- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 536,111
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Cheonghwa Jin
Chương 60
Chương 60
Cheongyeon đã ẩn mình suốt hai ngày, không bước ra khỏi phòng 107 lấy nửa bước.
Không ai ghé qua kiểm tra, có lẽ cậu đã nhịn đói suốt cả hai ngày liền.
"Ha!"
Một gã đàn ông ngồi quanh bàn tròn, sún mất một chiếc răng cửa, bật tiếng kêu đắc ý khi đặt xuống ba lá bài cũ kỹ.
Người ra bài trước mỉm cười hớn hở, gom hết xấp tiền đang chất trên bàn về phía mình.
"Muốn mất tay à?
Mấy vết ở góc này là sao?"
Một gã khác ngồi đối diện càu nhàu, vừa phát hiện góc một lá bài bị bẻ cong rõ rệt.
"Khỉ thật, lại trò này nữa.
Ý mày là mấy lá khác cũng bị đánh dấu sao?"
Kẻ chiến thắng đẩy cả chồng bài ra, cho thấy chúng đều nhàu nhĩ, sờn rách như nhau.
Lời qua tiếng lại, cả hai nhanh chóng túm cổ áo nhau.
"Này, này!
Tụi mày muốn chết hả, dám làm loạn trước mặt Muwon hyung-nim?"
Một thành viên khác của thủy thủ đoàn vội chen vào can ngăn.
Tae Muwon lúc này đang nằm dài trên chiếc giường tạm đặt trong phòng sinh hoạt chung.
Chiếc giường ấy chỉ dành riêng cho anh, phủ tấm ga trắng tinh.
Trong chiếc sơ mi hoa trà đỏ rực, trông anh chẳng khác gì bông hoa trà nở rộ giữa nền tuyết trắng.
Bình thường, Muwon vốn chẳng bận tâm mấy chuyện Peira cãi vã nhau.
Nhưng hôm nay lại khác.
Nằm nghiêng, chống cằm, anh dõi ánh mắt chăm chú nhìn hai kẻ đang quấn lấy nhau.
"Gì thế?
Tiếp tục đi." – anh cười hờ hững.
Nhưng hơn mười năm ở bên Tae Muwon, ai cũng biết rõ, anh thường cười, nhưng vẫn có khác biệt giữa nụ cười thật lòng và nụ cười không thật.
Và cái vẻ tươi cười có vẻ dễ chịu kia thực chất lại là dấu hiệu cho thấy sự nhẫn nhịn của anh đang chạm giới hạn.
"Xin lỗi, hyung-nim!"
Hai gã lập tức buông nhau ra, cúi đầu thật thấp.
Mất hứng, Muwon quay đi, mân mê một sợi dây leo khô héo.
Đó chính là sợi dây hắn đã bứt ra từ đầu tên thuyền trưởng hải tặc Hogyeok.
Sợi dây từng quấn chằng chịt như thường xuân, giờ đã mất đi sự sống, chỉ còn là một nhành cây chết từng mọc ký sinh trên cơ thể con người.
Hwa tộc...
Theo anh biết, chỉ có Hwa tộc mới có khả năng điều khiển thực vật.
Tất nhiên, anh không tin Cheongyeon có liên quan đến cái chết của Hogyeok hay đám thương nhân tỉnh Hwang.
Anh chỉ muốn xác nhận lần cuối, để chứng minh trực giác của mình là sai — hoặc có lẽ, để chắc chắn rằng mình không sai.
Chính việc đó đã gieo vào lòng Cheongyeon nỗi sợ.
Cảm giác chết chắc rồi là thứ mà trực giác đã mách bảo anh.
Kết luận rút ra — anh đã khá thích con người ấy.
Cái dáng vẻ dược sĩ ấy dù sợ hãi nhưng vẫn ngang bướng đứng trụ tại chỗ, quả thật khiến anh thấy thú vị.
Chỉ là thế thôi... nhưng vì sao trong lòng anh lại thấy khó chịu đến vậy?
"Jupiter," anh gọi một đàn em đang mài rìu gần đó.
"Vâng, hyung-nim."
"Không có gì."
"Vâng."
Jupiter đáp lời ngoan ngoãn, không chút do dự.
Dù là thành viên của gia tộc Kwon, Jupiter lại có vóc dáng nhỏ bé, gần giống Cheongyeon.
Nhưng khác với Cheongyeon — người mảnh mai như cụm bồ công anh — Jupiter lại rắn rỏi đến mức ngay cả khi bị ai đó đá một cú, trông anh ta cũng chẳng hề sứt mẻ gì.
Hoặc có lẽ Cheongyeon giống một bông cúc dại, với nhụy vàng nhỏ xinh được bao quanh bởi những cánh trắng, thường được gọi là "hoa trứng".
