Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 150



Mộ Ngạn Hoài quan sát cô thật kỹ càng một hồi lâu, đột nhiên bật cười, ánh mắt lại trở nên sắt lạnh: “Xem ra lời đồn là thật, cô quả nhiên đã được ông lớn nào đó chống lưng vậy nên mới lấy được vai diễn Tiết Ninh này, mới có đủ dũng khí để tự mình khởi nghiệp, còn định cướp người của tôi… Sanh Ca, tôi không ngờ cô là loại người như vậy!”

“Nếu như Mộ tổng đây đã biết hết rồi, vậy thì tôi vào thẳng vấn đề đề luôn nhé.” Diệp Sanh Ca cười tươi: “Ứng Tiểu Vũ và Bành Gia Dực đều ký hợp đồng với Tinh Tập, phí huỷ bỏ hợp đồng họ sẽ trả đủ, hi vọng Mộ tổng có thể mau chóng thả người, đừng để luật sư phải can thiệp.”

“Nằm mơ đi!” Sắc mặt của Mộ Ngạn Hoài có chút dữ tợn: “Là ai? Là Từ Hướng Kiệt, hay là tên doanh nhân giàu có nào đó hả?”

“Liên quan gì đến anh.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh mỉm cười: “Chúng ta đã chia tay rồi, anh làm gì có tư cách để hỏi đến chuyện đó.”

Mộ Ngạn Hoài đứng bật dậy, bởi vì quá tức giận, ngũ quan của anh ta trở nên méo mó, thấy vậy, Thượng Thiên Ý lập tức đứng dậy tóm lấy anh ta: “Anh muốn làm gì? Anh mà dám động tay động chân thì tôi báo cảnh sát đấy!”

Diệp Sanh Ca vẫn rất bình tĩnh nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Mộ Ngạn Hoài, có chuyện này tôi phải cho anh biết rõ, trước khi chia tay với anh rất lâu thì tôi đã “dựa dẫm” vào người đó rồi, phải, thế lực của kim chủ đấy. Nhưng mà, tôi không biết anh có tư cách gì để buộc tội tôi, bởi vì rõ ràng chính anh là người phản bội tôi trước cơ mà.”

Đồng tử hung hãn của Mộ Ngạn Hoài co lại.

“Mối quan hệ giữa anh và Mộ Hiểu Nhã rốt cuộc là gì thì anh chắc cũng đã tự mình hiểu rõ.” Diệp Sanh Ca nhớ lại cái đêm mà mình biết được tất cả, hai tay cô lại bất giác run lên: “Nếu như tôi không vô tình nhìn thấy hai người quấn quýt lấy nhau thì chắc cả đời này tôi sẽ bị anh giam cầm như đồ ngốc rồi đấy.”

“Sanh Ca, em…” Mộ Ngạn Hoài hất tay Thượng Thiên Ý ra, sắc mặt trở nên khó đoán: “Đúng là Hiểu Nhã từng có suy nghĩ không mấy đứng đắn với anh, em chỉ nhìn thấy con bé ôm anh, nhưng lại không nhìn thấy anh đẩy con bé ra!”

“Đúng là không nhìn thấy, bởi vì vốn dĩ anh có đẩy ra đâu.” Diệp Sanh Ca thấy anh ta đang cố chối tội, hai tay vô thức nắm chặt lại: “Anh em loạn luân, ha ha. Lần trước là do tôi nương tay rồi, vẫn còn chừa cho các người một đường lui để biện hộ, nhưng đoạn phim hoàn chỉnh rõ ràng không phải là tôi không có. Mộ Ngạn Hoài, có cần tôi gửi một bản cho anh xem không?”

Cô vừa nói vừa cười, âm thanh mỗi lúc một lớn hơn.

Mộ Ngạn Hoài nghe vậy thì cuối cùng mặt cũng đã biến sắc.

“Thì ra là vậy…” Anh ta đột nhiên lẩm bẩm vài câu: “Hoá ra đoạn phim đó là do em làm. Chẳng trách sau khi chuyện đó xảy ra em lại trở nên rất miễn cưỡng qua loa với anh.”

“Rất nhanh, Ứng Tiểu Vũ và Bành Gia Dực sẽ nộp đơn yêu cầu huỷ bỏ hợp đồng cho Tinh Tập.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh lại: “Hi vọng anh đồng ý để họ rời đi, nếu không, đoạn phim hoàn chỉnh của anh và Mộ Hiểu Nhã sẽ được gửi vào hòm thư điện tử của tất cả cánh báo chí và đài truyền hình, Mộ Hiểu Nhã sẽ hoàn toàn sụp đổ, các người sẽ phải gánh lấy cái danh “anh em loạn luân” đến hết đời này. Anh có muốn thử không?”

Mộ Ngạn Hoài nhìn cô, nhìn rất lâu.

“Sanh Ca, em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao?” Anh ta cười trong nỗi khốn khổ: “Hôm đó là do anh uống say, nhất thời không kìm chế được… Nhưng trong tim anh, Hiểu Nhã chỉ là em gái mà thôi. Người anh yêu vẫn luôn là em. Tại sao đến cả cơ hội để được giải thích mà em cũng không muốn cho anh vậy?”

Đến lúc này rồi mà tên đàn ông này vẫn còn muốn lừa dối cô. Nếu như không phải cô đã biết anh ta và Mộ Hiểu Nhã không phải anh em ruột, không có cùng huyết thống, thì nói không chừng cô sẽ lại lần nữa tin vào những lời dối trá này.

Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi: “Tôi chỉ có một câu thôi, một là anh để Tiểu Ứng và những người khác rời đi, hai là đợi ngày rơi vào cảnh thân bại danh liệt.”

“Đùng” một tiếng, Mộ Ngạn Hoài ném li trà trong tay xuống đất thật mạnh: “Sanh Ca, anh cho em cơ hội, vậy mà em vẫn cứ chấp mê bất ngộ. Cho dù tên đàn ông đứng sau lưng em là ai thì khi đối đầu với tập đoàn T.S, em và hắn ta cũng không thể thắng được đâu!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 151



“Vậy thì cứ thử xem.” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Dù gì, hợp tác giữa anh và T.S vẫn chưa đến bước đàm phán chính thức nhỉ?”

Câu nói này dường như đã chạm vào nỗi đau của Mộ Ngạn Hoài, sắc mặt anh ta thật sự rất khó coi nhưng lại nhất quyết không chịu nhân nhượng.

“Đó chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.” Mộ Ngạn Hoài lạnh lùng mỉm cười: “Sanh Ca, em thật sự làm anh quá thất vọng. Lúc đầu khi anh mới gặp em, em ngây thơ đến nhường nào kia chứ, nhưng bây giờ thì sao?”

Phải đó, lúc trước vẫn là do cô quá ngây thơ rồi, nên mới bị tên khốn này lừa dối quay cô như chong chóng.

