Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 110: Không Phải Triệu Phú Mà Là Tỷ Phú



Hạ Linh Linh ngoảnh lại theo giọng nói, phát hiện người đang đặt câu hỏi là một chàng trai tuấn tú trông cũng trạc tuổi cô, trong lòng có chút nghi hoặc đáp: “Tôi là Hạ Linh Linh, cho hỏi anh tìm tôi có việc gì không?”

Giang Phong vừa đưa trái cây trong tay mình cho cô ta, vừa nói thẳng vào vấn đề: “Xin chào cô Hạ Linh Linh, tôi tên là Giang Phong, tôi là một người mai mối chuyên nghiệp, lần này tôi mạo muội đến thăm để làm người mai mối cho cô, không biết cô có đồng ý không?”

Hạ Linh Linh nhận lấy trái cây theo bản năng, ngạc nhiên nói: "Anh muốn làm người mai mối cho tôi ư?"

Giang Phong gật đầu cười và nói: “Đúng vậy, tôi muốn mai mối cho cô, không biết cha mẹ cô có ở nhà không? Tôi muốn bàn bạc với họ một chút!"

Hạ Linh Linh liếc nhìn Giang Phong với vẻ mặt quái gở, sau đó hét lớn về phía sân sau: “Cha, mẹ, hai người ra ngoài đây đi, có khách đến này!” Gọi xong, Hạ Linh Linh đặt trái cây lên bàn bên cạnh, đưa cho Giang Phong một cái ghế đẩu rồi nói: “Anh ngồi trước đi, cha mẹ tôi sẽ ra ngay thôi.”

Giang Phong nói tiếng cảm ơn, nhưng mà cha mẹ cô ấy sẽ ra ngay, cho nên hắn cũng không có ý định ngồi xuống.

Rất nhanh, cha mẹ của Hạ Linh Linh đã đi ra, tuổi thật của hai người không quá 54 hoặc 55 tuổi, nhưng vì quanh năm làm lụng và phơi nắng gió nên trông như những người lớn tuổi đã ngoài 60.

Tuy nhiên, mặc dù hai người họ trông già một chút, nhưng từ gương mặt đầy nét thăng trầm của họ cũng có thể lờ mờ thấy được ngoại hình lúc trẻ cũng ổn, nếu không thì họ đã không sinh được một cô con gái đẹp như Hạ Linh Linh.

Cố Diệp Phi

“Cậu là?”

“Chào chú Hạ, thím Hạ, tôi tên Giang Phong, là một người mai mối chuyên nghiệp, hôm nay tôi mạo muội đến đây để mai mối cho con gái của hai người, không biết hai người có ý kiến gì về vấn đề này không?”

Vừa nghe nói đến làm nghề mai mối, Hạ Mẫu lập tức vui vẻ hỏi: “Ông mai Giang, có phải vì có người thích con gái tôi nên mới mời cậu đến làm người mai mối không?”

Hạ phụ và Hạ Linh Linh nghe những lời đó cũng nhìn về phía Giang Phong, họ đều muốn biết có phải là chuyện này không.

Giang Phong cười nói: “Chú Hạ, thím Hạ, chuyện là thế này, ngày hôm qua tôi tiếp được một khách hàng rất chất lượng, nên liền dùng mối quan hệ sâu rộng của mình để tìm đối tượng thích hợp cho anh ta, cuối cùng thì được một người bạn giới thiệu con gái của hai người, cho nên tôi đã mạo muội đến thăm, hy vọng có thể tác hợp cho mối nhân duyên này.”

Ba người nhà họ Hạ nghe vậy mới bừng tỉnh ngộ.

“Ông mai Giang, mời cậu ngồi!”

Hạ mẫu khách sáo mời Giang Phong ngồi xuống, sau đó nói với con gái: "Linh Linh, đi đun nước pha trà đi con!"

Hạ Linh Linh dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi đun nước pha trà!

Lúc này, Hạ phụ cũng bê hai chiếc ghế đẩu tới, hai vợ chồng lần lượt ngồi xuống.

Hạ mẫu ngồi xuống xong, không đợi được mà hỏi: “Ông mai Giang, gia cảnh nhà trai thế nào, có thể nói cho chúng tôi biết được không?”

Giang Phong gật đầu và nói: "Đương nhiên là được, khách hàng này của tôi họ Ngụy, là người Phan Châu, năm nay 33 tuổi.”

Nghe vậy, Hạ phụ và Hạ mẫu không khỏi nhíu mày.

Hạ mẫu không nhịn được mà chen vào: “Ông mai Giang, người đàn ông đó đã 33 tuổi rồi, từng tuổi này cũng hơi lớn rồi, con gái tôi năm nay mới 23 tuổi, chênh lệch tận 10 tuổi!”

Giang Phong nói: “Tuổi của anh ta thực sự hơi lớn, nhưng khoảng cách 10 tuổi vẫn có thể chấp nhận được, không đến nỗi bị chênh lệch một thế hệ, hơn nữa đàn ông lớn tuổi đều trưởng thành và ổn định, họ cũng yêu thương vợ nhiều hơn."

Mặc dù Hạ phụ và Hạ mẫu đồng tình với cách nói này của Giang Phong, nhưng khoảng cách 10 tuổi vẫn khiến họ cảm thấy hơi khó chịu.

Giang Phong quan sát thấy chuyện này không thể thổi phồng lên, thấy thế nên đành ra đòn sát thủ nói: “Chú Hạ, thím Hạ, tuy nhà trai lớn hơn con gái hai người 10 tuổi, nhưng gia cảnh nhà trai cực kỳ tốt, nếu con gái hai người gả cho bên đó thì sẽ hưởng phúc cả đời, khoảng cách mười tuổi cũng không đáng là bao!”

Hạ mẫu nghe vậy trong lòng không khỏi cảm động, vội hỏi: “Người đàn ông đó có nhà có xe ở thành phố không?”

Giang Phong cười nói: “Nếu chỉ có nhà có xe, sao tôi có gan tìm đến nhà các người!”

Khi những lời màu mè vang lên, đôi mắt của Hạ phụ, Hạ Mẫu đều sáng rỡ.

Hạ mẫu hỏi với gương mặt đầy kỳ vọng: “Chẳng lẽ gia đình người đàn ông đó là triệu phú sao?”

Giang Phong lắc đầu cười nói: "Không phải triệu phú, mà là tỷ phú!"

Khi những lời này vừa thốt ra, Hạ phụ và Hạ mẫu đều kinh ngạc đến phát ngốc!

Họ biết chỉ dựa vào nhan sắc của con gái họ mà lấy được một triệu phú thì không quá khó, nhưng đại triệu phú thì có thể gặp mà không thể cầu, còn tỷ phú thì họ còn không dám nghĩ tới. Nhưng hiện tại, người mai mối tìm đến tận cửa, muốn giới thiệu con gái của bọn họ cho phú nhị đại trong nhà có tài sản hàng tỷ, điều này nghe có chút viển vông.

Dù chỉ là giới thiệu chứ chưa phải gả sang bên đó, nhưng cũng đủ để khiến bọn họ kinh ngạc!

“Ông mai Giang à, gia cảnh của người đàn ông này tốt như vậy, cậu ta có thể yêu Linh Linh nhà chúng tôi sao?” Hạ phụ có chút không tự tin hỏi.

Hạ mẫu cũng hoàn hồn, thở dài: "Đúng vậy, gia đình người ta như thế, sao có thể yêu Linh Linh nhà chúng tôi!”

Giang Phong nghe vậy trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái, lúc chưa nói rõ gia cảnh nhà trai, Hạ phụ Hạ mẫu rất không hài lòng với Ngụy Tuyết Phong năm nay đã 33 tuổi này.

Nhưng sau khi Giang Phong tiết lộ ưu điểm có gia tài hàng tỷ của Ngụy Tuyết Phong, thái độ của Hạ phụ Hạ mẫu lại thay đổi hoàn toàn, từ sự không thích vừa rồi đến mặc cảm hiện tại, vai trò đã hoàn toàn thay đổi, diễn giải một cách hoàn hảo sự quyến rũ của đồng tiền.

Tuy nhiên, Giang Phong cũng không có ý chê cười đối phương, dù sao đây cũng là nhân tính, trên đời này có bao nhiêu người thật sự có thể coi rẻ đồng tiền?

Mã Ba Ba sở dĩ nói hắn không thích tiền, đối với tiền không có hứng thú, đó là bởi vì tiền của hắn nhiều hơn cả giấy nên mới có tư cách để nói những lời làm màu như vậy.

“Chú Hạ, thím Hạ, hai người đừng có vội, tôi còn có chuyện muốn nói!”

Giang Phong sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Người đàn ông này là con một, và cha anh ta là một trong những ông chủ lớn nhất trong lĩnh vực kinh doanh sắt vụn ở Phan Châu, có giá trị tài sản ròng khoảng 200 triệu nhân dân tệ, và công việc kinh doanh hiện đang rất phát đạt, mỗi năm lãi từ 20 đến 30 triệu nhân dân tệ.”

Nghe đến đây, trên mặt Hạ phụ và Hạ mẫu đầy vẻ khiếp sợ.

Một năm có thể kiếm được 20 đến 30 triệu nhân dân tệ, thì tính ra một tháng có thể kiếm được hơn hai đến ba triệu, một ngày thu nhập tầm 100 nghìn, khả năng kiếm tiền này thật sự rất mạnh, thu nhập một ngày có thể bằng thu nhập cả năm của gia đình họ.

Chỉ nghe Giang Phong tiếp tục nói: “Có thể nói, chỉ cần chị Linh gả vào Ngụy gia, không chỉ có thể hưởng thụ cả đời hạnh phúc, mà ngay cả Hạ gia của các người cũng được lợi vô cùng, họ chỉ cần giúp đỡ các người một chút là các người có thể dễ dàng trở thành triệu phú, thậm chí là đại triệu phú.

Xì ~~~ Hạ phụ Hạ mẫu há hốc mồm, cảm thấy phấn khích đến mức gần như không thể ngồi yên!

"Tuy nhiên, dù rằng người đàn ông này có tài sản hàng tỷ đô la, nhưng anh ta cũng có nhiều khuyết điểm, chẳng hạn như tuổi tác vừa đề cập và chiều cao chỉ 1m65, anh ta không ưa nhìn và anh ta cũng béo."

Giang Phong nhìn Hạ phụ Hạ mẫu, một mặt trịnh trọng nói: “Chị Linh cần phải chấp nhận những khuyết điểm này của nhà trai, thì mới có cơ hội trở thành thành viên gia đình của một tỷ phú.”

Nghe điều này, Hạ phụ Hạ mẫu đang ở trong trạng thái kích động, đã bình tĩnh lại một chút.

Quả nhiên trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí, muốn gả vào gia tộc bạc tỷ thì phải hy sinh ở các phương diện khác.

Lúc này, trong lòng Hạ phụ có chút do dự, cảm thấy gả con gái của mình cho một người đàn ông vừa lùn vừa béo thực sự là làm khó cô ấy!

Là phụ nữ nhưng Hạ mẫu lại nghĩ khác, bà cho rằng đàn ông dù lùn, béo, xấu xí thì con gái vẫn nên lấy, chỉ có người từng trải mới hiểu tiền quan trọng như thế nào trong đời sống vợ chồng.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 111: Vỡ Mộng, Sao Cô Có Thể Lấy Một Người Đàn Ông Như Vậy Chứ! ! !



Sau khi Giang Phong giới thiệu tường tận lai lịch của nhà trai, trong lòng Hạ phụ Hạ mẫu có những suy nghĩ khác nhau.

Đúng lúc này, Hạ Linh Linh bưng trà đã pha bước ra, Hạ phụ dời cái bàn bên cạnh vào giữa, đợi con gái rót trà xong rồi mới nói: “Linh Linh, ngồi đi con, ông mai Giang giới thiệu một đối tượng cho con, để cha nói con nghe về gia cảnh nhà trai, xem coi con có thể chấp nhận không?”

Nói xong, ông ta giới thiệu sơ qua gia cảnh của nam nhân, cuối cùng nói: "Gia cảnh của đối phương là như vậy, Linh Linh, con suy nghĩ kỹ xem có thể chấp nhận hay không!"

Nghe cha nói xong, Hạ Linh Linh không khỏi nhíu mày.

Nếu có thể, cô đương nhiên cũng muốn lấy một người chồng có điều kiện gia đình tốt, nhưng điều này dựa trên tiền đề là điều kiện của bản thân đối phương cũng tốt, hiện tại điều kiện của bản thân người đàn ông quá kém, cho dù gia cảnh có tốt đến đâu, thì cô ấy cũng sẽ không muốn kết hôn với một người đàn ông như vậy.

Sau khi Giang Phong nhìn giá trị hôn nhân hiện tại giữa Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh, anh ấy đã biết thái độ của Hạ Linh Linh đối với Ngụy Tuyết Phong như thế nào, vì vậy anh ấy không đợi cô ấy nói không, đã nói tiếp: “Hạ Linh Linh, tôi với cô cũng trạc tuổi nhau, nên tôi hiểu rằng đàn ông và phụ nữ ở độ tuổi này vẫn đang theo đuổi cái gọi là tình yêu nên khi chọn bạn đời, họ càng chú trọng đến việc bạn đời có đủ tốt không, có hợp ý không, và không dễ khuất phục trước gia thế của đối phương.”

