Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 240: Bất quá, Vi Mặc từ chối.



Bách Linh quơ đóa hoa trong tay cho hắn, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói

- Cô gia, chúng ta đi trước, ban đêm nhớ kỹ tìm đến... Tìm đại tiểu thư nha.

Lạc Thanh Chu vừa nhìn về dưới mái hiên phía bên kia.

Nơi đó đã trống trơn.

Thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm chẳng biết lúc nào đã rời đi.

Tần Vi Mặc ngồi trong phòng, từ cửa sổ an tĩnh nhìn thần sắc trên mặt hắn, đợi hắn một lần nữa xoay đầu lại, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, có việc, vào nói đi. Tỷ phu đến sớm như vậy, hẳn là có chuyện quan trọng.

Lạc Thanh Chu không có chối từ, quay người đi vào cửa.

Thu nhi cùng Châu nhi canh giữ ở ngoài cửa đồng thời nhìn hắn một cái.

Thu nhi thấp giọng nói:

- Cô gia, tiểu thư tối hôm qua ho khan một đêm, sáng nay còn chưa có ăn cơm đây. Ta đang hâm cháo, chờ một lúc...

Lạc Thanh Chu khẽ gật đầu.

Trên mặt Thu nhi lộ ra ý cười cảm kích.

Lạc Thanh Chu đi đến cửa thư phòng, cởi bỏ giày, giẫm lên thảm nhung mềm mại, đi vào.

Thiếu nữ nhu nhược kia đã đứng lên từ phía trước cửa sổ.

Một thân váy ngắn trắng thuần, eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng bằng một nắm tay, tóc xanh như suối, mềm mại rủ xuống bên hông; nhu hòa chầm chậm, một đôi chân ngọc mặc vớ lưới tinh xảo tuyết trắng, như ẩn như hiện dưới làn váy.

- Tỷ phu, lên giường đi.

Giọng nói thiếu nữ ôn nhu, thân thể nhu nhược cơ hồ đứng không vững.

Lạc Thanh Chu đưa tay muốn đỡ, nhưng lập tức lại rụt tay đã duỗi ra trở về, nói:

- Nhị tiểu thư đi ngồi đi.

Thiếu nữ khẽ c*n m** d***, chậm rãi duỗi tay ra, đặt ở trước mặt hắn, tuyết trắng duyên dáng, con ngươi đầy nước nhẹ nhàng mà nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, đỡ...

Lạc Thanh Chu chần chờ một chút, quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào.

- Kẹt kẹt...

Hai nha hoàn một trái một phải đứng trước cửa đột nhiên rất ăn ý đóng cửa phòng lại.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong phòng, yên tĩnh im ắng.

Chỉ còn lại có cô nam quả nữ, tỷ phu và cô em vợ...

Lạc Thanh Chu càng thấp thỏm, vội vàng nói với tới ngoài cửa:

- Thu nhi cô nương, mở cửa ra.

Cửa đóng lại, không chừng vị Châu nhi cô nương kia lại đi mách lẻo với vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Hắn và cô em vợ thanh bạch, không thẹn với lương tâm, cần gì phải đóng cửa làm cho người ta ngờ vực vô căn cứ cùng hiểu lầm?

Thế nhưng cửa ra vào không hề có động tĩnh gì.

- Tỷ phu...

Thiếu nữ vẫn như cũ đưa ra tay nhỏ trắng thuần, con ngươi động lòng người nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu thấy nàng đứng tốn sức, không còn dám do dự, đành phải đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng, một tay nắm cả eo nhỏ của nàng, cẩn thận từng li từng tí vịn nàng hướng đi đến giường mềm.

Tay nhỏ nắm ở trong tay, trơn nhẵn kiều nhuyễn, mềm mại không xương, kéo thân thể nhỏ yếu càng mảnh mai bất lực, nhẹ như đỡ liễu, giống như không có bất kỳ trọng lượng gì.

Thiếu nữ này yếu đuối, làm cho đau lòng người.

Lạc Thanh Chu vịn nàng ngồi ở trên giường mềm, mình không có đi lên, mà là đứng ở bên cạnh, thấp giọng nói:

- Nhị tiểu thư, ta hôm nay đến, là muốn nói với ngươi một chuyện.

Con ngươi Thiếu nữ thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, tỷ tỷ vừa mới đến, c*̃ng nói với Vi Mặc một chuyện.

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Chuyện gì?

Thiếu nữ không có trả lời, chỉ là ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Bất quá, Vi Mặc từ chối.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi hoặc.

Thiếu nữ mỉm cười, nói:

- Tỷ phu có chuyện gì, cứ việc nói.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, trong đầu lần nữa nhớ lại bộ dáng đạo thân ảnh một lần, thấp giọng nói:

- Nhị tiểu thư, người Tần phủ, ngươi quen biết hết không? Ta nói, hết thảy mọi người.

Thiếu nữ nghe vậy, thu lại nụ cười trên mặt, khẽ gật đầu nói:

- Đều biết.

Lạc Thanh Chu không có lại do dự, thấp giọng nói:

- Tối hôm qua ta ngủ không được, lúc đi dạo khắp nơi, đi tới cửa sau trong phủ. Sau đó... Ở nơi đó nhìn thấy một người, lén lén lút lút từ cửa sau ra ngoài, gặp mặt một người khác trong hẻm nhỏ phía sau, hai người tụ cùng một chỗ nói thật lâu. Ta không có nghe tiếng bọn hắn nói cái gì, nhưng xem ra, không quá giống là người tốt... Ta cảm thấy...

- Tỷ phu.

Thiếu nữ ngắt lời hắn, ôn nhu nói:

- Dáng dấp hắn ra sao, tỷ phu thấy rõ không?

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Một lát sau.

Thiếu nữ nhẹ giọng hô tới cửa ra vào:

- Châu nhi, ngươi đi vào một chút.

Cửa phòng “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Châu nhi bước nhanh đến, cung kính đứng ở một bên.

Thiếu nữ nhìn vẫn yếu đuối như cũ, nhưng trong con ngươi lại lóe ra ánh mắt quả quyết tỉnh táo, ôn nhu phân phó nói:

- Đi nói cho phụ thân ta biết, để phụ thân tự mình đi đến phòng thu chi, gọi Tôn tiên sinh đến trong đại sảnh. Phụ thân hiện tại đang ở đại sảnh, cùng chư vị thúc thúc bá bá họp, vừa rồi có thể để Tôn tiên sinh đưa ra ý kiến.

Châu nhi sững sờ một chút, tựa hồ có chút không biết rõ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 241: Cũng có ngoài ý muốn.



Thiếu nữ nói khẽ:

- Đi thôi, phụ thân sẽ rõ.

Châu nhi đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi.

Cửa phòng lần nữa đóng lại.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ yếu đuối lại kiên cường trước mắt, nói:

- Nhị tiểu thư, các ngươi chẳng lẽ đã sớm biết?

Thiếu nữ nhẹ giọng thở dài một hơi:

- Trước đó chỉ là có chút hoài nghi, bất quá hôm nay tỷ phu nói chuyện, Vi Mặc liền hiểu. Vị Tôn tiên sinh kia đã theo phụ thân ta hơn hai mươi năm...

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, hỏi:

- Nhị tiểu thư, Tần gia cùng Tống gia...

Thiếu nữ có chút cúi đầu:

- Ta cũng là tối hôm qua mới biết được, thì ra một đời trước hai nhà chúng ta có thù... Tối hôm qua sau khi phụ thân ta trở về, tới tìm ta... Bất quá tỷ phu yên tâm, ta chỉ nói Tống gia tiểu thư kia muốn hại ta, cái khác đều chưa hề nói, phụ thân c*̃ng không có miễn cưỡng ta.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tạ ơn Nhị tiểu thư.

Thiếu nữ ngẩng đầu, ôn nhu mà nhìn hắn, trong mắt lộ ra một vòng ý cười:

- Tỷ phu thực ngốc, hẳn là ta cảm ơn ngươi mới đúng, không phải tối hôm qua... Ta liền không có... Còn có hôm nay tỷ phu nói cho ta biết chuyện này...