Diệp Sanh Ca nâng ly trà lên uống một ngụm: “Bây giờ tôi rất tốt, không cần anh phải lo đâu.”

Thấy vậy, Mộ Ngạn Hoài càng tức giận hơn: “Em tưởng rằng tên đàn ông đang chống lưng cho em là thật lòng với em sao? Anh ta chẳng qua chỉ là thích cảm giác mới mẻ mà thôi, đứng trước gương mặt này của em thì không có người đàn ông nào có thể chịu được cả đời đâu, chỉ có anh, chỉ có anh mới có thể cho em một gia đình thôi!”

“Chắc đây mới là lời thật lòng của anh nhỉ, Mộ Ngạn Hoài?” Diệp Sanh Ca điềm tĩnh mỉm cười: “Thật ra thì anh cũng không chịu được gương mặt này của tôi, nhưng mà vì để lợi dụng tôi, lại cùng tôi diễn một vở kịch dài tận 3 năm, vậy chắc là khó cho anh lắm nhỉ, anh mới chính là người có thiên phú diễn xuất nhất đấy.”

“Rồi em sẽ hối hận thôi, Sanh Ca.” Mộ Ngạn Hoài bỗng dưng bật cười: “Đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho em.

“Đây cũng là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh.” Diệp Sanh Ca nhướng mày: “Nếu như nhanh đồng ý với lời đề nghị của tôi, tôi vẫn sẽ chừa cho anh một con đường sống.”

“Ha.” Mộ Ngạn Hoài tức đến mức bật cười, anh ta đập mạnh xuống bàn: “Chúng ta cứ chờ mà xem.”

Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Sau khi Mộ Ngạn Hoài rời đi, Thượng Thiên Ý liền mắng một tiếng “khinh” chua chát: “Đúng là cái thứ vô liêm sỉ mà!”

Diệp Sanh Ca dường như bỗng chốc mất hết sức lực, gục đầu xuống bàn đầy mệt mỏi.

“Sanh Ca, cậu không sao chứ?” Thượng Thiên Ý mau chóng quạt cho cô ít gió: “Đừng có đau lòng vì loại người này, không đáng!”

“Phải đó, không đáng chút nào.” Diệp Sanh Ca gượng cười: “Tôi chỉ là nhớ đến những công sức mà bản thân đã bỏ ra trước đây nên cảm thấy có chút khó chịu.”

Thượng Thiên Ý lặng lẽ thở dài: “Là lỗi của tôi, tôi sớm đã nhìn ra có gì đó không đúng rồi, nhưng lại không có chứng cứ nên không dám nói bậy trước mặt cậu.”

“Không sao đâu.” Diệp Sanh Ca vỗ mạnh vài cái lên mặt, cố gắng vựt dậy tinh thần của bản thân: “Tiếp theo cậu cứ tiếp tục đàm phán với anh ta, nếu chúng ta đã nắm được điểm yếu của anh ta, tạm thời anh ta sẽ nhượng bộ, nhưng nhất định sẽ không cam tâm. Cậu hãy dặn dò Ứng Tiểu Vũ và Bành Gia Dực phải tỉnh táo lên, lỡ như trên mạng xuất hiện tin đồn xấu gì đó thì bảo họ không cần lo.”

“Yên tâm, tôi biết phải làm sao mà.” Thượng Thiên Ý gật đầu: “Đời tư của họ đều rất sạch sẽ, cho dù Mộ Ngạn Hoài muốn bôi xấu họ, cũng sẽ không lấy ra được chứng cứ thật sự. Không có minh chứng rõ ràng thì cũng không quậy phá được bao nhiêu đâu.”

“Vậy thì được.” Diệp Sanh Ca gật đầu: “Tôi sẽ tiếp tục đàm phán với T.S, mau chóng thành lập văn phòng làm việc.”

“Ừm.” Thượng Thiên Ý phấn khích xoa tay: “Tôi không đợi được nữa rồi.”



Sau khi tạm biệt Thượng Thiên Ý, Diệp Sanh Ca có chút do dự, nhưng rồi cũng bắt xe đi đến tập đoàn T.S.

Đây là lần thứ hai cô đến đây, lần trước là Tôn Diệp đưa cô đến, cho nên lần này… đợi đã, số điện thoại của trợ lý Tôn hình như đã bị xoá mất bằng một cách thần kỳ nào đó rồi.

Hay là, cô trực tiếp gọi cho Kỷ Thời Đình?

Trong lúc Diệp Sanh Ca đang do dự, đột nhiên cô lại cảm nhận được có một ánh mắt đang quan sát cô.

Diệp Sanh Ca quay đầu lại, lọt vào tầm mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi, hơn nữa, còn có chút quen mắt…
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 152



Bị Diệp Sanh Ca nhìn thấy, người đàn ông này dường như có chút ngại ngùng, anh xoa nhẹ đầu mũi rồi nói:”Em dâu, tôi là Ngu Thư Hàng, chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Diệp Sanh Ca bất chợt nhận ra: “À…Tôi nhớ rồi, anh là bạn của Thời Đình!”

“Đúng vậy!” Ngu Thư Hàng thấy cô vẫn còn nhớ mình, lập tức mỉm cười: “Cô đến tìm Thời Đình à? Vừa hay, tôi cũng có việc cần gặp cậu ấy. Chúng ta đi cùng đi.”

“Được!” Diệp Sanh Ca mong còn không hết.

Lễ tân dường như đã quá quen thuộc với gương mặt của Ngu Thư Hàng rồi nên cũng không ngăn cản gì anh. Họ thuận lợi đi vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch, Ngu Thư Hàng nhập mật mã thang máy, Diệp Sanh Ca nhìn không rời mắt.

“Thang máy này sau một khoảng thời gian sẽ đổi mật mã một lần nên cô không cần phải nhớ đâu.” Ngu Thư Hàng mỉm cười: “Mỗi lần tôi đến đây tìm Thời Đình đều phải gọi cho cậu ấy trước. Sau này cô trực tiếp gọi điện cho cậu ấy là được rồi.”

Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng quay đi, “vâng” một tiếng.

Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, nhưng không biết tại sao Ngu Thư Hàng lại nhìn cô chằm chằm giống như là đang muốn thăm dò gì đó.

Diệp Sanh Ca chỉ nghĩ là do anh ta tò mò thôi nên vẫn im lặng không nói gì, may mà thang máy chạy rất nhanh, không bao lâu sao thì đã dừng lại rồi.

“Em dâu, vào trước đi.” Ngu Thư Hàng vô cùng lễ phép.

“Không, anh vào trước đi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng, đợi hai người nói xong rồi vào cũng được.”

“Vậy tôi cảm ơn nhiều nhá.” Ngu Thư Hàng không khách khí mà nhận ý tốt của cô, anh ta quả thật có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với Kỷ Thời Đình.

