Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 270: Tại sao phải chạy?



An tĩnh một chút, nàng lại thấp giọng nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc biết, có lẽ ngươi đã đoán được cái gì. Nhưng chuyện này, không nên do Vi Mặc nói cho ngươi, Vi Mặc cũng không thể nói cho ngươi, thật có lỗi.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Không sao đâu, thật ra ta đều biết.

Tần Vi Mặc ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy áy náy, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, chớ có trách tỷ tỷ ta, nàng...

- Ta không có giận gì nàng ta.

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:

- Có lẽ Nhị tiểu thư không tin, ta không chỉ có không có giận nàng ấy, còn rất cảm kích nàng ấy. Nếu không phải nàng, sao ta lại lại tới đây? Nếu không phải nàng, có lẽ đã ta sớm không còn trên đời này nữa. Mà... Thật ra các nàng không cần thiết hi sinh... Người nào đó, nhưng lại hi sinh... Ta đã rất thỏa mãn.

- Tỷ phu...

Trong mắt Tần Vi Mặc nổi lên sương mù, ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu thật tốt...

Lạc Thanh Chu đứng dậy, cười nhạt một tiếng:

- Nhị tiểu thư, ta cũng không muốn làm người tốt. Người tốt là sống không dài, tựa như...

Nói đến đây, hắn đột nhiên thu lại mặt cười, nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu nói:

- Đương nhiên, c*̃ng có ngoại lệ. Có một số người tốt, sẽ sống đều dài hơn ai khác, tựa như Nhị tiểu thư.

Tần Vi Mặc đắng chát cười một tiếng, tầm mắt thõng xuống.

- Tỷ phu...

- Nhị tiểu thư, giờ đã không còn sớm, ngươi sớm đi nghỉ ngơi, ta cần phải trở về.

Lạc Thanh Chu đứng dậy cáo từ, xuống giường, cúi đầu chắp tay.

Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, không tiếp tục giữ lại.

Nàng biết, nên đi luôn luôn sẽ đi.

Tựa như hoa mai ngoài cửa sổ kia đã từng cao ngạo nở rộ, mùa tới, cuối cùng là phải rời đi.

Không có người nào có thể giữ lại.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lập tức cửa phòng “Két” một tiếng bị người đẩy ra.

Châu nhi đột nhiên xuất hiện tại cửa ra vào, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng nói:

- Cô gia, tiểu thư, không xong, phu nhân đã tới!

Lạc Thanh Chu biến sắc, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên tỉnh ngộ lại.

Tại sao phải chạy?

Đi ra ngoài không được sao?

Hắn và Nhị tiểu thư thanh bạch, không thẹn với lương tâm, chỉ ngồi trên giường nói chuyện một lát, quần áo chỉnh tề, bầu không khí hài hòa, cũng không phải làm việc gì không thể lộ ra ngoài?

Chạy cái gì?

Sau khi Lạc Thanh Chu ổn định tâm thần, đi ra ngoài.

Châu nhi cuống quít ngăn cản hắn, gấp giọng nói:

- Cô gia, hiện tại người còn không thể ra ngoài, phu nhân mang theo rất nhiều nha hoàn ma ma tới, cô gia ngàn vạn không thể để cho quá nhiều người trông thấy. Còn có, phu nhân vừa rồi còn ở bên ngoài mắng chửi người, nhìn như đang trong cơn thịnh nộ, nếu cô gia lúc này ra ngoài, khẳng định sẽ bị phu nhân hung hăng giáo huấn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta chỉ là nói chuyện với Nhị tiểu một lát...

Châu nhi nói:

- Nhưng bây giờ là ban đêm, cô gia là tỷ phu, tiểu thư là cô em vợ, phu nhân có lẽ sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng nha hoàn ma ma khác nhìn thấy, trong âm thầm khẳng định sẽ nhiều chuyện. Lời người đáng sợ, đến lúc đó chỉ sợ phu nhân cũng không thể không giáo huấn cùng trừng phạt cô gia. Nếu những lời đàm tiếu này truyền ra ngoài, thì càng không được, Trưởng công chúa qua mấy ngày sẽ đến Mạc Thành, Tần phủ chúng ta không thể bị người chê cười...

Lạc Thanh Chu nghe nàng nói như vậy, lập tức cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng, đang muốn nói chuyện, trong đình viện bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào, cùng tiếng Thu nhi nói chuyện:

- Phu nhân, tiểu thư một mình đang ở thư phòng đọc sách, còn chưa có nghỉ ngơi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Xong.

Lần này thì càng không thể đi ra ngoài.

- Cô gia, nhanh! Nhanh trốn đi! Phu nhân sắp vào đến rồi!

Châu nhi gấp giọng thúc giục, cuống quít khép cửa phòng lại, lập tức nhanh chóng xoay người cầm lấy đôi giày ngoài cổng, ném qua một góc hẻo lánh bên cạnh, dùng đồ che lại.

Lạc Thanh Chu nghe được tiếng bước chân đã đến cửa phòng, trong lòng c*̃ng hoảng hốt, đành phải quay người tìm chỗ núp.

Tần Vi Mặc đã xuống giường, đi đến bên giường, giở màn che trên giường, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, trên giường...

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua: - ...

Lúc này, tiếng bước chân đã nhanh đi tới cửa.

Tiếng Tống Như Nguyệt mang theo tức giận quát lớn vang lên:

- Lại làm không tốt, chờ một lúc chôn từng người các ngươi vào hậu hoa viên làm phân bón! Từng đứa vẻ mặt đau khổ, ta bạc đãi qua các ngươi sao? Các ngươi nghĩ rằng không nói lời nào liền sẽ không chọc tới ta, đúng hay không?

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, nào còn dám do dự, lập tức chạy đến trước giường, lập tức nhảy lên, cuống quít ngồi xổm ở đầu giường.

- Tỷ phu, nằm xuống, trong chăn... Có cái bóng kìa....

Vải mùng mỏng manh, bị ánh đèn chiếu rọi, có thể mơ hồ nhìn thấy có cái bóng đang ngồi xổm ở nơi đó.

Lạc Thanh Chu nghe vậy cuống quít nằm ngửa, đắp lên chăn mền.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 271: Sẽ bị chôn làm phân bón?



- Kẹt kẹt...

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Gương mặt xinh đẹp của Tống Như Nguyệt hiện đầy tức giận xuất hiện, khi nhìn đến thiếu nữ yếu đuối trong phòng, sắc mặt lập tức trở nên ôn hòa, giọng nói c*̃ng trong nháy mắt trở nên nhu hòa:

- Vi Mặc, còn chưa ngủ à?

Nàng vừa nói, một bên cởi giày ra, vào phòng.

Mai nhi sau lưng bị quở mắng nước mắt rưng rưng, đang muốn cởi giày đi vào hầu hạ, nàng đột nhiên quay đầu quát lạnh:

- Ở bên ngoài chờ! Đã nói bao nhiêu lần, thân thể Vi Mặc yếu đuối, không chịu được gió lạnh, gian phòng càng không thể bị làm bẩn, các ngươi mới từ bên ngoài, quanh người còn dính phong hàn? Về sau ngoại trừ ta, ai cũng không thể tùy tiện bước vào gian phòng của Vi Mặc!

Mai nhi cuống quít cúi đầu thối lui.

Thu nhi nhìn tiểu thư nhà mình một chút, vội vàng tiến lên khép cửa phòng lại, sau đó liếc nhìn Châu nhi bên cạnh, đều thấy được thấp thỏm cùng sợ hãi trong mắt của nhau.

Nếu bị phu nhân phát hiện, vậy triệt để xong.

Sẽ bị chôn làm phân bón?

Hay là bị thả xuống giếng?

Hai nha hoàn đứng ở bên ngoài, hai trái tim nhỏ nâng lên tới cổ họng, run lẩy bẩy.

Thần sắc Tần Vi Mặc tự nhiên đi đến trước giường, ôn nhu nói:

- Còn chưa ngủ được. Mẫu thân, đã trễ thế này, người tìm Vi Mặc có chuyện gì sao?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mặc vớ lưới tuyết trắng đi đến giường mềm, trực tiếp ngồi lên, tức giận nói:

- Đều là một đám ngu xuẩn chỉ biết ăn cơm, từng tên tựa như khúc gỗ, một chút việc đều không thể giúp. Mẫu thân bận bịu sứt đầu mẻ trán, hỏi các nàng chủ ý, không có một đứa nào lên tiếng, sợ nói sai, dứt khoát không nói đúng không? Vậy ta còn nuôi các nàng để làm gì?

Tống Như Nguyệt phát tiết một hồi, hạ giọng nói:

- Không sao đâu, trong lòng bực bội, đến thăm ngươi trò chuyện một lúc. Hôm nay thân thể thế nào? Có ho khan không?

Nàng vừa nói, ánh mắt nhìn về mặt bàn phía trước.

Trên bàn đặt vào một bát cháo, chỉ ăn một nửa.

Nàng lại nhăn đầu lông mày nói:

- Nha đầu ngốc, lại ăn cơm không ngon. Không ăn cơm thân thể sao có thể tốt lên. Mẫu thân nói với ngươi bao nhiêu lần, lại không nghe, không hảo hảo yêu quý thân thể của mình.

