại người siêu cấp phú nhị đại như Uông Văn Kiệt tôn sùng.

Dưới sự giới thiệu của Uông Văn Kiệt, Giang Phong cũng đã hiểu rõ quy củ của nhà hàng tư nhân này, ở đây không được gọi món, mà mỗi một bàn đều có sáu món cố định, thực đơn hoàn toàn do chủ bếp tự mình quyết định và làm ra.

Cố Diệp Phi

Tóm lại, chính là chơi trò ép buộc.

Chờ tới lúc đồ ăn được đưa lên, mỗi một món đều đủ sắc hương vị, mùi vị tươi ngon khiến người ta ch** n**c miếng.

Uông Văn Kiệt hẳn là khách quen của nơi này, mặc dù mỗi lần tới, thực đơn đều sẽ thay đổi, nhưng hắn từ nhỏ đã nếm qua rất nhiều món mỹ thực cấp cao, bất kỳ một món ăn nào hắn cũng có thể bình phẩm bảy, tám phần.

Chờ ba lượt rượu, cuộc nói chuyện của hai người mới chính thức bắt đầu.

Giang Phong cầm khăn giấy lau miệng, nói: “Uông tổng, đối tượng xem mắt của anh, tôi đã tìm được!”

Uông Văn Kiệt hứng thú hỏi: “Giang đại sư, không biết cậu đã giúp tôi tìm được hạng người gì?”

Giang Phong mỉm cười, nói: “Tôi đã tìm giúp anh một nữ ca sĩ, tôi biết rõ ngành giải trí rất hỗn loạn, ấn tượng trong lòng đại chúng rất kém, nhưng chúng ta cũng không thể vơ đũa cả nắm được, trong vòng này cũng luôn có một vài người có thể giữ mình trong sạch, mà vị tôi giới thiệu cho Uông tổng đây chính là một trong số đó.”

Uông Văn Kiệt nghe xong, quả thật có chút kinh ngạc, cảm nhận của hắn đối với nữ minh tinh quả thật bình thường, dù sao thì đối với người ở cấp độ như bọn hắn mà nói, những nữ minh tinh cao cao tại thượng trong mắt dân chúng bình thường kia, bọn họ chỉ cần vẫy tay là đến vung tay là đi.

Bây giờ, Giang đại sư lại giới thiệu cho hắn một nữ minh tinh làm vợ, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút không thích.

Có điều, Giang đại sư nói cũng rất có đạo lý, không thể vơ đũa cả nắm được, sự không thích trong lòng hắn là đối với nữ minh tinh toàn bộ ngành giải thích nói chung, chứ cũng không phải nhằm vào nữ minh tinh cụ thể nào đó.

Trong này cũng có sự khác biệt.

Nghĩ nghĩ, Uông Văn Kiệt lại hỏi: “Giang đại sư, cậu nói vị nữ minh tinh này đã từng đóng trong phim truyền hình hay điện ảnh nào chưa?”

Giang Phong là người thông minh, nháy mắt đã hiểu ra người đối diện hỏi như vậy là có ý gì, lắc đầu nói: “Chưa từng đóng qua, cô ấy là nữ ca sĩ thuần túy, ngoại trừ ca hát, nhiều lắm là góp mặt trong một vài chương trình giải trí hoặc thực tế mà thôi.”

Uông Văn Kiệt nghe xong thì âm thầm gật đầu, nếu là như vậy thì không thành vấn đề, hắn về mặt tình cảm có bệnh thích sạch sẽ, không tiếp thu nổi chuyện vợ của mình từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác, dù chỉ là qua phim truyền hình hoặc điện ảnh gặp dịp thì chơi cũng không được.

Bạn cũng có thể nói hắn tiêu chuẩn kép.

Bởi vì bản thân hắn từng có mấy người bạn gái, nhưng lại muốn vợ tương lai của mình thuần khiết như Bạch Liên Hoa, đây hoàn toàn chính là cẩu tiêu chuẩn kép, không thể tranh cãi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Uông Văn Kiệt quả thật là tư bản có tiêu chuẩn kép, với địa vị thân phận và điều kiện như vậy, hắn có loại yêu cầu này với vợ tương lai cũng là điều có thể hiểu được.

