Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 180



“Chỗ mình có đây. Đừng quên mình mới rời khỏi Tinh Tập có vài ngày thôi.” Nói xong, Thượng Thiên Ý đã mở máy tính ra: “Cậu cần cái này làm gì? Cậu đã nghĩ ra cách vạch trần cô ta rồi à?”

“Mưu kế của Mộ Ngạn Hoài đúng là rất chặt chẽ nhưng tiếc là anh ta không biết rằng sơ hở lớn nhất trong kế hoạch này của anh ta lại chính là Mộ Hiểu Nhã.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói, “Mình đã dẫn dắt cô ta ba năm rồi, mình biết cô ta phiền phức đến mức nào nhưng Mộ Ngạn Hoài thì không. Vì những rắc rối do Mộ Hiểu Nhã gây ra, thường là chưa kịp đến tay anh ta thì đã được mình giải quyết rồi.”

“Đúng vậy.” Thượng Thiên Ý hưng phấn nói, “Chỉ cần đợi Mộ Hiểu Nhã tự để lộ ra sơ hở, chúng ta ngay tức khắc thừa thắng xông lên là được! Nhưng này, cậu thực sự không định công khai rằng cậu chính là Mộc Hạ à?”

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca theo phản xạ sờ lên má phải, cảm nhận làn da mịn màng dưới lòng bàn tay mình nhưng cô biết vết bớt đó xấu xí đến mức nào.

“Để xem sao.” Diệp Sanh Ca cười nhẹ rồi cúp máy.

Có lẽ, để thân phận Mộc Hạ mãi mãi sống trong truyền thuyết là tốt nhất.

Lúc này, weibo vang lên một tiếng thông báo. Cô bấm vào xem, bất ngờ đó là một tin nhắn riêng tư từ weibo chính thức của TS.

“Thưa cô Mộc Hạ, công ty chúng tôi đang quay một quảng cáo, muốn mua tác phẩm của cô làm nhạc nền với giá hàng vạn. Không biết cô có sẵn bản nhạc nào không? Dù là bản demo thôi cũng được.”

Diệp Sanh Ca sững sờ, cô dụi mắt rồi xác nhận lại rằng tin nhắn này thực sự được gửi từ tài khoản chính thức của công ty có dấu xác minh ✔️ màu vàng.

Hiện tại, toàn bộ mạng đang truyền tai nhau rằng Mộ Hiểu Nhã mới là Mộc Hạ thật sự, họ cùng nghĩ rằng người nắm giữ tài khoản Mộc Hạ là một kẻ trộm nhưng cuối cùng… TS lại gửi tin nhắn trực tiếp đến chỗ cô sao?

Diệp Sanh Ca có cảm giác vui mừng khó tả. **SS có mắt nhìn, không ngờ nhân viên dưới quyền Kỷ Thời Đình cũng tinh tường như vậy, không hổ danh là nhân viên của TS!

Những năm qua cô tập trung toàn bộ tinh lực vào Tinh Tập, có lẽ chỗ cô không có tác phẩm hoàn thiện nào nhưng những bản demo hoặc ý tưởng chợt lóe thì cô vẫn còn rất nhiều, chúng được lưu hết trong ổ cứng mà cô luôn mang theo bên mình.

TS muốn sử dụng, cô thậm chí có thể đóng góp toàn bộ mà còn không lấy tiền! Cô định trả lời như vậy nhưng sau khi viết được một nửa, cô lại xóa đi.

…Biết đâu cô có thể lợi dụng chuyện này để Kỷ Thời Đình biết rằng cô chính là Mộc Hạ? Tài khoản là của cô, nếu cô gửi tài khoản qua đó, lúc chuyển khoản, người của TS chắc chắn sẽ biết cô là Mộc Hạ, nếu như vậy, Kỷ Thời Đình cũng sẽ biết thôi!

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca bắt đầu hào hứng hơn, lập tức trả lời: Không vấn đề gì, tôi rất sẵn lòng hợp tác với TS.

Bên kia gửi lại một email hợp tác, Diệp Sanh Ca ngay lập tức gửi tất cả các bản demo của mình để họ tự do chọn lựa, còn kèm theo tài khoản của mình.

Chưa đầy nửa giờ sau, Diệp Sanh Ca đã thấy tài khoản của mình tăng thêm một triệu.

Cô bị tốc độ của TS làm kinh ngạc, đồng thời không khỏi suy nghĩ, liệu giao dịch này có được báo cáo lên Kỷ Thời Đình không? Có lẽ vài ngày nữa anh sẽ biết rằng người vợ thâm tàng bất lộ của mình lại chính là thần tượng của anh, Mộc Hạ!

Nghĩ vậy, Diệp Sanh Ca không kìm được cười khúc khích.

Tiếc là Kỷ Thời Đình đang đi công tác, có lẽ cô sẽ bỏ lỡ biểu cảm kinh ngạc của anh nhưng cảm giác áo gấm đi đêm cũng không tệ.

Lúc này, Lâm Nhiễm đi tới và nói: “Chị Sanh Ca, tài khoản Mộc Hạ vừa xóa bài chia sẻ mới nhất, Mộ Hiểu Nhã đã lên án kẻ trộm tài khoản ngay, cô ta thật đúng là mặt dày!”

“Đúng như dự đoán.” Diệp Sanh Ca mỉm cười không hề bận tâm.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 181



“Em nghĩ có khi người xóa bài chia sẻ chính là Mộc Hạ thật đó!” Lâm Nhiễm thở dài: “Tội nghiệp Mộc Hạ, bị người khác giả mạo thân phận, còn bị đánh cắp mất tài khoản, giờ khó khăn lắm mới lấy lại được tài khoản thì lại bị coi là kẻ trộm, thật đúng là tức chết đi được!”

“Ừ, đúng là tức thật.” Diệp Sanh Ca hờ hững đáp, cô vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng về việc Kỷ Thời Đình đã biết sự thật. Hơn nữa còn nghĩ rằng ngay giây phút này người đàn ông đó sẽ gọi điện cho cô, chất vấn tại sao cô lại giấu anh.

Cô ôm điện thoại cười rạng rỡ, càng nghĩ càng thấy vui.

Lâm Nhiễm chớp mắt, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị Sanh Ca, không phải là chị đang yêu đấy chứ?”

“Cái gì?” Diệp Sanh Ca giật mình: “Yêu đương gì chứ, em đừng nói linh tinh!”