Nói xong, Ngu Thư Hàng bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến văn phòng chủ tịch mở của ra rồi bước vào.

Bên ngoài văn phòng còn có một khu vực làm việc khác, ở đó đều là trợ lý và thư ký của Kỷ Thời Đình, Diệp Sanh Ca không dám làm phiền họ, chỉ đành đến một ghế làm việc đang trống ngồi xuống. Mọi người đều đang rất bận nên cũng không ai chú ý đến cô.

Trong văn phòng chủ tịch, Kỷ Thời Đình đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy Ngu Thư Hàng bước vào, anh liền đóng văn kiện lại, cau mày nói: “Đến rồi à?”

“Hạng mục lần trước cậu chuyển giao cho tôi, cái hạng mục ở Thành Tây ấy…” Ngu Thư Hàng vào thẳng chuyện chính: “Bị nhà họ Tiêu ngán đường rồi.”

“Nhà họ Tiêu?” Kỷ Thời Đình có chút bất ngờ: “Sao nhà họ Tiêu lại gây khó dễ với cậu? Lẽ nào là vì cậu là bạn của Nghiễn Trạch sao?”

“Chuyện trước đây của Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm, Tiêu Thành không thể không biết được, nếu như ông ta để tâm thì đã không đồng ý cưới Lê Dĩ Niệm rồi.” Ngu Thư Hàng nói tiếp: “Tôi nghĩ là không phải.”

“Vậy thì là con trai của Tiêu Thành, Tiêu Duệ Lãng.” Kỷ Thời Đình gõ tay lên bàn, lạnh lùng cười: “Bố ruột của mình sắp cưới một cô gái trạc tuổi cậu ta làm mẹ kế, chắc chắn cậu ta sẽ không vui. Với tính cách của Tiêu Duệ Lãng, nhất định sẽ phải quậy phá một trận cho đã.”

Sắc mặt Ngu Thư Hàng trở nên vô cùng khó chịu: “Tên Tiêu Duệ Lãng này vốn là một con rắn độc, bị cậu ta nhắm đến thì chẳng phải chuyện tốt lành gì.”

“Nhà họ Tiêu bây giờ cũng không phải là cậu ta làm chủ, Tiêu Thành vẫn chưa chết mà.” Kỷ Thời Đình điềm tĩnh nói: “Chuyện này khả năng cao là Tiêu Thành vẫn chưa biết, tôi sẽ tìm cơ hội để thương lượng với ông ta, một khi ông ta đã chịu lên tiếng thì Tiêu Duệ Lãng không thể không nghe theo được.”

“Vậy thì trông cậy vào cậu đấy, may mà cậu với Tiêu Thành còn có chút tình nghĩa với nhau.” Ngu Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi, cậu có cảm thấy em dâu trông khá giống ai đó không?”

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Cậu nói Sanh Ca à?”

“Phải, lần đầu tôi gặp cô ấy, liền cảm thấy liền ấy trông khá giống Lăng Vũ Đồng, lẽ nào cậu không thấy vậy sao?” Ngu Thư Hàng không nhịn được mà hỏi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 153



“Không thấy.” sắc mặt Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Sau này tôi không muốn phải nghe thấy những lời nói như thế này nữa đâu.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Ngu Thư Hàng lập tức hiểu ý anh: “tất nhiên tôi sẽ không nói bậy trước mặt em dâu đâu, nhưng mà… không phải cậu thật sự xem cô ấy là thế thân đó chứ?”

“Cậu thấy tôi giống người sẽ làm chuyện vô bổ thế à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn anh: “Lăng Vũ Đồng cũng có phải là đã chết rồi đâu, nếu như tôi vẫn còn yêu cô ta thì sẽ nghĩ cách đưa cô ta trở về với tôi. Thế thân à? Chắc chỉ có cậu nghĩ đến thôi!”

Ngu Thư Hàng giật mình, không thể không thừa nhận:”Là do tôi nông cạn quá rồi…”

“Người bên cạnh tôi, tất nhiên phải là người tôi thích, người tôi không nhắc đến, chắc chắn là người tôi không quan tâm.” Khoé môi Kỷ Thời Đình cong lên: “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ giống như cậu với Nghiễn Trạch à?”

Anh thản nhiên “hừ” một tiếng.

Ngu Thư Hàng bị anh nói đến mức nghẹn lời: “…Tôi chỉ là nói đại cho vui thôi mà, tôi sai rồi được chưa?”

“Tôi chỉ là nói sự thật thôi mà.” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói tiếp: “Sự thật chính là, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, còn cậu chỉ biết chơi mãi cái trò yêu thầm, Nghiễn Trạch thì cố tỏ vẻ phong lưu. Đáng đời.”

“Kỷ Thời Đình cậu đủ rồi nhé!” Ngu Thư Hàng vốn là người trước giờ luôn hoà nhã, vậy mà cũng bị anh chọc đến mức thẹn quá hoá giận: “Kết hôn thì hay ho lắm à!”

Đáp lại anh là ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình.

Ngu Thư Hàng chỉ đành nuốt trôi cục tức này: “Bỏ đi, tôi còn có chuyện này muốn bàn với cậu, thì là…”

Anh ta vừa định mở lời thì tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên, Ngu Thư Hàng chỉ đành im lặng.

Kỷ Thời Đình nhấc điện thoại lên: “Nói đi.”

“Chủ tịch à, tôi vừa nãy gặp được phu nhân.” Là tiếng của Tôn Diệp: “Cô ấy đang ngồi ở bên ngoài…”

Ngu Thư Hàng lập tức tiếp lời: “Phải rồi, vừa nãy tôi quên nói với cậu, tôi lên đây cùng với cô ấy, chúng tôi gặp nhau ở đại sảnh tầng trệt.”

Kỷ Thời Đình dập điện thoại xuống thật mạnh, anh nhìn về phía Ngu Thư Hàng, giọng nói có chút lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, sao cậu lại không để cô ấy vào đây?”

“Cô ấy nói mình không có chuyện gì quan trọng lắm nên để tôi vào trước…” Ngu Thư Hàng bị giọng nói của anh doạ cho có chút giật mình.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn anh ta rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ngu Thư Hàng ngơ ngác một hồi lâu, mới hiểu được ngụ ý trong ánh mắt đó của Kỷ Thời Đình…

Ngụ ý ở đây chính là, cho dù là bất cứ chuyện gì cũng không thể quan trọng hơn vợ của anh ấy.

Ngu Thư Hàng có chút chạnh lòng, vốn biết anh là người trọng sắc khinh bạn, nhưng Ngu Thư Hàng vẫn là có chút tự tin về vị trí của mình trong lòng Kỷ Thời Đình.



Khu làm việc mở rộng bên ngoài văn phòng chủ tịch có sức chứa lên đến hơn 20 người, vậy nên không gian rất rộng lớn.

Cho dù như vậy, Kỷ Thời Đình vừa nhìn đã tìm thấy được bóng dáng của Diệp Sanh Ca.

