Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 205



“Thời Đình…” Cô hơi sợ hãi, nhỏ giọng gọi tên anh: “Anh… Sao đột nhiên…”

Nếu như vừa rồi lúc ở trong bồn tắm, anh hành động như vậy là vì tức giận, vậy thì bây giờ… Chẳng phải anh vẫn luôn không muốn chạm vào cô để cô không thể thành công sao?

Người đàn ông thở d ốc, cắn nhẹ vào vành tai mềm mại của cô, trầm giọng nói: “Nếu tôi không chạm vào em thì chẳng phải em sẽ có cớ để lừa dối tôi sao?”

“Em… Em sẽ không đâu…” Cô khàn giọng nói, oan uổng mà cắn môi.

“Ồ, em sẽ không làm vậy sao?” Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, động tác lại thô lỗ hơn.

Diệp Sanh Ca bị hành động của anh k1ch thích đến nỗi toàn thân run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Không… Không phải mà…”

Cô ngơ ngác nhớ lại, đây dường như là lần đầu tiên Kỷ Thời Đình ở trạng thái bình tĩnh mà lại chủ động như vậy, không phải bị cô dụ dỗ, cũng không phải để trừng phạt cô, mà chỉ đơn giản là muốn cô.

Vì vậy, lần l*m t*nh này đột nhiên có thêm sự dịu dàng kỳ lạ. Cô không thể nghĩ ra lợi ích của việc làm như vậy. Cô chỉ biết người đàn ông đó chính là Kỷ Thời Đình, anh và cô đang làm chuyện thân mật nhất trên đời.

Trước đây cô đã hoàn thành việc này với danh nghĩa xóa bỏ vết bớt. Nhưng bây giờ, cô không thể tự lừa dối mình thêm được nữa.

Sự thật này khiến trái tim cô run rẩy. Sự thân mật mà anh mang đến cho cô lúc này đã vượt xa bất cứ điều gì cô từng trải qua trước đây. Như thể cô buộc phải cởi bỏ mọi tầng phòng thủ và chỉ có thể để anh đột nhập vào thế giới của cô, cảm giác mất kiểm soát càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Kỷ Thời Đình có lẽ đã cảm nhận được sự sợ hãi muốn rút lui của cô, anh khàn giọng cười nói: “Có hối hận thì cũng đã muộn rồi.”

Nói xong, anh hôn lên khóe môi cô và tấn công một cách mạnh mẽ…



Đầu óc của Diệp Sanh Ca trống rỗng khi bị nhịp điệu điên cuồng của anh hành hạ. Khi cô tỉnh lại, đã được Kỷ Thời Đình đặt trên chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ rồi.

Người đàn ông dựa vào người cô, nắm lấy hai tay của cô, từng ngón tay đan vào nhau. Cách ôm nhau này cũng cực kỳ thân mật, ý thức của cô cuối cùng cũng trở lại, cô chật vật rút tay ra. Nhưng lại thất bại.

Lông mi của cô khẽ run lên, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Em… Em mệt.”

Kỷ Thời Đình nhếch khóe môi, có chút giễu cợt nói: “Hôm nay hiếm khi tôi có tâm trạng, cô không rèn sắt khi còn nóng sao?”

Diệp Sanh Ca miễn cưỡng cười: “Tương… Tương lai còn dài, ha ha…”

Hầu kết của Kỷ Thời Đình chuyển động, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, m út mạnh, giọng khàn khàn: “Em đang sợ.”

“Tôi không thế.” Diệp Sanh Ca vô thức phản bác, mở to mắt nhìn anh.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, sau đó mỉm cười nói: “Để tôi đoán xem em đang sợ điều gì nhé.”

“Em không…”

“Em sợ sẽ yêu tôi sao?”



Diệp Sanh Ca không nói nên lời, hai má cũng dần đỏ lên.

“Em không phải đã hạ quyết tâm muốn sống với tôi cả đời và sinh con cho tôi sao?” Kỷ Thời Đình cười nhẹ, giọng điệu có chút khó đoán: “Nhưng em lại không dám trao trái tim mình sao?”

