Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 80: Danh Tiếng Vang Xa



Cũng may, Hoàng Linh Vi không phải loại người bỏ dở giữa chừng, mặc dù cô sớm đã không còn hứng thú đối với việc trông tiệm, nhưng nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm cô vẫn sẽ mở cửa trông tiệm như bình thường.

Bởi vì doanh thu chính là thu nhập của cô, cho nên mỗi lần tới kỳ nghỉ, cô sẽ có thể kiếm được khoảng hơn mười vạn.

Số tiền này đối với Hoàng Linh Vi mà nói mặc dù không nhiều, nhưng cảm giác khi tiêu xài thật sự không giống, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để nàng kiên trì trông coi cửa hàng tới tận bây giờ.

Có điều, từ khi “nhận biết” bà mối trẻ tuổi Giang Phong kia, nhìn thấy hắn kiếm tiền bằng cách như vậy, Hoàng Linh Vi cũng bắt đầu cảm thấy tiền mình kiếm được từ cửa hàng có chút không thơm rồi!

Vừa nghĩ tới Giang Phong, trong lòng Hoàng Linh Vi liền có chút hưng phấn.

Từ lúc hai người biết nhau tới bây giờ, mặc dù chưa từng gọi video qua, cũng chưa từng thấy ảnh chụp của đối phương, nhưng điểm chung giữa hai người thật sự rất nhiều, mỗi lần tán gẫu có thể nói tới cực kỳ thỏa mãn.

Nhất là cảm giác khi hai người nói chuyện khắp trời đất đâu đâu cũng có chỗ ăn ý, thật sự khiến Hoàng Linh Vi muốn dừng mà không được, cảm thấy chỉ vẻn vẹn là tán gẫu thôi cũng có thể nghiện.

Cái này chẳng lẽ chính là yêu qua mạng trong truyền thuyết sao?

Chính Hoàng Linh Vi cũng không rõ ràng, chỉ biết là tán gẫu với hắn thật sự rất thoải mái, một ngày không trò chuyện với hắn cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó.

Quen biết đã nhiều ngày như vậy nhưng vẫn luôn là Giang Phong chủ động tìm cô nói chuyện phiếm, có điều hôm nay thấy đã ba bốn giờ chiều vẫn chưa có tin nhắn nào gửi tới, Hoàng Linh Vi cũng có chút sốt ruột.

Cô liền chủ động gửi tin nhắn trước, hỏi: “Đại bà mối Giang, đang làm gì đó?”

Rất nhanh sau đó, Giang Phong liền trả lời: “Anh đang ở nhà chú nhỏ, lúc tới huyện thành giúp khách tìm đối tượng thì tiện thể qua nhà chú nhỏ thăm bà nội luôn.”

Hoàng Linh Vi lại hỏi: “Anh lại nhận khách mới sao?”

Giang Phong trả lời: “Đúng vậy, hôm nay đã tiếp bảy vị khách rồi, mấy ngày tiếp theo sẽ rất bận rộn!”

Hoàng Linh Vi kinh ngạc nói: “Tình huống gì vậy, sao lại đột nhiên tiếp nhiều khách như vậy?”

Giang Phong cười nói: “Trước đó không phải anh đã nói với em, anh giúp một người anh cùng họ trong thôn làm mai mối, bây giờ cặp người ta đã thành đôi, những người độc thân khác trong thôn thấy được thực lực làm mai mối của anh, thế là liền như ong vỡ tổ chạy tới cửa...”

Hoàng Linh Vi bội phục nói: “Anh thật lợi hại, trước đó nghe anh nói về tình huống gia đình người anh cùng họ kia, em còn cho rằng người đàn ông như vậy thật sự rất khó cưới được vợ, không nghĩ tới mới được mấy ngày mà anh đã tác hợp thành công cho người ta rồi, xem ra không bao lâu nữa anh sẽ trở thành bà mối danh tiếng vang xa đấy!”

Giang Phong đáp: “Cũng chỉ là có chút tiếng ở trong thôn mà thôi, cách từ ‘danh tiếng vang xa’ vẫn còn rất xa đây!”

Hoàng Linh Vi nói: “Thực lực làm mai mối của anh tốt như vậy, sớm muộn cũng có một ngày cả nước nghe tiếng!”

Giang Phong cười ha ha, nói: “Vậy xin dựa vào lời chúc của em, nếu như thật sự có một ngày như thế, anh sẽ tới nhà em giúp em làm mai mối, giới thiệu em cho chính anh làm vợ ^- ^."

Hoàng Linh Vi: “Hừ, ai muốn anh làm mai mối cho chứ, còn tự giới thiệu bản thân nữa, thật không biết xấu hổ!”

Giang Phong: “Sao lại không biết xấu hổ? Một cô nương tốt như vậy, không giới thiệu cho bản thân lại đi giới thiệu cho người khác, đây không phải là ngốc sao?”

Hoàng Linh Vi: “...”

Cố Diệp Phi

Sáu giờ chiều.

Nhà chú nhỏ.

“Tiểu Phong, đây là quán bán vịt luộc ngon nhất huyện thành đấy, cháu ăn thử xem thế nào nhé?”

“Tiểu Phong, món măng xào thịt này là món tủ của thím đấy, cháu ăn xem có ngon không?”

“Tiểu Phong, đây là thịt khô đồng nghiệp tặng thím, con dâu cô ấy mang về từ nhà mẹ đẻ ở Tứ Xuyên, mùi vị ngon lắm, thím với chú nhỏ đều thích ăn, cháu ăn thử xem thế nào.”

“Tiểu Phong, đây là…”

Lúc ăn cơm tối, thím nhỏ mời hắn rất nhiệt tình, thím ấy liên tục gắp đồ ăn cho hắn, thái độ với hắn tốt hơn trước rất nhiều.

Đương nhiên lúc trước thím nhỏ đối xử với hắn cũng không tệ. Dù sao hắn từ nhỏ đã có thành tích học tập tốt, vẫn luôn là kiểu “con nhà người ta”. Cậu học bá này không chỉ được thầy cô ở trường yêu mến, ở nhà cũng được mọi người yêu thích, đến cả bạn bè thân thích cũng phải ngước nhìn hắn.

Bữa cơm này đầy ắp tình thân.

Ăn cơm xong, nhìn thấy cũng gần đến giờ, Giang Phong bèn nói với thím nhỏ: “Thím nhỏ, vậy cháu đi xử lý việc của mình trước đây, xong việc cháu sẽ quay về quê ngay.”

Thím nhỏ vội níu giữ: “Tiểu Phong, hiếm khi cháu mới đến huyện thành một lần, hơn nữa giải quyết xong việc cũng không biết đến mấy giờ, hay là cháu ở lại đây nghỉ ngơi, ngày mai về cũng không muộn.”

Giang Phong cười từ chối: “Không cần đâu thím nhỏ, hôm nay cháu tiếp sáu bảy người khách, họ đều đợi cháu sắp xếp xem mắt. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì qua hai ngày nữa cháu sẽ lên đây lại.”

“Thế à, vậy hai ngày sau cháu nhớ đến nhà thím ăn cơm đấy.”

“Cháu biết rồi, bà nội, thím nhỏ, cháu đi trước đây.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 81: Cậu Là Ông Mai Thành Thật Nhất Mà Tôi Từng Gặp



Thành Nam.

Một căn phòng cho thuê nào đó.

Vệ Vũ San ăn cơm tối xong thì đi rửa chén đũa, sau đó ra ngoài đi dạo.

Cô vừa ra khỏi cửa, đang lúc định đi về hướng quảng trường thương mại thì bỗng nhiên một cậu thanh niên tuấn tú xuất hiện trước mặt cô rồi cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị có phải là Vệ Vũ San không?”

Vệ Vũ San cảnh giác đáp lới: “Tôi là Vệ Vũ San, cậu là ai? Tìm tôi có việc gì?”

Cậu thanh niên tuấn tú đương nhiên là Giang Phong rồi. Hắn tranh thủ thời gian xuống dưới lầu đợi Vệ Vũ San đi dạo, thấy thế hắn bèn nở nụ cười hiền lành nói: “Chào chị Vệ, tôi tên Giang Phong, làm nghề mai mối, không biết chị Vệ có thể nói chuyện với tôi một lát không?”

Vệ Vũ San ngạc nhiên nhìn hắn rồi nói: “Cậu là người mai mối?”

Giang Phong đương nhiên hiểu ý đối phương, hắn bèn vội đáp: “Đúng vậy, chị Vệ đừng thấy tôi nhỏ tuổi nhưng tôi là ông mai hàng thật giá thật đấy. Hiện nay tôi đã tác hợp thành công sáu cặp vợ chồng rồi, hơn nữa còn đang tiếp bảy tám vị khách.”

Vệ Vũ San thấy hắn ăn nói thành thật (chủ yếu là do đẹp trai) nên chọn tin tưởng hắn: “Ông mai Giang đúng không? Ai giới thiệu cậu đến tìm tôi vậy?”

Giang Phong không trả lời, hắn chỉ cười nói: “Đây không phải nơi nói chuyện, tôi thấy phía trước có quán cà phê, tôi mời chị một ly cà phê nhé?”

Vệ Vũ San gật đầu: “Được.”



Cố Diệp Phi

Mười phút sau.

Hai người đến một gian phòng riêng của quán cà phê.

Quán cà phê có gian phòng riêng khá thường thấy ở huyện thành.

Bởi vì hai người mới ăn cơm cách đây không lâu nên chỉ gọi hai ly cà phê và một dĩa hạt dưa, mấy món ăn khác tạm thời chưa gọi.

Đợi sau khi phục vụ bưng cà phê và hạt dưa lên rồi rời đi, hai người mới bắt đầu nói chuyện.

Giang Phong mở lời: “Chị Vệ, chắc chị cũng rõ mục đích tôi đến đây, tôi muốn giới thiệu đối tượng cho chị. Không biết gần đây chị có suy nghĩ muốn kết hôn không?”

Vệ Vũ San uống một hớp cà phê rồi nói: “Đương nhiên muốn kết hôn rồi, dù sao tôi cũng không trẻ nữa. Không biết đối tượng ông mai Giang giới thiệu làm nghề gì? Người ở đâu?”

Giang Phong bốc một nắm hạt dưa.