Hạ Linh Linh nghe vậy liên tục gật đầu, cô thật sự có tâm thái như vậy.

Dù sao cũng còn trẻ mà, chưa trải qua gian khổ của cuộc đời, cũng chưa bị xã hội vùi dập nên có những suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Giang Phong đổi giọng, hỏi: "Hạ Linh Linh, nghe nói cô có bốn người anh trai đúng không?"

Hạ Linh Linh không hiểu tại sao, nhưng cô gật đầu nói: “Đúng thế, có chuyện gì vậy?”

Giang Phong lại hỏi: "Bốn anh trai của cô vẫn chưa kết hôn nhỉ?"

Hạ Linh Linh gật đầu nói: "Ừm, bọn họ vẫn đều chưa kết hôn!"

"Thời buổi này, cái giá để đàn ông cưới vợ ngày càng cao, đàn bà lúc nào cũng đòi đàn ông phải có nhà lầu, xe hơi, tôi không rõ tình cảnh của bốn anh trai cô như thế nào, nhưng mà…”

Giang Phong dừng một chút, sau đó khẳng định nói: “Nhưng tôi dám đoán chắc, trừ phi các anh trai cô hạ tiêu chuẩn cưới vợ, nếu không thì bọn họ sẽ không có khả năng cưới được người vợ thích hợp.”

Nói đến đây, Giang Phong ngượng ngùng nhìn Hạ phụ và Hạ mẫu, rồi nói: “Tôi là người khá thẳng thắn, mong là chú Hạ và thím Hạ đừng phật lòng!”

Hạ phụ và Hạ mẫu có thể hiểu rằng Giang Phong muốn thuyết phục con gái của họ từ một góc độ khác, vì vậy họ đương nhiên không bận tâm.

Hạ Linh Linh cũng rõ suy nghĩ của Giang Phong, nhưng cô ấy không cắt ngang sự thuyết phục của đối phương, mà lắng nghe cẩn thận để xem ông mai trẻ tuổi trước mặt cô ấy có cao kiến gì về cuộc hôn nhân này.

Giang Phong tiếp tục nói: “"Nguyên nhân chính là điều kiện tài chính của gia đình cô không tốt lắm, điều này khiến bốn anh trai của cô thực sự khó cưới được một người vợ vừa ý. Nhưng nếu gia đình cô có tài sản hàng triệu đô la, thế thì việc bốn anh trai của cô cưới được vợ tương xứng dễ dàng hơn nhiều, cô cảm thấy lời tôi nói có lý không?”

Hạ Linh Linh không thể không thừa nhận những lời này thực sự khá có lý, chỉ là cô có chút ảo tưởng về tình yêu, nhưng không có nghĩa là cô thật sự không hiểu hiện thực, nếu không phải đối tượng mà Giang Phong giới thiệu có ngoại hình quá kém, thì cũng không đến nỗi cô phải từ chối.

Giang Phong không đợi đối phương trả lời, liền nói tiếp: “Chúng ta có sao nói vậy, nếu để gia đình các người phát triển theo quỹ đạo hiện tại mà muốn có gia tài hàng triệu, không nói cả đời không có hy vọng, mà ít nhất trong vòng mười năm có lẽ cũng không thực hiện được?”

Hạ phụ và Hạ mẫu nghe vậy không khỏi thở dài, bọn họ tự biết chuyện của mình, nếu không có cơ hội, với thu nhập hiện tại của bọn họ, nếu muốn tiết kiệm tài sản hàng triệu e là cả đời này không có hy vọng rồi.

Giang Phong lại thay đổi tông giọng, nói: "Nhưng nếu bây giờ Hạ Linh Linh gật đầu, thế thì nhà các người đừng nói là kiếm được 1 triệu, dù là 10 triệu cũng không phải là chuyện quá khó.

Đến lúc đó, với gia cảnh của các người, hôn nhân của bốn anh trai cô sẽ rất khác so với bây giờ, cho dù là một cô gái trước đây không dám nghĩ tới cũng có thể dễ dàng cưới về làm vợ!

Hạ Linh Linh, cô lựa chọn giữ nguyên hiện trạng để bốn anh trai của mình không lấy được vợ, hay cô lựa chọn gả cho phú nhị đại tỷ phú, thay đổi vận mệnh gia đình từ nay về sau, cô hãy tự mình cân nhắc kỹ lưỡng đi!"

Nghe vậy, ngay cả Hạ phụ vốn định tôn trọng ý kiến của con gái mình cũng không khỏi bị làm cho động lòng!

Còn Hạ mẫu thì càng không cần phải nói, đã sớm để Giang Phong nói đến choáng ngợp.

Thế là cả hai người đều đồng loạt nhìn con gái mình.

Lúc này, trong lòng Hạ Linh Linh chợt do dự!

Nếu cuộc hôn nhân này chỉ vì một mình cô, vậy cô nhất định vẫn giữ thái độ không chút do dự trước đó, không cam lòng lấy một người đàn ông có ngoại hình kém như vậy.

Suy cho cùng, với điều kiện ngoại hình xuất sắc của bản thân, lấy một người đàn ông có ngoại hình và gia cảnh tốt cũng không khó.

Nhưng bây giờ Giang Phong đem chuyện hôn nhân đại sự của cô ấy ràng buộc với chuyện hôn nhân đại sự của các anh trai, điều này làm cho cô có chút khó xử!

Nếu cô từ chối, các anh nhất định sẽ không có điều kiện cưới vợ tốt như vậy, nghĩ đến việc các anh luôn cưng chiều cô từ nhỏ đến lớn, cô không khỏi có chút do dự.

Nhưng nếu cô ấy vâng lời, cô ấy lại không cam tâm.

Đây thực sự là một vấn đề nan giải!

Cố Diệp Phi

Những việc cần nói đều đã nói cả rồi, Giang Phong không nói tiếp nữa, mà bưng tách trà trên bàn uống một hơi.

Hạ phụ và Hạ mẫu cũng im lặng uống trà, họ cũng biết con gái mình khá tự cao, lấy một người đàn ông có điều kiện ngoại hình kém như vậy thật sự rất khó xử cho cô.

Nhưng hết cách rồi, ai bảo gia cảnh của đối phương lại xuất sắc đến thế?

Con gái đương nhiên rất quan trọng trong lòng họ, dù sao cũng chỉ có một mà thôi!

Nhưng con trai đối với người nông thôn quan trọng hơn, đặc biệt là tầm quan trọng của bốn người con trai cộng lại thì một đứa con gái không thể nào so sánh được, vì chuyện hôn nhân của bốn người con trai nên hai người họ đều mong con gái mình sẽ đồng ý kết hôn.

Hạ Linh Linh do dự một hồi, sau đó mới lấy hết dũng khí hỏi: “Ông mai Giang, anh có hình của người đó không?”

“Đương nhiên là có, cô đợi chút, tôi sẽ lấy ra cho cô xem ngay!”

Giang Phong vừa lấy điện thoại ra vừa nói phòng hờ: “Tuy nhiên, hình thể và ngoại hình của người đó có thể không đáp ứng được mong muốn của cô, vì vậy cô phải chuẩn bị tâm lý trước khi xem.”

Hạ Linh Linh ậm ừ, bày tỏ rằng cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Giang Phong khéo léo mở album ảnh của điện thoại, mở ảnh của Ngụy Tuyết Phong, sau đó đưa điện thoại cho cô ấy và nói: "Đây là ảnh anh ấy mới chụp ngày hôm qua, cô cứ xem đi!"

Hạ Linh Linh cầm lấy điện thoại, sau đó trong lòng vô cùng lo lắng nhìn vào màn hình điện thoại.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy ảnh của Ngụy Tuyết Phong trên màn hình điện thoại, mặc dù Hạ Linh Linh đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng trong lòng cô vẫn có chút vỡ mộng.

Nói một cách dễ hiểu, chiều cao và ngoại hình của người đàn ông trong ảnh ngang với Mã Ba Ba, điểm khác biệt là một người gầy hơn và một người mập hơn.

Vì vậy, về tổng thể, người đàn ông trong ảnh xấu hơn Mã Ba Ba một chút.

Sao cô có thể lấy một người đàn ông như vậy chứ! ! !
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 112: Ai Cũng Có Ưu Điểm



Lúc Hạ Linh Linh xem ảnh của Nguỵ Tuyết Phong, Hạ phụ Hạ mẫu tò mò thò đầu xem thử, họ muốn xem cậu trai kia xấu lùn béo đến mức nào.

Kết quả lúc nhìn thấy bức ảnh Ngụy Tuyết Phong, Hạ phụ Hạ mẫu bỗng trầm mặc. Điều kiện của đối phương quá thật hơi tệ, ngoại hình nhan sắc như con gái họ nếu thật sự gả cho cậu ta thì khác gì hoa lài cắm bãi phân trâu đâu chứ.

Lúc đưa ảnh Nguỵ Tuyết Phong cho Hạ linh Linh, Giang Phong vẫn luôn quan sát sắc mặt của cô ấy. Hắn biết trong thời gian ngắn đối phương sẽ rất khó chấp nhận Nguỵ Tuyết Phong béo lùn xấu như này

Quả nhiên khoảnh khắc nhìn thấy ảnh Nguỵ Tuyết Phong, Hạ Linh Linh thoáng chút thất vọng, sự chán ghét từ tận trong lòng đều thể hiện ra hết.

Trong lòng Giang Phong hiểu rất rõ chuyện này. Dù sao con người đều yêu bằng mắt, trừ phi có sở thích đặc thù, nếu không không ai thích người xấu xí cả.

Đương nhiên đây chỉ bàn đến ấn tượng đầu tiên thôi, nếu như quen biết nhau lâu dài, dần dần phát hiện ra những điểm tốt khác của đối phương, từ đó đem lòng yêu đối phương. Những trường hợp như vậy cũng có không ít.

Dựa vào điểm tình cảm vợ chồng giữa Hạ Linh Linh và Nguỵ Tuyết Phong đạt tới tám mươi ba điểm, có lẽ họ là một trong những trường hợp kể trên.

Chủ yếu do vấn đề ngoại hình nên trước mắt tình cảm vợ chồng của hai người còn thấp. Đây là chuyện mà bình thường ai cũng gặp phải, không có gì hay để nói cả. Chỉ cần tìm hiểu, thấu hiểu lẫn nhau, tình cảm vợ chồng tự nhiên sẽ tăng theo.

Thấy Hạ Linh Linh yên lặng trả lại điện thoại, Giang Phong nhận lấy rồi nói: “Hạ Linh Linh, cô cũng xem qua ngoại hình của đối phương, gia cảnh tôi cũng nói rõ với cô rồi, tiếp theo tôi sẽ nói những ưu điểm khác của đối phương.”

Cố Diệp Phi

Nghe đến đây, Hạ phụ Hạ mẫu lẫn Hạ Linh Linh đều ngây người, đối phương còn có ưu điểm khác sao?

Giang Phong bật cười khi nhìn thầy biểu cảm của họ.

Sở dĩ nói đến chuyện tiền bạc đầu tiên mà không phải những ưu điểm khác vì trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai khác, nếu không nói gia cảnh đối phương đầu tiên thì ba người Hạ gia sẽ không rãnh rỗi nghe hắn giới thiệu những ưu điểm khác của tên đàn ông xấu béo lùn này đâu.

Đây cũng là chuyện thường tình thôi, ví dụ đối phương là một người bình thường thì bạn sẽ hứng thú lắng nghe đối phương kể về tính cách bản thân tốt thế nào, lương thiện, hiếu thảo biết bao nhiêu, nhân phẩm tốt ra sao không?

Nhưng nếu người bình thường kia đổi thành một người ghê gớm có thể hô mưa gọi gió, vậy sẽ có rất nhiều người bằng lòng nghe đối phương nói.

Đương nhiên hắn cũng có thể chọn nói ưu điểm của Nguỵ Tuyết Phong trước rồi mới nói đến khuyết điểm.

Nhưng cách làm đó là ngu ngốc nhất, bởi vì dù bạn có khen ngợi thế nào cũng vô dụng, lúc kể khuyết điểm béo xấu lùn ra thì Hạ phụ Hạ mẫu sẽ lập tức từ chối.

Nên Giang Phong giáng đòn phủ đầu trước, nêu bật ưu điểm lớn nhất của bên nam ra, như vậy mới có cơ hội nói tiếp.

Từ lúc Giang Phong làm mai mối đến nay, hắn vẫn luôn tâm niệm câu nói như này: “Chuyện yêu đương là chuyện của hai người nhưng kết hôn lại là chuyện của hai bên gia đình.”. Khi đối mặt với Hạ Linh Linh – người chỉ có ba mươi lăm điểm tình cảm vợ chồng với Nguỵ Tuyết Phong, Giang Phong đã ra đòn mạnh nhất ngay từ đầu, thuyết phục cô ấy từ góc độ thực tế nhất.

Chuyện này không liên quan gì đến đạo đức hết, đừng có chuyện bé xé ra to.

Đây chỉ đang đánh ván bài tình cảm thôi. Dù sao Giang Phong cũng không phải đang đẩy đối phương vào hố lửa, hắn chỉ muốn cô ấy gả cho tỷ phú để hưởng phúc thôi, đây hoàn toàn là một khái niệm khác.

