Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 170



Sau khi trở lại phòng ngủ chính, Kỷ Thời Đình đi tắm rửa, Diệp Sanh Ca hưng phấn nằm lăn qua lăn lại trên giường.

Kỷ Thời Đình lại là fans của cô!

Sự thật này đủ khiến cô hưng phấn rất lâu.

Nhất là khi người đàn ông này còn không biết cô chính là Mộc Hạ.

Nghĩ đến gương mặt khiếp sợ của anh sau khi biết được chân tướng, Diệp Sanh Ca vui vẻ cười khanh khách không ngừng.

Kỷ Thời Đình từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy người phụ nữ này đang nằm lăn qua lăn lại trên giường như một đứa trẻ ngốc nghếch.

“Có chuyện gì mà cười vui như vậy?” Anh nhướng mày hỏi.

Lúc này Diệp Sanh Ca mới ngừng tiếng cười, lăn lộn ngồi dậy: “Anh tắm xong rồi à? Không có gì, em chỉ đang vui mà thôi.”

“Chỉ bởi vì tôi khen thần tượng của em sao?” Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô một cái.

Anh đi đến ném khăn lông vào tay cô, ngồi xuống mép giường quay lưng về phía cô.

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn quỳ phía sau anh, dùng khăn lông lau tóc cho anh.

“Đúng vậy, thần tượng có một fans quan trọng như anh, em cũng có chung vinh dự.” Cô cười tủm tỉm nói, không kìm được hỏi: “Chẳng lẽ anh không có một chút hứng thú nào với cô ấy sao?”

Kỷ Thời Đình nhắm mắt lại, nghe ra trong lời nói có vài phần khoe khoang, vội vã muốn nói chân tướng cho anh.

Anh cong khóe môi, giọng điệu nhiễm vài phần mỉa mai: “Bà Kỷ à, để tôi nhắc nhở em một câu. Nếu tôi cảm thấy hứng thú với một nữ nghệ sĩ nào đó thì đây không phải là chuyện tốt với em.”

Diệp Sanh Ca bị nghẹn một chút. Đúng vậy, với địa vị của Kỷ Thời Đình nếu anh thích một minh tinh nào đó, dẫn về l*m t*nh nhân cũng không phải nói chơi.

“Em biết anh không phải loại người này…” Cô còn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Hơn nữa Mộc Hạ lại khác. Anh có biết vì sao không?”

Kỷ Thời Đình dựa vào trong ngực cô, giọng nói lạnh lùng vô cùng: “Không có hứng thú.”

Diệp Sanh Ca bị anh chặn họng không còn lời nào để nói, xấu hổ lẩm bẩm hai tiếng: “Thôi được rồi, em không nói.”

Cô tiếp tục chuyên tâm lau tóc cho anh, lau khô một nửa lại đi đến bàn trang điểm lấy máy sấy sấy khô cho anh.

“Được rồi!” Diệp Sanh Ca đứng ở trước mặt anh, có cảm giác tự hào nói: “Em có phải là một người vợ hiền thục không? Cưới em không lỗ đâu!”

Kỷ Thời Đình cười như không cười nhìn cô một cái, không nói chuyện, anh đứng lên đi đến bàn làm việc, lấy một phần tài liệu từ kệ sách xuống: “Phần tài liệu này đã đặt ở đây hai ngày, tới đây ký tên.”

Diệp Sanh Ca sửng sốt một chút, đi đến bên cạnh anh, nhận lấy phần tài liệu nhìn qua.

“A! Là đơn xin đăng ký nhãn hiệu cho Studio!” Diệp Sanh Ca kích động.

“Viết tên vào đi.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nói: “Dù sao sau này em cũng là chủ của Studio đó.”

“Studio Thời Sanh. Được không?” Diệp Sanh Ca chớp mắt, thật cẩn thận nhìn anh.

Kỷ Thời Đình dừng lại một chút, cười đầy ẩn ý: “Có thể. Viết vào đi.”

Diệp Sanh Ca biết rằng tâm tư nhỏ của cô đã bị người đàn ông này nhìn thấu. Nhưng nếu anh đã không phản đối, cô trịnh trọng viết tên Studio Thời Sanh lên, sau đó ký tên của mình.

Sau khi ký tên xong, cô nhẹ nhàng nắm giữ 50% cổ phần của Studio kia.

Nhớ lại vừa rồi cô còn khoe khoang rằng Kỷ Thời Đình cưới cô không lỗ, kết quả lại bị sự thật vả mặt.

Người đàn ông này đã cho cô nhiều hơn những gì cô nghĩ.

Diệp Sanh Ca đột nhiên cảm thấy mắt có chút ướt át.

Khi cô ký tên, điện thoại của Kỷ Thời Đình đặt trên đầu giường vang lên. Anh đi qua, ngồi xuống mép giường để nghe điện thoại.

Ông cụ kêu anh có rảnh thì dẫn Diệp Sanh Ca về nhà cũ ăn cơm.

Kỷ Thời Đình đồng ý, cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì thấy đôi mắt sáng lấp lánh của người phụ nữ bên cạnh.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 171



Giây tiếp theo, cô đột nhiên ngồi lên người anh, ôm cổ anh, giọng nói vừa khàn vừa mềm mại: “Ông xã, em muốn…”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên sâu thẳm.

“Không phải vì vết bớt…” Cô li3m môi: “Anh có thể mang bao… Em thật sự muốn anh.”

Cô thành thật nói, gương mặt trở nên đỏ bừng, không biết là hưng phấn hay vẫn là vì xấu hổ.

Kỷ Thời Đình hít thở nặng nề hơn, bàn tay nóng rực giữ chặt cằm cô như thể đang đoán lời nói của cô là thật hay giả.

Đôi mắt Diệp Sanh Ca sáng quắc nhìn chằm chằm vào môi anh rồi cắn một cái.

Kỷ Thời Đình hoàn toàn không ngờ cô lại trở nên nhiệt tình như vậy, anh không kịp phòng ngừa nên đã bị người phụ nữ này phá vỡ phòng ngự, cô đưa đầu lưỡi vào, càn quét loạn xạ không hề có trật tự gì ở trong miệng anh, làm cơ bắp trên người Kỷ Thời Đình cứng lại.

Hầu kết anh lăn lộn, gian nan đẩy người phụ nữ này ra, ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

“Em nghiêm túc, hửm?” Anh khàn giọng hỏi.

