Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!

[BOT] Mê Truyện Dịch
Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Chương 95: Cặp Đôi Nhỏ Đi Chơi!


Triển lãm liên tục mở cửa bảy ngày, cuối cùng cũng đến ngày bế mạc.

Ban ngày, Giang Dịch cùng giáo sư tham quan các tác phẩm nghệ thuật cuối cùng được trưng bày trong phòng triển lãm, ngoài những bức tranh truyền thống còn có các tác phẩm điêu khắc và gốm sứ.

Khác với các triển lãm nghệ thuật ở trong nước, khách tham quan ở Luân Đôn nhiệt tình hơn, hoặc cũng có thể là do mái tóc của Giang Dịch quá nổi bật, cứ đi vài bước lại có những chàng trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh chủ động bắt chuyện với cậu.

Một số người kín đáo hơn thì chỉ trao đổi cảm nhận về tác phẩm nghệ thuật, còn những người trực tiếp hơn thì không biết từ đâu lấy ra một bông hồng, cười tươi đưa cho Giang Dịch, trên đó còn đọng những giọt sương long lanh.

Vào khoảng gần trưa, phần nhiệm vụ buổi sáng đã gần hoàn tất.

Cả đoàn đi đến cửa phòng triển lãm, Giáo sư Chung hỏi: “Tiểu Dịch hôm nay có muốn ăn trưa cùng các thầy không? Thầy Trần nói muốn thử bánh pudding Yorkshire.”

Giang Dịch nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Em về khách sạn thu dọn đồ đạc, tối nay phải bay về nước rồi.”

“Ồ, nhớ rồi.” Giáo sư Chung cười một tiếng, “Thầy Kiều có nói với thầy rồi, em có bạn trai rồi đúng không? Nôn nóng muốn về gặp mặt người ta à.”

“…”

Mặt Giang Dịch chợt đỏ bừng.

Lúc trước cậu đã nói là không thể để người thân của Tạ Thời Vân biết chuyện của hai người mà…

“Không sao, mấy đứa trẻ các em thầy hiểu mà, củi khô lửa cháy!” Câu nói quá thẳng thừng của Giáo sư Chung khiến các thầy Đường bên cạnh cười rộ, Giang Dịch càng ngượng ngùng hơn, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

“Vậy thì…” Giang Dịch chớp chớp mắt, vẫn còn đang ngập ngừng, Giáo sư Chung liền hào phóng cho cậu đi.

“Đi đi, về thu dọn đồ đạc, đến sân bay rồi nhớ báo cho thầy biết.”

“Vâng ạ! Cảm ơn Giáo sư Chung!”

Giang Dịch vội vàng cầm lấy khăn quàng cổ, áo khoác và ba lô nhỏ rồi chuồn ra ngoài.

Luân Đôn đầu xuân mưa phùn, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Giang Dịch gần như đã chứng kiến nhiều ngày mưa hơn cả nửa năm ở Đế Đô.

Cậu vẫn khá thích những ngày mưa, trước đây cậu có thể cuộn mình trong chăn vào những ngày mát mẻ như thế này, ngủ một giấc thật thoải mái đúng chất cú đêm của một thiếu niên nghiện game.

Những hạt mưa li ti rơi xuống má Giang Dịch, đọng lại trên bề mặt những sợi lông mềm mại, dài mảnh của cậu, nhưng không hề thấm ướt vào bên trong.

Liên tục chạy qua hai con đường, băng qua con phố có những chiếc xe buýt tham quan đang đậu, Giang Dịch đi vào lối đi bộ dưới lòng đất.

Ánh đèn sợi đốt lờ mờ chiếu rọi con đường màu xám đậm, Giang Dịch cuối cùng cũng bước chậm lại, vừa thở ra hơi ấm vừa bước đi.

Giang Dịch đi một đôi bốt ngắn, mỗi lần bước qua những viên gạch ẩm ướt lấm lem bùn đất, lại phát ra một tiếng bước chân khẽ khàng.

Cậu dừng lại bên biển báo đường, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Thời Vân.

Giờ ở trong nước hiện là sáu giờ chiều, không có gì bất ngờ thì chắc Tạ Thời Vân đang ăn tối, gần đây để đúng giờ cho Khoai Dẻo ăn bữa tối, Tạ Thời Vân đều về nhà nấu ăn.

/\: Anh ơi! Xong việc rồi.

Tin nhắn gửi đi hiếm hoi không có người trả lời.

Giờ này Tạ Thời Vân không nên bận rộn mới phải…

Giang Dịch cũng không nghĩ nhiều, đứng một lát, xe buýt dừng trước trạm, cậu lại nhét điện thoại vào túi rồi lên xe.

Không ít người đến làm thủ tục nhận phòng vào buổi trưa, Giang Dịch đeo ba lô một bên vai, xuyên qua đám đông đi vào thang máy.

Phòng ở tầng bốn, Giang Dịch loay hoay tìm chìa khóa.

Trước khi ra ngoài cậu tiện tay nhét vào túi quần, bình thường không có thói quen sắp xếp đồ đạc gọn gàng, trong túi nhét đầy khăn giấy, kẹo và đủ thứ đồ lặt vặt, đến nỗi lục lọi gần hai phút vẫn chưa tìm thấy chùm chìa khóa biến mất kia.

“Aiz… nó đi đâu rồi nhỉ…”

Giang Dịch dứt khoát ngồi xổm xuống đặt đồ xuống đất tìm.

Kẽo kẹt một tiếng.

Cửa đột nhiên hé ra một khe hở.

Giang Dịch giật mình không ngồi vững, ngã phịch xuống đất, ngẩng đầu đối diện với một đôi mắt cười cong cong, Tạ Thời Vân vịn khung cửa, nhìn cậu qua khe cửa hé mở.

“Tạ Thời Vân… sao cậu lại ở đây?!”

Giang Dịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng đứng dậy, nhào vào lòng anh.

Gần một tháng không gặp mặt, Tạ Thời Vân ôm chặt người vào lòng, khẽ hít hà: “Bé ngoan, người nồng nặc mùi khoai tây chiên.”

Giang Dịch dụi dụi hai cái, giọng điệu dính dính: “Ăn khoai tây chiên từ sáng…”

“Sáng sớm đã ăn khoai tây chiên rồi à.”

“Không có gì ăn ngon cả.” Giang Dịch ngước mắt nhìn anh, dường như đang tố cáo cái nơi đồ ăn khó nuốt này.

“Được rồi.” Tạ Thời Vân xoa đầu cậu, “Về tôi làm bánh bao kim sa và há cảo cho cậu, ăn bù cho ngon miệng, được không?”