“Chị nhìn chị kìa, cười ngọt ngào như thế trông cứ như đang yêu ấy.” Lâm Nhiễm đảo mắt, đột nhiên ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ chị thích vị kim chủ kia của chị rồi? Nhưng… không phải chị nói là anh ấy đã có gia đình rồi sao?”

Những từ “cười ngọt ngào”, “trông như đang yêu”, “thích kim chủ” khiến Diệp Sanh Ca trở nên bất an.

“Không phải, đừng nói bậy.” Cô bình tĩnh phủ nhận, ” Chị chỉ thấy mấy bài đăng thú vị trên Weibo mà thôi.”

Lâm Nhiễm ngơ ngác “Ồ” một tiếng, không dám hỏi thêm.

Nhưng tâm trạng của Diệp Sanh Ca lại mãi không thể bình tĩnh lại được.

Yêu sao… Nghĩ kỹ lại, tâm trạng này của cô đúng là có chút giống vậy.

Cô vội vàng bỏ điện thoại xuống: “Em đi về nghỉ ngơi đi, chị đi tắm đây.”



Diệp Sanh Ca tắm xong nằm trên giường, tay cầm điện thoại, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói kia của Lâm Nhiễm, tâm trí cô vẫn mãi không thể yên ổn được.

Theo lý thì cô nên chủ động gọi điện cho Kỷ Thời Đình nhưng lúc này Diệp Sanh Ca lại đột nhiên có chút do dự.

Đối mặt với người đàn ông này, dường như trái tim cô càng lúc càng khó kiểm soát, cảm xúc của cô bắt đầu dao động theo cảm xúc của anh, tâm trạng của cô bị ảnh hưởng bởi từng hành động của anh. Chỉ vì sự thực rằng anh cũng thích Mộc Hạ mà có thể khiến cho cô cảm thấy vô cùng phấn khích như vậy.

Đây thực sự không phải là một dấu hiệu tốt.

Diệp Sanh Ca bối rối xoa mặt, nhìn đồng hồ thấy đã muộn rồi, cuối cùng cô vẫn quyết tâm gọi điện thoại đi.

Mười mấy giây sau, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối, sau tiếng ồn ào của cuộc nói chuyện, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Sanh Ca?”

“Là em đây.” Diệp Sanh Ca không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng: “Em… đang gọi điện cho anh.”

Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười nhẹ đầy ẩn ý: “Xem ra em coi việc này như một nhiệm vụ nhỉ?”

“Không, không phải vậy.” Diệp Sanh Ca vùi đầu vào gối, hối hận vì lỡ lời.

“Thật sao? Vậy nói thử xem tại sao em lại gọi cho tôi?”

Giọng anh âm trầm, khàn khàn kèm theo tiếng lật trang vang lên qua điện thoại.

“Vì…” Diệp Sanh Ca bị nghẹn lời.

Rõ ràng chính anh yêu cầu cô chủ động gọi điện cho anh mà!

Nhưng đó chắc chắn không phải là câu trả lời mà Kỷ Thời Đình muốn.

Trong phòng sách, Kỷ Thời Đình yên lặng lắng nghe tiếng thở không đều đặn của người phụ nữ, còn kèm theo tiếng lầm bầm đầy bất mãn và oán trách, anh thầm mỉm cười.

Anh thả lỏng người, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tôi đang nghe đây.”

“Vì… em nhớ anh rồi.” Diệp Sanh Ca che mặt nói ra câu này, trong lòng không ngừng khinh bỉ bản thân không biết xấu hổ: “Nên em mới gọi điện cho anh.”

Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, rồi khẽ cười: “Thật sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 182



“Ừm… Em gọi điện chỉ là muốn biết anh đã đến chưa thôi.” Diệp Sanh Ca vội vàng nói: “Anh đã ăn tối chưa? Không đúng, ở Pháp… chắc là ăn trưa.”

Diệp Sanh Ca tính toán một chút, bây giờ đúng là buổi trưa ở Paris.

Kỷ Thời Đình nhẹ ừ một tiếng: “Vừa mới ăn trưa xong, còn gì không.”

Còn gì?

Diệp Sanh Ca sửng sốt trong giây lát, nghĩ đến người đàn ông miệng một đằng tâm một nẻo này, bỗng nhiên cảm thấy may mắn.

“Còn nữa… em nhớ anh rồi.” Diệp Sanh Ca che mặt nói ra câu này, trong lòng không ngừng khinh thường bản thân mình vô liêm sỉ: “Cho nên em mới gọi cho anh đó.”

Kỷ Thời Đình ngừng một chút, bỗng dưng khàn giọng cười một tiếng: “Thật sao?”

Khi nghe thấy anh cười nhẹ, Diệp Sanh Ca như được khích lệ.

“Thật đó, còn thật hơn vàng!” Diệp Sanh Ca nói, lại bổ sung thêm một câu: “Anh phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi. Nếu không em sẽ đau lòng đó.”

Giọng của cô rất ngọt, ngọt đến mức có phần hơi giả tạo.

Nhưng dù cho như vậy, yết hầu của Kỷ Thời Đình vẫn không kiềm được mà chuyển động.

“Được rồi, tôi nhớ rồi.” Giọng nói của anh mang theo một nụ cười nhẹ: “Ngày mai diễn lúc mấy giờ thế?”

“Sáu giờ…” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói, tai cô bỗng dưng nóng lên.

“Ngủ sớm đi.” Anh lại cười một tiếng: “Ngủ ngon.”

“Ừm… tạm biệt!” Diệp Sanh Ca nói xong thì vội vàng cúp điện thoại.

Cô ôm lấy gương mặt nóng bừng, tim đập nhanh như nổi trống.

Không biết có phải là cô tưởng tượng hay không, hình như trong cuộc điện thoại tối nay Kỷ Thời Đình cười hơi nhiều thì phải. Chẳng lẽ chỉ vì cô nói mấy lời đường mật đó sao?

Đúng vậy, cô càng ngày càng giỏi dỗ dành anh, cô biết người đàn ông này miệng một đằng tâm một nẻo, ngoài lạnh trong nóng. Chỉ cần cô tỏ ra quan tâm đ ến anh, anh sẽ rất dễ nói chuyện. Thế là cô dễ dàng thốt ra những lời đường mật đó nhưng chính cô cũng không khỏi đỏ mặt!