Hắn vừa cắn vừa nói: “Người tôi muốn giới thiệu cho chị là một anh lớn trong thôn chúng tôi. Anh ấy tên Vi Minh Kiệt, năm nay ba mươi tám tuổi, vẻ ngoài tràn đầy sức sống, làm thầu công trình trong trấn của chúng tôi cùng với ba anh ấy. Gia cảnh của anh ấy ở nông thôn cũng rất tốt.”

Vệ Vũ San khẽ chau mày: “Tuổi có hơi lớn một tí, anh ta kết hôn lần thứ hai sao?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Anh Kiệt đến nay vẫn chưa có bạn gái nữa.”

Vệ Vũ San không tin, cô nói: “Ông mai Giang, cậu đừng lừa tôi, thời buổi ngày nay mà đến ba mươi tám tuổi vẫn chưa có bạn gái sao? Làm sao có thể chứ?”

Giang Phong uống một hớp cà phê rồi nói: “Tôi làm mai có nguyên tắc, có sao nói vậy, trước giờ không gạt người. Đợi sau này tôi sẽ nói cho chị lý do cụ thể, dù sao cũng không cần phải nghi ngờ đâu.”

Vệ Vũ San im lặng hồi lâu rồi mới hỏi: “Có ảnh của đối phương không?”

“Đương nhiên có.” Giang Phong lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở ảnh Vi Minh Kiệt lên, sau đó đưa cho Vệ Vũ San: “Đây là ảnh hôm nay tôi mới chụp.”

Vệ Vũ San nhận lấy điện thoại rồi xem ảnh, cô thấy người trong ảnh nhìn rất vừa mắt. Tuy không đẹp trai bằng ông mai trước mắt nhưng lại cho cô ấy một cảm giác dễ chịu.

Giang Phong vừa quan sát sự thay đổi sắc mặt của cô ấy vừa cười hỏi: “Chị Vệ thấy sao, trông ổn không?”

Vệ Vũ San trả điện thoại cho Giang Phong rồi nói: “Quả thật nhìn qua ảnh thấy rất ổn, không biết người thật có khác biệt lớn so với ảnh không?”

Giang Phong nói: “Người thật không quá khác so với ảnh đâu, có lẽ chị cũng nhận ra tấm ảnh này không có chỉnh sửa.”

Vệ Vũ San gật đầu: “Ông mai Giang, theo cậu nói thì gia cảnh anh ta rất tốt, người trông cũng ổn, điều kiện như vậy ở nông thôn đã rất tốt rồi, tại sao anh ta đã ba mươi tám tuổi mà vẫn chưa từng có bạn gái?”

Giang Phong im lặng rồi thở dài: “Bởi vì anh ấy có nỗi khổ riêng.”

Vệ Vũ San hỏi: “Nỗi khổ riêng gì thế?”

Giang Phong ngại ngùng nói: “Tiểu huynh đệ của anh ấy có chút vấn đề.”

Vệ Vũ San đỏ mặt, mặc dù đã ba mươi hai tuổi, cũng không phải chưa trải qua chuyện đó, nhưng cô vẫn thấy rất ngại khi bàn luận vấn đề riêng tư cùng một người đàn ông.

Sau khi hết ngại, Vệ Vũ San nhìn Giang Phong bằng ánh mắt kỳ lạ, cô nói: “Ông mai Giang, cái đó của anh ta…có vấn đề, sao cậu còn giới thiệu cho tôi?”

Giang Phong ho lên vài tiếng rồi nói: “Cái nảy có thể trị khỏi, nếu không tôi cũng không giới thiệu cho chị.”

Vệ Vũ San đỏ mặt hỏi: “Vậy bây giờ anh ta trị khỏi chưa?”

Giang Phong lắc đầu: “Chưa, không biết vì nguyên nhân gì mà anh ấy không chịu đi khám.”

Vệ Vũ San thắc mắc hỏi: “Nếu anh ta chưa đi khám, vậy tại sao ông mai Giang biết bệnh anh ta có thể khỏi? Lỡ như không thể trị khỏi…”

Câu này có hơi khó trả lời, không thể nói hắn nhờ điểm xứng đôi của hai người mới biết được.

Cho nên Giang Phong đành bịa ra lời nói dối thiện chí: “Tôi đã tham khảo ý kiến bác sĩ về vấn đề của anh ấy rồi, bác sĩ nói chữa được, tình hình cụ thể thì tôi không tiện nói, dù sao chỉ cần tin tôi không lừa chị là được.”

Vệ Vũ San tin vào lời hắn nói.

Nếu đối phương thật sự muốn lừa gạt thì không cần phải nói chuyện bí mật này ra.

Vệ Vũ San gật đầu: “Cậu là ông mai thành thật nhất mà tôi từng gặp, tôi nguyện ý tin tưởng cậu.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 82: Chuyện Khó Nói



Phòng riêng ở quán cà phê.

Nghe Vệ Vũ San nói hắn là ông mai thành thật nhất, đồng thời bằng lòng tin tưởng hắn, Giang Phong vội cảm ơn: “Đại khái tình hình bên anh Kiệt chính là như vậy, chị Vệ còn thắc mắc gì thì cứ việc hỏi, có yêu cầu gì thì cứ nói ra, đợi bàn bạc xong hết thì tôi sẽ sắp xếp xem mắt cho hai người.”

Vệ Vũ San ngẫm một hồi rồi nói: “Ông mai Giang, tôi chỉ có một yêu cầu, sau kết hôn tôi hi vọng có thể sinh sống ở huyện thành, chỉ cần anh ta đồng ý và đảm bảo làm được, vậy thì tôi không có ý kiến gì thêm nữa.”

Giang Phong vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Với điều kiện như nhà anh Kiệt thì ở huyện thành mua nhà sinh sống không thành vấn đề. Nhưng anh Kiệt vẫn luôn cùng ba làm thầu công trình ở quê nhà, nếu muốn rời quê lên huyện thành sinh sống sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến công việc của anh ấy, cho nên tôi không thể thay mặt anh Kiệt đáp ứng yêu cầu này của chị, chị phải cùng bàn bạc với anh ấy mới được.”

Vệ Vũ San nói thêm: “Ông mai Giang, thật ra tôi hi vọng sinh sống ở huyện thành chủ yếu là vì suy nghĩ đến việc học hành của con cái sau này. Dù sao điều kiện giáo dục ở huyện thành cũng tốt hơn mấy thôn nhỏ ở quê.

Hơn nữa cứ cho là mua ở huyện thành, trước khi con cái đi học có đến ở hay không cũng không quan trọng, sau này con cái đi học có tôi ở cạnh chăm nom là được rồi, anh ấy muốn làm gì cũng không cần bận tâm.”

Giang Phong gật đầu lia lịa, không hổ là phụ nữ trên ba mươi tuổi, suy nghĩ thấu đáo hơn mấy cô gái trẻ tuổi, còn chưa bắt đầu xem mắt thì chị ấy đã sắp xếp xong chuyện đi học của con cái.

Sau khi nghe Vệ Vũ San giải thích, trong lòng Giang Phong cũng đã có quyết định, hắn nói: “Nếu như vậy thì không thành vấn đề, đợi tôi quay về bàn bạc với anh ấy xong thì sẽ sắp xếp xem mắt cho hai người.”

Vệ Vũ San gật đầu nói: “Được, hiện tại tôi đang đi làm ở siêu thị, nếu muốn sắp xếp xem mắt thì nhớ báo trước một tiếng cho tôi, nếu không lúc hai người đến thì tôi còn đang đi làm đấy, vậy thì không hay cho lắm.”

“Chuyện này chị yên tâm, tôi chắc chắn sẽ báo trước cho chị về việc sắp xếp xem mắt.”

Nói tới đây, Giang Phong cưới nói: “Chị Vệ, hiện tại chị cũng hiểu rõ tình hình bên anh Kiệt rồi, chị cũng nên nói tình hình bên chị cho tôi biết chứ.” Tuy Giang Phong đã có hết tư liệu của Vệ Vũ San, nhưng cái gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi, nếu không đến lúc đó hắn lại không biết giải thích vì sao biết nhiều đến thế.

Vệ Vũ San đồng ý, sau đó nói rõ hết bối cảnh gia đình, trải nghiệm yêu đương của mình cho Giang Phong nghe.

Dù sao ông mai Giang này cũng rất thành thật, còn nói cả chuyện đối tượng xem mắt mắc bệnh khó nói cho cô ấy nghe, nên đương nhiên cô ấy sẽ không giấu diếm, nói hết tất cả cho Giang Phong nghe.

Một tiếng sau.

Hai người bước ra khỏi quán cà phê.

“Chị Vệ, vậy tôi xin phép đi trước, chúng ta liên lạc sau nhé.”

“Ừ, đi đường cẩn thận, có gì thì cứ liên lạc với tôi.”



Đợi Giang Phong rời đi, Vệ Vũ San lấy điện thoại gọi cho một người thân sống ở trấn Thanh Hà.

Dù trong lòng cô ấy rất tin tưởng đối phương nhưng tục ngữ có câu: “Tâm hại người không nên có, nhưng tâm đề phòng người không thể không có”. Vệ Vũ San đã không còn là cô bé mười mấy tuổi mà là phụ nữ trưởng thành hơn ba mươi tuổi rồi.

Cho dù trước mặt có nói hay đến đâu thì sau lưng cũng phải tìm người kiểm tra tính thật giả của người mai mối, thuận tiện nghe ngóng danh tiếng làm mai của đối phương, những việc này đều vô cùng cần thiết.

Cố Diệp Phi

Sau khi gọi điện nói vài câu khách sáo, Vệ Vũ San bèn hỏi: “Dì ba, dì có biết ông mai tên Giang Phong không?”

Dì ba nói: “Cái tên này nghe quen lắm, hình như có nghe qua, để dì nhớ lại xem.”

Vệ Vũ San gợi ý: “Người này rất đẹp trai, tầm hơn hai mươi tuổi, là người thôn Long Sơn, nghe nói làm mai rất mát tay.”

Dì ba sực nhớ ra: “Cháu nói vậy làm dì nhớ ra rồi, thôn Long Sơn kế bên thôn Bạch Thuỷ của dì quả thật có một ông mai như vậy, nghe nói là một sinh viện đại học có tiếng.

Tốt nghiệp xong thì không đi làm mà về quê làm nghề mai mối. Câu chuyện mới lạ này là chủ đề bàn tán thôn dì đấy.”

Vệ Vũ San hỏi: “Dì ba, vậy danh tiếng với năng lực của ông mai này thế nào?”

Dì ba nói: “Cái này dì không để ý lắm, Tiểu San con hỏi chuyện cậu ta làm gì? Lẽ nào cậu ta muốn làm mai cho con sao?”

