Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 260: Lạc Thanh Chu không dám phụ họa.



Hàn Bắc cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:

- Vẫn là Sở tiểu đệ đầy nghĩa khí. Lần này nếu như hợp tác vui vẻ, về sau chúng ta sẽ làm tiếp, miễn cho mấy người trong tụ bảo các kia rút chất béo ở giữa, tiền của chúng ta cũng không phải gió lớn thổi tới, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm. Sở tiểu đệ còn trẻ như vậy, hẳn còn chưa có cưới vợ? Tích lũy thêm ít tiền, đến lúc đó lấy nương tử xinh đẹp, cuộc sống liền có hi vọng.

Lạc Thanh Chu nói:

- Hàn huynh thành thân chưa?

Hàn Bắc đột nhiên thở dài một hơi nói:

- Lúc đầu có một mối hôn sự, bất quá gia thế ta không tốt lắm, thất bại. Đầu năm nay, đều chú ý môn đăng hộ đối, con mắt những người kia đều mọc ở trên đỉnh đầu.

Ngừng lại một lúc, cười lạnh một tiếng nói:

- Bất quá ta c*̃ng không quan tâm, chờ ta tu luyện có thành tựu, có tiền có thế, ở đâu không lấy được nàng dâu? Đến lúc đó mua cái sân rộng, cưới tám, mười tiểu mỹ thiếp nũng nịu, há không bằng cưới chính thê đại hộ nhân gia, mỗi ngày sẽ bị trông coi chặt hơn nhiều? Ngươi nói đúng không?

Lạc Thanh Chu không dám phụ họa.

Hàn Bắc tựa hồ nói hào hứng, c*̃ng mặc kệ ngồi đối diện có hai nữ tử, xích lại gần hắn cười ha ha nói:

- Sở tiểu đệ, đến lúc đó nếu huynh đệ ta thật có phúc khí lớn như vậy, khẳng định không quên Sở tiểu đệ ngươi. Những văn nhân kia không phải đã nói, có thiếp cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ha ha, đến lúc đó Sở tiểu đệ cứ việc đi đến chỗ ta khoái hoạt, ta bao ăn no!

Ngụ ý chính là: Là huynh đệ, cứ đến tìm ta.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, không có lên tiếng, quay đầu đi nhìn về phía khác.

Mặt mũi Hàn Bắc tràn đầy vẻ mặt bỉ ổi, còn muốn tiếp tục trò chuyện đề tài này, “Bá” một tiếng, đối diện đột nhiên bay tới một đầu roi da, trong nháy mắt như độc xà quấn quanh cổ hắn.

Lập tức “soạt!” một tiếng, màn cửa khẽ động, hắn biến mất khỏi xe ngựa không thấy gì nữa.

- A ——

Phía ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.

Tiếp đó chính là tiếng chửi ầm lên.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía thiếu nữ lãnh ngạo gọi Tần Nguyệt Mặc đối diện.

Roi da trong tay nàng đã tự động rút ngắn, một lần nữa quấn quanh trở về đến eo nhỏ của nàng, chuôi roi khẽ động, giống như chưa hề lấy xuống từ bên hông.

Thiếu nữ lãnh ngạo nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nơi khác.

- Lại nhìn lén,ta khoét mắt ngươi!

Thiếu nữ hung ác cảnh cáo một tiếng, lập tức cúi đầu soi gương, thưởng thức khuôn mặt nhỏ kiều mị xinh đẹp của mình.

Xe ngựa xóc nảy chạy đi.

Hai chân Hàn Bắc như bay, ở phía sau đuổi theo, miệng vẫn đang chửi ầm lên.

Rất nhanh, xe ngựa ngoặt vào một đầu đường nhỏ.

Lại chạy được một hồi, chậm rãi ngừng lại.

Khi Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Đao tỷ tóc bạc xuống xe ngựa, nhìn thấy Hàn Bắc đang thở hổn hển chạy tới, miệng vẫn cắn răng nghiến lợi mắng to.

Bất quá, khi tên kia nhìn thấy thiếu nữ lãnh ngạo khí thế cường đại xuống xe ngựa, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía hắn, tiếng mắng to trong miệng lập tức lại ngừng lại.

Đầu hắn đầy mồ hôi chạy tới, trên cổ xuất hiện một dấu vết hồng hồng, thở hổn hển nói:

- Tần cô nương, ngươi nếu không thích nghe ta nói chuyện, cứ việc bịt lấy lỗ tai, hoặc bảo ta ngậm miệng là được. Ngươi không mở miệng nhắc nhở, lại đột nhiên động thủ, không phải võ giả đứng đắn nên làm.

Tần Nguyệt Mặc quay người lắc lắc b* m*ng đi đến rừng cây trước mặt, cũng không để ý tới hắn, cũng chưa nhìn hắn một cái.

Đao tỷ phất phất tay nói:

- Đuổi theo, phía trước chính là lối vào Hắc Mộc lâm. Ta mang các ngươi vào, còn lại phải nhờ vào vận may của chính các ngươi. Nhớ kỹ, nơi đó rất nhiều cây cối đều có tiêu ký, các ngươi chỉ có thể ở bên ngoài, ngàn vạn không thể tiến vào chỗ sâu. Nếu không nghe khuyến cáo chết ở bên trong, tự gánh lấy hậu quả.

Ngay từ đầu lúc báo danh, mấy người đã ký kết khế ước sinh tử.

Người tiến vào Hắc Mộc lâm làm nhiệm vụ, sinh tử tự chịu.

Lạc Thanh Chu cùng Hàn Bắc đi theo ở phía sau.

Hàn Bắc lau mồ hôi trên trán, hung tợn nhìn bóng lưng thiếu nữ yểu điệu gợi cảm phía trước nhất, cắn răng cười lạnh nói:

- Nhìn đi, không đến mấy ngày, lão tử sẽ đè xú nha đầu kia xuống giường! Đến lúc đó khiến nàng ngoan ngoãn, khóc lóc hô hào cầu xin lão tử chơi chết nàng, ha ha ha ha...

Lạc Thanh Chu nhíu mày, bước nhanh hơn.

Dạng người này, hắn cũng không nguyện ý cùng đối phương đi quá gần.

Thân phận thiếu nữ kia hiển nhiên cũng không phải người bình thường, đã dám đơn độc ra ngoài, tự nhiên có thứ mình ỷ vào.

Nam tử gọi Hàn Bắc, rõ ràng chính là tên ngu ngốc, miệng giấu không được lời nói, trong lòng giấu không được chuyện, đầu óc ngu si, tính tình xúc động.

Hợp tác với người kiểu này, chỉ sẽ hỏng việc.

- Sở tiểu đệ, chờ ta một chút!

Hàn Bắc lại cười rạng rỡ đuổi theo.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 261: Vỏ cây đen như mực.



Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua ánh mắt của hắn, đột nhiên nghe được trong lòng của hắn: 【 Tam ca quả nhiên không có khoa trương, bộ dáng cùng dáng người của thiếu nữ kia quả nhiên cực phẩm, trong nhẫn chứa đồ chỉ sợ cũng cất giấu rất nhiều kim tệ cùng bảo bối, hôm nay phát tài! Không uổng công mấy người chúng ta mưu đồ nhiều ngày. Ta trước tiên biểu diễn một phen ở trước mặt mấy người, để bọn hắn buông lỏng cảnh giác, đợi chút nữa lần lượt đánh tan. Bất quá tiểu tử này nhìn có chút nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa thoạt nhìn còn có chút ngốc, không biết trên người có bao nhiêu kim tệ 】 .

- Sở tiểu đệ, đi, cùng một chỗ.

Hàn Bắc tới cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại nhếch miệng ha ha nói:

- Xú nha đầu kia tính khí nóng nảy, chắc hẳn trên giường c*̃ng vô cùng có lực, Sở tiểu đệ ngươi nói xem?

Lạc Thanh Chu không có trả lời, ngơ ngác cười một tiếng, trong mắt lóe lên hàn mang liền biến mất.

Tối hôm qua có một trận mưa lớn, nhiệt độ chợt hạ thấp.

Lúc đầu cứ nghĩ thời tiết thế này đã đủ lạnh, nhưng mấy người vừa tiếp cận mảnh rừng cây phía trước đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức càng thêm lạnh lẽo thấu xương đánh tới.

