Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 250: Hạ Thiền cô nương trở về chưa?



Trong lòng hắn có thể không cảm động sao?

Trước hôm nay, hắn vẫn cho rằng mình liều mạng tu luyện là vì hắn và Tiểu Điệp.

Nhưng hiện tại... Hắn muốn bảo vệ càng nhiều người hơn.

- Đa tạ Nhị tiểu thư.

Hắn không tiếp tục lưu lại, cầm kim tệ, cáo từ rời đi.

Một khắc vay tiền này, lại cảm tạ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, vẫn là tiết kiệm khí lực và thời gian, cố gắng trả tiền cùng báo đáp.

Lạc Thanh Chu cầm tiền, lúc ra cửa bỏ vào trong túi trữ vật, sau đó trực tiếp đi về phía cửa sau Tần phủ.

Đi đến cửa sau, hắn vừa muốn lấy ra mặt nạ, đột nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, sau lưng không gần không xa, có một người đi theo.

Hắn vừa dừng bước lại, đối phương c*̃ng dừng bước.

Hạ Thiền ôm kiếm, nghiêng người sang, nhìn về phía nơi khác, giống như vẫn luôn đứng ở nơi đó, cũng không theo dõi hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Hạ Thiền cô nương, ngươi còn có việc sao?

Hạ Thiền mặt lạnh, nhìn nơi khác.

Qua hồi lâu, lạnh lùng mở miệng, hỏi:

- Đi đâu?

Lạc Thanh Chu có chút kỳ quái nhìn nàng một chút, nói:

- Ra ngoài mua chút đồ.

Lập tức đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:

- Chờ một lúc ta mua mứt quả trở về cho ngươi, ngươi muốn mấy xâu?

Hạ Thiền trầm mặc một chút, quay đầu nhìn hắn, hai con ngươi băng lãnh, phát âm không lưu loát, nhanh chóng nói:

- Bách Linh nói, ngươi, vay tiền... Muốn đi, thanh lâu, tìm... Không mặc quần áo, hoa khôi, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn lần đầu tiên nghe được vị Hạ Thiền cô nương này nói nhiều chữ như vậy, cảm thấy có loại mới lạ không hiểu.

- Ừm... Đúng thế!

Lạc Thanh Chu quyết định gan lớn trùm trời, đùa nàng một chút:

- Tiểu thư nhà ngươi lại không cùng giường với ta, ta đi tìm hoa khôi thế nào? Thư sinh ở bên ngoài đều đi qua thanh lâu, chỉ có ta không có đi qua, ta hôm nay muốn đi xem, không được sao?

Một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới.

Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, một tay nhỏ khác cầm chuôi kiếm.

Lạc Thanh Chu thấy thế, vội vàng nói:

- Nói đùa, ta vừa rồi không phải nói với ngươi sao? Ta vay tiền đi mua sách, không phải đi thanh lâu tìm hoa khôi không mặc quần áo.

Thiếu nữ vẫn như cũ cầm chuôi kiếm, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải nhấc tay nói:

- Ta thề, nếu ta nói... Nếu ta đi tìm hoa khôi không mặc quần áo, trời giáng thiên lôi đánh chết.

Thiếu nữ lại nhìn hắn vài lần, lúc này mới chậm rãi buông lỏng chuôi kiếm.

Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, không dám nói đùa nữa, nói:

- Cái kia, Hạ Thiền cô nương, người bận rộn, ta đi ra ngoài trước.

Mới vừa đi mấy bước, quay đầu nhìn lại, nàng lại cùng đi lên.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Thiếu nữ thấy hắn dừng lại, c*̃ng dừng lại, nhìn về phía nơi khác.

Lạc Thanh Chu ra cửa, đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Nàng c*̃ng đi theo ra ngoài, đứng tại cửa ra vào, ánh mắt vẫn như cũ nhìn nơi khác.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hai người vừa đi vừa nghỉ, ở trong hẻm nhỏ lôi kéo một hồi.

Lạc Thanh Chu thấy thời gian không còn sớm, không tiếp tục quan tâm nàng, bước nhanh xuyên qua đường đi, tiến vào một ngõ nhỏ khác.

Sau đó bắt đầu chạy vội ở trong mấy đầu hẻm nhỏ.

Chờ hắn đến tụ bảo các, lập tức lấy ra mặt nạ đeo ở trên mặt, ra khỏi hẻm nhỏ, nhìn thoáng qua trái phải trước sau, mới đi vào cửa hàng.

Rất nhanh, hắn mua chủy thủ đi ra.

Trên đường trở về, trời chiều đã xuống núi.

Hắn một đường cẩn thận nhìn từng li từng tí, cũng không nhìn thấy thiếu nữ băng lãnh kia.

Hẳn là mất dấu hắn, sau đó một mình đi về trước.

Lạc Thanh Chu từ cửa sau vào phủ, lấy xuống mặt nạ trên mặt.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, hắn do dự một chút, đi vào.

Bách Linh đang ngồi ở trong viện phát ngốc, thấy hắn đến sớm như vậy, một mặt kinh hỉ.

Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn hai phía, thấp giọng hỏi:

- Hạ Thiền cô nương trở về chưa?

Bách Linh sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức biến hóa:

- Cô gia không có đi cùng với Thiền Thiền sao? Vừa rồi Thiền Thiền không phải cùng cô gia đi ra dạo phố à?

Lạc Thanh Chu nhướng mày, nói lại chuyện vừa rồi một lần, nói:

- Ta cứ nghĩ nàng tự mình trở về.

Bách Linh cuống quít đứng lên từ trên băng ghế đá, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:

- Xong, cô gia, xong, Thiền Thiền không biết đường, lúc trước các ngươi đi ra ngoài... Cô gia, nhanh đi tìm Thiền Thiền! Nàng sợ ở một người, đặc biệt là trời tối, thật ra lá gan nàng rất nhỏ... Ta... Ta không thể rời đi, ta còn phải đợi ở cạnh tiểu thư, ngươi...

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu lập tức quay người chạy ra tiểu viện, chạy nhanh hướng về cửa sau.

Người ta vừa đem toàn bộ bạc đều cho hắn mượn, thậm chí còn lấy một khối bạc vụn cuối cùng trên người cho hắn... Chẳng qua là sợ hắn đi thanh lâu, hoặc muốn cùng hắn đi ra dạo phố, hắn lại...

Hắn thật không phải là người.

Bên ngoài phủ, đêm tối đã bao phủ cả con đường.

Hắn chạy nhanh.

- Ầm ầm!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 251: Hắn lại đi tìm thanh lâu khác.



Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chạng vạng tối bầu trời còn trong xanh, giờ phút này không ngờ mây đen dày đặc.

Trời sắp mưa.

Sấm sét xẹt qua bầu trời.

Đường đi vừa bị màn đêm bao phủ, trong nháy mắt bị chiếu sáng, lại lần nữa lâm vào trong màn đêm càng sâu.

Tiếng sấm cuồn cuộn.

Trên đường phố, người đi đường vội vàng, tiểu thương cuống quít thu dọn đồ đạc.

Cả con đường loạn thành một bầy.

Thời tiết thay đổi bất thường, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì.

Lạc Thanh Chu xuyên qua trong đám người vội vàng, thuận theo con đường đi đến tụ bảo các, mỗi con đường lớn, mỗi cái hẻm nhỏ, đều lần lượt tìm kiếm.

Ròng rã một canh giờ.

Cơ hồ tìm khắp tất cả đường đi cả nội thành, cũng không có tìm được đạo thân ảnh băng lãnh kia.

Chẳng lẽ lạc đường đi loạn, qua cầu, đi ngoại thành?

Lạc Thanh Chu tự hỏi, không dám nghỉ ngơi, lại tiếp tục đi về phía ngoại thành.

Đáng tiếc hiện tại thỉnh thoảng sẽ có sấm chớp, nếu không hắn có thể thần hồn Xuất Khiếu, từ trên cao nhìn xuống, như thế tự nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Thần hồn tự nhiên bị sấm chớp khắc chế.

Mà đại đa số bảo vật đối phó thần hồn đều ẩn chứa một chút lực lượng Lôi Điện.

Cho dù là cường giả thần hồn cũng không dám tùy ý bay lên không trung khi thời tiết đang chuyển mưa, có sấm sét.