“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca trả lời xong rồi cúi đầu xuống xương quai xanh của anh, cổ áo ngủ của anh mở rộng, bởi vì vừa tắm xong nên trên làn da trên ngực người đàn ông vẫn còn ẩm, trông rất quyến rũ, Diệp Sanh Ca lại tiếp tục gặm một cách ngẫu nhiên.

Kỷ Thời Đình phát ra một tiếng r3n rỉ từ cổ họng, hầu kết anh lăn lộn vài cái, đưa tay giữ đầu cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên.

“Diệp Sanh Ca!” Giọng anh khàn khàn mang theo vài phần tức giận.

Người phụ nữ chớp mắt, nhìn về phía anh rồi thong thả li3m môi, hành động này đầy ẩn ý và quyến rũ. Thấy vậy, ánh mắt Kỷ Thời Đình càng trở nên tối tăm.

“Muốn không.” Đôi tay cô vẫn ôm chặt cổ anh, giọng nói mềm mại có vài phần uất ức: “Em cũng là người có nhu cầu, anh không chạm vào em, không sợ em ra ngoài tìm người khác sao.”

Kỷ Thời Đình nhìn sâu vào mắt cô, đột nhiên ôm cô trở mình, đè cô ở dưới thân.

Diệp Sanh Ca sửng sốt một chút, ngay sau đó cả khuôn mặt sáng lên, hai chân cô đã tự giác quấn lên eo người đàn ông. Nhưng không ngờ Kỷ Thời Đình lại kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy ra một hộp bao cao su, cúi đầu nhìn cô.

Diệp Sanh Ca không hề sợ hãi nhìn vào mắt anh, trong mắt như thể đang nói “Không sao đâu, anh có thể dùng.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô một hồi lâu, đặt bao cao su dưới ánh đèn, quay một vòng đánh giá.

“Thú vị.” Hầu kết anh lăn lộn một chút, giọng nói khàn khàn ẩn chứa sự mỉa mai: “Có vẻ như bao cao su đã bị người nào đó đâm thủng rất nhiều lỗ.”

Diệp Sanh Ca cứng người nhưng trên mặt lại tỏ ra ngơ ngác: “Cái gì cơ?”

“Em cảm thấy, đây sẽ là kiệt tác của ai, hửm?” Kỷ Thời Đình nhìn thẳng vào mắt cô, cười như không cười.

Diệp Sanh Ca có chút khẩn trương: “Em không biết… Có lẽ là dì Tú? Dì ấy rất muốn em có thể mau chóng mang thai, ngày nào dì ấy cũng giúp anh dọn phòng, có động cơ, cũng có cơ hội.”

“Nhưng còn có một người càng có động cơ.” Kỷ Thời Đình cười đầy ẩn ý: “Cũng không ít cơ hội.”

“Không phải em.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nhìn anh.

Kỷ Thời Đình chuyển động hầu kết, cười lạnh: “Chiêu trò không tồi, tiếc rằng quá nóng vội.”

Cô đột nhiên quá hưng phấn, những lời nói khiêu khích quá lộ liễu mới có thể khiến anh sinh ra nghi ngờ.

Dù có thể vì anh khen ngợi Mộc Hạ, thuận lợi thành lập Studio khiến cô kích động nên muốn làm chuyện gì đó cùng anh nhưng với tính cách của cô, cũng không đến mức lộ liễu như vậy.

Những câu đó giống như một loại… chiến thuật!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 172



Kỷ Thời Đình nhìn cô không chớp mắt.

Diệp Sanh Ca há hốc miệng, thấy không thể che giấu được nữa đành thở dài: “Được rồi, bao cao su là do em đâm từ mấy hôm trước nhưng vừa rồi em thực sự không kìm được…”

“Thật sao?” Giọng nói của người đàn ông không chút gợn sóng, “Nếu tôi không chạm vào em, em sẽ đi ngoại tình phải không?”

Diệp Sanh Ca rùng mình, vội vàng lắc đầu: “Ý em không phải vậy…”

“Đưa điện thoại di động cho tôi.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng ra lệnh.

“Tại sao?” Diệp Sanh Ca mở to mắt: “Anh không thể xâm phạm quyền riêng tư!”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn cô , một lúc sau Diệp Sanh Ca ủ rũ, im lặng đưa điện thoại cho anh.

Kỷ Thời Đình cầm lấy ngón tay cái của cô mở khóa điện thoại, sau đó vào Wechat nhấn vào lịch sử trò chuyện ở trên cùng và lướt lên trên, có vài liên kết đập vào mắt.

[Vài mẹo nhỏ khiến người đàn ông của bạn mê mẩn!]

[Chồng quá lạnh nhạt thì phải làm sao? Hãy làm điều này để đảm bảo đời sống vợ chồng viên mãn!]

Kỷ Thời Đình nhìn tên người chat: Thượng Thiên Ý.

Ánh mắt anh tối sầm, ném điện thoại của cô sang một bên, cúi đầu nhìn cô khẽ cười: “Em thật là liều.”

Đã bị anh nhìn thấu, Diệp Sanh Ca cũng không cần che giấu nữa, cô uất ức nói: “Liên kết đấy là em xem trước đó, tình cờ nhớ ra, vừa rồi… thực sự là em không kìm được, không phải cố ý đâu. Anh hãy tin em.”

Hành động của cô rất có thể đã chọc giận người đàn ông này, cô chỉ có thể giả vờ đáng thương để cố gắng xoa dịu cơn giận của anh.

Hơn nữa, cô cũng không nói dối. Nếu không phải người đàn ông này thích Mộc Hạ khiến cô phấn khích, nếu không phải việc thành lập studio khiến cô xúc động thì dù có chiêu trò gì cô cũng không thể chủ động đến vậy.

Nhưng Kỷ Thời Đình vẫn không mắc câu.

Cơ hội tốt như vậy mà lại lãng phí, sau này cô sợ khó có thể vứt bỏ liêm sỉ như hôm nay nữa.

Hơn nữa sau này người đàn ông này sẽ càng thêm đề phòng.

Kỷ Thời Đình nhìn cô một lúc, mặt không chút cảm xúc.

Trong khi Diệp Sanh Ca đang lo lắng bất an, anh đột nhiên thở ra một hơi sau đó cúi người ôm lấy cô, kề sát trán cô, gương mặt tuấn tú có biểu cảm khó hiểu.