Người lần đầu tiên tiếp xúc, cho dù là võ giả cũng không nhịn được rùng mình.

- Các vị.

Trước khi chính thức tiến vào Hắc Mộc lâm.

Thần sắc Đao tỷ ngưng trọng, nhắc nhở cuối cùng:

- Đề nghị của ta là, các ngươi lần đầu tiên tới nơi này, tốt nhất đi theo tổ đội. Bên trong Hắc Mộc lâm nguy hiểm, không đơn giản đến từ độc vật, các loại yêu thú, còn đến từ những võ giả khác.

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, quét nhìn mấy người, tiếp tục nói:

- Ở chỗ này, giết người cướp của thường xuyên phát sinh. Bên trong Hắc Mộc lâm là khu vực ngoài vòng pháp luật, nếu các ngươi bị giết ở bên trong, không có người sẽ truy tra hung thủ cho các ngươi, c*̃ng không có người sẽ vì các ngươi nhặt xác. Cho nên, các ngươi phải cẩn thận. Cẩn thận yêu thú, cẩn thận những võ giả khác, cũng muốn cẩn thận... Đồng bạn của các ngươi.

- Đương nhiên, đại đa số võ giả nơi này đều là vì yêu thú mà tới. Đối với loại chuyện giết người cướp của này, có lẽ chỉ có người bên ngoài mới có khả năng làm ra.

- Dù sao mỗi võ giả, cũng có thể cực hạn phản sát, khí lực giết võ giả, giữ lại giết yêu thú càng thêm có lời.

- Tốt, ta chỉ nói như thứ này.

- Có vấn đề có thể trực tiếp hỏi, không có vấn đề liền theo ta đi vào.

Đao tỷ nói xong, chờ đợi trong chốc lát.

Thấy không có người nào đặt câu hỏi, nàng cầm đao bản rộng hình cung của mình, đi về phía trước.

Theo một đường nhỏ uốn lượn, tiến vào một mảnh rừng rậm nguyên thủy.

Lối vào có thân cây tráng kiện, cao vút trong mây.

Vỏ cây đen như mực.

Bên đường dựng một khối bia đá màu đen, trên tấm bia viết mấy chữ lớn bắt mắt bằng máu: Yêu thú Hắc Mộc lâm, không phải võ giả chớ tiến vào.

Tối hôm qua mưa to một trận, nhiệt độ chợt hạ.

Khí trời bên ngoài vốn rét lạnh, ngay lúc mấy người vừa mới bước vào mảnh rừng rậm nguyên thủy này liền cảm thấy một cỗ khí tức càng thêm lạnh lẽo tận xương đánh tới.

Mấy người lần đầu tiên tới nhịn không được rùng mình.

- Không khí bên trong nơi này ẩn chứa một cỗ khí tức đặc thù, đặc biệt thích hợp cho yêu thú sinh tồn. Người bình thường nếu tiến đến, cho dù không có bị yêu thú ăn hết, cũng sẽ bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, sau khi rời khỏi đây nếu không kịp thời bài trừ, không kiên trì được mấy ngày liền sẽ bệnh nặng tử vong.

- Cho dù là thể chất võ giả chúng ta, c*̃ng không thích hợp ở bên trong quá lâu.

- Cho nên lúc chạng vạng tối, mặc kệ mọi người có thu hoạch hay không có con mồi, đều phải đi ra, tập hợp ở bên ngoài đất trống.

Đi ở trong rừng, Đao tỷ tiếp tục tận tụy tận tâm căn dặn.

Khi đến một cái ngã ba đường, nàng dừng bước, nói:

- Tốt, chia tay tại đây. Hắc Mộc lâm rất lớn, không gian ngoại vi cũng rất lớn, càng đi bên trong, yêu thú càng lợi hại, không chỉ có các ngươi không thể đi vào, những yêu thú cấp thấp cũng không dám đi vào, cho nên chỉ cần các ngươi vận khí tốt, ở bên ngoài liền có thể có thu hoạch. Hiện tại, các ngươi có thể suy nghĩ tỉ mỉ một chút, là một thân một mình đi săn giết yêu thú, hay tổ đội cùng ai.

- Đương nhiên, cũng có thể xuất tiền mời ta hỗ trợ.

Ngô Khuê chắp tay, nói:

- Chư vị, vậy tại hạ trước hết cáo từ, ta thích một mình.

Nói xong, trực tiếp lựa chọn đường ở giữa rời đi.

Hàn Bắc lại mặt dạn mày dày nhìn về phía thiếu nữ lãnh ngạo gợi cảm, cười rạng rỡ nói:

- Tần cô nương, nếu không ba người chúng ta cùng một chỗ? Nhiều người, tìm kiếm yêu thú c*̃ng đơn giản hơn một chút.

Tần Nguyệt Mặc trực tiếp nện đôi chân dài gợi cảm một mình thuận theo một đường nhỏ bên phải rời đi.

Tóc dài nhu thuận thả ở sau lưng, vặn vẹo theo b* m*ng căng tròn, bờ eo nhỏ nhắn, như một loại nước gợn dập dờn mê người.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 262: Xương sườn của hắn bị gãy mất.



Hàn Bắc nuốt một ngụm nước bọt, thẳng đến khi đối phương đi xa, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lạc Thanh Chu bên cạnh nói:

- Sở tiểu đệ, như đã nói, chúng ta cùng một chỗ, mặc kệ có thu hoạch gì, đều là chia đôi, có Đao tỷ làm chứng.

Lạc Thanh Chu ngẩn ngơ, nói:

- Có thể.

Hàn Bắc âm thầm cười lạnh: Tiểu tử này thật ngốc, chờ một lúc giải quyết nhanh một chút, cho hắn thống khoái.

Đao tỷ thấy không có người xuất tiền mời nàng, nhún vai một cái nói:

- Vậy chúc các ngươi lần này đi săn may mắn, ta c*̃ng đi dạo khắp nơi một chút, nói không chừng sẽ có chút thu hoạch.

Nàng đi lên đầu đường nhỏ ở giữa.

- Đường ở giữa và bên phải đều có người đi, Sở tiểu đệ, vậy chúng ta đi bên trái đi.

Mặt mũi Hàn Bắc tràn đầy nhiệt tình nói.

Lạc Thanh Chu không có ý kiến, nói:

- Nghe Hàn huynh.

Ánh mắt Hàn Bắc lấp lóe, đi phía trước.

Hai người đi trong chốc lát, hắn ta quay đầu cười nói:

- Sở tiểu đệ cũng là người Mạc Thành sao? Đã luyện võ, đoán chừng điều kiện trong nhà cũng khá giả?

Ánh mắt Lạc Thanh Chu tìm kiếm ở trong rừng, tựa hồ đang tìm kiếm yêu thú, gật đầu nói:

- Là ở Mạc Thành, điều kiện gia đình vừa đủ, qua loa.

- Vừa đủ, qua loa?

Hàn Bắc giật giật lông mày, lần đầu tiên nghe được có người dùng loại từ này hình dung gia cảnh nhà mình.

Là thật qua loa hay là khiêm tốn?

Hàn Bắc lại liếc mắt nhìn y phục cùng bên hông trên người hắn, lại cười hì hì nói:

- Sở tiểu đệ, nếu hôm nay chúng ta bắt được yêu thú, ca ca ta mời ngươi đi thanh lâu tốt nhất Mạc Thành hưởng thụ ba ngày ba đêm, cam đoan để Sở tiểu đệ ngươi sinh long hoạt hổ đi vào, toàn thân mềm nhũn đi ra, ha ha ha ha...

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Đa tạ Hàn huynh.

Nói xong, “Oanh” một tiếng, da thịt kéo căng sớm đã lặng lẽ tụ lực nâng lên cơ bắp đột nhiên phát lực, nắm đấm đánh tới trước người đối phương, đột nhiên xuất kích, hung hăng đập vào trên ngực của hắn.

- Ầm!

Hàn Bắc đang lộ ra vẻ mặt tươi cười chuẩn bị nói chuyện, vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị một quyền hết toàn lực đánh bay ra ngoài.

Một cỗ cảm giác đau đớn kịch liệt và đầu đầy kinh ngạc mê mang đánh tới.

Hắn nặng nề mà té ngã trên mặt đất, không lo được trên ngực kịch liệt đau đớn, cuống quít nhảy dựng lên.

- Ầm!