Trừ phi là có thần hồn siêu cường mạnh hơn lôi kiếp.

Không biết vị thần hồn tiền bối luôn đứng bên trên mái cong Uyên Ương lâu, bây giờ là cảnh giới gì.

Mấy đêm rồi hắn không thần hồn Xuất Khiếu đi Uyên Ương lâu.

Bởi vì Trưởng công chúa sắp tới, cho nên bên trong Mạc Thành tăng cường đề phòng rất nhiều, không chỉ có võ giả tuần tra, còn thả thêm vài pháp khí chuyên khắc chế âm hồn.

Vị thần hồn tiền bối kia đoán chừng tạm thời c*̃ng sẽ không đi ra.

Lạc Thanh Chu một đường suy nghĩ chuyện, một đường bước nhanh hướng về phía ngoại thành.

Lúc này, mây đen che trời.

Toàn bộ bầu trời, một vùng tăm tối.

Một trận bão tố, sắp xảy ra.

Trên đường phố đã trống trơn, người đi đường và tiểu thương đều đi không còn một ai.

Cửa hàng và nhà dân sát đường đều đóng kính cửa phòng, dùng bàn ghế chống đỡ, chuẩn bị nghênh đón cơn mưa ác liệt bất thình lình.

Trong lòng Lạc Thanh Chu càng lo lắng, bước nhanh hơn.

Đi qua cửa thành nội thành, xuyên qua cầu đá bên trên sông hộ thành, đi tới ngoại thành phòng ốc thấp bé rách nát rõ ràng.

Chẳng có mục đích tìm một hồi, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, nhớ ra cái gì đó.

Lúc thiếu nữ kia đi theo hắn ra ngoài, cho rằng hắn muốn đi thanh lâu tìm hoa khôi không mặc quần áo, mất dấu, có thể hay không...

Hắn liếc mắt nhìn hai phía, vội vàng xông vào một cửa hàng đang đóng cửa, trực tiếp hỏi chủ tiệm nói:

- Lão bản, ngươi biết ở gần đây nơi nào có thanh lâu không?

Nữ lão bản: - ...

Lạc Thanh Chu bị mắng im bặt mà dừng, sau đó bị nữ lão bản cầm cái chổi đuổi chạy ra.

Hắn đành phải tự mình đi tìm.

Thanh lâu bình thường đều là kinh doanh cả ngày cả đêm, mà đèn đuốc sáng trưng, trang trí tinh mỹ, rất xa đã có thể trông thấy.

Như bình thường, trời càng mưa to, sinh ý thanh lâu lại càng tốt.

Bởi vì thời điểm này, rất nhiều cửa hàng đều ngừng kinh doanh, phố xá c*̃ng đóng cửa, mọi người không có chỗ đi, địa phương có thể giải trí lại rất ít, cho nên rất nhiều người có bạc trong túi liền đi thanh lâu.

Đương nhiên, c*̃ng có người đi uống trà nghe hí kịch.

Lạc Thanh Chu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, rốt cuộc tìm được một thanh lâu treo đèn màu, đi qua nhìn thoáng qua, cũng không có thấy đạo thân ảnh ở bên ngoài kia.

Lẽ ra, Hạ Thiền cô nương sẽ không tiến vào.

Hắn lại đi tìm thanh lâu khác.

Bên ngoài thanh lâu thứ hai, vẫn không có người.

Lúc này, mây đen trên bầu trời càng ngày càng đậm, tiếng sấm c*̃ng càng ngày càng vang.

Trên đường phố đã nhìn không thấy một người đi đường.

Lạc Thanh Chu giống như con ruồi không đầu, chạy khắp các hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm.

Đi theo đằng sau một tên nam tử, hắn tìm được thanh lâu thứ ba.

Đột nhiên, hắn thấy được ba tên nam tử say rượu đang vây quanh một đạo thân ảnh quen thuộc nói chuyện ở dưới đại thụ trước cửa ra vào.

Đạo thân ảnh kia nắm trong tay thanh kiếm, dung nhan băng lãnh, không nhúc nhích đứng tại chỗ, ánh mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm cửa ra vào thanh lâu, thậm chí không có nhìn ba tên nam tử kia một chút.

Chính là Hạ Thiền!

Lạc Thanh Chu lập tức bước nhanh tới, nghe được một tên nam tử trong đó cười ha ha nói:

- Cô nương, ngươi nhìn chằm chằm vào nơi đó làm gì, là phu quân nhà ngươi không cần ngươi nữa, đi bên trong tìm nữ nhân chơi sao? Chậc chậc, nam tử kia thật không phải là con người, lại bỏ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy một thân một mình ở nơi này, đơn giản là mắt bị mù. Cô nương, nam nhân như vậy không cần cũng được, không bằng đi theo... A!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 252: Không thể lại mắc mưa.



Nam tử kia còn chưa có nói xong, đột nhiên bị một cánh tay từ phía sau lưng bóp lấy cổ, trực tiếp ném ra ngoài, nặng nề mà té ngã trên mặt đất.

Hai tên nam tử khác bên cạnh thấy một màn này, đang muốn thừa dịp chếnh choáng gầm thét huy quyền, Lạc Thanh Chu tung một cước trực tiếp đạp bọn hắn bò tới trên mặt đất.

- Đi, về nhà.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh trước mắt, sắc mặt có chút nghiêm túc.

Thì ra nha đầu này thật đến thanh lâu ngồi xổm chờ hắn.

Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm một chút, vừa nhìn về phía đám nữ tử kiều diễm trước cửa ra vào thanh lâu đang lắc mông mời chào mọi người, sau đó vừa nhìn về phía hắn, lạnh lùng thốt:

- Ngươi... Ở bên trong?

- Không có.

Lạc Thanh Chu ngắn gọn trả lời:

- Ta về nhà, phát hiện ngươi không ở đó, lại ra tìm ngươi, vừa hay đến chỗ này tìm tới ngươi.

Thiếu nữ vẫn như cũ cầm chuôi kiếm, không nói lời nào.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Ta thề, ta nếu nói dối, trời đánh ngũ lôi!

- Ầm ầm!

Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ.

Lập tức, “Lốp bốp” hạt mưa lớn chừng hạt đậu bắt đầu rơi xuống.

Lạc Thanh Chu:

-... Cái kia, ta thật không có nói dối, ngươi nếu là không tin, ngươi có thể đi trở về hỏi Bách Linh cô nương, nàng sẽ sẽ không giúp ta lừa ngươi?

Thiếu nữ dừng một chút, chậm rãi buông ra chuôi kiếm.

- Tiểu tử! Ngươi...

- Ầm! Ầm! Ầm!

Ba tên nam tử vừa muốn đứng lên chửi ầm, lại bị một cước đạp bò tới trên mặt đất.

- Đi thôi, về nhà, trời sắp mưa to.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh trước mắt thúc giục.

Thiếu nữ không còn quật cường, cúi đầu đi theo sau lưng.

Hai người một trước một sau, rời khỏi con đường này.

Mưa to đột nhiên như trút nước mà xuống, trên bầu trời vẫn như cũ sấm sét vang dội.

Lạc Thanh Chu phát hiện thiếu nữ sau lưng đi gần sát của mình, thậm chí dán trên người hắn, mỗi khi có tiếng sấm vang lên, thân thể của nàng sẽ sẽ nhẹ nhàng run rẩy một chút.

- Xem ra Bách Linh không có gạt ta, thì ra nha đầu này, lá gan thật nhỏ...

Hai người đội mưa to, xuyên qua cầu đá bên trên sông hộ thành, tiến về nội thành.

Nhưng vừa qua khỏi cầu, lại đột nhiên phát hiện cửa thành nội thành không ngờ đã đóng.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa, trong lòng thầm kêu không ổn.

Hắn quên, gần đây bởi vì Trưởng công chúa muốn tới Mạc Thành, nội thành ban đêm đề phòng sâm nghiêm hơn rất nhiều, thời gian cửa thành đóng c*̃ng trước thời hạn rất nhiều.

Hắn vội vàng chạy tới, đẩy một chút cửa thành nặng nề, muốn nhìn một chút cửa có phải chỉ là khép hay không, kết quả phát hiện cửa đã bị đóng chặt, không nhúc nhích tí nào.

Hiển nhiên, phía sau cửa đã bị chốt cửa rất chặt.