Diệp Sanh Ca nhìn gương mặt tuấn tú to lớn của người đàn ông, đột nhiên sững sờ, cô còn tưởng rằng người đàn ông này sẽ tức giận nhưng anh không hề tức giận, ngược lại có phần… bất lực và thất vọng?

“Xin lỗi…” Diệp sanh Ca xin lỗi theo bản năng.

Yết hầu của Kỷ Thời Đình nhúc nhích, anh hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn: “Em thực sự sốt ruột như vậy sao.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông rất bình tĩnh, dường như không có cảm xúc.

Nhưng không biết tại sao Diệp Sanh Ca lại cảm thấy tim mình như thắt lại. Dường như sự toan tính của cô đã gây tổn thương cho anh.

“Cũng không phải…” Cô thành thật thừa nhận: “Em chỉ cảm thấy mình không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”

Vừa rồi bầu không khí rất tốt, ai ngờ ban ngày cô vừa xem được liên kết Thượng Thiên Ý gửi nên nhất thời xúc động…

“Hừ, thật là cơ hội tốt.” Anh cười lạnh.

“Xin lỗi.” Cô lại xin lỗi, giọng nói buồn bã: “Sau này em sẽ không như vậy nữa, anh tha thứ cho em được không?”

Lúc này Diệp Sanh Ca thực sự hối hận.

Lúc đầu cô không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, cô luôn nghĩ rằng dù sao anh cũng là đàn ông nên sẽ không bị thiệt thòi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 173



Nhưng dù vậy cũng không có nghĩa là anh nên bị cô lợi dụng. Bất kể lý do anh từ chối cô là gì, đó là tự do của anh.

Hơn nữa người đàn ông này luôn đối xử tốt với cô nhưng cô chỉ nghĩ cách đạt được mục đích của mình.

Diệp Sanh Ca càng nghĩ càng áy náy.

“Tôi không chạm vào em, em vẫn sẽ làm vậy.” Kỷ Thời Đình không tin lời đảm bảo của cô, giọng nói mỉa mai.

“Không, không, em sẽ không như vậy nữa!” Diệp Sanh Ca vội vàng thề: “Anh tin em một lần đi. Em sẽ kiên nhẫn chờ anh.”

Kỷ Thời Đình nhìn sâu vào mắt cô: “Không phải em đợi tôi, mà là tôi đang đợi em.”

“Hả?” Diệp Sanh Ca khó hiểu.

Người đàn ông không giải thích, anh bóp nhẹ má cô, nhẹ giọng nói: “Em thực sự cần thỏa mãn sao?”

Diệp Sanh Ca hơi do dự rồi đỏ mặt gật đầu.

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng, luồn tay vào mái tóc dài của cô, vuốt v e vài cái sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Diệp Sanh Ca sửng sốt, cô còn tưởng rằng sau khi vạch trần âm mưu của cô, anh sẽ không bao giờ động vào cô nữa.

Nụ hôn của anh rất mạnh nhưng rất chậm rãi, dường như dành hết sự kiên nhẫn, không ngừng m*t mát, buộc cảm xúc của cô phải theo anh lên xuống.

Đôi mắt Diệp Sanh Ca bị một lớp hơi nước bao phủ, hơi thở của cô dần trở nên nặng nề, hai má cũng đỏ bừng.

Hai tay cô vẫn ôm chặt lấy anh, mặc dù bị anh hôn đến mê muội nhưng vẫn giữ lại một phần tỉnh táo, phần tỉnh táo này khiến trong lòng cô dâng lên cảm giác hoang mang, bối rối.

Phản ứng của Kỷ Thời Đình hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

“Ông xã…” Cô thì thầm theo bản năng.

Kỷ Thời Đình khàn giọng “ừm” một tiếng, thở d ốc hai tiếng rồi buông môi cô ra, bàn tay nóng bỏng lướt qua ngực cô, kéo áo ngủ của cô ra, để lộ làn da trắng nõn nà của cô dưới ánh đèn, phơi bày trước mắt anh.

Đôi mắt người đàn ông đen tối lại đáng sợ nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh, dưới sự kìm nén của anh ngay cả hơi thở cũng rất đều.

Đúng lúc này Diệp Sanh Ca cảm thấy ngón tay người đàn ông thăm dò vào trong, cô khẽ kêu một tiếng, toàn thân căng cứng siết chặt ngón tay anh theo bản năng.

Hơi thở của người đàn ông cũng trở nên dồn dập khác thường.



Sau khi kết thúc, Diệp Sanh Ca vẫn chưa hoàn hồn lại. Người đàn ông lấy khăn giấy lau tay sau đó giúp cô chỉnh lại quần áo. Có lẽ vì kìm nén quá vất vả nên ngón tay anh vẫn run run, nóng bỏng, dù cách lớp áo ngủ vẫn truyền đến da thịt cô một cách rõ ràng.

“Đã thoả mãn chưa?” Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô.

Diệp Sanh Ca run rẩy mở mắt ra, nhìn khuôn mặt thản nhiên và đôi mắt đen láy đầy d ục vọng của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót.

“Anh… Anh có cần không? Em… Em giúp anh…” Cô lên tiếng theo bản năng.

“Trả lời tôi.” Anh lạnh lùng lặp lại.

Diệp Sanh Ca vội vàng gật đầu.

“Rất tốt.” Anh khẽ mỉm cười, tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, “Ngủ đi.”

Diệp Sanh Ca nép vào lòng anh, thận trọng lên tiếng: “Anh… Anh không cần sao? Em có thể giúp anh.”

Trong bóng tối, cô dường như nhìn thấy yết hầu người đàn ông chuyển động.

“Đây là gì, có qua có lại?” Giọng nói của anh vẫn khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 174



“Không phải.” Diệp Sanh Ca chớp mắt, cố gắng kìm nén nước mắt: “Em chỉ muốn làm cho anh vui vẻ.”

Giọng của người phụ nữ mang theo chút tủi thân và khó hiểu. Kỷ Thời Đình khẽ thở dài, hôn nhẹ lên trán cô.

“Đừng lo lắng, tôi không tức giận.”

“Thế nhưng anh cũng không vui.” Diệp Sanh Ca vẫn cố chấp nói.

