Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 1015: Nhạy Cảm Như Vậy



Kỷ Thời Đình dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn anh, đôi má đỏ ửng lên vì giận dữ.
Anh suy nghĩ trong giây lát rồi nắm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
"Những báo cáo đó anh nhất định phải xem ngay bây giờ à?" Cô từng câu từng chữ hỏi.
Kỷ Thời Đình nhướn mày, bình tĩnh đáp: “Anh chỉ không thích trì hoãn. Em đang giận vì anh chỉ lo làm việc à? Nhưng trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, khi đó em không hề để ý.”
Diệp Sanh Ca sững người.
Đúng vậy, trước đây anh cũng thường làm việc trên xe, nhưng lúc đó cô không hề để tâm, sao bây giờ lại bận lòng?
Bởi vì cô biết anh không còn yêu cô nữa, nên cô mới trở nên nhạy cảm như vậy. Bất kỳ hành động nào của anh không đủ chu đáo đều như một lời nhắc nhở về sự thật này.
Nghĩ thông suốt điều đó, Diệp Sanh Ca bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Cô nhận ra rằng có lẽ những nỗ lực của mình hoàn toàn vô nghĩa.
Sự can đảm và nhiệt huyết của cô cần được nuôi dưỡng. Không có nguồn cảm hứng, tình yêu của cô cũng sẽ dần khô cạn, thì làm sao cô có thể đáp lại anh?
Cô ngồi lặng người, đắm chìm trong suy nghĩ. Bất ngờ, Kỷ Thời Đình đưa tay ôm cô vào lòng, giọng anh trầm ấm khàn khàn: “Nhưng em nói đúng, mấy bản báo cáo này thực sự chẳng có gì hay ho. Em cầm gì đấy? Kịch bản à?”
Diệp Sanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc lâu.

Người đàn ông trước mặt với cặp chân mày sắc nét, đôi mắt đen láy, chăm chú nhìn cô với vẻ kiên nhẫn vô hạn.
Nhưng trong đôi mắt ấy, vẫn thiếu đi một chút dịu dàng và sâu sắc như ngày trước.
Môi cô khẽ động, rồi bối rối cúi đầu xuống, giọng khàn khàn: "Là kịch bản."
Kỷ Thời Đình luồn tay vào mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: "Khi nào thì quay?"
"Nửa tháng nữa là vào đoàn rồi, nhưng phim trường cũng không xa lắm, em vẫn có thể về nhà thường xuyên," Diệp Sanh Ca trả lời nhỏ nhẹ, tay vô thức thả rơi cuốn kịch bản, rồi cô dùng sức ôm chặt lấy eo anh.
Kỷ Thời Đình thoáng bất ngờ, cánh tay anh cũng tự nhiên siết lại.
"Sanh Ca?"
Lòng anh chùng xuống, hơi thở khẽ dừng lại, anh gần như nghĩ rằng cô sẽ lại một lần nữa yêu cầu rời đi.
Thế nhưng Diệp Sanh Ca không trách anh điều gì. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: "… Khi em vào đoàn quay phim, anh phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt nhé."
“Dĩ nhiên rồi,” Kỷ Thời Đình đáp bằng giọng trầm ấm, “em cứ yên tâm.”
“... Bọn trẻ rất ngoan, mỗi ngày chỉ cần ở bên chúng một tiếng trước khi ngủ là đủ rồi,” Diệp Sanh Ca nhẹ giọng tiếp tục, "may mắn là chúng là song sinh, có người bầu bạn thấu hiểu lẫn nhau, nên không cần em quá nhiều. Nếu không, những năm qua em sẽ chẳng thể yên tâm làm việc."
Có lẽ nói về hai đứa trẻ là chủ đề an toàn nhất. Trước đây, cô luôn hào hứng chia sẻ về bộ phim mới của mình với anh, vì cô biết anh sẽ quan tâm. Nhưng giờ đây, dù anh chủ động hỏi, cũng không phải vì anh thực sự muốn biết, mà vì anh nghĩ đó là điều anh nên làm.