“Ưm… còn muốn ăn cái khác nữa.”

“Cái gì cũng được.”

Giang Dịch một tay xách túi và khăn quàng cổ dưới đất, tay kia khoác cánh tay anh nửa đẩy nửa kéo vào phòng.

Cậu đặt đồ xuống mới nhớ ra hỏi: “Sao cậu vào được đây?”

“Hửm?” Tạ Thời Vân khẽ cười, “Báo tên cậu là có thể vào, tôi nói tôi là chồng cậu, họ liền cho tôi vào.”

“…”

Giang Dịch cảm thấy người này thật sự ngày càng lưu manh, cứ vòng vo trêu chọc cậu.

“Không đùa, hỏi thật đó.” Giang Dịch ngồi lên đùi anh.

Tạ Thời Vân thu lại nụ cười bỡn cợt, lơ đãng vu/ốt ve mái tóc cậu: “Đã đặt trước rồi, có nộp giấy tờ chứng minh.”

“…Chúng ta đâu có giấy tờ chứng minh hợp pháp?”

“Tôi nói hợp pháp là hợp pháp.” Tạ Thời Vân ghé sát mũi cậu, mùi bạc hà thoảng bay ra.

Lâu ngày không gặp, chỉ một chút ma sát nhỏ cũng dễ khiến lửa dục bốc lên.

Giang Dịch vòng tay ôm cổ anh hôn rất lâu, cho đến khi cả hai đều đã “nổi cờ”, mới vội vàng buông ra, nhanh chóng giữ chặt bàn tay Tạ Thời Vân sắp làm loạn.

Hiện tại đang là ban ngày tươi đẹp, nếu giờ mà quấn quýt với Tạ Thời Vân, e rằng phải đến chiều tối mới bò dậy nổi.

“Chờ đã… tối rồi hẵng làm chuyện đó đi…”

Giang Dịch đưa tay lau môi, thì thầm thương lượng với Tạ Thời Vân.

“Được, đều nghe cậu.” Tạ Thời Vân thần sắc tự nhiên, duy chỉ có đôi mắt hơi nhuốm vẻ dục v/ọng, “Muốn đi chơi không? Tôi đưa cậu đi chơi một lát.”

“Được.” Giang Dịch vội vàng gật đầu, “Cậu sang đây công tác à?”

Tạ Thời Vân đứng dậy, vừa chỉnh trang quần áo, vừa lơ đễnh nói: “Đúng vậy, từ Edinburgh sang, hôm qua đi đàm phán hợp đồng.”

“Sao cậu không nói với tôi…”

Giang Dịch ngồi ở cuối giường, khóe mắt trĩu xuống, vẻ mặt hơi giống đang oán trách, ngón tay kéo ống quần Tạ Thời Vân lại như đang làm nũng.

“Hửm?” Tạ Thời Vân chạm vào cổ tay cậu, lạnh ngắt, rồi nắm trọn vào lòng bàn tay mình, “Hôm qua không phải cậu bận sao? Không có thời gian gọi video cho tôi, với lại tôi cũng muốn cho cậu một bất ngờ.”

“…”

Giang Dịch thở dài trong lòng.

Giờ thì bất ngờ thật rồi, chỉ là hơi tiếc cái vé máy bay năm chữ số của cậu, phí hủy vé chắc phải mất vài nghìn đó.
 
Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Chương 96: Cặp Đôi Nhỏ Dạo Phố


Có lẽ vì ở nơi đất khách quê người mà Giang Dịch đặc biệt thích nắm tay Tạ Thời Vân.

Đi trên phố là phải mười ngón tay đan chặt vào nhau, qua cửa an ninh mới nới lỏng một lát, cũng phải lập tức đuổi theo, nắm lại thật chặt.

Dù Tạ Thời Vân rất tận hưởng vẻ bám người của Giang Dịch, nhưng anh cũng không khỏi tò mò: “Sao hôm nay cậu lại thích nắm tay thế? Bé ngoan, trước đây chẳng phải không cho tôi chạm vào cậu ở nơi đông người sao?”

Giang Dịch ngượng ngùng một lúc, ghé sát tai anh nói nhỏ: “Người nước ngoài, họ sẽ không nghĩ nhiều đâu, chúng ta có thể thoải mái nắm tay.”

“Vậy à.”

Tạ Thời Vân véo nhẹ ngón tay cậu: “Cậu giữ hình tượng vậy sao?”

“Cũng không hẳn…”

Bàn tay đang nắm khẽ đung đưa, Tạ Thời Vân nhìn xoáy tóc trên đầu cậu, không biết cái đầu nhỏ này lại đang ấp ủ điều gì bất ngờ.

“Ở trường nhiều người biết cậu lắm.” Giang Dịch nghiêm túc ngẩng mặt lên, “Nếu cứ dính lấy cậu mãi, rất dễ bị người ta đăng lên diễn đàn, nói chúng ta là alpha mà có hành vi không đứng đắn.”

“…”

Tạ Thời Vân coi như đã hiểu rồi.

Giang Dịch là một bảo bối ngoan ngoãn, theo một khía cạnh nào đó.

Ví dụ như cậu ấy thật sự rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, nghiêm túc đến mức bảo thủ.

“Cậu sợ người khác nói cậu là alpha không đứng đắn sao?” Đúng lúc đèn đỏ, Tạ Thời Vân dừng lại, nghiêng đầu hỏi Giang Dịch.

Giang Dịch lắc đầu.

“Vậy tôi cũng không sợ.” Tạ Thời Vân thu ánh mắt lại, “Hơn nữa, nắm tay thì có gì mà không đứng đắn chứ? Tôi và bé ngoan nhà tôi yêu nhau bình thường, đều là sinh viên đại học rồi, nắm tay cũng là chuyện bình thường thôi.”

“…” Giang Dịch mím môi, cảm thấy Tạ Thời Vân nói có lý.

Có lẽ cậu chỉ là không vượt qua được rào cản trong lòng, quá nhạy cảm với ánh mắt của người khác, lâu dần không phân biệt được đó là sự xấu hổ hay thiếu tự tin nữa.

“Được thôi.” Giang Dịch gật đầu, “Vậy thì có thể nắm tay.”

Sắc mặt Tạ Thời Vân lúc này mới dịu đi đôi chút.

Hai người đi đến trạm xe buýt, Giang Dịch mới nhớ ra hỏi Tạ Thời Vân: “Chúng ta sẽ đi đâu chơi?”

Tạ Thời Vân trầm ngâm một lát: “Thành phố này cũng không lớn lắm, đi dạo vài địa điểm tham quan, chụp cho cậu vài tấm ảnh, rồi đi ăn tối thế nào?”

“Được.”