Lúc này, mặc dù có thủ vệ trong cửa, c*̃ng tuyệt đối sẽ không mở cửa cho hắn.

- Ầm ầm!

Trong bầu trời đêm, mây đen dày đặc, thiểm điện cùng sấm nổ liên miên.

Mưa to gió lớn hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.

Trên tường thành đột nhiên truyền đến tiếng gầm thét:

- Người phía dưới, không được lưu lại ở trước cửa thành, cẩn thận cung tiễn bắn tới!

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút, không có nhiều lời, đành phải giội mưa to, chạy đến trước mặt thiếu nữ đã bị mưa xối ướt sũng nói:

- Cửa thành đã đóng, không đi vào được, đêm nay chúng ta tìm một chỗ đặt chân. Đi ngoại thành... Tìm khách đ**m đi, ngày mai lại trở về, có thể chứ?

Thiếu nữ ngẩn người, khẽ gật đầu.

Lạc Thanh Chu lập tức mang theo nàng xuyên qua cầu đá, trở về ngoại thành.

Kết quả liên tục tìm hai khách đ**m, chủ tiệm đều đuổi bọn hắn ra.

- Trưởng công chúa sắp đến Mạc Thành, quan phủ tra nghiêm, không có chứng minh thân phận, không có người quen mang theo, nếu khách đ**m nhà ai thu người, bắt được không chỉ có phải phạt bạc, còn bị đưa vào đại lao. Hai vị khách quan, thực sự xin lỗi.

Đều là lí do giống nhau thoái thác.

Hai người lần nữa lưu lạc đến đầu đường, giội mưa to, không biết nên đi nơi nào.

- Hắt xì...

Lúc Lạc Thanh Chu đang nghĩ biện pháp, đột nhiên nghe được thiếu nữ sau lưng hắt hơi một cái.

Không thể lại mắc mưa.

Hắn đột nhiên xoay người nói:

- Hạ Thiền cô nương, chúng ta đi thanh lâu đi, nơi đó cũng không cần chứng minh thân phận, chúng ta đi vào tìm một chỗ ở, qua một đêm, ngươi xem có thể chứ?

Thiếu nữ định tại chỗ, dùng ánh mắt lạnh như băng từ chối hắn.

- Hắt xì...

Nàng lần nữa hắt hơi một cái, sau đó xoay người đi, đưa lưng về phía hắn.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Vậy chỉ có thể đi địa phương cuối c*̀ng, dưới vòm cầu, nơi đó có thể tránh mưa, khô ráo một chút, chỉ là có chút lạnh, ngươi chịu được không?

Thiếu nữ không có trả lời, trực tiếp nhấc chân lên, đi về phía cây cầu đá.

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đành phải đi theo phía sau của nàng.

Hai người một trước một sau, rất nhanh đến cầu đá kia, sau đó đi xuống dưới từ bên cạnh, tiến vào trong thạch động đen như mực.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 253: Đây là thăm dò sao?



Trong thạch động cỏ dại rậm rạp, tràn ngập một cỗ hương vị khó ngửi.

Nhưng ít ra không còn mắc mưa.

Đêm khuya, trên đường phố ngoại thành c*̃ng có võ giả tuần tra, bọn hắn nếu đợi trên đầu đường, đoán chừng bị phát hiện sẽ bị bắt về thẩm vấn.

Cho nên vẫn ở nơi này tương đối an toàn.

Lạc Thanh Chu tìm một bụi cỏ sạch sẽ, một bên cởi áo, vừa nói:

- Hạ Thiền cô nương, ngươi ngồi ở đây, nơi này sạch sẽ một chút.

Thiếu nữ đi đến bụi cỏ, ngồi xuống, khoanh hai chân, trong ngực ôm kiếm, thân thể đơn bạc khẽ run.

Lạc Thanh Chu vặn ra nước trong áo, lại lần nữa mặc vào người.

Hai bên vòm cầu thông gió, lại bởi vì trời mưa nhiệt độ hạ xuống, phi thường rét lạnh.

Lạc Thanh Chu từ một bên khác đi ra ngoài, đi ra bờ sông nhặt được rất nhiều cành khô trở về, chồng chất trước người thiếu nữ.

Lại đi ra ngoài hai chuyến, ôm trở về rất nhiều cành khô bị nước mưa xối.

May mà mưa to vừa dứt không lâu, những cành khô này chỉ là mặt ngoài bị ướt, bên trong vẫn còn khô.

Lạc Thanh Chu trước tiên nhặt lên cỏ khô lá khô để mồi lửa từ trong vòm cầu, sau đó mới để những cây củi kia lên.

Sương mù dâng lên bên trong vòm cầu.

Cây củi ẩm ướt rất nhanh “Đôm đốp” bốc cháy.

Bởi vì vòm cầu tĩnh mịch, bên ngoài phong vũ lôi điện đan xen, cũng không ai có thể chú ý tới nơi này.

Sau khi đống lửa dâng lên, Lạc Thanh Chu lại cởi bỏ tất cả áo, th*n th* tr*n tr**, ngồi xuống đối diện thiếu nữ, bắt đầu hong khô lấy quần áo trong tay.

Hai người ngồi đối diện nhau, đều không nói gì.

Bên trong vòm cầu yên tĩnh im ắng, chỉ có cây củi ngẫu nhiên phát ra âm thanh đang bị lửa đốt.

Chờ áo đã tương đối khô, hắn đứng dậy đi đến trước mặt thiếu nữ đối diện, nói:

- Đem áo ngoài cởi xuống, ta giúp ngươi hong khô một chút, ngươi phủ thêm y phục của ta, ấm áp một chút.

Thiếu nữ ôm kiếm, nhìn thoáng qua quần áo trong tay hắn, lại liếc mắt nhìn nửa người trên tr*n tr** của hắn, trầm mặc một chút, chỉ tiếp qua áo ngoài của hắn, quấn lên trên người.

Áo ngoài nam tử to rộng bao phủ trên người mảnh mai của nàng, lộ ra nàng càng thêm đơn bạc yếu đuối.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục miễn cưỡng, mặc áo trong vào, ngồi xuống bên cạnh nàng, một bên tăng thêm củi lửa, một bên nói khẽ:

- Quần áo ẩm ướt, nếu cứ mặc, sẽ rất khó chịu, mà lại sẽ sinh bệnh. Ngươi ở bên trong còn mặc áo lót, ta cũng sẽ không nhìn ngươi, làm gì không cởi được?

Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, không nói gì.

Ánh lửa chập chờn chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, cho dù lạnh lùng như tuyết nhưng cũng rất động lòng người.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn giày nàng dưới làn váy, nói:

- Quần áo không tiện cởi, có thể cởi vớ giày ra hong một chút, bên trong giày tất cả đều là nước, sẽ rất khó chịu.

Nói xong, hắn trực tiếp cởi xuống vớ giày, hơ trên lửa.

Bên trong vòm cầu, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu hơ giày trên lửa một hồi, đặt vớ giày đã không có nước đọng ở bên cạnh đống lửa, tiếp tục để cho khô, sau đó quay đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi là người luyện võ, làm gì câu nệ những chuyện này? Chỉ cần mình dễ chịu, không cần thiết quá để ý ánh mắt của người khác. Huống chi, nơi này cũng chỉ có ta, ta cũng sẽ không nói.

Thiếu nữ trầm mặc chỉ chốc lát, quay sang nhìn hắn, lạnh lùng thốt:

- Ngươi... Có phải hay không... Nghĩ, muốn chiếm... Tiện nghi.. ta?

- Không phải.

Lạc Thanh Chu bình tĩnh phủ nhận:

- Ta có thể ra ngoài, chính ngươi cởi xuống rồi tự làm khô, xong rồi ta lại đi vào, như thế này được chứ? Ta chẳng qua cảm thấy, ngươi như này rất không thoải mái, mà ngươi sẽ sinh bệnh.

Hai con ngươi thiếu nữ hiện ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, lại trầm mặc trong chốc lát, có chút cúi đầu, kéo một chân đến trước mặt hắn, gương mặt xinh đẹp quay qua một bên, thấp giọng nói:

- Cởi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn về phía chân nhỏ tiêm tú nàng vừa duỗi ra.

- Vù ——.

Hai bên vòm cầu, gió lạnh gào thét thổi qua.