Cô không hiểu tại sao anh đột nhiên kìm nén cảm xúc của mình nhưng Kỷ Thời Đình như thế này khiến cô cảm thấy bất an và thậm chí buồn bã một cách khó hiểu.

Thà anh giận cô còn hơn.

“Không phải lỗi của em.” Giọng của anh rất bình tĩnh.

Ngay từ đầu, anh đã biết người phụ nữ này không tim không phổi, cô tiếp cận anh với mục đích riêng. Chính anh đã dùng mọi cách để trói buộc cô bên mình nhưng rồi dần dần anh lại không thể chịu đựng được việc cô không yêu anh.

Sự kiêu ngạo từ trong tận xương tủy khiến anh không thể thành thật với cô, chỉ có thể từng chút một dẫn dắt cô lại gần anh. Đáng tiếc, cô quá chậm hiểu, có lẽ mỗi lần đều bị thái độ của anh làm cho bối rối.

Kỷ Thời Đình nghĩ mình có đủ kiên nhẫn thế nhưng cuối cùng sự thật là anh đã tự đánh giá mình quá cao.

“Dù có phải là lỗi của em hay không, em vẫn hy vọng anh có thể vui vẻ.” Giọng cô hơi buồn: “Nếu em làm gì không đúng, anh hãy nói cho em biết.”

Kỷ Thời Đình im lặng một lát rồi cười khẽ: “Mỗi ngày gọi ít nhất một cuộc điện thoại, không được phép mất liên lạc.”

“Được được!” Cô liên tục gật đầu: “Còn gì nữa không?”

“Em làm được điều đó trước đã.” Kỷ Thời Đình khịt mũi một cái, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Ngày mai tôi đi công tác, khoảng năm ngày sau sẽ về. Nếu gặp phải vấn đề gì, tốt nhất là bây giờ hãy nói cho tôi biết.”

Nhận thấy anh đã thoát khỏi cảm xúc kìm nén lúc nãy, Diệp Sanh Ca cảm thấy nhẹ nhõm.

“Em rất ổn, anh cứ yên tâm đi công tác đi.” Giọng cô dịu dàng: “Ngày anh về, em sẽ đến đón anh.”

Giọng nói của người phụ nữ có vẻ ngọt ngào và ngoan ngoãn.

Trong lòng Kỷ Thời Đình hừ lạnh.

Xem ra cô vẫn không muốn “làm phiền” anh.

Anh tự nhủ mình phải kiên nhẫn, rồi mới lên tiếng: “Ừ. Ngủ sớm đi.”

“Ngủ ngon.” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói.

Trong bóng tối, người đàn ông xoa đầu cô.

Cô yên tâm ngủ say.

Hôm sau, khi Diệp Sanh Ca tỉnh lại Kỷ Thời Đình đã xuất phát đến Pháp.

Sau khi ăn sáng xong, cô quay lại đoàn phim. Vì buổi sáng không có cảnh quay của mình nên cô trở về phòng.

Vừa đẩy cửa đã thấy Thượng Thiên Ý, cậu ấy vò đầu như kiểu sắp sụp đổ.

“Sao cậu lại tới đây?” Diệp Sanh Ca cười hỏi.

“Mộ Hiểu Nhã là Mộc Hạ? Không thể nào!” Thượng Thiên Ý khó chịu: “Tôi không tin!”

“Không phải cô ta, cậu yên tâm đi.” Diệp Sanh Ca nói, giọng điệu vui vẻ: “Chẳng lẽ cậu cũng là fan hâm mộ của Mộc Hạ?”

“Không phải, tôi không hứng thú với kiểu nhạc đó.” Thượng Thiên Ý nói với vẻ không hài lòng: “Vấn đề là bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Mấy năm qua Mộc Hạ quá bí ẩn và khiêm tốn, lực lượng fan của cô ấy rất mạnh. Cậu có biết không, chỉ riêng hôm qua, Weibo của Mộ Hiểu Nhã đã tăng thêm hai triệu người hâm mộ! Nếu cậu xảy ra bất kỳ tranh chấp nào với cô ta, chắc chắn dân mạng sẽ chỉ trích cậu.”

Diệp Sanh Ca thở dài tiếc nuối: “Cậu không phải fan hâm mộ của Mộc Hạ à.”

“Đây là điều cần quan tâm sao!” Thượng Thiên Ý vô cùng bực bội.

“Bởi vì tôi mới là Mộc Hạ.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói ra câu nói này, thái độ rất nhẹ nhàng và thản nhiên.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 175



Thượng Thiên Ý ngoáy lỗ tai: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, tôi mới là Mộc Hạ.” Diệp Sanh Ca lặp lại một lần.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!” Thượng Thiên Ý bị sốc nặng, liên tục nói “chết tiệt” không ngừng.

Thấy thế, Diệp Sanh Ca rất thỏa mãn.

Đây là phản ứng mà cô muốn.

Nếu Kỷ Thời Đình biết sự thật, mặc dù sẽ không phấn khích như Thượng Thiên Ý nhưng chắc chắn anh cũng sẽ rất ngạc nhiên, tưởng tượng ra cảnh đó, Diệp Sanh Ca không khỏi bật cười khúc khích.

“Cậu lừa tôi đúng không?” Thượng Thiên Ý bị cô làm cho khó hiểu.

Diệp Sanh Ca tranh thủ thu lại nụ cười, ho nhẹ một tiếng: “Là thật. Hôm qua tài khoản của tôi bị hack, sau đó khó khăn lắm mới lấy lại được. Nhưng cư dân mạng đã có ấn tượng từ trước, họ nghĩ Mộ Hiểu Nhã là Mộc Hạ.”

Thượng Thiên Ý kìm chế thét lên: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Sanh Ca nói cho cậu ấy biết đầu đuôi câu chuyện, bất đắc dĩ xòe tay: “Nếu không phải do hai người kia, suýt nữa tôi đã quên mất mình còn có một thân phận khác là Mộc Hạ.”

Trước kia cô vừa lập dị vừa e thẹn, cho đến khi trở thành bà chủ Tinh Tập, đảm nhận vai trò người đại diện mới buộc phải đi giao lưu với mọi người.

“Hai người này thật đáng ghét!” Thượng Thiên Ý tức giận nói: “Không được, phải nghĩ cách thôi! Nếu cậu đã lấy lại được tài khoản thì nhanh chóng đăng Weibo để làm rõ. Sẽ có người tin cậu.”