Thân hoa yếu ớt và ngắn, hoàn hảo để dùng trong tiệm thuốc.
Cậu gợi cho Tae Muwon nhớ đến một đoá thủy tiên với dáng vẻ hiền lành, còn đôi má căng tròn như thịt tôm hùm lại khiến người ta liên tưởng đến một bông zinnia đỏ rực.
Thứ duy nhất không hợp là hình ảnh của một loài cây ăn thịt.
Dù mang tiếng "nuốt chửng đàn ông" nhưng Cheongyeon lại chẳng giống một cây nắp ấm nuốt trọn mọi thứ bằng cái ống dài của nó chút nào.
"Điên mất thôi."
Tae Muwon khẽ cười một mình trước những ý nghĩ vớ vẩn đến nực cười ấy.
Anh quan sát cái thân cây giống như dây leo kia.
Khoảnh khắc người kia nhắc đến vườn thực vật của Peira, mọi thứ đã bị quét sạch như bị nguyền rủa.
Anh không ngờ nhà Hwa lại có sức mạnh như vậy.
Mẹ anh chưa từng thể hiện năng lực tương tự, ngoài việc có thể giao tiếp với thực vật, nhưng có vẻ họ còn có thể sử dụng sức mạnh ấy.
"Tôi là thương nhân từ tỉnh Hwang.
Không biết anh đã nghe chưa, Yeonjeong là một Hiệp hội thương nhân khá có tiếng."
Là thương nhân từ Hwang sao.
Chuyến đi này không chỉ nhằm tiêu diệt hải tặc mà còn để hướng về Hwang, nghi ngờ gia tộc cầm quyền ở đó thuộc là người tộc Hwa.
"Jupiter."
"Vâng, hyung-nim!"
"Gọi Saturn tới."
"Vâng!"
Jupiter đặt rìu xuống rồi vội vã rời khỏi phòng sinh hoạt chung.
Lúc này vừa quá trưa, nên Saturn hẳn đang ở buồng lái.
Sau vụ tàu hải tặc Hogyeok, "các hành tinh" của Peira đã siết chặt kỷ luật hơn.
Họ càng khổ sở hơn khi Tae Muwon có thể lẻn vào Peira mà chẳng ai hay biết.
"Hyung-nim gọi em?"
Saturn, thở hổn hển vì vội vàng, xuất hiện.
Đôi mắt sưng mọng vì lo cho vị dược sĩ kia.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Saturn, Muwon nhớ lại chuyện hai ngày trước — khi ấy, anh bỏ mặc Cheongyeon ngả người trên ghế bập bênh trong vườn thực vật, dặn đàn em mang rượu tới mà chẳng nói gì về việc xử lý cậu ta.
Sau khi uống kha khá, anh lại bảo Jupiter nhốt dược sĩ vào cabin 107.
"Saturn, mày muốn chết hả?"
Tae Muwon ngồi bật dậy khỏi giường.
Mấy chiếc khuyên tai nơi vành tai anh lắc lư hờ hững.
"Không, em muốn sống."
"Thế mày thấy lời anh buồn cười nên mới làm như vậy sao?"
"...Em đã làm sai gì sao, hyung-nim?"
Saturn trông thật sự bối rối.
Muwon nhếch mép cười.
"Nếu bếp hết đồ ăn, tao sẽ đem tên dược sĩ kia đi nấu, nên mày hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động."
"B- bếp... hết đồ ăn sao ạ?"
Giọng lắp bắp kia cho thấy cậu ta thật sự bị sốc.
Muwon vừa xoay vừa nắn chiếc khuyên xuyên qua vành tai, nhìn Saturn đang hoang mang mà chau mày.
"Này, dược sĩ của mày..."
Giữa câu, Tae Muwon bất chợt đứng dậy.
Saturn vốn không biết nói dối.
Nhìn Saturn bị kéo vào chuyện này một cách vô tội, chẳng hay biết gì, khiến sống lưng Muwon thoáng rờn rợn.
Anh vốn nghĩ Saturn sẽ mang đồ ăn tới cho Cheongyeon, vậy mà thằng nhóc đó đã bị bỏ đói suốt hai ngày.
Chuyện đó thật khiến anh bất ngờ — đặc biệt khi Saturn trước đó còn làm ầm lên vì "thích" cậu ta đến thế.
'Ngọt ngào cái quái gì, đến chút tinh tế cũng không có.'
"Nếu trong phòng anh có xác chết, mày sẽ là người chết đầu tiên."
Biết chắc thằng kia đã khoá cửa, Tae Muwon định lấy rìu, nhưng rồi lại tặc lưỡi quăng xuống.
Anh thong thả rời phòng khách, hướng thẳng đến phòng 107.
Hành lang lúc này nhộn nhịp nhân viên vệ sinh.