Bên ngoài vẫn mưa rào xối xả như cũ.

Lạc Thanh Chu nhìn chân nhỏ tiêm tú của thiếu nữ duỗi ra từ bên trong váy, đưa vào trước mặt mình, sửng sốt một chút, lại vô ý thức nhìn thoáng qua thanh kiếm nàng ôm trong ngực.

Một tay khác cũng không có cầm chuôi kiếm.

Nhưng mà...

Đây là thăm dò sao?

Cố ý duỗi ra chân nhỏ thăm dò hắn, khi hắn bộc lộ ra tâm tư ác ma đưa tay đụng vào, bảo kiếm nàng đột nhiên ra khỏi vỏ, một kiếm đứt cổ.

- Đăng đồ tử, nên giết!

Thế là, dưới vòm cầu đen nhánh rét lạnh liền có thêm một cái vong hồn đáng thương.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn chân nhỏ trước mặt, trong đầu nhất thời hiện lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng không dám đưa tay, mở miệng nói:

- Cái kia... Hạ Thiền cô nương, vẫn là chính ngươi cởi đi. Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi là chân nữ tử, là...

Trong miệng hắn đột nhiên dừng lại.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 254: giúp nàng cởi bỏ vớ giày.



Một tay khác của thiếu nữ chẳng biết lúc nào đã giữ trên chuôi kiếm.

- Thật ra ta vừa rồi cũng đã nói, người luyện võ, đi ra bên ngoài, không cần thiết câu nệ lễ tiết thế tục, lo lắng quá nhiều, làm sao dễ chịu chứ... Hạ Thiền cô nương nếu không để ý, ta sẽ giúp ngươi cởi ra.

Lạc Thanh Chu không có do dự, đưa tay cầm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, cầm lên chân của nàng, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng cởi bỏ chiếc giày ướt đẫm.

Lập tức, lại chậm rãi c** s*ch vớ lưới tuyết trắng trên chân nàng.

Vớ lưới cởi xong, một chân ngọc tuyết trắng tinh xảo xinh đẹp sáng tỏ lộ ra trước ngọn lửa, bị hắn nắm ở trong tay, tuyết trắng tinh xảo giống như mỹ ngọc, không tỳ vết chút nào.

Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, đặt nó ở trên đùi của mình, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Thiếu nữ vẫn như cũ quay mặt nhìn về nơi khác, dừng một chút, lại lấy cái chân còn lại từ dưới làn váy thò ra ngoài, đặt ở trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, lại cầm lấy một cái chân nhỏ tiêm tú khác của nàng, giúp nàng cởi bỏ vớ giày.

- Trên mặt đất bẩn, cứ thả trên đùi ta đi.

Lạc Thanh Chu vì để cho nàng dễ chịu, nghiêng người sang, đưa chân tới, sau đó cầm giày của nàng, hơ trên đống lửa.

Thiếu nữ chăm chú bọc lấy quần áo rộng rãi của hắn, nghiêng gương mặt xinh đẹp, nhìn bên ngoài vòm cầu.

Hồi lâu sau, chậm rãi quay mặt lại, nhìn hắn một cái, lại liếc mắt nhìn vớ giày trong tay hắn, cùng chân hắn đưa qua, cuối cùng lại liếc mắt nhìn chân nhỏ tuyết trắng của mình đặt ở trên đùi hắn, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt.

Lạc Thanh Chu đem giày của nàng đặt ở trên mặt đất bên khác của đống lửa hơ, sau đó cầm vớ lưới của nàng, đưa lại gần hỏa diễm, hơ rất chân thành.

Dưới vòm cầu, yên tĩnh im ắng.

Chỉ có âm thanh cây củi bị đốt cháy cùng tiếng gió lạnh gào thét thổi qua hai bên.

Hai người trầm mặc, đều không nói gì.

Thiếu nữ động động lông mi thật dài, kinh ngạc nhìn bên mặt thanh tú tuấn mỹ đang lộ ra bộ dáng nghiêm túc.

Trong thoáng chốc, giống như lại về tới ngày đó.

Tuyết lớn đầy trời, hắn ngồi trên bậc thang trong hẻm nhỏ, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hai tiểu ăn mày bên cạnh đang hạnh phúc ăn màn thầu, thần sắc điềm tĩnh mà tường hòa.

Hình như gió trong hẻm nhỏ lay động tóc dài của nàng, c*̃ng lay động cánh cửa lòng của nàng.

Nàng chưa hề cũng không biết cái gì gọi là yêu thích.

Đương nhiên, càng không biết cái gì gọi là vừa thấy đã yêu.

Nhưng một khắc này, trong lòng của nàng tràn đầy mềm mại; bên trong tròng mắt của nàng, tràn đầy bộ dáng của hắn.

Liên tiếp mấy ngày, nàng đều ở nơi đó len lén nhìn hắn.

Sau đó, ngay khi hắn vào cửa, ở một khắc sau cùng, nàng đột nhiên lấy dũng khí, lần đầu tiên đỏ mặt, nói với tiểu thư và Bách Linh câu nói kia đến nay vẫn còn làm nàng vô cùng xấu hổ mỗi khi nhớ tới.

- Ầm ầm!

Bên ngoài vòm cầu đột nhiên vang lên một đạo tiếng sấm điếc tai.

Thân thể thiếu nữ run lên, vô ý thức tới gần hắn, ôm thật chặt hai đầu gối, co lại thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Đêm tối cùng tiếng sấm, cuồng phong cùng mưa to, đối với nàng đã từng lưu lạc đầu đường cùng đồng ruộng mà nói, là ác mộng và bóng ma mãi mãi cũng không bao giờ quên được.

Nàng sợ hãi những thứ này.

Lạc Thanh Chu thấy thân thể nàng mảnh mai run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ đều bị hù sợ trắng bệch, sửng sốt một chút, vươn cánh tay, muốn kéo nàng, lại không dám, đành phải nhẹ giọng an ủi:

- Không có chuyện gì, nơi này rất an toàn. Sét đánh nghe đáng sợ, thật ra đối với chúng ta mà nói, rất xa xôi, nó ở trên trời, chúng ta trên mặt đất, cho nên...

- Oanh!

Đột nhiên lại có một tiếng sấm rền.

Lập tức một tia chớp vạch phá bầu trời đêm tối rơi vào trên một gốc cây liễu bên bờ sông bên ngoài vòm cầu không xa.

- Cạch!

Gốc cây liễu bị đánh thành hai nửa tại chỗ.

Lửa lớn bốc cháy lên.

Nhưng rất nhanh, lại bị mưa to giội tắt.

Lạc Thanh Chu miệng mở rộng, kinh ngạc nhìn cây liễu bị đánh gãy cùng bị đốt cháy khét, lập tức nuốt xuống lời trong miệng.

Thiếu nữ bên người run rẩy càng thêm nhiều.

Lạc Thanh Chu không có lại do dự, giang hai cánh tay, đem nàng ôm vào trong lòng, nói khẽ:

- Không có chuyện gì, đừng sợ, có ta ở đây...

Thiếu nữ tựa trong ngực hắn, gương mặt chôn ở trong b* ng*c của hắn, trên người run rẩy rốt cục dần dần bình tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu một tay ôm nàng, nhẹ nhàng v**t v* bờ vai của nàng cùng mái tóc nhu thuận, ôn nhu an ủi, một tay giúp nàng hơ vớ lưới, trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Bên ngoài phong lôi vẫn đan xen như cũ.

Hai bên vòm cầu vẫn gió lạnh gào thét như cũ.

Hai người trước đống lửa, rúc vào với nhau, lại có loại yên tĩnh cùng ấm áp khó được.

- Đã xong, ta giúp ngươi mặc vào, nếu không chân sẽ bị đông lạnh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 255: Da thịt nơi này như thế nào?



Lạc Thanh Chu cầm chân nhỏ tiêm tú xinh đẹp trơn nhẵn của nàng, giúp nàng mặc vào vớ lưới tuyết trắng đã hơ khô.

- Cái kia, nếu không... Ngươi nằm lên đùi ta, ta giúp ngươi hơ khô tóc một chút, nếu không phải ngày mai dễ bị bệnh.

Lạc Thanh Chu thấy thiếu nữ hiện tại khó có được vẻ ôn nhu, trong lòng không có quá nhiều cố kỵ cùng kiêng kị.