Diệp Sanh Ca cười gượng: “Em nghĩ… Mọi người đã kết hôn cả rồi. Tin tưởng lẫn nhau và tôn trọng lẫn nhau thì quan trọng hơn cả yêu hay không mà… A!”

Cô chưa kịp nói gì thì tay đã bị người đàn ông nhéo thật mạnh.

“Nếu em không sợ thì tiếp tục đi.” Anh cười lạnh, hôn thật mạnh vào môi cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 206



Cuối thu đầu đông, khí hậu khô ráo, bởi vậy cho dù thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối Diệp Sanh Ca cũng không mở điều hòa, nếu không ngày hôm sau da sẽ bị khô rất khó trang điểm.

Cho nên, lúc này xúc cảm đụng chạm da thịt với người đàn ông vô cùng rõ ràng, ngón tay hơi chai của anh đi lại trên người cô, mỗi khi đến một chỗ, luôn đủ để khơi dậy một tầng lửa, đốt cháy khiến miệng lưỡi Diệp Sanh Ca khô khốc.

Có lẽ bởi vì là lần thứ ba, Kỷ Thời Đình vô cùng kiên nhẫn, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, dường như muốn thu hết từng biểu cảm của cô vào trong mắt, anh giống như một nhạc công cao siêu, mà cô chính là nhạc cụ của anh, dưới sự k1ch thích của anh không thể không phát ra âm thanh khiến anh vui vẻ.

Diệp Sanh Ca bị anh ép ra nước mắt, vừa cất tiếng muốn cầu xin tha thứ, lại bị anh chặn môi lưỡi lại. Lồ ng ngực nóng bỏng của anh và cô dán sát vào nhau, nhiệt độ nóng rực và tiếng tim đập mạnh mà nhanh của anh vô cùng rõ ràng, hai tay vẫn bị anh khống chế chặt chẽ. Cô hô hấp bằng hơi thở của anh, thứ cô nghe được là nhịp tim và tiếng thở d ốc của anh, cô bị ép hôn môi với lưỡi của anh. Toàn bộ thế giới của cô như đang bị anh mạnh mẽ xâm lăng và chiếm đóng, vốn không cho cô cơ hội lùi bước và trốn tránh.

Lúc kết thúc, Diệp Sanh Ca cảm thấy khủng hoảng như linh hồn bị hút đi, thêm cảm giác bất lực cam chịu số phận. Cô thở gấp, ánh mắt hơi trống rỗng.

Gương mặt Kỷ Thời Đình thỏa mãn, cúi đầu hôn môi cô, tầm mắt dời xuống, anh thấy được sợi dây chuyền màu bạc trên cổ cô gái, có lẽ là do mồ hôi thấm lên, sợi dây chuyền tỏa ra ánh sáng d@m đãng mỹ lệ.

Lúc này cả người cô không có một mảnh vải che thân, chỉ có một món trang sức này, mặt dây chuyền khó khăn rơi vào hốc xương quai xanh của cô, lẻ loi nhưng động lòng người.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô.



Hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh lại trong lòng Kỷ Thời Đình.

Cô chớp chớp mắt còn ngái ngủ, một hồi lâu ý thức mới hồi phục. Cô quay đầu, kinh ngạc phát hiện người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ say.

Đúng rồi, anh còn đang bị lệch múi giờ…

Có lẽ là bởi vì nhắm mắt lại, anh ngủ trông không lạnh lùng và khó tiếp cận lắm, khuôn mày bị tay phải của anh che bớt, làm giảm vài phần khí chất sắc bén, lông mi dày trải ra ở dưới mí mắt, đổ một cái bóng nhỏ, khiến cả người anh trông ấm áp vô hại.

Nhưng Diệp Sanh Ca biết đây chỉ là ảo giác, trên thực tế người đàn ông này vừa mạnh mẽ lại bá đạo, còn hơi không nói lý.

