Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 190



Lúc này, Diệp Sanh Ca và Tần Hựu Huy vẫn đang ở phim trường studio.

“Cô muốn đi sao?” Anh ta cười hỏi.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi vẫn nên quay về xem kịch bản thôi.”

Theo tiến triển của kịch bản, phần diễn của vai nữ chính cô đóng cũng càng ngày càng nặng.

“Vậy thì rất tốt.” Tần Hựu Huy suy nghĩ: “Mấy ngày nữa, chúng ta có một cảnh giường chiếu, tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta nên tập luyện từ sớm, trùng hợp tối nay không có ai ở đây, cũng tránh để bọn họ nhìn thấy, gây ra suy đoán không cần thiết.”

“A…” Diệp Sanh Ca chớp mắt.

Thật ra cảnh giường chiếu của cô trong phim không ít nhưng mà đối với nhân vật Tiết Ninh mà cô đóng thì cảnh giường chiếu với Hoàng đế giống như công việc vậy, cho nên hầu như chỉ cần mặc áo ngủ tượng trưng là được rồi.

Nhưng cảnh giường chiếu với nam chính lại có nhiều ý nghĩa đối với Tiết Ninh, cho nên diễn xuất trong cảnh giường chiếu đầu tiên của cô và Tần Hựu Huy rất quan trọng, mặc dù tiêu chuẩn không quá cao nhưng ít nhiều vẫn sẽ có chút hình ảnh ướt át.

Mà cô và Tần Hựu Huy thực sự không quen thuộc, nếu như không tập luyện trước thì sợ là đến lúc diễn chính thức sẽ rất xấu hổ. Huống chi cảnh giường chiếu lại rất thách thức kỹ năng diễn xuất, nói như vậy thì quả thực cần tập luyện trước.

“Theo tôi thì nên để trợ lý Lâm Nhiễm của cô và trợ lý Tiểu Lưu của tôi dùng điện thoại quay lại từ các góc độ khác nhau, như vậy thì chúng ta có thể xem hiệu quả.” Tần Hựu Huy nghiêm túc đề nghị.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ rồi gật đầu: “Được. Ăn tối xong thì anh tới phòng tôi đi.”

Ở phòng của cô, chắc là cô sẽ dễ chịu, tự tại hơn một chút.

“Ok.” Tần Hựu Huy gật đầu cười rồi quay về phòng trang điểm của mình để thay quần áo.

Từ Hướng Kiệt đi tới, cười nói với cô: “Cô cũng đừng đi hoạt động buổi tối.”

“Tôi hiểu.” Diệp Sanh Ca còn tưởng rằng Từ Hướng Kiệt đã biết chuyện cô và Tần Hựu Huy định tập luyện trước nên nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ hoàn thành tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Từ Hướng Kiệt cười tủm tỉm gật đầu.

Diệp Sanh Ca quay lại phòng trang điểm, lúc thay đồ xong đi ra ngoài thì studio đã trống không rồi, xem ra Từ Hướng Kiệt thật sự đã đưa hết tất cả mọi người đi.

Cô quay lại phòng trong ăn cơm tối với Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm đã biết chuyện tối nay Tần Hựu Huy sẽ tới tập luyện cảnh giường chiếu cùng Diệp Sanh Ca, cô ấy hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực.

“Không biết dáng người của tiền bối Tần như thế nào nhỉ?” Cô ấy vừa nghĩ vừa xấu hổ che mặt.

“Này này, tụi chị tập luyện chắc chắn sẽ mặc quần áo.” Diệp Sanh Ca trừng mắt cảnh cáo cô ta: “Suy nghĩ của em đừng có xấu xa như vậy.”

“Em biết nhưng nếu đã tập luyện cảnh giường chiếu thì dù có mặc quần áo cũng sẽ mặc đồ tương đối bó người chứ.” Lâm Nhiễm hớn hở nói: “Em từng thấy bọn họ quay cảnh giường chiếu ở đoàn làm phim khác rồi.”

Diệp Sanh Ca giơ đũa, ngẩn ngơ.

Đúng thế, cũng không thể mặc áo khoác dày cộm quay cảnh giường chiếu chứ… Làm sao bây giờ, cô bỗng nhiên hơi hối hận.

Lúc chạng vạng tối, cô đồng ý rất sảng khoái bởi vì cảm thấy đây chỉ là công việc, không có gì phải xấu hổ. Thế nhưng nghĩ đến chuyện sẽ lập tức tiếp xúc tứ chi thân mật với một người khác phái không quá quen thuộc, trong lòng cô lại bắt đầu kháng cự…

Nhưng bây giờ hối hận c*̃ng muộn rồi, sau khi ăn tối xong, Tần Hựu Huy dẫn theo trợ lý Tiểu Lưu tới đúng giờ.

Lâm Nhiễm nịnh nọt đón người vào.

Diệp Sanh Ca đành phải cười khan một tiếng, vẫy tay chào hỏi bọn họ: “Tới rồi à.”

“Ừm, bắt đầu đi.” Thái độ của Tần Hựu Huy rất chuyên nghiệp, trong miệng anh ta đang nhai kẹo cao su: “Chúng ta tranh thủ hoàn thành trong một tiếng đi.”



Cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen cũng vừa lái ra khỏi sân bay quốc tế Dương Thành, lái về phía thành phố.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 191



Kỷ Thời Đình hạ kính xe xuống, tùy ý để gió cuối mùa thu thổi vào.

Anh giơ tay cởi cúc trên cùng của áo sơ mi, tay phải cầm điện thoại nhẹ nhàng đặt trên cửa kính, lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ lưu chuyển trên khuôn mặt tuấn tú của anh, ở giữa sáng tối luân phiên, làm nổi bật ánh mắt của người đàn ông càng thêm sâu thẳm.

Giọng điệu oán hận của ông cụ vang lên trong điện thoại: “Sao mà cháu kết hôn xong còn bất hiếu hơn cả lúc trước thế, đã bao lâu cháu không qua đây thăm ông rồi?”