Tần Vi Mặc chậm rãi ngồi xuống đối diện, nói khẽ:

- Hôm nay thân thể tốt hơn nhiều, ban ngày ho khan một hồi, ban đêm một mực rất tốt.

Trên mặt Tống Như Nguyệt lộ ra một tia kinh ngạc:

- Không được lừa gạt mẫu thân? Không phải ban đêm ngươi đều ho khan nhiều hơn ban ngày à?

Tần Vi Mặc khẽ rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua vị trí nàng ngồi, ôn nhu nói:

- Vi Mặc cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là cảm giác, đêm nay tốt hơn nhiều.

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy mừng rỡ:

- Vậy là tốt rồi, cảm giác tốt liền tốt, từ từ sẽ bớt, thân thể khẳng định sẽ khôi phục, không nên gấp gáp.

Tần Vi Mặc nói:

- Mẫu thân mấy ngày nay là đang phiền não vì chuyện tặng quà cho Trưởng công chúa sao?

Tống Như Nguyệt nghe vậy, lập tức nhíu mày, thở dài một hơi nói:

- Đúng vậy, mẫu thân vắt hết óc, cũng không biết nên đưa lễ vật gì mới tốt. Cha ngươi lại không giúp được gì, mỗi lần hỏi hắn hắn đều nói tùy tiện đưa, Trưởng công chúa sẽ không để ý, ai, Trưởng công chúa người ta sẽ không để ý, nhưng chúng ta cũng không thể không có thành ý chứ? Vi Mặc, ngươi nói mẫu thân nói đúng không?

Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:

- Mẫu thân nói rất đúng, Trưởng công chúa để Mạc Thành trải qua nhiều năm hòa bình, lần này lại đánh thắng trận lớn, chúng ta nên muốn tận một chút tâm ý.

Tống Như Nguyệt sầu mi khổ kiểm nói:

- Mẫu thân đang vì chuyện này mà phiền não, mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày đều suy nghĩ, mỗi khi nghĩ lễ vật đều cảm giác không lấy ra được.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Mẫu thân sợ đến lúc đó bị Trương di các nàng làm hạ thấp?

Tống Như Nguyệt liếc mắt nói:

- Nói bậy, mẫu thân thích ganh đua so sánh như vậy à? Mẫu thân từ trước đến nay điệu thấp thiết thực, mới không thích hiếu thắng đấu thắng cùng những người kia.

Tần Vi Mặc nín cười nói:

- Mẫu thân, Vi Mặc chưa từng gặp qua Trưởng công chúa, cũng không biết nàng thích gì, cho nên chuyện này, không có cách nào giúp người.

Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện, lại nghe nàng nói:

- Bất quá Vi Mặc có thể đề cử một người, người kia hẳn có thể giúp được ngài.

Vừa nghe lời này, ánh mắt Tống Như Nguyệt lập tức sáng lên, vội vàng nói:

- Ai? Vi Mặc ngươi mau nói.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

Tống Như Nguyệt sững sờ, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nhìn trái phải.

Lạc Thanh Chu trốn ở trên giường trong chăn lập tức giật mình, hai tiểu nha đầu ngoài cửa thì càng run lẩy bẩy.

- Đang ở đâu?

Tống Như Nguyệt một mặt mộng.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Mỹ Kiêu tỷ.

Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt đầu tiên sửng sốt, lập tức bỗng nhiên vỗ đùi, vui vẻ nói:

- Đúng rồi! Mẫu thân làm sao quên nàng? Nàng và Trưởng công chúa...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 272: Bàn tay mềm mại duỗi ra từ trong trướng.



- Mẫu thân, mau đi đi, khi trời vừa tối, Mỹ Kiêu tỷ có tới tìm ta, hiện tại hẳn là chưa có ngủ.

Tần Vi Mặc khẽ cười nói, ánh mắt lườm phía sau giường chỗ nàng ngồi một chút.

Tống Như Nguyệt lại khoát tay áo nói:

- Được rồi, đêm nay quá muộn, ngày mai lại đi hỏi, nhất thời không vội. Đoán chừng Trưởng công chúa còn qua mấy ngày mới có thể trở về, thời gian còn dài.

Tần Vi Mặc “A” một tiếng, c*̃ng không tiếp tục nhiều lời.

Sau một lúc lâu, nàng giơ ngón tay lên, vuốt vuốt huyệt Thái Dương, âm thanh có chút mệt mỏi nói:

- Mẫu thân, Vi Mặc có chút buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi.

Tống Như Nguyệt nghe xong, vội vàng đứng lên đi đến trước bàn, thổi tắt ngọn đèn cùng ngọn nến phía trên, lại đi thổi tắt ngọn đèn trong góc, sau đó lại đi đến trước giường mềm, ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:

- Vi Mặc, đi ngủ thôi, ngươi đi ngủ đi, không cần bồi tiếp mẫu thân, mẫu thân tự mình ngồi đây là được.

Tần Vi Mặc nhìn nàng nói:

- Mẫu thân, người...

Tống Như Nguyệt thở dài một hơi nói:

- Cha ngươi đêm nay không trở lại, trong lòng mẫu thân có điều suy nghĩ, mấy đêm rồi c*̃ng ngủ không được, đều là ban ngày ngủ. Đêm nay ta ngồi đây canh ngươi đi, nếu buồn ngủ, ngủ luôn trên giường này. Yên tâm đi, sẽ không quấy rầy ngươi.

Tần Vi Mặc: - ...

- Làm sao? Ghét bỏ mẫu thân làm bẩn chỗ ngủ của ngươi? Ngay cả giường đều không muốn để cho mẫu thân nằm?

Trên mặt Tống Như Nguyệt lập tức lộ ra biểu lộ ủy khuất.

Tần Vi Mặc đành phải cười khổ nói:

- Nào có, Vi Mặc sao lại ghét bỏ mẫu thân, chỉ sợ mẫu thân nằm trên giường ngủ không thoải mái.

Tống Như Nguyệt lập tức lại mặt mày hớn hở:

- Không sao, ngươi đi trước ngủ đi. Chờ một lúc nếu mẫu thân buồn ngủ liền đi lên trên giường ngươi cùng ngươi ngủ một chỗ, có được hay không?

- A?

Tay ngọc Tần Vi Mặc trong tay áo nhẹ nhàng run lên một cái.

Tống Như Nguyệt “Phốc phốc” cười một tiếng, nói:

- Đùa ngươi thôi, mẫu thân biết được ngươi có bệnh thích sạch sẽ, không thích bất kỳ kẻ nào đụng giường của ngươi. Mau đi ngủ đi, mẫu thân nhìn xem sách, chờ một lúc nằm xuống ngay trên giường này. Nơi này mềm mềm, vừa ấm, lại có chăn mền, rất thoải mái, không cần lo cho mẫu thân.

- Nha.

Tần Vi Mặc nhìn về phía cái giường đang bị màn che đậy, vẫn đứng ở đó không hề động.

Tống Như Nguyệt kỳ quái nói:

- Thế nào? Chăn mền chưa trải? Mẫu thân tới giúp ngươi, không cần gọi Thu nhi các nàng.

Nói xong, muốn ngồi dậy.

Tần Vi Mặc vội nói:

- Mẫu thân, chăn mền đã trải tốt, Vi Mặc... Vi Mặc đi ngủ, ngài c*̃ng đi ngủ sớm một chút.

Nói rồi, không còn dám do dự, vội vàng đi lên giường.

Tống Như Nguyệt cười cười, cầm lên một quyển sách từ bên cạnh, lật ra nói:

- Nhanh ngủ đi, không cần phải để ý đến mẫu thân, mẫu thân tinh thần rất tốt.

Tần Vi Mặc không dám nói tiếp, đi đến bên giường, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy nàng không có nhìn qua, vội vàng kéo ra màn che, lên giường, gương mặt thanh lệ trắng nõn trong nháy mắt đỏ lên.

Tống Như Nguyệt ở bên ngoài kỳ quái nói:

- Vi Mặc, ngươi làm sao không c** q**n áo liền lên giường rồi?

Tần Vi Mặc ngồi bên trong màn, mặt mũi tràn đầy đỏ bừng thấp giọng nói:

- A, con... Con vào trong cởi.

Nói rồi, cúi đầu, tay ngọc run rẩy, chậm rãi c** q**n áo trên người...

Mành che khẽ nhúc nhích.

Dưới ánh nến mờ tối, chiếu rọi một thân ảnh nhỏ yếu trên giường, mái tóc dập dờn, chậm rãi c** s*ch y phục trên người.

Bàn tay mềm mại duỗi ra từ trong trướng.

Nhẹ nhàng đặt áo lông chồn tuyết trắng lên bên trên ghế dựa mềm đầu giường.

Căn hương khuê này thật ra chỉ là gian phòng thư phòng.

Hai gian phòng nối liền nhau, ở giữa chỉ có màn che hình bán nguyệt ngăn cách hai bên.

Giường có bàn trà cách cái giường bên này cũng không xa.