Hơn nữa, không hiểu sao cô lại có ảo giác rằng mình đang bị tán tỉnh…

Càng nghĩ, Diệp Sanh Ca càng trở nên mất bình tĩnh hơn, dứt khoát trùm chăn kín đầu rồi tự ra lệnh cho mình đi ngủ.



Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca đến trường quay sớm. Cảnh đầu tiên hôm nay là của cô.

Ba cảnh quay liên tiếp kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm, định trở về phòng trang điểm để thay đồ nghỉ ngơi, không ngờ Mộ Hiểu Nhã bước ra từ phía đối diện, chặn đường cô, nhìn cô với vẻ giễu cợt.

“Tránh ra.” Lúc này Diệp Sanh Ca không có tâm trạng cãi nhau với cô ta.

Mộ Hiểu Nhã nghịch sợi dây chuyền trên cổ, cười khúc khích: “Kì thật tôi rất tò mò, lão đại gia xấu xí già nua nào không bao nổi người mới mà chỉ có thể chọn cô vậy? Khó khăn cho cô rồi, thế mà cũng ngủ được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có người đàn ông ưu tú nào lại thèm để mắt đến cô chứ? Cô và anh trai tôi ở cùng nhau được ba năm nhưng anh ấy còn chưa bao giờ động một ngón tay vào người cô đúng không?”

Giọng nói cô ta rất đắc ý, ẩn giấu sự xấu xa.

Diệp Sanh Ca cười nhạt: “Không biết phú nhị đại theo đuổi cô có biết cô đang ngoại tình với chính anh trai ruột của mình không nhỉ?”

Nét mặt Mộ Hiểu Nhã hơi cứng ngắc, sau đó cô ta cười lạnh: “Đó chẳng qua chỉ là tin đồn thôi. Cô có bằng chứng gì không?”

Diệp Sanh Ca liếc nhìn cô ta rồi mỉm cười: “Chẳng lẽ Mộ Ngạn Hoài không nói với cô sao? Khi đoạn phim đang nổi lên thì chính tôi là người đã thay đổi nó, tôi vẫn còn bản hoàn chỉnh ở đây, tốt nhất cô nên tự giác tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ tung ra ngoài để fans của cô thấy được nữ thần trong lòng họ bẩn thỉu đến mức nào.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 183



“Cô…” Nét mặt Mộ Hiểu Nhã thay đổi rõ rệt, vừa sợ vừa tức, đến giờ cô ta vẫn còn sợ hãi hậu quả của đoạn video trước đó, nếu bản hoàn chỉnh bị tung ra ngoài thì còn gì nữa chứ?

Diệp Sanh Ca nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, mỉm cười thốt ra một từ: “Cút.”

Nói xong, cô đi thẳng về phòng trang điểm.

Tuy Mộ Hiểu Nhã tức giận muốn ngất đi rồi nhưng cô ta vẫn kiêng dè đoạn video kia, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bóng lưng của Diệp Sanh Ca.

Đến chiều, cả hai có cảnh đối diễn với nhau.

Không biết vì sao mà Mộ Hiểu Nhã trở lại trạng thái không diễn được như lúc ban đầu, đối mặt với Diệp Sanh Ca, cô ta hoàn toàn không thể nhập vai. Dù có nói câu thoại nào đi chăng nữa thì trên mặt cô ta vẫn luôn hiện lên vẻ căm ghét xen lẫn sợ hãi.

“Cắt!” Hiện tại Từ Hướng Kiệt đã hạ rất nhiều tiêu chuẩn đối với cô ta rồi, ông ấy không chịu được nữa cố kiềm chế nói: “Nghỉ ngơi mười phút, Hiểu Nhã, cô điều chỉnh lại cho tốt đi.”

Khuôn mặt Hiểu Nhã tái mét, cô ta cay đắng mà nhìn Diệp Sanh Ca rồi nói: “Cô cố ý!”

Nếu không phải vì Diệp Sanh Ca đe dọa thì bây giờ cô ta sẽ không bị mất tập trung vào cảnh quay.

“Rõ ràng là cô tự kiếm chuyện.” Diệp Sanh Ca nhìn hận ý trong mắt cô ta, đột nhiên mỉm cười: “Mộ Hiểu Nhã, tôi e rằng cô có thái độ thù địch với tôi không chỉ vì tôi là vị hôn thê trên danh nghĩa của Mộ Ngạn Hoài, mà còn vì tôi tài năng hơn cô rất nhiều. Chắc mỗi lần nghe tôi đọc thoại thì trong lòng cô khó chịu lắm nhỉ?”

“Cô tài năng hơn tôi? Cô… Phì!” Mộ Hiểu Nhã như bị chọc trúng chân đau, hận không thể liều mạng với cô.

“Có vẻ là vậy.” Diệp Sanh Ca cười nhẹ rồi lắc đầu: “Dù sao thì trong lòng cô cũng tự biết rõ rằng nếu không có tôi thì cô sẽ không có ngày hôm nay. Cô sợ, cô sợ muốn chết rồi, cô sợ sự tồn tại của tôi sẽ hoàn toàn chấm dứt địa vị của cô. Vậy nên ngay cả khi tôi không làm gì có lỗi với cô thì cô vẫn cố gắng chèn ép tôi, hận không thể loại bỏ tôi… xem ra tôi thực sự là một mối đe dọa lớn đối với cô.”

“Câm miệng!” Mộ Hiểu Nhã gần như phát điên: “Cô nghĩ mình là ai? Huống hồ cô còn có một vết bớt như vậy, cùng lắm cũng chỉ quay được một bộ phim. Cô cho rằng mình có thể đi bao xa?”

“Nhưng dù vậy đi chăng nữa thì cô vẫn sợ đấy thôi, nếu tôi không có vết bớt này thì cô phải làm sao đây?” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Mộ Hiểu Nhã, khi thực lực của cô không xứng đáng với danh tiếng, nhất định sẽ bị chửi rủa. Mọi thứ cô nợ tôi sẽ phải trả lại gấp ngàn lần.”

Nói xong, Diệp Sanh Ca xoay người trở lại khu vực nghỉ ngơi, trong khi khuôn mặt Mộ Hiểu Nhã trắng bệch, hai mắt trợn trừng, toàn thân đang run rẩy.