Kỷ Thời Đình khẽ cười một tiếng: “Không phải ông dặn cháu gần đây cứ hưởng thụ thế giới hai người đi à.”

“Nhưng vấn đề là Sanh Ca đi quay phim ở thành phố Điện Ảnh rồi, cháu thì lại đi công tác, hai đứa mấy ngày mới gặp nhau một lần hả?” Ông cụ Kỷ rất tức giận: “Với tốc độ này của cháu thì bao giờ ông mới có thể ôm chắt trai chứ?”

“Qua hai ngày nữa, chờ Sanh Ca được nghỉ, cháu sẽ đưa cô ấy về nhà cũ thăm ông.” Kỷ Thời Đình nói thờ ơ: “Giờ thì ông hài lòng rồi chứ?”

“Hừ…” Giọng ông cụ lạnh lùng: “Cháu đừng tưởng là ông không biết mưu đồ của cháu, ông không còn nhiều quặng đâu, ông định trăm năm sau sẽ mang đi cho bà nội cháu, không cho cháu đâu.”

“Bà nội không thích kim cương.” Kỷ Thời Đình nhíu mày: “Bà thích ngọc.”

Ông cụ Kỷ lại bị chặn họng: “… Cháu muốn tặng cho vợ cháu mà không tự mình đi mua à?”

“Chất lượng trên thị trường không tốt.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt nói: “Nếu sau này có đồ chất lượng tốt thì cháu sẽ mua trả ông.”

“Chờ cháu đưa Sanh Ca về rồi hẵng nói.” Ông cụ hừ một tiếng, cúp điện thoại.

Kỷ Thời Đình cong khóe môi, cầm điện thoại trong tay ngắm nghía.

Thời gian này, Diệp Sanh Ca đã quay xong rồi, có lẽ nửa tiếng nữa cô sẽ gọi điện thoại tới.



Lúc này, Diệp Sanh Ca hoàn toàn không nhớ cô còn phải gọi một cuộc điện thoại thường lê phải gọi.

Ở trước mặt cô, hai người Tần Hựu Huy và Tiểu Lưu đang sắp xếp phòng khách theo kịch bản.

“Sanh Ca, lát nữa cô đi từ phía kia tới.” Tần Hựu Huy chỉ về phía cửa: “Tôi ngồi ở đây uống rượu. Tiểu Lưu, cậu quay từ phía này, Lâm Nhiễm, cô quay từ phía đối diện.”

Tiểu Lưu và Lâm Nhiễm đều nghiêm túc gật đầu.

Diệp Sanh Ca vẫn cảm thấy bồn chồn nhưng thấy Tần Hựu Huy vừa chuyên nghiệp vừa bình tĩnh như vậy, cô cũng không thể đứt xích.

“Tôi hiểu rồi.” Cô gật đầu.

“Được rồi, bắt đầu đi.” Có lẽ Tần Hựu Huy nhìn ra sự bất an của cô nên cười nói: “Đừng sợ, cô đừng coi cô là bản thân, cứ coi mình là Tiết Ninh, tôi cũng không phải Tần Hựu Huy mà là Dung Duật Tu, cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cô hiện giờ. Thả lỏng đi, cô là diễn viên.”

Tần Hựu Huy khiến Diệp Sanh Ca xấu hổ một xíu.

Không sai, đây là công việc mà thôi, nếu như cô biểu hiện lo lắng thái quá thì ngược lại sẽ khiến Tần Hựu Huy xấu hổ.

“Ừm. Anh cứ yên tâm.” Diệp Sanh Ca nói rồi đi tới cửa, khép áo choàng lại.

Tần Hựu Huy c*̃ng nằm xuống trên ghế sofa, cầm bầu rượu trong tay.

Sau khi Lâm Nhiễm hô một tiếng bắt đầu, Tần Hựu Huy nhập vai trong vòng một giây, anh ta giơ bầu rượu lên, ực mạnh một hớp, trong miệng ngâm xướng lung tung: “… Nơi ta nhìn vào, từ hôm nay lại có thêm, một nỗi sầu mới… Tình này không thể nào xóa bỏ, vừa buông xuống giữa mày, lại chạy vào trong lòng.”

Rõ ràng là tư thế hành vi phóng túng nhưng giọng điệu lại có vẻ tự giễu cợt, đau buồn, mất mát.

Lúc này, Tiết Ninh khoác áo choàng chậm rãi đi đến gần.

“Dung đại nhân có tiền đồ vô lượng, không biết là vị hôn phu lý tưởng của bao nhiêu nữ nhi khuê các, sao có thể khốn đốn vì tình?” Nàng khẽ cười lên tiếng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 192



Nghe thấy tiếng gọi, Dung Duật Tu nửa ngồi dậy, chăm chú nhìn nàng với biểu cảm ngỡ ngàng.

“…Chẳng lẽ chỉ là giấc mộng?” Hắn lẩm bẩm như không dám tin vào mắt mình.

“Không phải mộng.” Tiết Ninh tiến lại gần hắn, kéo áo choàng ra để lộ gương mặt mình trước mắt hắn, giọng nói mang theo chút quyến rũ kỳ lạ: “Là ta, Dung đại nhân.”

Đồng tử hắn co rút lại, khẽ cười một tiếng: “Hóa ra là Tiết tần nương nương, yến tiệc trong điện đang vui, sao nương nương không ở đó cùng Hoàng thượng, lại đến gặp kẻ không được vừa lòng như ta?”

“Sao Hoàng thượng còn nhớ đến ta chứ.” Tiết Ninh nói với giọng oán trách: “Dung đại nhân, Tiết Ninh cần ngài giúp đỡ.”

Dung Duật Tu dường như đã tỉnh táo hơn, hắn đánh giá nàng một lúc lâu, đột nhiên đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.

Tiết Ninh khẽ kêu lên.

“Sự giúp đỡ của ta…” Hơi thở hắn hơi dồn dập: “Cần báo đáp.”

“Ta…”

Hơi thở nam tính xa lạ xộc vào khoang mũi, Diệp Sanh Ca hốt hoảng, đột nhiên quên mất lời thoại.