Giang Dịch không có khái niệm gì về việc đi chơi, dù sao trước đây toàn cùng Liễu Trừng đi quán net, đến mức chỉ cần là nơi nào khác ngoài quán net, cậu đều ủng hộ.

Mưa đã tạnh được một lúc lâu, nhưng trời vẫn không có dấu hiệu quang đãng hơn.

Chiếc xe buýt hai tầng chậm rãi lăn bánh, đi vài trạm thì đến cầu tháp Luân Đôn nổi tiếng nhất.

Tạ Thời Vân khoác tay cậu xuống xe, đi dọc bờ sông Thames.

“Cậu có lạnh không?” Giang Dịch nhìn cái cổ lộ ra một đoạn da thịt của anh, hỏi.

Tạ Thời Vân thở ra một hơi: “Cũng tạm, cậu có lạnh không?”

Nói rồi, anh v/uốt ve tay Giang Dịch hai cái.

Từ mùa thu sang một mùa đông, thậm chí giờ đã là đầu xuân, tay Giang Dịch vẫn chưa bao giờ ấm lên được.

Tạ Thời Vân vì thế còn hầm cho cậu canh gà ác vài lần, học theo các công thức thuốc Đông y mà cho thêm các nguyên liệu bổ dưỡng, kết quả là suýt khiến cậu chảy máu cam, mà cơ thể cũng chẳng thấy tốt hơn chút nào.

Sau đó anh đã áp dụng phương pháp truyền thống và hiệu quả nhất, dùng tay mình để ủ ấm cho cậu.

Cứ thế, anh đã ủ ấm cho cậu suốt cả mùa đông.

“Không lạnh.” Giang Dịch cong khóe môi, hai tay vòng lấy cánh tay Tạ Thời Vân.

Lại không chịu đi đứng đàng hoàng, Tạ Thời Vân liếc cậu một cái.

Hai người đi lướt qua gần hết nửa con phố, cho đến khi đứng trên cầu Luân Đôn, cũng không dành nửa chút sự chú ý nào cho phong cảnh xung quanh.

“Mùa hè ở Luân Đôn cũng thế này sao?” Giang Dịch nhìn thành phố yên bình trước mặt, dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, ngay cả cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi lạnh lẽo.

“Mùa hè, tôi không biết.” Tạ Thời Vân thành thật nói, “Trước đây đến đây toàn là mùa đông, cảnh đông ở Luân Đôn rất đẹp, mái vòm nhà thờ Westminster phủ đầy tuyết, tôi có cùng mẹ đến cầu nguyện.”

“Ồ…”

Giang Dịch đơn giản hình dung một chút.

Mặc dù trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tuyết phủ ở trang viên nhà Tạ Thời Vân, cậu vẫn không kìm được mong đợi một chút.

Đợt tuyết năm sau, chắc hẳn vẫn sẽ cùng Tạ Thời Vân ngắm.

“Muốn đến nhà thờ xem không?” Tạ Thời Vân nghiêng đầu hỏi cậu.

“Ừm… không có hứng thú lắm.”

“Được thôi.”

Nụ cười của Tạ Thời Vân rất nhạt, cũng nằm trong dự đoán của anh, Giang Dịch chưa bao giờ là người thích ra ngoài dạo chơi, chỉ là muốn ở bên anh lâu hơn một chút nên mới đồng ý đi cùng.

“Vậy tôi chụp cho cậu một tấm ảnh trên cầu nhé?” Tạ Thời Vân lấy máy ảnh ra khỏi túi.

Giang Dịch giật giật khóe môi: “Không phải cậu đi công tác sao? Sao còn mang theo máy ảnh?”

“Mẹ tôi dặn dò.” Tạ Thời Vân cúi đầu điều chỉnh thiết bị, thờ ơ nói, “Bà ấy biết tôi sang Anh, cũng biết cậu đang ở Luân Đôn, dặn tôi nhất định phải mang về hai tấm ảnh của cậu, bà ấy muốn đăng lên WeChat.”

“Đăng tôi lên WeChat á hả?” Giang Dịch hơi ngượng ngùng.

Tạ Thời Vân ngẩng đầu, mắt đầy ý cười: “Cậu vẫn chưa quen à? Dù sao giờ cả dòng họ đều biết mẹ tôi có một cô con dâu tóc đỏ rồi.”

“…”

Giang Dịch ngượng nghịu né tránh ánh mắt, bị Tạ Thời Vân kéo lại hôn một cái.

“Này… đang ở ngoài đó nha!!” Giang Dịch lùi lại nửa bước, nhưng rồi nhận ra những người xung quanh đều không để ý đến hai người họ.

Chỉ có một bà lão bán hoa, đang cười tủm tỉm nhìn hai người, bà dùng ngón cái và ngón trỏ véo nhẹ môi dưới, rồi xòe bàn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía Giang Dịch.

“Cái này là ý gì vậy?” Giang Dịch tựa vào Tạ Thời Vân, khẽ hỏi.

Tạ Thời Vân cười trầm thấp hai tiếng, rồi đáp lại bà lão đối diện một cử chỉ cảm ơn.

“Bà ấy đang chúc phúc cho chúng ta, đó là cử chỉ hôn.”

“Ồ…” Mặt Giang Dịch lại nóng hơn một chút, ngay cả cơn gió mát từ mặt sông Thames thổi qua cũng không thể làm giảm nhịp tim đang đập rộn ràng, “Cậu hiểu nhiều thật đấy.”

“Sau này cậu cũng sẽ hiểu nhiều thôi.”

Giang Dịch đứng yên tại chỗ, nhìn Tạ Thời Vân lùi lại hai bước, giơ máy ảnh lên ngắm cậu.

Một trải nghiệm chưa từng có… ồ không, phải nói là một trải nghiệm đã rất lâu rồi mới có lại.

Gió thổi tung những sợi tóc trước trán Giang Dịch, một lọn tóc dài rũ trên vai cũng lật phật vài sợi, như đang nhảy múa chào mừng cơn gió đến.

Lần cuối cùng lưu giữ kỷ niệm bằng ảnh thế này… dường như là khi mẹ cậu còn sống.

Ở một nơi đáng nhớ, chụp lại một bức ảnh, ghi dấu sự trôi chảy của thời gian, như thể điều đó có thể chứng minh sự tồn tại của tình yêu và được yêu.

Mẹ cậu không nghi ngờ gì mà yêu cậu, tình mẫu tử mà bà trao đi, dù đã mất từ lâu, vẫn khiến Giang Dịch cảm thấy ấm áp.

Còn Tạ Thời Vân…

Đây là một sự thiên vị.