Nghĩ đến tối hôm qua, trái tim cô không kìm được co rút lại. Cô cũng không nhớ rõ anh muốn cô bao nhiêu lần, đến cuối cùng cô đã gần hôn mê.

Cô hơi ủy khuất nghĩ sự chiếm hữu và h@m muốn khống chế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, nhất quyết muốn cô yêu anh, anh mới có thể yên tâm.

Vậy còn bản thân anh thì sao?

Diệp Sanh Ca cắn môi, chịu đựng thân thể đau nhức, cẩn thận từng li từng tí thoát khỏi vòng tay anh.

May mà Kỷ Thời Đình không bị đánh thức.

Cô không tiếng động hít thở, kéo lê thân thể bủn rủn, gian nan đi đến phòng tắm để tắm nước nóng. Nước nóng thoáng giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể.

Mặc quần áo tử tế, cô đứng trước gương, nhìn vết bớt rõ ràng nhỏ hơn một vòng ở má phải, cuối cùng cũng cảm thấy hơi an ủi.

Buổi chiều còn có phần diễn của cô. Nghĩ tới đây, Diệp Sanh Ca xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, kết quả lại đụng vào lồ ng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Kỷ Thời Đình ôm cô vào lòng, giọng nói lười biếng: “Tối hôm qua còn chưa thỏa mãn sao, nôn nóng nhào vào trong ngực tôi như vậy à?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 207



Diệp Sanh Ca bị đụng hơi ngơ ngác, mãi đến khi người đàn ông ôm cô vào trong ngực, chóp mũi ngửi được hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, cô mới lắp bắp mở miệng: “Anh… Anh tỉnh rồi?”

Kỷ Thời Đình đã mặc xong quần áo, anh cúi xuống nhìn cô, mặt mang vài phần thỏa mãn và lười biếng.

“Tỉnh rồi, không ngờ em dậy sớm hơn cả tôi.” Anh đưa tay trái ra, khẽ vuốt v e cằm cô, giọng trầm khàn mỉm cười: “Xem ra tối hôm qua tôi chưa cố gắng đủ.”

Mặt Diệp Sanh Ca đỏ lên, mắt mở to nhìn anh, môi đỏ hơi hé, trông có vẻ ngốc nghếch.

Kỷ Thời Đình lại nhéo gương mặt cô, m*n tr*n vết bớt đã nhỏ đi rõ rệt kia: “Đúng là lại nhỏ đi, có vui không?”

“Vui… Vui.” Diệp Sanh Ca tiếp tục nói lắp, ngơ ngác.

Bởi vì… Kỷ Thời Đình trước mắt này, không khỏi quá dịu dàng. Cùng người đàn ông này ở chung một khoảng thời gian, cô đã dần hiểu cách nhận biết cảm xúc của anh nhưng dịu dàng, thoải mái và thỏa mãn như này thật sự chưa từng có.

Trái tim nhỏ của cô nảy lên vui sướng, thoáng có cảm giác không ổn.

Kỷ Thời Đình nhìn biểu cảm khiếp sợ của cô, con ngươi hơi co lại một chút.

Đúng là anh cố ý điều chỉnh cách đối đãi với cô một chút nhưng phản ứng của cô c*̃ng quá rõ ràng, khiến anh không vui đồng thời lại sinh ra chút cảm giác thỏa mãn xấu xa.

Thế là, anh lại cười nhẹ, nâng cằm cô lên, tới gần môi cô, nói với giọng trầm khàn: “Làm sao vậy, hả?”

Giọng nói hơi khàn của người đàn ông như mang theo ma lực, khiến gương mặt Diệp Sanh Ca đỏ lựng.

Cô dời ánh mắt, gượng cười: “Em… Buổi chiều em còn phải quay phim…”

“Hủy bỏ đi.” Kỷ Thời Đình thấy thế c*̃ng không tức giận, ngược lại nắm vành tai mềm mại nóng hổi của cô, mỉm cười: “Chúng ta có cả một ngày để ở bên nhau.”