Bị Diệp Sanh Ca kích động, trạng thái của Mộ Hiểu Nhã càng trở nên tồi tệ hơn. Sau vài lần như vậy, Từ Hướng Kiệt thấy tình thế không ổn, đành phải tạm dừng cảnh quay này.

Nét mặt Mộ Hiểu Nhã cực kỳ khó coi, cô ta đẩy trợ lý Tiểu Thất đang đưa nước cho cô ta ra, quay trở lại phòng trang điểm.

Diệp Sanh Ca liếc nhìn bóng lưng cô ta, sau đó quay đi, tiếp tục đọc lời thoại của mình.

Tần Hựu Huy đi tới, cười hỏi: “Cô nói gì với cô ta mà khiến cô ta tức giận như vậy thế?”

“Không có, là cô ta tự kiếm chuyện.” Mặt Diệp Sanh Ca vẫn không đổi sắc.

Vào nhóm nhiều ngày vậy rồi, mọi người có thể nhìn ra cô và Mộ Hiểu Nhã đang có mâu thuẫn. Nhưng hiển nhiên là Tần Hựu Huy đứng về phía Diệp Sanh Ca.

Anh ta cuộn kịch bản lại, gõ nhẹ vào đầu Diệp Sanh Ca, giọng điệu đầy thân mật: “Cô đó, cứ ỷ vào đạo diễn Từ nên không ai làm gì được cô.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 184



Hành động này thật sự quá mức thân mật, Diệp Sanh Ca bị anh ta gõ có chút ngẩn ra.

Lúc này Tần Hựu Huy tỏ ra mới nhận ra, xin lỗi cười nói: “Thật xin lỗi, tôi theo thói quen nên nhất thời nhanh tay.”

“Ha ha, không sao.” Tất nhiên Diệp Sanh Ca sẽ không để ý: “Vừa lúc chúng ta đọc lời thoại một chút .”

“Được.” Tần Hựu Huy cười đồng ý.



Sau khi hoàn thành cảnh quay trong ngày, Diệp Sanh Ca trở về phòng hóa trang. Sau khi thay trang phục và đồ trang sức ra, cô mệt mỏi ngồi lỳ trên ghế không muốn động đậy.

Lâm Nhiễm bóp vai giúp cô, thuận tiện tám chuyện: “Chị Sênh Ca, nghe nói Mộ Hiểu Nhã lại khóc lóc náo loạn ở trong phòng hóa trang của cô ta, còn đập phá không ít đồ đạc.”

“Ừ.” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại: “Đừng để ý tới cô ta là tốt rồi.”

Có đoạn video kia uy h**p, Mộ Hiểu Nhã hẳn sẽ không dám lại đến kiếm chuyện nữa.

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Sanh Ca cảm giác thể lực đã khôi phục một chút, đứng dậy định trở lại phòng của mình.

Kết quả là khi cô và Lâm Nhiễm vừa mở cửa thì thấy nhân viên công tác hưng phấn chạy về phía này, sôi nổi tụ tập trước cửa phòng hóa trang của Mộ Hiểu Nhã, còn cố ý để lại một lối đi như thể đang đợi ai đó.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Nhiễm tò mò hỏi.

Tiểu Trần, người phụ trách trang phục đoàn phim tỏ ra bí ẩn và hưng phấn: “Vị phú nhị đại hôm qua tặng hoa cho Mộ Hiểu Nhã tới đây! Nghe nói là cậu chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Duệ Lãng, có khi cô đã từng nghe qua tên này rồi.”

“Oa!” Lâm Nhiễm kinh ngạc cảm thán một tiếng, tò mò quay đầu lại nhìn.

Diệp Sanh Ca cảm thấy bất đắc dĩ. Cô không muốn xem náo nhiệt, càng không muốn xem náo nhiệt của Mộ Hiểu Nhã. Nhưng hiện tại tất cả con đường trở lại phòng đã bị đám người nhiều chuyện kia chặn kín.

Thôi thì trở lại phòng hóa trang chờ náo nhiệt kết thúc vậy.

Nghĩ vậy, khi cô đang muốn xoay người, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh cao lớn.

Đồng tử Diệp Sanh Ca co lại, theo bản năng nhìn qua.

Người đàn ông có diện mạo cực kỳ xuất sắc, các đường nét tinh xảo đến mức có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung nhưng lại không nữ tính, ngược lại bởi vì phần tinh xảo này càng làm anh ta toát lên cao ngạo và sắc bén, đôi mắt hẹp dài, đôi môi hình thoi trời sinh mang theo ba phần ý cười, huống chi lúc này khóe môi anh ta nhếch lên, nhìn qua có vẻ dịu dàng và đa tình.

Rất nhiều cô gái phát ra tiếng hít hà, ngay cả Lâm Nhiễm ở bên cạnh cũng không kìm được phát ra một tiếng hừ nhẹ ghen ghét.

Nhưng Diệp Sanh Ca lại cảm thấy rùng mình, lặng lẽ lùi về sau cửa một bước, còn kéo theo cả Lâm Nhiễm, đáng tiếc cô nhóc này vẫn còn đang đắm chìm trong diện mạo xinh đẹp của người đàn ông kia, hoàn toàn không hề có phản ứng.

Diệp Sanh Ca không khỏi trợn mắt, cô nhóc ngốc nghếch này không nhìn ra đây là một nhân vật nguy hiểm sao?

Người đàn ông này trông có vẻ dịu dàng đa tình nhưng đôi mắt hẹp dài của anh ta hoàn toàn không chứa bất kỳ cảm xúc hay tình cảm con người.

Anh ta hờ hững bước từ ngoài cửa vào, trên mặt mang theo biểu cảm như đang cười nhưng không hề có độ ấm, không hề liếc mắt nhìn đám người đang vây xem. Điều này chứng tỏ sở dĩ anh ta gióng trống khua chiêng như thế không phải bởi vì anh ta thích làm nổi bật, mà bởi vì… anh ta không thèm để ý cái nhìn của người khác, có lẽ đối với anh ta mà nói, nhân vật râu ria chẳng khác gì con kiến cả.

Người đàn ông đi đến trước cửa phòng hóa trang, nhìn thấy cửa đóng chặt, khóe mắt anh ta khẽ nhếch lên rồi nở một nụ cười.

Không cần anh ta nói một lời, hai tên vệ sĩ tiến lên phá cửa.

Mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.