Vì lúc nói chuyện Giang Phong không gây áp lực cho cô ấy nên cô ấy chắc chắn chọn theo ngoại hình, thậm chí không thèm gặp mặt Nguỵ Tuyết Phong chứ đừng nói đến chuyện từ từ vun đắp tình cảm.

Đương nhiên Giang Phong không bắt buộc chọn Hạ Linh Linh. Hắn có thể tiếp tục tìm đối tượng cho Nguỵ Tuyết Phong, chỉ cần chạy thêm vài chỗ, chắc chắn có thể tìm thấy mỹ nữ có điểm xứng đôi không thấp hơn Hạ Linh Linh.

Nhưng Giang Phong không cần làm vậy, cho dù tìm thế nào thì tình cảm vợ chồng hiện tại giữa các cô gái với Nguỵ Tuyết Phong đều thấp. Đây là hạn chế do ngoại hình của Nguỵ Tuyết Phong mang lại, đổi cô gái khác thì ấn tượng đầu tiên vẫn sẽ thế thôi.

Quan trọng phải xem điểm tình cảm vợ chồng tối đa. Đây là thứ phải qua quen biết tìm hiểu mới có thể tăng được.



Giang Phong cười nói: “Ai cũng có ưu điểm, đương nhiên anh Phong cũng không ngoại lệ. Trước tiên nói đến học vấn, anh ấy không phải kiểu phú nhị đại kém cỏi mà là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ một trường đại học trọng điểm. Ngoài ra tính cách của anh Phong cũng rất tốt, thành thật, hiền lành, hiếu thảo, nhân phẩm tốt.

Nói thật lòng, với gia cảnh như anh Phong thì dù anh ấy có giống Võ Đại Lang (nhân vật trong Kim Bình Mai) thì vẫn có rất nhiều cô gái xinh đẹp tranh nhau gả cho anh ấy. Nhưng đến nay anh Phong vẫn độc thân, cô có biết tại sao không?”

Hạ Linh Linh lắc đầu, biểu thị không biết.

Giang Phong nói tiếp: “Vì anh Phong không muốn tìm về một cỗ máy sinh sản. Tuy anh ấy có hơi xấu nhưng vẫn muốn cưới một người vợ không chỉ yêu tiền của anh ấy mà phải yêu con người của anh ấy nữa.

Nếu không khỏi anh Phong luôn giữ vững tiêu chuẩn này, có lẽ bây giờ con anh ấy cũng lên cấp hai rồi, hơn nữa ngoại hình nhan sắc của vợ anh ấy chắc chắn không thua cô, không biết cô có tin không?”

Hạ Linh Linh không thể không tin. Cô ấy không bằng lòng gả cho người đàn ông như vậy nhưng không đồng nghĩa người khác không muốn gả.

Những chuyện nên, không nên nói cũng nói gần hết hết, Giang Phong bèn nói: “Hạ Linh Linh, tôi biết cô là cô gái tốt, tôi cũng biết với điều kiện bản thân cô có thể tìm một người đẹp gấp trăm lần anh Phong. Trong hôn nhân thì đẹp trai cũng không mài ra ăn được, gả cho người đẹp trai chưa chắc đã hạnh phúc nhưng nếu gả cho một người giàu có, tính cách tốt lại cưng chiều cô, hôn nhân như vậy mới là hạnh phúc nhất.”

Nói đến đây, Giang Phong đứng dậy tạm biệt: “Được rồi, tôi cũng nói hết những gì nên nói rồi. Đây là danh thiếp của tôi, mọi người cứ bàn bạc kỹ lưỡng đi, sau đó nhanh chóng trả lời tôi được không?”

Ba người Hạ gia nghe thế bèn đứng dậy theo.

Hạ phụ nhận lấy danh thiếp, nói: “Được, ông mai Giang, chúng tôi bàn bạc xong sẽ liên lạc với cậu.”

Hạ mẫu nói: “Cảm ơn ông mai Giang, vất vả cho cậu rồi.”

Hai bên nói vài câu khách sáo, sau đó Giang Phong lái xe rời đi.

Đợi Giang Phong rời khỏi, Hạ mẫu bèn thở dài nói: “Linh Linh, con nghĩ thế nào?”

Hạ Linh Linh cúi đầu nói: “Người đó trông xấu lắm.”

Hạ mẫu nói: “Người đó quả thật hơi xấu, Linh Linh, con vẫn còn trẻ nên không biết tiền đối với một gia đình quan trọng đến thế nào đâu. Mẹ gả cho ba bao năm rồi, không biết chịu bao nhiêu khổ cực, khó khăn, cũng vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau với ba con không biết bao nhiêu lần, nếu không phải mẹ thương mấy đứa con thì có lẽ đã sớm ly hôn với ba con rồi.”

Nghe thế Hạ Linh Linh mới nhớ đến lúc nhỏ thường nghe ba mẹ cãi nhau, sau này lớn lên ba mẹ mới ít cãi nhau lại.

Lúc trước cô không biết lí do, bây giờ nghe mẹ nói tất cả những cuộc cãi vã trước kia đều vì tiền sao?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 113: Tác Động Tâm Trí



Sau khi rời Hạ gia, Giang Phong vừa lái xe tìm khách sạn vừa suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Hạ Linh Linh lúc nãy.

Thật ra có vài lời hắn không cần thiết nói, ví dụ chuyện mấy anh trai của Hạ Linh Linh, nói dễ nghe thì là đánh ván bài tình cảm, nói khó nghe thì chính là lợi dụng người thân của cô gái để khuyên nhủ.

Cho dù mục đích cuối cùng là vì tốt cho đối phương nhưng trước mắt chắc chắn sẽ gây khó khăn cho gia đình cô gái.

Giang Phong hiểu rõ chuyện này nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn làm, có ba nguyên nhân khiến hắn làm thế.

Thứ nhất là do tính cách của Hạ Linh Linh. Nghiêm túc mà nói, cô ấy không phải kiểu người ham hư vinh, tuy cô ấy cũng mong muốn gả cho đại gia nhưng cũng không vì đối phương là đại gia mà vứt bỏ tiêu chuẩn của mình.

Nếu Giang Phong thuyết phục bằng việc ba hoa về cuộc sống sau khi gả cho đại gia thì chắc chắn không thuyết phục được cô ấy. Dù sao cô ấy vẫn còn trẻ, vẫn chưa trải nghiệm cảm giác bất lực khi cần tiến gấp nhưng lại không có, chạy vạy khắp nơi mượn tiền nhưng không được.

Cho nên nếu thuyết phục theo kiểu bình thường chắc chắn không hiệu quả.

Thứ hai, Giang Phong là ông mai. Hắn có nghĩa vụ phải nói rõ ràng cặn kẽ những mặt lợi hại, tuy rằng có thể để ba mẹ bên nhà gái nói chuyện này nhưng làm vậy chứng tỏ sự tắc trách của người mai mối.

Chuyện người mai mối đi thuyết phục là rất bình thường, đây là trách nhiệm của người mai mối. Tuy sẽ không ai vì chuyện này mà ghét người làm mai nhưng nếu đẩy chuyện thuyết phục này sang ba mẹ người ta, vậy sẽ thật sự khiến bên nữ tổn thương, đây hoàn toàn là hành vi vô trách nhiệm. Giang Phong thân là ông mai, hắn đương nhiên không thể mắc phải sai lầm này.

Thứ ba, Giang Phong tin vào khả năng thần kỳ của mình. Nếu điểm tình cảm vợ chồng tối đa giữa Nguỵ Tuyết Phong và Hạ Linh Linh lên tới tám mươi ba điểm, quan hệ gia đình cao tới tám mươi bốn điểm, vậy chứng tỏ hai người ở bên nhau chắc chắn hạnh phúc.

Nếu đã rõ kết quả, vậy phải cố gắng tác hợp, không được vì chuyện ấn tượng đầu tiên của bên nữ về ngoại hình bên nam không tốt mà từ bỏ.

Nói thẳng ra, nếu không có hắn tác hợp, Hạ Linh Linh vẫn có thể gả cho một gia đình tốt, nhưng muốn gả cho người có tình cảm vợ chồng và quan hệ gia đình đạt tám mươi điểm trở lên thật sự rất khó.

Dù sao những người đạt đến điểm số này đều là những kiểu vợ chồng, gia đình kiểu mẫu hiếm có. Đây không phải thứ có thể tuỳ tiện gặp được, nếu không tỷ lệ ly hôn nước ta cũng không cao đến mức như vậy.

Xác suất cô ấy gặp phải tra nam cũng không nhỏ. Dù sao người có thể sánh với cô ấy về mặt ngoại hình chắc chắn rất đẹp trai. Bên cạnh người như vậy có rất nhiều cám dỗ, nếu ngoại tình thì cũng không lấy làm lạ.

Tóm lại, nếu không có Giang Phong tác hợp, đời này của Hạ Linh Linh có thể sống hạnh phúc an yên hay không vẫn là một dấu chấm hỏi to tướng.

Tổng hợp những ý trên chính là nguyên nhân Giang Phong chọn cách dùng người thân để thuyết phục Hạ Linh Linh.

Dù hiện tai cô ấy đang khó xử nhưng Giang Phong vẫn có con át chủ bài là “xem tướng”, đợi đến lúc cô ấy suy nghĩ được ổn ổn rồi thì sẽ tung chiêu “xem tướng” để củng cố lòng tin của cô ấy với mối hôn sự này. Sau đó để họ tìm hiểu nhau, cô ấy sẽ nhận ra những điểm tốt của Nguỵ Tuyết Phong, tình cảm vợ chồng giữa hai người tự nhiên sẽ tăng lên trạng thái lý tưởng.

Nghĩ đến đây, Giang Phong yên tâm không nghĩ nữa, chuyên tâm lái xe.



Trước cửa Hạ gia.

Cố Diệp Phi

Lúc Hạ mẫu định dùng kinh nghiệm sống của mình để nói với con gái những chuyện cần chú ý trong hôn nhân, bỗng một chiếc taxi lái nhanh tới rồi dừng trước nhà họ.

Sau đó, con trai lớn nhà hàng xóm bước xuống xe taxi với bộ dạng tiều tuỵ, cậu ta đi nhanh tới trước mặt họ, mắt đỏ hoe nói: “Chú Hạ, thím Hạ, ba cháu mới nhập viện vì suy tim nên cần tiền làm phẫu thuật ghép tim. Chi phí phẫu thuật, chi phí chăm sóc trước sau phẫu thuật cùng các khoản phí khác cộng lại lên đến gần cả triệu. Nhà con thật sự không gom được nhiều tiền như thế.

Con cũng hết cách, chỉ đành về thôn nhờ mọi người giúp đỡ, hi vọng chú thím Hạ có thể cho con mượn ít tiền. Dù nhiều hay ít thì nhà con cũng rất biết ơn, sau này mấy anh em con sẽ cố gắng trả lại tiền.”

Ba người Hạ gia nghe xong thì ngơ ngác nhìn nhau.

Là hàng xóm của nhau, lúc trước họ có nghe ba cậu ta nhập viện do không khoẻ nhưng không ngờ bị suy tim nghiêm trọng đến như vậy.

Bây giờ tính mạng đang gặp nguy hiểm, lại là hàng xóm qua lại mấy mươi năm, dù điều kiện kinh tế Hạ gia bình thường nhưng vẫn nên giúp đỡ chuyện này.

Nên Hạ phụ - trụ cột gia đình chỉ suy nghĩ vài giây liền thở dài nói: “Đại Quân, tình hình nhà chú con cũng biết, chỉ có thể cho con mượn hai chục ngàn, chúng ta không thể cho mượn số tiền lớn hơn được.”

Đại Quân nghe xong thì xúc động nói: “Chú Hạ, con không nói nhiều lời cảm ơn nữa, con khắc ghi trong tim rồi, sau này có chuyện chú cứ gọi một tiếng, mấy anh em nhà con sẽ tới ngay.”

Hạ phụ quét mã chuyển hai chục ngàn cho Đại Quân.

Sau đó cả nhà ba người Hạ gia tiễn Đại Quân đến nhà khác tiếp tục vay tiền.

Chuyện đột ngột này đã tác động rất lớn đến tâm trí của Hạ Linh Linh.

Lúc trước, dù là mẹ hay người mai mối có ở trước mặt cô ấy nói về tầm quan trọng của tiền thì cô ấy cũng chỉ nghe rồi thôi, không có quan tâm nhiều. Trước giờ cô vẫn nghĩ tiền đủ xài là được, không cần phải vì tiền mà làm khổ bản thân.

Nghĩ đến lúc đầu khi cô học đại học đã có mấy người coi như thành đạt ở ngoài trường ngỏ ý bao nuôi cô, chỉ cần đảm bảo gọi là có mặt thì mỗi tháng sẽ cho cô ba chục ngàn tệ.

Đối với loại này, cô không thèm đếm xỉa tới.

Nhưng chuyện vừa nãy đã dạy cho cô một bài học thực tế nhất.

Anh trai hàng xóm vì chữa bệnh cho ba mà phải cầu cứu từng người, từng nhà. Phí trị liệu gần cả triệu, có lẽ phải bán hết tài sản trong nhà, chạy vạy khắp nơi nhờ vả cũng không biết có thể gom đủ số viện phí lớn như vậy không.

Nếu chuyện tương tự xảy đến với nhà cô thì sẽ ra sao đây?