Ai ngờ hắn vừa đứng lên, nắm đấm con vậy mà lần nữa nặng nề mà đập vào trên ngực của hắn.

Lại là một quyền dùng hết toàn lực.

Lồng ngực dựa vào da thịt cứng cỏi chống đỡ hơn phân nửa công kích, còn chưa kịp khôi phục, lại lần nữa chịu một quyền.

Một quyền này, đánh vào cùng một chỗ lúc nãy.

“Rắc” một tiếng giòn vang.

Xương sườn của hắn bị gãy mất.

Hắn lần nữa bay ngược ra, nặng nề té ngã trên mặt đất.

Lần này, hắn không thể nhảy dựng lên như lúc đầu.

- Oa ——

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, vừa ngẩng đầu lên, đạo thân ảnh kia lần nữa xuất hiện ở trước mắt, “Phanh” một quyền lại đập vào b* ng*c của hắn.

Một quyền này, trực tiếp để toàn bộ lồng ngực hắn đều sụp đổ.

Phổi, trái tim của hắn, toàn bộ bị nện vỡ vụn.

Số lượng lớn máu tươi từ bên trong mũi miệng của hắn chảy ra, hắn há to mồm, trừng to mắt, run rẩy giơ tay lên, trong cổ họng “Ôi ôi” rung động, tựa hồ muốn nói chuyện.

- Cạch!

Lạc Thanh Chu tung một cước giẫm lên trên cổ hắn, mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp giẫm nát toàn bộ yết hầu của hắn.

Nam tử một khắc trước còn đang cười đùa tí tửng ha ha nói chuyện, một khắc sau liền mệnh đi hoàng tuyền.

Hắn thậm chí ngay cả một câu cũng không kịp nói.

Sau khi Lạc Thanh Chu xác định hắn triệt để chết đi, bắt đầu lục lọi ở trên người hắn.

Không có túi trữ vật, chỉ có một túi tiền phình lên và vật phẩm khác.

Tiền trong ví hết thảy có tám mươi kim tệ cùng một chút ngân lượng.

Lạc Thanh Chu chỉ lấy kim tệ cùng ngân lượng, những vật khác, một mực không có đụng.

Người này cũng không phải một người đến Hắc Mộc lâm, còn có đồng bọn khác, không biết hắn như thế nào liên hệ những người đó.

Cho nên những vật này, hắn khẳng định không thể mang đi.

Vạn nhất bên trên vật gì đó sắp đặt bí thuật, có thể tinh chuẩn định vị truy tung, vậy thì phiền toái.

Có đôi khi quá mức tham lam sẽ bồi thêm mạng nhỏ.

Hắn cầm kim tệ cùng ngân lượng, lập tức bước nhanh rời đi, sau khi đi ra rất xa, bắt đầu tìm kiếm yêu thú.

Bên ngoài Hắc Mộc lâm, mỗi khi muốn đi vào một rừng cây, trên đại thụ đều sẽ có bảng gỗ tiêu ký.

Ngoại trừ cảnh cáo người tới không thể tiến vào sâu trong sâm lâm ra, còn có tác dụng chỉ đường, nếu không rất dễ lạc đường ở bên trong rừng rậm nguyên thủy không thấy ánh mặt trời này.

Lạc Thanh Chu vểnh tai, thả chậm bước chân, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận.

Cùng lúc đó.

Bên trên một con đường khác.

Thiếu nữ lãnh ngạo gọi Tần Nguyệt Mặc đang nhàn nhã đi xuyên qua rừng cây, một bên cầm một thanh tiểu đao sắc bén, đang cạy móng tay.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 263: Nàng không có nhiều lời.



Tựa hồ đối với nhiệm vụ lần này cũng không có để ở trong lòng.

Đột nhiên, ở phía sau một cây đại thụ trước mặt có một tên nam tử đầu trọc dáng người to lớn đi ra, mặt mũi tràn đầy âm hiểm nhìn nàng.

Thiếu nữ tựa hồ không có phát hiện, vẫn như cũ một bên cúi đầu đi về phía trước, một bên rất chuyên chú cắt móng tay.

Lúc này, hai bên trái phải trong rừng đột nhiên lại có hai tên nam tử khác, mắt lộ ra hung quang đi ra.

Nam tử đầu trọc ở phía trước cười gằn nói:

- Tống cô nương, đã lâu không gặp, cách nhiệm vụ lần trước tới đã qua nửa tháng rồi nhỉ? Rốt cục cũng đợi đến Tống cô nương đi ra.

Tần Nguyệt Mặc tựa hồ lúc này mới phát hiện hắn, dừng bước lại, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, mở miệng nói:

- Ngươi nhận lầm người? Ta gọi Tần Nguyệt Mặc, họ Tần, không phải họ Tống.

Nam tử đầu trọc cười ha ha:

- Ta nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy Tống cô nương, Tống cô nương nói ngươi gọi Trương Cửu Cửu? Lần thứ hai, Tống cô nương gọi Tống Mỹ Kiêu, lần thứ ba này, ha ha, tại sao lại đổi họ Tần rồi? Mặc kệ cô nương họ gì, tên gọi là gì, ta hôm nay hỏi một lần, cô nương có nguyện ý cùng ta trở về?

Nam tử cơ bắp phía bên phải cười gằn nói:

- Tam ca, còn nói lời vô dụng với xú nha đầu này làm gì? Trực tiếp đánh ngất xỉu khiêng về là được.

Tần Nguyệt Mặc quay đầu nhìn hai người khác một chút, thản nhiên nói:

- Hình như thiếu một người, tên gọi Hàn Bắc kia không có tới sao?

Vừa nghe lời này, sắc mặt ba người thay đổi.

Nam tử đầu trọc lập tức nắm chặt nắm đấm, vận sức chờ phát động, gằn giọng nói:

- Thì ra Tống cô nương đã sớm biết.

Ngón tay Tần Nguyệt Mặc dài nhọn nhẹ nhàng lật qua lật lại tiểu đao trong tay, khóe miệng lộ ra tia vòng trêu tức:

- Bản tiểu thư nghỉ ngơi nửa tháng, hôm nay ra đây, vốn cũng không phải đến săn giết yêu thú, các ngươi đoán xem, bản tiểu thư tới làm gì?

- Bạch!

Vừa mới dứt lời, tiểu đao trong tay nàng đột nhiên bay ra ngoài, trực tiếp c*m v** trong mắt trái nam tử cơ bắp bên phải kia.

- Bản tiểu thư hôm nay là đến cướp bóc.

- A ——

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong rừng rậm yên tĩnh.

Lập tức, tiếng quát lớn, tiếng mắng chửi và tiếng khí lưu theo đó vang lên.

- Ba!

- Ba! Ba! Ba!

Âm thanh roi da quật c*̃ng vang lên.

Chiến đấu rất nhanh kết thúc.

Một lát sau.

Trong rừng khôi phục yên tĩnh.

Ba tên nam tử vừa rồi mới còn vô cùng phách lối lúc này đã nằm trên mặt đất, đầu bị roi đánh nát nhừ, chết vô cùng thê thảm.

Thiếu nữ cướp sạch mọi thứ trên người bọn hắn xong, nện đôi chân dài, lắc lắc b* m*ng, nghênh ngang rời đi.

Không bao lâu.

Nàng vừa mới đi tới một mảnh rừng khác.

Trên mặt đất nằm một cỗ thi thể, ngực sụp đổ, cổ bị bẻ gãy, hai mắt trừng lớn, há to mồm, c*̃ng chết vô cùng thê thảm.

- A, ngược lại xem thường gia hỏa ngơ ngác kia, còn tưởng rằng nằm dưới đất là hắn đây.

Trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia kinh ngạc, nghĩ nghĩ, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc chạng vạng tối.

Đao tỷ khiêng đao bản rộng hình cung ở chỗ đất trống ngoài cửa ra chờ đợi.

Không bao lâu, Lạc Thanh Chu là người đầu tiên đi ra.

Hai tay của hắn trống trơn, không thu hoạch được gì.

Đao tỷ nhìn thoáng qua trên người hắn, sạch sẽ, quần áo không có dơ dáy bẩn thỉu, trên người c*̃ng không có vết thương, hiển nhiên cũng không có chiến đấu qua cùng yêu thú.

- Không sao, không cần nhụt chí, các ngươi còn có hai ngày cơ hội.