Kỷ Thời Đình yên lặng lắng nghe, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Em đã dạy dỗ chúng rất tốt.”
“Đó là nhờ ông nội,” Diệp Sanh Ca bỗng nở nụ cười, “ông đã dạy dỗ anh rất tốt, nên em tin ông cũng có thể dạy chúng như vậy, nên em rất yên tâm.”
Nhiều thói quen tốt của hai đứa trẻ đúng là nhờ ông nội rèn luyện. Mặc dù ông rất cưng chiều chúng, nhưng vẫn luôn giữ nguyên tắc.
“Không, anh biết chúng chịu ảnh hưởng từ em nhiều hơn,” Kỷ Thời Đình trầm giọng, “anh rất vui vì chúng thừa hưởng tính cách của em.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 1016: Em Có Thể Ăn Thêm Một Viên



Diệp Sanh Ca sững người một lát, bỗng dưng cảm thấy nghẹn ngào.
"Sao lại nghiêm túc như vậy..." Cô khàn giọng nói, "Anh không ở nhà, nên đương nhiên bọn trẻ chỉ có thể học theo em. Vì thế sau này anh phải dạy dỗ chúng tốt hơn."
Kỷ Thời Đình xoa nhẹ tóc cô, khóe môi hơi cong lên: "Được thôi. Nhưng anh có ít kinh nghiệm làm bố, nếu có chỗ nào không đúng, em nhất định phải chỉ ra cho anh."
"Chuyện đó thì anh yên tâm." Diệp Sanh Ca hừ một tiếng, "Em sẽ không khách sáo đâu."
Cô mong có cơ hội "bắt bẻ" anh.
Hai người trò chuyện thoải mái, chẳng mấy chốc đã đến nhà cũ.
Diệp Sanh Ca thầm nghĩ, đúng là con cái luôn là chủ đề lớn nhất giữa hai vợ chồng.
Nhưng nếu họ chỉ còn lại mỗi chủ đề này để nói chuyện, liệu có phải điều đó cũng khiến cô cảm thấy buồn chăng?
Hai đứa trẻ biết bố mẹ sắp về, từ sớm đã háo hức chờ đợi. Vừa thấy Diệp Sanh Ca bước xuống xe, A Sâm lập tức chạy đến ôm chầm lấy cô, trong khi Thanh Nhi ôm chặt lấy chân Kỷ Thời Đình.
"Mẹ!"
"Bố!"
Nụ cười vui vẻ không kìm được tràn lên gương mặt Diệp Sanh Ca. Cô bế A Sâm lên, còn Kỷ Thời Đình thì đặt con gái lên vai mình.
"Wow!" Thanh Nhi hét lên phấn khích.

"Wow!" Thanh Nhi hét lên phấn khích.
A Sâm nhìn em gái đầy ngưỡng mộ, rồi chớp chớp mắt nhìn sang Diệp Sanh Ca.
Diệp Sanh Ca bật cười, khẽ bẹo má con trai: "Mẹ không khỏe bằng bố đâu, lát nữa để bố cõng con nhé."
A Sâm xấu hổ lè lưỡi.
Kỷ Thời Đình cõng con gái đến cửa rồi đặt xuống, sau đó quay lại để đón con trai. Khi Diệp Sanh Ca đưa A Sâm cho anh, trên môi cô lộ ra một nụ cười tinh nghịch.
Kỷ Thời Đình nhìn cô, có vẻ đoán được cô đang muốn trêu chọc, trong ánh mắt hiện lên một tia cảnh cáo.
Diệp Sanh Ca làm bộ vô tội chớp mắt, nhưng khi anh vừa cõng A Sâm lên vai, cô lập tức rút điện thoại ra và liên tục chụp mấy tấm ảnh. Âm thanh "tách tách" không ngừng vang lên, A Sâm cười vang trong khi Kỷ Thời Đình khẽ liếc nhìn cô với vẻ nhẫn nại, và cảnh tượng này lại được cô ghi lại thêm vài bức nữa.
"Haha... Mẹ ơi, con muốn in những bức ảnh này ra và dán vào phòng của con!" A Sâm phấn khích nói lớn.
"Không thành vấn đề." Diệp Sanh Ca nghiêm túc giơ ngón tay làm dấu OK với con.
Kỷ Thời Đình nhìn cô đang cố nhịn cười, khóe môi khẽ cong lên không dễ nhận ra.
Thanh Nhi đứng ở cửa vỗ tay vui mừng, ông nội cũng bước ra, cười sảng khoái khi thấy cảnh tượng này.
Kỷ Thời Đình tiến lại gần, đặt con trai xuống, sau đó rút từ túi áo ra hai viên kẹo, đưa cho mỗi đứa một viên.
"Đi chơi đi, nhưng đừng chơi quá hăng, lát nữa còn phải ăn cơm," anh dặn dò.
Hai đứa nhỏ vội vã chộp lấy kẹo, lè lưỡi nghịch ngợm với anh rồi chạy đi như một cơn gió.

