Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 90: Người Anh Em, Có Muốn Một Người Vợ Không?



Giữa trưa.

Quế tỉnh (Quảng Tây).

Sau khi Giang Phong đỗ xe xong, liền bắt đầu giúp vị khách Triệu Tĩnh tìm kiếm đối tượng xứng đôi.

Ngay lập tức, một làn sóng vô hình lấy hắn làm trung tâm tỏa ra bốn phía, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi bán kính 80 dặm xung quanh.

Sau đó, vô số ảnh chân dung lóe lên, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh.

【 Danh tính 】 : Yên Nghị

【 Tuổi tác 】 : 29 tuổi

【 Chiều cao 】 : 173cm

【 Cân nặng 】 : 58kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân 】 : 73/83

Cũng không biết là vì vận khí tốt, hay là vì bây giờ phạm vi tìm kiếm đã tăng lên tới 80 dặm mà ngay trong lần tìm kiếm đầu tiên, Giang Phong đã tìm được đối tượng thích hợp cho Triệu Tĩnh.

Trước tiên, Giang Phong xem qua tư liệu sơ lượt của Viên Nghị một lần, sau đó liền lái xe thẳng tới vị trí hiện tại của đối phương.

Nửa giờ sau, Giang Phong đi tới một cửa hàng món cay Tứ Xuyên.

Bây giờ chính là giờ cao điểm cơm trưa, quán món cay Tứ Xuyên vốn đã không lớn, lúc này chật ních khách, Giang Phong thật vất vả mới chiếm được một chỗ ngồi, sau đó gọi một món thịt rang ớt cùng với cà tím xào, xong lại bắt đầu đánh giá quán món cay Tứ Xuyên này.

Quán món cay Tứ Xuyên này cũng không lớn, nếu như không tính bếp sau thì đại khái chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông.

Nội thất trang trí đơn giản, giá đồ ăn cũng thuộc mức bình dân, chủ yếu là từ 28 đến 48 tệ một món.

Giang Phong sở dĩ đánh giá quán ăn này cẩn thận như vậy là vì nhà hàng món cay Tứ Xuyên này chính là do nhà Viên Nghị, đối tượng xứng đôi của Triệu Tĩnh mở, do chính Viên Nghị tự đứng bếp làm món ăn.

Rất nhanh sau đó, đồ ăn Giang Phong gọi đã được bưng lên.

Biết rõ đầu bếp Viên Nghị này hiện tại chắc chắn là bề bộn nhiều việc, Giang Phong liền có ý thức ăn cơm chậm lại, nếu không phải lát nữa còn phải lái xe, có lẽ hắn sẽ còn gọi thêm chai bia chậm rãi thưởng thức.

Bữa cơm này, Giang Phong ăn hết trọn vẹn hơn một giờ, ăn tới lúc khách trong quán ăn đã đi hết rồi, hắn mới quét mã tính tiền.

Tính tiền xong, Giang Phong cũng không hề rời đi, mà là đi tới trước mặt Viên Nghị vừa mới rảnh rỗi ngồi xuống nghỉ ngơi, cười híp mắt hỏi: “Người anh em, có muốn một cô vợ không? Nếu anh muốn, tôi sẽ lập tức mang tới cho anh một người!”

Viên Nghị đang cầm khăn lau mồ hôi trên mặt nghe được câu kịch kinh điển này, không khỏi cười ha ha một tiếng, thuận miệng đáp: “Vậy cậu đưa tới đây đi!”

Giang Phong nghiêm trang nói: “Được, vậy anh cứ ngồi xuống trước, để tôi nói cho anh biết thông tin của đối phương!”

Viên Nghị cười cười, nói: “Người anh em, đang làm trò đùa gì vậy?”

Giang Phong nghiêm túc đáp: “Đây không phải trò đùa gì cả, mà là tôi đang đàng hoàng giới thiệu đối tượng cho anh đấy!”

Nghe tới mấy chữ giới thiệu đối tượng này, Viên mẫu đang thu dọn bàn ăn ở bên cạnh không khỏi sáng mắt lên, nhìn về phía Giang Phong, hỏi: “Chàng trai trẻ, cháu nói thật chứ?”

Giang Phong gật đầu cười nói: “Cô, là tại cháu quên không tự giới thiệu, cháu tên là Giang Phong, làm nghề bà mối, nếu như mọi người không bận rộn gì, vậy ngồi đây nghe thông tin của cô gái kia một chút đi!”

Viên Nghị vừa nghe xong nghề nghiệp của đối phương là bà mối, bị dọa tới lắc đầu lia lịa, liên tục nói: “Người anh em, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ đang đùa tôi thôi, nếu như thật sự là giới thiệu đối tượng thì bỏ đi, tôi còn chưa muốn kết hôn sớm như thế đâu!”

Cố Diệp Phi

“Không được, con cũng không tự nhìn lại một chút xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi đi? Đã sắp ba mươi rồi! Cha con lúc ba mươi tuổi, con đã đi học rồi đấy!” Viên mẫu ném giẻ lau trong tay lên bàn, khiển trách con trai vài câu, sau đó mới đặt m.ô.n.g ngồi xuống chỗ đối diện với Giang Phong, thần sắc hưng phấn hỏi: “Chàng trai trẻ, không nghĩ tới cháu còn trẻ như vậy đã đi làm bà mối, đối tượng cháu muốn giới thiệu cho Tiểu Nghị nhà chúng ta là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?”

Giang Phong mỉm cười, giới thiệu: “Đối tượng cháu muốn giới thiệu cho anh Nghị tên là Triệu Tĩnh, là người thành phố Thương Ngô, ở Quế tỉnh (Quảng Tây) chúng ta, năm nay 27 tuổi, chiều cao 1m63, trước mắt đang làm việc ở công ty XX thành phố này, là một cô gái ôn nhu hiền lành, hơn nữa lớn lên cũng rất xinh đẹp, cực kỳ xứng đôi với anh Nghị đây.”

Viên mẫu càng nghe càng hài lòng, chờ Giang Phong nói xong, liền không kịp đợi truy vấn tiếp: “Chàng trai trẻ, cháu có ảnh chụp của cô gái tên Triệu Tĩnh này không?”

Giang Phong một bên mở điện thoại lên, một bên cười nói: “Đương nhiên là có, để cháu tìm cho cô xem một chút.”

Nói rồi liền thuần thục mở ảnh của Triệu Tĩnh ra, sau đó đưa cho Viên mẫu nhìn.

Viên mẫu đang định đưa tay nhận, lại thấy tay mình vừa lau bàn nên có chút bẩn, liền lấy mấy tờ giấy trên bàn lau qua một lần, sau đó lại dùng khăn giấy cầm lấy điện thoại của Giang Phong, nhìn ảnh chụp trên màn hình.

Lúc xem, Viên mẫu vẫn không quên nói với con trai: “Tiểu Nghị, con tới đây xem một chút!”

Viên Nghị nghe vậy không khỏi nở một nụ cười khổ, biết rõ nếu như từ chối, mẹ chắc chắn sẽ lại lải nhải cả nửa ngày, liền cố xê dịch bước chân, tiến tới bên cạnh mẹ mình, liếc nhìn màn hình điện thoại di động một cái.

Một cái nhìn thoáng qua này khiến trong lòng Viên Nghị không khỏi run lên.

Bởi vì, cô gái trong màn hình điện thoại di động kia, hắn vậy mà ngoài ý muốn cảm thấy thật đẹp mắt, còn tại sao lại cảm thấy đẹp mắt, hắn cũng không nói ra được nguyên nhân, nhưng chính là cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Mà Viên mẫu lúc này đã hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu, nói: “Không tệ, cô gái này quả thật lớn lên không tệ, hơn nữa còn có loại khí chất không nói rõ được, Tiểu Nghị, con cảm thấy thế nào?”

Viên Nghị thở dài, nói: “Người quả thật rất xinh đẹp, có điều bây giờ mẹ cũng không phải không rõ tình huống của con, nếu như con đứng trước mặt con gái nhà người ta, sợ rằng ngay cả nói chuyện cũng khó mà nói, con gái người ta ưu tú như vậy, đoán chừng cũng chướng mắt con.”

Nghe đến đó, Viên mẫu giống như bị dội một gáo nước lạnh, cũng không khỏi thở dài một hơi.

Đứa con trai này của bà khi còn bé nghịch ngợm gây sự, có một lần lúc chơi đùa tụt váy của con gái nhà người ta xuống, bị con bé nhà hàng xóm hung hãn dị thường đó đánh cho một trận, đánh ra bóng ma tâm lý luôn.

Từ đó về sau, đứa con trai này của bà liền sợ qua lại với con gái, mãi tới khi lớn lên cũng không thay đổi được, khiến bà và bạn già sầu đến bạc tóc cũng không biết làm sao.

Giang Phong đã xem tư liệu của Viên Nghị, tự nhiên biết rõ tình huống của hắn là như thế nào, thấy cả hai mẹ con đều thở dài, liền tỏ vẻ không rõ, hỏi: “Cô, anh Nghị, hai người đây là than thở gì vậy, ngay cả người còn chưa gặp bao giờ, sao biết sẽ chướng mắt anh Nghị được chứ?”

Viên mẫu nghe vậy lại thở một hơi thật dài, một bên trả lại di động cho Giang Phong, một bên giải thích: “Chàng trai trẻ, cháu là không biết thôi, Tiểu Nghị nhà ta vì lúc còn trẻ xảy ra một số chuyện, khiến cho nó có bóng ma tâm lý với nữ giới, sợ qua lại với con gái, chỉ cần có con gái đứng trước mắt là sẽ căng thẳng đến mức nói không nên lời...”

Giang Phong hỏi: “anh Nghị, anh như vậy có đi gặp bác sĩ tâm lý bao giờ chưa?”

Viên Nghị đáp: “Từng nghe tư vấn của bác sĩ tâm lý trên mạng, nhưng chưa gặp mặt trực tiếp bao giờ.”

Giang Phong trầm ngâm một lát, nói: “anh Nghị, em luôn tin tưởng sức mạnh của tình yêu là cực kỳ vĩ đại, nếu không hay là để em sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần, xem xem hai người rốt cuộc có duyên vợ chồng hay không?”

“Cái này...” Viên Nghị do dự!

Viên mẫu ở bên cạnh không nhịn được nói: “Tiểu Nghị, cô gái Triệu Tĩnh này thoạt nhìn thật sự không tệ, nếu như bỏ qua thì thật sự đáng tiếc, không cần biết kết quả cuối cùng như thế nào, hay là cứ đi gặp một chút đi, nhỡ đâu xuất hiện kỳ tích thì sao?”