Đao tỷ nhàn nhạt an ủi vài câu, hỏi:

- Hàn Bắc đâu, không phải tổ đội cùng ngươi à? Không có cùng ngươi đi ra?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đi đến nửa đường hắn liền rời đi, không có tìm được hắn.

Thần sắc Đao tỷ lạnh lùng nói:

- Không có cùng một chỗ càng tốt hơn.

Nàng không có nhiều lời.

Lại qua một lát, Ngô Khuê c*̃ng tay không đi ra.

Đao tỷ nhìn hắn một cái, không có an ủi.

Lại đợi gần nửa canh giờ, thiếu nữ gọi Tần Nguyệt Mặc lắc lắc eo nhỏ nhắn, đi từ từ ra, nhìn c*̃ng không có bất kỳ thu hoạch gì.

- Ngày mai và ngày kia, các ngươi còn có hai lần cơ hội. Không có người nào đi lần đầu tiên liền có thể gặp được yêu thú, cho dù gặp, c*̃ng không nhất định có thể thành công săn giết. Cho nên, không cần nhụt chí.

Đao tỷ rất lãnh đạm an ủi một câu, lập tức mang theo ba người đi khỏi ra khu rừng.

Trên đường phía ngoài, xe ngựa đã chờ ở nơi đó.

Trên đất trống cách đó không xa, đột nhiên có rất nhiều người đang bày quầy bán hàng, đều là một vài người mặc trang phục võ giả.

- Có muốn đến xem không?

Đao tỷ nhìn ba người hỏi một chút.

Tần Nguyệt Mặc không có trả lời, trực tiếp lên xe ngựa.

Ngô Khuê c*̃ng không có gì hứng thú, đi theo.

Lạc Thanh Chu nhìn mấy lần về bên kia, nói:

- Chờ săn giết được yêu thú rồi nói sau.

Đao tỷ nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 264: Một tiếng roi vang lên!



Xe ngựa chở bốn người rất nhanh bắt đầu chạy trên đường lớn.

Trong xe trầm mặc một hồi.

Ngô Khuê nhịn không được hỏi:

- Hàn Bắc đâu?

Không có người trả lời.

Đao tỷ sau một lúc lâu lãnh đạm nói:

- Mặc kệ hắn còn ở bên trong hay đã sớm đi ra, ta trước đó nói qua, quá hạn không đợi.

Ngô Khuê không nói gì thêm.

Tần Nguyệt Mặc mang lấy đôi chân dài, lại lấy ra cái gương nhỏ tinh mỹ, đang thưởng thức dung nhan kiều mị xinh đẹp của mình.

Xe ngựa rất mau vào thành, đứng trước cửa ra vào tụ bảo các.

Mấy người ước định thời gian ngày mai, sau khi xuống xe, lần lượt rời đi.

Lạc Thanh Chu đi mua mứt quả, vừa đi đến một lối đi, đột nhiên phát hiện phía trước có một đạo thân ảnh quen thuộc đang đứng, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Đầu roi ở giữa cái eo nhỏ nhắn hơi rung nhẹ.

- Theo dõi ta?

Tần Nguyệt Mặc lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt hiện ra sát cơ.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Không có.

Tần Nguyệt Mặc nhìn thoáng qua mứt quả trong tay hắn, không có lại nói tiếp, bước nhanh đi thẳng về phía trước.

Lạc Thanh Chu chuẩn bị tiếp tục tiến lên, nhìn nàng một cái, nghĩ nghĩ, trực tiếp rẽ trái tiến vào hẻm nhỏ, quyết định đi từ ngõ hẻm nhỏ, miễn cho lại bị thiếu nữ kia hiểu lầm.

Vừa xuyên qua mấy đầu hẻm nhỏ, sắp đến Tần phủ, đột nhiên lại thấy được đạo thân ảnh lãnh khốc kia ở phía trước cửa ngõ.

- Quả nhiên là đang theo dõi ta, là muốn cướp tiền, hay là cướp sắc? Hoặc là cả hai đều muốn?

Thiếu nữ cười lạnh một tiếng, rút ra roi da bên hông, tóc dài sau lưng không gió mà bay.

Lạc Thanh Chu định tại chỗ, vội vàng giải thích nói:

- Tần cô nương, ta thật không có theo dõi ngươi, nhà ta cũng ở phía trước.

- Ha ha.

Thiếu nữ cầm roi da, trực tiếp đi về phía hắn.

Hẻm nhỏ yên tĩnh.

Ngoại trừ hai người, cũng không có người khác.

Tần Nguyệt Mặc cầm roi da như Linh Xà đong đưa quỷ dị, trong mắt mang theo sát cơ lãnh khốc, từng bước từng bước từ cửa ngõ đi vào trong ngõ.

Lạc Thanh Chu nắm chặt mứt quả trong tay, chậm rãi lui lại.

- Ba!

Một tiếng roi vang lên!

Tiếng động rất chói tai vang lên bên trong hẽm nhỏ yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy thần hồn run rẩy một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì.

Hắn không có chút do dự, xoay người chạy đi.

Tần Nguyệt Mặc sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.

Nàng vừa mới lăng không một roi, mặc dù đánh vào trong không khí, lại có thể chấn nhiếp thần hồn, để cho người ta trong nháy mắt thất thần.

Cho dù mấy tên võ giả hôm nay gặp trong Hắc Mộc lâm, cũng không ngoại lệ, đều bị nàng một chiêu này chấn thất thần một cái chớp mắt.

Nhưng người này vừa rồi vậy mà không có chút nào dừng lại, xoay người chạy rồi?

- Quả nhiên có chút bản sự, khó trách dám theo dõi bản tiểu thư, muốn cướp tiền cướp sắc.

Tần Nguyệt Mặc hừ lạnh một tiếng, không có đuổi theo, thu hồi roi, quay người đi ra hẻm nhỏ.

Loại tiểu lâu la này, còn không đáng cho nàng lãng phí thể lực đuổi theo.

Trở lại trong phủ.

Nàng tiến vào hậu viện, nha hoàn hạ nhân trên đường đi cung kính né tránh. Trong phòng tắm rửa một cái, đổi thân quần áo sạch.

Nàng ra cửa, đi tìm vị tiểu biểu muội nhu nhu nhược nhược kia, nghe nàng kể chuyện xưa, đọc thơ từ.

Thuận tiện, từ thi từ hoặc trong chuyện xưa của tiểu biểu muội lại nghĩ một ra cái tên khác cho ngày mai.

Mỗi ngày một cái tên mới, thật ngầu!

Lạc Thanh Chu đi đường vòng, ngoặt vào phía sau hẻm nhỏ Tần phủ.

Thấy hẻm nhỏ không có người, tháo xuống mặt nạ trên mặt. Thiếu nữ kia là Luyện Cốt cảnh, roi trong tay nhìn qua c*̃ng không đơn giản, rất có thể là pháp khí trong truyền thuyết.

Hắn khẳng định không phải đối thủ của người ta.

Còn có điểm mấu chốt nhất, đối phương gọi Tần Nguyệt Mặc.

Hôm trước lên trên thuyền hoa viết từ, đề danh chính là Nguyệt Mặc.

Tống Như Nguyệt, Tần Vi Mặc.

Mà theo Đao tỷ tóc bạc nói, thiếu nữ kia trước đó dùng tên gọi Tống Mỹ Kiêu.

Họ Tống, gọi Mỹ Kiêu.

Nếu như hắn không có nhớ lầm, lúc trước, sau ngày thứ hai bái đường thành thân đêm động phòng hoa chúc, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tần đại tiểu thư ven hồ Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, Bách Linh đã từng cố ý lừa gạt hắn, nói Tần đại tiểu thư trên thuyền kia gọi... Nam Cung Mỹ Kiêu.

Bởi vì tên gọi kiểu này tương đối ít thấy, cho nên ký ức hắn khắc sâu.

Bây giờ nghĩ đến, Tần Nguyệt Mặc, Tống Mỹ Kiêu, hai danh tự này đều cùng tên người có quan hệ bên trong Tần phủ.

Nói cách khác, đối phương rất có thể là người bên trong Tần phủ, hoặc là có quan hệ lớn cùng Tần phủ.

Hắn ở Tần phủ lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy qua thiếu nữ kia.

Nhưng...

Tiểu Điệp đã từng nói, lúc nàng và mấy nha hoàn nói chuyện phiếm biết được, Tần phủ có một quý khách tới từ kinh đô.