Hai đứa nhỏ vội vã chộp lấy kẹo, lè lưỡi nghịch ngợm với anh rồi chạy đi như một cơn gió.
"Không tệ, bọn trẻ ngày càng yêu quý con hơn rồi," ông nội gật đầu hài lòng.
Kỷ Thời Đình khẽ mỉm cười.
Diệp Sanh Ca tò mò thọc tay vào túi áo khoác của anh: "Anh mang bao nhiêu kẹo trong túi thế?"
Cô lôi ra cả một nắm kẹo đầy tay.
Diệp Sanh Ca tròn mắt nhìn anh.
Kỷ Thời Đình điềm nhiên đáp: "Em cũng muốn một viên à?"
Diệp Sanh Ca đen mặt.
"… Kẹo của bọn trẻ mỗi ngày đều có giới hạn đấy, anh đừng lúc nào cũng cho chúng kẹo," cô không nhịn được lên tiếng, "Anh phải cẩn thận, lỡ chúng bị hỏng răng thì sao?"
"Yên tâm, mỗi ngày anh chỉ cho chúng tối đa hai viên thôi." Kỷ Thời Đình nắm lấy tay cô, đặt lại vào túi áo của mình, "Còn em thì có thể ăn thêm một viên."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 1017: Anh Ấy Đang Cố Gắng Làm Tôi Vui



"Em chẳng thèm đâu," Diệp Sanh Ca hừ nhẹ, nhưng khi rút tay về, cô lại cầm theo một viên kẹo, ung dung bóc vỏ rồi bỏ vào miệng.
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì.
Diệp Sanh Ca vừa ngậm viên kẹo, vừa chào hỏi ông nội.
Ông cười lắc đầu: "Vào nhà đi nào."
Bữa tối hôm đó rất rộn ràng.
Sau bữa ăn, theo yêu cầu của ông nội, Kỷ Thời Đình dẫn hai đứa trẻ đi rửa tay.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn Diệp Sanh Ca một cái rồi gật đầu đồng ý, bế hai đứa nhỏ rời khỏi phòng ăn.
Lúc này, Diệp Sanh Ca mới chợt nhận ra rằng ông nội có thể muốn nói gì đó với cô.
"Ông?" Cô ngờ vực hỏi.
"Thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là ông muốn hỏi cháu dạo này sống có tốt không?" Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng. "Cháu và Thời Đình... sống với nhau ổn chứ?"
Diệp Sanh Ca khựng lại.
Cô chợt nhận ra rằng người cảm thấy tổn thương vì tình trạng hiện tại của Kỷ Thời Đình có lẽ không chỉ riêng cô.
Hai đứa nhỏ chưa có nhiều thời gian tiếp xúc với Kỷ Thời Đình trước đây, nên chúng có thể không nhận thấy điều gì khác thường, chỉ cảm thấy bố nghiêm khắc và ít thân thiết hơn. Nhưng ông nội chắc chắn không thể không nhận ra. Dù sao, ông gần như là người thân duy nhất của Kỷ Thời Đình và đã đóng vai trò rất lớn trong quá trình anh trưởng thành. Tình cảm giữa ông và Kỷ Thời Đình trước đây vốn rất khăng khít, nhưng giờ đây, có lẽ Kỷ Thời Đình chỉ còn lại sự tôn trọng với ông mà thôi.