Dừng một chút, nàng cúi đầu xuống, cắn môi, trên mặt đột nhiên trở nên đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc... Có thể hay không... Hôn ngươi một cái, xem như cảm tạ?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng.

- Tay, tỷ phu...

Thiếu nữ ngẩng đầu, lông mi rung động, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ:

- Vi Mặc chỉ hôn tay tỷ phu một chút là đủ... Có thể chứ?

Nói xong, lại cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói:

- Đương nhiên, nếu tỷ phu cảm thấy chưa đủ... Địa phương khác, cũng có thể...

Trong thư phòng lâm vào yên tĩnh.

Thiếu nữ cúi đầu, lông mi rung động, gương mặt ửng đỏ, tiếng hít thở có chút trở nên dồn dập lên, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Lạc Thanh Chu cau mày, không có trả lời.

Trầm mặc một lát, hắn cúi đầu chắp tay nói:

- Nhị tiểu thư, ta nên trở về đi học, ngươi nhớ ăn điểm tâm.

Nói xong, trực tiếp quay người rời đi.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Hắn đi ra ngoài, rất nhanh đã biến mất ở phía ngoài đình viện.

Cả căn phòng khôi phục yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, một con chim nhỏ từ nóc nhà bay xuống, đứng bên trên cây hoa đào trong viện, nghiêng đầu chít chít chít chít kêu to, giống như đang nghi hoặc nơi này vì sao yên tĩnh dị thường.

Cửa thư phòng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Thu nhi bưng cháo vừa hâm nóng đi vào, đặt trên bàn trà trên giường mềm, đứng hầu ở một bên, đau lòng nhìn thiếu nữ yếu đuối trên giường.

- Tiểu thư...

Thiếu nữ lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống, trầm mặc nửa ngày, lẩm bẩm:

- Thu nhi, là ta sai rồi... Ta không nên thăm dò tỷ phu... Ta đã sớm biết, tỷ phu đối với ta... Chỉ là đồng tình...

Thu nhi mắt đục đỏ ngầu, nhịn không được nói:

- Tiểu thư, buổi sáng đại tiểu thư nói với người...

Thiếu nữ khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đối diện, chỗ mà thiếu niên kia đã từng cùng nàng ngồi đối diện nhau, nhẹ giọng:

- Không thể nào... Ta sẽ không đáp ứng, tỷ phu càng sẽ không đáp ứng... Tỷ phu là người sống sờ sờ, không phải hàng hóa, sao có thể tùy tiện... Ta nếu đáp ứng, đối với tỷ phu mà nói, là một loại vũ nhục...

Trầm mặc một hồi, trên mặt nàng lộ ra một vòng tự giễu:

- Thế nhưng trong lòng ta... Vẫn như cũ có chút hi vọng xa vời, cho nên vừa mới... Thăm dò tỷ phu một chút... Ngươi cũng nhìn thấy, tỷ phu đối với ta....

Thu nhi không cam lòng thầm nghĩ:

- Có lẽ cô gia chỉ là... Chỉ là sợ hãi phu nhân...

Thiếu nữ cười khổ một tiếng, ôn nhu nói:

- Thật ra ta từ trong mắt tỷ phu liền có thể nhìn ra được, tỷ phu đối với ta, cũng chỉ có đồng tình cùng tôn trọng, cái khác... Huống chi, tỷ phu không phải vật trong ao, hắn ở chỗ này chịu ủy khuất, bị tỷ tỷ lạnh lùng đối đãi, cũng chỉ là tạm thời ẩn núp... Một ngày nào đó, hắn sẽ rời khỏi nơi này, rời đi khỏi Tần gia, cho nên... Hắn sẽ không có cảm tình đối với bất cứ người nào nơi này...

Sau một lúc lâu.

Nàng đột nhiên nghĩ đến thiếu nữ vừa mới đứng dưới cây hoa đào ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới thần sắc tỷ phu lúc ấy tặng hoa cho nàng, trầm mặc thật lâu, lại nói khẽ:

- Có lẽ... c*̃ng có ngoài ý muốn.

Trong đại sảnh tiếp khách Tần phủ.

Tần Văn Chính đang thần sắc uy nghiêm thương nghị cùng đám người Tần gia.

Cửa chính đóng chặt, bốn phía cửa sổ che lấp.

Mọi người Tần gia nói chuyện đều rất nhỏ giọng, từng người đều cau mày, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc.

- Hoàn toàn chính xác có vấn đề, ta đã tra xét, hai ngày nay tại lão nhị lão tứ bên kia đã bắt được hai gian tế của Tống gia, nhưng khẳng định còn có gian tế càng lớn hơn giấu ở trong phủ chúng ta, nếu không Tống gia không có khả năng chiếm hết tiên cơ khắp nơi...

- Việc cấp bách chính là muốn trước tra ra gian tế lớn nhất kia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 242: Đám người càng thêm nghi hoặc.



Chỉ có điều chúng ta mỗi lần họp đều sẽ đều gọi đến tiên sinh quản sự các phủ cùng phòng bên trong thu chi, những người kia đều là lão nhân đi theo chúng ta rất nhiều năm, nhưng hôm nay, ngoại trừ huynh đệ chúng ta mấy người, nơi này không có người ngoài...

Đúng vào lúc này, đột nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa.

Lập tức, giọng nói quản gia Chu Thông ở bên ngoài vang lên:

- Lão gia, Châu nhi Nhị tiểu thư nơi đó cầu kiến.

Trong phòng đang ồn ào lập tức im lặng.

- Vi Mặc?

Tần Văn Chính nhướng mày, nghĩ nghĩ, nói:

- Để cho nàng đi vào.

Cửa mở ra.

Châu nhi vội vàng tiến vào đại sảnh, nhìn thấy mọi người Tần gia đều ở đây, có chút khẩn trương, lại không dám do dự, bước nhanh đi đến bên người Tần Văn Chính, cúi đầu thi lễ một cái, tiến đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói lại phân phó vừa rồi của Nhị tiểu thư dành cho nàng.

Ánh mắt Tần Văn Chính ngưng tụ, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi.

- Tiểu thư chỉ bàn giao những chuyện này, lão gia, nô tỳ cáo lui.

Châu nhi không dám chờ lâu, vội vàng thối lui.

- Đại ca, thế nào? Sắc mặt ngươi...

- Có phải bệnh Vi Mặc lại nặng thêm hay không? Ai, vẫn nên rút ra chút thời gian, đưa nha đầu kia đến kinh thành xem một chút đi.

Tần Văn Chính cúi đầu trầm ngâm một lát, trong mắt lấp lóe tinh quang, đột nhiên trầm giọng nói:

- Lão nhị, lão tam, các ngươi cùng ta đi ra ngoài một chuyến. Những người khác đợi ở chỗ này, chúng ta đi một lát sẽ trở lại.

Đám người hai mặt nhìn nhau, nghĩ không ra.

Tần gia nhị gia cùng Tam gia lập tức đứng dậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Tần Văn Chính mang theo hai người vội vàng rời đi.

Không bao lâu.

Ba người mang theo một lão tiên sinh tóc hoa râm tiến vào đại sảnh.

Đám người càng thêm nghi hoặc.

Trong đại sảnh đóng cửa, thẳng đến buổi trưa, vẫn không có mở ra.

Chu quản gia cùng hộ vệ đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc đứng ở dưới hành lang bên ngoài, bất kỳ hạ nhân nào cũng không dám tới gần.

Ngay cả nha hoàn bưng trà đưa nước cũng không có.

Lần hội nghị này một mực tiếp tục đến chạng vạng tối.

Lúc đại sảnh mở cửa ra, lão tiên sinh trước đó tinh thần còn thoải mái, dáng người khoẻ mạnh, mà giờ hai chân như nhũn ra, cần người vịn đi ra.

Đám người vừa mới đi ra từ đại sảnh, một hạ nhân vội vàng đến báo:

- Lão gia, hội thơ tối hôm qua trên sông Mạc Thủy, một chiếc thuyền hoa bị đốt, Tống gia đại tiểu thư cùng nha hoàn bên người đều táng thân trong biển lửa, không biết tung tích. Tống gia Nhị công tử Tống Triết tối hôm qua bị người tập kích tại trong hẻm nhỏ cách Tống phủ trăm mét, bị đánh nát lồng ngực và đầu, chết thảm tại chỗ..