Thiếu nữ dán vào trong ngực của hắn trầm mặc một hồi, mới chậm rãi cúi người, khéo léo nằm lên hai chân của hắn.

Một mái tóc dài như thác nước rủ xuống.

Lạc Thanh Chu dùng ngón tay xuyên qua mái tóc của nàng, đưa tới gần đống lửa nhẹ nhàng x** n*n, không khỏi khen:

- Tóc Hạ Thiền cô nương thật đẹp.

Gương mặt Thiếu nữ chôn ở g*** h** ch*n của hắn, không nhúc nhích, không nói một lời.

Trong tay, vẫn như cũ nắm thật chặt chuôi kiếm.

Hồi lâu sau.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tóc đã khô, cái kia... Áo ngoài của ngươi... Nếu không c*̃ng cởi ra?

Thiếu nữ ghé vào trên đùi hắn không nhúc nhích, c*̃ng không nói gì.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Hạ Thiền cô nương...

Thiếu nữ vẫn như cũ không nhúc nhích, ngón tay nắm chặt kiếm, chậm rãi buông ra.

- Đã ngủ rồi à, để vào đống lửa, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ khô.

Lạc Thanh Chu mặc dù có chút ê chân, bất quá không hề động.

Hai người cứ như vậy một người ngồi, một người nằm, an tĩnh lại.

Mưa to đến nửa đêm rốt cục cũng ngừng lại.

Nhưng gió lạnh vẫn thấu xương như cũ.

Bên ngoài lại lặng yên không một tiếng động hiện lên bông tuyết.

Lạc Thanh Chu không có chút nào bối rối, chân bị đè bắt đầu thấy rất tê, nhưng không có nhẫn tâm quấy rầy thiếu nữ nằm sấp trên chân tựa hồ đã ngủ.

Hắn chậm rãi nằm xuống ngửa người ra sau, nhìn qua đỉnh cầu đen nhánh, suy nghĩ.

Đống lửa dần dần tắt đi.

Gió lạnh từ cửa hang thổi vào, thiếu nữ lại run rẩy thân thể một chút.

Lạc Thanh Chu ngồi dậy, lấy mấy cây củi từ bên cạnh, thả vào trong đống lửa.

Hỏa diễm đốt cành khô ẩm ướt, bốc lên sương mù gay mũi, bị gió thổi qua, trôi tới chỗ hai người.

Lạc Thanh Chu vội vàng cởi áo, xua đuổi khói trên đỉnh đầu thiếu nữ, một tay đặt ở bên mặt thiếu nữ, nhẹ nhàng quạt ra bên ngoài.

Khói mù rất nhanh lại bị gió lạnh thổi đi.

Cành khô bị đốt hết nước đọng, bắt đầu bốc cháy.

Lạc Thanh Chu tr*n tr** nửa người trên, nắm chặt nắm đấm, cong lên cánh tay, nhờ ánh lửa nghiêm túc quan sát da thịt cứng cỏi tản ra ánh sáng của mình.

Nhìn cánh tay bên trái, lại nhìn cánh tay bên phải.

Xem hết cánh tay bên phải, lại cúi đầu nhìn về phía lồng ngực mình.

Ưỡn ngực, dùng tay mò sờ, phi thường rắn chắc, lại nắm kéo da thịt một cái, phi thường có tính bền dẻo.

Hắn cúi đầu nhìn về phía hai điểm đỏ trên lồng ngực.

Da thịt nơi này như thế nào?

Hắn dùng đầu ngón tay bóp một cái, giật một chút, đột nhiên kéo một cái.

- Ba!

Ừm, c*̃ng rất có tính bền dẻo.

Sau khi luyện da luyện thịt, quả nhiên toàn thân... Hả?

Hắn đột nhiên thấy được một đôi con ngươi đen nhánh đang ở g*** h** ch*n của hắn im ắng mà nhìn chằm chằm vào hắn.

- ...

Lạc Thanh Chu nóng mặt, vội vàng mặc áo vào, nhìn về phía thiếu nữ nằm trên chân.

Thiếu nữ vừa mới còn nghiêng mặt nhìn lén hắn, lúc này lại đem gương mặt vùi vào bên trong hai chân hắn, giống như đã ngủ.

Lạc Thanh Chu nhịn không được mở miệng nói:

- Hạ Thiền cô nương, ta tê chân quá, ngươi trước tiên có thể ngồi lên một chút không?

Thiếu nữ không để ý tới hắn, vẫn như cũ gục ở chỗ này, không nhúc nhích.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía bảo kiếm trong tay nàng, trong lòng đột nhiên có chút ngứa, vươn tay, muốn sờ một chút.

Thế nhưng khi hắn cẩn thận từng li từng tí vươn tay, thiếu nữ ghé vào trên đùi hắn giống như ở phía sau có con mắt, đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt bảo kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng thừa cơ xê dịch hai chân đã run rẩy một chút, hai tay chống trên mặt đất, thử đứng lên, hoạt động lưu thông máu.

- Ngươi vừa rồi không ngủ?

Lạc Thanh Chu hoạt động một hồi, hai chân dần dần khôi phục, lại ngồi xuống, nhìn nàng hỏi.

Thiếu nữ ôm hai chân, ôm kiếm, quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía bông tuyết bay xuống phía ngoài, không có để ý hắn, tựa hồ lại khôi phục bộ dáng băng lãnh ngạo kiều.

Lạc Thanh Chu nói:

- Chờ một lúc sẽ còn sét đánh.

Thiếu nữ nhìn bên ngoài, vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu lại thêm vào trong đống lửa mấy cây củi, sau đó nằm xuống nói:

- Ta ngủ một lát, ngày mai còn có việc, nếu ngươi ngủ không được, canh đống lửa. Ngươi nếu muốn ngủ, ngại nằm trên mặt đất bị lạnh, có thể nằm sấp trên người ta ngủ. Ta không sao.

Nói xong, nhắm mắt lại.

Trong lòng yên tĩnh, tâm vô tạp niệm, rất nhanh liền ngủ mất.

Thiếu nữ an tĩnh ngồi một hồi, nghe được trong mũi hắn truyền đến tiếng hít thở đều đều, mới chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Sau một lúc lâu.

Nàng lại gần sát hắn, nhẹ nhàng nằm ở trong ngực của hắn, nhắm mắt lại.

Thế nhưng ngủ không được.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 256: Không có gió.



Nàng đột nhiên nghĩ đến một màn nhìn lén vừa rồi, ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn hắn một cái, một cánh tay lặng lẽ tiến vào bên trong y phục của hắn, ngón trỏ cùng ngón cái mảnh khảnh nắm nơi đó, nhẹ nhàng kéo lên trên một cái, lại đột nhiên buông ra.

- Ba!

Hả???

Lạc Thanh Chu đột nhiên mở hai mắt ra, cúi đầu nhìn lại, thiếu nữ ghé vào trong ngực của mình, ngủ thật là ngon, một tay cầm kiếm, một tay khác đàng hoàng đặt ở trên người chính nàng.

- Kỳ quái...

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu vô c*̀ng nghi hoặc, đưa tay vuốt vuốt nơi đó của mình, cảm giác chỗ này ẩn ẩn có chút ngứa, chẳng lẽ chính hắn vừa mới bóp?

Được rồi, ngủ thôi.

Ngày mai còn muốn đi tụ bảo các tập hợp cùng những võ giả khác, sau đó ra khỏi thành đi làm nhiệm vụ.

Cho nên nhất định phải dưỡng đủ tinh thần.

Nếu không phải đến lúc đó gặp được yêu thú, nếu có chút thất thần, đây chính là nguy hiểm đến tính mạng.

Rất nhanh, hắn nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.

Sau một lúc lâu.

Thiếu nữ chậm rãi mở hai mắt ra, do dự một chút, lại đem tay nhỏ lặng lẽ duỗi đi vào, nhếch đầu ngón tay, nắm một cái khác...

Hôm sau, bông tuyết bay xuống.

Bên ngoài vòm cầu, một đêm bão tố làm cho bờ sông hỗn độn một mảnh.

Vũng bùn, cành lá tản mát đầy đất.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, cảm giác ngực ẩn ẩn có chút đau nhức.