Tần nhị tiểu thư mỗi lần buồn ngủ, cũng sẽ nghỉ ngơi ở nơi này, đã thật lâu chưa có trở về gian phòng lúc đầu.

Tống Như Nguyệt đưa lưng về phía giường, ngồi bên trên giường có bàn trà, an tĩnh xem sách dưới ánh nến.

Vừa quay đầu lại liền có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ yếu chiếu vào bên trên trướng mạn.

Nàng lật vài trang sách, quay đầu nhìn thoáng qua, nghi ngờ nói:

- Vi Mặc, ngồi ở chỗ đó làm gì? Có chỗ nào không thoải mái? Bít tất, váy giống như c*̃ng không có cởi ra? Cần mẫu thân hỗ trợ không?

Bên trong trướng mạn lập tức truyền đến giọng nói nhu nhược của Tần Vi Mặc:

- Không cần, mẫu thân, tự Vi Mặc... Cởi...

Không bao lâu.

Một đôi vớ lưới tuyết trắng duỗi ra từ bên trong, rơi vào bên trên ghế dựa mềm phía ngoài.

Tiếp đến là dây thắt lưng cùng váy trắng thuần...

Cuối cùng, gỡ xuống ngọc trâm trên đầu, mái tóc xõa xuống.

Thân ảnh nhỏ yếu đang ngồi in lên trướng mạn rốt cục chậm rãi nằm xuống, chui vào trong chăn.

Trong phòng, tĩnh không một tiếng động.

Tống Như Nguyệt ngồi trên giường mềm, tiếp tục an tĩnh lật sách.

Ngoài phòng, Châu nhi cùng Thu nhi đã dọa bị đến trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, hai chân hai người như nhũn ra, cơ hồ ngồi dưới đất.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 273: Chớ đánh thức nàng...



Tới gần giờ Tý.

Tống Như Nguyệt tựa hồ cảm giác ngồi hơi mệt.

Nàng ngáp lên một cái, duỗi lưng một cái, xuống giường mềm, đi về phía giường ở gian trong.

Hai người nằm trong cùng một cái chăn ở trên giường, thân thể đột nhiên đồng thời căng cứng, bắt đầu phát run.

- Phù ——

Tống Như Nguyệt đi đến đầu giường, thổi tắt cây nến đỏ bên cạnh.

Sau đó nhìn lên giường, vươn tay, tựa hồ muốn gỡ ra màn che nhìn thoáng qua, bất quá tay giơ ra nửa đường, lại rụt trở về, miệng thấp giọng lẩm bẩm:

- Vi Mặc đêm nay ngủ thật yên, vậy mà không có ho khan... Chớ đánh thức nàng...

Nói xong, quay người rời đi, hướng đến cửa ra vào.

Trong chăn, hai thân thể đang căng thẳng bắt đầu chậm rãi buông lỏng.

Ai ngờ đúng vào lúc này, Tống Như Nguyệt vừa muốn đi tới cửa đột nhiên lại dừng bước, tự lẩm bẩm:

- Nếu không... Đêm nay ngủ ở trên giường Vi Mặc? Nha đầu kia đã ngủ, ta vụng trộm ngủ bên cạnh, sẽ không có chuyện gì.

Hai người núp ở trong chăn trên giường, thân thể lần nữa run lên, toàn thân căng cứng.

Hai cánh tay đột nhiên nắm thật chặt cùng nhau.

- Được rồi được rồi, vẫn nên ngủ ở trên giường mỹ nhân đi... Giường mỹ nhân, chuyên chuẩn bị cho mỹ nhân...

Tống Như Nguyệt đi qua nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấp giọng với nhóm nha hoàn ma ma vẫn như cũ tận trung cương vị nín thở ngưng thần canh giữ ở phía ngoài:

- Đều trở về ngủ đi, ta đêm nay ngủ ngay ở chỗ này, buổi sáng ngày mai ta tự trở về.

Các nha hoàn ma ma lập tức thở dài một hơi, cung kính khom người, im ắng lui ra.

Tống Như Nguyệt lại nhìn về phía Thu nhi cùng Châu nhi bên cạnh, nói:

- Các ngươi cũng đi ngủ đi đi, không cần gác đêm. Vi Mặc đêm nay ngủ rất yên tĩnh, không có ho khan, có ta ở trong phòng nhìn.

Thu nhi cùng Châu nhi vội vàng cúi đầu nói:

- Vâng, phu nhân.

Khi Tống Như Nguyệt đóng cửa phòng, trở lại giường mỹ nhân, hai tiểu nha hoàn lập tức mềm nhũn hai chân, kém chút ngã ngồi trên mặt đất.

Hai người đỡ lấy nhau, đi đến thiên phòng đối diện, trong lòng đồng thời nói thầm:

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô gia còn ở bên trong...

Tống Như Nguyệt trở lại bên trên giường mỹ nhân, nghiêng người, đường cong uyển chuyển nằm xuống, từ bên cạnh kéo qua một tấn thảm nhung, trùm lên trên người.

Rất nhanh, nhắm mắt lại.

Trong phòng, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Trên mặt bàn bên trong góc vẫn có một cây nến đỏ hơi to đang im lặng đốt cháy.

Trên giường, bên trong màn che mềm mại mông lung.

Hai người núp ở trong chăn, ánh mắt nhìn nhau một chút, lại tránh đi.

Bên trên gương mặt thanh lệ của thiếu nữ, hiện đầy đỏ ửng, hai con ngươi lưu động ánh sáng, trong bóng đêm, thẹn thùng động lòng người.

Váy áo trên người nàng đã cởi hết, bên trong chỉ mặc một áo lót màu xanh nhạt, lộ ra vai cùng xương quai xanh tuyết trắng, một đôi chân nhỏ non mềm tinh xảo, mất tự nhiên đặt vào, chạm vào bàn chân thiếu niên bên cạnh.

Mái tóc tản mát trên gối đầu giống như tơ lụa nhu thuận, trải ở dưới người hai người.

Hai người nằm ở nơi đó, một cử động cũng không dám.

Hồi lâu sau.

Bên ngoài vẫn như cũ yên tĩnh im ắng.

Lúc này, Lạc Thanh Chu cứng ngắc lại thật lâu, rốt cục cẩn thận từng li từng tí nhúc nhích thân thể, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ thẹn thùng động lòng người bên cạnh.

Mùi thơm mê người cùng hô hấp ấm áp của thiếu nữ đập vào mặt.

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Nàng hẳn là ngủ thiếp đi... Ta cái này...

Tay trong chăn nhỏ, đột nhiên bưng kín miệng của hắn.

Bên trên giường mỹ nhân phía ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng nói của Tống Như Nguyệt:

- Vi Mặc, ngươi vừa mới nói chuyện sao? Có phải thân thể không thoải mái hay không? Cần mẫu thân đi qua xem ngươi không?

Lạc Thanh Chu giật mình, thân thể lần nữa cứng ngắc.

Tay nhỏ của thiếu nữ vẫn như cũ che miệng hắn, khẽ lắc đầu, miệng nhắm chặt, không có trả lời.

Sau một lúc lâu.

Bên ngoài truyền đến giọng Tống Như Nguyệt tự lẩm bẩm:

- Đêm nay thật sự kỳ quái, nha đầu này vậy mà một tiếng ho khan cũng không có, chẳng lẽ những thuốc kia có tác dụng? Ông trời phù hộ...

Lông mi thiếu nữ rung động, nhẹ nhàng cắn môi một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đầu di động một chút vào bên trong, dán trong cổ hắn.

Tay nhỏ vẫn như cũ che miệng hắn, không có lấy ra.

Lạc Thanh Chu một cử động cũng không dám.

Bên ngoài an tĩnh lại.

Ngoài cửa sổ vẫn như cũ gió lạnh thổi vù vù, bông tuyết rì rào bay xuống.

Bóng đêm, lặng yên trôi qua.

Lúc rạng sáng.

Bên trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, một thân ảnh đón gió tuyết, thần thần bí bí đi tới bên hồ, nhìn quanh trái phải một phen, đi đến bên hồ, mặt mũi tràn đầy thất vọng, mân mê miệng nhỏ thầm nói:

- Không có ở đây.

Nàng đứng ở bên hồ một hồi, đi đến bên trong góc hẻo lánh kia, mở ra dây thắt lưng ở giữa eo nhỏ, trút bỏ váy áo, áo lót, trong gió tuyết lộ ra thân thể thiếu nữ yểu điệu thon dài tuyết trắng như ngọc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 274: Ngủ thiếp đi?



- Phù phù!

Nàng nhảy vào trong hồ nước ấm áp, thoải mái mà nhắm hai mắt lại.

Ngâm một hồi, nằm ở bên trên nham thạch chỗ nước cạn mà Lạc Thanh Chu thường xuyên nằm, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, nàng lại mở to mắt thở dài một hơi, lẩm bẩm:

- Đáng tiếc cô gia không đến, nếu có thể cùng cô gia một chỗ... Uyên ương nghịch nước... Phi phi phi, người ta mới không muốn! Người ta muốn vĩnh viễn làm một đóa hoa băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, mới không muốn bị cô gia háo sắc làm bẩn.