Trước đây, mỗi khi Tae Muwon xuất hiện, bọn họ chẳng dám nhìn thẳng, thậm chí còn né tránh, nhưng giờ lại cúi chào lễ phép như thành viên Peira.
Có lẽ do nghe tin anh ưu tiên bảo vệ họ trong vụ tấn công hải tặc.
Thực chất, Muwon chỉ đơn giản nhốt họ lại để khỏi cản trở.
Bất kể có được chào hay không, anh vẫn đi thẳng, bước chân nhanh dần khi đến gần phòng 107.
Tới nơi, anh tung chân đá mạnh cánh cửa.
Nếu Cheongyeon thật sự là một hạt bồ công anh, hẳn đã bị thổi bay tứ tán bởi lực đó.
Không trông mong gì cửa sẽ mở, anh vặn nắm đấm cửa.
"Cạch" — khoá mở trơn tru.
Cánh cửa bật ra, bản lề kêu rít như sắp mòn, để lộ căn phòng nhỏ bên trong.
Trên giường gọn gàng chỉ có chiếc chăn, nhà tắm thì trống rỗng.
Cả ba lô của Cheongyeon cũng biến mất.
Tựa vào khung cửa, Tae Muwon buông lời chửi thầm.
Cơ bắp sau lưng căng lên dưới chiếc áo sơ mi hoa trà sặc sỡ.
"Tìm dược sĩ ngay!"
Tiếng quát của anh vang dội khắp hành lang, khiến nhân viên vệ sinh run lẩy bẩy như gặp bão giữa biển khơi.
Hai ngày trước, vào lúc tờ mờ sáng.
Cổ họng khô rát, Cheongyeon lảo đảo bước xuống khỏi ghế bập bênh.
Cậu nhìn theo hướng Muwon đã rời đi, nhưng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của bình minh, chẳng thấy bóng dáng ai.
Cậu cúi nhìn tấm bia đá mà mình vừa ngồi lên.
Giữa những chiếc lá xanh mảnh, bỗng nở ra một đoá hoa chưa từng có trước đó — một đoá hoa sáu cánh xanh biếc, đối xứng hoàn hảo.
Đó chắc chắn là hoa Boksu, dù không hề có hương thơm.
Bị thứ gì đó thôi thúc, Cheongyeon khẽ run tay khi một cánh hoa chạm vào đầu ngón tay.
Cậu đưa tay ôm lấy cổ đang nhói đau, rồi nhìn lại cánh cửa nơi Muwon biến mất.
Ánh mắt vẫn dừng ở đó khi cậu nhẹ nhàng hái đoá Boksu.
Một mùi hương ngọt ngào như ngấm mật bao trùm lấy Cheongyeon, tiếp đó là hương bạc hà mát lạnh như gió biển.
Cơ thể cậu căng cứng vì sợ bị phát hiện, nhưng bản năng thôi thúc không thể cưỡng lại.
Cậu đã được dặn phải phơi khô sắc thành thuốc...Vì sao hoa Boksu lại mọc trong vườn thực vật của Peira, và vì sao nó đột ngột xuất hiện, Cheongyeon chẳng còn tâm trí mà tìm câu trả lời.
Chỉ còn bản năng sinh tồn và nỗi sợ bủa vây khi cậu đưa hoa vào miệng.
Hương thơm quá đậm khiến cậu suýt nôn.
Không chỉ vậy, như có hàng vạn mũi kim châm vào khoang miệng.
Phải chăng vì thế mà người ta dặn phải phơi khô?
Cổ họng sưng tấy khiến việc nuốt hoa trở nên khó khăn, nhưng Cheongyeon vẫn cố nuốt trọn, tay che kín miệng.
Thở mạnh một hơi, cậu chìm trong hương hoa.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn một bông Boksu tươi thay vì hoa khô.
Toàn thân nóng bừng như bị dung nham thiêu đốt.
Thình thịch.
Tim đập dồn dập, và lớp ô nhiễm tích tụ suốt hàng chục năm trong người cậu bị cuốn sạch chỉ trong khoảnh khắc.
Ánh sáng lập loè quanh người như đom đóm, ánh sáng ban mai gom lại, bao trùm lấy cậu, trong khi các loài cây dưới mái vòm hân hoan chào mừng.
Trái ngược với khung cảnh đẹp đẽ ấy, Cheongyeon lại phải vật lộn với sự thay đổi đột ngột trong cơ thể.
Mồ hôi tuôn như mưa khi lớp ô nhiễm lẽ ra phải được loại bỏ từ từ thì nay bị đẩy ra tức thì.
Cắn răng chịu đựng, cậu đặt tay lên tấm bia đá thêm một lần nữa.[Ở đây an nghỉ vợ của Tae Jaecheon, mẹ của Tae Muwon, người cuối cùng của tộc Hwa trên lục địa thứ 11, Darahan.]