“Cắt!” Lâm Nhiễm kịp thời lên tiếng.

Diệp Sanh Ca vội vàng đứng dậy lùi về sau mấy bước, trông như muốn chạy trốn khỏi hang cọp.

Tần Hựu Huy ngồi dậy, bất đắc dĩ cười: “Tôi đáng sợ đến vậy sao?”

“Không, không phải lỗi của anh, xin lỗi.” Diệp Sanh Ca vừa xấu hổ vừa áy náy.

“Cô không cần tự trách mình.” Tần Hựu Huy kiên nhẫn chỉ bảo: “Lúc đầu cô diễn rất tốt, rất nhập tâm nhưng cứ đến đoạn tiếp xúc cơ thể, ý thức của cô lại trỗi dậy, cô cần phải khắc phục điều này.”

Đúng vậy, cô cần phải khắc phục. Đây là diễn xuất, cô không phải là Diệp Sanh Ca mà là Tiết Ninh.

“Chúng ta thử lại lần nữa nhé?” Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi.

“Được.” Tần Hựu Huy mỉm cười gật đầu.

Tuy nhiên, lần tập thứ hai, Diệp Sanh Ca vẫn thất bại ở chỗ cũ. Đến lần thứ ba, tuy cô không quên lời thoại nhưng nói lắp bắp, vẫn thất bại.

Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu nhìn nhau.

Tần Hựu Huy xoa xoa hai đầu lông mày, nhìn người phụ nữ đang thất vọng trước mặt, suy nghĩ rồi hỏi một cách dè dặt: “Sanh Ca, cô… đã từng yêu đương rồi chứ?”

Diệp Sanh Ca hiểu ý anh ta ngay, hai má nóng lên, cô gật đầu lia lịa.

“Vậy thì tốt.” Tần Hựu Huy thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng cô có bóng ma tâm lý gì từ nhỏ… Xem ra cô không sao, chỉ đơn thuần không thể đón nhận tôi. Hay là cô ghét tôi? Tại sao lại phản kháng như vậy?”

Diệp Sanh Ca xấu hổ: “Không phải như vậy, thầy Tần, tôi không ghét anh, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy.”

“Cô chưa từng trải qua khóa đào tạo chính quy.” Tần Hựu Huy trầm ngâm nói: “Vì vậy, ý thức tự vệ của cô rất mạnh. Trước lúc quay phim, cô cần phải chắc chắn mình đang ở trong một môi trường an toàn mới dám buông bỏ bản thân. Nhưng môi trường hiện tại khiến cô cảm thấy không an toàn.”

Diệp Sanh Ca nhíu mày.

Nếu chỉ có cô và Tần Hựu Huy, cô cảm thấy không an toàn thì có thể lý giải nhưng hiện tại có bốn người, hơn nữa thái độ của Tần Hựu Huy rất chuyên nghiệp, không có ý định lợi dụng, tại sao cô vẫn kháng cự như vậy?

“Thế này đi, cô nằm xuống, tôi nằm đè lên người cô.” Tần Hựu Huy nói: “Vì cứ đến đoạn tiếp xúc cơ thể là cô lại thoát vai, chi bằng chúng ta cứ tiếp xúc cơ thể trước, ép buộc cô phải nhập tâm. Sanh Ca, với tài năng của cô, cô có thể làm được.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 193



Diệp Sanh Ca mở to mắt.

Cô biết Tần Hựu Huy nói có lý nhưng cô vẫn kháng cự theo bản năng.

Nhưng… cô nhìn hai trợ lý bên cạnh, nỗi sợ hãi và kháng cự cuối cùng cũng bị niềm tự hào và tinh thần trách nhiệm của một diễn viên kìm hãm.

Chỉ mới diễn tập mà cô đã kháng cự như vậy, đến lúc quay chính thức thì cô phải làm sao?

Vì vậy, cô nhất định phải làm được.

Nghĩ thế cô gật đầu, nằm xuống ghế sofa với biểu cảm thấy chết không sờn.

Tần Hựu Huy cởi áo khoác ra, để lộ bộ quần áo mặc ở nhà bên trong, nắm lấy cổ tay cô, từ từ cúi người xuống.

Gương mặt người đàn ông trước mắt cô ngày càng lớn, hơi thở của Diệp Sanh Ca trở nên dồn dập, cô mở to mắt, không thể che giấu biểu cảm hoảng sợ.

Động tác của Tần Hựu Huy đột nhiên dừng lại.

Anh ta đành nói: “Hay là cô nhắm mắt lại, đợi tôi nói mở mắt thì cô hãy mở?”

Cũng được.

Diệp Sanh Ca vội vàng nhắm mắt lại.

Nhưng khi nhắm mắt lại, hơi thở của người đàn ông càng thêm rõ ràng, mạnh mẽ và xa lạ khiến từng tế bào trên cơ thể cô kêu gào phản kháng.

Còn cả hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta, tiếng hít thở ngày càng gần, tất cả khiến cơ thể Diệp Sanh Ca thêm căng cứng.

“Thôi vậy.” Tần Hựu Huy cười khổ, buông cô ra rồi đứng dậy: “Nhìn cô như vậy, tôi còn tưởng mình là tội phạm.”

Diệp Sanh Ca vội vàng ngồi dậy, vừa áy náy vừa thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi…” Cô bối rối: “Tôi đi vệ sinh, tôi muốn tự mình chuẩn bị một lát.”

“Không sao, tôi biết việc này rất khó.” Tần Hựu Huy thông cảm gật đầu: “Cô cứ đi đi, tôi xem lại đoạn phim vừa quay.”

Trong phòng vệ sinh, Diệp Sanh Ca vốc một ít nước lạnh vỗ lên mặt sau đó thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Vì chưa tẩy trang nên vết bớt bị lớp kem nền dày cộp che khuất, nhìn kỹ cũng không thấy dấu vết gì.

Diệp Sanh Ca chống hai tay lên gương, thần thái hơi sững sờ.