Không bao lâu.

Một thân ảnh băng lãnh, nắm kiếm trong tay, im lặng đi tới bên hồ.

Nàng đột nhiên nghe được bên trong góc hẻo lánh truyền đến âm thanh bọt nước bắn tung tóe, ánh mắt ngưng tụ, nắm chặt kiếm trong tay, lách đi qua từ vườn hoa bên cạnh, sau đó duỗi đầu, vụng trộm nhìn về phía hồ nước.

Một đạo thân ảnh tuyết trắng nằm bên trên nham thạch trong nước, hai tay nhỏ đang không an phận đung đưa trong nước, thân thể c*̃ng đang nhẹ nhàng giãy dụa, giống như biến mình thành con cá.

Ngoại trừ nàng, cũng không có thân ảnh khác.

Thiếu nữ băng lãnh trốn ở trong bụi hoa thở phào ra một hơi, đang muốn rời đi, lông mày đột nhiên nhăn nhăn, lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào xa xa.

Gió lạnh gào thét, bông tuyết bồng bềnh.

Thiếu nữ nắm trong tay thanh kiếm băng lãnh, ngồi xổm ở trong bụi hoa, không nhúc nhích chờ đợi.

Hắn bảo nàng thường xuyên đến nơi này tắm rửa.

Bách Linh nói, hắn thật ra muốn nhìn lén thân thể của nàng, cho nên mới bảo nàng tới đây tắm rửa.

Thế nhưng, hắn sẽ nhìn lén nàng sao?

Coi như hắn muốn nhìn lén, cũng chỉ sẽ nhìn lén Bách Linh?

Thiếu nữ ở trong bụi hoa kinh ngạc suy nghĩ, đến khi Bách Linh lên bờ, đột nhiên phát hiện nàng.

- A, Thiền Thiền, ngươi làm sao ngồi xổm ở nơi này? Dọa trái tim người ta nhảy một cái. Ngươi... Ngươi sẽ không chuyên môn đến nhìn lén người ta tắm rửa đó chứ? Ô ô, tiểu Thiền Thiền, thì ra ngươi lại là dạng người này.

Bách Linh phát hiện nàng, ngay cả y phục cũng không có mặc, trực tiếp ôm lấy nàng náo điên, muốn một lần nữa lôi nàng xuống nước. Thẳng đến khi thấy được khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, thân thể run rẩy mới dừng lại.

- Thiền Thiền, có ta ở đây, ngươi còn sợ nước sao? Nhìn ngươi kìa, đều sợ đến như vậy rồi? Nơi này rất nông, bên trong còn có rất nhiều tảng đá, ngươi có thể đứng ở phía trên.

- Nếu ngươi không học xuống nước được, về sau không có cách nào cùng cô gia... ha ha, uyên ương nghịch nước đâu.

Thân ảnh băng lãnh tránh ra khỏi tay nàng, bước nhanh rời đi.

Không bao lâu.

Nàng đi tới bên ngoài tòa tiểu viện kia, ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sân đã đóng một hồi, yên lặng đi đến dưới mái hiên, ôm kiếm, cô tịch đứng ở nơi đó.

Thẳng đến hừng đông.

Lạc Thanh Chu không có chợp mắt được chút nào.

Thiếu nữ dán ở trong ngực của hắn, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, tựa hồ c*̃ng không có ngủ.

Hai người không dám nói lời nào, không dám động, chỉ có thể lấy tư thế lúng túng dạng này yên lặng chờ hừng đông.

Khi trời tờ mờ sáng.

Tống Như Nguyệt nằm bên trên giường mỹ nhân bên ngoài rốt cục đứng dậy, ngồi một hồi trong bóng đêm, xuống giường, đi qua mở cửa phòng, an tĩnh rời đi.

Trong phòng, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Lại qua một lát.

Lạc Thanh Chu rốt cục thở dài một hơi, nói khẽ với thiếu nữ trong ngực:

- Nhị tiểu thư, mẫu thân ngươi đi...

Thiếu nữ còn dán trong ngực của hắn, hô hấp đều đều, không nhúc nhích.

Ngủ thiếp đi?

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng đem đầu cùng cánh tay của nàng dời ra, cẩn thận từng li từng tí đứng lên, mở màn ra xuống giường, đang muốn thừa cơ lúc này rời đi, cửa ra vào đột nhiên truyền đến từng tiếng bước chân rất nhỏ.

Sắc mặt hắn biến đổi, lập tức trở về đến trên giường, chui vào trong chăn, từ phía sau gần sát thiếu nữ bên trong.

Cửa phòng đẩy ra.

Tống Như Nguyệt đi mà quay lại, lại về tới bên trên giường mỹ nhân nằm xuống, rất nhanh yên tĩnh trở lại.

Lạc Thanh Chu âm thầm kêu khổ.

Lúc này, Tần Vi Mặc tựa hồ cũng bị động tĩnh của hắn làm tỉnh lại, mở hai mắt ra sửng sốt một hồi, chậm rãi xoay người, nhìn về phía hắn, trong con ngươi đen nhánh nhập nhèm tràn đầy nghi hoặc.

Lạc Thanh Chu nhìn tròng mắt của nàng, đột nhiên nghe được tiếng lòng thiếu nữ này: 【 Tỷ phu... Làm sao vụng trộm chạy đến đằng sau ta... Còn chống đỡ lấy ta... 】 .

Lạc Thanh Chu: - ...

Ánh mắt hai người trong bóng đêm nhìn nhau một hồi.

Lông mi thiếu nữ khẽ run, nhẹ nhàng cắn môi một cái, lại chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, còn nhẹ nhẹ xê dịch về sau một chút, trên gương mặt lặng lẽ đỏ ửng...

Bóng đêm rút đi.

Tia sáng bên cửa sổ dần dần sáng lên.

Trong đình viện bên ngoài vang lên tiếng quét tuyết rất nhỏ.

Thu nhi cùng Châu nhi một đêm không ngủ.

Trời còn chưa sáng, hai người đã ra khỏi giường, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí quét dọn đình viện, quét dọn sạch sẽ tuyết đọng bên ngoài hành lang.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 275: Vi Mặc thật buồn ngủ...



Tống Như Nguyệt vẫn như cũ đường cong uyển chuyển nằm nghiêng bên trên giường mỹ nhân, đang ngủ say.

Cây nến đỏ to dài trong góc đã sắp cháy hết, dưới thân nến đầy sáp, chất chồng lên với nhau.

Tia sáng xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào trong phòng.

Bóng đen trong phòng cũng dần dần bị xua tan sạch sẽ.

Trên giường, hai người nghiêng người mà nằm, một trước một sau, đều trợn tròn mắt, trái tim thình thịch nhảy loạn.

Trên người thiếu nữ vẻn vẹn chỉ mặc một bộ áo lót màu xanh nhạt, lúc này chính khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, cắn môi phấn, nghiêng người đối mặt với vách tường, hai vai tuyết trắng gầy gò lộ ở bên ngoài, cái cổ trắng ngọc thon dài sáng bóng, mịn màng mê người, mái tóc đen nhánh như thác nước như tơ lụa màu đen tản mát trên gối đầu và dưới thân, bị hai người cùng một chỗ đè lên.

Người ở phía sau cũng nghiêng người, trong mũi thở ra nhiệt khí, một lần lại một lần phun vào cổ phía sau nàng, một chút ngứa, hơi tê tê.

Thân thể nàng mềm nhũn, hai con ngươi mê ly...

Lúc này, người ở phía sau đột nhiên bỗng nhúc nhích, ở bên tai nàng thấp giọng nói:

- Nhị tiểu thư, ta có thể đi được chưa?

Lúc nói chuyện, nhiệt khí càng thổi vào cổ và trên lỗ tai của nàng.

Thân thể thiếu nữ hơi run một chút một chút, cắn cắn môi phấn, mặt mũi tràn đầy đỏ bừng mà thấp giọng nói:

- Mẫu thân ngủ rất nông...

Người phía sau gấp:

- Trời đã sáng, nếu ta không đi, chỉ sợ...

Thiếu nữ xấu hổ nhỏ tiếng nói:

- Lại... Đợi thêm một lát...

Người ở phía sau không có động tĩnh.

Thiếu nữ chờ đợi trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hắn, con ngươi thanh tịnh ngượng ngùng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ thanh lệ đã đỏ bừng.

Lạc Thanh Chu đối mắt với nàng, có chút cúi đầu, né tránh ánh mắt nàng.

Nhưng ánh mắt lại trong lúc lơ đãng rơi vào trước ngực nàng.

Áo lót màu xanh nhạt dựng thẳng, đóa hoa trước người của thiếu nữ ph*t d*c như đang ngậm nụ, mùi thơm nức mũi, vô cùng sống động.

Lạc Thanh Chu cuống quít lại ngẩng đầu, ánh mắt lại đối nhau với ánh mắt nàng.

Giờ khắc này, không chỉ có hai tay của hắn không có chỗ đặt, ánh mắt cũng không có chỗ ẩn núp.

Gương mặt của hắn, có chút nóng lên.