Mà rất khéo chính là, nghe nói vị quý khách kia vậy mà thường ra khỏi thành đi săn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 265: Dáng dấp ra sao?



Lúc trước hắn nghe Tiểu Điệp nói như thế, cứ nghĩ đối phương là nam tử, thường xuyên ra thành đi săn dã thú phổ thông.

Nhưng hiện tại xem ra, quý khách tới từ kinh đô rất có thể chính là thiếu nữ vừa rồi kia.

Mà cái gọi ra khỏi thành đi săn, có khả năng chính là đi làm nhiệm vụ, săn giết yêu thú.

Nếu không phải, sao nàng c*̃ng ở chỗ này?

Lạc Thanh Chu đi vào trong phủ, vừa đi vừa nghĩ.

Hắn quyết định đêm nay đi hỏi Bách Linh một chút.

Nếu như Bách Linh không biết, hắn lại đi hỏi Tần nhị tiểu thư một chút.

Tần nhị tiểu thư khẳng định biết.

Trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp ngay ở phòng bếp hâm nóng đồ ăn, thấy hắn trở về, vội vàng nói:

- Công tử, đồ ăn đã lạnh, người đợi lát nữa, xong ngay đây.

Lạc Thanh Chu vốn muốn đi qua ôm nàng một cái, bất quá nghĩ đến hôm nay giết người, còn không có tắm rửa, đành phải coi như thôi.

Hắn bỏ mứt quả vào trong phòng tiểu nha đầu.

Cơm nước xong xuôi.

Chủ tớ hai người lại cầm quần áo, thừa dịp bóng đêm, đi trong hồ bên Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển tắm rửa.

Loại khí trời se lạnh này mà đi ngâm trong hồ nước ấm áp, khẳng định dễ chịu hơn ở trong phòng nhiều.

Hai người cởi trống trơn, đi vào trong nước.

Lạc Thanh Chu nhìn thân thể thiếu nữ tuyết trắng kiều nộn, không khỏi nghĩ tới chuyện đêm đó.

Không biết rạng sáng mỗi đêm, Bách Linh có tới đây ngâm mình tắm hay không.

Trong lòng hắn hơi động, nói thầm: Nếu không tối nay tới nhìn?

Thiếu nữ kia không phải người khác, hắn tới xem một chút không có gánh nặng gì trong lòng.

Nếu như đối phương không phản kháng, hắn thậm chí còn dám xuống nước cùng nàng...

Trên bầu trời, vẫn có bông tuyết lặng yên không một tiếng động bay xuống.

Chủ tớ hai người tắm rửa xong, trở lại tiểu viện.

Lạc Thanh Chu đổi một thân quần áo sạch, trước hết đi “Linh Thiền Nguyệt cung”.

Bách Linh thanh tú động lòng người đứng ở cửa chờ hắn.

Hôm nay, trong tay nàng không có cầm hoa, ngón tay đang quấn lấy mái tóc của mình, đang tựa trên khung cửa phát ngốc.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua tư thái thiếu nữ thướt tha chập trùng của nàng, đi tới.

- Đang suy nghĩ gì đấy?

Lúc đi đến chỗ gần, nàng còn không có lấy lại tinh thần.

Vừa nghe có người nói chuyện, nàng bị hù run lên.

Bách Linh nhếch miệng nhỏ, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Cô gia, dọa người ta hết hồn.

- Đang suy nghĩ gì đấy?

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Chuyên chú như thế, không phải là đang suy nghĩ người trong lòng?

Bách Linh hừ một tiếng, vào phòng:

- Không nói cho ngươi.

Lạc Thanh Chu ở sau lưng nàng nói:

- Hạ Thiền cô nương không có sao chứ? Hôm nay không có sinh bệnh à?

Bách Linh đột nhiên dừng bước, nhìn hắn nói:

- Cô gia, thành thật khai báo, ngươi tối hôm qua làm sao khi dễ Thiền Thiền rồi? Thiền Thiền cả ngày hôm nay đều mất hồn mất vía, tối hôm qua khẳng định bị khi dễ.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, giải thích:

- Tối hôm qua cửa thành đóng, chúng ta không có chỗ đi, tránh mưa ngay dưới vòm cầu hạ. Có thể nàng bị tiếng sấm đánh hù dọa, cũng có thể là tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, cũng có thể là mắc mưa. Nàng lợi hại như vậy, ta làm sao có thể khi dễ nàng.

Bách Linh trầm mặc một chút, nói:

- Thiền Thiền hoàn toàn rất sợ sét đánh, khi còn bé... Được rồi, cô gia, không được khi dễ Thiền Thiền nha. Ta nói khi dễ, không phải loại khi dễ kia.

- Loại nào?

Bách Linh không có lại nói tiếp, đi vào hậu hoa viên.

Đi đến bên cạnh đường rẽ, Lạc Thanh Chu đột nhiên giữ tay nàng lại, thấp giọng nói:

- Bách Linh, ta có việc hỏi ngươi.

Bách Linh cứng người tại chỗ, dừng một chút, xoay người nhìn hắn nói:

- Cô gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không thể nắm tay ta, cũng không thể trực tiếp gọi danh tự của người ta.

- A.

Lạc Thanh Chu “A” một tiếng, vẫn như cũ nắm tay của nàng, hô tên nàng nói:

- Bách Linh, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.

Bách Linh có chút cúi đầu, nhìn hai tay đang dắt cùng nhau, âm thanh cũng trở nên ôn nhu:

- Cô gia, người nói đi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Trong phủ chúng ta có phải có khách quý đến từ kinh đô hay không?

Bách Linh sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Cô gia, người hỏi cái này làm gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Trả lời ta.

Bách Linh do dự một chút.

Lạc Thanh Chu đột nhiên xoay người, tiến đến chỗ gần, hôn một cái lên gương mặt của nàng, nói:

- Có hay không?

Bách Linh nhu thuận gật đầu:

- Có, đã tới hơn mấy tháng, trước khi cô gia vào cửa đã đến.

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Là nam hay là nữ? Lớn tuổi không? Một người hay mấy người?

Bách Linh:

- Cái này...

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, lại hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng:

- Nói.

Bách Linh đáp:

- Nữ, rất trẻ trung, chỉ có một người, còn có mấy tiểu nha hoàn.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nói:

- Nàng tên là gì? Dáng dấp ra sao?

Bách Linh lập tức lắc đầu:

- Cô gia, cái này không thể nói.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, đột nhiên lại cúi đầu xuống, hôn cái cổ của nàng, nói:

- Có thể nói không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 266: Gió tuyết ban đêm lớn hơn.



Bách Linh ngượng ngùng cúi đầu xuống, trên gương mặt nhiễm lên hai luồng đỏ ửng, nói:

- Cô gia, ta cũng không biết nàng tên gì, chỉ biết là vẻ ngoài của nàng rất đẹp, ta c*̃ng không có nhìn qua nàng.

Lạc Thanh Chu nói:

- Có bao nhiêu xinh đẹp, cụ thể một chút.

Bách Linh không nói gì thêm.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu, thuận cổ của nàng nhìn xuống dưới, đang muốn cúi đầu làm tiếp công việc, Bách Linh vội vàng che nói:

- Cô gia, cái này ta thật không biết, ta thề.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Vậy ai biết?

Bách Linh cúi đầu, lại không nói.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một hồi, giang hai cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của nàng, cúi đầu hôn lên miệng của nàng.

Sau một lúc lâu, buông ra, an tĩnh nhìn nàng.

Hai mắt Bách Linh mê ly, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngực chập trùng nói:

- Phu... Phu nhân, còn có, Nhị tiểu thư...

Lạc Thanh Chu thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn muốn đi tìm Nhị tiểu thư.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng bóp cái mũi nhỏ của nàng một chút, ánh mắt ôn nhu, nói khẽ:

- Bách Linh, cảm ơn ngươi.

Nói xong, buông nàng ra, đi hậu hoa viên.

Bách Linh sững sờ tại chỗ, thần sắc si ngốc.

Trong lương đình bên hồ nước, đêm nay trống trơn, cũng không có thân ảnh Tần đại tiểu thư.

Ngược lại là dưới cây mai bên cạnh có một thân ảnh băng lãnh đứng đấy, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu cùng ánh mắt nàng liếc nhau một cái, cũng không né tránh, hỏi:

- Hạ Thiền cô nương, ngươi làm sao một người đứng ở chỗ này? Tiểu thư nhà ngươi đâu?