Vệ Vũ San “ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Cậu ta quả thật đã đến tìm con làm mai, nên con muốn nghe ngóng chút chuyện về cậu ta từ dì ba rồi mới quyết định.”

Dì ba vội nói: “Đây là chuyện tốt, cháu sớm nên kết hôn rồi, dì đi nghe ngóng giúp cháu.”

“Vậy làm phiền dì ba rồi.”

“Chuyện nhỏ, không cần khách sáo.”

Sau đó hai người nói vài chuyện phiếm rồi cúp máy.



Sau khi Giang Phong về nhà tắm rửa thì cũng hơn mười giờ tối rồi.

Giờ này đa số người già trong thôn đều nghỉ ngơi rồi, nhưng người độc thân như Vi Minh Kiệt thì chắc chắn không ngủ trước mười hai giờ.

Giang Phong ngẫm một hồi, hắn bèn gọi điện cho Vi Minh Kiệt.

Quả nhiên chưa đến ba giây Vi Minh Kiệt đã bắt máy: “Tiểu Phong, em có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”

Giang Phong hỏi: “Bây giờ anh Kiệt có ở nhà không?”

Vi Minh Kiệt đáp: “Không có nhà, anh đang uống rượu bên nhà Tam Cẩu, em muốn qua uống chút không?”

Giang Phong nói: “Em không uống rượu đâu, giờ anh có thể rút chút thời gian không? Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Vi Minh kiệt im lặng hồi lâu, sau đó nói: “Được, để anh nói một tiếng với bọn Tam Cẩu.”

“Vâng, vậy em ở nhà đợi anh.”

Sau khi cúp máy, Giang Phong bèn lặng lẽ suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu để làm công tác tư tưởng cho Vi Minh Kiệt.

Từ khi hắn làm nghề mai mối đến giờ, vị khách đặc biệt Vi Minh Kiệt là vị khách hàng khó giải quyết nhất.

Vấn đề nan giải không nằm ở chuyện thuyết phục bên nữ chấp nhận căn bệnh của bên nam mà nằm ở việc làm sao làm công tác tư tưởng cho bên nam, để anh ấy có thể đối mặt với vấn đề của bản thân, sau đó tích cực đi khám chữa bệnh.



Tầm mười phút sau, Vi Minh kiệt đến nhà Giang Phong.

Vì chuyện sắp nói có liên quan đến việc riêng tư cá nhân, nên Giang Phong liền mở cửa xe, hắn nói với Vi Minh Kiệt: “Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta lên xe nói chuyện đi.”

Vi Minh Kiệt đương nhiên không để ý chuyện này, sau khi lên xe, anh ta hỏi: “Tiểu Phong, em muốn bàn chuyện xem mắt với anh sao?”

Giang Phong đóng hết cửa xe lại, hắn gật đầu nói: “Đúng vậy, em muốn bàn chuyện xem mắt với anh Kiệt, không biết anh Kiệt có gì muốn nói với em không?”

Vi Minh Kiệt tưởng Giang Phong hỏi anh ta có yêu cầu gì không bèn lắc đầu đáp: “Anh không có yêu cầu gì, Tiểu Phong em cứ sắp xếp xem mắt là được rồi.”

“Em không phải hỏi anh có yêu cầu gì về đối tượng xem mắt, em hỏi anh có chuyện gì muốn nói với em không?”

Giang Phong thở dài nói: “Anh Kiệt, chúng ta đều lớn lên trong thôn, ai mà không biết nhau chứ. Lần này ba mẹ anh mời em làm mai, có lẽ trong lòng anh không muốn, chỉ là không muốn ba mẹ thất vọng nên mới đồng ý xem mắt. Không biết em nói có đúng không?”

Vi Minh Kiệt ngạc nhiên nhìn Giang Phong, không ngờ Giang Phong có thể đoán trúng suy nghĩ của anh ta.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 83: Long Trời Lở Đất



Trong xe cũng không bật đèn, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ bên ngoài chiếu vào, đây là loại đèn đường dùng năng lượng mặt trời phổ biến ở nông thôn.

Bởi vậy, Giang Phong không thấy rõ biểu tình của Vi Minh Kiệt hiện tại là gì, chỉ thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, liền lên tiếng: “anh Kiệt, em cũng đã giúp người khác làm mai mối được một đoạn thời gian rồi, có lẽ anh ít nhiều cũng đã nghe nói, bà mối em đây chỉ cần ra tay, thì xác suất thành công đều là trăm phần trăm, chưa từng có trường hợp nào thất bại.

Cho nên, em không hy vọng tới lượt anh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, anh hiểu ý em chứ?”

Vi Minh Kiệt thở dài, nói: “Tiểu Phong, quả thật giống như lời em nói, anh là bị cha mẹ ép buộc ra mắt, đó căn bản không phải ý muốn của anh. Anh trước đó vốn chỉ định tới lướt qua sân khấu một cái, cho cha mẹ một câu trả lời thỏa đáng, lại quên mất Tiểu Phong cũng sẽ bị ảnh hưởng, anh thật sự rất xin lỗi!”

Giang Phong nói: “anh Kiệt, anh không nguyện ý ra mắt, vậy chắc chắn là có lý do riêng, vốn chuyện riêng tư như này, em không nên hỏi, nhưng chúng ta dù sao cũng là anh em cùng thôn, em thật sự không muốn để anh độc thân cả đời.

Hiện tại anh mới chỉ 38 tuổi, người chỉ trỏ anh ở trong thôn cũng chưa tính là nhiều, dù sao người ở tuổi này mà chưa kết hôn ở trong thôn ta cũng không ít. Nhưng chờ tới khi anh 48 tuổi, thậm chí là 58 tuổi, có lẽ anh sẽ trở thành lão quả công nổi danh nhất toàn thôn, thanh danh như vậy, chẳng lẽ anh thật sự muốn sao?”

Vi Minh Kiệt nghe vậy thì khó chịu trong lòng, nếu như có thể, ai mẹ nó nguyện ý làm lão quả công chứ?

Chỉ là, việc này có cách nào đâu?

Mặc dù biết Giang Phong chỉ có ý tốt, nhưng hắn vẫn không chút do dự từ chối, nói: “Tiểu Phong, anh biết rõ em là nghĩ giúp anh, nhưng chuyện anh gặp phải, em thật sự không giúp được gì. Cho nên ý tốt của em, anh xinh nhận, đợi ngày mai em hãy nói với cha mẹ anh, để bọn họ không cần phải nhọc lòng chuyện hôn sự của anh nữa, việc xem mắt vậy coi như xong đi!”

Giang Phong biết rõ muốn thuyết phục Vi Minh Kiệt sẽ không dễ dàng, hắn ngay cả cha mẹ mình cũng giấu mười mấy hai mươi năm, chắc chắn sẽ không dễ dàng nói ra bí mật cho Giang Phong.

Bởi vậy, việc Vi Minh Kiệt từ chối cũng nằm trong dự liệu của Giang Phong.

Giang Phong lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp Vệ Vũ San ở quán cà phê, đưa tới nói: “anh Kiệt, anh trước đừng vội từ chối, anh xem đối tượng em tìm giúp anh này thế nào?”

Mặc dù Vi Minh Kiệt đã làm tốt chuẩn bị từ chối xem mắt trong lòng, nhưng con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ, dù biết rõ mình và đối phương không có khả năng, nhưng hắn vẫn cầm lấy điện thoại Giang Phong xem.

Nhưng một lần xem này khiến Vi Minh Kiệt không dời mắt ra được.

Phải biết rằng, giá trị xứng đôi tối đa của Vi Minh Kiệt và Vệ Vũ San lên tới 86 điểm, giống với giá trị xứng đôi tối đa của vợ chồng Lý Hưng Văn và Trương Thu Lan kia.

Mà nguyên do giá trị xứng đôi hiện tại chỉ có 72 điểm là vì bị lão tiểu đệ của Vi Minh Kiệt kéo xuống.

Nếu như bỏ qua nguyên nhân này, thì giá trị xứng đôi hiện tại của Vi Minh Kiệt và Vệ Vũ San có lẽ sẽ không thấp hơn 80 điểm, đây cũng có thể nói là điểm số cực kỳ khó tin rồi.

Điều này chứng minh rằng hai người bất kể là hình dáng hay tướng mạo đều vô cùng phù hợp với nhãn duyên của đối phương, đây cũng là lý do chủ yếu vì sao Vệ Vũ San biết rõ lão tiểu đệ của Vi Minh Kiệt xảy ra vấn đề cũng vẫn nguyện ý đi xem mắt với hắn.

Giang Phong thông qua ánh sáng trên màn hình điện thoại di động nhìn thấy rõ biểu cảm của Vi Minh Kiệt, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói: “Anh Kiệt, cô gái này tên là Vệ Vũ San, năm nay 32 tuổi, chiều cao 160cm, cân nặng 48kg, là người quê sát trấn Ngũ Phúc, cô ấy bây giờ đang làm ở một siêu thị tại huyện thành.”

Vi Minh Kiệt im lặng trả lại điện thoại di động cho Giang Phong, mặc dù cô gái này nhìn thật sự không tệ, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ quan của hắn, đáng tiếc, vẫn là câu nói kia, Vi Minh Kiệt hắn đời này không xứng có được nữ nhân, người dù tốt tới mức nào cũng không liên quan tới hắn.

Thấy phản ứng của Vi Minh Kiệt, Giang Phong liền biết nếu như không có thuốc mạnh, sợ là không cạy được miệng của hắn.

Thế là, Giang Phong quyết định vạch trần, nói: “Anh Kiệt, chị Vệ là người em tỉ mỉ lựa chọn từ trong mấy trăm ngàn người, là người thích hợp nhất với anh, thậm chí, hôm nay em còn đặc biệt bỏ ra thời gian hơn nửa ngày để thuyết phục chị ấy. Em cũng không ngại nói cho anh biết, dù cho anh có là thái giám, Vệ tỷ cũng nguyện ý gả cho anh, đây là lời chính miệng chị ấy đã đáp ứng.”

Lời này vừa nói ra, giống như long trời lở đất!

Vi Minh Kiệt đột ngột ngồi thẳng dậy, khó tin nhìn về phía Giang Phong, nửa ngày sau mới run giọng hỏi: “Tiểu Phong, lời này của em có phải là thật không? Không nói đùa chứ? Kể cả anh có là một tên thái giám, cô ấy cũng nguyện ý gả?”