“Tiểu thư Mộc Hạ.” Người đàn ông mỉm cười mở miệng, giọng dịu dàng vô cùng: “Ra đây đi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 185



Mộ Hiểu Nhã ngồi trên ghế, một tay cầm son môi, quay đầu nhìn về phía cánh cửa bị hỏng, khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Phòng hoá trang chỉ được dựng tạm thời nên chất lượng của cánh cửa không cao, bị đập hỏng cũng không có gì lạ. Nhưng vấn đề là… Tại sao anh ta dám làm vậy?

Không phải người đàn ông này đến đây để theo đuổi cô ta sao? Tại sao lại hành động thiếu giáo dưỡng như vậy?

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp và ấm áp của người đàn ông truyền vào tai cô ta: “Tiểu thư Mộc Hạ, ra đây đi.”

Mộc Hạ… Mộ Hiểu Nhã không khỏi nhíu mày, cũng bắt đầu bày ra tính tình cô chủ. Cô ta liếc nhìn trợ lý Tiểu Thất một cái: “Đi, nói với anh ta là tôi mệt mỏi, muốn hẹn tôi thì để lần sau.”

Mặt mày Tiểu Thất tái mét: “Như vậy có thể được không? Chị Hiểu Nhã, đó chính là cậu chủ nhà họ Tiêu…”

“Đi!” Mộ Hiểu Nhã không kiên nhẫn quát lớn.

Tiểu Thất đành phải nơm nớp lo sợ đi tới cửa, không dám ngẩng đầu, ấp a ấp úng chuyển lời của Mộ Hiểu Nhã.

Tiêu Duệ Lãng yên lặng nghe xong, nụ cười trên gương mặt tuấn tú của anh ta càng hiện rõ hơn.

Anh ta hơi nghiêng mặt, vệ sĩ lập tức nhận lệnh rời đi, không lâu sau trở về với một hộp quà tinh xảo.

Tiêu Duệ Lãng mỉm cười, bước vào phòng hóa trang, vệ sĩ cũng bưng hộp quà đi theo vào.

Mộ Hiểu Nhã nghe thấy tiếng động ở bên cạnh nhưng vẫn tiếp tục tô son môi, trên mặt đầy kiêu ngạo.

“Thú vị.” Tiêu Duệ Lãng khẽ cười, cúi người ngồi xuống bàn trang điểm, dùng bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay Mộ Hiểu Nhã: “Cô Mộ, tôi mang theo một món quà, không biết có đủ khiến em cảm thấy hứng thú không?”

Mộ Hiểu Nhã cười lạnh, cố gắng vùng tay ra nhưng người đàn ông này có sức lực rất lớn, cô ta không thể thoát ra được.

Cô ta giận dữ trong lòng, ngẩng đầu định quát to nhưng ngay sau đó cô ta đờ ra trong giây lát.

Gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần như hoàn hảo, khiến Mộ Hiểu Nhã vốn quen nhìn trai xinh gái đẹp cũng phải ngẩn ngơ trong giây lát.

“Viên kim cương hồng hai mươi cara, tôi đã mua từ tháng trước, vừa mới cắt xong cách đây vài ngày.” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ mở miệng: “Có lẽ em sẽ thích.”

Khi anh ta đang nói, vệ sĩ ở bên cạnh đã đặt hộp quà lên một góc bàn trang điểm, mở ra, viên kim cương hồng nhạt gần như lóe mù đôi mắt. Chuyên viên trang điểm cách đó không xa không kìm được phát ra một tiếng kêu khẽ.

Hơi thở của Mộ Hiểu Nhã cũng trở nên dồn dập.

Một viên kim cương lớn như vậy, giá trị ít nhất cũng phải trên trăm triệu!

“Thích không?” Tiêu Duệ Lãng lại hỏi, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.

Mộ Hiểu Nhã khó khăn dời mắt, cằm nâng lên: “Cũng không tệ lắm. Nhưng tôi sẽ không hẹn hò với anh.”

“Chậc…” Tiêu Duệ Lãng phát ra âm thanh giống như tiếc nuối: “Xem ra vẫn còn chưa đủ.”

Anh ta vừa dứt lời, vệ sĩ xoay người đi ra ngoài ngay, không bao lâu sau, bốn năm tên vệ sĩ đi đến, trên tay mỗi người mang theo một cái hộp.

“Kim cương hồng, kim cương xanh, phỉ thúy, bích tỷ, ngọc hòa điền… Có món nào em thích không?” Tiêu Duệ Lãng vẫn mỉm cười: “Hiện tại đã đồng ý hẹn hò với tôi chưa?”

Nhóm vệ sĩ cùng mở hộp ra, để lộ những món trang sức quý giá, mỗi món đều có giá trị xa xỉ.

Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh là người biết hàng, cô ta che ngực như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Lòng hư vinh của Mộ Hiểu Nhã được thỏa mãn, cô ta liếc nhìn bên ngoài phòng hóa trang theo bản năng, tưởng tượng đến bao nhiêu ánh mắt ghen tị và hâm mộ từ những người khác, đặc biệt là từ Diệp Sanh Ca, cô ta không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 186



“Cậu chủ Tiêu, không phải em không muốn.” Mộ Hiểu Nhã tiếp tục làm bộ làm tịch: “Nhưng em bị người ta chèn ép ở đoàn làm phim, sắp không quay nổi nữa rồi, làm sao còn tâm trạng hẹn hò?”

“Vậy thì không quay nữa.” Tiêu Duệ Lãng như không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Muốn quay phim, có rất nhiều cơ hội.”

“Nhưng em muốn quay bộ phim này.” Mộ Hiểu Nhã cắn răng nói: “Em còn muốn làm nữ chính của bộ phim này!”

Tiêu Duệ Lãng dùng ngón cái vuốt v e cổ tay cô ta.

“Mộ tiểu thư, tôi không làm được.” Anh ta cười khẽ, giọng nói mang theo áy náy: “Bộ phim này không phải do nhà họ Tiêu đầu tư, tôi cũng không có quyền lên tiếng. Nhưng mà tôi có thể khiến cho bộ phim này không quay nổi, em cảm thấy thế nào?”

“Không, không cần!” Mộ Hiểu Nhã hoảng sợ.

“Nhưng em quay phim không vui, sẽ không có tâm trạng hẹn hò với tôi.” Tiêu Duệ Lãng nói, hơi nghiêng mặt, hơi suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Chỉ cần thu hồi giấy phép quay phim, em sẽ có thời gian, đúng không?”