Thiếu nữ quay mặt đi chỗ khác, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh nàng mỏng manh đứng dưới băng tuyết, không khỏi nghĩ tới tối một màn hôm qua hai người ở dưới gầm cầu dựa sát vào nhau, do dự một chút, đi tới, nói khẽ:

- Ngươi tối hôm qua vừa mắc mưa, lại chịu gió lạnh một đêm, tiểu thư nhà ngươi không ở nơi này, ngươi làm gì còn muốn thủ ở chỗ này? Đi, vào nhà đi.

Từ tối hôm qua ở chung, thiếu nữ này thật ra cũng không phải loại tính cách thật băng lãnh làm cho không một ai có thể tới gần.

Mà hai người tối hôm qua ở chung một đêm, hắn cảm thấy quan hệ lẫn nhau thân cận hơn rất nhiều.

Khi con người ta ở vào lúc yếu ớt nhất mới có thể buông xuống tất cả phòng bị.

Sự yếu đuối của nàng tối hôm qua, hắn đều thấy được.

Cho nên, đối với nàng cũng không còn sợ như vậy.

- Đi thôi, đi vào.

Lạc Thanh Chu thấy nàng vẫn như cũ lờ đi mình, đánh bạo, đưa tay dắt cổ tay nàng.

Tối hôm qua ngay cả chân của nàng đều sờ qua, đêm nay dắt tay lại như thế nào?

Nàng còn có thể giết hắn?

Thiếu nữ đột nhiên quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi băng lãnh.

Lạc Thanh Chu xoay người, giả bộ như không có trông thấy, nắm cổ tay của nàng, cưỡng ép kéo nàng vào trong phòng.

Thiếu nữ đi ở phía sau lưng của hắn, cuối cùng không có phản kháng, càng không có rút kiếm.

Bách Linh đứng trước cửa vườn hoa nhìn, khóe miệng lộ ra ý cười.

Lạc Thanh Chu kéo thiếu nữ băng lãnh vào gian phòng, đứng trước cửa ra vào nói:

- Nghỉ ngơi thật tốt, thể chất ngươi lạnh, cũng không cần ra ngoài đón tuyết, hóng gió.

Do dự một chút, lại nói:

- Cái kia... Nếu như ngươi chịu, thật ra có thể thường xuyên đi trong hồ nước nóng ngâm một chút. Nơi đó nước bốn mùa ấm áp, nếu như ngươi thường xuyên đi, có lẽ có thể giúp ngươi loại trừ một chút hàn khí trong cơ thể.

Nói xong, không còn lưu lại, giúp nàng đóng cửa phòng, quay người rời đi.

Tại một khắc cửa phòng đóng lại này, thiếu nữ âm thầm đứng trong phòng, đột nhiên thì thào hỏi:

- Ngươi... Đi sao?

Nàng sợ nước.

Cho dù nước cạn nhất, nàng c*̃ng sợ hãi.

Nhưng chỉ cần hắn ở trong nước, nàng sẽ không sợ hãi.

Nàng muốn theo hắn cùng một chỗ... Tắm.

Tựa như đêm đó nàng rơi vào trong nước, hắn ôm nàng, như thế..



- Vù ——

Gió lạnh thổi bay bông tuyết chơi đùa bay múa ở giữa đình viện.

Gió tuyết ban đêm lớn hơn.

Thiếu nữ nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, thân thể nhu nhược đón gió lạnh đập vào mặt, không khỏi run rẩy một chút.

Từng đóa đông mai nghiêng dưới mái hiên đã tàn lụi toàn bộ.

Trong phòng phủ lên thảm nhung thật dày, trên mặt đất đốt lò lửa ấm áp, thiếu nữ một thân y phục trắng thuần, bên ngoài bọc lấy áo lông chồn nhung tuyết, nhưng vẫn cảm thấy rét lạnh như cũ.

Thân thể lạnh, lòng c*̃ng lạnh.

- Tiểu thư, gió lớn, nô tỳ đóng cửa sổ lại.

Thu nhi đứng ngoài cửa sổ, cau mày nói.

Thiếu nữ lại đứng trước cửa sổ một hồi, nhẹ gật đầu, đang muốn nói chuyện, hai con ngươi đột nhiên nhìn về phía cửa ra vào bên ngoài đình viện.

Nơi đó xuất hiện một đạo thân ảnh quen thuộc.

Thiếu nữ giật mình, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức nâng tay ngọc, đóng cửa sổ lại.

Bên ngoài.

Lạc Thanh Chu giẫm lên đường đá xanh bị nước tuyết thấm ướt, tiến vào đình viện, thấy Thu nhi đứng dưới hành lang, nhẹ giọng hỏi:

- Nhị tiểu thư nghỉ ngơi chưa?

Thu nhi mỉm cười, đi đến cửa ra vào nói:

- Còn không có, tiểu thư đang đọc sách ở trong thư phòng, cô gia mau vào.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 267: Không phải sợ hãi, vốn nên như vậy.



Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa sổ, nói:

- Không cần, ta chỉ đứng ngoài cửa sổ nói mấy câu.

Thu nhi dừng ở cửa ra vào nói:

- Cô gia, tiểu thư đang ngồi trên giường đọc sách, hôm nay thân thể có chút không thoải mái, không tiện đi xuống, cửa sổ cũng không thể mở ra, gió lạnh sẽ thổi vào.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:

- Được rồi, vậy ta sẽ đứng ở cửa thư phòng nói mấy câu với Nhị tiểu thư.

Nói rồi, đi vào.

Thu nhi “Phốc phốc” cười một tiếng, che miệng nói:

- Cô gia, đêm nay Châu nhi không ở đây, người không cần sợ hãi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không phải sợ hãi, vốn nên như vậy.

Tỷ phu nửa đêm tìm đến cô em vợ, vốn là tình ngay lý gian, làm cho người ta hoài nghi; nếu lại không biết quy củ, vào phòng, cô nam quả nữ, giải thích như thế nào?

Thu nhi hơi liễm ý cười, lại nhìn hắn một chút, vào phòng, đi qua mở cửa phòng ra, thấp giọng nói:

- Cô gia, nô tỳ đi hâm cháo nóng, tiểu thư đêm nay còn chưa có ăn cơm.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Thu nhi đi ra khỏi phòng, đi phòng bếp.

Lạc Thanh Chu đi đến cửa thư phòng, nhìn về phía bên trong.

Trong phòng, ánh đèn sáng tỏ, thiếu nữ yếu đuối một thân y phục tuyết trắng đang an tĩnh ngồi trên giường mềm, cầm trong tay một quyển sách, ánh mắt đang lộ ra ý cười mà nhìn hắn.

- Tỷ phu, ngươi nếu không tiến vào, ta sẽ không nói chuyện với ngươi.

Thiếu nữ nói xong, thu hồi nhìn ánh mắt về phía hắn, cúi đầu đọc sách, khóe miệng mang theo một vòng ý cười hoạt bát.

Lạc Thanh Chu đứng tại cửa ra vào nói:

- Nhị tiểu thư, ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, hỏi xong ta liền đi.

Thiếu nữ tiếp tục cúi đầu xem sách, không có để ý hắn.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, chắp tay nói:

- Kia, nhị tiểu thư sớm nghỉ ngơi đi, ta cáo từ.

Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, run giọng gọi:

- Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, ánh mắt cùng nàng giao hội.

Thiếu nữ rung động ánh mắt, chân mày cau lại, bộ dáng điềm đạm đáng yêu:

- Tỷ phu, nếu như ngươi bởi vì chuyện ngày đó... Vi Mặc xin lỗi ngươi, Vi Mặc cũng không đề cập tới... Loại yêu cầu quá phận kia nữa, được không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay:

- Nhị tiểu thư, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, sự kiện kia, ta cũng không để ở trong lòng. Chỉ là đêm nay sắc trời đã tối, ta còn muốn đi phu nhân nơi đó thỉnh an, cho nên muốn đứng ở trước cửa ra vào nói mấy câu với Nhị tiểu thư liền đi. Thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì, nói hay không cũng không đáng kể.

Vừa mới dứt lời, cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Châu nhi:

- Cô gia, đêm nay ngươi không cần đi phu nhân nơi đó, về sau tạm thời cũng không cần đi, phu nhân gần đây tương đối bận rộn.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.