Giờ phút này, trong đầu Viên Nghị bỗng lướt qua hình ảnh gương mặt Triệu Tĩnh trong tấm hình kia, cắn răng nói: “Vậy thì gặp một chút!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 91: Bạch Phú Mỹ Bên Trong Khác Loại



Lúc Giang Phong rời khỏi quán món cay Tứ Xuyên thì đã là ba giờ chiều rồi.

Lúc này tiểu tỷ tỷ Triệu Tĩnh hẳn là đang làm việc, cho nên Giang Phong không lập tức liên hệ với cô, mà gọi một cuộc điện thoại cho vị khách Hồ Văn Hoa.

Điện thoại kết nối, tiếng cười của Hồ Văn Hoa lập tức vang lên: “Giang đại bà mối, tôi đang định gọi cho cậu đây, không nghĩ tới cậu lại gọi tới trước rồi!”

Giang Phong trong lòng hơi động, cười nói: “Xem ra tôi phải chúc mừng anh một tiếng, có phải là đã định ngày kết hôn với chị Đình rồi không?”

Trong giọng nói Hồ Văn Hoa ngập tràn sự vui vẻ: “Một câu đã nói trúng, không hổ là bà mối, tôi và Vũ Đình quả thật đã định ngày kết hôn, mặc dù không muốn theo gió, nhưng chọn tới chọn lui vẫn cảm thấy ngày lễ quốc khánh là phù hợp nhất, cho nên đã quyết định bày rượu vào ngày lễ quốc khánh rồi!

Đương nhiên, rượu hôm quốc khánh này chủ yếu là để mời tiệc chiêu đãi bạn bè hai bên thôi, trước hôm đó tôi sẽ tổ chức hai buổi mời rượu họ hàng thân thích hai bên ở quê mình và quê Vũ Đình.

Tôi vừa định gọi điện thoại cho cậu chính là để mời bà mối cậu ngày quốc khánh tới chỗ chúng tôi uống rượu mừng.”

Giang Phong nghe vậy không khỏi cười khổ, nói: “Hoa Đại, không nói gạt anh, thiệp mời ngày quốc khánh tôi đã thu được mấy tấm rồi, tất cả đều là do khách của tôi gửi tới. Hôm quốc khánh đó kể cả tôi có thuật phân thân thì cũng không thể tham gia được nhiều tiệu rượu như vậy, cho nên tôi cũng chỉ có thể nói với anh lời xin lỗi mà thôi!”

Hồ Văn Hoa thở dài: “Ai, thật đúng là có chút tiếc nuối, trước đó lúc tôi với Vũ Đình thương lượng ngày kết hôn cũng đã đoán được bà mối cậu vào ngày lễ quốc khánh sẽ bề bộn nhiều việc, sợ rằng không bỏ được chút thời gian ra tới dự hôn lễ của chúng tôi, không nghĩ tới tôi lại thật sự đoán trúng rồi!”

Giang Phong cười cười, nói: “Như vậy đi, để đền bù tiếc nuối cho anh, đêm nay tôi mời hai vợ chồng anh tới ăn cơm, coi như tôi chúc sớm đại hỷ của hai người!”

Hồ Văn Hoa kinh hỉ nói: “Giang đại bà mối, cậu bây giờ đang ở tỉnh thành sao?”

Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Không sai, đoạn thời gian trước tôi nhận một vị khách ở tỉnh thành, chỉ là trước đó vẫn bận bịu ở quê một thời gian, tận tới hôm qua mới xử lý xong chuyện ở quê, cho nên hôm nay liền lên tỉnh thành.”

Cố Diệp Phi

Hồ Văn Hoa vui vẻ nói: “Vậy thì thật quá tốt rồi, có điều nào có đạo lý để bà mối mời khách ăn cơm, đêm nay nhất định phải để tôi và Vũ Đình làm chủ, tôi sẽ lập tức báo với Vũ Đình, cô ấy biết cậu đến chắc chắn sẽ vui vẻ, chờ tôi với cô ấy đặt xong chỗ thì sẽ gọi điện lại cho cậu.”

Giang Phong nghe vậy cũng không tranh với hắn chuyện mời khách, liền cười đáp ứng, hai người lại rảnh rỗi huyên thuyên vài câu, sau đó liền cúp điện thoại,

Thời gian cơm tối đã có lịch hẹn, vậy tiểu tỷ tỷ Triệu Tĩnh chỉ có thể hẹn vào buổi đêm mà thôi!

Giang Phong biết rõ lịch làm việc của đối phương, cũng không có gọi điện thoại, trực tiếp gửi cho Triệu Tĩnh một tin nhắn, nói cho Triệu Tĩnh biết hắn đã tới tỉnh thành, cũng đã giúp cô tìm xong đối tượng ra mắt, ban đêm hãy bớt chút thời gian tới gặp bàn chuyện.

Gửi tin nhắn xong, Giang Phong nhàn rỗi vô sự lại nhớ tới Hoàng Linh Vi.

Cô bé tiểu thư này trước khi vào học thường là như này:

Tám giờ sáng dậy, ăn sáng xong rồi đến trông cửa tiệm. 11: 30 trưa đóng cửa về ăn cơm, ngủ trưa thêm nửa giờ, sau đó lại đi trông tiệm, 5 rưỡi chiều đóng cửa về nhà ăn cơm, sau đó lại đến trông cửa hàng, mãi tới tận 9h tối mới đóng cửa về nhà.

Cuộc sống như vậy, so sánh cùng các bạch phú mỹ khác thì có thể nói là đơn điệu. Đương nhiên, trông tiệm này và trông tiệm kách cũng có khác nhau, ví dụ như những cửa hàng tiện lợi buôn bán tương đối tốt kia, khách hàng sẽ lục tục tới mua đồ, có lẽ là mua một chai nước, có lẽ là một túi hạt dưa gì đó, tóm lại người trông tiệm chắc chắn là không nhàn rỗi.

Tuy nhiên, tiệm trà, rượu, t.h.u.ố.c lá nhà Hoàng Linh Vi thì khác, cũng chỉ thấy người mua t.h.u.ố.c lá có lúc nhiều hơn một chút, mà mua rượu mua trà thì cả nửa ngày cũng không thấy một bóng người.

Bởi vậy, việc trông tiệm này của cô thật sự rất nhàn.

Nói là trông tiệm, thật ra chỉ là chuyển sang nơi khác chơi điện thoại mà thôi.

Vì thế, chỉ cần là trong thời gian trông tiệm, Giang Phong gửi tin bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ lập tức trả lời lại.

Giá trị xứng đôi tối đa của hai người cao tới 98 điểm, cho nên cả hai đều tán gẫu đến có chút nghiện, dù sao thì trên đời này cũng rất khó tìm được một người có nhiều tiếng nói chung, lại ăn ý với bản thân như thế.

Cho tới tận năm giờ chiều, hai người mới thỏa mãn dừng lại.

...

Sáu giờ tối.

Giang Phong gặp Hồ Văn Hoa và Ngô Vũ Đình tại một tiệm lẩu tương đối nổi danh.

Ngô Vũ Đình thì không cần nói, Giang Phong đã sớm gặp cô từ trước, còn với Hồ Văn Hoa thì là lần đầu tiên gặp mặt.

Hai người chào hỏi vài câu xong, Hồ Văn Hoa liền quanh co lòng vòng nói: “Giang đại bà mối, cậu lớn lên cũng thật quá đẹp trai rồi, người đẹp trai như vậy lại đi làm mai mối cho người ta, làm không tốt, nhà gái người ta không coi trọng đối tượng ra mắt, ngược lại lại coi trọng bà mối là cậu thì sao!”

Ngô Vũ Đình nghe vậy thì che miệng cười, nói: “Khoan hãy nói, lúc trước em ngồi ở quảng trường chỗ đó uống trà sữa, khi Giang đại bà mối tới bắt chuyện, em còn âm thầm vui vẻ trong lòng đấy, ai ngờ lúc mở miệng lại nói mình là bà mối, lúc đó tâm em cũng đau luôn...”

Giang Phong cười ha ha, nói: “Hoa Đại, chị Đình, mọi người đừng tâng bốc em lên như vậy! Giống như Hoa Đại, trong số hàng vạn tác giả, giá trị nhan sắc cũng đứng số một số hai. Mà chị Đình thì chính là nữ tác giả đảm đương việc xinh đẹp, hai người quả thật là tuyệt phối, không uổng công tôi giúp hai người đáp cầu dắt mối.”

Hai bên cứ khen nhau tới khen nhau lui như vậy, khen tới cả ba người đều cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì Hồ Văn Hoa và Ngô Vũ Đình đều là tác giả, mà Giang Phong lại là độc giả lâu năm chính cống, cho nên lướt qua chủ đề làm mai mối, gọi một nồi lẩu và đủ các loại đồ ăn xong, ba người liền tự nhiên chuyển sang nói tới tiểu thuyết.

“Hoa Đại, tôi thấy sách của anh đang dần đi tới đỉnh phong rồi, khoảng cách tới con số một vạn lượt đặt trước hẳn cũng không còn xa nữa đi?” Giang Phong hỏi.

Vừa nhắc tới cái này, Hồ Văn Hoa liền không nhịn được vui vẻ, cười nói: “Ừm, rất nhanh sẽ được, bây giờ lượt đặt trước đã vượt qua chín ngàn rồi, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng lên, kể cả không quảng bá, cuối tháng hẳn cũng có thể đạt được một vạn lượt đặt trước. Nếu như quảng bá tốt, vậy tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa!”

Giang Phong mỉm cười nói: “Xem ra Hoa Đại thật sự muốn song hỷ lâm môn rồi, viết ra một tác phẩm đạt một vạn lượt đặt trước cũng không dễ dàng đâu, đừng nhìn tác phẩm đạt một vạn lượt đặt trước giống như đâu đâu cũng có, nhưng thật sự đếm ra chắc cũng chỉ có mấy trăm quyển mà thôi. Có thể đạt được một vạn lượt đặt trước, vậy chứng minh Hoa Đại đã một chân bước vào ngưỡng cửa đại thần rồi, cố gắng nhiều năm của anh cuối cùng cũng đã có gặt hái rồi!”