Cô nhớ lại buổi sáng hôm sau lần đầu tiên làm chuyện đó với Kỷ Thời Đình, khi nhìn thấy vết bớt nhỏ đi cô tràn ngập phấn khích và vui mừng. Lúc đó, cô quyết tâm phải lên giường với Kỷ Thời Đình nhưng không cảm thấy việc này khó chấp nhận.

Sự thật đúng là như vậy, trong quá trình chung đụng với người đàn ông này, cô có thể vì ngại ngùng mà xấu hổ, có thể vì mưu kế thành công mà thích thú, có thể vì lợi dụng anh mà áy náy nhưng cô chưa bao giờ sợ hãi.

Dù cô có sợ hãi cũng là sợ mình sẽ yêu anh chứ chưa bao giờ kháng cự việc tiếp xúc thân mật với anh.

Sự thật là từ khi dọn vào biệt thự Thiên Phàm, cô càng ngày càng quen… còn thích tiếp xúc thân mật với anh, dù là ôm hay hôn.

Cô chưa bao giờ suy nghĩ về lý do, chỉ cho rằng bản thân phóng khoáng hơn người khác nhưng hóa ra không phải như vậy.

Thay Tần Hựu Huy vào, dù là diễn xuất cô cũng phản kháng như vậy.

Nếu cô ghét Tần Hựu Huy thì cũng thôi đi, đằng này ngược lại, bậc đàn anh Tần Hựu Huy không chỉ có ngoại hình ưa nhìn, cử chỉ lịch thiệp mà còn có diễn xuất tinh tế, EQ cao, Diệp Sanh Ca luôn ngưỡng mộ anh ta.

Vậy mà cô vẫn không thể chấp nhận việc tiếp xúc thân mật với anh ta dù chỉ vài giây.

Hóa ra không phải người đàn ông nào cũng được.

Càng nghĩ, trái tim Diệp Sanh Ca càng lạnh lẽo.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 194



Diệp Sanh Ca luôn nghĩ trái tim mình kiên định như đá nhưng hóa ra… Từ rất lâu rồi, cô đã bỏ mọi phòng bị trước Kỷ Thời Đình. Cô lấy cớ xóa vết bớt, không chút kiêng kỵ quyến rũ anh nhưng nếu không phải là Kỷ Thời Đình, mà là người khác, cho dù để xóa vết bớt, cô cũng không thể làm như những gì đã làm với anh.

Vì sao? Chỉ đơn giản vì cô tín nhiệm anh sao?

Cô gục đầu trước gương, bài xích đáp án của câu hỏi theo bản năng này.

Lại một lát sau, Diệp Sanh Ca ngẩng đầu, hít sâu một hơi.

Bây giờ vấn đề này không quan trọng, quan trọng là, cô nên làm thế nào để gỡ bỏ sự phòng bị với Tần Hựu Huy.

Biết đâu chỉ vì cô và anh ta còn chưa quen thuộc. Có thể là vì cô vẫn chưa nhập vai đủ sâu.

Cô nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, cố gắng hòa mình vào tâm trạng của Tiết Ninh.

Đối với Tiết Ninh, Dung Duật Tu không phải một người xa lạ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng nàng có một chút tình cảm không thể nói rõ dành cho hắn. Trong thâm cung vắng vẻ này, nàng chỉ dám dành một chút tín nhiệm cho nam nhân này.

Cho nên, thực ra sâu trong lòng nàng rất khao khát vòng tay của nam nhân này, đó là một sự ấm áp chân thành, hoàn toàn khác với Hoàng đế.

Mang tâm trạng như vậy, cô bước ra khỏi phòng vệ sinh.

“Thế nào?” Tần Hựu Huy đưa di động cho Tiểu Lưu, ân cần nhìn cô: “Bắt đầu lại từ đầu à?”

“Không, vẫn như lúc nãy, anh nằm sấp trên người tôi.” Diệp Sanh Ca nói, nằm xuống sofa, nhắm mắt lại, khi mở ra, biểu hiện đã hoàn toàn khác.

Cô đổi tư thế, nghiêng người nhìn Tần Hựu Huy, biểu cảm khổ sở nhưng lại mang theo một chút quyến rũ chết người và xảo quyệt: “Dung đại nhân, ta cần sự giúp đỡ của ngài.”

Giọng nói u oán mà dịu dàng.

Tần Hựu Huy ngạc nhiên, rồi ánh mắt của anh ta thay đổi, bước nhẹ nhàng về phía trước vài bước, dường như mất thăng bằng, cả người té ngã trên người cô.

Hắn bắt lấy hai tay của nàng, cúi người, dừng lại trước khi chạm đến mặt nàng, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng: “Tiết tần nương nương, sự trợ giúp của ta… có cái giá của nó.”

“Trả giá gì?” Tiết Ninh nhếch môi, giống như đang thật lòng đặt câu hỏi, thế nhưng biểu cảm trên mặt lại hoàn toàn không phải như vậy.

Hô hấp Dung Duật Tu trở nên dồn dập hơn, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân này, đã bắt đầu muốn nàng. Không sai, hắn biết nàng là phi tử của Hoàng đế nhưng hắn vẫn không khắc chế được việc bị nàng thu hút. Nàng thông minh và tự biết, lạnh nhạt chỉ biết lo cho bản thân, đau khổ giãy dụa quật cường, giống như một loại anh túc hấp dẫn hắn.

Hắn biết mình nên buông nàng ra, nếu hắn vượt qua một bước này thì hắn xong rồi, cả đời này cũng tiêu rồi.

Dường như Tiết Ninh nhìn ra sự giãy dụa hắn, cho nên nàng lại cười, nụ cười này mang theo sự vô tội đáng thương, c*̃ng đầy sự khiêu khích: “Cuối cùng giá phải trả là gì hả, Dung đại nhân?”

Dung Duật Tu rên khẽ một tiếng.

Hắn nghe được âm thanh sợi dây nào đó đứt gãy trong đầu mình. Gia tộc, trách nhiệm, khát vọng, vinh dự, tất cả chôn vùi trong nụ cười này của nàng, trong giọng nói dịu dàng của nàng.