Đám người Tần gia nghe được hai tin tức này, mặt mũi đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Mà lão tiên sinh được Tần Văn Chính vịn kia vừa nghe được tin tức thứ hai, hai chân lập tức mềm nhũn, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, hôn mê tại chỗ.

Tần Văn Chính thấy một màn này, trên mặt lập tức càng thêm âm trầm:

- Xem ra người tối hôm qua gặp mặt hắn hẳn là nhị nhi tử bảo bối của Tống gia. Thế nhưng, đến cùng là ai chặn giết?

Tần Tam gia thấp giọng nói:

- Đại ca, chuyện tối hôm qua đi gặp lão gia hỏa này, chúng ta cũng hôm nay thẩm vấn mới biết, chẳng lẽ có người sớm biết? Sau đó chờ tiểu tử Tống gia kia trên đường trở về, đột nhiên chặn giết?

Tần tứ gia thở phào nhẹ nhõm nói:

- Chết tốt lắm! Nếu để cho con rùa nhỏ rụt đầu Tống gia kia truyền về hết bí mật của chúng ta, chúng ta cho dù hiện tại điều chỉnh cũng không kịp. Không biết là ai lại giúp chúng ta một đại ân. Nếu biết, Tần gia chúng ta phải cảm tạ đối phương.

Tần Văn Chính cau mày, âm thầm suy tư.

Tần nhị gia trước vẫn không có nói gì, đột nhiên mở miệng nói:

- Đại ca, sự kiện tối hôm qua, nếu xử lý không tốt, Tần gia chúng ta lần này có khả năng sẽ tổn thất nặng nề, cho nên người chặn giết tiểu tử Tống gia, cũng không thể là ngoại nhân. Cho dù là ngoại nhân, c*̃ng tuyệt đối là người thân cận cùng Tần gia chúng ta, hoặc là người nhận đại ân huệ của Tần gia chúng ta, người bình thường, cũng sẽ không giúp chúng ta như vậy, dù sao tiểu tử kia là nhi tử bảo bối nhất của Tống gia Mạc Thành.

- Có phải là trên đường gặp được cường đạo? Mưu giết người cướp của hay không? Có thể cũng không có quan hệ gì với chúng ta.

- Hẳn là sẽ không, nào có trùng hợp như vậy. Mà nghe nói tiểu tử kia c*̃ng luyện võ qua, cũng không phải là tên xoàng xĩnh. Còn có, ngươi vừa rồi cũng nghe nói, tiểu tử kia chết rất thảm, lồng ngực cùng đầu đều bị người đánh nát, người chặn giết hắn, hiển nhiên ôm quyết tâm tất giết hắn.

Tần nhị gia đột nhiên nói:

- Đại ca, Tôn tiên sinh thế nhưng là lão nhân theo ngươi hơn hai mươi năm, từ phụ thân bắt đầu đã ở trong nhà của chúng ta, một đường dày nặng, trung thành tuyệt đối.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 243: Tiểu tử có giá như thế?



Vô luận là ai, đều hẳn sẽ không hoài nghi hắn. Mà lại hắn làm việc, từ trước đến nay giọt nước không lọt, sao lại đột nhiên lộ ra sơ hở? Vừa rồi nha hoàng của Vi Mặc đến... Nói gì với ngươi? Chẳng lẽ là Vi Mặc điều tra ra?

Tần Văn Chính cau mày, không có trả lời, trầm ngâm một lát, nói:

- Các ngươi đều trở về đi, đã một ngày không có ăn cơm, mau trở về ăn cơm đi, ta đi Vi Mặc nơi đó nhìn xem.

Tần tứ gia cười nói:

- Đại ca, ngươi cũng không lưu huynh đệ chúng ta mấy người ăn một bữa cơm?

Tần Văn Chính khoát tay, không để ý tới hắn, quay người rời đi, đi vài bước lại quay đầu nói với Chu quản gia canh giữ trước cửa:

- Tôn tiên sinh vừa mới phát bệnh đột tử, đi đem hắn chôn vào trong tiểu viện hắn ở, chờ ngày mai thông báo người nhà của hắn, lại lôi ra hậu táng.

Vừa nghe lời này, lão tiên sinh tê liệt trên mặt đất không nhúc nhích đột nhiên run người, mặt như màu đất bò lên, khóc hô:

- Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! Nô tài sai, nô tài thật sai rồi...

- Ầm!

Chu quản gia đá một cước vào trên đầu của hắn, trực tiếp đá hắn ngất.

Lập tức dẫn người kéo hắn tới một cái vườn nhỏ phía sau, đào cái hố, trực tiếp chôn hắn vào.

Đầu năm nay, chết một nô tài tựa như chết một con chó, không có ai đi hỏi.

Huống chi nô tài thuộc về tài sản riêng của chủ nhân, có thể tùy tiện xử trí.

Tần Văn Chính một đường nghĩ đủ chuyện, đi tới tiểu viện yên tĩnh của nhị nữ nhi ở, nhưng ở trước cửa ra vào một hồi, không có đi vào, lúc đang muốn quay người rời đi, Châu nhi ở trong cửa thấy được hắn, kinh ngạc gọi:

- Lão gia, ngài đã tới, làm sao không tiến vào? Tiểu thư đang ở trong thư phòng viết chữ, còn chưa có nghỉ ngơi đâu.

Tần Văn Chính do dự một chút, đành phải cất bước đi vào.

Tiến vào đình viện, từ song cửa sổ đang mở nhìn lại, thiếu nữ mảnh mai một bộ váy trắng thuần đang an tĩnh ngồi cạnh bàn trong phòng viết chữ, sắc mặt hơi tái nhợt, thân thể nhu nhược làm đau lòng người.

Tần Văn Chính vào phòng, đứng ở cửa thư phòng, cũng không đi vào.

Thu nhi vừa muốn đi vào bẩm báo, hắn thấp giọng hỏi:

- Vi Mặc đang viết cái gì?

Thu nhi do dự một chút, cung kính đáp:

- Tiểu thư đang viết... Bài từ do cô gia làm.

Ánh mắt Tần Văn Chính khẽ động, trầm mặc một chút, nói:

- Tiểu tử kia... Thường xuyên tới đây sao?

Thu nhi lắc đầu, nhìn tiểu thư bên trong một chút, thấp giọng:

- Cô gia không thường tới, mỗi lần đều là bị phu nhân buộc tới, tiểu thư có đôi khi đi tìm cô gia, cũng không thấy.

Tần Văn Chính nhướng mày:

- Tiểu tử có giá như thế?

Châu nhi theo ở phía sau khẽ nói:

- Cô gia bày ra cái giá rất lớn, luôn luôn hờ hững tiểu thư nhà ta, đặc biệt ghê tởm. Lão gia, ngài cần nói cô gia một tiếng.

Tần Văn Chính giật mình, trong lòng suy nghĩ tiểu tử kia thật có chút quá phận, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm thấy tiểu tử kia làm đúng.

Tỷ phu cùng cô em vợ vốn nên vẫn duy trì một khoảng cách, không phải sao?

- Ta sẽ tìm cơ hội nói hắn một chút.

Tần Văn Chính nhẹ gật đầu, trong lòng nói thầm: Tìm cơ hội nhìn tiểu tử kia có phải hay không bất mãn đối với Khiêm Gia, có phải có ý rời khỏi Tần phủ hay không.

- Phụ thân, ngài đã tới.

Tần Vi Mặc viết xong bài từ vịnh mai, nghe thấy âm thanh phía bên ngoài, đứng người lên, muốn đi qua, lại là thân thể mềm nhũn, thiếu chút té ngã.

Thu nhi cùng Châu nhi cuống quít chạy vội vào đỡ nàng.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Ta không sao. Phụ thân, người bây giờ đến, có việc gì sao?

Tần Văn Chính trầm mặc nhìn nàng, trong khoảng khắc, lắc đầu, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa:

- Không có gì, chính là tới nhìn ngươi một chút.

Tần Vi Mặc mỉm cười, ôn nhu nói:

- Phụ thân đem tất cả công lao đều tính tới trên đầu Vi Mặc là được.