Châu nhi lại nói:

- Phu nhân còn để nô tỳ căn dặn cô gia, để cô gia hảo hảo bồi bồi tiểu thư nhà ta, làm một tỷ phu “Hợp cách”.

Lạc Thanh Chu: - ...

Cái này, hai chữ “Hợp cách” nên hiểu thành loại nào?

Là giữ một khoảng cách, bảo vệ tốt quy củ ở giữa tỷ phu cùng cô em vợ; hay là... y thuận tuyệt đối, hữu cầu tất ứng dành cho cô em vợ?

Chí ít phải cho một cái tiêu chuẩn chứ?

- Cô gia, đi vào đi, nô tỳ không đi cáo trạng phu nhân đâu. Phu nhân gần đây bề bộn nhiều việc, mấy ngày nữa chúng ta sẽ muốn đi tham gia tiệc ăn mừng Trưởng công chúa, phu nhân đang buồn rầu về việc chọn lựa lễ vật tặng cho Trưởng công chúa, tạm thời sẽ không để ý tới cô gia, cho nên cô gia không cần sợ hãi.

Mặt Châu nhi không thay đổi nói.

Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:

- Chúng ta cũng muốn đi tham gia tiệc ăn mừng Trưởng công chúa?

Châu nhi nói:

- Lão gia cùng phu nhân đương nhiên muốn đi, về phần cô gia, đoán chừng là...

- Châu nhi.

Trong thư phòng, Tần Vi Mặc nhẹ giọng hô một tiếng.

Châu nhi lập tức nói:

- Tiểu thư, nô tỳ đi phòng bếp giúp Thu nhi hầm nóng cháo, người và cô gia nói chuyện đi, nô tỳ không đợi ở chỗ này khiến người chán ghét.

Nói xong, quay người rời đi, đi vào phòng bếp.

Ngay từ đầu cô gia biết được nàng là tiểu “Gian tế” của phu nhân, nàng vẫn còn có chút thấp thỏm cùng xấu hổ, bất quá gặp nhiều thành thói quen.

Dù sao nàng lại không có làm chuyện xấu, c*̃ng không có nói lung tung.

Nàng đều là ăn ngay nói thật cho phu nhân, đối với tiểu thư nhà mình cũng là trung thành tuyệt đối, mới không sợ cô gia hận nàng.

Đợi nàng tiến vào phòng bếp, Thu nhi nhìn nàng nhỏ giọng nói:

- Về sau đừng nói chuyện như thế đối với cô gia, càng không được lôi chuyện cô gia là ở rể ra. Trong lòng cô gia sẽ khổ sở, tiểu thư cũng sẽ không vui.

Châu nhi mân mê miệng nói:

- Thu nhi, ngay cả ngươi cũng nói giúp cô gia? Người ta lại không nói lung tung, đều là ăn ngay nói thật.

Thu nhi nói khẽ:

- Không cần cái gì đều ăn ngay nói thật, đặc biệt là mấy câu dễ tổn thương người khác. Tiểu thư bình thường không phải nói qua với chúng ta à?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 268: Tỷ phu gặp phải nàng?



Thu nhi tiếp tục nhắc nhở:

- Trước khi nói chuyện làm việc, cần trước đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ cho người khác một chút, nếu như là hành vi tổn thương người khác, tốt nhất không nói, không làm. Phải học được lời nói dối có thiện ý, biết không?

Ánh mắt Châu nhi đột nhiên cổ quái nhìn nàng nói:

- Thu nhi, ngươi thành thật nói cho ta, có phải ngươi thích cô gia rồi hay không? Có phải ngươi muốn làm tiểu nha đầu động phòng cho cô gia hay không?

- A?

Thu nhi nghe vậy sững sờ, vội vàng nói:

- Nói nhăng nói cuội gì đấy, ta làm gì có.

Châu nhi hừ lạnh:

- Không có sao? Ngươi vẫn luôn bênh vực cô gia, vẫn luôn tác hợp tiểu thư chúng ta cùng cô gia, có phải ngươi muốn đợi cô gia cùng tiểu thư chúng ta... Sau đó, ngươi có thể làm tiểu nha đầu động phòng của cô gia, đúng hay không?

- Không phải!

- Đúng rồi! Hừ, ta đi ra nói cho cô gia biết, nói Thu nhi đêm nay muốn lưu cô gia lại hương khuê thị tẩm cho cô gia.

Châu nhi nói, cố ý muốn đi ra ngoài.

Thu nhi gấp, vội vàng từ phía sau ôm lấy nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:

- Châu nhi! Đừng nói bậy, coi chừng cô gia nghe thấy, mắc cỡ chết người ta rồi.

Châu nhi cười ha ha một tiếng:

- Tiểu ny tử gấp, tiểu ny tử chột dạ.

- Nói nữa, lại nữa ta xé nát miệng của ngươi!

- Cô gia! Cô gia! Thu nhi nói nàng đêm nay muốn cho cô gia xé nát bụng nhỏ của nàng... Còn… A...

Thu nhi cuống quít che lấy miệng của nàng, liều mạng lôi nàng vào bên trong tận cùng nhất phòng bếp.

- Tỷ phu, tiến đến...

Trong thư phòng, trên giường mềm.

Thiếu nữ một thân y phục tuyết trắng, lần nữa ôn nhu mời, lông mày cau lại, môi phấn khẽ cắn, vẻ mặt đau khổ, một bộ điềm đạm đáng yêu, làm cho người thương tiếc.

Nhìn bộ dáng này, thiên hạ lại có mấy người có thể từ chối được?

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm, cúi đầu cởi giày, đi vào.

Một cỗ mùi thơm thiếu nữ phiêu đãng trong phòng cùng hơi ấm xen lẫn trong cùng một chỗ, trong nháy mắt bọc lại toàn bộ thân thể hắn.

Chân đạp trên nệm nhung mềm mại, tim giống như c*̃ng rơi vào bên trong một mảnh mềm mại.

Gian phòng kia, thiếu nữ này, khí tức này, không khí này, cho dù người có tâm địa sắt đá tiến vào, đều sẽ mềm mại xuống.

Lạc Thanh Chu đi đến trước giường mềm, đang muốn cúi đầu nói chuyện, thiếu nữ ôn nhu nói:

- Tỷ phu, đi lên...

- Lên giường, đi lên...

Nàng lại nhẹ nói một câu.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, trong lòng nói thầm: Dù sao đã tiến vào, đi lên liền đi lên.

Dù sao vị nhạc mẫu đại nhân kia cũng đã nói, để hắn làm một tỷ phu “hợp cách”.

Thỏa mãn yêu cầu cô em vợ, hẳn là cũng được.

Hắn lên giường, ngồi ở đối diện.

Thiếu nữ duỗi ra tay ngọc thon dài, đầu ngón tay nhỏ trắng như ngọc nhẹ nhàng điểm lên một quân cờ trên bàn cờ, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, biết đánh cờ không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không.

Dù cho biết, hắn cũng muốn nói không, nếu không thiếu nữ này lại muốn mời hắn đánh cờ, vậy phiền phức càng lớn hơn.

- Vi Mặc dạy tỷ phu, có được hay không?

-... Nhị tiểu thư, ta tối nay tới là muốn hỏi Nhị tiểu thư một việc. Trong phủ chúng ta, có phải có một khách quý tới từ kinh đô hay không? Nhị tiểu thư biết nàng tên gọi là gì sao?

Lạc Thanh Chu không dám lại do dự, trực tiếp hỏi.

Thiếu nữ nghe vậy giật mình, nhìn hắn vài lần, mới nói:

- Tỷ phu gặp phải nàng?

Lạc Thanh Chu đành phải nói láo:

- Ở trong phủ giống như gặp được một lần, nghe những nha hoàn kia nói, nàng tựa như từ kinh đô tới, không biết có phải là nàng hay không? Nhị tiểu thư, khách quý tới từ kinh đô, dáng dấp ra sao?

Ánh mắt thiếu nữ ôn nhu mà nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên cong cong:

- Lúc tỷ phu nói dối, con mắt càng không dám nhìn ta.

Lạc Thanh Chu nhìn quân cờ trên bàn cờ, gương mặt có chút phát nóng.

Chẳng biết tại sao, mỗi lần đối mặt thiếu nữ này, hắn chỉ cần nói láo liền sẽ có cảm giác tội lỗi.