“Giang đại sư, vậy cậu nói cho tôi biết chút thông tin về cô ấy đi, để xem tôi có biết cô ấy hay không!”

Giang Phong nói: “Cô ấy tên là Tiêu Mẫn, Uông tổng có thể đã biết cô ấy, nhưng hẳn là chưa từng gặp mặt.”

Uông Văn Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hóa ra là cô ấy, nếu như tôi không nhớ lầm, cô ấy một ca sĩ có kỹ năng ca hát không tệ, đáng tiếc phần lớn đều là cover tác phẩm của người khác, không có tác phẩm tiêu biểu của riêng mình, dù có hát tốt cũng khó bước lên thành minh tinh tuyến một.”

Giang Phong cười nói: “Xem ra Uông tổng là có chú ý tới chị Mẫn, anh nói không sai, chị Mẫn trong phương diện ca hát quả thật có kỹ năng, đáng tiếc thời vận không đủ, cộng thêm vẫn luôn giữ mình trong sạch, không muốn bám đuôi kim chủ giàu có, cho nên mới dậm chân mãi ở tuyến hai, không cách nào bước lên làm minh tinh tuyến một.”

Uông Văn Kiệt một bên nhớ lại bộ dáng của Tiêu Mẫn, một bên nói: “Thân hình và giá trị nhan sắc của cô ấy đúng là nổi bật trong giới ca sĩ, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu chọn vợ của tôi, có điều tôi cũng không quá hiểu rõ về cô ấy, Giang đại sư có thể nói kỹ cho tôi một chút được chứ!”

Giang Phong gật đầu nói: “Chị Mẫn là người Quế tỉnh, năm nay 30 tuổi, cao 1m65, cô ấy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, không chỉ có dung mạo xinh đẹp đáng yêu, mà thành tích học tập còn vô cùng ưu tú.

Trong năm cuối cùng cấp ba đã tình cờ tham gia một cuộc thi hát quốc gia. Sau đó vượt qua năm cửa ải, đánh bại sáu thí sinh, cuối cùng giành được giải quán quân, từ đây tiến vào giới giải trí.

Cô ấy thích ca hát khiêu vũ, cả phối âm sáng tác đều là thế mạnh của cô ấy, cô ấy còn am hiểu tiếng phổ thông, tiếng Quảng Đông, tiếng Anh, tiếng Hàn, có thể nói là người đa tài đa nghệ!

Hơn nữa, chị Mẫn từ nhỏ đã sống trong gia giáo nghiêm khắc, sau khi tiến vào ngành giải trí, mẹ cô ấy sợ cô ấy bị người khác bắt nạt, liền xung phong nhận làm người đại diện cho cô ấy, vẫn luôn bầu bạn bên cạnh chị Mẫn cho tới bây giờ.

Cho nên chị Mẫn mặc dù đã xuất đạo nhiều năm như vậy, nhưng lại không hề có bất cứ tin đồn nào, cũng chưa từng thân cận với bất kỳ người khác phái nào, có thể xem như điểm hình trong việc giữ mình trong sạch ở trong vòng giải trí rồi!”

Uông Văn Kiệt vừa nghe vừa gật gù, tính cách hai người rốt cuộc có hợp hay không, tạm thời không nói, chí ít vị Tiêu Mẫn này nhìn từ mọi phương diện đều phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của hắn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 139: Hôn Nhân Khó Khăn, Khó Như Mò Kim Đáy Biển



Tại một nhà hàng tư nhân cao cấp nào đó.

Giang Phong giới thiệu thông tin chi tiết của Tiêu Mẫn cho Uông Văn Kiệt, cuối cùng mới dùng đến con át chủ bài của mình: “Anh Uông, sau khi tôi tính toán, tôi phát hiện anh và chị Mẫn có duyên phận vợ chồng rất sâu đậm, nếu hai người kết hôn, không cần phải nói, quan hệ vợ chồng nhất định sẽ hạnh phúc hòa thuận, đạt đến cảnh giới tâm đầu ý hợp.