Dừng một chút, lại thấp giọng nói:

- Nếu như về sau... Vi Mặc có làm ra chuyện gì đáng xấu hổ có hại cho danh dự Tần gia, còn hi vọng phụ thân...

Tần Văn Chính cười nói:

- Ngươi muốn làm cái gì, cứ việc đi làm, nếu như cần phụ thân như ta giúp, cứ mở miệng. Cái gì danh dự của Tần gia, lợi ích của Tần gia, ngươi rõ ràng mà, phụ thân đối với mấy cái này, không đặt nặng. Chỉ cần các ngươi tốt, phụ thân liền hài lòng.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, ôn nhu nói:

- Tạ ơn phụ thân. Thật ra Vi Mặc biết, phụ thân hai năm nay nhường ra sinh ý, cắt mất rất nhiều lợi ích, không tranh không đoạt... Thật ra cũng là vì chúng ta...

Tần Văn Chính thở dài một hơi, ánh mắt trìu mến nhìn nàng:

- Vi Mặc, thật ra trong Tần gia chúng ta, ngươi so với ai khác đều thông minh hơn, nếu không phải thân thể của ngươi... Yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ đi kinh đô, phụ thân sẽ tìm một đại phu thật giỏi cho ngươi...

Tần Vi Mặc nhìn thẳng vào ánh mắt Tần Văn Chính, nói:

- Không phải chỉ ta và phụ thân hai người đi thôi?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 244: Sau khi ăn xong nhớ đánh răng kỹ.



Tần Văn Chính trầm mặc một chút, nói:

- Đều đi.

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Thì ra phụ thân đã sớm tính toán... Tần phủ này, luôn bị người ngấp nghé, hẳn là có bí mật?

Nàng lại ngẩng đầu nói:

- Phụ thân không cần nói cho ta, Vi Mặc cũng không muốn biết. Vi Mặc chỉ muốn biết, phụ thân nói đều đi... Bao gồm cả tỷ phu trong đó không?

Tần Văn Chính hơi nhíu mày một chút, không nói gì.

Tần Vi Mặc nhìn hắn, âm thanh yếu đuối, lại mang theo vô cùng quật cường:

- Nếu tỷ phu không đi, Vi Mặc, c*̃ng không đi...

Tần Văn Chính giật giật bờ môi, tựa hồ muốn nói cái gì, lại cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ nói:

- Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể. Còn không đến thời gian một tháng liền sẽ đến tết, đến lúc đó Trưởng công chúa sẽ đến Mạc Thành ăn tết, lúc kia, hẳn là sẽ rất náo nhiệt. Tốt, không nên suy nghĩ nhiều, phụ thân trở về đây.

Nói xong, khoát tay áo, quay người rời đi.

Tần Vi Mặc nhìn cửa ra vào trống không, đứng an tĩnh trong phòng hồi lâu. Sau đó, mới chậm rãi xoay người, nhìn bài từ trên án.

Nàng giật mình, ngồi xuống trước bàn, nâng tay ngọc, cầm viết lên, vừa muốn chấm mực, đột nhiên ngực cảm giác buồn bực, “Khục” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Tờ giấy tuyên trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ.

- Tiểu thư!

Thu nhi cùng Châu nhi kinh hô một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mang theo tiếng khóc nức nở.

Ngoài cửa sổ.

Trời chiều xuống núi, màn đêm buông xuống.

Thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài.

Hoa mai nghiêng ở dưới mái hiên chịu đựng qua mùa đông băng lãnh lại cuối cùng chịu không đến mùa xuân trăm hoa đua nở, đã bắt đầu tàn lụi...

- Ta thật vô dụng...

Thiếu nữ nhẹ giọng thì thào, môi phấn nhuộm đỏ.

Như hồng mai đã từng nở rộ.

Chói lọi bên trong băng tuyết, lại tàn lụi bên trong bách hoa.

Chỉ là không biết, sẽ như lời từ trên giấy tuyên hay không, nhìn vào bài từ bị máu tươi nhuộm đỏ, “Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên.”

Chạng vạng tối.

Lạc Thanh Chu đeo mặt nạ, từ cửa sau xuất phủ, đi tụ bảo các một chuyến.

Còn lại hai trăm năm mươi kim tệ cùng tối hôm qua đi đường nhặt hơn hai mươi kim tệ, trực tiếp lấy ra sạch sành sanh.

Dược thủy luyện gân quý hơn, chỉ mua hai bình.

Bất quá tiểu nhị cửa hàng nói, dược thủy luyện gân có thời gian kéo dài hơn nhiều so với dược thủy luyện thịt, hai bình đủ để hắn sử dụng hơn nửa tháng.

Lại thêm linh dịch của hắn, hẳn là đủ rồi.

Hắn còn hao tốn năm kim tệ, tham gia một chi đội ngũ ra khỏi thành đi săn giết yêu thú.

Thời gian là hai ngày sau.

Địa điểm, tất nhiên là Hắc Mộc lâm.

Luyện da luyện thịt có thể một mực trốn ở trong phòng tu luyện, nhưng tiến vào giai đoạn luyện gân, thì cần phải đi ra ngoài chiến đấu ma luyện.

Một người một mực trốn ở dưới đáy hồ thầm tu luyện, cuối cùng sẽ thiếu khuyết rất nhiều thứ.

Có nhiều thứ chỉ có khi chính thức chiến đấu mới có thể thu được.

Đương nhiên, ra ngoài sẽ có nguy hiểm.

Nhưng con đường tu luyện, nếu sợ nguy hiểm, vậy không cần thiết lại tiếp tục đi tiếp.

Huống chi, lấy tình huống của hắn và Tần phủ hiện tại mà xem, thành thành thật thật ở nhà đợi, mới là nguy hiểm nhất.

Hắn không có khả năng ngồi chờ chết.

Buổi sáng khi trở về từ chỗ Tần nhị tiểu thư, hắn đi xuống đáy hồ tu luyện.

Chạng vạng tối, tắm rửa đi ra.

Mua xong dược thủy và định tốt nhiệm vụ hai ngày sau, hắn ra khỏi tụ bảo các.

Không có trì hoãn trên đường.

Hắn lượn quanh một đường, mua năm chuỗi hồ lô đường, liền từ cửa sau quay trở về Tần phủ.

Sau khi vào phủ, hắn lấy mặt nạ xuống.

Lúc này trời đã tối hẳn.

Cho dù nội thành, ban đêm c*̃ng không an toàn.

Huống chi, hắn và Tần phủ bây giờ đều bị người nhớ thương, sau khi trời tối, tuyệt không thể lưu lại quá lâu ở bên ngoài.

Trở lại tiểu viện.

Tiểu Điệp đang đứng trước cửa mong mỏi cùng trông mong chờ hắn.

Nhìn thấy trong tay hắn cầm nhiều xâu mứt quả, tiểu nha đầu lập tức nhảy lên, mừng khấp khởi chạy đến nghênh đón.

- Công tử, ngươi lại đi ra ngoài một mình? Làm sao mua nhiều mứt quả như vậy? Nô tỳ một người ăn không hết, ăn nhiều sẽ đau răng, nô tỳ chỉ dám ăn hai xâu, không, ba xâu, nhiều nhất bốn xâu.

- Nghĩ ăn nhiều vậy, chỉ cho ngươi một xâu.

Lạc Thanh Chu cho nàng một chuỗi, đồng thời dặn dò:

- Sau khi ăn xong nhớ đánh răng kỹ.

Tiểu nha đầu cầm mứt quả, nhìn bốn xâu còn lại trong tay hắn, nghĩ nghĩ, nói:

- Đại tiểu thư một xâu, Bách Linh tỷ tỷ một xâu, Hạ Thiền tỷ tỷ một xâu, còn có... Nhị tiểu thư một xâu?

Lạc Thanh Chu dừng bước, quay đầu nhìn nàng nói:

- Làm sao ngươi biết?

Tiểu nha đầu hì hì cười một tiếng, nói:

- Công tử tốt với ai, nô tỳ đương nhiên biết.

Nói xong liền cầm lấy mứt quả, lanh lợi tiến vào sân nhỏ, đi vào phòng bếp, nói:

- Công tử đợi lát nữa, nô tỳ hâm cơm nóng cho người.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 245: Đừng nói bậy.