Chẳng lẽ là bị đầu Hạ Thiền cô nương đè lên ở phía trên?

Đống lửa đã tắt.

Tro tàn đầy đất, bên trong còn có một số đốm lửa tàn yếu ớt.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, quay đầu nhìn lại, thiếu nữ băng lãnh đã ôm kiếm, đứng ngay miệng vòm cầu, ngẩn người nhìn nước sông phía ngoài.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, hoạt động một chút gân cốt, sau khi đập tắt hết chút lửa tàn còn lại, đi đến cửa vòm nói:

- Đi thôi, về nhà.

Thiếu nữ đi ra khỏi vòm cầu, đi ở phía trước.

Lạc Thanh Chu theo ở phía sau.

Ngày mới sáng không lâu.

Nhưng cửa thành nội thành rốt cục đã mở ra.

Hai người một trước một sau, tiến vào nội thành.

Xuyên qua một lối đi, thân ảnh đi ở phía trước đột nhiên dừng bước.

Lạc Thanh Chu đi lên phía trước nói:

- Thế nào?

Thiếu nữ không nói gì.

Lạc Thanh Chu đi ở phía trước, nhịn một hồi, vẫn không nhịn được nói:

- Không biết đường, có thể nói thẳng. Còn có rất nhiều chuyện, thật ra đều có thể nói thẳng. Ta không có ý tứ gì khác, chẳng qua cảm thấy... Hạ Thiền cô nương hẳn nên nói chuyện, như thế này hẳn là sẽ tốt hơn một chút.

Thiếu nữ ở phía sau lưng hắn, vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu c*̃ng không nói gì thêm.

Lúc gần đến Tần phủ, nàng mới đột nhiên mở miệng nói:

- Bách Linh, thích nói chuyện... Ngươi, thích nàng sao?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng:

- Ý của ta không phải người thích nói chuyện càng dễ làm người khác ưa thích. Ta chỉ nói, Hạ Thiền cô nương ngươi không thích nói chuyện, không tốt lắm, hi vọng ngươi về sau có thể nói nhiều hơn một chút.

Thiếu nữ vẫn như cũ nhìn hắn nói:

- Ngươi thích... Bách Linh sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, giống như trả lời nàng, lại giống trả lời chính mình, lẩm bẩm:

- Ta cũng không biết.

Nói xong, tiếp tục đi lên phía trước.

Thiếu nữ đứng tại chỗ một hồi, nắm chặt kiếm, đi theo.

Hai người một trước một sau tiến vào trong phủ.

Chu quản gia nhìn thấy, lui sang một bên, tiếp tục làm việc của mình.

Bọn hạ nhân nha hoàn nhìn thấy cũng đều tránh đi.

Dĩ nhiên không phải bởi vì Lạc Thanh Chu.

Trong Tần phủ, Tần đại tiểu thư và hai người thị nữ của nàng đều là tồn tại để cho người ta không dám thảo luận, không dám nhìn nhiều.

Nếu nghe được ai tự mình thảo luận về Tần đại tiểu thư, phu nhân sẽ cho người đập nát miệng của các nàng.

Không có gió.

Bông tuyết im lặng chậm chạp tung bay trên bầu trời.

Hai người đêm qua trắng đêm chưa về, một trước một sau, đi tới trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng nói:

- Tối hôm qua mắc mưa, sau khi trở về tốt nhất tắm nước nóng, sau đó đổi một bộ quần áo sạch sẽ, mới hảo hảo ngủ một ngày. Nếu thân thể không thoải mái, nhớ để Bách Linh cô nương đi mua chút thuốc uống cho ngươi.

Nói xong, chuẩn bị rời đi.

Cửa ra vào đột nhiên vang lên âm thanh sâu kín của Bách Linh:

- Một đêm chưa về, nhất định là đi thanh lâu lêu lổng cùng hoa khôi không mặc quần áo kia.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng nói:

- Ta và Hạ Thiền cô nương ở cùng một chỗ, làm sao đi thanh lâu?

Bách Linh khẽ nói:

- Đó chính là hoa ngôn xảo ngữ, dẫn dụ mê hoặc, để Thiền Thiền cả đêm không về ngủ, đi ngủ với người ở bên ngoài.

Lạc Thanh Chu nói:

- Bách Linh cô nương là đang vũ nhục ta, hay là đang vũ nhục Hạ Thiền cô nương?

Bách Linh lại nói:

- Quần áo Thiền Thiền không chỉnh tề, mái tóc lộn xộn, vẻ mặt hốt hoảng, tối hôm qua tất nhiên bị bại hoại nào đó hung hăng hành hạ một đêm.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, bước nhanh rời đi.

Trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung khôi phục yên tĩnh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 257: Hai nam một nữ.



Hai thiếu nữ trầm mặc một hồi, ánh mắt giao hội.

Thật lâu, Bách Linh khẽ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một vòng buồn rầu:

- Thiền Thiền, nếu không, chúng ta thẳng thắn đi, có được hay không?

Hạ Thiền không nói gì, đi vào.

Bách Linh theo ở phía sau nói:

- Mất mặt liền mất mặt, dù sao cũng tốt hơn so với một mực giấu diếm, tiếp tục như vậy nữa, ta... Ta... Ngươi cũng đừng trách ta. Cô gia thật sẽ... Thật sẽ chọc người.

Hạ Thiền dừng bước lại, đưa lưng về phía nàng, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

- Vậy ngươi... Cùng hắn đi, tốt.

Nói xong, vào phòng.

Bách Linh sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo vào nói:

- Thiền Thiền, ngươi nói cái gì đó? Ta mới không muốn ngủ cùng cô gia đâu. Ta vĩnh viễn đều phải làm một đóa hoa nhỏ băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, không muốn bị bất kỳ kẻ nào đùa bỡn làm bẩn.

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, tắm luôn nước lạnh.

Sau đó nói với Tiểu Điệp một tiếng, kiểm tra một chút trang bị liền đi ra cửa.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, hắn do dự một chút, đẩy cửa đi vào.

Tiền viện không có người.

Hắn đang muốn đi hậu viện, Bách Linh cau mày, từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, nói:

- Cô gia, sao người lại tới đây? Có chuyện gì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Hạ Thiền cô nương thế nào? Tối hôm qua nàng mắc mưa, còn hắt hơi thật nhiều lần, ta sợ sẽ bị bệnh.

Bách Linh cúi đầu xuống, cắn môi một cái, ánh mắt đỏ ngầu nói:

- Cô gia, Thiền Thiền ngã bệnh, hiện tại nằm ở trên giường, không nhúc nhích, còn phát sốt cao, miệng một mực nói ôm, ôm một cái... Ô ô, cảm giác... Cảm giác Thiền Thiền sống không qua hôm nay...

Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa, bước nhanh đi vào.

Bách Linh theo ở phía sau, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Cô gia, ngươi tối hôm qua đến cùng làm gì khi dễ Thiền Thiền? Trên người Thiền Thiền, tất cả đều là mùi của cô gia...

Lạc Thanh Chu bước nhanh đến giữa cửa ra vào, đẩy cửa phòng ra, đi vào.

- Ầm!

Cửa phòng sau lưng đột nhiên đóng lại.

Bách Linh ở bên ngoài nói:

- Cô gia, ngươi trước tiên ở bên trong bồi tiếp Thiền Thiền, ta đi tìm đại phu.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn về phía trong phòng.

Bên giường đặt một thùng nước lớn.

Trong thùng gỗ khí nóng mờ mịt, một thiếu nữ ngồi ở bên trong, lộ ra đôi vai tuyết trắng cùng một gương mặt xinh đẹp lãnh nhược băng sương.

Con ngươi đen nhánh bên trên gương mặt xinh đẹp đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Bách Linh, mở cửa nhanh!

Hắn vội vàng xoay người kéo cửa, lại kéo không nhúc nhích.

Bách Linh ở phía ngoài nói:

- Cô gia, ta đi tìm đại phu, bên ngoài không có người. Ngươi trước giúp Thiền Thiền kỳ lưng, tắm h* th*n, theo nàng ngủ một lát c*̃ng không sao.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Vậy được rồi, ta sẽ giúp nàng.

Nói xong, cánh tay đột nhiên dùng sức, “Kẹt kẹt” một tiếng, cửa phòng bị kéo ra.