Thiếu nữ thấy bộ dáng hắn như thế, khóe miệng không khỏi lộ ra một vòng ý cười, ánh mắt nhẹ nhàng, lá gan không khỏi cũng lớn lên.

Ta xấu hổ, tỷ phu còn lúng túng hơn ta.

Ta thẹn thùng, tỷ phu càng thẹn thùng hơn ta.

Như vậy, ta còn có cái gì phải sợ đây?

Nên sợ chính là tỷ phu.

Trong mắt thiếu nữ nhộn nhạo ý cười, đột nhiên hoạt bát duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, nhẹ nhàng điểm lên cằm hắn, trên miệng, trên mũi, trên trán...

Sau đó lại lặp nhiều lần quá trình này, chơi quên cả trời đất, nụ cười trên mặt càng ngày càng động lòng người.

Lạc Thanh Chu không dám động, đành phải nhắm mắt lại, mặc kệ nàng đùa bỡn.

Thiếu nữ hoạt bát chơi một hồi, lại cầm lên một lọn tóc của mình, bắt đầu khuấy động miệng của hắn, cái mũi và lông mi.

Lạc Thanh Chu không thể nhịn được nữa, địa phương bị nàng gãi ngứa quá khó chịu, mở mắt ra, bắt lại tay nhỏ không an phận của nàng, nghiêm nghị nhìn nàng một cái.

Thiếu nữ không chút nào sợ hắn, một tay khác lại duỗi ra ngón trỏ mảnh khảnh, bắt đầu chọt chọt bụng của hắn.

Lạc Thanh Chu lại một phát bắt được, bắt đầu trừng mắt.

Thiếu nữ không có để ý hắn, hai cái tay nhỏ bị hắn bắt lấy, lại đột nhiên nâng đầu lên, đưa đầu tới cọ cọ lấy trán của hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải ngửa đầu về sau, để nàng với không tới.

Miệng nhỏ thiếu nữ có chút vểnh lên, nhìn hắn một cái, chân trong chăn đột nhiên lại bắt đầu chuyển động.

Chân nhỏ trút bỏ vớ lưới kiều nộn bắt đầu cào bắp chân của hắn.

Thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ cùng tính tình ham chơi tại thời khắc này thể hiện phát huy vô cùng tinh tế.

Nàng tựa hồ chưa bao giờ chơi đùa với người khác.

Thế nhưng lúc này, ở đây đâu phải là thời điểm ham chơi vui đùa chứ.

Lạc Thanh Chu đành phải giơ chân lên, dùng sức đặt cái chân nhỏ không an phận của nàng ở phía dưới.

Thiếu nữ mân mê miệng, ánh mắt sâu kín nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu cau mày, sắc mặt nghiêm túc, im lặng nói: - Đừng làm rộn, nhanh nghĩ biện pháp.

Sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng.

Thu nhi cùng Châu nhi đang ở trong phòng bếp nấu nước, chuẩn bị tới hầu hạ mẫu nữ hai người trong phòng rời giường rửa mặt.

Chờ một lúc nếu hắn bị vị nhạc mẫu đại nhân kia nhìn thấy, hắn cảm thấy hắn sẽ bị chôn sống ở trong viện hậu hoa viên làm phân bón tại chỗ.

Đúng vào lúc này, Tống Như Nguyệt nằm bên trên giường mỹ nhân rốt cục nhúc nhích, ngồi dậy, âm thanh mang theo khàn khàn vừa tỉnh ngủ nói:

- Vi Mặc, ngươi đã tỉnh chưa?

Thiếu nữ ngậm miệng, yên lặng, không có đáp lời.

- Nha đầu này, có thể còn đang ngủ. Có thể ngủ liền tốt, để nàng ngủ thêm một hồi, khó có được như tối hôm qua không có tằng hắng một cái.

Chương 276: Dám không đến

Tống Như Nguyệt tự nhủ xuống giường, duỗi lưng một cái, lộ ra đường cong tư thái linh lung.

Nàng đột nhiên lại xoay người, đi về tới chỗ giường, miệng lại nói:

- Phải xem nha đầu này, một đêm nay cũng không có lên tiếng, có chút không đúng.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến, cuống quít rút đầu vào trong chăn, cả người chăm chú núp ở trong ngực thiếu nữ bên cạnh, trái tim phốc phốc, cơ hồ muốn nhảy ra cổ họng.

Xong.

Lần này là xong thật...

Chỉ cần nàng xốc màn lên, tuyệt đối có thể nhìn thấy trong chăn có thêm một người.

- Mẫu thân, ta không sao, vừa tỉnh đây.

Tần Vi Mặc đột nhiên ôn nhu mở miệng, ôm hắn vào trong lòng, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, đè lại chăn mền phía ngoài, thẹn thùng tiếng nói:

- Mẫu thân, ta không mặc quần áo, người đừng tới nữa...

Tống Như Nguyệt cười nói:

- Không mặc quần áo liền không mặc quần áo, làm sao, còn sợ mẫu thân thấy được? Thân thể ngươi kia, mẫu thân khi còn bé mỗi ngày đều nhìn đây, có cái gì ly kỳ, chẳng lẽ còn nhiều hơn mẫu thân một vài cái gì khác à?

Gương mặt Tần Vi Mặc lập tức đỏ tới mang tai nói:

- Mẫu thân, không muốn... Không muốn người nhìn... Người không được qua đây...

Tống Như Nguyệt nghe giọng nàng phát run, đành phải dừng bước lại, không khỏi bật cười nói:

- Nhìn xem ngươi khẩn trương, tốt tốt, mẫu thân không đi qua. Mẫu thân biết, ngươi xấu hổ, ngoại trừ Thu nhi ra, ai cũng không thể đụng vào giường của ngươi, ai cũng không thể xem thân thể ngươi...

Nói đến đây, nàng lại đột nhiên thở dài một cái, mặt mũi tràn đầy tổn thương thầm nghĩ:

- Vi Mặc, ngươi càng lớn lên, mẫu thân cảm giác ngươi và mẫu thân càng ngày càng xa cách. Ai, mẫu thân thật hoài niệm khi ngươi còn nhỏ, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi và mẫu thân ở cùng một chỗ, chúng ta mẫu nữ ba người mỗi ngày cùng một chỗ ngâm trong bồn tắm, xoa xoa lẫn nhau...

- Mẫu thân... Đừng nói nữa...

Tần Vi Mặc ngượng ngùng thân thể phát run, nói:

- Người... Người đi về trước đi, Vi Mặc còn muốn ngủ một hồi...

Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, nói:

- Phải đi về, chờ một lúc ta còn muốn đi tìm Mỹ Kiêu. Vậy được, Vi Mặc, ngươi ngủ tiếp, không cần dậy sớm, ngủ cho ngon thêm một giấc. Hôm nay nhiệt độ không khí thấp, nhớ kỹ mặc nhiều quần áo, đợi ở trong phòng, đừng đi ra ngoài.

Nói xong, chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nói:

- Đúng rồi Vi Mặc, Lạc Thanh Chu tiểu tử kia hôm nay không phải nên đến đây kể chuyện xưa cho ngươi à?

Trốn ở trong chăn, bị Tần nhị tiểu thư ôm vào trong ngực, thân thể Lạc Thanh Chu không khỏi run rẩy một chút.

Tần Vi Mặc xấu hổ nói:

- Ừm...

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu tử thúi kia nếu hôm nay dám không đến, ngươi để Châu nhi đi nói cho mẫu thân biết, chờ ban đêm mẫu thân sẽ hảo hảo thu thập hắn! Tiểu tử kia chính là ngứa da, mẫu thân gần đây hỏa khí lớn, không có chỗ phát tiết, mấy ngày nay nhất định phải tìm một cơ hội, phát tiết một phen trên người tiểu tử thúi kia, để hắn hiểu rõ chức trách của hắn!

- Mẫu thân... Ngươi đi nhanh đi, ta buồn ngủ...

Tần Vi Mặc run giọng thúc giục.

- Được, ta đi đây.

Tống Như Nguyệt mở cửa phòng, đi ra ngoài, lại giúp nàng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Lạc Thanh Chu cuống quít từ trong chăn chui ra, đang muốn nói chuyện, Tần Vi Mặc ôm lấy đầu của hắn, lại đặt hắn ở trước ngực, ngăn chặn miệng của hắn.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng đột nhiên lại bị mở ra.

Đầu Tống Như Nguyệt lại từ bên ngoài thò vào, nhìn giường nói:

- Đúng rồi Vi Mặc, hôm nay tiểu tử thúi kia tới, đừng cho hắn vào nhà, để hắn đứng ngoài cửa sổ nói chuyện. Ngươi đần như vậy, cẩn thận để tiểu tử kia chiếm tiện nghi.

Mặt mũi Tần Vi Mặc tràn đầy đỏ bừng nói:

- Vi Mặc biết...

- Ừm, không phải mẫu thân không tin hắn, thật sự là những nam nhân kia, không có một người nào là đồ tốt, đều là ăn trong chén nhìn trong nồi. Tỷ muội các ngươi xinh đẹp như vậy, nam nhân kia không muốn tỷ muội...

- Mẫu thân... Vi Mặc thật buồn ngủ...