Diệp Sanh Ca cảm thấy có lý bèn gật đầu.

Thượng Thiên Ý hoài nghi: “Sao tôi cảm thấy cậu chẳng hề tức giận chút nào vậy?”

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca không kìm được mà bật cười khúc khích.

Bởi vì cô chợt phát hiện Kỷ Thời Đình là fan hâm mộ của cô mà anh lại không biết cô là Mộc Hạ.

Sự thật này đủ để xoa dịu sự tức giận khi bị thay thế.

Thượng Thiên Ý khó hiểu: “Cậu không sao chứ?”

Người phụ nữ này có phải bị k1ch thích đến mức ngốc nghếch rồi không?

“À, có gì đâu mà tức giận. Giả là giả, Mộ Hiểu Nhã giả mạo không được bao lâu nữa đâu.” Diệp Sanh Ca nghiêm túc chững chạc nói.

“Cậu đã nghĩ thoáng như vậy, tôi cũng không có gì để nói nữa.” Thượng Thiên Ý liếc cô một cái: “Đúng rồi, hướng dẫn hôm qua tôi gửi cho cậu dùng ổn không? Tối hôm qua có phục vụ kim chủ thoải mái không?”

“À… “Khuôn mặt Diệp Sanh Ca ngơ ra.

Kim chủ đại nhân quá thông minh, mánh khoé của cô không thể lừa gạt được anh. Cuối cùng, cô không phục vụ được kim chủ, ngược lại là kim chủ phục vụ cô.

Hơn nữa, cô đã quyết tâm rằng, trừ khi Kỷ Thời Đình chủ động còn không cô sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào nữa.

Thấy sắc mặt cô không tốt, Thượng Thiên Ý thông cảm nói: “Tôi hiểu. Kim chủ thường có sở thích khá kén chọn, cậu vất vả rồi. Dù sao thì an toàn là quan trọng nhất, những trò lố bịch quá mức thì đừng có làm.”

Diệp Sanh Ca cười gượng một tiếng, cũng không biết trong đầu anh ta nghĩ đến chuyện gì.

Sau đó, Diệp Sanh Ca lại thảo luận về tiến độ của phòng làm việc cùng Thượng Thiên Ý. Sau khi biết được phòng làm việc sắp được thành lập, Thượng Thiên Ý rất thỏa mãn.

“Về sau tôi phụ trách những định hướng quan trọng, cậu phụ trách thực hiện những việc cụ thể.” Diệp Sanh Ca nói: “Cậu là của tôi.”

Thượng Thiên Ý liếc cô một cái: “Cậu chỉ biết bóc lột tôi. Được rồi, ai bảo tôi yêu cậu chứ, bảo bối.”

Diệp Sanh Ca cảm thấy buồn nôn: “Tôi muốn đi đến phòng làm việc.”

“Tôi đi cùng cậu.” Thượng Thiên Ý liếc mắt đưa tình nhìn cô.

Trong phòng làm việc mọi người bận rộn có trật tự, Diệp Sanh Ca định đi về phòng trang điểm của mình thì nhìn thấy Lâm Nhiễm đang đứng ở cổng, thái độ tức giận đến mức dậm chân.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 176



“Chị Sanh Ca!” Lâm Nhiễm vừa quay đầu lại nhìn thấy cô, đã chạy ngay tới, tức giận nói: “Mộ Hiểu Nhã dám chiếm lấy phòng trang điểm riêng của chị, còn nói là do đạo diễn đồng ý!”

Là nữ chính nên Diệp Sanh Ca có rất nhiều trang phục trong phim, để tiện cất đặt trang phục, cô có riêng một phòng trang điểm.

Có lẽ Mộ Hiểu Nhã đã bất bình lâu rồi. Giờ lợi dụng tiếng tăm của Mộc Hạ, cô ta công khai chiếm lấy phòng trang điểm của cô.

“Ông đây vào đánh chết cô ta!” Thượng Thiên Ý tính tình nóng nảy đã bắt đầu xắn tay áo.

Diệp Sanh Ca vội vàng ngăn cậu ấy lại: “Cậu đi tìm đạo diễn Từ, tôi sẽ đi thương lượng với Mộ Hiểu Nhã.”

Thượng Thiên Ý suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý, dặn dò Lâm Nhiễm: “Cô ở trong này để ý, đừng để chị Sanh Ca của cô bị bắt nạt.”

Lâm Nhiễm thận trọng gật đầu.

Diệp Sanh Ca bật cười, đẩy cửa ra bước vào trong.

Thực ra cô cũng không quan tâm phòng trang điểm của mình là dùng riêng hay dùng chung với người khác. Nhưng cô hiểu rất rõ Mộ Hiểu Nhã nếu như cô nhân nhượng cho yên chuyện, người phụ nữ này sẽ chỉ được đằng chân lân đằng đầu.

Hơn nữa, Mộ Hiểu Nhã thật sự coi mình là Mộc Hạ rồi sao?

Mộ Hiểu Nhã đang ngồi trên ghế kẻ chân mày, nghe thấy tiếng động, cô ta quay đầu lại, khinh thường liếc nhìn Diệp Sanh Ca: “Bây giờ phòng trang điểm này thuộc về tôi, mời cô ra ngoài.”

“Thế à?” Diệp Sanh Ca cười nhạt, đi đến, giật lấy bút kẻ lông mày trong tay Mộ Hiểu Nhã, bẻ gãy vứt trên mặt đất: “Ai đồng ý?”

Có lẽ Mộ Hiểu Nhã hoàn toàn không nghĩ rằng Diệp Sanh Ca vừa đến đã ra tay, giận dữ mặt đỏ lên, cô ta đứng bật dậy, tay phải xòe ra chuẩn bị tát Diệp Sanh Ca.

“Cô lại…”

Nhưng cổ tay cô ta dễ dàng bị Diệp Sanh Ca chặn lại giữa không trung.

“A!” Mộ Hiểu Nhã bị đau mặt mày nhăn nhó, tay kia cũng vung lên, vẫn bị Diệp Sanh Ca nắm lấy.

Trợ lý Tiểu Thất của Mộ Hiểu Nhã định chạy lại trợ giúp lại bị Lâm Nhiễm chặn.

“Mộ Hiểu Nhã.” Diệp Sanh Ca nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô ta, mỉm cười: “Có phải cô cho rằng giả mạo Mộc Hạ thì tôi sẽ không làm gì được cô phải không?”