Nghĩ đến đây, Hạ Linh Linh không khỏi rùng mình. Cô nhận ra rằng nếu giả thiết này thành sự thật, vậy có lẽ nhà cô cũng bất lực, chỉ đành đi khắp nơi mượn tiền như anh trai hàng xóm kia.

Thậm chí có đi mượn cũng không gom đủ tiền.

Lúc này, Hạ Linh Linh đã không bài xích chuyện xem mắt Ngụy Tuyết Phong như trước nữa.

Hạ mẫu thở dài nói: “Đại Quân thật đáng thương, nghe nói lúc trước thằng bé có quen bạn gái, hai người cũng dự định kết hôn. Bây giờ ba thằng bé gặp chuyện, có lẽ chuyện hôn sự cũng đi tong rồi.”

Hạ phụ cũng thở dài nói: “Sông có lúc trong lúc đục, người có lúc nhục lúc vinh, chuyện này không phải thứ con người có thể kiểm soát, giống như việc mắc bệnh nặng này vậy, trừ phi để người bệnh chờ chết, nếu không cả nhà này cũng tiêu tùng theo.”

Hạ Linh Linh yên lặng hồi lâu, sau đó mới cất tiếng nói: “Ba ơi, ba gọi điện thoại cho ông mai Giang đi, nói con bằng lòng đi xem mắt, thử tìm hiểu đối phương xem thế nào.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 114: Kính Trọng Như Một Vị Thần



Xế chiều hôm đó, Giang Phong liền nhận được cuộc gọi lại từ Hạ phụ, bày tỏ rằng Hạ Linh Linh con gái ông sẵn sàng tham gia vào buổi ra mắt.

Thế là sau khi ăn bữa tối, Giang Phong lại đặc biệt lái xe đến nhà họ Hạ, một mặt anh muốn đưa ra xác nhận cuối cùng, mặt khác, anh cũng muốn củng cố lòng tin của Hạ Linh Linh.

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, Giang Phong nhìn Hạ Linh Linh và nói: “Chú Hạ, thím Hạ còn có chị Linh, trước khi tôi chính thức nói về chuyện này, tôi muốn hỏi các người một câu trước."

“Ông mai Giang có gì thắc mắc cứ hỏi đi!"

"Người trẻ tuổi như tôi làm người mai mối, chắc các người chưa bao giờ thấy qua nhìn? Nhà trai người ta là tỷ phú, không mời những người mai mối có kinh nghiệm, anh ấy lại mời một người mai mối trẻ như tôi để mai mối cho anh ấy, các người có biết tại sao không?”

Khi Giang Phong hỏi câu hỏi này, cả ba người nhà họ Hạ đều sững sờ.

Chuyện này không nhắc tới cũng không sao, nhắc tới cảm giác thật là lạ.

Hạ phụ không nhịn được mà hỏi: “Ông mai Giang, vậy thì tại sao thế?”

Giang Phong cười nói: "Bởi vì tôi không chỉ là người mai mối, mà tôi còn biết xem tướng đoán mệnh, đặc biệt am hiểu dự đoán hôn sự!"

Xem tướng đoán mệnh?

Dự đoán hôn sự?

Hạ Linh Linh đột nhiên có cảm giác gặp phải một tên lừa đảo.

Hạ phụ và Hạ mẫu hai mặt nhìn nhau, có cảm giác ngượng ngùng không biết nên nói điều gì.

Phản ứng của ba người nhà họ Hạ hoàn toàn nằm trong dự liệu của Giang Phong, hắn tự tin cười nói: “Tôi biết chú Hạ các người không quá tin, thế thì chúng ta thử xem nhé, các người cứ tùy ý kể tên một cặp đôi mà các người biết và biết tên của họ, sau đó để tôi đoán xem tình hình hôn nhân của họ, rồi các người xem thử tôi nói có đúng hay không!”

Tự tin như vậy?

Hạ Linh Linh có chút không tin vào tà thuật, nên lập tức đọc tên của dì dượng đang ở xa ngoài tỉnh cho Giang Phong.

Sau khi Giang Phong hỏi rõ tên gì xong, anh ta gõ ngón tay trong khi niệm chú, bí mật dùng mánh khóe để ghép hai người lại, xem xong bình luận hôn nhân trong đó, liền nhìn Hạ Linh Linh và nói: “Mối quan hệ giữa hai vợ chồng này nhìn chung không tệ, tuy có một số xích mích nhỏ trong cuộc sống hàng ngày nhưng đều vô hại, hôm nay cãi vã gay gắt đến đâu thì hôm sau cũng có thể nhanh chóng hòa giải như cũ.

Cố Diệp Phi

Hai vợ chồng thuộc kiểu gia đình nam ngoài nữ trong, người nam có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, người nữ có đạo đức, hiểu chuyện, ở nhà lo nội trợ, chăm sóc con cái, hòa thuận với cha mẹ chồng.

Tục ngữ nói, gia đình hòa thuận vạn vật hưng thịnh nên cuộc sống vợ chồng của cặp đôi này tương đối thoải mái.

Chị Linh, không biết tôi nói có đúng không?”

Sau khi những lời này kết thúc, không chỉ có Hạ Linh Linh nghe đến trợn mắt hốc mồm, ngay cả Hạ phụ và Hạ mẫu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vì toàn bộ đều bị Giang Phong nói đúng!

Tuy nhiên, sau khi bị sốc, Hạ phụ cũng tự hỏi liệu Giang Phong có tìm hiểu về người thân của họ từ trước hay không, tuy rằng khả năng này khó có thể xảy ra, nhưng ông ta không chịu được mà nói ra hai cái tên để kiểm chứng.

Đây là bạn của vợ chồng ông ta, nếu như Giang Phong lại có thể nói đúng, vậy chứng minh anh ta là người chân thật.

Kết quả là, không đến một phút, Giang Phong đã bình luận: “Chuyện tình cảm của hai vợ chồng này khó có thể vượt qua, vốn dĩ hai người thuộc về tính cách bù trừ lẫn nhau, điểm số quan hệ lẽ ra đạt tiêu chuẩn nhưng do ảnh hưởng của vấn đề mẹ chồng nàng dâu mà vợ chồng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, từ đó ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng.

Nói chung, cuộc hôn nhân này là một mối quan hệ gia đình điển hình, ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng, điều này ít nhiều có chút đáng tiếc!”

“Ông mai Giang, cậu thật là lợi hại, không ngờ cậu nói đúng hết rồi!” Hạ phụ không khỏi khen ngợi.

Thấy vậy, Hạ mẫu cũng kể tên một người bạn và chồng của người đó, đồng thời yêu cầu Giang Phong đoán lần nữa.

Kết quả rất rõ ràng, Giang Phong bình luận căn bản là đi thẳng vào vấn đề, Hạ mẫu gật đầu liên tục.

Chờ Giang Phong bình luận xong, ba người nhà họ Hạ đã kính hắn như thần!

Loại chuyện thần thánh này nếu không tin cũng không sao, một khi đã thực sự tin thì nhất định đối phương nói gì cũng tin, không ai có thể là ngoại lệ.

Hạ phụ dùng ngữ khí cung kính nói: “Ông mai Giang, ồ không, nên gọi cậu là Giang đại sư mới thích hợp, chỉ dựa vào tên mà cậu đã có thể đoán chính xác tình trạng hôn nhân của người khác, thật sự quá lợi hại, tôi chưa nghe qua có vị đại sư nào lợi hại như cậu, chả trách Ngụy gia lại mời cậu làm người mai mối, đây quả thực là thần thánh rồi!”

Hạ mẫu cũng hưng phấn gật đầu nói: "Đúng vậy, Giang đại sư, cậu thật sự quá lợi hại, chỉ cần nghe tên là có thể suy ra được tình trạng hôn nhân chi tiết như vậy, thế nếu bói trực tiếp thì cái gì cũng có thể đoán ra được sao?”

Giang Phong lắc đầu cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, nghệ thuật này có chuyên môn, tôi giỏi bói toán hôn nhân, nhưng mà phương diện khác lại khá kém!”

Hạ mẫu nói: “Thế cũng rất lợi hại rồi, dù sao tôi cũng chưa từng gặp qua người nào lợi hại như Giang đại sư!”

Là sinh viên tài cao sinh ra và lớn lên trong khuôn khổ, Hạ Linh Linh vốn là một người theo chủ nghĩa vô thần nên cô thường không để tâm đến những chuyện thần thánh này.

Nhưng bây giờ, sau khi chứng kiến khả năng bói toán hôn nhân kỳ diệu của Giang Phong, cô không thể tin rằng trên thế giới này có thể thực sự tồn tại một sức mạnh thần bí mà khoa học không thể giải thích được.

Hơn nữa đầu óc Hạ Linh Linh vốn đã linh hoạt, sau khi tin tưởng Giang Phong có thần thông, cô lập tức nghĩ tới hôn sự của mình với Ngụy Tuyết Phong, không nhịn được mà hỏi: “Giang đại sư, lần này anh đến tận đây để làm mai cho Ngụy Tuyết Phong kia, có phải đã đoán trước hôn nhân của tôi với anh ta rồi không?”

Giang Phong gật gật đầu, cười nói: "Chị Linh, cô phản ứng rất nhanh, cô nói không sai chút nào, tôi đến làm mai cô cho anh Phong chủ yếu là bởi vì tôi đoán trước hôn nhân của cô với anh ta, phát hiện hai người thật sự rất xứng đôi.

Theo tính toán của tôi, chỉ cần cô kết hôn với anh Phong, chẳng những có quan hệ vợ chồng tốt mà còn có quan hệ tốt với bố mẹ chồng, không nói ngoa khi miêu tả hôn nhân của cô như trời định.

Chú Hạ, thím Hạ là người từng trải có lẽ hiểu rất rõ, con dâu có hòa thuận với bố mẹ chồng hay không sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào đến hôn nhân của hai người. Cũng giống như cặp vợ chồng mà thím Hạ nhờ tôi tính toán trước đó, cuộc hôn nhân của họ thường bị ảnh hưởng bởi việc mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận, khiến họ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, nên cuộc sống không mấy hạnh phúc.

Vì vậy, chị Linh, cô đừng không cam tâm vì anh Phong không đẹp trai, mà hãy tập trung phát hiện ra những ưu điểm của anh Phong. Nếu đã có duyên phận là vợ chồng này, thế thì đừng sợ mình sẽ chịu thiệt nếu cô cho đi sự chân thành của mình, như cái gọi là chân thành đáp lại chân thành, nếu cô đối xử chân thành với người khác, người khác sẽ tự nhiên đáp lại tấm chân tình của cô.”

Những lời này thực sự khiến Hạ Linh Linh động lòng.

Nếu trước đây Hạ Linh Linh đồng ý hẹn hò xem mắt vì bị hàng xóm ảnh hưởng, thì bây giờ cô ấy thực sự muốn gặp gỡ Ngụy Tuyết Phong ở mọi nơi!

Dù sao thì đại sư lợi hại như vậy cũng đã nói cô với anh ta có duyên phận vợ chồng với mình, sau khi kết hôn nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định là sẽ không sai.

Thấy Hạ Linh Linh thực sự bị tổ hợp chiêu của mình kích động, trong lòng Giang Phong rất là vui vẻ.

Tiếp đó, sau khi hỏi về thời gian rảnh rỗi của Hạ Linh Linh, chốt xong thời gian và địa điểm coi mắt, lại chụp cho cô một tấm ảnh xinh đẹp, rồi mới tạm biệt rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 115: Hối Hận Thì Đã Muộn



Huyện Bách Lương.

9 giờ sáng, Châu Lệ Mai và người chồng hiện tại của cô đến Cục Dân chính để làm thủ tục ly hôn.

Tuy nhiên, pháp luật hôn nhân hiện hành không phải muốn ly hôn là ly hôn ngay tại chỗ, vẫn còn thời gian tạm hoãn một tháng, phải mất một tháng để nộp đơn ly hôn trước khi thủ tục ly hôn thực sự có thể làm thủ tục ly hôn.

Sở dĩ trước kia Châu Lệ Mai và Chu Lượng có thể nói ly hôn là ly hôn ngay là vì cuộc hôn nhân của họ đã đi đến bờ vực hôn nhân, trước khi thực sự ly hôn, hai người đã đến Cục Dân chính ít nhất vài lần, chỉ sau khi nộp xong đơn, trôi qua một tháng tạm hoãn lại đồng ý không ly hôn.

Hết thời hạn 1 tháng tạm hoãn, nếu hai người không làm thủ tục ly hôn thì 1 tháng sau hôn nhân sẽ trở lại như cũ, lần sau nếu muốn ly hôn nữa thì phải nộp đơn ly hôn lại.

Lúc đầu, Châu Lệ Mai và Chu Lượng đã ba lần đệ đơn ly hôn, sau khoảng thời gian một tháng nguôi ngoai trong hai lần đầu tiên, họ không ly hôn vì nhiều lý do, nhưng bất quá tam, lần thứ ba hai người cuối cùng cũng ly hôn rồi!

Đây chính là lý do khiến cả hai nói ly hôn là ly hôn.

Sau khi nộp đơn ly hôn tại Cục Dân chính, Châu Lệ Mai đã ngồi xe khách đến nhà chồng cũ cùng với bộ quần áo cô mua cho con trai hôm qua.