“Nhìn vào ống kính đi, bé ngoan.” Tạ Thời Vân lộ nửa cái đầu ra từ phía sau máy ảnh, “Cười một cái đi, mẹ tôi mà thấy cái vẻ mặt này của cậu, lại nghi ngờ là tôi bắt nạt cậu đấy.”

“Ồ… ừm!”

Giang Dịch cố gắng tạo một tư thế trông tự nhiên, lộ ra một cái răng khểnh nhỏ, “Thế, thế này được không?”

“Ừm, giữ nguyên nhé.”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Gió thổi tới tấp, một sợi lông mi bay vào mắt Giang Dịch, cậu vội vàng dụi mắt, đúng lúc đó Tạ Thời Vân cũng vừa bấm nút chụp.

“Ưm…” Giang Dịch dụi mắt, với đôi mắt đỏ hoe đi tới, “Chụp thế nào rồi?”

Tạ Thời Vân che miệng cười, đưa máy ảnh cho Giang Dịch xem.

Tư thế của cậu đã có thể coi là buồn cười rồi, ngay cả bàn tay cũng bị nhòe thành bóng kép.

Dù biết kỹ thuật chụp ảnh của Tạ Thời Vân không ra sao, nhưng Giang Dịch cũng không ngờ lại “kinh khủng” đến vậy.

“Tấm này không được đăng…!” Giang Dịch tức đến dậm chân.

“Được rồi.” Tạ Thời Vân miệng thì đồng ý, nhưng động tác lưu ảnh trên tay thì không hề ngừng lại, “Tôi chụp thêm vài tấm, chọn cái nào đẹp thì đăng, được không?”

“Ừm…”

Kết quả thì quá rõ ràng.

Hai người đi đi dừng dừng ghé qua vài điểm tham quan đáng nhớ, nhưng không chụp được một tấm ảnh nào tử tế.

Tấm duy nhất trông tạm được là ảnh chụp chung của hai người, và nó là do nhân viên nhà hàng chụp.

Đợi về khách sạn… sẽ lén xóa mấy tấm ảnh xấu xí mà Tạ Thời Vân đã lưu!

Giang Dịch thầm nghĩ.
 
Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Chương 97: Hầu Gái Mèo Con


Bữa tối ăn rất no, bữa này có thể coi là bữa ăn Giang Dịch thích nhất kể từ khi đến Anh, có lẽ vì nhà hàng Tạ Thời Vân đặt thực sự rất ngon, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là vì được ăn cùng Tạ Thời Vân.

Sau khi ăn uống no nê, hai người không hẹn mà cùng đi về phía khách sạn.

Giang Dịch nắm tay Tạ Thời Vân ấm áp, ánh mắt lén lút rơi trên khuôn mặt anh.

Tạ Thời Vân thật sự rất đẹp trai…

Giang Dịch cảm thán không biết bao nhiêu lần.

Vẻ ngoài của người này đúng là đẹp trai chuẩn sách giáo khoa, dù là người thích kiểu đẹp trai nào đi chăng nữa, cho dù không bị vẻ đẹp của Tạ Thời Vân chinh phục, cũng khó mà không thừa nhận khuôn mặt anh rất có sức hút.

“Lại nhìn chằm chằm tôi à?”

Tạ Thời Vân thậm chí còn không quay mặt, giọng nói đã truyền đến.

“Khụ khụ.” Giang Dịch che miệng cố che đi sự ngượng ngùng, “Cậu… định khi nào về nước? Tiện thể hôm đó tôi cũng đặt vé máy bay gì đó…”

“Ngày kia.”

Hai người đứng ở khu đèn đỏ, nhìn những chiếc xe cộ đang di chuyển trước mặt.

Giang Dịch nghiêng đầu, “Sao lại là ngày kia?”

Tạ Thời Vân không trả lời, chỉ liếc nhìn cậu một cách đầy ẩn ý.

“Cậu không cần đặt vé nữa, tôi đã đặt cả cho cậu rồi.”

“Ồ.” Giang Dịch gật đầu.

“Đi thôi, đèn xanh rồi.”

Giang Dịch bừng tỉnh, cùng anh đi sang bên kia đường.

Màn đêm buông xuống không một tiếng động, bầu trời đã hoàn toàn chuyển sang màu xanh đen mực, vài ngôi sao lấp lánh giữa khe hở của những đám mây.

Giang Dịch một lần nữa dưới ánh mắt của Tạ Thời Vân, mò trong túi quần hai phút mới mở được cửa phòng khách sạn.

“Trong túi quần lại có vỏ kẹo m*t, đúng không?”

Giang Dịch đang thay giày, nghe thấy tiếng nói vọng từ trên xuống.

“Ừm… hôm nay tiện tay bỏ vào thôi.” Giang Dịch không dám đối mắt với anh, vừa đi dép lê đã lập tức chuồn thẳng về phía phòng tắm, “Tôi đi tắm đây! Cậu xem TV chờ tôi nhé!”

Vừa dứt lời, cánh cửa chợt khép lại, tiếng nước chảy vang lên.

Lần này Tạ Thời Vân cũng không thể lải nhải bên tai cậu, đành bất đắc dĩ bước vào phòng lấy máy tính ra làm việc.

Giang Dịch tắm rất lâu, Tạ Thời Vân làm xong việc mới thấy cậu quấn khăn tắm bước ra, mái tóc đỏ nhỏ nước đỏ, cảnh tượng thật sự đáng sợ.

Trên cổ và má cậu vẫn còn đọng những giọt nước, Tạ Thời Vân nhìn thấy cuống họng khẽ nuốt, đưa tay muốn ôm cậu.

Giang Dịch đương nhiên biết rất rõ.

Nếu để anh ôm được, không biết phải dính nhau bao lâu mới chịu buông ra, cậu liền lập tức né tránh.

“Cậu đi tắm trước đi, đừng có vội vàng thế!”

“Hôn một cái cũng không cho à?”

Tạ Thời Vân nhìn thẳng vào cậu, dù không lộ ra nhiều da thịt, nhưng cũng đủ khiến anh khô khốc cổ họng.

Giang Dịch né tránh ánh mắt anh, khẽ khàng mở lời: “Cậu đi tắm đi… tôi có bất ngờ muốn cho cậu xem.”

“Ồ?”

Ánh mắt Tạ Thời Vân trở nên u tối, nhớ lại thứ mà Giang Dịch đã hứa với anh từ rất lâu rồi.

Một chú mèo nhút nhát và đỏng đảnh, vậy mà lại thật sự đồng ý mua thứ đó để đeo cho anh xem sao?

“Cậu đi tắm đi…”

Giang Dịch lại lên tiếng thúc giục anh.