Hô hấp của hắn càng dồn dập hơn, bàn tay hắn nặng nề rơi xuống hông nàng, kéo mạnh, dây buộc áo choàng tuột xuống.

Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu ở bên cạnh cầm điện thoại quay cũng bị cuốn vào tình cảnh này, hai người cũng vô cùng kích động.

Bởi vậy, không ai nghe được âm thanh mở khóa “Cạch” một tiếng từ bên ngoài truyền đến.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 195



Trên ghế sofa, Tần Hựu Huy vẫn chìm đắm trong vai diễn của mình.

Áo choàng trên người Diệp Sanh Ca bị anh ta hoàn toàn kéo xuống, sau đó, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông nắm lấy khuôn mặt cô, hình như đang định hôn xuống.

Nhưng mà Diệp Sanh Ca lại giật mình, vô thức ngăn cản, coi như cô không bài xích tiếp xúc với Tần Hựu Huy, c*̃ng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận cảnh hôn.

Nhưng Tần Hựu Huy đang trong vai Dung Duật Tu lại không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay cô, dường như chỉ xem hành động này của cô là đang tỏ ra thích nhưng giả vờ từ chối. Diệp Sanh Ca luống cuống, vô thức quay đầu, kết quả vừa nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy một người mạnh mẽ rắn rỏi đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn một vòng, dường như hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh, con ngươi đen như mực của anh đã dừng lại trên ghế sofa, đúng lúc đối diện với Diệp Sanh Ca.

Con ngươi của anh đột nhiên co lại tối đa.

Vào khoảnh khắc Diệp Sanh Ca nhận ra anh, tâm trí cô nổ tung!

Cô trợn tròn tròng mắt, kinh hoảng hô to: “Ngừng ngừng ngừng!”

Tần Hựu Huy rời khỏi vai diễn, thấy mặt mày Diệp Sanh Ca đầy kinh hoảng, anh ta hơi chật vật: “Xin lỗi…”

Diệp Sanh Ca cũng không biết sức mạnh từ đâu mà ra, mạnh mẽ đẩy người đàn ông vẫn đang nằm trên người cô, khiến Tần Hựu Huy bất ngờ bị cô đẩy ngã xuống đất. Diệp Sanh Ca vội vàng đứng lên, kết quả dường như dẫm lên chân Tần Hựu Huy, cô mất thăng bằng, cả người ngã đè lên Tần Hựu Huy.

… Xong.

Xong rồi xong rồi xong rồi.

Lúc này, trong đầu cô chỉ có ý nghĩ này không ngừng xoay quanh.

Một loạt biến cố này chỉ xảy ra trong ba giây, Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người dưới đất.

Tần Hựu Huy thì càng bối rối hơn, anh ta bị đẩy xuống đất cũng thôi đi, vừa mới chuẩn bị đứng lên, lại bị Diệp Sanh Ca đè lên ngực, anh ta không kịp thở, bắt đầu ho kịch liệt.

Cảm nhận được ánh mắt Kỷ Thời Đình như lưỡi dao, Diệp Sanh Ca luống cuống tay chân đứng lên. Cô nhìn về phía mặt Kỷ Thời Đình đang không có biểu tình gì, ánh mắt ám trầm đứng ở cửa, lắp bắp mở miệng: “Anh… Sao anh lại đến… Em đang tập luyện… Anh xem, anh xem, Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu cũng ở chỗ này, mau nói, chúng ta đang tập luyện phải không!”

Cô nóng nảy trừng mắt với Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm ngơ ngác quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Kỷ Thời Đình cách đó không xa, kết quả cô ta quá khiếp sợ, há to miệng, mãi không nói ra lời.

Diệp Sanh Ca thấy cô ta chỉ ngơ ngác nhìn Kỷ Thời Đình, thực sự sắp bị cô ta làm cho tức chết.

Cũng may Tiểu Lưu tương đối trấn định hơn, vị trí của cậu ta đối diện với cửa nên cậu ta là người đầu tiên nhìn thấy Kỷ Thời Đình.

“Không… Không sai.” Cậu ta run rẩy mở miệng: “Chúng tôi đang tập luyện… Đang tập luyện.”

Nói xong cậu ta còn giơ chiếc điện thoại đang quay phim lên

“Em không lừa anh chứ!” Diệp Sanh Ca nhìn về phía Kỷ Thời Đình, ánh mắt bất an, khuôn mặt đầy khẩn trương, như sợ anh sẽ hiểu nhầm.

Kỷ Thời Đình nhìn cô, con ngươi đen như mực sâu không lường được, như hố đen không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Diệp Sanh Ca bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cảm thấy chột dạ thoái chí, cô cắn răng, đột nhiên tiến lên ôm lấy eo anh, lấy lòng cười: “Sao anh quay về sớm thế, em vốn định ra sân bay đón anh mà… Anh đã ăn tối chưa? Chắc đồ trên máy bay ăn không ngon đâu, không bằng để em làm gì đó cho anh ăn nhé?”

Cô nói liến thoắng không ngừng, như muốn dựa vào việc này để bình tĩnh lại.

Kỷ Thời Đình giơ tay nắm lấy vai cô, cúi xuống nhìn cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 196



“Tập luyện?” Anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Cảnh diễn gì mà còn cần tập luyện?”

“Giường… giường chiếu…” Diệp Sanh Ca rụt cổ, không dám nhìn thẳng vào anh: “Chỉ .. sợ đến lúc đó không thuận lợi, vậy nên tập luyện trước một chút.”

“Ừm.” Giọng điệu của người đàn ông vẫn không gợn sóng: “Kết thúc chưa?”

“Kết thúc rồi kết thúc rồi!” Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu lại: “Thầy Tần, hay là hôm nay chúng ta đến đây đi?”

Tần Hựu Huy đáng thương vừa mới đứng lên từ dưới đất, anh ta nhìn Kỷ Thời Đình, ánh mắt có chút kinh ngạc nghi ngờ không ổn định.