- Nàng gọi Nam Cung Mỹ Kiêu, là nữ nhi họ hàng của mẫu thân ta, đến từ kinh đô. Đến Mạc Thành là vì đào hôn. Còn bộ dáng...

Hai con ngươi thiếu nữ mỉm cười mà nhìn hắn:

- Tỷ phu thân là nam tử, nhất định sẽ rất thích bộ dáng cùng dáng người của Mỹ Kiêu tỷ tỷ. Nếu gặp, chắc chắn xem qua khó quên.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nói thầm: “Đích thật xem qua khó quên, thì ra thiếu nữ lãnh ngạo kia thật sự là nàng.”

Còn tốt, hôm qua không cùng nàng phát sinh xung đột.

- A, Nhị tiểu thư.

Tay Lạc Thanh Chu vươn vào túi áo, lấy ra một túi kim tệ từ trong túi trữ vật, đặt ở trên bàn cờ, nói:

- Đây là hai trăm kim tệ, gửi lại cho Nhị tiểu thư.

Lần trước đi tụ bảo các mua chủy thủ, tăng thêm kim tệ bán yêu đan, hắn chỉ cần thêm tám mươi kim tệ.

Hôm qua vừa hay nhặt được hơn tám mươi kim tệ trong Hắc Mộc lâm, thật tốt lại góp đủ hai trăm mai.

Hắn cũng không muốn thiếu vị Tần nhị tiểu thư này quá nhiều.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 269: Nàng tới làm gì?



Về phần Tần nhị tiểu thư nói mỗi tháng cho hắn lĩnh hai trăm kim tệ, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận.

Nếu như hắn tiếp nhận, há không phải như được bao nuôi rồi sao?

Hơn nữa còn là cô em vợ bao nuôi tỷ phu.

Huống chi, hắn đại khái biết được một chút tình huống Tần phủ, tình trạng kinh tế tựa hồ không tốt lắm, Tần Xuyên lại đang tu luyện.

Lúc này, hắn đương nhiên không thể lại xài tiền người ta.

- Nhị tiểu thư, trời đã không còn sớm, vậy ngươi nghỉ ngơi, ta cáo từ.

Lạc Thanh Chu buông xuống túi tiền, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Thiếu nữ hoảng hốt trong lòng, vô ý thức vươn tay, cầm chặt tay hắn còn đặt ở trên bàn cờ, ôn nhu cầu khẩn:

- Tỷ phu, lại bồi Vi Mặc ngồi một hồi, được không?

Lạc Thanh Chu nhíu mày, ánh mắt hạ thấp, rơi vào bên trên tay mềm tuyết trắng như ngọc của nàng.

Trên gương mặt thiếu nữ trắng nõn nhiễm lên hai luồng đỏ ửng, nhẹ nhàng cắn môi một cái, mới chậm rãi lấy tay ra, cúi đầu nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc còn muốn nói chuyện với ngươi, được không?

- Cô gia, tiểu thư, cháo tới.

Thu nhi đúng lúc đó bưng hai bát cháo đến, đặt bên trên bàn nhỏ ở giữa hai người, sau đó dẹp bàn cờ và quân cờ qua một bên, cười nói:

- Cô gia, cần phải ăn xong cháo. Giúp tiểu thư nhà ta một hồi, tiểu thư dạo này còn ngủ không được nữa.

Sau khi nói xong, liền bưng khay rời đi, thuận tiện khép cửa phòng lại.

Trong phòng, lâm vào yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu đành phải cầm thìa, cúi đầu nhìn cháo nóng trong chén nói:

- Nhị tiểu thư, ăn cháo đi, nếu không một hồi sẽ lạnh.

Thiếu nữ c*̃ng cầm thìa lên, nhẹ nhàng quấy một chút cháo trong chén, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, lần này ngươi nếu lại ăn một hơi là xong, ta sẽ đưa chén này của ta cho tỷ phu ăn luôn.

Lạc Thanh Chu đã bưng lên bát cháo, đang muốn mấy ngụm ăn hết nghe vậy tạm ngừng, đành phải lại chén xuống, cúi đầu, từng muỗng từng muỗng từ từ ăn.

Khóe miệng thiếu nữ nhộn nhạo lên một vòng ý cười.

Hai người cúi đầu, chậm rãi ăn cháo từng ngụm, đều không nói gì thêm.

Thiếu nữ ngẫu nhiên ngẩng đầu, liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, ý cười trên khóe miệng một mực treo ở nơi đó.

Ngoài cửa sổ, gió lạnh nghẹn ngào, tuyết rơi rì rào.

Trong phòng, yên tĩnh ấm áp.

Châu nhi cùng Thu nhi đứng hầu ở ngoài cửa, nín thở ngưng thần, ai cũng không có lên tiếng.

Hai người cảm thấy rất kỳ quái.

Tiểu thư trước đó cho dù ở trong phòng c*̃ng thỉnh thoảng sẽ ho khan một chút, còn thường xuyên sẽ ho ra máu.

Nhưng cô gia vừa đến, tiểu thư không còn ho khan.

Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Châu nhi nhịn một chút, nhịn không được, hạ giọng nói nhỏ:

- Thu nhi, lúc tiểu thư ngủ, c*̃ng thường xuyên sẽ ho khan, ngươi nói... Nếu như cô gia ở đây, có thể hay không...

Thu nhi không có trả lời.

Châu nhi lại nói nhỏ:

- Thu nhi, nếu không, đêm nay thử một chút? Chờ một lúc ngươi đi câu dẫn cô gia, mời cô gia ngủ trong hương khuê của ngươi, chờ ngươi giày vò cô gia mệt mỏi, liền… Ưm...

Không đợi nàng nói xong, Thu nhi đưa tay bịt miệng nàng, lập tức kéo nàng ra ngoài, lôi vào gian phòng bên cạnh, khóa cửa phòng, dùng lực cào nàng nhột, hung hăng trừng phạt nàng.

- Đúng rồi tỷ phu, vừa rồi Mỹ Kiêu tỷ có tới qua.

Trong thư phòng, thiếu nữ đột nhiên mở miệng.

Nàng cảm thấy trò chuyện chủ đề này, có lẽ tỷ phu sẽ hứng thú, có lẽ tỷ phu sẽ không vội vã rời đi.

Lạc Thanh Chu quả nhiên khẽ động thần sắc, ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Nàng tới làm gì?

Thiếu nữ nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Mỹ Kiêu tỷ đến thăm ta, thuận tiện nghe ta kể chuyện, cố sự tỷ phu giảng cho ta. Thi từ cùng cố sự của tỷ phu, Mỹ Kiêu tỷ c*̃ng thích nghe.

Lạc Thanh Chu nghe, chỉ nhàn nhạt “A” một tiếng, cúi đầu đã ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, chuẩn bị đứng lên nói:

- Nhị tiểu thư, ta đã ăn xong, vậy ta...

- Tỷ phu, ta còn không có ăn xong đâu...

- Trời đã không còn sớm, ta...

- Tỷ phu, chúng ta tâm sự về Bách Linh đi?

Lạc Thanh Chu đang muốn đứng dậy nghe vậy dừng một chút, lại chậm rãi ngồi xuống.

Ánh mắt thiếu nữ phức tạp nhìn hắn.

Trong lò, khói thuốc lượn lờ.

Trong phòng lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Trong con ngươi Tần nhị tiểu thư thanh tịnh như nước, giống như mang theo một tia áy náy, một chút thương hại, một chút do dự.

Chủ đề đã nói ra miệng.

Nhưng nàng lại không biết nên như thế nào mở miệng.

Có một số việc, không phải nàng có thể nói.

Nàng c*̃ng không đành lòng nói.

Trầm mặc một hồi, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Tỷ phu cảm thấy, Bách Linh và nha hoàn khác, có gì khác biệt?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nói thẳng:

- Nhị tiểu thư, ngươi hẳn còn có những lời khác muốn nói với ta? Liên quan tới Bách Linh?

Tần Vi Mặc đối mặt với ánh mắt sáng rực đối diện, có chút cúi đầu, nhìn cháo đã nguội trong chén, trầm mặc đã lâu, mới chậm rãi mà nói:

- Bách Linh không phải nha hoàn, Tần gia chúng ta, chưa hề xem nàng như nha hoàn, Hạ Thiền cũng không phải...
 
Back
Top Bottom