Việc ông nội hỏi cô về tình hình giữa hai vợ chồng thực chất là để hiểu rõ hơn về tình trạng hiện tại của Kỷ Thời Đình, vì người hiểu rõ nhất về sự thay đổi của anh chính là cô.
"Anh ấy đang cố gắng làm cho cháu vui," Diệp Sanh Ca mím môi, "nhưng cháu vẫn cảm nhận được sự khác biệt."
Ông nội thở dài: "Cháu thật thiệt thòi."
"Có lẽ... anh ấy cũng rất khó xử," Diệp Sanh Ca khẽ cười buồn.
Nhớ lại hành động cô bất ngờ gập máy tính của anh trên xe lúc nãy, cô biết điều đó đã khiến anh khó chịu, nhưng anh không thể hiện ra. Nếu cô cứ liên tục làm khó anh như vậy, có lẽ anh cũng sẽ không chịu đựng được lâu.
"Sanh Ca..." Ông nội do dự, "Cháu sẽ không...?"
"Ông, cháu biết ông lo gì," Diệp Sanh Ca gượng cười, "Ông yên tâm, cháu sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn đâu."
"Vậy thì tốt..." Ông nội gật đầu, nhưng trong mắt hiện lên chút áy náy. Ông nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng nếu cháu thực sự không hạnh phúc, cũng đừng ép mình. Cho dù một ngày nào đó cháu và Thời Đình chia tay, những thứ khác sẽ không thay đổi. Hai đứa trẻ vẫn chỉ có một người mẹ là cháu, công ty cũng có phần của cháu, và ông sẽ mãi là ông nội của cháu."
Diệp Sanh Ca sững sờ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Cháu nhớ rồi."
...
Trời đã muộn, hai đứa nhỏ lưu luyến tạm biệt ông nội, rồi cùng bố mẹ rời khỏi nhà cũ.
Kỷ Thời Đình lái xe, Diệp Sanh Ca ngồi ở ghế phụ, hai đứa nhỏ ngồi trên ghế an toàn phía sau, thì thầm trò chuyện với nhau.
Diệp Sanh Ca nghĩ về lời ông nội nói và vô thức rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Kỷ Thời Đình đột nhiên lên tiếng, giọng trầm: "Ông nói gì với em tối nay?"

Diệp Sanh Ca hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, rồi bình tĩnh trả lời: "Ông nói rằng nếu em không vui, thì cũng đừng ép buộc bản thân."
Kỷ Thời Đình nghe thấy, hơi thở bỗng trở nên nặng nề, im lặng hồi lâu.
Khi Diệp Sanh Ca tưởng rằng anh sẽ không phản hồi gì, anh bỗng cất giọng khàn khàn: "Anh sẽ không để em có cơ hội đó."
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 1018: Bố Nghe Lời Mẹ (Hết phần 1)



Diệp Sanh Ca nhìn gương mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của Kỷ Thời Đình, trong lòng chợt nhói lên.
Mỗi khi cô cảm thấy dao động, người đàn ông này lại mang đến cho cô cảm giác như cô vẫn rất quan trọng với anh.
Nhưng nếu cô thực sự quan trọng với anh, làm sao anh có thể không yêu cô chứ?
Đúng lúc này, từ ghế sau, A Sâm đột nhiên lên tiếng: "Bố mẹ ơi, tối nay con với em muốn ngủ cùng bố mẹ."
Diệp Sanh Ca còn chưa kịp nói gì thì Kỷ Thời Đình đã lạnh lùng từ chối: "Không được."
"Tại sao?" Thanh Nhi thất vọng hỏi.
Diệp Sanh Ca không vui. Cô nghĩ rằng hai đứa trẻ chưa bao giờ được ngủ chung với bố mẹ cả.
"Mẹ nói được," Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, "Bố phải nghe lời mẹ, đúng không nào, bố?"
Đúng lúc đèn đỏ, Kỷ Thời Đình quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Diệp Sanh Ca hiểu rất rõ ý anh, và chính vì thế cô không muốn để anh đạt được mục đích.
Cái người đàn ông này thật sự định đêm nào cũng lôi cô lên giường sao?
"Bố ơi, mẹ nói đúng không?" Hai đứa nhỏ sốt ruột hỏi.
Kỷ Thời Đình khẽ nuốt xuống, cuối cùng gật đầu: "Ừ, mẹ các con nói đúng, bố nghe lời mẹ."