Tạ Thời Vân đứng dậy, một tay cởi áo hoodie, để lộ hàng cơ bụng săn chắc, anh bước hai bước đến trước mặt Giang Dịch, nắm lấy eo Giang Dịch thì thầm hỏi với vẻ khó hiểu: “Mất bao lâu?”

Giang Dịch đỏ mặt, phía sau là tủ quần áo, muốn trốn cũng không có chỗ trốn: “Cậu đi tắm trước đi… đợi cậu tắm xong ra là sẽ thấy thôi mà.”

“Ồ.” Tạ Thời Vân hôn lên khóe môi cậu, cẩn thận hít hà mùi sữa tắm trên người cậu, “Vậy cậu nhanh lên nhé?”

“…………”

Giang Dịch chưa bao giờ thấy anh nôn nóng đến vậy, không khỏi hơi lo lắng cho cái eo của mình, liệu có thể chịu đựng nổi đêm nay không?

“Cậu đi đi.”

Cậu đưa tay đẩy nhẹ vào bụng dưới của Tạ Thời Vân, nóng đến mức lập tức rụt tay lại, “Ôi… anh ơi!”

Tiếng cười của Tạ Thời Vân rất khẽ, nghe vào tai Giang Dịch khiến thắt lưng cậu tê dại cả người.

Cậu nhìn Tạ Thời Vân quay người bước vào phòng tắm, rất lâu sau mới chầm chậm đi về phía giường.

Thứ đó đã mua được hơn nửa tháng rồi, cậu vẫn không đủ dũng khí để mở ra xem, ngay cả bao bì cũng còn nguyên.

“Hầy…”

Giang Dịch thở dài một hơi, lấy một cái kéo ra cắt mở, chỉ liếc mắt một cái đã vứt như một củ khoai lang nóng bỏng tay, lớp lông mềm mại cùng kim loại rơi xuống cái chăn trắng tinh, thật sự chói mắt đến lạ.

Cậu có thể chạy trốn ngay bây giờ không…?

Đây là ở Anh, Tạ Thời Vân chắc không dễ bắt được cậu, nhưng về nước thì sớm muộn gì cũng phải về nhà thôi.

Thò đầu ra cũng là một nhát dao, rụt đầu vào cũng là một nhát dao.

Nghĩ đến đây, Giang Dịch lại cam chịu cầm túi bao bì lên.

Bên trong có rất nhiều thứ, có một cái váy ngắn màu đen, kiểu dáng giống như đồ hầu gái, một cái tạp dề ren trắng nhỏ, một cái băng đô tai mèo và một cái vòng cổ màu hồng nhỏ.

Tai mèo thì Giang Dịch không dùng đến, còn mấy thứ khác Giang Dịch cũng không muốn dùng.

“Cạch.”

Cửa phòng tắm mở ra.

Giang Dịch căng thẳng đến mức tai cũng dựng lên, hoảng loạn quay người lại: “Sao cậu tắm nhanh thế?!”

Cổ họng Tạ Thời Vân thắt lại, ánh mắt đương nhiên rơi vào những thứ nằm rải rác trên ga trải giường: “Cậu mua sao? Bé ngoan.”

Vừa nói, anh vừa đi đến gần Giang Dịch, dễ dàng ôm cậu ngồi lên đùi mình.

“Hay là cậu vào tắm thêm chút nữa đi… tôi xin cậu đấy.” Giang Dịch xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào anh, cái tạp dề nhỏ đang nắm trong tay cậu sắp bị cậu kéo rách ra rồi.

“Không sao, anh trai giúp em nhé, hửm?”
 
Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Chương 98: Chồng Tôi Nuôi Tôi Đấy


Lúc Giang Dịch tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.

Mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu thẳng vào cái giường mềm mại, đống bừa bộn trong phòng đã được Tạ Thời Vân dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ đều gọn gàng tươm tất.

Cậu chậm rãi chống tay ngồi dậy, cuối cùng cũng biết vì sao Tạ Thời Vân lại đặt vé cách ra một ngày.

Cái người này… ngay từ đầu đã quyết tâm giày vò cậu đến chết mà.

“Tỉnh rồi à?”

Tạ Thời Vân bước ra từ phòng tắm, vẻ mặt sảng khoái.

Giang Dịch lườm anh một cái, toàn thân mềm nhũn, không thèm đáp lời, lại chui rúc vào trong chăn.

“Bé ngoan.” Tạ Thời Vân vòng tay ôm eo cậu kéo ra, “Dậy đi, tôi gọi bữa trưa lên cho cậu, ăn chút gì đó đã.”

“…”

Không có chỗ nào trên người Giang Dịch là không đau nhức, bị anh ôm như vậy thì cứ rì rầm, mí mắt cũng không mở ra được, “Tạ Thời Vân, tôi cảm thấy tôi có thể sẽ chết yểu rồi.”

“Nói bậy.”

Tạ Thời Vân hôn lên trán cậu, “Muốn ăn gì? Gọi cơm cá tuyết cho cậu nhé, được không? Nếu muốn uống gì thì gọi thêm một ly nước ép, dưa hấu hay xoài?”

“Đừng đánh trống lảng…” Giang Dịch hé nửa con mắt, dù vẫn đang được người ta ôm trong lòng, nhưng lại có tư thế muốn tính sổ. “Cậu có muốn xem chân tôi bị cậu cắn thành cái dạng gì rồi không? Cứ thế này thì sau này tôi chỉ có thể mặc quần dài vào mùa hè thôi đấy.”

“Có uống ước ép táo không?”

“Xoài đi…”

Đột nhiên nhận ra mình lại bị dẫn sang chuyện khác, Giang Dịch tức đến muốn cắn người.

Cơm nước đặt xong rất nhanh đã được mang lên, vất vả cả đêm qua, Giang Dịch quả thật rất đói, ngửi thấy mùi cá thơm lừng không nhịn được bò ra khỏi chăn.

“Ngày mai chúng ta có chuyến bay lúc mấy giờ?”

Giang Dịch mở bao bì, nếm thử một miếng cá tuyết trước, thịt cá mềm mịn tươi ngon, còn thêm chút kem phô mai, ăn vào đặc biệt thơm.

“Sáng sớm.”

Tạ Thời Vân cắm ống hút vào ly của Giang Dịch, đưa đến miệng cậu, để cậu hút một ngụm.

“Ngọt thật.” Giang Dịch thỏa mãn cảm thán, chút oán giận với Tạ Thời Vân còn sót lại đều quên sạch bách.

Ăn uống no nê xong, Giang Dịch chậm rãi mặc bộ đồ ở nhà vào, rồi ngồi trước máy tính.