Tần Hựu Huy không hề biết thân phận của anh nhưng chỉ dựa vào khí thế của người bề trên toát ra từ người đàn ông này đã đủ để anh ta phán đoán rõ ràng tình thế, vì vậy anh ta thức thời không hỏi gì thêm: “Đương nhiên. Hôm nay cô Diệp vất vả rồi. Tiểu Lưu, chúng ta đi thôi.”

“Đợi đã.” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình rơi trên tay Tiểu Lưu, nhàn nhạt dặn dò: “Xóa đi.”

Tiểu Lưu sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”

Cậu ta luống cuống tay chân xóa bỏ video vừa mới quay đi.

Tần Hựu Huy chộp lấy chiếc áo khoác ở trên sô pha, dẫn theo Tiểu Lưu đi ra ngoài cửa, lúc đi qua Kỷ Thời Đình, anh ta khẽ gật đầu chào hỏi.

Kỷ Thời Đình liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Trên trán Tần Hựu Huy nhanh chóng toát mồ hôi, anh ta miễn cưỡng cười một cái, rồi mới rời đi.

Từ đầu đến cuối Diệp Sanh Ca vẫn luôn ôm người đàn ông này, đến tận khi bóng dáng của Tần Hựu Huy và Tiểu Lưu biến mất hoàn toàn phía sau cửa, cô mới dám buông ra, chuyển thành nắm chặt tay anh: “Qua đây ngồi đi, em rót nước cho anh.”

Giọng nói của cô trầm thấp mềm mại, mang theo vài phần cẩn thận dè dặt.

Kỷ Thời Đình nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn cất bước đi vào, có điều anh không hề ngồi trên sô pha mà ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Diệp Sanh Ca vội vàng rót một cốc nước nóng đặt bên cạnh tay anh, có hơi ngại ngùng: “Chỗ em chỉ có nước lọc… anh muốn uống trà hay cà phê không? Hình như phòng đạo diễn Từ có cà phê chất lượng không tệ, em đi lấy một ít qua đây nhé?”

“Không cần.” Kỷ Thời Đình nâng cốc lên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua Lâm Nhiễm ở bên cạnh một cái.

Lúc này Diệp Sanh Ca mới như được tỉnh ngộ vỗ trán, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lâm Nhiễm, lấy lại điện thoại của mình từ trong tay cô ta: “Em có thể tan làm rồi. Mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai không cần qua đây đâu.”

Lâm Nhiễm ngẩn ngơ gật đầu, hạ giọng hỏi: “Chị Sênh Ca, anh ấy… anh ấy chính là kim chủ đại nhân của chị sao?”

“… Đừng nói linh tinh.” Giọng điệu của Diệp Sanh Ca hung dữ, thấy ánh mắt của cô ấy vẫn dính trên người Kỷ Thời Đình thì càng tức giận hơn: “Nhìn cái gì mà nhìn, không được nhìn! Mau đi đi!”

Diệp Sanh Ca đẩy cô ta ra ngoài, đóng cửa lại, xoay người trở lại bên cạnh Kỷ Thời Đình, gương mặt trông mong nhìn anh: “Anh… không tức giận đấy chứ?”

Người đàn ông buông cốc xuống, đôi mắt đen nhánh rơi trên người cô, khóe môi nhếch lên như cười như không: “Tức giận? Lấy thân phận gì? Kim chủ của em, hay là chồng của em?”

… Xem ra anh vẫn nghe thấy câu nói kia của Lâm Nhiễm rồi.

Diệp Sanh Ca xoa tay, ngại ngùng cười nói: “Đó là trợ lý của em, cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cô ấy nói linh tinh đấy…”

“Nói như vậy, em chưa nói với bất kỳ ai e m đã kết hôn rồi, càng chưa từng nói với bất kỳ ai mối quan hệ giữa tôi và em.” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình không chút gợn sóng.

Nhưng Diệp Sanh Ca lại cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên.

“Em… Em tưởng rằng, anh không hy vọng em rêu rao.” Cô lắp ba lắp bắp nói.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 197



Người đàn ông này vẫn luôn kín tiếng thần bí, chắc chắn anh không thích tên của mình xuất hiện trong tin tức giải trí đâu, vậy nên Diệp Sanh Ca chưa từng nói với bất kỳ người nào.

Kỷ Thời Đình nhìn cô thật sâu, đôi mắt đen kịt mang cảm xúc khó đoán.

Trong lòng Diệp Sanh Ca càng lúc càng không yên.

Nhưng ngay giây sau, cánh tay dài của người đàn ông duỗi ra, ôm cô vào trong lòng.

Diệp Sanh Ca bỗng dưng ngã ngồi trên đùi anh, không kìm được cúi đầu kêu một tiếng kinh sợ.

“Xem ra tôi về sớm, lại còn làm hỏng kế hoạch của em.” Giọng điệu của anh nghe qua thì không chút để ý nhưng bàn tay to đặt ở thắt lưng người phụ nữ lại nóng rực đến mức hơi không bình thường.

“Không có, anh về sớm, em thật sự rất vui, anh đến thăm em, em càng vui hơn.” Diệp Sanh Ca ôm cổ anh, cố gắng cười: “Vốn dĩ em còn muốn tập luyện xong sẽ gọi điện thoại cho anh đấy, không ngờ nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy người thật của anh… Đúng rồi, đêm nay anh có muốn nghỉ ngơi ở đây không? Nhưng chỗ này của em không có đồ ngủ cho nam, hay là em theo anh về biệt thự Thiên Phàm?”

Giọng nói của cô mềm mại không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn có ý làm nũng.

Kỷ Thời Đình cúi đầu, nhìn vài phần thấp thỏm khó có thể che giấu trong đôi mắt đang mở to của cô, yết hầu lăn một cái, nhẹ nhàng nói: “Đêm nay tôi ngủ ở đây, Tôn Diệp sẽ mang quần áo qua đây ngay thôi.”