Hồ Văn Hoa rất tán thành gật đầu, nói: “Đúng vậy, muốn viết ra một tác phẩm đạt một vạn lượt đặt trước quả thật không dễ dàng, tôi cũng có mấy quyền chất lượng làm cơ sở, cộng thêm lúc sáng tác quyển này linh cảm bộc phát, mới có thành tích như vậy.”

Nhắc tới thành tích về sách, Ngô Vũ Đình liền mặt mũi tràn đầy khổ sở, nói: “Nào chỉ là không dễ dàng, tôi viết hơn mười năm, ngay cả một tác phẩm chất lượng cũng không viết ra được, hiện thực đúng là đã vả mặt đến mức muốn hoài nghi nhân sinh rồi!”

Giang Phong nói: “Trên đời này rất nhiều ngành nghề muốn thành công thì phải tương đối có thiên phú, giới tiểu thuyết cũng là một trong số đó. Phần lớn người đọc còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, nhưng lại có một nhóm nhỏ tác giả được người ta đuổi theo cho ăn cơm, cái này thật sự là ao ước không tới.”

Ngô Vũ Đình tán đồng nói: “Này thật sự là không thể không thừa nhận!”

Sau đó, ba người vừa ăn lẩu mỹ vị, vừa trò chuyện về thị phi giới văn học mạng.

Tận tới khoảng tám giờ, ba người mới tan cuộc rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 92: Nhãn Duyên



Trên con đường ở một tiểu khu tại làng Tây.

Triệu Tĩnh ăn bữa tối xong liền về nhà gội đầu tắm rửa, sấy khô tóc xong lại dùng máy uốn tạo kiểu, sau đó trang điểm và phối đồ, quần áo, giày dép, túi xách, cuối cùng xịt một lớp nước hoa nhàn nhạt.

Thực hiện xong xuôi mọi việc thì đã hơn chín giờ tối!

Soi gương một chút, thấy người trong gương đã không còn vẻ chán chường mệt mỏi, tinh thần đã trở về trạng thái như trước, Triệu Tĩnh không khỏi hài lòng gật nhẹ đầu, không uổng công cô tiêu tốn hai ba tiếng để trang điểm ăn mặc.

Sau đó, Triệu Tĩnh mang theo tinh thần bừng bừng hứng khởi đi ra ngoài, tới quán đồ nướng quen thuộc của mình.

Nửa giờ sau.

Lúc này, khách trong quán đã khá đông, Triệu Tĩnh lại nhìn thấy bà mối trẻ đẹp Giang Phong.

“Giang đại bà mối, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Triệu Tĩnh mỉm cười chào hỏi.

“Đúng vậy, chị Tĩnh, lại gặp mặt rồi!”

Giang Phong một bên đánh giá cô, một bên khen ngợi: “So với lần trước gặp mặt thì như biến thành người khác rồi vậy, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần!”

Nụ cười trên mặt Triệu Tĩnh càng sâu hơn, nói: “Cậu thật không hổ là bà mối mà, nói chuyện êm tai như vậy!”

Giang Phong cười nói: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!”

Cố Diệp Phi

Triệu Tĩnh nghe thế càng thêm vui vẻ: “Đa tạ đã khích lệ, tiệm đồ nướng này ăn cũng không tệ lắm, cậu xem xem thích ăn cái gì?”

Giang Phong vội vàng khua tay, nói: “Đêm nay tôi cũng vừa được một vị khách khác mời ăn lẩu, ăn tới tận bảy tám giờ mới tan, bây giờ vẫn còn căng bụng đây, chị cứ chọn đồ đi, tôi ngồi nhâm nhi cùng một chút là được!”

“Xem ra Giang đại bà mối công việc cũng rất bận rộn nhỉ!” Triệu Tĩnh cảm khái một câu, tùy ý chọn vài món mình thích ăn bình thường, sau đó mới dẫn lời vào chủ đề chính tối nay, nói:

“Giang đại bà mối, trước cậu nói với tôi đã tìm được đối tượng thích hợp cho tôi, không biết đối tượng này tên là gì? Là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì?”

Giang Phong cũng không úp úp mở mở, trực tiếp nói: “Anh ấy tên là Viên Nghị, là người gốc ở đây, có điều nhà bọn họ khá xa đây, ở tận rìa phía tây bên kia, năm nay 29 tuổi, chiều cao 1m73, hiện tại đang làm đầu bếp trong quán món cay Tứ Xuyên nhà tự mở. Dáng dấp cũng không tệ lắm, gia cảnh cũng tốt, hơn nữa, cho tới giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, vẫn còn là một xử nam chính cống, có thể nói là một đối tượng chất lượng cực kỳ tốt!”

Triệu Tĩnh đoạn trước nghe còn gật đầu liên tục, đến lúc nghe tới câu cuối cùng thì không khỏi đỏ mặt, hỏi: “Thời đại này, đã 29 tuổi rồi mà chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ sao?”

Giang Phong nói: “Điểm này thì không thể không đề cập tới một khuyết điểm của anh ấy, bởi vì hồi còn bé bị một cô bé hung hãn nhà hàng xóm hành hung, đánh một trận, đánh ra bóng ma tâm lý luôn. Dẫn đến sau này anh ấy vẫn luôn sợ tiếp xúc với con gái, chỉ cần có con gái trước mặt sẽ bắt đầu sợ hãi lo lắng, đây chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao anh ấy nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng nói chuyện yêu đương.”

Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi lại: “Nói cách khác, hắn có bệnh tâm lý?”

Giang Phong gật đầu nói: “Không sai, có điều bệnh tâm lý này của anh ấy cũng không nghiêm trọng, chỉ là lúc tiếp xúc với phụ nữ xa lạ, anh ấy có thể sẽ lo lắng tới mức không nói ra lời.”

Triệu Tĩnh cau mày nói: “Giang đại bà mối, tình huống như hắn còn xem mắt với tôi thế nào được? Nếu như thấy tôi lại lo lắng tới mức không nói ra lời, vậy không phải sẽ khiến tất cả mọi người cùng xấu hổ hay sao?”

Giang Phong đáp: “Tình huống này tôi cũng đã cân nhắc qua rồi, trước để tôi cho chị xem ảnh chụp của anh ấy một chút đi, nếu như hai người có nhãn duyên, vậy một chút bệnh tâm lý kia cũng không khó khắc phục.”

Trong lúc nói chuyện, Giang Phong lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm ảnh của Viên Nghị, mở ra rồi đưa tới trước mặt Triệu Tĩnh.

Triệu Tĩnh nhận lấy điện thoại xem, bỗng có một loại cảm giác thân thiết vô hình tràn dưới đáy lòng, loại cảm giác này không tả rõ được, thật giống như cô đã từng quen biết người đàn ông trong ảnh này rồi vậy.

Giang Phong không cần nhìn vẻ mặt cũng biết Viên Nghị chắc chắn là phù hợp với thẩm mỹ quan của cô.

Dù sao thì giá trị xứng đôi tối đa của hai người cũng lên tới 83 điểm, mà ngay cả giá trị xứng đôi trước mắt cũng cao tới 73 điểm, nếu như thẩm mỹ quan không phù hợp thì giá trị xứng đôi chắc chắn không thể nào cao như vậy.

Triệu Tĩnh nhìn gần nửa phút, sau đó mới trả lại điện thoại cho Giang Phong, nói: “Giang đại bà mối, ánh mắt nhìn người của cậu thật đúng là cấp đại sư, tôi thừa nhận tôi có chút bị mê hoặc bởi tấm ảnh chụp này đấy!”

Giang Phong cười nói: “chị Tĩnh, tôi lúc giữa trưa cũng đã đưa hình của chị cho anh Nghị và mẹ anh ấy xem rồi, hai mẹ con bọn họ đều có ấn tượng cực kỳ tốt với chị. Bây giờ ấn tượng của chị Tĩnh với anh Nghị cũng không tệ, vậy chứng minh hai người đúng là có nhãn duyên, nếu không thì hai người cứ gặp mặt một lần, không sợ sau này sẽ tiếc nuối đấy!”

Triệu Tĩnh nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy Giang Phong nói rất có lý, liền gật đầu, nói: “Được thôi, vậy liền gặp mặt một lần!”

Giang Phong tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn tin rằng sức mạnh của tình yêu là vĩ đại, nếu như hai người thật sự có duyên phận trở thành vợ chồng, nói không chừng lúc gặp mặt, bệnh tâm lý kia của anh Nghị cũng không thuốc mà khỏi luôn!”

Triệu Tĩnh: “...”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 93: Nhãn Duyên (2)



Lúc này, đồ nướng Triệu Tĩnh gọi cũng lần lượt được đem lên, có thịt dê nướng, hotdog, cà, ớt, rau hẹ, nấm kim châm, đây đều là những món cô khá yêu thích.

Giang Phong mặc dù vẫn còn no bụng, nhưng vẫn cùng cô ăn một chút.

Hai người vừa ăn vừa thảo luận thời gian xem mắt, Giang Phong nói: “Thời gian rảnh rỗi buổi sáng của hai người cũng không nhiều, nếu như sắp xếp thời gian xem mắt vào ban ngày thì có vẻ hơi gấp, không bằng sắp xếp thời gian xem mắt vào buổi tối, chị Tĩnh, chị cảm thấy thế nào?”

Triệu Tĩnh chấm miếng thịt cho vào miệng, nuốt xong thức ăn mới lên tiếng: “Tôi thế nào cũng được, dù sao thì chỉ cần không phải giờ làm việc, còn lại lúc nào tôi cũng rảnh.”

“Được, vậy sau đó tôi sẽ thương lượng với anh Nghị thời gian và địa điểm xem mắt cụ thể, sau khi xác nhận xong sẽ báo lại cho chị.”

“Được, cậu cứ xem mà sắp xếp là được!”

...

Huyện Bách Lương.

Trấn Đàm Giang.

Trương Cẩm Tùng đang cùng con trai Trương Chấn Đông uống trà tán gẫu.

Từ sau khi con gái Trương Thu Lan xuất giá, Trương Cẩm Tùng liền chuyển ánh mắt lên người con trai Trương Chấn Đông, dù sao thì con gái cũng vừa mới gả đi không lâu, cho nên khoảng thời gian trước ông cũng không nhắc tới việc này với con trai.

Bây giờ cũng đã được một đoạn thời gian kể từ khi con gái xuất giá, Trương Cẩm Tùng tự nhiên có suy nghĩ đưa con trai đi xem mắt: “Chấn Đông, con cũng đã lớn rồi, bây giờ chị con đã xuất giá, cũng nên đến lượt con cưới vợ rồi!” Trương Cẩm Tùng nhấp một ngụm trà, nói.