- Được được, mỗi lần mẫu thân nói xấu hắn, ngươi liền không muốn nghe. Không nói, ta đi.

Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Trong phòng, lâm vào yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu bị đè ở nơi đó, không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, lập tức, giọng nói Thu nhi truyền đến:

- Tiểu thư... Phu nhân lần này đi thật... Châu nhi cùng đi ra...

Tần Vi Mặc lúc này mới buông ra, mặt đỏ tới mang tai mà nhìn thanh niên ở trong ngực bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, run giọng nói:

- Tỷ phu...

- Nhị tiểu thư, là ta không đúng.

Lạc Thanh Chu vội vàng xuống giường, cúi đầu chắp tay nói xin lỗi:

- Tối hôm qua ta nên trực tiếp đi ra, coi như bị phu nhân thấy được, c*̃ng nhiều nhất chỉ là bị quở trách vài câu, nào sẽ giống như bây giờ, làm bẩn giường Nhị tiểu thư cùng... Nhị tiểu thư, Thanh Chu rất xin lỗi...

- Tỷ phu... Vi Mặc không có trách ngươi, ngươi c*̃ng không có không đúng... Thật ra tối hôm qua...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 276: Có khi dễ người hay không?



Châu nhi đột nhiên chạy nhanh từ sân nhỏ bên ngoài vào, ở ngoài cửa sổ thấp giọng nói:

- Tiểu thư, phu nhân đã đi xa, nhanh để cô gia đi ra, miễn cho một lúc phu nhân lại đột nhiên trở về.

Lạc Thanh Chu nghe xong, nào còn dám lưu lại, vội vàng nói:

- Nhị tiểu thư, vậy ta đi trước.

Nói xong, lập tức ra khỏi phòng.

- Cô gia, chờ một chút, nô tỳ lấy giày cho người.

Thu nhi vội vàng đi đến góc nhà, xốc lên tấm màn che, nhưng đột nhiên phát hiện, lúc đầu hai chiếc giày, bây giờ vậy mà chỉ còn lại có một chiếc, một cái khác, lại không cánh mà bay.

- A? Cô gia giày làm sao chỉ còn lại một chiếc rồi? Còn có một chiếc đâu?

Mặt mũi Thu nhi tràn đầy biểu lộ nghi ngờ, cầm lên chiếc giày kia, lại ở trong góc hẻo lánh cẩn thận tìm một lần, cũng không có tìm được.

Châu nhi cũng bận bịu tiến đến hỗ trợ tìm kiếm, nhưng vẫn không có tìm thấy.

Lạc Thanh Chu cầm một chiếc giày, mặt mũi tràn đầy lúng túng nói:

- Có phải là các ngươi tách ra giấu hay không?

Thu nhi gấp đến sắp khóc, lắc đầu nói:

- Sẽ không, nô tỳ nhớ rõ, tối hôm qua lúc phu nhân đi vào, nô tỳ giấu cả đôi cùng một chỗ ở nơi này...

Lúc này, Châu nhi ra ngoài tìm kiếm đột nhiên ở bên ngoài hoảng sợ nói:

- Thu nhi! Mau đến xem! Đây là giày của cô gia phải không?

Thu nhi nghe xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Lạc Thanh Chu cũng mặc vào một chiếc giày, một chân nhảy cò cò ra ngoài, đứng ở trước cửa ra vào nhìn về phía nội viện.

Hai tiểu nha hoàn đứng trước bồn hoa.

Trong tay Châu nhi cầm một chiếc giày đã sớm bị nước tuyết thẩm thấu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

- Là cô gia! Là giày của cô gia! Thế nào chạy tới nơi này? Có phải là ngươi buổi sáng quét rác không cẩn thận mang ra ngoài hay không?

- Làm sao có thể? Ta...

Hai tiểu nha hoàn cầm giày, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc suy đoán, Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Mau đưa giày cho ta, ta phải đi, cẩn thận phu nhân lại trở về.

Hai tiểu nha hoàn nghe xong, lập tức kịp phản ứng, cuống quít đem giày cầm tới.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận, c*̃ng bất kể có phải ướt đẫm hay không, lập tức mang lên, chắp tay cho hai tiểu nha hoàn, chạy trối chết.

Rất nhanh chạy ra cửa chính, biến mất trong gió tuyết phía ngoài.

Thu nhi cùng Châu nhi hai mặt nhìn nhau, vẫn như cũ không rõ, chiếc giày kia đến cùng làm sao đột nhiên chạy đến bên ngoài.

- Tiểu thư.

Các nàng đẩy cửa phòng ra, vào phòng.

Lúc này Tần Vi Mặc đã khoác áo lông chồn tuyết trắng, một đôi chân ngọc tuyết trắng tinh xảo tr*n tr**, đứng trước giường mỹ nhân, đôi mi thanh tú nhíu lại, thần sắc kinh ngạc.

- Tiểu thư, người thế nào?

Thu nhi thấy sắc mặt nàng không đúng, vội vàng hỏi.

Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu, ôn nhu nói:

- Không sao đâu, đi dẹp cái chén, ta giấu ở dưới chỗ nệm lún xuống. Còn có...

Nàng nhìn về phía cái bàn nhỏ lấy xuống từ bên cạnh giường mềm, nói:

- Lau sạch cái bàn một lượt, phía trên có vết tích đặt bát.

- A, tiểu thư, người mau trở lại trên giường, nô tỳ hầu hạ người mặc quần áo, những chuyện khác để Châu nhi làm là được.

Thu nhi vội vàng đỡ lấy nàng, đi về phía giường.

Châu nhi đi lấy bát và thìa bị giấu ở chỗ nệm lún xuống, nhịn không được hỏi:

- Tiểu thư, tối hôm qua cô gia... Có khi dễ người hay không?

Thu nhi nhìn nàng một cái, ra hiệu nàng không nên hỏi nhiều.

Châu nhi quyệt miệng nói:

- Nô tỳ sẽ không đi cáo trạng phu nhân, nô tỳ chỉ muốn biết, tối hôm qua tiểu thư...

- Không có.

Tần Vi Mặc ngồi xuống trên giường, có chút nghiêng người, ánh mắt nhìn địa phương chăn đệm xốc xếch hắn vừa mới nằm, vẻ mặt hốt hoảng một chút, lẩm bẩm:

- Tỷ phu sao lại khi dễ ta? Coi như muốn khi dễ, cũng là... Ta khi dễ tỷ phu...

- A?

Hai tiểu nha hoàn lập tức mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

Tuyết vẫn đang rơi.

Trên đường đã chất đống tuyết đọng thật dày.

Lạc Thanh Chu mang một chiếc giày ướt đi trên đường trở về, thần sắc có chút hoảng hốt, cũng có chút chật vật.

Tối hôm qua kinh lịch giống như là một cơn ác mộng.

Nhưng cũng không phải tất cả đều là ác mộng.

Ác mộng đến từ vị nhạc mẫu đại nhân vừa đi vừa về không ngừng hù dọa hắn, để trái tim của hắn cơ hồ nhảy ra cổ họng nhiều lần.

Nhưng thiếu nữ trên giường lại làm cơn ác mộng kia tăng thêm một chút xấu hổ lại có cảm giác khó quên.

Đương nhiên, những thứ này tuyệt không chỉ là khi dễ người.

Hắn ở trong lòng thầm nghĩ, tối hôm qua quýnh như vậy, mạo phạm Tần nhị tiểu thư, về sau cũng không cần lại đi nữa.

Nhưng nếu như không đi, há không giống như những nam nhân cặn bã ăn xong lau sạch liền đi thẳng một mạch?

Đương nhiên, quan hệ giữa hắn và Tần nhị tiểu thư cũng không phải giống như là nam cặn bã đùa bỡn nữ tử.

Chỉ là lần sau gặp mặt, có phải rất xấu hổ hay không?

Lạc Thanh Chu không khỏi thở dài một hơi, nghĩ đến vị nhạc mẫu đại nhân kia, lòng vẫn còn sợ hãi như cũ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 277: Hạ Thiền cô nương có chuyện gì sao?



Hả?

Lúc đi đến tiểu viện nhà mình, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, đi tới từ trong gió tuyết phía trước.

Một thân áo xanh nhạt, tư thái tinh tế yểu điệu, dung nhan lại băng lãnh như tuyết.

Nắm trong tay một thanh bảo kiếm, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu ngừng bước.

Cô nương gọi là Hạ Thiền c*̃ng dừng bước.

Hai người cách gió tuyết, giống như hai cao thủ tuyệt thế đến từ địa phương khác biệt sớm hẹn gặp mặt tại nơi này, đang nổi lên bầu không khí trước khi quyết đấu.

Lạc Thanh Chu không địch lại, trực tiếp nhận thua, đi qua chắp tay chào:

- Hạ Thiền cô nương, sớm như vậy, đi nơi nào?

Cái hướng kia ngoại trừ chỗ hắn ở, chính là Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Đương nhiên, c*̃ng có khả năng người ta rảnh đến nhàm chán, đi dạo khắp nơi.