Cô ngồi trên ghế làm việc trống trong một góc tường nhỏ, cúi đầu như đang nghiên cứu sách gì đó trên bàn, sắc mặt có vẻ trông hơi mệt mỏi.

Hiếm có thật, không ngờ cô lại chủ động đến công ty tìm anh.

Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi sao?

Sắc mặt Kỷ Thời Đình có chút trầm xuống, anh đi về phía cô.

Các trợ lý và thư ký đứng bên cạnh đó nhìn thấy anh thì kinh ngạc đứng dậy, hàng loạt câu nói “chào chủ tịch” liên tục vang lên.

Diệp Sanh Ca nghe thấy vậy thì ngẩn đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô cảm thấy trong lòng dâng trào lên mộ cảm giác ấm ức khó tả.

“Không phải bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao lại không nghe lời?” Giọng nói trầm đặc của anh vang lên.

Bỗng dưng bị anh mắng, cảm giác ấm ức trong lòng cô càng dâng trào lên mãnh liệt hơn.

“Xin lỗi.” Cô cúi đầu: “Vậy…vậy bây giờ em lập tức quay về.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 154



Kỷ Thời Đình khẽ cau mày rồi cúi người xuống bế cô lên.

Cả văn phòng vang lên âm thanh cảm thán của sự ngạc nhiên, Diệp Sanh Ca cũng không khỏi giật mình mà kêu lên.

“Em đi được mà…” nhìn thấy ánh mắt rực lửa của mọi người xung quanh khiến cô không khỏi xấu hổ: “Thả em xuống.”

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn cô một cái, bế cô đi thẳng vào văn phòng rồi đặt cô lên sofa.

“Đến đây bằng cách nào?” Anh lạnh lùng hỏi, đồng thời ngồi xổm xuống cầm vào mắt cá chân của cô.

Ừm…gọi taxi.” Cô vội vàng giải thích: “Anh yên tâm, em không đi bộ nhiều đâu.”

Kỷ Thời Đình chạm vào vết thương lúc trước, sau khi xác nhận rằng cô thật sự không sao, sắc mặt dần dần trở nên dịu dàng hơn: “Tha cho em lần này đấy.”

Diệp Sanh Ca đỏ mặt “ừm” một tiếng, vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau lưng anh.

Kỷ Thời Đình bình thản đứng thẳng dậy, nhìn về phía Ngu Thư Hàng: “Cậu đi được rồi.”

“Nhưng mà tôi còn có việc…” Ngu Thư Hàng nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh liền lập tức ngưng lại: “Tôi còn có việc nên phải đi trước đây. Tạm biệt em dâu.”

“Tạm biệt.” Diệp Sanh Ca vội vàng chào lại anh.

Sau khi Ngu Thư Hàng rời đi, cô mới hoài nghi hỏi anh: “Có phải em làm phiền hai người rồi không?”

“Không có.” Kỷ Thời Đình ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt v e mái tóc dài óng ả của cô, điềm tĩnh nói: “Sao thế, trông như mới vừa bị ăn h**p vậy.”

Diệp Sanh Ca nghe thấy lời này của anh, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống rồi.

Cô cũng không biết vì sao, vừa nãy cô rất muốn được gặp anh, chắc có lẽ là vì cho dù Kỷ Thời Đình có thái độ thế nào với cô, anh vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt cô.

Diệp Sanh Ca biết rõ anh chưa từng để ý đến vết bớt trên mặt cô, cho dù đó là vì lịch sự hay bất cứ nguyên nhân nào khác, ít nhân ở trước mặt anh, cô không còn cảm thấy bất an vì vết bớt xấu xí này.

Mộ Ngạn Hoài từng dõng dạc tuyên bố sẽ không có bất cứ người đàn ông nào chịu đựng nỗi gương mặt này của cô. Nhưng Diệp Sanh Ca tin rằng, cho dù vết bớt này của cô cả đời này sẽ không bao giờ biến mất thì Kỷ Thời Đình cũng sẽ không quan tâm.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà sà vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, giống như muốn mượn một chút sức mạnh nào đó từ anh vậy.

Kỷ Thời Đình có chút kinh ngạc.

“Xem ra là bị bắt nạt thật rồi.” Anh luồn tay vào mái tóc dài mềm mại của cô, trầm ngâm một hồi: “Là Mộ Ngạn Hoài à? Em đi gặp anh ta sao?”

“Sao anh biết?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên ngẩn đầu lên.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng mỉm cười: “Ngoại trừ anh ta ra, còn có ai khiến em thành ra thế này được nữa. Gặp anh ta làm gì?”

“Lật bài ngửa…” Diệp Sanh Ca thở dài một hơi: “Em chỉ là đột nhiên nhớ đến, lúc đầu em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta, chủ yếu là vì anh ta là người đầu tiên khẳng định tài năng của em, còn nói sẽ là người đàn ông không bao giờ để ý đến vết bớt trên mặt em. Nhưng sự thật chính là, anh ta cũng chẳng khác gì với những người khác, chẳng qua là nham hiểm và tàn độc hơn thôi.”

Kỷ Thời Đình nghe ra được tâm trạng đang tự dằn vặt mình của cô, liền lạnh lùng cười: “Điều này chỉ có thể chứng minh được là, cuộc sống của em mấy năm cũng quá thấp kém rồi.”

Diệp Sanh Ca bị anh hất một gáo nước lạnh, đột nhiên khônh nói nên lời được nữa.

“Bây giờ em là người phụ nữ của tôi, tôi không để ý là được rồi.” Giọng nói của Kỷ Thời Đình vẫn lạnh lùng như vậy.

Nhưng Diệp Sanh Ca lúc này nghe thấy lại ướt đẫm nước mắt.

“Em biết anh sẽ không để ý, nhưng bây giờ đã có cách để loại bỏ vết bớt đi rồi, không phải sẽ tốt hơn sao.” Diệp Sanh Ca không kìm được nói ra, lại rụt rè ngẩn đầu dậy nhìn anh: “Anh nói xem có đúng không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 155



Kỷ Thời Đình nhếch môi lên, trông giống như đang cười nhưng thực ra là không: “Không. Tôi thấy em cứ giống như bây giờ là rất tốt rồi.”

“Tốt ở đâu vậy? Mang theo vết bớt này thật sự rất ảnh hưởng đến việc quay phim.” Diệp Sanh Ca trở nên nôn nóng: “Em biết là anh không thích cảm giác bị lợi dụng, nhưng mà, rõ ràng anh cũng muốn mà… Em bảo đảm, chỉ cần xoá bỏ vết bớt này đi, em nhất định sẽ nghe lời anh! Anh muốn em chỉ là vợ trên giấy tờ thì em sẽ ngoan ngoãn phối hợp với anh, nếu như anh không muốn nhìn thấy em, em sẽ trốn ở xa một chút, bảo đảm sẽ không quấy rầy anh đâu!”