Giọng điệu của anh ta rất nghiêm túc, nụ cười có một sự chân thành kỳ lạ. Như thể anh ta thật sự cảm thấy đó là một cách tốt, chứ không phải nói giỡn.

“Không!” Mộ Hiểu Nhã kêu lên: “Em không có ý này.”

“Hả? Vậy là ý gì?” Tiêu Duệ Lãng nhẹ giọng hỏi: “Thu hồi giấy phép quay phim còn chưa đủ sao?”

Mộ Hiểu Nhã không kìm lòng được giật mình một cái.

Cuối cùng cô ta cũng ý thức được, người đàn ông này khác với loại phú nhị đại mà cô ta nghĩ. Anh ta không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho nên một món quà không được, anh có thể tặng bốn món năm món. Nếu hôm nay cô ta còn lấy cớ quay phim thì chỉ cần anh ta có năng lực này nói không chừng sẽ thật sự thu hồi giấy phép quay phim.

Nói như vậy, cô ta sẽ bị cả đoàn làm phim ghi thù! Cho dù vì làm khó Diệp Sanh Ca, cũng không cần phải cực đoan như vậy.

“Em… Em có tâm trạng.” Mộ Hiểu Nhã miễn cưỡng cười: “Hôm nay em đã quay xong rồi.”

“Rất tốt.” Tiêu Duệ Lãng hài lòng nở nụ cười, anh ta cầm tay Mộ Hiểu Nhã đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn: “Đi thôi.”

Nụ hôn của anh ta lạnh lẽo.

Mộ Hiểu Nhã rùng mình một cái.



Tình cảnh trong phòng hóa trang, mọi người vẫn chưa thấy nhưng bọn họ vẫn thấy được cảnh vệ sĩ cầm hộp quà, bọn họ không kìm được suy đoán người đàn ông này đã tốn bao nhiêu quà cho Mộ Hiểu Nhã.

Lúc này Diệp Sanh Ca đã sớm về tới phòng hóa trang, trong lòng còn sợ hãi đóng cửa lại.

Lâm Nhiễm bị kéo trở về, giọng điệu giận dữ lại ghen tị: “Rõ ràng cậu chủ Tiêu kia tới vì Mộc Hạ nhưng Mộ Hiểu Nhã vốn không phải là Mộc Hạ! Không biết xấu hổ quá đi! Nếu Mộc Hạ thật sự biết chắc chắn sẽ tức chết!”

“Ha ha…” Diệp Sanh Ca cười gượng hai tiếng.

Cô không tức giận, cô không tức giận chút nào. Kiểu đàn ông nguy hiểm này vẫn nên để lại cho Mộ Hiểu Nhã đi, cũng không biết cô ta có phước để hưởng hay không.

Bỗng nhiên cô cảm thấy Kỷ Thời Đình vẫn tốt hơn. Mặc dù bề ngoài người đàn ông này lạnh nhạt nhưng trên thực tế rất có tình người.

Nửa giờ sau, Diệp Sanh Ca lại mở cửa lần nữa, bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh lại, phòng hóa trang của Mộ Hiểu Nhã cũng trống không, xem ra, cuối cùng cô ta vẫn bị Tiêu Duệ Lãng mang đi.

Nhưng mà cũng không kỳ lạ, kiểu đàn ông này chỉ trông dịu dàng mà thôi, anh ta làm sao có thể thật sự cho phép người khác từ chối lời mời của anh ta? Mềm không được thì cứng, cho đến khi anh ta đạt được mục đích của mình.

Diệp Sanh Ca cảm thấy, tốt nhất mãi mãi đừng để anh ta biết ai là Mộc Hạ thật sự.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 187



Không ngoài dự đoán của Diệp Sanh Ca, ngày hôm sau, truyền thông tràn ngập tin tức Mộ Hiểu Nhã được phú nhị đại nào đó ở Dương Thành theo đuổi. Có kênh truyền thông tin tức nhanh nhạy còn có được bức ảnh viên kim cương hồng mà Tiêu Duệ Lãng tặng cho Mộ Hiểu Nhã, khiến cho cư dân mạng thảo luận sôi nổi.

Fan của Mộ Hiểu Nhã thì càng vinh dự nhưng lại lo lắng vị phú nhị đại này không thật lòng với Mộ Hiểu Nhã, trong lúc nhất thời ngôn luận xôn xao.

Lúc quay phim Diệp Sanh Ca lật xem tin tức giải trí, không kìm được cười ha ha.

Vừa lúc Thượng Thiên Ý tới thăm bạn, thấy cô còn cười được, tức đến mức mũi cũng muốn cong lên.

“Chị hai ơi, phú nhị đại theo đuổi Mộ Hiểu Nhã cũng không phải là phú nhị đại bình thường, hơn nữa anh ta còn trẻ tuổi đẹp trai!” Thượng Thiên Ý thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu cậu chịu bại lộ sự thật cậu là Mộc Hạ, cậu có thể vứt bỏ kim chủ của cậu, ôm lấy đùi Tiêu Duệ Lãng rồi!”

Diệp Sanh Ca thấy không nói nổi: “Cùng là ôm đùi kim chủ, tại sao mình phải đổi người khác?”

“Tiêu Duệ Lãng đẹp trai! Lâm Nhiễm miêu tả với mình rồi, mình tin ánh mắt của cô ấy!” Thượng Thiên Ý hung tợn trừng cô.

Diệp Sanh Ca thầm nghĩ trong lòng: Rõ ràng Kỷ Thời Đình đẹp trai hơn, hừ!

Hơn nữa loại nhân vật khó chơi như Tiêu Duệ Lãng, vẫn nên để lại cho Mộ Hiểu Nhã đi, cô hy vọng người đàn ông này vĩnh viễn không chú ý tới cô.

“Quên đi.” Thượng Thiên Ý nhìn gương mặt không cho là đúng của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ: “Hôm nay Mộ Hiểu Nhã không tới phim trường đúng không? Nghe nói mấy ngày nay, đạo diễn Từ không sắp xếp cảnh quay cho cô ta, xem ra cô ta thật sự ôm một cái đùi rất rắn chắc.”

Nói xong, cậu ấy lại hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca làm bộ không thấy, cười híp mắt đứng lên: “Cảnh tiếp theo đến lượt mình.”