Giang Phong vẻ mặt khẳng định, nhẹ gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, loại lời này sao có thể đem ra nói đùa được?”

Cố Diệp Phi

Vi Minh Kiệt giờ phút này tâm loạn như ma, hắn dùng không ít sức lực mới cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại được, hỏi: “Có thể nói cho anh rốt cuộc nguyên nhân là gì một chút không?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 84: Anh Không Cứng Được



Giang Phong cười nói: “Nguyên nhân đại khái có ba cái: Thứ nhất, chị ấy đã xem hình của anh, có lẽ đây chính là duyên phận đi, chị ấy liếc mắt đã nhìn trúng anh. Thứ hai, chị ấy có yêu cầu, nếu như anh kết hôn với chị ấy, thì phải mua được nhà ở huyện thành để an cư. Thứ ba, em cũng giúp anh nói không ít lời tốt, đây cũng là điểm mấu chốt tác động tới chị ấy.”

Nghe tới đây, trong lòng Vi Minh Kiệt tràn đầy do dự, không biết có nên đem bí mật đã che giấu nhiều năm nói ra hay không, cái này liên quan tới tự tôn của đàn ông, nếu như không phải thật sự cần thiết, hắn có bị đánh c.h.ế.t cũng sẽ không nói ra.

Nhưng nếu như hắn không nói ra bí mật này, lại sợ giấu diếm sẽ xuất hiện hậu quả khó gánh chịu nổi.

Dù sao thì nếu như sau khi hai người kết hôn rồi mới bại lộ ra vấn đề này, nhỡ đâu đối phương không biết giữ miệng, đem việc này lan truyền ra ngoài, vậy hắn sẽ thật sự không cần bước ra khỏi cửa nữa rồi!

Đây quả thật là tình thế khó xử mà!

Mắt thấy thái độ Vi Minh Kiệt đã xuất hiện sự do dự, không còn kháng cự như trước đó nữa, Giang Phong liền thừa thắng xông lên, nói: “Anh Kiệt, thái độ nhà gái người ta đã rất rõ ràng, anh chỉ cần gật đầu một cái, vậy chuyện xem mắt tiếp theo, thậm chí là nhìn gia môn, cũng chỉ là lướt sân khấu một cái mà thôi. Anh Kiệt, anh đem bí mật của mình nói ra đi, trừ khi anh thích đàn ông, em không tin có chuyện gì không giải quyết được.”

Vi Minh Kiệt nghe vậy, cuối cùng hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, nói: “Tiểu Phong, trong lòng anh quả thật có bí mật, nhưng nếu anh nói ra, em phải giữ bí mật cho anh, nếu không anh cũng không thể tiếp tục sống trong thôn này được nữa rồi!”

Giang Phong nghiêm mặt đáp: “Yên tâm đi anh Kiệt, em không phải loại người thích huyên thuyên, kể cả anh thật sự không nói, em thật ra cũng có thể đoán ra được bí mật anh đang cất giấu là gì.”

Vi Minh Kiệt không do dự nữa, trầm thấp nói: “Anh không cứng được!”

Giang Phong bình tĩnh hỏi lại: “Đây là trời sinh, hay là sau này mới bị?”

Vi Minh Kiệt cũng kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Giang Phong, có điều như này cũng tốt, hắn nói ra bí mật này, sợ nhất là nhìn thấy loại ánh mắt kỳ dị kia, hắn trả lời: “Là sau này mới bị.”

Giang Phong lại hỏi: “Anh từng tới gặp bác sĩ chưa?”

Vi Minh Kiệt nói: “Đã từng, nhưng không xem ra gì, nói cái gì mà gặp chướng ngại tâm lý, dù sao anh nghe cũng không hiểu.”

Giang Phong nói: “Anh Kiệt, cái này hẳn là từ mười mấy hai mươi năm trước rồi đi? Từ đó đến nay anh có đi khám lần nào nữa không?”

Vi Minh Kiệt lắc đầu nói: “Anh mười chín năm trước đi gặp bác sĩ một lần, từ đó về sau chưa từng đi khám lần nào nữa cả.”

Giang Phong khuyên nhủ: “Anh Kiệt, bây giờ y học phát triển hơn nhiều so với mười chín năm trước, anh nên đi khám lại xem, coi như vì chị Vệ, dù sao anh cũng nên đi khám một lần.”

Vi Minh Kiệt đã nguyện ý nói ra bí mật lớn nhất giấu ở đáy lòng, vậy dĩ nhiên đã cởi bỏ được khúc mắc nhiều năm qua, nghe vậy gật đầu nói: “Được, anh nghe cậu, ngày mai anh sẽ đi tỉnh thành gặp bác sĩ!”

Nghe tới đây, trong lòng Giang Phong như trút bỏ được gánh nặng.

Vi Minh Kiệt và Vệ Vũ San mặc dù còn chưa bắt đầu ra mắt, nhưng mối hôn sự này, kết quả hắn đã có thể kết luận được rồi!

Vi Minh Kiệt ngược lại nói được là làm được.

Hôm sau, trời vừa sáng, hắn liền đón xe lên tỉnh thành khám bệnh.

Mà Giang Phong thì lại bắt đầu tới từng nhà mấy đối tượng xứng đôi của khách để thăm hỏi.

Bởi vì những người Giang Phong lựa chọn đều có giá trị xứng đôi tối đa không ít hơn 80, giá trị xứng đôi hiện tại không ít hơn 65, cho nên dưới sự đáp cầu dắt mối của Giang Phong, ba bước xem mắt đều được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Không đến một tuần lễ, trừ Vi Minh Kiệt và Triệu Tĩnh ở xa ra, toàn bộ sáu vị khách bao gồm cả Chu Thập Lục, hoặc là đã định được ngày kết hôn, hoặc là đã trực tiếp đi đăng ký kết hôn rồi.

Ở nông thôn, cũng không phải tất cả mọi người kết hôn cũng sẽ bày tiệc rượu.

Ví dụ như những người cưới lần thứ hai, thứ ba, thứ n, hoặc là những người điều kiện gia đình không hề tốt kia, bọn họ kết hôn đều sẽ không mời rượu, sau khi đăng ký kết hôn sẽ chỉ mời họ hàng gần từ đời thứ ba trở lại ăn một bữa cơm, như vậy là được rồi!

Mà trong số sáu vị khách này, có tất cả bốn người lựa chọn không mời rượu, chỉ có Chu Thập Lục và một vị khách khác chọn mười rượu vào ngày lễ quốc khánh.

Cộng thêm ba vị khách trước đó, Giang Phong đã có năm vị khách chọn ngày kết hôn vào ngày lễ quốc khánh rồi!

Khoảng thời gian gần đây, Giang Phong thật sự là thu quà tặng và hồng bao tới mỏi tay.

Trong đó, quà và hồng bao mời môi thu bảy lần, tổng giá trị khoảng trên dưới tám ngàn.

Hồng bao xem mắt thu sáu cái, tổng giá trị là năm ngàn.

Xem gia môn cũng thu sáu hồng bao, tổng giá trị năm ngàn.

Quà và hồng bao tạ môi thu bốn lần, tổng giá trị trên dưới sáu vạn.

Toàn bộ cộng lại, doanh thu hồng bao là bảy vạn bốn, giá trị quà tặng khoảng trên dưới hai vạn.

Nếu như cộng thêm thu nhập trước đó, trong thời gian chưa tới hai tháng ở đây, Giang Phong đã kiếm được gần mười bốn vạn tiền mặt từ hồng bao và đống quà tặng giá trị khoảng bốn vạn rồi.

Hơn nữa, cái này còn chưa tính tới năm vị khách kết hôn ngày quốc khánh kia, quà và hồng bao tạ môi của bọn họ phải chờ tới sau buổi mời rượu ngày quốc khánh mới có thể nhận, hôm đó nhất định sẽ có thu nhập không nhỏ.

Này không tính thì không biết, tính xong mới thật sự giật mình, thu nhập này nếu như nói ra, thật sự có thể khiến một đám lớn ngã ngửa, sợ rằng tìm khắp cả nước cũng không tìm ra một bà mối kiếm được nhiều tiền như vậy!

Đối với lần này, Giang Phong ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao hắn làm mai mối cũng có hack, đến nay vẫn luôn duy trì xác suất thành công trăm phần trăm, đương nhiên những bà mối khác không thể so sánh được cùng rồi.

Cố Diệp Phi

Cả như câu danh ngôn trong « Tiếu Ngạo Giang Hồ »: “Chỉ cần là nơi có người ắt có ân oán, có ân oán tất sẽ thành giang hồ. Con người chính là giang hồ.”

Giang Phong bên này làm bà mối kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng không biết trong thông đã có người hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi, người hận hắn này không phải ai khác, chính là bà mối Vương trong thôn Long Sơn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 85: Thu Quà Tặng Và Hồng Bao Đến Mỏi Tay



Trước khi Giang Phong làm bà mối, toàn bộ thôn Long Sơn cũng chỉ có bà Vương làm nghề bà mối này.

Mặc dù không khoa trương đến mức ai ai trong thôn cũng tới tìm bà làm mai mối, nhưng không thể không nói, trong thôn quả thật có một bộ phận lớn người độc thân đã từng tìm bà Vương làm mai mối qua, chỉ là xác suất làm mai mối của bà Vương không cao mà thôi.

Qua nhiều năm như vậy, bà Vương dựa vào miệng lưỡi biết ăn nói của mình, thật ra cũng kiếm được không ít tiền bà mối, nhà bà mấy năm trước vừa xây thêm tầng ba là dựa vào số tiền làm mai mối kiếm được trong nhiều năm của bà.

Trước khi Giang Phong làm bà mối, bà Vương bình quân mỗi tháng cơ bản cũng có thể làm mai mối cho người ta một lần, những lần không thành cũng có thể nhận được quà và hồng bao mời môi, cộng thêm hồng bao ra mắt, cộng lại cũng được thu nhập không nhỏ.

Càng đừng nói tới lúc xem mắt, bà mối còn có thể cùng đi tới tiệm cơm ăn uống thả cửa một bữa.

Nhưng từ sau khi Giang Phong về thôn làm bà mối, những quà tặng và hồng bao giá trị không nhỏ kia cách bà Vương càng ngày càng xa!

Nhất là sau khi Giang Phong giúp người ế vợ đệ nhất trong thôn, Giang Văn Đông, thoát kiếp độc thân, bà Vương làm bà mối hơn hai mươi năm ở thôn Long Sơn liền hoàn toàn đánh mất thị trường!