Trương Chấn Đông kinh ngạc đáp: “Cha, chỗ chúng ta không phải có quy củ, anh chị em trong nhà kết hôn, những anh chị em còn lại phải đợi tới ba năm sau mới được kết hôn tiếp sao? Sao nhanh như vậy cha đã thúc con kết hôn rồi?”

Trương Cẩm Tùng nghe vậy suýt chút nữa phun hết trà ra ngoài, vẻ mặt không nói nên lời: “Con nghe ai nói cái quy củ này? Thật đúng là nói hươu nói vượn, quy củ đúng là con trai trong nhà sau khi kết hôn, thì con gái trong vòng ba năm không được gả ra ngoài. Nhưng nếu như là con gái xuất giá trước, vậy con trai cưới vợ lúc nào cũng không liên quan.

Đây là quy củ nhà chúng ta truyền lại đời đời kiếp kiếp rồi, có điều đến thế hệ chúng ta cũng không còn chú ý nhiều như vậy nữa, bây giờ thì lại càng không phải nói, gần như không ai đi tuân thủ loại quy củ này nữa cả!”

Cố Diệp Phi

Trương Chấn Đông nháy mắt mấy cái, hóa ra quy củ đúng là như vậy sao?

Trương Cẩm Tùng đưa tay gõ bàn mấy cái, nói: “Con cũng đừng có nói mấy lời viện cớ như này nữa, trước kia là vì không tìm được đối tượng thích hợp, cho nên chỉ có thể để mặc cho hai chị em các con trì hoãn một năm rồi lại một năm.

Bây giờ có bà mối Giang đại sư ở đó, người ta nhất định có thể tìm cho con được một đối tượng thích hợp, con không có cửa trì hoãn như trước nữa đâu.”

Trương Chấn Đông giãy giụa nói: “Cha, nhưng con mới 26 tuổi, còn trẻ như này, kết hôn sớm vậy làm gì?”

Trương Cẩm Tùng nói: “Độ tuổi này của con kết hôn là thích hợp nhất, thừa dịp điều kiện nhà ta hiện tại cũng không tệ lắm, con cũng đang còn trẻ, có thể tìm được đối tượng tốt hơn, chút đạo lý này con chẳng lẽ còn không hiểu sao?”

Trương Chấn Đông ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, liền gật đầu nói: “Được, vậy thì mời Giang đại sư đến tìm đối tượng giúp con đi!”

Ngày hôm sau.

Giang Phong ngủ một giấc đến trưa, sau đó rửa mặt trả phòng, lại tới quán ăn một bát mì.

Quán mì này có thể xem như một trong ba quán mì lớn nhất Quế tỉnh (Quảng Tây), cũng chỉ có thể ăn được ở tỉnh thành, đối với những người thành phố khác mà nói, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cho nên, mỗi lần Giang Phong đến tỉnh thành đều sẽ đi ăn một bữa ở đây.

Ăn xong một bát mì chua cay lớn, cả người Giang Phong từ trên xuống dưới cảm thấy dễ chịu không tả được.

Vừa đi ra khỏi tiệm mỳ, điện thoại di động của hắn lại vang lên.

Giang Phong lấy điện thoại di động ra, phát hiện là chú Trương ở trấn Đàm Giang gọi điện tới.

Nhấc máy, hai bên chào hỏi vài câu, sau đó Trương Cẩm Tùng cười nói: “Giang đại sư, bây giờ cậu có ở nhà không?”

“Không ở nhà đâu, bây giờ cháu đang ở tỉnh thành sắp xếp buổi xem mắt cho khách, đại khái phải hai ngày nữa mới trở về.”

“Ồ, là như vậy à, vậy khi nào Giang đại sư trở về, chú sẽ lại tới cửa thăm hỏi!”

“Được, vậy khi nào cháu trở về sẽ gọi điện thoại cho chú Trương sau!”

Tiếp đó, hai người tùy ý hàn huyên thêm vài câu, rồi cúp điện thoại.

Mặc dù Trương Cẩm Tùng không nói rõ chuyện gì qua điện thoại, có điều nếu đã nói muốn đến nhà bà mối là hắn để thăm hỏi, vậy mục đích tự nhiên không cần nói cũng biết, nhất định là tới vì tìm đối tượng cho con của mình, Trương Chấn Đông.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 94: Lừa Đảo Hôn Nhân



Thời gian xem mắt của Viên Nghị và Triệu Tĩnh là vào buổi tối, toàn bộ khoảng thời gian buổi chiều này, Giang Phong cũng lười đi đâu đó, liền trực tiếp trốn trong xe đọc tiểu thuyết g.i.ế.c thời gian.

Bởi vì ngày nào cũng đuổi chương, cho nên chương cập nhật của mười mấy quyển sách căn bản không đủ đọc, chỉ hơn nửa giờ, Giang Phong đã đem toàn bộ số chương này đọc hết sạch rồi.

Theo thông lệ để lại một tin giục chương cho tác giả, sau đó Giang Phong liền mở ra app video ngắn nào đó, lướt mấy tiểu tỷ tỷ chân dài.

Không thể không nói, đọc tiểu thuyết và lướt video ngắn quả thật rất thích hợp để g.i.ế.c thời gian, bất tri bất giác, cả buổi chiều đã trôi qua, chờ Giang Phong tỉnh hồn lại thì đã đến giờ ăn cơm tối rồi.

Thấy thế, Giang Phong liền cất điện thoại đi, lái xe thẳng đến quán món cay Tứ Xuyên nhà Viên Nghị.

...

Chín giờ mười lăm phút, một quán cà phê tình lữ nào đó, Giang Phong đang tiếp đón một nhà ba người Viên Nghị trong lúc chờ Triệu Tĩnh đến.

Buổi xem mắt hôm nay, Viên phụ Viên mẫu đều tương đối coi trọng, quán cơm của mình cũng đóng cửa sớm để có thời gian tắm rửa thay quần áo, cũng không thể để một thân mồ hôi bẩn đi ra mắt đối phương được.

Hai bên hẹn thời gian gặp mặt là chín rưỡi, mắt thấy thời gian gặp mặt đã càng ngày càng gần, tốc độ nhịp tim của Viên Nghị cũng càng ngàng càng nhanh, hơn nữa, dưới đáy lòng còn có một loại cảm xúc khủng hoảng tràn ra khắp nơi.

Giang Phong thấy thế không khỏi lên tiếng: “anh Nghị, không cần khẩn trương, tôi đã nói với anh rồi, chị Tĩnh có ấn tượng rất tốt với anh, anh chỉ cần giữ vững tinh thần, đừng có sụp đổ, sống qua ba phút ban đầu, vậy chắc chắn anh có thể vượt qua chướng ngại tâm lý này của mình!”

Viên mẫu cũng an ủi theo: “Đúng vậy đó, Tiểu Nghị, con phải dũng cảm lên một chút, nhất định phải cố gắng vượt qua nỗi khủng hoảng trong lòng này.

Viên phụ trầm giọng nói: “Nếu như con không muốn cả đời này độc thân, thì tốt nhất nên biểu hiện tốt một chút.”

Viên Nghị hít sâu không ngừng, cố gắng bình ổn lại nỗi khủng hoảng trong lòng, nói: “Con biết, con sẽ cố gắng hết sức!”

Nhưng đúng lúc này, ở ngay bàn bên cạnh có một đôi nam nữ đi tới, nam nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, mang theo một cặp kính cận, nhìn có vẻ nhã nhặn, trí thức.

Nữ nhìn chỉ khoảng hai bốn, hai lăm tuổi, vóc người đẹp, giá trị nhan sắc cao, chính là khi so sánh với Triệu Tĩnh thì cũng không kèm bao nhiêu, tóc là kiểu dài đen thẳng điển hình, cả người nhìn ôn lương hiền thục, thích hợp cưới về làm vợ.

Theo thói quen nghề nghiệp, Giang Phong không nhịn được mà kiểm tra điểm xứng đôi hôn nhân của cặp đôi này.

【 Danh tính 】 : u Phương Phương

【 Tuổi tác 】 : 25 tuổi

【 Chiều cao 】 : 162cm

【 Cân nặng 】 : 48kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 : Lần thứ nhất... Lần thứ hai... Lần thứ 36...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân 】 : 23/28

Nhìn thấy cặp đôi này có giá trị xứng đôi cực thấp, cộng với kinh nghiệm yêu đương phong phú kia của nhà gái, Giang Phong không khỏi giật nảy mình, sau khi xem qua về kinh nghiệm yêu đương của cô ta một chút, mới hiểu được hóa ra người phụ nữ này là một người chuyên đi lừa đảo hôn nhân.

Vừa đúng lúc này, nữ nhân vật chính buổi ra mắt ngày hôm nay, Triệu Tĩnh tới.

Giang Phong liền không rảnh đi chú ý tới đôi nam nữ kia nữa, trước tiên chăm sóc tốt cho khách của mình đã rồi hẵng nói.

“Chị Tĩnh, để tôi giới thiệu cho chị một chút, đây là chú Viên, đây là cô Viên, đây là anh Nghị!”

Khi vừa nhìn thấy Triệu Tĩnh, Giang Phong liền nở nụ cười giới thiệu hai bên với nhau, đồng thời chú ý tới tình huống của Viên Nghị, xem hắn có thể giữ tinh thần ổn định được hay không.

“Chú Viên cô Viên, chào mọi người!”

“Chào cháu, Triệu Tĩnh, mau ngồi đi!”

Triệu Tĩnh nói một tiếng cảm ơn, sau đó cười khanh khách nhìn về phía Viên Nghị, chờ hắn chủ động chào hỏi mình.

Giờ phút này, Giang Phong và Viên phụ Viên mẫu cũng đều tập trung ánh mắt lên người Viên Nghị.

Vốn khủng hoảng trong lòng Viên Nghị đã dâng lên tới cực hạn, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ được, có điều khi Triệu Tĩnh nở nụ cười nhìn hắn, trong lòng hắn bỗng sinh ra một cỗ sức mạnh thần kỳ, thu dọn sạch sẽ chỗ khủng hoảng trong lòng.

Loại cảm giác này giống như tuyết đọng được ánh nắng hòa tan, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.

“Triệu Tĩnh, chào em!” Viên Nghị nở một nụ cười nhạt, ngữ điệu chào hỏi bình tĩnh lạ thường.