Suốt ba ngày, Mộ Hiểu Nhã cũng chưa từng xuất hiện ở phim trường nhưng mà xem tin tức là có thể nhìn ra mấy ngày nay cô ta đã đi đâu.

Hôm nay xem triển lãm cùng phú nhị đại thần bí, ngày mai tham gia hội đấu giá cùng anh ta, ngày mốt cùng anh ta dự tiệc. Mấy ngày nay, Mộ Hiểu Nhã cung cấp đủ tin tức cho các phương tiện truyền thông lớn.

Không biết Mộ Ngạn Hoài nhìn thấy tin tức như vậy sẽ có phản ứng gì. Diệp Sanh Ca ác ý nghĩ.

Nhưng mà không có Mộ Hiểu Nhã, quay phim lại càng thuận lợi hơn. Diễn viên trong đoàn làm phim cũng không phải là người gây sự. Ngay cả Tô Hàm sau khi tán thành thực lực của cô, cũng không bày đặt ra vẻ nữa. Diệp Sanh Ca thật sự như cá gặp nước.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy phiền phức chính là… Cuộc điện thoại hàng ngày gọi cho Kỷ Thời Đình.

Cũng không biết vì sao, trong điện thoại Kỷ Thời Đình dịu dàng hơn rất nhiều, nụ cười đầy từ tính thường xuyên khiến cho cô kìm chế nổi, cho nên, hiện tại mỗi lần gọi điện thoại cho anh, Diệp Sanh Ca luôn phải cố lấy hết can đảm.

Buổi tối hôm nay trở lại phòng khách, cô tắm rửa xong nằm sấp trên giường, cầm điện thoại di động bắt đầu xây dựng tâm lý.

Dù sao mỗi lần trò chuyện cũng không đến một phút.

Lúc nghe điện thoại, cầm điện thoại di động xa một chút, có thể nghe được âm thanh là được.

Có lẽ là mấy ngày gần đây tâm trạng Kỷ Thời Đình đặc biệt tốt, cho nên anh mới dịu dàng như vậy, mình đừng quá đa tình.

Làm xong việc xây dựng tâm lý, Diệp Sanh Ca mới hít sâu một hơi, gọi điện thoại.

Lần này Kỷ Thời Đình nhận rất nhanh, có lẽ là bởi vì đang ở thời gian nghỉ ngơi, giọng nói của anh nghe có chút lười biếng.

“Hôm nay đóng máy rất sớm, đúng không?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông dường như có ma lực nào đó, cho nên chỉ cần rơi vào trong tai cô, tim cô đã bắt đầu tăng tốc.

Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 188



“Đúng vậy, dạo này việc quay phim diễn ra rất tốt đẹp.” Cô nhìn hình vẽ trên tấm ga trải giường và nói ra điều mà mình đang nghĩ đến: “Gần đây Mộ Hiểu Nhã đang cãi nhau kịch liệt với một tên phú nhị đại nên không đến trường quay vì thế mà chúng em chạy tiến độ khá nhanh”.

Kỷ Thời Đình dừng một chút, đột nhiên cười nhẹ: “Muốn không?”

“Hả?” Diệp Sanh Ca sửng sốt.

“Trang sức.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói ra hai chữ này: “Em thích cái gì? Kim cương hay ngọc bích?”

“Em thích hết, à, không, em không thích gì cả!” Diệp Sanh Ca tự nhiên cảm thấy có một loại dự cảm không tốt lắm, nhấn mạnh: “Em không thích gì cả!”

Vì vậy, xin đừng đưa cho cô…

“Ở chỗ của ông hình như có mấy khối nguyên thạch khá tốt.” Kỷ Thời Đình cười nói: “Nếu tôi bảo là đưa cho em thì ông ấy hẳn là sẽ vui vẻ đóng góp đó.”

“Em thực sự là… không cần.” Lòng bàn tay của Diệp Sanh Ca bắt đầu đổ mồ hôi.

“Kiểu gì em cũng sẽ sử dụng đến nó mà thôi.” Người đàn ông nói với giọng trầm thấp: “Với cả hình như tôi cũng chưa từng đưa cho em thứ gì thì phải?”

“Em…” Diệp Sanh Ca gần như đã không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể rặn ra được một câu: “Quá… Quá quý giá rồi.”

“Như vậy đâu có tính là gì.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói: “Đừng từ chối.”

“Được… Được.” Diệp Sanh Ca gian nan đáp: “Em còn phải đọc kịch bản nữa, như vậy..”

“Được rồi, vậy thì đi đi.” Giọng nói của anh càng lúc càng trầm, mang theo nụ cười nhẹ: “Ngủ ngon.”

Diệp Sanh Ca trở lời bừa rồi cúp điện thoại.

Sau đó, cô nhặt một chiếc gối gần đó lên rồi ấn mạnh vào mặt mình. Như thể làm vậy thì cô có thể giả vờ rằng mình không hề bị rung động bởi vì lời nói của anh.

Thôi chết, không xong thật rồi. Dù cô biết tất cả những gì Kỷ Thời Đình làm với cô chỉ là vì cô là vợ của anh, anh cũng sẽ làm như vậy với bất kỳ ai khác. Nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được. Ngốc quá, ngốc chết mất, ngốc kinh khủng.

Trong lòng cô thầm tự khinh chính mình, trèo xuống giường, cầm lấy kịch bản và bắt đầu đọc.

Chỉ khi toàn tâm toàn ý nhập vai thì cô mới có thể tạm thời thoát khỏi trạng thái tâm hồn toàn là màu hồng như thiếu nữ đang yêu này được.



Bên kia Kỷ Thời Đình nghe điện thoại báo bận, âm thầm cong môi.

Anh đặt điện thoại di động xuống, mở máy tính xách tay trước mặt ra. Vào trang tin tức, ngẫu nhiên mở tin tức Mộ Hiểu Nhã hẹn hò với phú nhị đại ra, rồi kéo đến chỗ ảnh chụp.

Tuy rằng phóng viên quay lén không rõ ràng cho lắm nhưng Kỷ Thời Đình liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Tiêu Duệ Lãng.

Mộ Hiểu Nhã đã debut nhiều năm, Tiêu Duệ Lãng không có lý do gì mà đột nhiên lại yêu cô ta cả. Trừ khi anh ta có hứng thú với một thân phận khác của người phụ nữ này.

Mộc Hạ.