Diệp Sanh Ca cảm thấy bản thân đang rất chân thành rồi, nhưng lời này của cô vừa nói ra thì sự dịu dàng ấm áp ban nãy của Kỷ Thời Đình cũng mau chóng biến mất.

“Không.” Kỷ Thời Đình nhìn cô, giọng nói có chút tàn nhẫn: “Tôi chính là không muốn để em toại nguyện đấy.”

Nếu như anh không muốn nhìn thấy cô thì cô sẽ trốn đi thật xa sẽ không quấy rầy anh nữa sao?

E là cô vẫn luôn mong muốn rời đi thì đúng hơn.

Trong lòng Kỷ Thời Đình xuất hiện một nụ cười lạnh giá.

Diệp Sanh Ca khó chịu nắm lấy vai áo anh: “Tại sao chứ?”

“Hỏi hay lắm.” Kỷ Thời Đình mỉm cười: “Nếu như em có thể nghĩ ra được đáp án thì tôi sẽ giúp em toại nguyện.”

Diệp Sanh Ca lúc này bỗng chốc ngẫn người.

Làm sao cô biết được người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu chứ!

Diệp Sanh Ca lúc này thật sự vô cùng khao khát một loại siêu năng lực nào đó có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.

“Ngồi đây đợi tôi thêm nửa tiếng.” Kỷ Thời Đình véo mặt cô: “Tôi giải quyết xong công việc sẽ đưa em về nhà.”

Nói xong, anh đứng lên quay trở về bàn làm việc.

Diệp Sanh Ca bối rối sờ lên tóc mình.

Rốt cuộc là vì sao chứ?

Lẽ nào anh ấy thích hưởng thụ cảm giác so đo với cô thế này à?

Diệp Sanh Ca phồng má lên, cảm thấy đây là nguyên do có khả năng xảy ra cao nhất.

Hừ, so thì so thôi, ai sợ ai chứ! Sự bướng bỉnh của Diệp Sanh Ca cũng bị khiêu khích đến mức dâng trào lên rồi, cô lấy điện thoại ra đăng nhập vào Wechat, gửi tin nhắn cho Thượng Thiên Ý

“Có thủ đoạn cao cấp một chút dùng để quyến rũ đàn ông không? Chính là cái loại mà khiến đối phương không biết mình đang quyến rũ họ ấy!”

Thượng Thiên Ý lập tức trả lời: “Cậu hỏi cái này làm gì? Kim chủ nhà cậu yêu cầu à?”

“Ừm…đúng vậy, khẩu vị của anh ấy có hơi đặc biệt

“Đợi chút, để tôi tìm giúp cậu. Lát nữa tôi sẽ gửi đường link cho cậu, phải nghiên cứu kĩ vào đấy, nhất định phải hầu hạ kim chủ cho tốt đó!”

Diệp Sanh Ca trả lời lại một chữ “Được.” rồi ngẩn đầu lên, nhìn về phía Kỷ Thời Đình đang ở đằng xa.

Ngoài trời lúc này đã chập chờn tối rồi, ánh hoàn hôn xuyên qua tấm cửa kính toàn phần chiếu lên người anh, lại bị khuôn mặt với ngũ quan sắc sảo của anh chia thành những mảng màu sáng tối rõ rệt, bàn tay thon dài của anh vừa hay lật sang một trang văn kiện, gương mặt tuấn tú đó cũng nhẹ nhàng di chuyển theo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, quả thật là một bức tranh đẹp đến lay động lòng người.

Diệp Sanh Ca bỗng chốc cảm thấy cả thế giới dường như đã yên lặng đi hẵng, cơ thể cô dường như tự động từ chối mọi âm thanh khác từ bên ngoài, trong lúc thất thần, cô dường như chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của chính mình.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.

Cô vội vã nhìn đi hướng khác, nhẹ nhàng thở một hơi dài, cảm giác như vừa nãy mặt cô đang nóng bừng lên vậy, Diệp Sanh Ca vô thức dùng tay che mặt mình lại.

Toi rồi, nói không chừng chưa đợi đến lúc cô quyến rũ được anh thì bản thân cô đã rơi vào lưới tình trước rồi.

Chết mất!

Cô âm thầm niệm phật vài lần trong đầu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Sau đó thì ho nhẹ một tiếng.

Kỷ Thời Đình ngẩng đầu lên nhìn cô: “Muốn về rồi sao?”

“Không có.” Diệp Sanh Ca nghe thấy giọng nói của anh không biết tại sao lại cảm thấy có chút ngại ngùng, ánh mắt của cô loé lên một tia sáng, nhưng lại không dám nhìn thẳng về phía anh: “Chỉ là, em đột nhiên nhớ ra vài chuyện, chuyện về studio… Em đã chiêu mộ được vài nghệ sĩ rất có tiềm năng nên muốn mau chóng thành lập công ty để kí kết hợp đồng với họ.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 156



Kỷ Thời Đình trầm ngâm một hồi: “Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo Chu Diên Đông lo liệu chuyện này, em chỉ cần kí tên là được.”

Sắc mặt Diệp Sanh Ca rạng rỡ hẳn lên: “Trong tay em đang có 40 triệu!”

“Chút tiền đó em giữ cho mình đi.” Kỷ Thời Đình điềm đạm nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ trực tiếp chuyển nhượng 50% cổ phần cho em.”

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên: “Ý của anh là… em không cần bỏ tiền ra sao? Nhưng về thoả hiệp mà trước đây chúng ta kí thì…”

“Thoả hiệp đó được kí trước khi kết hôn, bây giờ em đã là vợ tôi, phu nhân của chủ tịch tập đoàn T.S.” Kỷ Thời Đình điềm tĩnh nhìn cô: “Trong khoảng thời gian mối quan hệ hôn nhân này tồn tại, tất cả thu nhập của tôi đều có phần của em. Khoảng đầu tư để thành lập văn phòng làm việc sẽ được rút ra từ tài khoản cá nhân của tôi, như vậy thì sẽ không cần phải thông qua các cổ đông.”

Diệp Sanh Ca bị những lời nói này của anh làm xây xẩm đến sắp ngất.

Cô xoa tay lên mặt mình, giống như là không dám tin lại có chuyện tốt thế này xảy đến với cô vậy.

“Chuyện này em không cần phải lo nữa đâu.” Kỷ Thời Đình nói xong liền gập tờ văn kiện cuối cùng lại, sau đó sắp xếp lại tất cả giấy tờ: “Xong rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Diệp Sanh Ca có chút thất thần, cho đến khi Kỷ Thời Đình nắm lấy tay cô, cô mới không kìm lòng được mà nói ra: “Kỷ Thời Đình, anh cứ như thế này, em sẽ không nhịn được mà yêu anh đấy.”