Có câu nói rất hay, cắt đường tài lộ giống như g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ của người khác, bà Vương ghen ghét Giang Phong trong lòng thật ra cũng không có gì kỳ quái.

Lúc này, bà Vương đang ở trong nhà cùng chồng và ba đứa con trai, con dâu thương lượng xem nên ra tay đả kích đối thủ cạnh tranh thực lực đáng sợ Giang Phong này từ chỗ nào.

“Giờ nói nên làm sao đây, cứ để cho thằng nhóc kia làm như vậy tiếp, tôi sau này sợ là một mối làm ăn cũng không có!” Bà Vương sắc mặt có chút khó coi, nói.

Con trai lớn đề nghị: “Mẹ, không bằng đi học người ta đi, không nhắc tới tiền bà mối nữa, nếu thành công, sau khi chuyện thành, người ta sẽ càng cảm kích, như vậy không chỉ kiếm được thanh danh, hơn nữa, hồng bao tạ môi cũng sẽ không nhỏ.”

Cố Diệp Phi

Bà Vương thở dài, nói: “Trước khi làm mai mối thì nói rõ tiền bà mối, cái này là quy củ, bao nhiêu năm rồi người ta vẫn làm như vậy, hơn nữa mời môi, ra mắt, nhìn gia môn, những cái này cũng chỉ cho hồng bao nhỏ, đều là sau khi mọi chuyện thành công mới đưa toàn bộ số tiền.

Cho nên mấu chốt của vấn đề thật ra không phải ở chỗ có nói rõ tiền bà mối hay không, mà là thằng nhóc họ Giang kia quá tà môn, ngay cả mối của Giang Văn Đông hắn cũng có thể tác hợp thành công, quả thực là gặp quỷ!”

Chồng bà Vương cũng không nhịn được nói: “Thằng nhóc kia quả thật có kỹ năng, nhà Giang Văn Đông có hai người liệt cần phải chăm sóc, điều kiện gia đình lại kém, hễ nhắc đến, bà mối cũng phải lắc đầu. Vậy mà thằng nhóc kia lại có thể tìm được cho Giang Văn Đông một cô vợ, mặc dù tướng mạo chẳng ra sao cả, nhưng điều này cũng đã đủ để thay đổi cách nhìn của người trong thôn đối với thằng nhóc kia.”

Đứa con dâu của con trai cả nói tiếp: “Kỳ lạ nhất chính là, mấy ngày nay hắn lại liên tiếp làm mai mối cho mấy người ế vợ nổi danh trong thôn, hơn nữa, tất cả đều tác hợp thành công!”

Con trai thứ hai xen vào nói: “Nghe nói chỉ trong mấy ngày, họ Giang kia đã kiếm được trọn vẹn sáu, bảy vạn tệ, thật sự là quá mẹ nó kiếm lời!”

Sau đó, con trai út, vợ con trai thứ, vợ con trai út bắt đầu ào ào bàn luận, tất cả đều sợ hãi thán phục trước khả năng kiếm tiền lợi hại của Giang Phong!

Việc này khiến cho vẻ mặt bà Vương đen cả lại, mở miệng trách mắng: “Được rồi, đừng có khen người ta nữa, thằng nhóc đó bây giờ chính là người đã cắt đường tài lộ nhà chúng ta, nếu như ta không làm mai mối được, những ngày tiếp theo chỉ sợ chúng mày cũng không dễ chịu gì đâu, vẫn là nghĩ xem bây giờ nên làm như thế nào đi!”

Nghe vậy, ba đứa con trai cùng hai đứa con dâu hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói ra lời.

Dù sao thì làm mai mối cũng là quyền tự do của người ta, người ta làm ăn đàng hoàng, bọn hắn chẳng lẽ còn có thể ngang ngược tìm tới cửa khi dễ người ta à? Thật sự cho rằng pháp luật thời đại này chỉ để trang trí thôi sao?

Lùi một bước mà nói, kể cả không có pháp luật thì bọn hắn cũng tuyệt đối không dám đi làm loại chuyện này.

Bởi vì ở thôn Long Sơn thì người họ Giang là chính, những người họ khác ở thôn Long Sơn kể cả không cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế thì tuyệt đối cũng không dám đ.â.m chọc người nhà họ Giang, đây chắc chắn là hành vi tìm đánh.

Uy h.i.ế.p bằng vũ lực đã không làm được, mà cạnh tranh bình thường thì lại không chơi lại người ta, còn có thể có cách gì?

Mấy người vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn là con trai út đầu óc tương đối linh hoạt nghĩ ra biện pháp, nói: “Mẹ, đã không cạnh tranh được chính diện với người ta thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn mà thôi!”

Mắt bà Vương sáng lên, hỏi: “Thủ đoạn gì? Con nói đi!”

Con trai út nói: “Chính là giở trò xấu với hắn, tiếp theo chúng ta cứ quan sát thật kỹ họ Giang kia, chờ tới lúc hắn dẫn nhà gái sang đây xem gia môn thì chúng ta cứ như vầy... sau đó thì như này... cả như này...”

Bà Vương càng nghe càng phấn khích, luôn miệng khích lệ con trai út, sau đó dựa theo kế hoạch của con trai út bắt đầu “điều binh khiển tướng”, trận chiến này chỉ có thể thắng, không cho phép bại.

Thắng, nhà bọn họ còn có thể sống thoải mái qua ngày, còn nếu như không may thất bại, vậy đoán chừng cũng chỉ có thể đổi nghề hoặc sang nơi khác làm bà mối, bởi vì thôn Long Sơn đã không còn thị trường cho bà nữa rồi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 86: Cậu Là Đại Nhân Nhà Chúng Tôi



Hôn nhân thời xưa, nước ta luôn xem trọng ‘ý cha mẹ, lời mai mối’, đến thời cận đại mặc dù đề cao tư tưởng yêu đương tự do, không cần phải tuân theo ‘ý cha mẹ, lời mai mối’ nữa, nhưng bất kể là ở thành phố lớn hay là ở nông thôn thì đều không thiếu hình bóng bà mối.

Ở nông thôn huyện Bách Lương bên này, trên cơ bản mỗi thôn đều sẽ có khoảng hai người làm nghề bà mối, mà những người tâm huyết dâng trào kiêm chức bà mối trường kỳ tác hợp cho người thân bạn bè thì lại càng nhiều!

Có câu nói rất hay, cánh rừng lớn chim gì cũng có, bà mối có nhiều người như vậy, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện một vài con sâu làm rầu nồi canh.

Bà mối Vương ở thôn Long Sơn, từ khi bà mới bắt đầu vào làm mai mối đã chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là kiếm tiền.

Vì để thuận lợi kiếm được chút tiền bà mối phong phú, bà Vương có thể nói là không có chút đạo đức nghề nghiệp nào.

Những chàng trai trẻ trong thôn thì bà không dám lừa, dù sao thì cũng cùng thôn, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, thật sự lừa thảm người ta thì bà cũng gặp phiền phức.

Cố Diệp Phi

Những nếu là những chàng trai trẻ ở thôn khác, thậm chí là ở những hương trấn khác, bà Vương hố người đến một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.

Ví dụ như tết năm ngoái, bà Vương đã từng tác hợp một chàng trai trẻ lần đầu cưới với một người phụ nữ đã từng kết hôn, còn có cả ba đứa con rồi.

Chỉ giới thiệu thì vốn cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nói rõ hoàn cảnh của hai bên, nếu như người ta nguyện ý tiếp nhận, bất kể là cuối cùng cuộc sống của người ta có hạnh phúc hay không thì cũng không liên quan gì tới bà mối nữa.

Nhưng bà Vương vì để cầm được tiền bà mối phong phú một chút, trực tiếp mở mắt nói mò, giới thiệu người phụ nữ có ba con kia thành người chưa từng sinh con chưa từng ly hôn, sau đó lừa trời qua biển tác hợp thành công mối hôn sự này.

Bây giờ, người phụ nữ có ba đứa con kia để con lại cho nhà mẹ đẻ nuôi, chỉ thỉnh thoảng trở về nhìn con một chút, mà nhà trai bên kia lại không hề hay biết rằng người ta đã coi mình thành đồ đần mà đùa giỡn.

Bởi vì người phụ nữ kia che giấu rất tốt, chuyện cô có ba đứa con tới bây giờ vẫn chưa bị lộ, còn thành công mang thai con của đối phương, tạm thời cuộc sống vẫn khá ổn.

Nhưng mà, ba đứa con kia của cô dù sao cũng là một quả b.o.m chìm, kiểu gì cũng sẽ có một ngày bị lộ, khi đó sẽ xuất hiện hậu quả gì, thật sự khó mà nói trước được.

Bà Vương cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, làm xong mối này, bà thế nhưng còn lấy được số tiền bà mối cực kỳ phong phú, có cả tiền nhà trai cho, có cả tiền nhà gái cho.

Vì để kiếm được nhiều một chút, bà Vương còn dám bẫy người ta như vậy, bây giờ Giang Phong lại cắt đường tài lộ của bà, bà sao có thể chịu cam tâm được?

Đương nhiên là phải nghĩ cách phá hủy danh tiếng của đối phương, như vậy mới có thị trường cho bà làm mai mối ở trong thôn, sẽ không đến mức bị Giang Phong hoàn toàn thống trị.

Bây giờ tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ buổi ‘nhìn gia môn’ này của Giang Phong nữa thôi!

...

Một tuần sau.

Vi Minh Kiệt mặt mũi tràn đầy gió xuân trở về từ tỉnh thành!

Thấy gương mặt Vi Minh Kiệt không kìm được nụ cười, Giang Phong liền biết rõ nỗi niềm khó nói của hắn đã được giải quyết hoàn toàn, đương nhiên cũng vui vẻ thay hắn, ngày hôm sau liền trực tiếp sắp xếp buổi ra mắt cho hắn và Vệ Vũ San.

Buổi xem mắt lần này thật ra chỉ là cho đủ quy trình mà thôi, sau khi Giang Phong nói rõ tình huống của Vi Minh Kiệt với Vệ Vũ San xong, giá trị xứng đôi hôn nhân của hai người họ liền biến thành 80/86, giá trị xứng đôi hiện tại cao như vậy, hôn sự này muốn không thành cũng khó.

Nơi xem mắt vì chiều theo nhà gái, cho nên liền chọn địa điểm ở huyện thành.