“Nhưng…” Diệp Sanh Ca hít sâu, dường như mới miễn cưỡng để cho mình tỉnh táo: “Em là nữ chính, nếu em xin phép nghỉ một ngày, tiến độ của đoàn làm phim sẽ bị chậm lại…”

“Đây là em không muốn ở riêng với tôi?” Người đàn ông hững hờ nói.

“Không phải!”

“Vậy cơ thể em căng cứng như vậy làm gì?” Giọng của anh càng trầm hơn, nhẹ nhàng li3m lên vành tai đỏ bừng của cô: “Hôm nay tôi mãi mới được nghỉ, em không muốn ở bên tôi thêm một chút sao?”

Diệp Sanh Ca bị anh li3m đến mức toàn thân run rẩy.

Người đàn ông này thật sự quá khác thường! Sao bỗng nhiên anh lại hóa thân thành cậu chủ dịu dàng đa tình rồi! Kỷ Thời Đình lạnh lùng và kiêu ngạo kia đi đâu rồi?

“Nói chuyện.” Giọng anh càng trầm hơn, có vài phần không hài lòng.

Nhưng mà Diệp Sanh Ca không khỏi thở phào, đây mới là Kỷ Thời Đình mà cô quen thuộc. Xem ra anh không bị người khác thay thế, c*̃ng không bị hồn lạ xuyên vào…

“Em… Em còn phải làm việc.” Diệp Sanh Ca cố gắng bình tĩnh nói: “Khi nào em nghỉ thì sẽ về biệt thự Thiên Phàm.”

Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình tối lại, tay anh vẫn vuốt cằm của cô, nụ cười trên mặt đã biến mất.

Diệp Sanh Ca khẩn trương li3m môi, đã chuẩn bị tinh thần cho việc anh nổi giận hoặc bỏ đi, nhưng ba giây sau sự lạnh lẽo trong ánh mắt người đàn ông dần tan ra.

Anh nhếch môi: “Ừm, vậy tôi chờ em.”

Nói xong, anh nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn sâu lãng mạn đang diễn ra giữa chừng thì bất ngờ trong phòng khách vang lên một tiếng thét chói tai, tiếp theo là tiếng bước chân vội vã và lộn xộn.

PS: Chương 208 sẽ là chương 209 nha các bạn iu ơi, nguyên tác tác giả bị nhầm thành ra không có chương 208, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 208



Giọng nói ấy khiến Diệp Sanh Ca bừng tỉnh, cô vội vàng đẩy Kỷ Thời Đình ra, quay đầu nhìn với vẻ vui mừng: “Tiểu Nhiễm? Cuối cùng em cũng đến rồi!”

Lâm Nhiễm tay xách nách mang hai túi đồ, một tay vịn khung cửa, tiến thoái lưỡng nan. Gương mặt cô ấy ửng đỏ, lắp bắp nói: “Chị… chị bảo em đến vào buổi trưa, em không ngờ…”

Cô ấy nào ngờ vừa bước vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng nóng bỏng mắt như vậy, cô vẫn trẻ người non dạ, hai má đỏ bừng.

“Không sao, không sao.” Diệp Sanh Ca vội vàng bước tới, nhận lấy túi đồ từ tay cô ấy, “Đây là cơm trưa của chị à?”

“Dạ… Để phòng hờ, em chuẩn bị cho cả hai người.” Cô ấy nói với vẻ căng thẳng, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Diệp Sanh Ca.

Người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, gương mặt tuấn mỹ vô song hiện lên nét cười như có như không, dáng người cao ráo, cho dù chỉ đứng đó thôi, cũng toát ra khí thế áp bức mạnh mẽ.

Lâm Nhiễm sợ hãi vội vàng thu hồi tầm mắt, Diệp Sanh Ca đang kiểm tra hộp cơm trưa trong túi, xác định không có món nào mà Kỷ Thời ghét, cô hài lòng gật đầu: “Tốt lắm. Em ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi… Hay là, em đến phòng trang điểm đợi chị nhé?” Lâm Nhiễm nhỏ giọng nói.