Lạc Thanh Chu đứng trước cửa nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua mứt quả trong tay, lại không khỏi nghĩ tới buổi sáng hôm nay, Nhị tiểu thư nói với hắn câu nói kia tới.

Cô em vợ muốn hôn tỷ phu?

Cái này bình thường sao?

Đương nhiên, lúc kia, hắn còn nghe được tiếng lòng Tần nhị tiểu thư: 【 Ta như vậy thăm dò tỷ phu, tỷ phu sẽ xem thường ta, cảm thấy ta l* m*ng cùng không biết xấu hổ? 】 .

Tần nhị tiểu thư vì sao muốn thăm dò hắn?

Là nhạc mẫu đại nhân phân phó, muốn nhìn một chút hắn phải chăng có ý nghĩ xấu đối với Tần nhị tiểu thư?

Hay là Tần đại tiểu thư phân phó?

Mặc kệ là loại nguyên nhân nào, hắn về sau nhất định phải cẩn thận.

Nếu dám lộ ra ý đồ làm loạn ăn sạch tỷ muội, chỉ sợ sẽ lập tức bị vị nhạc mẫu đại nhân kia đánh gãy chân, đuổi ra khỏi cửa, hoặc là trực tiếp bị nha hoàn thiếp thân của Tần đại tiểu thư - Hạ Thiền cô nương ra một kiếm đứt cổ.

Được rồi, cái xâu mứt quả này vẫn là chính hắn ăn thôi.

Tỷ phu thừa dịp trời tối đi cho cô em vợ mứt quả để ăn, hoàn toàn có chút không thể nào nói nổi.

Muốn đưa c*̃ng không nên là hắn đi đưa.

Ăn cơm tối.

Lạc Thanh Chu mang theo ba xâu đường hồ lô ra cửa, đi “Linh Thiền Nguyệt cung”

Mặc dù Tần đại tiểu thư rất không có khả năng sẽ tiếp nhận mứt quả của hắn, nhưng bộ dáng còn muốn làm, không có khả năng chỉ cho Bách Linh cùng Hạ Thiền, không cho Tần đại tiểu thư, không thể nào nói nổi.

Cửa sân mở ra.

Tiền viện không ai.

Lạc Thanh Chu cầm mứt quả, đi hậu hoa viên.

Bách Linh đang đứng trước cửa vườn hoa, hai tay ôm ngực, lười biếng dựa nghiêng ở trên cửa tròn dây leo dày đặc, trên vành tai cắm một bông hoa phấn nộn, thần sắc ngơ ngác, trên mặt lộ ra ý cười ngây ngô, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe được tiếng bước chân, hai con ngươi nàng sáng lên, đứng thẳng người, nhìn về phía hắn, bên trên gương mặt xinh đẹp phấn nộn như hoa, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn tiếng gọi:

- Cô gia, người tới rồi.

Thiếu nữ băng lãnh đang ôm kiếm đứng trong hoa viên ngẩn người nghe được âm thanh, c*̃ng lập tức lấy lại tinh thần, gương mặt xinh đẹp trở nên băng lãnh.

- Cô gia, nhìn, hoa buổi sáng người tặng cho ta, xem đẹp không?

Bách Linh cười mỉm chỉ chỉ vành tai của mình, hai cánh tay còn nắm vuốt chiếc váy thanh tú động lòng người quay một vòng, một bộ dáng khả ái cầu cô gia khích lệ.

- Tạm được, qua loa!

Lạc Thanh Chu thuận miệng trả lời một câu.

Lời vừa ra khỏi miệng, lại đột nhiên sửng sốt.

Đây không phải câu cửa miệng của vị nhạc mẫu đại nhân kia thường nói sao?

Ngạo kiều cũng bị lây?

Bách Linh mân mê miệng nhỏ hừ một tiếng

- Cô gia thường xuyên bị phu nhân khi dễ, đều nhanh biến thành bộ dáng của phu nhân rồi.

- Đừng nói bậy.

Lạc Thanh Chu trừng nàng một chút, lại lập tức sửa lời:

- Xinh đẹp. Bất quá không phải là bởi vì ngươi đeo bông hoa mà xinh đẹp, mà là bông hoa mang trên đầu của ngươi, mới lộ ra xinh đẹp.

Bách Linh trợn to con ngươi ngập nước, ngẩn ngơ, kịp phản ứng:

- Cô gia, người đang khen ta xinh đẹp đúng không?

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, nhét một chuỗi mứt quả vào trong tay của nàng, sau đó đi vào vườn hoa.

Bách Linh đột nhiên giật một cái mũi, mặt mũi tràn đầy cảm động nói:

- Cô gia, người ta lần đầu tiên nghe được lời dễ nghe như vậy, lời tâm tình dễ nghe như vậy.

Vừa nói xong, nàng nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo trong hoa viên, vội vàng lại nức nở một chút, sửa lời:

- Người ta lần đầu tiên nghe được lời dễ nghe như vậy, mông ngựa dễ nghe như vậy, cô gia thực sẽ vỗ cái mông...

Lạc Thanh Chu tiến vào vườn hoa, đi trước đến dưới cây mai, đưa tới mứt quả trong tay, nói:

- Hạ Thiền cô nương, mứt quả...

Lần này, hắn chưa hề nói cầu.

Mà lần này, thiếu nữ ôm kiếm dưới cây mai trực tiếp lạnh mặt, quay người qua chỗ khác, c*̃ng không tiếp tục hừ lạnh.

Hai người giằng co một hồi.

Lạc Thanh Chu yên lặng thu hồi mứt quả, đi tới đình nghỉ mát, không tiếp tục để ý đến nàng.

Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, nhìn bóng lưng hắn rời đi, lại nhìn mứt quả trong tay hắn, lông mi run rẩy.

Bách Linh đứng ngoài cửa tròn thấy cảnh này, vội vàng đi tới, đem mứt quả trong tay mình nhét vào trong tay nàng đang nắm thật chặt bảo kiếm, sau đó, lại lấy xuống bông hoa trên lỗ tai, c*m v** thái dương nàng, lấy lòng nói:

- Thiền Thiền, đừng nóng giận, đừng nóng giận... Tức giận không tốt cho thân thể... Cô gia hắn, hắn là bại hoại, chúng ta không để ý tới hắn.

Hạ Thiền ném xuống mứt quả trong tay, lấy xuống hoa trên thái dương, c*̃ng ném xuống đất, sau đó cầm kiếm của mình, bước nhanh rời đi, vào trong nhà, không có đi ra.

- Đại tiểu thư.

Lạc Thanh Chu đi tới trước đình nghỉ mát, cúi đầu đưa lên mứt quả:

- Ta mua ở bên ngoài.

Tần Khiêm Gia đang ở trong đình an tĩnh xem sách, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mứt quả trong tay hắn, lại liếc mắt nhìn hắn, mở miệng nói:

- Đi đưa cho Hạ Thiền đi.

- Cô gia, ta mang ngươi đi vào.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 246: Người nào đó lại là người nào?



Bách Linh không cho hắn cơ hội từ chối, vội vàng đi tới.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, cúi đầu cáo lui.

Bách Linh dẫn hắn vào phòng, ngừng lại tại góc rẽ, hai con ngươi lưu chuyển ánh sáng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đang muốn gần sát, Bách Linh cuống quít lui lại một bước, đưa tay che miệng, thấp giọng nói:

- Cô gia, đêm nay không thể lại khi dễ người ta, thật không thể... Trong tay cô gia còn có hai chuỗi mứt quả, chờ một lúc tiến vào, đều đưa cho Thiền Thiền đi, Thiền Thiền hôm nay... Tâm tình không tốt lắm, cần ăn nhiều đồ ngọt đấy.

- Cô gia chịu ủy khuất một chút, lại van cầu nàng đi, được không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đang muốn nói chuyện, Bách Linh cúi đầu xuống, cắn môi một cái, ngón tay ngọc nhỏ dài nắm vuốt váy áo, xấu hổ mà nói:

- Nếu như cô gia đáp ứng người ta, chờ một lúc... Chờ một lúc người ta liền... Chủ động thưởng cô gia một chút, có được hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn gương mặt nàng kiều diễm như hoa cùng con ngươi rung động lòng người, nói:

- Được.