Bách Linh đứng ở bên ngoài tức giận nói:

- Cô gia, người chơi xấu.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, bước nhanh rời đi.

Ai chơi xấu, căn bản không cần tranh luận.

Đợi hắn đi ra tiểu viện, Bách Linh mới trở về gian phòng, từ trong thùng lấy ra khăn mặt, giúp xoa xoa tỉ mỉ sau lưng cùng hai vai bóng loáng tinh tế của thiếu nữ trong thùng, lẩm bẩm trong miệng:

- Cô gia không biết giả vờ chính đáng hay chân chính nhìn qua, thân thể Thiền Thiền rõ ràng mê người như thế, sao hắn lại không thèm? Cô gia nếu biết, khẳng định sẽ hối hận không kịp...

Nàng một người ở phía sau nói nhỏ.

Thiếu nữ trong thùng, trầm mặc như trước không nói gì.

Hồi lâu sau.

Thiếu nữ trong thùng, thấp giọng thì thào:

- Hắn, sờ qua...



Lạc Thanh Chu ra khỏi phủ từ cửa sau.

Ở trong hẻm nhỏ mang lên mặt nạ, lắc mình biến hoá, biến thành một thiếu niên bộ dáng bình thường nhìn có chút ngốc nghếch.

Mặc vào trang phục võ giả màu đen mua được, bên trong áo ngoài bên hông có cài một chủy thủ của võ giả.

Lúc đi đường, long hành hổ bộ, khí độ bất phàm.

Hôm nay, hắn là một tên võ giả, không còn là một tên thư sinh nhu nhược.

Rất nhanh đi đến tụ bảo các.

Xuất ra biên lai cùng lệnh bài lần trước trong tiệm đưa cho chưởng quỹ xem qua, đi theo tiểu nhị cửa hàng lên tầng lầu cao nhất.

Trong phòng, đã có ba võ giả đang chờ.

Hai nam một nữ.

Một người nam tử trung niên, dáng người thấp bé linh động, hai tay cơ bắp nâng lên, làn da ngăm đen, cho dù bây giờ mùa đông khắc nghiệt, vẫn như cũ mặc lộ ra cánh tay màu đen.

Trên cánh tay tráng kiện còn in hoa văn một con mãnh hổ.

Một nam tử trẻ tuổi khác, dáng người thẳng tắp, bộ dáng tuấn lãng, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa.

Còn có một nữ tử hai mươi tuổi, cũng mặc trang phục võ giả màu đen, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thần sắc lạnh lùng, một đầu tóc ngắn màu bạc, con ngươi màu lam.

Tiểu nhị cửa hàng nhiệt tình giới thiệu, Lạc Thanh Chu cùng ba người làm quen với nhau.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 258: Xe ngựa chậm rãi rời đi.



Nam tử trung niên có hình xăm tên Ngô Khuê, võ sinh Luyện Cốt cảnh.

Nam tử trẻ tuổi thứ hai tên Hàn Bắc, võ sinh Luyện Gân cảnh. Nữ tử tóc bạc, không biết tính danh, gọi là Đao tỷ, cũng là võ sinh Luyện Cốt cảnh, là đội trưởng nhiệm vụ lần này, cũng là lão thủ có kinh nghiệm của tụ bảo các, chuyên môn phụ trách mang theo người mới đến Hắc Mộc lâm làm nhiệm vụ đơn giản nhất.

Lạc Thanh Chu dùng tên giả Sở Phi Dương, bây giờ cảnh giới là võ sinh Luyện Gân.

- Lần này đội ngũ có năm người, còn có một người chưa có tới, chờ một chút.

Tiểu nhị cửa hàng giới thiệu xong, rót một chén trà nóng cho Lạc Thanh Chu, cười bảo hắn kiên nhẫn chờ đợi một hồi.

Lại qua thời gian một chén trà.

Tiểu nhị cửa hàng đứng ở đầu bậc thang rốt cục kêu lên:

- Đến rồi!

Tiếng bước chân lên lầu vang lên.

Không bao lâu, một thiếu nữ gợi cảm dáng người cao gầy, mặc áo da quần da màu đen bó, một đầu tóc đen dài đến eo đi tới.

Thiếu nữ này không chỉ có dáng người cao gầy, hai chân thon dài, mà tư thái lồi lõm tinh tế, có thể xưng cực phẩm.

Khuôn mặt kia cũng là xinh đẹp động lòng người, chỉ bất quá thần sắc lãnh khốc, khí thế cao ngạo, chỉ nhàn nhạt lườm mấy người một chút liền đi tới một góc hẻo lánh, co đôi chân dài gợi cảm, ngồi một mình ở nơi đó.

Tiểu nhị cửa hàng cười nói:

- Tần cô nương cũng coi là thợ săn kinh nghiệm phong phú, đã ra khỏi thành nhiều lần, c*̃ng hợp tác hai lần cùng Đao tỷ. Hôm nay có hai người bọn họ dẫn theo, các ngươi rất có cơ hội ngày đầu tiên có thể gặp được con mồi.

Nam tử tuổi trẻ gọi Hàn Bắc cười nói:

- Tiểu nhị, còn không có giới thiệu phương danh cùng tu vi vị Tần cô nương kia?

Tiểu nhị cửa hàng vội vàng nói:

- Tần cô nương tên Tần Nguyệt Mặc, tu vi hiện tại là võ sinh Luyện Cốt cảnh.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua.

- Tần Nguyệt Mặc? Tên rất hay.

Hàn Bắc tươi cười, đi tới, chắp tay nói:

- Tần cô nương, nhiệm vụ lần này, làm phiền.

Thiếu nữ lãnh khốc cúi đầu, nghiêm túc thưởng thức ngón tay thon dài xanh nhạt của mình, giống như cũng không nghe thấy hắn, không có bất kỳ đáp lại, thậm chí không có liếc hắn một cái.

Tiểu nhị cửa hàng vội vàng đánh vỡ sự lúng túng nói:

- Được rồi, trời không còn sớm, các vị đi sớm về sớm. Trước khi trời tối, nhất định phải nhớ kỹ vào thành.

Đám người đứng dậy.

Nữ tử tóc ngắn tên Đao tỷ, từ bên cạnh cầm lên một thanh đao bản rộng hình cung dài khoảng ba thước, dẫn đầu đi xuống lầu.

Hàn Bắc nhìn thoáng qua lãnh khốc thiếu nữ như cũ ngồi trên ghế, c*̃ng đi theo đi xuống lầu.

Sau khi Lạc Thanh Chu và nam tử trung niên gọi Ngô Khuê đều xuống lầu, lãnh khốc thiếu nữ mới lười biếng đứng lên, duỗi lưng một cái.

Lập tức mới di chuyển đôi chân dài gợi cảm đi xuống lầu.

Bên trên eo thon của nàng lại quấn một roi da nhỏ dài màu đen, tay cầm được làm bằng tơ lụa màu đen, nhẹ nhàng đung đưa lúc nàng bước đi, như linh xà uốn éo, có chút nhất trí với tiết tấu b* m*ng căng tròn đang vặn vẹo.

Bên ngoài tụ bảo các.

Một cỗ xe ngựa in tiêu ký đặc thù đứng trước cửa.

Bốn người đi theo sau lưng Đao tỷ tóc bạc, lần lượt lên xe ngựa.

Thiếu nữ gọi Tần Nguyệt Mặc vẫn như cũ là người cuối c*̀ng lên xe, ngồi gần Đao tỷ.

Xe ngựa chậm rãi rời đi.

Trong xe, mọi người đều đánh giá đối phương, không khí lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Đợi xe ngựa đi ra nội thành, thần sắc Đao tỷ lạnh lùng mở miệng nói:

- Các ngươi thanh toán kim tệ, tụ bảo các cung cấp xe ngựa đưa đón, ra vào Mạc Thành đều không bị ngăn cản, còn có thể cung cấp phục vụ mua bán sau khi các ngươi đi săn thu hoạch. Ta đây chỉ phụ trách mang các ngươi đi đến bên ngoài Hắc Mộc lâm, địa phương thường xuyên có yêu thú cấp thấp ẩn hiện. Còn cái khác, chỉ có thể dựa vào chính các ngươi. Các ngươi có thể lựa chọn hợp tác đi săn, cũng có thể lựa chọn một mình đi săn, về phần phân phối sau khi hợp tác, chính các ngươi thương lượng...