“Không cần, không cần, em ở đây đợi chị ăn xong, rồi mang rác đi vứt.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh dặn dò.

Giọng cô vừa dứt, phía sau vang lên tiếng cười khẩy khẽ.

Diệp Sanh Ca sợ hãi cứng người, lấy hết can đảm quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen láy mang theo vẻ chế giễu của người đàn ông.

“Cái đó… Hay là anh ăn cùng?” Cô gượng cười.

“Em muốn tôi ở lại ăn cùng?” Người đàn ông thản nhiên lên tiếng.

Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa, trong lòng thầm kêu may mắn.

May quá, may quá, Lâm Nhiễm đến rồi. Kỷ Thời Đình dù sao cũng là Kỷ Thời Đình, trước mặt người ngoài, anh sẽ không còn trắng trợn trêu chọc cô như vừa rồi nữa.

Kỷ Thời Đình hiển nhiên đoán được suy nghĩ của cô, khóe môi anh càng thêm chế giễu, lạnh nhạt nói: “Mang lại đây đi.”

Diệp Sanh Ca mỉm cười, xách túi đồ ăn đến bàn ăn, lấy hộp cơm ra bày biện cẩn thận, đợi Kỷ Thời Đình ngồi xuống, lại đưa đũa cho anh.

Lâm Nhiễm vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy động tác ăn ý của hai người, trong đầu toàn là bong bóng màu hồng.

Kim chủ của chị Sanh Ca vậy mà lại đẹp trai đến thế! Cô thực sự không nghĩ ra từ nào hay hơn để miêu tả, còn thu hút hơn cả tất cả nam nghệ sĩ trong giới giải trí cộng lại, còn xuất sắc hơn cả cậu ấm họ Tiêu kia theo đuổi Mộ Hiểu Nhã!

Thật xứng đôi với chị ấy!

Nhưng nghĩ đến việc kim chủ đã có gia đình, cô ấy lại cảm thấy có chút chua xót, không khỏi bất bình thay cho Diệp Sanh Ca.

Haiz, cũng khó trách chị Sanh Ca lại động lòng với kim chủ, người đàn ông này quả thực quá xuất sắc… Cô ấy chỉ nhìn thêm hai lần đã đỏ mặt, huống chi là chị Sanh Ca còn ngày đêm ở bên cạnh anh ta…

Lâm Nhiễm vừa vui mừng vừa lo lắng vừa bận tâm.

Trên bàn ăn, Diệp Sanh Ca ăn rất tập trung, cô bị hành hạ cả đêm qua, quả thực đã sớm đói bụng. Đợi cô buông đũa xuống, người đàn ông đối diện cũng đã ăn xong.

Cô khẽ ho một tiếng: “Em đi trang điểm đây…”

Ngầm ra hiệu đuổi người.

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, trong mắt dường như lóe lên tia tức giận, nhưng anh vẫn kìm nén.

“Ngày mai xin nghỉ, theo tôi về nhà họ Kỷ.” Anh thản nhiên ra lệnh.

“Không được, ngày mai có cảnh quay ngoại cảnh rất quan trọng, đã sắp xếp xong xuôi rồi…” Diệp Sanh Ca lộ vẻ khó xử, “Thật sự…”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 209



Nói xong, cô len lén quan sát biểu cảm của người đàn ông.

Nhưng anh trông rất bình tĩnh, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm, khó lường hơn bao giờ hết.

Có một khoảnh khắc, Diệp Sanh Ca cảm thấy anh rất muốn bóp cổ cô.

Nhưng dù anh có tức giận, cô cũng phải từ chối anh, ít nhất là cho đến khi cô bình tĩnh lại, cô không thể thân mật với anh nữa, từng giây từng phút ở bên anh quá nguy hiểm.