Bách Linh lập tức như bướm hút mật hoa, xấu hổ đi nhanh về phía trước, đẩy cửa phòng ra, nói khẽ:

- Thiền Thiền, cô gia tới thăm ngươi.

Lạc Thanh Chu đi vào.

Trong phòng không có đèn, đen như mực.

Thiếu nữ ôm kiếm, yên tĩnh im lặng đứng trong góc tối, không nhúc nhích.

Bách Linh đi qua đốt lên ngọn đèn.

Ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng.

Nhưng thiếu nữ băng lãnh vẫn như cũ âm thầm đứng trong góc nhỏ, giống như đã cùng hắc ám hòa thành một thể.

Lạc Thanh Chu đi tới, đưa lên hai chuỗi mứt quả trong tay, nói khẽ:

- Hạ Thiền cô nương, vừa rồi là ta không đúng, hiện tại, ta một lần nữa cầu ngươi ăn kẹo hồ lô, có được hay không?

Coi như thiếu nữ này là tiểu nữ hài, một tiểu nữ hài cần dỗ dành, cầu một cầu hai nếu không sẽ rơi mất một khối thịt.

Thiếu nữ lạnh như băng quay mặt chỗ khác, không có để ý hắn.

Âm thầm, bên trong đôi mắt dưới lông mi có chút rủ xuống, có sương mù thật mỏng đang tràn ngập.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi ăn kẹo hồ lô...

Bách Linh sáng mắt lên, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy ra khỏi gian phòng, rất nhanh lại chạy vào, cầm trong tay một đóa hoa tươi mới hái, đưa tới trong tay Lạc Thanh Chu, thấp giọng nói:

- Cô gia, cắm đóa hoa này lên lỗ tai Thiền Thiền, nói vài lời... Nói vài lời giống ngươi vừa nói với ta như thế... Mông ngựa đó...

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh lại tiến đến bên tai hắn nói:

- Thiền Thiền đau bụng vài ngày, thật đáng thương, cô gia liền dỗ dành nàng đi. Cùng lắm thì chờ một lúc ta... Ta lại thưởng thêm cho cô gia mấy cái, có được hay không?

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, thấp giọng nói:

- Nàng có thể đột nhiên cho ta một kiếm hay không?

Bách Linh thấp giọng nói:

- Sẽ không, cô gia nhanh đi, ta cam đoan.

Lạc Thanh Chu lại do dự một hồi, đi lên trước, tay run run, cẩn thận từng li từng tí đem hoa trong tay, c*m v** trong mái tóc thiếu nữ xinh đẹp băng lãnh đang nghiêng người trước mặt, sau khi nhìn thấy bông hoa vững chắc, nhanh chóng thu tay lại, suy nghĩ một chút, nói khẽ:

- Hạ Thiền cô nương, bông hoa có thể cắm ở trong mái tóc của ngươi, cho dù chỉ nở rộ một mùa, nó cũng xứng đáng. Thời khắc nó xinh đẹp nhất, không phải thời khắc cùng muôn hoa đua thắm khoe hồng, mà là may mắn nở rộ ở giữa mái tóc của Hạ Thiền cô nương, là giờ khắc này. Giờ khắc này, mới là thời điểm nó chói lọi nhất trong sinh mệnh của mình. Bởi vì có Hạ Thiền cô nương, vẻ đẹp của nó mới là vĩnh hằng, mới vĩnh viễn sẽ không bị người quên đi.

- Tốt! Cô gia nói rất hay! Diệu! Cô gia nói hay lắm! Vỗ tay!

- Ba ba ba ba ba ba!

Bách Linh một bên tán thưởng, một bên ba ba ba ba vỗ tay nhỏ, mặt mũi tràn đầy nụ cười xán lạn.

Thiếu nữ đứng trong âm thầm lại trầm mặc chỉ chốc lát, rốt cục gương mặt xinh đẹp khẽ hướng lên:

- Hừ!

- Cô gia, mứt quả.

Bách Linh vụng trộm dùng ngón tay chọc chọc eo của hắn, thấp giọng nhắc nhở.

Lạc Thanh Chu lại đưa lên hai chuỗi mứt quả trong tay, nói:

- Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi ăn kẹo hồ lô...

Hạ Thiền đoạt lấy, bước nhanh đi qua bên cạnh hắn, ra khỏi phòng, biến mất không thấy gì nữa.

Trong phòng an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nhìn thoáng qua thiếu nữ bên người, chuẩn bị cáo từ rời đi.

Bách Linh vội vàng nhắc nhở:

- Cô gia, có phải ngươi quên đi chuyện gì hay không?

Lạc Thanh Chu đáp:

- Không có.

Bách Linh vội vàng đưa tay bắt lại quần áo hắn, thấp giọng nhắc nhở:

- Vừa rồi... Người nào đó hứa hẹn với người... Cái kia... Người đã quên?

- Cái kia là cái nào? Người nào đó lại là người nào?

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu vô c*̀ng nghi hoặc.

Bách Linh dậm chân, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Cô gia thối, người chính là cố ý!

- Trời đã không còn sớm, ta còn muốn đi nơi đó thỉnh an phu nhân.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 247: Cũng có người không kích động.



Lạc Thanh Chu phất phất tay, đi ra cửa.

- Cô gia! Cô gia... A!

Bách Linh vừa muốn đuổi theo, đột nhiên kinh hô một tiếng.

Lạc Thanh Chu không hề có điềm báo trước đột nhiên quay người, ôm lấy nàng, đè nàng ngã lên trên mặt bàn, cúi đầu nhìn nàng.

- Cô gia... Thối cô gia...

Bách Linh ngửa mặt nằm lên bàn, mái tóc tán loạn, hai tay mở ra, hai chân triển khai, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, trong mắt mê ly, nhẹ nhàng cắn môi phấn, một bộ dáng ngượng ngùng muốn từ chối lại ra vẻ mời chào.

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, lại thuận môi của nàng, hôn đến cằm, sau đó, lại hôn đến cổ...

- Cô gia... Thối cô gia... Xấu cô gia... Sắc cô gia...

- Ô... Người ta không muốn... Dây buộc dây buộc ở phía sau... Mở...



Một ngày này.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tống đều đắm chìm trong vô tận bi thống.

Trong vòng một đêm, nhi nữ cùng thứ nam song song chết thảm, một người hài cốt không còn, một người thi thể bị hủy.

Còn có chuyện thảm hơn chuyện này sao?

Gia tộc khác trong Mạc Thành và đủ loại nhân vật giao hảo với Tống gia đều đi đến Tống gia phúng viếng.

Tần gia tự nhiên cũng có người đi.

Mặc kệ hai nhà âm thầm có cừu hận gì, nhưng phải làm đủ lễ tiết bên ngoài.

Dù sao Mạc Thành cũng chỉ có lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Thành chủ Mạc Thành, Giang Cấm Nam nghe nói tin tức, giận tím mặt, lập tức tự mình đốc thúc nha môn dốc sức điều tra.

Đại lão từng thế lực đến Tống gia phúng viếng đều lòng đầy căm phẫn, nói muốn giúp đỡ tra tìm hung thủ.

Nhưng chỉ vẻn vẹn sau một ngày liền không có người nhắc lại chuyện của Tống gia.

Bởi vì tiền tuyến truyền đến tin tức, Trưởng công chúa qua mấy ngày sẽ đến Mạc Thành.

Rất nhanh đến cuối năm.

Đại quân trưởng công chúa trú đóng quân doanh ở biên giới cách Mạc Thành mấy chục cây số, không cách nào trở lại kinh đô hoặc ở Lại Nguyệt Quốc ăn tết, cho nên lựa chọn đến Mạc Thành ăn tết.

Một là thành chủ Mạc Thành, Giang Cấm Nam kiệt lực mời; hai là Trưởng công chúa đã tới qua Mạc Thành ba lần, đối với nơi này có chút thân thiết.

Vừa hay tiền tuyến an bình.

Cho nên sớm muốn đi qua.

Giang Cấm Nam nhận được tin tức, lập tức tổ chức người toàn thành, đồng thời, tăng cường đề phòng cùng thủ hộ mỗi ngày tuần tra.

Quan phủ bắt đầu dẫn người, đăng ký hộ khẩu từng nhà.