Kỷ Thời Đình dừng lại, quay đầu nhìn cô, anh mắt lộ rõ sự thâm sâu.

“Em… em nói thật đấy.” Diệp Sanh Ca cố gắng dùng hết sự can đảm của mình: “Đến lúc đó em nhất định sẽ bám lấy anh, có thể này nào đó anh đột nhiên muốn li hôn thì sẽ không li hôn được đâu! Vậy nên… vậy nên…”

“Vậy nên thế nào?” Chất giọng của người đàn ông vẫn trầm đặc như vậy, nhưng lại mắt anh lại có chút dịu dàng khác thường.

“Vậy nên đừng đối xử tốt với em như vậy nữa!” Diệp Sanh Ca phồng má lên: “Nếu không anh sẽ hối hận đấy!”

Cô mở to mắt ra, có chút căng thẳng, giống như đang lo sợ là anh sẽ tức giận vậy.

Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là anh không hề tức giận, trái lại còn mỉm cười, không phải là nụ cười lạnh lùng, cũng không phải là nụ cười mỉa mai như mọi khi, mà là nụ cười đến từ sự vui vẻ bên trong tận đáy lòng.

Giọng nói trầm ấm của anh toát lên đầy sự sâu xa: “Em có thể thử xem.”

…..

Diệp Sanh Ca thật sự không có gan để thử chuyện này, một khi cô đã rơi vào lưới tình của anh, thì xác định sẽ không còn đường lui nữa rồi.

Tuy rằng lí trí mách bảo cô phải kìm nén lại, nhưng cô cũng rất hoài nghi rằng bản thân có thể kìm nén bao lâu nữa đây.

Vậy nên sau khi ăn cơm tối xong, trước khi Kỷ Thời Đình bước vào phòng làm việc, Diệp Sanh Ca đã nói với anh về việc cô muốn trở lại đoàn phim vào ngày mai.

“Chân của em thật sự đã khỏi rồi, hơn nữa đây cũng chỉ là một bộ phim tâm lí tình cảm, cùng lắm chỉ là đi bộ vài bước thôi.” Diệp Sanh Ca thật sự hận mình không thể chạy vài vòng cho anh xem.

Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt gấp gáp của cô, cuối cùng vẫn đồng ý.

“Cẩn thận một chút, nếu ngày mai còn xảy ra chuyện gì nữa, thì bộ phim này em không cần quay nữa đâu.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Diệp Sanh Ca sợ chết khiếp.

“Em biết rồi, anh cứ yên tâm!” Cô gật đầu liên tục, nhưng rồi lại do dự nói thêm một câu: “Anh đừng làm việc khuya quá nhé, nghỉ ngơi sớm một chút. Em đợi anh.”

Kỷ Thời Đình nhìn cô, khoé môi anh cong lên: “Được.”

Diệp Sanh Ca nhìn anh mỉm cười, đợi sau khi anh vào phòng làm việc rồi mới trở về phòng ngủ.

Với tư cách là một người vợ, cô cảm thấy mình càng ngày càng xứng đáng với vai trò này rồi.

Sau khi tắm xong, cô gọi điện cho Từ Hướng Kiệt, nói với ông ấy về việc cô sẽ trở lại đoàn phim vào ngày mai.

“Được, bây giờ tôi sẽ chỉnh sửa một chút lịch trình quay phim, thêm cho cô một vài phân cảnh đơn giản.” Từ Hướng Kiệt nói: “Lát nữa tôi sẽ gửi cho cô.”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn Từ.” Diệp Sanh Ca ngại ngùng nói: “Làm phiền ông rồi.”

“Sao lại nói thế.” Từ Hướng Kiệt cười đáp: “Cô nghỉ phép 3 ngày, tôi liền có thêm 20 triệu vào kinh phí đoàn phim, tôi phải cảm ơn cô mới đúng đấy.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 157



Kỷ Thời Đình thêm 20 triệu vào dự toán của đoàn phim chỉ là vì để cô có thể nghỉ ngơi ba ngày sao?

Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Sanh Ca thất thần một hồi lâu.

Cô nên nghĩ là người đàn ông này quá giàu có hay là nghĩ làm vợ của anh thật hạnh phúc quá đi thôi đây?

Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ ngày càng muốn được nhiều hơn mất thôi.

Diệp Sanh Ca thở dài một hơi, nằm trên giường thẫn thờ. Cho đến cô nhận được thư điện tử của Từ Hướng Kiệt mới chịu dẹp hết những suy nghĩ vớ vẩn ban nãy mà nghiên cứu lịch trình làm việc.

Kết quả là cô lại ngủ quên từ lúc nào không hay.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có người giúp cô lấy điện thoại ra, còn hôn lên trán cô một cái.

Chắc là do nằm mơ thôi.



“Tiết Ninh Truyện” được quay ở ngoại ô thành phố Điện Ảnh, cách khu đô thị chỉ tầm một giờ đồng hồ lái xe. Nhưng vì để thuận tiện cho việc quay phim, tất cả các nhân viên hầu như đều sẽ ở lại đoàn phim.

Với tư cách là diễn viên đóng vai nữ chính, Diệp Sanh Ca tuy là người mới, nhưng cũng có đã đủ tư cách có một gian phòng riêng cho mình, trợ lí của cô – Lâm Nhiễm cũng đã đến từ hôm qua, dựa theo sở thích và thói quen của cô chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân để trong phòng cho cô, khiến Diệp Sanh Ca vô cùng hài lòng.

Sau khi thu xếp xong, cô đến phòng hoá trang để trang điểm, trùng hợp là, cảnh phim đối thoại đầu tiên của cô là với Tô Hàm, cảnh thứ hai là với Mộ Hiểu Nhã.

Lúc cô đến studio, Tô Hàm đã sẵn sàng rồi, cô ngồi trên chiếc ghế đẩu trở trường quay nhàn nhã đợi Diệp Sanh Ca.

Nhìn thấy Diệp Sanh Ca, Tô Hàm nở một nụ cười khiêu khích. Vốn biết Diệp Sanh Ca có người chống lưng, Tô Hàm ngoài mặt sẽ không làm khó cô, nhưng quả thật cô ta đang có ý định muốn ra oai lấn át Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca tất nhiên đã nhận ra điều này, cô bình tĩnh chào hỏi đối phương: “Chị Tô Hàm à, mong được chỉ bảo thêm.”

“Khách sáo quá.” Tô Hàm mỉm cười, lớn tiếng nói: “Đạo diễn à, có thể bắt đầu rồi.”

Từ Hướng Kiệt đang đứng sau máy quay nói vọng ra: “Hai cô không cần luyện tập trước với nhau một chút sao?”

“Không cần đâu.” Tô Hàm mau chóng đáp lại, rồi nhìn về phía Diệp Sanh Ca: “Cô có cần không?”

Đòn phủ đầu này thật sự rất có khí thế, xem ra Tô Hàm rất tự tin với khả năng diễn xuất của bản thân.

Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Không cần.”

Từ Hướng Kiệt cũng không biết nói gì, chỉ đành phân bổ vị trí ổn định cho nhân viên hậu đài, một tiếng “action” vang lên, Tô Hàm lập tức được đám thị nữ hộ tống từ đường sỏi bên kia đi đến.

“Tiết Ninh Truyện” kể về nữ chính tên là Tiết Ninh, từ một cung nữ bình thường trở thành vị thái hậu buông rèm nhiếp chính, trải qua rất nhiều những cuộc đấu đá tranh sủng ở hậu cung cùng với sự giành giật quyền thế trên triều đình khiến mỗi giai đoạn trong cuộc đời của cô đều vô cùng đặc sắc, vì vậy mà kĩ năng diễn xuất của diễn viên cũng được yêu cầu rất cao.

Phân cảnh này chính là khởi đầu cho sự xoay chuyển số phận của Tiết Ninh. Tô Hàm trong vai một sủng phi tên Thành Vãn vì tuổi tác ngày càng lớn mà sắp rơi vào cảnh thất sủng, lại không có con nối dõi nên chỉ đành đưa một phi tần mới đến bên cạnh hoàng thượng để gia tăng địa vị và sự sủng hạnh của mình, kết quả là vị phi tần mới này may mắn sinh được một đứa trẻ, Thành Vãn liền mang đứa trẻ đó về nuôi nấng.

Vị phi tần mới này, cần phải đủ trẻ, đủ xinh đẹp nhưng cũng phải đủ cẩn trọng và trung thành. Lúc này Thành Vãn đang vì chuyện tuyển chọn người mới mà đau đầu. Lí trí mách bảo bà ta, vì nửa đời sau của chính mình bà ta bắt buộc phải làm vậy, nhưng về mặt cảm xúc, bà ta lại vô thức trì hoãn và bác bỏ điều đó.

Tô Hàm thật sự đã xử lí rất tốt tâm lí đấu tranh nội tâm của nhân vật, chỉ trong vài bước chân, cô đã thể hiện trọn vẹn, sống động sự kiêu hãnh cùng khí chất mãnh liệt của một sủng phi và cả nội tâm bất an, đau khổ, do dự của người làm vợ.

Theo từng bước tiến đến của bà ta, cung nữ hai bên đường cung kính quỳ xuống hành lễ, một trong số đó có Tiết Ninh.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 158



Thân là một sủng phi, Thành Vãn vân luôn không để mắt đến người hầu trong cung, nhưng hôm nay, chỉ vô tình liếc nhìn một cái lại phát hiện ra một cung nữ có tướng mạo vô cùng xinh đẹp.

Đôi mắt của bà ta nheo lại.

Tiết Ninh mặc quần áo của cung nữ, cài trên đầu chiếc trâm hoa sơ sài cũ kĩ, dè dặt quỳ rạp dưới sân, đầu cúi chạm đất, không hề phát hiện ra có điều gì khác thường, nàng vốn nghĩ cũng chỉ giống như những lần quỳ gối hành lễ trước đây, chỉ cần đợi vị phi tần không biết đến từ cung nào này bước qua là có thể đứng dậy tiếp tục quét dọn.

Cho đến khi có một đôi giày thêu hoa tinh xảo dừng lại trước mặt nàng , nàng mới phát hiện ra có điều gì đó rất khác.

Tiếp theo, trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói của một nữ nhân, có chút uể oải nhưng đầy sự uy nghiêm: “Ngẩng đầu lên cho ta xem.”

Tiết Ninh có chút kinh ngạc, nhìn sang hai bên quan sát một hồi mới xác định được là vị quý nhân này đang nói chuyện với nàng.

Nàng e dè ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn xuống mặt đất.

“Ngươi tên gì?”

“Hồi bẩm nương nương, nô tỳ là Tiết Ninh.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mười bảy ạ.”

“Thật sự rất xinh đẹp.” Thành Vãn quan sát một hồi, ánh mắt của bà ta không hề có chút cảm xúc nào, dường như nàng trong mắt bà ta căn bản không phải là một con người, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp mà thôi: “Gương mặt tinh xảo thế này mà lại ở đây quét dọn sao, thiệt thòi quá đi mất.”

Tiết Ninh khẽ run lên.

Nàng trước giờ luôn nhận thức rất rõ về vẻ bề ngoài của mình, từ hai câu nói đơn giản đó của Thành Vãn, nàng đã phát hiện được ý đồ phía sau. Có thể sống sót trong chốn thâm cung hiểm ác này thì chắc chắn không phải là kẻ ngốc.

Sự hoảng sợ tột cùng hiện rõ trên gương mặt của nàng, sáu phần là thật, bốn phần là giả: “Không…không thiệt thòi ạ, đây là bổn phận của nô tỳ.”

“Hay cho câu bổn phận.” Thành Vãn mỉm cười, ánh mắt quyến rũ nhìn cô, thể hiện ra khí thế của một sủng phi: “Nếu bổn cung tiến cử ngươi làm phi, không biết ngươi có đồng ý không?”

“Nô tỳ, nô tỳ ngu muội, chỉ sợ phụ lòng tiến cử của nương nương.” Toàn thân nàng run rẩy, khó khăn lắm mới giữ vững được giọng nói của mình, hơn nữa lúc này hay tay nàng đã bám sâu vào đất, để lộ ra các khớp xương mảnh khảnh.

Chính vào lúc này, nhân viên xung quanh trường dường như đều đang nín thở, bao gồm cả nam chính Tần Hựu Huy.

Diễn xuất vốn là một loại hình nghệ thuật yêu cầu năng khiếu rất cao. Một diễn viên ưu tú có thể diễn được tất cả các cảm xúc mà đạo diễn yêu cầu, nhưng một diễn viên xuất chúng còn cần có một loại “cảm giác” quan trọng nữa.

Loại cảm giác này, có thể hiểu như là một loại hào quang, cũng có thể hiểu như một loại năng lực diễn xuất. Khi bạn xem cô ấy biểu diễn, cũng không cảm thấy cô ấy có chỗ nào xuất chúng hơn người cả, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô ấy, bạn sẽ cảm thấy được rằng cô ấy thật sự chính là Tiết Ninh, từ sự run rẩy trên cơ thể, đến những động tác nhỏ nhặt trên hai tay, từng nhịp điệu của giọng nói, thậm chí là cả sự dao động của chiếc trâm cái tóc trên đầu cũng đều khiến bạn nhìn ra rằng lúc này cô ấy đang thật sự hoảng sợ và do dự, cũng một chút dã tâm rất khó để phát hiện ra.