Nhà trai bên này có Vi Minh Kiệt và cha mẹ của hắn đi, mà nhà gái bên kia chỉ có mình Vệ Vũ San tới trình diện.

Đây cũng không phải là vì nhà gái không coi trọng nhà trai, từ trước khi sắp xếp buổi xem mắt cho hai người, Giang Phong đã nói rõ với Vi Thiên Đức và Tôn Phương rằng buổi xem mắt này chỉ là làm cho đủ quy trình mà thôi.

Gặp mặt, ăn cơm, phát hồng bao, làm xong toàn bộ các bước thì cũng đã sắp tới giờ làm việc của Vệ Vũ San rồi.

Trước khi đi, Giang Phong ở trước mặt hai bên, nói: “Chị Vệ vừa rồi đã nói ngày mai sẽ nghỉ làm, nếu như mọi người đồng ý, vậy ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho mọi người nhìn gia môn.”

Đối với chuyện này, cả hai bên đều biểu thị đồng ý, thế là, việc này cứ như vậy quyết định.

Xong xuôi, Vệ Vũ San đi làm, mà Giang Phong thì lái xe đưa ba người Vi gia trở về thôn Long Sơn.

Trên đường trở về, Giang Phong cười hỏi: “Anh Kiệt, lần này gặp mặt cảm thấy thế nào?”

Vi Minh Kiệt liên tục gật đầu, nói: “Cảm giác rất tốt, đúng là kiểu anh yêu thích, lần này anh thật sự phải cảm tạ em thật tốt!”

Vi Thiên Đức lúc này cũng tươi cười, con trai lớn đã có tin hôn nhân đại sự, có thể nói là đã giải quyết được một cái tâm bệnh của ông, liền cảm kích nói: “Tiểu Phong, cháu thật đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta!”

Tôn Phương cũng tràn ngập cảm kích trong lòng, nói: “Đúng vậy, nếu như không phải nhờ có Tiểu Phong, A Kiệt nhà chúng ta chỉ sợ sẽ thật sự cô độc cả đời, chúng ta cũng không biết nên cảm tạ cháu như thế nào mới đúng!”

Hôm qua bà cũng mới biết rõ, hóa ra con trai lớn đã vì bị thương ngoài ý muốn mà lão tiểu đệ không đứng được, khó trách nhiều năm như vậy con trai lớn không hề có bạn gái, còn từ chối tham gia xem mắt.

Trước kia bà vẫn luôn không rõ nguyên nhân bên trong, tận tới khi con trai lớn nghe lời khuyên bảo của Giang Phong, tới tỉnh thành gặp bác sĩ chữa tốt bệnh kia rồi, mới nói ra nguyên nhân bên trong cho hai người biết rõ.

Cho nên, nói Giang Phong là đại ân nhân nhà bọn hắn thật ra không hề khoa trương chút nào.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 87: Cậu Là Đại Nhân Nhà Chúng Tôi (2)



Giang Phong vừa lái xe vừa cười nói: “Cô chú không cần khách khí, tất cả mọi người trong thôn đều là anh em, có thể giúp được anh Kiệt, cháu cũng rất vui.”

Nếu như hỏi người cảm kích Giang Phong nhất là ai, vậy chắc chắn chính là người trong cuộc, Vi Minh Kiệt, nếu như nói cha mẹ hắn là người cho hắn sinh mệnh đầu tiên, vậy Giang Phong có thể nói là người đã cho hắn sinh mệnh thứ hai.

Vi Minh Kiệt không nói quá nhiều lời cảm tạ, mà trực tiếp tỏ thái độ, nói: “Tiểu Phong, trước anh có nghe qua nhà em chuẩn bị xây phòng mới, đến lúc đó em cứ chuẩn bị tốt vật liệu, chuyện xây nhà cứ giao cho anh là được, nhất định sẽ xây thật đẹp cho em.”

Vi Thiên Đức nghe vậy thì vội vàng phụ họa: “Đúng vậy Tiểu Phong, nhà cháu cứ để hai cha con chúng ta lo, cháu chỉ cần chuẩn bị kỹ càng vật liệu, còn lại không cần cháu phải nhọc lòng.”

Giang Phong vội vàng nói: “Chú Vi, anh Kiệt, nhà cháu xây nhà cũng có nhà chú nhỏ cháu góp sức, có mọi người hỗ trợ nữa thì rất tốt, nhưng nhất định phải tính theo giá thị trường.”

Cái này hai cha con Vi gia đương nhiên là không nghe, nói Giang Phong chính là đại ân nhân nhà bọn họ, tiền công này tuyệt đối không lấy, nếu như Giang Phong cứ nhất định đưa, vậy đó chính là không cho cha con bọn họ mặt mũi.

Cuối cùng, nói hết lời, cha con Vi gia mới chịu tôn trọng nguyên tắc làm mai mối của Giang Phong, sau khi hai cha con xây xong phòng ở thì Giang Phong sẽ xem xét, cho bọn họ cái hồng bao là được!

Nghe được phương án này, Giang Phong biểu thị đồng ý, dù sao hồng bao này nghe cũng dễ chịu, hơn nữa, trong bao là bao nhiêu thì hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, đến lúc đó, chỉ cần dựa theo giá thị trường đưa cho hai cha con bọn họ một cái hồng bao, như thế sẽ không còn vấn đề gì nữa.

...

Sau khi về nhà, Vi gia liền bắt đầu hành động, dù sao tới ngày mai, nhà gái đến nhìn gia môn, bọn hắn kiểu gì cũng phải sớm thông báo cho họ hàng thân thích, còn phải sắp xếp rượu thịt cỗ bàn nữa, không nhanh chóng làm thì chắc chắn là không kịp.

Đều ở trong cùng một thôn, hơn nữa, Vi gia lại là mục tiêu mà nhà bà Vương vẫn nhìn chằm chằm vào, cho nên Vi gia bên này vừa bắt đầu hành động, nhà bà Vương đã nhận được tin tức.

Biết rõ ngày mai nhà gái sẽ tới Vi gia nhìn gia môn, mấy miệng ăn nhà bà Vương cũng bắt đầu tung ra ma quyền sát chưởng, chuẩn bị tìm một cơ hội nói xấu bà mối Giang Phong này vào ngày mai, làm loạn mối hôn sự này, thuận tiện phá hủy thanh danh bà mối của Giang Phong.

...

Đảo mắt đã tới thời gian nhà gái đến nhà Vi Minh Kiệt nhìn gia môn.

Mặc dù trước đó Vi Minh Kiệt là một trong những người ế vợ nổi danh trong thôn, nhưng điểm khác biệt giữa hắn và những người ế vợ khác là điều kiện gia đình của hắn được xếp vào hàng đầu trong thôn.

Bởi vậy, khi Vệ Vũ San và thân thích tới nhìn gia môn đều hài lòng không thôi.

Không nói những cái khác, cha con Vi gia vốn cũng coi như đốc công nhỏ, đương nhiên sẽ xây nhà mình thật xinh đẹp.

Vi gia vốn liếng giàu có, thịt rượu chiêu đãi khách phong phú đủ loại, bữa cơm này tự nhiên là ăn đến cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Mãi đến khoảng hai giờ rưỡi chiều mới tan cuộc.

Cố Diệp Phi

Mà trước khi nhà gái rời đi, Vi phụ đương nhiên cũng không quên phân đoạn quan trọng nhất, lấy ra hồng bao đã chuẩn bị từ sớm, phát cho từng người bên nhà gái cùng với bà mối Giang Phong.

Sau đó, hai bên lại khách sáo một phen, năm người bên nhà gái mới cùng lên xe rời đi.

Xe vừa mới đi ra khỏi cửa thôn Long Sơn không ra liền bị một người đàn bà chặn lại.

Lái xe là anh họ Vệ Vũ San đỗ xe lại, đi xuống hỏi: “Xin chào, bà ngăn xe của chúng tôi có việc gì không?”

Người đàn bà hỏi: “Mấy người hôm nay là tới nhà Vi Thiên Đức ở thôn Long Sơn nhìn gia môn đúng không?”

Anh họ của Vệ Vũ San và mấy người trong xe liếc nhau một cái, sau đó gật đầu trả lời: “Chúng tôi đúng là đến Vi gia nhìn gia môn, xin hỏi bà có chuyện gì không?”

Vẻ mặt người đàn bà có chút khẩn trương nhìn hai bên một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Mấy người bị bà mối kia lừa rồi, đứa con trai lớn của Vi Thiên Đức kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì, ăn uống cá cược chơi gái, tất cả đều tinh thông, mấy năm nay hắn đã mang không ít phụ nữ về, nhưng cuối cùng, sau khi phát hiện được bộ mặt thật của hắn thì đều thu thập hành lý ngay trong đêm chạy trốn.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt năm người trong xe cũng nháy mắt thay đổi.

Vệ Vũ San nghe xong liền biết đối phương là đến gây sự, cô thế nhưng biết rõ Vi Minh Kiệt năm mười chín tuổi cũng vì chuyện ngoài ý muốn mà mắc phải nỗi niềm khó nói, như vậy rồi còn chơi cái gì?

Thật sự coi cô là thiếu nữ mới lớn chưa hiểu chuyện gì sao?

Thế là, Vệ Vũ San liền lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp hình người đàn bà kia.

Có điều, cha mẹ Vệ Vũ San lại không biết tình huống của Vi Minh Kiệt, nghe nói như thế cũng bán tín bán nghi, Vệ phụ ngồi cạnh ghế tài xế nhíu mày hỏi: “Bà rốt cuộc là ai? Bà có chứng cứ nào chứng minh những gì mình nói là thật không?”

Người đàn bà nhanh chóng nói: “Tôi chính là người thôn Long Sơn, không đành lòng nhìn mọi người bị lừa nên mới ra đây nói cho mọi người biết những chuyện này, tin hay không tùy mấy người, tôi còn có việc đi trước đây.”

Nói xong, người đàn bà cũng không quản đối phương phản ứng như thế nào, nhanh chóng bước đi ven con đường nhỏ, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm mắt năm người.

Vệ phụ sắc mặt khó coi, nói: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Những gì người đàn bà kia nói là thật, hay là có ân oán gì với Vi gia nên cố tình bôi đen người ta?”

Vệ Vũ San nói: “Người đàn bà kia là cố ý bôi nhọ người ta, nguyên nhân cụ thể chưa biết, để con gọi điện thoại hỏi bà mối Giang một chút, xem hắn có biết người đàn bà này không.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 88: Lẽ Thẳng Khí Hùng



Thôn Long Sơn.