“Ai… Ai nói tôi giả mạo?” Mộ Hiểu Nhã oán hận trừng mắt nhìn cô, hét lên: “Cô buông tay ra cho tôi! Cô dám… A!”

Diệp Sanh Ca nghe cô ta kêu gào, vui vẻ dùng sức hơn: “Bài [Hoan tình] kia, là Mộ Ngạn Hoài đưa cho cô đúng không? Nguồn gốc của bài hát này, tôi hiểu rõ hơn ai hết.”

Mộ Hiểu Nhã đau sắp ch** n**c mắt, có thể cô ta rất giỏi giả vờ ngây thơ trong sáng nhưng về phần sức mạnh, cô ta kém xa Diệp Sanh Ca.

“Vậy thì sao?” Dù như thế, cô ta cũng không chịu cầu xin tha thứ, cười khẩy nói: “Mộc Hạ thật đã chết rồi, tôi chính là Mộc Hạ! Tất cả mọi người cho là như vậy!”

Ha… Thì ra Mộ Ngạn Hoài đã nói như vậy với cô ta.

Diệp Sanh Ca lạnh lùng nhìn cô ta, lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói hoảng sợ của Từ Hướng Kiệt: “Sanh Ca, cô cô cô cô bình tĩnh một chút, buông tay ra trước đã!”

Mộ Hiểu Nhã nhìn cô, đắc ý cười lạnh, hiển nhiên, cô ta cảm thấy Từ Hướng Kiệt là cứu binh của cô ta.

Diệp Sanh Ca cười, hất cổ tay Mộ Hiểu Nhã ra, Mộ Hiểu Nhã hơi lảo đảo, sau khi đứng vững vội vàng nghẹn ngào chạy về phía Từ Hướng Kiệt tố cáo: “Đạo diễn Từ! Ngài cũng nhìn thấy rồi đấy!”

“Tôi thấy rồi.” Từ Hướng Kiệt tỏ ra bất đắc dĩ: “Chẳng qua, đây là phòng trang điểm của Sanh Ca, sao cô lại ở trong này?”

Mộ Hiểu Nhã bị nghẹn một chút, sau đó cô ta ngang ngược nói: “Tôi muốn phòng trang điểm này, Đạo diễn Từ, ngài hãy để Diệp Sanh Ca dọn ra ngoài đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 177



Từ Hướng Kiệt giật khóe miệng, nhìn về phía Diệp Sanh Ca: “Cô có đồng ý không?”

“Đương nhiên là không.” Diệp Sanh Ca nhướn mày.

Nghe vậy, Từ Hướng Kiệt chỉ vào Mộ Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, Diệp Sanh Ca không đồng ý nhường cho cô, cô vẫn nên quay về phòng trang điểm của mình đi.”

“Đạo diễn Từ.” Giọng điệu của Mộ Hiểu Nhã trở nên cứng rắn: “Nếu như tôi không đi thì sao! Nếu tôi rời khỏi đây, sẽ là rời khỏi đoàn làm phim đấy!”

Từ Hướng Kiệt nhăn mặt, liếc Diệp Sanh Ca, Diệp Sanh Ca thì cười tủm tỉm nhìn ông ấy, không hề bị lay động.

Ông ấy đành phải thở dài nói: “Vậy cũng chỉ có thể mời cô rời khỏi đoàn làm phim.”

Mộ Hiểu Nhã ngạc nhiên: “Nếu tôi rời khỏi đoàn làm phim, nhất định tôi sẽ kêu gọi tất cả fan hâm mộ của tôi tẩy chay bộ phim này!”

Kể từ khi cô ta hát bài hát chủ đề, thái độ của Từ Hướng Kiệt đối với cô ta đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta cho là loại chuyện nhỏ này, Từ Hướng Kiệt sẽ không chút do dự đứng về phía cô ta.

Nghe vậy, Từ Hướng Kiệt cảm thấy đau đầu. Nếu Mộ Hiểu Nhã cứ nhất quyết phải ganh đua với Diệp Sanh Ca…

“Mặc dù tôi cũng không hi vọng cô rời khỏi đoàn làm phim nhưng nếu cô nhất định phải rời đi.” Ông ấy thở dài: “Vậy chúng ta nói về điều kiện hủy hợp đồng đi.”

Khuôn mặt Mộ Hiểu Nhã vặn vẹo, cô ta chỉ vào Diệp Sanh Ca: “Ông muốn từ bỏ cả sự nghiệp vì người phụ nữ này à?”

Diệp Sanh Ca cười rất ung dung.

“Xin lỗi.” Từ Hướng Kiệt nhìn Mộ Hiểu Nhã, khoanh tay tỏ ra không còn cách nào.

Nếu ông ấy nghe theo Mộ Hiểu Nhã chèn ép Diệp Sanh Ca, mới là hủy đi sự nghiệp của mình.

Mặt Mộ Hiểu Nhã trắng bệch. Lúc đầu cô ta chỉ muốn thông qua việc chiếm lấy phòng trang điểm của Diệp Sanh Ca để nâng cao địa vị của mình trong đoàn phim, thuận tiện chèn ép sự kiêu ngạo người phụ nữ này. Nhưng không ngờ rằng, ngay cả khi cô ta đe dọa sẽ rời khỏi đoàn làm phim, Từ Hướng Kiệt vẫn không đứng về phía cô ta.

Người phụ nữ Diệp Sanh Ca này… Chẳng lẽ người có quy tắc ngầm với cô không phải Từ Hướng Kiệt sao?

“Thế nào?” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Cô chắc chắn muốn rời đi à?”

Mộ Hiểu Nhã như bị nghẹn lời, biểu cảm cực kỳ khó coi.

Đến lúc này, nếu cô rời đi, chỉ có thể là tình hình đôi bên cùng tổn thương. Mặc dù nhờ vào danh tiếng của Mộc Hạ mà cô ta không sợ thiếu phim để diễn nhưng chưa chắc đã so sánh được với [Tiết Ninh truyện].

“Xem ra cô không nỡ.” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói ra câu này.

“Ai nói tôi không bỏ được? Đi thì đi!” Mộ Hiểu Nhã hoàn toàn không chịu được việc nói khích.