Người ngoại lai và người không có thân phận, đuổi ra hết khỏi thành, bất kể nam nữ lão bà.

Trên đường phố, đều phủ lên trang trí đủ loại màu sắc.

Toàn bộ Mạc Thành, vô luận là quan phủ hay là bình dân đều tràn đầy chờ mong việc Trưởng công chúa đến.

Đặc biệt là những thiếu nam thiếu nữ, càng kích động không thôi.

Một vài tài tử tài nữ, càng vắt hết óc, viết thi từ ca ngợi.

Trưởng công chúa bây giờ có uy danh cũng không phải bởi vì là bào tỷ duy nhất của tiểu hoàng đế mà có được, mà là chính nàng tự mình tạo ra trong một lần lại một lần chiến đấu, dựa vào chính là thực lực của mình, không cần ai nâng đỡ.

Lần này đến biên cảnh chống lại ngoại địch xâm lấn, vị Trưởng công chúa này lần nữa phô bày cho toàn bộ Đại Viêm về tài hoa quân sự phi phàm của nàng.

Có thể nói, Mạc Thành sở dĩ có thể yên ổn nhiều năm như vậy, có công lao thật lớn của nàng.

Cho nên, bây giờ biết được Trưởng công chúa sắp tới, ai không kích động đâu?

Được rồi.

c*̃ng có người không kích động.

Trong hai ngày qua, Lạc Thanh Chu khắc khổ tu luyện dưới đáy hồ, ngày mai bắt đầu là chuẩn bị lần đầu tiên làm nhiệm vụ.

Buổi chiều, hắn ra khỏi phủ.

Trước đi dạo một vòng những cửa hàng dành cho võ giả, so sánh một chút giá cả, mua một chút dược phẩm khẩn cấp, băng gạc các loại, sau đó lại đi tụ bảo các.

Bất quá lúc này, trên người hắn đã ngay cả một viên kim tệ cũng không có.

Mà lại bạc c*̃ng còn thừa không có mấy.

Hắn vốn định mua cây chủy thủ dự bị, hỏi giá cả, đành phải coi như thôi.

Bạc còn lại, hắn mua một tấm địa đồ của Hắc Mộc lâm.

Mấy đêm nay thần hồn của hắn Xuất Khiếu, vẫn luôn đang quan sát con đường bên ngoài Mạc Thành, nhưng chỉ có thấy không rõ lắm hướng Hắc Mộc lâm kia.

Một là nơi đó rất lớn, núi non trùng điệp, liên miên bất tuyệt.

Hai là trong tầm mắt thần hồn, bầu trời nơi đó trôi nổi một tầng sương mù màu đen nồng đậm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Mua xong địa đồ, trong túi hắn đã trống trơn, ngay cả mứt quả cũng mua không nổi.

Trong túi trữ vật còn có một viên yêu đan.

Nhưng không đến thời khắc mấu chốt, hắn tạm thời còn không thể dùng.

Luyện gân cần dược thủy còn không biết có đủ hay không, đến lúc đó có khả năng còn muốn mua, lúc kia mới là thời điểm dùng yêu đan.

Hàn huyên một hồi với tiểu nhị cửa hàng, hắn phát hiện vẫn phải có một thanh chủy thủ mới thuận tiện.

Ngoại trừ cắt da thịt yêu thú lấy yêu đan ra, còn có thể giải quyết một vài sinh vật kỳ quái có độc, còn có một số yêu thú toàn thân mềm nhũn
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 248: Nói chuyện mượn tiền sao?



Lực phòng ngự không chỉ kinh người, hơn nữa còn có thể xóa tan lực đạo của võ giả, lúc này, chủy thủ có thể phát huy được tác dụng.

Bình thường yêu thú dạng này, sợ nhất lưỡi dao sắc bén.

Đương nhiên, là lưỡi dao võ giả chuyên dụng.

Lạc Thanh Chu lại lật nhìn thư tịch giới thiệu các loại yêu thú bên trong Hắc Mộc lâm một hồi, phát hiện chủy thủ rất quan trọng, thời khắc mấu chốt có thể bảo mệnh.

Ra khỏi tụ bảo các, do dự một hồi, hắn lại trở về, lấy ra viên yêu đan kia, hỏi tiểu nhị cửa hàng có thể bán bao nhiêu tiền.

Tiểu nhị cửa hàng tiếp nhận yêu đan, cẩn thận quan sát một hồi, mới nói:

- Khách quan, đây là yêu đan cấp thấp nhất, mà phẩm chất đặc biệt chênh lệch, ngài có thể lấy ra ngoài sáng nhìn, trong này còn có một vết nứt. Nếu như khách quan muốn bán, giá cao nhất bản tiệm mua được cho ngươi là hai trăm kim tệ.

- Hai trăm kim tệ?

Lạc Thanh Chu suy tư một chút, chuôi chủy thủ dành cho võ giả rẻ nhất cũng cần hai trăm tám mươi kim tệ, cho dù bán yêu đan c*̃ng không đủ tiền mua chủy thủ.

- Tốt, ta lại suy nghĩ một chút.

Lạc Thanh Chu quyết định lại đi các tiệm khác hỏi một chút.

Cầm yêu đan, hắn ra cửa, lại đi đến các cửa hàng bán vật dụng cho võ giả khác hỏi thăm.

Kết quả giá tiền đều không khác mấy.

Có cửa hàng thậm chí ép giá đến một trăm năm mươi kim tệ.

Hắn chăm chú suy tư một hồi, quyết định trở về thử một chút, nhìn có thể hay không tìm người mượn ít tiền.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, không qua loa được.

Tìm ai mượn đây?

Người đầu tiên, tự nhiên là Bách Linh.

Đối với nha đầu Bách Linh kia, hắn hiện tại không có gì cố kỵ, đi vay tiền, ngược lại không có gì ngượng ngùng.

Dù sao hắn cũng không phải không trả.

Bất quá, chưa hề thấy nàng một mình đi ra ngoài, c*̃ng không có gặp nàng làm việc, không biết nàng nơi đó có nhiều tiền như vậy không.

Bán yêu đan, còn thiếu tám mươi kim tệ.

Nếu như tám mươi lượng bạc trắng, nha đầu kia nơi đó khẳng định có, nhưng kim tệ...

Vậy nói không chính xác.

Nếu như thực sự không được, hắn cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày đi đi tìm Tần nhị tiểu thư.

Tần nhị tiểu thư hẳn là có tiền, hoặc là nói, nàng có biện pháp lấy tiền, hơn nữa còn sẽ giúp hắn giữ bí mật.

Dù sao hai người đêm đó có bí mật chung với nhau.

Trong lòng tính toán, rất nhanh từ cửa sau về tới Tần phủ.

Tiến vào phủ, hắn lấy mặt nạ xuống.

Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, hắn vẫn còn có chút do dự.

Nói thật, người thời đại này, da mặt vẫn rất mỏng, đặc biệt là chuyện như tìm nữ tử vay tiền.

Bất quá nghĩ đến tầm quan trọng chủy thủ, hắn vẫn đi lên gõ cửa một cái.

Sau một lúc lâu, cửa sân “Kẹt kẹt” một tiếng, mở ra.

- Bách Linh cô nương, ta...

Lạc Thanh Chu sợ mình lại do dự, cho nên cửa vừa mở ra chuẩn bị nói thẳng, kết quả vừa mới nói mấy chữ, đột nhiên phát hiện người mở cửa không phải Bách Linh, mà là... Hạ Thiền.

Thiếu nữ mặc một bộ váy xanh nhạt đứng trong cửa, mở cửa, lại hai tay ôm kiếm, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải nhắm mắt nói:

- Hạ Thiền cô nương, ta tìm Bách Linh cô nương một chút, nàng có ở đây không?

Hạ Thiền lạnh lùng nhìn hắn, không có trả lời, c*̃ng không hề động.

Lạc Thanh Chu muốn đi vào, thấy nàng chặn cửa, lại không dám cưỡng ép đi qua từ bên cạnh, đành phải lại nói:

- Ta tìm Bách Linh cô nương có một số việc, Hạ Thiền cô nương có thể giúp ta đi gọi nàng một chút không?

Hạ Thiền rốt cục mở miệng, lạnh lùng nói:

- Nói.