Kỷ Thời Đình khẽ nuốt xuống, cuối cùng gật đầu: "Ừ, mẹ các con nói đúng, bố nghe lời mẹ."
"Yeah!" Hai đứa trẻ hò reo sung sướng.
Diệp Sanh Ca cũng cảm thấy hài lòng, cô đã thành công thiết lập quyền uy trước mặt hai đứa nhỏ.
Tối hôm đó, hai vợ chồng chia nhau tắm cho con trai và con gái. Tuy nhiên, nhiệm vụ kể chuyện trước khi ngủ, Diệp Sanh Ca không ngần ngại giao cho Kỷ Thời Đình.
Anh cầm quyển sách truyện cổ tích dày cộp và bắt đầu đọc một câu chuyện phiêu lưu. Tuy nhiên, giọng anh đều đều, không có bất kỳ cảm xúc gì, khiến hai đứa nhỏ không hài lòng.
"Bố, chỗ này không nên đọc như vậy."
"Mẹ kể hay hơn."
Cả hai đứa nhỏ tỏ ra uất ức.
Diệp Sanh Ca, vốn là diễn viên, có kỹ năng đọc thoại rất tốt, thậm chí cô còn có thể thay đổi giọng điệu và âm thanh cho từng nhân vật. Vì vậy, hai đứa trẻ rất thích nghe cô kể chuyện, còn với cách kể chuyện thiếu cảm xúc của Kỷ Thời Đình, chúng không mấy hài lòng.
Diệp Sanh Ca đang đọc kịch bản, nhận thấy ánh mắt như cầu cứu của ai đó, cô cười đắc ý.
"Anh phải đọc có cảm xúc, giọng điệu phải trầm bổng mới được," Diệp Sanh Ca hướng dẫn.
Kỷ Thời Đình khẽ thở dài, bất ngờ đóng sầm quyển truyện lại.
"Hay là bố dạy các con nhận mặt chữ, sau này các con có thể tự đọc?"
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, rồi ngoan ngoãn lắc đầu: "Bố ơi, chúng con buồn ngủ rồi, chúng con không muốn nghe kể chuyện nữa."
Kỷ Thời Đình mỉm cười hài lòng: "Ngoan lắm."
Anh đắp chăn cho hai đứa, sau đó quay sang nhìn Diệp Sanh Ca: "Em cũng nên ngủ đi, hửm?"

Anh đắp chăn cho hai đứa, sau đó quay sang nhìn Diệp Sanh Ca: "Em cũng nên ngủ đi, hửm?"
Diệp Sanh Ca đành đặt kịch bản xuống, đi đến bên giường. Khi cô vừa chuẩn bị nằm xuống, Kỷ Thời Đình bất ngờ ôm lấy eo cô.
Anh nâng cằm cô lên, rồi cúi xuống trao cho cô một nụ hôn sâu và dài.
Khi anh buông cô ra, hơi thở của cả hai đều rối loạn, Diệp Sanh Ca có phần bực mình, bởi vì hai đứa nhỏ đang nằm ngay sau lưng họ.
Kỷ Thời Đình đột nhiên cười khàn khàn: "Tối mai anh sẽ bù cho em."
Diệp Sanh Ca tức giận định đá anh một cái, nhưng anh nhanh chóng tránh được.
Từ phía sau, bất chợt vang lên tiếng cười khúc khích.
Diệp Sanh Ca vội vàng quay lại, và thấy hai đứa nhỏ đang lén nhìn qua kẽ ngón tay. Bị bắt quả tang, chúng nhanh chóng giả vờ ngủ ngay lập tức.
Diệp Sanh Ca tức giận trừng mắt nhìn người gây ra mọi chuyện: "Đều tại anh!"
"Ừ, đều tại anh." Kỷ Thời Đình khẽ mỉm cười.
PS: Một nhà bốn người cùng nhau đi qua những thăng trầm cuối cùng cũng đã có hạnh phúc cho riêng mình. Hố muốn nói là phần 1 của bộ “Chồng yêu ơi em muốn làm nũng” đến đây đã kết thúc. Hố biết sẽ còn rất nhiều điểm khiến bạn băn khoăn nhưng do nguồn lực còn hạn chế, mà Hố luôn mong muốn mang đến cho các bạn một tác phẩm chỉn chu nhất có thể. Vì vậy mà Hố chưa thể tiếp tục triển khai dịch phần 2 của bộ truyện này. Hố mong sẽ nhận được sự ủng hộ đông đảo của các bạn để tiếp thêm động lực cho Hố và cả “Chồng yêu ơi em muốn làm nũng” 2 nhé! Cảm ơn các bạn rất nhiều!! 0
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back