Sau khi bị chồng hiện tại đánh đập vào đêm hôm kia, cuối cùng cô cũng hiểu ra chồng cũ tốt, lần này cô đến thứ nhất là để thăm con, thứ hai là để xem chồng cũ sống ra sao.

Nếu có thể, cô muốn quay trở lại mái ấm này một lần nữa, rồi thay đổi tính tình, sống tốt với chồng cũ và không suy nghĩ về những điều viển vông đó nữa.

Châu Lệ Mai, người đã trải qua cuộc hôn nhân thứ hai, đột nhiên nhận ra rằng cuộc sống bình thường trước đây thực sự rất tốt và không cần phải theo đuổi cuộc sống đầy màu sắc đó.

Huyện lỵ cách nhà chồng cũ của cô khoảng 40 km, vì xe buýt chạy trên đường phụ, mỗi lần đi qua thị trấn đều có người lên xuống xe nên Châu Lệ Mai mất hơn 40 phút mới đến đường Thanh Sơn.

Đường Thanh Sơn cách thôn Chu Gia, nơi chồng cũ của cô ở không xa, và chỉ mất vài phút để đến đó bằng taxi.

Khi Châu Lệ Mai trở lại căn nhà quen thuộc của chồng cũ, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với trở về ngôi nhà mới ở huyện lỵ, trả tiền xe xong, cô bước vào ngôi nhà quen thuộc mà mình đã từng ở mấy năm.

Sau khi bước vào cửa, Châu Lệ Mai thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi nhặt rau trong phòng khách, trong lòng bỗng chùng xuống.



Đinh Nhã Bình rất hài lòng đối với cuộc sống bây giờ.

Chồng cô, Chu Lượng, tuy không phải là một anh chàng đẹp trai hay một người đàn ông giàu có, nhưng anh ấy đã một lòng chăm sóc cô, anh ấy đã rất tốt với cô kể từ khi họ kết hôn được hơn một tháng đến nay.

Bây giờ vợ chồng một lòng một dạ, cuộc sống nho nhỏ sung túc, quả thực khiến người khác phải ghen tị.

Vì cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, Đinh Nhã Bình trông rạng rỡ và thần thái khác trước, có cảm giác cô trẻ ra vài tuổi.

Hôm nay, Đinh Nhã Bình đang nhặt rau chuẩn bị nấu bữa trưa.

Bình thường nhà bọn họ không nấu riêng cơm trưa, trên cơ bản buổi sáng đều ăn cháo với dưa muối, thỉnh thoảng ăn mì sợi gì đó, chỉ có bữa tối mới nấu món ngon.

Tuy nhiên, Đinh Nhã Bình biết rằng hôm nay chồng cô sẽ về ăn trưa nên cô đã làm hai món ăn đặc biệt để chồng ăn ngon miệng hơn.

Trong khi Đinh Nhã Bình đang ngồi trong phòng khách nhặt rau, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ lạ bước vào nhà của họ mà không chào hỏi, cô ấy cau mày và hỏi: "Cô đang tìm ai?"

“Tôi tới tìm Chu Lượng, cho hỏi cô là ai?"

Trong lúc nói, Châu Lệ Mai lén nhìn đối phương.

Phát hiện đối phương hình như trạc tuổi cô, ngoại hình hẳn là khác với cô, mặc dù không muốn thừa nhận dáng người của mình nhưng Châu Lệ Mai biết rõ đối phương mạnh hơn cô rất nhiều, ít nhất là n.g.ự.c của đối phương lớn hơn của cô ấy.

Lúc này, Đinh Nhã Bình trong lòng cũng lờ mờ đoán được thân phận của đối phương, vội vàng bỏ mớ rau trong tay vào rổ, đứng dậy nói: “Ồ, cô tới tìm chồng tôi, giờ anh ấy không có ở nhà, không biết cô tìm anh ấy có việc gì không? Nếu gấp thì tôi sẽ gọi anh ấy về!”

Châu Lệ Mai cảm thấy đau nhói trong tim khi nghe điều này.

Tuy rằng vừa vào cửa nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta đã mơ hồ đoán được thân phận của người đó, nhưng dù sao đó cũng là phỏng đoán, ai biết có phải là hiểu lầm hay không!

Cố Diệp Phi

Bây giờ cô ấy đã nghe đối phương đích thân thừa nhận điều đó, thì vấn đề này gần như không thể sai vào đâu được.

Không ngờ anh ấy cũng kết hôn sớm như vậy!

Giờ phút này, Châu Lệ Mai biết hy vọng được trở về ngôi nhà này của cô đã không còn!

Châu Lệ Mai cố gắng gượng cười nói: "Thì ra cô là vợ mới của anh ấy, còn tôi là vợ cũ của anh ấy, chắc cô cũng biết tôi chứ?"

Trong lòng Đinh Nhã Bình đã có suy đoán, nghe đến lời này cũng không có gì kinh ngạc, chỉ khách sáo nói: “"Ừm, tôi biết cô, cô đến để thăm Tiểu Hổ à? Hôm nay là Thanh Sơn Vu, bà nội đưa nó đi chợ rồi, chắc tầm trưa mới về nhà.”

Lúc này Châu Lệ Mai có chút ngượng ngùng, khi đến cô thật sự không ngờ Chu Lượng cũng cưới vợ khác sớm như vậy, dù sao thì ở nông thôn trong thời đại này, phụ nữ muốn lấy chồng rất dễ dàng, nhưng đàn ông cưới được vợ thì không dễ chút nào.

Huống chi, Chu Lượng còn là lần thứ hai kết hôn và đã có con, việc cưới vợ sẽ khó hơn cưới vợ trước gấp mười lần.

Đó là lý do tại sao cô ấy ngồi xe khách quay về mà không hỏi trước.

Nhưng mà điều cô không ngờ tới là, việc cưới vợ của Chu Lượng không hề khó khăn như cô tưởng tượng, mới ly hôn được hơn một tháng mà anh ta đã tìm được một người vợ nhìn không thua kém cô về mọi mặt.

Điều này làm cô ta có chút rơi vào tình huống khó xử!

Châu Lệ Mai chỉ có thể đặt chiếc túi đựng quần áo của con trai mình trên tay lên bàn, ngượng ngùng nói: “Đây là quần áo tôi mua cho Tiểu Hổ, nếu nó không có ở nhà, thế thì tôi ra ngoài tìm nó vậy!”

Đinh Nhã Bình nói: “Hiếm khi cô lại đây một lần, chi bằng ở lại ăn bữa cơm rồi đi!”

Châu Lệ Mai từ chối nói: “Thật ngại quá, tôi không cần ăn đâu, tôi ra ngoài tìm Tiểu Hổ rồi sẽ đi!”

Thấy vậy, Đinh Nhã Bình không cố gắng giữ cô ta lại nữa và nói: “Thế thì cô có số điện thoại của bà nội thằng nhỏ không?”

Châu Lệ Mai gật đầu nói: “Có, thế thì tôi đi trước đây, Tiểu Hổ phải nhờ cô chăm sóc rồi!”

Đinh Nhã Bình ậm ừ nói: “Cô cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Hổ như con ruột của mình!”

"Cảm ơn, vậy tôi đi đây, tạm biệt!"

“Đi cẩn thận, tạm biệt!”

Hai mươi phút sau, Châu Lệ Mai nhìn thấy con trai mình trong một cửa hàng đồ chơi trên đường Thanh Sơn.

Cuộc gặp gỡ với mẹ chồng cũ cũng có chút khó xử.

Dù sao thì Châu Lệ Mai cũng đã làm đủ mọi chuyện trước khi ly hôn với Chu Lượng, không ai ở trong nhà họ Chu có thể hòa thuận với cô, đây cũng là lý do tại sao khi Chu Lượng lựa chọn ly hôn với cô thì tất cả người thân của anh ta đều đồng ý.

Châu Lệ Mai chỉ dành mười mấy phút để trò chuyện với con trai rồi rời đi vì cô không thể chịu đựng được ánh mắt cứ như phòng trộm của mẹ chồng cũ.

Khi lên xe khách trở về huyện thành, trong lòng Châu Lệ Mai không khỏi buồn bã.

Cô hiểu rằng, cô sẽ mãi mãi không thể trở lại thôn Chu Gia - ngôi nhà mà cô từng vô cùng căm ghét nữa rồi!

Châu Lệ Mai sờ lên khuôn mặt còn đang đau đớn của mình, một giọt nước mắt vô tình rơi xuống…
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 116: Danh Bất Hư Truyền



Phan Châu.

Sơn trang Lệ Hồ.

Ba người nhà Ngụy Nguyên Châu đã mời Giang phong đến đây dùng bữa.

Sau ba hiệp rượu và năm món ăn, mấy người này mới bắt đầu chính thức nói chuyện.

Ngụy Nguyên Châu nâng cao cái bụng to, mặt tươi cười hỏi: “Giang đại sư, vừa rồi cậu gọi điện thoại nói đã tìm được đối tượng mai mối thích hợp cho Tuyết Phong nhà tôi, không biết gia cảnh đàng gái như thế nào?”

Ngụy Tuyết Phong và Ngụy mẫu nghe vậy cũng vểnh tai lên nghe và nhìn Giang Phong.

Giang Phong đặt đũa xuống và cười nói: “Cô gái này tên là Hạ Linh Linh, là người huyện Cao Lượng, Phan Châu các người, sinh ra ở một vùng nông thôn, năm nay 23 tuổi, cao 1m68, vẻ bề ngoài đảm bảo là rất xinh đẹp.”

Nói đến đây, Giang Phong trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mở ra bức ảnh anh chụp cho Hạ Linh Linh, đưa cho Ngụy Tuyết Phong, nói: “Đây là ảnh của cô ấy, anh Phong, anh xem thử xem có hài lòng không?”

Ngụy Tuyết Phong cầm lấy điện thoại, nhìn ảnh chụp trên màn hình, nhất thời ánh mắt sáng rỡ.

Điều đầu tiên khiến anh bị thu hút chắc chắn là đôi mắt to trong veo của cô gái, anh nghĩ rằng nếu cô gái trong bức ảnh đứng trước mặt anh và nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, tim anh nhất định sẽ đập rất nhanh.

Cô gái có khuôn mặt hình quả dưa, sống mũi cao, khuôn miệng không quá to cũng không quá nhỏ, hai bên tóc mái có một nắm tóc dài đến cằm, phần tóc còn lại là buộc ra sau đầu, nhìn chung thì trông cô ấy tươi tắn và xinh đẹp.

Trang phục tuy chỉ là áo thun ngắn tay và quần short đơn giản nhưng khi được cô gái trong ảnh khoác lên người cũng trở nên vô cùng quyến rũ.

Suy cho cùng, dáng người của cô gái này thực sự là đỉnh cao, n.g.ự.c to và đẹp, eo vừa phải và đôi chân thon siêu hút mắt, về tổng thể thì trong suy nghĩ của Ngụy Tuyết Phong, cô ấy thực sự xinh hơn những ngôi sao nữ ngoài kia.

Có lẽ là nhãn duyên thật sự quá tốt rồi, Ngụy Tuyết Phong trong chốc lát đã bị mê hoặc rồi!

Vốn dĩ xem ảnh hơn mười giây cũng đủ rồi, cho nên vợ chồng Ngụy Nguyên Châu cũng không vội đi qua xem, bọn họ muốn đợi con trai xem xong rồi sẽ xem sau.

Kết quả là họ không ngờ rằng con trai mình xem đến nỗi bị mê hoặc luôn rồi.

Thấy nửa phút đã trôi qua mà con trai mình vẫn chưa tỉnh lại, vợ chồng Ngụy Nguyên Châu vừa kinh ngạc vừa có chút xấu hổ, dù sao Giang đại sư vẫn đang ở đây, hành vi của con trai họ cứ như chưa từng thấy qua cô gái nào vậy đó, điều này hơi mất mặt.

Vì vậy, Ngụy Nguyên Châu không chịu được mà ho một tiếng.

Sau khi bị nhắc nhở, Ngụy Tuyết Phong định thần lại, sắc mặt có chút ngượng ngùng đưa điện thoại cho người mẹ bên cạnh, nói: “Hạ Linh Linh này thật sự cao ráo và xinh đẹp, đúng là mẫu người tôi thích, tầm nhìn của Giang đại sư quả nhiên rất lợi hại!”

Phía bên kia, Ngụy mẫu vừa xem hình vừa gật đầu: “Cô gái này trông có vẻ không tệ, cao ráo và xinh đẹp, hơn nữa từ đôi mắt trong veo và thuần khiết của cô ấy, có thể thấy cô ấy là kiểu con gái biết giữ mình trong sạch, Giang đại sư quả thật là danh bất hư truyền, mới có 2 ngày ngắn ngủi đã tìm được một cô gái tốt như thế.”

Ngụy Nguyên Châu nghe con trai và vợ mình khen không ngớt, nên cũng không khỏi tò mò, vội vàng đưa tay về phía vợ: “Đưa tôi xem thử!”

Ngụy mẫu đưa điện thoại cho ông ta, sau đó nhìn Giang Phong rồi nói: “Giang sư phụ, không biết gia cảnh của cô Hạ Linh Linh này thế nào?”