Quan trọng nhất là chị Mẫn đối xử rất tốt với cha mẹ anh, là một nàng dâu chân chính.

Đây chính là lý do tại sao tôi đã tìm kiếm qua nhiều đối tượng cho anh, nhưng cuối cùng lại chọn chị Mẫn. "

Uông Văn Kiệt bị lời nói của Giang Phong làm cho choáng ngợp cảm xúc, anh ta là phú nhị đại siêu giàu được ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh ra đời, có thể nói từ khoảnh khắc mà anh ta được sinh ra đời đến nay, chỉ cần là đồ vật có thể dùng tiền để mua thì anh ta không bao giờ thiếu.

Tuy nhiên, hôn nhân là thứ chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong đời người lại làm khó anh ta.

Nói cách khác, nó đã làm khó vô số người trên thế giới.

Bởi vì hôn nhân không có nghĩa là bạn có tiền hoặc có quyền là có thể tìm được người bạn đời tâm đầu ý hợp với mình.

Chuyện này thật sự cần có duyên phận, nếu không có duyên phận thì dù là người có quyền cao phú quý cũng không thể tìm được nửa kia tâm đầu ý hợp với mình.

Hiện tại, với sự tính toán của Giang đại sư, lại giúp anh ta có được cơ hội này, Uông Văn Kiệt dĩ nhiên vô cùng phấn khích.

Thế là, anh ta không chờ được mà hỏi: “Giang đại sư, khi nào anh sẽ sắp xếp cho tôi gặp cô ấy?”

Thấy vậy, Giang Phong cười nói: “Bởi vì hôm nay chị Mẫn có lịch ghi hình chương trình, thêm nữa là cũng cần một khoảng thời gian để quay trở lại, cho nên chỉ có thể sắp xếp cho hai người gặp nhau vào ngày mai thôi!”

Uông Văn Kiệt lại hỏi: "Thế thì địa điểm gặp mặt sắp xếp ở đâu thế?"

Giang Phong đáp: “Địa điểm gặp mặt vẫn chưa được quyết định, nhưng mà kiến nghị của tôi là gặp mặt trực tiếp tại thành phố nơi cô gái đang sống, không thể để con gái người ta đến thành phố nơi nhà trai ở được, anh Uông có nghĩ vậy không?”

Uông Văn Kiệt gật đầu và nói: “Điều này là tất nhiên rồi, thế thì địa điểm và thời gian cụ thể nhờ anh sắp xếp nhé!”

Giang Phong ậm ừ nói: "Được, vậy thì tôi sẽ thương lượng với chị Mẫn, chốt xong thời gian và địa điểm sẽ báo cho anh!”

Tại thời điểm này, cuộc trò chuyện kết thúc.

Sau đó hai người tiếp tục ăn uống, chủ và khách cùng vui vẻ!

Cố Diệp Phi



Thôn Long Sơn.

Hôm qua Giang Tuyết đã vội vã đến khu vực thành thị để hoàn thành công việc tư tưởng của Trần Tiểu Đông, tiếp đó lại gấp rút trở về huyện thành để thuyết phục em gái của anh ta, lúc này mới hài lòng trở về thôn.

Sau đó, Giang Tuyết tranh thủ thời cơ sắp xếp cho khách hàng với dì Bàng Xuân Yến đi xem mắt ngay trong hôm nay.

Khách hàng cùng thôn này tên là Giang Vĩnh Xương, là một người anh em cùng dòng họ với Giang phụ.

Lúc này, Giang Tuyết và Giang Vĩnh Xương mỗi người lái một chiếc ô tô điện chạy về phía thị trấn Ngũ Phúc.

Nửa tiếng sau.

Tại khách sạn Ngũ Phúc ở thị trấn Ngũ Phúc, Giang Vĩnh Xương gặp được Bàng Xuân Yến.