Cố Diệp Phi

Cả bốn người còn lại đều thấy được biến hóa kinh người của Viên Nghị, biết rõ hắn cuối cùng cũng đã khắc phục được chướng ngại tâm lý, không khỏi mừng thay cho hắn, nhất là Viên phụ Viên mẫu, kích động đến đỏ cả mắt.

“Viên Nghị, chào anh!” Triệu Tĩnh cũng cười, đáp lại, có thể tận mắt nhìn thấy thay đổi của Viên Nghị, cô cũng rất vui vẻ.

“Anh Nghị, chúc mừng anh đã thuận lợi phá bỏ ma chướng trong lòng, xem ra hai người thật sự là có duyên phu thê, sợ rằng trên đời này cũng chỉ có chị Tĩnh mới có thể cho anh sức mạnh tinh thần lớn đến như vậy!” Giang Phong vui vẻ buông lời trêu đùa.

Lời này vừa nói ra, khiến cho Viên Nghị và Triệu Tĩnh đều có chút xấu hổ, có điều hai người cũng không có ý định phản bác lại!

Sau khi nhìn thấy ảnh chụp của nhau, bọn họ đã cảm thấy đối phương phù hợp với ánh mắt của mình.

Bây giờ gặp mặt, cảm giác thân thiết kia lại càng thêm mãnh liệt!

Sau đó, mấy người gọi vài ly cà phê và một vài món ngọt, dưới sự dẫn dắt của Giang Phong trò chuyện với nhau.

Tận đến lúc này, Giang Phong mới có thời gian rảnh rỗi để chú ý tới cặp đôi ngay bàn bên kia.

Vốn nghĩ rằng giá trị xứng đôi của cặp đôi này thấp như vậy, Giang Phong không có ý định nhúng tay nhúng chân vào chuyện tình cảm của người ta.

Lúc trước ở trên xe, hắn sở dĩ khuyên Chu Lượng ly hôn chủ yếu là vì trong phần lời bình hôn nhân của hắn ghi rằng chắc chắn sẽ ly hôn, cho nên làm sớm một chút so với muộn một chút thì sẽ tạo ra ít thương tổn hơn. Bởi vậy, Giang Phong mới thân thiết với người quen sơ, khuyên Chu Lượng sớm ly hôn, chứ không dùng lời ám chỉ để uyển chuyển nhắc nhở, như thế sẽ chỉ càng khiến Chu Lượng không hạ quyết tâm ly hôn được mà thôi.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì vợ Chu Lượng lúc đó không ở bên cạnh hắn, nếu như có ở đó, Giang Phong cũng không thể ở ngay trước mặt vợ chồng người ta khuyên ly hôn được.

Bây giờ, tình huống của cặp đôi này lại không giống, người phụ nữ kia chính là người lừa đảo hôn nhân, chuyên môn lấy danh nghĩa kết hôn để lừa gạt tiền lễ hỏi của người khác, cực kỳ thất đức.

Giang Phong vạch trần đối phương một chút áy náy cũng không có.

Bởi vậy, sau khi một nhà ba người Viên Nghị và Triệu Tĩnh trò chuyện xong, Giang Phong liền lên tiếng chào bọn họ, sau đó liền bưng cà phê đi thẳng tới chiếc bàn bên cạnh.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 95: Báo Cảnh Sát



Quán cà phê tình lữ nào đó.

Giang Phong bưng cà phê đi tới bàn bên cạnh, kéo ghế ngồi ngay trước mặt cặp đôi kia, mỉm cười nhìn về phía người đàn ông đeo kính, hỏi: “Người anh em, xin hỏi tôi có thể ngồi xuống cùng hai người nói chuyện vài câu được không?

Người đàn ông đeo kính nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Được thôi!”

Hắn mặc dù không quá thích nói chuyện với một người đàn ông xa lạ như vậy, nhất là lại đang trong lúc hẹn hò với bạn gái, nhưng người ta đã khách khí tới hỏi thăm, hắn cũng không nói ra được lời từ chối.

Ngược lại, vẻ mặt n Phương Phương tràn đầy cảnh giác, từ khi đi trên con đường lừa đảo này, lòng cảnh giác của cô ta đã trở nên mạnh ít nhất là mười lần so với phụ nữ bình thường, chỉ cần là nơi công cộng, cô sẽ phóng tầm mắt bốn phía, tai nghe tám hướng, phòng ngừa người đàn ông trước kia từng bị cô ta lừa gạt đột nhiên xuất hiện (đương nhiên, khả năng này rất thấp, bởi vì sau mỗi một lần lừa gạt thành công, cô ta đều sẽ chuyển sang một thành phố khác để tìm kiếm mục tiêu mới) trừng trị mình.

Chính vì lúc nào cũng duy trì sự cảnh giác như vậy, cho nên khi cô ta vừa đi vào quán cà phê, đã theo thói quen để ý tới những vị khách khác xung quanh, mà mấy người Giang Phong lại ngồi ngay bên cạnh bọn họ, đương nhiên cũng là một trong những mục tiêu mà cô ta chú ý tới.

Bởi vậy, cô ta đã biết rõ thân phận của Giang Phong, đó chính là một bà mối!

Trẻ đẹp như vậy lại là bà mối, nói thật, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy, có điều đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ở chỗ bà mối này đột nhiên chạy xuống đây nói chuyện với mấy người bọn họ làm gì?

Giang Phong ngồi xuống, giống như người quen chào hỏi: “Người anh em, vị mỹ nữ này là vợ anh, hay mới chỉ là bạn gái thôi?”

Người đàn ông đeo kính cố nén khó chịu trong lòng, đáp lại: “Cô ấy là bạn gái của tôi, người anh em, tôi đang hẹn hò với bạn gái đấy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!” Ngụ ý là không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn hẹn hò.

Giang Phong thở dài, nói: “Người anh em, lúc đầu tôi không muốn nói thẳng ra như vậy, nhưng nếu anh đã không có kiên nhẫn lắng nghe, vậy tôi đành nói thẳng cho anh vậy, giúp anh tỉnh táo ra một chút!”

Nói đến đây, Giang Phong nhìn sang u Phương Phương nét mặt đã thay đổi, thản nhiên nói: “Hà Tiểu Lệ, Hoàng Tiểu Mai, Chu Tiểu Phỉ, n Phương Phương, cô nói tôi nên gọi cô bằng cái tên nào thì tốt? Cô vẫn nên tự thẳng thắn với anh ấy đi thì hơn, hay là muốn để tôi nói ra những chuyện buồn nôn cô đã từng làm ra kia?”

n Phương Phương nghe vậy, sắc mặt đại biến, sau đó cả giận nói: “Anh rốt cuộc là ai, ở đây nói hươu nói vượn cái gì thế?” Tiếng nói của cô ta có chút lớn, dẫn tới số khách đông đảo trong quán cà phê không khỏi nhìn sang.

Mà mấy người Viên Nghị, Triệu Tĩnh thì lại càng không cần nói, trực tiếp đứng dậy đi tới.

Vừa rồi, lượng tin tức hàm ẩn trong lời nói của Giang Phong quá lớn, người đàn ông đeo kính còn chưa tiêu hóa kịp, bởi vậy cũng chỉ ngẩn người ra không nói lời nào.

Giang Phong cầm trên tay tách cà phê, đặt mạnh xuống bàn một cái, cười lạnh nói: “Tôi nói hươu nói vượn? n Phương Phương, vậy tôi hỏi cô còn nhớ rõ Lâm Quế Vinh Không? Còn nhớ rõ Trương Trạch không? Cả vị bị cô lừa đến táng gia bại sản kia, Tưởng Quang, cô còn nhớ rõ sao?”

Giang Phong căm thù loại phần tử lừa đảo hôn nhân như n Phương Phương này đến tận xương tủy.

Vốn đàn ông thời đại này muốn cưới vợ cũng không dễ dàng gì, rất nhiều đàn ông vì để cưới được vợ, cắn răng tiêu hết số tiền tích cóp của cha mẹ, thậm chí còn vì thế mà đeo trên lưng một đống nợ. Thật vất vả mới góp đủ cái gọi là “Tiền lễ hỏi”, tưởng là có thể cưới được vợ về nối dõi tông đường rồi.

Kết quả lại gặp phải loại lừa đảo như n Phương Phương, trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh, để cho người đàn ông khác thì sợ là khóc không ra nước mắt mất.

Nghĩ lại, vốn ban đầu cưới vợ đã khó khăn, lại cộng thêm một màn như này, chỉ sợ thật sự sẽ phải sống cả đời cô độc mất.

Giống như đối tượng lừa gạt của n Phương Phương trước đó, Tưởng Quang, cũng nằm trong tình huống này.

Lúc đó, Tưởng Quang vì để cưới được Chu Tiểu Phi (Tên giả của n Phương Phương), cô gái đã khiến hắn rung động không dứt, liền thật sự đập nồi bán sắt kiếm một lễ hỏi với muôn tím nghìn hồng một mảnh xanh.

Cái gọi là muôn tím nghìn hồng một mảnh xanh này chính là một vạn tờ tiền giấy năm đồng màu tím, một ngàn tờ tiền giấy một trăm đồng màu đỏ, và sáu trăm tờ tiền giấy 50 đồng màu xanh, tổng là mười tám vạn tệ.

Điều kiện gia đình của Tưởng Quang vốn bình thường, vì tích góp được lễ hỏi mười tám vạn này, cha mẹ hắn không chỉ móc sạch toàn bộ tiền tích cóp cả một đời ra, mà còn vay tiền bạn bè khắp nơi, mãi mới góp đủ khoản lễ hỏi này.

Kết quả, ha ha...

n Phương Phương nghe Giang Phong đề cập tới mấy cái tên này, trong mắt không khỏi lóe lên một tia kinh hoảng khi bị l*t tr*n, cố gắng trấn định, mắng: “Cậu có phải bị bệnh rồi không, tôi không biết cậu đang nói cái gì hết, cũng không biết những người cậu vừa nói kia, cậu mà còn hung hăng càn quấy làm hỏng thanh danh của tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Giang Phong trực tiếp lấy điện thoại di động ra, cười lạnh, nói: “Cô muốn báo cảnh sát đúng không? Được, vừa vặn tôi cũng muốn báo cảnh sát! Tôi lại muốn nhìn xem, hai ta hôm nay, người nào vào được mà không ra được khỏi cổng đồn công an!”

Lúc này, một nhà ba người Viên Nghị và Triệu Tĩnh đã đi tới bên cạnh Giang Phong.