Vi gia.

Nhà gái rời đi rồi, một đám thân thích nhà Vi gia cũng chuẩn bị ai về nhà nấy.

Mà ngay lúc thân thích nhà Vi gia đang chào hỏi nhau chuẩn bị rời đi, Giang Phong nhận được điện thoại của Vệ Vũ San gọi tới, hắn ấn nút nghe, hỏi: “chị Vệ, có chuyện gì chị cứ nói!”

Cố Diệp Phi

Vệ Vũ San liền kể lại chuyện vừa rồi: “Bà mối Giang, là như này, vừa rồi chúng tôi lái xe ra cửa thôn chưa được bao xa thì bị một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi chặn lại...”

Chờ Vệ Vũ San kể xong chuyện vừa xảy ra một lần, Giang Phong mới nhíu mày, nói: “chị Vệ, trước chỉ gửi ảnh chụp qua wechat cho em, em phải xem xem là ai làm trò quỷ.”

Vệ Vũ San nói: “Được, chị sẽ lập tức gửi ảnh chụp cho em, việc này có cần bọn chị quay lại hỗ trợ không?”

Giang Phong từ chối, nói: “Không cần đâu chị Vệ, mọi người cứ về trước đi, việc này để bọn em giải quyết là được, khi nào có kết quả sẽ lập tức điện thoại lại cho chị.”

“Được rồi, vậy chúng ta đi về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho chị!”

“Vâng, hẹn gặp lại!”

“Hẹn gặp lại!”

Chờ Giang Phong cúp điện thoại xong, Vi Minh Kiệt ở bên cạnh nghe được đại khái liền vội vàng hỏi: “Tiểu Phong, tình huống như thế nào? Có người chặn xe của nhà Vũ San sao?”

Vợ chồng Vi Thiên Đức cùng một đám thân thích Vi gia nghe vậy, cũng không nhịn được tụ tập lại xung quanh.

Giang Phong liền thuật lại đơn giản lời kể của Vệ Vũ San một lần, nói: “Không biết là ai muốn khiến thanh danh của anh Kiệt bại hoại, chị Vệ đã lén chụp được ảnh chụp của đối phương, chúng ta xem một chút là biết ngay ai giở trò quỷ rồi!”

Vi Minh Kiệt nghe vậy, tức tới đau cả gan, tức giận mắng to: “Mẹ nó, rốt cuộc là tên vương bát đản nào muốn hủy hoại thanh danh của anh? Nói anh rượu bia, cá cược, chơi gái mọi thứ đều tinh thông? Anh tinh thông con mẹ nó, Tiểu Phong, em mau mở wechat lên xem xem rốt cuộc là ai, anh mẹ nó sẽ không bỏ qua đâu!”

Lúc này, sắc mặt của vợ chồng Vi Thiên Đức và một đám thân thích đều không dễ nhìn, người tính khí hơi nóng nảy thì không nhịn được trực tiếp mắng chửi, người kia làm như vậy, rõ ràng là muốn hủy đi mối nhân duyên này của Vi Minh Kiệt, cái này phải có thù lớn thế nào chứ!

Giang Phong cũng kìm bực bội trong lòng, cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp mở wechat ra, mở ảnh chụp Vệ Vũ San gửi tới lên.

Sau đó, một loạt con mắt đồng loạt nhìn về phía ảnh chụp.

“Trần Hương Lan?”

“Mẹ nó, anh chưa từng đắc tội Trần Hương Lan bao giờ, sao cô ta lại muốn làm bại hoại thanh danh của anh?”

Ngay giây phút nhìn thấy ảnh chụp kia, Giang Phong và người nhà họ Vi lập tức nhận ra thân phận của đối phương, chính là nàng dâu của con trai cả bà mối Vương nổi danh trong thôn, Trần Hương Lan.

Lúc này, đầu óc thi đậu đại học danh tiếng của Giang Phong phát huy tác dụng vốn có của nó, hai mắt híp lại, nói: “Anh Kiệt, chỉ sợ là anh bị tai bay vạ gió thôi, bị em làm cho vạ lây, chị ấy hẳn là nhằm vào em!”

Đầu óc Vi Minh Kiệt vẫn chưa nhảy số kịp, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Phong, cô ta là muốn làm bại hoại thanh danh của anh, làm hỏng chuyện tốt của anh, sao lại thành nhằm vào em rồi?”

Vẫn là Vi Thiên Đức tuổi già thành tinh, sau khi Giang Phong nói đối phương là nhằm vào hắn xong, ông liền hiểu ra điểm mấu chốt trong đó, nói: “Xem ra hành động trong khoảng thời gian này của Tiểu Phong đã động tới lợi ích của người ta, thật không nghĩ tới bà Vương kia vậy mà lại là người như vậy, còn may Vệ Vũ San tin tưởng A Kiệt, nếu không mối hôn sự này có lẽ thật sự đã bị cô ta phá hỏng rồi!”

Tôn Phương nghe rõ ràng xong, lúc này vén tay áo lên, nổi giận đùng đùng nói: “Dám tung tin đồn nhảm về A Kiệt nhà chúng ta như vậy, tôi muốn đi xé nát cái miệng thối của Trần Hương Lan kia ra!”

Nói xong, Tôn Phương lập tức nhấc chân đi về phía nhà bà Vương.

Những thân thích tính khí nóng nảy của Vi gia kia cũng không nói hai lời, lập tức đuổi theo.

Cha con Vi Thiên Đức thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo, bất kể nguyên nhân bọn họ làm ra chuyện này là gì, dù sao đứng mũi chịu sào cũng là Vi Minh Kiệt, dù thế nào nhà Vi gia cũng phải tới cửa người ta đòi công đạo.

Mà Giang Phong thì càng không cần phải nói, người ta rõ ràng là nhằm vào hắn, hắn đương nhiên cũng nên đi cùng nói chuyện rõ ràng với đối phương một chút.

Nhà Vi Thiên Đức cách nhà bà Vương cũng không xa, đi đường chỉ mấy phút là tới.

Tôn Phương mắng nguyên một đường đi, con trai lớn của bà mười chín năm qua chịu đựng sự giày vò không thành người, khó khăn lắm, dưới sự khuyên giải của bà mới Giang Phong, mới tích cực đi chữa trị, cuối cùng khôi phục nam nhân hùng phong.

Mắt thấy con trai đã sắp lấy vợ sinh con, trải qua cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc, nhưng lại đúng vào thời điểm then chốt này, vợ của con trai cả bà Vương, Trần Hương Lan, lại dám ở sau lưng con trai lớn của bà giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy, trực tiếp làm bại hoại thanh danh của con trai bà, thù này quá lớn rồi!

Tôn Phương càng nghĩ càng giận, càng mắng càng lớn tiếng.

Mấy phút sau, lúc Tôn Phương cùng một đám thân thích đã đứng trước cửa nhà bà Vương, phía sau đã có một đám thôn dân ‘nghe tiếng’ chạy tới.

“Trần Hương Lan, con đàn bà thối tha kia, nhanh ra đây cho tôi!”

“Cái đồ không biết xấu hổ nhà cô, A Kiệt nhà tôi rốt cuộc là đắc tội mấy người chỗ nào? Cô vậy mà muốn phá hỏng nhân duyên của nó?”

“Mấy bà con ở đây hãy phân xử công minh đi, A Kiệt nhà tôi năm nay đã 38 tuổi, thật vất vả mới nhờ được bà mối Tiểu Phong giúp tác hợp một mối nhân duyên. Ngày hôm nay nhà gái người ta đến xem gia môn, lúc trở về thì bị con đàn bà thối tha Trần Hương Lan này chặn lại ở cách cửa thôn không xa, tung tin đồn nhảm về A Kiệt nhà tôi rượu chén cá cược chơi gái mọi thứ đều tinh thông. Còn nói A Kiệt nhà tôi mấy năm nay mang không biết bao nhiêu phụ nữ về nhà, kết quả sau khi phát hiện ‘bộ mặt thật’ của A Kiệt nhà tôi thì nửa đêm lập tức thu dọn hành lý chạy trốn.

Tục ngữ có câu ‘Thà hủy mười tòa miếu còn hơn hủy một cuộc hôn nhân’, bà con đây nói xem đây có phải lời người nói không?”

Tính cách Tôn Phương vốn không tính là mạnh mẽ, nhưng làm một người mẹ, khi có chuyện liên quan tới con của mình, các mẹ thường sẽ bộc phát ra một loại sức mạnh vượt mức bình thường.

Lúc này, sức lực của Tôn Phương đã vượt xa mức bình thường, bà đứng trước cửa nhà bà Vương chửi ầm lên, mắng đến lẽ thẳng khí hùng.

Mà trong tiếng chửi bới của Tôn Phương, thôn dân cũng đã nghe rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cả đám không khỏi châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ!

“Trần Hương Lan này vậy mà lại làm ra chuyện như vậy? Này cũng quá vô nhân đạo rồi đi?”

“Cái này không có lý, không nghe nói Trần Hương Lan và Vi Minh Việt có ân oán gì, đang yên đang lành sao lại phải làm ra chuyện phá hoại nhân duyên của người ta như vậy, không sợ giảm thọ sao?”

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà, Trần Hương Lan này bình thường nhìn không tệ, lại vạn vạn không nghĩ tới cô ta lại có thể làm ra loại chuyện như thế này, thật sự là quá thiếu đạo đức rồi!”

“Theo tôi thấy, mọi chuyện sợ là không có đơn giản như vậy, hi vọng là tôi nghĩ nhiều rồi...”

Cái này nói thì dài dòng, thật ra từ lúc Tôn Phương mang theo một đám thân thích chạy tới nhà bà Vương, to tiếng mắng chửi một trận, rồi đến thôn dân châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ tới giờ vẫn chưa tới nửa phút.

Trong vòng chưa đến nửa phút ở đây, một nhà bà Vương đã bị mắng tới ngây cả người!

Vốn theo kế hoạch bọn họ đã thương lượng kỹ càng từ trước, sau khi tung tin đồn nhảm cho nhà gái xong, đợi đến buổi tối sẽ tiếp tục tung tin đồn nhảm về nhà gái, nói là người đàn bà đã mang thai mấy lần, mà bà mối Giang Phong lại cố tình giấu đối phương cái này, giới thiệu một người đàn bà như vậy cho người trong thôn, thực sự là quá thiếu đạo đức rồi, kết quả không nghĩ tới vừa mới làm bước đầu tiên đã thất bại!