“Cô ấy sinh ra ở nông thôn, trong gia đình có bốn anh trai, cô ấy là con gái duy nhất trong gia đình, mặc dù gia cảnh không mấy khá giả nhưng cô ấy đã được bố mẹ và các anh cưng chiều từ nhỏ nên cô cũng không phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong giới thiệu tường tận thông tin của Hạ Linh Linh cho ba người nhà họ Ngụy: “Cô ấy là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp năm ngoái, được giáo dục rất tốt, từ nhỏ đến lớn cha mẹ cô ấy đã quản rất nghiêm khắc, trong thời gian đi học không được phép yêu đương.

Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm ngoái, cha mẹ sợ cô ở lại bên ngoài làm việc sẽ lấy chồng xa nên đã bảo cô về huyện tìm việc làm với mức lương bình thường.

Cô ấy là người tự cường, tự trọng, và không ham hư vinh, thành thật mà nói, nếu tôi không dùng đủ mọi cách để thuyết phục mà chỉ dựa vào gia cảnh của nhà các người thì rất khó để khiến cô ấy đồng ý kết hôn với anh Phong.”

Lúc này Ngụy Nguyên Châu đã xem rõ ràng ảnh chụp của Hạ Linh Linh, ông ta đem điện thoại trả lại cho Giang Phong, cười nói: "Giang sư phụ thật vất vả, cô gái này quả nhiên rất tốt, chúng tôi đều rất hài lòng!"

Câu nói khiến ông động lòng nhất chính là sự tự cường, tự trọng, và không ham hư vinh của cô gái.

Đối với người có tài sản bạc tỷ như Ngụy Nguyên Châu mà nói, bất kể con trai ông ta trông như thế nào, chỉ cần ông ta sẵn sàng chi nhiều tiền thì một người phụ nữ xinh đẹp sẽ sẵn sàng làm vợ của con trai ông ta.

Nhưng nhà họ Ngụy không thích một người phụ nữ như vậy.

Giang Phong húp một ngụm canh rồi nói: “Tôi đã tính toán thay cho anh Phong cũng như chú thím Ngụy rồi, nếu gả Hạ Linh Linh vào nhà các người, cô ấy không chỉ có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc cùng anh Phong, hơn nữa cũng có thể hòa hợp với chú thím Ngụy, một người vợ và con dâu như vậy rất khó tìm, vì vậy các người phải nắm bắt lấy và cố gắng tạo ấn tượng tốt với người ta khi đi ra mắt.”

Ngụy Tuyết Phong liên tục gật đầu, sau đó sốt ruột hỏi: "Giang đại sư, vậy khi nào chúng ta sắp xếp một buổi ra mắt đây?"

Giang Phong cười nói: “Mấy ngày nay con gái người ta đều phải đi làm, cho nên buổi ra mắt chỉ có thể sắp xếp vào thứ bảy, sẵn tiện tôi tận dụng những ngày này để cho anh nghĩ xem đến lúc đó nên nói gì với con gái người ta. Theo tôi được biết, Hạ Linh Linh thích đi du lịch và thư pháp, anh Phong có thể bắt đầu với hai khía cạnh này.”

Ngụy Nguyên Châu hỏi ý kiến: "Giang đại sư, không biết cha mẹ Hạ Linh Linh có sở thích gì?"

Giang Phong vừa bóc tôm vừa trả lời: “Chú Hạ mặc dù chỉ là một nông dân, nhưng chú ấy cũng chú ý đến quốc sự, tin tức phát sóng mỗi tối là chương trình không thể bỏ qua, chú Ngụy có thể bắt đầu từ khía cạnh này.

Còn thím Hạ lại thích chuyện nhà cửa, thím Ngụy có thể hành xử tùy theo hoàn cảnh.

Dù sao thì tôi cũng sẽ ở trong buổi ra mắt đó, nên tôi có thể giúp mọi người chọn chủ đề bất cứ lúc nào. "

Ngụy Nguyên Châu cười nói: "Có lời này của Giang đại sư, thế thì chúng tôi yên tâm rồi!”

Tiếp đó, ba người nhà họ Ngụy bàn bạc với ông mai Giang Phong này về những điều cần chú ý khi đi ra mắt, gia đình họ tuy kinh doanh rất phát đạt nhưng chỉ có chuyên môn về một mặt, trong lĩnh vực ra mắt này, bọn họ đều phải hỏi ý kiến một người chuyên nghiệp như Giang Phong.

Giang Phong đương nhiên là giải thích rõ ràng từng chút một, đợi đến khi bàn xong chuyện, cơm cũng ăn được kha khá rồi!

Trước khi rời đi, Giang Phong nhìn Ngụy Tuyết Phong và nói: “Anh Phong, trong mấy ngày này anh nên mời một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp thiết kế và trang điểm cho anh từ đầu đến chân, cố gắng loại bỏ những khuyết điểm, phát huy ưu điểm, dùng tinh thần và diện mạo tốt nhất để tham gia buổi ra mắt này.”

Ngụy Tuyết Phong hiện giờ cũng cực kỳ tin tưởng Giang Phong, nghe xong lời này lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được thôi Giang đại sư, sau khi về tôi sẽ làm ngay!”

Giang Phong lúc này mới hài lòng nở nụ cười: “Được rồi, hôm nay trước mắt tới đây thôi, chú thím Ngụy, anh Phong, tôi về trước đây, chúng ta hẹn gặp lại vào thứ bảy nhé!”

"Vâng, được thôi, Giang đại sư, anh đi cẩn thận, thứ bảy gặp lại!"

Sau khi Giang Phong rời đi, Ngụy Tuyết Phong lấy điện thoại di động ra và nói: “Cha mẹ, hai người về trước đi, con gọi điện thoại cho Uông thiếu gia để hỏi thử xem anh ấy có biết nhà tạo mẫu hàng đầu nào không."

Ngụy Nguyên Châu gật đầu nói: “Con cũng không còn trẻ nữa, nên hiểu rõ tầm quan trọng của các mối quan hệ cá nhân, phải thường xuyên giữ liên lạc với Uông thiếu gia và duy trì mối quan hệ tốt, đợi đến khi Uông thiếu gia thực sự tiếp quản sản nghiệp của gia đình họ thì con cũng sẽ hưởng lợi.”

Ngụy Tuyết Phong bất đắc dĩ cười cười: “Cha à, trong lòng con biết rõ rồi!”

Ngụy Nguyên Châu thấy vậy cũng không nhiều lời, lái xe cùng vợ trở về nhà.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 117: Đối Tượng Xem Mắt Này Của Cậu Có Đáng Tin Không?



Trong một chiếc BMW 7 Series, Ngụy Tuyết Phong rút điện thoại bấm số gọi cho cậu chủ Uông.

Cậu chủ Uông có tên gọi đầy đủ là Uông Văn Kiệt, là thái tử gia của tập đoàn Uông thị, cũng là bạn học thời đại học của Ngụy Tuyết Phong. Hai người học cùng trường bốn năm, cộng thêm Ngụy Tuyết Phong chủ động kết giao nên quan hệ này không quá tệ.

Điện thoại vừa được kết nối, tiếng cười của Uông Văn Kiệt đã vọng ra: "Tuyết Phong, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây, không ngờ cậu đã gọi điện thoại cho tôi trước!"

Ngụy Tuyết Phong mỉm cười nói: "Đúng là khéo vậy à? Chẳng lẽ chuyện họp lớp đã quyết định rồi?"

Uông Văn Kiệt nói: "Ừ, tôi liên lạc với mấy giáo viên, cơ bản đã quyết định thời gian họp lớp rồi. Buổi họp lớp kỷ niệm mười năm tốt nghiệp của chúng ta sẽ tổ chức vào hôm quốc khánh."

Ngụy Tuyết Phong nói: "Vậy thì tốt quá, sau khi tốt nghiệp, tôi và anh còn có thể thường xuyên gặp nhau, nhưng thật ra có vài bạn học từ sau khi tốt nghiệp đến giờ chưa từng gặp mặt. Buổi họp lớp năm trước cũng chỉ tổ chức trong phạm vi nhỏ, lần này cuối cùng có thể gặp được tất cả bạn học rồi!"

Uông Văn Kiệt mỉm cười nói: "Làm họp lớp thì dễ, nhưng muốn cả lớp đều đi không thiếu một ai thì thật sự hơi khó."

Ngụy Tuyết Phong nói: "Đương nhiên rồi, mọi người có nỗi khó xử của mình. Hơn nữa chúng ta tầm tuổi này rồi, không ít bạn học đã kết hôn. Sau khi có vợ có con vào, sẽ không được tự do thoải mái giống như thời còn độc thân!"

Uông Văn Kiệt nói: "Điều này cũng đúng. May mà mọi người vẫn tính là nể mặt tôi, sau khi tôi khuyên, cuối cùng tất cả đều nhận lời tới tham dự không thiếu một ai!"

Ngụy Tuyết Phong nói: "Lớp chúng ta cũng chỉ có mỗi cậu chủ Uông anh có khả năng kêu gọi như vậy thôi. Nếu đổi lại thành người khác tới làm chuyện này, tôi dám khẳng định sẽ có người vắng mặt."

Uông Văn Kiệt mỉm cười nói: "Cậu không cần giả vờ khiêm tốn nữa. Nếu đổi lại là cậu tới làm việc này, mọi người chắc hẳn cũng sẽ nể mặt thôi."

Ngụy Tuyết Phong cười ha ha nói: "Cậu chủ Uông anh không cần dát vàng lên mặt tôi đâu. Tôi làm gì có khả năng kêu gọi như anh chứ!"

Hai người tâng bốc nhau vài câu, Uông Văn Kiệt mới hỏi: "Đúng rồi, cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"

Ngụy Tuyết Phong nói: "Là thế này, tôi muốn hỏi cậu chủ Uông, anh có quen biết nhà tạo mẫu thời trang cao cấp nào không?"

Uông Văn Kiệt kinh ngạc nói: "Cậu tìm nhà tạo mẫu thời trang cao cấp làm gì?"

Ngụy Tuyết Phong cười hì hì nói: "Không nói dối gì anh, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi xem mắt. Anh cũng biết trông tôi không đẹp trai lắm, để tránh làm con gái nhà người ta sợ, tôi muốn mời một nhà tạo mẫu thời trang cao cấp tới cố vấn trang phục cho tôi từ trên xuống dưới, tranh thủ để lại chút ấn tượng tốt cho cô gái ấy."

Uông Văn Kiệt nghe vậy thì phì cười: "Mẹ nó, không phải Tuyết Phong cậu đang đùa tôi chứ? Dù gì cậu cũng là một con nhà giàu đàng hoàng, trong nhà có tài sản hàng trăm triệu, cậu muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, còn phải đi xem mắt à?"

Ngụy Tuyết Phong thở dài nói: "Tôi đâu có ngoại hình anh tuấn đẹp trai như cậu chủ Uông. Mà kiểu phụ nữ chỉ quan tâm tới tiền thì có xinh đẹp mấy đi nữa, tôi cũng chẳng có hứng thú, cho nên chỉ có thể đi xem mắt!"

Nghĩ đến ngoại hình có phần khó coi của bạn học cũ, Uông Văn Kiệt cũng phần nào hiểu được, nói: "Vậy cũng đúng. Loại phụ nữ chỉ quan tâm tới tiền có thể chơi đùa một chút còn được, chứ khẳng định không thể cưới về làm vợ. Chỉ là đối tượng xem mắt của cậu có đáng tin không?"

Cố Diệp Phi

Ngụy Tuyết Phong nghe vậy thì tinh thần phấn chấn, mỉm cười nói: "Đương nhiên là đáng tin rồi. Đây là người mai mối do một đối tác kinh doanh của ba tôi giới thiệu đấy. Người mai mối này rất tuyệt, chính là đại sư có bản lĩnh thật sự, đặc biệt là rất có thành tựu trên phương diện suy tính hôn nhân. Ngay cả ba tôi cũng chưa nghe qua có người nào lợi hại hơn đại sư này.

Sau khi mời đại sư này làm người mai mối, không đến hai ngày đã tìm đến đối tượng làm tôi vô cùng thỏa mãn. Nếu lần gặp mặt này thuận lợi, chắc không bao lâu nữa, anh sẽ phải tới uống rượu mừng của tôi đấy!"

Uông Văn Kiệt nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, mời đại sư về phương diện suy tính hôn nhân để làm người mai mối? Nếu không phải biết rõ tính cách của Ngụy Tuyết Phong, anh ta cũng tưởng đối phương đang nói đùa đấy.

Mẹ nó, chuyện này quá b**n th** rồi!

Nhưng chính vì b**n th** như vậy, ngược lại làm cho Uông Văn Kiệt thấy hứng thú.

Cho dù điều kiện gia đình người bạn học cũ này của anh ta kém xa nhà bọn họ, nhưng trong nhà tốt xấu gì cũng có tài sản hàng trăm triệu,

Nếu người ta lựa chọn tin tưởng vào đại sư về phương diện suy tính hôn nhân kia, vậy chứng minh đại sư này hoặc lừa đảo cực kỳ cao thâm, hoặc chính là người có bản lĩnh thật sự.

Mà trong hai điều này, Uông Văn Kiệt cảm thấy điều sau có khả năng lớn hơn.

Bởi vì ba người bạn học cũ này của anh ta chính là tỷ phú thật sự dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nhân vật như vậy, có người nào không khôn khéo hơn người, làm sao dễ bị lừa như vậy được.