Thích xem náo nhiệt là thiên tính quốc dân, những cặp đôi ngồi ở xung quanh cũng không nhịn được vây quanh đó.

Cố Diệp Phi
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 96: Báo Cảnh Sát



Phương Phương nói báo cảnh sát cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu muốn hù dọa đối phương một chút mà thôi, ở trong loại tình huống như cô ta này, tránh cảnh sát còn không kịp chứ ai dám tự đưa mình lên cửa chứ, đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao —— đúng là tìm c.h.ế.t mà!

Mắt thấy người vây lại xem càng ngày càng nhiều, mà thằng nhóc không biết từ đâu chui ra này lại thật sự bắt đầu mở điện thoại báo cảnh sát, n Phương Phương hoảng hốt bỗng thông suốt đứng dậy, trầm mặt nói: “Anh Lâm, chúng ta đi thôi, đầu óc người này không bình thường, chúng ta không cần phải chấp nhặt với hắn!”

Người đàn ông đeo kính chỉ là trung thực, chứ cũng không ngốc, qua lời nhắc nhở của Giang phong, cộng với việc liên quan đến lễ hỏi trong khoảng thời gian này, trong lòng cũng đã ẩn ẩn cảm thấy có chút không bình thường!

Nếu như bây giờ n Phương Phương quả quyết lựa chọn báo cảnh sát, vậy có lẽ còn có thể loại bỏ được hoài nghi trong lòng hắn, nhưng bây giờ người ta muốn báo cảnh sát, cô ta lại trốn tránh không dám, ngược lại muốn lôi kéo hắn rời đi, vậy lại đáng để chú ý rồi.

Bởi vậy, người đàn ông đeo kính hiếm khi từ chối cô ta, lần này lại nói: “Tiểu Lệ, chúng ta cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nếu em đã không phải người như hắn nói, vậy cứ báo cảnh sát để cảnh sát tới xử lý đi!”

n Phương Phương nghe vậy, sắc mặt âm trầm hỏi lại: “Lâm Chi Đống, anh cũng không tin tưởng em sao?”

Giang Phong thản nhiên nói: “Căn cứ theo quy định của điều 266 về 【 Tội lừa đảo 】 trong Luật Hình Sự nước ta, lừa gạt lượng tài sản công hoặc tư đặc biệt lớn hoặc có tình tiết đặc biệt nghiêm trọng khác, sẽ bị phạt án mười năm tù trở lên hoặc án chung thân, đồng thời phạt tiền hoặc tịch thu tài sản.

n Phương Phương, chuyện của cô tôi đã biết rất rõ ràng, thậm chí ngay cả thông tin liên lạc của những người cô đã từng lừa tiền kia tôi cũng có, tôi khuyên cô vẫn nên giải thích trung thực đi thì hơn, sau đó trả lại số tiền mà cô đã từng lừa được trước đây cho từng người một, nếu không đừng trách tôi không cho cô cơ hội hối lỗi sửa sai!”

Thật ra, theo suy nghĩ của Giang Phong, loại người giống như n Phương Phương này đương nhiên là nên giao nộp cho đồn cảnh sát, tống cô ta vào ngục giam, để cô ta nhận báo ứng vốn có.

Tuy nhiên, nhưng thông tin hắn biết về n Phương Phương ở chỗ này rất khó giải thích, bởi vậy mới quyết định cho cô ta một cơ hội hối lỗi sửa sai, còn có nắm bắt được hay không thì phải xem cô ta lựa chọn như thế nào.

Lúc này, người tới vây xem đều đã nghe rõ ràng mọi chuyện, cả đám bắt đầu xì xào bàn tán:

“Dáng dấp xinh đẹp như vậy, không nghĩ rằng thế mà lại là loại người này!”

“Thật không có tự trọng, thật đúng là uổng phí dáng người tướng mạo mà.”

“Đúng vậy đấy, lớn lên nhìn rất được, muốn gả vào nhà tốt cũng không khó, tại sao phải làm ra chuyện thất đức này chứ?”

“...”

Giữa tiếng bàn luận của mọi người, mặt n Phương Phương lúc trắng lúc xanh, trong lòng càng trở nên rối loạn hơn.

Cô ta rất muốn đánh c.h.ế.t cũng không thừa nhận, nhưng thằng nhóc không biết từ đâu xuất hiện này thật sự đáng sợ, chỉ nói ngắn ngủi vài câu đã để lộ ra một lượng lớn thông tin rồi, cô ta cũng không nghĩ ra hắn biết được những tin tức này ở đâu.

Nếu như thật sự đánh c.h.ế.t không nhận, vậy một khi đối phương báo cảnh sát, để cảnh sát tới tra, thì hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Cố Diệp Phi

Nhưng nếu như cứ như vậy thừa nhận, vậy thì chỗ tiền tài cô ta lừa gạt mấy năm nay đều phải trả lại toàn bộ, thế thì cô ta sẽ táng gia bại sản, một cọng lông cũng không còn!

10 giờ rưỡi tối.

Ở trong cái lán nào đó ở Hành Châu, tỉnh Hồ Nam.

Tưởng Quang mệt mỏi nằm trên giường sắt, hai mắt vô thần nhìn tường sắt, nhớ tới trải nghiệm của bản thân vào ba tháng trước, cho tới tận bây giờ, anh vẫn khó mà chấp nhận được việc đó.

Ba tháng trước, nhờ người khác giới thiệu mà anh quen biết được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp.

Với điều kiện của anh và gia đình anh, thì vốn dĩ không dám hy vọng xa vời về việc sẽ phát sinh ra chút gì đó với một mỹ nữ như thế. Nhưng mà, việc làm Tưởng Quang cảm thấy ngoài ý muốn chính là mỹ nữ trẻ tuổi ấy lại cho rằng anh là một người thành thật, đáng tin, là một người nam nhân xứng đáng để cho cô phó thác chung thân.

Thế là Tưởng Quang mơ mơ hồ hồ rơi vào bể tình mà người ta tỉ mỉ dệt ra!

Ở chung chưa tới nửa tháng, hai người đã phát triển tới mức bàn về chuyện cưới gả.

Kết quả, khi nói tới lễ hỏi, cha mẹ của đối phương mở miệng một cái liền yêu cầu phải có 180.000 tệ mới có thể lấy được con gái của bọn họ.

Mà số tiền này còn chưa bao gồm quà tam kim, tiền sính lễ khiến cho tâm của Tưởng Quang lạnh thấu!

Thủ đoạn của cô gái kia cũng rất lợi hại, vừa nhẹ nhàng tấn công, vừa đưa 30.000 tệ tiền riêng của mình cho Tưởng Quang, bảo anh dùng nó để mua quà tam kim.

Lúc đó, Tưởng Quang hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng đó, mặc dù biết rõ gia đình mình không thể nào có được số tiền sính lễ như vậy, nhưng mà anh vẫn cắn răng hỏi mượn cha mẹ và bạn bè, cuối cùng cũng gom góp đủ tiền sính lễ.

Thực ra, khi đó có không ít bạn bè khuyên Tưởng Quang, bảo anh lượng sức mà làm, nhưng khi đó trong đầu anh chỉ nghĩ tới việc ôm mỹ nhân về nhà, hoàn toàn không quan tâm tới lời khuyên nhủ của bạn bè.

Kết quả, sau khi anh vui mừng hớn hở đưa số tiền mà mình vất vả gom góp được cho cha mẹ nhà gái, thì cô gái luôn dịu dàng quan tâm anh kia đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung vô ảnh.

Ngay lúc đó, đầu óc của Tưởng Quang giống như bị tạt một gáo nước lạnh.

Anh biết mình bị lừa!

Tưởng Quang lập tức báo cảnh sát.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 97: Bắt Giữ Quy Án



Tiếc là đã hai tháng trôi qua rồi, nhưng đối phương vẫn bặt vô âm tính, thậm chí anh còn không biết được tên thật của đối phương là gì.

Hơn hai tháng này, trong lòng của Tưởng Quang vô cùng rối bời, một phần là do đau khổ khi bị mất tiền, phần khác là do phải tiếp nhận lời chế giễu từ người khác.

Điều quan trọng nhất chính là anh vẫn còn nợ hơn 40.000 tệ!

Tưởng Quang vừa nghĩ tới cảnh cha mẹ mình vẫn luôn than thở, lòng liền đau như cắt.

Nói thật, trong hai tháng này, Tưởng Quang đã từng nghĩ tới việc sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ kia.

Ngay lúc Tưởng Quang đang nhìn tường sắt, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Trong lòng anh lập tức cảm thấy lo sợ, anh sợ bạn bè mình lại gọi qua đòi nợ, nhưng khi cầm điện thoại lên, anh thấy trên màn hình hiện người gọi tới là đồn công an XX.

Tưởng Quang kinh ngạc, lập tức bắt máy, sau đó bên kia truyền tới một giọng nam, nói:

"Xin chào, tôi là người bên đồn công an XX tỉnh Quảng Tây, xin hỏi anh có phải là Tưởng Quang không?"

Tưởng Quang lót gối đầu, trả lời:

"Đúng rồi, xin hỏi có chuyện gì thế?"

"Xin hỏi anh có biết một người tên là Chu Tiểu Phỉ không?"

Tưởng Quang nghe thấy thế lập tức ngồi bật dậy, vô cùng kích động, nói:

"Biết, đương nhiên là biết rồi, cô ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra!"

...

Tỉnh Quảng Tây.

Hơn 11 giờ Giang Phong và Lâm Chi Đống mới đi ra khỏi đồn công an.

Trước đó, khi bọn họ muốn đi đến đồn công an, thì một nhà ba người Viên Nghị và Triệu Tĩnh cũng muốn đi theo, nhưng mà tất cả đều bị Giang Phong mỉm cười từ chối. Vì hắn 'xen vào việc của người khác', mà việc ra mắt lần này đã bị đảo tung lên, cho nên hắn có hơi xấu hổ, sao có thể để bọn họ lãng phí thời gian mà đi theo hắn tới đồn công an được chứ!

"Người anh em, hôm nay may mà tôi gặp được chú, nếu không thì tôi đã bị người phụ nữ kia lừa thảm rồi!"

Lâm Chi Đống nhớ tới kết cục của vị 'đồng đạo' tên Tưởng Quang kia, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Giang Phong khẽ cười, nói:

"Chuyện này cũng là vô tình, người làm bà mối như chúng tôi đều hay để ý tới chủ đề hôn nhân.