“Tốt quá rồi!” Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, biết anh không tức giận nữa, cô nhanh chóng được voi đòi tiên cọ vào trong lòng anh, vừa mở miệng đã lời ngon tiếng ngọt: “Mấy ngày rồi không gặp anh, em rất nhớ anh.”

Nhớ anh?

Cách nhớ anh chính là tập luyện cảnh giường chiếu với người đàn ông khác?

Kỷ Thời Đình nhớ lại cảnh tượng anh nhìn thấy lúc vào cửa, đôi mắt sâu thẳm, đôi tay không kìm được siết chặt lại.

Nếu như anh đến chậm vài giây, sợ rằng sẽ tiến triển thành cảnh hôn luôn rồi.

Trong mắt người đàn ông là một mảng u tối.

“Em thường xuyên tập luyện riêng với anh ta sao?” Anh nhẹ giọng hỏi, giọng nói có hơi khàn khàn khác thường.

“Không có không có, đây là lần đầu tiên.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích: “Cảnh giường chiếu quá bạo trong phim chỉ có một cảnh như này, cho nên em cũng chỉ cần tập luyện một lần vậy thôi. Thật ra em và thầy Tần chẳng thân thiết gì cả, bình thường ngoại trừ quay phim, còn lại không tiếp xúc đâu, ha ha.”

Cô cười hai tiếng, cố gắng dùng giọng điệu như không có việc gì để bàn luận chuyện này nhưng sắc mặt của Kỷ Thời Đình vẫn lạnh nhạt như cũ.

Trái tim của cô lại dâng lên, cô còn tưởng rằng anh đã không tức giận nữa rồi nhưng xem ra… hình như anh vẫn chưa tiêu tan.

Cũng đúng, dù gì tình cảnh đó, bất kỳ một người đàn ông nào dù ít dù nhiều cũng sẽ có hơi để ý.

Diệp Sanh Ca li3m khóe môi, không kìm được mở miệng: “Xin… Xin lỗi, vừa nãy để anh nhìn thấy cảnh tượng đó. Chỉ có điều đó cũng là một phần của công việc của em, sau này em sẽ chú ý.”

Một phần của công việc.

Ánh mắt của Kỷ Thời Đình xụ xuống, hồi lâu, anh bỗng nhiên cong khóe môi: “Ừ. Tôi hiểu.”

“Vậy thì, anh không tức giận nữa đúng không?” Diệp Sanh Ca mong chờ nhìn vào anh.

“Ừ.” Kỷ Thời Đình xoa tóc cô: “Đi tắm rửa đi.”

Diệp Sanh Ca hoàn toàn yên tâm, cô ngoan ngoan gật đầu, bò xuống khỏi đùi anh, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Cô không dám để Kỷ Thời Đình đợi quá lâu, vậy nên tắm rửa rất nhanh, chẳng bao lâu đã ra khỏi phòng tắm.

Sau buổi tối lần trước ở biệt thự Thiên Phàm, Diệp Sanh Ca đã hoàn toàn từ bỏ chuyện quyến rũ anh, vậy nên vừa nãy cố ý chọn một bộ đồ ngủ bảo thủ nhất, ôm chặt kín cơ thể.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 198



Thế nhưng trong phòng khách lại không có ai.

Diệp Sanh Ca thoáng bối rối bèn đi vào phòng ngủ. Cô nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất.

“Kỷ Thời Đình?” Cô mỉm cười lên tiếng: “Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm không? À đúng rồi, Tôn Diệp đã đưa quần áo của anh đến chưa?”

“Ừ.” Kỷ Thời Đình đáp lại rồi quay người nhìn cô, trong tay dường như đang nghịch cái gì đó: “Lại đây.”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn bước đến, đứng trước mặt anh, mở to mắt nhìn anh.

Khuôn mặt của người đàn ông vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhưng đôi mắt sâu thẳm lại khiến Diệp Sanh Ca bỗng thấy hồi hộp.

Giây tiếp theo, Kỷ Thời Đình đột nhiên buông lỏng tay, để chiếc dây chuyền rơi xuống, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em có thích không?”

Diệp Sanh Ca ngẩn người, lúc này mới nhìn rõ thứ trong tay anh là một sợi dây chuyền tinh xảo.

Cô chợt nhớ lại hôm qua, trong cuộc điện thoại, Kỷ Thời Đình đã hỏi cô có thích trang sức không.

Không ngờ anh thực sự đã mua cho cô.

Diệp Sanh Ca cảm thấy một góc nhỏ trong trái tim mình đột nhiên mềm nhũn, cô có chút trách móc thầm nghĩ, đối mặt với người đàn ông này, làm sao cô có thể kiềm chế được mình chứ?

Mặc dù khi gặp mặt, Kỷ Thời Đình không dịu dàng như trong điện thoại, mà lại trở về với vẻ lạnh lùng như trước nhưng… cảm xúc của cô vẫn bị từng hành động của anh ảnh hưởng.

Dù cô đã từ bỏ ý định quyến rũ anh, cô vẫn không muốn anh tức giận hay không vui.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng, nở một nụ cười tươi: “Thích! Là tặng cho em sao?”

Kỷ Thời Đình chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nhìn thấy sự vui mừng trong trong mắt cô, yết hầu anh chuyển động nhẹ.

“Để tôi đeo cho em nhé?” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.

“Vâng.” Đôi mắt cô sáng lên, xoay người quay lưng lại với anh, còn vén tóc sang một bên.

Kỷ Thời Đình nhìn vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Anh giúp cô đeo dây chuyền lên, tay trái ôm lấy eo cô, tay phải thì đặt lên sau gáy, nhẹ nhàng vuốt v e.

Diệp Sanh Ca không kiềm chế được mà co cổ lại, cô cảm thấy tay của anh nóng rực vô cùng.

“Được chưa?” Nhưng cô hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm, vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi được anh tặng quà.

“Xong rồi.” Kỷ Thời Đình thấp giọng trả lời, cúi đầu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống phần gáy trắng ngần của cô, sau đó cắn mạnh một cái.

Diệp Sanh Ca hít một hơi, lưng cô rất nhạy cảm, người đàn ông này biết rất rõ điều đó!