Cho nên, Uông Văn Kiệt không nhịn được hỏi: "Tuyết Phong, tôi sẽ thay cậu giải quyết chuyện nhà tạo mẫu thời trang cao cấp. Chờ sau khi cậu đi xem mắt có kết quả, lại giới thiệu vị đại sư này cho tôi làm quen nhé!"

Ngụy Tuyết Phong cười ha ha nói: "Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề!"

Sau đó, hai người nói sang chuyện buổi họp lớp kỷ niệm mười năm tốt nghiệp, nói nửa giờ mới cúp máy.

...

Sau khi Giang Phong từ Phan Châu trở về, lại thay Trương Chấn Đông xem xét một đối tượng có điểm xứng đôi không tệ.

Hắn không khuyên em họ của mình nữa, chuyện này với chuyện hắn khuyên Hạ Linh Linh là hai chuyện khác nhau.

Bởi vì ở chỗ Hạ Linh Linh, hắn là một người mai mối chuyên nghiệp, chỉ cần không có ý định lừa dối, vậy không quan tâm hắn dùng cách gì để khuyên bảo, đều là làm hết trách nhiệm của người mai mối, bất kể cuối cùng người ta lựa chọn thế nào, đều không thể nào trách người mai mối là hắn.

Nhưng ở chỗ em họ, hắn lại không chỉ là người mai mối, còn là họ hàng, điều này đã quyết định có mấy lời hắn không thể nói, bằng không bất kể kết quả cuối cùng tốt hay xấu, hắn đều không được lợi.

Nếu bình thường khuyên em họ không nghe, vậy chờ lúc nào nàng đụng phải tường nam, đụng cho mình vỡ đầu chảy máu, lại thay nàng xem xét một đối tượng có điểm xứng đôi cao đi!

Đối tượng hắn xem xét thay Trương Chấn Đông tên là Bốc Tú Vân, là người ở huyện Lâm Xuyên bên cạnh, năm nay 24 tuổi, cao một mét sáu mươi tư, gia đình kinh doanh đồ nội thất, kinh tế không thể kém hơn nhà Trương Chấn Đông.

Xinh đẹp, dáng người đẹp, kinh tế tốt.

Không hề nghi ngờ, trên dưới nhà họ Trương đều vô cùng thỏa mãn về đối tượng này.

Đương nhiên, trên dưới nhà họ Bốc cũng rất hài lòng về Trương Chấn Đông.

Trương Chấn Đông ưa nhìn, còn cao tới một mét bảy mươi tám, điều kiện kinh tế gia đình vốn không cũng ngang với nhà họ Bốc, mà người chị gái duy nhất của anh ta còn cưới được một người tốt như vậy, điều này cũng có thể thêm điểm.

Lúc Giang Phong làm mai cho Trương Chấn Đông và Bốc Tú Vân, Ngụy Tuyết Phong đang được nhà tạo mẫu thời trang cao cấp nào đó "tạo hình" trở nên hoàn toàn khác với trước đây.

Đương nhiên, chỉ là trông ưa nhìn hơn trước nhiều, chứ không phải hình tượng thay đổi lớn, từ mập lùn xấu biến thành cao ráo, giàu có, đẹp trai, chuyện đó là không thể.

Nhìn người trong gương kia rõ ràng ưa nhìn hơn trước nhiều, Ngụy Tuyết Phong đột nhiên kích động muốn giảm béo.

Tục ngữ nói phụ nữ trang điểm vì người mình thích, bây giờ câu này áp dụng lên trên người Ngụy Tuyết Phong, cũng có thể đổi thành đàn ông trang điểm vì người mình thích.

Trước đây, sở dĩ Ngụy Tuyết Phong không có ý định giảm béo, chủ yếu là từ bỏ việc cứu chữa lại ngoại hình của mình, cảm thấy cho dù cực khổ giảm béo, ở trong mắt người khác cuối cùng vẫn là một chữ kia, xấu!

Bởi vậy, anh ta bắt đầu bỏ mặc, không có động lực để giảm béo nữa!

Nhưng hôm nay nhận được Giang Phong nhắc nhở, cộng thêm thật sự gặp được người khiến anh ta xiêu lòng, suy nghĩ của Ngụy Tuyết Phong cũng dần dần thay đổi, cảm thấy lùn xấu là chuyện trời sinh không có cách nào thay đổi, nhưng béo này cho dù là trời sinh, chắc hẳn có thể thông qua sự nỗ lực sau này để chậm rãi loại bỏ một thân thịt mỡ kia.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 118: Ngạc Nhiên



Thứ bảy, ngày 17 tháng 9 năm 2022.

Sáng sớm dậy, Hạ Linh Linh cũng cảm giác tâm thần không yên.

Hôm nay, cô sẽ phải đi xem mắt người ta. Cho dù cô đã chuẩn bị tư tưởng suốt mấy ngày qua, nhưng có thể chung sống với đối phương được hay không, còn phải gặp mặt mới biết được.

Thời gian xem mắt được hẹn vào mười một rưỡi trưa, địa điểm ở khách sạn Hưng Long trong thị trấn.

Lần này, chỉ có ba mẹ Hạ Linh Linh cùng tham dự buổi xem mắt mà thôi. Nhà cô không thông báo với bất kỳ người họ hàng nào, mà tính lặng lẽ tham dự buổi xem mắt, bất kể có thành công hay không đều sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

Lúc ba người nhà họ Hạ đến khách sạn Hưng Long, được ông mai Giang Phong dẫn vào một phòng Vip sang trọng nhất của nhà hàng.

Ở đây, Hạ Linh Linh cuối cùng gặp được nam chính sẽ xem mắt với cô.

Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông này còn dễ nhìn hơn trong ảnh rất nhiều.

Cho dù tổng thể trông vẫn còn hơi khó coi, nhưng khó coi cũng phân chia cấp bậc.

Nếu chia xấu thành mấy cấp bậc xấu bình thường, rất xấu, đặc biệt xấu, xấu đến mức tận cùng, vậy có thể hình dung người đàn ông trong tấm ảnh kia là rất xấu. Mà người đàn ông trước mắt này trông chỉ là xấu bình thường, giữa hai bên chênh lệch một cấp đấy.

Điều này làm cho Hạ Linh Linh đã chuẩn bị trước tâm lý có cảm giác vui mừng.

Cô đương nhiên không biết, thật ra đây là do ông mai Giang Phong đã sử dụng ám chỉ tâm lý với cô, ban đầu chọn một tấm ảnh xấu nhất của Ngụy Tuyết Phong, để kéo thấp giới hạn cuối cùng trong lòng cô, sau đó lại bảo Ngụy Tuyết Phong tìm nhà tạo mẫu thời trang "tạo hình" một lượt, dùng gương mặt với tinh thần tốt nhất tới xem mắt với cô.

Vì vậy, ảnh chụp và người thật xuất hiện sự chênh lệch không nhỏ, làm Hạ Linh Linh và Hạ phụ, Hạ mẫu nhìn thấy được người thật của Ngụy Tuyết Phong cũng có cảm giác vui mừng.

Giang Phong để ý tới vẻ mặt của ba người nhà họ Hạ, hiểu rõ ám chỉ tâm lý của hắn đã phát huy tác dụng, lại cười vui vẻ lần lượt giới thiệu hai bên với nhau.

Sau khi hai bên chào hỏi xong, Ngụy Nguyên Châu lại bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Mấy phút sau, hơn hai mươi món ăn lại lần lượt được đưa lên.

Người của hai tỉnh Việt, Quế ra ngoài ăn cơm, đều thích dùng nước trà nóng tráng qua bát. Ngụy Tuyết Phong cũng không phải kẻ ngu ngốc, tay chân nhanh nhẹn tráng bát cho Hạ Linh Linh trước.

Chờ sau khi Hạ Linh Linh khách sáo cảm ơn, anh ta mới mỉm cười, dẫn dắt đề tài: "Tôi nghe Giang đại sư nói cô thích đi du lịch?"

Cố Diệp Phi

Hạ Linh Linh khẽ gật đầu nói: "Vâng, tôi thích các phong cảnh tự nhiên khác nhau ở các nơi trên tổ quốc. Chỉ là tôi mới ra ngoài làm việc không lâu, còn chưa có điều kiện đi khắp nơi du lịch, chỉ có thể lướt xem các đoạn video du lịch trên mạng. Cho dù không thể bước vào trong đó, cũng có thể xem trước cho đã nghiền."

Ngụy Tuyết Phong vừa múc canh cho cô vừa nói: "Vậy cô có đặc biệt thích đi đâu không?"

Hạ Linh Linh liếc nhìn anh ta. Cô lại không phải là kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ anh ta hỏi nói vậy là có ý gì. Chẳng qua cô nghĩ ngợi rồi vẫn trả lời nói: "Tôi rất có hứng thú với Trường Thành và Tử Cấm Thành."

Ngụy Tuyết Phong đưa bát đã múc canh đến trước mặt cô, sau đó nói tiếp: "Tôi vẫn tương đối quen thuộc với hai nơi đó. Nếu cô không chê, tôi có thể làm tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch của cô!"

Hạ Linh Linh nhận lấy bát canh và nói cám ơn, sau đó lắc đầu nói: "Đợt tới tôi không có kỳ nghỉ, cho dù muốn đi cũng không có thời gian."

Ngụy Tuyết Phong rất muốn nói cô từ chức đi, tôi sẽ nuôi cô, cô còn đi làm làm gì. Chẳng qua anh ta chỉ có thể nghĩ chuyện này trong đầu, quan hệ giữa hai người còn chưa thân thiết đến mức đó.

"Vậy tới Quốc Khánh, chắc các người sẽ có bảy ngày nghỉ chứ?"

Hạ Linh Linh “Ừ” một tiếng nói: "Chắc sẽ có bảy ngày nghỉ. Chẳng qua một người bạn thời cấp ba của tôi sẽ cưới vào dịp Quốc Khánh, tôi chắc hẳn phải đi uống rượu mừng của cô ấy!"

Ngụy Tuyết Phong thấy thế cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, chờ sau này quan hệ giữa hai người thân thiết hơn, vậy công việc một tháng chỉ có hai ba nghìn kia không cần phải làm nữa, đến lúc đó còn sợ không có thời gian sao?

Sau khi Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh nói chuyện mở đầu, Ngụy phụ và Ngụy mẫu cùng Hạ phụ và Hạ mẫu cũng bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện. Bởi nhà họ Ngụy có ông mai Giang Phong trợ giúp tin tức,

Đều nói chuyện về đề tài người nhà họ Hạ cảm thấy hứng thú, bầu không khí xem mắt đương nhiên vô cùng hài hòa.

Giang Phong thấy thế lại yên lòng, bắt đầu tập trung ăn uống!

...

Thôn Long Sơn.

Nhà họ Giang.

Vi Thiên Đức vừa ra lệnh một tiếng, hai chiếc máy xúc cùng bắt đầu làm việc. Không bao lâu, nhà tổ và căn nhà đang ở chính của nhà họ Giang đã bị phá thành một đống đổ nát.

Tất cả đồ đạc trong nhà họ Giang tạm thời được sắp xếp ở trong căn phòng tôn được lợp tạm.

Thấy căn nhà mình ở mấy chục năm đổ xuống, trong lòng Giang phụ hơi xúc động, đồng thời cũng chờ mong căn biệt thự song lập sắp được xây của nhà mình.

Nhà bọn họ không nhỏ, ban đầu sửa thành biệt thự song lập, sửa lại tường bao, sau đó trồng cây xanh theo thiết kế, đến lúc đó chắc sẽ trông rất đẹp.

"Lão Vi, tiếp theo lại làm phiền các anh rồi!" Giang Vĩnh Lương vừa đưa điếu t.h.u.ố.c lá cho Vi Thiên Đức vừa nói.

Vi Thiên Đức nhận lấy điếu thuốc, mỉm cười nói: "Anh Giang không cần khách sáo. Tiểu Phong chính là ân nhân lớn của nhà chúng tôi. Tiếp theo, hai ba con chúng tôi sẽ mau chóng xây dựng căn nhà dưới điều kiện bảo đảm chất lượng!"

Giang Vĩnh Lương vừa giúp ông ta châm thuốc vừa nói: "Vậy thì chúng ta đừng nói mấy lời khách sáo nữa. Tôi nghe nói trước đó không lâu, anh mới mua nhà trên thị trấn cho A Kiệt nhà anh?"

Vi Thiên Đức hít một hơi thuốc, gật đầu nói: "Đây là do nhà gái người ta yêu cầu, đương nhiên là phải mua rồi. Cũng may, nhà trên thị trấn không quá đắt, tôi mua cho chúng nó một căn nhà hơn một trăm ba mươi mét vuông, thanh toán luôn một lượt. Chờ tới Quốc Khánh, bọn chúng làm đám cưới xong, tôi sẽ không cần phải lo lắng cho bọn chúng nữa!"

"Ông cũng xem như bớt một nỗi lo!"

"Chuyện này cũng may nhờ có Tiểu Phong nhà anh đấy!"

...

Trong nháy mắt, lễ Quốc Khánh đã đến!

Giang Phong có khoảng tám người khách lựa chọn tổ chức đám cưới vào ngày này.