Mà tốc độ thất bại này cũng quá nhanh rồi, Trần Hương Lan chân trước vừa mới bước vào cửa, chân sau người ta đã đuổi tới cửa mắng!

Đây rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 89: Giết Người Không Dao



Cổng Vương gia.

Tôn Phương hai tay chống nạnh, tiếng mắng rung trời, khiến thôn dân đối với bà có thể nói là lau mắt mà nhìn, ở chung mấy thập niên cũng không biết bà còn có mặt hung hãn như vậy.

Mà chuyện từ đầu tới cuối như thế nào, chúng thôn dân cũng đã nghe rõ ràng, trước hành động của Trần Hương Lan đều cảm thấy khiếp sợ, đồng thời, trong lòng cũng có chút lo nghĩ, không rõ tại sao cô ta phải làm như vậy?

Lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cổng nhà Vương gia, chờ Trần Hương Lan đi ra cho một lời giải thích.

Loại chuyện này tránh nhất định là không tránh được, bà Vương mặc dù không biết tại sao chuyện lại bị bại lộ nhanh như vậy, nhưng trong nháy mắt bà đã nghĩ ra cách đối phó, đó chính là đánh c.h.ế.t cũng không thừa nhận, thậm chí là quật ngược lại, dù sao đối phương cũng không có chứng cứ gì.

Nghĩ tưới đây, bà Vương nhanh chóng dặn dò vài câu, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, quát: “Tôn Phương, bà đây là uống lộn thuốc à, chạy tới nhà tôi mắng chửi cái gì đấy? Con dâu lớn nhà tôi hủy hoại hôn sự của A Kiệt nhà mấy người khi nào? Thật sự là không hiểu nổi, tôi thấy là mấy người đang rắp tâm bất lượng, muốn hủy hoại thanh danh con dâu lớn nhà tôi thì có!”

Tôn Phương tức đến mức cười lên: “Bà Vương, tôi biết rõ bà mối hai mươi mấy năm như bà mồm mép rất lợi hại mà, nhưng tôi thật đúng là không biết bà có thể mắt không chớp bịa chuyện tới thành thục như này đấy! Bà không nên làm mai mối ở thôn chúng ta nữa, quá khuất tài, bà nên đến thành phố lớn thì hơn, chỗ đó mới là sân khấu của bà!”

Bà Vương cả giận nói: “Tôn Phương, bà đừng có âm dương quái khí nữa đi, bà nói rõ ràng cho tôi, con mắt nào của bà nhìn thấy con dâu lớn nhà tôi chặn xe người ta, sau đó nói xấu A Kiệt của bà?”

Trong lúc nói chuyện, đám người Vương gia cũng tụ tập lại giằng co với đám người đi cùng Tôn Phương, mà Trần Hương Lan tự nhiên cũng nằm trong số đó.

“Tôi biết là bà sẽ không thừa nhận mà, bà Vương, bà cho rằng không có chứng cứ thì bọn tôi sẽ tìm tới tận cửa như này sao?”

Tôn Phương cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Trần Hương Lan, nói: “Trần Hương Lan, tôi khuyên cô vẫn nên thành thật kể lại chi tiết câu chuyện từ đầu đến cuối đi, bằng không đợi chúng tôi lôi chứng cứ ra, thì hậu quả thế nào cô tự biết.”

Thừa nhận thì chắc chắn là không thể, Trần Hương Lan chỉ có thể mạnh miệng nói:

“Cô Tôn, có phải cô tìm nhầm người rồi hay không, cháu cũng chưa từng làm ra loại chuyện như vậy, cô đừng đổ oan cho cháu!”

Lúc này, trong lòng cô ta cũng vô cùng hoang mang, lúc cô chặn xe đã cố ý nhìn xung quanh, xác nhận không có bất cứ ai nhìn thấy rồi, hơn nữa còn khẳng định năm người trong xe cũng không ai biết mình.

Vậy rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, nhanh như vậy đã lộ ra cho người ta tìm tới cửa như vậy?

Cố Diệp Phi

Giang Phong biết rõ đây là lúc hắn nên ra sân rồi, liền yên lặng mở ảnh chụp Vệ Vũ San gửi qua wechat ra, quay màn hình điện thoại di động về phía Trần Hương Lan, từ tốn nói: “Trần Hương Lan, chị cũng đừng mạnh miệng, chị mở to hai mắt nhìn cho rõ xem đây có phải mình hay không?”

Nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình điện thoại di động của Giang Phong, sắc mặt Trần Hương Lan lập tức đại biến, há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được gì.

Bà Vương cũng thấy được ảnh chụp con dâu lớn nhà mình, trong lòng không khỏi thầm mắng con dâu chỉ có ăn hại là giỏi, bảo cô đi làm chút chuyện lại còn để người ta lưu lại chứng cứ, ngay cả bị chụp hình chính diện mà cũng không biết, thật đúng là phế vật mà!

Mắng thì mắng, nhưng chuyện này nhất định phải nghĩ cách lừa gạt qua.

Ngay lúc trong lòng bà Vương đang nhanh chóng xoay chuyển, Giang Phong đã tập trung hỏa lực trên người bà, nói: “Bà Vương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chuyện này dù cho con dâu bà không nói, tôi cũng biết là bà giở trò quỷ ở sau lưng.”

Bà Vương như bị dẫm vào chân đau, phẫn nộ quát: “Giang Phong, mày đừng có ngậm m.á.u phun người...”

Giang Phong trực tiếp ngắt lời: “Bà Vương đừng kích động, con dâu lớn nhà bà và anh Kiệt xưa nay không oán không thù, lại đột nhiên làm ra chuyện thất đức, chặn xe nhà gái làm hỏng mối nhân duyên của anh Kiệt, nếu như không phải đột nhiên bị điên, vậy chắc chắn là có mục đích khác.

Mà con dâu lớn của bà nhìn thế nào cũng không phải là người điên, vậy cũng chỉ còn một khả năng, chị ấy làm vậy là có mục đích. Mục đích này rốt cuộc là gì, tất cả mọi người lại không ngốc, không khó đoán được.”

Nghe đến đây, toàn bộ người Vương gia, bao gồm cà bà Vương, sắc mặt đều đại biến.

Mà những người xung quanh vốn đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân sâu xa cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, mà những người không nghĩ nhiều như vậy thì lại bừng tỉnh đại ngộ.

Thế là, ánh mắt mọi người nhìn bà Vương đều tràn đầy khinh bỉ.

Bà Vương trong lòng biết không ổn, nhưng vẫn già mồm nói: “Giang Phong, lời này của mày là có ý gì? Đừng tưởng rằng mày gần đây làm thành mấy mối thì ngon...”

Giang Phong không đợi bà nói hết, đã cắt ngang, nói: “Bà Vương, tôi không cảm thấy tôi có gì ghê gớm, vốn bà lên đường cao, tôi đi cầu gỗ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Kể cả người trong thôn có tìm đến tôi mai mối chứ không tìm bà, vậy bà cũng có thể tới những thôn khác tìm khách, dù sao thì bà cũng đã làm mai mối nhiều năm như vậy, mười dặm tám hướng có chỗ nào không quen?

Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới bà vì hủy hoại thanh danh của tôi mà dám sử dụng loại thủ đoạn hạ cấp này.

Được rồi, dù sao bây giờ bà cũng coi như là tự làm tự chịu, để tất cả mọi người ngày hôm nay thấy rõ bộ mặt thật của bà, tôi rất bận rộn, cũng lười ở đây nói nhảm với bà!”

Nói xong, Giang Phong lại quay sang một nhà Vi Thiên Đức, nói: “Chú Vi, cô Vi, anh Kiệt, chúng ta đi thôi!”

“Phi, loại người gì vậy chứ, trình độ làm mối của mình không được, nhìn Tiểu Phong người ta làm ăn tốt liền bắt đầu giở trò xấu, nhân phẩm của bà như vậy, về sau trong thôn làm gì còn ai dám tìm bà làm mai mối nữa?” Tôn Phương nói xong liền dẫn theo một đám thân thích và Giang Phong lũ lượt rời đi.

Mà những thôn dân còn lại thấy đã tan cuộc cũng tốp năm tốp ba kéo nhau rời đi.

Chờ người đã đi hết rồi, một nhà bà Vương mới hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu nhà bọn họ lần này xem như xong rồi, về sau đoán chừng đi tới đâu cũng không tránh được bị người ta chỉ trỏ bàn tán.

Mà trụ cột trong nhà, bà Vương, hẳn cũng sẽ không còn khả năng làm mai mối trong thôn này nữa.

Giờ phút này, một nhà bà Vương đều có chút hối hận, nếu như không làm ra một màn này, mặc dù trong thôn cũng sẽ không có mấy người tới tìm bà Vương làm mai mối, nhưng ít nhất nhà bọn họ cũng không bị người trong thông ghét bỏ, nhưng bây giờ bị Tôn Phương dẫn người tới cửa náo loạn như thế, nhà bọn họ thật sự xong rồi!

Mà sự thật cũng chính là như vậy, chỗ này vừa xảy ra chuyện, chưa đến một giờ sau, toàn bộ thôn Long Sơn đã biết tin, bà mối Vương hoàn toàn bị nhấn chìm trong lời đàm tiếu, không chỉ ở trong thôn, mà còn nhanh chóng lan truyền ra các thôn khác nữa.

Những chuyện này Giang Phong cũng không tiếp tục để ý, thậm chí sau khi Giang phụ, Giang mẫu và anh trai Giang Phi nghe được việc này, muốn tìm tới nhà bà Vương nói lý thì cũng bị hắn ngăn lại.

Giang Phong không có hứng thú với việc cãi lộn, hắn chơi là chơi g.i.ế.c người không dao.

Đừng chỉ nhìn hắn lúc trước chưa nói được mấy câu đã rời đi, nhưng mỗi một câu hắn nói đều rất có tính sát thương, chuyện đã phát triển đến bước này, không cần hắn làm gì nhiều, chỉ ngồi yên thôi thì nhà bà Vương ở trong thôn cũng không ngóc đầu lên được.

Sau khi giải quyết xong xung đột với bà Vương, Giang Phong lại ở giữa sắp xếp tốt vấn đề lễ hỏi, hôm sau, trời vừa sáng liền lái xe tới tỉnh thành, chuẩn bị giúp vị khách Triệu Tĩnh tìm đối tượng thích hợp.
 
Back
Top Bottom