Nàng hoảng sợ, đây vốn là một vòng xoáy của quyền lực, nàng do dự, vì chỉ cần một chút sai sót là sẽ chết không có đất chôn thân, nhưng đồng thời nàng cũng đang tự hỏi chính bản thân mình, thật sự phải từ chối cơ hội này sao? Xuất thân là tầng lớp thấp hèn nhất trong chốn thâm cung, nàng hiểu rõ mạng người có thể rẻ mạt đến mức nào, nàng nhìn thấy rất nhiều bằng hữu đã bị g**t ch*t đơn giản như b*p ch*t một con kiến vậy. Mà cơ hội này, ít nhất khiến cho nàng có được hi vọng một ngày nào đó sẽ thoát được cảnh có thể bị b*p ch*t bởi bất kì ai này.

Sức sống đấu tranh mãnh liệt ấy cũng chính là sự hấp dẫn của Tiết Ninh. Mà loại mị lực này thật sự sẽ thu hút hoàn toàn trái tim của tất cả mọi người. Nếu so sánh, biểu hiện của Tô Hàm quả thật rất tốt nhưng so với diễn xuất xuất thần và mãnh liệt này của Diệp Sanh Ca thì quả thật là có chút lực bất tòng tâm.

Sau khi Từ Hướng Kiệt hô “cắt”, cả trường quay chìm trong một bầu không khí tĩnh lặng vô cùng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 159



Diệp Sanh Ca ngược lại là người hoàn thành tốt nhất, cô thở phào một hơi rồi đứng dậy mỉm cười: “Chị Tô Hàm à, chị vất vả rồi.’

Tô Hàm nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp. Cô ta không muốn thừa nhận trong lúc quay phim khi nãy, có một khoảnh khắc nào đó lưng cô ta đã toát đầy mồ hôi , cô ta đã phải dùng hết bản lĩnh của mình để có thể trụ vững trước mặt cô mà thôi.

Miệng của Tô Hàm mấp máy nhưng sau cùng lại không nói gì, quay người đi sang bên cạnh để nghỉ ngơi.

Diệp Sanh Ca đi về phía Từ Hướng Kiệt, nói chuyện với ông với tâm trạng thấp thỏm: “Đạo diễn à, ông thấy có như thế nào có ổn không ạ?”

“Không ổn.” Từ Hướng Kiệt cau mày.

“Xin lỗi ông.” Diệp Sanh Ca lập tức xin lỗi: “Chỗ nào tôi làm chưa tốt thế ạ? Tôi sẽ cố gắng chú ý.”

“Không phải cô, là Tô Hàm.” Từ Hướng Kiệt mỉm cười:”Lúc cô nói câu thoại cuối cùng, Tô Hàm không đáp lại được, đường đường là một sủng phi lại bị khí thế của một nha hoàn chèn ép. Cô đó, đúng là một con quái vật mà.”

Lần trước vào lúc chụp poster, Từ Hướng Kiệt đã cảm thấy rất tự tin đối với khả năng của Diệp Sanh Ca, không ngờ cô gái này còn lợi hại hơn so với những gì mà ông đã tưởng tượng.

Diệp Sanh Ca có chút ngạc nhiên, cô cũng không ngờ rằng bản thân có thể lấn át được cả Tô Hàm.

“Đợi lát nữa sẽ quay lại, mọi người điều chỉnh lại tâm lý nhé.” Từ Hướng Kiệt vô cùng hào hứng: “Cô nhìn xem. Những diễn viên có nhiều cảnh đối thoại với cô đều căng thẳng hết lên rồi, nếu như bị người mới như cô lất át thì họ sẽ khốn đốn đến mức nào đây.”

“Ông nói hơi quá rồi đó.” Diệp Sanh Ca gượng cười, đi sang một bên để nghỉ ngơi, Lâm Nhiễm lập tức đến đưa nước cho cô.

“Chị Sanh Ca à, chị giỏi quá đi mất.” Lâm Nhiễm vô cùng phấn khích: “Chị xem, sắc mặt của Mộ Hiểu Nhã khó coi chưa kìa.”

Diệp Sanh Ca uống một ngụm nước, nhìn về phía Mộ Hiểu Nhã đang đứng cách đó không xa, hình như cô ta vừa mới đến, chưa thay quần áo cũng chưa trang điểm.

Diệp Sanh Ca nhìn cô ta mỉm cười, sắc mặt Mộ Hiểu Nhã bỗng tái đi, cô ta quay người rời đi.

Tiếp theo, Diệp Sanh Ca tiếp tục quay lại cảnh phim khi nãy với Tô Hàm một lần nữa, lần này đã thuận lợi được thông qua. Sau vài cảnh phụ, cuối cùng cũng đến cảnh đối thoại giữa cô và Mộ Hiểu Nhã.

Mộ Hiểu Nhã trong vai Ánh Tuyết – trưởng công chúa, chỉ hơn Tiết Ninh một tuổi, do lớn lên trong sự sủng ái của hoàng đế mà tính cách ngày càng ngang ngược, luôn muốn đối đầu với Tiết Ninh.

Lúc đầu Mộ Hiểu Nhã nhận vai diễn này bởi vì nhân vật này phần lớn thời gian đều chiếm thế thượng phong. Sau khi hoàn thành các cảnh phụ, sẽ đến cảnh đối thoại của Diệp Sanh Ca và Mộ Hiểu Nhã.

Vì vậy vừa mới bắt đầu, cô ta đã dùng hết sức mình phùng mang trợn mắt lên giống như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Sanh Ca vậy, nhưng vừa mới biểu cảm một chút thì đạo diễn đã hô “cắt” rồi.

“Ánh Tuyết, cô là công chúa, cho dù là không vừa mắt Tiết Ninh thì cũng không thể lộ ra vẻ mặt hung ác như vậy được.” Đạo diễn hét lên: “Làm lại!”

Sắc mặt Mộ Hiểu Nhã tái đi, nhưng trên phim trường đạo diễn là lớn nhất, cô ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, làm lại lần nữa.

“Ngươi là ai, tì nữ của Trường Xuân Cung sao?” Ánh Tuyết nhìn cô với đôi mắt cảnh giác.

Tiết Ninh đã chuẩn bị rất kỹ càng cho cảnh tượng này rồi, cô mỉm cười điềm đạm đáp: “Hồi bẩm công chúa, ta là Tiết Tần, hoàng thượng ân chuẩn cho ta được sống ở Trường Xuân Cung.”

“Trường Xuân Cung trước đây là nơi ở của mẫu phi ta, phụ hoàng từng hứa với ta sẽ không cho bất kì ai vào đây cả!” Ánh Tuyết kích động nói: “Ả tiện nhân như ngươi, ai cho ngươi vào đây hả? Mau cút ra ngoài cho ta!”

“Cắt!” Từ Hướng Kiệt lại lần nữa lên tiếng cắt ngang họ: “Ánh Tuyết, cô là công chúa! Có thể nào có chút uy nghiêm của một công chúa có được không? Tiết Ninh đâu có giết hại cả nhà của cô, sao cô kích động chứ?
 
Back
Top Bottom