Cuối cùng cũng có một ngày nghỉ ngơi, không có bài tập, không có lịch học, thậm chí Tạ Thời Vân cũng không từ chối để cậu thoải mái tận hưởng cuộc sống.

Thời gian quý báu như vậy, không chia sẻ cho Liên Minh Huyền Thoại thì thật là lãng phí.

“Lại chơi game à?” Tạ Thời Vân đang dọn dẹp rác, tiện miệng hỏi.

Giang Dịch đường hoàng ngẩng mặt lên, ngậm ống hút sữa Vượng Tử, “Không được hả?!”

“Được chứ.”

Tạ Thời Vân tiện tay vu/ốt ve khuôn mặt mềm mại của cậu, cảm thán: “Công chúa của chúng ta là vậy đó, mỗi lần ngủ dậy tính tình đều rất khó chịu.”

Vừa dứt lời, Giang Dịch trừng mắt nhìn anh rồi đeo tai nghe vào.

Kha Nhiên và Liễu Trừng mùa này dường như đã “an cư lạc nghiệp” trong Liên Minh Huyền Thoại, bất kể khi nào Giang Dịch online, đều thấy trạng thái của hai người họ hiển thị màu xanh và đang đánh đôi.

Hôm nay xem như may mắn, hai người họ online nhưng chưa kịp vào trận, vừa thấy Giang Dịch online, liền vội vàng gửi lời mời, chỉ trong mười giây đã hiện ra bảy tám tin nhắn, nhiệt tình đến mức vượt qua Thái Bình Dương từ trong nước bay sang Anh Quốc.

Giang Dịch chấp nhận lời mời, vào phòng.

“Dịch thiếu gia! Anh Quốc đẹp không!? Khoai tây chiên ngon không? Giường của Tạ Thời Vân có dễ ngủ không—?”

Giọng điệu của Kha Nhiên nghe âm dương quái khí như một vị thái giám, may mà Giang Dịch đã có kháng thể, không còn da mặt mỏng như trước.

“Đây là giường của tôi, cậu có thể đi hỏi Tạ Thời Vân xem có dễ ngủ không.” Giang Dịch chỉnh sửa bảng ngọc, “Mở đi.”

“Đi đi đi, hai đứa bay nói chuyện đàng hoàng chút được không?”

Liễu Trừng nghe mà thấy chói tai, “Con trai, khi nào về? Mày cứ ở nước ngoài thế này, sau này có phải thành họa sĩ lớn rồi không, vậy mấy quyển vở bài tập cấp hai của mày có được tính là di vật thật không? Vẫn còn để ở nhà tao chưa vứt đi đâu.”

Kha Nhiên nghe xong, “Thật hay giả đấy? Cho tao một quyển đi.”

“Đừng hòng.”

“Không phải cậu ấy có nhiều vở bài tập thế, mày cho tao một quyển thì chết à? Dù sao cũng toàn là chữ mà!” Kha Nhiên mắng.

“Có cái chữ quái nào đâu, Dịch thiếu gia cấp hai chỉ viết tên thôi, một quyển vở cùng lắm là sáu chữ! Giang Dịch lớp 9C! Còn chia cho mày mấy chữ hả?!” Giang Dịch một lần nữa bị chỉ số IQ của hai người kia làm cho sốc nặng, giọng điệu bình thản nói, “Có khả năng nào tôi là họa sĩ nên chữ của tôi không đáng tiền không?”

“Xì…”

Hai người đồng thời hít một hơi khí lạnh.

Liễu Trừng im lặng một lát, nghiêm túc hỏi: “Hai hôm trước bức tranh gửi cho mày có lấy lại được không? Dù tao không biết mày vẽ gì, nhưng có chữ ký đúng không? Có lạc khoản* là được rồi.”

*Lạc khoản là dòng chữ viết nhỏ ghi thông tin về tác phẩm và tác giả.

“Cũng cho tao hai bức!” Kha Nhiên lập tức châm lửa.

Giang Dịch cười khẩy một tiếng, quay đầu xác nhận Tạ Thời Vân đang ở trong phòng tắm, mới mở miệng, “Tôi vẽ Tạ Thời Vân đấy, có muốn không?”

Kha Nhiên suýt cắn phải lưỡi.

Ván đấu vừa lúc tìm trận thành công, ba người im lặng chọn vị trí, lon sữa Vượng Tử trong tay Giang Dịch vừa uống hết, lon rỗng được nhẹ nhàng ném vào thùng rác.

“Bảo bối Dịch à…” Liễu Trừng tiêu hóa hồi lâu, vẫn cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp, “Hồi cấp ba mày cứ ru rú trong phòng vẽ đó, vẽ ngày vẽ đêm, tao cứ tưởng mày vất vả chết đi được còn lén mang canh gà mẹ tao hầm cho mày, kết quả mày ở trong đó vẽ cái quái gì mà toàn là Tạ Thời Vân hả?”

Giang Dịch lại cười một tiếng, “Sao hả? Nghệ thuật còn phân biệt cao thấp sang hèn à, không phải tao cũng luyện được kỹ thuật vẽ tranh sao?”

“Cút đi.” Liễu Trừng cảm thấy trái tim vỡ tan thành tám mảnh, “Mày cứ lấy chồng đi, sau này tao chỉ có Kha Nhiên là con trai thôi.”

Kha Nhiên im lặng nãy giờ bỗng chen vào: “Tạ Thời Vân cũng được thôi, miễn là tranh của cậu là được, cùng lắm tôi ít nhìn đi hai cái, đỡ phải khó tiêu.”

Lần này Liễu Trừng hét lớn hơn: “Mày cũng cút!!”

Giang Dịch chọn vị trí đi rừng mà đã lâu không chơi, vừa farm bùa đỏ, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Kha Nhiên, cậu có biết Tạ Thời Vân gần đây đang bận gì không?”

“Hả? Cậu ta ngủ cạnh cậu mà cậu không hỏi, lại đi hỏi tôi à.”

Giang Dịch tặc lưỡi: “Cái này khác, tôi hỏi cậu ấy cũng nói là đang bận công việc gia đình, chứ không nói cụ thể.”

“Hiểu rồi, hai người không cùng một chiến tuyến nên khó nói chuyện đúng không?”

“Đại khái là vậy.”

Kha Nhiên trầm ngâm một lát, tiếng chuột lẫn với tiếng nuốt khói thuốc: “Hình như Hạ Tuấn Văn bị phán án rồi, vì có cậu ta và Trần Tu Ninh từ đó mà giật dây châm ngòi… ừm không, nói chung là bị phán nặng lắm, rồi nhà họ Hạ chẳng phải làm về vận tải logistics sao? Mà công việc hiện tại của Trần Tu Ninh cũng là đối thủ, chẳng phải là nhân tiện dẹp luôn à, chuyện của hai con cáo già đó tôi cũng không rõ.”