Lạc Thanh Chu: - ...

Nói chuyện mượn tiền sao?

Vậy cũng không thể nói với ngươi.

Mất mặt trước mặt Bách Linh coi như xong, sao có thể lại mất mặt trước mặt nàng.

Lạc Thanh Chu đành phải chắp tay nói:

- Bách Linh cô nương không có ở đây, quên đi, thật ra c*̃ng không có việc lớn gì, ngươi làm việc của mình đi, ta cáo từ.

Nói xong, quay người rời đi.

Xem ra, chỉ có thể đi tìm Nhị tiểu thư đi mượn.

Hả?

Sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ sát khí?

Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Sau lưng trống trơn, cửa ra vào trống trơn, thiếu nữ ôm kiếm băng lãnh đã không biết tung tích.

Hắn lẩm bẩm một câu, không tiếp tục suy nghĩ nhiều, quay đầu, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, kết quả đột nhiên phát hiện trước người nhiều thêm một thân ảnh, kém chút đâm vào chỗ phình lên kia...

Ngẩng đầu nhìn lên...

Một bộ váy xanh nhạt, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, trong ngực ôm kiếm, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh giống như quỷ mị vô thanh vô tức xuất hiện ở phía trước của mình, khóe miệng nhịn không được co quắp một chút.

- Cái kia...

Tốt.

Nói thì nói thôi.

Dù sao dù hắn chỉ nói với Bách Linh, Bách Linh cũng có khả năng nói cho vị này.

Hắn thở dài một hơi, gương mặt hơi nóng nói:

- Ta tìm Bách Linh cô nương, thật ra là muốn tìm nàng... Mượn một chút tiền dùng, ta gần đây muốn mua một vài thư tịch hơi đắt cùng...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 249: Nào có nhiều tiền như vậy?



Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ trước người đột nhiên bước nhanh rời đi, tiến vào sân nhỏ.

Là đi vào gọi Bách Linh sao?

Lạc Thanh Chu nhìn cửa, đứng tại chỗ chờ đợi.

Sau một lúc lâu.

Bách Linh chưa hề đi ra, lại là nàng mặt lạnh đi ra.

Trong tay của nàng cầm một bao vải phình lên, đi đến trước mặt hắn, đưa cho hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, tiếp trong tay, mở dây thừng buộc miệng túi, nhìn vào bên trong.

Bên trong vậy mà chứa đầy một túi nhỏ... Bạc vụn.

Tất cả đều nát.

Ước lượng trọng lượng, có chừng... Hơn ba mươi hai lượng.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thiếu nữ nhìn thần sắc trên mặt hắn, lông mày có chút nhăn một cái, lại cúi đầu xuống, từ bên trong túi quần áo lấy ra một khối bạc vụn cuối cùng, nhẹ nhàng bỏ vào bên trong cái túi nhỏ trong tay hắn, sau đó quay mặt chỗ khác, nhìn nơi khác hỏi:

- Đủ?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, cúi đầu nhìn một khối bạc vụn nhỏ cuối cùng nàng bỏ vào trong túi, giật mình, ngẩng đầu lên nói:

- Ừm, đủ rồi, đa tạ Hạ Thiền cô nương. Chờ thêm mấy ngày ta sẽ trả tiền...

Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ đã quay người rời đi.

- Kẹt kẹt...

Cửa sân đóng lại.

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, thu hồi bạc, đi về chỗ Tần nhị tiểu thư.

Thì ra Hạ Thiền cô nương lạnh lùng thật ra cũng có lúc ấm áp.

Bất quá...

Từ tình huống vừa rồi mà xem, Bách Linh khẳng định cũng là không trông cậy được.

Vậy cũng chỉ có thể đi tìm Tần nhị tiểu thư.

Vào cửa, Châu nhi dẫn hắn đi đến thư phòng.

Tần Vi Mặc vừa nghỉ trưa xong, đang ở trong thư phòng đọc sách.

Sau giờ ngọ, ánh nắng chiếu không tới trong phòng, bên ngoài còn có chút gió, cho nên cửa sổ đóng rất chặt.

Trong phòng có lò lửa, hơi ấm bức người.

- Tiểu thư, cô gia tới.

Thu nhi đứng hầu trước cửa thư phòng, nhìn thấy Lạc Thanh Chu, lập tức bẩm báo cho thiếu nữ trong thư phòng.

Tần Vi Mặc có chút ngoài ý muốn, để sách xuống, đứng lên.

Lạc Thanh Chu cởi giày ra, giẫm lên nệm nhung mềm mại vào phòng.

Sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa.

- Tỷ phu...

Tần nhị tiểu thư vừa muốn nói chuyện, Lạc Thanh Chu trực tiếp nói ngay vào điểm chính:

- Nhị tiểu thư, ta tới tìm ngươi vay tiền, ngươi có không?

Thiếu nữ giật mình, trong lúc nhất thời, chưa kịp phản ứng.

Qua mấy tức, kịp phản ứng, gật đầu nói:

- Có, tỷ phu muốn bao nhiêu?

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ, thấp giọng nói:

- 80 kim tệ...

- Châu nhi.

Thiếu nữ lập tức nhìn cửa ra vào hô một tiếng.

Cửa phòng mở ra.

Châu nhi ở ngoài cửa đáp:

- Tiểu thư.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Đi phòng thu chi, lãnh 200 kim tệ, viết tên của ta. Nếu phòng thu chi không chịu, ngươi đi tìm Chu quản sự, nói là ta nói. Nếu phụ thân ta ở đó, tìm người cũng được. Liền nói ta muốn dùng, cái khác cũng không cần nói.

Châu nhi đáp ứng một tiếng, lập tức vội vàng rời đi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu trào lên một dòng nước ấm, nhẹ giọng:

- Đa tạ Nhị tiểu thư, bất quá hai trăm kim tệ nhiều lắm, ta chỉ cần 80 là đủ rồi.

Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, luyện võ, tám mươi kim tệ cũng không đủ... Về sau mỗi tháng, Vi Mặc đều sẽ giúp tỷ phu lãnh hai trăm kim tệ, tỷ phu cứ việc dùng, không cần trả lại.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Tần phủ... Nào có nhiều tiền như vậy?

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Những chuyện này, tự có cha quan tâm, tỷ phu không cần phải để ý đến, tỷ phu chỉ cần an tâm đọc sách, vụng trộm luyện võ là được.

Lạc Thanh Chu: - ...

Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều cười một tiếng.

Trong thư phòng an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Nhị tiểu thư vừa rồi đang đọc sách gì?

Tần Vi Mặc cầm lên sách từ trên bàn, lật ra trang bìa nói:

- Khoa cử khảo thí.

Lạc Thanh Chu sững sờ:

- Nhị tiểu thư nhìn sách này làm cái gì? Nữ tử lại không thể đi thi.

Trong mắt Tần Vi Mặc mang theo ý cười, ôn nhu mà nói:

- Tỷ phu đi học cho giỏi, chờ qua hết năm, Vi Mặc liền ra đề mục thi cho tỷ phu. Tỷ phu nếu đáp tốt, Vi Mặc có ban thưởng, nếu đáp không tốt, Vi Mặc sẽ phạt tỷ phu mỗi ngày kể chuyện xưa cho Vi Mặc nghe, có được hay không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc xuống, sau một lúc lâu, mới cầm tới sách từ trong tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, sau đó nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư, thân thể ngươi không tốt, những chuyện này, cũng không cần vất vả. Chuyện liên quan tới khảo thí, chính ta sẽ cố gắng, không cần người khác hỗ trợ.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, nói khẽ:

- Thế nhưng, tỷ phu, Vi Mặc không phải người khác...

Lạc Thanh Chu không có nói tiếp.

Không bao lâu, Châu nhi ôm một con cái túi nhỏ trở về, thở hồng hộc nói:

- Tiểu thư, kim tệ thật nặng...

Lạc Thanh Chu nhìn kim tệ vàng óng ánh bên trong, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động.

Mỗi một mai kim tệ trong này đều là tâm huyết của Tần gia.

Thiếu nữ này cơ hồ không có chút do dự liền đưa cho hắn, còn nói về sau mỗi tháng đều sẽ cho hắn dùng để luyện võ.
 
Back
Top Bottom