Vô tình trước đó tôi cũng tìm kiếm trên mạng mấy việc liên quan tới chuyện lừa cưới như này, trùng hợp thấy được bức hình mà vị Tưởng Quang kia đăng lên trên mạng, bởi vậy mới có thể nhận ra mấy người lừa cưới đó."

Lâm Chi Đống cảm thấy may mắn, nói:

"Mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải cảm ơn chú.

Đúng lúc hiện tại tôi cũng độc thân, hay là chúng ta đi tìm quán đồ nướng nào đó uống vài ly đi, sẵn tiện tâm sự về chuyện làm mai mối luôn?"

Giang Phong cười, nói:

"Được!"

...

Giữa trưa ngày hôm sau.

Giang Phong nhận được cuộc gọi từ Tưởng Quang.

Trong điện thoại, Tưởng Quang không ngừng bày tỏ lòng biết ơn đối với Giang Phong, nói thẳng nếu như không có Giang Phong vạch trần thân phận lừa cưới của n Phương Phương, thì số tiền sính lễ kia có lẽ suốt mấy năm, thậm chí là cả đời anh ta đều không thể nào tìm lại được!

Sau đó, anh ta lại tỏ vẻ mình muốn mời Giang Phong ăn một bữa cơm, cảm ơn trực tiếp.

Giang Phong thấy không từ chối được, cho nên cũng đồng ý.

Sau đó, nhờ Tưởng Quang mà hắn cũng biết được rằng, không chỉ có người lừa cưới n Phương Phương, mà toàn bộ nhóm người của cô, tất cả đều bị bắt về quy án, nghênh đón bọn họ chính là chế tài pháp luật.

...

Dưới sự tác hợp của Giang Phong, tình cảm của Viên Nghị và Triệu Tĩnh phát triển cực kỳ thuận lợi.

Giang Phong thấy trung thu sắp đến, hắn phải về nhà để đi thăm thân thích chung với mẹ, cho nên hắn không định ở lại tỉnh thành lâu, sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn liền lái xe về nhà.

Sau khi về nhà, Giang Phong lập tức gọi điện thoại cho Trương Cẩm Tùng, thông báo cho đối phương biết rằng mình đã trở về rồi!

Tiếp đó, hắn lại bàn về chuyện đi thăm người thân với mẹ.

Hắn chỉ mới đi thăm nhà bà ngoại lúc mua xe mà thôi, thân thích bên mẹ còn có nhà dì cả và dì út nữa.bởi vì khoảng thời gian này hắn quá bận với việc làm mai mối, cho nên vẫn chưa đi qua bên đó.

Bây giờ, còn vài ngày nữa là tới tết trung thu rồi, ở trong nhà hắn, bánh trung thu và các loại quà tặng khác đã chất thành một ngọn núi nhỏ luôn rồi, đặc biệt là mấy giỏ hoa quả có thời gian sử dụng ngắn hạn kia, một nhà bốn người bọn họ hoàn toàn không thể nào ăn được hết.

Bởi vậy, đây là lúc thích hợp để đi thăm thân thích!

"Mẹ, ngày mai chúng ta đi tới nhà dì cả hay là nhà dì út trước?"

Giang Phong hỏi.

Mẹ Giang trả lời:

"Đi qua nhà dì út của con trước.

Mấy ngày trước, mẹ có nói chuyện điện thoại với dì cả của con, dì ấy nói rằng trung thu này, anh họ của con sẽ dẫn bạn gái về, khi đó chúng ta hãy sang nhà dì cả."

Giang Phong gật đầu, nói:

"Được, vậy đi tới nhà dì út trước."

...

4 giờ chiều.

Trương Cẩm Tùng cầm theo số quà tặng có giá trị không nhỏ và bao lì xì tới nhà bọn họ để chào hỏi.

Sau khi đưa bao lì xì cho Giang Phong, Trương Cẩm Tùng lập tức cười ha ha, nói:

"Giang đại sư, chuyện nhà chú thì cháu rõ rồi, cũng gặp Chấn Đông nhiều lần rồi, có lẽ không cần chú phải giới thiệu nữa đâu ha?"

Giang Phong cười, nói:

"Đúng là chú Trương không cần phải giới thiệu nữa, sau khi cháu tìm ra được người phù hợp, cháu sẽ thông báo cho chú!"

Trương Cẩm Tùng gật đầu nói:

"Được, chú tin tưởng trăm phần trăm vào ánh mắt của Giang đại sư, vậy chú sẽ về chờ hồi âm!"

Giang mẫu thấy Trương Cẩm Tùng rời đi liền phấn khích đi tới kiểm kê quà tặng và bao lì xì.

Trong đó, số tiền trong bao lì xì là 1.000 tệ, quà tặng thì có giá trị khoảng 800 tệ.

Mặc dù mẹ Giang đã giúp con trai út của mình kiểm kê tiền dẫn mối rất nhiều lần rồi, nhưng mà bà vẫn không khỏi có chút ngạc nhiên, cảm thán:

Cố Diệp Phi

"Phần tiền dẫn mối này lại sáng lập ra một kỷ lục mới, xem ra danh tiếng của bà mối Tiểu Phong càng ngày càng tốt, lòng tin của người tới mời làm mai mối cũng càng ngày càng cao, ra tay cũng cũng càng ngày càng hào phóng!"

Giang Phong nghe thấy thế liền cười, nói:

"Mẹ, chú Trương là khách hàng cũ, với lại nhà chú ấy cũng có điều kiện, còn có hạnh phúc của chị Lan làm minh chứng, cho nên chú ấy ra tay hào phóng một chút cũng là chuyện bình thường."

Mẹ Giang cười, gật đầu, nói:

"Cũng đúng!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 98: Duyên Phận Thật Sự Chỉ Có Thể Ngộ, Không Thể Cầu



Nhân khẩu ở huyện Bách Lương nằm trong top 3 cả nước, có tổng cộng 28 trấn thuộc quyền quản lý của nơi này, trấn Phượng Dương nơi mà dì út của Giang Phong ở cũng nằm trong những trấn đó.

Mặc dù trấn Thanh Hà và trấn Phượng Dương đều nằm dưới sự quản lý của huyện Bách Lương, nhưng bởi vì hai trấn này một cái nằm ở hướng nam, một cái nằm ở hướng bắc, cho nên khoảng cách giữa hai nơi gần cả trăm cây số, còn xa hơn khoảng cách từ trấn Thanh Hà tới huyện thành.

Sau khi ăn cơm xong, một nhà bốn người Giang Phong liền lái xe đi tới nhà dì út, bọn họ đi một tiếng rưỡi mới tới được nhà dì út ở trấn Phượng Dương.

Không đề cập tới việc hai nhà chào hỏi nhau.

Trương Trân thấy chị hai, anh rể và hai đứa cháu trai của mình cằm túi lớn, túi nhỏ tặng thì không khỏi giật mình, hỏi:

"Chị hai, sao chị mua nhiều quà quá vậy? Nhà tụi em làm buôn bán, món gì mà không có, chị làm như này chẳng phải là đang lãng phí tiền hay sao!"

Trương Mai cất kỹ những món quà có giá trị không nhỏ kia đi, sau đó nói:

"Lãng phí cái gì chứ, mấy thứ này đều là quà mai mối và quà cảm ơn mà Tiểu Phong nhận được trong khoảng thời gian làm mai mối cho người ta dạo gần đây, mấy thứ này sắp chất chồng thành một ngọn núi nhỏ ở trong nhà luôn rồi, chị chỉ lấy ra vài món để cho em mà thôi!"

Trương Trân đương nhiên là đã nghe qua sự tích làm mai mối của Giang Phong, bà nghe thấy thế liền vội vàng khen:

"Tiểu Phong lợi hại thật đó, không hổ là sinh viên của trường đại học danh tiếng, ngay cả việc làm mai mối cũng giỏi hơn người khác."

Trương Mai cười tủm tỉm, nói:

"Đứa nhỏ này đúng thật là rất có thiên phú trong việc làm mai mối, mới tốt nghiệp trở về không bao lâu mà đã tác hợp cho khoảng 10 cặp vợ chồng rồi."

Em họ Phùng Thiến vốn đã rất hứng thú với sự tích làm mai mối của người anh họ này, cô lập tức hỏi:

"Anh họ, tại sao anh lại nghĩ rằng mình sẽ về quê làm mai mối vậy? Hơn nữa còn rất thành công, em cực kỳ khâm phục anh!"

"Nhờ một lần tình cờ, anh vô tình phát hiện ra rằng mình có thiên phú trong việc làm mai mối, cho nên mới quay về đây thử một chút!"

Giang Phong nói tới đây liền đổi chủ đề:

"Em họ, dượng út đang trông cửa hàng à?"

"Đúng vậy, ban ngày phải trông cửa hàng, hầu như đều tới tận bảy giờ tối mới có thể đóng cửa."

Phùng Thiến nói xong lại kéo lại chủ đề cũ, tò mò hỏi:

"Anh họ, cảm giác đáp cầu dắt mối cho người ta có phải rất thú vị hay không? Nghĩ tới việc hai người hoàn toàn không quen biết nhau, sau khi được mình tác hợp, lại kết thành vợ chồng, cảm giác chắc chắn là rất tuyệt vời!"

"Đúng là rất tuyệt vời!"

Giang Phong gật gật đầu, sau đó trêu ghẹo:

"Em họ, hiện tại em có đối tượng chưa? Có muốn anh họ của em giới thiệu cho em một người không?"

Lời này cũng chỉ là nói đùa mà thôi, dù sao thì năm nay em họ của hắn cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi, thật sự chưa cần vội vàng tính tới việc ra mắt. Nhưng mà, sau khi nói xong, trong lòng hắn lại đột nhiên cảm thấy em họ mình và Trương Chấn Đông hình như rất xứng đôi.

Không chỉ về tướng mạo, mà bối cảnh gia đình cũng rất xứng đôi.

Tài sản nhà Trương Chấn Đông có hơn mấy tỷ, mà nhà em họ hắn cũng mở cửa hàng buôn bán sỉ ước chừng 20 năm, đương nhiên là không hề kém.

Giang Phong nghĩ tới đây liền không nhịn được mà đưa tên của hai người vào xem thử độ xứng đôi.

Kết quả, con số xuất hiện khiến cho Giang Phong cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, hiện tại điểm xứng đôi hôn nhân cao tới 78 điểm, mà điểm xứng đôi cao nhất là tới tận 89 điểm.

Giang Phong vừa nhìn xong kết quả liền trở nên nghiêm túc!