Bởi vì Lạc Thanh Chu cùng hai gã khác nam tử kia đều là lần đầu tiên ra khỏi thành săn giết yêu thú, cho nên Đao tỷ giới thiệu tương đối kỹ càng.

- Nếu như muốn những phục vụ khác, tỉ như để cho ta tự mình mang theo tìm kiếm yêu thú, để cho ta hỗ trợ săn giết yêu thú các loại, đều có thể tự mình đơn độc cùng ta thương lượng, ta chào giá cũng sẽ không cao, còn tiện nghi hơn cả trong tiệm. Chạng vạng tối, Hắc Mộc lâm sẽ có chợ võ giả, nếu có người thành công săn giết được yêu thú, có thể bán ngay tại chợ. Cho dù là yêu thú cấp thấp, toàn thân c*̃ng đều là bảo vật, tuyệt đối không nên lãng phí, không biết mà ném đi...

- Có vài yêu thú không có yêu đan, nhưng da lông phi thường trân quý....

Lạc Thanh Chu chăm chú lắng nghe.

Hắn thỉnh thoảng sẽ nhìn thiếu nữ lãnh ngạo ngồi bên cạnh Đao tỷ một chút, trong lòng sẽ hiện lên một tia nghi hoặc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 259: Muốn mà không thể mua.



Thiếu nữ này tại sao gọi là Tần Nguyệt Mặc?

Có quan hệ gì với Tần phủ?

Đêm đó làm thơ trên thuyền hoa, bên trên bài ca thứ nhất đề danh Nguyệt Mặc.

Nguyệt của Tống Như Nguyệt, Mặc của Tần Vi Mặc.

Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện một Tần Nguyệt Mặc, hắn có thể không hiếu kỳ sao?

Xe ngựa ra ngoại thành, tốc độ nhanh hơn.

Ngoài cửa sổ, trên bầu trời vẫn như cũ bay lả tả bông tuyết, bất quá không phải rất lớn.

Đao tỷ giới thiệu xong, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ lãnh ngạo ngồi ở bên cạnh nói:

- Ta nhớ được lần trước ngươi gọi Tống Mỹ Kiêu, lần này tại sao lại gọi Tần Nguyệt Mặc? Có thể cố định một cái tên hay không?

- Không thể.

Thiếu nữ lãnh ngạo mang đôi chân dài, tiếp tục cúi đầu thưởng thức ngón tay cùng móng tay duyên dáng của mình.

Bên trên ngón tay dài nhọn của nàng mang một chiếc nhẫn màu vàng kim nhạt.

Mặt ngoài chiếc nhẫn khắc rõ hoa văn cổ quái.

Lạc Thanh Chu từng nhìn qua một chiếc nhẫn không sai biệt lắm với cái này ở trong tụ bảo các, nhưng nhìn phẩm tướng, cũng không có cảm giác đẹp mắt và có phẩm chất như chiếc nhẫn này.

Mà những chiếc nhẫn kia, đều không ngoại lệ, đều là nhẫn trữ vật giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Muốn mà không thể mua.

Nói cách khác, thiếu nữ này giàu đến đáng sợ.

Bất quá nàng cao điệu khoe của như thế, không sợ trong Hắc Mộc lâm pbị người khác nửa đường ăn cướp?

- Tần cô nương, ngươi hẳn không phải là người Mạc Thành?

Nam tử trẻ tuổi tên Hàn Bắc vậy mà mặt dạn mày dày, bắt đầu bắt chuyện.

Tần Nguyệt Mặc vẫn như cũ cúi đầu nhìn ngón tay của mình, không có để ý hắn.

Hàn Bắc c*̃ng không xấu hổ, cười cười nói:

- Áo da trên người Tần cô nương thật không đơn giản, chỉ sợ may bằng da yêu thú rất trân quý? Nghe nói y phục như thế, có thể phòng cháy chống nước, còn có thể ngăn cản một chút tổn thương. Còn có nhẫn trữ vật kia trên ngón tay Tần cô nương c*̃ng không đơn giản, không có mấy vạn kim tệ, chỉ sợ không cần nghĩ.

Ai ngờ cái này mông ngựa vừa đập xong, thiếu nữ lãnh ngạo lại nhếch miệng, một mặt xem thường:

- Nhà quê.

Nụ cười trên mặt Hàn Bắc cứng đờ.

Đao tỷ liếc hắn một cái nói:

- Kia là Tử Hà giới, xuất phẩm từ Tử Vi các ở kinh thành, một chiếc chí ít năm mươi vạn kim tệ, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được, chỉ có thể được chế tạo khi tư nhân đặt trước.

Hàn Bắc: - ...

Trong xe hiện ra một cỗ vị chua.

Xe ngựa chở năm người, lại chạy được một hồi.

Hàn Bắc lại hàn huyên:

- Đao tỷ, nghe nói Trưởng công chúa mấy ngày nữa sẽ đến Mạc Thành, đến lúc đó Trưởng công chúa có thể cưỡi ngựa vào thành hay không, để chúng ta có thể chiêm ngưỡng phong thái của nàng?

Ngô Khuê một bên cũng không nhịn được mở miệng nói:

- Trưởng công chúa là nữ tướng quân, hẳn sẽ cưỡi ngựa, rất không có khả năng sẽ ngồi ở trong xe ngựa. Đến lúc đó đường đi toàn bộ Mạc Thành đoán chừng là người đông nghìn nghịt, chật như nêm cối.

Mặt mũi Hàn Bắc tràn đầy hưng phấn nói:

- Hi vọng đến lúc đó có thể nhìn thấy Trưởng công chúa, nghe nói Trưởng công chúa một thân giáp đỏ như lửa, mà bộ dáng lại cực đẹp.

Đao tỷ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cảnh cáo nói:

- Không được thảo luận bộ dáng Trưởng công chúa, càng không được lộ ra nụ cười khó coi kia của ngươi. Đao của ta, ngoại trừ thích chém yêu thú ra, còn thích trảm bất kỳ người nào không tôn kính Trưởng công chúa.

Sắc mặt Hàn Bắc biến hóa, vội vàng cười theo nói:

- Đao tỷ bớt giận, ta chính là hiếu kì trong lòng, muốn nhìn bộ dáng Trưởng công chúa một chút, tuyệt không có bất kỳ khinh nhờn gì. Trưởng công chúa nam chinh bắc chiến, lại lấy thân thử hiểm, để biên cảnh Đại Viêm à Mạc Thành nghênh đón hòa bình mấy chục năm, ta là con dân Đại Viêm điển hình, sao lại dám không tôn kính Trưởng công chúa? Ta tôn kính cúng bái Trưởng công chúa, đây chính là phát ra từ trong lòng, nhật nguyệt chứng giám.

Đao tỷ lạnh mặt, không tiếp tục để ý tới hắn.

Hàn Bắc nhìn ra, vị Đao tỷ này rõ ràng chính là người sùng bái Trưởng công chúa, cho nên không dám trò chuyện tiếp về Trưởng công chúa, đành phải mặt dạn mày dày nhìn về phía thiếu nữ lãnh ngạo kia, nói:

- Tần cô nương, chờ một lúc chúng ta cùng tổ đội có được hay không? Một người thì nguy hiểm, thêm một người, nhiều thêm một phần an toàn.

Thiếu nữ lãnh ngạo đưa ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng sờ lên mặt nhẫn một cái, lấy ra một cái gương nhỏ tinh mỹ, bắt đầu soi gương, vẫn không có để ý tới hắn.

- Tần cô nương...

- Ngừng.

Tần Nguyệt Mặc rốt cục không kiên nhẫn, nâng mắt, lạnh lùng nhìn về phía hắn, biểu lộ lãnh khốc.

Sắc mặt Hàn Bắc cứng đờ, ngậm miệng lại.

Nhưng rất nhanh, hắn lại nhịn không được mở miệng.

Hắn quay đầu, nhìn về phía thiếu niên bên cạnh một mặt ngốc nghếch, cười nói:

- Sở tiểu đệ, chờ một lúc chúng ta cùng một chỗ? Nếu như săn giết được yêu thú, chia năm năm, như thế nào?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Có thể.
 
Back
Top Bottom