Ánh mắt thiếu nữ lạnh như băng nhìn hắn, thân thể mảnh khảnh đứng trong gió tuyết không nhúc nhích, chỉ có mái tóc nhu thuận cùng váy màu xanh nhạt nở rộ như hoa, khẽ đung đưa trong gió rét.

Lạc Thanh Chu vốn cho rằng nàng giống như trước kia, vẫn như cũ không đáp lại, đang muốn cáo từ, thiếu nữ lại đột nhiên mở miệng, lời nói lại thoáng có chút thông thuận:

- Tối hôm qua... Đi nơi nào?

Nhưng vẫn như cũ rất băng lãnh.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn nàng một cái, một mặt ung dung nói:

- Tối hôm qua sao? Đương nhiên ngủ ở nhà. Sáng dậy sớm, cho nên đi khắp nơi trong phủ, thế nào? Hạ Thiền cô nương có chuyện gì sao?

Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Nói láo.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thiếu nữ không có lại lại nói tiếp, gương mặt xinh đẹp như sương, băng lãnh rời đi.

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ giật mình, quay đầu, nhìn thân ảnh nàng đơn bạc dần dần đi xa, nói thầm: “Nha đầu này đêm qua sẽ không lại đến tiểu viện đứng canh nữa đó chứ?”

Trời giờ không còn sớm, hắn còn muốn đi ra khỏi thành làm nhiệm vụ.

Hắn không có lại có suy nghĩ nhiều, bước nhanh về tới tiểu viện nhà mình.

Tiểu Điệp đang ngồi dưới mái hiên tại cửa ra vào cau mày ngẩn người, thấy hắn rốt cục trở về, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên đứng dậy chạy tới, nhào vào trong ngực của hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Công tử, người tối hôm qua làm sao một đêm không có trở về? Hù chết người ta, c*̃ng không nói trước với người ta một tiếng, người ta chờ người một đêm đây.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, đưa thay sờ sờ đầu của nàng, nói:

- Ta có việc đột xuất, không kịp trở về thông báo ngươi. Nha đầu ngốc, lần sau không cần chờ ta, đến giờ tự mình đi ngủ, biết chưa?

Tiểu nha đầu vùi đầu vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, nức nở nói:

- Công tử, ngươi không có ở đây, nô tỳ ngủ không được. Nô tỳ còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng công tử vứt bỏ nô tỳ, một người vụng trộm chạy mất.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nói:

- Tại sao ta phải chạy?

Tiểu nha đầu nâng lên gương mặt thanh lệ non nớt, vành mắt hồng hồng mà nói:

- Công tử thành thân, nhưng nương tử không có cùng phòng với công tử, công tử phiền muộn trong lòng, cho nên đi thẳng một mạch chứ sao.

Lạc Thanh Chu nghe vậy không khỏi bật cười, nhìn con ngươi cùng khuôn mặt nhỏ động lòng người của nàng, đột nhiên cúi người, hai tay ôm cái mông của nàng, bế nàng lên, đi về trong phòng, nói:

- Nha đầu ngốc, bản công tử không phải đã sớm nói với ngươi, có nương tử cùng phòng hay không cũng không đáng kể, có Tiểu Điệp của chúng ta là đủ rồi, tại sao lại suy nghĩ lung tung? Coi như bản công tử muốn đi, cũng sẽ mang theo ngươi cùng đi.

Tiểu Điệp bị hắn ôm từ đằng sau ôm vào trong ngực, hai chân cách mặt đất, thân thể thẳng băng, hai tay ôm lấy cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:

- Công tử, thế nhưng là... Thế nhưng nô tỳ còn chưa có lớn lên đây, công tử ghét bỏ nô tỳ...

Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong phòng, đặt ở trên mặt bàn phòng khách, hôn một cái miệng nhỏ phấn nộn của nàng, nói:

- Không vội, cũng sắp qua tết? Chờ thêm hết năm, Tiểu Điệp liền trưởng thành.

Tiểu nha đầu lập tức vừa thẹn vừa mừng, cắn cắn môi phấn, xấu hổ mà nói:

- Thật sao? Công tử lần này, sẽ không lại lừa gạt nô tỳ chứ? Thật qua hết năm, công tử liền... Liền sẽ muốn nô tỳ sao?

Lạc Thanh Chu nựng nựng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đi vào phòng trong, nói:

- Quân tử nhất ngôn...

Tiểu nha đầu lập tức nhảy xuống bàn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên mừng khấp khởi lớn tiếng nói tiếp:

- Tứ mã nan truy!

Lạc Thanh Chu về đến phòng nói:

- Tốt, ngươi đi làm việc của mình đi, một lúc nữa ta còn muốn ra ngoài, đoán chừng ban đêm mới có thể trở về.

Tiểu nha đầu lập tức “A a a” mấy tiếng, vui vẻ trở về phòng, đi lấy đóa mẫu đơn đã thêu một nửa, vừa muốn ra cửa, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, tới gõ cửa nói:

- “Đúng rồi công tử, sáng nay nô tỳ ra ngoài mở cửa nhìn thấy Hạ Thiền tỷ tỷ một mình đứng trước cửa ra vào đó”
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 278: Hai người kia đâu?



“Lúc ấy trời đều còn chưa có sáng, lạnh quá, không biết Hạ Thiền tỷ tỷ đứng ở nơi đó làm gì. Nô tỳ hỏi nàng, nàng c*̃ng không có trả lời, trực tiếp liền đi.”

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- A, đã biết. Không sao đâu, ngươi đi đi.

- Nô tỳ đi trước.

Tiểu nha đầu lập tức cầm đồ ra cửa, đi tiếp tục cố gắng học tập thêu hoa.

- Tối hôm qua quả nhiên lại tới?

Lạc Thanh Chu nói thầm, dựa theo lời Tiểu Điệp nói, trời còn chưa sáng đã thấy nàng, sau đó nàng liền rời đi, thế nhưng làm sao khi hắn vừa mới trở lại gặp được nàng trở về đây?

Chẳng lẽ sau khi Tiểu Điệp trở vào phòng, nàng lại trở về, thẳng đến khi vừa rồi mới rời đi?

Thế nhưng, vì cái gì?

Chẳng lẽ giúp tiểu thư nhà nàng đến trông chừng hắn?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy thời gian không còn sớm, không tiếp tục suy nghĩ nhiều, lập tức lấy ra Giám Võ thạch, giữ trong lòng bàn tay, kiểm tra một hồi số liệu của mình.

【 Lực lượng: 1500 】 .

【 Tốc độ: 12 】 .

【 Kháng kích đả lực: 800 】 .

【 Tinh thần lực: 32 】 .

Từ khi sau khi luyện thịt thành công, các hạng số liệu đều tăng trưởng không ít.

Đặc biệt là lực lượng, đã tăng lên 1500.

Đương nhiên, từ khi thần hồn từ trạng thái Dạ du tấn thăng đến trạng thái Nhật du, tinh thần lực c*̃ng tăng lên không ít.

Chỉ cần các hạng số liệu tiếp tục gia tăng, vậy không có vấn đề.

Lạc Thanh Chu thu hồi Giám Võ thạch, nghĩ nghĩ, lại lấy ra chất lỏng xanh đậm từ trong túi trữ vật, hấp thu một giọt.

Lúc này mới đi ra ngoài, tiến về tụ bảo các.

Hôm qua đi Hắc Mộc lâm, không có bất kỳ thu hoạch gì, cho nên hắn còn có hai lần cơ hội đi theo vị Đao tỷ kia ra khỏi thành đi săn giết yêu thú.

Sử dụng hết hai lần cơ hội, lần tiếp theo sẽ cần một lần nữa giao nộp kim tệ.

Trừ phi một mình hắn đi.

Tối hôm qua đã trả lại toàn bộ kim tệ cho Tần nhị tiểu thư, bây giờ trên người hắn cũng chỉ có một chút ngân lượng.

Giao dịch ở giữa võ giả, ngoại trừ yêu đan chính là kim tệ, không tồn tại ngân lượng và tiền đồng.

Cho nên, hai ngày nay hắn nhất định phải thành công.

Cho dù là săn giết một con yêu thú cấp thấp nhất cũng có thể bán được không ít kim tệ.

Nếu không chờ lần sau lại cần nộp tiền gia nhập đội ngũ, hắn không có kim tệ để giao, đến lúc đó hắn cũng không muốn lại đi tìm Tần nhị tiểu thư vay tiền.

Từ cửa sau Tần phủ ra ngoài.

Thấy trong hẻm nhỏ không có người, hắn lấy ra mặt nạ, đeo ở trên mặt, lắc mình biến hoá, đã là một thiếu niên khác nhìn qua có chút ngơ ngác.

Nghĩ đến vay tiền, hắn đột nhiên lại nhớ tới thiếu nữ băng lãnh.

Thiếu nữ kia đem tất cả bạc vụn trên người đều cho hắn.

Hắn quyết định đêm nay trở về, trả bạc trả lại cho nàng.

Đương nhiên, không thể hoàn trả nguyên vật.

Thiếu nữ kia cho hắn tất cả đều là bạc vụn, hắn quyết định sử dụng bạc hoàn chỉnh trả lại cho nàng.