“Kỷ Thời Đình… đừng… a a a a!” Cô không kiềm chế được mà hét lên, hai tay nắm chặt cánh tay anh, hơi thở trong chốc lát trở nên gấp gáp.

Thế nhưng Kỷ Thời Đình không chỉ đơn giản là hôn một cái rồi thôi. Tay phải của anh dễ dàng kéo áo của cô xuống, sau đó thuận tay trượt xuống, đi vào từ phía vạt áo, nắm chặt lấy eo thon của cô.

Diệp Sanh Ca bị những động tác này của anh khiến cho toàn thân run rẩy: “Kỷ Thời Đình, anh anh anh…”

Chắc cô không làm gì khiến anh hiểu lầm chứ nhỉ? Hôm nay cô thật sự không hề có ý định quyến rũ anh, vậy mà người đàn ông này sao lại đột nhiên, lại đột nhiên…

Chưa kịp đợi cô nghĩ ra điều gì, Kỷ Thời Đình đã hôn mạnh lên đôi vai tròn trịa mịn màng của cô.

Cả người Diệp Sanh Ca run rẩy, tiếng r3n rỉ không kìm được bật ra từ cổ họng. Nụ hôn của anh tỉ mỉ và chậm rãi, như thể có hàng nghìn dòng điện nhỏ lướt qua từng nơi anh hôn, khiến đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 199



Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến tê dại cả da đầu, toàn thân mềm nhũn, may mà anh ôm chặt lấy eo cô, cô mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Cô cắn chặt môi, sợ rằng nếu mở miệng sẽ phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

Thế nhưng hơi thở của cô ngày càng gấp gáp, tiếng thở nhẹ nhàng khàn khàn ngược lại càng thêm quyến rũ hơn.

Đôi mắt Kỷ Thời Đình nhanh chóng phủ lên một tầng ánh đỏ mỏng, bàn tay anh siết chặt hơn, như thể muốn ép cô vào trong cơ thể mình. Nụ hôn nóng bỏng của anh vẫn không ngừng rơi xuống vai và cổ cô, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ, những cơn đau nhẹ nhàng khiến cô không tự chủ được mà ngửa đầu ra sau, đôi lông mày nhíu lại, mười ngón tay bấu chặt vào cánh tay rắn chắc của anh, như thể vừa mong chờ vừa từ chối.

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, trên rèm cửa phía sau họ hiện lên bóng hai người đang ôm nhau, mờ mờ ảo ảo, quyến rũ mà ướt át vô cùng.

Ngay lúc này, Kỷ Thời Đình đột nhiên đưa tay trái lên, nắm lấy cằm cô, buộc cô phải quay đầu lại, rồi hôn lên môi cô. Anh mạnh mẽ nghiền nát đôi môi của cô, nhanh chóng đưa lưỡi tiến sâu vào, ngậm lấy chiếc lưỡi và hàm răng đang run rẩy của cô vào trong miệng, như thể muốn nuốt chửng cô.

“Ưm…” Đôi mắt Diệp Sanh Ca nhanh chóng dâng lên một lớp sương mờ, theo phản xạ đẩy cánh tay anh ra nhưng lại bị anh nắm lấy, cô chỉ có thể bị động đón nhận nụ hôn của anh.

Hơi thở nóng bỏng của anh làm cô hoảng loạn. Diệp Sanh Ca tưởng rằng mình đã quen với sự thân mật của người đàn ông này nhưng ngay lúc này, nụ hôn sâu này lại vô cùng bá đạo, mang theo sự chiếm lĩnh mạnh mẽ, nhiệt độ quá nóng khiến nụ hôn bỗng trở nên xa lạ. Anh vẫn là Kỷ Thời Đình mà cô quen thuộc nhưng dường như có điều gì đó không giống nữa.

Nhịp tim Diệp Sanh Ca đập loạn xạ, cô bị anh kiểm soát chặt chẽ, hoàn toàn không thể chống cự, trong lòng trào lên một cảm giác mất kiểm soát đầy hoảng sợ.

Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình bất ngờ buông môi cô ra, yết hầu anh không ngừng chuyển động, tiếng thở gấp từ cổ họng phát ra vô cùng gợi cảm.

Người đàn ông tựa vào má cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt khiến gương mặt vốn đã đỏ bừng của Diệp Sanh Ca càng thêm nóng rực.

Cô thở d ốc nhẹ nhàng: “Kỷ Thời Đình, anh…”

Giọng nói khàn đặc khiến cô hoảng hốt.

“Ừ.” Người đàn ông trả lời bằng giọng khàn khàn, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên má cô: “Giúp tôi chuẩn bị nước tắm đi.”

Diệp Sanh Ca chớp chớp đôi mắt ngập sương, có chút mơ hồ.

“Sau đó… thì sao?” Cô vô thức hỏi.

“Sau đó đi ngủ.” Ánh mắt anh u tối: “Không thì em nghĩ là gì?”

Diệp Sanh Ca cười gượng một tiếng: “Ừm… vậy em đi chuẩn bị nước, vài phút nữa anh hẵng vào sau nhé.”

Nói xong, cô vội vã đi ra khỏi phòng ngủ dù đôi chân vẫn còn mềm nhũn. Cô vừa đi vừa kéo chặt áo.

Ánh mắt nóng bỏng của Kỷ Thời Đình vẫn dán chặt vào cô, nhìn dấu vết trên vai cô bị che khuất bởi áo, yết hầu anh lại chuyển động, đôi mắt bị d ục vọng nhuộm đỏ càng thêm sâu thẳm.

Diệp Sanh Ca nhanh chóng vào phòng tắm, mở vòi nước, cho nước nóng vào bồn.

Tiếng nước chảy ào ào làm cô thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, tay ôm lấy gương mặt nóng bừng, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Cô đã nghĩ rằng Kỷ Thời Đình muốn tiến xa hơn nhưng có vẻ như anh chỉ nhất thời hứng lên hôn cô mà thôi, không hề có ý định tiếp tục.
 
Back
Top Bottom