“Đừng đừng!” Từ Hướng Kiệt c*̃ng nhìn ra Mộ Hiểu Nhã không nỡ rời đi, bèn mỉm cười xoa dịu: “Hiểu Nhã, bộ phim này sao có thể thiếu cô được? Như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp cho cô một phòng trang điểm riêng, cô thấy sao?”

Có bậc thang này, biểu cảm trên mặt Mộ Hiểu Nhã cuối cùng cũng tốt hơn, cô ta nhịn cơn giận nói: “Vậy được rồi. Không phải tôi không nỡ rời đi, tôi chỉ không nỡ bỏ phí những công sức mà tôi đã dành ra.”

“Tất nhiên, bộ phim này không thể thiếu cô được.” Từ Hướng Kiệt cười tủm tỉm, nói dối không chớp mắt.

“Chúng ta đi!” Mộ Hiểu Nhã lớn tiếng nói với trợ lý Tiểu Thất.

Nhìn bóng lưng cô ta, Diệp Sanh Ca tiếc nuối chậc một tiếng: “Đáng tiếc, không ngờ giờ cô ta cũng biết suy nghĩ rồi.”

“Sanh Ca, tổ tông của tôi ơi.” Từ Hướng Kiệt gần như muốn quỳ xuống xin cô: “Cô đừng kích động cô ta, chúng ta cố gắng hoàn thành thật tốt bộ phim này có được không?”

“Tất nhiên.” Diệp Sanh Ca sảng khoái đáp: “Chỉ cần cô ta đừng gây sự, tôi cũng chẳng muốn trêu chọc cô ta.”

“Tôi hiểu, tôi sẽ quản tốt cô ta.” Từ Hướng Kiệt xoa dịu vài câu, lúc này mới quay người rời đi.

Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm giống như tướng quân giành được thắng lợi bước tới.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 178



“Xem ra kim chủ nhà cậu lai lịch không nhỏ nhỉ!” Thượng Thiên Ý rất tò mò: “Ở trong giới, Từ Hướng Kiệt cũng coi như người có chút địa vị, phú hào bình thường sẽ không thể khiến ông ấy khúm núm như vậy.”

“Cũng tạm được.” Diệp Sanh Ca khiêm tốn, đổi lấy cái liếc mắt 360 độ của Thượng Thiên Ý.



Chạng vạng trước khi kết thúc công việc, bên ngoài phim trường bất ngờ xảy ra một vụ náo động.

Có một nhân viên công tác phấn khích chạy vào nói: “Một bó hoa cầm tay to lắm! Còn treo cả châu báu lên trên! Không biết là vị phú nhị đại nào, muốn tặng cho nghệ sĩ nữ trong đoàn làm phim của chúng ta!”

Hoa cầm tay, châu báu, phú nhị đại, mấy từ này đại diện cho tin tức nóng sốt.

Thời điểm này, việc quay chụp đã kết thúc, mọi người đang thu dọn đồ đạc, vì vậy ai cũng vô cùng có tâm trạng để tám chuyện, cảm thấy hứng thú thi nhau nhìn về phía lối vào phim trường.

Không bao lâu sau, một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi mặc đồng phục bước vào, cười hỏi: “Xin hỏi, cô Mộ Hiểu Nhã đang ở đâu?”

“Ở kia!” Có người nhanh chóng chỉ về phía phòng hóa trang của Mộ Hiểu Nhã.

Anh chàng đẹp trai nói tiếng cảm ơn, ôm bó hoa đi qua đó.

Giờ phút này, Mộ Hiểu Nhã đang thay trang phục biểu diễn ở trong phòng hóa trang. Buổi sáng bá chiếm phòng hóa trang của Diệp Sanh Ca mà không được, tâm trạng của cô ta vô cùng tồi tệ.

Trợ lý Tiểu Thất phấn khích xông vào: “Chị Hiểu Nhã, có một phú nhị đại tặng hoa cho chị này, trên bó hoa còn có một loại châu báu vô cùng quý giá, hình như là của Cartier!”

Mộ Hiểu Nhã nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Phú nhị đại nào?”

“Không biết… Có điều nếu như đạo diễn Từ đã cho người của anh ta bước vào phim trường, chỉ sợ lai lịch không nhỏ đâu!” Tiểu Thất nói như có thật.

Đúng lúc này, anh chàng đẹp trai ôm bó hoa bước vào.

“Cô Mộ Hiểu Nhã.” Anh ta ôm bó hoa đưa lên, cúi người mỉm cười: “Tôi thay mặt cậu chủ nhà chúng tôi tặng cho cô bó hoa và sợi dây chuyền này, hy vọng cô vui lòng nhận lấy.”

Khuôn mặt Mộ Hiểu Nhã đỏ ửng. Từ khi cô ta ra mắt đến nay, không phải chưa từng được theo đuổi nhưng theo đuổi gióng trống khua chiêng như vậy thì đây là lần đầu tiên, hơn nữa đối phương ra tay vô cùng hào phóng, lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn cực lớn.

Cô ta dè dặt mỉm cười, nhận lấy bó hoa: “Cậu chủ nhà các người là vị nào?”

“Bên trong có một tấm thiệp, cô Mộ xem qua là sẽ biết.” Nói xong, anh chàng đẹp trai bèn rời đi.

Trợ lý và thợ trang điểm đỏ bừng mặt vì phấn khích, Mộ Hiểu Nhã đặt bó hoa lên trên bàn, tìm được một tấm thiệp tinh xảo ở bên trong.

Cô ta tò mò mở ra xem, bên trên viết một câu: Ai là không thể thay thế, ai vì theo đuổi giấc mộng phù du.

Đây là một câu hát trong “Hoan tình”.

Sắc mặt của Mộ Hiểu Nhã nhanh chóng trở nên hơi khó coi. Hóa ra đối phương là người hâm mộ của Mộc Hạ.

Cô ta dài mặt ra, ném tấm thiệp xuống dưới đất: “Ném hoa ra ngoài!”

Tiểu Thất không biết vì sao cô ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Chị Hiểu Nhã, hoa này còn tươi mà, hơn nữa sợi dây chuyền này là mẫu kinh điển của Cartier, phải mấy chục vạn đấy!”

Thợ trang điểm nhặt tấm thiệp lên, cô ta kinh ngạc hô lên: “Hiểu Nhã, phần đề chữ là một chữ “Tiêu”, em có biết điều này có nghĩa là gì không?”