Cô đã quen với việc ở một mình từ nhỏ đến lớn, bố mẹ cô lại mất sớm, dường như cô cũng chưa từng yêu ai, kể cả người thân và bạn bè. Bởi vì yêu có nghĩa là yếu đuối, cô không cho phép bản thân yếu đuối, càng không cho phép bản thân ỷ lại vào bất kỳ ai.

Kể cả người đó là Kỷ Thời Đình.

Nghĩ thế, ánh mắt cô dần trở nên kiên định, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Xin lỗi.”

Căn phòng dường như lạnh đi vài độ, ngay cả Lâm Nhiễm cũng cảm nhận được mà rùng mình.

Không biết qua bao lâu, Kỷ Thời Đình đột nhiên khẽ cười.

“Ừ.” Anh nhấc khăn giấy lau khóe môi một cách tao nhã: “Vậy thì thôi.”

Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười tươi, ân cần hỏi: “Bây giờ anh về sao?”

Kỷ Thời Đình nhếch môi, bước đến bên cạnh cô luồn tay phải vào mái tóc dài của cô.

“Em muốn tôi tin tưởng em.” Giọng anh rất nhạt, dường như không có bất kỳ cảm xúc nào: “Vậy em, em có đủ tin tưởng tôi không?”

Diệp Sanh Ca như bị anh ta hỏi khó, không nói lên lời.

Kỷ Thời Đình khẽ cười giễu cợt, xoay người đi ra ngoài, lướt qua Lâm Nhiễm mà không thèm liếc mắt nhìn.

Lâm Nhiễm còn không dám thở mạnh, đợi người đàn ông đi ra khỏi cửa cô ta mới dám thò đầu ra nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài cửa có thêm mấy vệ sĩ, người đàn ông được đám vệ sĩ vây quanh, sải bước rời đi.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên cạnh Diệp Sanh Ca cố kìm tiếng hét: “Chị Sanh Ca, kim chủ kia của chị đẹp trai quá đi mất! Hơn nữa nhìn là biết ngay là người quyền quý, còn hơn cả cậu chủ Tiêu chết tiệt kia! Haiz, tiếc là anh ấy đã có gia đình… Giá như anh ấy chưa kết hôn thì tốt rồi…”

Cô ấy nói không ngừng một hồi lâu mới phát hiện Diệp Sanh Ca đang ngẩn ngơ.

“Chị Sanh Ca?” Cô ta cao giọng gọi.

“À.” Lúc này Diệp Sanh Ca mới hoàn hồn, đột nhiên đứng dậy: “Đi thôi, thu dọn đồ đạc rồi chúng ta đến phim trường.”



Hai giờ chiều, Diệp Sanh Ca đã hóa trang và thay trang phục xong nhưng tinh thần hôm nay của cô không tốt. Có lẽ là do tối qua bị giày vò quá sức, hoặc có lẽ là vì câu nói lúc rời đi của Kỷ Thời Đình.

Cô luôn nghĩ rằng mình tin tưởng anh nhưng nếu cô thực sự đủ tin tưởng anh, tại sao lại không dám yêu anh? Gần như ngay từ đầu, cô đã ra sức từ chối chuyện này.

Nhưng sự thật chứng minh nỗ lực của cô dường như không có tác dụng gì. Cô bất chấp nguy cơ chọc giận Kỷ Thời Đình cũng phải từ chối anh, bởi vì… cô gần như đã không còn sức chống cự với anh nữa, có lẽ cô chỉ đang giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.

Nghĩ thế, Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn mình trong gương.

Lúc này, Từ Hướng Kiệt đi vào.

“Tôi còn tưởng hôm nay cô không thể quay phim buổi chiều được chứ.” Ông ấy cười khà khà: “Tối qua… ổn chứ?”

Diệp Sanh Ca không kìm được giơ ngón giữa về phía Từ Hướng Kiệt trong gương.

Chẳng trách tối qua ông ấy lại gọi tất cả mọi người trong đoàn phim đi ăn thì ra là tạo cơ hội cho Kỷ Thời Đình đến.

Ông già chết dẫm này!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back