“Ồ.” Giang Dịch trầm tư đáp một tiếng, “Vậy Hứa Nhạc thì sao? Cậu có biết không.”

Liễu Trừng hít một hơi: “Bảo bối Dịch, đừng có làm người tốt quá mức nữa nha—!”

“Chỉ hỏi thôi.” Giang Dịch giọng điệu bình thản, “Tôi cũng chẳng giúp được gì, giờ tôi vẫn còn phải dựa vào chồng tôi nuôi tôi đấy.”

“Giờ cậu đổi cả cách xưng hô rồi hả…?”

Toàn thân Liễu Trừng nổi da gà, tiện tay run rẩy ném chiêu cuối, khiến Kha Nhiên kêu ré lên: “Mẹ kiếp Liễu Trừng mày chiêu cuối bổ vào lính của tao hả?! Cút cút cút, AFK đây!!”

“Đừng la lối, không cố ý mà.” Liễu Trừng qua loa dỗ dành hắn, vừa đáp lời Giang Dịch: “Nhà Trần Tu Ninh có một quỹ từ thiện, họ tài trợ cho Hứa Nhạc, để cậu ta tiếp tục học cấp ba, nhưng phải chuyển trường sang thành phố khác, cậu ta cũng đồng ý rồi, đi đâu thì tao cũng không biết.”

“Ồ.”

Giang Dịch không hỏi tại sao phải chuyển trường, trong lòng ít nhiều cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Chưa đầy vài giây, Tạ Thời Vân bước ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm quần áo đã giặt sạch của Giang Dịch, đi đến bên cửa sổ phơi.

Một mảnh vải đen nhỏ, đung đưa qua lại trong gió.

Mặt Giang Dịch lập tức đỏ bừng như gan lợn.

Đó là quần l/ót của cậu.

Tạ Thời Vân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc nhìn màn hình, giọng nói khẽ như thì thầm: “Mèo con thực lực không hề giảm sút chút nào nhỉ? Lại tàn sát rồi.”

“Ừm…”

Giang Dịch mím môi, thao tác trên tay bị hơi nóng Tạ Thời Vân phả vào vành tai làm cho biến dạng nghiêm trọng, ngay cả Kha Nhiên cũng không nhịn được mà chất vấn: “Thiếu gia? Xin mạn phép hỏi, chiêu này của ngài…”

“Khụ khụ!!!!”

Liễu Trừng ho đến chết đi sống lại, ho muốn thủng cả mic mà vẫn không thể cứu vãn được cái đầu của Kha Nhiên.

“Mày bị cảm thì tắt mic, bị bệnh thì đi chữa đi!” Kha Nhiên cãi lại, “Ho mãi ảnh hưởng đến trải nghiệm game quá…”

Chưa nói hết câu, hắn cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cười khẽ khàng trong tai nghe.

Dù rất khó nghe rõ, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, Kha Nhiên lập tức nhận ra đây là tiếng cười của cái tên khốn khiếp Tạ Thời Vân đó.

“…”

Hắn nín nhịn mãi, “Mẹ kiếp, Giang Dịch sau này cậu chơi game thì đuổi cậu ta ra ngoài đi, tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi.”
 
Học Sinh Giỏi, Mèo Nhỏ Của Cậu Lại Làm Nũng Rồi!!!
Chương 99: Fan Nhỏ Của Chồng


Rời xa Đế Đô một tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Vừa xuống máy bay, Giang Dịch mới cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ lớn qua nửa vòng trái đất.

Rõ ràng vẫn là mùa xuân, mà Đế Đô đã gần ba mươi độ, mặt trời chói chang khiến người ta không mở nổi mắt, chưa ra khỏi sân bay, Giang Dịch đã cởi khăn quàng cổ và áo khoác vứt vào tay Tạ Thời Vân.

“Về nhà không?” Hai người đứng bên đường, Giang Dịch mới nhớ ra hỏi.

Tạ Thời Vân quen rồi, giọng điệu ôn hòa: “Không về.”

“Hửm?”

Giang Dịch ghé sát mặt anh, tò mò hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu? Có phải về nhà bố mẹ ăn cơm không?”

Tạ Thời Vân hừ một tiếng: “Đi mang cái người cứ vừa đi đường vừa nghịch điện thoại kia bán đi, bán cho cái xưởng bên cạnh nhé, được không? Để đỡ bị chiều hư đến nổi không biết trời trăng là gì.”

Giang Dịch tặc lưỡi.

Tạ Thời Vân giờ nói chuyện càng ngày càng có phong thái của giáo sư già trong trường, âm dương quái khí nhưng không mất đi vẻ lịch sự, rất hợp với kiểu hài hước nhỏ bé của sinh viên đại học.

“Không chơi nữa.” Giang Dịch qua loa nhét điện thoại vào túi, l**m môi, “Vừa nãy đang lướt diễn đàn, nhiều ảnh mới của cậu lắm, phải lưu hết mới được.”

Vẻ mặt Tạ Thời Vân dịu đi đôi chút, nhìn cậu đắc ý lộ ra cái răng khểnh nhỏ, “Cậu cấp bao nhiêu rồi?”

“Mười hai.”

“Vậy cố gắng chút nữa là có thể cạnh tranh chức quản trị viên rồi.”

Giang Dịch gật đầu lia lịa: “Nghe nói làm quản trị viên có thể ghim bài viết, tôi sẽ in hai tấm ảnh rõ nét của cậu làm tấm thẻ nhỏ, rồi đăng lên nhưng không bán, cho bọn họ tức chết luôn!”

“Sao thế? Bị bắt nạt trên diễn đàn à?” Tạ Thời Vân nhướng mày.

Vẻ mặt Giang Dịch nhăn nhó như quả khổ qua, đôi mắt tròn xoe: “Lần trước tôi lướt diễn đàn couple quên ẩn danh, rồi đi xin ảnh ở dưới bài của cậu, cái người chủ bài đó nói gì mà khéo léo từ chối fan couple, không cho tôi tấm ảnh đó!”

*Chỗ này ý là em Dịch cầm acc đu CP đi xin ảnh của fan only anh Vân nên fan ảnh không cho. Chắc là vậy á ha.

“Thật ra tấm ảnh đó chụp cũng thường thôi, tôi chẳng thèm muốn chút nào đâu.” Giang Dịch quen thói cứng miệng, nắm tay Tạ Thời Vân cũng siết chặt hơn, ra vẻ quyết rửa hận, “Tôi muốn chụp những tấm đẹp hơn!”