Mộ Hiểu Nhã vốn còn đang xụ mặt, nghe thấy chữ “Tiêu” này, sắc mặt của cô ta có hơi thả lỏng.

“Là nhà họ Tiêu kia?” Cô ta không kìm lòng được mà hỏi.

“Dương Thành còn có mấy nhà họ Tiêu! Nghe nói nhà họ Tiêu xuất thân từ giới xã hội đen, bề nổi hoạt động chân chính bề chìm thì…. Thế lực của nhà họ ở Dương Thành sâu không lường được, chỉ đứng sau nhà họ Kỷ của tập đoàn TS!” Thợ trang điểm vô cùng phấn khích: “Nhà họ Tiêu chỉ có một cậu chủ, chị nhớ tên là Tiêu Duệ Lãng. Nghe nói anh ta trẻ tuổi anh tuấn, hơn nữa còn dịu dàng săn sóc! Hiểu Nhã à, có thể được anh ta nhìn trúng, sau này em không cần phải sầu não nữa rồi!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 179



Sắc mặt của Mộ Hiểu Nhã cuối cùng cũng thay đổi.

Tuy người theo đuổi này đến vì Mộc Hạ, có hơi tổn thương đến lòng tự trọng của cô ta nhưng bối cảnh của vị Tiêu Duệ Lãng này lại khiến cô ta không thể nào không động lòng.

Diệp Sanh Ca không biết trèo lên vị kim chủ nào đàn áp cô ta khắp nơi. Nếu như cô ta có thể có mối quan hệ tốt với nhà họ Tiêu thì cho dù kim chủ đằng sau Diệp Sanh Ca là ai, cô ta cũng không cần sợ hãi nữa!

Tuy rằng… như vậy có thể hơi có lỗi với Ngạn Hoài nhưng vì công ty, chắc chắn anh ta có thể hiểu được.

Nhiều nhất cô ta chỉ ăn bữa cơm gì đó với Tiêu Duệ Lãng mà thôi, mượn thế lực của anh ta, tuyệt đối sẽ không lên giường với anh ta, như vậy, chắc chắn Ngạn Hoài sẽ không để ý!

Cô ta nhất định phải nhân cơ hội này, đánh cho Diệp Sanh Ca không xoay được người.

Nghĩ đến đây, trong mắt Mộ Hiểu Nhã lóe lên vài phần ác ý.

Ngón tay của cô ta siết chặt: “Dùng nước sạch nuôi hoa, đưa dây chuyền cho tôi.”

“Được ạ!” Tiểu Thất kích động đáp lại một tiếng.



Cùng lúc đó, Diệp Sanh Ca đã về đến phòng mình, sau đó Lâm Nhiễm đi vào thêm mắm dặm muối miêu tả lại tình huống bên ngoài một lần nữa, còn cố ý tiếc nuối bổ sung thêm một câu: “Chị Sanh Ca, sao kim chủ của chị không tặng hoa cho chị vậy!”

“Tặng hoa làm gì, đoàn làm phim có thiếu đâu.” Lúc này Diệp Sanh Ca đang nằm bò trên sô pha, mở weibo ra, nghe vậy thì ứng phó qua loa một câu.

Lâm Nhiễm thở dài yếu ớt: “Tiếc thật đấy. Chị không biết đâu, vừa nãy khi trợ lý của Mộ Hiểu Nhã đi ra đã đắc ý đến mức nào.”

“Em muốn có hoa cầm tay à?” Diệp Sanh Ca cười híp mặt liếc cô ta một cái: “Ngày mai chị sẽ đặt cho em một bó, để em cầm đi đắc ý.”

“Em không có ý đó!” Lâm Nhiễm đỏ mặt, do dự một chút, vẫn ấp a ấp úng mở miệng: “Chị Sênh Ca, có phải… vị kim chủ kia của chị có gia đình, vì vậy không thể công khai.. chưa từng thấy anh ta thể hiện điều gì với chị cả.”

Thông thường ở trong cái giới này, mối quan hệ bí mật không công khai về cơ bản là mối quan hệ không thể lộ ra ngoài.

Vì vậy Lâm Nhiễm có suy đoán như vậy.

Diệp Sanh Ca không biết nói gì, cô gật đầu: “Đúng vậy.”

Kỷ Thời Đình không phải là người có gia đình sao.

Nói xong, Lâm Nhiễm lộ ra thần sắc đồng tình: “Không sao đâu, chị Sanh Ca, đợi chị nổi tiếng là có thể chia tay với anh ta.”

Diệp Sanh Ca cười gượng một tiếng: “Ừm…”

Mối quan hệ của cô và Kỷ Thời Đình… Ách, hình như cô đã đánh mất quyền chủ động rời đi rồi.

“Chị Sanh Ca, em đi lấy bữa tối cho chị.” Lâm Nhiễm nói xong là rời khỏi phòng.

Diệp Sanh Ca thì đăng nhập vào weibo của Mộc Hạ, nhìn tin nhắn mới nhất và mấy vạn bình luận ở bên trên, rơi vào trạng thái trầm tư.

Làm sao mới có thể vạch trần sự thật Mộ Hiểu Nhã không phải Mộc Hạ đây?

Mộ Ngạn Hoài làm việc kín kẽ, anh ta biết cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, nói không chừng đã đào hố chờ cô từ lâu. Đương nhiên làm sáng tỏ trên weibo là một cách nhưng tác dụng có hạn, giờ phút này, bất kỳ tranh luận nào cũng sẽ làm nóng nhiệt độ cho Mộ Hiểu Nhã, có lẽ Mộ Ngạn Hoài còn ước gì cô làm như vậy.

Trừ khi cô có thể một đòn trúng phóc, không thì tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Quan trọng nhất là, Mộ Hiểu Nhã chưa bao giờ chính miệng nói cô ta chính là Mộc Hạ. Cô ta chỉ tạo ra vài sự trùng hợp vi diệu, khiến cộng đồng mạng tự cho rằng cô ra chính là Mộc Hạ. Vì vậy, một khi thế cục bất lợi, Mộ Hiểu nhã cũng có cớ tẩy trắng cho mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca xóa dòng tin nhắn mới nhất “Anh về rồi” đi, sau đó, cô gọi điện thoại cho Thượng Thiên Ý.

“Cậu có thể lấy được lịch trình hoạt động gần đây của Mộ Hiểu Nhã không?”
 
Back
Top Bottom