Như vậy liền biểu thị sự khẳng khái của nàng đích thật đã trợ giúp hắn, mà không phải vô dụng đối với hắn.

Nhiều khi, tiếp nhận đồ của người khác, cũng là tôn trọng người khác, dù đối phương đưa đồ không cần thiết cho ngươi.

Đương nhiên, không bao gồm một vài thứ lộn xộn lung tung cùng một chút không lành mạnh.

Lạc Thanh Chu đi vào tụ bảo các, trực tiếp lên tầng cao nhất.

Trên lầu, chỉ có Đao tỷ tóc bạc ngồi ở chỗ đó, những người khác tựa hồ cũng chưa có tới.

Hắn mới vừa lên lầu, Đao tỷ đã mở miệng nói:

- Rất xin lỗi, nhiệm vụ hôm nay hủy bỏ. Trưởng công chúa mấy ngày nữa sẽ muốn vào thành, trong khoảng thời gian này, trong thành đề phòng sâm nghiêm, chúng ta cũng không thể tùy ý ra vào thành trì. Đợi Trưởng công chúa rời đi sau lại nói sau, đến lúc đó ngươi lại tới, chúng ta sẽ một lần nữa tổ đội cho ngươi. Vẫn như cũ còn có hai lần cơ hội.

Lạc Thanh Chu có chút thất vọng, nói:

- Hai người kia đâu?

Đao tỷ nói:

- Bọn hắn cũng giống như vậy, vừa mới đi, rất xin lỗi ngươi.

- Không sao đâu, vậy đợi Trưởng công chúa rời đi thì chúng ta lại tới.

Lạc Thanh Chu biết chuyện này cũng không thể trách bọn hắn, không nói thêm gì nữa, quay người đi xuống lầu.

Trưởng công chúa đến Mạc Thành là đại sự.

Nếu võ giả lại tùy tiện tổ đội loạn động khắp nơi, hoàn toàn có thể dẫn đến một vài nhân tố không ổn định.

Lạc Thanh Chu đi xuống lầu, ở bên cạnh giá sách lầu một lật ra một hồi, mua mấy quyển thư tịch liên quan tới yêu thú Hắc Mộc lâm mới rời đi.

Phía ngoài tuyết rơi lớn hơn.

Không biết đến lúc Trưởng công chúa vào thành, là cưỡi ngựa, hay là ngồi ở trong xe ngựa.

Bất quá như thế nào, đến lúc đó bách tính bên trong Mạc Thành đều tuyệt đối sẽ đổ xô ra đường, nhiệt liệt hoan nghênh.

Lạc Thanh Chu mua mấy xâu mứt quả, cầm ở trong tay, đi xuyên qua các con hẻm nhỏ về nhà.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 279: Mỗi ngày một cái tên mới?



Ngay khi đi vào một con hẻm nhỏ cuối cùng để đến Tần phủ, hắn vậy mà lại thấy được thiếu nữ gợi cảm gọi Tần Nguyệt Mặc kia.

Thiếu nữ hôm nay mặc một thân áo màu đen, hai chân thon dài thẳng tắp, tư thái lồi lõm mê người, tóc dài sau lưng không gió mà bay, ở giữa cái eo nhỏ nhắn quấn quanh lấy một cây roi da màu đen, đang đứng ở trước cửa ngõ, ánh mắt lãnh khốc mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Bên trên gương mặt xinh đẹp kiều mị lộ ra ý cười lạnh lùng:

- Lần này, ngươi hết chối rồi chứ? Cướp tiền hay cướp sắc, bản tiểu thư phụng bồi tới cùng!

Nói rồi kéo xuống roi da ở giữa bờ eo nhỏ nhắn, di chuyển đôi chân dài gợi cảm, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc đi tới.

Lạc Thanh Chu sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng, vội vàng giơ lên trong tay mứt quả nói:

- Tần cô nương, ngươi thật hiểu lầm. Ngươi cảm thấy nếu như ta muốn cướp tiền cướp sắc, trong tay sẽ cầm nhiều mứt quả như vậy sao?

Thiếu nữ híp con ngươi, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc nói:

- Che giấu mà thôi. Còn có, trước khi ngươi chết, bản tiểu thư sẽ để cho ngươi chết nhắm mắt! Bản tiểu thư hôm nay không họ Tần, họ Thôi! Tên là Thôi Oanh Oanh!

- Ba!

Nói xong, đột nhiên quất roi da trong tay ra.

Bên trong hẽm nhỏ yên tĩnh đột nhiên giống như vang lên một đạo âm thanh giống như tiếng sấm.

Một con mèo nhỏ núp ở một góc hẻo lánh đột nhiên bị hù dọa, thân thể run lên, xụi lơ trên mặt đất.

Thần hồn Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức xoay người chạy.

Hả?

Thiếu nữ tên là Thôi Oanh Oanh lập tức dừng bước, mặt mũi tràn đầy kinh nghi mà nhìn thân ảnh nhanh chóng chạy xa, kỳ quái nói:

- Lại không được? Lần này bản tiểu thư đã tăng thêm lực đạo...

Lạc Thanh Chu chạy xa, đợi ở trước cửa một quán rượu hồi lâu, đi đường vòng về phủ.

Hắn hiện tại có thể xác định, thiếu nữ vừa rồi chính là khách quý từ kinh đô tới của Tần phủ —— Nam Cung Mỹ Kiêu.

Thôi Oanh Oanh?

Đây không phải nhân vật bên trong « Tây Sương Ký » hắn kể cho Tần nhị tiểu thư nghe à?

Mỗi ngày một cái tên mới?

Lạc Thanh Chu không khỏi im lặng.

Người bên trong Tần phủ đều kỳ kỳ quái quái, ngay cả thân thích tới từ kinh đô của bọn hắn đều kỳ kỳ quái quái.

Thực sự không biết nên nói như thế nào đây.

Ngoặt vào hẻm nhỏ phía sau, thấy trong ngõ nhỏ không có người, hắn lấy xuống mặt nạ trên mặt, từ cửa sau tiến vào phủ.

Trở lại tiểu viện, ngáp mấy cái.

Hắn quyết định ngủ trước một giấc, chờ đến buổi trưa ngủ dậy lại đi tu luyện.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, thần kinh lại một mực căng thẳng phòng bị vị nhạc mẫu đại nhân kia cùng Tần nhị tiểu thư, hiện tại có chút mỏi mệt.

Sau đó cắm mứt quả vào trên mặt bàn trong phòng khách, đóng cửa phòng, lên giường nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu.

Một thân ảnh từ cửa sau tiến vào phòng khách, nhìn thoáng qua mứt quả trên bàn.

Sau đó đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm lấy mứt quả, bắt đầu ăn từng chuỗi một.

Rất nhanh, năm chuỗi đường hồ lô, ăn toàn bộ hết sạch.

Sau đó, lấy năm xâu trúc trống không, lần nữa cắm về trên mặt bàn.

Thiếu nữ ngồi ở trước bàn một hồi, tựa hồ đang nhắm nuốt dư âm của mứt quả, sau một lúc lâu, mới quay người đi đến cửa phòng đã bị khóa trong.

Đẩy đẩy, cửa phòng bị khóa từ bên trong.

Thiếu nữ thuần thục lấy ra một thanh tiểu đao thật mỏng từ trong túi, duỗi vào trong khe cửa.

Lập tức, lặng lẽ đẩy chốt cửa ra.

Cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra.

Thiếu nữ thu hồi tiểu đao, đứng trước cửa một hồi, liếc mắt nhìn hai phía, im lặng đi vào, một lần nữa cài chốt cửa phòng.

Nàng đi vào trước giường, ánh mắt rơi vào gương mặt thanh tú đang ngủ say trên giường.

An tĩnh nhìn hồi lâu, nàng cởi bỏ vớ giày, váy áo, lấy xuống cây trâm cài trên mái tóc, sau đó xõa một đầu tóc dài đen nhánh, lên giường, chui vào trong chăn, dán vào trong ngực hắn.

Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt chui vào trong lỗ mũi của hắn.

Lông mày của hắn bỗng nhúc nhích, khóe miệng không tự giác lộ ra một vòng ý cười, tựa hồ đang gặp mộng đẹp.

Thiếu nữ ngẩng lên khuôn mặt nhỏ mỹ lệ làm rung động lòng người, ánh mắt ôn nhu như nước, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, nâng miệng nhỏ, hôn lên môi hắn.

Miệng lưu lại hương vị mứt quả, ngọt ngào đưa vào miệng hắn.

Thiếu nữ đưa tay, nhẹ nhàng lột ra y phục của hắn.

Lúc xế trưa.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, tuyết phía ngoài vẫn đang rì rào rơi xuống.

Hắn mở mắt ra, phát ngốc một lát, hồi tưởng một chút hình tượng mơ hồ trong mộng, đi xuống giường.

Vừa ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy ngực truyền đến một hồi đau đớn.

Hắn nhịn không được nhe răng, đưa tay sờ lên, lại cảm thấy một trận đau đớn đánh tới.

Hắn vội vàng vén quần áo lên, cúi đầu nhìn lại.

Vừa xem xét, lập tức biến sắc!
 
Back
Top Bottom