Lần ra mắt này của hai người khác với buổi ra mắt của các cặp đôi khác, đôi bên đều ăn ý chọn đi gặp mặt một mình, không mời bất kỳ người thân hay bạn bè nào cả.

Giang Tuyết đại diện hai bên giới thiệu xong thì giao chủ đề lại cho hai người bọn họ, dù sao thì trước khi sắp xếp cho họ gặp nhau thì cô đã nói gần hết những điều nên nói rồi.

Cả Giang Vĩnh Xương và Bàng Xuân Yến đều đã ngoài bốn mươi, họ không ngại ngùng và ngại nói chuyện trong một buổi ra mắt như những người trẻ tuổi kia, sau khi gọi ngẫu nhiên vài món ăn thì họ bắt đầu trò chuyện.

Chủ đề đều ngầm tập trung vào con cái của hai bên.

Có một hiện tượng rất thú vị ở nước ta, đó là tất cả những ai làm cha mẹ thì bất kể họ đang trò chuyện với ai, một khi họ nói về vấn đề của con mình, về cơ bản họ sẽ có vô số điều để nói.

Vì vậy, bà mai Giang Tuyết hầu như không nói gì trong suốt buổi trò chuyện, mà chỉ tự mình mải miết dùng bữa như người vô hình, lắng nghe hai người họ tán gẫu về những câu chuyện của phụ huynh.

Bữa ăn này kéo dài một tiếng rưỡi mới kết thúc, trước khi rời đi, Giang Vĩnh Xương lấy ra hai phong bao lì xì mà anh đã chuẩn bị từ trước đưa cho Bàng Xuân Yến và bà mai Giang Tuyết.

Giang Tuyết nhận lấy bao lì xì, nhìn Bàng Xuân Yến và nói: “Dì Bàng, thế thì chúng tôi về trước nhé, về tới nhà cháu sẽ gọi điện thoại cho dì!”

Bàng Xuân Yến mỉm cười và nói: "Được thôi, vất vả cho cháu rồi!”

Sau khi hai bên xã giao vài câu, Giang Tuyết mới cùng Giang Vĩnh Xương lái xe điện rời đi.

Trên đường trở về thôn Long Sơn, hai chiếc ô tô điện chạy song song với nhau.

Giang Tuyết cười hỏi: “Chú Xương, chú thấy dì Bàng thế nào?”

Giang Vĩnh Xương có chút thật thà cười nói: "Người ta rất tốt, nhưng không biết người ta có để ý đến chú hay không!"

Giang Tuyết cười nói: “Chú Xương à, chú yên tâm đi, tuy cháu vẫn chưa hỏi ý của dì Bàng, nhưng nhìn cách hai người trò chuyện lúc nãy thì cháu biết dì Bàng có ấn tượng tốt với chú. "

Giang Vĩnh Xương cười nói: "Chỉ cần người ta không chê chú thì chú nhất định không có ý kiến gì cả.”

Giang Tuyết đáp: “Chú Xương không có ý kiến gì thì tốt rồi, đợi lát nữa về đến nhà cháu sẽ gọi điện thoại cho dì Bàng, nếu mọi việc thuận lợi, ngày mai cháu sẽ sắp xếp cho hai người đi thăm nhà!”

Giang Vĩnh Xương nghe vậy trong lòng rất phấn khích, vợ ông ấy đã mất nhiều năm rồi, những năm qua ông ấy sống một mình cô đơn và khó khăn như thế nào, chỉ có ông ấy biết thôi!

Dù sao thì ông ấy cũng mới ngoài bốn mươi, đang ở độ tuổi sung sức nhất, nhu cầu sinh lý vẫn rất mạnh mẽ.

Bây giờ nghĩ đến những ngày cô đơn đó sẽ không bao giờ trở lại, trong lòng Giang Vĩnh Xương tràn đầy kỳ vọng cho cuộc sống hôn nhân sắp tới.
 
Back
Top Bottom