Bởi vì nhận được quá nhiều thiệp mời, Giang Phong dứt khoát không đi tham dự nhà nào, bằng không đi nhà này mà không đi nhà kia thì không tốt lắm.

Mà ở tỉnh Việt, Ngụy Tuyết Phong đã tới tham dự buổi họp lớp kỷ niệm mười năm tốt nghiệp của mình.

Là người có điều kiện gia đình giàu có gần với cậu chủ Uông, cho dù Ngụy Tuyết Phong nhìn hơi khó coi, nhưng cũng được xem là nhân vật nổi tiếng trong lớp, ngay cả các bạn nữ trong lớp trước đây không thèm để mắt tới anh, sau khi trải qua khó khăn ngoài xã hội, cũng đã bắt đầu ngoài sáng trong tối nháy mắt đưa tình với anh.

Rõ ràng, tất cả đều có tâm tư muốn tán tỉnh anh ta.

Đáng tiếc, Ngụy Tuyết Phong đã có người trong lòng, bọn họ có nháy mắt đưa tình cũng chẳng có tác dụng gì.

Uông Văn Kiệt là vua kim cương lão Ngũ trong lớp, lại là người đề nghị tổ chức buổi họp lớp lần này, ngay từ bắt đầu anh ta đã là tiêu điểm chú ý của đám bạn học, luôn có bạn học vây quanh.

Cho đến hơn hai giờ sau, Uông Văn Kiệt mới có thời gian rảnh nói chuyện riêng với Ngụy Tuyết Phong.

"Tuyết Phong, cậu và đối tượng xem mắt kia gặp nhau thế nào?"

Ngụy Tuyết Phong nghe vậy cười hì hì nói: "Nói chuyện rất tốt. Cậu chủ Uông, lần này tôi cuối cùng đã tìm được tình yêu đích thực, nếu thuận lợi, đầu năm anh phải tới uống rượu mừng của tôi đấy!"

Uông Văn Kiệt kinh ngạc nói: "Tốc độ tiến triển nhanh như vậy? Có ảnh chụp của cô ấy không? Lấy ra cho tôi xem thử đi!"

Ngụy Tuyết Phong lập tức lấy điện thoại di động, tìm ra ảnh chụp chung của anh ta và Hạ Linh Linh, đưa cho Uông Văn Kiệt nói: "Chính là cô ấy đấy. Anh xem, có phải thật sự không tệ không?"

Uông Văn Kiệt cầm điện thoại qua xem, phát hiện người phụ nữ trong ảnh kia trông quả thật còn tạm được, chắc hẳn có thể lọt vào tốp hai mươi trong những người đẹp mà anh ta quen biết, thật sự thừa sức xứng đôi với người bạn học cũ của anh ta.

"Quả thật không tệ, xem ra duyên phận của cậu thật sự tới rồi!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 119: Thu Hoạch Lớn



Chủ nhật, ngày mùng 2 tháng 10 năm 2022.

Thành phố tỉnh Quế.

Hồ Văn Hoa lần lượt đặt túi quà tạ môi như thủ lợn, thịt mông, giò heo, rượu, thuốc lá, trà, bánh kẹo, bánh quy lên trên xe, sau đó nói với ba mẹ vợ của mình: "Ba, mẹ, ba mẹ còn muốn dặn dò gì nữa không?"

Ngô phụ nói: "Không có gì, lái xe phải chú ý an toàn!"

Ngô mẫu nhìn về phía con gái nói: "Tới nhà người khác phải chú ý lễ phép, thấy người thì phải chào hỏi, dù sao lễ nhiều người ta sẽ không trách!"

Ngô Vũ Đình bất đắc dĩ nói: "Con biết rồi mẹ, con gái mẹ vẫn hiểu lễ nghi cơ bản mà."

Ngô mẫu nói: "Được rồi, đường xá xa xôi, các con đi sớm về sớm nhé!"

"Vâng, ba mẹ, bọn con đi đây!" Hồ Văn Hoa đáp một tiếng, sau đó cùng vợ là Ngô Vũ Đình lên xe, mở ra định vị dẫn đường, chạy về phía thôn Long Sơn của trấn Thanh Hà.

Mà cách bọn họ không xa, một chiếc xe chở đầy quà tạ môi cũng chạy về hướng tương tự. Ngồi trên xe này không phải là ai khác, chính là hai vợ chồng Viên Nghị và Triệu Tĩnh.

...

Trấn Thanh Sơn.

Thôn Chu Gia.

Chu Thập Lục đem các loại quà tạ môi mang lên chiếc xe, sau đó cùng vợ cùng nhau lái xe đi tới trấn Thanh Hà thôn Long Sơn.

...

Trấn Đại Pha.

Vương Phong và vợ cùng lái xe chạy tới thôn Long Sơn của trấn Thanh Hà, trên xe cũng chứa đầy đủ các loại quà tạ môi.

...

Vợ chồng Hà Húc...

Vợ chồng Chu Hiểu Bôn...

Còn có vợ chồng Vi Minh Kiệt và một thành viên trên bảng độc thân ban đầu ở thôn Long Sơn.

...

Hôm qua có khoảng tám người khách tổ chức đám cưới, Giang Phong biết tám người khách này chắc chắn sẽ đến nhà tạ môi vào hôm nay, cho nên tối hôm qua đã bàn với ba mẹ sẽ nấu món gì chiêu đãi khách.

Bây giờ, nhà cũ của Giang Phong đã bị phá, căn nhà mới vừa làm nền xong, nhanh nhất cũng phải chờ cuối năm mới dọn vào ở trong biệt thự song lập được.

Cũng may, trước khi phá căn nhà, cha con Vi Thiên Đức đã sớm dựng giúp nhà tôn tạm thời và lò bếp.

Lúc này, Giang Phong và ba đang phụ mẹ chuẩn bị các món ăn đủ kiểu.

Cố Diệp Phi

Sau mười giờ sáng, đã bắt đầu lần lượt có khách đến nhà.

Người tới đầu tiên đương nhiên là vợ chồng Vi Minh Kiệt và vợ chồng nào đó của thành viên trên bảng độc thân trong thôn ban đầu. Sau đó là vợ chồng Chu Thập Lục, vợ chồng Chu Hiểu Bôn, vợ chồng Hà Húc, vợ chồng Vương Phong và khách ở thị trấn gần đây.

Đến cuối cùng chính là vợ chồng Hồ Văn Hoa và vợ chồng Viên Nghị ở tỉnh thành.

Ngoại trừ hai người khách trong thôn, sáu người khách khác đều lái xe tới, sáu chiếc xe xếp thành một hàng đỗ ở trước căn nhà tôn của nhà họ Giang, các loại quà tạ môi đắt tiền và phong bì dày được chuyển vào căn nhà tôn.

Hàng xóm trông thấy cảnh tượng như vậy đều không ngừng hâm mộ.

Buổi trưa, nhà Giang Phong bày hai bàn, chiêu đãi khách đến nhà tạ môi.

Bởi mấy người khách đều phải lái xe, mọi người không uống rượu nữa, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó lần lượt tạm biệt rời đi.

Trước khi đi, Giang Phong tặng mỗi cặp vợ chồng một câu chúc phúc, cũng kéo bọn họ vào nhóm WeChat duyên trời tác hợp, lại lần lượt đánh số cho bọn họ.

Đến lúc này, trong nhóm khách của hắn đã có mười lăm cặp vợ chồng.

Đồng thời, phạm vi tìm kiếm xứng đôi cũng mở rộng tới phạm vi kinh người là một trăm sáu mươi dặm. Phạm vi này xem như đã thật sự không nhỏ, xem như đã có thể bao phủ một phần ba huyện lớn như huyện Bách Lương.

Nếu đổi lại thành huyện Lâm Xuyên bên cạnh, vậy tìm kiếm phạm vi bao phủ cả huyện cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chờ sau khi các vị khách lần lượt rời đi, Giang mẫu lại lập tức đi vào căn nhà tôn chứa đầy quà tạ môi, bắt đầu khâu kiểm kê mà bà thích nhất.

Trong thời gian qua, Giang mẫu đã rút ra được kinh nghiệm nhận lễ, cho dù hôm nay có tám người khách cùng đến nhà tạ môi, lúc bà nhận quà cũng không hề luống cuống tay chân, mà phân chia tất cả quà tặng và phong bì ra, bảo đảm con trai Giang Phong có thể biết quà tặng và phong bì nào là của người khách nào tặng.

"Tiểu Phong, đống quà tặng và phong bì này là của vợ chồng A Đại (thành viên trên bảng độc thân kia) tặng. Đống bên cạnh này là của vợ chồng A Kiệt tặng. Đống này là của vợ chồng Viên Nghị trên tỉnh thành kia tặng. Còn đống là..." Giang mẫu lần lượt giới thiệu cho con trai.

Giang Phong nhìn lướt qua, trong lòng đại khái đã biết.

Sau đó, hắn và ba mẹ cùng mở phong bì tạ môi, bắt đầu đếm tiền.

Mười phút sau, Giang Phong tổng kết được lễ tạ môi của tám người khách.

Trong đó, cho nhiều nhất là vợ chồng Vi Minh Kiệt, tiền trong phong bì là 33800 + quà tặng khoảng sáu nghìn, tổng giá trị lên tới gần bốn chục nghìn, có thể nói là một khoản tiền lớn.

Thứ hai là vợ chồng Viên Nghị và Triệu Tĩnh, tiền mặt trong phong bì là 28800 + quà tặng khoảng tám nghìn, tổng giá trị là khoảng ba mươi sáu nghìn tám trăm, đây cũng là số tiền lớn.

Theo sát đó là vợ chồng Hồ Văn Hoa và Ngô Vũ Đình, tiền mặt của bọn họ cũng là 28800 + quà tặng khoảng sáu nghìn, tổng giá trị vào khoảng ba mươi bốn nghìn tám trăm. Đây cũng không phải là một con số nhỏ.

Sau đó, vợ chồng Vương Phong và vợ chồng Hà Húc, chắc hai nhà đã hẹn trước, tiền mặt trong phong bì đều là 26800 + quà tặng khoảng năm nghìn, tổng giá trị vào khoảng ba mươi mốt nghìn tám trăm, đều đứng thứ ba.

Tiền phong bì của vợ chồng Chu Hiểu Bôn và vợ chồng Chu Thập Lục đều là 22800 + quà tặng khoảng ba nghìn.

Hoàn cảnh gia đình A Đại là tệ nhất trong đó, nhưng cũng cho 13800 tiền mặt + khoảng hai nghìn quà tặng.

Một đợt này, Giang Phong tổng cộng nhận được 204400 tiền mặt, quà giá trị khoảng 38000, làm tim Giang phụ Giang mẫu đập thình thịch mãi.

Tốc độ kiếm tiền của con trai út thật sự quá đáng sợ!

Bọn họ đã tính qua, từ khi con trai nhỏ bắt đầu làm mai mối đến nay còn chưa tới ba tháng, nhưng tiền mặt trong phong bì và giá trị quà tặng lại nhận tới gần năm trăm nghìn, thu nhập một tháng cao tới khoảng một trăm bảy mươi nghìn, rõ ràng là không thể tin nổi.

Từ xưa đến nay, bọn họ chưa nghe nói làm mai mối lại có thể kiếm tiền như vậy.

Thím Lý ở thôn bên cạnh làm mai mối hai mươi ba mươi năm, cũng có danh tiếng trong mấy thôn gần đây, nhưng tết âm lịch thím ấy kiếm nhiều nhất cũng chỉ mấy chục nghìn, cho dù bình thường kiếm được không ít, nhưng bình quân cũng chỉ vài ba chục nghìn một tháng mà thôi.

Nhìn một xấp tiền một trăm dày cộp đặt ở trước mắt, ông Giang nói: "Tiểu Phong, bây giờ con càng làm càng lớn, đã bắt đầu có khách lớn ở tỉnh khác tới tìm con nhờ mai mối, sau này chắc hẳn con sẽ càng ngày càng bận.

Công việc của anh trai con vốn có vẻ rất tốt, làm việc ở nhà máy một tháng có thể cầm về năm sáu nghìn, nhưng bây giờ vừa so với việc làm mai mối của con thì vẫn kém xa.

Còn cả chị con nữa, ra ngoài làm việc một tháng, cũng chỉ được ba năm nghìn.

Với tình hình này, còn không bằng bảo bọn họ xin nghỉ về làm với con. Con dẫn dắt bọn họ, một tháng tùy tiện mai mối một đôi, cũng kiếm được số tiền còn hơn bọn họ làm.

Hơn nữa, so sánh đi làm công đúng giờ, làm mai mối thật sự vừa thoải mái lại tự do, con thấy thế nào?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Ba, ba và con đều nghĩ giống nhau rồi. Con cũng đang có ý này. Nếu không phải cân nhắc đến chuyện căn nhà chúng ta mới phá bỏ, ở căn nhà tôn này không thuận tiện lắm, con đã gọi điện thoại bảo chị xin nghỉ làm về đây rồi."

Ông Giang nói: "Con có ý này thì tốt rồi. Chị con cũng đâu phải tiểu thư đài các gì, ở nhà tôn có gì bất tiện chứ? Con cứ gọi điện thoại cho nó, bảo nó mau xin nghỉ về đi!"

Giang Phong gật đầu nói: "Vâng, vậy con gọi video cho chị ấy bây giờ đây!"
 
Back
Top Bottom