Phùng Thiến đỏ mặt, cười nói:

"Em vẫn còn trẻ, chưa muốn kết hôn sớm tới như thế."

Nếu là trước đó, Giang Phong sẽ chỉ cười trừ, không nhắc tới chủ đề này nữa.

Nhưng mà, bây giờ Giang Phong lại khuyên nhủ:

"Em họ, không thể nói như thế được, mặc dù độ tuổi kết hôn của nam nữ bây giờ càng ngày càng cao, nhưng thật ra có rất nhiều người trong số họ là do lúc còn trẻ quá kén cá chọn canh, kết quả bất tri bất giác khiến cho bản thân bị thừa ra!

Nếu như có đối tượng phù hợp với bản thân mình, thì vẫn nên kết hôn sớm một chút mới tốt."

Trương Trân nghe thấy vậy liền cười, hỏi:

"Tiểu Phong, chẳng lẽ cháu có đối tượng nào phù hợp với em họ cháu rồi à?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đúng vậy, cháu có quen một người, cảm thấy người đó rất xứng đôi với em họ, nếu như em họ nguyện ý, thì cháu sẽ giới thiệu người đó cho em ấy, điều kiện của anh ta rất tốt."

Cố Diệp Phi

Phùng Thiến:

"..."

Trương Trân vội vàng hỏi:

"Tiểu Phong, cháu nói cho dì nghe một chút về tình hình của đối phương đi!"

Lúc này, Giang phụ, Giang mẫu và Giang Phi đều ngồi vây lại.

Giang Phong nói:

"Mẹ, hôm qua chú Trương có tới mời con làm mai mối, mẹ không cảm thấy con của chú ấy rất xứng đôi với em họ hay sao?"

Trương Mai nghe con trai của mình nhắc như thế liền nhớ ra, liên tục gật đầu, nói:

"Nếu như là nhà bọn họ, thì quả thực là rất xứng đôi."

Mắt Trương Trân sáng lên, hỏi:

"Chị hai, chị mau nói cho em nghe đi."

Trương Mai ừ một tiếng rồi nói:

"Người mà Tiểu Phong vừa nói là nhà họ Trương ở trấn Đàm Giang, nhà bọn họ mở một tiệm bán thức ăn cho gia súc ở đường Đàm Giang, tiệm đó có tuổi đời rất lâu rồi, nghe nói nhà bọn họ có tới tận mấy tỷ.

Còn con trai của bọn họ thì chị vẫn chưa gặp, việc này để cho Tiểu Phong nói đi!"

Giang Phong nói tiếp:

"Chú ấy có một người con trai và một người con gái, mối hôn sự của con gái bọn họ - Trương Thu Lan là do cháu tác hợp, con trai của bọn họ tên là Trương Chấn Đông, cao 1m78, nhìn rất được, tính cách cũng tốt.

Trước kia, khi chị của anh ta chưa lấy chồng, hai chị em nhà bọn họ có mở một cái siêu thị nhỏ bên cạnh cửa tiệm bán thức ăn cho gia súc của nhà bọn họ.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 99: Duyên Phận Thật Sự Chỉ Có Thể Ngộ, Không Thể Cầu (2)



Bây giờ, chị của anh ấy đã lấy chồng rồi, cho nên cái siêu thị nhỏ kia được để lại cho anh ấy, việc buôn bán đương nhiên là kém hơn cửa hàng bán sỉ của mọi người, nhưng mà một tháng cũng có thể kiếm được một, hai chục ngàn tệ."

Dì út Trương Trân nghe thấy vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, hỏi:

"Tiểu Phong, cháu làm mai mối, chắc là có ảnh của đối phương chứ nhỉ? Mau lấy ra cho dì nhìn thử xem."

Giang Phong lấy điện thoại ra, bấm vào hình của Trương Chấn Đông, sau đó đưa nó qua cho dì út, nói:

"Năm nay anh ấy 26 tuổi, mặc dù lớn hơn em họ 6 tuổi, nhưng mà khoảng cách giữa nam nữ không hơn 10 tuổi, thì hoàn toàn không thành vấn đề gì cả, với lại đàn ông lớn tuổi hơn thường mới biết yêu thương vợ mình."

Trương Trân cầm điện thoại, nhìn người ở trong hình.

Giang phụ, Giang mẫu và Giang Phi cũng tò mò nhìn, chỉ có người trong cuộc - Phùng Thiến là bất đắc dĩ ngồi ở đó, cô có hơi hối hận việc lúc nãy mình cứ liên tục hỏi anh họ về việc làm mai mối, cho nên dẫn tới tình trạng hiện tại!

Trương Trân nhìn bức hình của Trương Chấn Đông, bà gật đầu hài lòng, thằng nhóc này đúng là rất khôi ngô tuấn tú, cao 1m78, là người tỉnh Quảng Tây, đúng là rất ưu tú.

Tới tận lúc này Trương Trân mới nhớ tới người trong cuộc, vội vàng đưa điện thoại qua cho Phùng Thiến đang có gương mặt vô cùng bất đắc dĩ, nói:

"Tiểu Thiến, con mau xem đi, tên nhóc này không tệ, bối cảnh gia đình cũng rất tốt, quả thực vô cùng xứng đôi với con, ánh mắt của anh họ con đúng thực là lợi hại."

Phùng Thiến thầm thở dài, cô cầm lấy điện thoại, nhìn bức ảnh ở trong đó.

Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện lời nói của anh họ và mẹ mình hoàn toàn không phải là lời nói dối, người đàn ông này đúng là rất được, đặc biệt là đôi mắt của anh ta, hấp dẫn kinh người.

Phùng Thiến nhìn suốt mười mấy giây đồng hồ mới trả lại điện thoại cho anh họ mình.

Giang Phong cầm lấy điện thoại, mỉm cười, hỏi:

"Em họ thấy thế nào, người mà anh họ giới thiệu được không?"

Phùng Thiến nháy mắt, trả lời:

"Người thì đúng là rất được, nhưng mà em thật sự không muốn kết hôn sớm tới như thế, hiện tại em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc trở thành vợ người ta, hay thậm chí là làm mẹ."

Trương Trân lập tức mắng:

"Con nhóc này, con có hiểu cái gì không hả? Duyên phận, một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn nữa, sau này con có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa rồi!"

Giang Phong cười nói:

"Dì út nói đúng, duyên phận thật sự chỉ có thể ngộ, không thể cầu, nếu như em họ không trân trọng cơ hội lần này, lần sau có lẽ sẽ không thể nào dễ dàng gặp được một đối tượng phù hợp tới như thế nữa!"

Trấn Phượng Dương.

Nhà dì út.

Giang Phong thật tâm hy vọng em họ của hắn có thể phối đôi thành công với Trương Chấn Đông.

Cố Diệp Phi

Dù sao thì điểm xứng đôi cao nhất của hai người lên tới tận 89 điểm, điểm xứng đôi hiện tại cũng đã cao tới 78 điểm rồi, chỉ cần hai người chịu khó bồi dưỡng tình cảm, thì điểm xứng đôi sẽ đột phá hơn 80 một cách dễ như trở bàn tay.

Dựa theo phỏng đoán của hắn, thì cặp vợ chồng như thế này đều là cặp vợ chồng điển hình ngàn dặm mới tìm được một cặp, không chỉ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, mà còn có thể hỗ trợ nhau rất nhiều trong sự nghiệp.

Có thể nói rằng, chỉ cần em họ và Trương Chấn Đông thành đôi, cả đời cô chắc chắn sẽ được hưởng phúc.

Tuy nói rằng thế giới này lớn như thế, có lẽ ở một nơi nào đó sẽ có người còn có điểm xứng đôi với em họ cao hơn như thế này nữa, nhưng mà trong tình yêu, có một loại suy nghĩ tuyệt đối không nên có, đó chính là nghĩ rằng sau đó mình sẽ gặp được một người tốt hơn nữa.

Có một câu không hề khoa trương, trong xã hội hiện nay, số lượng nam nữ quá tuổi mà vẫn chưa thể kết hôn, có ít nhất một nửa trong số đó ôm suy nghĩ này.

Khi gặp được một đối tượng cũng không tệ lắm, bọn họ không hề biết trân trọng, cảm thấy mình còn trẻ, có lẽ sau đó sẽ có thể gặp được một người tốt hơn nữa. Nhưng nhiều năm trôi qua, khi những người đó tỉnh ngộ, thì ở trong thị trường ra mắt, bọn họ đã trở thành đối tượng để người khác lựa chọn rồi!

Vì muốn tác hợp cho mối nhân duyên này, Giang Phong cố gắng lôi hết điểm tốt của Trương Chấn Đông ra, nói cho em họ nghe, hy vọng việc này có thể đả động em họ, để em họ nguyện ý ra mắt.

Nhưng mà, em họ vẫn một mực uyển chuyển từ chối, cho tới tận khi cô hoàn toàn không còn cách nào khác với mẹ mình, mới nhỏ giọng nói:

"Thật ra, con đã có người trong lòng rồi!"

Trương Trân nghe xong liền giật mình, vội vàng hỏi:

"Tiểu Thiến, đây là chuyện khi nào vậy?"

Bây giờ Giang Phong mới ngộ ra, khó trách hắn thuyết phục cả nửa ngày, vậy mà em họ vẫn từ chối, thì ra là do đã có người trong lòng rồi!

Phùng Thiến có hơi xấu hổ, nói:

"Ai nha, mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, dù sao thì mẹ đừng lo lắng về chuyện hôn sự của con nữa!"

Giang Phong hỏi:

"Em họ, dù sao thì anh họ của em cũng làm bà mối, ánh mắt xem người của anh tốt hơn người bình thường, em nói về đối phương cho anh nghe một chút đi, để anh tính giúp em."

Hắn vừa mới nhìn kinh nghiệm yêu đương của em họ, thấy nó hoàn toàn trống rỗng, xem ra hiện tại em họ chỉ mới yêu thầm người ta mà thôi.

Phùng Thiến vội vàng lắc đầu, nói:

"Anh họ, khi nào có kết quả em sẽ nói cho anh biết!"

Trương Trân cau mày, nói:

"Tiểu Thiến, con vẫn nên nói một chút về tình huống của đối phương đi, nếu như điều kiện ổn, thì mẹ sẽ không ngăn cản quyền tự do yêu đương của con, nhưng nếu như điều kiện của nó không tốt, vậy thì con cũng đừng nên lãng phí tuổi thanh xuân quý giá của mình, không đáng!"
 
Back
Top Bottom