“…”

Tạ Thời Vân giật giật lông mày hai cái, không ngờ lại là một chú mèo con xấu tính, rồi lại cười trêu cậu.

“Cậu không sợ tài khoản bị nhận ra à? Công chúa nhà mình trên diễn đàn vẫn là hình tượng lạnh lùng, không ngờ sau lưng lại đang làm fan nhỏ của chồng à?”

“…Cái gì vậy.” Giang Dịch hơi ngượng ngùng, “Tôi là fan của Tạ Thời Vân, không phải fan của chồng tôi! Phân biệt công tư rõ ràng mới làm một fan tốt!”

“Ồ.” Tạ Thời Vân không hiểu cái logic vớ vẩn này của cậu, chỉ thấy là cậu đang nói linh tinh, “Vậy người được hâm mộ có cần phân biệt công tư rõ ràng không?”

“Hả?”

Sợi tóc ngố trên đỉnh đầu Giang Dịch đung đưa hai cái, chìm vào suy nghĩ.

Vấn đề này cậu quả thật chưa từng nghĩ tới.

“Chắc là cần đó.”

Giang Dịch gật đầu rất mạnh: “Nhất định phải cần! Đặc biệt là mấy fan Omega trên diễn đàn đó! Toàn gọi cậu là chồng ơi thôi!”

“Ừm, có lý.” Tạ Thời Vân gật đầu tán thành, khóe miệng không ngừng nhếch lên, “Vậy nếu bé ngoan nhà tôi gọi tôi thì sao? Có cần phân biệt công tư không?”

“Vậy thì không cần, cậu phải học cách chiều fan.”

Mặt Giang Dịch đã sớm quay đi chỗ khác, giả vờ như đang nhìn cái gì đó, chỉ để lại một nhúm tóc xoáy về phía Tạ Thời Vân.

Tạ Thời Vân bị một loạt từ ngữ của cậu làm cho ngứa ngáy trong lòng, khẽ cười: “Quay lại đây đi, công chúa.”

“Gì vậy?”

Giang Dịch vừa mới quay lại một góc nhỏ, khóe miệng đã bị hôn một cái.

“Ừm, ừm?!!”

Tạ Thời Vân không nhanh không chậm đứng thẳng người dậy: “Chiều fan, là cậu dạy đó.”

“…!!!”

Giang Dịch lùi lại nửa bước, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Không phải bảo cậu chiều ở bên ngoài đâu!”

“Ồ.”

Mỗi khi gặp tình huống này, Tạ Thời Vân lại thành thạo giả chết, ra vẻ đã hôn rồi thì cũng không thể rút lại được.



Rất nhanh, một chiếc SUV dừng trước mặt hai người.

Chiếc xe này rất giống xe của Tạ Thời Vân, nhưng biển số lại không giống.

Giang Dịch tò mò nhìn quanh một lượt, cho đến khi cửa sổ xe từ từ hạ xuống trước mặt cậu, để lộ một khuôn mặt cười toe toét nhưng cực kỳ khó ưa: “Da hú –! Thiếu gia và thiếu phu nhân về rồi!”

Kha Nhiên đeo một cái băng đô tai cáo màu đỏ trên tai, trông giống thứ mà các Omega hay đeo.

Giang Dịch: “…”

Cậu có vẻ hơi khó chịu, nhưng vẫn đi theo Tạ Thời Vân ngồi vào ghế sau.

Khoang xe rất rộng, Liễu Trừng và Kha Nhiên cũng hiếm khi không hút thuốc trong xe, mùi hương trong lành tự nhiên.

Giang Dịch thắt dây an toàn xong mới ngẩng đầu hỏi: “Sao hai người lại đến đón bọn tôi?”

Liễu Trừng đang đánh tay lái, quay đầu xe ở ngã tư: “Ôi không còn cách nào khác, lịch trình hoạt động ở khu du lịch 5A của chúng ta cứ đầy ắp thế đấy, hôm nay là ngày sinh nhật của tiểu Trần tổng nhà chúng ta! Cộng thêm tiệc đính hôn chính thức của cậu ta và omega kia kìa.”

“À mà, cậu đã gặp omega đó chưa?” Kha Nhiên quay người nằm úp lên lưng ghế.

Giang Dịch gật đầu.

Cậu đã gặp một lần, nhưng chưa nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua từ tầng trên, giờ cậu thậm chí còn hơi quên mất gương mặt người đó rồi.

“Đính hôn rồi.” Tạ Thời Vân cảm thán một tiếng, cười như không cười: “Hai người họ thật sự đính hôn rồi à, Lăng Nhạc có đồng ý không?”

“Ban đầu chẳng phải cậu ta tự đồng ý sao? Có lẽ cũng không ngờ Trần Tu Ninh lại thật sự thích cậu ta, cáo nhỏ chơi đùa quá đà rồi thôi.” Kha Nhiên cười hì hì, “Cái kiểu kịch bản này tôi thích lắm, hai người cũng có đồng nhân văn kiểu này đó.”

“Ồ?” Mắt Giang Dịch sáng lên, “Cho tôi xin đường link cái.”

“Được thôi!”

Tạ Thời Vân nhìn hai người này trước mặt anh mà cấu kết với nhau, chẳng hề kiêng dè chút nào.

Chiếc SUV rẽ lên đường cao tốc, rừng cây quen thuộc xanh tươi hơn nhiều so với mùa đông, không còn vẻ u ám chết chóc nữa, thỉnh thoảng có những chú chim trắng bay thấp vút qua.

“Mà sao hôm nay là Liễu Trừng lái xe vậy?” Giang Dịch tiện miệng hỏi, “Trước đây hình như toàn là cậu hoặc Tạ Thời Vân lái mà.”

Chuyện này không nhắc thì thôi, nhắc đến là Liễu Trừng lại bực mình.

Hắn hừ một tiếng: “Cái thằng tài năng trước mặt cậu đây, vì thức trắng ba đêm liên tục ở quán net, trên đường lái xe về nhà buồn ngủ quá, liền tìm một chỗ bên đường định nghỉ một lát, ai ngờ ngủ một phát đến sáng trưng khiến giao thông giờ cao điểm buổi sáng ở trung tâm thành phố suýt nữa tê liệt, mở mắt ra quá căng thẳng liền quay đầu xe ngay giữa đường, bị trừ mười hai điểm và vui vẻ bị tước bằng lái xe.”

Nói xong, Kha Nhiên phối hợp cười khan một tiếng, tiện tay đánh vào Liễu Trừng một cái: “Đã đau lòng lắm rồi – còn chọc vào chỗ đau của tôi nữa!”

——
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back