Kỷ Thời Đình biết Mộc Hạ thật sự là ai, cho nên dù Tiêu Duệ Lãng có theo đuổi nhầm người thì nhiêu đó cũng đủ khiến anh không vui rồi.

Anh lạnh lùng nhếch mép và đóng trang web lại. Đúng lúc này, Tôn Diệp bước vào với một đống tài liệu ở trong tay.

“Tổng giám đốc, tôi đã sắp xếp một cuộc gặp giữa ngài Mark của Tập đoàn Will và ngài vào lúc ba giờ chiều nay rồi. Buổi tối sẽ có một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh để thảo luận về giai đoạn tiếp theo của nền kinh tế mới. Chương trình của hội nghị ở đây, tôi vừa nhận được nó.” Tôn Diệp nói rồi đặt một tài liệu lên bàn: “Sau hội nghị thượng đỉnh này, nhiệm vụ chính của chuyến đi lần này coi như là đã kết thúc. Ngày mai có một bữa tiệc tối của giới kinh doanh và một buổi thuyết giảng ở trường đại học mời ngài đến…”

“Hủy hết đi.” Kỷ Thời Đình đột nhiên cười nhẹ: “Đổi vé đi, ngày mai chúng ta về trước.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 189



Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca vẫn đến phim trường từ sớm.

Hôm nay cảnh quay của cô vẫn là nhiều nhất, không còn cách nào khác, ai bảo cô là nữ chính chứ.

Giữa lúc nghỉ ngơi, Ứng Tiểu Vũ bước tới, trên người vẫn mặc trang phục diễn, cười hớn hở nói: “Chị Sanh Ca, hôm qua em đã ký hợp đồng quản lý với studio Thời Sanh rồi, bây giờ em lại là người của chị rồi.”

Diệp Sanh Ca giật mình: “Nhanh vậy sao?”

“Đúng vậy…” Ứng Tiểu Vũ ngẩn người trước phản ứng của cô, “Chị không biết sao? Địa chỉ studio ở ngay cạnh tòa nhà tập đoàn TS, anh Thiên Ý chiều qua đích thân đưa em đi, hợp đồng của em với anh Bằng Gia Dực và chị Ôn Khả Hinh đều giống nhau, thời hạn là năm năm.”

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ đến hôm qua lúc Thượng Thiên Ý đến hình như có nhắc đến chuyện này, nhưng lúc đó cô bận học thoại nên không để ý lắm, sau đó Thượng Thiên Ý hình như có nói một câu “Vậy tôi toàn quyền quyết định nhé”, cô còn gật đầu đồng ý…

Lần trước cô đưa số điện thoại của Chu Diên Đông cho anh ấy, không ngờ hai người này làm việc hiệu quả như vậy, nhưng nói cho cùng vẫn là phải cảm ơn Kỷ Thời Đình… Anh rót vốn sớm, việc thành lập studio mới thuận lợi như vậy.

“Chị Sanh Ca?” Thấy cô ngẩn người, trong lòng Ứng Tiểu Vũ có chút bất an, “Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”

“Không có không có.” Diệp Sanh Ca hoàn hồn, vội vàng cười nói, “Ký rồi là tốt, tiếp tục cố gắng nhé!”

“Vâng ạ.” Ứng Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, “Mấy hôm nữa không phải là ngày nghỉ sao? Anh Thiên Ý nói lúc đó sẽ tập hợp mọi người lại họp mặt, chuyện này chắc chị biết rồi nhỉ?”

… Cô không biết.

Nhưng là chủ, cô không thể tiếp tục thể hiện sự thiếu tin cậy, vì vậy Diệp Sanh Ca mỉm cười điềm tĩnh: “Đương nhiên rồi.”

Sau khi Ứng Tiểu Vũ rời đi, cô vội vàng gọi điện thoại cho Thượng Thiên Ý, hỏi về chuyện studio.

“Là ý của phó tổng Chu, ông ấy nói cậu quay phim đã đủ vất vả rồi, những chuyện lặt vặt không cần phải nói với cậu, vì vậy tôi đã sắp xếp một bảng tiến độ gửi vào email của cậu, lúc nào rảnh cậu có thể xem qua.” Giọng điệu Thượng Thiên Ý có chút tám chuyện, “Kim chủ của cậu là ông ta sao? Tôi thấy vị phó tổng Chu này cũng được đấy, tuy tuổi tác có hơi lớn một chút, nhưng rất nho nhã, tính tình cũng không tệ, cậu có thể quen biết với một kim chủ như vậy cũng là phúc khí của cậu đấy.”

“Ừm… không phải.” Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi, “Để tôi xem bảng tiến độ, có việc gì liên lạc sau.”

Cúp điện thoại, Diệp Sanh Ca theo bản năng muốn vò đầu, nhưng nghĩ đến việc mình đang búi tóc cầu kỳ, chỉ đành nhịn xuống.

Cái gì mà ý của phó tổng Chu… Rõ ràng là ý của Kỷ Thời Đình.

Nhưng cô hoàn toàn không hiểu ý của người đàn ông này!

Chẳng lẽ chỉ vì cô là vợ của anh, anh có thể làm đến mức này vì cô? Cho dù đối với anh có thể chỉ là một câu nói, nhưng điều này cũng quá mức rồi…

Cô thật sự không thể không suy nghĩ lung tung.

Diệp Sanh Ca rối rắm đến mức muốn nhảy dựng lên tại chỗ.

May mà lúc này Lâm Nhiên bưng đĩa trái cây đến: “Chị Sanh Ca, ăn chút trái cây đi, sắp đến cảnh của chị rồi.”

Đúng vậy, vẫn là quay phim tốt nhất. Hòa mình vào nhân vật, trải nghiệm một cuộc đời khác, sẽ không còn tâm tư để rối rắm nữa.

Hôm nay phần lớn đều là cảnh diễn tay đôi của cô và Tần Hựu Huy, Tần Hựu Huy diễn xuất tinh tế, vì vậy sự hợp tác của hai người rất thuận lợi, đến năm giờ chiều đã hoàn thành kế hoạch quay phim hôm nay.

Từ Hướng Kiệt rất vui vẻ, vung tay tuyên bố tan ca: “Tối nay chúng ta đi hát karaoke đi, tôi mời.”

Lời ông ta vừa dứt, nhân viên công tác lập tức reo hò ầm ĩ.
 
Back
Top Bottom